Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đồi gió hú

Chương 4 – Catherine gặp rắc rối

Tác giả: Emily Bronte

Tôi dặn nó không được làm ồn, và nó bắt đầu kể.

– Catherine và tôi ra khỏi gian bếp sau nhà và bắt đầu chạy rông trên những cánh đồng hoang. Chúng tôi thấy ánh đèn ở ấp Thrushcross đằng xa, bèn quyết định đến xem thử bọn trẻ nhà Linton có phải đứng run rẩy trong xó nhà, trong lúc bố mẹ chúng ngồi cười đùa, ca hát, uống rượu trước lò sưởi không. – Heathcliff cởi chiếc áo khoác ước sũng và giăng nó ra trước ánh lửa hồng trong lò sưởi nhà bếp – Chúng tôi chạy một mạch từ đỉnh đồi đến ấp không dừng lại lần nào. Tôi chạy nhanh hơn Catherine vì cô ta chạy chân không, Ellen ạ, Ngày mai, chị phải đi mà tìm đôi giầy cho cô ấy trong đầm lầy. Chúng tôi trườn qua chỗ hàng rào gẫy, lần theo lối đi trong vườn dẫn lên ngôi nhà, và đứng nấp trong một khóm hoa bên dưới cửa sổ phòng khách. ôi, trong nhà mới đẹp làm sao, Ellen ạ! Sàn trải thảm đỏ, bên trên là những chiếc ghế bọc da đỏ và một cái bàn, còn trần nhà thì sơn trắng toát, bốn phía viền vàng. Edgar Linton và cô em đang ở đó một mình. Chúng được ở một nơi tuyệt diệu như thế sướng thật. Nhưng chị thử đoán xem, những đứa trẻ ngốc nghếch ấy đang làm gì nào? Isabella, mười một tuổi, nhỏ hơn Catherine một tuổi, nằm la hét dưới sàn, mãi đầu cuối phòng, còn Edgar thì đứng bên lò sưởi lặng lẽ khóc.

– Ngay giữa phòng là một con chó nhỏ đang run cầm cập. Qua những lời chúng kết tội nhau, chúng tôi có thể đoán là chúng đã giằng co nhau suýt xé đôi con vật ra. Thật là lũ ngốc! Nghĩ mà xem, chúng mua vui như vậy đấy; tranh giành nhau xem đứa nào có được một dúm lông chó. Catherine và tôi phá lên cười hai đứa trẻ hư vì quá được nuông chiều đó. Sao mà chúng tôi khinh bọn nó thế!

Heathcliff ngừng lại một lát rồi lại tiếp tục câu chuyện:

– Hai đứa trẻ nghe tiếng chúng tôi cười, liền lao như tên bắn ra cửa.

– ôi! Cha ơi! Cha ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi! Lại đây nhanh lên! – Chúng hoảng hốt kêu lên.

Catherine và tôi làm những tiếng động kinh khủng để dọa cho chúng sợ thêm. Rồi tôi nghe có tiếng người đang đến gần, nên vội bỏ chạy, vừa chạy vừa cười vang. Bỗng Catherine bị ngã.

– Chạy đi, Heathcliff, chạy đi! – Cô thì thầm – Họ thả con chó ngao ra rồi đấy, nó tóm được mình rồi.

Con vật hung dữ ngoạm lấy cổ chân Catherine, nhưng cô không hề kêu. Nhưng tôi la toáng lên. Tôi xổ ra một tràng những câu chửi bới. Chộp lấy một hòn đá dưới đất, tôi ấn vào giữa hai hàm răng con vật. Tôi dùng hết sức bình sinh đẩy nó chui sâu vào cổ họng con chó.

Một tên gia nhân xách đèn lồng chạy đến:

– Ngoạm chặt lấy, Skulker! Ngoạm chặt lấy! –

Gã la lên. Bỗng gã trông thấy mồm con Skulker. Con vật bị nghẹt thở, đứng thè cái lưỡi đỏ lòm ra ngoài miệng, mép dính đầy máu.

Gã ta bế Catherine vào nhà. Cô nôn mửa không phải vì sợ mà vì đau.

– Anh bắt được cái gì thế? – ông già Linton từ phía ngưỡng cửa hỏi vọng ra.

– Con Skulker tóm được một cô bé, thưa ngài – tên gia nhân đáp – và còn có một thằng bé nữa, trông rất tinh quái.

– Mang chúng vào đây – ông Linton nói – Chúng ta sẽ xử chúng. Sao chúng lại dám làm vậy nhỉ?

ông ta kéo tôi vào và quan sát tôi:

– Thằng bé này quả là một tên côn đồ! Trông mặt là rõ ngaỵ

Isabella tiếng lại gần và kêu lên:

– Trông nó thật là gớm ghiết. Tống nó vào hầm rượu đi, ba ơi! Tống nó vào hầm rượu đi!

Catherine đã tỉnh lại sau cơn choáng váng trong lúc bọn họ đang mải xem xét tôi, nghe thấy những lời họ nói, cô cười phá lên. Bấy giờ Edgar tách khỏi đám người đang tụ tập quanh tôi để nhìn chằm chằm vào Catherinẹ

– Mẹ ơi, mẹ ơi! – Nó nói – Đấy là cô Earnshaw. Con nhớ đã gặp cô ấy ở nhà thờ. ôi, mẹ nhìn xem con Skulker đã cắn cô ta khiếp chưa kìa, bàn chân cô ta chảy máu ghê quá!

– Cô Earnshaw ư? Nói bậy! – Bà Linton đáp – Cô Earnshaw mà lại đi rông với một thằng digan ư? Nhưng mà… nhưng mà… – Bà Linton nhìn lại – Phải, con nói đúng đấy. Chính là cô Earnshaw thật. Trời ơi! Không khéo cô ấy bị què suốt đời mất!

Bà ta đi lại chiếc đi văng:

– Anh cô ta thật bất cẩn, ai lại để cô ta đi ra ngoài lúc đêm hôm khuya khoắt thế này. Còn thằng này là thằng nào vậy? ôi, tôi biết rồi. Đây ắt hẳn là thằng bé kỳ lạ mà ông bạn láng giềng quá cố của chúng ta đã đem từ Liverpool về.

Robert, gã gia nhân, được lệnh tống cổ tôi đi ngay tức khắc.

– Không có Catherine thì tôi không đi đâu hết – Tôi cương quyết nói. Nhưn g Robert đã kéo tôi ra vườn, đưa cho tôi một ngọn đèn lồng, rồi khóa cửa lại sau lưng tôi. Tôi quay trở lại cửa sổ phòng khách và dòm vào trong.

Nếu Catherine muốn đi khỏi đấy tôi định bụng sẽ đập vỡ cửa kính ra làm triệu mảnh để đưa cô ấy ra. Bà Linton trò chuyện với cô trong lúc một người đầy tớ gái rửa chân cho cộ ông Linton đưa cho cô một cốc rượu vang và Isabella trút cả một đĩa bánh ga-tô đầy vào lòng cộ Họ hong khô và chải mái tóc rất đẹp của cô, rồi đẩy chiếc ghế sofa đến bên lò sưởi. Khi tôi ra khỏi nhà thì cô đang hết sức vui vẻ cho con chó nhỏ và con Skulker ăn. Gia đình Linton đứng vây quanh. Chẳng phải là cô ấy hơn tất cả bọn họ một trời một vực sao, chị Ellen?

– Tôi e là ngày mai cậu sẽ bị quở mắng nhiều hơn đấy. – Tôi bảo nó – Giờ thì đi ngủ đi.

Lời tôi tiên đoán quả rất đúng.

Hôm sau, cụ Linton đến Đỉnh Gió Hú và lên lớp cho Hindley một hồi về việc chăm sóc và dạy dỗ Catherinẹ Hindley không đánh đòn Heathcliff, thay vào đó, Hindley bảo là hễ nó mở miệng nói với Catherine một câu mà không xin phép thì sẽ bị đuổi đi ngay lập tức.

Catherine ở lại ấp Thrushcross năm tuần, cho đến lễ Giáng Sinh. Lúc này, cổ chân cô đã khỏi hẳn và cách đi đứng nói năng của cô cũng khá lên nhiều. Mợ Frances Earnshaw cũng thường xuyên đến thăm cô và mang cho cô mấy bộ quần áo đẹp. Rốt cuộc, thay vì một cô bé hoang dã như ngày cô rời khỏi nhà, lúc trở về, cô đã là một tiểu thư trẻ trung, với những lọn tóc nâu buông mềm mại quanh cổ chiếc áo choàng mới. Hindley đỡ cô từ trên lưng chú ngựa nhỏ xuống, vẻ mặt sung sướng.

– Chà, Catherine, em là một giai nhân thực thụ, trông em bây giờ như một tiểu thự Ellen, lại giúp cô Catherine đi.

Tôi cởi chiếc áo choàng cho cô và thấy bên trong là một chiếc váy lụa tuyệt đẹp. Mắt cô ánh lên vui vẻ khi lũ chó nhảy tới mừng, nhưng cô không dám sờ vào chúng, sợ chúng làm hỏng mất bộ y phục lộng lẫy.

Sau khi chào Hindley và Frances, cô đưa mắt nhìn quanh.

– Heathcliff không có đây sao? – Cô hỏi.

Heathcliff đang trốn sau nhà ấy. Trước đây, nó vốn đã lôi thôi lếch thếch, nhưng từ lúc Catherine vắng nhà, nó còn tệ hơn gấp mười. Không một đứa trẻ nào ở tuổi nó lại thích tắm rửa, và ngoài tôi ra, không có ai bảo nó phải đi tắm lấy một lần. Quần áo nó ba tháng không thay, còn đầu tóc thì rối bù không bao giờ chải. Biết Catherine trở về, nó đã vào chính sảnh, nhưng rồi lại bỏ đi khi cô tiểu thư duyên dáng lộng lẫy này bước vào, vì nó yên trí cô vẫn ăn mặc lôi thôi lếch thếch như ngày đi khỏi nhà.

– Heathcliff, mày có thể ra được đấy – Cậu Hindley nói, vui thích trước vẻ lúng túng của Heathcliff – Mày có thể đến chào mừng cô Catherine như các gia nhân khác.

Catherine thấy bạn mình đang cố lẩn tránh, liền lao tới chỗ nó, hôn lên má nó bảy tám cái liền. Rồi cô lùi lại chăm chú nhìn nó.

– Sao trông cậu đen đúa và cau có thế? – Cô vừa hỏi vừa cười vang. – Trông kỳ cục và lầm lì làm sao. Chắc hẳn chỉ vì dạo này mình đã quen nhìn Edgar và Isabella Linton thôi. Này, Heathcliff, cậu quên mình rồi ư?

Tôi cho là cô đúng khi hỏi thế, vì nỗi xấu hổ và lòng tự ái khiến nó đứng ngây người vẻ mặt quàu quạu.

– Bắt tay đi, Heathcliff – cậu Hindley nói – Lần này tao cho phép mày được làm thế, bắt tay cô chủ đi.

– Tôi không bắt – thằng bé đáp, cuối cùng nó đã mở được miệng – Tôi sẽ không đứng đây cho người ta cười nhạo đâu. Tôi không chịu được.

Nói đoạn, nó lao ra khỏi phòng trước sự vui thích tột độ của vợ chồng cậu Hindley, trong khi Catherine bối rối thật sự.

Heathcliff ở ngoài chuồng ngựa, chải lông cho mấy con ngựa và không thèm để ý đến lời tôi mời nó vào nhà để cùng ngồi cạnh lò sưởi.

Ngày Giáng Sinh, nó dậy sớm và ở bên ngoài mãi cho tới khi cả gia đình đã đi nhà thờ. Lúc quay về hình như nó đã trút bỏ hết tâm trạng bực bội ở ngoài chốn đồng hoang. Nó quanh quẩn ở chỗ tôi một lát.

– Chị Ellen, chị hãy sửa sang cho tôi được tươm tất – nó nói – Tôi muốn trở thành một đứa bé ngoan.

– Đã đến lúc rồi đấy. – Tôi đáp – Cậu đã làm cho Catherine buồn và tôi dám chắc là cô ấy lấy làm tiếc là đã trở về nhà.

– Cô ấy nói là cô ấy buồn ư? – Nó hỏi, vẻ rất nghiêm trang.

– Cô ấy đã khóc khi tôi nói là sáng nay cậu đã bỏ đi.

– Ồ, đêm qua tôi đã khóc, – nó nói – và tôi có lý do để khóc hơn là cô ấy.

– Phải, cậu có lý do là cậu đã đi ngủ với một trái tim kiêu hãnh và một cái bụng rỗng. – Tôi nói – Những người kiêu kỳ thường chuốc lấy đau buồn cho chính mình. Vậy thì được rồi, tôi sẽ tạm ngừng nấu nướng một lát để sửa sang cho cậu, làm sao để cho Edgar Linton so với cậu chỉ còn là một hình nộm. Cậu nhỏ tuổi hơn, nhưng cao hơn và rộng vai gấp đôi nó.

Tôi cứ thế tiếp tục tán chuyện. Dần dần nó thôi không cau mày nữa và bắt đầu vui lên. Vừa sửa sang cho gọn gàng xong thì chúng tôi nghe có tiếng ngựa phi và tiếng xe ngựa lọc cọc. Nó chạy ra cửa sổ thì vừa kịp trông thấy gia đình Earnshaw xuống ngựa và hai anh em nhà Linton bước ra khỏi xe.

Tôi giục Heathcliff mau ra chào họ, và nó vui vẻ làm theo. Rủi thay, khi nó mở cánh cửa ngăn giữa nhà bếp và chánh sảnh thì cậu Hindley từ phía bên kia bước vào. Cậu chủ bực mình khi thấy nó sạch sẽ vui tươi như vậy.

– Tống nó lên phòng! – Hindley quát – Sao nó lại ở đây? Nó đã cố chải chuốt cho gọn ghẽ hơn phải không? Đợi đến lúc tao tóm được mớ tóc dài kia, tao sẽ kéo cho nó dài thêm tí nữa!

– Thế cũng đủ dài rồi, – Edgar Linton, từ ngoài ngưỡng cửa ghé mắt nhìn vào nói. – Chà, trông như một cái bờm ngựa phủ lên mắt nó ấy.

Heathcliff đưa mắt nhìn thằng bé mà chưa chi nó đã căm ghét như một tình địch. Vớ lấy một đĩa nước xốt táo nóng trên chiếc bàn làm bếp, nó hắt toẹt vào cổ và mặt Heathcliff. Edgar la toáng lên. Isabella và Catherine vội chạy đến xem có chuyện gì, trong khi Hindley lôi nó về phòng, đánh cho nó một trận.

– Lẽ ra anh không nên nói với cậu ấy làm gì. – Catherine trách Edgar – Anh đã làm hỏng cuộc đến thăm, còn cậu ấy sẽ bị đánh, giờ thì sẽ chẳng còn bụng dạ nào mà thưởng thức bữa tối.

Hindley quay lại, và tất cả bọn họ ngồi xuống dự bữa tiệc Giáng Sinh. Trên đĩa Catherine là một miếng thịt ngỗng lớn. “Thật là một con bé ích kỷ”. Tôi nhủ thầm trong bụng, “thật là thiếu tình cảm, không hề xót thương cho thằng bạn nó”. Nhưng rồi tôi để ý thấy mắt cô ngấn lệ và cô không ăn được miếng nào.

Sau đó, một ban nhạc từ Gimmerton tới biểu diễn, mọi người vui vẻ ca hát và khiêu vũ.

– Tiếng nhạc thật vui tươi, – Catherine nói – nhưng tôi sẽ lên lầu nghe. Trên ấy nghe nó du dương và ngọt ngào hơn.

Cô đi ra, leo lên cầu thang đến chỗ gác xép, nơi Heathcliff bị nhốt. Một lát sau, khi tiếng ca hát đã dứt, tôi đến để báo với cô rằng mọi người sẽ thấy thiếu cô, nhưng tôi không thấy cô đâu cả.

Không chịu trò chuyện với Heathcliff qua cánh cửa, cô đi ra ngoài, trèo vào phòng nó qua cái cửa sổ cho Heathcliff ăn uống chút ít bên chiếc lò sưởi trong bếp, cô mới chịu leo trở ra để đi xuống quần tụ với gia đình.

Thằng bé quá đau buồn nên chẳng ăn uống được là bao. Nó ngồi trên một chiếc ghế cạnh lò sưởi, tỳ hai khuỷu tay đầu gối, hai bàn tay chống cằm.

– Nào Heathcliff, cậu đang nghĩ gì vậy? – Tôi hỏi.

– Tôi đang cố xác định xem sẽ trả thù Hindley như thế nào. Tôi không bận tâm mình phải chờ đợi bao lâu. Tôi chỉ hy vọng hắn sẽ không chết trước khi tôi kịp trả thù.

– Thật xấu hổ cho cậu, Heathcliff. – Tôi nói – Trừng phạt kẻ ác là việc của Chúa, còn chúng ta phải biết tha thứ.

– Không, Chúa sẽ không có được niềm mãn nguyện là thấy tôi tha thứ đâu. – Nó đáp – Tôi chỉ mong sao mình tìm được cách trả thù tốt nhất thôi. Cứ mặc kệ tôi, Ellen, rồi tôi sẽ nghĩ ra kế. Tôi không cảm thấy đau đớn khi nghĩ đến điều đó, và một ngày kia, tôi sẽ trả thù!

Bình luận
× sticky