TRÁI ĐẤT THỨ HAI
(TIẾP THEO)
(@thuy_trang89 type)
Andy Mitchell nói:
– Hãy thử làm một con tính nhỏ. Vụ này tao khá lắm, mày đừng cãi. Tao gọi mày giúp, và làm mất… cứ cho là khoảng một giờ trong lịch làm việc bận rộn của mày. Còn mày, gọi tao vào sáu giờ sáng, đòi tao lái xe ba tiếng ra ngoại ô, để mày gặp con nhỏ tao không ưa, và nó cũng chẳng ưa gì tao. Đúng không?
Mark ngượng nghịu:
– À…ừ… nói chung là vậy. Nhưng mày bảo khi nào tao cần mày giúp…
– Đúng.
Mitchell khạc, rồi phun bãi đờm ra ngoài cửa xe. Mark suýt ói. Nó “cảm kích” vì cửa xe mở. Mitchell tiếp:
– Tao chỉ muốn nói là như thế là không công bằng. Tao tính, tổng cộng vừa đi vừa về mất sáu bảy tiếng. Sau vụ này, mày lại mắc nợ tao.
Mark rầu thúi ruột. Cứ nghĩ phải lệ thuộc vào thằng Andy Mitchell bất cứ điều gì còn ớn hơn cả nuốt vụn sắt. Biết bây giờ mắc nợ thằng mắc dịch này, làm nó muốn nhảy ra khỏi chiếc xe đang phóng sáu mươi lăm cây số một giờ trên con đường Connecticut phải trả lệ phí. Nhất là, từ sau buổi sáng nó giúp Mitchell đi giao hoa, không còn gì để át cái mùi hôi trong xe nữa. Không biết thằng Andy đã sử dụng xe vào việc gì? Cất giấu tử thi cho băng đảng trộm cướp chắc? Điều duy nhất làm Mark cố chịu đựng, là vì nó biết việc tìm ra Courtney là rất hệ trọng. Nó nói:
– Tao thật sự biết ơn mày.
– Ừa, để coi.
Mark nhắm mắt giả vờ ngủ. Mitchell hỏi:
– Sao mày nóng lòng gặp nó thế? Tao tưởng nó mê tít thằng Pendragon mà?
– Mày muốn nghe sự thật?
Mitchell nói mỉa:
– Không, tao muốn nghe mày nói dóc. Xì!
Mark không có ý định nói toàn bộ sự thật, nhưng sẽ rất khó xử khi tới nơi. Nó nói một phần sự thật:
– Tao lo ngại cho bạn ấy.
– Chetwynde? Tao cóc bận tâm đến con nhỏ đó.
– Ừ… Tao nghĩ là có kẻ làm phiền cô ấy, nên tao muốn biết chắc là cô ấy không sao.
– Vậy là mày hóa rồ lên vào sáu giờ sáng à?
Mark nhún vai:
– Tao không ngủ được.
Mitchell lắc đầu ngao ngán:
– Có đứa làm con Chetwynde đau khổ, và mày muốn nhảy vào như Người Dơi để bảo vệ nàng?
– Tao còn hơn cả Siêu Nhân đấy.
Thằng Mitchell cười hô hố:
– Mày khùng tỉ độ rồi. Có lẽ mày gọi tao đi cùng cũng hay.
Kỳ cục là Mark cũng nghĩ như thế. Nó không muốn làm chuyện này một mình. Nhưng nó thắc mắc không hiểu Courtney sẽ nói gì khi thấy nó xuất hiện cùng thằng Andy Mitchell. Hy vọng cô ấy sẽ cười vui vẻ vì chuyện này. Hy vọng nghe được tiếng cô cười vì bất cứ điều gì.
Mark cảm thấy chuyến đi vô cùng thoải mái. Ngay sau cái màn “mày nợ tao, tao nợ mày” chấm dứt, hai đứa bắt đầu nói chuyện về câu lạc bộ khoa học. Đây là một đề tài chung của chúng. Mitchell kể về chu trình nó vượt qua để phát triển thép đàn hồi đến độ căng không thể tin nổi, mà nó đã chứng minh trong buổi đầu nó tham dự câu lạc bộ khoa học. Mark mê mẩn nghe Mitchell kể đã phải nỗ lực thế nào để tìm cách tạo độ bền của thép và tính co giãn của nhựa dẻo. Cái khó nuốt là tìm những thành phần hình thành một liên kết ion ở cấp độ nguyên tử để tạo ra một hỗn hợp hoàn toàn mới. Còn rất nhiều sai lầm cần phải được trắc nghiệm lại, nó còn phải thử dài dài, nhưng các giáo sư đại học nghĩ rằng, những gì nó đã làm cho đến lúc này là rất ấn tượng.
Ấn tượng là một từ không đủ diễn tả hết sự sửng sốt của Mark khi nghe Mitchell sôi nổi nói về niềm đam mê của nó với toán và khoa học. Không giống chút nào tính cách của cái thằng lười biếng đang một tay lái xe, một tay vuốt mái tóc vàng dơ bẩn nhớp nháp dầu lòa xòa phủ mắt. Một thằng cà chớn và là một… thiên tài.
Không để bị thua kém, Mark chia sẻ với Mitchell về con robot sát thủ nó đã làm và đã chiếm được nhiều giải thưởng. Nó giải thích bí mật không ở phần cứng, mà là ở phần mềm như thế nào. Chưa bao giờ Mark nói với ai về chuyện này, nhưng nghe thành công của Mitchell về hỗn hợp mới, nó cảm thấy cần phô diễn một chút. Nó tin cần tiết lộ cho Mitchell biết là đang nghiên cứu một mã số xử lý mới, làm tăng hiệu quả hệ nhị phân chạy qua bộ xử lý của máy tính điều khiển con robot. Kết quả là tốc độ của bộ vi xử lý theo chuẩn thông thường sẽ gia tăng một cách đầy ấn tượng, đọc lệnh nhanh hơn để chuyển tới phần cứng, nhờ vậy con robot có thể phản ứng và tấn công nhanh hơn đối thủ của nó – với nhiều “thế” được lập trình hơn. Mark thú thật, tại thời điểm này mọi thứ còn vẫn khá thô, nhưng nó hy vọng sẽ cải thiện nhiều hơn nữa, biết đâu có thể thu hút một trong những công ty kỹ thuật lớn quan tâm tới.
Nghe xong, Mitchell nhìn Mark. Chẳng nói năng gì, cứ lom lom nhìn Mark.
Mark bối rối hỏi:
– Sao vậy?
– Không thể tin nổi. Hoàn toàn quá sức tưởng tượng.
Hình như Mark cũng cảm thấy vậy. Lần đầu tiên, nó cảm thấy được Andy Mitchell nể phục. Mark không có tham vọng gây ấn tượng với Mitchell suốt đời. Tuy nhiên đây là một khoảnh khắc thật thú vị. Nó cảm thấy một sự thân thiết với Mitchell. Có thể như thế sao? Chúng có thể là bạn của nhau?
Mark không phải suy nghĩ lâu về chuyện đó, vì một giây sau chiếc nhẫn của nó xoắn vặn. Không có thời gian phàn nàn sự cố không đúng lúc này, Mark vội vàng đặt tay vào túi, nói:
– Mệt quá, tao ra sau nằm một chút.
Trước khi Mitchell kịp phản ứng, Mark cởi dây an toàn, nhảy ra sau thùng xe cổ lỗ sĩ.
Mitchell la lên:
– Thoải mái đi! Tao không có bảo hiểm đâu.
Chiếc nhẫn đã nở lớn. Mark tháo nhẫn ra và cuộn mình như một bào thai, cố che chắn ánh sáng tỏa ra, chợt thấy một tấm vải bạt cũ, nhưng không ngăn được tiếng nhạc. Tiếng nhạc rộn ràng lớn dần dù đã bị tấm bạt cách âm.
Mitchell hỏi:
– Mày làm gì vậy? Đem theo trò chơi điện tử à?
– Đồng… đồng… hồ của tao báo thức. Âm điệu kỳ cục quá, tao biết. Chắc nó hỏng…
Andy Mitchell nhìn đồng hồ của mình:
– Sao mày cài tám giờ bốn lăm?
– Ừ… À… thường thường tao thức dậy giờ này.
Tiếng nhạc càng lớn hơn. Mitchell phàn nàn:
– Ghê quá! Tắt đi cái coi. Nó làm tao phát điên lên mất.
– Tìm không ra nút bấm. Tao đang cố đây.
Mark cầu xin mọi chuyện mau kết thúc. Một giây sau, chiếc nhẫn trở lại bình thường, tiếng nhạc tắt ngay.
Mitchell nói:
– Cám ơn mày. Ghê quá!
Mark mò mẫm trong tấm bạt, cho đến khi chạm vào cuộn giấy. Nhật ký mới của Bobby đã tới. Mark tin chắc kết quả cuộc chiến trên Zadaa nằm trong những trang này, nhưng nó không thể đọc. Chưa đọc được. Sốt ruột chết được, nhưng phải đợi tới khi tìm được Courtney.
Mitchell hỏi:
– Mày ở sau ổn chứ?
– Tốt. Tao ngủ được không? Gần tới, cho tao biết.
– Tuân lệnh.
Mark bỏ nhật ký vào ba lô. Dù đêm qua ngủ ít, nó không mệt mỏi chút nào. Nhưng vẫn phải đóng kịch, nằm xuống, nhìn lên mui xe cáu bẩn của thằng Andy Mitchell. Nó cố không nghĩ đến cuộn nhật ký chỉ cách vài phân trên đầu. Trước hết là phải tìm cho ra Courtney đã.
Chuyến đi mất hơn ba giờ. Mitchell giữ tốc độ giới hạn. Vì mỗi khi tăng tốc, chiếc xe lọc xọc như sắp rời ra từng mảnh. Theo hướng dẫn trong bản đồ Mark đã in ra từ Mapquest, Mitchell lái xe tới cổng học viện Stansfield, lúc hơn mười giờ sáng.
Mitchell nói:
– Nơi này đẹp quá. Tao đã đoán là con Chetwynde bộn tiền lắm mà.
– Đẹp thật.
– Nào? Bây giờ làm sao để tìm con Courtney?
Mark đã tính tới chuyện này. Nó lấy bản đồ nhà trường đã in xuống từ mạng. Hai đứa đậu xe trong bãi dành cho khách, rồi tới văn phòng ghi danh. Bằng giọng vô cùng lễ phép, Mark tự giới thiệu với bà thư ký, nó là anh của Courtney Chetwyde, tới thăm và muốn được biết nơi ăn ở của cô. Thái độ lễ phép của Mark làm bà ta vui vẻ cho nó biết những thông tin cần biết ngay. May là Mark để Mitchell đứng ngoài hành lang. Nó tin chắc nếu bà ta nhìn thấy Mitchell, hai đứa sẽ bị tống ra tức thì. Với tin tức trong tay, Mark và Mitchell vội vàng qua sân trường, tới khu nhà ngủ của Courtney. Chưa tới mười phút, hai đứa đã đứng trước tòa nhà gạch cũ, phủ đầy dây trường xuân, Mark nói:
– Vấn đề là… đây là phòng ngủ nữ sinh. Họ không cho phép con trai vào.
– Ừ, rắc rối thật.
Miệng nói, chân thằng Mitchell bước ngay vào trong. Với nó, nội qui là chuyện nhỏ.
Đây là một tòa nhà cũ, lót toàn gỗ đào hoa tâm đen. Một cầu thang rộng dẫn lên lầu hai. Phòng Courtney số 219. Hai đứa cùng lên thang. Phòng cô ở cuối hành lang dài trải thảm dày bốc mùi hôi mốc.
Mark gõ cửa nhè nhẹ:
– Courtney. Mark đây.
Không tiếng trả lời. Mark gõ tiếp:
– Có trong đó không, Courtney?
Vẫn không trả lời.
Mitchell xô Mark sang một bên, đấm cửa thình thình, la lớn:
– Ê! Dậy đi!
Không ai trả lời. Mark hỏi:
– Làm sao bây giờ?
– Chuyện nhỏ. Tao có phương pháp giải quyết mấy vụ này. Rất hiệu quả. Quan sát nhé.
Lùi một bước… Mitchell đá bung cánh cửa. Mark kêu lên:
– Andy!
– Ê, mày nói nó đang gặp rắc rối. Cái khóa cửa cũ này đáng cóc xì gì?
Mark thấy thằng Andy có lý. Trừ khi bị bắt, cái cửa này nào đáng gì.
Vào phòng, hai đứa vội đóng ngay cửa lại.
Courtney không có đó. Giường gọn gàng. Mấy cuốn văn học Anh ngăn nắp trên bàn. Mark nhìn quanh, không thấy thêm cuốn nào khác nữa.
– Sách đại số lượng giác không có đây. Chắc Courtney đang ở trong lớp.
– Khá lắm, thám tử Sherlock. Chúng ta cùng đi tìm.
Ra khỏi phòng, hai đứa gặp một cô gái đang đạp xe dọc hành lang tới căn phòng đối diện Courtney. Cô ta nhìn hai đứa nghi ngại. Mark lên tiếng:
– Chào. Tôi là Mark Dimond, bạn của Courtney.
– Ồ, tôi biết rồi. Bạn ấy vẫn nói tới anh.
Cố làm vẻ duyên dáng, Mitchell nói:
– Mình là Andy Mitchell. Mình cũng là bạn của bạn ấy.
– Hả? Chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc đến anh.
Nụ cười duyên dáng biến mất ngay trên mặt Mitchell.
Cô gái hỏi Mark:
– Cuz bệnh hả?
– Tôi không biết. Sao cô hỏi thế?
– Sáng nay Cuz không tới lớp văn học.
Mark bối rối. Sách văn học vẫn nằm trên bàn của Courtney. Nó cố giữ bình tĩnh:
– Tôi không biết. Tụi này vừa tới. Có thể bạn ấy đi chơi với anh chàng… Tên gì nhỉ? Wimpy?
Cô gái bật cười:
– Whitney. Whitney Wilcox. Có thể. Họ thường đi với nhau.
– Anh ta ở đâu?
– Mình không biết. Thử hỏi văn phòng coi. Nếu gặp Courtney, cho bạn ấy biết mình lãnh bài tập thay bạn ấy rồi.
– Cám ơn. Tôi sẽ nói.
Mark kéo tay Mitchell, vội vã đi. Mitchell hỏi:
– Chàng công tử đó là ai vậy? Cái gã chúng mình phải đập hả?
– Không. Gã khác.
Mitchell kinh ngạc kêu lên:
– Hai chàng? Chetwynde bận rộn thật. Làm gì đây?
– Này, Andy. Tao không làm ra vẻ bí mật đâu, nhưng đây là chuyện riêng của Courtney.
– Đúng. Nhưng mày đã làm thành chuyện của chúng ta.
Mark đã sợ điều này xảy ra. Nó biết Mitchell sẽ liên tục hỏi những câu nó không muốn trả lời, dù có thể. Nhưng nó cũng biết, phải cho Mitchell biết vài điều.
– Tất cả những gì tao biết chỉ là, cô ấy đang gặp gỡ một anh chàng, nhưng rồi có gã khác làm phiền cô ấy. Tao muốn tới đây tìm hiểu và giúp Courtney. Chỉ có vậy thôi.
Mark nghĩ, trên một phương diện thật đơn giản thì đó là sự thật. Chỉ còn biết hy vọng Andy Mitchell chấp nhận.
Mitchell bảo:
– Chuyện gì cũng được. Làm lẹ rồi còn về.
Hai đứa trở lại văn phòng, thử tìm hiểu thông tin về Whitney Wilcox. Bà thư ký lục lọi hồ sơ trong máy tính một lúc lâu, rồi cho Mark biết không có Whitney Wilcox nào đăng ký học tại Stansfield. Mark bắt đầu có cảm giác mơ hồ khiếp sợ. Không có hồ sơ của Whitney Wilcox. Nhưng Courtney lại biết hắn. Hắn luôn cận kề Courtney. Hắn là một người thật, nhưng lại không có thật. Có thể như thế sao? Tim đập rộn lên, đầu Mark hoạt động. Nó chạy ra khỏi văn phòng. Mỗi mẩu tin nó phát hiện ra đều là tin xấu, và đang xấu hơn lên. Andy đuổi theo, chặn nó lại ngay cầu thang, hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Hoàn cảnh của nó thật khó xử. Vừa phải tập trung suy nghĩ, vừa phải tìm cách cho Andy biết chuyện gì đang xảy ra mà vẫn giấu được sự thật.
Mark nói như hụt hơi:
– Tao… tao chưa chắc chắn. Nhưng… tao… tao chợt nghĩ cái thằng Courtney mới quen… chính là đứa đang gây rắc rối cho cô ấy.
Mitchell giễu:
– Cái thằng tên Wimpley này có thể gây rắc rối cỡ nào cho Courtney?
– Đủ nghiêm trọng.
Andy ngẫm nghĩ câu trả lời của Mark rồi nói:
– Nghiêm trọng tới dính dáng đến cảnh sát không?
Đúng. Nếu Courtney bị mất tích, chắc chắn hai đứa phải báo cảnh sát. Mark bảo:
– Tao… không biết. Có… có thể. Để tao nhớ lại coi. Hôm qua Courtney gọi cho tao, bảo là có hẹn với tên Whitney Wilcox này vào buổi tối. Họ… họ định đến một nhà hàng pizza trong thị trấn. Cô ấy bảo là sẽ đạp xe đi gặp hắn…
– Đạp xe? Không lái xe? Có đúng Courtney nói là đạp xe không?
– Đúng. Tao bảo đảm.
– Không có cái xe đạp nào trong phòng nó.
– Đúng. Mà sáng nay Courtney có giờ văn học Anh, nhưng sách vẫn còn nguyên trên bàn.
– Mày nghĩ là Courtney đạp xe đi gặp thằng đó đêm qua, và không trở về phòng?
– Tao không biết. Nhưng còn nữa. Khuya đêm qua, tao nhận được một tin nhắn của Courtney. Cô ấy đã gửi vào khoảng bảy giờ rưỡi, đúng thời gian cô ấy định đi gặp Whitney. Courtney có vẻ mệt lắm, hình như bị thương. Cho đến sáng nay tao mới nghe tin nhắn. Chính là lúc tao gọi mày đó.
– Nó nói gì?
Mark phải nói dối. Andy sẽ không thể hiểu nổi tin nhắn thật của Courtney.
– Nói lộn xộn, không rõ ràng. Nhưng chắc chắn là giọng Courtney, có vẻ rất yếu như… bị thương.
Mitchell la lên, thật sự bối rối:
– Mày nói thật chứ? Sao không cho tao biết từ trước. Thôi được, không sao. Tao là đứa ghét phải nói điều này nhất, nhưng… chúng mình phải báo cảnh sát.
– Mày nghĩ thế?
– Nếu nó đạp xe đến gặp một gã bí ẩn thế, và đồng thời lúc đó gọi mày và có vẻ như bị thương, tao chắc có điều gì khác hơn là một cuộc hẹn hò đi ăn pizza.
Mark phải công nhận là thằng Andy chí lý. Ngay bây giờ thì chẳng thể xử lý gì chuyện Saint Dane âm mưu thống trị Halla hết. Courtney đang gặp rắc rối, thực sự, trên Trái Đất Thứ Hai này. Mark nói:
– Mày có lý. Chúng ta vào thị trấn, tìm đồn cảnh sát.
Hai đứa nhảy vào xe, ra khỏi trường, hướng về thị trấn. Mark khoan khoái vì Andy thật sự chủ động việc này. Đầu óc nó rối loạn, lo lắng đủ thứ chuyện, không suy nghĩ minh bạch được. Sau những gì phát hiện ra tại Stansfield, Mark tin chắc đã tới thời điểm phải báo cảnh sát là Courtney đã bị mất tích. Bây giờ chắc họ sẽ không thể cười nhạo nó nữa.
Xe chạy dọc đường quê êm ả, qua những nông trại tuyệt đẹp, tiến lên Berkshires. Nhìn qua cửa sổ xe, Mark mơ màng nghĩ, đây là con đường Courtney đã đi tối qua. Thậm chí nó chẳng ấn tượng gì với cảnh đẹp đồng quê, vì quá mải miết suy nghĩ về Courtney, Saint Dane và… ngày tận thế. Qua khỏi những đồng cỏ, đường bắt đầu dốc và uốn lượn theo sườn núi hiểm trở. Bên phải là rừng thông rậm rạp. Mark quay nhìn con đường trước mặt, xe đang tiến tới một đoạn đường cua gấp. Hai bàn tay Mark bắt đầu đổ mồ hôi. Nếu có một xe ngược chiều và đánh cua chỉ hơi rộng một chút là hai xe sẽ đâm đầu vào nhau ngay. Nó ghì khuỷu tay lên thành ghế.
Đúng lúc đó Mark nhìn thấy…
Nó kêu lớn:
– Ngừng lại!
Andy đạp mạnh thắng. Chiếc xe trượt tới, ngừng lại thình lình. Nó la lên:
– Sao? Chuyện gì vậy?
– Nhìn kìa!
Mitchell nhìn theo tay Mark chỉ.
– Nhìn cái gì?
– Mặt đường. Những vết bánh xe trượt. Có sự cố tại đây.
Đúng thế. Những vệt đen trượt từ làn đường ngược chiều chạy lấn qua làn đường của hai đứa, và ngừng lại ngay bờ vực, trên rừng thông bên dưới.
Nhìn những vết trượt, Mitchell kêu lên:
– Oa! Còn mới.
Andy cho xe đậu sát lề hết mức, rồi hai đứa bước ra quan sát. Mark thấy những vệt đen dẫn đến vai núi ngay mé ngoài làn đường. Ngay đó hằn hai vết bánh trước của một chiếc xe hơi. Nó nói:
– Có vẻ như chiếc xe phóng từ trên xuống, đạp thắng, ngừng lại ngay chỗ này.
– Thằng cha này may thật. Chỉ thêm mấy chục phân nữa là… tiêu rồi.
Mark tới sát lề đường, nhìn xuống rừng thông. Một dốc ngắn, quang đãng trước khi xuống tới bìa rừng. Mark thấy một rãnh gì đó xuất phát từ một cái cây cách mấy mét bên dưới, trông rất mới.
Andy hỏi:
– Mày đang nghĩ gì vậy?
– Không có chi. Đi thôi, láng cháng đứng đây dễ bị xe tông lắm.
Andy trở lại xe. Mark lưỡng lự. Có một cái gì đó giữ nó đứng lại. Nó không biết là cái gì. Vừa dợm bước, quay lại xe, nó bỗng thấy một thứ nằm cách lề đường vài mét phía dưới dốc, vướng vào một bụi cây. Lý do nó nhìn thấy là vì màu đỏ tươi nổi bật trên tán lá xanh. Vừa định thây kệ, đi tiếp, nhưng vật đó như ám ảnh nó. Nhìn quanh, nó thấy việc có một mảnh rác đỏ rực bên lề đường cũng đâu có gì là nhiều nhặn, vì đó là mảnh rác duy nhất. Sống trong vùng đông dân cư, Mark đã quen thấy rác rưởi đầy hai bên đường. Đó là một thực trạng buồn trong đời sống. Nhìn quanh đây, tất cả đều sạch bong như trong khu giải trí Disneyland. Không một cọng rác vương vãi, trừ cái vật màu đỏ tươi kia.
Andy hỏi:
– Mày làm gì thế? Đi thôi.
– Khoan đã.
Thận trọng men xuống dốc núi, Mark tiến tới bụi cây, vấp phải đá, gai quào lên quần jean. Tới bụi cây, nó kéo miếng rác. Vừa cầm lên, nó nhận ra ngay: không phải rác, mà là một quyển sách. Sách giáo khoa.
Một quyển đại số lượng giác.
Mắt trợn trừng, đầu phừng phừng nóng hổi, Mark ngó dáo dác vào rừng, gào lên:
– Courtney! Courtney!
Mitchell hỏi:
– Mày điên rồi à?
Quăng quyển sách cho Andy, Mark hổn hển:
– Bạn ấy ở đây. Có tai nạn. Bạn ấy ở đây.
Mark chạy xuống núi, hướng thẳng xuống rừng và cái cây có cái rãnh chạy ra từ đó. Andy Mitchell nhún vai, đi theo. Đường quá dốc. Mark gần như chúi đầu xuống trước, nhưng vẫn tiếp tục chạy. Tới gốc cây, Mark thấy dấu vết còn rất mới. Nó kêu lớn:
– Courtney!
Nhìn quanh khu rừng yên tĩnh, Mark cố tìm một manh mối. Nó thấy một bằng chứng quan trọng. Cách mấy mét dưới đồi là chiếc xe đạp. Chạy tới, Mark nhận ra ngay, điều gì đã tạo thành cái rãnh trong lùm cây. Tay lái xe đạp bị bẻ quặt thành góc phải.
Vừa chạy lại, Andy vừa hỏi:
– Có phải xe của Courtney không?
Giọng Mark càng lúc càng hoảng hốt:
– Phải. Nếu bạn ấy ngồi trên xe khi xe lao xuống vực thì…
Lời nói tắc nghẹn trong cổ họng Mark. Thấp thoáng bên trái, cách mấy mét, là một vật màu lục sẫm, Courtney có một ba lô màu lục sẫm. Mark nhảy tới, nhặt lên và… phát hiện thân thể bạn nó, Courtney Chetwynde.
– Bạn ấy đây rồi! Gọi chín-một-chín!
– Trời đất!
Andy sững sờ. Luống cuống rút điện thoại từ trong túi, suýt làm rơi. Hai lần. Nó lắp bắp hỏi:
– Số… số mấy, nói lại.
Thấy Mark lườm, nó vội vã gật đầu bấm số.
Mark cúi xuống Courtney. Mái tóc nâu dài lòa xòa trên mặt cô. Tay trái quắp sau lưng, tay phải đặt trên điện thoại. Bây giờ nó biết Courtney đã gọi nó như thế nào. Mark vuốt tóc khỏi mắt cô.
– Nó đã…
Andy không nói được hết câu. Mark lấy lại can đảm, đặt hai ngón tay lên cổ Courtney nghe mạch. Nó thì thầm:
– Cố lên, Courtney. Bạn còn sống. Mình biết bạn còn sống mà.
Mạch không đập. Da cô lạnh ngắt. Tim Mark thắt lại. Phải chi nó đã nhận ra tin nhắn của cô sớm hơn. Mark bật khóc:
– Mình xin lỗi, Courtney ơi.
Andy nói vào điện thoại:
– Dạ, trường hợp khẩn cấp. Chúng tôi đang ở giữa đường từ trường Stansfield tới thị trấn Derby Falls. Có một tai nạn. Một cô gái bị thương rất nặng. Các ông sẽ nhận ra xe của tôi ngay. Đậu bên đường. Chúng tôi ở dưới rừng. Gấp lên, được không?
Tắt điện thoại, nó hỏi Mark:
– Sao rồi?
Mark ứa nước mắt:
– Tao không biết. Không mạch nào đập.
Andy Mitchell ngồi xuống bên Courtney, nhẹ nhàng cầm tay cô lên. Mark vội nói:
– Thận trọng. Lỡ lưng bạn ấy bị thương.
– Tao biết. Tao biết.
Andy ấp tay Courtney trong hai bàn tay nó. Mark ngạc nhiên thấy Andy thật dịu dàng. Chính xác thì Andy Mitchell luôn đầy những bất ngờ. Trong mấy giây, vừa ủ bàn tay Courtney, nó vừa chăm chú nhìn cô. Rồi đặt hai ngón tay lên mạch cổ tay cô, nghe ngóng.
Tim Mark sắp nổ tung. Andy nói nhỏ:
– Tao thấy rồi, Không mạnh, nhưng mạch có đập.
Mark bàng hoàng. Còn hy vọng!
Vừa cởi áo lạnh, nhẹ nhàng phủ lên Courtney, Mark vừa nói:
– Để giữ ấm Courtney, ổn rồi. Cấp cứu sắp tới. Bạn sẽ không sao đâu.
Mấy phút sau xe cứu thương từ Derby Falls tới. Đội cứu hộ chạy xuống rừng và bắt tay ngay vào việc. Họ nhanh chóng kiểm tra xem cô còn sống không, rồi giữ cho cô bất động bằng những nẹp gỗ. Với sự phụ giúp đỡ của Mark và Andy, họ kéo cô lên khỏi rừng, rồi đưa vào xe cứu thương. Mười lăm phút sau khi Andy gọi 911, Courtney đã đang trên đường tới bệnh viện.
Với Mark, mấy giờ tiếp theo, mọi chuyện đều mơ hồ. Nó và Andy phải trả lời hàng tấn câu hỏi của cảnh sát, và báo tin cho ba má Courtney. Mấy phút sau, ông bà Chetwynde đã trên đường tới Derby Falls. Mark kể với cảnh sát về gã con trai bí mật mà Courtney đã gặp, Whitney Wilcox. Nó biết cảnh sát sẽ hỏi những người trong trường. Nó biết họ sẽ tìm những người biết Courtney thường đi chơi với Whitney. Và nó cũng biết họ chỉ lãng phí thời gian. Không bao giờ họ tìm ra được hắn. Vì hắn… không tồn tại. Có thể hắn không từng là một học sinh tại Stansfield. Nhưng hắn là rất thật.
Và hắn đã ở đó.
Qua thử thách này, một vấn đề quan trọng hơn tất cả: Không ai có thể nói chắc liệu Courtney sống sót nổi không. Mark và Andy chỉ được biết cô bị gãy mấy cái xương, nhưng vấn đề thực sự là nội thương. Cô mất quá nhiều máu. Và phải qua cuộc phẫu thuật một thời gian, mới có thể biết cô sống được không. Bây giờ chỉ còn biết chờ đợi và hy vọng.
Andy Mitchell muốn đi kiếm chút gì để ăn. Mark không muốn rời bệnh viện, nên Andy tình nguyện đi mua đồ ăn về. Cho đến lúc này, Mark nghĩ, Andy tỏ ra rất tuyệt vời. Nó đang trở thành một người bạn tốt. Lạ lùng làm sao? Andy vừa đi khỏi, Mark cảm thấy thời gian chờ Courtney ra khỏi phòng mổ dài dằng dặc. Nó ngồi lặng lẽ trên băng ghế, chẳng biết làm gì…
Trừ việc đọc nhật ký mới của Bobby Pendragon. Ngó quanh để biết chắc không có ai đang nhìn, Mark rút nhật ký ra khỏi ba lô. Nó tưởng sẽ thấy cuộc da thuộc màu nâu quen thuộc của Zadaa. Nhưng không. Cuộn giấy này màu vàng chanh sáng sủa, được buộc bằng một cái nơ đỏ tía. Trông giống như gói quà sinh nhật của trẻ con. Mở cuộn giấy, Mark thấy chữ viết của Bobby cũng bằng mực màu đỏ tía. Nó chẳng biết điều này có ngụ ý gì không nhưng không nên mất quá nhiều thì giờ thắc mắc nữa.
Giờ là lúc đọc.