Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đồi gió hú

Chương 19 – Ông Lockwood kể về hai lần sang thăm trại Đồi Gió Hú kế theo

Tác giả: Emily Bronte

Ấy, đó là vào một buổi sáng băng giá yên tĩnh và chan hòa ánh nắng. Tôi lên đường đi gặp những người sống bên trại đồi. Khi tôi sắp sửa đi thì Ellen Dean từ trong nhà chạy ra và nhờ tôi chuyển hộ một lá thư cho “cô chủ” của bà.

Lên đến trại Đồi, tôi thấy cổng vườn bị khóa như mọi khị Nghe tôi mở cổng và cất tiếng gọi, Hareton tạm ngừng công việc đang làm dở trong vườn, ra mở cổng cho tôi. Cậu ta cho biết là ông Heathcliff đi vắng, nhưng đến giữa trưa sẽ quay về. Tôi nói tôi sẽ đợi, nên cậu đặt đồ nghề làm vười xuống và cùng tôi đi vào nhà – tôi cảm thấy cậu giống như một con chó canh nhà hơn là một ông chủ!

Cathy ở trong nhà, đang làm một vài món rau gì đó. Trông cô cau có và không được hoạt bát như lần trước tôi gặp cộ Cô không thèm đáp lại lời chào của tôi khiến tôi tin chắc là cô không được hòa nhã như bà Dean đã cam đoan với tôi. Hareton nói cô mang những thứ đang làm vào trong bếp, nhưng cô chỉ đẩy chúng nó sang một bên, nói: – Anh đi mà mang lấy. – Rồi đến ngồi bên cửa sổ.

Tôi đi theo cô như thể muốn ngắm cảnh vườn qua cửa sổ, và vội vàng thả bức thư bà Ellen gửi vào lòng cộ Cô vừa gạt bức thư xuống đất vừa hỏi: “Cái gì thế này?”. Khi nghe tôi nói người gửi bức thư ấy là ai, cô bèn cúi xuống nhặt. Nhưng muộn mất rồi, Hareton đã tới trước. Cậu nhặt lấy lá thư bỏ vào túi, nói rằng ông Heathcliff phải được đọc trước. Nghe vậy, Cathy ngoảnh mặt đi và lặng lẽ khóc. Cậu anh họ cô sau một hồi cố chế ngự những tình cảm mềm yếu trong lòng, lại lôi bức thư từ trong túi ra và ném nó xuống sàn, cạnh chỗ cô ngồi, một cách hết sức khiếm nhã.

Cô nhặt bức thư lên, đọc lấy đọc để và hỏi han tôi về ngôi nhà cũ của chính mình. Hướng ánh mắt ra ngoài khung cửa sổ, đăm đăm nhìn về mấy ngọn đồi, cô như nói với chính mình, chứ không phải với hai chúng tôi: “Giá tôi được cưỡi con ngựa lùn của tôi tới chỗ kia. ôi, tôi thấy chán quá, chán ngấy lên được!”. Cô ngả mái đầu xin đẹp vào thành cửa sổ, nửa ngáp nửa thở dài. Cô cứ ngồi như vậy, chìm đắm trong nỗi u buồn, chẳng cần biết và cũng chẳng hề biết là chúng tôi đang để ý nhìn cộ

– Cô Heathcliff, – rốt cục tôi lên tiếng, – bà quản gia của tôi cứ luôn miệng nhắc đến cô không biết chán. Bà ấy sẽ rất thất vọng, nếu tôi nói là cô đã nhận được thư nhưng không hề trả lời.

– ông phải nói cho cô ấy biết, – Cathy đáp, – là tôi rất muốn trả lời thư cô ấy, nhưng tôi chẳng có giấy bút gì để mà viết cả. Thậm chí tôi không có lấy một quyển sách để có thể xé ra một tờ giấy.

– Không có sách vở gì ư? – Tôi thốt lên. – Không có sách thì cô sống làm sao được? Ở ấp tôi có cả một thư viện đồ sộ, ấy vậy mà đôi khi tôi còn thấy cuộc sống thật tẻ nhạt. Nếu không có lấy một quyển sách nào thì tôi đến tuyệt vọng mất!

– Hồi còn sách, tôi cứ đọc suốt, – Cathy nói, – nhưng ông Heathcliff đã quyết định hủy hết sách, nên hàng bao tuần nay tôi chẳng hề được ngó đến một quyển nào. Có một lần, Hareton ạ, tôi phát hiện thấy một kho tàng bí mật trong phòng anh, toàn là bạn cũ của tôi cả: khi trước, tôi đã mang mấy quyển sách ấy lên cho Linton. Anh đã vơ vét hết chúng, hệt như chim ác là vơ vét những cái thìa bạc, đơn thuần chỉ vì cái thói thích ăn trộm. Chúng chẳng đem lại lợi lộc gì cho anh cả.

Hareton đỏ mặt trước những lời buộc tội của cô em họ.

– Tôi tin là Hareton rất muốn học hỏi. – Tôi nói. – Chỉ vài năm nữa cậu ấy sẽ là một người thông minh và đầy học thức cho mà xem.

– Nhưng đến lúc ấy, – Cathy nói, – tôi sẽ trở thành một kẻ đần độn. Tôi thường nghe thấy anh ta cố tập đánh vần và tập đọc. Anh ta mắc những lỗi thật khủng khiếp!

Hiển nhiên là chàng trai nọ phẫn uất khi thấy mình vừa bị giễu cợt vì dốt nát, lại vừa bị khinh bỉ vì đã cố sức xóa bỏ sự dốt nát của bản thân.

– Dĩ nhiên, tôi không muốn anh ấy phải thôi học, – Cathy nói, – nhưng anh ta không có quyền lấy đi những thứ của tôi mà dùng theo cách ấy. Tôi không thể để cho sách của tôi bị anh ta mó vào!

Hareton cố nén giận rời khỏi phòng rồi một phút sau lại quay trở lại, tay cầm sáu quyển sách.

– Đấy, lấy đi. – Cậu ta vừa nói vừa ném chúng vào lòng Cathỵ – Tôi không bao giờ muốn nghe, muốn đọc hay nghĩ đến chúng nữa!

Cô giở ra một cuốn, bắt đầu nhại cách đọc của người mới tập đọc, rồi cười phá lên và vứt nó xuống. Cô chuyển sang đọc một quyển thơ, vẫn nhại cách đọc đó. Hareton không thể chịu đựng thêm được nữa cái lối hành hạ này, và cậu chỉ có một cách duy nhất để trả đũa việc cô đã ra sức xúc phạm đến cậu: dùng vũ lực. Cậu tát mạnh vào mặt cô và gom hết mấy quyển sách lại, ném vào đống lửa.

Cậu sải bước ra cửa và khi cậu đã đi khỏi thì ông Heathcliff bước vào. Mặt ông toát lên một vẻ bồn chồn mà trước đây tôi chưa từng thấy, và trông ông gầy đi. Cathy lánh vào bếp ngay khi trông thấy ông.

– Tôi lấy làm mừng thấy ông đã khỏe lại. – ông nói vậy để đáp lại lời chào của tôi. – Đôi khi tôi tự hỏi không biết cái gì đã khiến ông về sống ở một nơi hẻo lánh như thế này.

– Chỉ là một sở thích vớ vẩn thôi, tôi e thế. – tôi đáp. – Và giờ đây tôi sắp ra đi, tuần sau tôi về Luân Đôn. Tôi sẽ không thuê tiếp ấp Thrushcross sau khi hết cái hạn mười hai tháng mà tôi đã thương lượng thuệ Tôi không có ý định sống ở đấy nữa.

– Ồ, ông đã chóng chán cảnh sống cách biệt với thế giới bên ngoài, phải không nào? – ông ta nói. – Nhưng nếu ông đến để xin miễn trả tiền thuê nhà thì ông mất công đấy. Bất cứ ai nợ tôi thứ gì, tôi đều đòi bằng được.

– Tôi không hề có ý đó. – Tôi bực mình vặn lại. – Nếu ông muốn, tôi sẽ trả tiền cho ông ngay bây giờ.

– Không, không. – ông ta thản nhiên đáp. – Tôi không vội đâu. – ông ngồi xuống và dùng bữa tối với chúng tôi. Một vị khách không có dịp trở lại thăm lần nữa luôn được chúng tôi tiếp đón ân cần. Cathy! – ông ta cất tiếng gọi. – Mang các thứ vào đây!

Cathy bước vào, tay bưng một khay dao nĩa.

– Cô có thể ăn tối trong bếp với Joseph, – ông ta hạ giọng, khẽ bảo cô, – và cứ ở đấy cho đến khi khách ra về.

Cô vâng lời ông ta, không hề cự nự. Tôi ăn uống chẳng được vui vẻ gì, vì cả Heathcliff và Hareton đều lặng thinh suốt bữa. Sau đó, tôi ra về thật sớm, không hề gặp lại Cathỵ

Tám tháng sau, tức là vào tháng chín năm 1802, khi đang trên đường cưỡi ngựa làm một chuyến du lịch lên miền bắc, tôi bỗng nhận ra là mình chỉ ở cách Gimmerton có mười lăm dặm. Tôi quyết định sẽ nghỉ đêm tại ấp Thrushcross, ngôi nhà mà tôi vẫn còn đang trả tiền thuệ Khi đến đó, tôi có thể sang thăm vị chủ nhà và giải quyết cho xong mọi chuyện với ông tạ Tôi để ngựa lại nghỉ ngơi ở làng Gimmerton, rồi một mình cuốc bộ xuống thung lũng. Ngôi nhà thờ ảm đạm, nay trông lại càng ảm đảm hơn, và khu nghĩa địa hiu quạnh nay trông lại còn hiu quạnh hơn cả cái hình ảnh mà tôi còn giữ trong ký ức.

Đến Ấp, tôi gõ cửa, nhưng không thấy ai lên tiếng. Vòng ra sau nhà, tôi gặp một bà cụ và được bà báo cho biết: bà hiện là người trông giữ ngôi nhà, vì bà Dean đã sang ở bên Đồi Gió Hú. Tôi bảo bà đi soạn bữa ăn và dọn cho tôi một phòng ngủ, rồi ra ngoài đồng hoang và thong thả dạo chơi. Sau lưng tôi là ánh hoàng hôn đỏ rực. Trong khi tôi cất bước trên lối đi bằng đá dẫn lên nhà ông Heathcliff, phía trước mặt, một vầng trăng tuyệt đẹp đang nhô dần lên. Cổng ngoài của ngồi nhà để mở. Một sự cải tiến đây, tôi nghĩ thầm. Cửa nhà và các cánh cửa sổ cũng đều để mở.

Cất bước lên lối đi dẫn lên ngôi nhà, tôi nghe thấy tiếng hai người ngồi cạnh cửa sổ trò chuyện.

– “Trái lại”. – Một giọng nói trong như tiếng chuông bạc cất lên. – Từ ấy là “trái lại”. Đây đã là lần thứ ba em nói với anh rồi đấy. Nếu còn phải nhắc lại lần nữa, em sẽ rứt tóc anh.

– Vậy thì “trái lại”. – Một giọng khác âm sắc trầm và dịu, đáp lại. – Và bây giờ hôn anh đi, để thưởng công anh đã đọc đúng.

– Nếu anh đọc lại lần nữa, đúng hết, không sai một lỗi nào thì em sẽ hôn.

Giọng nam ban bắt đầu đọc. Đó là một cậu thanh niên ăn mặc đứng đắn. Cậu ta ngồi bên một chiếc bàn, một quyển sách đặt trước mặt. Nét mặt khôi ngô, tuấn tú rạng rỡ niềm vui. Đứng sau lưng cậu là người mà ban nãy đã lên tiếng trước. Khuôn mặt cô bị che lấp sau mái tóc vàng óng ả, rũ xuống khi cô cúi người bên chàng trai đang đọc. Cậu ta đã hoàn tất cái công việc mà cô gái yêu cầu và đã đòi được phần thưởng, rồi cả hai cùng đi ra cửa. Tôi đoán họ sẽ đi dạo ngoài vùng đồng hoang, và tôi biết họ sẽ không thích thú gì, nếu bị tôi chen ngang vào. Tôi rảo bước vòng ra cửa sau. Bà Dean đang ngồi đấy, vừa khâu vừa khe khẽ hát một mình; trong khi đó, Joseph đứng gần bên, miệng vẫn càu nhàu như mọi khị

– Chao ôi, ông Lockwood! – Ellen Deam thốt lên, vừa đứng bật dậy. – Bên Ấp mọi thứ đều cửa đóng then cài cả rồi. Lẽ ra ông phải báo trước cho chúng tôi là ông sắp đến chứ.

– Tôi định ngủ lại đấy đêm nay, – tôi đáp, – và mai tôi lại ra đi. Bây giờ bà kể cho tôi nghe đi, sao bà lại đếy đây ở?

– Chỉ ngay sau khi ông về Luân Đôn, – bà thốt lên, – Zillah đã đi khỏi trại đồi, nên ông Heathcliff bảo tôi sang đây và cứ ở lại chừng nào ông về hẵng haỵ

– Tôi muốn giải quyết cho xong mọi việc với ông chủ bà, – tôi nói với bà ấy, – vì tôi nghĩ tôi không đến đây nữa.

– Việc gì thế, thưa ông? – Bà vừa hỏi, vừa dẫn tôi đi qua bếp để vào chính sảnh. – ông chủ hiện đi ra ngoài rồi, nhưng sẽ trở về ngay thôi.

– Về việc thuê nhà ấy mà, – tôi nói.

– Ồ, thế thì ông phải gặp cô Heathcliff, – bà nói, – hay tốt hơn là ông cứ nói với tôi. Cô ấy chưa biết giải quyết những chuyện tiến nong đâu, nên tôi phải làm thay vì chẳng còn ai khác cả.

Tôi tỏ vẻ ngạc nhiên.

– Ồ, ra ông chưa biết tin ông Heathcliff chết. – Bà Ellen nói thêm.

– Heathcliff chết rồi ư? – Tôi thốt lên. – Bao lâu rồi?

– Ba tháng naỵ ông ngồi xuống đi, rồi tôi sẽ kể cho ông nghe đầu đuôi câu chuyện.

Bình luận