Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đồi gió hú

Chương 5 – Heathcliff biến mất

Tác giả: Emily Bronte

Tháng sáu mùa hè năm sau, tức là cách đây hai mươi ba năm, mợ Frances Earnshaw sinh hạ được một bé trai. Tôi phảo lĩnh lấy trách nhiệm chăm sóc đứa bé mới chào đời tên là Hareton, vì mẹ nó đã qua đời hai tuần sau đấy. Hindley Earnshaw đau buồn vô hạn. Cậu chẳng hề tỏ ra quan tâm đến đứa bé chút nào. Miễn là nó trông khỏe mạnh và để cậu nghe thấy tiếng khóc là cậu bằng lòng. Về phần cậu, nỗi đau buồn đã làm thay đổi hẳn cuộc đời cậu, cậu không khóc cũng chẳng cầu nguyện; thay vào đó, cậu chửi rủa và quát tháo, suốt ngày mải mê cờ bạc và rượu chè. Joseph và tôi là hai gia nhân duy nhất còn ở lại. Những người khác đều bỏ đi vì họ không chịu đựng nổi cách cư xử của cậu.

Những thói xấu và đám bạn hữu hư hỏng của Hindley là tấm gương xấu cho Catherine và Heathcliff. Cái cách cậu đối xử với Heathcliff cũng đủ sức biến một vị thánh thành ác quỷ, và dường như là lúc này đã có một cái gì đó của quỷ dữ hiện hữu trong con người Heathcliff. Nó thích thú thấy cậu Hindley mất hết tự chủ, đồng thời bản thân nó cũng ngày một hung dữ và lầm lì hơn.

Ngôi nhà thật kinh khủng.

Bấy giờ không còn một vị khách nào đến chỗ chúng tôi, ngoại trừ cậu Edgar Linton đến thăm cô Catherinẹ Catherine giờ đây đã mười lăm, và là nữ hoàng của vùng thôn quệ Cô kiêu kỳ và ngạo mạn, tôi phải nói là lúc này tôi không còn ưa cô, và luôn cố tìm cách chọc tức cộ Nhưng cô vẫn quý tôi và lòng thương yêu đối với Heathcliff chẳng bao giờ thay đổi. Hai người gặp gỡ nhau vào những lúc không bị cậu Hindley để ý. Edgar Linton tuy ăn mặc chải chuốt và cư xử lịch thiệp hơn, cũng không thể chiếm được tình yêu thương của cô nhiều đến thế.

Một buổi chiều, Edgar cưỡi ngựa đến thăm vì Catherine đã nhắn với cậu là Hindley sẽ vắng nhà.

– Tôi có đến sớm quá không đấy? – Cậu lên tiếng hỏi lúc bước vào, vì thấy tôi bận phủi bụi mấy cái đĩa trong tủ.

– Dĩ nhiên là không đâu, – Catherine đáp. Cô quay về phía tôi. – Ellen, chị làm gì ở trong này vậy?

– Làm công việc của tôi. – Tôi đáp gọn.

Catherine bước đến bên tôi, nói khẽ:

– Ra ngoài đi. Gia nhân không được lau dọn lúc nhà đang có khách.

– Lúc cậu chủ đi vắng là dịp tốt để lau dọn chứ. – Tôi cất tiếng nói. – Vì cậu Earnshaw không thích tôi làm việc lúc cậu ấy ở nhà. Tôi chắc cậu Edgar sẽ bỏ quá cho tôi.

Trước khi Edgar kịp đáp, Catherine đã thô lỗ nói:

– Tôi không thích chị lau dọn trước mặt tôi…

– Tôi rất tiếc phải nghe cô nói thế. – Tôi đáp trong khi vẫn tiếp tục công việc của mình.

Nghĩ rằng cậu Edgar không thể trông thấy, cô giật phắt chiếc khăn lau khỏi tay tôi và véo vào cánh tay tôi. Cô làm tôi đau điếng, đến nỗi tôi phải kêu lên:

– ôi, cô ác quá! Cô không có quyền cấu tôi.

– Tôi không hề đụng đến chị. – Catherine nói tọ – Chị nói dối! Cô dậm chân và do thói tai ác trong cô thôi thúc, cô tát một cái vào má tôi.

Edgar bước đến, choáng váng chứng kiến toàn bộ cảnh này. Bé Hareton, vốn theo tôi khắp nơi, đang ngồi dưới sàn, gần chỗ tôi. Nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi, nó cũng khóc òa lên và nói:

– Cô Catherine hư quá.

Catherine quay sang nó, nắm lấy người nó lắc mạnh. Edgar thấy tội nghiệp cho thằng bé, nên cố gỡ tay cô ra khỏi vai nó. Ngay lập tức, cô đưa bàn tay còn rảnh vả vào tay cậu một cách không thể cho là đùa giỡn được. Cậu lùi lại, kinh ngạc.

Cậu bước đến cầm lấy mũ.

– Anh đi đâu? – Catherine hỏi. – Anh không được về.

– Tôi phải đi và tôi sẽ đi khỏi đây. – Cậu đáp với một giọng nhỏ nhẹ.

– Không, không, Edgar Linton. Anh không thể bỏ mặc tôi mà đi trong lúc này. Tôi sẽ phải khổ sở suốt đêm, mà tôi lại không muốn khổ sở vì anh. Thôi được rồi, đi đi, nếu anh muốn thế. Anh cứ việc đi khỏi đây, còn bây giờ tôi sẽ khóc, tôi sẽ khóc khổ sở một mình.

Cô khuỵu gối xuống bên một chiếc ghế và lớn tiếng nức nở. Edgar bước ra sân rồi đứng lại đấy, phân vân chưa biết làm gì. Nhưng quyết tâm ra đi của cậu chẳng hơn gì con mèo quyết bỏ lại một con chuột đã bị cắn gần chết hay một con chim đã ăn hết phân nửa. Cậu đột nhiên quay phắt lại, đi vào nhà và đóng cửa lại.

Một lúc sau, tôi thấy cậu Hindley đang quay về nhà, say không còn biết trời đất gì nữa. Khi tôi đến báo tin cho họ thì thấy không những cuộc cãi vã đã chấm dứt mà còn làm cho họ gần gũi nhau thêm. Edgar vội vã ra về qua cổng trước, còn Catherine thì bỏ lên phòng cô khi anh cô bước vào.

Buổi tối, tôi ngồi trong bếp ru Hareton ngủ. Tôi tưởng Heathcliff đã ra chuồng ngựa, nhưng về sau tôi mới biết là nó không ra đó, mà chỉ đến chỗ cái ghế ở cuối gian bếp. Nó lặng lẽ ngồi đấy, khuất trong bóng tối, nơi nó không bị ai trông thấy.

Catherine bước vào.

– Chị có một mình thôi ư, Ellen? – Cô thì thào.

– Phải. – Tôi đáp.

Cô ngồi xuống bên tôi, vẻ mặt bối rối, lo âu, nhưng vì cô không lên tiếng nên tôi vẫn tiếp tục hát rụ

– Heathcliff đâu? – Lát sau cô cất tiếng hỏi.

– Đang làm công việc của nó ở chuồng ngựa. – Tôi đáp thế vì đinh ninh nó đang ở đấy. Nó không lên tiếng cải chính, có lẽ đã ngủ thiếp đi rồi. Lại im lặng một hồi lâu.

– Trời ơi! – Rốt cục Catherine thốt lên. – Sao tôi khổ sở thế này?

– Thế thì thật tội nghiệp. – Tôi nói. – Khó mà làm cho cô vừa lòng được. Cô có nhiều bạn bè, ít phải lo toan, ấy vậy mà cô vẫn chưa bằng lòng.

– Ellen, liệu chị có giữ kín được một điều bí mật không? – Cô hỏi, cặp mắt đen láy ngước lên nhìn tôi, khiến cơn giận dữ của tôi tan biến hết.

– Tôi cần phải tâm sự với một người nào! – Cô nói tiếp. – Hôm nay, Edgar Linton vừa cầu hôn tôi và tôi đã trả lời cậu ấy. Bây giờ, trước khi tôi cho chị biết tôi nhận lời hay từ chối, chị hãy nói xem, lẽ ra tôi phải trả lời thế nào?

– Thật tình, làm sao mà tôi biết được? – Tôi đáp. – Cứ nghĩ cách cô xử sự chiều nay, thì tôi nghĩ là cô nên từ chối cậu ấy. Còn cậu ta lại cầu hôn cô sau chuyện đó, thì tôi lại nghĩ cậu ta hẳn là thằng ngụ

– Nếu chị nói với tôi như vậy thì tôi sẽ chẳng kể thêm gì cho chị nữa. – Cô nói. – Ellen ạ, tôi đã nhận lời cậu ấy. Nhanh lên, chị nói xem, liệu tôi có sai lầm không?

– Trước hết, cô có yêu cậu Edgar không đã?

– Tất nhiên là có. Tôi yêu mọi cái ở cậu ấy.

– Để tôi nói cô nghe thử, cô Catherine ạ. Cô yêu cậu Edgar Linton, vì cậu ấy trẻ trung, đẹp trai, vui vẻ và giàu có. Liệu cô có yêu cậu ấy nếu cậu ấy kkhông có bốn thứ ấy không?

– Nếu thế thì tôi chỉ thương hại, hay căm ghét cậu ấy thôi. – Cô đáp.

– Nhưng vì cậu ta có những thứ ấy và cậu ta yêu cô, vậy cô cứ lấy cậu tạ

– Việc đó tôi không cần chị cho phép, Ellen. Tôi sẽ lấy cậu ấy, nhưng chị chưa cho tôi biết liệu tôi có đúng không?

– Hoàn toàn đúng, cậu Hindley, anh cô, sẽ hài lòng. ông bà Linton sẽ vui mừng. Cô sẽ rời khỏi một gia đình lộn xộn, khó chịu để đến sống trong một gia đình giàu có, đáng kính. Cô nói cô yêu Edgar, và Edgar yêu cô, vậy thì sao cô lại thấy mình bất hạnh?

– Ở đây và ở đây này. – Catherine nói, một tay vỗ ngực, tay kia vỗ trán. – Ở đây hay ở bất kỳ chỗ nào mà linh hồn đang trú ngụ. Từ tận đáy lòng và tâm hồn tôi, tôi biết là mình đã lầm, nhưng tôi không sao lý giải rõ ràng được.

Cô ngồi bên tôi, vẻ mặt buồn rầu.

– Ellen, có lần tôi mơ thấy mình đang ở trên thiên đàng, nhưng xem ra thiên đàng không phải là mái nhà yên ấm cho tôi, và tôi khóc đến nát lòng đòi về lại trái đất. Các thiên thần giận tôi đến nỗi họ ném tôi xuống giữa vùng đồng hoang, trên đỉnh Đồi Gió Hú. Tôi tỉnh dậy, khóc nức nở vì vui mừng.

– ôi, Ellen, tôi mà lấy Linton thì chẳng thích hợp gì hơn tôi ở trên thiên đàng. Nếu ông anh đáng ghét của tôi không dìm Heathcliff xuống cảnh bần cùng như thế, thì ắt hẳn chẳng bao giờ tôi lại nghĩ đến chuyện đó. Bây giờ mà lấy Heathcliff thì mất hết danh giá.

Đến đây, nghe thấy có tiếng động đằng sau lưng chúng tôi, tôi ngoái đầu lại nhìn.

Heathcliff rời ghế đứng dậy và lẻn ra ngoài không một tiếng động. Catherine không hay biết gì, và Heathcliff đã biến mất trước lúc cô lại lên tiếng nói tiếp.

– Tôi sẽ không bao giờ để Heathcliff biết được tôi yêu cậu ấy đến thế nào. Tôi yêu cậu ấy không phải vì đẹp trai mà vì cậu ấy đúng là bản thân tôi, còn giống tôi hơn cả tôi nữa. Dù làm bằng chất gì đi nữa thì tâm hồn Heathcliff và tâm hồn tôi vẫn là một. Còn tâm hồn Edgar thì khác hẳn tâm hồn tôi như ánh trăng khác tia chớp, hay như băng khác lửa.

Bấy giờ tôi bảo Catherine im lặng.

– Joseph đã về đấy, và Heathcliff sẽ vào đây cùng lão tạ – Tôi bảo cộ

– Giao Hareton cho tôi, tôi sẽ trông nó trong lúc chị chuẩn bị bữa tối. Tôi không muốn Heathcliff biết tí gì về chuyện này. – Catherine nói. – Cậu ấy chả biết thế nào là đang yêu, phải không nào?

– Tôi chẳng thấy có lý do gì mà cậu ta không biết được bằng cộ – Tôi đáp. – Và nếu cô là người mà cậu ta chọn thì cậu ta là sinh vật bất hạnh nhất từng sinh ra ở trên đời này. Vì ngay khi cô trở thành bà Linton, là cậu ta mất cả bạn, cả tình yêu, mất tất cả! Cô đã tính đến chuyện cô sẽ chịu đựng sự chia lìa ấy như thế nào và cậu ta sẽ chịu đựng cảnh bị bỏ lại một mình trên cõi đời này như thế nào chưa?

– Bỏ cậu ấy một mình? – Catherine kêu lên. – Không, Heathcliff và tôi sẽ không bao giờ bị chia lìa. Nếu Heathcliff và tôi lấy nhau, thì chúng tôi chỉ có nước đi ăn mày, nhưng nếu tôi lấy Edgar Linton, thì tôi có thể giúp Heathcliff vươn lên và thoát khỏi uy quyền của Hindleỵ

– Cô nói sao, bằng tiền của chồng ư? Cô nghĩ là Heathcliff sẽ chấp thuận điều ấy sao? Thật là một lý do sai trái để lấy cậu Linton! – Tôi thốt lên.

– Ellen, tôi không thể giải thích với chị được. Những nỗi khổ tâm lớn lao trong đời tôi chính là những nỗi khổ tâm của Heathcliff. Tình yêu của tôi đối với Linton cũng giống như cây cối trong rừng. Thời gian sè làm nó thay đổi như mùa đông sẽ làm cây cối đổi thaỵ Nhưng tình yêu của tôi đối với Heathcliff thì giống như những tảng đá vĩnh hằng ẩn sâu trong lòng đất, tuy không dễ gì nhìn thấy được nhưng nó vẫn tồn tại ở đấy. Ellen ạ, tôi chính là Heathcliff. Cậu ấy luôn ở trong tâm trí tôi, vì vậy xin đừng nhắc đến chuyện chúng tôi phải chia lìa nhau nửa nhé, tôi không thể chịu đựng nỗi điều ấy đâu.

Đến đây thì Joseph bước vào, nên cuộc chuyện của chúng tôi chấm dứt. Khi lão lên tiếng hỏi Heathcliff đâu thì chúng tôi đã sắp ăn xong bữa tối.

– Tôi sẽ đi gọi nó. – Tôi đáp. – Tôi chắc nó đang ở chuồng ngựa.

Nhưng chẳng có dấu hiệu nào là nó đang ở đấy. Tôi quay về. khẽ rỉ tai với Catherine rằng tôi e nó đã nghe được một phần câu chuyện cô nói đêm nay, vì tôi trông thấy nó bước ra ngoài lúc cô đang mải mê nói.

Catherine hoảng hốt bật dậy và lao ra ngoài tìm nó nhưng không thấy nó đâu. Cô quay về và ra lệnh cho Joseph đi tìm nó ở làng Gimmerton, còn tôi thì tìm kiếm trong mấy tòa nhà quanh trang trại. Cả hai chúng tôi đều không tìm thấy nó. Catherine không sao yên tâm được, cô cứ vật vờ đi đi lại lại từ cánh cửa nhà đến cổng trại. Mây giông kéo đến và đến nửa đêm thì cơn giông nổi lên, gào rú điên cuồng trên đồi. Một cơn gió xiết quật ngã mất một cái cây ở góc nhà, và một cành cây đồ sộ rơi xuống, nằm vắt ngang trên mái nhà, hất đổ một phần dãy ống khói đằng đông, làm đá và bồ hóng rơi ào ào xuống lò sưởi trong bếp. Cơn giông qua đi sau hai mươi phút hoành hành, tất cả chúng tôi không bị hề hấn gì, ngoại trừ Catherine, vì cô một mực không chịu vào trú. Cô chạy khắp cánh đồng hoang, vừa chạy vừa gọi tên Heathcliff, hết nghe ngóng rồi lại gọi. Cô bước vào nhà bếp, ướt sũng từ đầu đến chân, và ngồi xuống bên lò sưởi.

– ôi, cô ơi, – tôi nói, tay chạm khẽ vào vai cô, – về giường ngủ đi. Có đợi cái thằng ấy nữa cũng uổng công thôi. Chắc hẳn nó đã đi Gimmerton và sẽ ngủ đêm lại đó.

– Không, không, – Joseph nói, – nó không có ở Gimmerton đâu. Tôi nghĩ nó đã lạc trong vùng đầm lầy. Cơn giông này là một sự trừng phạt của Chúa đấy. Cô ơi, cô cứ liệu chừng lần sau sẽ tới lượt cô bị trừng phạt đấy.

Tôi phớt lờ những lời Joseph dọa và lại cố thuyết phục Catherine đi lên gác lấy quần áo khô mà thaỵ Rốt cuộc, tôi đi ngủ một mình, mặc cho Joseph mải mê thuyết giảng, còn Catherine thì run cầm cập.

Suốt đêm cô ngồi trong bếp, và hôm sau chúng tôi phải bế cô vào giường, người sốt cao. Cô mệt nặng nhiều ngày liền, nhưng rồi cũng dần dần bình phục. Ngay sau khi cô đủ khỏe lại để có thể đưa đi được, và Linton đưa cô về ấp Thrushcross để chăm sóc. Joseph và tôi rất mừng khi cô đi khỏi, vì từ lúc cô đã khá hơn, cô là một bệnh nhân hay đòi hỏi quá quắt.

Tuy nhiên, gia đình Linton chắc phải ân hận về lòng tốt của họ, vì cả hai ông bà Linton đều bị lây sốt và chết cách nhau ít ngày.

Về phần Heathcliff, chúng tôi chẳng nghe tin tức gì về cậu ta từ sau hôm xảy ra cơn giông.

Catherine trở về với chúng tôi, kiêu kỳ hơn bao giờ hết. Edgar Linton vẫn yêu cô và ba năm sau, khi cậu ta cưới Catherine, cậu nghĩ mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian.

Bình luận