Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

50 Sắc Thái – Trọn Bộ

Chương 13

Tác giả: E. L. James

Hôm sau, đi làm về, tôi gọi cho mẹ. Hôm nay Clayton tương đối yên tĩnh, cho tôi nhiều thời gian để suy nghĩ. Tôi lo lắng, căng thẳng về cuộc thương lượng với quý ngài Cỗ máy Kiểm soát vào ngày mai, tận đáy lòng, tôi cũng lo rằng có lẽ mình yêu sách quá nhiều từ hợp đồng này. Có lẽ anh sẽ chấm dứt họp đồng luôn.

Mẹ chủ động xin lỗi trước, than rằng rất khổ tâm không thể dự lễ tốt nghiệp của tôi. Dượng Bob bị xoắn dây chằng, phải đi khập khiễng. Thật ra mà nói, cả dượng và tôi đều thuộc loại hay được các rủi ro chiếu cố. Dượng tưởng đã hồi phục hoàn toàn nhưng hóa ra hồi phục rất chậm vậy là mẹ phải trông chừng dượng và cái chân đau.

“Ana, con yêu, mẹ rất tiếc” Mẹ than thở trong điện thoại.

“Mẹ, không sao đâu. Có dượng Ray rồi.”

“Ana, nghe như con đang có gì lo lắng – có chuyện gì thể, con yêu?”

“Có chút chuyện, mẹ ạ.”

Ôi, nếu chỉ để mình mẹ biết. Rằng tôi đang gặp gỡ một gã giàu có trụy lạc và rằng gã muổn tôi đáp ứng một kiểu quan hệ tình dục bệnh hoạn không còn gì để bàn.

“Con đang gặp gỡ ai à?”

“Không, mẹ ạ.”

“Không thể nói về những điều đó lúc này được.”

“Nào, con gái, thứ năm mẹ sẽ nhớ con cả ngày. Mẹ yêu con… con biết chứ, con gái?”

Tôi nhắm mắt. Những lòi dịu ngọt của mẹ làm lòng tôi ấm lại.

“Con cũng yêu mẹ. Chào dượng Bob giúp con nhé, chúc dượng mau bình phục.”

“Mẹ sẽ nói, con yêu. Tạm biệt.”

“Chào mẹ.”

Tôi ôm điện thoại đi lòng vòng trong phòng ngủ. Rảnh rỗi, tôi mở máy và chạy chương trình email. Một email của Christian, gửi vào khuya hôm qua hoặc sáng nay, rất sớm, tôi đoán. Nhịp tim tôi tăng vọt, tôi nghe được bằng tai mình máu đang bơm ầm ầm. Thánh thần ơi… nếu anh nói không – tức là hủy cả bữa tối. Ý nghĩ đó thật đau xót. Tôi xua nó đi thật nhanh rồi hấp tấp mở máỉ.

Từ: Christian Grey Chủ dề: Các phát sinh của cô Ngày: 24 tháng 5 2011 01:27

Đến: Anastasia Steele

Cô Steele mến

Dưới đây là những nhận định của tôi về các phát sinh cô đã nêu, tôi thấy cần lưu ý cô về định nghĩa của từ phục tùng. Biết phục tùng – tính từ

1. Có xu hướng hay sẵn sàng nhượng bộ; tuân phục một cách không chần chừ hoặc khiêm cung: những gia nhân đầy phục tùng.

2. Nổi bật với hoặc tỏ rõ sự nhượng bộ: một câu trả lời đầy phục tùng.

Nguồn: 1580-90; biết + phục tùng

Từ đồng nghĩa: thuận phục, dễ bảo, thuần tính

Từ trái nghĩa: khó bảo, cứng đầu

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Cảm giác đầu tiên của tôi là nhẹ nhõm. ít ra anh cũng sẵn lòng thảo luận về các vấn đề này và vẫn còn muốn gặp vào ngày mai. Suy nghĩ một lúc, tôi trả lời.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Các phát sinh của tôi Thế còn của ngài? Ngày: 24 tháng 5 2011 18:29 Đến: Christian Grey

Thưa ngài

Xin nhớ thời điểm gốc của nguồn trích dẫn là năm 1580-90, tôi trân trọng nhác ngài ràng thời điểm hiện tại là nảm 2011. Tử đó đến nay là một khoảng thời gian rất dài rồi.

Tôi cũng mạo muội đưa ra một định nghĩa để ngài xem xét chuẩn bị cho cuộc gặp của chúng ta:

Sự thỏa hiệp – danh từ

1. Sự hòa giải giữa những cái khác biệt bằng cách nhân nhượng lẫn nhau; sự đồng nhất có được nhờ điều chỉnh các chỉ trich, các quan điểm mang tính xung đột hay công kích v.v. bằng cách điều chỉnh các yêu sách của các phía.

2. Kết quả của cuộc hòa giải.

3. Cái trung dung giữa những điều khác biệt: Kiến trúc cụm nhà này có sự thỏa hiệp giữa nhà trệt và nhà đa tầng.

4. Sự đương đầu, đặc là có tinh xả thân; dấn thân vào nguy hiểm, sự ngờ vực v.v.: một thỏa hiệp với tính chính trực của ai.

Ana

Tử: Christian Grey

Chủ đề: Thế còn các phát sinh của tôi?

Ngày: 24 tháng 5 2011 18:32 Đến: Anastasia Steele

Quan điểm vững vàng, tốt lắm, vẫn như mọi khi, cô Steele. Tôi sẽ đón cô tại nhà lúc 7: 00 ngày mai

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: 2011 – Phụ nữ có thể lái xe

Ngày: 24 tháng 5 2011 18:40

Đến: Christian Grey

Thưa ngài

Tôi có xe. Tôi có thể tự lái

Tôi rất mong được gặp ngài ở đâu đó.

Cụ thể chúng ta sẽ gặp ở đâu?

Tại khách sạn ngài ở, lúc 7:00?

Ana

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Phụ nữ trẻ cứng đầu

Ngày: 24 tháng 5 2011 18:43

Đến: Anastasia Steele

Cô Steele

Tôi muốn lưu ý email của tôi ngày 24 tháng 5, 2011, gửi lúc 1:27 và định nghĩa từ được ghi trong đ. Có bao giờ cô nghĩ ràng cô sẽ làm điều cô được bảo không?

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Đàn ông khó bảo

Ngày: 24 tháng 5 2011 18:49 Đến: Christian Grey

Ngài Grey

Tôi muốn lái xe

Vui lòng.

Ana.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Phụ nữ trẻ cứng đầu

Ngày: 24 tháng 5 2011 18:53

Đến: Anastasia Steele

Tốt.

Khách sạn tôi ở, lúc 7:00.

Tôi sẽ tiếp cô tại Marble Bar.

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Thậm chí trong email anh ta cũng cộc cằn. Không lẽ anh không hiểu rằng biết đâu tôi muốn thoát thân bằng mọi cách? Chiếc Beetle của tôi tất nhiên không đi nhanh… nhưng còn hơn không – tôi cần có phương tiện gì để thoát thân chứ.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Đàn ông không quá khó bảo

Ngày: 24 tháng 5 2011 18:55

Đến: Christian Grey

Cảm ơn.

Ana

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Phát cáu với phụ nữ

Ngày: 24 tháng 5 2011 18:59

Đến: Anastasia Steele

Rất hân hạnh.

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Tôi gọi cho dượng Ray, giờ này hẳn dượng đang xem đội Sounders đấu ở Salt Lake City, nên có lẽ cuộc thăm hỏi của hai cha con sẽ ngắn ngủi thôi. Ông sẽ lái xe đến đây vào thứ Năm để dự lễ tốt nghiệp. Sau đó ông muốn dẫn tôi đi ăn. Lòng tôi tràn ứ mong muốn được nói chuyện với ba nhưng có gì đó cứ chẹn ngang cổ. Ông là sự vững chãi của tôi, đối lập với tính khí lãng mạn thất thường của mẹ.

Giữa chúng tôi có một mối dây liên kết đặc biệt. Dù ông chỉ là cha dượng, ông luôn đối đãi với tôi như con ruột, tôi không thể đợi thêm để gặp ông. Đến thứ Năm là quá lâu. Lòng quả cảm thầm lặng của ông là những gì tôi cần lúc này, là thứ tôi thiếu. Có lẽ tôi phải điều chỉnh khí chất Ray trong mình cho cuộc gặp ngày mai.

Kate và tôi tập trung đóng thùng và chia nhau mấy chai vang đỏ rẻ tiền. Cuối cùng, khi đã trèo lên giường, các thử trong phòng đã vào kiện gần hết, tôi thấy bình tĩnh hơn. Việc phải đóng thùng tất cả mọi thứ đã giúp tôi xao nhãng và mệt lả. Tôi muốn phần còn lại của đêm thật bình an. Tôi chuồi vào giường và thiếp đi nhanh chóng.

Paul trở lại Princeton trước khi chuyển đến New York, thực tập chocông ty tài chính. Cậu lẽo đẽo theo tôi cả ngày trong cửa hàng để xin một cái hẹn. Thật phiền hà.

“Paul à, lần thứ một trăm, tối nay tớ có hẹn mà.”

“Không, không đâu, cậu chỉ nói thế để tránh tớ. Lúc nào cậu cũng tránh tớ.”

Đúng thế… vậy là cậu biết cậu đã nhận được câu trả lời rồi còn gì.

“Paul, tớ không bao giờ nghĩ hẹn hò với em trai của chủ là ý hay.”

“Thứ Sáu này cậu kết thúc công việc ở đây rồi còn gì. Mai cậu đâu còn đi làm nữa.”

“Rồi tớ sẽ chuyến đến Seatđe vào thứ Bảy còn cậu thì cũng đến New York. Dù có cố thì chúng mình cũng không thể vượt từng đó đoạn đường để gặp nhau. Hơn nữa, tớ thật sự có cuộc hẹn tối nay.”

“Với José?”

“Thế thì với ai?”

“Paul…” Tôi thở dài nặng nhọc. Cậu ấy sẽ không bỏ qua chuyện này. “Christian Grey.”

Giọng tôi không giấu nổi bực dọc. Nhưng giả vờ bực dọc chỉ là một mẹo nhỏ thôi. Cằm Paul trễ xuống, cậu trợn mắt nhìn tôi, đờ ra. Há – chỉ cái tên thôi cũng khiến người ta tắt tiêng.

“Cậu hẹn hò với Christian Grey á?”

Cuối cùng, cậu lên tiếng sau khi hết sốc. Giọng đầy ngờ hoặc.

“ừ.”

“Tớ hiểu rồi.”

Trông Paul như vừa rơi từ đỉnh đồi xuống, thậm chí, lăn vòng vòng nữa, một mẩu xấu tính nào đó trong tôi thấy bực, đáng ra cậu nên thấy ngạc nhiên hơn nữa chứ. Nữ thần nội tại cũng thế. Cô ta xỉa tay làm một cử chỉ tục tĩu với cậu ấy.

Thế là cậu lờ tôi luôn. Đến năm giờ, tôi bước ra khỏi cửa hàng, lỉnh mất.

Kate cho tôi mượn hai chiếc váy và hai đôi giày cho cuộc hẹn tối nay và lễ tốt nghiệp ngày mai. Tôi ước mình có thể hào hứng hơn với quần áo và tôi cũng đã cố hào hứng đấy chứ nhưng trang phục quả không hấp dẫn tôi chút nào. Cái gì hấp dẫn cô, Anastasia? Câu hỏi nhẹ nhàng của Christian vần ám ảnh tôi. Tôi lắc đầu, có dẹp loạn mấy dây thần kinh rồi quyết định chọn chiếc váy bó màu hồng mận cho tối nay. Nó khá lịch sự và trông rất giống kiểu áo doanh nhân – mà suy cho cùng, tôi sắp đi thương thuyết hợp đồng chứ còn gì.

Tôi tắm rửa, tẩy lông chân và lông dưới cánh tay, gội đầu rồi sấy tóc suốt gần nửa tiếng để tạo những lọn sóng tóc mềm mại rủ trước ngực và sau lưng. Tôi cài lược vào một bên mái để tóc không rủ xuống mặt trong khi chải mascara và tô son. Chẳng mấy khi tôi trang điểm – chuyện đó luôn làm tôi khiếp đảm. Đâu có nữ anh hùng nào nhắc đến chuyện trang điểm đâu – mà nếu có, chắc tôi sẽ trang điểm giỏi hơn họ. Tôi xỏ chân vào đôi giày cao gót màu mận, cùng tông vói áo và bây giờ thì sẵn sàng, lúc sáu giờ ba mươi.

“Thế nào?” Tôi hỏi Kate.

Cô ấy cười hớn hờ.

“Chà chà, cậu lột xác rồi.” Kate gật đầu tán thưởng. “Hấp dẫn lắm.”

“Hấp dẫn á! Tớ tưởng lịch sự và có vẻ doanh nhân.”

“Có đấy nhưng trên hết vẫn là hấp dẫn. Chiếc áo này và cả màu này nữa hợp với cậu lắm. Rất hợp với dáng em.” Cô ấy trêu.

“Kate.” Tôi gắt.

“Thật đấy, Ana. Cả bộ, đẹp lắm. Giữ chặt lấy cái áo nhé. Rồi cậu xem anh ta đòi ăn tối trực tiếp từ tay cậu luôn đấy.” Tôi mím chặt môi. Khen nhầm rồi Kate ơi.

“Chúc tớ may mắn đi.”

“Cậu cần may mắn để đi đến buổi hẹn hò à?” Cô ấy nhăn mày thắc mắc.

“Đúng thế, Kate.”

“Nếu vậy thì – chúc cậu may mắn.”

Cô ấy ôm chầm lấy tôi, rồi tôi bước ra cửa.

Tôi phải lái Wanda bằng chân trần, chiếc Beetle màu xanh biển, không dành cho người lái xe mang giày cao gót.

Tôi dừng trước Heathman chính xác sáu giờ năm mươi tám phút và đưa chìa khóa cho cậu giữ xe. Cậu liếc chiếc Beetle vẻ tò mò nhưng tôi mặc kệ. Hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực, thẳng lưng, tôi tiến vào khách sạn.

Christian đang đứng tựa vào quầy bar, nhâm nhi một ly rượu trắng. Anh mặc trang phục thường thấy, sơ mi linen trắng, jean đen, cà vạt đen và áo khoác ngắn cũng đen. Tóc anh ngay nếp hơn mọi lúc tôi nhớ.Tôi thở dài. Tôi dừng vài giây trên lối vào quầy bar, chiêm ngưỡng và thán phục kỳ quan ấy. Anh ngước lên, qua cử chỉ tôi đoán có chút căng thẳng, nhìn về hướng lối đi và bắt gặp tôi ở đó. Chớp mắt vài lần, rồi anh mỉm một nụ cười chậm rãi, lười nhác và quyến rũ đến nỗi tôi tắt tiếng và mọi thứ trong tôi đều tan chảy. Bằng một siêu nỗ lực để không cắn môi, tôi tiến dến chỗ anh, trong đầu luôn nhó rằng Anastasia Steele ở Clumsyville đang mang giày cao gót.

“Thật bất ngờ.” Anh nói, hơi cúi xuống hôn phớt lên má tôi. “Chiếc đầm, cô Steele ạ. Chắc thế.”

Anh đỡ tay tôi cùng hướng về một chiếc bàn cao, khá biệt lập, rồi ra dấu gọi phục vụ.

“Em uống gì?”

Môi tôi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ trong khi nhấc người ngồi lên ghê.

Tốt – Cuối cùng anh cũng biết hỏi.

“Em sẽ uống món anh đang uống.”

Ha! Tôi vừa có thể tỏ ra dễ thương vừa vẫn là mình. Thích thú, anh gọi một ly Sancerre nữa rồi ngồi lên ghế, đối diện tôi.

“Ở đây, họ có một hầm rượu tuyệt ngon.” Anh nói.

Chống khuỷu tay lên bàn, anh khỏ nhẹ những ngón tay lên môi, mắt anh sống động những xúc cảm không thể đoán nổi. Và thế này thì… từ anh có gì đó tương tự như lực kéo, như sự tiếp điện cho phần sâu thẳm đâu đó trong tôi. Tôi cựa người khó chịu trong cái nhìn chăm chú của anh, tim tôi loạn nhịp. Tôi phải bình tĩnh mới được.

“Em căng thẳng à?” Anh hỏi nhỏ.

“Vâng.”

Anh chồm đến.

“Tôi cũng thế.” Anh thì thầm như thể đang tiết lộ một bí mật.

Mắt tôi chớp lấy ánh mắt anh. Anh? Căng thẳng? Không hề. Tôi chớp mắt, anh nhếch một nụ cười nửa miệng, đầy quyến rũ với tôi. Phục vụ mang ly rượu của tôi đến cũng một dĩa nhỏ các loại đậu và một đĩa ô liu.

“Chúng ta sẽ làm gì đây ạ?” Tôi hỏi. “Xử lý từng điểm một trong danh sách của em nhé.”

“Vẫn nóng nảy như mọi khi, cô Steele.”

“À, vậy có lẽ em nên bắt đầu đưa đẩy bằng việc hỏi thăm thời tiết hôm nay.”

Anh mỉm cười, những ngón tay mảnh mai nhặt lấy một quả ô liu. Anh đưa quả ô liu vào miệng, mắt tôi dõi theo môi anh, chiếc miệng ẩy, từng trên miệng tôi… và nhiều nơi khác trên khắp cơ thể tôi. Tôi đỏ mặt.

“Tôi nghĩ hôm nay thời tiết đặc biệt tuyệt vời.” Anh châm chọc.

“Ngài trêu tôi đấy à, ngài Grey?”

“Đúng thế, thưa cô Steele.”

“Anh biết hợp đồng này hoàn toàn bất hợp pháp mà.”

“Tôi biết rất rõ điều đó, cô Steele.”

“Anh đã bao giờ nói với em điều đó chưa?”

Anh cau mày.

“Em nghĩ tôi sẽ ràng buộc em vào những điều em không muốn làm, rồi sau đó vờ vĩnh rằng chúng ta đã có những ràng buộc pháp lý với nhau à?”

” Ơ… vâng.”

“Em không đánh giá đúng tôi rồi, phải không nhỉ?”

“Anh chưa trả lời câu hỏi của em.”

“Anastasia, hợp đồng có hợp pháp hay không chẳng quan trọng. Nó chỉ là một thỏa thuận mà tôi muốn cùng em thực hiện – những gì tôi muốn ở em và những gì em có thể mong đợi từ tôi. Nếu em không thích, đừng ký. Nếu em đã ký, sau đó nhận ra mình không thích nữa, vẫn có đủ điều khoản đảm bảo em được ra đi. Ngay cả trong trường hợp có ràng buộc về pháp lý, em có nghĩ rằng tôi sẽ lôi em ra tòa, khi em đã nhất quyết ra đi?”

Tôi tợp một ngụm rượu lớn. Tiềm thức vỗ bộp vào vai tôi. Dùng đến mưu trí đi. Đừng có uống nữa.

“Những mối quan hệ kiểu này được xây dựng trên sự trung thực và lòng tin thôi.” Anh nói tiếp.

“Nếu em không tin tưởng tôi – đủ tin để cảm nhận được tôi đang tác động đến em sâu sắc thê nào, thì chúng ta có thể đi với nhau được bao xa, tôi có thể đưa em đến đâu được, nếu em không trung thực với tôi và như vậy nghĩa là chúng ta không thể tiến hành việc này.”

Trời ạ, chúng tôi đang nhanh chóng kết thúc chuyện này. Anh ấy có thể đưa mình đến đâu nữa. Ối. Ý anh là sao?

“Cho nên rất đơn giản, Anasatasia. Tin tôi hoặc không?” Mắt anh cháy bừng lên, rực lửa.

“Anh cũng nói chuyện tương tự thê này với, ưm.. mười lăm người kia?”

“Không”

“Sao lại không?”

“Vì tất cả đều có sẵn tố chất phục tùng. Họ biết họ cần gì từ mối quan hệ với tôi và tôi muốn gì ở họ.”

“Có một dịch vụ cung cấp những đối tượng này à? Dịch vụ ‘Chúng tôi là Người Phục Tùng’?”

Anh bật cười.

“Không hẳn thế.”

“Thế còn bây giờ?”

“Đó có phải là việc em muốn thảo luận không? Chúng ta có thể đi vào trọng tâm chăng? Các phát sinh của em, như em muốn.”

Tôi nuốt ực. Mình có tin anh ta không? Có phải toàn bộ vấn đề chỉ là thế – lòng tin? Chắc chắn phải có hai chiều. Tôi nhớ sự cáu kỉnh của anh khi tôi gọi cho José.

“Em đói không?” Anh hỏi, lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Ôi không… thức ăn.

“Không.”

“Em ăn rồi à?”

Tôi nhìn anh. Trung thực… Khỉ thật, anh ấy sẽ không thích câu trả lời này đâu.

“Chưa ạ.” Tôi lí nhí.

Anh nheo mắt.

“Em phải ăn chứ, Anastasia. Chúng ta có thể ăn ở dưới này hoặc trên phòng tôi. Em thích ở đâu?”

“Em nghĩ nên ở đâu đó đông người, trên bãi cỏ.”

Anh mỉm cười mỉa mai.

“Em nghĩ điều đó có thể ngăn được tôi sao?” Giọng anh nhỏ, quyến rũ một cách đầy đe dọa.

“Em mong thế.”

“Sang đây, tôi đã giữ một phòng ăn riêng. Không có đông người đâu.”

Anh cười bí hiểm, nhấc người ra khỏi ghế rồi đưa tay dữ tôi xuống.

“Cầm ly rượu theo, em.” Anh dặn.

Nắm lấy tay anh, tôi bước khỏi ghế. Anh buông tay tôi ra, giữ bên khuỷu tay, đỡ tôi bước ngang qua quầy bar, bước đến một cầu thang rộng dẫn lên tầng lửng. Một thanh niên trong bộ đồng phục Heathman tiến đến.

“Lối này, thưa ngài Grey.”

Tôi theo anh đi qua dãy ghế lông trong sảnh chờ. Chỉ là một bàn riêng thôi đấy. Phòng nhỏ nhưng lộng lẫy. Dưới ánh đèn lung linh, bàn trải khăn vải, ly pha lê, bộ đồ ăn bảng bạc và lọ hoa hồng trắng. Một sự quyến rũ đầy tinh tế và cổ điển toát ra cả căn phòng ốp gỗ. Người phục vụ kéo ghế cho tôi. Sau khi tôi yên vị, anh trải khăn lên đùi tôi. Christian ngồi đối diện. Tôi liếc trộm sang anh.

“Đừng có cắn môi.” Anh làu bàu.

Tôi nhăn mặt. Khỉ gió. Tôi còn không biết mình đang làm thế.

“Tôi đã đặt món rồi. Hy vọng em không phiền.”

“Không sao ạ.” Tôi ưng thuận.

“Thật may là đôi khi em cũng rất ngoan ngoãn. Nào, chúng ta sẽ bắt đầu từ đâu?”

“Từ trọng tâm.”

Tôi lại nhấp một hớp lớn rượu. Rượu quả thật rất ngon. Christian biết chọn rượu. Tôi nhớ ngụm rượu cuối anh trút cho tôi, trên giường. Từ trong suy nghĩ thầm ấy, mặt tôi từ từ đỏ lựng.

“ừ, từ những vấn đề của em.”

Anh rút trong túi áo khoác ra một tờ giấy. Email của tôi. “Điều 2. Thông qua. Đây là quyền lợi của cả hai. Tôi sẽ cho sửa lại.”

Tôi chớp mắt nhìn anh. Khỉ thật… chúng tôi sắp xem xét từng điểm một trong hợp đồng. Tôi không biết mình có đủ can đảm để thảo luận mặt đối mặt với anh không. Anh có vẻ nghiêm túc. Tôi nhấp thêm một hớp rượu cố dằn lòng lại. Christian nói tiếp.

“Về vấn đề sức khỏe tình dục của tôi, Người Phục Tùng trước đây của tôi đều phải kiểm tra máu, còn tôi thì vẫn kiểm tra điều đặn mỗi sáu tháng để phòng ngừa những nguy cơ sức khỏe mà em nói. Các kiểm tra mới đây đều tốt. Tôi cũng chưa bao giờ hút chích. Thật ra, tôi là người kịch liệt chống chuyện chích choác. Tôi có một chính sách liên quan đến việc hút chích rất nghiêm ngặt và không có ngoại lệ cho các nhân viên và tôi vẫn kiểm tra ngẫu nhiên họ.” Cha mẹ ơi… cỗ máy kiểm soát cũng nổi cáu. Tôi chớp mắt nhìn anh, hoang mang.

“Tôi cũng chưa bao giờ truyền máu. Điều đó giải đáp được câu hỏi của em chưa?”

Tôi gật đầu, vô cảm.

“Điểm tiếp theo, tôi đã nói ban nãy rồi. Em có thể đi bất cứ lúc nào, Anastasia. Tôi sẽ không ngăn em. Tuy nhiên, nếu em đi, vậy là xong. Em biết rồi đấy.”

“Được.” Tôi đáp khẽ.

Nếu tôi đi, vậy là xong. Suy nghĩ này cay đắng hơn tôi tưởng.

Phục vụ dọn món đầu tiên. Làm thế nào ăn nổi đây? Thánh thần ơi, anh đặt món hàu sống trên đá lạnh.

“Mong là em thích hàu.” Giọng Christian trầm trầm.

“Em chưa ăn bao giờ.”

Không bao giờ đâu nhé.

“Thế à? Tốt.” Anh nhón lấy một con. “Tất cả những gì em cần làm là dựng lên thế này và nuốt. Tôi nghĩ em làm được.”

Anh nhìn tôi chăm chú. Tôi biết anh muốn ám chỉ gì. Mặt tôi đỏ lựng lên. Anh vừa cười toe, vừa vắt mấy giọt chanh vào con hàu, nghiêng hàu lên miệng.

“Chà, ngon. Hương vị của biển.” Anh cười với tôi rồi khích lệ. “Thử xem.”

Vậy là không cần nhai à?

Không, Anastasia, không cần đâu.

Mắt anh lấp lánh sự hài hước. Những lúc này, nhìn anh thật trẻ trung.

Tôi cắn môi. vẻ mặt anh thay đổi lập tứcử Anh nhìn tôi nghiêm khắc. Tôi với lấy con hàu đằu tiên trong cuộc đời. Thôi được… sẽ qua thôi. Tôi vắt chanh vào hàu, nghiêng lên miệng. Phần thịt hàu chui tọt xuống cổ họng, tất cả, nước biển, muối, vị đặc trưng của chanh, chất thịt mềm ngọt… ôi. Tôi liếm môi, anh vẫn nhìn tôi chăm chăm, đáy mắt vần vũ mây đen.

“Thế nào?”

“Em ăn con nữa.” Tôi đáp gọn.

“Cô gái ngoan.” Anh nói đầy tự hào.

“Anh chủ ý chọn món này à? Có phải hàu nổi tiếng là món giúp tăng cường khả năng tinh dục?”

“Tôi không chủ ý đâu, món này nằm ở đầu thực đơn thôi. Ở bên em, tôi không cần thuốc kích dục. Tôi nghĩ em cũng biết thê bởi tôi có cùng tác dụng như vậy với em.” Anh đáp. “Chúng ta đến đâu rồi?”

Anh liếc sang tờ email trong khi tôi lấy tiếp một con hàu nữa.

Anh ấy cũng có tác động như thế với mình. Mình củng gây ảnh hưởng như thế đến anh… chà.’

“Tuân phục trong mọi việc. Phải, tôi muốn em làm thế. Tôi cần em làm thế. Hãy nghĩ chuyện đó tương tự như trò đóng vai, Anastasia.”

“Nhưng em sợ anh làm em đau.”

“Đau thế nào?”

“Thể xác.” Và cả tâm hồn nữa.

“Em thật sự nghĩ tôi sẽ làm thê sao? Làm gì đó vượt khỏi ngưỡng chịu đựng của em à?”

“Anh nói anh từng làm bị thương ai đó rồi.”

“Đúng. Chuyện đó lâu rồi.”

“Anh làm cô ấy bị thương thể nào?”

“Tôi treo cô ấy lên trần. Có vẻ đó cũng là một trong những thắc mắc của em. Việc treo lên đó – đã có các chốt móc trong phòng giải trí. Và dây thừng. Một trong những sợi dây xiết quá chặt.”

Tôi đưa tay lên, ngăn anh lại.

“Em không muốn nghe nữa. Anh sẽ không treo em lên chứ?”

“Không, nếu em không muốn.”

“Được.”

“Vậy còn vâng lời, em nghĩ em làm được không?”

Anh nhìn tôi, ánh mắt anh sâu hút. Vài giây dừng lại. “Em sẽ cố.” Tôi thì thầm.

“Tốt.” Anh mỉm cười. “Nào tiếp, đến thời hạn. Một tháng thay vì ba, mà em còn muốn một cuối tuần không ở hên tôi, thế thì không đủ để làm gì cả. Tôi không nghĩ trong từng đó thời gian tôi có thể xa em một tuần nào đâu. Bây giờ thôi, tôi cũng đã không chịu nổi rồi.”

Anh dừng lại.

Anh ấy không thể xa mình? Gì cơ?

“Chỉ một ngày cuối tuần của mỗi tháng thôi, được không? Và đổi lại cho tôi một ngày giữa tuần, cũng trong tuần đó?”

“Được.”

“Và hãy cân nhắc ba tháng luôn nhé. Nếu không thích, em vẫn có thể dừng lại bất kỳ lúc nào mà.”

“Ba tháng?”

Cảm thấy như đang bị ai thúc ép, tôi tợp thêm một hơi rượu nữa, lấy thêm cho mình một con hàu. Có lẽ tôi nên học cách thích điều này.

“Sự độc đoán, đó chỉ đơn giản là một từ thôi và tựu trung lại chỉ có nghĩa là biết vâng lời. Điều đó chỉ nhằm giúp em xác tín rằng tôi ở đâu. Và tôi muốn em biết rằng một khi em đã ưng thuận trở thành Người Phục Tùng, tôi sẽ làm điều tôi muốn với em. Em phải tuân phục và hài lòng. Đó là lý do em cần tin tôi. Tôi sẽ giao hợp với em, bất cứ lúc nào, bất cứ cách nào và bất cứ ở đâu tôi muốn. Tôi sẽ phạt em vì em cư xử kém. Tôi sẽ huấn luyện em để em làm tôi vui lòng.

Tôi biết em chưa từng làm chuyện này. Bắt đầu, chúng ta sẽ chậm thôi, tôi sẽ giúp em. Chúng ta sẽ xây dựng những tình huống khác nhau. Tôi cần em tin tôi nhưng ngưực lại, tôi cũng biết tôi phải làm cho em tin và tôi sẽ làm như thế.

Từ “hay những mục đích khác” – lần nữa, chỉ để em luôn nhớ rằng dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra.”

Anh ấy nói say sưa, như thôi miên. Rõ ràng chuyện này rất ám ảnh anh ấy… cái cách anh biểu hiện… Tôi không thể rời mắt khỏi anh. Anh vô cùng, vô cùng tha thiết với chuyện này. Chợt anh dừng lại và nhìn tôi.

“Tiếp tục nhé?” Anh hỏi khẽ, giọng dày, ấm và gợi tình.

Anh nhấp một ngụm rượu, tia nhìn vẫn hướng về tôi.

Cậu phục vụ đến bên cửa, Christian gật đầu ra dấu cho phép dọn bàn.

“Cô muốn dùng thêm rượu không?”

“Tôi phải lái xe.”

“Vậy mời cô dùng nước nhé.”

Tôi gật đầu đồng ý.

“Nước trắng hay nước có ga?”

Có ga.

Cậu phục vụ quay đi.

“Em ít nói quá.” Anh khẽ nói.

“Còn anh nói rất nhiều.”

Anh mỉm cười.

“Kỷ luật. Đó là sự tinh tế nằm giữa thú vui và nỗi đau, Anastasia. Đấy là hai mặt của một đồng xu, có cái này thì không có cái kia. Tôi sẽ cho em thấy nỗi đau vui thú đến mức nào. Em không tin nhưng đó chính là ngụ ý của tôi về lòng tin. Thoạt đầu có thể là nỗi đau nhưng không có gì không thể xử lý được. Lần nữa, đây lại là chuyện lòng tin. Em có tin tôi không, Ana?”

Ana!

“Có, em tin.”

Tôi đáp lập tức, không kịp ngần ngại… bởi đó là sự thật tôi thật sự tin anh.

“Thế thì.” Trông anh nhẹ nhõm hẳn. “Vấn đề còn lại chỉ là các tiểu tiết thôi.”

“Những tiểu tiết quan trọng.”

“Được, cùng xem xét nhé.”

Đầu tôi bập bềnh trong mỗi lời anh nói. Lẽ ra tôi nên mang theo máy ghi âm của Kate để sau này còn nghe lại. Quá nhiêu thông tin, quá nhiều điều phải hiểu. Người phục vụ trở lại với món kê tiếp: cá moruy đen, măng tây và khoai tây nghiền với nước sốt Hà Lan. Chưa lúc nào tôi thấy mình ghét đồ ăn đến thế.

Tôi nêm một miếng thức ăn trong đĩa rồi uống luôn một hơi nước dài, tha thiết ước g nước là rượu.

“Các quy định. Bàn về quy định nhé. Thực phẩm sẽ là đối tượng phá vỡ hợp đồng?”

“Vâng.”

“Vậy có thể tôi sẽ điều chỉnh nội dung này thành em sẽ ăn ít nhất ba bữa một ngày?”

“Không.”

Tôi sẽ không nhân nhượng điều này. Sẽ không ai được ra lệnh cho tôi phải ăn gì. Giao hợp thế nào, thì được, nhưng ăn… không, không đời nào.

Anh mím môi.

“Tôi cần biết rằng em không đói.”

Tôi nhăn mặt. Tại sao chứ?

“Anh cũng phải tin em.”

Anh chăm chú nhìn tôi một lúc rồi thở hắt ra.

“Hay đấy, cô Steele.” Anh khẽ nói. “Tôi nhượng bộ khoản thực phẩm và ngủ.”

“Đó là chuyện của áp đặt/phục tùng. Em sẽ phải quen với điều đó.”

Quen nổi không?

“Sao em không được chạm vào anh?”

“Vì em không thể.”

Miệng anh mím lại thành một nét ương ngạnh.

“Có phải vì quý bà Robinson không?”

Anh nhìn tôi giễu cợt.

“Sao em nghĩ thế?” Và lập tức anh hiếu ngay. “Em nghĩ bà ấy làm tôi bị sang chấn tâm lý?”

Tôi gật.

“Không, Anastasia. Bà ấy không phải là lý do. Hơn nữa, bà Robinson không làm chuyện tồi tệ gì với tôi cả”

Ớ… nhưng với tôi thì có. Tôi trề môi.

“Cho nên việc này không liên quan gì đến bà ấy.”

“Tôi khiến em có quá nhiều điều lo nghĩ phải không?” “Vâng.” Tôi bỗng không muốn ăn thêm nữa. Buông dao nĩa, khoanh tay đặt lên bàn.

“Em ăn đủ rồi.”

“Ba con hàu, bốn miếng cá, một cọng măng tây, không khoai tây, không đậu, không ô liu trong khi cả ngày đã không ăn gì. Rồi em bảo tôi phải tin em.”

Hay chưa. Anh ta vẫn quan sát mình.

“Christian, làm ơn, không phải ngày nào em cũng ngồi bàn bạc những chuyện thế này.”

“Tôi cần em có sức bền và khỏe mạnh, Anasatasia.”

“Em biết.”

“Còn bây giò’, tôi muốn lột hết quần áo trên người em.”

Tôi nuốt ực. Lột tôi khỏi chiếc áo của Kate. Một lực kéo sâu thẳm trong bụng dưới đang dấy lên. Các vòng cơ giờ đã trở nên quen thuộc thắt lại cùng những lòi anh nói. Anh ấy thành thạo về tình dục đến độ kinh ngạc – ngay cả khi tôi đã biết trước điều đó.

“Em không nghĩ đó là ý hay.” Tôi thì thào, “vẫn chưa dùng tráng miệng mà.”

“Em muốn tráng miệng?” Anh khịt mũi.

“Vâng.”

“Em có thể là món tráng miệng.” Anh gợi ý.

“Em không chắc em đủ ngọt ngào.”

“Anastasia, em ngọt đậm đà. Tôi biết.”

“Christian. Anh dùng tình dục như một thứ vũ khí. Như thê là không công bằng.” Tôi lí nhí, nhìn chăm chăm những ngón tay mình rồi ngẩng lên tìm anh.

Anh nhướng mày, ngạc nhiên. Tôi cảm thấy anh đang suy nghĩ điều tôi nói. Anh chống cằm đăm chiêu.

“Em nói đúng. Tôi có làm thế. Trong cuộc đời em sử dụng tất cả những gì em biết, Anastasia. Điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc tôi thèm muốn em vô cùng. Ở đây. Bây giờ.”

Tại sao chỉ với giọng nói thôi, anh ta cũng có thể quyến rũ được mình? Tôi thở dồn dập – máu nóng tuôn phừng phừng trong mạch, các dây thần kinh lách tách.

“Tôi muốn thử mọi thứ.” Anh thở.

Tôi nhăn mặt. Anh ta vừa tống cho mình một mớ thứ để cân nhắc và giờ thì thế này đây.

“Nếu là người của tôi, em sẽ không phải suy nghĩ những chuyện này nữa. Mọi việc sẽ dễ dàng hơn.” Giọng anh mềm mại, gợi tình. “Tất cả những quyết định này, tất cả những suy nghĩ mệt mỏi này, hãy bỏ lại phía sau. Việc “chuyện này có đúng không? Có nên xảy ra ở đây không? Có thể xảy ra bây giờ được không”. Em không phải bận tâm một mảy may gì về những tiểu tiết đó. Đó là điều mà tôi sẽ làm với tư cách Người Áp Đặt. Và bây giờ, tôi biết em muốn tôi, Anastasia.” Tôi rúm người lại. Sao anh có thể nói thế?

“Tôi có thể nói thể bởi vì…”

Trời đất ơi, anh ta đang trả lời câu mà tôi không hề hỏi thành tiếng. Anh là phù thuỷ chắc?

“… cơ thể em phản bội em. Em đang khép chặt hai dùi lại, em đỏ mặt, em thở dồn dập.”

Thôi, thôi, thể là đủ lắm rồi.

“Sao anh biết được đùi em?” Tôi lí nhí, giọng ngờ vực. Chần tôi ở dưới bàn, ơn trời.

“Tôi nhận ra khăn trải bàn đang trượt và cả bằng nhiều năm kinh nghiệm nữa. Tôi nói đúng, phải không?”

Tôi đỏ mặt, cúi nhìn tay mình. Trong trò chơi quyến rũ này, đó là nhược điểm của tôi. Anh là người duy nhất biết và hiểu luật. Tôi quá ngờ nghệch và thiếu kinh nghiệm. Người duy nhất tôi có thể trông mong là Kate mà cô ấy lại chưa từng có cái trò nhấm nhẳng này với đàn ông. Những đối tượng nào khác tôi có thể trông đợi ư? Toàn là nhân vật hư cẩu: Elizabeth Bennet sẽ cảm thấy bị xúc phạm, Jane Eyre quá khiếp hãi, còn Tess, muốn chết đi được, như tôi bây giờ. “Em chưa ăn xong món cá.”

“Không lẽ em lại thích món cá hơn tôi?”

Tôi ngước lên nhìn anh, mắt anh ánh lên cường độ tan vàng rã đá muốn tôi phải tuần phục.

“Tưởng anh muốn em ăn sạch đĩa.”

“Ngay bây giờ, cô Steele, tôi không quan tâm đến việc cô đang ăn cái quái gì.”

“Christian. Anh chơi ăn gian đấy.”

“Tôi biết. Lúc nào cũng thế mà.”

Nữ thần nội tại nhăn nhó với tôi. Cậu cũng có thể làm thế chứ sao, nàng dỗ dành – mang gậy ông ra đập lưng ông xem. Được không nhỉ? Hay đấy. Làm gì bây giờ? Sự thiêu kinh nghiệm là một trở ngại lởn vởn quanh cổ tôi. Ghim một cọng măng tây đưa lên miệng, tôi nhìn thẳng vào anh cắn môi. Rồi thật chậm, tôi đưa một đâu ngọn măng tây vào miệng mình, ngậm nhè nhẹ.

Mắt Christian chỉ hơi trợn lên một chút nhưng tôi vẫn phát hiện được.

“Anastasia. Em làm gì đấy?”

Tôi cắn đứt một đâu măng.

“Ăn phần măng của em.”

Christian hơi nhổm dậy.

“Tôi nghĩ cô đang đùa với tôi, cô Steele.”

Tôi vờ ngây thơ.

“Em chỉ đang cố ăn hết thức ăn thôi, ngài Grey.”

Cậu phục vụ chọn đúng thời điểm ấy để gõ cửa và không được phép vào. Christian cau mày nhìn cậu vài giây rồi cuối cùng cũng gật, cậu vào dọn bàn. Sự có mặt của cậu đã phá vỡ khoảnh khắc đó. Thế là, tôi chộp đúng giây phút quý báu đó để tháo chạy. Tôi phải thoát thân. Cuộc gặp mặt này rồi sẽ chỉ đi đến một kết thúc duy nhất nếu tôi ở lại, sau cuộc thảo luận này, giờ tôi phải thiết lập đường biên tự vệ. Cơ thể tôi thèm thuồng sự đụng chạm của anh bao nhiêu, tâm trí tôi càng vẫy vùng chống cự bấy nhiêu. Tôi cần có một khoảng cách nhất định để suy ngẫm những điều anh nói. Tôi vẫn chưa có quyết định mà trước sự cám dỗ lẫn sự am tường về nhục cảm của anh, điêu đó càng chẳng dễ dàng gì.

“Em muốn dùng tráng miệng chứ?”

Christian hỏi, lịch sự hơn lúc nào hết nhưng ánh mắt thì sẳc lẻm.

“Không, cảm ơn. Em nghĩ em nên đi.”

Tôi nhìn tay mình.

Anh không thể giấu nổi ngạc nhiên.

Cậu phục vụ vội vã dọn bàn và rời đi.

“Vâng.”

Đó là một quyết định đủng. Nếu tôi ở lại, cùng anh trong một căn phòng, anh nhất định sẽ không buông tha cho tôi. Tôi dứt khoát đứng dậy.

“Mai chúng ta đều phải đến lễ tốt nghiệp.”

Christian cũng đứng bật dậy, đúng như phép xã giao đã thâm căn cố đê trong anh.

“Tôi không muốn em đi.”

“Xin anh mà… em phải đi.”

Tại sao?

“Vì anh vừa nói ra quá nhiều điều phải suy nghĩ… và em cần có một độ lùi để suy nghĩ.”

“Tôi muốn em ở lại.” Giọng anh đầy đe dọa.

“Đúng thế, anh có thể dễ dàng làm thế nhưng em không muốn.”

Anh chải tay vào tóc, nhìn tôi thận trọng.

“Xem nào, khi em ngã vào phòng tôi trong buổi phỏng vấn, em toàn “vâng, thưa ngài” “không, thưa ngài”. Tôi đã nghĩ em có tố chất của một Người Phục Tùng. Nhưng sai lầm khủng khiếp, Anastasia. Tôi không chắc rằng trong cơ thể tuyệt vời này có chút mầm mống nào.”

Anh chầm chậm tiên về phía tôi trong khi giọng anh, lòi anh căng thẳng.

“Có lẽ anh nói đúng.” Tôi thở.

“Tôi muốn một cơ hội để khám phá năng lực của em.” Anh nói, mắt nhìn tôi chăm chăm. Anh đưa tay lên, ve vuốt mặt tôi, ngón cái mơn man môi dưới của tôi. “Tôi không biết cách nào khác, Anastasia. Tôi là như thế.”

“Em biết.”

Anh cúi xuống định hôn tôi nhưng trước khi môi chạm môi, anh dừng lại. Mắt anh kiếm tìm tôi, ham muốn, van nài. Tôi nhón người về phía anh, và chúng tôi hôn nhau, và vì không biết liệu có còn cơ hội nào nữa để hôn anh, tôi buông mình vào nụ hôn – tay tôi tự do lùa tay vào tóc anh, ôm chặt anh về phía mình, miệng tôi há ra, lưỡi tôi quấn quýt lưỡi anh. Tay anh bấu vào gáy tôi, đẩy nụ hôn thêm dài, đáp lại sự nồng nhiệt của tôi. Tay còn lại trượt dài theo lưng tôi,, xuống dưới eo, áp tôi vào sát cơ thể anh.

“Không thể thuyết phục em ở lại sao?” Anh nói trong hơi thở giữa những nụ hôn.

“Không.”

“Qua đêm với tôi.”

“Mà không được đụng vào người anh? Không.”

Anh rên rỉ.

“Không tin nổi!” Anh lùi lại, nhìn tôi thống thiết. “Sao tôi lại nghĩ em đang nói tạm biệt nhỉ?”

“Vì em sắp đi đây.”

“Christian, em phải suy nghĩ. Em không biết mình có thể bắt đầu một quan hệ kiểu như anh muốn không.”

Anh nhắm nghiền mắt lại, cụng trán lên trán tôi, cá hai chúng tôi đều đang cổ thở chậm lại. Lát sau, anh hôn lên trán tôi, hít một hơi thật dài, chuồi mũi vào tóc tôi rồi buông tôi ra, quay đi.

“Như ý cô, cô Steele.” Anh nói, mặt lạnh băng. “Tôi sẽ tiễn cô ra sảnh.”

Anh chìa tay ra. Tôi quay sang lấy túi rồi đặt tay mình vào tay anh. Trời ạ, chuyện sẽ kết thúc thế này sao? Tôi ngoan ngoãn theo anh qua phòng chờ, xuống sảnh, da đầu tôi như có kim châm, máu sôi trong mạch. Đây có lẽ là lần chùi tay cuối cùng nếu tôi quyết định là không. Tim tôi đau nhói trong ngực. Một bước ngoặt đau đớn. Khoảnh khắc có thể quyết định cả cuộc đời con người.

“Thẻ gửi xe?”

Tôi lấy thẻ trong túi, đưa cho anh, chuyển cho ngwoif phục vụ. Tôi len lén nhìn anh trong khi chờ đợi.

“Cảm ơn vì bữa tối.” Tôi nói.

“Bữa tối rất vui, như mọi khi, cô Steele.” Anh trả lời rất lịch sự dù trông anh như đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ.

Tôi ngước nhìn anh đăm đăm, cố khắc sâu vào ký ức hình ảnh đẹp đẽ này. Ý nghĩ có thể sẽ không còn được gặp anh nữa bám riết lấy tôi, làm tôi khổ sở. Anh bất ngờ quay lại, nhìn tôi chăm chăm, vẻ mặt vẫn lạnh tanh.

“Cuối tuần này em đến Seattle. Nếu em có quyết định đúng, có thể gặp lại em và Chủ nhật không?” Giọng anh do dự.

“Sẽ gặp lại. Biết đâu.” Tôi thở.

Trong một tích tắc, anh thở phào rồi lại cau mặt.

Trời lạnh hơn rồi. Em không mang áo khoác sao?”

“Không.”

Anh lắc đầu bực bội rồi cởi áo khoác ra.

“Mặc vào. Đừng để bị cảm.”

Khi anh cởi áo khoác ra và choàng cho tôi, tôi cứ chớp mắt nhìn anh, lòng hồi tưởng khoảng thời gian trong văn phòng anh, anh cũng từng khoác áo cho tôi thê này – đó là lần đầu gặp anh – và cái lần đầu ấy giờ quay lại ám ảnh tôi. Thật ra, chẳng có gì khác biệt giữa lần khoác áo đó và lần khoác áo này, chỉ là sâu sắc hơn thôi. Áo anh vẫn ấm, to quá khổ và mùi của anh… thật quyến rũ.

Xe tôi đã đỗ sẵn phía trước. Christian trợn mắt.

“Em lái cái này à?” Anh hỏi đấy kinh ngạc.

Anh đưa tôi đến xe. Nhân viên lái xe trao cho tôi chìa khóa, Christian đưa cho anh ta ít tiền boa.

“Xe này được phép chạy trên đường à?” Anh nhìn tôi.

“Vâng.”

“Em mang nó đến Seattle luôn à?”

“Vâng. Mang theo chứ.”

“Có an toàn không đấy?”

“Vâng.” Tôi cáu. “Tất nhiên đây là xe cũ. Nhưng đó là xe cảu em và nó vẫn được phép lưu thông. Dượng mua cho em đấy.”

“Anastasia à, tôi nghĩ chúng ta có thể làm tốt hơn thế này.”

“Ý anh là sao?” Tôi cảnh giác. “Anh không định mua xe cho em đấy chứ?”

Anh trừng mắt, hàm xiết lại, gắt. “Để xem.”

Anh mở cửa, đỡ tôi vào xe, mặt khẽ cau lại. Tôi bỏ giày khỏi chân ròi quay mở kính xe. Anh vẫn đứng nhìn tôi, vó mặt vẫn lạnh tanh, mắt tối sầm.

“Đi an toàn.” Anh khẽ tạm biệt.

“Tạm biệt, Christian.”

Giọng tôi khàn đi vì những giọt nước mắt chưa trào ra – được mà, mình sẽ không khóc. Tôi mỉm cười với anh.

Tôi lái đi, ngực thắt lại, nước mắt bắt đầu tuôn, tiếng nức nở chỉ chực bật ra. Nước mắt đầm đìa trên mặt, tôi chi không hiểu vì sao mình khóc. Tôi đã giữ đúng quan điểm của mình. Mặc cho anh giải thích rất nhiều thứ. Anh đã nói rất rõ ràng. Anh thèm muốn tôi nhưng sự thật là tôi còn cần ở anh nhiều hơn thế. Tôi cần anh thèm muốn tôi đúng như tôi đã thèm muốn và khao khát anh, mà tự trong thâm tâm, tôi biết chuyện đó là không thể. Tôi đã quá tham vọng.

Tôi thậm chí còn không biết nên xếp anh vào vị trí nào trong cuộc đời mình. Nếu làm việc này… anh có phải là bạn trai tôi không? Tôi có thể giới thiệu anh với bạn bè mình không? Có thể vào quán rượu, rạp chiêu bóng, đi bowling với anh? E là không. Anh còn không để tôi chạm vào anh, không để tôi ngủ với anh. Tôi biết trước đây tôi chưa từng trải qua những chuyện này nhưng tôi thèm khát được như thế trong tương lai. Có điều, đó lại không phải là tương lai mà anh mong muốn.

Sẽ thế nào nếu tôi đồng ý, rồi sau ba tháng ấy, anh nói không, anh đã kịp khuôn tôi vào một hình mẫu nào đó không? Lúc đó tôi sẽ thấy thế nào? Trong ba tháng, tôi đầu tư tình cảm mình vào những việc mà tôi không chắc mình muốn làm. Rồi cuối cùng, khi anh từ chối, hợp đồng chấm dứt, tôi biết xoay sở thê nào với nỗi ê chề bị từ chối ấy? Nên có lẽ, cách tốt nhất là cố mà ra đi ngay từ bây giờ, khi vẫn còn nguyên vẹn.

Nhưng ý nghĩ không còn gặp anh nữa cứ dậy sóng trong lôi. Làm thế nào anh có thể can dự vào lòng tôi sâu sắc đến thế? Đó không thể chỉ là chuyện tình dục… nhất định thế. Tôi gạt vội nước mắt. Tôi không muốn đo lường tình cảm mình dành cho anh nữa. Tôi sợ những gì mình không lường trước được nếu chấp thuận chuyện này. Mình phải làm gì đây?

Tôi dừng xe trước căn hộ hai tầng của mình. Không có đèn. Chắc Kate đi đâu đó. Tôi thấy nhẹ nhõm. Tôi không muốn bị bắt gặp đang khóc. Thay đồ xong, tôi mở máy, trong hộp thư đã có tin nhắn của Christian.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Tối nay

Ngày: 25 tháng 5 2011 22:01

Đến: Anastasia Steele

Tôi không hiểu vi sao tối nay em lại bỏ đi. Tôi đã thật lòng mong đợi em hài lòng với những gì tôi giải đáp. Tôi biết đã khiến em có quá nhiều điều phải suy tính, rất nóng lòng chờ em cân nhắc nghiêm túc lời đề nghị của tôi. Tôi thật sự muốn làm việc này. Chúng ta sẽ cùng bắt đầu từ từ nhé.

Hãy tin tôi.

Chrỉstian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Email của anh làm tôi càng nức nở hơn. Tôi không trả lời. Đơn giản vì không biết phải nói gi với anh bây giờ. Tôi tự thấy mình lóng ngóng trong bộ đồ mặc nhà, choàng áo khoác của anh bên ngoài, rồi leo lên giường. Tôi nắm, nhìn trân trần vào bóng tối và nhớ đến những làn anh đã cảnh báo tôi phải tránh xa anh ra.

Anastasìa, cô nên tránh xa tôi ra. Tôi không phải là người dành cho cô.

Tôi không chơi trò bạn gái.

Tôi không phải kiểu đàn ông dâng hiển trái tim và tặng hoa.

Tôi không ân ái.

Đây là tât cả những gì tôi biết.

Tôi lặng thầm khóc trong gối, chính nó, điều cuối cùng tôi nhớ. Đây cũng là tất cả nhửng gì tôi biết. Biết đâu chúng tôi có thể cùng nhau sống một cuộc đời mới.

Bình luận