Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bây giờ là tuần cuối cùng của Tháng Tám, và Cotswold cuối cùng đã được bán sau khi giá đã giảm một trăm ngàn. Một nhà tài phiệt Nga đã mua ngôi nhà Hamptons và mọi thứ trong đó, đến cái nệm hàng hải cuối cùng và bao gồm cả bộ sưu tập xe hơi. Gia đình mới muốn sở hữu ngay lập tức, vì vậy có một khoảng thời gian giao kèo rất ngắn. Và kể từ ngày Bliss đã nghe được cuộc trò chuyện trong phòng làm việc của Forsyth, Người Khách rút lui cho sự vắng mặt dài nhất của hắn ta. Thứ bảy, ngày trở lại đầu tiên của họ ở New York, đã là 5 ngày liên tiếp kể từ khi hắn đi. Gần như trọn 1 tuần.

Thật nhẹ nhõm khi được trở lại thành phố lần nữa. Cô đã bắt đầu chán Hamptons, như mọi người sau rốt cũng như vậy. Và trong khi cô có được tự do của mình, Bliss đã cố gắng để tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra. Cô đã gọi cho gia đình Force, không chắc chắn về những gì cô có thể nói chính xác, không phải là nó quan trọng thế nào khi người giúp việc của họ nói với cô rằng không có ai ở nhà cả. Charles đã biến mất, Trinity ở DC, và cặp song sinh ở khá xa. Khi cô gọi vào di động của Schuyler, nhưng dịch vụ của cô đã bị ngắt kết nối. Cô gọi số nhà ở đường Riverside Drive, và Hattie nói với cô rằng Schuyler đã…đi. Quản gia có vẻ quá sợ hãi để cho Bliss bất cứ điều gì khác. Hazard-Perry đang nghĩ hè ở Maine, nhưng khi Bliss gọi vào số đó, không ai bắt máy cả. Thậm chí không có máy trả lời tự động. Tất cả đều này thật kỳ lạ và không có triển vọng.

Cô đã đột nhập phòng làm việc của Forsyth trước khi nới đó được dọn dẹp hành lý đã cố gắng gọi cho Ambrose Barlow. Cô đã quyết định rằng nếu Forsyth và Người Khách đã chế nhạo ông, thì có thể Warden Barlow là một trong những người tốt. Nhưng khi cô tới nơi ở của Barlow, ông thống đốc không có ở đó. Và cô không biết phải để lại loại tin nhắn gì mà không bị đưa trở về cho Người Khách. Cô phải chắc chắn rằng hắn ta phải không biết gì về việc cô đang lên kế hoạch. Cuối cùng, cô quyết định sẽ gửi 1 lá thư nặc danh. Không phải là một bức e-mail để có thể lần ra dấu vết của cô, mà là 1 bức thư văn phòng nào đó để Barlow sẽ chú ý đến nó và không nghĩ rằng đó là thư rác. BobiAnne có 1 bộ sưu tập những tấm thẻ dễ thương, và Bliss đã chọn 1 trong số chúng.

Kính gửi Ngài Warden Barlow,

Ngài không biết tôi, nhưng tôi phải cảnh báo Ngài 1 chuyện. Hãy coi chừng Forsyth Llwellyn. ông ta không phải là người như Ngài nghĩ đâu.

Một người bạn.

Nghe có vẻ khập khiễng. Nhưng cô có thể làm gì khác khi cô không được ra ngoài? Cô không thể chịu rủi ro từ Người Khách khi ý thức được hành động của cô, và nếu có ai từ Hội đồng đến hỏi cô, Forsyth sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.

Còn tốt hơn là không làm gì.

Thậm chí điều này có thể giúp được. Cô hy vọng.

Sau khi gởi bức thư, cô bước đi không mục đích trên Đại Lộ số 5 băng qua Bảo tàng Guggenheim. Thời tiết nhớp nháp và oi bức, 1 trong những ngày chiên-trứng-trên-vỉa-hè của New York, nhưng Bliss không quan tâm. Cô chỉ vui mừng khi được trở về nhà. Quay trở lại thành phố nơi cô bắt đầu yêu mến. Sau đó, cô lang thang xuống đến Bảo tàng nghệ thuật Metropolitan. Cô đi lên cầu thang lớn, né tránh các đám đông du khách dã ngoại đang ngồi dưới ánh nắng mặt trời. Khi cô bước vào tiền sảnh bằng đá cẩm thạch lớn và và qua việc kiểm tra an ninh, chờ đợi 1 cách nhẫn nại khi người bảo vệ an ninh tẻ ngắt chọc chọc vào những dụng cụ trong túi cô bằng 1 cái dùi cui, cô cảm thấy thật đau lòng.

Đây là nơi Dylan đã đưa cô đến trong buổi hẹn hò đầu tiên của họ.

Không có gì quá quan tâm ngoại trừ nỗi đau buồn, khi cô nhớ Dylan đã trả tiền vé vào cổng cho 2 người với một đồng xu như thế nào. Nhưng khi cô bước đến quầy vé, cô thấy mình mình không có được sự táo bạo của anh, và nộp toàn bộ lệ phí.

Đã gần được 2 năm khi anh đưa cô đến bảo tàng này. Anh đã hào hứng đưa cô đến khu Ai cập, và trong vô thức Bliss bắt đầu bước về phía đó, băng qua dãy kính đựng đồ trang sức hình bọ hung và hình họa tiết thời Ai Cập cổ đại. Cô băng qua nơi trưng bày những chiếc quan tài. Cô nhớ cách Dylan đã bảo cô nhắm mắt và dẫn cô băng qua các hành lang, và khi cô mở mắt ra, cô đang đứng trước nó. Ngôi đền Dendur. Một ngôi đền Ai Cập thật sự được mô phỏng trong một căn phòng tại Metropolitan. Nó giống như một phần của lịch sử trở nên sống động.

Thật cổ kính và thật đẹp đẽ.

Và thật lãng mạn. Cô nhớ cách Dylan đứng trước ngôi đền, mắt anh sáng lấp lánh như những vì sao. Bliss bước nhẹ nhàng về phía trước, nhớ lại…Ánh sáng chiếu nghiêng vào phòng, tạo nên những cái bóng trên ngôi đền. 1 nỗi buồn ập vào cô, cô phải bình tĩnh hoặc cô sẽ bị ngã xuống.

– Cô có ổn không? – 1 cô gái hỏi.

– Tôi ổn. – Bliss gật đầu. Cô ngồi trên bậc thềm của ngôi đền đổ nát và hít một hơi thật sâu.

– Tôi không sao.

Cô gái trao cho cô 1 cái nhìn tò mò, nhưng vẫn để cô lại 1 mình.

Bliss vẫn bám rễ ở 1 chỗ trong 4 h đồng hồ khi đèn bắt đầu nhấp nháy và thông báo được truyền ra từ loa phóng thanh. Bảo tàng Metropolitan sẽ đóng cửa trong vòng 30 phút nữa. Xin hãy rời khỏi chỗ này. Thông báo này được lặp đi lặp lại cứ mỗi vài phút trong nhiều ngôn ngữ khác nhau.

Bliss không di chuyển khỏi chỗ ngồi. Những người trong phòng, sinh viên mỹ thuật, một số ít khách du lịch, 1 nhóm giáo sư nghiêm túc đi về phía lối ra. Mình đang làm gì đây? Bliss tự hỏi. Mình nên về nhà.

Nhưng thời gian trôi qua và ánh sáng trên cao tiếp tục nhấp nháy cảnh báo, và khi Bliss nghe thấy tiếng bước chân của người bảo vệ bảo tàng, cô trốn trong các kẽ hở của ngôi đền và làm cho mình không nhìn thấy mắt con người. Sau những gì có vẻ như một thời gian vô cùng dài, ánh sáng cuối cùng cũng tắt, hoàn toàn chìm trong im lặng, 1 ánh trăng ma quái chiếu thẳng vào phòng.

Cô được ở 1 mình.

Cô bước lên ngôi đền, chạm vào viên đá thô, đặt ngón tay mình lên các rãnh của những bản khắc chữ tượng hình. Dylan đã hôn cô ngay tại đây, lần đầu tiên.

Cô nhớ anh rất nhiều.

Anh cũng nhớ em.

Cái gì vậy?

Cô nhìn quanh căn phòng trống. Ánh sáng tạo nên những cái bòng kỳ lạ lên mọi thứ, nhắc nhở cô rằng cô đã từng sợ hãi cây liễu bên ngoài phòng ngủ của cô khi cô còn nhỏ như thế nào. Cô bước đến đài phun nước trong chu vi căn phòng và ném 1 đồng 25 xu vào nước, xem nó rơi xuống. Trong 1 thoáng, cô nghĩ rằng cô đã nghe giọng nói của anh, h thì cô sắp sửa điên rồi, phải không?

Em không điên đâu.

Cô khó chịu và bị kích động. Ai đang nói chuyện với cô hãy dừng lại đi.

– Có ai ở đây không? Xin chào. – Giọng cô vẫn còn vang vọng khắp phòng.

Tất cả trả lời trong tiếng vang của câu hòi của cô:

Xin chào. Xin chào. Xin chào.

Nhưng nếu giọng nói không phát ra ngoài đây…thì có lẽ…có lẽ…nó phải phát ra ở đâu đó…bên trong…Nhưng đó không phải là giọng của Người Khách, cô chắc chắn điều đó. Cô nhắm mắt lại. Liệu nó có gậy hại gì không? Như thể không phải những điều kỳ lạ đã không xảy ra. Cô nhìn vào trong. Nơi mà giọng nói của Người Khách thường vọng ra, một sự trống rỗng. Người Khách chắc chắn đã đi rồi. Nhưng lần đầu tiên cô cảm thấy 1 sự hiện diện khác, và 1 người khác, 1 người khác nữa và rất nhiều người khác nữa, hàng trăm người khác…Ôi Chúa ơi, Máu Bạc đã làm cái gì thế này? Chúng hút máu của những nạn nhân bất tử vì vậy nạn nhân của chúng sống bên trong người bắt giam họ. Nhiều linh hồn bị mắc kẹt trong một thân thể. Thật kinh tởm.

Có hàng trăm linh hồn ngay dưới ý thức của cô, giống như cô, họ bị mắc kẹt trong hàng ghế sau (có lẽ ngay cả trong 1 thân cây). Điều này giống như việc nhìn xuống một trong những ngôi mộ tập thể…nhưng thay vì là xác chết, thì họ vẫn còn sống…

Cô muốn hét lên…Điều này con tồi tệ hơn việc có Người Khách. Chuyện này…Cô gần như bị lạc mất giọng nói…nhưng sau đó, giọng nói lại bắt đầu…

Trầm, khàn khàn và dễ cáu giận như thể bị hút quá nhiều thuốc và đã trải qua quá nhiều đêm la hét trong một loạt quán bar ở trung tâm thành phố. Đó là giọng nói của chàng trai người đã thấy tất cả và đã sống để kể một câu chuyện hài hước sâu sắc và lỗ mãng nhưng với 1 khía cạnh ngot ngào đã đi thẳng vào trái tim của bạn. Liệu có thể nào?

Làm sao như thế được.

Dylan, cô thì thầm, Phải anh không?

Chỉ có im lặng.

Sau đó, ra ​​khỏi bóng tối, cô nhìn thấy anh 1 cách chụ thể trước mặt cô, nhìn thấy hình dáng, khuôn mặt, đôi mắt đẹp buồn bã, nụ cười toe toét, mái tóc đen rối bù của anh. Anh bước ra khỏi giọng nói và tiến vào vùng ánh sáng.

– Anh không có nhiều thời gian, – Dylan nói. – Người Khách của em sẽ sớm trở lại thôi.

Bình luận