Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

50 Sắc Thái – Trọn Bộ

Chương 26 – Phần kết

Tác giả: E. L. James

Dinh cư Đồ sộ, tháng 5 năm 2014

Tôi nằm dài trên tấm khăn trải pic­nic, ngắm nhìn bầu trời mùa hạ trong xanh, những đám cỏ xanh vươn cao và những bông hoa đồng nội tỏa ra chắn lấy tầm nhìn của tôi. Hơi nóng của ánh dương chiều hạ sưởi ấm làn da, thấu tới tận xương tủy, lan cả xuống vùng bụng, tôi cứ nằm thật thoải mái, cơ thể hoàn toàn thả lỏng như chiếc kẹo dẻo. Dễ chịu thật. Có trời mới biết… tuyệt diệu làm sao. Tôi tận hưởng từng khoảnh khắc này, khoảnh khắc thanh bình, viên mãn. Đáng lẽ tôi phải thấy áy náy với cảm giác vui vẻ, trọn vẹn này mới phải, nhưng quả tình tôi lại không thấy thế. Cuộc sống nơi đây, ngay bây giờ thật tuyệt vời, tôi biết mình nên trân trọng nó và sống tận hưởng từng phút giây như chồng tôi.

Christian đang nắm kề bên tôi, bàn tay xoa nhè nhẹ trên bụng tôi, những ngón tay dài xòe ra thật rộng.

“Con gái anh thế nào rồi?”

“Con bé đang nhảy nhót đấy.” Tôi bật cười.

“Nhảy nhót ư? À, ừ! Wow. Anh có thể cảm thấy con bé.” Anh cười tươi khi Kẹo Con Số Hai đang ngọ nguậy trong bụng tôi.

“Em nghĩ con bé thấy thích chuyện ấy rồi đấy.”

Christian nhíu mày. “Thế hả?” anh lạnh lùng đáp. Anh chuyển mình, áp môi lên vùng bụng lùm lùm của tôi. “Sẽ không có chuyện đó tới khi nào con được ba mươi tuổi đâu nhé, cô nương à.”

Tôi cười khúc khích, “Ôi, Christian, sao mà anh diễn giỏi thế.”

“Không hề, anh là ông bố hay lo xa đấy chứ.” Anh ngước nhìn tôi, lông mày nhíu lại đầy lo âu.

“Anh là ông bố tuyệt vời, đúng như em biết.” Tôi vuốt ve khuôn mặt đáng yêu của anh, anh nở nụ cười duyên dáng quen thuộc đáp lại.

“Anh thích cái này lắm,” anh khẽ nói, xoa xoa rồi hôn lên bụng tôi. “Cảm nhận được em nhiều hơn ấy chứ.”

Tôi bĩu môi. “Em chẳng thích thế tẹo nào.”

“Lúc em tới mới tuyệt làm sao.”

“Kìa Christian!”

“Và anh đang mong được nếm vị sữa mẹ nữa đây.”

“Christian này! Anh thật quái…” Anh bỗng nhào xuống tôi, hôn thật mạnh, vắt một chân qua người tôi, rồi giữ chặt hai tay tôi phía trên đầu. “Em vẫn thích những trò tình ái quái đản còn gì,” anh khẽ nhắc, rồi cọ mũi dọc theo mũi tôi.

Tôi toét miệng cười, lây theo nụ cười tươi rói ranh mãnh của anh. “Vâng, em thích trò chơi tình ái của anh. Và em yêu anh. Vô cùng.”

TÔI CHOÀNG TỈNH GIẤC, bị đánh thức bởi tiếng cười ré lên đầy thích thú của con trai tôi, dù chưa nhìn thấy thằng bé hay Christian đâu, tôi vẫn vô tư cười theo. Ted vừa chợp mắt đã dậy rồi, thằng bé và Christian đang đùa giỡn ở đâu đây. Tôi nằm im, vẫn thấy ngạc nhiên khi biết Christian biết nô đùa. Sự kiên nhẫn của anh với Teddy quả là phi thường – còn hơn hẳn đối với tôi. Hừm. Nhưng mà, thế cũng phải thôi. Và cậu con trai bé bỏng đáng yêu của tôi, báu vật của cả bố và mẹ, chẳng hề biết sợ là gì. Trái lại, Christian vẫn quá bao bọc – với cả hai mẹ con. Ôi, chàng Năm Mươi tốt bụng, ưa kiểm soát và sớm nắng chiều mưa của tôi.

“Đi tìm mẹ thôi. Mẹ đang ở đâu đó trong cánh đồng ấy.”

Ted nói gì đó nhưng tôi không nghe rõ, rồi Christian cười rộ lên, rất vui vẻ. m thanh thật diệu kì, chứa chan niềm hân hoan phụ tử. Tôi không nhịn được nữa. Tôi chống khuỷu tay nhỏm dậy nhìn trộm hai bố con từ chỗ nấp kín đáo của mình sau những khóm cỏ cao vút.

Christian đang xoay tròn Ted, khiến cậu bé cười ré lên khoái chí. Anh dừng lại, lẳng cậu bé lên trên không – tôi nín thở – rồi anh đỡ lấy con. Ted cười ngặt nghẽo thật hồn nhiên, còn tôi thì thở phào nhẹ nhõm. Ôi, bé con của tôi, con trai yêu dấu của tôi, lúc nào cũng nghịch.

“Nữa đi, bố!” cậu bé kêu ầm lên. Christian làm theo, còn tim tôi thì như bật thót ra khỏi lồng ngực lần nữa khi thấy anh tung Teddy lên trên không rồi lại đỡ lấy cậu bé, ôm con vào lòng. Christian hôn lên mái tóc màu đồng của Ted, thơm lên má con, rồi cù thằng bé một lúc lâu. Teddy cười thé lên, vặn vẹo người và đẩy vào ngực Christian, muốn thoát ra khỏi tay anh. Christian vừa cười vừa đặt con xuống đất.

“Đi tìm mẹ thôi. Mẹ đang trốn trong cỏ ấy.”

Ted cười tươi rói, thích thú với trò chơi này, ngó nghiêng quanh đồng cỏ. Thằng bé nắm tay Christian, chỉ chỏ đâu đó chỗ không có tôi, khiến tôi bật cười khúc khích. Tôi nằm vội xuống, cũng thích lây trò chơi của con.

“Ted này, bố vừa nghe thấy tiếng mẹ. Con có nghe thấy không?”

“Mẹ!”

Tôi phì cười trước giọng điệu như mệnh lệnh của Ted. Chậc – cha nào con nấy, mà mới có hai tuổi thôi đấy.

“Teddy!” Tôi gọi với theo, ngước mắt nhìn trời và cười vu vơ.

“Mẹ ơi!”

Ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân hai bố con chạy trên cỏ, thoạt đầu là Ted rồi tới Christian chạy ra từ sau đám cỏ cao ngất.

“Mẹ ơi!” Ted reo ầm lên như thể vừa tìm thấy kho báu ở núi Sierra Madret[55], cậu bé nhào tới chỗ tôi.

[55] Kho báu ở Sierra Madre: mượn tên một bộ phim của Mĩ được sản xuất năm 1948.

“Chào con trai!” Tôi ôm con vào lòng, thơm lên bên má phúng phình của con. Cậu bé cười khúc khích, hôn đáp lại tôi, rồi nhoài người ra khỏi tay tôi.

“Chào mama.” Christian mỉm cười với tôi.

“Chào papa.” Tôi cười đáp lại, anh nhấc Ted lên rồi ngồi xuống cạnh tôi, đặt con trai trong lòng mình.

“Nhẹ nhàng với mẹ thôi con,” anh nhắc Ted. Tôi tủm tỉm cười – không quên kèm chút châm biếm. Anh lôi chiếc BlackBerry ở túi quần ra đưa cho Ted. Thế thì tối đa chúng tôi có được năm phút yên lành cho mà xem. Teddy mải mê với chiếc điện thoại, đôi lông mày nheo nheo lại. Trông thằng bé sao mà nghiêm nghị thế, đôi mắt xanh tập trung cao độ, giống y như bố lúc đọc email. Christian hít hà mái tóc Ted, tim tôi như muốn nảy rộn lên khi ngắm hai bố con. Giống nhau như hai giọt nước: con trai tôi ngồi im lặng – chí ít cũng được một lúc thôi – trong lòng chồng tôi. Hai chàng trai tôi yêu quý nhất trên đời.

Dĩ nhiên rồi, Ted là đứa bé xinh xắn và tài giỏi nhất trên trái đất này, dù rằng tôi là mẹ nên nghĩ như thế cũng không sao. Còn Christian thì… chà chà, Christian đích thực là chính anh rồi. Áo phông trắng với quần jean, anh trông vẫn gợi cảm như thường. Tôi tu mấy kiếp mà trúng độc đắc thế này? k

“Trông em đẹp lắm, bà Grey.”

“Cũng như anh thôi, ngài Grey.”

“Mẹ có đẹp không con giai?” Christian thì thầm bên tai Ted. Ted né người ra, càng chăm chú vào chiếc điện thoại của bố hơn.

Tôi phì cười. “Anh không phỉnh phờ được con đâu.”

“Anh biết.” Christian cười và hôn lên tóc Ted. “Anh vẫn chưa tin được là ngày mai con sẽ lên hai tuổi.” Giọng anh đượm vẻ bâng khuâng. Anh với tay đặt lên bụng bầu căng tròn của tôi. “Mình có thật nhiều con vào nhé,” anh đề nghị.

“Ít nhất cũng một bé nữa.” Tôi cười, còn anh thì xoa xoa bụng tôi. “Con gái anh thế nào?”

“Bé ngoan. Em đoán chắc ngủ rồi.”

“Chào chú Grey. Chào cô Ana.” Chúng tôi cùng quay sang và thấy Sophie, cô con gái mười tuổi của Taylor đi ra từ bụi cỏ cao.

“Soeee,” Ted reo lên thích thú khi nhận ra cô bé. Thằng bé nhoài ra khỏi lòng Christian, buông chiếc BlackBerry khỏi tay.

“Cháu mang ít kem từ chỗ Gail tới,” Sophie nói. “Cháu cho Ted một que được không?”

“Được chứ,” tôi đáp. Ôi chà chà, rồi sẽ bừa bãi lắm cho mà xem.

“Kem!” Ted chìa tay ra và Sophie đưa một que cho bé. Kem đang chảy giọt ra rồi.

“Đây, đưa mẹ xem nào.” Tôi ngồi dậy, lấy que kem từ tay Ted, rồi vội đưa vào miệng, liếm chỗ nước kem đang chảy ra. Ưm… Vị việt quất, mát lạnh và ngon tuyệt.

“Của con chứ!” Ted phản đối, cao giọng giận dữ.

“Của con đây.” Tôi trả que kem đã bớt chảy nước lại cho con, cậu bé đưa ngay vào miệng, cười tươi rói.

“Cháu đưa Ted đi dạo được không ạ?” Sophie hỏi.

“Được chứ.”

“Đừng đi xa quá nhé.”

“Không đi xa đâu ạ, chú Grey.” Đôi mắt nâu lục nhạt của Sophie mở tròn nghiêm nghị. Tôi nghĩ cô bé chắc hơi sợ Christian. Cô bé chìa tay ra, Teddy nắm ngay lấy. Hai đứa bé cùng dắt tay nhau chầm chậm đi qua đám cỏ.

Christian cứ dõi mắt nhìn theo. “Bọn trẻ sẽ ổn thôi mà, Christian. Ở đây không có gì làm hại tụi trẻ đâu?” Anh hơi cau mày nhìn tôi, thế là tôi nhào vào lòng anh.

“Với cả, Ted cực kì mê mẩn Sophie cơ mà.”

Christian phì cười và dụi vào tóc tôi. “Con bé rất tươi vui.”

“Đúng thế. Xinh xắn nữa. Một thiên thần tóc vàng.”

Christian ngẩn người rồi đặt tay lên bụng tôi. “Bé gái, hả?” Có chút rưng rưng trong giọng nói của anh. Tôi luồn bàn tay ra sau đầu anh.

“Anh không phải lo lắng gì cho con gái mình ít nhất ba năm nữa đâu. Em sẽ bọc kĩ con bé ở đây mà. Được không?”

Anh hôn phía sau tai tôi rồi cạ răng quanh vành tai.

“Em bảo sao cũng được, bà Grey.” Rồi anh cắn tôi một cái, khiến tôi la lên.

“Đêm qua anh thích lắm,” anh nói thêm. “Ta nên thường xuyên làm thế hơn “

“Em cũng thế.”

“Và sẽ thế được nếu em nghỉ việc…”

Tôi trợn tròn mắt và anh siết chặt vòng tay quanh người tôi và cười khi vẫn áp sát cổ tôi.

“Em đang trừng mắt với anh à, bà Grey?” Giọng điệu dọa nạt nhưng lại gợi tình, khiến tôi oằn mình, nhưng vì đang ở giữa đồng cỏ với bọn trẻ ngay gần đây, tôi đành bỏ lơ vẻ mời mọc của anh đi.

“Nhà xuất bản Grey có tác giả trong danh sách bán chạy nhất của tờ Thời báo New York – lượng sách bán được của Boyce Fox là hiện tượng đặc biệt, mảng kinh doanh sách điện tử đang tiến triển tốt. Và cuối cùng em đã chọn được đội ngũ nhân viên thích hợp làm cùng mình.”

“Em đang làm ra tiền trong thời buổi kinh tế khó khăn này đấy,”

Christian bổ sung thêm, giọng nói rõ ràng rất tự hào. “Nhưng mà… anh thích em cứ dạo bước chân trần khi bầu bì loanh quanh trong bếp thôi.”

Tôi ngả người ra để nhìn thẳng vào anh. Anh cúi nhìn tôi, mắt sáng rực.

“Em cũng thích thế,” tôi đáp, thế là anh hôn tôi, bàn tay vẫn đặt lên gò bụng bầu của tôi.

Thấy đang vui vẻ, tôi được đà nhắc đến một chủ đề tế nhị. “Anh nghĩ thêm gì về gợi ý của em chưa?”

Anh ngây người. “Ana, nhất định là không.”

“Nhưng Ella là một cái tên hay mà.”

“Anh sẽ không đặt tên con gái theo tên mẹ mình đâu. Không được. Không nói nhiều nữa.”

“Anh chắc chứ?”

“Ừ.” Anh đỡ cằm tôi, ánh nhìn tha thiết, trong lòng không yên. “Ana, thôi đi. Anh không muốn con gái mình bị nhúng chàm vì quá khứ của anh đâu.”

“Được rồi mà. Em xin lỗi.” Khỉ thật… Tôi đâu muốn làm anh cáu giận cơ chứ.

“Thế có phải hơn không. Hãy thôi hoài công vô ích đi,” anh nhắc. “Em cứ bắt anh phải nhận rằng mình yêu bà ta, lại cứ nhắc đi nhắc lại tên bà ấy. Thế đủ rồi.”

Ôi đừng mà. Tôi lăn mình vào lòng anh, cười rồi đưa hai tay giữ đầu anh.

“Em xin lỗi mà. Thật lòng đấy. Làm ơn đừng giận em nữa.” Tôi hôn anh, rồi thơm lên khóe miệng anh. Một tích tắc sau, anh chìa phía bên kia ra, tôi cười và cũng thơm lên đó. Anh chỉ lên mũi. Tôi hôn lên theo. Anh cười rạng rỡ rồi đặt tay ra phía sau hông tôi.

“Ô hay, bà Grey – anh phải làm gì với chỗ đấy nhỉ?”

“Em chắc anh sẽ nghĩ ra trò gì đó,” tôi ê a. Anh cười ồ rồi bỗng nhiên đặt tôi nằm xuống chiếc chăn trải.

“Thế nếu anh làm ngay giờ thì sao?” anh thì thào, ánh mắt ánh lên đầy nhục dục.

“Christian này!” tôi la lên.

Bỗng nhiên có tiếng Ted kêu thé lên. Christian nhỏm ngay dậy thật nhẹ nhàng rồi chạy về phía tiếng gọi.

Tôi thong thả đi theo. Sâu thẳm trong lòng mà nói, tôi không thấy lo lắng nhiều như Christian – tiếng khóc ấy không đủ khiến tôi bổ nháo bổ nhào tới xem có chuyện gì không.

Christian nhấc bổng Teddy lên bằng cả hai tay. Bé con của tôi đang khóc nức nở và chỉ tay xuống dưới đấy, chỗ chiếc kem rơi xuống tan ra sũng nước, thấm cả vào cỏ.

“Em ấy làm rơi,” Sophie ủ rũ giải thích. “Em ấy đáng lẽ có thể ăn chiếc của cháu, nhưng cháu lại ăn xong rồi.”

“Ôi, Sophie yêu dấu, đừng lo thế.” Tôi xoa tóc cô bé.

“Mẹ ơi!” Ted khóc nấc lên, chìa hai tay về phía tôi. Christian miễn cưỡng buông câu bé ra để tôi đỡ lấy con.

“Đây rồi, thôi nào.”

“Kem,” cậu bé nức nở.

“Mẹ biết rồi, con trai. Mình sẽ vào gặp bác Taylor rồi lấy chiếc kem khác.” Tôi hôn lên đầu con… ồ, mùi thơm của bé tuyệt thật, hương thơm của một bé con đáng yêu.

“Kem,” thằng bé sụt sịt mũi. Tôi nắm tay bé con rồi thơm lên những ngón tay dính nhơm nhớp.

“Mẹ thấy có vị kem trên tay con đây này.”

Ted ngừng khóc và hít hà kiểm tra tay mình.

Bé con làm theo. “Kem thật!”

“Ừ. Vị kem que đấy.”

Thằng bé cười hớn hở. Đúng là cậu con trai thay đổi nhanh như chong chóng, y như bố. Nhưng thôi, chí ít có thể bỏ qua cho thằng bé – nó mới hai tuổi đầu.

“Mình vào gặp bác Taylor đi?” Bé con gật gù, nở nụ cười trẻ thơ xinh xắn. “Mẹ có để bố ẵm mẹ không?” cậu bé lúc lắc đầu rồi quàng hay tay quanh cổ tôi, ôm chặt tôi lại, dụi mặt vào cổ tôi.

“Mẹ nghĩ bố cũng muốn thưởng thức món kem xem sao,” tôi thì thào vào tai Ted. Ted nhíu mày nhìn tôi, rồi nhìn xuống tay mình và chìa ra cho ba. Christian cười rồi đút tay Ted vào miệng.

“Hừm… ngon đấy.”

Ted bật cười khanh khách, với sang muốn Christian bế cậu. Christian quay sang cười với tôi rồi đỡ Ted bằng hai tay, kẹp cậu bé bên hông.

“Sophie này, Gail đâu rồi?”

“Bác đang trong nhà chính.”

Tôi liếc sang Christian. Nụ cười của anh buồn vui lẫn lộn, không biết anh đang nghĩ gì nữa.

“Em chăm con quá đấy,” anh xét nét.

“Thằng bé ư?” Tôi xoa xoa tóc con trai. “Chỉ là vì em hiểu kha khá về những thành viên nam nhà Grey mà.”

Teddy nhoài người khỏi tay Christian. Giờ thằng bé muốn tự đi bộ, đúng là một bé con ương ngạnh. Tôi nắm lấy tay con, bố cầm tay bên kia, rồi cùng tung tăng tung tẩy dắt Tedy ở giữa suốt dọc đường về nhà, Sophie nhảy tung tăng phía trước chúng tôi.

Tôi vẫy tay chào Taylor, anh ấy đang trong ngày nghỉ phép hiểm hoi của mình, đứng bên ngoài garage, mặc quần jean và áo may-ô và đang loay hoay sửa chiếc xe máy cũ. đang

TÔI DỪNG BƯỚC TRƯỚC CỬA PHÒNG TED và lắng nghe giọng Christian đọc truyện cho con. “Tớ là Lorax[56]! Tớ nói chuyện với cây cỏ…”

[56] The Lorax: tên một truyện viết cho thiếu nhi của Dr. Seuss xuất bản lần đầu năm 1971.

Khi tôi lén nhìn vào trong, Teddy đang thiêm thiếp ngủ trong khi Christian vẫn tiếp tục đọc truyện. Anh ngước lên nhìn khi thấy tôi mở cửa và đóng quyển truyện lại. Anh đặt ngón tay lên môi ra hiệu rồi bật chiếc máy báo khóc đặt bên cạnh chiếc giường cũi của Ted. Anh chỉnh lại chăn đệm cho Ted, vuốt má con, rồi đứng dậy và rón rén đi nhón mũi chân qua chỗ tôi mà không gây ra tiếng động nào. Khó mà nhịn được cười khi thấy điệu bộ ấy.

Ra tới hành lang, Christian kéo tôi vào lòng. “Chúa ơi, anh yêu thằng bé, nhưng khi nó ngủ rồi mới thật là tuyệt,” anh mấp máy miệng khi áp sát môi tôi.

“Hoàn toàn nhất trí với anh.”

ANH CÚI NHÌN TÔI với đôi mắt thật dịu dàng. “Không thể tin được thằng bé mới ở cùng ta hai năm thôi.”

“Em hiểu.” Tôi hôn anh, và chính lúc đó, tôi nhớ lại lúc sinh Teddy: tôi phải nhập viện mổ cấp cứu, Christian thì lo lắng đến cùng cực, còn bác sĩ Greene vẫn giữ được bình tĩnh khi Kẹo Con của tôi ở tình trạng nguy kịch. Tôi rùng mình khi nhớ lại kỉ niệm này.

“Chị Grey, chị đã đau đẻ được mười lăm tiếng rồi. Các cơn co bóp dạ con đang chậm dần dù đã dùng Pitocin hỗ trợ. Cần phải mổ đẻ cấp cứu thôi – em bé đang gặp nguy hiểm.” Bác sĩ Greene kiên quyết nói.

“Cũng đến lúc rồi cơ đấy!”

Christian gằn giọng, nhưng bác sĩ Greene phớt lờ anh đi.

“Christian, yên nào.” Tôi siết chặt tay anh. Giọng tôi thật thều thào và yếu ớt, mọi thứ trở nên mờ nhạt – tường nhà, máy móc, những chiếc áo choàng xanh… tôi chỉ muốn ngủ thiếp đi. Nhưng tôi còn một việc quan trọng phải làm đã… Ôi, phải rồi. “Em muốn tự đẻ thường.”

“Xin chị đấy, Grey. Cần mổ đẻ.”

“Xin em, Ana,” Christian van nài. “Thế thì tôi có ngủ mất không?”

“Có, em yêu, có đấy.” Giọng Christian gần nấc lên, rồi anh hôn lên trán tôi.

“Em muốn được gặp Kẹo Con.”

“Em sẽ gặp con mà.”

“Thôi được,” tôi lí nhí.

“Rốt cuộc cũng chịu,” bác sĩ Greene lầm bầm. “Y tá, chuẩn bị gây mê. Bác sĩ Miller, chuẩn bị cho phẫu thuật. Chị Grey, chúng tôi sắp chuyển chị tới phòng mổ.”

“Chuyển phòng ư?” Cả Christian và tôi cùng thốt lên.

“Đúng thế. Ngay bây giờ.”

Rồi đột nhiên chúng tôi di chuyển – rất nhanh, những bóng đèn trên trần chỉ mờ mờ ảo ảo thành một dãy ánh sáng lấp lóa trong khi tôi được đẩy đi băng băng trên hành lang.

“Anh Grey, anh cần phải thay quần áo vô trùng.”

“Sao cơ?”

“Ngay đi, anh Grey.”

Anh siết chặt tay tôi rồi buông ra.

“Christian,” tôi gọi với theo, bỗng thấy lo sợ.

Chúng tôi đi qua một loạt cánh cửa nữa, một y tá nhanh chóng dựng một tấm chắn qua ngực tôi. Cánh cửa mở ra rồi khép lại, có rất nhiều người trong phòng, ồn ào quá… tôi muốn về nhà.

“Christian đâu?” Tôi kiếm tìm từng khuôn mặt trong phòng để tìm chồng mình.

“Anh ấy sẽ vào với chị ngay thôi, chị Grey.”

Một lát sau, anh đứng cạnh tôi, mặc áo xanh lơ vô trùng, tôi lần tìm tay anh.

“Em sợ lắm,” tôi khẽ thốt lên.

“Đừng thế, em yêu, không sao đâu. Anh ở đây mà. Đừng sợ. Đâu có giống Ana mạnh mẽ của anh nhỉ.” Anh hôn lên trán tôi, và tôi chắc trong giọng nói của anh có điều gì đó không ổn.

“Chuyện gì thế?”

“Sao cơ?”

“Có chuyện gì không hay à?”

“Không sao đâu. Mọi việc đều ổn cả. Em yêu, chỉ là em mệt quá.” Mắt anh bừng lên lo lắng.

“Chị Grey, bác sĩ gây mê tới rồi. Anh ấy sẽ chỉnh lại liều lượng gây tê ngoài màng cứng, rồi chúng tôi sẽ tiến hành.”

“Cô ấy đang có cơn co bóp nữa.” Vùng bụng dưới tôi co thắt lại như thể bị một chiếc đai quấn chặt lấy. Quái quỷ. Tôi bóp nghiến tay anh khi cố chịu đựng cơn đau. Nín nhịn cơn đau này mệt mỏi quá. Tôi mệt lả. Nhưng tôi vẫn cảm nhận thấy rõ chất lỏng gây tê đang lan dần… lan dần xuống dưới. Tôi tập trung ngắm khuôn mặt Christian. Vào nếp nhăn giữa hai lông mày của anh. Anh đang gồng lên. Lo lắng lắm đây. Sao anh lại lo nhỉ?

“Chị có cảm thấy nó không, chị Grey?” Giọng nói kì quặc của bác sĩ vọng lại sau tấm chắn.

“Cảm thấy gì?”

“Chị không cảm thấy gì cả.”

“Không.”

“Tốt rồi. Bác sĩ Miller, làm thôi.”

“Em đang ổn lắm, Ana.”

Christian nhợt nhạt lắm rồi. Trán anh lấm tấm mồ hôi. Anh đang hốt hoảng. Đừng sợ sệt, Christian. Đừng sợ anh ơi.

“Em yêu anh,” tôi thốt lên.

“Ôi, Ana,” anh nấc lên. “Anh cũng yêu em, nhiều lắm.”

Tôi có cảm giác rất lạ ở phía dưới. Chưa từng như thế này bao giờ. Anh ngó qua tấm chắn, mặt nhợt nhạt, nhưng cứ nhìn trân trối, mê mải.

“Có chuyện gì thế?”

“Đang hút! Tốt rồi…”

Bỗng nhiên có tiếng khóc ré lên chói tai.

“Chị có một bé trai, chị Grey. Kiểm tra tình trạng apgar của bé đi.”

“Apgar ổn cả.”

“Em nhìn con được không?” Tôi hổn hển.

Christian biến mất mấy giây rồi bước ra ngay, ôm theo con trai tôi đang được quấn tã xanh. Mặt bé hồng hào, lấm lem chất nhầy trắng và máu. Con yêu. Kẹo yêu. Theodore Raymond Grey.

Tôi ngước nhìn Christian, anh ứa nước mắt.

“Con trai em đây, bà Grey,” anh thì thào, giọng căng lên và khản đặc.

“Con trai của chúng mình,” tôi lắp bắp. “Thằng bé xinh quá.”

“Đúng thế,” anh đáp rồi đặt nụ hôn lên trán cậu bé xinh xắn của chúng tôi ngay dưới dúm tóc thẫm màu. Theodore Raymond Grey đang chẳng biết gì. Mắt nhắm nghiền, tiếng khóc ban nãy im bặt, cậu bé ngủ rồi. Bé con là hình ảnh đẹp đẽ nhất tôi từng được chứng kiến. Xinh đẹp quá thể, tôi bắt đầu trào nước mắt.

“Cảm ơn em, Ana,” Christian thì thào, mắt anh cũng ứa nước.

“Chuyện gì thế?” Christian nâng cằm tôi lên.

“Em đang nhớ lại lúc sinh Ted.” Christian mặt tái nhợt và úp tay lên bụng tôi.

“Anh sẽ không chịu được chuyện đó nữa đâu. Lần này nhất định chọn mổ đẻ rồi.”

“Christian, em…”

“Không được, Ana. Lần ấy em suýt chết đấy. Không đâu.”

“Em đâu có suýt chết cơ chứ.”

“Không được.” Giọng anh dứt khoắt và khó mà cãi lại được, nhưng anh cúi nhìn tôi, ánh mắt dịu hẳn đi. “Anh thích cái tên Phoebe,” anh thì thầm, lướt mũi dọc mũi tôi.

“Phoebe Grey à? Phoebe… Được đấy. Em cũng thấy thích.” Tôi ngẩng lên cười rạng rỡ.

“Hay lắm. Anh muốn làm nốt món quà cho Ted.” Anh nắm tay tôi cùng bước xuống cầu thang. Mắt anh sáng bừng lên thích thú; Christian mong đợi thời khắc này suốt cả ngày nay rồi.

“Em có nghĩ con sẽ thích không?” Tôi bắt gặp vẻ băn khoăn trong mắt anh.

“Con sẽ thích mà anh. Khoảng hai phút. Christian à, con mới hai tuổi thôi.”

Christian vừa sắp xếp xong đoàn tàu bằng gỗ anh đã mua tặng sinh nhật Teddy. Anh đã nhờ Barney ở văn phòng đổi hai đầu máy bé xinh thành chạy bằng năng lượng mặt trời giống như chiếc máy bay trực thăng tôi từng tặng Christian mấy năm trước. Christian có vẻ cứ lo lo lắng lắng suốt. Tôi đoán có lẽ vì anh muốn tự chơi đoàn tàu này một mình, xếp hết chỗ này là chật kín sàn đá ở căn phòng ngắm cảnh lộ thiên của chúng tôi.

Ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc gia đình cho Ted. Dượng Ray và José sẽ tới dự cùng toàn thể gia đình Grey, kể cả chị họ mới sinh của Ted, cô con gái hai tháng tuổi của Kate và Elliot. Tôi mong chờ được gặp Kate để xem cô bạn khi làm mẹ ra sao.

Tôi ngắm nhìn cảnh sắc khi mặt trời lặn xuống dưới không gian mô phỏng Olympic Peninsula. Mọi điều Christian hứa hẹn đều thành hiện thực, còn tôi thì đến giờ vẫn còn run lên vì vui thích như cái lần đầu tiên được chiêm ngưỡng cảnh này. Cực kì sửng sốt: ánh chiều chạng vạng đổ xuống không gian. Christian ôm choàng tôi vào lòng.

“Cảnh đẹp nhỉ.”

“Đúng thế,” Christian đáp, rồi khi tôi quay lại, anh đang cúi nhìn tôi, hôn phớt lên môi tôi. “Cảnh tuyệt đẹp,” anh khe khẽ nói. “Anh thích nhất đấy.”

“Mái ấm của mình đấy anh.”

Anh cười và lại hôn tôi. “Anh yêu em, bà Grey à.”

“Em cũng yêu anh, Christian. Mãi yêu.”

Bình luận