Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tất nhiên, chỉ vì Bliss được phép có quyền kiểm soát một lần trong một khoảng thời gian không có nghĩa là mọi thứ trở lại bình thường. Cô bắt đầu cuộc sống của mình trong sự nhượng bộ này, nhưng sau đó Người Khách đã quay lại, và thời gian trôi đi, trôi đi lần nữa cho đến lần thiếp theo. Cô vẫn theo dõi thời gian : Thứ hai đến thứ tư, sau đó đến thứ Năm, sau đó là Cuối Tuần trộn lẫn vào trạng thái mờ mịt, sau đó là trở lại! Cô vẫn bị nhầm lẫn ngày tháng, nghĩ hôm nay là thứ Năm nhưng thật ra đã là thứ Bảy. Khi những ngày trôi qua, việc điều chỉnh lại thời gian ngày càng khó khăn hơn khi Người Khách trở lại, đột nhiên thấy mình bị ném ra ngoài ánh sáng và thế giới, và trở lại vào khoảng không lạnh lẽo, trống rỗng của ký ức và sự thao thức.

Cô quyết định lần tới khi chuyện này xảy đến, cô sẽ không cho phép hắn ta không cho cô vào. Phải có 1 cách để ở lại. Cô phải tìm ra Người Khách đang lên kế hoạch chuyện gì, nơi nào nó sẽ diễn ra. Chắc chắn là Người Khách đã cho phép cô có một phần trở lại cuộc sống của mình, nhưng ai biết nó có tiếp tục không. Thêm vào đó, Bliss không muốn chia sẻ, cô muốn toàn bộ cơ thể cô trở lại. Cô không thể sống như vậy, giống như một người điên. Ngững người khác nghĩ về Người Khách là kẻ nguy hiểm, ác quỷ. Cô không thể để cho những chuyện đã xảy ra ở Rio xảy ra một lần nữa.

Ý nghĩ này khiến lòng cô biến thành băng. Giá như có 1 buổi biểu diễn thời trang nữa được sắp xếp hoặc có nhiều bữa tiệc hơn để làm cô xao lãng; nhưng mọi thứ đều quẩn quanh Hamptons, và có ít lý do hơn cho cô để được ra ngoài thế giới.

Cô dành thời gian buổi chiều tắm nắng ở sân sau. Cô rất nhợt nhạt, cô luôn bị cháy nắng, và cô đã xoa kem chống nắng của Pháp như SPF 100 bạn cũng có thể quấn 1 chiếc chăn. Cô phơi mình trong ánh nắng mặt trời, tận hưởng sức nóng từ từ làm ấm cơ thể cô. Sau một năm không đi đâu, thật hạnh phúc khi được ở bên ngoài một lần nữa, được ngồi trên ghế dựa, nhấp nhô một cách nhẹ nhàng ở giữa hồ bơi, tay lướt qua làn nước ấm.

Sau đó cô cảm thấy nó : bóng tối…giống như một cái bóng lướt qua mặt trời, và sau đó là 1 cú đẩy, Người Khách quay trở lại. Nhưng thay vì vâng lời để cho hắn ta thế chỗ, Bliss buộc cô giữ lại. Bên trong tâm trí cô, Bliss khiến mình rất, rất lặng lẽ, cuộn tròn như một quả bóng, như một cái bóng chống lại bức tường để Người Khách sẽ không nhận thấy cô đang bám vào xung quanh. Cô biết, theo bản năng, rằng hắn ta không nhận ra cô vẫn còn ở đó. Cô cố gắng để trở thành đại dương tĩnh lặng, với chút gơn sóng lăn tăn trên bề mặt. Cô buộc mình bị treo lên. Bằng cách nào đó, nó đã thành công. Người Khách đang thay thế, nhưng cô vẫn còn ở đó. Lần này, cô có thể nhìn thấy mọi thứ mà hắn ta nhìn thấy; cô thậm chí có thể nghe thấy hắn ta nói chuyện (bằng giọng nói của cô).

Họ (cô phải nghĩ về cô và hắn ta như 2 người) đã thức dậy, mặc 1 chiếc áo choàng, sau đó sải bước vào ngôi nhà. Họ bước 2 bước cùng lúc và hầu như bước vào phòng làm việc của Forsyth.

Thương nghị sĩ ở nhà trong thời gian ngưng họp Quốc hội mùa hè. Ông đang ngồi phía sau bàn làm việc của ông với một điếu xì gà, và ông nhảy bật lên vì sự đột nhập không báo trước của họ.

– Không phải ta đã dạy con phải gõ cửa sao? – ông gầm gừ.

– Là ta, Forsyth – Người Khách nói bằng giọng nói của Bliss.

– Ôi, chúa tể của tôi. Tôi xin lỗi. Tôi rất xin lỗi. Tôi không biết Ngài trở về sớm như vậy, – ông nói, ném mình dưới chân Bliss.

Thật bối rối khi nhìn thấy Forsyth thông qua nhận thức của Người Khách, một con sâu thấp hèn đang co rúm trước mặt cô.

– Hãy nói cho tôi biết tôi có thể phục vụ gì cho Ngài, chúa tể của tôi, – Ngài thượng nghị sĩ nói, vẫn còn quỳ.

– Tin tức, Forsyth. Cho Ta biết tin tức về Hội đồng.

Forsyth hầu như cười khúc khích. Bliss chưa bao giờ nhìn thấy cha cô trông rất tự mãn, đang nói rất nhiều đối với 1 chính trị gia.

– Chúng ta không có gì phải sợ đám người đó cả, thưa Ngài. Một nửa trong số họ đang dựa vào máy trợ thính của Máu Đỏ để nghe báo cáo. Điều này thực sự là chuyện nực cười hết mức. Tôi đã nói với Ngài là Ambrose Barlow bây giờ là một thành viên có quyền biểu quyết chưa? Tất nhiên Ngài biết ông ta như là Britannicus.

– Britannicus … – Người Khách nói. – Hắn ta có vẻ không quen gì cả.

– Ông ta đã từng là quản đốc của Ngài. Ông ta mang trẻ em đến phòng tắm.

Người Khách cảm thấy chuyện này vô cùng hài hước.

– Rất tốt. Ta nhận thấy mọi chuyện đều đi vào chuyển động. Venator không gây cho ngươi bất kì rắc rối nào chứ?

– Không gì cả. Tất cả mọi thứ đang được tiến hành theo kế hoạch. Charles Force đang ở Paris như chúng ta nói. Ông ta thao tác như 1 con rối, – Forsyth nói với tiếng cười như tiếng sủa.

1 cảm giác hài lòng sâu sắc tràn vào Bliss. Tin tức đã khiến cho Người Khách hết sức vui vẻ. Giống như 1 con mèo béo ú vừa nuốt chửng một lồng chim hoàng yến.

– Rất tốt. Rất tốt. Còn em trai ta?

Forsyth lấy ra 1 chai rượu Ê-cốt bên dưới bàn làm việc của ông và rót vào 2 ly bằng pha lê.

– Nói 1 từ và Ngài Leviathan sẽ tấn công. Con bé nằm trong tầm tay của Ngài ấy. Sẽ dễ dàng để Ngài ấy để xâm nhập vào bữa tiệc. Bằng cách này, Ngài có thể tìm thấy sự thú vị : nguồn của tôi báo với tôi rằng Charles đã không thể nhận được lời mời đến buổi khiêu vũ.

– Thật mau mắn khi sự ly giáo vẫn còn được gìn giữ. – Người Khách gật đầu, nghe rất hài lòng.

– Ta luôn dựa vào em gái thân yêu của ta để nuôi dưỡng lòng hận thù lâu dài. Nó ủng hộ chúng ta. – Người Khách đặt ly rượu xuống trong một chuyển động của chất lỏng.

– Và người em gái khác của ta, Sophia.

– Trời ơi, cô ta từ chối tiết lộ thông tin về Mệnh Lệnh. Cô ta thề rằng cô ta không biết. Ngài biết đấy, sau một năm ở với Harbonah, cô ta chỉ có thể nói sự thật.

– Ta hiểu.

– TIn tốt là Kingsley và nhóm của hắn vẫn còn ở trong rừng. Bọn chúng đã bị hướng dẫn sai hướng trong hàng tháng trời, mà không biết là bọn chúng được cử cho 1 nhiệm vụ vô dụng.

– Kingsley, – Người Khách khịt mũi.

– Kẻ phản bội.Chúng ta sẽ đối phó với hắn sớm thôi.

– Chúng ta sẽ làm gì với Sophia? Chúng ta có tiếp tục giữ Người Quan Sát nữa không? – Forsyth hỏi.

– Không. – Người Khách lướt ngón tay lên mép ly không, gây nên 1 âm thanh nhỏ, âm vực cao.

– Nếu em gái ta không biết tính đồng nhất của Bảy loại, nó không còn nghĩa lý với ta. ta chán sự bướng bỉnh của nó rồi. Mang nó đi. Giết nó. – Những lời nói của hắn có sự hấp tấp, bốc đồng ném vào họ, nhưng có 1 cái gì khác nữa khiến Bliss đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

Khi Người Khách gọi Sophia là em gái hắn, 1 hình ảnh xuât hiện trong tâm trí cô : Jordan.

Có phải Ngưởi Khách đang nói đến Jordan? Và nếu như vậy, điều đó có nghĩa là Jordan vẫn còn sống? Ở đâu? Làm thế nào? Bliss có thể cảm thấy mình đang bắt đầu kích động. Cô phải bình tĩnh lại. Cô muốn nghe nhiều hơn. . . Cô phải. . . Cô phải tìm ra. . .

Nhưng đã quá trễ. Cô bị ném ra khỏi ánh sáng và quay trở lại nơi lạnh lẽo, cô đơn và bất lực để làm bất cứ điều gì về những gì cô đã nghe. Chuyện gì đang xảy ra ở Paris? Tại sao họ muốn Charles Force đến đó và Sophia là tên thật của Jordan? Người Khách đã lên kế hoạch gì với con bé và ai là cô gái đằng sau Leviathan?

Có chuyện gì cô có thể làm để ngăn chặn 1 trong những điều này? Hay là cô sẽ phải chịu số phận để biết kết thúc của thế giới đã đến và hoàn toàn bất lực để làm bất cứ điều gì về chuyện này, ngoại trừ việc quan sát từ một hàng ghế trước?

Bình luận
720
× sticky