Tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi mơ thấy mình vừa rơi xuống mấy bậc thang, và bật phắt dậy, cảm giác thoáng chao đảo. Trời vẫn tối, trên giường của Christian lúc này chỉ một mình tôi. Điều gì đó đã đánh thức tôi dậy, một ý nghĩ khó chịu nào đó. Tôi ngó qua chiếc đồng hồ báo thức để cạnh giường. Chỉ mới năm giờ sáng, nhưng tôi thấy rất thoải mái sau giấc ngủ. Tại sao nhỉ? Ừm – chắc do lệch múi giờ – lẽ ra đã là tám giờ sáng ở Georgia. Chết tiệt… Tôi phải uống thuốc. Tôi trèo khỏi giường, thầm cảm ơn bất kỳ điều gì đã làm tôi thức dậy. Có tiếng đàn piano nho nhỏ vẳng lại. Christian đang chơi đàn. Phải xem mới được. Tôi thích nhìn anh đàn. Trên người không mảnh vải, tôi quơ lấy tấm áo choàng vắt trên ghế rồi rảo bước nhẹ xuống hành lang, vừa đi vừa xỏ áo vào và dỏng tai nghe tiếng nhạc ma mị của một điệu buồn ai oán, phát ra từ căn phòng lớn.
Christian ngồi lẩn vào bóng tối, xung quanh là khung cảnh tranh tối tranh sáng của buổi bình minh, mái tóc anh óng ánh những vệt màu đồng dưới ánh sáng mờ ảo. Anh vẫn vận trên người chiếc quần pajama và đang rất tập trung dạo lên những khúc du dương, như lạc cả hồn vào điệu nhạc u sầu ấy. Tôi nấn ná lại, đứng quan sát trong bóng tối vì không muốn cắt ngang dòng cảm xúc của anh. Nhìn anh sao mà lạc lõng, thậm chí, sầu muộn và cô đơn đến xé lòng hay phải chăng chỉ là do tiếng nhạc quá ư buồn đau, sầu thảm. Dạo xong khúc nhạc, anh ngừng lại một chút rồi chơi lại lần nữa. Tôi chầm chậm tiến về phía anh, tựa hồ như con bướm đêm bị thu hút vào ánh lửa… bất giác tôi mỉm cười với ý nghĩ đó. Anh đưa mắt lên trông thấy tôi, thoáng nhăn mặt rồi đưa mắt trở lại phím đàn.
Ôi, chết tiệt, có phải anh cáu lên vì bị tôi làm phiền không?
“Lẽ ra em nên ngủ mới phải.” Giọng anh trách móc nhẹ nhàng.
Anh trông như đang bận tâm chuyện gì đó.
“Anh cũng nên ngủ mới phải.” Tôi đáp lại, giọng không mấy dịu dàng.
Anh ngước lên nhìn tôi, mỉm cười. “Cô đang mắng tôi à, cô Steele?”
“Vâng. Đúng vậy. Thưa ngài Grey.”
“Ừm, tôi ngủ không được.”
Đôi mày anh nhíu lại lần nữa và lần này vẻ mặt có thoáng nét khó chịu xen lẫn giận dữ. Với tôi ư? Chắc chắn không.
Tôi phớt lờ nét mặt đó của anh và đánh bạo tiến lại ngồi cạnh anh trên chiếc ghế đàn, tựa đầu lên bờ vai để trần của anh, quan sát những ngón tay thon uyển chuyển lướt nhanh trên những phím đàn. Anh ngừng một giây, rồi tiếp tục dạo hết khúc nhạc.
“Bài gì vậy, anh?” Tôi hỏi khẽ.
“Của Chopin. Prelude Opus 28, số 4. Cung Mi thứ. Nếu em quan tâm.” Giọng anh trầm trầm.
“Anh làm gì cũng khiến em quan tâm cả.”
Anh quay sang, dịu dàng hôn lên tóc tôi.
“Tôi không định đánh thức em dậy đâu.”
“Em biết. Chơi bản kia đi.”
“Bản kia?”
“Bản của Bach mà anh đã chơi trong buổi tối đầu tiên em đến đấy.”
“Ồ, của Marcello.”
Anh bắt đầu dạo đàn, chầm chậm và khoan thai. Tôi nhắm mắt, đầu tựa vào anh mà vẫn cảm nhận được chuyển động của đôi bàn tay thông qua bờ vai rắn chắc. Những nốt nhạc buồn thổn thức vây quanh chúng tôi, thật chậm và sầu não, vọng vang vang vào bốn bức tường. Bản nhạc hay đến ám ảnh và buồn hơn cả giai điệu ban nãy của Chopin, khiến tôi như lạc mất hồn vào khúc nhạc sầu ảo não. Nó như phần nào soi chiếu được cảm giác của tôi. Một sự khát khao tận trong thẳm sâu được biết nhiều hơn nữa về người đàn ông lạ thường này, để cố gắng hiểu hơn về nỗi buồn anh đang đeo mang. Trong thoáng chốc, bản nhạc kết thúc.
“Sao anh chỉ chơi những bản nhạc buồn như thế?”
Tôi ngồi thẳng người lên, nhìn anh nhưng anh chỉ đáp lại tôi bằng cái nhún vai, nét mặt thận trọng.
“Vậy là anh tập chơi đàn từ lúc sáu tuổi?” Tôi hỏi để khơi gợi.
Anh gật đầu, vẻ cảnh giác tăng thêm trong ánh mắt, đoạn anh mở lời.
“Tôi cật lực học dương cầm để làm vui lòng người mẹ sau của mình.”
“Để xứng đáng với một gia đình hoàn hảo?”
“Ừ, nói thế cũng được.” Anh lảng tránh. “Sao em lại dậy lúc này? Em không muốn nghỉ ngơi sau khi gắng sức hôm qua à?”
“Với em giờ này đã là tám giờ sáng rồi. Và em cần phải uống thuốc.”
Anh nhướng mày ngạc nhiên.
“Trí nhớ tốt đấy.” Anh nói khẽ, tôi biết anh cảm thấy ấn tượng về tôi. “Chắc chỉ có em mới nghĩ đến chuyện dùng thuốc ngừa thai vào đúng giờ nhất định ở một nơi khác múi giờ như vậy. Có lẽ em nên đợi thêm nửa tiếng nữa, và ngày mai cũng lại thêm nửa tiếng nữa. Vậy là cuối cùng, em có thể uống thuốc vào một giờ thích hợp hơn rồi.”
“Ý hay đấy.” Tôi thì thầm. “Vậy ta nên làm gì cho qua nửa tiếng đây?” Tôi giả đò chớp mắt nhìn anh ngây thơ.
“Tôi đã nghĩ ra được một vài chuyện nên làm.” Anh cười đầy tà ý. Tôi cố giữ vẻ điềm nhiên nhìn anh, dù lòng đang se lại và tan chảy trước cái nhìn ẩn ý.
“Hoặc là, chúng ta có thể trò chuyện.” Tôi khẽ đề nghị bất ngờ.
Anh nhíu mày.
“Tôi thích làm chuyện tôi đang nghĩ hơn.” Anh ôm tôi gọn lòng.
“Anh lúc nào cũng thích tình dục hơn nói chuyện cả.” Tôi bật cười, vòng tay ôm lấy hai tay anh để ngồi cho vững.
“Không sai. Đặc biệt là với em.” Anh dúi mũi vào tóc tôi và bắt đầu hôn dọc từ tai đến cổ. “Có lẽ ở trên chiếc đàn này.” Anh thì thầm.
Ôi trời. Toàn thân tôi thắt lại khi nghĩ đến chuyện đó. Trên đàn piano. Chao ơi.
“Em muốn nói rõ một chuyện.” Tôi nói khẽ, các mạch đập bắt đầu tăng tốc, trong khi đó, nữ thần nội tại đã nhắm nghiền mắt, say sưa thưởng thức cảm giác từ môi anh.
Anh thoáng dừng rồi lại tiếp tục những nụ hôn gợi tình.
“Luôn rất sẵn sàng để trao đổi thông tin, cô Steele. Cái gì cần được nói rõ đây?”
Hơi thở anh nóng hôi hổi trên cổ tôi, anh vẫn đặt lên người tôi những cái hôn dịu dàng.
“Về chúng ta.” Tôi thì thào, mắt nhắm lại.
“Ừm. Cái gì về chúng ta?”
Anh ngừng lại khi đang hôn dọc xuống lưng tôi.
“Tờ hợp đồng.”
Anh ngẩng đầu nhìn xuống tôi chằm chằm, ánh mắt thoáng nét buồn cười rồi thở phào. Anh vuốt ve má tôi bằng mấy đầu ngón tay.
“Ừm, tôi nghĩ tờ hợp đồng cần được thảo luận lại. Em có thấy vậy không?”
Giọng anh trầm khàn, ánh mắt dịu dàng. “Cần thảo luận lại?”
“Phải, cần thảo luận lại.” Anh cười.
Tôi há miệng nhìn anh thắc mắc.
“Nhưng anh đã xem nó rất quan trọng.”
“Ờ. Đó là trước đây. Nhưng dù sao, luật thì không cần thảo luận lại đâu, chúng vẫn được giữ nguyên.” Nét mặt anh hơi nghiêm lại.
“Trước đây? Trước đây là lúc nào?”
“Trước đây…” Anh ngưng lời, nét mặt trở lại thận trọng. “Trước nữa.” Anh nhún vai.
“Ồ.”
“Ngoài ra, tôi đã đưa em vào phòng giải trí hai lần và em đã không bỏ chạy.”
“Anh đoán em sẽ bỏ chạy à?”
“Mọi thứ em làm đều không thể đoán trước được, Anastasia.” Anh đáp khô khốc.
“Vậy để em nói rõ lại nhé. Anh chỉ muốn em luôn luôn làm theo những gì thuộc mục Quy định của hợp đồng chứ không phải theo toàn bộ hợp đồng.”
“Trừ khi ở trong phòng giải trí. Tôi muốn em tuân thủ theo tinh thần của bản hợp đồng mỗi khi bước vào phòng giải trí, và dĩ nhiên, tôi muốn em tuân thủ theo Quy định – luôn luôn tuân thủ. Khi đó, em sẽ được đảm bảo an toàn và tôi sẽ có thể có em bất cứ khi nào tôi muốn.”
“Và nếu em vi phạm một trong những Quy định thì sao?”
“Thì tôi sẽ phạt em.”
“Nhưng chẳng lẽ anh không cần sự cho phép của em?”
“Tôi cần chứ.”
“Và nếu em nói không.”
Anh nhìn tôi đăm chiêu một chút, vẻ mặt khó hiểu.
“Nếu em nói không thì cứ việc nói. Tôi sẽ c cách để thuyết phục em.”
Tôi đứng dậy thoát khỏi vòng tay anh. Tôi cần một chút khoảng cách. Anh nhíu mày khi tôi nhìn anh chăm chú. Nét mặt anh vừa như khó hiểu, lại vừa pha chút cảnh giác.
“Vậy chuyện trừng phạt vẫn giữ nguyên à?”
“Ừ, nhưng chỉ khi em phạm luật thôi.”
“Em cần đọc lại nó.” Tôi vừa nói vừa cố nhớ lại mấy chi tiết trong điều khoản.
“Tôi sẽ mang đến cho em ngay.” Giọng anh thoắt một cái bỗng pha đầy mùi công việc.
Chao. Chuyện này đã nhanh chóng trở nên nghiêm trọng. Anh đứng dậy và bước đi thoăn thoắt đến phòng làm việc. Da đầu tôi muốn nổi gai lên. Chà, tôi cần uống chút trà. Tương lai mối quan hệ của chúng tôi đang được đặt trên bàn thảo luận vào lúc 5:45 sáng trong khi đầu óc anh lại đang bận tâm về một chuyện khác – chẳng biết làm vậy có thông minh không? Tôi vào bếp, lúc này vẫn còn rất tối. Mấy cái công tắc đèn đâu cả rồi? Tôi tìm rồi bật chúng lên, sau đó đổ nước vào ấm. Thuốc của tôi! Tôi lục lọi trong chiếc xắc tay mà tôi đã bỏ lại chỗ quầy bar và dễ dàng tìm thấy chúng, ực một phát, xong. Trước cả khi tôi kịp nuốt viên thuốc qua cổ họng, Christian đã quay lại, ngồi trên một chiếc ghế nơi quầy bar và chăm chú nhìn tôi.
“Của em đây.” Anh đưa cho tôi một tờ giấy được đánh máy, tôi để ý thấy anh đã gạch đi vài chỗ.
QUY ĐỊNH
Tuân phục:
Người Phục Tùng vâng lời Người Áp Đặt lập tức và tự nguyện, không chần chừ, ngang bướng. Người Phục Tùng chấp thuận bất kỳ hành vi quan hệ tình dục nào Người Áp Đặt cho là phù hợp và thấy hài lòng. Người nữ sẽ nhiệt tình nhập cuộc và không do dự.
Ngủ:
Người Phục Tùng cần đảm bảo ngủ ít nhất tám bảy tiếng một đêm khi không ở bên Người Áp Đặt.
Thực phẩm:
Trang phục:
Trong suốt thời gian hợp đồng có hiệu lực, Người Phục Tùng sẽ không mặc những trang phục chưa được Người Áp Đặt chấp thuận. Người Áp Đặt sẽ cung cấp chi phí trang phục cho Người Phục Tùng sử dụng. Người Áp Đặt sẽ tháp tùng Người Phục Tùng đi mua trang phục cho những dịp đặc biệt. Nếu Người Áp Đặt yêu cầu, Người Phục Tùng sẽ phục sức và trang điểm như Người Áp Đặt mong muốn suốt thời gian hợp đồng, cả khi có mặt Người Áp Đặt cũng như khi Người Áp Đặt cho là cần thiết.
Tập thể dục:
Người Áp Đặt sẽ bố trí một huấn luyện viên riêng cho Người Phục Tùng bốn ba lần một tuần, vài giờ mỗi lần tùy theo sự thỏa thuận giữa Người Phục Tùng và huấn luyện viên. Huấn luyện viên sẽ báo cáo cho Người Áp Đặt sự tiến bộ của Người Phục Tùng.
Chăm sóc cá nhân:
Người Phục Tùng đảm bảo giữ gìn cơ thể sạch sẽ, luôn cạo và/hoặc triệt lông. Người Phục Tùng sẽ đi thẩm mỹ viện mà Người Áp Đặt chọn và quyết định thời gian cũng như thực hiện những trị liệu mà Người Áp Đặt cho là phù hợp.
Phẩm chất cá nhân:
Người Phục Tùng không có bất kỳ quan hệ tình dục nào với bất kỳ ai ngoại trừ Người Áp Đặt. Người Phục Tùng luôn cư xử tôn trọng và khiêm nhường. Người nữ phải ý thức rằng hành vi của cô ấy có thể trực tiếp ảnh hưởng đến Người Áp Đặt. Những tội lỗi, điều sai quấy cũng như cách cư xử kém của cô ấy đều được ghi lại khi Người Áp Đặt không có mặt.
Mọi sai phạm những nội dung trên đây đều bị trừng phạt lập tức, nội dung trừng phạt sẽ do Người Áp Đặt quyết định.
“Vậy là chuyện tuân phục cũng vẫn không thay đổi?”
“Đúng vậy.” Anh cười.
Tôi lắc đầu buồn cười và trước cả khi kịp nhận ra, tôi đã trợn mắt lên với anh.
“Có phải em vừa trợn mắt với tôi không, Anastasia?” Anh hỏi khẽ.
Khốn kiếp.
“Có thể lắm, còn tùy vào phản ứng của anh thế nào.”
“Vẫn luôn như cũ.” Anh nói và lắc đầu, ánh mắt lóe lên sự khoái trá.
Tôi vô thức nuốt ực một cái, một luồng cảm giác phấn khích chạy dọc theo người.
“Vậy thì…”
Chết tiệt. Tôi sẽ làm gì đây?
“Thì sao?” Anh đưa lưỡi liếm môi dưới.
“Anh muốn phát vào mông em bây giờ?”
“Ừ. Và anh sẽ làm vậy.”
“Ồ, thật vậy à, ngài Grey?” Tôi nói thách thức, toét miệng cười với anh. Trò chơi
cần phải có hai người.
“Em ngăn tôi lại được không?”
“Anh phải bắt được em trước đã.”
Anh thoáng tròn mắt, cười ranh mãnh, rồi chầm chậm đứng dậy.
“Ồ, vậy sao, cô Steele?”
Tôi và anh đang đứng ở hai bên quầy bar. Chưa bao giờ tôi thấy cám ơn sự tồn tại của nó hơn lúc này.
“Và em lại đang cắn môi kìa.” Anh vừa nói, vừa bước chậm sang trái trong khi tôi cũng đang di chuyển theo hướng của mình.
“Anh không bắt được đâu.” Tôi châm chọc. “Anh cũng đang đảo mắt kìa.” Tôi thử nói lý với anh.
Anh vẫn lừ lừ đi sang trái, tôi cũng vậy. “Đúng vậy, nhưng em có biết, em đã biến cái quầy bar này thành một trò kích thích không?” Anh mắt anh như lóe lên, bắn ra những tia nhìn hoang dại.
“Em nhanh lắm đấy, anh chưa biết nhỉ?” Tôi làm ra vẻ tỉnh bơ.
“Tôi cũng thế.”
Anh chầm chậm vờn tôi trong căn bếp. “Em có im lặng mà đến đây không?” Anh nói.
“Em đã từng làm vậy bao giờ chưa?”
“Cô Steele, ý cô là sao?” Anh cười nhếch mép. “Em sẽ gặp chuyện tệ hơn nếu em để tôi đến và bắt được em đấy.”
“Đó chỉ là khi anh bắt được em thôi, Christian. Còn ngay lúc này, em đâu có ý định để cho anh bắt được em.”
“Anastasia, em coi chừng sẽ bị ngã và tự làm đau mình đấy. Thế nghĩa là em sẽ vi phạm qui định đấy nhé.”
“Em vẫn luôn bị đặt trong tình thế nguy hiểm kể từ ngày em gặp ngài, ngài Grey, có luật hay không gì cũng vậy.”
“Em nói đúng.” Anh đứng lại, nhíu mày.
Bất thình lình, anh lao đến tôi, tôi thét lên và chạy bay đến chỗ bàn ăn. Tôi thoát được, đứng đối diện anh qua chiếc bàn. Tim tôi đập thình thình, adrenalin chạy rần rật trong người… Chao ơi… trò này hồi hộp quá. Tôi như trở lại thành đứa trẻ, dù biết nó chẳng đúng tẹo nào. Tôi cẩn thận quan sát anh đang thận trọng từng bước tiến về phía tôi. Tôi dịch từng bước một ra xa.
“Em nắm rõ cách để làm xao lãng một người đàn ông, Anastasia nhỉ.”
“Chỉ để vui thôi mà, ngài Grey. Làm anh xao lãng khỏi cái gì?”
“Cuộc sống này. Vũ trụ này.” Anh huơ tay bâng quơ.
“Nét mặt anh vẫn đầy vẻ lo lắng ngay cả khi anh đang chơi đùa đấy thôi.”
Anh dừng bước, khoanh tay lại, vẻ mặt buồn cười.
“Chúng ta có thể chơi trò này cả ngày, cưng ạ, nhưng chắc chắn tôi sẽ bắt được em, và khi đó sẽ rất tệ cho em đấy.”
“Anh không thể đâu.”
Lẽ ra tôi không nên nói quá tự tin. Tôi lặp lại câu nói này như thần chú. Tiềm thức tôi như bắt được đôi giày Nike, và giờ đang đứng ở vạch xuất phát.
“Bất kỳ ai cũng sẽ nghĩ rằng em không muốn tôi bắt được em.”
“Em không muốn thật mà. Đó mới là vấn đề. Cảm giác của em về chuyện bị trừng phạt cũng giống hệt cảm giác của anh sợ bị em chạm vào người vậy.”
Trong một khắc, thần thái của anh thay đổi hoàn toàn. Không còn một Christian đang đùa vui nữa. Anh đứng nhìn tôi trân trối như thể vừa bị tôi tát vào mặt. Mặt anh xám ngoét.
“Đó là cảm giác của em ư?” Anh trầm trầm hỏi.
Từng chữ anh nói, và cả cái cách anh thốt ra chúng đã nói lên tất cả. Ôi không.
Chúng cho tôi biết nhiều hơn về anh và cảm giác của anh. Chúng bộc lộ cả nỗi sợ hãi và ghê tởm của anh. Tôi nhíu mày. Không, tôi không cảm thấy tệ vậy đâu. Không cách nào. Thật không?
“Không. Chuyện đó không tác động đến em mạnh như vậy, chỉ từa tựa thế để anh hiểu hơn thôi.” Tôi nói nhỏ, mắt nhìn anh lo lắng.
“Ồ.” Anh thốt lên.
Chết tiệt. Trông anh đăm chiêu quá đỗi, như thể tôi đã cướp mất của anh sự sống vậy.
Tôi hít một hơi dài, đi vòng qua bàn và đứng trước mặt anh, nhìn thẳng vào đôi mắt lo sợ của anh.
“Em ghét nó đến vậy à?” Anh hỏi trong hơi thở, mắt chứa đầy sự khiếp sợ.
“Ừm… không.” Tôi đoan chắc với anh. Chao – hóa ra đó chính là cảm giác của anh về chuyện bị chạm vào cơ thể?
“Không. Em cũng không rõ cảm giác của mình nữa. Em không thích nó, nhưng cũng chẳng hề ghét nó.”
“Nhưng tối qua, trong phòng giải trí, em…”
“Em làm vậy vì anh, Christian, vì anh cần nó. Nhưng em thì không. Tối qua, anh đã không làm em đau. Mọi chuyện thực hiện trong một hoàn cảnh khác. Trong thâm tâm, em hiểu được chuyện đó, và em tin anh. Nhưng khi anh muốn trừng phạt em, em lo rằng anh sẽ làm đau em.” Mắt anh tối sầm như hút vào một cơn bão lớn. Thời gian tích tắc trôi qua, cuối cùng anh trả lời, nhẹ nhàng.
“Tôi muốn làm em đau. Nhưng không phải quá khả năng chịu đựng của em.” Chết tiệt.
“Tại sao?”
Anh lùa tay vào tóc, nhún vai.
“Đơn giản là tôi cần làm vậy.” Anh dừng
lại, khổ sở nhìn tôi rồi nhắm mắt lại, lắc đầu. “Tôi không thể nói với em được.” Anh thì thầm.
“Không thể hay sẽ không nói?”
“Sẽ không nói.”
“Vậy là anh biết tại sao.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng anh sẽ không nói cho em biết.” “Nếu tôi nói, em sẽ thét lên mà chạy khỏi nơi này, và sẽ không bao giờ muốn quay trở lại.” Anh thận trọng nhìn tôi. “Tôi không muốn mạo hiểm chuyện này, Anastasia.”
“Anh muốn em ở lại.”
“Hơn cả những gì em tưởng. Tôi không thể chịu đựng được nếu mất em.”
Ôi trời.
Anh đắm đuối nhìn tôi, rồi đột ngột kéo tôi vào vòng tay và hôn tôi, mãnh liệt. Tôi hoàn toàn bị bất ngờ, tôi cảm nhận được nỗi hoang mang và cả sự khao khát đến tuyệt vọng trong nụ hôn của anh.
“Đừng rời xa anh. Em đã nói em sẽ không rời xa anh và em đã xin anh đừng bỏ em, trong giấc ngủ của em.” Anh thì thầm trên môi tôi.
Ồ, những lời thú tội về đêm của tôi.
“Em không muốn đi.” Tim tôi thắt lại, thổ lộ thành lời những điều muốn giấu kín.
Đây là một người đàn ông đầy khao khát. Nỗi sợ hãi của anh hiện hữu rất rõ ràng, nhưng anh bị lạc lối… đâu đó trong bóng tối. Đôi mắt anh mở to, trống trải và khổ sở. Tôi có thể xoa dịu anh, cùng anh bước vào trong góc tối ấy, để đưa anh trở lại vùng ánh sáng.
“Cho em xem.” Tôi thì thầm.
“Cho em xem?”
“Cho em xem nó đau đến thế nào.”
“Cái gì?”
“Trừng phạt em đi. Em muốn biết nó đau đớn đến đâu.”
Christian lùi ra xa khỏi tôi, anh hoàn toàn bối rối.
“Em sẽ thử ư?”
“Vâng. Em đã nói em sẽ thử.”
Nhưng tôi giữ kín lý do trong lòng. Nếu tôi chịu đựng sự trừng phạt đó, vì anh, có lẽ anh sẽ để tôi chạm vào anh.
Anh chớp mắt.
“Ana, em thật khó hiểu.”
“Em cũng không hiểu mà. Em muốn làm rõ chuyện này. Rồi cả anh và em sẽ biết, một lần trong đời, rằng em có chịu đựng được hay không. Nếu em vượt qua được, thì sẽ đến lượt anh…”
Tôi không tìm được từ để nói nữa. Đôi mắt anh lại mở to. Anh hiểu tôi đang nhắc đến chuyện đụng chạm. Trong một khoảnh khắc, nhìn anh như đang nát tan lòng, nhưng sau đó, mặt anh đầy kiên quyết, sắt đá. Anh nheo mắt nhìn tôi như đang cân nhắc, lựa chọn điều gì.
Bỗng anh đột ngột nắm chặt tay tôi rồi quay người, kéo tôi ra khỏi căn phòng lớn, lên lầu, vào phòng giải trí. Khoái lạc và đau đớn, tưởng thưởng và trừng phạt – những lời nói của anh dạo nào vang vang mãi trong đầu tôi.
“Tôi sẽ cho em xem nó đau đớn đến nhường nào, và em sẽ phải suy nghĩ lại.” Anh dừng ở cửa. “Em đã sẵn sàng chưa?”
Tôi gật, lòng tôi đã quyết. Tôi thấy mình hơi choáng váng cứ như tất cả máu đã rút khỏi mặt mình.
Anh mở cửa, tay vẫn giữ chặt cánh tay tôi rồi vơ lấy một vật gì tựa như sợi dây nịt từ chiếc kệ cạnh cửa, sau đó anh dẫn tôi đến chiếc ghế nệm dài bằng da đỏ ở góc xa căn phòng.
“Quỳ lên ghế.” Giọng anh trầm trầm ra lệnh.
Được thôi. Tôi làm được. Tôi quỳ lên nền da nhẵn mềm. Anh vẫn để tôi choàng trên người tấm áo choàng tắm. Trong một thoáng giây, tôi thấy ngạc nhiên vì anh không bắt tôi cởi nó ra. Chết tiệt, vậy là sẽ đau lắm đây… Tôi biết.
“Chúng ta đến đây vì cô đồng ý, Anastasia. Và cô đã định thoát khỏi tôi. Tôi sẽ phạt cô sáu roi. Cô phải cùng đếm với tôi.”
Tại sao anh không thực hiện ngay đi? Anh luôn xem chuyện trừng phạt tôi như một bữa tiệc thịnh soạn của anh vậy. Tôi trợn mắt, thừa biết anh chẳng thể nào thấy được.
Anh nâng mép áo choàng của tôi lên, không hiểu tại sao, tôi thấy cảm giác còn gần gũi hơn cả khi xoay trần ra hết. Nhẹ nhàng, anh vuốt ve mông tôi, bàn tay ấm áp xoa xoa lên cả hai mông và xuống cả phần trên đùi.
“Tôi phạt cô để cô nhớ mà không chạy thoát khỏi tôi lần nữa, và vẫn luôn luôn như vậy, tôi không bao giờ muốn cô chạy khỏi tay tôi.” Anh thì thầm.
Tôi cảm thấy thật mỉa mai. Tôi muốn trốn khỏi anh để tránh bị trừng phạt. Nhưng nếu anh mở rộng vòng tay, tôi sẽ chạy ùa vào lòng anh, không phải xa rời anh.
“Và cô còn trừng mắt nhìn tôi nữa chứ. Cô thừa biết tôi cảm thấy thế nào.”
Bất thình lình, tất cả bay biến hết trong giọng nói anh – nỗi sợ hãi đã từng hiển hiện ấy. Con người thật của anh đã trở lại dù anh đã từng thế nào đi chăng nữa. Tôi nghe được trong giọng điệu anh, trong cái cách anh chạm mấy ngón tay lên lưng tôi, giữ người tôi lại – và không khí trong căn phòng thay đổi.
Tôi nhắm mắt, chuẩn bị tâm thế cho cú đánh. Rồi nó đến, mạnh, đập vào sau người tôi, và cú phát từ sợi dây lưng là nỗi sợ duy nhất của tôi. Tôi thét lên không chủ tâm và hớp trọn một hớp không khí.
“Đếm đi, Anasatiasia.” Anh ra lệnh.
“Một!” Tôi thét vào anh, nghe như một lời nguyền rủa.
Anh đánh tôi một lần nữa, sự đau đớn như rung động, lan tỏa khắp sợi dây lưng. Khốn kiếp… Cái này đau kinh khủng.
“Hai.” Tôi kêu lớn.
Cảm giác thật tuyệt khi được thét lên.
Anh thở gấp và khàn trong khi hơi thở tôi gần như muốn tắt khi nỗ lực quờ quạng tìm kiếm chút sức mạnh nội lực còn sót lại trong cơ thể. Sợi dây lưng lại cắt vào da thịt tôi lần nữa.
“Ba.”
Nước mắt tôi tuôn ra không mong đợi. Chao – chuyện này đau đớn nhiều hơn tôi tưởng – quá đau đớn so với những lần phạt vào mông khi trước. Anh không giữ lại chút sức lực nào.
“Bốn!”
Tôi đếm to như thét khi sợi dây thắt lưng lại vụt vào người tôi lần nữa, nước mắt đã chảy thành dòng trên mặt tôi lúc này. Tôi đâu muốn khóc. Chỉ vì quá giận dữ nên tôi khóc mà thôi. Anh lại vụt roi.
“Năm.”
Giọng tôi nghe như một tiếng khóc thổn thức bị chặn nghẹn lại, và giây phút đó, tôi thấy mình căm ghét anh kinh khủng. Một roi nữa thôi, tôi chỉ còn chịu thêm một roi nữa thôi. Mông tôi như đang bị lửa nung nóng.
“Sáu.”
Tôi thều thào khi cảm giác đau đến bỏng rát đó lại xát vào người tôi thêm lần nữa, và tôi nghe tiếng anh quẳng sợi dây nịt sau lưng mình, rồi anh kéo tôi vào lòng, hơi thở hổn hển xen lẫn xót xa… nhưng tôi không cần bất kỳ cái gì từ anh nữa.
“Buông ra… không…”
Tôi vùng vẫy chống cự, thoát khỏi tay anh, đẩy anh ra. Chống lại anh.
“Đừng chạm vào tôi!” Tôi rít lên.
Tôi đứng phắt dậy, đăm đăm nhìn anh, còn anh nhìn tôi như thể tôi sắp lao đi, đôi mắt anh mở to lúng túng. Tôi lấy mu bàn tay giận dữ gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại, nhìn anh trừng trừng.
“Đây là điều anh thực sự thích? Tôi, như thế này ư?” Tôi kéo tay áo choàng để chùi sạch mũi.
Anh nhìn tôi cảnh giác.
“Hừm, anh là một thằng khốn nạn.”
“Ana.” Anh kêu lên, có vẻ bị sốc.
“Đừng có gọi tên tôi! Anh cần coi lại thứ giẻ rách của mình đi, Grey!”
Dứt lời, tôi quay ngoắt, bước ra khỏi căn phòng, khép cửa lại sau lưng.
Tôi gài tay nắm cửa lại rồi đứng tựa vào cửa. Đi đâu đây? Có nên đi không? Có nên ở lại không? Tôi thực sự nổi giận, những giọt nước mắt nóng bỏng chảy dài trên má, tôi giận dữ quệt chúng đi. Tôi chỉ muốn cuộn tròn người lại. Cuộn người và bình tĩnh lại bằng cách nào đó. Hàn gắn lòng tin đã tan tành của mình. Tại sao tôi lại ngu ngốc đến vậy? Sao tôi lại đau đến thế.
Tôi đưa tay thận trọng xoa xuống mông. Aaa! Rát quá! Đi đâu đây? Không phải phòng anh ta. Hay là phòng tôi, hay còn gọi là căn phòng của tôi trong tương lai, không, đang là phòng của tôi, đã từng là của tôi… Đây là lý do vì sao anh ta muốn tôi giữ nó. Anh ta biết sẽ có lúc tôi muốn xa anh ra đôi chút.
Tôi bước thẳng về hướng đó, biết rõ Christian có lẽ sẽ đi sau mình. Căn phòng hãy còn tối lắm, bình minh chỉ vừa hé lộ phía chân trời. Tôi trèo lên giường khó khăn, cố gắng cẩn thận để không ngồi lên chỗ đau đang rất nhạy cảm. Tôi vẫn mặc tạm áo choàng trên người, bọc nó quanh mình, cuộn tròn người lại và buông thả tất cả – tôi nức nở khóc trên gối.
Tôi đã nghĩ gì vậy? Tại sao tôi để anh ta làm vậy với mình? Tôi muốn đi vào vùng tối của anh ta, để dò tìm xem chúng kinh khủng đến mức nào – nhưng nó quá đen tối với tôi. Tôi không thể làm vậy được. Nhưng, đó lại là điều anh ta muốn làm; là thứ anh ta thể hiện ra ngoài.
Thật là một cú đánh thức tỉnh nhớ đời. Mà nói cho công bằng, anh ta đã liên tục và liên tục cảnh cáo tôi, hết lần này sang lần khác. Anh ta bất bình thường. Anh ta có những nhu cầu mà bản thân tôi không thể đáp ứng được. Giờ thì tôi đã nhận ra. Tôi không muốn anh ta đánh tôi thêm lần nào nữa cả, không bao giờ. Tôi nghĩ về vài lần trước anh đã từng đánh tôi, và lấy sự nương tay của anh những lúc đó ra mà so sánh. Đã đủ với anh chưa? Tôi lại khóc dữ hơn. Tôi sẽ mất anh. Anh sẽ không muốn ở bên tôi khi mà tôi không cho anh điều anh muốn. Tại sao, tại sao, tại sao tôi lại đi yêu một kẻ đa nhân cách? Tại sao, tại sao tôi không yêu José hay Paul Clayton, hay một người nào khác giống tôi?
Ồ, ánh mắt thất thần của anh khi tôi quay lưng đi. Tôi thật ác, tôi bị sốc vì sự tàn bạo của anh… anh sẽ tha thứ cho tôi… Và tôi sẽ tha thứ cho anh chứ? Những suy nghĩ tựa như một mớ tơ vò, rối rắm lộn xộn vang đi, dội lại trong đầu tôi. Tiềm thức tôi đang buồn bã lắc đầu, còn nữ thần nội tại đã trốn đâu mất biệt. Ôi, đây là một buổi bình mình tối tăm của tâm hồn tôi. Tôi cô đơn quá. Tôi muốn mẹ ở bên. Tôi nhớ lời mẹ lúc chia tay ở phi trường – “Hãy làm những gì trái tim con mách bảo và đừng, đừng, cố đừng cả nghĩ về mọi việc. Cứ thư giãn và tận hưởng cuộc đời của con. Con còn trẻ lắm, con gái à. Con còn có cả một đời để trải nghiệm, cứ để mọi việc tự nhiên đến. Con xứng đáng được những gì tốt nhất”.
Tôi đã nghe theo trái tim mình, và giờ thì tôi nhận được một cái mông đau và một tâm trạng khổ sở, nát tan. Tôi phải đi. Vậy thôi… Tôi phải rời bỏ. Anh ta không hợp với tôi, và bên tôi, anh ta cũng không được tốt lành gì. Làm cách nào chúng tôi có thể hòa hợp được? Và bỗng ý nghĩ sẽ không gặp lại anh nữa thực sự làm tôi nghẹn lại… Năm Mươi của tôi.
Tôi nghe tiếng mở cửa. Ôi không, anh ta đã đến. Anh đặt thứ gì đó lên bàn cạnh giường. Chiếc giường chuyển động dưới sức nặng của anh khi anh trèo lên giường sau lưng tôi.
“Nín nào.” Anh nói nhỏ. Tôi chỉ muốn nhoài người ra xa khỏi anh, lê người về phía bên kia giường, nhưng tôi như bị bất động. Tôi không nhấc người được, nên nằm thẳng đơ, cũng chẳng thèm tuân phục. “Đừng chống cự lại anh, Ana, xin em.” Anh thầm thì.
Nhẹ nhàng, anh kéo tôi vào lòng, vùi mặt vào mái tóc tôi, hôn lên cổ tôi.
“Đừng căm ghét anh.” Anh nói dịu dàng qua làn da tôi, giọng buồn đến nhói lòng.
Tim tôi lại thắt lại rồi buông ra một dòng nước mắt lặng thinh. Anh hôn tôi tiếp tục, nụ hôn dịu dàng, nhẹ nhàng nhưng tôi vẫn giữ vẻ xa cách và thận trọng.
Chúng tôi nằm bên nhau như thế rất lâu, không ai nói một lời nào. Anh chỉ ôm tôi, và dần dần, tôi thấy thư thái hơn rồi ngừng khóc. Buổi bình minh đến rồi đi, và những tia nắng nhạt dịu từ từ bừng lên rực rỡ khi trời đã sáng hẳn, chúng tôi vẫn lặng im nằm cạnh nhau.
“Anh mang cho em vài viên Advil và kem bôi.” Một lúc lâu sau, anh mở lời.
Tôi chầm chậm xoay trong vòng tay anh để có thể nhìn vào mặt anh. Đầu tôi đặt trên cánh tay anh. Đôi mắt anh xám lạnh lẽo, ẩn ức.
Tôi nhìn gương mặt điển trai của anh. Anh không bộc lộ gì cả, nhưng mắt anh vẫn dán vào mắt tôi, tựa hồ như không chớp. Ôi, anh đẹp đến nghẹn thở. Trong một khoảng thời gian ngắn thế, vậy mà anh đã trở nên rất, rất thân yêu với tôi. Tôi đưa tay, vuốt ve má anh, chạm ngón tay vào đám râu lởm chởm của anh. Anh nhắm mắt và thở nhẹ ra.
“Em xin lỗi.” Tôi thì thầm.
Anh mở mắt nhìn tôi thắc mắc.
“Về cái gì?”
“Về những gì em nói.”
“Em đâu có nói với anh điều gì mà anh không biết.” Ánh mắt anh dịu đi nhẹ nhõm. “Anh xin lỗi đã làm đau em.”
Tôi nhún vai.
“Em yêu cầu anh mà.” Và giờ thì tôi biết. Tôi nuốt khan. Đã đến lúc. Tôi cần nói lời của mình. “Em không nghĩ em có thể trở thành người mà anh mong đợi.”
Tôi thì thào.
Anh tròn mắt, rồi chớp mắt, nét sợ hãi trên gương mặt anh đã quay trở lại.
“Em là tất cả con người mà anh mong đợi.”
Cái gì?
“Em không hiểu. Em không phục tùng, và anh thừa biết quá rõ em sẽ không bao giờ để anh lặp lại chuyện đó với em thêm lần nữa. Vậy mà đó là những gì anh cần sao, anh nói thế ư?”
Anh lại nhắm mắt, tôi như thấy vô số trạng thái cảm xúc lần lượt diễu qua trên mặt anh. Khi anh mở mắt ra, nét mặt anh bỗng thành lạnh lẽo. Ôi không.
“Em nói đúng. Tôi nên để em ra đi. Tôi không tốt cho em đâu.”
Da đầu tôi nổi gai lên tựa như từng nang lông trên cơ thể dựng lên hết để tập trung, và cả thế giới như rơi xuống, bỏ lại một vực thẳm rộng toang hoác để tôi rơi tõm vào. Ôi không.
“Em không muốn đi.” Tôi thì thào.
Chết tiệt – vậy đó. Tiếp tục chơi hay trả giá. Nước mắt tôi lại tuôn xuống.
“Tôi cũng không muốn em đi.” Anh nói khẽ, giọng buồn bã. Anh đưa tay vuốt má tôi và quệt đi những giọt nước mắt đang rơi. “Tôi như sống lại từ ngày tôi biết em.” Anh di ngón cái quanh viền môi dưới của tôi.
“Em cũng thế.” Tôi thì thầm. “Em đã yêu anh mất rồi, Christian.”
Anh mở to mắt lần nữa, nhưng lần này chất chứa đơn thuần một nỗi sợ không lẫn vào đâu được.
“Không.” Anh thều thào như thể tôi vừa đấm vào ngực anh.
Ôi không.
“Em không được yêu tôi, Ana. Không… như vậy là sai lầm.” Anh nói trong nỗi khiếp sợ.
“Sai? Nhưng tại sao?”
“Nhìn em kìa. Tôi không thể làm em hạnh phúc đâu.” Giọng anh đau đớn.
“Nhưng anh thật sự làm em hạnh phúc mà.” Tôi nhíu mày.
“Không phải bây giờ, không phải là điều tôi muốn làm.”
Khốn kiếp. Lý do thật là đây. Đây là lý do chính suốt bấy lâu nay – sự không tương hợp – và tôi bỗng nghĩ đến tất cả những người phục tùng đáng thương kia.
“Chúng ta không bao giờ vượt qua được chuyện đó, phải không?” Tôi hỏi khẽ, da đầu tôi dựng cả lên vì sợ hãi.
Anh lắc đầu lãnh đạm. Tôi nhắm mắt lại. Tôi không thể chịu đựng thêm khi nhìn anh.
“Ừm… Vậy là em nên ra đi.” Tôi lầm bầm, rụt người đau đớn ngồi dậy.
“Đừng, đừng đi.” Giọng anh hoảng hốt.
“Không còn lý do nào để em ở lại.”
Thoạt nhiên, tôi thấy mệt mỏi, thật sự vô cùng mệt mỏi, và tôi muốn đi ngay bây giờ. Tôi trèo khỏi giường, Christian theo sau.
“Em phải thay quần áo. Em cần chút riêng tư.” Tôi điềm đạm nói, vô hồn, bỏ anh lại bên chiếc giường.
Tôi đi xuống lầu, bất giác liếc qua căn phòng lớn, chỉ mới vài giờ trước tôi còn tựa đầu lên vai anh nghe anh dạo đàn. Quá nhiều thứ đã diễn ra từ lúc ấy. Tôi tỉnh táo lướt qua trở lại những hành động tệ hại của anh, và giờ tôi hiểu anh không có khả năng yêu, hoặc cho hay nhận tình yêu. Nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất của tôi đã hiển hiện. Và lạ lùng thay, cảm giác thật tự do.
Nỗi đau quá lớn đến độ tôi không muốn biết đến nó nữa. Tôi thấy tê dại. Tôi như đã thoát khỏi xác thân mình và giờ đang là kẻ qua đường đứng quan sát tấn bi kịch đang trải ra trước mắt. Tôi tắm nhanh theo quán tính, tâm trí chỉ nghĩ về từng giây sắp tới. Giờ thì vặn chai sữa tắm. Để lại chai sữa tắm lên kệ. Lau khăn lên mặt, lên vai… Cứ thế và cứ thế, tất cả đơn giản thôi mà, những hành động máy móc, đòi hỏi suy nghĩ giản đơn, không phức tạp.
Tôi tắm xong, vì không phải gội đầu nên tôi lau mình khá nhanh. Tôi mặc quần áo trong phòng tắm, lấy từ trong chiếc va li nhỏ của mình cái quần jean và áo thun. Quần jean xát lên chỗ đau của tôi, nhưng thật tình, tôi mừng vì mình thấy đau bởi nó giúp tôi xao lãng đôi chút khỏi những sự kiện đã diễn ra trong trái tim tan nát của tôi.
Tôi cúi xuống để đóng va li lại, bỗng tôi trông thấy cái túi đựng món quà dành cho Christian, một bộ dụng cụ mẫu dành cho dòng tàu lượn Blanik L23 để anh lắp ráp. Nước mắt lại dâng lên. Ôi không… những giây phút tươi đẹp, khi hy vọng còn tràn ngập. Tôi lấy nó khỏi va li, nhớ rằng mình cần trao nó cho anh. Tôi vội xé một mảnh giấy từ quyển tập, vội vã nguệch ngoạc vài dòng, và để nó lên trên chiếc hộp.
Vật này gợi em nhớ về những ngày hạnh phúc.
Cảm ơn anh.
Ana
Tôi nhìn lại mình trong gương. Một cái bóng xanh xao ám ảnh đang nhìn tôi chăm chú. Tôi vấn tóc thành một búi, mặc kệ đôi mắt đã sưng húp vì khóc. Tiềm Thức gật đầu ủng hộ mặc dù nàng biết không nên cư xử quá đáng lúc này. Không thể nào tin được thế giới của tôi đã vỡ vụn thành một đống tro tàn trơ trọi, tất cả những niềm hy vọng và những giấc mơ tiêu tan hết. Không, không, xin đừng nghĩ về nó nữa. Không phải bây giờ, chưa phải lúc. Hít một hơi thật sâu, tôi nhấc va li lên, và sau khi đặt bộ dụng cụ tàu lượn cùng tờ giấy lên trên gối, tôi tiến vào căn phòng lớn.
Christian đang nói chuyện điện thoại. Anh mặc quần jeans đen và áo thun, đi chân trần.
“Ông ta nói sao?” Anh hỏi lớn khiến tôi giật mình. “Hừm, lẽ ra ông ta nên nói trước với chúng ta cái sự thật chết tiệt đó. Số của ông ta là gì? Tôi cần gọi hắn… Welch, chuyện này thật đúng rác rưởi.” Anh liếc nhìn lên rồi không rời ánh mắt tối sầm của mình khỏi tôi. “Tìm bà ta đi.” Anh nạt rồi bấm nút tắt điện thoại.
Tôi đi về chỗ chiếc ghế nệm dài để lấy ba lô, cố hết sức tảng lờ anh. Tôi lấy chiếc Mac ra khỏi ba lô rồi đi ngược trở lại bếp, cẩn thận đặt nó trên quầy bar cùng với chiếc BlackBerry và chìa khóa xe hơi. Khi tôi quay lại đối mặt với anh, anh đang nhìn tôi chăm chăm, sững sờ vì hoảng sợ.
“Em cần số tiền của chiếc Beetle mà Taylor đã bán giùm em.” Tôi nói rõ ràng, bình tĩnh, không chút cảm xúc… thật phi thường.
“Ana, tôi đâu cần những thứ ấy, chúng là của em.” Anh nói như không tin được. “Giữ chúng đi.”
“Không, Christian. Em đã nhận chúng vì bị ép buộc – và giờ em không cần chúng nữa.”
“Ana, em phải hiểu chứ.” Anh khó chịu với tôi, ngay cả lúc này.
“Em không cần bất cứ thứ gì gợi em nhớ về anh. Em chỉ muốn lấy lại số tiền Taylor đã bán chiếc xe của em.” Giọng tôi đều đều.
Anh lấy hơi. “Em đang cố làm tổn thương tôi đấy à?”
“Không.” Tôi nhíu mày đăm đăm nhìn anh. Dĩ nhiên không… Tôi yêu anh mà. “Không phải vậy. Em chỉ đang cố bảo vệ mình thôi.” Tôi thầm thì. Bởi vì anh không muốn em theo cách mà em muốn anh.
“Ana, em mang chúng đi đi.”
“Christian, em không muốn tranh cãi.” Em chỉ muốn lấy lại số tiền đó.
Anh nheo mắt, nhưng tôi đã mất cảm giác bị đe dọa vì anh nữa rồi. Ừm, còn một chút. Tôi điềm tĩnh nhìn lại anh, không chớp mắt mà cũng chẳng cần phải rụt rè.
“Em nhận séc được không?” Giọng anh đầy cay đắng.
“Vâng. Em nghĩ anh giỏi chuyện đó.” Anh không cười mà chỉ đơn giản quay gót bước vào phòng làm việc. Tôi đưa mắt chậm rãi nhìn lần cuối quanh căn hộ của anh – nhìn những bức tranh treo trên tường – những hình ảnh trừu tượng, thanh bình và yên tĩnh… thậm chí lạnh lẽo. Hợp nhau nhỉ, tôi mơ màng nghĩ. Mắt tôi lơ đễnh hướng về chiếc đàn piano. Chao – nếu tôi biết giữ mồm, có lẽ chúng tôi đã ân ái trên chiếc đàn rồi. Không, đã “chơi” trên chiếc đàn mới đúng, ờ, tôi thích dùng chữ “ân ái” hơn. Ý nghĩ đó đè nặng buồn bã lên tâm trí và chút mảnh tim còn sót lại của tôi. Anh chưa từng ân ái với tôi, phải vậy không? Tất cả chỉ là “chơi” với anh thôi.
Christian quay lại, trao cho tôi một phong bì.
“Taylor bán được với giá hời. Nó là dòng xe cổ điển. Em nhờ anh ta đi. Anh ta sẽ đưa em về.”
Anh gật đầu về phía sau vai tôi. Tôi quay lại đã thấy Taylor đứng bên cửa, trên người vận bộ com-plê, trông vẫn luôn hoàn hảo như mọi khi.
“Được mà. Em có thể tự về. Cảm ơn anh.”
Tôi quay lại nhìn Christian, và thấy duy nhất sự giận dữ trong đôi mắt anh.
“Em muốn thách thức tôi từng việc một đấy à?”
“Tại sao em phải thay đổi thói quen sống của mình chứ?” Tôi nhún vai biện hộ.
Anh nhắm mắt lại kiềm chế cơn giận, bàn tay lùa vào trong tóc.
“Ana, để Taylor đưa em về đi.”
“Để tôi lấy xe, cô Steele.” Taylor nói quả quyết.
Christian gật đầu với anh ta, và khi tôi nhìn lại, anh ta đã đi mất.
Tôi quay lại nhìn Christian. Chúng tôi đứng cách nhau hơn một mét. Anh tiến lên phía trước, bất giác tôi lùi lại. Anh đứng im, vẻ mặt khổ sở, đôi mắt xám như có lửa.
“Tôi không muốn em ra đi.” Anh thì thầm, giọng thiết tha.
“Em không thể ở lại. Em biết em cần gì còn anh thì không đáp ứng được cho em, và em cũng không thể cho anh những gì anh cần.”
Anh lại tiến lên một bước, tôi vội đưa hai tay lên chặn lại.
“Đừng, xin anh.” Tôi e sợ lùi lại. Tôi không cách nào chịu đựng được nếu anh chạm vào tôi lúc này, tôi sẽ bị quật ngã mất thôi. “Em không thể.”
Nhấc va li và ba lô lên, tôi đi thẳng đến phòng nghỉ chỗ thang máy. Anh theo sau, thận trọng giữ khoảng cách. Anh nhấn nút thang máy, cửa mở và tôi bước vào.
“Vĩnh biệt, Christian.” Tôi nói khẽ.
“Ana, tạm biệt em.” Anh nói dịu dàng, nhưng vẻ mặt hoàn toàn, hoàn toàn tuyệt vọng, hình ảnh một con người đang bị nỗi đau hành hạ, giống như những gì đang diễn ra trong lòng tôi lúc này.
Tôi hướng mắt ra chỗ khác trước khi để mình đổi ý và cố gắng để anh dịu lòng.
Cửa thang máy đóng lại đưa tôi xuống tận sâu dưới tầng hầm và xuống cả địa ngục của lòng mình.
Taylor mở cửa xe cho tôi. Tôi chui vào xe, cố gắng tránh nhìn vào mắt anh. Tôi thấy ngượng nghịu và xấu hổ. Tôi đã thất bại não nề. Tôi đã từng hy vọng sẽ kéo được Năm Mươi ra vùng ánh sáng, nhưng mọi thứ đã chứng tỏ nó nằm ngoài khả năng hèn mọn của tôi. Tôi cố gắng hết sức dồn nén cảm xúc của mình. Khi xe đi đến Đại lộ số 4, tôi lơ đãng nhìn qua cửa sổ, bất giác cảm thấy những gì mình làm thật ác. Khỉ thật – tôi đã bỏ anh. Người đàn ông duy nhất tôi từng yêu. Người đàn ông duy nhất từng ngủ với tôi. Tôi thấy nghẹn, nỗi đau tê dại châm vào tôi đau nhói, rồi vỡ òa. Nước mắt tuôn lã chã trên má, tôi vội lấy tay quệt đi, cố lục lọi tìm trong túi cặp kính mát. Khi xe dừng ở một ngã tư, Taylor bỗng đưa tôi một chiếc khăn tay vải lanh. Anh chẳng nói gì mà cũng không nhìn tôi, tôi đón lấy, lòng thầm cảm ơn anh thật nhiều.
“Cảm ơn anh.” Tôi nói nhỏ.
Cái cử chỉ nhỏ ân cần ấy giúp tôi cởi lòng ra. Tôi ngồi tựa trên chiếc ghế nệm da đắt tiền và khóc nức nở.
Căn hộ của tôi nhìn trống vắng và xa lạ đến xé lòng. Tôi đã không sống ở nơi này đủ lâu để không còn xem nó là nhà mình nữa. Tôi đi thẳng lên phòng, và kia, cuối giường tôi vẫn còn buộc một chiếc bong bóng trực thăng xì hơi đang bay vặt vẹo. Là Charlie Tango, nó trông đích thực như tôi vậy. Tôi giận dữ chụp lấy nó, giật phắt sợi dây rồi ôm chặt nó vào lòng, ô – tôi làm gì thế này?
Tôi đổ sập xuống giường, trên người còn cả quần áo và cả giày, rồi khóc gào lên. Nỗi đau không cách nào diễn tả… Cả thể xác, tinh thần… linh hồn… nó ở khắp mọi nơi… thấm vào tận trong xương tủy. Tang tóc. Nó chính là sự tang tóc – và tôi đã tự đeo mang vào mình. Tận trong sâu thẳm, nữ thần nội tại gửi đến tôi một ý nghĩ khó chịu mà tôi không mong đợi, miệng nàng cong lên chỉ trích… Nỗi đau thể xác từ những ngọn roi không là gì cả so với cảm giác tan hoang này. Tôi nắm chặt chiếc bong bóng xì hơi và khăn tay của Taylor, cuộn người lại, tuyệt vọng đón nhận nỗi đau thương.