Mười hai năm tiếp theo là những năm hạnh phúc nhất đời tôi, những nỗi lo phiền duy nhất mà tôi gặp chỉ là những lần bé Cathy bị ốm. Cô bé lớn nhanh như thổi và rất khỏe mạnh, cô như một ánh nắng dọi vào căn nhà u buồn này. Cha cô bé hoàn toàn bị cô cuốn hút hết tâm trí, và cô, về phần mình, cũng hết lòng thương yêu chạ Cô bé có cặp mắt đen láy của dòng họ Earnshaw, nhưng lại thừa hưởng nước da trắng xanh, nét mặt thanh tú và mái tóc vàng của dòng họ Linton. Về mặt tình cảm thì cô bé thương người một cách hơi quá đáng và về điểm này, cô giống mẹ cộ Nhưng khác với mẹ, tình thương của cô không bao giờ đến mức dữ dội, và cô có một giọng nói êm ái và vẻ mặt dịu dàng. Dĩ nhiên, cô bé cũng có những khuyết điểm riêng, chủ yếu là cái thói việc gì cũng khăng khăng làm theo ý mình.
Cho đến tuổi mười ba, cô bé chưa từng đi quá khu thảo viên của ấp Thrushcross lần nào mà không có người đi kèm, và cô không biết tí gì về Đồi Gió Hú, cũng như về ông Heathcliff.
– Cô Ellen, còn bao lâu nữa thì cháu mới được trèo lên đỉnh mấy ngọn đồi kia nhỉ? – Thỉnh thoảng cô bé hỏi.
– Cái gì nằm bên kia đồi vậy? Biển ư?
– Không – Tôi nói với cô – cũng vẫn là đồi, hệt như những ngọn đồi này thôi.
Đằng xa là rặng đá xám dốc đứng, có tên là rặng núi đá Penistonẹ Khi vùng đồng hoang đã chìm trong bóng tối, thì mặt trời xế tà vẫn rọi ánh sáng vàng rực lên những đỉnh cao nhất của rặng núi đá.
– Tại sao chúng còn rực sáng lâu đến thế trong khi ở đây đã là chiều tối. – Cathy hỏi.
– Vì ở đấy cao hơn chỗ chúng tạ – Tôi đáp – Cô không thể leo lên những khối đá trơ trụi ấy được đâu, cao và dốc lắm. Mùa đông băng giá luôn bao phủ nơi ấy, và cô đã từng thấy tuyết vẫn còn đọng lại dưới cái chỗ trũng đen đen ở sườn núi đông bắc vào mùa hè.
– ôi, thế ra cô đã từng tới đấy, cô Ellen! – Cô bé thích thú reo lên – Vậy thì cháu cũng có thể đến đấy khi nào cháu lớn.
Cô bé hỏi han cha về rặng núi đá, và ông ta hứa với cô là cô có thể cưỡi ngựa đến đó khi nào lớn hơn. Giờ đây, cô bé tính từng tuần một và cứ vài tháng lại hỏi:
– Con đã đủ lớn để đi đến rặng núi đá Penistone chưa?
Cậu Edgar, vì biết rằng con đường đến Penistone có chạy ngang qua Đồi Gió Hú, nên lần nào cũng trả lời:
– Chưa đâu, con thân yêu ạ, chưa được đâu.
Có lẽ bé Cathy cũng đành tâm với chuyện này, nhưng rồi một hôm cậu Linton phải vắng nhà. Em gái cậu Isabella, viết thư báo là cô đang hấp hối, thỉnh cầu Edgar đến thăm cô và lãnh giùm trách nhiệm nuôi nấng bé Linton, con trai cô Edgar giao Cathy lại cho tôi chăm sóc, ra lệnh rằng cô bé không bao giờ được đi ra ngoài khu thảo viên, ngay cả khi có tôi đi hộ tống. Tôi hài lòng khi thấy Cathy có vẻ toại nguyện với việc được cỡi ngựa tha thẩn dạo chơi trên những mảnh đất và vườn tược quanh Ấp. Lúc ấy đang là những ngày hè đẹp trời, và cô bé thường ở bên ngoài dạo chơi từ lúc điểm tâm cho đến bữa dùng trà. Khi trở về, cô bé kể cho tôi nghe những cuộc phiêu lưu tưởng tượng của cộ
Một hôm cô bé vào phòng tôi lúc sáng sớm:
– Cô Ellen, hôm nay cháu là một thương gia Ả Rập, và cháu sắp cùng đoàn lữ hành lạc đà băng qua sa mạc. Xin cô lấy cho cháu thật nhiều lương thực, đủ cho cháu, con ngựa và ba con lạc đà của cháu dùng.
Ba con lạc đà ấy chính là ba con chó cưng của cô bé. Tôi gói ghém thật nhiều thực phẩm và để vào một bên yên ngựa. Cathy nhảy phốc lên mình ngựa, rạng rỡ như một nàng tiên, và vừa phi nước kiệu đi khuất, vừa vui sướng cười vang.
– Nhớ đấy, cô Cathy! – tôi kêu to – Đừng có phóng nước đại và nhớ về sớm đấy.
Đã đến bữa trà mà vẫn chưa thấy tăm hơi vị lữ hành nọ đâu, tôi liền sai đám gia nhân đi tìm cô bé, nhưng cô không có ở trong khu đất quanh ấp. Tôi thân hành ra ngoài tìm kiếm, và gặp một anh thợ đang sửa hàng rào.
– Anh có thấy cô Cathy đâu không? – Tôi hỏi.
– Tôi có thấy cô ấy sáng naỵ – Anh ta đáp – Cô ấy có nói chuyện với tôi, rồi sau đó cho ngựa nhảy qua cái hàng rào đằng kia, chỗ thấp thấp ấy. Cô ấy phóng nước đại biến mất.
Tôi biết rằng như vậy có nghĩa là cô đã đi ra chỗ rặng núi đá Penistonẹ “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cô bé cố trèo lên rặng núi đá ấy, bị sẩy chân và chết?”. Tôi vừa nghĩ vừa hối hả chạy dọc theo con đường. Khi chạy ngang qua Đồi Gió Hú, tôi trông thấy con chó bên ấp đang nằm dưới một khung cửa sổ. Tôi vội vàng chạy theo lối đi trong vườn dẫn lên nhà. Một người phụ nữ giúp việc, mới đến làm sau khi Hindley chết, nghe thấy tôi đập cửa thình thình, liền ra mở.
– A, chị đến tìm cô chủ nhỏ của chị chứ gì? – Zillah, cô đầy tớ mới đến thốt lên – Cô ấy đang ở đây, bình yên vô sự.
– ông chủ chị có nhà không? – Tôi hổn hển nói không ra hơi, phần vì phải đi nhanh, phần vì lo sợ.
– Cả ông chủ lẫn Joseph đều đi vắng. Nên chị cứ vào nghỉ một lát đã. – Cô ta đáp.
Cathy đang ngồi đu đưa trong một cái ghế nhỏ vốn là của mẹ cô hồi còn bé. Cô đã treo mũ lên và có vẻ hoàn toàn tự nhiên như ở nhà, vừa cười vừa tán gẫu với Hareton. Hareton, giờ đây đã là một chàng trai mười tám tuổi, cao lớn, khỏe mạnh, cứ trố mắt nhìn cô bé, vẻ tò mò và kinh ngạc, chẳng hiểu gì mấy những lời nhận xét và những câu hỏi mà cô tuôn ra. Tôi cố giấu nỗi vui mừng đã tìm thấy cô bình an vô sự và đưa mắt nhìn cô, vẻ mặt giận dữ.
– Cô giỏi nhỉ! Đây là lần cuối cùng cô được cỡi ngựa dạo chơi từ nay cho đến khi ba cô về. Tôi sẽ không tin tưởng để cô đi ra ngoài nữa đâu, cô hư quá, cô là một cô bé hư hỏng rồi.
– A, cô Ellen! – Cô hớn hở reo lên, nhảy bật dậy và chạy đến bên tôi – Vậy là cô đã tìm ra cháu! Tối nay cháu sẽ kể cho cô nghe một câu chuyện tuyệt vời! Trước giờ cô đã từng đến đây chưa?
– Cô đội mũ lên và đi về nhà ngay! – Tôi nói – Tôi bực cô lắm đấy, cô Cathỵ Thôi nào, đừng khóc lóc mà làm gì. Làm thế cũng chả bù lại được cái công tôi khổ sở chạy đi tìm cộ Cô cứ nghĩ đến cái cách cô trốn đi như thế mà xem! Nó chứng tỏ cô là một con cáo ranh ma, sẽ chẳng ai tin cô được nữa.
– Cháu đã làm gì cơ chứ? – Cô nức nở – Ba có bảo cháu phải ở trong nhà đâu nào. Ba sẽ không có mắng cháu đâu, cô Ellen. Ba không bao giờ cáu gắt như cô cả.
– Thôi đi, thôi đi nào! – Tôi nhắc đi nhắc lại – Giờ cô đã mười ba tuổi rồi còn gì. Đừng làm như trẻ con vậy.
– Đừng mắng cô ấy. – Zillah nói – Cô ấy sợ là chị sẽ lo lắng cho cô ấy nên chúng tôi đã giữ cô ấy lại và nói cô ấy vào nhà nghỉ đấy.
Hareton đứng đút tay vào túi, chẳng nói chẳng rằng, nhưng dường như là cậu ta không hoan nghênh gì việc tôi đến đây. Tôi cầm lấy mũ của cô Cathy và bước lại, đội lên đầu cho cô, nhưng cô bỏ chạy quanh phòng làm tôi phải đuổi theo. Hareton và Zillah cười vang, và Cathy cũng bật cười theo.
– Cô Cathy, – tôi kêu lên, rất đỗi bực tức – nếu cô biết được nhà này là của ai, cô ắt sẽ mừng được ra khỏi đây.
– Đây là nhà cha anh phải không? – Cathy quay sang Hareton hỏi.
– Không. – Cậu ta đáp, cúi nhìn xuống, mặt đỏ bừng.
– Vậy thì là nhà của ai, của ông chủ anh ư?
Hareton càng đỏ mặt thêm, nhìn đi chỗ khác, mồm thốt ra một câu rủa.
– Anh ấy đã nói “nhà chúng tôi” và “người nhà chúng tôi”. – Cathy quay sang tôi nói – Cháu tưởng anh ấy là con ông chủ nhà. Nếu anh ấy là một gia nhân thì anh ấy phải gọi cháu bằng “cô” chứ.
Hareton sa sầm mặt lại như một đám mây dông trước câu nói trẻ con ấy.
– Lấy ngựa cho tôi. – Cô bé nói với Hareton như thể cậu ta là một thằng giữ ngựa – Sau đó anh có thể đi chung với tôi. Nhanh lên! Tôi bảo anh lấy ngựa cho tôi kia mà!
– Đợi đến khi cô bị đày xuống địa ngục rồi tôi mới làm đầy tớ cho cộ – Hareton gầm lên.
– Đến khi tôi thế nào kiả – Cathy hỏi, vẻ kinh ngạc.
– Bị đày xuống địa ngục, đồ phù thủy. – Cậu ta đáp.
– Đấy, cô Cathỵ – Tôi nói – cô đã thấy cô đang tiếp xúc với ai chưa! Đi thôi, chúng ta tự đi lấy ngựa vậy. Đừng ở đây mà tranh cãi với cậu ta nữa.
– Nhưng, cô Ellen, làm sao mà anh ta lại dám ăn nói với cháu như vậy? – Cô kêu lên, mắt trân trân nhìn cậu ta, vẻ kinh ngạc – Anh ta phải làm như cháu bảo chứ. Anh là kẻ xấu xa, tôi sẽ mách ba những gì anh nói.
Lời đe dọa ấy chẳng có được chút tác động nào đối với Hareton, nên những giọt nước mắt phẫn uất trào ra khỏi khóe mắt Cathỵ
– Chị mang con ngựa của tôi lại đây. – Cathy quay sang Zillah nói.
– Từ từ đã cô ạ – Zillah nói – Cô nên cư xử lịch sự thì hơn. Hareton có thể không phải là con trai ông chủ, nhưng cậu ấy là anh họ cô đấy.
– Anh ta ư? Anh họ tôi ư? – Cathy kêu lên, bật cười khinh bỉ.
– Phải, đúng thế đấy. – Zillah nói
– ôi, cô Ellen, – Cathy nói với tôi – đừng để cho họ nói những điều như vậy. Ba cháu đang đi Luân Đôn đón cậu em họ cháu. Nhưng anh ta là.. – Nói đến đây, cô ngừng lại và khóc òa lên trước cái ý ấy.
– Im, im nào! – Tôi nói – Người ta có thể có những người anh em họ đủ mọi loại, nhưng không vì thế mà xấu đi chút nào. Người ta không cần kết bạn với những người anh em họ ấy, nếu đó là những người xấu nết và khó chịu.
– Anh ta không phải.. anh ta không phải là anh họ cháu, cô Ellen ạ – Cathy vừa nói tiếp, vừa gieo người vào cánh tay tôi như thể muốn trốn tránh cái ý tưởng ấy.
Tôi bực tức – bực chị đầy tớ đã bộc lộ mối quan hệ giữa Hareton và Cathy, và cũng bực Cathy đã tiết lộ chuyến đi của cậu Linton. Tôi không nghi ngờ gì việc chị đầy tớ sẽ báo lại cho Heathcliff tin tức về người em họ từ Luân Đôn đến.
Hareton, đã bình tĩnh lại sau cơn phẫn nộ vì bị coi là một tên đầy tớ, có vẻ bối rối khi thấy cô bé khóc. Để vỗ về cô, cậu ta đi lấy ngựa cho cô, dắt con ngựa ra trước cửa. Cậu ta đưa tặng cô một chú cún con, dỗ cô nín đi, vì cậu ta không hề có ác ý gì. Cathy nín khóc một lúc đủ lâu để đưa mắt nhìn cậu ta, vẻ kinh hoàng và kính sợ, rồi lại khóc òa lên, tay gạt con chó con ra chỗ khác. Khi cô bắt đầu cho ngựa phóng đi, tôi nhìn lại Hareton một lần nữa. Cậu ta đã lớn lên thành một chàng thanh niên có thân hình cân đối như lực sĩ, trông khỏe khoắn và rất ưa nhìn. Diện mạo của cậu ta có phần xấu đi vì bộ quần áo thô kệch mặc trên người, để thích hợp với công việc trong trang trại hay với thú tiêu khiển đi lang thang trên vùng đồng hoang để săn chim, thỏ. Tôi nghĩ tôi có thể nhận ra trên gương mặt cậu ta một tính cách mạnh mẽ mà cha cậu không hề có. ông Heathcliff chưa hề ngược đãi cậu về mặt thể xác, vì Hareton rất can đảm, và Heathcliff không thể tìm được chút thỏa mãn nào trong việc đối xử tàn bạo với cậu theo lối ấy. Thay vào đó, kẻ giám hộ cậu đã dùng tà tâm để biến Hareton thành một tên cục súc. Cậu không hề được học đọc, học viết, không hề bị quở mắng về bất kỳ thói xấu nào, trừ phi thói xấu ấy làm kẻ giám hộ cậu bực mình; không hề được trau giồi một nết tốt nào, cũng như không hề được răn dạy phải tránh một điều ác nào..
Joseph chẳng giúp ích được gì cho Hareton. Lão đã khắc sâu vào tâm trí thằng bé là nó mang tên của một dòng họ lâu đời, và nó phải rất lấy làm kiêu hãnh vì điều đó. Lão không dám dạy cho Hareton phải căm thù Heathcliff, vì lão quá khiếp sợ ông tạ Lão nghĩ rằng không cần phải chỉ cho Hareton biết cái gì là phải hay trái, vì lão tin là nếu Hareton có bị hủy hoại về mặc tính cách thì lỗi tại Heathcliff là chính. Do đó, Hareton giống như một khu vườn đất đai màu mỡ, có thể đem lại những vụ mùa bội thu trong điều kiện thuận lợi; nhưng giờ đây tất cả những ưu điểm ấy đã mai một như trong một bãi hoang mọc đầy cỏ dại.