Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

50 Sắc Thái – Trọn Bộ

Chương 20

Tác giả: E. L. James

Christian mở tung cánh cửa gỗ của nhà thuyền rồi tìm công tắc đèn. Mấy bóng đèn huỳnh quang kêu lắc cắc và rì rì khi ánh sáng trắng tỏa khắp căn nhà gỗ rộng. Từ góc nhìn bị treo ngược, tôi thấy một chiếc du thuyền lộng lẫy đang bập bềnh trên làn nước tối đen bên cảng nhưng chỉ kịp nhìn một thoáng, anh đã vác tôi bước lên mấy bậc tam cấp, vào phòng trên.

Anh dừng lại ở cửa, mở một công tắc – lần này, đèn halogen dịu hơn tỏa ra luồng sáng mờ mờ – vậy là chúng tôi đang ở căn phòng áp mái, trần dốc. Phòng bài trí theo kiểu hàng hải New England: màu xanh thuỷ thủ và viền đỏ. Tôi thấy căn phòng hầu như không có đồ đạc gì, ngoài vài chiếc ghế dài.

Christian bỏ tôi đứng xuống sàn gỗ. Tôi không có thời gian để quan sát chung quanh nữa – mắt tôi dán chặt vào anh. Tôi bị thôi miên… nhìn anh như nhìn một loài thú săn mồi quý hiếm và nguy hiểm, chờ đợi cuộc tấn công. Anh thở dồn dập, dù chỉ mới vác tôi qua bãi cỏ và bước vài bậc thang. Mắt anh lóe lên sự giận dữ, thèm khát và đam mê.

Ôi. Tôi tình nguyện tan chảy dưới cái nhìn của anh.

“Đừng đánh em.” Tôi thì thầm van xin.

Mày anh nhíu lại, mắt mở to. Anh chớp mắt hai lần.

“Xin anh đừng đánh em, đừng ở đây, bây giờ. Đừng mà.”

Miệng anh hé mở vì kinh ngạc. Lập tức, còn hơn cả can đảm, tôi nhón lên, thận trọng chạm ngón tay vào má anh, rê theo khuôn mặt, xuống chiếc cằm lún phún râu. Như hỗn hợp lụa và gai. Mắt anh từ từ khép lại, mặt anh tựa vào những ngón tay tôi, hơi thở anh rít sâu từ cổ họng. Tay kia tôi lùa vào tóc anh. Tôi thích tóc anh. Anh rên nho nhỏ gần như không thể nghe thấy rồi mở mắt ra, ánh mắt thận trọng, như thể anh không hiểu tôi đang làm gì.

Tôi đỏ mặt tiến thêm một bước gần anh hơn. Tay tôi kéo nhẹ tóc anh xuống, để miệng anh gần miệng tôi rồi hôn, tôi đẩy lưỡi mình len giữa hai môi, vào miệng anh. Anh rên khẽ, ôm riết rồi xiết tôi vào lòng. Tay anh cũng lùa sâu vào tóc tôi, rồi anh hôn, quyết liệt và chiếm hữu. Lưỡi anh và lưỡi tôi xoắn lấy nhau, hòa quyện. Anh có vị tuyệt diệu.

Bất ngờ anh lùi lại, hơi thở của cả hai vẫn còn sâu và gấp. Tay tôi trượt xuống vai anh, anh nhìn tôi chằm chằm.

“Em đang làm gì tôi thế?” Anh hỏi, hoang mang.

“Hôn anh “

“Em đã nói không.”

“Sao ạ?” Không cái gì kia?

“Ở bàn ăn, bằng chân.”

Ồ… thì ra là thế.

“Chúng ta đang ở bàn ăn của bố mẹ anh mà.”

Tôi nhìn anh lúng túng cực độ.

“Chưa ai dám nói không với tôi. Chuyện đó thật quá – nóng bỏng.”

Mắt anh đen sầm đam mê và dục vọng. Bất giác tôi nuốt ực. Tay anh để trên mông tôi. Anh xiết tôi thật chặt vào người anh, vào sự cương cứng của anh.

Ôi…

“Anh nổi giận và bắt em đến đây vì em đã nói không?” Tôi hổn hển, kinh ngạc.

“Tôi nổi giận vì cô chưa từng nhắc đến chuyến đi Georgia với tôi. Tôi nổi giận vì cô đi uống với cái tay đã cố dụ dỗ cô khi cô say khướt và bỏ cô lại khi cô kiệt sức với một người gần như xa lạ. Bạn bè kiểu gì thế hả? Tôi cũng điên lên và bị kích động vì cô dám khép chân lại với tôi.”

Mắt anh tóe lửa. Anh từ từ nâng mép váy tôi lên.

“Tôi muốn cô và giờ vẫn muốn cô rất nhiều. Nếu cô không để tôi đánh cô – mà cô rất đáng bị đánh – tôi sẽ giao cấu với cô trên ghế, ngay bây giờ, rất nhanh, chỉ để làm tôi vui thôi, không phải cho cô.” Chiếc đầm giờ chỉ còn vắt hờ trên người tôi. Anh bất ngờ sấn đến, tay ôm lấy lấy vùng kín của tôi, một ngón tay từ từ ấn sâu vào cửa mình. Cánh tay còn lại giữ eo tôi thật yên. Tôi cố nuốt một tiếng rên.

“Đây là của tôi.” Anh thì thầm giận dữ. “Tất cả đều của tôi. Cô hiểu chưa?”

Anh ngừng chuyển động ngón tay vào ra, đưa mắt nhìn xuống tôi, chờ trả lời, mắt anh rừng rực.

“Vâng, của anh.” Tôi thở trong thèm muốn, nóng bỏng và nặng nề, hòa trộn cùng máu, công phá… mọi thứ. Các đầu dây thần kinh, hơi thở. Tim tôi đập dữ dội, cố phá tung lồng ngực, tiếng máu chảy trong người dội vào tai.

Bỗng dưng anh gần như cùng một lúc chóng vánh thu tay về, bỏ lại tôi ngơ ngác, mở khóa quần, ấn tôi xuống sofa rồi nằm đè lên trên.

“Đưa tay lên đầu.” Anh ra lệnh qua hàm răng nghiến chặt, đầu gối anh mở chân tôi ra, rồi lục tìm trong túi áo khoác. Anh rút ra một túi nhôm, mặc áo khoác rơi xuống sàn, anh nhìn tôi, vẻ mặt u ám. Anh lồng bao cao su vào cậu bé của anh với độ dài ấn tượng.

Tôi vẫn giữ tay quá đầu và biết mình không được chạm vào anh. Tôi bị kích động quá đỗi. Tôi thấy hông mình đã nhấc lên trông đợi – đợi anh vào trong tôi, như ty – mềm mại và cương cứng. Ôi… tưởng tượng.

“Không có nhiều thời gian. Chuyện này sẽ nhanh thôi và cho tôi, không phải cô. Hiểu chứ? Không được đến, nếu không, tôi đét mông.” Anh nói qua hàm răng nghiến lại.

Trời ơi… làm sao tôi ngăn mình được?

Chỉ bằng một nhát nhanh gọn, anh vào trong tôi trọn vẹn. Tôi nấc lên trong cổ họng, ngất ngây được thuộc về anh. Hai tay anh giữ tay tôi trên đầu, khuỷu tay gạt cánh tay tôi sang hai bên, chân anh khóa tôi lại. Tôi hoàn toàn bị anh trói. Anh ở trên tôi, bao kín tôi, thậm chí, bóp nghẹt tôi. Nhưng chuyện này cũng thật diệu kỳ; đây là năng lượng của tôi, đây là điều tôi có thể làm cho anh – khoái lạc và toàn thắng. Anh chuyển động nhanh và điên cuồng trong tôi, hơi thở dồn dập bên tai tôi, cơ thể tôi hưởng ứng, tan chảy quanh anh. Mình không được đến. Không. Nhưng tôi vẫn có thể đáp lại anh lần này đến lần khác, mối tương ngộ hoàn hảo. Rất nhanh, gần như lập tức, anh đẩy sâu vào tôi, phóng thích hết rồi nằm yên, thở dồn dập qua kẽ răng. Anh chỉ nằm yên một lúc để tôi cảm nhận được trọn vẹn trọng lượng cơ thể anh trên mình. Tôi không muốn anh rời khỏi tôi, cơ thể tôi thèm được giải phóng, nhưng sức nặng của anh, trong tích tắc, làm tôi thấy không thể chịu nổi nữa. Hoàn toàn bất ngờ, anh nhổm dậy trong khi cơ thể tôi đang ưỡn lên thèm khát. Anh nhìn tôi.

“Không được tự đụng chạm vào mình. Tôi muốn cô điên lên hoang dại. Đó là điều cô đã làm với tôi khi không nói về chuyến đi, khi từ chối tôi cái thuộc về tôi.” Mắt anh lại lóe lên giận dữ.

Tôi gật, thở hổn hển. Anh đứng lên, gỡ bao cao su ra, buộc lại rồi bỏ vào túi quần. Tôi nhìn theo anh, hơi thở vẫn còn dồn dập và không cố ý, tôi khép hai đùi lại, cọ vào nhau, cố tìm cách cứu giải mình. Christian kéo khóa quần lên, vuốt lại tóc rồi cúi nhặt áo khoác trên sàn. Anh xoay người lại nhìn tôi, sắc mặt đã dịu đi.

“Chúng ta trở lại nhà thôi.”

Tôi ngồi dậy, đầu óc ngây ngất.

“Đây. Em nên mặc cái này vào.”

Anh rút từ túi áo ra quần lót của tôi. Tôi không hề cười khi cầm lại quần nhưng tự thâm tâm, tôi biết – tôi bị phạt phải giao cấu nhưng lại giành được một chiến công nho nhỏ là chiếc quần lót. Nữ thần nội tại gật đầu chia sẻ và nhoẻn một nụ cười hài lòng: Chả cần phải hỏi xin anh ta.

“Christian!” Tiếng Mia vọng lên từ tầng dưới.

Anh quay lại và nhướng mày với tôi.

Đúng lúc chưa. Chúa ơi, con bé này phát cáu lên được.

Tôi cáu lại với anh, chật vật sửa lại quần lót rồi đứng lên trong tư thế nghiêm chỉnh nhất sau tình trạng vừa-mới-giao- hợp-xong. Tôi vội vã chải lại mái tóc rối bù kiểu-vừa-giao-hợp.

“Trên này, Mia.” Anh nói vọng xuống. “Xem nào, cô Steele, tôi cảm thấy đỡ hơn sau chuyện này nhưng vẫn còn muốn phát vào mông cô.” Anh nói nhỏ.

“Em không tin em đáng bị thế, ngài Grey, nhất là sau khi phải chịu đựng cuộc tấn công vô cớ của ngài.”

“Vô cớ? Cô đã hôn tôi đấy chứ?” Anh đang cố làm ra vẻ tổn thương.

Tôi cong môi lên.

“Đó là hình thức cao nhất của tự vệ.”

“Tự vệ trước cái gì?”

“Ngài và cú đét mông của ngài.”

Anh nghiêng đầu sang bên và mỉm cười với tôi khi Mia vừa xuất hiện bên cầu thang.

“Có thể chịu đựng được không?” Anh hỏi nhỏ.

Tôi đỏ mặt.

“Thỉnh thoảng.” Tôi thì thầm đáp lại, không ngăn nổi mình nở nụ cười khoái trá.

“Ôi, hai người đây rồi.” Cô ấy cười với chúng tôi.

“Anh đang đưa Anastasia đi xem xung quanh.

Christian choàng tay qua người tôi, đôi mắt xám thẳm sâu.

Tôi đặt tay mình vào tay anh, anh nhè nhẹ siết tay tôi.

“Kate và Elliot sắp về. Anh tin nổi không? Hai người đó không thể rời khỏi nhau.” Mia vờ nhăn nhó nhìn Christian rồi liếc sang tôi. “Mà anh chị làm gì ở đây thế?”

Chà, cô ấy sắp biết rồi đấy. Tôi ngượng chín người.

“Cho Anastasia xem các chiến lợi phẩm giải chèo thuyền.” Christian nói chẳng chớp mắt, mặt tỉnh bơ như không. “Thôi nào, vào chào tạm biệt Kate và Elliot thôi.”

Chiến lợi phẩm giải chèo thuyền? Anh đẩy nhẹ tôi trước và khi Mia vừa quay đi, rồi anh vỗ mông tôi. Làm tôi giật nảy kinh ngạc.

“Tôi sẽ còn làm nữa, Anastasia, sớm thôi.” Anh thì thào đe dọa bên tai, rồi choàng tay ôm tôi từ phía sau, áp cả người anh vào lưng tôi, thả một chiếc hôn lên tóc.

Trở vào nhà, Kate và Elliot đang nói tạm biệt bố mẹ. Kate ôm tôi rất chặt.

“Tớ muốn nói chuyện với cậu về việc trêu tức Christian.” Tôi thì thầm bên tai Kate khi ôm tạm biệt cô ấy.

“Anh ta cần phải bị trêu tức; rồi cậu sẽ thấy anh ta thật sự ra sao. Cẩn thận nhé, Ana. Anh ta độc đoán lắm đấy.” Cô ấy thì thầm. “Gặp lại cậu sau.”

Tớ mới biết anh ta thật sự thế nào– chứ cậu thì không hề! Tôi gào lên trong đầu. Tôi hoàn toàn biết Kate cũng chỉ có ý tốt thôi nhưng thỉnh thoảng cô ấy lại vượt quá giới hạn như vậy, bây giờ cũng thế, cô ấy đang vượt quá quyền hạn của một cô bạn hàng xóm rồi. Tôi thầm cáu bẳn với Kate còn cô nàng lại thè lưỡi chọc tức, khiến tôi phải miễn cưỡng cười đáp lại. Kate không phải người khôi hài, có lẽ đây là ảnh hưởng từ anh Elliot. Chúng tôi vẫy tay tiễn hai người ở cửa rồi Christian quay sang tôi.

“Có lẽ chúng ta cũng đi thôi – em còn mấy cuộc phỏng vấn ngày mai.”

Mia ôm tôi thắm thiết khi tạm biệt.

“Cả nhà đã nghĩ anh ấy sẽ chẳng bao giờ có ai.” Cô vụt miệng nói.

Mặt tôi đỏ lựng còn mắt Christian lại trợn tròn. Tôi nhoẻn miệng. Sao anh được làm thế còn tôi thì không? Tôi cũng muốn trợn mắt lại với anh nhưng không dám, vụ nhà thuyền vẫn còn treo lơ lửng đó.

“Bảo trọng nhé, Ana yêu mến.” Bác Grace dặn dò.

Christian, không hiểu cảm động hay bực mình bởi sự quan tâm đặc biệt cả nhà dành cho tôi, mà nắm tay tôi thật chặt và níu tôi vào sát bên người anh.

“Cả nhà quan tâm quá thế này một là sẽ làm cô ấy khó chịu, hai là sẽ làm hư cô ấy.” Anh làu bàu.

“Christian, đừng đùa thế.” Bác Grace dịu dàng răn đe, đôi mắt bác nhìn anh đầy yêu thương.

Không hiểu sao, tôi lại không nghĩ anh đùa. Tôi lặng lẽ quan sát cách họ phản ứng với nhau. Rõ ràng, bác Grace dành cho anh một tình yêu vô điều kiện của người mẹ. Anh nghiêng xuống hôn bà.

“Chào mẹ.” Anh nói, có gì đó thấp thoáng trong giọng nói anh – niềm tôn kính chăng?

“Bác Grey, cháu xin phép về và cảm ơn hai bác.”

Tôi đưa tay ra nhưng ông đã nhanh hơn choàng tay ôm lấy tôi.

“Gọi bác là Carrick nhé. Bác rất mong lại gặp cháu một ngày gần đây, Ana.”

Chào hỏi xong, Christian đưa tôi ra xe, Taylor đã đợi sẵn ở đó. Anh ta đã đợi ở đây từ nãy sao? Taylor mở cửa cho tôi bước vào chiếc Audi.

Nỗi căng thẳng như đè nặng lên vai tôi. Ôi chao, một ngày. Tôi mệt lử, cả thể xác lẫn tinh thần. Christian nói gì đó với Taylor rồi cũng bước vào xe, ngồi cạnh tôi. Anh quay sang bảo:

“Chà, có vẻ gia đình tôi cũng thích em.”

Cũng? Cái ý nghĩ tiêu cực về lý do mình được mời đến đây bỗng đổ ụp xuống đầu tôi. Taylor nổ máy và chuyển hướng ra đường lớn. Tôi quay sang Christian, thấy anh đang nhìn tôi.

“Gì thế?” Giọng anh rất khẽ.

Tôi ngập ngừng giây lát. Không – mình cần phải nói. Anh lúc nào cũng than phiền rằng mình ít nói, không chia sẻ.

“Em nghĩ anh ở vào thế bị ép buộc phải mời em đến gặp bố mẹ.” Giọng tôi nhỏ nhẹ và ngập ngừng. “Nếu anh Elliot không mời Kate, anh cũng không bao giờ mời em.”

Trời tối nên tôi không thể thấy được nét mặt anh nhưng anh thoáng nghiêng đầu sang tôi.

“Anastasia, tôi thấy vui vì em đã gặp bố mẹ tôi. Lúc nào em cũng hoài nghi thế sao? Chuyện đó luôn làm tôi ngạc nhiên đấy. Em là một cô gái trẻ, mạnh mẽ, rất kín đáo nhưng luôn có những ý nghĩ tự ti về bản thân. Nếu tôi không muốn em gặp gia đình tôi, sẽ không cách nào em có mặt ở đây được. Cả buổi tối nay, em luôn nghĩ như thế ư?”

Ôi! Vậy là anh thật sự muốn mình đến – đó quả là tiết lộ động trời. Anh thoải mái trả lời tôi, không như những khi anh muốn né tránh sự thật. Có vẻ anh còn vô cùng hài lòng rằng tôi đã đến… một cảm giác ám áp từ từ lan tỏa trong từng mạch máu. Anh khẽ lắc đầu và nắm lấy tay tôi. Tôi lo lắng liếc Taylor.

“Đừng lo về Taylor. Nói tôi nghe nào.” Tôi trùng vai.

“Vâng. Em đã nghĩ thế. Và cả chuyện này nữa, em chỉ mới nghĩ đến Georgia vì Kate nói về Barbados thôi. Em vẫn chưa quyết định gì.”

“Em muốn về gặp mẹ chứ?”

“Vâng.”

Anh nhìn tôi vẻ lạ lùng, như thể anh vừa khám phá được điều gì trong nội tâm.

“Tôi đi với em được không?” Anh thận trọng dò hỏi.

Hả?

“Ơ… Có lẽ không phải ý hay.”

“Sao không?”

“Em mong một kỳ nghỉ, tránh xa những chuyện… mãnh liệt này để cố suy nghĩ về những gì đã qua.”

Anh chăm chú quan sát tôi. “Tôi quá mãnh liệt à?”

Tôi bật cười thành tiếng.

“Giờ thì dịu dàng hơn rồi!”

Dưới ánh sáng của những ngọn đèn đường đang vùn vụt qua trước mắt, tôi bắt gặp khóe môi anh đang nhếch lên.

“Em đang cười tôi đấy à, cô Steele?” ‘Tôi đâu dám, ngài Grey.” Tôi trịnh trọng trả lời một cách hài hước.

“Tôi nghĩ em dám đấy và tôi còn nghĩ em vẫn thường cười tôi.”

“Ngài khá buồn cười.”

“Buồn cười?”

“Thưa vâng.”

“Buồn cười theo kiểu quái đản hay buồn cười kiểu phá lên cười ha ha?”

“À… lúc kiểu này, lúc kiểu kia.”

“Kiểu nào nhiều hơn?”

“Tôi sẽ để ngài tự tìm hiểu điều đó.”

“Tôi không nghĩ ở bên em, tôi còn có thể tìm hiểu được gì, Anastasia.” Anh nói chua chát, im lặng một lúc rồi tiếp. “Em muốn về Georgia để suy nghĩ điều gì?”

“Về chúng ta.” Tôi thì thầm.

Anh nhìn tôi, lặng lẽ.

“Em nói em sẽ thử mà.”

“Em nhớ.”

“Em nghĩ chưa chín chắn à?”

“Có lẽ.”

Anh đổi tư thế, có vẻ bồn chồn.

“Tại sao thế?”

Trời ạ. Sao cuộc nói chuyện bỗng trở nên căng thẳng và nghiêm trọng đến mức này? Nó ập đến tôi như một kỳ thi bất ngờ. Nói gì bây giờ? Vì em nghĩ rằng em yêu anh mất rồi nhưng anh lại chỉ xem em như một món đồ chơi. Bởi vì em không thể chạm vào anh, bởi vì em điên cuồng đến nỗi không che giấu cảm xúc khi anh vẫn còn đang dè dặt hay bảo em phải dừng lại và tệ hơn, khi anh đét mông em? Nói gì bây giờ?

Tôi nhìn trân trân qua cửa sổ. Chiếc xe đang băng qua cầu. Cả hai chúng tôi đều đang lẩn khuất trong bóng đêm, che giấu những suy nghĩ và cảm xúc của mình.

“Sao thế, Anastasia?” Anh truy hỏi.

Tôi trùng vai, bị dồn vào thế bí. Tôi không muốn mất anh. Mặc cho những đòi hỏi của anh, mặc cho tham vọng kiểm soát của anh, mặc cho những thói xấu nghiệt ngã của anh, tôi chưa bao giờ cảm thấy cảm xúc mãnh liệt hơn lúc này. Thật kích động khi được ngồi đây, bên anh. Anh quá khó đoán, gợi cảm, thông minh và vui nhộn. Dù tâm trạng anh… ờ – anh cũng muốn làm tôi đau nữa. Tôi nhắm mắt lại. Có thể nói gì với anh đây? Trong thâm tâm, tôi chỉ thèm muốn một Christian nhiều thật nhiều ân cần, nhiềunhiều hài hước và vô cùng nhiều… tình yêu.

Anh siết tay tôi.

“Nói với tôi đi, Anastasia. Tôi không muốn mất em.”

Chúng tôi đã vượt qua gần hết cây cầu, con đường mới lại hiện ra, ngập sáng ánh đèn neon, khuôn mặt anh chợt sáng chợt tối theo từng nhịp đèn đường chạy dài không dứt. Thật đúng với cách ví von hôm nào. Người đàn ông này, tôi từng xem là một kiểu anh hùng lãng mạn, một hiệp sĩ giáp trắng oai dũng sáng ngời – hay là hiệp sĩ áo đen, như anh từng nhận. Anh không phải người hùng; anh chỉ là một người đàn ông từng bị tổn thương nghiêm trọng và sâu sắc về tình cảm, anh cũng đang kéo tối vào bóng tối. Tôi có thể đưa anh ra ánh sáng không?

“Em còn muốn nhiều hơn nữa.” Tôi thì thầm.

“Tôi biết.” Anh đáp. “Tôi đang cố đây.”

Tôi chớp mắt nhìn anh. Anh buông tay tôi, kéo trễ cằm xuống để đôi môi tôi hé mở.

“Vì em, Anastasia, tôi sẽ cố.” Anh rất mực chân thành.

Đó cũng là điều tôi đang làm. Tôi tháo dây an toàn, nhoài người sang, nhào vào lòng anh, khiến anh kinh ngạc. Tay tôi choàng quanh đầu anh, ngước lên tìm môi anh, hôn thật nồng nàn, chỉ trong một phần tỷ tỷ giây, môi anh cũng đáp lại môi tôi.

“Ở lại với tôi nhé, đêm nay.” Anh thì thào. “Nếu bây giờ em về, suốt tuần mình không gặp nhau mất, nhé.”

“Vâng.” Tôi không phản đối. “Em cũng sẽ chết mất. Em đồng ý ký vào hợp đồng.”

Và đó hoàn toàn là quyết định đột phá.

Anh nhìn tôi.

“Hãy ký sau khi đi Georgia về. Suy nghĩ về chuyện đó đã. Suy nghĩ thật kỹ nhé, em yêu.”

“Vâng.”

Thế là suốt một hay hai dặm đường sau đó, chúng tôi cùng lặng im.

“Em nên thắt dây an toàn vào.” Christian thì thầm như thể không hài lòng nhưng kỳ thực anh không hề có vẻ muốn buông tôi ra khỏi tay anh.

Tôi vùi người vào lòng anh, khép mắt lại, mũi tôi kề sát cổ anh, tận hưởng mùi cơ thể Christian-và-mùi-sữa-tắm-xạ- hương vô cùng quyến rũ, đầu ngả trên vai anh. Tôi để tâm trí mình phiêu dạt, lạc vào thế giới thần tiên, ở đó, anh yêu tôi. Ôi, sao mà thật đến thế, thật đến mức chạm tay vào được, một phần nào đó trong lòng nữ quái Tiềm Thức độc địa đã làm chuyện không ngờ được, dám hy vọng. Tôi dè dặt để không chạm vào ngực anh, chỉ âu yếm dụi vào cánh tay anh đang giữ tôi thật chặt.

Chẳng mấy chốc sau, giấc mơ của tôi bị xé toạc.

“Đến nhà rồi em.” Christian nói. Câu nói ấy như một lời hứa hẹn, quá nhiều khả năng rất có thể xảy ra sau đó.

Nhà, với Christian. Còn chỗ nào khác nữa ngoài căn hộ như phòng trưng bày nghệ thuật, không phải nhà.

Taylor mở cửa cho chúng tôi. Tôi ngượng ngùng cảm ơn anh, biết rằng anh đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại nãy giờ, anh đáp lại bằng nụ cười tử tế như một lời cam kết rằng sẽ không có điều gì bị tiết lộ. Bước ra khỏi xe, Christian nghiêm nghị nhìn tôi. Ôi gì nữa đây… tôi mới làm gì sai sao?

“Sao em không mặc áo khoác?” Anh cau mặt, cởi áo khoác, quàng lên vai tôi.

Tôi thở nhẹ.

“Em để trong xe mới của em rồi.” Tôi trả lời trong cơn ngái ngủ, rồi ngáp.

Anh nhìn tôi, vẻ mặt khoái trá.

“Mệt à, cô Steele?”

“Vâng, thưa ngài Grey.” Tôi hơi thẹn trước ánh nhìn đầy châm chọc của anh. Ấy thế mà tôi vẫn nghĩ ra một lời giải thích khá hợp lý. “Em đã bị cuốn vào những chuyện mà em tưởng là không thể nào xảy ra.”

“Xem nào, nếu em thật sự không may, có lẽ tôi sẽ còn cuốn em vào nhiều chuyện khác nữa.” Anh hứa hẹn, cầm lấy tay tôi, cùng bước vào nhà.

Rồi… Lại nữa rồi!

Trong thang máy, tôi ngước lên nhìn anh. Tôi chợt thấy vui mừng khi anh muốn tôi ngủ cùng anh, nhất là khi tôi nhớ ra anh không hề ngủ cùng ai, trừ tôi, một vài lần. Tôi cau mặt, lập tức, mắt anh thẫm lại. Anh đưa tay sang cằm tôi, kéo xuống để tôi hé mở đôi môi của mình.

“Sẽ có ngày tôi giao cấu với em ngay trong thang máy, Anastasia, nhưng bây giờ, em đang mệt.” Vì thế tôi nghĩ nên vào giường.

Anh nghiêng người xuống, kề môi dưới tôi vào hàm răng anh rồi khẽ kéo. Tôi mềm nhũn ra, chợt ngừng thở, bụng dưới căng lên vẻ chờ đợi. Tôi đáp lại, ấn răng mình lên môi trên của anh, trêu chọc, khiến anh kêu lên thành tiếng. Thang máy mở ra, anh nắm tay, lôi tôi ra hành lang, qua cửa đôi vào phòng khách.

“Em uống rượu hay thứ gì không?”

“Không.”

“Tốt. Vào giường.”

Tôi nhướng mày.

“Anh chấp nhận kiểu va-ni lạc hậu, đơn điệu sao?”

Anh nghiêng đầu một bên.

“Không có gì lạc hậu và đơn điệu với va-ni cả – nó có hương vị quyến rũ riêng.”

“Từ bao giờ?”

“Từ thứ Bảy tuần trước. Sao nào? Hay em đang chờ đợi thứ gì kích động hơn?”

Nữ thần nội tại va đầu vào tường.

Ối không. Quá nhiều bất ngờ trong hôm nay rồi.

Nữ thần nội tại trề môi, bất thành trong việc cố che giấu nỗi thất vọng.

“Chắc chứ? Chúng ta luôn có sẵn dụng cụ để tạo đủ mùi vị ở đây – ít nhất là ba mươi mốt mùi.”

“Em biết rồi.” Tôi đáp.

Anh lắc đầu.

“Đi nào, cô Steele, em có cả một ngày trọng đại rồi. Sớm vào giường, sớm giao cấu thì sớm được ngủ.”

“Ngài Grey, ngài quả là người lãng mạn bẩm sinh.”

“Cô cũng nhanh mồm lắm, cô Steele. Có lẽ tôi sẽ phải huấn luyện nó cách nào đó. Đi thôi.”

Anh đưa tôi qua phòng khách, sang phòng ngủ của anh và mở cửa.

“Giơ tay lên nào.” Anh ra lệnh.

Tôi vâng lời và chỉ một cử động trong chớp mắt, anh vụt kéo chiếc váy ra khỏi người tôi như một ảo thuật gia, nắm lấy gấu váy.

“Ta-đa.” Anh kêu lên đầy thích thú.

Tôi cười khúc khích rồi lịch sự vỗ tay tán thưởng. Anh gập người chào đáp lễ rồi nhoẻn miệng cười toe. Sao mình cưỡng lại nổi những khi anh thế này? Anh đặt váy của tôi lên chiếc ghế duy nhất cạnh kệ tủ.

“Màn ảo thuật tiếp theo của anh thế nào?” Tôi hối thúc, trêu chọc.

“Ôi, cô Steele, cứ vào giường đã.” Anh thì thầm. “Rồi tôi sẽ cho cô xem.”

“Anh có nghĩ rằng ít nhất một lần, em nên ra tay với anh không?” Tôi đong đưa.

Mắt anh sẫm lại vì ngạc nhiên, tôi thấy trong đó lóe lên một tia kích động.

“Xem nào, cửa đã khóa. Không chắc em làm cách nào để thoát khỏi tay tôi được.” Anh châm chọc. “Được, tôi nghĩ phi vụ này tôi sẽ lãi to.”

“Đừng quên em là nhà thương thuyết giỏi.”

“Tôi cũng thế.”

Anh nhìn tôi, sắc mặt bỗng dưng biến đổi, cơn hoang mang lướt, không khí trong phòng vụt trở nên căng thẳng.

“Em không muốn giao cấu?”

“Không.” Tôi thở.

“Ồ.” Anh nhăn mặt.

Được rồi, tiếp nào… hít thật sâu vào.

“Em muốn cùng anh ân ái.”

Anh đứng chết trân nhìn tôi. sắc mặt sa sầm. Ôi, khỉ thật, không hay rồi. Cho anh ấy một phút! Tiềm Thức rít lên.

“Ana, tôi…”

Anh chải tay vào tóc. Hai tay. Chà, hoang mang cực độ rồi.

“Tôi tưởng mình đã làm thế rồi?” Cuối cùng, anh nói.

“Em muốn chạm vào anh.”

Anh bất giác lùi lại, trong một tích tắc mặt anh đầy vẻ khiếp đảm nhưng cũng biến mất trong tích tắc.

“Nhé anh.” Tôi thì thầm.

Anh nhanh chóng lấy lại tinh thần.

“Không, cô Steele, cô đã được nhượng bộ quá đủ trong tối nay rồi. Tôi chỉ còn cách nói không.”

“Không?”

“Không.”

Ôi… mình không thể tranh luận với con người đó… phải không nhỉ?

“Nhìn xem, em mệt rồi, tôi cũng mệt. Vào giường thôi.” Anh vừa nói vừa thận trọng nhìn tôi.

“Vậy đụng chạm là điều cấm kỵ của anh.”

“Ừ. Chuyện này cũ rồi mà.”

“Nói em biết tại sao đi.”

“Trời, Anastasia, làm ơn. Bỏ qua chuyện này đi.” Anh cáu kỉnh.

“Với em, nó quan trọng lắm.”

Lại lần nữa, anh gãi đầu, cố gằn tiếng chửi tục. Quay lưng lại, anh đi thẳng đến chỗ tủ kéo, rút ra chiếc áo thun, quẳng cho tôi. Tôi bối rối bắt lấy.

“Mặc vào rồi lên giường.” Anh gắt lên trong đau đớn.

Tôi nhăn mặt nhưng quyết định sẽ tiếp tục khiêu khích. Quay lưng lại, tôi cởi áo ngực, tròng áo thun vào càng nhanh càng tốt để che cơ thể. Tôi cởi quần lót; hầu như cả buổi tối nay tôi đã không mặc quần.

“Em cần phải tắm.” Giọng tôi nhỏ xíu.

Anh nhăn nhó, bực dọc. “Giờ em còn xin phép nữa đấy.”

“Ơ… không.”

“Anastasia, em biết phòng tắm ở đâu rồi. Hôm nay, ngay thời điểm thương thuyết quái đản này, em không cần phải xin phép tôi để đi tắm.” Anh không giấu được nổi vẻ cáu kỉnh. Anh cởi sơ mi ra còn tôi lẻn nhanh vào phòng tắm.

Tôi nhìn mình trong tấm gương cực lớn, không thể tưởng tượng nổi mình còn nguyên vẹn. Sau tất cả những gì đã trải qua, vẫn là một đứa con gái rất đỗi bình thường. Vậy chứ cô muốn thế nào – muốn mọc sừng và có đuôi hở? Tiềm Thức chanh chua. Rồi giờ cô còn đang định làm trò quái gì nữa đây? Đụng chạm là điều cấm kỵ của anh ta. Giờ còn quá sớm, ngốc ạ. Anh ta cần phải biết đi trước khi biết chạy. Tiềm Thức đang tức điên lên như Medusa[24], tóc tai dựng ngược bay chấp chới, tay cấu vào mặt như tác phẩm Tiếng thét của Evard Munch. Tôi phớt lờ thì bà ta cũng chẳng bò lại vào hộp. Cô đang làm anh ta tức điên đấy – thử nhớ lại những gì anh ta đã nói, đã thừa nhận đi. Tôi cáu với chính suy nghĩ của mình. Cần cho anh biết sự yêu thương đã – rồi có thể anh sẽ đáp lại.

[24] Một nữ quỷ xinh đẹp trong thần thoại Hy Lạp, mái tóc là một ổ rắn và ánh mắt có thể biến đàn ông thành đá.

Tôi lắc đầu, thôi không nghĩ nữa rồi cầm lấy bàn chải của Christian. Tất nhiên, Tiềm Thức nói đúng. Tôi đã quá vội với anh. Anh ấy chưa sẵn sàng và tôi cũng thế. Chúng tôi đang giữ thăng bằng trên một cây cầu bập bênh rất lỏng lẻo đó là thỏa thuận kỳ lạ của tôi – cả hai đầu chúng tôi đều đang dập dềnh, bấp bênh. Cả hai đều muốn tiến đến gần nhau hơn, gặp nhau ở giữa. Tôi chỉ mong đừng ai bị rơi khi cố gắng làm điều đó. Mọi việc diễn ra quá nhanh. Có lẽ tôi cần khoảng cách. Khi tôi bắt đầu chải răng, anh gõ cửa.

“Anh vào đi.” Tôi trả lời, miệng đầy kem đánh răng.

Christian đứng ở cửa, chiếc quần mặc ở nhà ôm lấy hông như thường ngày thế mà vẫn khiến từng tế bào li ti trong người tôi dựng hết lên và ngóng đợi. Ngực anh để trần, tôi như người đang cuồng lên vì khát bắt gặp dòng suối mát lạnh, tinh khiết tuôn ra từ khe núi, là anh. Anh nhìn tôi điềm tĩnh rồi từ từ nhếch mép, tiến đến sát bên tôi. Mắt chúng tôi tìm thấy nhau trong gương, xám và xanh. Tôi đánh răng thật nhanh, rửa bàn chải, rồi đưa cho anh, mắt vẫn không rời khỏi anh. Không nói lời nào, anh cầm bàn chải từ tay tôi, đưa vào miệng. Tôi nhếch mép lại với anh, sự hài hước bỗng nhảy múa trong mắt anh.

“Cứ tự nhiên sử dụng bàn chải của tôi.” Giọng anh nhẹ nhàng châm chọc.

“Cảm ơn, thưa ngài.” Tôi mỉm cười duyên dáng rồi bước ra, trèo lên giường.

Vài phút sau, anh vào với tôi. “Em biết đó, đây không phải là những gì tôi hình dung về tối nay.” Anh nói vẻ giận hờn.

“Tưởng tượng nếu em bảo anh không được chạm vào em xem.”

Anh khổ sở ngồi bên giường, bắt chéo chân.

“Anastasia, tôi nói với em rồi cơ mà. Tôi đã vào đời rất khủng khiếp – em không muốn những thứ khốn nạn đó chui vào đầu em đâu. Sao em vẫn như thế?”

“Vì em muốn hiểu rõ anh hơn.”

“Em biết về tôi khá nhiều rồi.”

“Sao anh nói thế được?” Tôi quỳ lên, nhìn thẳng vào mặt anh.

Anh trừng mắt lên với tôi, hoang mang. “Anh trợn mắt kìa. Lần mới nhất em làm thế, em đã phải nằm dưới đầu gối anh.”

“Ồ, tôi còn muốn em bắt em làm thế lần nữa.”

Chợt một ý tưởng thôi thúc tôi. “Nói em biết đi, rồi anh sẽ được làm thế.”

“Gì cơ?”

“Anh nghe rồi đấy.”

“Em đang ra giá với tôi à?” Anh như không thể tin nổi tai mình.

Tôi gật. Phải… Chính thế.

“Thương lượng.”

“Không phải thế, Anastasia.”

“Thôi được. Vậy kể em nghe đi, rồi em sẽ trợn mắt lên với anh.”

Anh phá lên cười, tôi bắt được một Christian trong khoảnh khắc hiếm hoi. Lâu rồi không thấy anh thế này. Anh luôn điềm tĩnh.

“Luôn luôn thích thú và hào hứng với thông tin nhỉ.” Anh nhìn tôi cân nhắc. Sau một lúc, anh hăng hái rời khỏi giường.

“Đừng đi đâu đấy.” Anh nói rồi ra khỏi phòng.

Sự bấn loạn tràn ngập lòng tôi, tôi ngồi tự ôm lấy mình. Anh đang làm gì? Anh đang chuẩn bị âm mưu đen tối nào chăng? Dại dột chưa. Tôi tự hỏi anh sẽ trở vào với gậy hay một thứ dụng cụ quái đản nào chăng? Chết thật, lúc đó mình sẽ làm gì? Khi trở lại, anh cầm theo một thứ gì nho nhỏ trong tay. Tôi không thấy được đó là gì, sự tò mò chợt bùng lên.

“Ngày mai cuộc phỏng vấn đầu tiên bắt đầu từ mấy giờ?” Anh khẽ hỏi.

“Hai giờ.”

Một nụ cười ma mãnh chầm chậm nở trên mặt anh. “Tốt.”

Và ngay trước mặt tôi, anh từ từ biến đổi. Anh rắn rỏi hơn, không thể đoán nổi… nóng bỏng. Người Áp Đặt Christian đã đến.

“Ra khỏi giường. Đứng đây.”

Anh chỉ một chỗ gần giường. Tôi rón rén dậy và rời giường bằng gấp đôi thời gian bình thường. Anh chăm chăm nhìn tôi mắt như lóe lên những dự định gì đó.

“Tin tôi chứ?” Anh hỏi.

Tôi gật đầu. Anh chìa tay ra, trong tay anh có hai quả cầu bạc ngời sáng, nối nhau bằng một cọng chỉ đen và dày. “Chúng còn mới.” Anh nhấn từng chữ. Tôi ngước nhìn anh đầy thắc mắc.

“Tôi sẽ đưa chúng vào bên trong em, sau đó sẽ phát vào mông em, không phải để phạt, chỉ vì lạc thú của em và của tôi.” Anh dừng lại, chờ phản ứng trợn mắt của tôi.

Bên trong mình! Tôi thở loạn lên, tất cả cơ bắp ở bụng dưới nghiến lại. Nữ thần nội tại nhảy nhót vũ điệu của bảy tấm mạng che mặt.

“Anh đang xin phép em hả?” Ngạt thở, tôi gật đầu. Tôi không thể nói được nữa.

“Cô gái ngoan. Mở miệng ra nào.”

Miệng?

“Rộng ra.”

“Thật nhẹ nhàng, anh thả hai quả cầu vào miệng tôi.”

“Chúng cần được bôi trơn. Mút.” Anh ra lệnh, giọng nhẹ nhàng.

Hai quả cầu lạnh, láng và nặng đáng kinh ngạc, có vị của kim loại. Miệng tôi đang khô khốc bỗng đầy ứ nước bọt khi lưỡi phát hiện ra vật thể lạ. Christian không hề rời mắt khỏi tôi. Trời đất ơi, chuyện này làm tôi kích động quá. Tôi oằn người lại.

“Yên, Anastasia.” Anh cảnh cáo.

“Được rồi.”

Anh lấy hai quả cầu ra khỏi miệng tôi. Tiến đến giường, anh giở tấm trải lên và ngồi xuống thành giường.

“Lại đây.”

Tôi ngồi xuống trước mặt anh.

“Giờ quay lại, cúi xuống, tay nắm lấy mắt cá chân.”

Tôi chớp mắt, vẻ mặt anh thật không tài nào đoán nổi.

“Đừng chần chừ.” Anh nhẹ nhàng thúc giục nhưng có gì đó ẩn trong giọng nói rồi anh đưa hai quả cầu vào miệng.

Á, thế này còn gợi tình hơn cả bàn chải. Tôi làm theo lời anh lập tức. Chà, mình có thể nắm được mắt cá chân à? Tôi nhận ra mình làm được, khá dễ dàng nữa kia. Áo thun giật lên lưng tôi. Ơn trời tôi có mặc quần lót nhưng tôi đoán nó chẳng còn ở đó được lâu nữa.

Anh đặt tay lên lưng tôi và nhẹ nhàng mơn trớn. Ở tư thế này, tôi chỉ có thể nhìn thấy chân anh. Tôi khép mắt lại khi anh nhẹ nhàng kéo quần lót của tôi sang một bên, lần những ngón tay lên xuống vùng kín. Cơ thể tôi bị kích thích bởi sự hòa trộn hưng phấn giữa tưởng tượng và cảm hứng hoang dã. Anh trượt một ngón tay vào trong tôi rồi xoay tròn thật chậm, ôi, cảm giác thật tuyệt vời. Tôi rên lên.

Hơi thở anh rối loạn, tôi nghe tiếng thở dồn khi anh lặp lại cử động ấy. Anh thu tay lại rồi từ từ đẩy những quả cầu vào tôi, mỗi lần một quả, chầm chậm và suôn sẻ. Ối. Chúng có nhiệt độ của thân nhiệt, được làm ấm khi ngậm trong miệng. Cảm giác này tràn đầy dục vọng. Khi đã vào trong tôi, tôi không còn thật sự cảm thấy chúng nữa – nhưng rồi một lần nữa tôi biết chúng ở đó.

Anh kéo quần lót của tôi lên, cúi xuống, hông anh dịu dàng cọ vào mông tôi.

“Đứng lên nào.” Anh ra lệnh rồi nhấc tôi dậy.

Ối! Giờ thì tôi có thể cảm thấy chúng… thế nào đó. Anh giữ chắc hông tôi, chờ tôi lấy lại thăng bằng.

“Em ổn chứ?” Anh hỏi, giọng điềm tĩnh.

“Vâng.”

“Quay lại.”

Tôi quay lại đối diện với anh.

Những quả cầu trĩu xuống và bất giác, tôi xiết người giữ chúng lại. Cảm giác đó làm tôi giật mình nhưng cũng không quá tệ.

“Cảm thấy thế nào?” Anh hỏi.

“Lạ lắm.”

“Lạ dễ chịu hay lạ khó chịu.”

“Lạ dễ chịu.” Tôi đỏ mặt thú nhận.

“Tốt.”

Một ánh hài hước lóe lên trong mắt anh.

“Tôi muốn uống nước. Ra ngoài và mang một cốc lại đây.”

Ối.

“Khi nào quay lại, tôi sẽ đè em dưới đầu gối tôi. Cứ nghĩ về điều đó nhé, Ana.”

Nước á? Anh muốn uống nước – bây giờ – tại sao?

Tôi rời phòng ngủ và lập tức hiểu ra vì sao mình phải đi lấy nước – khi tôi bước đi, sức nặng những quả cầu trĩu xuống, xoa bóp tôi từ bên trong. Cảm giác thật kỳ lạ và không thật dễ chịu lắm. Hơi thở càng gấp gáp hơn khi tôi nhón người lấy cốc từ kệ bếp và thở dồn dập. Ối… Tôi phải giữ chúng lại. Những quả cầu làm tôi thèm muốn, thèm muốn tình dục.

Anh chăm chú dõi theo khi tôi trở lại.

“Cảm ơn.” Anh nhận cốc nước từ tay tôi.

Từ từ, anh nhấp từng ngụm rồi đặt cốc nước lên bàn bên cạnh. Ở đó đã có sẵn túi giấy, sẵn sàng và chờ đợi, như tôi. Tôi biết anh làm thế để tạo nên cảm giác mong đợi. Tim tôi loạn nhịp. Anh nhướng đôi mắt xám sáng quắc lên nhìn tôi.

“Lại đây. Ngồi cạnh tôi. Như lúc nãy.”

Tôi ngồi xuống bên anh, máu tôi tuôn chảy không ngừng trong người và bây giờ… tôi thật hưng phấn. Đầy cảm hứng.

“Xin tôi đi.” Anh nói nhỏ nhẹ.

Tôi chau mày. “Xin gì cơ?”

“Xin tôi đi.” Giọng anh đanh lại.

“Gì mới được? Nước thế nào? Anh muốn gì?”

“Hỏi xin tôi đi, Anastasia. Tôi không lặp lại đâu.”

Và hàm chứa trong những từ đó là lời đe dọa, nó tác động sâu sắc đến tôi. Anh muốn tôi xin anh đánh tôi.

Khỉ thật. Anh nhìn tôi chờ đợi, mắt anh lạnh băng. Khỉ.

“Đánh em đi… xin ngài.” Tôi thì thầm.

Anh nhắm mắt lại, tận hưởng những lời của tôi. Anh nắm tay trái, rồi lôi tôi nằm dài xuống đầu gối anh. Tôi đổ ập xuống, anh giữ chặt tôi như khi tôi nằm trong lòng anh. Cơ thể tôi run lên bần bật khi tay anh ấn từ từ lên mông tôi. Tôi đẩy người sâu vào lòng anh lần nữa để thân trên áp hẳn xuống giường. Lần này, anh không gác chân lên người tôi mà vén tóc tôi ra sau tai. Tay anh nắm tóc tôi sau gáy giữ tôi nằm yên. Anh xiết nhẹ và đầu tôi ngả ra sau.

“Tôi muốn nhìn mặt em khi đánh em, Anastasia.” Anh vừa nói vừa nắn bóp khẽ khàng sau lưng tôi.

Tay anh len vào kẽ giữa hai bờ mông rồi ấn vào vùng kín, cảm giác được lấp đầy… tôi nấc lên. Ôi, các giác quan run rẩy.

“Thế này là hưởng thụ lạc thú, Anastasia, cho em và tôi.” Anh thì thầm.

Anh nhấc tay lên rồi đánh vào vùng tiếp giáp giữa hai đùi, mông và vùng kín. Quả cầu nảy lên bên trong tôi, tôi chới với trong vũng cảm xúc ướt át. Cảm giác râm ran đau sau mông, nét tràn ngập những quả cầu chuyển động bên trong tôi và cả việc bị anh đè sấp xuống giường. Tôi cố nhấc đầu lên, toàn thân cố gắng hưởng thụ trọn vẹn những cảm xúc kỳ lạ. Tôi phát hiện ra đâu đó trong tôi, trí não không còn tự phỉ nhổ mình cay nghiệt như trước nữa. Anh lại mơn man lưng tôi lần nữa, lòng bàn tay chà xát trên da tôi và bên ngoài quần lót.

Sao anh không cởi quần lót của mình? Bàn tay anh bỗng vụt mất rồi bất ngờ đánh xuống. Tôi rên thành tiếng khi các giác quan tràn đầy cảm giác. Anh bắt đầu đánh theo đúng quy trình trái, phải rồi dưới. Bên dưới là tuyệt nhất. Mọi thứ nảy lên, bên trong tôi… Và giữa các đợt, anh lại mơn man, ve vuốt – để tôi được xoa bóp cả bên trong lẫn bên ngoài. Cảm giác thèm khát và khơi gợi dục tình, không hiểu tại sao, lần này, tôi không còn sợ đau. Nó không phải cơn đau như bình thường – đúng thế, không phải đau không thể chịu nổi. Thế nào đó, đây là cơn đau có thể kiểm soát, quả là, còn rất… phấn khích nữa. Tôi rên thành tiếng. Phải rồi, mình làm được.

Anh dừng tay, kéo quần tôi xuống chân. Tôi ngọ nguậy bên chân anh, không phải vì muốn thoát ra mà vì muốn thêm nữa… phóng thích, cái gì đó. Anh vuốt ve làn da tôi đang râm ran nhoi nhói. Cảm giác tràn trề, rồi anh lại bắt đầu. Một tràng đét mông trái, phải rồi dưới, ôi, bên dưới. Tôi rên lên.

“Ngoan lắm, Anastasia.” Anh cũng rền rĩ, hơi thở rít vào.

Anh đét mông tôi thêm hai trận nữa rồi nắm lấy sợi chỉ nối hai quả cầu, bất ngờ kéo chúng ra khỏi người tôi. Tôi gần như vọt lên đỉnh – cơ hồ như thoát khỏi thế giới này. Rất nhanh chóng, anh lật nghiêng tôi lại, túm lấy tay tôi, nhấc lên quá đầu rồi trườn lên người tôi, vào trong tôi, chậm rãi, lấp đầy tôi ở nơi mà những quả cầu sáng bạc vừa làm. Tôi rên thét lên.

“Ôi, em yêu.” Anh thì thầm rồi lui lại, tiến lên, một cao trào phấn khích quá đỗi, ve vuốt tôi, cảm nhận tôi.

Đây là lần dịu dàng nhất anh từng làm với tôi, không mất nhiều thời gian, tôi lao xuống vực rồi đột ngột xoay người vút lên đỉnh mệt nhoài. Khi tôi đang co quắp quanh anh, anh cũng giải phóng mình, tiến sâu vào tôi, bất động, rền rĩ tên tôi trong nỗi khát khao tuyệt đích.

Ana!

Anh im lặng, rên riết trên tôi, tay anh vẫn còn nắm chặt tay tôi, trên đầu. Một lúc sau, anh cựa mình dậy, nhìn tôi.

“Tôi thích chuyện này.” Anh thì thầm rồi hôn tôi say đắm.

Sau đó anh nhổm dậy, quấn tôi vào tấm ga giường rồi biến mất trong phòng tắm. Khi trở lại, anh cầm theo một chai sữa dưỡng da màu trắng.

“Quay lại nào.” Anh bảo, tôi gượng gạo trở mình.

Thật lòng mà nói sau những chuyện này, tôi buồn ngủ khủng khiếp.

“Mông em đổi màu rồi.” Anh xác nhận lại, tay xoa nhè nhẹ chất sữa mát lạnh vào mông tôi đang đỏ ửng.

“Tiết lộ đi, ngài Grey.” Tôi kèo nài.

“Cô biết cách làm hỏng khoảnh khắc trọng đại của tôi đấy.”

“Thỏa thuận rồi mà.”

“Em thấy thế nào?”

“Bị lừa gạt.”

Anh thở dài, trườn xuống nằm cạnh tôi, ghì tôi vào tay anh. Cẩn thận để không đụng vào mông tôi, chúng tôi ôm nhau. Anh hôn nhẹ vào bên tai tôi.

“Người đàn bà đã sinh ra tôi là gái mại dâm đã hết thời, Anastasia ạ. Giờ thì ngủ đi.”

Trời đất ạ… thế nghĩa là sao?

“Là sao?”

“Bà ấy chết rồi.”

“Bao lâu rồi?”

Anh thở dài. “Mất năm tôi lên bốn. Tôi không nhớ rõ lắm. Là bố Carrick đã nói với tôi. Tôi chỉ nhớ vài điều. Ngủ đi thôi.”

“Chúc ngủ ngon, Christian.”

“Ngủ ngon, Ana.”

Rồi tôi chìm vào một giấc ngủ, mơ thấy một cậu bé bốn tuổi mắt xám ở một nơi tối tăm, nghèo đói, nghiệt ngã.

Bình luận