Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vũ Khí Bóng Đêm 2: Thành Phố Tro Tàn

Chương 16: Trái tim sắt đá

Tác giả: Cassandra Clare

Clary nhấn nút gọi lại cho Simon, nhưng cuộc gọi tới thẳng tới hộp thư thoại. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má. Cô ném điện thoại xuống bảng đồng hồ. “Chết tiệt, chết tiệt…”

“Chúng ta sắp tới nơi rồi,” chú Luke nói. Họ đã rời đường cao tốc lúc nào mà cô không biết. Họ dừng lại trước cửa nhà Simon, một ngôi nhà nhỏ nhắn bằng gỗ với mặt tiền sơn màu đỏ vui mắt. Clary rời xe, chạy vội lên hiên nhà trước khi chú Luke kịp kéo phanh an toàn. Cô nghe tiếng chú gọi tên mình trong lúc cô phóng lên mấy bậc cấp mà cuống cuồng nện vào cửa.

“Simon!” cô hét, “Simon!”

“Clary, đủ rồi,” chú Luke đã đuổi kịp cô đến hàng hiên. “Hàng xóm…”

“Mặc kệ hàng xóm.” Cô lần sờ chùm chìa khóa đeo nơi thắt lưng, tìm đúng chìa và tra vào ổ. Cô mở bung cửa và cẩn trọng bước vào hành lang, chú Luke đi ngay sau. Họ nhìn qua cánh cửa đầu tiên bên trái dẫn vào gian bếp. Mọi thứ vẫn như bình thường, từ bệ bếp sạch lau li tới những miếng nam châm đính trên tủ lạnh. Kia là chiếc bồn rửa bát nơi cô đã hôn Simon chỉ vài ngày trước. Ánh mặt trời tràn qua ô cửa sổ, sơn màu vàng nắng nhàn nhạt khắp phòng. Thứ ánh vàng có thể biến Simon thành tro bụi.

Phòng Simon là căn cuối cùng ở cuối hành lang. Cánh cửa hơi hé mở, nhưng qua khe hở ấy Clary không thấy gì ngoài bóng tối.

Cô rút thanh stele ra khỏi túi và nắm chặt lấy. Cô biết nó không thực sự là một thứ vũ khí, nhưng có nó trong tay làm cô bình tĩnh hơn. Bên trong căn phòng tối om, những tấm rèm tối màu che ngang ô cửa sổ, ánh sáng duy nhất tới từ chiếc đồng hồ điện tử đặt trên kệ đầu giường. Chú Luke với tay qua để bật đèn thì một thứ gì đó một thứ gì đó biết rít và gầm ghè như một con quỷ – từ trong bóng tối lao về phía chú.

Clary hét lên khi chú Luke nắm lấy vai cô và đẩy mạnh cô sang một bên. Cô loạng choạng suýt ngã; khi cô lấy lại cân bằng, cô quay lại thấy chú Luke kinh ngạc giữ lấy con mèo trắng đang xù lông, nhe nanh múa vuốt. Nó quả giống một quả bông có móng vuốt.

“Yossarian!” Clary reo lên.

Chú Luke thả con mèo xuống. Yossarian ngay lập tức phóng qua chân chú mà biến mất ngoài hành lang.

“Đồ mèo ngu,” Clary nói.

“Không phải lỗi của nó. Mèo không thích bọn chú.”

Chú Luke bật công tắc. Clary há hốc miệng. Phòng ốc vẫn gọn ghẽ như trước, chẳng có lấy một thứ gì đặt lệch chỗ, kể cả tấm thảm chùi chân cũng không hề xô lệch. Kể cả khăn trải cũng không có lấy một nếp nhăn.

“Phép che mắt hả chú?”

“Không phải. Có lẽ chỉ là pháp thuật thôi.” Chú Luke tới giữa phòng, trầm ngâm nhìn quanh. Khi chú kéo một tấm rèm sang bên, Clary thấy thứ gì đó sáng lấp lánh trên thảm dưới chân chú.

“Chú Luke, đợi đã.” Cô tới chỗ chú đứng và quỳ xuống lấy vật đó lên. Đó là chiếc điện thoại màu bạc của Simon, đã bị bẻ cong, cần ăng ten giật gãy. Trống ngực đập thình thịch, Clary bật mở điện thoại. Dù màn hình bị nứt dọc nhưng dòng tin nhắn vẫn hiện lên rõ ràng: GIỜ TA ĐÃ CÓ ĐỦ.

Clary choáng váng ngồi phịch xuống giường. Cô mơ hồ cảm thấy chú Luke giật điện thoại khỏi tay. Cô nghe tiếng chú thở hắt ra khi đọc tin nhắn.

“Nghĩa là sao hả chú? ‘Giờ ta đã có đủ’ hả?” Clary hỏi.

Chú Luke đặt điện thoại của Simon lên bàn và vuốt mặt. “Chú sợ là giờ hắn đã có Simon, và, có thể, cả Maia nữa. Vậy là hắn có mọi thứ hắn cần cho Nghi Lễ Địa Ngục Xoay Chuyển rồi.”

Clary nhìn chú. “Chú muốn nói là điều này không chỉ để trả đũa cháu – và chú ư?”

“Chú chắc chắn rằng Valentine xem việc trả đũa chỉ là một kiểu tác dụng phụ vui vui thôi. Không phải mục đích chính. Mục đích chính của hắn là đảo ngược thuộc tính của Thanh Kiếm Linh Hồn. Và để làm được, hắn cần…”

“Máu của những đứa trẻ thuộc Thế Giới Ngầm. Nhưng Maia và Simon đâu còn là trẻ con. Họ là thiếu niên rồi cơ mà.”

“Khi câu thần chú biến đổi ấy được tạo thành, từ ‘thiếu niên’ còn chưa ra đời. Trong xã hội Thợ Săn Bóng Tối, cháu là người lớn khi cháu tròn mười tám. Trước đó, cháu vẫn là trẻ con. Đối với mục đích của Valentine, thì Maia và Simon là trẻ con. Hắn đã có máu của một đứa trẻ tộc tiên và máu của một nhóc pháp sư rồi. Tất cả những gì hắn cần là máu người sói và ma cà rồng.”

Clary thấy như không khí bị tống ra khỏi lồng ngực. “Vậy sao chúng ta lại không làm gì đi? Vì sao chúng ta không nghĩ tới việc bảo vệ họ bằng cách nào đấy chứ?”

“Vì tính tới thời điểm này thì Valentine chỉ tiện đâu làm đấy thôi. Mọi nạn nhân của hắn được chọn chỉ vì họ có sẵn ra đấy. Pháp sư thì dễ tìm rồi; tất cả những gì Valentine cần làm là thuê hắn vờ như đang muốn triệu hồi một con quỷ. Rất dễ để tìm một thần tiên trong công viên nếu cháu biết chỗ cần tìm. Và quán Hunter’s Moon chính xác là nơi cháu cần tới để tìm một người sói. Tự dưng kéo thêm nguy hiểm và rắc rối vào chỉ để trả đũa chúng ta khi mà chẳng có gì thay đổi…”

“Jace,” Clary nói.

“Sao cháu lại nhắc tới Jace? Jace thì liên quan gì?”

“Cháu nghĩ ông ta đang trả đũa Jace. Chắc chắn hồi tối qua lúc trên thuyền Jace đã làm gì đó khiến Valentine điên tiết. Điên tới mức từ bỏ mọi kế hoạch mình từng có và vạch ra kế hoạch mới.”

Chú Luke có vẻ hoang mang. “Điều gì khiến cháu nghĩ việc Valentine thay đổi kế hoạch là có liên quan đến anh cháu vậy?”

“Vì,” Clary đáp với vẻ đoan chắn rầu rầu, “chỉ có Jace mới có thể làm người khác tức giận tới mức đó.”

“Isabelle!” Alec nện thình thịch lên cửa phòng cô em gái. “Isabelle, mở cửa ra. Anh biết em trong đó.”

Cánh cửa hé mở. Alec cố nhìn vào, nhưng hình như không có ai bên kia cửa. “Chị ấy không muốn nói chuyện với anh,” một giọng nói quen thuộc vang lên.

Alec nhìn xuống thấy một đôi mắt xám đang lườm anh qua cặp kính hơi lệch. “Max,” anh nói. “Thôi nào em, cho anh vào đi.”

“Em cũng không muốn nói chuyện với anh.”

Max bắt đầu đẩy cửa lại, nhưng Alec, nhanh như cú quất roi của Isabelle, chèn chân vào khe hở.

“Đừng bắt anh đánh ngã em, Max.”

“Anh sẽ không đâu.” Max dùng hết sức mà đẩy.

“Không, nhưng anh sẽ kêu bố mẹ tới, mà anh thì nghĩ Isabelle không thích chuyện đó. Em thích không, Izzy?” anh lớn giọng, cố ý cho cô em gái trong phòng nghe rõ.

“Ồ, vì Chúa.” Isabelle nghe bừng bừng phẫn nộ. “Được rồi Max. Để cho anh ấy vào.”

Max tránh sang bên và Alec đi vào, để cửa đóng hờ sau lưng. Isabelle đang quỳ trước ô cửa sổ, chiếc roi vàng quấn quanh cánh tay trái. Cô đang mặc bộ đồ đi săn, quần dài màu đen chắc nịch và áo sơ mi bó thêu những con chữ rune trắng mờ, gần như không nhìn thấy. Đôi bốt kéo lên tới đầu gối và mái tóc đen bay bay trong cơn gió thổi qua ô cửa sổ. Cô lừ mắt nhìn anh, làm Alec trong khoảnh khắc chỉ thấy nhớ đến Hugo, con quạ đen của bác Hodge.

“Em đang làm trò khỉ gì đó? Cố tự tử hả?” anh nói, giận dữ sải bước tới phía cô em gái.

Cây roi vung ra, quấn quanh mắt cá anh. Alec đứng phắt lại, thừa biết chỉ cần một cú phẩy tay thôi, Isabelle có thể kéo anh ngã bổ dập đầu xuống sàn gỗ cứng. “Đừng hòng tới gần tôi, Alexander Lightwood,” cô nói bằng cái giọng dữ tợn nhất. “Lúc này tôi không hề nương tay tí nào với anh đâu.”

“Isabelle…”

“Sao anh có thể quay lưng với Jace như vậy chứ hả? Sau tất cả những chuyện anh ấy đã trải qua ấy? Mà các anh lại còn thề sẽ bảo vệ lẫn nhau cơ đấy…”

“Sẽ không làm thế,” anh nhắc cô em nhớ, “nếu làm vậy là trái Luật.”

“Lại Luật nữa!” Isabelle khinh ghét quát lại. “Alec, trên đời này còn những thứ luật cao hơn Luật của Hội đồng Clave. Đó là luật gia đình. Jace là gia đình của anh đấy.”

“Luật gia đình ư? Anh chưa nghe thấy bao giờ,” Alec chọc giận cô em. Anh biết mình phải biện hộ cho mình, nhưng thật sự rất khó để bỏ đi thói quen cả đời là phải chấn chỉnh cho em út mỗi khi chúng nói sai. “Em bịa ra hả?”

Isabelle giật cổ tay. Alec thấy chân mình chới với và phải vặn người, chống tay xuống tránh cú va chạm trực diện với sàn gỗ. Vừa tiếp đất bằng lưng xong Alec đã thấy Isabelle đứng lù lù bên trên. Max bên cạnh chị. “Chúng ta nên làm gì với ông này hả Maxwell?” Isabelle hỏi. “Hay cứ gô cổ anh ta lại đây, kệ bao giờ bố mẹ tìm thấy thì thấy nhỉ?”

Alec chịu đủ rồi. Anh rút con dao dắt ở cổ tay khỏi vỏ, vặn người sà xuống dây trói ở chân. Sợi dây điện kêu soàn soạt rồi bật ra, còn anh đứng thẳng dậy khi Isabelle kéo sợi roi lại kêu vút vút.

Một tiếng khúc khích nho nhỏ phá vỡ không khí căng thẳng. “Thôi nào, thôi nào, em tra tấn Alec đủ rồi đó. Anh ở đây rồi.”

Mắt Isabelle mở to. “Jace!”

“Nó đó.” Jace chui vào phòng Isabelle, đóng cửa lại. “Hai người không cần đánh nhau đâu…” Anh nhăn mặt khi Max lao vào lòng, kêu tên anh. “Cẩn thận đó,” anh nói, nhẹ nhàng gỡ tay thằng bé. “Giờ mình mẩy anh không lành lặn đâu nhé.”

“Em thấy rồi,” Isabelle nói, lo lắng nhìn anh một lượt. Cổ tay Jace đang chảy máu, mái tóc vàng bết mồ hôi, dán vào cổ và trán, còn mặt cùng tay dính đầy bụi bẩn và máu khô. “Điều Tra Viên làm anh bị thương hả?”

“Cũng không làm gì quá thể lắm.” Jace bắt gặp mắt Alec từ bên kia phòng. “Bà ta chỉ nhốt anh trong phòng trưng bày vũ khí thôi. Alec giúp anh trốn ra.”

Sợi roi rủ xuống trên tay Isabelle tựa một đóa hoa. “Alec, đúng vậy không?”

“Đúng.” Alec phủi bụi dính trên quần áo một cách rất kịch. Anh ta không thể không bồi thêm. “Thế mà cái giá anh nhận được là thế này đây.”

“Đáng ra anh phải nói chứ.”

“Đáng ra em nên tin anh chút chứ…”

“Đủ rồi. Không còn thời gian mà cãi vặt đâu,” Jace nói. “Isabelle, em có vũ khí nào ở đây không? Có băng, gạc không?”

“Băng gạc?” Isabelle bỏ cây roi xuống và rút thanh stele khỏi ngăn kéo. “Em có thể chữa lành cho anh bằng chữ iratze…”

Jace giơ cổ tay. “Chữ iratze chữa vết thâm thì tốt, nhưng không thể xử lý mấy vết này. Đây là vết bỏng do chữ rune để lại.” Trông vết thương còn tệ hơn dưới ánh đèn phòng Isabelle – một vết sẹo vòng tròn đen lại và xước da ở nhiều chỗ, ứa ra máu và dịch trong trong. Anh hạ tay xuống khi thấy vẻ mặt tái mét của Isabelle. “Và anh cũng cần vài thứ vũ khí nữa, trước khi anh…”

“Băng bó trước đã. Vũ khí để sau đi.” Cô bỏ thanh stele nên nóc tủ rồi lùa Jace vào nhà tắm, tay cầm theo một giỏ đầy những thuốc mỡ, bông băng, gạc sát trùng. Alec nhìn họ qua khe cửa khép hờ, Jace đang dựa người vào bồn rửa mặt trong khi cô em nuôi chậm chậm cổ tay rồi cuốn gạc trắng chung quanh. “Rồi, giờ anh cởi áo ra.”

“Anh biết em làm chuyện này cũng vì tư lợi mà.” Jace cởi áo khoác rồi nhăn mặt kéo áo phông qua đầu. Làn da anh màu ánh vàng nhàn nhạt, phủ lên những cơ bắp rắn chắc. Những Ấn Ký bằng mực đen bện vòng quanh cánh tay mảnh dẻ của anh. Một người thường có thể nghĩ những vệt sẹo chất lớp trên người Jace, vết tích của những chữ rune ngày trước, khiến Jace bớt hoàn hảo, nhưng Alec thì lại không nghĩ vậy. Họ đều mang những vết sẹo ấy; chúng là những huy hiệu danh dự, không phải những tì vết.

Jace, thấy Alec quan sát mình qua cánh cửa khép hờ, liền nói, “Alec, cậu lấy điện thoại nhé?”

“Trên nóc tủ ấy,” Isabelle không buồn nhìn lên. Cô và Jace đang thì thầm to nhỏ; Alec không nghe thấy, nhưng anh cho là họ nói chuyện nhỏ vậy vì không muốn làm Max sợ.

Alec nhìn. “Trên tủ không có.”

Isabelle, đang vẽ chữ iratze trên lưng Jace, chửi thề vì bị làm phiền. “Ôi, quỷ thần ơi. Em để điện thoại trong bếp. Chết tiệt. Em không muốn đi lấy nó trong khi Điều Tra Viên đang lượn lờ quanh đây.”

“Em đi lấy cho,” Max đề nghị. “Bà ta không để ý tới em đâu, em còn nhỏ quá mà.”

“Có thể.” Isabelle hơi lưỡng lự. “Alec, anh cần điện thoại làm gì?”

“Cần là cần thôi,” Alec hết kiên nhẫn nói. “Izzy…”

“Anh mà nhắn tin ‘Tôi nghĩ anh tuyệt lắm,’ cho Magnus là em giết anh ngay.”

“Magnus là ai ạ?” Max thắc mắc.

“Pháp sư ấy mà,” Alec trả lời.

“Một pháp sư, quyến rũ, rất quyến rũ,” Isabelle nói với Max, lờ phắt vẻ tức giận cực độ của ông anh.

“Nhưng pháp sư toàn là người xấu,” Max cự lại, trông như không hiểu.

“Chuẩn luôn,” Isabelle nói.

“Em không hiểu,” Max nói. “Nhưng em sẽ đi lấy điện thoại. Em về ngay.”

Cậu bé lách người ra ngoài trong khi Jace mặc áo phông và áo khoác vào rồi trở lại phòng ngủ, nơi anh bắt đầu tìm vũ khí trong đống đồ đạc của Isabelle đang vứt lung tung trên sàn. Isabelle đi theo anh, lắc đầu quầy quậy. “Giờ kế hoạch thế nào đây? Chúng ta đi cả sao? Điều Tra Viên sẽ điên lên khi thấy anh không còn ở đây nữa.”

“Sẽ không điên bằng lúc Valentine từ chối đề nghị của bà ta đâu.” Jace giải thích ngắn gọn kế hoạch của Điều Tra Viên. “Vấn đề duy nhất là, ông ta sẽ không bao giờ đồng ý với đề nghị của bà ta.”

“Vấn đề… duy nhất đấy ư?” Isabelle tức tối đến nỗi suýt nói lắp bắp, điều mà cô đã không còn làm từ khi lên sáu. “Bà ta không thể làm thế! Bà ta không thể trao đổi anh với một thằng tâm thần! Anh là thành viên của Hội đồng Clave! Anh là anh trai em!”

“Điều Tra Viên không nghĩ vậy.”

“Em không quan tâm bà ta nghĩ gì. Bà ta là một mụ già khốn nạn xấu xí và phải có ai đó ngăn bà ta lại.”

“Một khi biết kế hoạch của mình lỗ chỗ kẽ hở, bà ta sẽ tự ngừng lại thôi,” Jace nhận xét. “Nhưng anh sẽ không ở lại đây để theo dõi sự tình ấy đâu. Anh phải thoát ra ngoài.”

“Không dễ đâu,” Alec nói. “Điều Tra Viên cho nơi này khóa chốt kỹ lưỡng còn hơn một kết giới sao năm cánh. Cậu có biết dưới nhà có bảo vệ không? Bà ta gọi một nửa đội Conclave tới đây rồi.”

“Hẳn bà ta đánh giá tớ rất cao,” Jace nói, ném đống tạp chí sang bên.

“Có thể bà ta cũng không nhầm đâu.” Isabelle ngẫm ngợi. “Thực sự anh nhảy chín mét qua Vòng Malachi à? Thật thế không, anh Alec?”

“Thật,” Alec xác nhận. “Anh chưa từng thấy chuyện gì như thế cả.”

“Tớ chưa bao giờ thấy gì giống cái này cả.” Jace đưa con dao dài mười inch lên. Một trong những chiếc áo ngực màu hồng của Isabelle tòng teeng trên đầu mũi dao sắc nhọn. Isabelle cau mày giật lại.

“Không phải cái này. Sao anh làm được? Anh biết không?”

“Anh nhảy.” Jace lôi một chiếc đĩa quay cạnh sắc như dao cạo ra khỏi gầm giường. Chúng dính đầy lông mèo xám. Anh thổi thổi, lông bay tứ tán. “Chakhrams. Tuyệt. Đặc biệt nếu anh gặp quỷ dị ứng lông động vật.”

Isabelle cầm áo ngực quật vào anh. “Anh không trả lời em.”

“Vì anh không biết, Izzy.” Jace lồm cồm đứng dậy. “Có lẽ Nữ Hoàng Seelie nói đúng. Có thể anh có những quyền năng mà anh thậm chí còn không biết vì anh chưa thử. Clary chắc chắn cũng vậy.”

Isabelle nhăn trán. “Thật sao?”

Đột nhiên mắt Alec mở lớn. “Jace – cái xe máy ma cà rồng của cậu còn trên mái không?”

“Có lẽ còn. Nhưng giờ là ban ngày, nó không có tác dụng mấy.”

“Hơn nữa,” Isabelle nhận định, “ba người chúng ta không ngồi vừa.”

Jace nhét cái chakhrams cùng với con dao dài hai mươi lăm phân vào thắt lưng. Thêm vài lưỡi dao thiên thần nữa trong túi áo khoác. “Không vấn đề gì,” anh nói. “Em không đi cùng bọn anh.”

Isabelle nói lắp bắp. “Anh nói sao, sao bọn em lại không…” Cô ngừng lại khi Max trở về, thở không ra hơi, tay cầm chiếc điện thoại hồng. “Max, em đúng là người hùng.” Cô giật lấy điện thoại từ tay cậu em, rồi lườm Jace. “Em sẽ hỏi tội anh trong một phút nữa. À mà chúng ta gọi cho ai nhỉ? Clary à?”

“Để anh gọi…” Alec cất lời.

“Không.” Isabelle đập tay anh ta đi. “Cô ấy quý em hơn.” Cô đã ấn nút gọi và lè lưỡi khi áp điện thoại lên tai. “Clary hả? Isabelle đây. Tớ… Cái gì?” Khuôn mặt cô trắng bệch như thể mọi thứ màu sắc trên đó đã bị lau hết sạch, để lại khuôn mặt xám ngoét, sững sờ. “Sao có thể? Nhưng vì sao…”

“Cái gì sao có thể cơ?” Jace bước hai bước dài đến bên cô em. “Isabelle, chuyện gì thế? Clary có…”

Isabelle giơ điện thoại ra xa, mấu tay trắng bệch. “Valentine. Hắn đã bắt Simon và Maia rồi. Hắn sẽ dùng họ cho Nghi Thức.”

Bằng một cử động đẹp mắt, Jace vươn tay, lấy điện thoại khỏi tay Isabelle. Anh áp điện thoại lên tai. “Lái xe tới Học Viện,” anh bảo. “Đừng vào. Cứ ở ngoài đợi anh. Anh sẽ gặp em bên ngoài.” Anh tắt điện thoại và đưa cho Alec. “Gọi Magnus,” anh nói. “Nói với anh ta gặp bọn tớ ngoài bờ sông Brooklyn. Magnus thích chọn chỗ nào thì chọn, nhưng phải vắng vẻ. Bọn tớ cần Magnus giúp tới tàu của Valentine.”

“Bọn tớ à?” Isabelle ngẩng đầu ngay.

“Magnus, chú Luke và anh,” Jace nói rõ ràng. “Hai người sẽ ở lại đây và đối phó với Điều Tra Viên. Khi Valentine không chấp nhận thỏa thuận của bà ta, hai người cần thuyết phục bà ta phái tất cả quân cứu viện của Conclave đuổi theo Valentine.”

“Tớ không hiểu,” Alec nói. “Trước tiên, cậu định ra ngoài bằng cách nào thế?”

Jace cười toe toét. “Xem này,” anh nói và nhảy lên bậu cửa sổ. Isabelle hét lên, nhưng Jace đã chui ra ngoài. Anh đứng thăng bằng một lát trên bậu cửa ngoài – và sau đó biến mất.

Alec lao tới cửa sổ và sợ hãi nhìn ra, nhưng ngoài đó chẳng có gì: chỉ có khu vườn của Học Viện bên dưới, tuyền màu nâu và trống trải, cùng lối đi hẹp dẫn tới cửa trước. Không một ai trên đường Chín Mươi Sáu hét lên, không một chiếc xe nào dừng lại vì thấy xác người nhảy lầu tự tử. Cứ như thể Jace biến mất vào không khí.

Tiếng nước làm cậu tỉnh dậy. Đó là âm thanh lặp đi lặp lại liên tục – tiếng nước đập vào cái gì đó đặc ruột, hết lần này tới lần khác, như thể cậu đang nằm dưới đáy bể đang liên tục bị rút nước rồi bơm đầy vậy. Có vị sắt ngai ngái trong miệng cậu và mùi kim loại xung quanh. Cậu cảm thấy cơn đau triền miên, khó chịu trên bàn tay trái. Rên rỉ, Simon mở mắt.

Cậu đang nằm trên sàn kim loại cứng, mấp mô, sơn màu xanh xám xấu xí. Những bức tường bằng kim loại cũng sơn xanh. Chỉ có duy nhất một ô cửa sổ tròn cao cao ở một bên tường, cho một chút ánh sáng chiếu qua, nhưng thế là quá đủ. Cậu nằm mà tay bị trói quặt còn những ngón tay đỏ ửng và phồng rộp. Rên rẩm thêm tiếng nữa, cậu lăn mình tránh nắng và ngồi thẳng dậy.

Vì nhận ra mình không chỉ có một mình. Dù bóng tối khá dày đặc nhưng tầm nhìn của Simon vẫn tốt chán. Bên kia, Maia bị trói và xích vào một ống nước lớn. Quần áo cô rách nát và trên má trái có một vết bầm lớn. Cậu nhìn thấy phần tóc tết bị giật khỏi da đầu và tóc cô bết máu. Lúc cậu ngồi dậy, cô nàng nhìn trân trân và đột nhiên bật khóc. “Tớ cứ nghĩ,” cô nấc lên trong tiếng sụt sùi, “rằng cậu… chết rồi.”

“Tớ đã chết rồi mà,” Simon nói. Cậu đang nhìn xuống tay mình. Trong lúc cậu nhìn, những vết phồng rộp nhạt đi, cơn đau thuyên giảm và da dẻ cậu lại lành lặn như cũ.

“Tớ biết, nhưng tớ muốn nói là… chết thật sự ấy.” Cô quệt cánh tay bị trói qua mặt. Simon cố tiến tới, nhưng thứ gì đó giật ngược cậu lại. Một chiếc cùm kim loại đeo quanh mắt cá chân gắn với một sợi dây xích to tướng, khóa chắc vào sàn nhà. Valentine không chừa một sơ hở nào.

“Đừng khóc,” cậu nói, và ngay lập tức hối hận. Đây không phải một tình huống có thể an ủi cái là người khác ngừng khóc được. “Tớ ổn mà.”

“Giờ thôi,” Maia nói, và lau khuôn mặt đẫm nước mắt lên ống tay áo. “Người đàn ông đó – cái người tóc trắng ấy – tên là Valentine hả?”

“Cậu gặp rồi à?” Simon nói. “Tớ chẳng thấy gì cả. Cửa phòng tớ bật tung rồi một thứ khổng lồ đâm sầm vào tớ như một tàu chở hàng ấy.”

“Ông ta là Valentine đó, đúng không? Cái người mà mọi người vẫn nói tới ấy? Cái kẻ đã khơi mào cho vụ Nổi Dậy?”

“Ông ta là bố Jace và Clary,” Simon nói. “Tớ chỉ biết có thế.”

“Tớ thấy giọng ông ta quen quen. Nghe giống giọng Jace.” Cô thoáng phiền muộn. “Hẳn nào tính tình Jace lại khó ưa tới vậy.”

Simon chỉ có thể đồng ý.

“Vậy cậu không…” giọng Maia lạc đi. Cô nói lại. “Nghe này, tớ biết nghe thế này hơi kỳ, nhưng khi Valentine tới chỗ cậu, cậu có thấy một ai đó đi cùng hắn, một người đã chết? Giống một hồn ma ấy?”

Simon lắc đầu, bối rối. “Không. Sao?”

Maia lưỡng lự. “Tớ thấy anh tớ. Bóng ma anh tớ. Tớ nghĩ Valentine đã làm tớ gặp ảo giác.”

“Ừm, hắn ta chẳng phải làm gì với tớ hết. Tớ đang nói chuyện điện thoại với Clary. Tớ nhớ đã làm rơi điện thoại thì cái vật đó lao vào tớ…” Cậu nhún vai. “Có thế thôi.”

“Với Clary?” Maia có chút hy vọng trở lại. “Vậy có thể họ đã đoán ra chúng ta ở đâu rồi. Có thể họ sẽ tìm ra chúng ta.”

“Có lẽ,” Simon nói. “Mà chúng ta ở đâu đấy nhỉ?”

“Trên tàu. Tớ vẫn tỉnh khi hắn lôi tớ tới đây. Một chiếc thuyền kim loại đen sì to tướng. Không có ánh sáng và ở đâu cũng có… mấy thứ gì ấy. Một trong số chúng nhảy xổ vào tớ và tớ bắt đầu gào thét. Đấy là khi hắn nắm lấy đầu tớ mà dộng vô tường. Tớ ngất đi mất một lúc.”

“Mấy thứ ư? Nghĩa là sao?”

“Quỷ ấy,” cô nói và rùng mình. “Hắn có đủ loại quỷ ở đây. Lớn có, nhỏ có, biết bay cũng có luôn. Chúng làm theo bất cứ điều gì hắn sai bảo.”

“Nhưng Valentine là Thợ Săn Bóng Tối. Và theo những gì tớ biết, hắn ta ghét quỷ.”

“Ừ, nhưng lũ quỷ đâu có biết đâu,” Maia nói. “Tớ chỉ không hiểu là hắn muốn gì ở chúng ta. Tớ biết hắn ghét người thuộc Thế Giới Ngầm, nhưng hình như giết cả hai chúng ta như thế này có vẻ mất công quá.” Cô bắt đầu rùng mình, răng đánh lập cập như loại búp bê bạn có thể mua trong tiệm đồ trang trí. “Chắc ông ta cần gì đó từ thế giới Thợ Săn Bóng Tối. Hoặc chú Luke.”

Mình biết ông ta muốn gì, Simon nghĩ, nhưng không nên nói cho Maia biết; cô ấy đã buồn bực đủ rồi. Cậu cởi áo khoác. “Đây,” cậu nói và ném cho cô bạn.

Với đôi tay bị cùm, khó khăn lắm Maia mới khoác được áo lên vai. Cô nở một nụ cười biết ơn hơi xanh xao. “Cám ơn. Nhưng cậu không lạnh à?”

Simon lắc đầu. Vết bỏng trên tay cậu đã hoàn toàn biến mất. “Tớ không cảm thấy lạnh. Không bao giờ nữa.”

Cô mở miệng, nhưng lại ngậm lại. Trong mắt cô nàng hiện lên rõ sự đấu tranh. “Tớ xin lỗi. Về cách tớ phản ứng với cậu vào hôm qua.” Cô ngừng lại, gần như nín thở. “Ma cà rồng làm tớ sợ chết khiếp đi được,” cuối cùng cô thì thào. “Lần đầu tiên tới thành phố này, tớ đã đi cùng mấy người trong đàn – Bat, cùng hai cậu thanh niên khác, Steve và Gregg. Có lần bọn tớ đang đi trong công viên thì đụng độ với vài ma cà rồng đang nốc mấy túi máu ngay dưới cầu – bọn tớ đã ẩu đả và tớ nhớ hình như có một ma cà rồng đã xốc ngược Gregg lên, thế rồi xé cậu ấy ra làm đôi…” giọng cô lên cao và cô che miệng. Cô đang run. “Làm đôi,” cô thì thào. “Tất cả nội tạng rơi ra hết. Và sau đó chúng bắt đầu ăn.”

Simon cảm giác bụng dạ đang đánh lô tô. Cậu khá mừng khi câu chuyện làm cậu buồn nôn chứ không phải bị buồn làm gì khác. Buồn ăn chẳng hạn. “Tớ không làm thế đâu,” cậu nói. “Tớ thích người sói. Tớ thích chú Luke…”

“Tớ biết,” Maia hơi há miệng. “Chỉ là khi gặp cậu, cậu rất người. Cậu làm tớ nhớ tới mình ngày xưa.”

“Maia,” Simon nói. “Cậu vẫn là người.”

“Không đâu.”

“Theo nhiều cách, cậu vẫn là người. Cũng như tớ thôi.”

Cô cố cười. Cậu biết Maia không tin lắm, nhưng cậu không trách cô. Cậu cũng còn chẳng tin mình nữa là.

Bầu trời chuyển màu xám xịt, trĩu nặng những đám mây úng nước. Dưới ánh sáng ảm đạm, Học Viện sừng sững trước mắt họ, khổng lồ như một mặt núi bị san thẳng. Mái nhà lợp ngói xiên xiên sáng lên như một thỏi bạc thô. Clary nghĩ mình vừa thấy những người đội mũ trùm đứng bên cửa trước, nhưng cô không chắc lắm. Làm sao cô nhìn rõ nổi khi họ đỗ xe cách đó hẳn một dãy nhà, quan sát qua ô cửa kính xe bám bụi của chú Luke.

“Chúng ta đợi bao lâu rồi hả chú?” cô hỏi, lần thứ tư hay thứ năm gì đó.

“Thêm năm phút kể từ lần cuối cùng cháu hỏi chú,” chú Luke đáp. Chú đang tựa lưng vào ghế, đầu ngửa ra sau, trông cực kỳ kiệt sức. Râu ria trên quai hàm và má lởm chởm muối tiêu, mắt chú trũng đen. Sau suốt bao nhiêu đêm trong viện, rồi vụ quỷ tấn công, và giờ thêm vụ này nữa chứ, đột nhiên Clary thấy lo cho chú. Cô đã hiểu vì sao mẹ và chú Luke đã trốn tránh cuộc đời kiểu này suốt bao nhiêu năm trời. Cô ước gì mình cũng tránh đi được. “Cháu muốn vào trong không?”

“Không. Jace nói cháu đợi ngoài.” Cô lại nhìn qua ô cửa kính. Giờ cô chắc chắn có người đứng trước cửa. Và khi một trong số họ quay lại, cô nghĩ mình vừa nhìn thấy thoáng tóc bạch kim…

“Nhìn kìa.” Chú Luke ngồi bật dậy, vội vàng hạ cửa kính xuống.

Clary nhìn. Dường như không có gì thay đổi cả. “Chú nói mấy người trước cửa hả?”

“Không. Bảo vệ vẫn đứng đó nãy giờ. Nhìn lên mái nhà đi.” Chú chỉ.

Clary dán mặt vào cửa kính. Trên mái nhà xiên xiên của Học Viện nhấp nhô khá nhiều những ngọn tháp mang phong cách Gothic, những bức tượng thiên thần và những ô cửa sổ hình vòm. Cô vừa định gắt lên là mình chẳng thấy gì ngoài những miệng máng xối hình thú sứt mẻ thì thoáng thấy cái gì đó đang di chuyển. Có người trên mái nhà. Một dáng người mặc đồ đen, cao dong dỏng, chuyển động lẹ làng giữa những ngọn tháp mái ngói, chuyền từ phần mái nhô ra này sang phần khác, giờ nhảy thẳng xuống, đứng ven rìa mái nhà dốc đứng một cách khó tin – một người có mái tóc sáng màu lấp lánh như đồng thau trên nền không gian xám xịt…

Jace.

Clary lao ra khỏi xe trước khi ý thức được việc mình làm, chạy thẳng về phía nhà thờ, kệ cho chú Luke gọi theo. Tòa nhà đang sừng sững trước mặt, cao hàng chục mét như một vách đá thẳng đứng. Jace đang đứng trên rìa mái nhà, nhìn xuống còn Clary thì nghĩ, Không thể nào, anh ấy sẽ không, không nhảy xuống đâu, Jace sẽ không làm vậy, và rồi anh bước ra khỏi mái nhà vào không khí, bình tĩnh như thể bước xuống khỏi hiên nhà. Clary hét toáng lên khi anh rơi xuống như một tảng đá lớn…

Và hạ cánh nhẹ nhàng trước mặt cô. Clary há hốc miệng mà nhìn anh đứng thẳng người dậy và cười với cô. “Nếu anh kể câu chuyện cười về việc vừa rơi xuống,” anh nói, “em sẽ chép lại hộ anh nhé?”

“Sao… sao anh… sao anh làm được vậy?” cô líu ríu, cảm thấy như sắp nôn mửa. Cô thấy chú Luke ra khỏi xe, đứng đan hai tay sau gáy mà nhìn qua vai cô. Cô quay lại thấy hai bảo vệ ở cửa trước đang phóng về phía họ. Một là Malik; người kia là người phụ nữ tóc bạch kim.

“Chết tiệt.” Jace nắm tay cô mà lôi. Họ chạy về phía xe và chui vào bên cạnh chú Luke, còn chú thì vừa khởi động xe và phóng vút đi mà không kịp đóng cửa. Jace nhoài người qua Clary và đóng lại. Chiếc xe vượt qua hai Thợ Săn Bóng Tối – Clary thấy Malik đang cầm cái gì đó giống một phi đao. Anh ta nhắm vào lốp xe. Cô nghe tiếng Jace chửi thề khi lục tìm vũ khí trong áo khoác – Malik giơ tay, lưỡi dao lóe sáng – và người phụ nữ tóc bạch kim lao vào lưng anh ta, giằng tay anh ta lại. Malik cố đẩy bà ta ra – Clary quay người ra sau, thở dốc – và rồi chiếc xe quặt ở góc đường và biến mất trong dòng xe cộ trên Đại lộ York, bỏ lại Học Viện khuất dần sau lưng.

Maia dựa người vào ống khói mà ngủ thiếp đi như chết, chiếc áo khoác của Simon đắp trên vai. Simon quan sát ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, di chuyển trong phòng và cố tính số thời gian trôi qua. Thường cậu dùng điện thoại để xem giờ, nhưng giờ điện thoại không còn – cậu đã lục tung túi nhưng không có. Chắc điện thoại đã rơi khi Valentine xông vào phòng mất rồi.

Nhưng Simon còn những mối lo lớn hơn. Miệng cậu khô khốc, cổ họng đau nhức. Cậu đang khát như kiểu mọi cơn khát mà cậu từng biết đã nhập lại với nhau để tạo nên một cơn tra tấn độc địa. Và tình hình càng lúc càng tệ hơn.

Máu là thứ cậu cần. Cậu nghĩ tới máu trong tủ lạnh bên giường trong nhà, thế là các mạch máu của cậu bỏng rẫy lên như những sợi dây bạc nóng hổi dưới lớp da.

“Simon ơi?” Maia ngái ngủ ngửng đầu dậy. Má cô hằn vết lõm trắng lại do dựa vào ống khói. Trong khi cậu quan sát, vết trắng dần chuyển hồng nhờ máu đang dần chảy về mặt cô.

Máu. Cậu rê cái lưỡi khô khốc quanh môi. “Hả?”

“Tớ ngủ bao lâu rồi?”

“Ba tiếng. Có thể là bốn. Giờ chắc sang chiều rồi.”

“À, cám ơn đã thức canh nhé.”

Simon đâu có thức canh gì đâu. Cậu thấy hơi xấu hổ khi mở miệng nói, “Tất nhiên rồi. Không vấn đề gì đâu.”

“Simon…”

“Ơi!”

“Tớ mong cậu hiểu ý tớ, khi tớ nói tớ rất tiếc vì cậu phải ở đây, nhưng tớ mừng vì có cậu ở đây cùng tớ.”

Cậu thấy mặt mình méo xệch đi thành nụ cười. Môi dưới của cậu khô nứt khiến cậu nếm thấy vị máu của chính mình. Bụng cậu sôi réo. “Cám ơn.”

Cô nhoài người lên, chiếc áo khoác rời khỏi vai. Mắt cô màu xám hổ phách nhạt đổi màu theo từng chuyển động. “Cậu với tới tay tớ được không?” cô hỏi và giơ tay ra.

Simon vươn tay. Sợi xích quanh chân kêu loảng xoảng khi cậu vươn tay hết cỡ. Maia mỉm cười khi đầu ngón tay họ chạm vào nhau…

“Cảm động làm sao.” Simon giật tay lại và nhìn. Giọng nói vang tới từ bóng tối nghe khá êm tai, có học thức và hơi lạ tai theo kiểu gì đấy mà Simon không xác định được. Maia hạ tay xuống và quay lại, mọi màu sắc trên khuôn mặt biến mất khi nhìn người đàn ông đang đứng nơi ngưỡng cửa. Người đàn ông đó bước êm tới mức cả hai không nghe thấy. “Những đứa trẻ của Mặt Trăng và Màn Đêm cuối cùng cũng hòa hợp với nhau.”

“Valentine,” Maia thì thào.

Simon không nói. Cậu không thể ngừng nhìn. Vậy đây là bố Clary và Jace. Với mái tóc bạch kim cùng đôi mắt đen sáng, ông ta không giống cả hai người họ cho lắm, dù hình như Clary có gì giống ông ta về cấu trúc xương và đôi mắt, còn Jace giống ông ta cách bước đi cao ngạo. Ông ta cao lớn, vai rộng, khung xương dềnh dàng chẳng giống gì với hai người con. Ông ta bước đi trong căn phòng bằng kim loại sơn xanh nhẹ như mèo, dù người đang trĩu nặng những thứ trông như là vũ khí đủ trang bị cho cả một trung đội. Trên ngực ông ta đeo chéo một sợi dây da to bản với khóa bạc, giữ lấy thanh kiếm lớn, đốc bạc sau lưng. Một sợi đai khác đeo ngang eo nhét chi chít đủ các loại đao, đoản đao, và những lưỡi dao hẹp óng ánh khác trông giống những cây kim khổng lồ.

“Đứng dậy,” ông ta nói với Simon. “Tựa lưng vào tường.”

Simon ngẩng đầu lên. Cậu thấy Maia đang quan sát mình, mặt trắng bệch và sợ hãi, và trong cậu dâng lên cảm giác muốn bảo vệ cô bạn ghê gớm. Cậu muốn ngăn Valentine làm tổn thương cô, nếu như đó là điều cuối cùng cậu có thể làm. “Vậy ông là bố Clary,” cậu nói. “Không có ý xúc phạm, nhưng tôi hiểu vì sao bạn ấy ghét ông rồi.”

Mặt Valentine không biểu cảm, dường như các cơ mặt không chuyển động. Môi ông ta hơi mở khi nói. “Vậy thì vì sao?”

“Vì,” Simon nói, “ông rõ là một tên điên.”

Giờ thì Valentine mỉm cười. Đó là kiểu cười chỉ dùng tới cơ môi, và mà cơ môi chỉ nhích lên một chút xíu. Sau đó ông ta giơ nắm đấm lên. Nắm đấm siết chặt; trong thoáng chốc Simon nghĩ ông ta sẽ đấm vào mặt cậu, thế là cậu né đi theo phản xạ. Nhưng Valentine không đấm. Ông ta mở lòng bàn tay, để lộ một thứ bột sáng lấp lánh giữa lòng bàn tay rộng. Quay sang Maia, ông ta cúi đầu và thổi bụi phấn vào giữa mặt cô như nhại theo kiểu gửi một nụ hôn gió. Phấn dính lên mặt cô giống một bầy ong phát sáng.

Maia hét lớn. Cô nàng thở hổn hển và quẫy đạp điên cuồng, hết quăng người sang bên này tới bên ki a, như cố tránh bột phấn, giọng rít lên thành tiếng khóc nức nở.

“Ông làm gì cô ấy thế?” Simon hét, nhảy dựng dậy. Cậu chạy về phía Valentine, nhưng sợi dây xích kéo cậu lại. “Ông đã làm gì?”

Nụ cười mím chặt của Valentine mở rộng hơn. “Bột bạc,” ông ta nói. “Đốt bóng người sói.”

Maia đã ngừng quẫy đạp và nằm co quắp thành tư thế hài nhi dưới sàn, sụt sịt khóc khe khẽ. Máu chảy ra từ những vết rạch đỏ lòm ghê rợn trên bàn tay và cánh tay cô gái. Bụng Simon lại réo lên và cậu dựa người vào tường, thấy ghê tởm với chính mình và với tất cả cảnh tượng trước mắt. “Đồ khốn,” cậu nói khi Valentine lười biếng phủi đi ít bột sót lại trên những ngón tay. “Đấy chỉ là một cô gái, không làm hại nổi ông, cô ấy bị xích, vì…”

Cậu nghẹn lời, cổ họng nóng lên.

Valentine phá ra cười. “Vì Chúa ư?” ông nói. “Đó là điều cậu định nói hả?”

Simon không nói gì. Valentine với tay lên vai rút thanh kiếm bạc sau lưng ra. Ánh sáng nhảy nhót trên lưỡi kiếm như nước vỗ vào bức tường bạc, như chính ánh mặt trời khúc xạ. Mắt Simon cay xè nên cậu quay mặt đi.

“Thanh Kiếm Thiên Thần sẽ thiêu cháy mi, cũng như gọi tên Đức Chúa khiến mi nghẹn thở,” Valentine nói, chất giọng êm tai nhưng sắc lạnh như thủy tinh. “Người ta bảo những kẻ chết dưới mũi kiếm này sẽ được lên thiên đường. Thế nghĩa là, kẻ trở về từ cõi chết ạ, ta đang ban ân cho mi đấy.” Ông ta hạ thấp lưỡi kiếm để đầu kiếm chạm vào cổ Simon. Đôi mắt Valentine là một màu nước đen thăm thẳm và không có lấy một tia cảm xúc: không giận dữ, không thích thú, và một chút hận thù cũng không. Chúng trống rỗng như huyệt mộ bị đào quật. “Có trăn trối gì không?”

Simon biết cậu phải nói gì. Sh’ma Yisrael, adonai elohanu, adonai echod. Hỡi Israel, hãy nghe, Đức Chúa Trời chúng ta là Giê-ho-va có một không. Cậu cố đọc lên, nhưng chỉ có cơn đau bùng cháy nơi cổ họng. “Clary!” cậu thì thào.

Vẻ khó chịu thoáng qua trên mặt Valentine, như thể tên con gái mình phát ra từ miệng một tên ma cà rồng khiến ông ta phật ý. Cổ tay ngoắt một cái, ông ta nâng ngang thanh kiếm và gọn gàng xả một đường cứa ngang họng Simon.

Bình luận