Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Khí Bóng Đêm 2: Thành Phố Tro Tàn

Chương 12: Ác mộng bủa vây

Tác giả: Cassandra Clare

Simon quan sát Clary trong khi cô tựa người vào tủ lạnh, cắn môi như thường làm mỗi khi bực bội. Simon thường quên mất Clary nhỏ bé thế nào, cô mỏng manh ra sao, nhưng vào những lúc như thế này – lúc cậu muốn vòng tay ôm cô – cậu lại bị ngăn lại bởi ý nghĩ ôm chặt cô sẽ làm cô bị đau, đặc biệt khi giờ cậu không biết mình mạnh tới đâu.

Nhưng Jace thì không hề thấy vậy, Simon biết chứ. Cậu đã nhìn thấy, mà bụng dạ cứ quặn thắt, không thể nhìn đi chỗ khác, cảnh Jace ôm Clary trong vòng tay, hôn cô mãnh liệt tới mức Simon nghĩ một hoặc cả hai sẽ vỡ vụn ra mất. Anh ta ôm lấy Clary như thể muốn nghiền nát cô vào mình, như thể anh ta cuộn cả hai thành một thể thống nhất vậy.

Tất nhiên Clary cũng mạnh, mạnh hơn mức Simon nghĩ. Cô là Thợ Săn Bóng Tối, sở hữu toàn bộ những khả năng cần có. Nhưng điều đó không quan trọng; cái họ có giữa hai người vẫn mong manh như ngọn nến trong gió, dễ vỡ như vỏ trứng – cậu biết nếu nó vỡ, nếu cậu để nó tan vỡ và bị hủy hoại, thì cái gì đó trong cậu cũng tan vỡ theo, cái gì đó không bao giờ hàn gắn lại được.

“Simon.” Giọng Clary kéo cậu về thực tại. “Simon, cậu có nghe mình nói không?”

“Hả? À có. Tất nhiên rồi.” Cậu tựa người vào bồn rửa bát, giả vờ như thể nãy giờ đang lắng nghe. Vòi nước nhỏ giọt, thế lại khiến cậu thoáng xao nhãng – từng giọt nước bàng bạc dường như sáng óng ánh, mang hình giọt lệ tinh khôi, trước khi rơi xuống Simon nhận thấy, thị giác của ma cà rồng khá kỳ lạ. Cậu cứ bị những thứ rất đỗi bình thường thu hút – những giọt nước lóng lánh, những vết nứt lan rộng trên vỉa hè, vệt dầu loang loáng trên đường – như thể cậu chưa từng nhìn thấy chúng trong suốt quãng đời trước kia.

“Simon!” Clary bực tức gọi lại. Cậu nhận ra cô đang cầm thứ gì đó hồng hồng, bằng kim loại chìa ra cho cậu. Chiếc điện thoại mới của Clary. “Mình bảo mình muốn cậu gọi cho Jace.”

Câu này kéo Simon về mặt đất. “Mình gọi cho anh ta á? Anh ta ghét mình mà.”

“Không đâu,” cô nói, dù qua ánh mắt, cậu biết thừa cô cũng chẳng tin là thế. “Dù sao thì mình không muốn nói chuyện với anh ấy. Nhé?”

“Được rồi.” Cậu cầm lấy điện thoại và tìm số Jace. “Cậu muốn mình nói gì nào?”

“Cứ kể chuyện xảy ra ấy. Anh ấy sẽ biết phải làm gì.”

Jace bắt máy sau ba hồi chuông, nghe có vẻ hụt hơi. “Clary,” anh ta nói, khiến Simon giật mình đến khi nhớ ra tên Clary tất nhiên phải hiện trên máy Jace rồi. “Clary, em ổn không?”

Simon lưỡng lự. Giọng nói của Jace chan chứa một thứ cảm xúc gì đó Simon chưa từng nghe thấy, một sự quan tâm lo lắng, không vẩn chút mỉa mai, đề phòng nào. Đây là cách anh ta nói chuyện riêng với Clary ư? Simon liếc nhìn cô bạn; cô đang quan sát với đôi mắt xanh mở to, vô thức cắn móng tay phải.

“Clary.” Jace lại gọi. “Anh nghĩ em đang tránh mặt anh…”

Tự nhiên Simon thấy giận. Anh chỉ là anh của Clary thôi, cậu muốn hét vào điện thoại, chỉ thế mà thôi. Anh không sở hữu cô ấy. Anh không có quyền nói năng như… như…

Trái tim anh đang tan vỡ. Đúng từ đó. Dù cậu chưa bao giờ nghĩ Jace có trái tim để mà tan nát.

“Anh nói đúng,” cuối cùng cậu lạnh lùng cất tiếng. “Cô ấy vẫn ổn. Tôi, Simon đây.”

Một quãng im lặng kéo dài thật dài khiến Simon nghi Jace đã cúp máy.

“A lô?”

“Tôi đây.” Giờ giọng Jace nghe giòn và lạnh tanh như lá mùa thu, bao nỗi mong manh bay biến. “Nếu cậu gọi chỉ để nói chuyện bâng quơ với tôi, thì cậu cô đơn hơn tôi nghĩ đấy.”

“Tin tôi đi, nếu không bị ép, còn lâu tôi mới gọi cho anh. Tôi làm điều này vì Clary.”

“Con bé ổn chứ?” giọng Jace vẫn vậy, nhưng giờ có chút giống lá mùa thu bị kết băng. “Nếu có chuyện gì xảy ra…”

“Không có chuyện gì đâu.” Simon cố không để lộ sự tức giận. Vắn tắt hết sức có thể, cậu thuật lại những chuyện xảy ra trong tối nay và tình trạng hiện giờ của Maia. Jace đợi tới khi Simon nói xong, rồi đưa ra vài chỉ dẫn ngắn gọn. Simon đứng im lắng nghe và đang vô thức gật đầu thì nhớ ra Jace làm sao thấy được. Cậu mở lời nói thì nhận ra mình đang nói vào thinh lặng; anh chàng kia đã cúp máy. Không nói một lời, Simon gập điện thoại và trả Clary. “Anh ấy đang tới.”

Cô dựa người vào bồn rửa bát. “Giờ á?”

“Ừ giờ. Magnus và Alec cũng đi cùng.”

“Magnus?” cô lúng búng nói, và rồi, “À, tất nhiên. Hẳn Jace đang ở nhà Magnus. Mình đang nghĩ anh ấy ở Học Viện, nhưng tất nhiên anh ấy không ở đó. Mình…”

Một tiếng hét khô khốc vang lên trong phòng khách ngắt lời cô. Mắt cô mở to. Simon thấy dựng tóc gáy. “Không sao đâu,” cậu nói, cố gắng an ủi hết mức có thể. “Chú Luke không làm Maia đau đâu.”

“Có chứ. Chú ấy không còn cách nào khác,” Clary nói. Cô đang lắc đầu. “Dạo gần đây chúng ta đều rơi vào tình hình đó. Không có lựa chọn.” Maia lại hét lên và Clary nắm chặt cạnh bàn như thể chính mình đang bị đau. “Mình ghét chuyện này!” cô thốt lên. “Mình ghét tất cả mọi chuyện! Luôn sống trong sợ hãi, luôn bị săn đuổi, luôn phải đoán xem tiếp theo sẽ đến ai bị thương. Mình chỉ ước gì được trở về ngày xưa!”

“Nhưng cậu không thể. Không ai trong chúng ta có thể cả,” Simon nói. “Dù gì thì cậu vẫn còn ra ngoài vào ban ngày được.”

Cô quay sang cậu, môi hé mở, mắt mở lớn nhưng ánh nhìn lại ảm đạm. “Simon, mình không có ý…”

“Mình biết.” Cậu lùi lại, có cảm giác cái gì đó chẹn ngang họng. “Mình đi xem họ sao rồi đây.” Trong một thoáng, cậu nghĩ cô sẽ đi theo, nhưng không, cô mặc cho cánh cửa đóng lại, ngăn cách hai người họ.

Tất cả đèn trong phòng khách đều bật sáng. Maia đang nằm trên ghế, mặt xám ngắt, chăn do cậu mang vào đắp kín tận ngực. Cô nàng ấn chặt chiếc khăn vào cánh tay phải; chiếc khăn giờ đã thấm kha khá máu. Mắt cô nhắm nghiền.

“Chú Luke đâu?” Simon nói xong thì nhăn mặt, tự hỏi giọng mình có quá lỗ mãng, quá hách dịch không. Maia có vẻ rất kiệt sức, hai hốc mắt trũng sâu xám xịt, miệng mím chặt vì đau. Mắt cô hấp háy mở và nhìn thẳng vào cậu.

“Simon,” cô thều thào. “Chú Luke ra ngoài, đánh xe khỏi bãi cỏ. Chú ấy sợ hàng xóm bàn tán.”

Simon liếc ra ngoài cửa sổ. Cậu thấy ánh đèn chiếu rọi vào nhà trong khi chú Luke đánh xe vào lối trước. “Cậu sao rồi?” cậu hỏi. “Chú ấy lôi mấy thứ đó ra khỏi tay cậu chưa?”

Cô lờ đờ gật đầu. “Tớ chỉ quá mệt thôi,” cô thều thào nói qua đôi môi nứt nẻ. “Và… khát nữa.”

“Tớ đi lấy nước cho.” Bên tủ cạnh phòng ăn có đặt một bình nước và vài chiếc cốc. Simon rót nước và mang tới cho Maia. Hai tay cậu khẽ run tay làm sánh nước ra chút ít khi Maia đón lấy cốc nước. Cô đang định ngửng đầu, định nói gì đó – có lẽ là cảm ơn – thì những ngón tay họ chạm vào nhau và cô giật ngay tay lại khiến chiếc cốc bay vèo đi. Nó va trúng cạnh bàn và vỡ tan, nước bắn tung tóe lên mặt bàn gỗ bóng loáng.

“Maia? Cậu ổn không?”

Cô lùi lại, dán sát người vào ghế tựa, môi vén lên để lộ những chiếc răng nanh sắc lẹm. Mắt cô đã chuyển sang màu vàng sáng rực. Cô gầm gừ trong họng, như tiếng một chú chó bị dồn vào đường cùng.

“Maia?” Simon tá hỏa hỏi.

“Ma cà rồng,” cô gầm ghè.

Cậu thấy đầu bật ngược ra sau như thể cô vừa tát vào cậu. “Maia…”

“Tôi nghĩ cậu là người. Nhưng cậu là một con quái vật. Một con đỉa hút máu người.”

“Tớ là người – ý tớ là tớ từng là người. Tớ bị biến đổi. Vài ngày trước.” Đầu óc cậu quay cuồng; cậu thấy choáng váng buồn nôn. “Giống như cậu là người…”

“Đừng so sánh cậu với tôi!” Cô ta cố ngồi dậy, đôi mắt vàng đáng sợ vẫn dán vào người cậu, lồ lộ vẻ ghê tởm. “Tôi vẫn là người, vẫn còn sống – còn cậu là một xác chết sống nhờ máu.”

“Máu động vật…”

“Chỉ vì cậu không kiếm được máu người thôi, hoặc Thợ Săn Bóng Tối sẽ thiêu sống cậu…”

“Maia,” cậu nói, tên cô vang lên nửa giận dữ, nửa như van nài; cậu tiến về phía cô thế là tay cô bật ra, những móng tay đột ngột dài ra thành móng vuốt. Chúng cào lên má cậu, khiến cậu loạng choạng lùi lại, tay ôm lấy mặt. Máu chảy xuống má, nhỏ vào miệng cậu. Cậu nếm thấy vị mằn mặn của máu và bụng réo lên.

Maia đang cong người ngồi trên tay ghế sô pha, hai đầu gối co lên, những móng tay cắm phập, để lại những vết rạch dài trên chiếc ghế sô pha nhung xám. Một tiếng gầm khe khẽ vang trong họng, đôi tai cô dài lên và dán chặt vào da đầu. Khi cô ta nhe răng, chúng lởm chởm sắc nhọn – không phải kiểu răng nhọn hoắt như những mũi kim của cậu, mà là những răng nanh trắng ởn, chắc khỏe. Cô đã đánh rơi miếng khăn dính máu quấn quanh tay xuống và cậu có thể thấy những vết thủng nơi những chiếc gai cắm vào, thấy máu lóng lánh, ứ lên, rỉ ra…

Một cơn đau nhói ở môi dưới nói cho cậu biết răng nanh đã trồi ra khỏi lợi. Một phần trong cậu muốn chiến đấu lại, muốn vật cô ta xuống và cắn ngập răng vào da cô ta, nốc cạn dòng máu nóng hổi nơi cô ta. Nhưng một phần trong cậu lại như đang gào thét. Cậu lùi lại một buóc, rồi thêm bước nữa, tay giơ ra như muốn đẩy cô ta lùi lại.

Maia căng người định nhào lên, đúng lúc cánh cửa bếp bật mở và Clary lao vào phòng. Cô nhảy lên bàn, đáp xuống nhẹ nhàng như một chú mèo. Cô cầm thứ gì đó trong tay, thứ gì đó tỏa ra ánh sáng loang loáng bàng bạc khi cô giơ tay lên. Simon nhận ra đó là con dao găm được chạm khắc tinh tế như một cánh chim; con dao bay sượt qua tóc Maia, chỉ cách khuôn mặt cô ta vài milimet, và cắm lút cán vào lớp vải nhung xám. Maia cố rụt lại và há hốc; lưỡi dao đã đâm xuyên qua ống tay áo và găm xuống ghế sô pha.

Clary giằng lưỡi dao ra. Là một trong mấy con dao của chú Luke. Ngay khi bước ra khỏi bếp và chứng kiến chuyện xảy ra trong phòng khách, cô đã đi thẳng tới chỗ chú Luke giấu vũ khí cá nhân trong phòng làm việc. Có thể Maia đang còn ốm và yếu ớt đấy, nhưng cô ấy trong phẫn nộ đến mức dám giết người, còn Clary thì không nghi ngờ gì khả năng của Maia cả.

“Các người mắc bệnh gì đây?” Như thể đang từ xa xăm, Clary nghe thấy mình lên tiếng, nghe ra sự cứng rắn trong giọng nói khiến chính mình kinh ngạc. “Người sói, ma cà rồng – các người đều thuộc Thế Giới Ngầm cơ mà.”

“Người sói không làm hại con người, hoặc làm hại lẫn nhau. Ma cà rồng là quân giết người. Một trong số chúng đã giết người của chúng tôi tại quán Hunter’s Moon…”

“Thủ phạm không phải ma cà rồng.” Clary thấy mặt Maia trắng bệch đi trước sự chắc chắn trong giọng nói của cô. “Và nếu các cậu có thể ngừng đổ lỗi cho nhau mỗi khi có chuyện không hay xảy ra với Thế Giới Ngầm, có lẽ Nephilim có thể sẽ tin lời các cậu hơn và thực sự làm gì đó đấy.” Cô quay sang Simon. Vết rạch xấu xí trên má cậu giờ đã lành lại thành những đường kẻ màu đỏ bạc. “Cậu ổn không?”

“Ừ.” Giọng cậu gần như không nghe rõ. Cô thấy sự tổn thương dâng lên trong mắt bạn, và trong khoảnh khắc ấy cô cố lắm mới không gọi Maia bằng hàng đống những cái tên không có trong bất cứ cuốn từ điển nào. “Mình ổn.”

Clary quay sang cô gái người sói. “Cô rất may vì cậu ấy không mù quáng như cô, hoặc không tôi sẽ báo cáo với Hội đồng Clave để cả đàn phải chịu trách nhiệm vì hành vi của cô.” Cô giật mạnh con dao, thả áo Maia ra.

Maia nổi đóa. “Cô không hiểu rồi. Bản chất của ma cà rồng là như thế vì chúng bị tiêm nhiễm năng lượng của quỷ dữ…”

“Người sói thì khác gì!” Clary nói. “Tôi có thể không biết nhiều, nhưng tôi biết được từng ấy đấy.”

“Nhưng đó mới là vấn đề. Năng lượng quỷ dữ thay đổi chúng tôi, khiến chúng tôi khác đi – cậu có thể gọi đó là một căn bệnh hay gì tùy cậu, nhưng lũ quỷ tạo ra ma cà rồng và quỷ tạo ra người sói thuộc hai loài đối nghịch nhau. Chúng ghét lẫn nhau, vì thế chúng tôi ghét nhau ngay từ trong trứng nước. Chúng tôi không thể ngăn được điều đó. Một người sói và một ma cà rồng không bao giờ có thể là bạn là vì vậy.” Cô ta nhìn Simon, mắt ánh lên sự tức giận và một thứ gì đó nữa. “Rồi dần dà cậu cũng sẽ ghét tôi thôi,” cô ta nói. “Và ghét cả chú Luke nữa. Cô không thể cưỡng lại được đâu.”

“Ghét chú Luke ư?” Mặt Simon xám ngoét, nhưng trước khi Clary kịp trấn an cậu thì cửa chính đã bật mở. Cô nhìn quanh, cứ nghĩ người bước vào là chú Luke, nhưng không phải. Là Jace. Anh mặc đồ đen từ đầu đến chân, với hai con dao thiên thần dắt nơi thắt lưng bao quanh phần hông hẹp. Alec và Magnus đi ngay sau, Magnus trong chiếc áo choàng dài lấp lánh như thể được trang trí với những miếng kính vỡ.

Đôi mắt vàng của Jace, với ánh nhìn như tia la-de, ngay lập tức chiếu thẳng tới Clary. Nếu cô nghĩ anh có lẽ thấy hối lỗi, lo lắng hay thậm chí xấu hổ sau bao nhiêu chuyện xảy ra, thì cô đã nhầm. Anh chỉ tức giận mà thôi. “Em,” anh nói, với âm thanh sắc lạnh và bực bội cố ý để người ta nhận ra, “nghĩ mình đang làm gì đấy?”

Clary nhìn xuống mình. Cô vẫn đứng trên bàn nước, dao cầm trong tay. Cô cố không giấu nó ra sau lưng. “Chúng em gặp chút rắc rối. Em xử lý được rồi.”

“Thật sao.” Giọng Jace mỉa mai độc địa. “Em thậm chí có biết dùng con dao đó không, hả Clarrisa? Mà không đục một cái lỗ xinh đẹp trên người em hay một người vô tội vô tình nào ấy hử?”

“Em không làm ai bị thương cả,” Clary nghiến răng nói.

“Cô ấy đâm vào trên ghế đây này,” Maia mệt mỏi nói, mắt khép lại. Má cô ta vẫn đỏ ửng vì sốt và giận, nhưng khuôn mặt lại trắng tới đáng sợ.

Simon lo lắng nhìn. “Tôi nghĩ tình hình cô ấy xấu đi rồi.”

Magnus húng hắng. Khi Simon không động đậy, anh ta nói, “Tránh ra đi, người thường,” bằng giọng cực kỳ buồn bực. Pháp sư phất áo khoác ra sau khi sải bước tới nơi Maia nằm trên ghế. “Vậy cô là bệnh nhân của tôi nhỉ?” anh ta hỏi, nhìn xuống qua hàng mi dày cứng như kim tuyến.

Maia nhìn lên anh ta qua đôi mắt lạc hồn.

“Tôi là Magnus Bane,” anh ta nói nhẹ nhàng an ủi, xòe bàn tay đầy những nhẫn ra. Những tia sáng xanh đã bắt đầu nhảy nhót quanh họ như những tia sáng quang học nhảy múa trong nước. “Tôi là pháp sư tới trị bệnh cho cô. Họ có nói với cô là tôi tới không?”

“Tôi biết anh là ai, nhưng…” Maia có vẻ choáng váng. “Trông anh quá là… quá là… lấp lánh.”

Alec phát ra âm thanh gì đó nghe như tiếng cười bị kìm lại chuyển sang tiếng ho khan, trong khi đôi bàn tay xương xương của Magnus dệt một tấm màn xanh da trời lấp lánh quanh cô gái người sói.

Jace không cười. “Chú Luke,” anh hỏi, “đâu rồi?”

“Chú ấy ở ngoài,” Simon nói. “Chú ấy đánh xe khỏi bãi cỏ.”

Jace và Alec liếc nhìn nhau.

“Buồn cười đấy,” Jace nói. Anh nghe không có vẻ gì là vui cả. “Tôi không thấy chú ấy khi chúng tôi lên đây.”

Một cơn lo sợ mơ hồ bùng lên như một chiếc lá trong ngực Clary. “Anh thấy xe của chú ấy không?”

“Anh có thấy,” Alec đáp. “Nó ngay trên lối lên nhà. Tất cả đèn đều tắt.”

Nghe thế thì ngay cả Magnus, đang chăm sóc Maia, cũng phải ngước lên nhìn. Qua lớp mành phép thuật mà anh ta dệt quanh mình và cô gái người sói, vị pháp sư trông nhòe nhoẹt, như thể đang nhìn họ qua màn nước vậy. “Tôi không thích chuyện này,” anh ta nói, giọng nghe như từ nơi xa xôi nào đó vọng về. “Không phải sau vụ tấn công của một con quỷ Drevak. Chúng thường đi theo đàn.”

Tay Jace đã đặt lên một lưỡi dao thiên thần. “Tôi sẽ đi xem chú ấy sao rồi. Alec, cậu ở lại đây, bảo vệ ngôi nhà.”

Clary nhảy khỏi bàn. “Em cũng đi.”

“Không.” Anh đi ra cửa, không buồn ngoái lại xem cô có bám theo không.

Clary phóng hết tốc lực băng đến chặn giữa Jace và cánh cửa. “Dừng lại.”

Trong giây lát cô nghĩ anh sẽ cứ đi kể cả có đi xuyên qua cô, nhưng anh dừng lại, đứng gần sát cô đến nỗi cô cảm nhận được hơi thở anh phả ra làm rung động mái tóc cô khi anh nói. “Anh sẽ quật ngã em nếu cần thiết, Clarissa ạ.”

“Đừng gọi em như vậy.”

“Clary,” anh thấp giọng, tên cô từ môi anh vang lên thật gần gũi khiến cô rùng mình. Ánh vàng trong mắt anh trở nên khắc nghiệt, sáng như kim loại thật. Trong thoáng chốc cô thắc mắc không hiểu anh có thực sự định lao vào cô không, và nếu anh lao vào cô, đánh ngã cô, thậm chí nắm lấy cổ tay cô thì cảm giác sẽ ra sao. Với anh đánh nhau giống như người ta làm tình vậy. Ý nghĩ anh chạm vào cô như thế khiến máu chảy rần rần lên má cô.

Cô hụt hơi nói. “Chú ấy là chú em, không phải chú anh…”

Một sự hài hước ghê gớm thoáng qua nét mặt anh. “Bất cứ người chú nào của em cũng là chú anh hết, em gái thân mến ạ.” Anh nói, “và chú ấy không có quan hệ máu mủ gì với ai trong chúng ta cả.”

“Jace…”

“Hơn nữa, anh không có thời gian vẽ ́n Ký cho em,” anh nói, đôi mắt vàng lười nhác quét qua cô, “và em chỉ có mỗi con dao kia thôi. Nó sẽ không hữu dụng lắm khi đối đầu với lũ quỷ đâu.”

Cô phi dao dính bức tường bên cạnh cửa, mũi cắm phập, làm cả anh cũng ngạc nhiên. “Sao nào? Anh có hai con dao thiên thần, đưa em một con.”

“Thôi, trời đất ơi…” Là Simon, tay nhét trong túi quần, mắt cháy lên như hai hòn than đen trên khuôn mặt trắng bệch. “Tôi sẽ đi.”

Clary nói, “Simon, đừng…”

“Ít nhất mình không phí phạm thời gian ở đây tán tán tỉnh tỉnh, trong khi chúng ta không biết chuyện gì xảy đến với chú Luke.” Cậu ra hiệu cho cô tránh khỏi cửa.

Jace mím chặt môi. “Chúng ta cùng đi.” Clary ngạc nhiên khi anh rút một con dao thiên thần khỏi thắt lưng và đưa cho cô. “Cầm đi.”

“Tên nó là gì?” cô hỏi và tránh khỏi cửa.

“Nakir.”

Clary đã bỏ áo khoác lại bếp, và không khí lạnh thổi từ dòng sông Đông cắt xuyên qua chiếc áo mong manh của cô, ngay khi cô bước ra khoảng hiên tối om. “Chú Luke ơi?” cô gọi. “Chú Luke ơi!”

Chiếc xe đã được đánh sang lối vào, một trong hai cánh cửa vẫn mở. Đèn mui vẫn hoạt động, tỏa ánh sáng nhàn nhạt. Jace nhíu mày. “Chìa khóa vẫn cắm trong ổ. Máy vẫn nổ.”

Simon đóng cửa chính lại. “Sao anh biết?”

“Tôi nghe ra.” Jace suy tính nhìn Simon. “Và cả cậu cũng có thể nếu như cố thử, đồ hút máu ạ.” Anh nhảy xuống từng bậc cầu thang, tiếng chậc lưỡi khe khẽ vướng vất sau anh theo làn gió.

“Mình nghĩ mình thích biệt danh ‘người thường’ hơn ‘đồ hút máu’,” Simon lầm bầm.

“Với Jace, cậu không thực sự được quyền chọn biệt danh cho mình đâu.” Clary cho tay vào túi quần, cho đến khi mấy đầu ngón tay chạm vào viên đá trơn nhẵn, man mát. Cô giơ ngọn đèn phù thủy trên tay, ánh sáng tỏa qua kẽ ngón tay như tia nắng phát ra từ mặt trời bé con. “Đi nào.”

Jace nói đúng; động cơ xe vẫn chạy. Clary ngửi thấy mùi khí thải khi họ tới gần, và tim cô chùng xuống. Chú Luke không bao giờ bỏ cửa xe mở ra và chìa khóa cắm nguyên trong ổ trừ khi có chuyện không hay xảy ra.

Jace đi quanh xe, nhíu mày. “Em mang đèn phù thủy lại gần đây.” Anh quỳ xuống bãi cỏ, nhẹ nhàng vuốt tay qua. Anh rút từ túi áo trong ra một vật Clary quen thuộc: một miếng kim loại bề mặt khá mịn, khắc những con chữ rune đẹp đẽ. Máy Cảm Ứng. Jace lướt nó qua cỏ và nó phát ra hàng loạt những tiếng lích kích ầm ĩ, như một chiếc máy đo phóng xạ bị lên cơn. “Chắc chắn do quỷ gây ra rồi. Anh đang dò ra dấu vết rõ rệt.”

“Có thể là từ con quỷ tấn công Maia không?” Simon hỏi.

“Mức độ quá cao. Có hơn một con quỷ vào tối nay.” Jace đứng dậy, nghiêm chỉnh tập trung. “Có lẽ hai người nên vào nhà. Bảo Alec ra ngoài này. Cậu ấy từng đối phó với mấy thứ này rồi.”

“Jace…” Clary lại lên cơn giận. Cô ngừng bặt khi nhác thấy gì đó. Một thoáng chuyển động, ở bên kia đường, trên triền đê rải rác đá tảng bên bờ sông Đông. Cách chuyển động đó – hơi xiên xiên dưới ánh sáng – thuộc về một thứ gì đó quá nhanh, quá dài, không thể là con người…

Clary vung tay chỉ. “Nhìn kìa! Bên dòng sông!”

Jace nhìn theo rồi hít vào thật sâu. Rồi anh phóng chạy, và Simon cùng Clary chạy theo, vụt qua đường Kent để bước vào bãi cỏ rậm rạp bên bờ nước. Ngọn đèn phù thủy vung vẩy trên tay Clary theo từng bước chạy, rọi lung tung khắp chỗ: khi thì mảng cỏ dại, lúc thì chút đoạn đê lát xi măng đã vỡ nhô lên làm cô suýt vấp, một đống rác và kính vỡ – và rồi, khi tới gần mặt nước, họ thấy một bóng người đang nằm gục dưới đất.

Là chú Luke – Clary nhận ra ngay lập tức, dù hai sinh vật lưng gù, khuất trong bóng tối đang trườn qua người chú, che khuôn mặt chú khỏi tầm nhìn của cô. Chú nằm ngửa, quá gần mặt nước khiến Clary sợ có phải hai sinh vật gù gù kia đang cố dìm chết chú. Nhưng rồi chúng lùi lại, rít lên qua cái miệng tròn vo không vành môi, và cô thấy đầu chú vẫn nằm trên bờ đê rải sỏi. Nhưng khuôn mặt chú xám ngoét và thiếu sức sống.

“Quỷ Raum,” Jace thì thào.

Mắt Simon mở to. “Chúng là thứ tấn công Maia hả?”

“Không. Thứ này tệ hơn nhiều.” Jace ra hiệu cho Simon và Clary đứng ra sau. “Cả hai, ở lại đây.” Anh giơ con dao thiên thần ra. “Israfiel!” anh thét, và đột nhiên một luồn ánh sáng nóng rực bùng lên. Jace lao tới, lia vũ khí vào con quái vật gần nhất. Dưới ánh sáng của lưỡi dao thiên thần, vẻ ngoài của con quỷ hiện ra trông phát kinh: làn da mang vảy, trắng ởn chết chóc, miệng là cái lỗ đen ngòm, mắt lồi ra như mắt ếch, và cánh tay kết thúc bằng những xúc tu thay cho bàn tay. Giờ những xúc tu ấy đang quất về phía Jace với tốc độ nhanh khó tin.

Nhưng Jace còn lẹ hơn. Tiếng sột ghê người vang lên khi thanh Israfiel lia qua cổ tay con quỷ và những xúc tu lượn vòng trong không trung. Cái đầu xúc tu rơi xuống chân Clary vẫn còn giãy giụa. Nó màu trắng xám, với những giác mút màu đỏ máu, sắc nhọn như kim.

Simon nôn khan. Clary cũng muốn làm theo. Cô đá cái khối xúc tu đang co giật làm nó lăn lông lốc xuống trảng cỏ đầy rác rưởi. Khi ngước lên, cô thấy Jace đang quần thảo với con quỷ bị thương trên những phiến đá ở bờ sông. Ánh sáng từ con dao thiên thần tạo nên những một đường cong tuyệt đẹp ngang mặt nước trong khi anh rít lên, xoay người tránh những xúc tu còn lại của sinh vật – và cả máu đen đang túa ra từ cánh tay cụt của nó. Clary do dự – cô nên tới bên chú Luke hay đi giúp Jace nhỉ? – thì đúng lúc đó cô nghe tiếng Simon hét. “Clary, coi chừng!” và quay lại thấy con quỷ thứ hai đang lao thẳng vào mình.

Chẳng còn thời gian để với lấy lưỡi kiếm thiên thần nơi thắt lưng nữa rồi, không còn thời gian để nhớ và gọi tên nó nữa. Cô giơ tay lên và con quỷ lao vào cô, đánh cô ngã ngửa ra sau. Cô ngã xuống thét váng, vai đập xuống nền đất gồ ghề, đau đớn. Những chiếc xúc tu trơn tuột lần sờ trên da cô. Một cái giữ chặt lấy tay cô mà xiết tới đau nhức; cái khác quật về phía trước, cuộn lấy cổ họng cô.

Cô điên cuồng nắm lấy cổ, cố kéo những cái chi mềm dẻo khỏi ống khí quản. Phổi cô đang đau. Cô đá và vặn vẹo…

Và rồi đột nhiên áp lực biến mất; cái thứ ấy đã rời khỏi cô. Cô khò khè hít vào rồi lăn người ngồi dậy. Con quỷ hơi cong người, nhìn chăm chú cô bằng con mắt đen thui, không đồng tử. Nó sắp lao vào cô tiếp sao? Cô nắm lấy con dao, quát lớn: “Nakir,” và ngọn giáo ánh sáng vụt sáng trên tay cô. Cô chưa bao giờ có trong tay một con dao thiên thần. Đốc kiếm rùng mình, sống dậy trên tay cô. “NAKIR!” cô hét, loạng choạng đứng dậy, lưỡi dao dài chĩa thẳng vào quỷ Raum.

Ngạc nhiên thay, con quỷ cứ lùi lại, những xúc tu vung vẩy, gần như nó – không thể nào – sợ cô. Cô thấy Simon đang chạy lại phía mình, tay cầm một vật dài – hình như là ống thép thì phải; đằng sau cậu, Jace đang đứng dậy. Cô không thấy con quỷ anh vừa đụng độ; có lẽ anh giết chết nó rồi. Còn con quỷ Raum thứ hai cứ há hốc mồm, rít lên một tràng đau khổ, nghe như tiếng cú rúc. Đột nhiên, nó quay người và, với những xúc tu vung vẩy, nhằm hướng bờ đê chạy tới rồi lao xuống sông. Nước bắn tung tóe, và sau đó con quỷ lặn mất tăm, biến mất dưới mặt nước sông mà không để lại đến một chút bọt sủi lên nào.

Jace tới bên cô ngay khi con quỷ biến mất. Anh cúi xuống, thở dốc, người lấm tấm thứ máu đen ngòm của quỷ. “Điều gì – đã xảy ra?” anh hỏi giữa tiếng hổn hển.

“Em không biết nữa,” Clary thừa nhận. “Nó lao tới chỗ em – em cố đánh lại nhưng nó quá nhanh – và sau đó chỉ là nó rời đi. Giống như nó thấy thứ gì đó làm nó sợ.”

“Cậu ổn thật đấy?” Simon lên tiếng, phanh lại ngay trước mặt cô, không hề thở dốc chút nào – cậu làm gì còn hơi thở, cô tự nhủ – nhưng cậu vẫn lo lắng nắm chặt lấy một đoạn ống dài trên tay.

“Cậu lấy cái đó ở đâu thế?” Jace hỏi.

“Tôi giật nó khỏi một bốt điện thoại.” Simon có vẻ ngạc nhiên với chính mình. “Tôi đoán anh có thể làm bất cứ điều gì khi lượng adrenaline lên cao.”

“Hoặc khi cậu sở hữu sức mạnh đáng nguyền rủa của quỷ dữ,” Jace nói.

“Ồ, cả hai im đi cho em nhờ,” Clary quát, để đổi lại cái nhìn buộc tội của Simon và cú liếc xéo từ Jace. Cô lách qua hai người và tiến về bờ sông. “Hoặc cả hai quên mất chú Luke rồi?”

Chú Luke đã bất tỉnh, nhưng còn thở. Gương mặt chú cũng trắng bệch như Maia, một bên tay áo bị xé toạc tới tận vai. Khi Clary xé lớp vải đã cứng lại vì máu khỏi da nhẹ nhàng hết mức có thể, cô thấy hàng tá những vết thương hình tròn đỏ trên tay chú, ở nơi bị xúc tu quỷ bó chặt. Các vết thương đều đang túa ra máu cùng thứ chất lỏng đen đen. Cô hít một hơi. “Chúng ta phải đưa chú vào nhà.”

Khi Simon và Jace đỡ chú Luke bước lên những bậc tam cấp, Magnus đã đứng đợi họ ngay hiên trước. Sau khi chữa trị xong cho Maia, Magnus đã đặt cô nàng lên giường trong phòng ngủ của chú Luke, vì thế họ đành đặt chú lên ghế sô pha ngoài phòng khách nơi Maia đã nằm, để Magnus lo liệu vết thương.

“Chú ấy sẽ qua khỏi chứ ạ?” Clary hỏi, và đi quanh quẩn quanh sô pha trong khi Magnus triệu hồi ngọn lửa xanh leo lét giữa hai bàn tay.

“Anh ta sẽ ổn thôi. Chất độc của Raum hơi phức tạp hơn so với vết chích của Drevak, nhưng chẳng có gì tôi không xử lý được.” Magnus ra hiệu cho cô lùi lại. “Ít ra là như thế nếu cô tránh ra để tôi làm việc của mình.”

Không còn cách nào khác, cô đành ngồi xuống chiếc ghế bành. Jace và Alec đã tới bên cửa sổ, chụm đầu bàn tán gì đó. Jace đang khoa tay múa chân. Cô đoán anh đang giải thích cho Alec nghe chuyện về lũ quỷ. Simon, trông có vẻ lóng ngóng, đang tựa người vào bức tường bên cạnh cửa bếp. Dường như cậu đang chìm trong dòng suy nghĩ. Không muốn nhìn vào khuôn mặt xám xịt mệt mỏi, đôi mắt trũng sâu của chú Luke, Clary nhìn chăm chú vào Simon, nhìn kỹ xem vì sao trong cậu bạn vừa lạ lại vừa quen. Không có kính, mắt cậu như to gấp đôi và rất đen, nhiều sắc đen hơn là nâu. Da cậu trắng xanh và mịn như cẩm thạch trắng, với những đường gân tối màu hơn chạy bên thái dương và xương gò má nhô hẳn ra. Cả tóc cậu hình như cũng đen hơn, đối lập hoàn toàn với nước da trắng. Cô nhớ tới lúc nhìn vào đám ma cà rồng khác trong khách sạn của Raphael, tự hỏi vì sao không có lấy một ma cà rồng xấu xí hay thiếu sức hút. Lúc đó cô nghĩ, có lẽ có luật không được biến đổi ra ma cà rồng từ những kẻ có bề ngoài không được quyến rũ; nhưng giờ cô lại nghĩ, chắc là bản thân việc biến thành ma cà rồng không phải một quá trình biến đổi, làm láng da sần sùi, làm màu, tăng độ lúng liếng và mượt mà cho ánh mắt và mái tóc. Có thể nó chỉ là một ưu điểm mà quá trình tiến hóa đã ban cho họ. Vẻ ngoài bắt mắt sẽ giúp ma cà rồng dễ dàng dụ được con mồi.

Khi đấy cô nhận thấy Simon cũng đang nhìn lại mình bằng đôi mắt đen mở lớn. Giật mình khỏi cơn miên man, cô vội quay đi và thấy Magnus đã đứng dậy. Ánh sáng xanh đã biến mất. Chú Luke vẫn nhắm mắt nhưng da chú đã không còn sắc xám, hơi thở sâu hơn và đều hơn.

“Chú ấy qua khỏi rồi!” Clary reo lên, và Alec, Jace cùng Simon vội vã tới xem. Khi Simon nắm tay cô, cô đan tay vào tay bạn, vui mừng trước sự khích lệ này.

“Vậy là chú ấy sẽ sống chứ?” Simon hỏi, sau khi Magnus ngồi xuống tay ghế gần nhất. Pháp sư có vẻ kiệt sức, mệt mỏi và xanh xao. “Anh chắc không?”

“Chắc chắn,” Magnus đáp. “Tôi là Đại Pháp sư của Brooklyn; tôi biết mình đang làm gì.” Mắt anh ta chuyển hướng sang Jace, người đang thì thầm gì đó với Alec bằng giọng thật khẽ nên những người khác trong phòng không nghe được gì. “Điều này làm tôi nhớ ra,” Magnus nói tiếp, giọng cứng nhắc – và Clary chưa bao giờ nghe thấy anh ta nói giọng cứng nhắc bao giờ – “tôi không hiểu cậu nghĩ gì mà cứ luôn miệng gọi tôi khi một ai trong số các cậu bị móng quặp cần được cắt chứ. Với cương vị một Đại Pháp sư, thời gian của tôi là vàng bạc. Có rất nhiều pháp sư cấp thấp sẵn lòng giúp đỡ các cậu với giá thấp hơn nhiều.”

Clary chớp mắt ngạc nhiên. “Anh tính tiền với chúng tôi? Nhưng chú Luke là bạn cơ mà!”

Magnus rút điếu thuốc lá xanh mảnh khỏi túi áo. “Không phải bạn tôi,” anh ta tuyên bố. “Thi thoảng tôi mới gặp anh ta trong những lần mẹ cô đưa anh ta đi cùng, khi cần lặp lại phép xóa trí nhớ của cô thôi.” Anh ta vuốt dọc thân điếu thuốc rồi mồi thuốc bằng ngọn lửa màu mè. “Chẳng lẽ cô nghĩ tôi đang giúp cho các người vì lòng hảo tâm à? Hay tôi là pháp sư duy nhất các người quen biết vậy?”

Jace lắng nghe đoạn hội thoại ngắn ngủi này mà tức đến nỗi đôi mắt màu đá hổ phách đã chuyển sang sắc vàng. “Không,” giờ anh nói, “nhưng anh là pháp sư duy nhất chúng tôi biết đang hẹn hò với một người bạn của chúng tôi.”

Trong giây lát tất cả đều nhìn anh – Alec thì sợ rúm, Magnus giận dữ lạ thường, còn Clary và Simon thì ngạc nhiên. Alec lên tiếng đầu tiên, giọng run run. “Vì sao cậu lại nói vậy chứ?”

Jace trông ngớ ra. “Nói vậy là nói gì?”

“Rằng tớ đang hẹn hò – rằng bọn tớ đang hẹn hò nhau – không phải thế,” Alec nói, giọng the thé lên rồi trầm hẳn xuống khi anh ta cố lấy bình tĩnh.

Jace nhìn thẳng vào mắt Alec. “Tớ có bảo Magnus đang hẹn hò cậu đâu,” anh nói, “nhưng lạ là cậu biết rõ tớ định nói gì, nhỉ?”

“Bọn tớ không hẹn hò,” Alec nhắc lại.

“Ồ?” Magnus lên tiếng. “Vậy ra là cậu chỉ thân thiện như thế với tất cả mọi người, đúng không?”

“Magnus.” Ánh mắt Alec như đang van nài vị pháp sư.

Tuy nhiên, Magnus chừng như đã ngấy lắm rồi. Anh ta khoanh tay trước ngực và tựa người trên ghế, im lặng quan sát quang cảnh trước mặt qua đôi mắt khép hờ.

Alec quay sáng Jace. “Cậu đừng có mà…” anh mở lời. “Ý tớ là, cậu không thể nào lại nghĩ…”

Jace lắc đầu không hiểu. “Điều tớ không hiểu là cậu sẵn sàng làm mọi cách để giấu tớ về mối quan hệ giữa cậu và Magnus, trong khi có phải là tớ sẽ phiền gì đâu nếu cậu có nói cho tớ biết kia chứ.”

Nếu Jace nói ra là để trấn an Alec, thì rõ ràng kết quả không phải vậy. Alec tái xanh tái xám, im re không nói một lời. Jace quay sang Magnus. “Giúp tôi thuyết phục anh ấy rằng,” anh nói, “rằng tôi thực sự không quan tâm đi.”

“Ồ,” Magnus bình tĩnh nói. “Tôi nghĩ vấn đề này thì cậu ta tin cậu đấy.”

“Vậy tôi không…” Sự bối rối hằn trên khuôn mặt Jace, và trong một thoáng Clary thấy biểu hiện của Magnus và hiểu anh ta cực kỳ muốn trả lời. Động lòng trắc ẩn với Alec, cô rút tay khỏi tay Simon và nói. “Jace, đủ rồi. Bỏ qua mọi chuyện đi.”

“Bỏ qua chuyện gì?” chú Luke hỏi. Clary quay sang thấy chú đã ngồi dậy, hơi nhăm mặt vì đau nhưng trông đã khỏe lại.

“Chú!” cô lao tới bên ghế, định ôm chú, nhưng thấy chú ôm vai nên lại thôi. “Chú nhớ chuyện xảy ra không?”

“Không nhớ rõ lắm.” Chú Luke giơ tay trước mặt. “Điều cuối cùng chú nhớ là chú rời khỏi xe. Có gì đó đập vào vai chú và kéo chú đi. Chú vẫn nhớ cơn đau kinh khủng nhất đời đó – dù sao, sau đó chú cũng ngất đi rồi. Điều tiếp theo chú biết là nằm nghe năm người các cháu cãi cọ lẫn nhau. Vậy có chuyện gì thế?”

“Không có gì đâu.” Clary, Simon, Alec, Magnus và Jace đồng thanh nói, trong ngạc nhiên và có lẽ không bao giờ đồng thanh – lần nữa – trong đời.

Dù cực kỳ kiệt sức, lông mày chú Luke vẫn nhướn lên. Nhưng, chú chỉ nói “Hiểu rồi” mà thôi.

Vì Maia vẫn nằm trong phòng chú Luke nên chú nói chú sẽ ngủ trên ghế. Clary bảo chú ngủ trong phòng mình, nhưng chú không nghe. Từ bỏ ý định, cô đi qua hành lang hẹp, tới tủ quần áo lấy chăn gối. Cô đang lôi chăn bông khỏi giá cao nhất thì cảm thấy có ai sau lưng. Clary quay phắt lại và làm rơi chăn thành một đống hỗn độn mềm mại dưới chân.

Hóa ra là Jace. “Xin lỗi đã làm em giật mình.”

“Không sao mà.” Cô cúi xuống ôm chăn lên.

“Thực ra anh không thấy có lỗi,” Jace nói. “Đây là khoảnh khắc sống động nhất của em mà anh thấy được trong nhiều ngày rồi.”

“Em có gặp anh nhiều ngày nay đâu.”

“Và do ai nào? Anh đã gọi điện cho em. Em không thèm nhấc máy. Và anh có phải cứ muốn là tới gặp em được đâu. Anh đang bị giam lỏng, hy vọng là em còn nhớ.”

“Không hẳn là bị giam.” Cô cố nói nhẹ như không khi đứng thẳng người dậy. “Anh có Magnus làm bầu bạn mà. Với cả Gilligan’s Island nữa.”

Jace nghĩ rằng dàn diễn viên phim Gillian’s Island đi mà làm gì đấy về mặt giải phẫu là bất khả thi với chính mình đi.

Clary thở dài. “Chẳng phải đáng ra anh với Magnus phải đi về rồi sao?”

Anh bĩu môi và cô thấy điều gì đó rạn nứt trong mắt anh, giống như một niềm tổn thương vụt lóe. “Em muốn rũ bỏ anh lắm à?”

“Không phải.” Cô ôm ghì lấy chăn và tập trung vào tay anh, vì không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Những ngón tay thanh mảnh của anh mang đầy vết sẹo nhưng vẫn đẹp đẽ vô cùng, trên ngón trỏ tay phải vẫn còn hằn một đường mờ mờ ở nơi anh từng mang chiếc nhẫn gia bảo của nhà Morgenstern. Ý muốn chạm vào anh quá mãnh liệt khiến cô chỉ muốn ném chiếc chăn xuống mà gào lên. “Em muốn nói, không, không phải thế. Em không ghét anh, Jace ạ.”

“Anh cũng không ghét em.”

Cô nhẹ nhõm ngước nhìn anh. “Em mừng vì anh nói vậy…”

“Anh ước gì mình ghét được em,” anh nói. Giọng anh nhẹ bẫng, miệng cong lại thành một nụ cười nửa miệng bất cần đời, đôi mắt lại chất chứa khổ đau. “Anh muốn ghét em. Anh cố ghét em. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn cho anh nếu anh ghét được em. Đôi khi anh nghĩ anh có ghét em nhưng rồi anh nhìn thấy em thế là anh…”

Tay cô tê dại khi xoắn lấy cái chăn. “Thế là anh sao?”

“Em nghĩ sao nào?” Jace lắc đầu. “Sao anh lại nói với em tất cả cảm xúc của anh trong khi em không bao giờ nói với anh điều gì? Em cho anh cảm giác như anh đang đập đầu vào tường vậy, trừ việc ít ra nếu anh đang đập đầu vào tường thật, thì anh có thể tự ngăn được mình.”

Môi Clary run dữ dội, không nói nổi lên lời. “Anh nghĩ mọi chuyện dễ dàng với em sao?” cô hỏi. “Anh nghĩ…”

“Clary ơi?” Là Simon, đang bước vào hành lang bằng cung cách uyển chuyển không phát ra tiếng động mới mẻ kia, khiến cô giật bắn người và lại làm rơi chăn. Cô quay mặt lại, nhưng không kịp giấu đi cảm xúc, hay vẻ ngời sáng lồ lộ trong ánh mắt. “Hiểu rồi,” cậu nói, sau khi ngừng lại một lúc lâu. “Xin lỗi vì đã làm phiền hai người.” Cậu lại biến mất vào phòng khách, để lại Clary nhìn theo mà nước mắt lưng tròng.

“Quỷ tha ma bắt.” Cô quay sang Jace. “Anh làm sao thế?” giọng hung hăng hơn mức mình muốn thể hiện. “Vì sao anh phải phá hỏng mọi thứ chứ?” Cô đẩy mạnh cái chăn cho anh rồi đuổi theo Simon.

Cậu bạn đã tới cửa trước. Cô đuổi kịp cậu ra ngoài hiên, khiến cửa đóng sầm sau lưng. “Simon! Cậu định đi đâu đấy?”

Cậu khá dè dặt khi quay lại. “Về nhà. Muộn rồi – mình không muốn mắc kẹt tại đây khi mặt trời lên.”

Vì mặt trời phải vài tiếng nữa mới mọc, Clary thấy cái cớ này không có cơ sở gì cả. “Cậu biết mình luôn đón chào cậu tới đây và ngủ lại trong ngày nếu cậu muốn tránh mẹ cậu. Cậu có thể ngủ trong phòng mình…”

“Mình không nghĩ đó là ý hay đâu.”

“Sao lại không? Mình không hiểu sao cậu lại về.”

Cậu bạn cười với cô. Một nụ cười buồn ẩn chứa một điều gì khác nữa. “Cậu biết điều tồi tệ nhất mình có thể tưởng tượng ra là gì không?”

Cô chớp mắt. “Không.”

“Không tin nổi người mình yêu.”

Cô cầm lấy ống tay áo cậu. Cậu không gạt cô đi, nhưng cũng không đáp lại cái chạm tay của cô. “Cậu muốn nói…”

“Ừ,” Simon trả lời, biết thừa cô định hỏi gì. “Mình đang nói cậu đấy.”

“Nhưng cậu có thể tin mình mà.”

“Mình từng nghĩ mình có thể,” cậu nói. “Nhưng mình có cảm giác cậu thà chết dần chết mòn vì mong nhớ người cậu không bao giờ có thể bên cạnh, còn hơn thử ở bên người cậu có thể ở bên.”

Giả vờ chẳng ích gì. “Cho mình thêm thời gian đi,” cô nói. “Mình chỉ cần chút thời gian để vượt qua mọi chuyện – để quên đi tất cả.”

“Cậu không định nói rằng mình đã nhầm, đúng không?” cậu nói. Mắt cậu mở lớn và đen lại dưới ánh đèn hiên nhàn nhạt. “Lần này thì không được.”

“Ừ, không phải lần này. Tớ xin lỗi.”

“Đừng.” Cậu tránh xa cô và bàn tay đang vươn ra của cô để bước xuống bậc tam cấp. “Ít ra thì đấy là sự thật.”

Nhưng nó có nghĩa gì đây. Cô nhét tay vào túi áo, quan sát Simon bỏ đi cho tới khi bóng tối nuốt chửng cậu.

Hóa ra Magnus và Jace không ra về; Magnus muốn ở lại thêm vài giờ để đoan chắc tình hình Maia và Luke phục hồi theo đúng đự kiến. Sau vài phút nói chuyện gượng gạo cùng một Magnus chán chường, trong khi Jace đang ngồi trước đàn dương cầm của chú Luke mà chăm chú nghiên cứu vài nhạc phổ và chẳng buồn để ý tới cô, Clary quyết định lên giường đi ngủ sớm.

Nhưng giấc ngủ không đến. Cô có thể nghe thấy tiếng đàn dìu dặt của Jace vang lên qua những bức tường, nhưng đó không phải điều làm cô thao thức. Cô đang nghĩ tới Simon đang trở về ngôi nhà mà cậu không còn cảm thấy là nhà nữa, tới sự tuyệt vọng của Jace khi anh nói anh muốn ghét em, và về việc Magnus không nói cho Jace nghe sự thực: rằng Alec không muốn Jace biết về mối quan hệ của anh ta do anh ta vẫn yêu Jace. Cô nghĩ tới việc Magnus hẳn sẽ hả hê thế nào nếu anh ta nói lớn lời đó lên, cho Jace biết sự thực, và chuyện pháp sư thực ra đã chẳng nói gì cả – để Alec tiếp tục dối lừa và vờ vịt – vì đó là tất cả những gì Alec muốn, còn Magnus thì quan tâm tới anh ta và sẵn sàng làm điều đó vì anh ta. Có lẽ Nữ Hoàng Seelie đã nói đúng một điều: Tình yêu biến bạn thành một kẻ dối trá.

Bình luận