Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Khí Bóng Đêm 2: Thành Phố Tro Tàn

Chương 8: Triều đình Seelie

Tác giả: Cassandra Clare

Trong giấc mơ, Clary trở lại là một cô bé đang bước đi trên bở biển dài, bên cạnh lối đi lát ván tại Đảo Coney. Không khí đượm mùi xúc xích và đậu phộng rang, đây đó râm ran tiếng trẻ con cười đùa la hét. Biển nhấp nhô phía xa xa, mặt nước xám xanh lấp lánh ánh mặt trời.

Cô có thể trông thấy mình như thể đang đứng từ đằng xa, trong bộ đồ ngủ con nít rộng thùng thình. Gấu quần lượt thượt quét trên cát. Cát ướt xọc vào giữa những kẽ chân còn tóc dính bết trên gáy. Trời không mây và trong veo xanh ngát, nhưng cô rùng mình vì lạnh khi đi ven gần mép nước về phía bóng người mờ mờ xa xa.

Khi tới gần hơn, bóng người đó đột nhiên hiện ra rõ nét, như thể Clary vừa chỉnh sang chế độ focus của ống kính máy ảnh. Là mẹ cô, đang quỳ bên lâu đài cát xây dở bị sóng dần cuốn trôi. Mẹ vẫn mặc chiếc váy trắng mà Valentine đã mặc cho bà hồi ở Renwick. Trên tay mẹ nắm là túm gỗ trôi dạt, trắng bàng bạc vì ngâm lâu trong nước biển và gió.

“Con tới giúp mẹ ư?” mẹ ngẩng đầu lên hỏi. Mái tóc Jocelyn xõa ra tung bay trong gió, khiến mẹ trông trẻ hơn tuổi. “Mẹ có nhiều việc phải làm mà thời gian còn quá ít.”

Clary nuốt cục nghẹn ứ trong họng. “Mẹ ơi – con nhớ mẹ lắm.”

Jocelyn mỉm cười. “Mẹ cũng nhớ con, con yêu ạ. Nhưng mẹ có chết đâu, con biết mà. Mẹ chỉ đang ngủ mà thôi.”

“Vậy làm sao con đánh thức mẹ dậy được đây?” Clary khóc, nhưng mẹ cô chỉ nhìn ra ngoài khơi xa, gương mặt lo âu. Bầu trời đã chuyển sang sắc xám đỏ hoàng hôn và những đám mây đen trông như những tảng đá trĩu nặng.

“Tới đây,” mẹ Jocelyn nói, rồi khi Clary tới bên, mẹ bảo, “Con giơ tay ra đi.”

Clary làm theo. Jocelyn dùng thanh củi khô vẽ gì đó lên da cô. Cảm giác phải bỏng y hệt như khi cô bị thanh stele làm bỏng, và cũng để lại cùng nét vẽ màu đen thô dày như vậy. Chữ rune Jocelyn vẽ có hình dáng Clary chưa từng thấy bao giờ, nhưng một cách bản năng cô thấy nó nhìn rất dễ chịu. “Cái này có tác dụng gì ạ?”

“Nó sẽ bảo vệ con.” Mẹ thả tay cô ra.

“Khỏi cái gì cơ?”

Jocelyn không trả lời mà chỉ nhìn xa xăm ra ngoài biển khơi. Clary quay sang thấy đại dương đã rút ra xa dần, để lại những đống rác nước lợ, những cụm tảo biển và phù du, cùng những con cá mắc cạn đang tuyệt vọng quẫy đạp. Nước đã tụ lại thành cơn sóng lớn, cao vời vợi như núi, giống như một trận tuyết lở sắp đổ xuống. Tiếng hò reo của lũ trẻ trên đường lát ván đã chuyển thành những tiếng la hét thất thanh. Trong khi Clary sợ hãi trố mắt nhìn, cô để ý thấy một mặt sóng trong suốt như lớp màng nhầy, và xuyên qua nó cô thấy những thứ dường như đang di chuyển dưới bề mặt, những thứ vô hình vô dạng đen đúa khổng lồ đang cố thúc vào lớp da của mặt nước. Cô vung tay…

Và tỉnh dậy, thở dốc, trống ngực dồn dập đến phát đau. Cô đang nằm trong giường phòng khách nhà chú Luke, và ánh mặt trời chiều xuyên qua màn cửa, chiếu vào căn phòng. Tóc cô đầy mồ hôi và dính bết vào gáy, tay đau nhức và mỏi nhừ. Khi ngồi thẳng lên bật đèn ngủ, cô không ngạc nhiên khi thấy ́n Ký màu đen chạy dọc cánh tay mình.

Vào đến bếp, Clary thấy chú Luke đã để lại phần món bánh vòng Đan Mạch làm đồ ăn sáng cho cô trong chiếc hộp bìa cứng lấm tấm dầu mỡ. Chú cũng để lại mẩu lời nhắn trên tủ lạnh. Đến bệnh viện.

Clary ăn món bánh vòng trên đường tới gặp Simon. Simon hẹn gặp cô lúc năm giờ chiều tại góc đường Bedfod bên cạnh trạm tàu L, nhưng hiện giờ cậu bạn không có mặt ở đó. Cô đang hơi thấy lo lắng thì nhớ ra cửa hàng băng đĩa cũ tại góc đường Số Sáu. Quả thật, cậu bạn đang chọn đĩa tại quầy đĩa CD mới phát hành. Simon mặc chiếc áo phông xanh da trời có in hình cậu thiếu niên đeo tai nghe đang nhảy múa với gà. Simon cười toe toét khi thấy cô bạn. “Eric nghĩ bọn mình nên đổi tên ban nhạc thành Mojo Pie,” cậu nói, như lời chào hỏi.

“Giờ bạn nhạc tên gì ấy nhỉ? Mình quên mất.”

“Champagne Enema,” cậu nói và lấy một đĩa CD Yo La Tengo.

“Đổi đi,” Clary nói. “À mà, mình biết hình trên áo phông cậu có nghĩa gì đấy.”

“Không đâu.” Cậu đi ra trước tiệm để trả tiền. “Cậu là gái ngoan mờ.”

Bên ngoài, gió thổi từng đợt lạnh cóng. Clary kéo chiếc khăn quàng kẻ che kín cằm. “Mình đang lo khi không thấy cậu tại trạm L.”

Simon kéo sụp mũ len xuống, nhăn mặt như thể ánh mặt trời làm cậu đau mắt. “Xin lỗi. Mình nhớ ra là cần đĩa CD này, nên mình nghĩ…”

“Không sao đâu.” Cô phẩy tay. “Do mình. Dạo này mình toàn lo sợ không đâu.”

“Ừ, sau những gì cậu đã trải qua, không ai trách gì cậu cả đâu.” Simon có vẻ hối hận. “Mình vẫn không thể tin nổi chuyện xảy ra ở Thành phố Câm Lặng. Mình không thể tin là cậu đã ở đó.”

“Chú Luke còn chẳng tin nữa là. Chú ấy hết cả hồn.”

“Còn phải nói.” Họ đang đi qua Công viên McCarren, lớp cỏ dưới chân họ đang ngả sang sắc nâu vàng của mùa đông, không gian ngập sắc nắng vàng. Những chú chó được sổng dây chạy quanh mấy gốc cây. Mọi thứ trong cuộc đời mình đang thay đổi, vậy mà thế giới vẫn không chút đổi thay, Clary nghĩ. “Cậu có nói chuyện với Jace từ hồi đó giờ không?” Simon hỏi, giữ giọng thờ ơ.

“Không, nhưng tớ đã hỏi qua Isabelle và Alec vài lần rồi. Hình như là anh ấy vẫn ổn.”

“Anh ấy không đòi gặp cậu à? Vì thế nên chúng ta đi gặp anh ta?”

“Anh ấy không cần phải hỏi.” Clary cố nén không để lộ sự bực bội trong giọng nói khi họ rẽ vào con phố nhà Magnus. Dọc hai bên đường là những tòa nhà kho thấp mái giờ đã được sửa sang thành các căn hộ và xưởng vẽ dành cho dân nghệ thuật – và rủng rỉnh túi tiền. Hầu hết những xe đậu dọc vệ đường đều thuộc hạng sang cả.

Khi họ tới gần khu nhà Magnus, Clary thấy một người mảnh khảnh đang vươn mình khỏi tư thế ngồi khom người. Alec. Anh ta đang mặc áo khoác đen dài làm từ loại vật liệu hơi bóng, khi tiền thưởng được Thợ Săn Bóng Tối dùng làm trang phục. Tay và cổ đầy những chữ rune, và không khí xung quanh anh ta có chút rung động mờ ảo nên Clary biết anh đang dùng phép ẩn thân.

“Anh không biết em mang theo cậu người thường này tới.” Đôi mắt xanh tỏa ánh sáng khó chịu về phía Simon.

“Tôi rất thích thái độ đó của các anh,” Simon nói. “Các anh luôn cho tôi cảm giác được chào đón nồng nhiệt ghê người.”

“Ồ, thôi nào, Alec,” Clary nói. “Có gì to tát đâu? Có phải Simon chưa từng tới đây đâu nào.”

Alec thở dài rất kịch, rồi nhún vai, dẫn đường đi trước bước lên các bậc cấp. Anh ta dùng chiếc chìa khóa bạc mỏng mở cửa căn hộ Magnus, rồi bỏ lại vào túi áo ngực, như cố giấu không cho những người bạn đồng hành của mình trông thấy.

Dưới ánh sáng ban ngày, căn hộ trông trống trải như một câu lạc bộ đêm vào giờ vắng khách: tối, bẩn và nhỏ chật không ngờ. Tường nhà trống trơn, chỉ lác đác vài bức tranh rắc kim tuyết lấp lánh, còn sàn nhà, nơi những thần tiên nhảy múa hồi tuần trước giờ đã cong vênh và bóng mòn vì dùng lâu ngày.

“Xin chào, xin chào.” Magnus tiến tới. Đại Pháp Sư mặc áo lụa xanh dài chấm đất mở cúc khoe chiếc áo lưới và quần bò đen. Chiếc khuyên đá đỏ lấp lánh bên tai trái. “Ôi Alec thân mến. Clary. Và nhóc-chuột.” Anh ta hơi cúi chào Simon, cậu chàng trông khó chịu ra mặt. “Sao hôm nay rồng lại tới nhà tôm thế này?”

“Bọn em tới gặp Jace,” Clary nói. “Anh ấy khỏe không?”

“Tôi không biết,” Magnus đáp. “Thường cậu ta có hay nằm im như chết trên sàn nhà không?”

“Cái gì…” Alec cất tiếng, nhưng ngừng bặt ngay khi Magnus cười khằng khặc. “Không vui đâu.”

“Cậu dễ bị bắt nạt nhỉ. Và vâng, bạn các cô cậu vẫn khỏe. À trừ việc cậu ta cứ dịch chuyển đồ đạc của tôi rồi lau dọn đủ thứ. Giờ tôi chẳng tìm thấy cái gì cả. Cậu ta bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế rồi.”

“Jace vốn thích gọn gàng ngăn nắp,” Clary nói, nghĩ tới căn phòng như của thầy tu của anh tại Học Viện.

“Ơ, nhưng tôi thì không.” Magnus đang liếc mắt quan sát Alec trong khi anh này cau có nhìn đâu đâu. “Nếu cậu muốn gặp thì Jace ở trong kia kìa.” Magnus chỉ về một cánh cửa cuối phòng.

“Trong kia kìa” hóa ra là một căn phòng cỡ trung – ấm cúng đáng ngạc nhiên, với những bức tường ố bẩn, những tấm rèm nhung che kín ô cửa sổ cùng những chiếc ghế bành màu quấn vải, nổi lên như những chóp núi băng màu sắc khổng lồ giữa một đại dương thảm màu be. Chiếc tràng kỷ màu hồng rực đầy những chăn gối. Bên cạnh nó là một túi vải nhét đầy quần áo. Không chút sáng nào rọi qua được lớp màn dày cộp; nguồn chiếu sáng duy nhất phát ra từ màn hình ti vi nhấp nháy, đang sáng lòe dù không được cắm điện.

“Có chương trình gì thế?” Magnus hỏi.

“What Not to wear,” một giọng nói kéo dài quen thuộc, phát từ hình người đang nằm ườn trên ghế tựa. Anh ngồi thẳng dậy và trong thoáng chốc Clary cứ tưởng Jace sẽ đứng lên chào đón họ. Nhưng không, anh chỉ lắc đầu với màn hình. “Quần ka ki cạp cao ư? Ai thèm mặc cái thứ đó chứ?” anh quay sang lườm Magnus. “Với sức mạnh siêu nhiên gần như không giới hạn,” anh nói, “mà anh chỉ dùng nó để xem các chương trình phát lại thôi sao. Quá là phí phạm.”

“Với lại, TiVo cũng cho ra cùng kết quả như thế,” Simon nhận xét.

“Nhưng cách của tôi rẻ hơn.” Magnus vỗ tay và toàn bộ căn phòng bỗng tràn ngập ánh sáng. Jace, đang nằm một đống trên ghế, giơ tay lên che mặt. “Anh có thể làm vậy mà không cần phép thuật không?”

“Thực ra,” Simon nói, “là có. Nếu anh xem các chương trình thông tin quảng cáo thì anh sẽ biết thôi.”

Clary cảm nhận thấy không khí trong phòng đang xấu đi. “Đủ rồi đấy,” cô lên tiếng. Cô nhìn Jace, người đã hạ tay và chớp mắt bực bội vì ánh sáng. “Chúng ta cần nói chuyện,” cô nói. “Tất cả chúng ta. Về những gì chúng ta sắp phải làm.”

“Anh đang định xem Project Runaway,” Jace nói. “Sắp tới giờ phát sóng rồi.”

“Không xem gì hết,” Magnus nói. Anh ta búng ngón tay và TV tắt phụt, để lại một cuộn khói nhỏ khi hình ảnh biến mất. “Cậu phải đối mặt với chuyện này.”

“Tự nhiên anh có hứng giải quyết rắc rối của tôi nhỉ?”

“Tôi có hứng muốn lại căn hộ của mình. Tôi chán việc cậu suốt ngày lau chùi dọn dẹp rồi.” Magnus lại búng tay một cách đe dọa “Đứng dậy.”

“Hoặc không tới lượt anh bốc khói đấy,” Simon thêm mắm dặm muối.

“Không cần cậu phải cắt nghĩa kiểu búng tay của tôi,” Magnus nói. “Cách búng tay tự nó đã nói lên tất cả rồi.”

“Được thôi.” Jace đứng dậy khỏi ghế. Anh đi chân trần và trên cổ tay bị thương cuốn lớp gạc màu tím bạc. Anh có vẻ mệt mỏi, nhưng như thể không phải vì vẫn còn đau. “Mọi người muốn họp bàn tròn, chúng ta sẽ họp bàn tròn.”

“Tôi thích bàn tròn lắm,” Magnus vui vẻ nói. “Nó hợp với tôi hơn là bàn vuông.”

Magnus hóa phép ra một cái bàn tròn to tướng với năm chiếc ghế tựa gỗ trong phòng khách. “Tuyệt vời,” Clary reo lên rồi chuồi vào một chiếc ghế. Thoải mái tới ngạc nhiên. “Sao anh có thể tạo ra một thứ từ hư vô vậy nhỉ?”

“Không được đâu,” Magnus nói. “Mọi thứ đều từ đâu đó mà ra cả. Ví dụ như, bộ bàn ghế này tới từ tiệm đồ cổ tại Đại Lộ số Năm. Và những cái này” – đột nhiên năm chiếc cốc giấy trắng xuất hiện trên bàn, hơi nước nhẹ nhàng lan tỏa qua những lỗ nhỏ từ những chiếc nắp nhựa – “từ tiệm Dean & DeLuca trên đường Broadway.”

“Có vẻ như là ăn trộm ấy nhỉ?” Simon với một cốc. Cậu mở nắp. “Ố ồ. Mochaccino này.” Cậu nhìn Magnus. “Anh có trả tiền không?”

“Có chứ,” Magnus nói trong khi Jace và Alec cười khúc khích. “Tôi hóa phép cho tiền úm ba la xuất hiện trong máy đếm tiền.”

“Thật á?”

“Không.” Magnus mở nắp cốc cà phê của mình. “Nhưng nếu cậu thấy tội lỗi thì cứ coi như thế đi. Giờ vấn đề đầu tiên là gì nào?”

Clary ôm lấy cốc cà phê. Có thể nó là đồ ăn trộm đấy, nhưng nó lại nóng và có chứa cafein. Có dịp cô sẽ qua tiệm Dean & DeLuca và bỏ một đô la vào hộp đựng tiền típ. “Có thể bắt đầu bằng việc tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra,” cô nói và thổi phù phù mặt bọt cà phê. “Jace, anh nói vụ thảm sát tại Thành phố Câm Lặng là do Valentine gây ra phải không?”

Jace chăm chú nhìn cốc cà phê. “Phải.”

Alec đặt tay lên tay Jace. “Chuyện gì đã xảy ra thế? Cậu thấy ông ta à?”

“Tớ ở trong xà lim,” Jace nói, giọng không cảm xúc. “Rồi tớ nghe thấy những tiếng gào thét của các Tu Huynh Câm. Sau đó, Valentine bước xuống cùng… cùng một cái gì đó. Tớ chẳng biết nó là gì nữa. Giống như khói ấy, với đôi mắt sáng rực. Một con quỷ, nhưng không giống bất cứ loại nào tớ từng thấy. Ông ta tới bên song sắt và bảo với tớ…”

“Bảo gì?” Bàn tay Alec trượt lên vai Jace. Magnus húng hắng, Alec hạ tay, mặt đỏ lựng, trong khi Simon nhe răng cười với cốc cà phê chưa hề đụng tới.

“Maellartach,” Jace nói. “Ông ta muốn Thanh Kiếm Linh Hồn và ông ta giết các Tu Huynh Câm để có nó.”

Magnus nhíu mày. “Alec này, đêm qua, khi các Tu Huynh Câm cầu viện, đội Conclave ở đâu? Sao không ai ở trong Học Viện vậy?”

Alec ngạc nhiên khi được hỏi. “Một cư dân của Thế Giới Ngầm bị sát hại tại Công viên Trung Tâm vào đêm qua. Một tiểu thần tiên bị giết. Xác bị hút kiệt máu.”

“Tớ cá Điều Tra Viên cũng nghĩ là do tớ gây ra cho xem,” Jace nói. “Đế chế kinh hoàng của tớ lại tiếp diễn.”

Magnus đứng dậy tới bên cửa sổ. Anh ta kéo rèm, vừa vặn để ánh sáng đổ bóng trên khuôn mặt nhìn nghiêng giống một con chim ưng. “Máu,” pháp sư nói, gần như nói với chính mình. “Cách đây hai đêm, tôi đã mơ thấy một cơn ác mộng. Tôi thấy một thành phố toàn máu, với những tòa tháp xương, và máu tràn xuống dường như nước vậy.”

Simon liếc xéo trên Jace. “Đứng bên cửa sổ lẩm bẩm về chuyện máu me là điều anh ta làm luôn ấy à?”

“Không,” Jace đáp, “thi thoảng anh ta còn ngồi trên ghế mà làm thế nữa.”

Alec liếc xéo cả hai người. “Magnus, sao vậy?”

“Máu,” Magnus lại nói. “Đây không phải chuyện tình cờ.” Hình như pháp sư đang nhìn xuống đường. Ánh chiều tà nhanh chóng phủ xuống những góc khuất xa xa trong thành phố. Bầu trời đan xen những đường sọc màu bạc và vàng cam. “Tuần này trong thành phố đã diễn ra mấy vụ án mạng,” anh ta nói, “toàn nhằm vào những người của Thế giới Ngầm. Một pháp sư, bị giết trong tòa tháp chung cư tại đường South Street Seaport. Cổ và cổ tay bị cắt toạc và cơ thể bị rút cạn máu. Một người sói bị sát hại tại quán Hunter’s Moon vài ngày trước. Lần này cổ cũng bị rạch.”

“Nghe giống tác phẩm của ma cà rồng ghê,” Simon nói, đột nhiên mặt tái xanh.

“Tôi không nghĩ vậy,” Jace nói. “Ít nhất Raphael cũng khẳng định đó không phải là tác phẩm của Những Đứa Con của Màn Đêm. Hắn ta dường như khá đanh thép.”

“Vâng, vì hắn đáng tin quá ấy mà,” Simon lầm bầm.

“Trong trường hợp này tôi nghĩ hắn nói thật,” Magnus nói và kéo rèm lại. Gương mặt xương xương của anh ta ẩn khuất trong bóng tối. Khi Magnus trở lại bàn, Clary nhận ra pháp sư có cầm theo cuốn sách nặng bọc bìa vải xanh lá. Cô không nghĩ Magnus cầm nó từ lúc trước. “Tại cả hai nơi đó đều rất đậm mùi quỷ dữ. Tôi tin một kẻ khác đứng đằng sau ba cái chết này. Không phải Raphael và đồng loại, mà là Valentine.”

Clary liếc nhìn Jace. Miệng anh mím lại thành một đường kẻ, nhưng anh chỉ hỏi, “Sao anh nghĩ vậy?”

“Điều Tra Viên cho rằng vụ giết tiểu thần tiên kia là một đòn đánh lạc hướng,” Clary vội nói. “Nhờ đó, hắn có thể xông vào Thành phố Câm Lặng mà không phải lo đến đội Conclave.”

“Có nhiều cách dễ dàng khác để đánh lạc hướng mà,” Jace nói, “và chỉ có kẻ ngốc mới thích gây thù chuốc oán với Thần Tiên. Ông ta sẽ không giết một trong số thị tộc của Thần Tiên nếu không có lý do.”

“Hắn ta có đấy,” Magnus nói. “Hắn cần gì đó từ tiểu tiên kia, cũng như thứ gì đó hắn muốn từ tay pháp sư và người sói mà hắn đã giết.”

“Đó là gì?” Alec hỏi.

“Máu của họ,” Magnus nói và mở cuốn sách xanh lá cây ra. Những trang giấy da dê mỏng tang chứa những con chữ tỏa sáng như lửa. “À,” anh ta nói, “đây rồi.” Pháp sư ngẩng đầu, dùng đầu móng tay cắt nhọn gõ gõ lên trang giấy. Alec nhoài người lại gần. “Cậu không đọc được đâu,” Magnus cảnh báo. “Nó được viết bằng quỷ ngữ đấy. Purgatic.”

“Nhưng tôi nhận ra được từ hình vẽ. Đó là Maellartach. Tôi từng thấy nó trong những cuốn sách khác rồi.” Alec chỉ vào hình thanh kiếm bạc, khá quen thuộc với Clary – chính là thanh kiếm mà cô để ý thấy đã biến mất khỏi bức tưởng của Thành phố Câm Lặng.

“Nghi thức Địa Ngục Xoay Chuyển,” Magnus nói. “Đó là điều Valentine đang muốn làm.”

“Cái gì cơ?” Clary nhíu mày.

“Trong mỗi vật chứa phép thuật đều ẩn giấu một mối liên kết,” Magnus giải thích. “Thanh kiếm Linh Hồn được liên kết với thiên thần tối cao – giống như những con dao thiên thần mà Thợ Săn Bóng Tối các cậu vẫn dùng, nhưng mối liên kết này mạnh hơn cả ngàn lần, nó sử dụng sức mạnh của chính Thiên Thần, chứ không phải từ tên thiên thần. Điều Valentine muốn làm là hoán đổi mối liên kết đó – khiến cho Thanh Kiếm liên kết với quỷ dữ chứ không phải với thiên thần.”

“Chuyển tính thiện sang tính ác!” Simon hài lòng cảm thán.

“Cậu ta đang trích lời Rồng và Ngục Tối[1] ấy mà,” Clary nói. “Kệ cậu ta đi.”

[1] Rồng và Ngục Tối (Dungeons and Dragons) là một game nhập vai kỳ ảo, cần có một quản trò và một nhóm người chơi nhất định. Trong đó, người chơi được tự do tạo ra nhân vật cho riêng mình, nhập vai, cùng nhau khám phá thế giới. (ND)

“Vì đây là Kiếm Thánh, nên Valentine không thể phát huy hết sức mạnh của nó,” Magnus nói. “Nhưng với một thanh kiếm chứa đựng sức mạnh quỷ dữ ngang ngửa sức mạnh thiên thần nó từng có – hừm, nó có thể cho hắn nhiều thứ. Không chỉ là sức mạnh bảo vệ có hạn mà Chén Thánh cho hắn không đâu, mà còn là sức mạnh triệu hồi quỷ dữ, để buộc chúng làm theo lời hắn.”

“Một đội quân quỷ dữ à?” Alec hỏi.

“Gã này bị ám ảnh bởi những đội quân thì phải,” Simon nhận xét.

“Thậm chí là khả năng đưa lũ quỷ vào tận Idris,” Magnus nói hết.

“Tôi không hiểu sao hắn lại muốn tới đó,” Simon hỏi. “Đó không phải nơi cư ngụ của các thợ săn quỷ hay sao? Chẳng phải họ sẽ xóa sổ hết lũ quỷ sao?”

“Quỷ đến từ không gian khác,” Jace nói. “Chúng tôi không biết đích xác số lượng chúng là bao nhiêu. Có thể là vô tận. Kết giới khiến chúng không xông vào được, nhưng nếu là một đội quân nhất tề lao tới…”

Vô tận, Clary nghĩ. Cô nhớ tới Đại Quỷ Abbadon, và cố hình dung ra hàng trăm hàng trăm con như thế. Hoặc hàng ngàn. Da cô lạnh ngắt sởn hết cả lên.

“Tôi không hiểu,” Alec nói. “Nghi thức này thì có liên quan gì tới mấy Cư dân Thế Giới Ngầm bị giết chứ?”

“Để thực hiện Nghi Thức Xoay Chuyển, cậu cần phải nung thanh kiếm nóng đỏ lên, rồi làm nguội đi bốn lần, mỗi lần sử dụng máu của một đứa trẻ thuộc Thế Giới Ngầm. Một là máu từ Đứa con của Lilith, hai là máu từ đứa trẻ của mặt trăng, ba là máu từ đứa trẻ của màn đêm, và bốn là máu từ đứa trẻ của thần tiên,” Magnus giải thích.

“Ôi Chúa ơi,” Clary rên. “Vậy hắn chưa xong trò giết chóc sao? Còn một đứa bé nữa à?”

“Còn hai đứa nữa. Hắn không rút đủ máu của sói con. Hắn bị phá ngang trước khi có đủ máu cần thiết.” Magnus gập sách khiến lớp bụi bay lên từ những trang giấy. “Dù mục đích tối thượng của Valentine là gì đi nữa, thì hắn cũng đã đi được nửa đường chuyển đổi Thanh Kiếm rồi. Có lẽ hắn đã ít nhiều sử dụng được nó rồi cũng nên. Có thể hắn đã triệu hồi được quỷ dữ…”

“Nhưng anh nghĩ xem nếu ông ta làm điều đó, thì phải có báo cáo về những vụ náo động, về hoạt động tràn lan của quỷ dữ chứ,” Jace nói. “Thế mà Điều Tra Viên lại nói điều ngược lại – rằng tình hình rất yên ắng.”

“Rất có thể là thế,” Magnus bảo, “nếu Valentine đang triệu tập tất cả quỷ dữ tới bên hắn. Chả trách sao tình hình lại yên ắng.”

Cả nhóm ngồi nhìn nhau. Trước khi ai kịp nghĩ ra điều gì để nói, một âm thanh chói tai vang rộn khắp căn phòng, khiến Clary giật mình. Cà phê nóng sánh ra tay khiến cô phải xuýt xoa vì bất ngờ bị đau.

“Mẹ tôi,” Alec vừa nói vừa kiểm tra điện thoại. “Tôi sẽ quay lại ngay.” Anh ta tới bên cửa sổ, đầu cúi xuống, nói thì thào khiến không ai nghe lén nổi.

“Để tớ xem nào,” Simon nắm lấy tay Clary. Giờ trên cổ tay cô đã có một vết bỏng xấu xí nơi cà phê nóng tráng lên.

“Không sao mà,” cô nói. “Chuyện vặt thôi.”

Simon nâng tay cô và hôn lên vết thương. “Giờ thì ổn hơn rồi đó.”

Clary giật mình kêu lên. Trước giờ Simon có từng làm trò này đâu. Nhưng mà thôi, đó là điều bạn trai sẽ làm, đúng không nhỉ? Cô rụt cổ tay lại, liếc sang bên kia bàn và thấy Jace đang nhìn họ, đôi mắt vàng tóe lửa. “Em là Thợ Săn Bóng Tối,” anh nói. “Em phải biết xử lý vết thương chứ.” Anh đẩy thanh stele trên bàn về phía cô. “Dùng cái này đi.”

“Không,” Clary nói, và đẩy trả.

Jace đập tay xuống thanh stele. “Clary…”

“Cậu ấy bảo không cần rồi,” Simon nói. “Ha-ha.”

“Ha-ha?” Jace trông như không tin vào tai mình. “Đó là lời trả miếng của cậu đấy à?”

Alec gập điện thoại và trở về bàn, trên mặt đượm nét bối rối. “Chuyện gì thế?”

“Hình như chúng ta đang mắc kẹt trong một tập của bộ phim One Life to Waste,” Magnus nhận xét. “Chán phèo.”

Alec hất ngọn tóc rơi xuống mắt sang bên. “Tớ vừa nói cho mẹ nghe nghi thức Địa Ngục Xoay Chuyển.”

“Tớ đoán nhé,” Jace nói. “Mẹ không tin. Thêm vào đó, mẹ đổ hết tội lên đầu tớ.”

Alec nhíu mày. “Không hẳn. Mẹ có bảo sẽ nói chuyện này với đội Conclave, giờ mẹ không được lòng Điều Tra Viên. Tớ có cảm giác Điều Tra Viên đang cho mẹ ra rìa để tiếm quyền. Mẹ có vẻ tức tối.” Điện thoại lại đổ chuông. Anh giơ một ngón tay. “Xin lỗi. Là Isabelle. Một giây thôi.” Anh lảng ra cửa sổ, điện thoại cầm tay.

Jace liếc sang Magnus, “Tôi nghĩ anh nói đúng về vụ người sói tại quán Hunter’s Moon. Kẻ tìm thấy xác chết khai rằng trong hẻm có người. Và kẻ đó đã chạy mất.”

Magnus gật đầu. “Tôi nghe như là Valentine bị xem ngang trước khi lấy đủ số máu cần thiết. Có lẽ hắn sẽ giết một sói con khác.”

“Em sẽ báo cho chú Luke biết.” Clary nói và định đứng dậy.

“Đợi đã.” Alec quay lại, điện thoại trong tay, nét mặt hơi kỳ quái.

“Isabelle muốn gì?” Jace hỏi.

Alec lưỡng lự. “Isabelle nói Nữ Hoàng Seelie muốn gặp chúng ta.”

“Tất nhiên rồi,” Magnus nói. “Và Madonna muốn tôi là vũ công nhảy nền trong tour diễn vòng quanh thế giới tiếp theo.”

Alec có vẻ bối rối. “Madonna nào?”

“Nữ Hoàng Seelie là ai?” Clary hỏi.

“Bà ấy là Nữ Hoàng Tiên Giới,” Magnus đáp. “À, tại vùng này.”

Jace ôm lấy đầu. “Bảo Isabelle là không.”

“Nhưng con bé nghĩ đây là một ý kiến hay,” Alec phản đối.

“Vậy cứ bảo với con bé là đừng hòng.”

Alec nhíu mày. “Thế nghĩa là sao?”

“À, chỉ là những ý tưởng con bé hoặc là tuyệt nhất quả đất hoặc là thảm họa. Còn nhớ lần con bé bảo chúng ta sử dụng đường tàu điện ngầm bỏ hoang để đi vòng quanh bên dưới thành phố không? Hãy nhớ những con chuột khổng lồ…”

“Đừng,” Simon nói. “Tôi không thích nói về lũ chuột tí tẹo nào.”

“Nhưng lần này khác,” Alec nói. “Con bé muốn chúng ta tới Triều đình Seelie.”

“Cậu nói đúng, chuyện này khác,” Jace bảo. “Đây là ý tưởng tệ nhất từ trước tới nay.”

“Con bé có quen biết một hiệp sĩ trong Triều Đình,” Alec bảo. “Anh ta bảo rằng Nữ hoàng Seelie muốn gặp chúng ta. Isabelle đã nghe lén chuyện tớ nói với mẹ – và con bé nghĩ nếu chúng ta trình bày giả thiết của chúng ta về Valentine và Thanh kiếm Linh Hồn cho Nữ Hoàng, rất có thể Triều Đình sẽ về phe chúng ta, thậm chí làm đồng minh với chúng ta trong cuộc chiến chống lại Valentine.”

“Đến đó có an toàn không?” Clary hỏi.

“Tất nhiên là không an toàn rồi,” Jace nói, như thể cô vừa hỏi một câu hỏi ngu ngốc nhất mà anh từng nghe.

Cô nguýt anh một cái. “Em không biết chút gì về Triều Đình Seelie cả. Ma cà rồng và người sói thì em hiểu. Trên ti vi chiếu đầy phim về họ rồi. Nhưng thần tiên là chuyện dành cho trẻ con. Em từng hóa trang làm một nàng tiên mùa Halloween hồi lên tám. Mẹ làm cho em chiếc mũ hình hoa mao lương vàng.”

“Tớ nhớ,” Simon dựa người lên ghế và khoanh tay trước ngực. “Tớ là một Transformer. Thực ra tớ thuộc phe Deception.”

“Chúng ta quay về vấn đề chính được không?” Magnus yêu cầu.

“Được,” Alec nói. “Isabelle nghĩ – và tôi đồng ý – chúng ta không nên bỏ qua Thần Tiên. Nếu họ muốn nói chuyện, thì đã sao nào? Hơn nữa, nếu Triều Đình Seelie về phe chúng ta, Hội đồng Clave buộc phải nghe chúng ta nói.”

Jace cười mà không có thành ý tý nào “Thần Tiên không giúp con người.”

“Thợ Săn Bóng Tối không phải con người,” Clary nói. “Không hẳn là người.”

“Trong mắt thần tiên bọn anh không khác gì con người,” Jace nói.

“Nhưng bọn họ cũng không thể tệ hơn ma cà rồng được,” Simon lẩm bẩm. “Mà bọn các anh cũng hòa thuận với ma cà rồng đấy thôi.”

Jace nhìn Simon như thể anh vừa tìm ra một thứ sinh trưởng dưới bồn nước “Hòa thuận với ma cà rồng hả? Ý cậu là bọn tôi đã sống sót à?”

“À…”

“Thần tiên,” Jace nói tiếp, như thể Simon chưa nói gì, “là con của quỷ và thiên thần. Họ mang sắc đẹp của thiên thần và sự độc ác của quỷ dữ. Ma cà rồng sẽ tấn công cậu, nếu cậu xâm phạm vào địa bàn của nó, nhưng thần tiên sẽ làm cậu khiêu vũ tới chết với đôi chân đã vẹt thành mỏm cụt, lừa cậu bơi trong đêm rồi kéo cậu xuống nước mà gào thét tới khi phổi cậu nổ tung ra, thổi bụi tiên vào mắt cậu khiến cậu phải móc mắt ra…”

“Jace!” Clary quát, cắt ngang cơn cường điệu của Jace. “Im đi. Chúa ơi. Đủ rồi.”

“Nghe này, lừa được người sói hay ma cà rồng vẫn còn dễ lắm,” Jace tiếp. “Họ chẳng thông minh hơn ai. Nhưng thần tiên sống đã hàng trăm năm, giảo hoạt như rắn vậy. Họ không thể nói dối, nhưng họ thích tham gia vào những trò nói thật đầy tính sáng tạo. Họ sẽ tìm xem em khao khát gì nhất trên đời và trao nó cho em – kèm theo một lời nguyền sẽ khiến em hối hận vì lúc đầu đã muốn có nó.” Anh thở dài. “Họ không bao giờ thực sự muốn giúp đỡ con người. Mà chỉ là muốn hại người thôi khi đội lốt là giúp đỡ ấy.”

“Và anh nghĩ bọn tôi không đủ thông minh để nhận ra sự khác biệt sao?” Simon hỏi.

“Tôi nghĩ cậu không đủ thông minh để mình không vô tình bị biến thành chuột.”

Simon trừng trừng nhìn anh. “Tôi không hiểu có sá gì đâu việc anh nghĩ chúng tôi nên làm gì chứ,” cậu nói. “Khi mà anh không thể đi cùng chúng tôi được. Anh chẳng đi đâu được cả.”

Jace đứng dậy, đẩy ghế một cách thô bạo. “Cậu không được phép đưa Clary tới Triều Đình Seelie mà không có tôi và không bàn thêm nữa!”

Clary há hốc miệng nhìn anh. Jace đang đỏ bừng vì giận, răng nghiến lại, gân máu vằn lên trên cổ. Anh cũng tránh không dám nhìn cô.

“Tớ có thể lo cho Clary,” Alec nói và giọng nói dường như chứa chất chút gì tổn thương – là vì Jace nghi ngờ khả năng của anh ta hay vì gì khác, Clary không rõ.

“Alec,” Jace nói, mắt nhìn chằm chằm vào mắt bạn mình. “Không. Cậu không thể.”

Alec nuốt khan. “Bọn mình sẽ đi,” anh bảo. Anh ta nói nghe như thể xin lỗi. “Jace – một lời yêu cầu gặp mặt từ phía Triều Đình Seelie – lờ đi là ngốc lắm đấy. Hơn nữa, có lẽ Isabelle đã nói với họ rằng chúng ta sẽ tới rồi.”

“Đừng hòng mà tớ để cho cậu làm vậy nhé, Alec,” giọng Jace sặc mùi nguy hiểm. “Tớ sẽ vật cậu xuống đất nếu cần thiết.”

“Nghe kích thích thật đấy,” Magnus nói và gập ống tay áo lụa dài thượt lên, “nhưng vẫn có cách khác mà.”

“Cách khác nào? Đây là chỉ thị trực tiếp từ phía Hội đồng Clave. Tôi không thể lách luật được.”

“Nhưng tôi thì có.” Magnus cười nhăn nhở. “Đừng bao giờ nghi ngờ khả năng lách luật của tôi, Thợ Săn Bóng Tối ạ, vì phạm vi của chúng vô cùng hào hùng và đáng nhớ. Tôi đã đặc biệt ếm bùa vào thỏa thuận với Điều Tra Viên để tôi có thể cho cậu đi đâu đó một lát nếu tôi muốn, chỉ cần một Nephilim khác sẵn lòng thế chỗ cậu.”

“Vậy là chúng ta phải tìm một – Ồ,” Alec bỗng e lệ. “Ý anh là tôi.”

Jace nhướn mày. “Ồ, giờ cậu lại không muốn tới Triều Đình Seelie hử?”

Alec đỏ mặt. “Tớ nghĩ cậu đi quan trọng hơn là tớ. Cậu là con trai Valentine, tớ chắc rằng cậu mới là người Nữ Hoàng thực sự muốn gặp. Hơn nữa, cậu trông quyến rũ mà.”

Jace lườm Alec.

“Có lẽ không phải trong lúc này,” Alec sửa lại. “Nhưng cậu thường có sức quyến rũ. Mà thần tiên sẽ bị cuốn hút bởi những thứ quyến rũ.”

“Hơn nữa, nếu cậu ở lại, tôi sẽ cho cậu xem toàn bộ DVD phần 1 của Gilligan’s Island[2] .” Magnus nói.

[2] Gilligan’s Island: bộ phim truyền hình sitcom của Mỹ, phát sóng từ năm 1964-1967. Phần một được công chiếu trong khoảng thời gian 1964-1965. (ND)

“Không ai có thể từ chối cái đó,” Jace nhận xét. Anh vẫn không nhìn Clary.

“Isabelle sẽ gặp mọi người ở công viên bên Hồ Turtle,” Alec nói. “Con bé biết cổng bí mật dẫn vào Triều Đình. Con bé sẽ đợi bọn cậu.”

“Và một điều cuối cùng,” Magnus nói và trỏ ngón tay đeo nhẫn vào Jace. “Đừng bỏ mạng ở Triều Đình Seelie nhé. Nếu cậu chết, tôi phải giải thích lắm điều đấy.”

Nghe tới đây, Jace bật cười toe toét. Một kiểu cười lo lắng, còn ít ánh vui hơn cả ánh sáng của thanh kiếm tuốt trần. “Anh biết không,” anh nói, “tôi có cảm giác rằng dù tôi còn sống hay chết, anh vẫn phải nghĩ ra đủ lời giải thích đấy.”

Những cụm rêu và cây cối dày đặc tạo thành một dải đăng ten xanh lục ôm trọn lấy Hồ Turtle. Mặt hồ yên ả, thi thoảng hơi lăn tăn gợi sóng khi lũ vịt thơ thẩn dạo qua, hay một chú cá quẫy đuôi ánh bạc.

Một đình thủy tạ nho nhỏ bằng gỗ được xây bắc trên hồ; Isabelle đang ngồi trên đấy, nhìn xa xăm ra mặt nước. Cô nàng quả giống một nàng công chúa trong những câu chuyện cổ tích, đang ngồi trên đình tháp chờ đợi ai đó phi ngựa đến cứu.

Nhưng thật chẳng có cô công chúa nào lại giống Isabelle cả. Isabelle cùng sợi roi, đôi ủng, những con dao đó là người có thể chẻ nát bất cứ kẻ nào dám nhốt cô vào tháp, dùng phần thây đó xây thành cây cầu, rồi nghênh ngang đi đến tự do, trong cả công đoạn này mái tóc cô nàng vẫn đẹp mê hồn. Chính bởi mái tóc mà Clary vẫn không tài nào quý Isabelle nổi, dù đã cố lắm.

“Izzy,” khi tới gần hồ, Jace cất tiếng gọi, Isabelle nhảy dựng lên và quay phắt lại. Nụ cười trên môi cô nàng sáng ngời ngời.

“Jace!” cô lao vào ôm lấy anh. Nào đây mới là hành động của một cô em gái đây này, Clary nghĩ. Không phải ngượng ngùng, kỳ cục và cứng nhắc, mà là hạnh phúc và thương yêu. Nhìn Jace ôm Isabelle, Clary cố học lấy cái biểu hiện hạnh phúc và thương yêu kia.

“Cậu ổn chứ?” Simon quan tâm hỏi. “Mắt cậu lé xẹ kìa.”

“Mình ổn.” Clary đành bỏ cuộc.

“Cậu chắc không? Trông cậu kiểu như… bị đấm ấy.”

“Chắc do mình ăn bậy bạ gì rồi.”

Isabelle tiến tới, Jace đi ngay sau. Hôm nay, cô nàng chọn cho mình chiếc váy đen dài, bốt và chiếc áo khoác đuôi tôm còn dài hơn bằng nhung màu lục mềm mại, màu của rêu. “Tớ không tin nổi là cậu làm được!” cô nàng reo lên. “Cậu nói thế nào mà Magnus chịu cho Jace đi thế?”

“Dùng Alec đổi lấy Jace thôi,” Clary đáp.

Isabelle hơi hoảng. “Không phải mãi mãi chứ?”

“Không,” Jace nói. “Chỉ vài giờ thôi. Trừ khi anh không trở về,” anh trầm ngâm nói thêm. “Trong trường hợp đó, có lẽ pháp sư sẽ giữ Alec luôn. Cứ xem như là một hợp đồng cho thuê nhưng có kèm điều khoản bán đứt ấy.”

Isabelle có vẻ hoài nghi. “Bố mẹ mà biết thì hẳn sẽ không vui đâu.”

“Vì cậu đã thả tự do cho một nghi phạm bằng cách dùng anh trai trao đổi với một pháp sư có vẻ ngoài giống một Tiểu quái Sonic bị gay và ăn mặc giống ông Ba Bị trong Chitty Chitty Bang Bang ấy à?” Simon hỏi. “Không, có lẽ không đâu.”

Jace trầm ngâm nhìn Simon. “Có lý do đặc biệt nào cho sự xuất hiện của cậu ở đây không nhỉ? Tôi không chắc có nên đưa cậu tới Triều Đình Seelie hay không. Họ ghét người thường.”

Simon đảo mắt nhìn lên trên. “Không thế nữa chứ.”

“Cái gì nữa cơ?” Clary hỏi.

“Mỗi lần tớ làm anh ta tức giận, anh ta lại chơi bài Không cho Phép Người Thường với tớ,” Simon chỉ vào mặt Jace. “Để tôi nhắc cho anh nhớ nhé, lần cuối cùng anh muốn bỏ rơi tôi, tôi đã cứu mạng tất cả bọn anh đó.”

“Ừ nhỉ,” Jace nói. “Một lần…”

“Triều đình tiên tộc rất nguy hiểm,” Isabelle cắt ngang. “Kể cả với khả năng dùng cung của cậu cũng không giúp nổi cậu đâu. Đây là một dạng nguy hiểm khác.”

“Tớ tự lo được,” Simon nói. Một cơn gió lạnh thổi tới, cuốn bay những chiếc lá vàng khô lạo xạo trên nền đá sỏi khiến Simon rùng mình. Cậu cho tay vào túi áo viền len.

“Cậu không cần phải đi đâu,” Clary nói.

Simon nhìn cô, một cái nhìn kiên định, cân nhắc. Cô nhớ lại lúc ở nhà chú Luke, Simon đã gọi cô là bạn gái mà không đắn đo suy nghĩ. Dù bạn có nói gì về Simon đi nữa, cậu ấy vẫn biết mình muốn gì. “Cần đấy,” cậu nói. “Mình phải đi chứ.”

Jace khụt khịt. “Vậy chắc chúng ta sẵn sàng rồi nhỉ,” anh nói. “Đừng nghĩ chúng tôi sẽ đặc biệt để mắt tới cậu, đồ người thường.”

“Nhìn theo hướng lạc quan đi nào,” Simon nói. “Nếu họ cần tế người, anh vẫn luôn có thể dâng tôi lên mà. Tôi không chắc ai trong số các người có hội tụ đủ yêu cầu không.”

Mặt Jace sáng lên. “Bao giờ có người tự nguyện đứng ra lĩnh đạn cũng vui hết.”

“Thôi nào,” Isabelle nói. “Cánh cửa sắp mở ra rồi đấy.”

Clary liếc nhìn quanh. Mặt trời đã lặn hẳn và trăng đã lên cao, một mảnh trăng khuyết soi bóng màu trắng sữa lên mặt hồ. Trăng chưa vào độ tròn hẳn, một bên mép tối om, khiến nó trông giống một con mắt khép hờ. Những cơn gió đêm xào xạc thổi qua các cành cây khua chúng va vào nhau nghe lạo xạo như tiếng ống xương rỗng.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Clary hỏi. “Cánh cửa đâu?”

Nụ cười của Isabelle trông như một bí mật được hé lộ. “Đi theo tớ.”

Cô nàng bước xuống mép nước, để lại những vết giày sâu hoắm trên nền bùn ướt. Clary đi theo, mừng vì mình đã mặc quần bò chứ không phải váy trong khi Isabelle phải vén cả áo khác lẫn váy cao quá gối, để lộ phần chân thanh mảnh trắng ngần phía trên ủng. Da cô nàng phủ kín những ́n Ký trông như những đường lưỡi lửa màu đen.

Simon đi sau, chửi thề khi trượt chân; Jace theo phản xạ tự động đã đưa tay ra đỡ khi mọi người quay lại. Simon giật tay ra. “Tôi không cần anh giúp.”

“Thôi ngay đi.” Isabelle dậm chân xuống vũng nước nông bên bờ hồ. “Cả hai người. Thật ra, là cả ba mới đúng. Nếu chúng ta không đoàn kết với nhau tại Triều Đình Seelie, chúng ta sẽ chết.”

“Nhưng tớ không…” Clary cất tiếng.

“Có thể cậu không đấy, nhưng cái kiểu cậu để cho hai người kia hành động như…” Isabelle vẫy tay về phía hai cậu con trai với vẻ khinh khỉnh.

“Tớ đâu thể bảo họ làm gì được chứ!”

“Sao lại không hử?” cô gái kia hỏi. “Thiệt tình chứ, Clary, nếu cậu không biết cách tận dụng ưu thế nữ tính trời sinh – thì tớ cũng không biết tớ nên làm gì với cậu nữa.” Cô nàng quay về phía hồ, rồi lại quay ngoắt lại. “À mà tớ quên mất,” cô nàng nghiêm nghị nhắc nhở, “vì tình yêu của Thiên Thần, đừng ăn hay uống gì khi chúng ta ở dưới lòng đất nhé. Rõ chưa?”

“Dưới lòng đất hả?” Simon lo lắng nhắc lại. “Không ai nói gì về vụ dưới lòng đất cả.”

Isabelle vung tay lên chém xuống hồ nước. Chiếc áo khoác nhung màu lục trôi bồng bềnh chung quanh như một chiếc lá hoa súng khổng lồ. “Thôi nào. Chúng ta chỉ có thời gian cho đến khi mặt trăng di chuyển thôi đấy.”

Mặt trăng sao cơ? Lắc đầu, Clary bước vào hồ nước. Nước nông và trong vắt; dưới ánh sao sáng, cô có thể thấy những chú cá đen đen lao đi lao lại qua mắt cá chân. Cô nghiến răng khi đi xa hơn. Lạnh thật đấy.

Đằng sau cô, Jace bước xuống nước với vẻ uyển chuyển chừng mực chỉ khiến mặt nước khẽ lay động. Simon đi đằng sau, vừa đi vừa làm nước bắn tung tóe và chửi bới. Isabelle, ra tới giữa hồ liền dừng lại, nước ngập ngang sườn. Cô giơ tay về phía Clary. “Dừng lại.”

Clary dừng. Ngay phía trước cô, mặt trăng sáng vằng vặc soi mình trên mặt nước trông như một chiếc đĩa bạc khổng lồ. Một phần trong cô biết có chuyện không bình thường; đáng ra mặt trăng phải lay động tan biến khi có người tới gần, hoặc lùi ra xa hơn. Nhưng nó vẫn ở nguyên đó, trôi nổi trên mặt nước như bị cột lại một chỗ.

“Jace, anh đi trước,” Isabelle vừa nói vừa ra hiệu. “Đi đi.”

Jace bước qua Clary, người anh thoang thoảng mùi da thuộc bị ướt và mùi lá khô. Cô thấy anh quay lại và mỉm cười, rồi lùi dần vào ánh trăng phản chiếu trên mặt nước… sau đó biến mất.

“Okay,” Simon ảo não nói. “Okay, thế thì kỳ quái thật.”

Clary liếc nhìn bạn. Nước chỉ ngập tới ngang hông Simon, nhưng cậu đang run rẩy, hai tay khoanh lại, ôm lấy khủy tay. Cô mỉm cười và lùi lại một bước, thấy hơi sốc vì cái lạnh đột ngột tới khi bước vào hình ảnh phản chiếu bàng bạc. Cô hơi loạng choạng, như mất thăng bằng trên bậc thang cao nhất – và rồi rơi ngửa xuống khoảng đen như thể mặt trăng đã nuốt chửng lấy cô.

Cô rơi xuống nền đất nện, lảo đảo, và cảm thấy có bàn tay cầm lấy tay cô, giúp cô giữ thăng bằng. Là Jace. “Từ từ cẩn thận nào,” nói rồi anh thả cô ra.

Cô ướt như chuột lột, những giọt nước lạnh buốt chảy dọc theo lưng áo, mái tóc ướt nhẹp dính bết vào mặt. Bộ quần áo úng nước nặng như thể cả tấn.

Họ đang ở trong một hành lang đất sâu hun hút, được chiếu sáng mờ mờ nhờ một loại rêu nào đó. Những cây dây leo xoắn xít vào nhau tạo thành một tấm rèm phủ cuối hành lang còn những dải tua dài lủng lẳng như những xác rắn buông xuống từ nóc. Clary nhận ra đó là rễ cây. Họ đang ở dưới lòng đất. Và dưới này rất lạnh, tới mức khiến hơi thở của cô phả ra thành làn sương cóng.

“Lạnh à?” Jace cũng ướt nhẹp, mái tóc sáng màu ở những nơi bết trên má và trán anh gần như là không màu. Nước tong tong chảy xuống từ quần bò và áo khoác ướt, nước biến chiếc áo sơ mi trắng anh đang mặc thành trong suốt. Cô có thể nhìn ra những lằn đen của các ́n Ký vĩnh viễn qua lớp áo kia cùng vết sẹo mờ trên vai anh.

Cô vội nhìn đi chỗ khác. Nước đọng trên mí mắt, khiến mọi thứ trước mặt nhạt nhòa như thể cô đang khóc. “Em ổn.”

“Em trông không ổn đâu.” Anh tới gần hơn và cô cảm nhận được hơi ấm từ anh dù là qua lớp quần áo ướt nhẹp của cả hai người, hơi ấm ấy làm dịu đi làn da lạnh như nước đá của cô.

Một bóng người màu đen lăn cù cù xuống, ngay thoáng qua khóe mắt cô, rồi rơi đánh uỵch. Là Simon, cũng trong tình trạng ướt rượt. Cậu lồm cồm quỳ dậy rồi lo lắng nhìn xung quanh. “Kính của tôi…”

“Đây này.” Clary đã quen với việc tìm trả kính cho Simon trong suốt thời gian cậu bạn chơi bóng đá. Chúng thường luôn rơi dưới chân cậu, nơi cậu dễ dàng dẫm phải. “Của cậu đây.”

Simon đeo kính vào, cào cào phủi đi đất bẩn dính trên mắt kính. “Cảm ơn.”

Clary biết Jace đang quan sát họ, ánh mắt anh giống như một vật đè nặng lên vai cô. Cô tự hỏi liệu Simon có cảm thấy không. Cậu ấy vừa cau có đứng lên thì Isabelle từ trên bay xuống, duyên dáng hạ cánh trên hai chân. Nước nhỏ xuống từ suối tóc dài của cô và khiến chiếc áo khoác nhung thành nặng trịch, nhưng cô nàng dường như không để ý. “Ôi, trò này vui quá.”

“Vậy là xong,” Jace nói. “Anh sẽ mua cho em một cuốn từ điển cho Giáng Sinh năm nay.”

“Vì sao?” Isabelle hỏi.

“Để em có thể tìm định nghĩa từ ‘vui’. Anh không biết chắc em hiểu đúng nghĩa của nó.”

Isabelle kéo mái tóc dài sũng nước về phía trước và vắt như thể vắt quần áo vậy. “Anh đang đổ mưa lên trên buổi diễu hành của em làm em cụt hứng đấy.”

“Nếu em không nhớ, thì buổi diễu hành này dù sao cũng đã ướt lắm rồi.” Jace liếc nhìn quanh. “Giờ thì sao? Chúng ta đi đường nào?”

“Chẳng đường nào cả,” Isabelle đáp. “Chúng ta đợi ở đây, họ sẽ tới đón chúng ta.”

Clary chẳng vui gì khi nghe thế. “Sao họ biết chúng ta ở đây? Chúng ta có cần rung chuông cửa hay gì gì không?”

“Triều Đình luôn biết chuyện xảy ra trên địa bàn của họ. Sự hiện diện của chúng ta chắc chắn sẽ không phải không được để ý đến đâu.”

Simon nghi ngờ nhìn Isabelle. “Mà sao cậu lại biết nhiều về tiên tộc lẫn Triều Đình Seelie đến thế?”

Isabelle đỏ mặt, khiến ai nấy đều ngạc nhiên. Một lát sau tấm rèm dây leo được kéo sang một bên và một thần tiên bước qua, vừa đi vừa giũ giũ mái tóc dài. Clary đã từng có dịp gặp vài thần tiên trong bữa tiệc của Magnus và cô bị ấn tượng bởi nét đẹp lạnh lùng lẫn thần khí phi phàm hoang dại thế nào ấy của họ kể cả khi họ đang nhảy múa và chè chén. Thần tiên này cũng không phải ngoại lệ: tóc anh ta xõa ra thành lớp tóc xanh đen ôm lấy khuôn mặt lạnh lùng, góc cạnh và đáng yêu; đôi mắt xanh ngăn ngắt màu của dây leo hay rêu và trên má có một vết chàm hay hình xăm gì đó hình chiếc lá. Anh ta mặc áo giáp màu nâu bạc phếch giống vỏ cây mùa đông, và khi anh ta di chuyển, lớp áo giáp ánh lên đủ thứ màu sắc: đen than, xanh rêu, xám tro rồi xanh da trời.

Isabelle reo lên và lao vào vòng tay anh ta. “Meliorn!”

“À,” Simon nói, bình tĩnh nhưng không phải là không chút hứng thú, “vậy ra đó là lý do Isabelle biết nhiều thế.”

Thần tiên – Meliorn – nghiêm nghị nhìn xuống cô nàng, rồi gỡ tay cô ra và nhẹ nhàng đẩy cô sang một bên. “Giờ không phải lúc tình cảm thắm thiết,” anh ta nói. “Nữ hoàng Seelie đã yêu cầu một buổi tiếp kiến với ba Nephilim bọn em. Mọi người đi không?”

Clary đặt tay lên vai Simon như muốn bảo vệ. “Còn bạn bọn em thì sao?”

Meliorn nhìn thờ ơ. “Người thường không được phép vào Triều Đình.”

“Tôi ước có người nói tới chuyện này trước,” Simon nói, không với cụ thể một ai. “Vậy tôi hiểu là mình sẽ phải đợi ngoài này cho tới khi người mọc dây leo chứ gì?”

Meliorn cân nhắc. “Đó sẽ là một cảnh tượng vô cùng ấn tượng đây.”

“Simon không đơn giản chỉ là người thường. Cậu ấy là một người đáng tin,” Jace lên tiếng, khiến tất cả giật mình, trong đó người ngạc nhiên nhất là Simon. Clary có thể thấy Simon bất ngờ vì cu cậu chỉ đang nhìn chằm chặp Jace mà không hề nói ra lời đốp chát nào. “Cậu ấy đã kề vai sát cánh với bọn tôi trong rất nhiều trận chiến.”

“Ý anh là một trận thôi,” Simon lầm bầm. “Hai nếu anh tính cả trận tôi hóa chuột.”

“Chúng tôi sẽ không vào Triều Đình Seelie mà không có Simon,” Clary nói, tay vẫn đặt trên vai Simon. “Nữ hoàng của các anh yêu cầu có cuộc tiếp kiến này mà, nhớ không? Không phải chúng tôi tự muốn tới.”

Đôi mắt xanh lục của Meliorn lóe lên vẻ hứng thú nguy hiểm. “Theo ý mọi người thôi,” anh ta nói. “Đừng nói rằng Triều Đình Seelie không tôn trọng ý muốn của khách nhé.” Anh ta xoay người trên gót giày một cách hoàn hảo và bắt đầu dẫn họ đi xuống hành lang mà không buồn dừng lại xem họ có theo hay không. Isabelle vội vàng sóng bước cùng anh ta, bỏ lại Jace, Clary và Simon lủi thủi đi theo hai người bọn họ.

“Bọn anh được phép hẹn hò với tiên à?” Cuối cùng Clary cũng cất lời hỏi. “Gia đình anh – à gia đình Lightwood đồng ý cho Isabelle hẹn hò với cái anh chàng… tên anh ta là gì nhỉ?”

“Meliorn,” Simon nhắc.

“… Meliorn hẹn hò sao?”

“Anh không chắc là họ đang hẹn hò,” Jace nói, hai từ cuối nặng vẻ mỉa mai. “Anh nghĩ họ chỉ ở cùng nhau thôi. Hoặc trong trường hợp này, là ở dưới này cùng nhau.”

“Hình như anh không đồng ý thì phải.” Simon vén một cái rễ cây sang bên. Họ đã đi từ hành lang tường đất sang một khu vực tường lát đá nhẵn nhụi, thi thoảng mới có vài rễ cây chui ra từ những phiến đá bên trên. Nền nhà được lát một loại vật liệu cứng bóng lộn, không phải đá hoa cương mà là một loại đá có vân và lấp lánh như thể được rắc bột đá quý lên vậy.

“Tôi không hoàn toàn phản đối,” Jace nói. “Đôi khi thần tiên có tán tỉnh con người, nhưng rồi cuối cùng họ cũng đá những kẻ đáng thương đó, và khiến những kẻ đó tan nát trái tim.”

Lời anh nói khiến Clary lạnh sống lưng. Đúng lúc đó Isabelle cười lớn và Clary hiểu vì sao Jace đã phải hạ giọng, vì những bức tường đá dội tiếng cười của Isabelle lại phía họ, vừa khuếch đại vừa âm vang như nảy ra từ các bức vách.

“Anh cứ đùa!” Isabelle sẩy chân khi gót giày cô nàng vướng vào giữa hai kẽ đá, Meliorn đưa tay đỡ thẳng cô dậy mà mặt không hề đổi sắc.

“Anh không hiểu sao con người có thể đi trên những đôi giày cao lêu nghêu thế.”

“Đó là phong cách của em,” Isabelle nói, kèm theo một nụ cười quyến rũ. “Dưới 10 phân là không đụng đến.”

Meliorn nhìn cô lạnh lùng.

“Em đang nói về guốc mà,” cô nói. “Một cách chơi chữ. Anh biết không? Một trò chơi với…”

“Đi thôi,” chàng hiệp sĩ tiên nói. “Nữ Hoàng không kiên nhẫn mấy đâu.” Anh ta đi xuống hành lang, không buồn liếc tới Isabelle lần thứ hai.

“Quên mất,” Isabelle thì thầm khi những người còn lại bắt kịp cô. “Thần tiên không có khiếu hài hước.”

“Ồ, anh không đồng ý,” Jace nói. “Có một câu lạc bộ tiên trong trung tâm thành phố mang tên Hot Wings. Mà không phải là,” anh nói thêm, “anh đã từng tới đó đâu nhé.”

Simon nhìn Jace, mồm há ra như định hỏi, rồi sau đó hình như nghĩ tốt hơn là không nên. Cậu ngậm miệng ngay khi hành lang mở vào một căn phòng rộng rãi có nền đất nện còn xếp dọc hai bên tường là những hàng cột đá cuốn đầy dây leo và những bông hoa rực rỡ đang bung nở. Những tấm vải mỏng giăng giữa những hàng cột, vải nhuộm màu thiên thanh gần giống như sắc trời. Căn phòng tràn ngập ánh sáng, dù Clary không thấy bất kỳ một cây đuốc nào, về tổng quan, nó giống một căn phòng trong cung điện mùa hè dưới ánh mặt trời rạng rỡ hơn một căn phòng xây từ đất đã chôn sâu dưới lòng đất.

́n tượng đầu tiên của Clary là cô đang đứng ngoài; ấn tượng thứ hai là căn phòng rất đông người. Không gian vấn vít thứ âm nhạc ngọt ngào kỳ lạ, đôi lúc nảy lên những nốt nhạc nghe thanh thanh, giống vị của chanh hòa cùng mật ong. Hòa theo tiếng nhạc, các tiên nữ xếp vòng tròn nhảy múa mà đôi chân như lướt trên sàn. Mái tóc họ – xanh da trời, đen, nâu và đỏ sậm, vàng kim và trắng băng – tung bay như những lá cờ trong gió.

Cô đã hiểu vì sao mọi người gọi họ là Tiên Tộc[3], vì họ thực sự xinh đẹp với khuôn mặt khả ái, với đôi cánh màu hoa oải hương, vàng và xanh thiên thanh – sao cô lại đi tin lời Jace rằng thần tiên có thể làm hại cô chứ? Thứ nhạc lúc trước khiến cô nhức óc bỗng dưng trở nên ngọt ngào làm sao. Cô chỉ thấy thôi thúc muốn được xõa tung tóc mình ra mà nhảy múa theo nhạc. Âm nhạc đang thủ thỉ vào tai cô rằng nếu cô làm vậy, cô cũng sẽ thanh thoát nhẹ nhàng đến mức hai chân sẽ bay lướt trên mặt đất. Cô bước lên một bước…

[3] Nguyên tác: Fair Folk: Tộc Xinh Đẹp (ND)

Và bị một bàn tay giật ngược lại. Jace đang trừng mắt với cô, đôi mắt vàng lóe sáng như mắt mèo. “Nếu em nhảy cùng họ,” anh thì thào nói, “em sẽ nhảy tới chết.”

Clary chớp mắt nhìn anh. Cô thấy như mình vừa bị giật dậy khỏi giấc mộng, nửa tỉnh nửa mơ và ngái ngủ. Giọng cô líu lại. “Haaaa?”

Jace kêu lên khó chịu. Anh đang cầm stele trên tay; cô không trông thấy anh rút ra từ lúc nào. Anh nắm lấy cổ tay cô và nhanh gọn vẽ một ́n Ký bỏng rát lên da dưới cổ tay cô. “Giờ nhìn đi”

Cô nhìn lại – và chết đứng. Những khuôn mặt đáng yêu kia vẫn đáng yêu, nhưng chúng lại lẩn khuất điều gì đó xảo quyệt, gần như nguy hiểm chết người. Cô gái với đôi cánh hồng xanh kia đang vẫy tay ra hiệu, và Clary thấy những ngón tay cô ta là những cành cây khô, nhú lên những chồi lá non chưa mở mắt. Mắt cô ta đen tuyền, không có tròng đen lẫn đồng tử. Cậu thiếu niên nhảy múa bên cạnh mang nước da màu xanh độc dược và từ hai bên thái dương mọc ra hai cái sừng cong cong. Khi cậu ta xoay mình theo điệu nhảy, chiếc áo khoác phấp phới mở ra và Clary có thể nhìn bên dưới lớp áo ấy, lồng ngực cậu ta là một khung xương sườn rỗng tuếch. Những dải ruy băng luồn qua các khúc xương trơ trọi, có lẽ để cậu ta trông hợp với lễ hội hơn. Dạ dày Clary cồn cào cả.

“Đi thôi.” Jace đẩy khiến cô loạng choạng bước lên. Khi lấy lại thăng bằng, cô lo lắng nhìn quanh kiếm Simon. Anh chàng đang đi trước và Clary thấy Isabelle đang giữ chắc lấy cậu ấy. Riêng lần này thì cô không ngại. Cô không nghĩ bạn mình có thể tự mình đi qua căn phòng này.

Men theo rìa vòng tròn các vũ công, họ đi ra bên kia phòng, qua tấm mành lụa xanh được vén sang hai bên. Thật nhẹ nhõm khi đi ra khỏi phòng và vào một hành lang khác, được đẽo ra từ một loại vật liệu nâu bóng giống như vỏ hạt dẻ. Isabelle vừa thả tay ra thì Simon lập tức đứng sựng lại; khi Clary đuổi kịp, cô đã hiểu vì sao: Isabelle đã buộc khăn che mắt cậu ấy. Anh chàng đang chật vật tháo nút buộc thì Clary đến bên. “Để mình tháo cho,” cô nói, và cậu đứng im trong khi cô tháo trả khăn cho Isabelle kèm một cái gật đầu cảm ơn.

Simon vuốt tóc ngược tóc ra sau; tóc cậu ẩm rì ở nơi khăn buộc chặt. “Nhạc hay thật,” cậu nhận xét. “Một chút nhạc đồng quê, một chút rock ‘n roll.”

Meliorn lúc này đang đứng chờ cả đội, liền nhíu mày. “Cô không quan tâm đến nhạc sao?”

“Tôi có quan tâm hơi quá,” Clary nói. “Vụ này là sao đây, kiểm tra sát hạch hả? Hay là trò đùa?”

Anh ta nhún vai. “Tôi đã quen với việc những người thường dễ dàng bị phép thuật của thần tiên lừa gạt, còn Nephilim thì không. Tôi nghĩ cô được bảo vệ.”

“Có đấy,” Jace nói, và nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngọc bích của Meliorn.

Meliorn chỉ nhún vai và bắt đầu đi tiếp. Simon im lặng đi cạnh Clary một lúc trước khi cất lời, “Thế tớ đã bỏ lỡ cái gì vậy? Những quý cô nhảy múa không một mảnh vải che thân chăng?”

Clary nghĩ tới tiên nam với lồng ngực mở toang mà rùng mình. “Không có gì hay ho đâu.”

“Có nhiều cách để con người tham dự vào những cuộc liên hoan của thần tiên,” Isabelle nãy giờ đang nghe trộm, nói xen vào. “Nếu họ tặng cậu một tín vật – một chiếc lá hay một bông hoa chẳng hạn – để cậu bám vào đấy, và chỉ cần cậu giữ nó qua đêm thôi, sáng hôm sau cậu sẽ bình thường. Hoặc nếu cậu đồng hành với một thần tiên…” Cô liếc sang Meliorn, nhưng anh ta đã đi tới tấm màn lá cây trên tường và dừng lại ở đó.

“Đây là cung thất của Nữ Hoàng,” anh ta nói. “Người từ Cung Điện phương bắc tới vì vụ đứa nhỏ bị sát hại. Nếu phải có chiến tranh, Nữ Hoàng muốn mình là người khai chiến trước.”

Tới gần, Clary mới nhận ra tấm màn được kết từ những sợi dây leo ken dày luồn lách, đây đó gắn thêm những viên hổ phách. Anh ta vén tấm màn và đưa họ vào căn phòng phía bên kia.

Jace chúi đầu bước qua trước, Clary theo sau. Cô đi thẳng người, quay đầu tò mò nhìn quanh.

Bản thân căn phòng bài trí khá đơn giản, với những tấm vải màu nhạt chắn trên những bức tường đất. Những ngọn đèn đom đóm sáng lập lòe trong mấy chiếc bình thủy tinh. Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi dựa trên chiếc ghế bành thấp vây quanh là những thần tiên – hẳn là cận thần, thôi thì đủ loại, từ những tinh linh nhỏ xíu tới những sinh vật trông giống những bé gái xinh đẹp của loài người với suối tóc dài mượt… nếu không tính tới đôi mắt đen không chút lòng trắng.

“Muôn tâu Nữ Hoàng,” Meliorn nói và cúi gập người xuống. “Thần đã mang các Nephilim tới.”

Nữ Hoàng ngồi thẳng dậy. Bà ta sở hữu một mái tóc dài đỏ rực trông như đang bồng bềnh quanh bà ta như những chiếc lá mùa thu trong gió lạnh. Màu mắt bà ta xanh trong như kính nhưng mang cái nhìn sắc như dao cau. “Ba người trong đây là Nephilim,” bà ta nói. “Người còn lại là người thường.”

Meliorn dường như hơi chùn lại, nhưng Nữ Hoàng chẳng buồn để mắt tới anh ta. Bà đang nhắm vào các Thợ Săn Bóng Tối. Clary có thể cảm nhận thấy sức nặng trong ánh mắt đó, như thể bà ta đang chạm vào mình. Dù xinh đẹp, nhưng bà ta chẳng hề mỏng manh tý nào. Bà ta quá rực rỡ như một ngôi sao đang cháy sáng hết mình trước khi lụi tàn, và Clary khó có thể ngước lên nhìn nổi.

“Chúng tôi vô cùng xin lỗi, thưa Nữ Hoàng.” Jace bước lên, đứng chắn giữa những người bạn đồng hành và Nữ Hoàng. Giọng anh đã thay đổi – lúc này trong cách anh nói có gì đó khang khác, nghe cẩn trọng và tinh tế hơn. “Chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về người thường này. Cậu ta từng bảo vệ chúng tôi và giờ chúng tôi phải trả ơn. Vì thế, cậu ta sẽ ở cùng chúng tôi.”

Nữ Hoàng nghiêng đầu sang một bên, giống như một chú chim đang tò mò trước một sự việc thú vị. Giờ bà ta chỉ để ý tới Jace mà thôi. “Nợ máu sao?” bà ta lẩm bẩm. “Với một người thường à?”

“Cậu ta từng cứu mạng tôi,” Jace nói. Clary cảm nhận Simon đang đơ người vì ngạc nhiên. Cô cầu mong sao cậu ấy không thể hiện ra. Jace từng bảo rằng tiên không thể nói dối, và Jace cũng có nói dối đâu – Simon đã cứu mạng anh mà. Nhưng không phải vì vậy mà họ đưa Simon đi cùng. Clary bắt đầu đánh giá cao điều mà Jace gọi là trò nói thật đầy tính sáng tạo. “Chúng tôi cầu xin Nữ Hoàng. Chúng tôi mong bà hiểu cho chúng tôi. Chúng tôi đã được nghe tiếng về sự nhân hậu cũng như vẻ đẹp của bà, và trong trường hợp này – ừm,” Jace nói, “lòng nhân hậu của bà quả là vô hạn.”

Nữ Hoàng cười khẩy và nhoài người lên, mái tóc óng ả che khuất khuôn măt. “Cậu quyến rũ hệt như cha cậu, Jonathan Morgenstern ạ,” bà ta nói, và phẩy tay về phía những chiếc gối đệm rải rác quanh sàn. “Nào, tới ngồi cạnh ta. Ăn chút gì đi. Uống đi. Nghỉ ngơi đi. No say rồi nói chuyện mới được lòng nhau hơn.”

Trong một lát trông Jace như bị quật. Anh chần chừ. Meliorn nhoài sang phía anh và nhẹ nhàng nói. “Từ chối lời mời hào phóng của Nữ Hoàng Seelie là không khôn ngoan đâu đấy.”

Mắt Isabelle nhìn về anh ta. Sau đó cô nhún vai. “Ngồi xuống cũng chẳng hại gì đâu.”

Meliorn đưa họ tới với những chồng gối đệm bằng lụa đặt gần ngai vàng của Nữ Hoàng. Clary cẩn trọng ngồi xuống, chỉ sợ một cái rễ lớn đang chầu chực để chọc vào mông mình. Có vẻ Nữ Hoàng thích thú trò đó. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Những chiếc gối đệm vô cùng êm ái, cô ngồi xuống cùng mọi người quanh mình.

Một yêu tinh da xanh bưng một chiếc đĩa có chứa bốn chiếc ly bạc tiến về phía họ. Mỗi người cầm lấy một ly có chứa thứ nước sóng sánh màu vàng kim với những cánh hoa hồng nổi lềnh bềnh bên trên.

Simon đặt cốc xuống bên cạnh.

“Sao ngươi không uống?” yêu tinh hỏi.

“Thứ đồ uống thần tiên cuối cùng mà tôi đã uống không chịu tôi,” cậu lầm bầm.

Clary gần như không nghe thấy. Thứ nước này có mùi hương đậm đà, nồng nàn hơn cả mùi hoa hồng. Cô nhặt một cánh hoa ra và vo lại bằng ngón cái và ngón trỏ, để hương thơm thêm tỏa ngát.

Jace giật tay cô. “Đừng uống giọt nào hết đấy,” anh thì thào.

“Nhưng…”

“Đừng.”

Cô đặt cốc xuống, như Simon. Ngón trỏ và ngón cái giờ đã nhuộm hồng.

“Nào,” Nữ Hoàng nói. “Meliorn nói với ta rằng các người biết ai giết đứa nhỏ tộc tiên chúng ta tại công viên vào đêm qua. Nhưng ngay lúc này ta nói với các ngươi, điều ấy dường như chẳng còn là bí ẩn gì với ta nữa. Một đứa nhỏ loài tiên, bị hút cạn máu ư? Vậy các người sẽ cho ta biết tên ma cà rồng đó chứ? Nhưng tất cả lũ ma cà rồng đều mang tội, vì đã vi phạm Luật, và phải bị trừng phạt thích đáng. Dù người ta nghĩ thế nào, thì thần tiên chúng ta cũng không phải những kẻ dễ chơi đâu.”

“Ôi, thôi nào,” Isabelle nói. “Không phải do ma cà rồng đâu.”

Jace lườm. “Ý Isabelle muốn nói là chúng tôi khá chắc thủ phạm là một kẻ khác. Chúng tôi nghĩ có thể hắn muốn gieo rắc nghi ngờ lên ma cà rồng để che giấu tung tích của hắn.”

“Các ngươi có bằng chứng chứ?”

Giọng Jace nghe bình tĩnh, nhưng bờ vai khẽ chạm qua vai Clary đang gồng lên vì căng thẳng. “Đêm qua các Tu Huynh Câm cũng bị sát hại, nhưng không hề bị hút cạn máu.”

“Và chuyện này có liên quan gì tới đứa nhỏ tộc tiên, nhỉ? Những Nephilim bị giết là điều đau buồn với Nephilim, nhưng chẳng là gì với ta cả.”

Clary thấy tay trái nhói đau. Nhìn xuống, cô thấy một tinh linh nhỏ xíu đang di chuyển giữa những tấm đệm. Một giọt máu ứa ra trên đầu ngón tay cô. Cô nhăn mặt cho tay lên miệng. Các tinh linh nhìn khá dễ thương đấy, nhưng chúng cắn đau thôi rồi.

“Thanh kiếm Linh Hồn cũng đã bị đánh cắp,” Jace nói. “Nữ Hoàng biết về Maellartach chứ?”

“Thanh Kiếm khiến Thợ Săn Bóng Tối nói sự thật,” Nữ Hoàng nói, với sự thích thú hắc ám. “Thần Tiên chúng ta không cần thứ ấy.”

“Valentine Morgenstern đã cướp nó đi,” Jace nói. “Ông ta giết các Tu Huynh Câm để có nó, và chúng tôi nghĩ chính ông ta là thủ phạm giết tiểu thần tiên kia. Ông ta cần máu của cậu bé để xoay chuyển tính năng của Thanh Kiếm. Để biến nó thành một thứ công cụ ông ta có thể sử dụng được.”

“Và hắn sẽ không dừng lại,” Isabelle nói thêm. “Hắn sẽ cần nhiều máu hơn.”

Đôi lông mày cong cong của Nữ Hoàng còn cong lên cao hơn nữa. “Cần thêm máu tiên nữa ư?”

“Không,” Jace nói và nhìn Isabelle với hàm ý gì thì Clary không rõ. “Thêm máu của các loài khác thuộc Thế Giới Ngầm. Ông ta cần máu của người sói, và ma cà rồng…”

Mắt Nữ Hoàng lóe sáng. “Thế thì chúng ta cần gì phải quan tâm nhỉ?”

“Hắn đã giết người của Nữ Hoàng,” Isabelle nói. “Bà không muốn trả thù sao?”

Ánh nhìn của Nữ Hoàng lướt qua khuôn mặt cô nàng nhẹ như một cánh muỗi. “Không cần phải làm ngay,” bà ta nói. “Chúng ta là chủng tộc kiên nhẫn, vì chúng ta sống trường tồn cùng thế giới này. Valentine Morgenstern là một kẻ thù cũ – nhưng thần tiên chúng ta còn những kẻ thù lâu đời hơn. Chúng ta sẽ đợi và quan sát.”

“Hắn đang triệu hồi quỷ dữ tới,” Jace nói. “Đang tạo ra một đạo quân…”

“Quỷ,” Nữ Hoàng nhẹ nhàng nói, trong khi quần thần rì rầm to nhỏ đằng sau. “Quỷ là nhiệm vụ của các ngươi mà, phải không, hỡi Thợ Săn Bóng Tối? Chẳng phải đấy là lý do vì sao các người toàn quyền thống trị bọn ta sao? Vì các người là những kẻ diệt quỷ ấy?”

“Tôi không thay mặt Hội đồng Clave, đứng ở đây để ra lệnh với thần tiên. Chúng tôi tới đây khi bà yêu cầu, vì chúng tôi nghĩ nếu bà biết sự thật, bà sẽ giúp chúng tôi.”

“Đó là điều các ngươi nghĩ sao?” Nữ Hoàng ngồi thẳng dậy, mái tóc dài dập dờn sống động. “Hãy nhớ điều này, các Thợ Săn Bóng Tối, rất nhiều thần tiên đang bức xúc với cách cai trị của Hội đồng Clave. Có lẽ bọn ta đã mệt mỏi phải tham gia các cuộc chiến của các người giùm các người rồi.”

“Nhưng đây không phải cuộc chiến của riêng chúng tôi,” Jace nói. “Valentine ghét Thế Giới Ngầm còn hơn là ghét quỷ dữ. Nếu hắn đánh bại chúng tôi, hắn sẽ chĩa mũi giáo về phía thần tiên.”

Ánh mắt Nữ Hoàng nhìn xoáy vào Jace.

“Và khi đó,” Jace nói, “Nữ Hoàng hãy nhớ rằng, từng có một Thợ Săn Bóng Tối đã cảnh báo bà.”

Im lặng. Thậm chí cả Triều Đình cũng ngừng bặt, lặng lẽ quan sát Nữ Hoàng của mình. Cuối cùng, Nữ Hoàng dựa người vào đệm lưng và nhấp một ngụm nước nhỏ trong cái ly bạc. “Báo cho ta biết về bố đẻ của ngươi,” bà ta nói. “Ta từng nghĩ loài người các ngươi còn biết đến đạo hiếu, nhưng có vẻ ngươi chẳng có tí gì trung thành với Valentine, bố ngươi nhỉ.”

Jace không nói gì. Trong thoáng chốc, hình như anh không thể tìm ra lời gì để nói.

Nữ Hoàng ngọt nhạt nói tiếp, “Hoặc có lẽ thái độ thù địch của ngươi chỉ là giả vờ. Tình yêu đúng là khiến loài người các ngươi nói dối.”

“Nhưng chúng tôi không yêu quý gì bố chúng tôi,” Clary nói, khi thấy Jace im lặng tới đáng sợ. “Chúng tôi ghét ông ta.”

“Thật sao?” Nữ Hoàng nhàm chán nói.

“Nữ Hoàng thừa biết các rường mối gia đình là như thế nào rồi,” Jace đã thốt lại nên lời. “Chúng đeo bám chặt chẽ như những sợi dây leo. Và đôi khi, cũng giống như dây leo, chúng bám chặt con người tới mức có thể giết họ.”

Hàng mi Nữ Hoàng chớp chớp. “Ngươi dám phản bội bố đẻ chỉ vì Hội đồng Clave sao?”

“Vâng, thưa Nữ Hoàng.”

Bà ta cười, một tiếng cười trong trẻo và lạnh lẽo như tảng băng. “Ai dám nghĩ,” bà nói, “rằng thí nghiệm nho nhỏ của Valentine lại quay ra cắn lại hắn ta chứ?”

Clary nhìn Jace, nhưng cô có thể thấy qua nét mặt của anh rằng anh cũng chẳng hiểu ý của Nữ Hoàng.

Đúng lúc đó Isabelle lên tiếng. “Thí nghiệm?”

Nữ Hoàng chẳng thèm liếc nhìn cô nàng. Ánh nhìn xanh biếc kia chỉ chăm chú vào mỗi Jace. “Tộc Tiên chúng ta là những kẻ sống cùng bí mật,” bà ta nói. “Chúng ta giữ bí mật cho chính mình và cho cả những người khác. Lần sau gặp lại bố mình, hãy hỏi ông ta xem dòng máu chảy trong huyết quản của ngươi là thế nào nhé, Jonathan.”

“Tôi không định hỏi ông ta bất cứ điều gì trong lần gặp sau,” Jace nói. “Nhưng nếu Nữ Hoàng muốn, tôi sẽ làm theo lời người.”

Môi Nữ Hoàng cong lên thành một nụ cười. “Ta nghĩ ngươi là một kẻ nói dối. Nhưng là một kẻ nói dối quyến rũ. Đủ quyến rũ để ta có thể thề với người: hãy hỏi bố ngươi câu đó, và ta hứa với ngươi, ta sẽ giúp ngươi hết mức, nếu như ngươi cần sức mạnh của chúng ta để chống lại Valentine.”

Jace mỉm cười. “Sự hào phóng của bà cũng thật vời vợi như nhan sắc của bà vậy, thưa Nữ Hoàng.”

Clary khục khục lên một tiếng, nhưng Nữ Hoàng trông có vẻ hài lòng.

“Và tôi nghĩ chúng ta đã xong việc ở đây rồi,” Jace nói thêm và đứng dậy. Anh đã đặt ly nước vốn chưa đụng đến bên cạnh ly của Isabelle. Tất cả đều lục tục đứng dậy theo anh. Isabelle đã bận trò chuyện với Meliorn ở góc phòng, bên cạnh cửa rèm dây leo. Nét mặt anh ta hơi tối lại.

“Đợi đã.” Nữ Hoàng đứng dậy. “Một trong các ngươi phải ở lại.”

Jace dừng lại khi đã đi được nửa đường ra cửa, và quay sang nhìn bà ta. “Ý bà là sao?”

Bà ta chỉ tay về phía Clary. “Một khi người phàm động vào thức ăn hay đồ uống của thần tiên, người phàm đó thuộc về chúng tôi. Ngươi biết điều đó mà, Thợ Săn Bóng Tối.”

Clary choáng váng. “Nhưng tôi có uống gì đâu!” Cô quay sang Jace. “Bà ta nói dối đấy.”

“Thần tiên không nói dối,” anh nói, vừa bối rối vừa căng thẳng. Anh quay sang Nữ Hoàng. “Tôi e là Nữ Hoàng đã nhầm.”

“Nhìn ngón tay cô ta và thử nói cô ta không liếm sạch nó đi.”

Simon và Isabelle đang nhìn cô. Clary liếc xuống tay. “Máu thôi mà,” cô nói. “một trong những tinh linh của nữ hoàng đã cắn tay tôi – nó chảy máu -” Cô nhớ tới vị ngọt của máu, pha với vị nước trái cây trên đầu ngón tay. Hoảng sợ, cô đi về phía cửa dây leo, và dừng lại khi cảm nhận bàn tay vô hình đẩy cô trở lại căn phòng. Cô quay sang Jace, sững sờ. “Bà ta nói đúng.”

Mặt Jace đỏ lựng. “Đáng ra tôi phải nghĩ tới trò này chứ,” anh nói với Nữ Hoàng, giọng điệu tán tỉnh ngọt nhạt lúc nãy đã bay biến mất. “Vì sao bà lại làm vậy? Bà muốn gì từ chúng tôi?”

Giọng Nữ Hoàng mềm mại như lông tơ nhện. “Có lẽ chỉ do ta tò mò,” bà ta nói. “Ta ít khi có một Thợ Săn Bóng Tối trẻ trong lãnh địa của mình lắm. Giống như thần tiên bọn ta, tổ tiên các ngươi đến từ thiên đường; và điều đó khiến ta thích thú.”

“Nhưng không giống bà,” Jace nói, “trong huyết quản chúng tôi không chảy dòng máu của địa ngục.”

“Các ngươi là người phàm, các ngươi già theo năm tháng và các ngươi sẽ chết,” Nữ Hoàng khinh miệt nói. “Nếu điều đó không liên quan tới địa ngục, thì nói xem, cái gì mới liên quan đến địa ngục nào?”

“Nếu bà chỉ muốn nghiên cứu một Thợ Săn Bóng Tối, thì tôi không có ích lắm đâu.” Clary xen ngang. Tay cô đau buốt nơi bị tinh linh cắn, và cô cố không hét hay bật khóc. “Tôi không biết gì về nghiệp vụ của Thợ Săn Bóng Tối. Tôi chưa được đào tạo gì hết. Tôi không phải người bà cần chọn.” Để chơi đâu, cô thầm lặng nói thêm.

Lần đầu tiên Nữ Hoàng nhìn thẳng vào cô. Clary chỉ muốn rúm lại. “Thực ra, cô Clarissa Morgenstern, cô là người mà ta thực sự muốn chọn.” Ánh mắt bà ta sáng lên khi nhận ra sự bối rối của Clary. “Nhờ vào những biến đổi mà cha cô áp dụng vào cô, cô không giống những Thợ Săn Bóng Tối khác. Tài năng của cô hoàn toàn khác.”

“Tài năng của tôi ư?” Clary bối rối.

“Tài năng của cô là những từ ngữ không thể được thốt lên,” Nữ Hoàng báo với Clary, “của anh trai cô là tài năng của chính Thiên Thần. Bố cô đã bảo đảm cho việc đó xảy ra, khi anh trai cô còn là một đứa trẻ và trước khi cô chào đời.”

“Cha tôi không tặng tôi bất cứ thứ gì,” Clary nói. “Ông ấy còn chẳng thèm đặt tên cho tôi.”

Jace trông cũng nghệt ra hệt như Clary. “Dù Tộc Tiên không nói dối,” anh nói, “nhưng họ vẫn có thể bị lừa. Tôi nghĩ có khả năng Nữ Hoàng là nạn nhân của một trò lừa gạt hay trò đùa nào đó. Tôi hay em tôi chẳng có gì đặc biệt cả.”

“Sao cậu có thể khéo léo hạ thấp sự quyến rũ nơi cậu vậy nhỉ,” Nữ Hoàng cười khanh khách và nói. “Nhưng cậu phải biết cậu không phải một cậu thiếu niên lòai người bình thường chứ Jonathan…” Bà nhìn Clary rồi nhìn Jace và Isabelle – Isabelle đang há hốc miệng, liền ngậm miệng ngay tức khắc – và lại nhìn Jace. “Chẳng lẽ cậu không biết thật?” bà ta lầm bầm.

“Tôi biết mình sẽ không bỏ em gái lại Triều Đình của bà,” Jace nói. “Và vì chẳng có gì đáng phải nghiên cứu ở tôi hay em gái tôi, giờ có lẽ Nữ Hoàng sẽ vui lòng thả em gái tôi ra chứ?” Khi bà đã vui đủ rồi ấy? Ánh mắt anh như nói vậy, dù giọng nói vẫn lịch sự và trơn tru như nước chảy.

Nụ cười của Nữ Hoàng càng rạng ngời hiểm ác. “Nếu ta nói với cậu rằng một nụ hôn sẽ trả tự do cho cô ta thì sao đây?”

“Bà muốn Jace hôn bà sao?” Clary choáng váng hỏi.

Nữ Hoàng bật cười, và ngay lập tức, quần thần cười rần rần theo. Tiếng cười là sự hòa trộn kỳ dị, thiếu tính người của những tiếng hú hét, la thét và rít, như tiếng kêu chói lói của những con thú bị thương.

“Dù cậu ta quyến rũ thế nào,” Nữ Hoàng nói, “nụ hôn đó sẽ không giải thoát cô gái kia được.”

Cả bốn người giật mình nhìn nhau. “Tôi có thể hôn Meliorn,” Isabelle đề nghị.

“Cũng không được. Và cũng không phải nụ hôn giữa các cận thần của ta.”

Meliorn tránh xa Isabelle, người đang nhìn những người bạn đồng hành và giơ tay. “Tôi sẽ không hôn bất cứ ai trong các người,” anh quả quyết. “Tôi nói rồi đấy nhé.”

“Có lẽ không cần thiết lắm đâu,” Simon nói. “Nếu chỉ cần một nụ hôn…”

Cậu tiến về phía Clary, người đang đứng sững vì ngạc nhiên. Khi Simon nắm lấy khủy tay cô, cô phải cố kìm nén cảm giác muốn đẩy cậu ra. Không phải cô chưa từng hôn Simon, nhưng đây hẳn sẽ là một tình huống kỳ cục ngay cả nếu việc hôn cậu là chuyện cô có thể thoải mái làm được, trong khi thực tế thì không phải. ́y thế nhưng đây là lời đáp hợp lý mà, đúng không? Không thể kiềm lòng, cô nhìn nhanh ra sau về phía Jace và thấy anh nhăn mặt.

“Không,” Nữ Hoàng nói, giọng như tiếng thủy tinh lanh canh. “Đấy cũng không phải thứ ta muốn.”

Isabelle đảo mắt. “Ồ, trời đất Thiên Thần ôi. Nghe này, nếu không còn cách khác, tôi sẽ hôn Simon. Tôi từng hôn rồi, cũng không tệ lắm.”

“Cám ơn,” Simon nói. “Cậu làm tớ đỏ mặt mất.”

“Than ôi,” Nữ Hoàng Seelie nói. Vẻ mặt của bà ta đanh lại theo một dạng vui thú độc ác, và Clary tự hỏi có phải thực ra bà ta không muốn xem họ hôn nhau mà chỉ muốn trông thấy họ rúm ró lúng túng như lũ dở hơi. “Ta e là nụ hôn đó cũng không ăn thua.”

“Ừm, tôi sẽ không hôn gã người thường kia đâu,” Jace nói. “Tôi thà mọc rễ ở đây còn hơn.”

“Mãi mãi nhé?” Simon nói. “Mãi mãi là một quãng thời gian rất dài đấy.”

Jace nhướn mày. “Biết ngay mà,” anh nói. “Cậu muốn hôn tôi, đúng không?”

Simon bực bội giơ tay. “Tất nhiên là không. Nhưng nếu…”

“Tôi nghĩ người ta nói đúng thật,” Jace nhận xét. “Bước đường cùng thì chẳng trai nào thẳng hết.”

“Là người vô thần chứ, đồ khốn,” Simon tức giận. “Bước đường cùng thì chẳng ai vô thần cả.”

“Dù cảnh tượng trước mắt ta rất đáng xem,” Nữ Hoàng lạnh nhạt nói và nhoài người lên trước, “nụ hôn để giải thoát cho cô gái này phải là nụ hôn mà cô ta khao khát nhất.” Sự hân hoan độc ác trên mặt và trong giọng nói của bà ta càng thêm gay gắt, những lời nói của bà ta như mũi kim chọc vào màng nhĩ Clary. “Chỉ có thế mà thôi.”

Simon nhìn như thể vừa bị cô đánh. Clary muốn với tới cậu, nhưng cô đứng chết trân một chỗ, quá kinh hoàng không thể cử động nổi.

“Vì sao bà lại làm thế?” Jace hỏi.

“Ta thích nghĩ rằng ta đang tặng cậu một món quà hơn.”

Jace đỏ mặt, nhưng không nói gì. Cậu tránh nhìn Clary.

Simon nói. “Nực cười quá. Họ là anh em cơ mà.”

Nữ Hoàng nhún vai một cách tao nhã. “Ham muốn không phải lúc nào cũng bị sự kinh tởm đè nén. Nó cũng không thể được ban phát, như một đặc ân, cho những người đáng được hưởng. Và vì lời nói của ta trói buộc phép thuật của ta, nên các người thừa biết ta đang nói thật. Nếu cô gái đây không ham muốn nụ hôn của chàng trai, cô ta sẽ không được giải thoát.

Simon tức giận càu nhàu gì đó, nhưng Clary không nghe thấy; tai cô đang ong ong, như thể có cả đàn ong bị nhốt trong đầu cô, đang điên cuồng đập cánh. Simon quay vòng quanh, trông có vẻ căm phẫn, và nói, “Cậu không cần làm vậy, Clary, đó chỉ là một trò lường gạt…”

“Không phải trò lường gạt,” Jace nói. “Mà là một phép thử.”

“Ừm, tớ không biết cậu thế nào, Simon,” Isabelle nói, giọng chứa đựng bực tức. “Nhưng tớ muốn Clary ra khỏi đây.”

“Cậu sẵn sàng hôn Alec,” Simon nói, “chỉ vì Nữ Hoàng Seelie yêu cầu cậu không?”

“Chắc chắn tớ sẽ làm.” Isabelle có vẻ bực. “Nếu giải pháp còn lại là bị mắc kẹt suốt đời trong Triều Đình Seelie ư? Mà dù sao, ai quan tâm chứ? Chỉ là một nụ hôn thôi mà.”

“Đúng.” Đó là tiếng Jace. Clary nhìn anh qua tầm nhìn nhòe nhoẹt, khi anh đi tới bên cô và đặt tay lên vai cô, quay cô đối diện anh. “Chỉ là một nụ hôn thôi,” anh nói, và dù giọng anh nghe cục cằn, nhưng tay anh lại nhẹ nhàng tới khó hiểu. Cô để anh quay người cô, rồi ngước lên nhìn anh. Mắt anh rất tối, có lẽ vì ánh sáng ở Triều Đình Seelie này không được tốt lắm, hoặc có thể vì điều gì khác. Cô có thể thấy hình ảnh phản chiếu nhỏ xíu của mình trong đôi đồng tử đang mở rộng của Jace. Anh nói. “Em có thể nhắm mắt lại và nghĩ tới nước Anh, nếu em muốn.”

“Em chưa bao giờ tới Anh,” cô nói, nhưng cô cũng nhắm mắt lại. Cô cảm nhận được sức nặng từ bộ quần áo sũng nước, lạnh lẽo và ngứa ngáy trên da, cùng bầu không khí ngòn ngọt giả tạo trong hang, càng lạnh lẽo hơn nữa, cũng như sức nặng tới từ đôi bàn tay Jace trên vai cô, là thứ duy nhất được ấm áp. Rồi anh hôn cô.

Cô cảm nhận làn môi anh sượt qua, thoạt đầu còn phớt nhẹ, thế rồi cô tự động hé môi trong cơn thúc ép. Gần như trái với mong muốn của cô, cô cảm thấy bản thân mềm nhũn ra, cô vươn tay lên ôm cổ anh, như một bông hoa hướng dương khao khát vươn về phía ánh nắng. Hai tay anh ôm lấy cô, bàn tay đan vào tóc cô, và nụ hôn thôi không còn nhẹ nhàng nữa mà lại trở thành cuồng nhiệt, tất cả chỉ trong một giây phút như bùi nhùi lóe lên thành ngọn lửa. Clary nghe âm thanh như tiếng thở dài vang khắp Triều Đình, xung quanh họ, tạo thành một cơn sóng âm thanh, nhưng điều đó chẳng có nghĩa lý gì, tất cả mất hút trong sự rần rật của máu cô chảy qua huyết quản, trong cảm giác nhẹ bẫng đến choáng váng của cơ thể cô.

Bàn tay Jace di chuyển từ tóc cô, trượt xuống xương sống; cô cảm nhận sức ép từ lòng bàn tay lên xương vai – và sau đó anh rời ra, nhẹ nhàng tách mình khỏi cô, kéo tay cô rời khỏi cổ mình rồi bước lùi lại. Trong chốc lát Clary tưởng mình sẽ ngã mất; cô cảm thấy một thứ gì đó mang ý nghĩa sống còn đã bị tước đoạt khỏi con người cô, một tay hay một chân gì đấy, thế là cô trố mắt nhìn Jace trong nỗi kinh ngạc không nói thành lời – anh cảm thấy gì đây, hay không gì cả? Cô nghĩ mình sẽ chẳng chịu đựng nổi đâu nếu anh chẳng cảm thấy điều gì.

Jace nhìn lại cô, và khi Clary trông thấy biểu hiện trên gương mặt anh, cô nhìn thấy đôi mắt của anh hồi ở Renwick, khi anh quan sát Cổng Dịch Chuyển đã chia rẽ anh và căn nhà thời thơ ấu vỡ tan nát. Anh nhìn cô thêm một tích tắc, sau đó nhìn đi nơi khác, các cơ cổ giần giật. Hai bàn tay anh siết lại thành nắm đấm dọc bên mình “Đủ làm bà hài lòng chưa?” anh hỏi khi quay sang Nữ Hoàng và quần thần đằng sau. “Các người vui đủ chưa?”

Nữ Hoàng đưa tay lên ngang miệng, nửa che đi nụ cười mỉm. “Chúng ta cũng khá vui,” bà ta nói. “Nhưng ta nghĩ, không vui bằng hai người.”

“Tôi chỉ có thể đoán,” Jace bảo, “rằng cảm xúc của người thường có thể mua vui cho các người vì các người làm gì có cảm xúc.”

Nghe thế nụ cười kia vụt tắt ngay trên môi bà ta.

“Bình tĩnh nào, Jace,” Isabelle nói. Cô quay sang Clary. “Giờ cậu đi được chưa? Cậu được tự do chưa?”

Clary tới cánh cửa và không ngạc nhiên khi phát hiện không có rào cản nào ngăn cấm cô nữa. Cô đứng, vươn tay qua rèm dây leo và nhìn Simon. Cậu nhìn cô như thể chưa thấy cô bao giờ.

“Chúng ta nên đi thôi,” cô nói. “Trước khi quá muộn.”

“Đã quá muộn rồi,” cậu bạn cất tiếng.

Meliorn dẫn họ đi hỏi Triều Đình Seelie và bỏ lại họ ngoài công viên, trong cả chuyến đi không ai nói với ai một lời. Clary nghĩ lưng anh ta trông cứng đơ và không được hài lòng. Anh ta quay đi khi họ bì bõm lội khỏi hồ, thậm chí không thèm chào tạm biệt Isabelle và biến mất trong hình phản chiếu đang lay động trên mặt nước của mặt trăng.

Isabelle cau mặt nhìn anh ta bỏ đi. “Thằng cha này đáng để đá lắm rồi đấy.”

Jace thốt ra một âm thanh như tiếng cười bị nghẹn lại trong họng và dựng cổ áo khoác ướt nhẹp lên. Cả bọn run như cầy sấy. Màn đêm lạnh lẽo có mùi ngai ngái của đất, thực vật và sự hiện đại của loài người – Clary gần như nghĩ rằng cô có thể ngửi thấy mùi sắt thép trong không khí. Những ngôi nhà thành phố bao quanh công viên lấp lánh những ánh sáng rực rỡ: xanh lam lạnh lẽo, xanh lục mát mắt, đỏ chói lòa, còn hồ nước yên ả vỗ sóng vào bờ. Hình mặt trăng phản chiếu đã di chuyển tới bên kia hồ và run rẩy neo lại ở đó như thể nó đang sợ hãi những thứ ánh sáng kia.

“Tốt hơn chúng ta nên trở về thôi.” Isabelle kéo chiếc áo khoác vẫn còn ướt ôm sát lấy vai. “Trước khi chúng ta lạnh cóng mà chết.”

“Từ đây tới Brooklyn dài lắm,” Clary nói. “Có lẽ chúng ta nên gọi taxi.”

“Hoặc là tới Học Viện,” Isabelle đề nghị. Trước ánh mắt của Jace, cô vội vàng nói tiếp. “Đằng nào ở đó cũng chẳng có ai – tất cả đều đến Thành Phố Xương để tìm bằng chứng. Chỉ mất một giây để tạt qua lấy quần áo cho anh, thay đồ khô vào thôi. Hơn nữa, Học Viện vẫn là nhà của anh mà Jace.”

“Được.” Jace nói, trước sự ngạc nhiên rõ rệt của Isabelle. “Đằng nào anh cũng cần vài thứ trong phòng.”

Clary lưỡng lự. “Tớ không biết nữa. Tớ nên đón xe về cùng Simon.” Có lẽ nếu họ có chút thời gian dành cho nhau, cô có thể giải thích cho cậu nghe chuyện xảy ra dưới Triều Đình Seelie, và rằng đó không phải như cậu nghĩ.

Jace đang kiểm tra xem đồng hồ có bị ngấm nước không. Giờ anh nhìn cô, lông mày nhướn cao. “Có vẻ hơi khó đấy,” anh nói, “vì cậu ta bỏ đi rồi.”

“Sao cơ?” Clary quay người nhìn quanh. Simon đã đi mất, chỉ còn ba người họ bên hồ nước. Cô chạy một đoạn lên đồi và hét gọi tên Simon. Từ đằng xa, cô nhìn thấy bóng dáng cậu, đang cố tình sải bước dần đi trên con đường trải bê tông dẫn khỏi công viên ra hướng đại lộ. Cô gọi tên cậu lần nữa, nhưng cậu không thèm quay lại.

Bình luận
× sticky