Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ai Đó Dõi Theo Em

Chương 29

Tác giả: Judith Mcnaught

“Tôi biết đây là thời điểm khó khăn của bà, bà Manning.” Sam Littleton nói khi cô và McCord ngồi trong phòng khách vào sáng hôm sau. Shrader đang ở trong nhà bếp, phỏng vấn người giúp việc, tài xế và thư ký. “Chúng tôi sẽ cố gắng làm cuộc viếng thăm này ngắn gọn nếu có thể.” Sam tiếp tục. “Có vài câu hỏi chúng tôi cần hỏi bà, và vài câu hỏi có lẽ rất khó nghe và thậm chí lỗ mãng, nhưng tôi đảm bảo với bà là chúng tôi chỉ là đang làm theo thủ tục. Chúng cũng là những câu hỏi mà chúng tôi hỏi bất cứ người chồng hoặc vợ nào khác sau án mạng.”

Sam dừng lại, đợi một sự hồi đáp từ người phụ nữ với khuôn mặt tái xanh, hốc hác ngồi đối diện với cô. “Bà Manning?” Sam nhắc lại.

Leigh rời mắt khỏi ngôi sao biển lớn bằng thủy tinh ở trên bàn kế bên cùi chỏ của McCord. Logan đã yêu thích món đồ thủy tinh xinh đẹp đó ở Newport vào mùa hè năm ngoái, và cô đã làm cho anh ngạc nhiên khi cô đưa nó cho anh khi họ về đến nhà. “Tôi xin lỗi, tôi đang suy nghĩ lan man về một chuyện khác. Cô muốn hỏi tôi chuyện gì?”

“Bây giờ khi bà đã có một vài giờ để điều chỉnh với tin tức bi thảm về cái chết của chồng bà, bà có thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào là tại sao lại có người muốn giết ông ấy không?”

Một vài giờ để điều chỉnh ư, Leigh nghĩ một cách không thể tin. Cô sẽ cần suốt đời để điều chỉnh. “Tôi… tôi đã thức suốt đêm qua, suy nghĩ về chuyện đó, và điều duy nhất có chút ý nghĩa nào đối với tôi là nó là một sự kiện ghê gớm, ngoài dự kiến. Có lẽ có một kẻ khùng điên nào đó sống ở trên đó, và hắn ta cảm thấy – đã tin – nơi đó thuộc về hắn ta. Sau đó, khi hắn ta nhìn thấy Logan mang những món đồ vào nhà và cất xe của anh ấy, hắn rút súng của hắn và – hắn giết anh ấy.”

“Không may là, giả thuyết đó không được hỗ trợ bởi những sự kiện.” Sam bảo cô. “Khẩu súng ba mươi tám li tìm thấy trên sàn xe của chồng bà đã được đăng ký dưới tên chồng bà.” Khi Leigh nhìn chằm chằm vào cô, Sam nói, “Bà có biết là chồng bà sở hữu một cây súng ngắn không?”

“Không. Tôi không hình dung được.” Leigh không thể, sẽ không tin rằng bất kỳ ai đã thực sự lập kế hoạch để giết chồng cô, vì thế cô cố làm lại một sự kiện mới phù hợp với kịch bản của cô. “Nếu có một tên bệnh thần kinh sống ở cabin, vậy thì có thể là hắn ta đã đi theo chồng tôi đến xe của anh ấy, và khi Logan rút súng ra, có một cuộc xô đẩy, và khẩu súng bị cướp cò.”

Thanh tra Littleton rõ ràng đã nghĩ là giả thuyết của Leigh khó tin đến nỗi không thể cân nhắc đến vì thế cô lờ nó và hỏi một câu hỏi khác. “Bà có thể nghĩ ra một số lý do tại sao chồng bà lại cảm thấy ông ấy cần mang theo súng bên mình không?”

Leigh cố nghĩ ra một lời giải thích, bất kể nó kỳ quặc đến thế nào đi nữa. Sau khi một vài khoảnh khắc, cô nói từ từ, “Trong mấy năm gần đây, Logan đã đánh vào việc xây dựng thương mại. Tôi biết có dính líu đến công đoàn, và từ những gì tôi đã đọc, mọi thứ có thể…” Dừng lại. “Không, đợi đã – tôi đã bị theo lén. Đó chắc là lý do tại sao Logan đã mua súng.”

“Lần đầu tiên bà có ý thức về kẻ đi theo lén này là vào lúc nào?”

“Một vài tháng trước. Chúng tôi đã điền bản báo cáo ở sở cảnh sát. Cô có hồ sơ này.”

Sam làm một phần lưu ý, nhưng cô đã biết bản báo cáo của cảnh sát đã được điền vào tháng Chín, sáu tháng sau khi Logan Manning mua khẩu súng ngắn của ông ta. “Bà sẽ mô tả thế nào về mối quan hệ của bà với chồng bà? Các người có hạnh phúc trong hôn nhân không?”

“Vâng. Rất hạnh phúc.”

“Ông ấy có giãi bày tâm sự với bà không?”

“Dĩ nhiên.”

“Suy nghĩ cho cẩn thận nhé. Ông ấy có nhắc đến là đang lo lắng về bất cứ chuyện gì – khó khăn trong kinh doanh, chẳng hạn.”

“Kinh doanh của Logan đã và đang cực kỳ tốt. Đặc biệt trong hai hoặc ba năm vừa qua. Anh ấy không có bất cứ khó khăn nào trong kinh doanh cả.”

“Ông ấy có vẻ bận tâm không?”

“Không hơn bình thường.”

“Bà có đồng ý cho chúng tôi nói chuyện với những người ở văn phòng của ông ấy không?” Câu hỏi chỉ thuần túy là khách sáo, vì McCord đã có đầy đủ tên các nhân viên và đã chia đều chúng giữa Sam, Shrader, và bản thân anh để chất vấn sau.

“Vui lòng nói chuyện với bất kỳ người nào cô thích.” Leigh nói. “Làm bất cứ chuyện gì cô nghĩ là cô cần làm.”

“Còn ai khác mà chồng bà có thể tâm sự không, ngoài bà ra đấy?”

“Không còn ai cả.”

“Ông ấy không có bất cứ người bạn thân nào ư?”

“Chúng tôi là bạn thân của nhau.”

“Tôi hiểu. Vậy thì bà cũng không có bất cứ người bạn thân nào à? Người mà bà có thể tâm sự đấy?”

Cô nói nó theo cách cố tình được thiết kế để làm cho Leigh cảm thấy như một người cô độc chống đối xã hội nếu cô không thể đưa ra tên của bất cứ người bạn nào của họ, và thủ đoạn đó đã được thành công. “Tôi hoạt động trong ngành giải trí, và bạn bè của tôi hầu hết là ở trong các lĩnh vực nghệ thuật và thế giới giải trí. Họ có xu hướng trở thành những người tận hưởng sự công khai hơn là sự riêng tư, vì vậy họ không giỏi trong việc giữ bí mật – của riêng họ hoặc của tôi. Tôi đã học biết là không tâm sự những gì tôi không muốn xuất hiện trong cột báo của Liz Smith hoặc tờ Enquirer.”

Thanh tra Littleton gật đầu như thể cô hoàn toàn hiểu được, nhưng lời nói của cô chứng minh cô là một người bướng bỉnh khó chìu. “Theo một mục mà tôi đã đọc ở trang sáu trong tờ Post về bữa tiệc sinh nhật của bà, đã có hơn ba trăm người đến đây để ăn mừng với bà. Bà hoặc chồng bà không biết họ nhiều để đôi khi tâm sự chuyện gì đó sao?”

Leigh nhận biết nếu cô không đưa cho Sam Littleton một vài cái tên, cô ta có thể ép cô trong vấn đề vô nghĩa này cho đến khi trời tối, vì vậy cô thầm nhớ lại một vài phút của buổi tiệc của cô, và đưa cho Sam Littleton tên của những người đầu tiên xuất hiện trong đầu cô: “Jason Solomon là một người bạn của tôi.”

“Cá nhân cũng như kinh doanh ư?”

“Vâng. Sybil Haywood là một người bạn khác, cả Theta Berenson cũng vậy…”

“Người họa sĩ ư?”

“Đúng. Ồ, và Sheila Winters. Bác sĩ Winters là một người bạn của tôi cũng như của chồng tôi.”

Sam làm phần lưu ý. “Bác sĩ Winters ư? Chồng bà có vấn đề sức khoẻ nghiêm trọng à?”

“Không. Sheila là bác sĩ tâm lý.”

McCord mở miệng lần đầu tiên. “Các người là bệnh nhân của cô ta à?”

Leigh cảm thấy không thoải mái về câu hỏi đó, như thể cô đã đặt bẫy cho chính mình. “Chúng tôi đã gặp cô ấy vài năm trước đây như những bệnh nhân. Bây giờ cô ấy chỉ là bạn thân của chúng tôi.”

“Người nào cần bác sĩ tâm lý vậy?” McCord nói thẳng thừng. “Bà hay chồng bà?”

Leigh gần như muốn kêu anh đừng chõ mũi vào chuyện của người khác, và cô sẽ nói nếu Sam Littleton đã không vội nói, “Bà không cần phải trả lời câu hỏi đó, bà Manning, nếu nó làm bà cảm thấy không thoải mái. Trung uý McCord và tôi đã không làm việc chung với nhau trước đây, nhưng nghe theo câu hỏi của anh ấy, thì chắc chắn anh ấy là một trong những người đàn ông lấy làm tự hào về việc để cho một cơn bệnh cảm trở thành bị viêm phổi chớ không chịu đi khám bác sĩ. Anh ấy có thể thay dầu nhớt trong xe của anh ấy và tự nhổ răng, chớ không đi gặp nha sĩ.” Cô mỉm cười nồng nhiệt với Leigh. “Không giống như trung uý, tôi biết những người thông minh, bận rộn có đủ khả năng thường muốn tiết kiệm thời gian và nỗ lực bằng cách tư vấn với các chuyên gia trong mỗi lĩnh vực, dù nó là về xe hơi cơ chế, công nghệ máy tính, hoặc…” cô chuyển nụ cười của cô sang người đàn ông bên cạnh cô “…Y học.”

Leigh đồng ý với Sam đến nỗi cô cảm thấy buộc phải đồng ý với lý luận của Thanh tra Littleton đối với người đàn ông cấp bậc cao hơn cô, và cô giải thích một lý do nhỏ mà Logan và cô đã gặp Sheila. “Logan không biết cách chậm lại và yêu đời. Sheila đã giúp anh ấy nhận biết rất nhanh chóng rằng anh ấy đang thiếu những thứ tốt nhất trong cuộc sống bằng cách gây áp lực cho chính mình.”

Thanh tra Littleton chồm người về phía trước nói một cách nhanh nhảu. “Có thể nào là chồng bà có thể đã tâm sự với Bác sĩ Winters – như một người bạn của ông ta – rằng ông ta sẽ mua vũ khí, và tại sao ông ta mua nó không?”

“Tôi không biết. Tôi nghi ngờ điều đó. Sheila và Logan thỉnh thoảng ăn trưa chung với nhau, nhưng đơn thuần là xã giao. Họ có cùng một xuất thân và cùng biết nhiều người. Tôi đã gọi cho Sheila sáng nay và kể cho cô ấy nghe về Logan. Cô ấy sẽ kể cho tôi nghe sáng nay nếu anh ấy đã từng đề cập đến việc mua súng.”

“Có lẽ cô ấy không cảm thấy rằng cô ấy có thể nhắc đến hoặc nên nhắc đến. Bà có thấy phiền nếu chúng tôi nói chuyện với cô ấy không?”

Leigh lắc đầu. “Không, nhưng tôi chắc chắn là Logan mua súng vì kẻ đi theo lén.”

Cách diễn đạt của Thanh tra Littleton trở nên ảm đạm. “Tôi hy vọng là tôi sẽ chia sẻ với bà kiến thức này, bà Manning, nhưng chồng bà đã mua súng vào tháng Ba – sáu tháng trước khi kẻ đi lén theo bà xuất hiện.” Trong khi Leigh vẫn còn choáng váng bởi thông tin đó, Thanh tra Littleton nói, “Bây giờ bà có thấy tại sao nó rất quan trọng là chúng tôi cần nói chuyện với bác sĩ Winters không? Nếu chồng bà lo sợ cho mạng sống của ông ấy, ông ấy có thể – thậm chí vô tình – mang lại cho cô ấy một vài ý tưởng tại sao ông ấy sợ hoặc người nào đã làm cho ông ấy sợ.”

“Vậy thì tất nhiên rồi, cứ nói chuyện với cô ấy.”

“Chúng tôi sẽ cần giấy phép viết tay của bà, và tôi chắc chắn rằng bác sĩ Winters sẽ đòi nó, trước khi cô ấy cảm thấy nên vi phạm đặc quyền giữa bệnh nhân và bác sĩ. Bà sẵn sàng cho phép chúng tôi chứ?”

“Được, nếu các người hứa sẽ giữ thông tin được bảo mật.”

“Chúng tôi sẽ rất, rất kín đáo.” Thanh tra Littleton hứa hẹn khi cô xé một tờ giấy nhỏ ra khỏi cuốn sổ và trao nó cho Leigh, cùng với cây bút của cô. “Chỉ cần viết cái gì đó nói là bà cho phép cô ta mang lại cho chúng tôi những thông tin về chồng bà.”

Leigh máy móc làm điều đó, đi theo dù bất cứ nơi nào cô được dẫn đi… hay thúc đẩy. Khi cô trao tờ giấy trở lại cho Sam Littleton, cô nói, “Tôi cứ nghĩ mãi về người đàn ông đã đụng tôi rơi khỏi đường vào đêm đó. Có lẽ đó là kẻ đã giết chồng tôi.”

“Chúng tôi đang tìm kiếm ông ta, và chúng tôi đã tăng cường nỗ lực của chúng tôi kể từ khi phát hiện ra chồng bà vào hôm qua. Chúng tôi muốn sự cho phép của bà không chỉ trong việc nói chuyện với các nhân viên của chồng bà, mà còn có thể lấy đi bất cứ hồ sơ nào mà chúng tôi nghĩ có thể là quan trọng đối với vụ án này. Chúng tôi sẽ đảm bảo rằng chúng sẽ không bị thất lạc. Bà có đồng ý không?”

“Được.”

Sam đóng cuốn sổ tay của cô và nhìn McCord. “Anh có bất cứ câu hỏi nào khác không, Trung úy?”

McCord lắc đầu và đứng lên. “Tôi xin lỗi về phản ứng của tôi khi cô nhắc đến Bác sĩ Winters. Thanh tra Littleton đã nói đúng – tôi vẫn tự mình thay nhớt cho xe của tôi, và máy tính của tôi ở nhà đã không hoạt động trong hai năm vì tôi không chịu để cho người khác sửa nó. Nha sĩ duy nhất mà tôi từng biết là người mà bây giờ tôi đang điều tra.”

Leigh chấp nhận lời xin lỗi của anh, nhưng cô giật mình bởi giọng nói khiêm tốn của anh vì nó có vẻ trái ngược với tia nhìn chằm chằm ớn lạnh của anh và nụ cười chiếu lệ. “Bác sĩ pháp y sẽ sẵn sàng trao cơ thể của chồng bà cho bà vào ngày mai.” anh thêm vào. “Báo cho chúng tôi biết về sự sắp xếp tang lễ. Nếu được sự cho phép của bà, chúng tôi muốn có người của chúng tôi có mặt ở đám tang.”

Leigh nắm chặt phía sau ghế xôpha để hỗ trợ, rùng mình với cách tình cờ, tàn nhẫn mà anh nói về ‘cơ thể của chồng cô’ và ‘sự sắp xếp tang lễ’. Logan đã chết. Anh sẽ không bao giờ mỉm cười với cô nữa, không bao giờ kéo cô sát vào cơ thể của anh trên giường khi anh ngủ. Cơ thể của anh đang ở trong nhà xác. Cô đã không có chút ý nghĩ gì trong việc sắp xếp tang lễ, mặc dù Brenna đã nhẹ nhàng đề cập đến vấn đề này sáng nay khi Trish Lefkowitz gọi đến muốn giúp cô. “Tại sao anh lại muốn người của anh ở đó?” cô hỏi khi cô có thể tin giọng nói của chính mình.

“Để đề phòng, tất cả chỉ có vậy. Bà đã có kẻ đi theo lén, và chồng bà đã bị giết.”

“Hãy làm bất cứ chuyện gì các người nghĩ là cần thiết.”

McCord nhìn qua vai của anh về phía nhà bếp. “Tôi sẽ xem liệu Thanh tra Shrader đã xong chưa.”

Thanh tra Shrader không chỉ là đã xong việc, anh còn đang tận hưởng một tách cà phê và bánh bít–quy làm ở nhà trong khi tài xế tán gẫu với anh về bóng đá.

Ba thanh tra đi xuống thang máy trong im lặng. Để bảo đảm an ninh, tất cả các du khách vào toà nhà Mannings cần phải đăng ký trong cuốn sổ lớn khi họ đến và ký vào đó khi họ rời khỏi. Người quản lý sổ đăng ký là một người gác cửa mặc đồng phục lớn tuổi, bảng tên ghi là ‘Horace’. Ông ta đang ngồi ở cái bàn cẩm thạch đen cong vòng ngay trung tâm đại sảnh. “Thật lấy làm tiếc về ông Manning.” Horace nói, trao cho Shrader cây viết để anh có thể ký tên của ba người vào cuốn sổ bọc da lớn mà anh đã ký tên họ vào đó lúc nãy.

Thay vì lấy cây viết, Shrader lấy cuốn sổ và trao cho người gác cửa một lệnh tòa án được gấp lại. “Cái này lệnh của toà án cho phép chúng tôi lấy theo món đồ này để làm bằng chứng.” anh nói với người gác cửa bị giật mình. “Có cuốn sổ nào khác mà ông có thể sử dụng không?”

“Có – nhưng chúng tôi không được phép sử dụng nó cho đến tháng Giêng, và lúc này chỉ mới tháng 12.”

“Bắt đầu sử dụng một cuốn mới ngay.” Shrader ra lệnh. “Và nếu bất kỳ ai hỏi chuyện gì đã xảy ra với cuốn sổ này, chỉ cần nói là ai đó đã đổ cái gì đó trên đó. Ông có thể làm điều đó không?”

“Vâng, nhưng sếp của tôi…”

Shrader trao cho ông ta tấm danh thiếp của anh. “Bảo sếp của ông gọi cho tôi.”

Bình luận