Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ai Đó Dõi Theo Em

Chương 12

Tác giả: Judith Mcnaught

Chuông điện thoại reo đánh thức Leigh vào lúc tám giờ sáng ngày hôm sau. Ở một nơi khác trong nhà, Hilda trả lời trên tiếng reo thứ nhì, và Leigh nhìn ánh đèn đỏ nhỏ rực sáng trên điện thoại bên cạnh giường của cô.

Toàn bộ căn hộ có ba đường dây điện thoại riêng biệt – đường dây điện thoại chính, đường dây cá nhân của cô, và đường dây riêng của Logan – và cuộc gọi này đến vào đường dây chính. Vì cảnh sát có số điện thoại cá nhân của cô, cô biết cuộc gọi không phải là từ họ, nhưng cô giữ chặt hi vọng là người đang gọi đến có tin tức về Logan. Thầm cầu nguyện cho ánh đèn nhỏ đó sẽ bắt đầu nhấp nháy, cho biết là Hilda đã giữ cuộc gọi và đang đến để gọi cô, Leigh chờ đợi, nhìn nó. Một lát sau nó phụt tắt, và cô bò ra khỏi giường, hy vọng của cô tan biến, sự căng thẳng của cô bắt đầu dâng cao.

Đến lúc cô tắm rửa và gội đầu xong, điện thoại lại đang reo không ngừng, và mỗi cuộc gọi làm cho thần kinh của cô căng thẳng thêm một chút. Khuôn mặt nhìn lại cô trong gương ở bàn trang điểm là một khuôn mặt nhợt nhạt, bầm dập, và hốc hác. Khuôn mặt của cô, nhưng không phải là khuôn mặt của cô – thêm một thứ khác quen thuộc với cô nhưng cũng hoàn toàn xa lạ, như cuộc sống của cô hôm nay, và mỗi ngày kể từ khi cô tỉnh dậy lần đầu tiên trong bệnh viện.

Những mũi khâu trong da đầu của cô và cánh tay cứng đờ của cô làm cho một cử động đơn thuần như sấy khô tóc thành một sự thách thức không thoải mái, vụng về có vẻ như mất rất nhiều thời gian. Trong tủ của cô, cô với lấy chiếc áo len đầu tiên trên cái kệ gần nhất, một cái áo màu nâu, sau đó cô do dự. Cái kệ bên cạnh có một chiếc áo len màu đỏ anh đào. Logan đã yêu cầu cô mặc đồ đỏ cho buổi tiệc tối thứ Bảy vì anh đã mua đá hồng ngọc cho cô, tất nhiên cũng là màu đỏ. Leigh quyết định mặc đồ đỏ hôm nay. Có lẽ nếu cô làm điều đó, cuộc sống của họ ít nhiều sẽ được tiếp tục nơi chúng đã dừng lại vào tối thứ Bảy. Có lẽ sẽ thay đổi vận may của cô nếu cô mặc cái gì đó sáng sủa và vui vẻ. Cô mặc chiếc áo len đỏ và cái quần len thích hợp với nó.

Lúc tám giờ bốn mươi, khi Leigh rời khỏi phòng ngủ, điện thoại đang reo hầu như liên tục. Thông thường cảnh tượng phòng khách của cô, với sàn gỗ đánh bóng, những cột đá cẩm thạch cao vọt, và tầm nhìn bao quát của Công viên Central, nâng cao tâm hồn của Leigh, nhưng sáng hôm đó nó như là một khoảng không gian vô nghĩa biểu hiện sự cô đơn và sự tồi tệ do việc mất tích của một trong những người sở hữu nó. Leigh nghe giọng nói của Brenna vang đến từ nhà bếp, ở đầu kia của căn hộ, vì vậy cô đến đó.

Căn nhà bếp là một căn phòng lớn mời gọi với một cái tủ bàn đứng ngay trung tâm phòng và một cửa sổ rộng lớn. Những bức tường gạch và cái lò sưởi có nhịp cuốn làm nó có vẻ ấm áp và mộc mạc, mặc dù những dụng cụ bằng thép không gỉ kích cỡ công nghiệp chạy dọc những bức tường. Brenna đang đứng gần tủ lạnh, nói chuyện trên điện thoại và ghi chú trên tập giấy, Hilda đang đứng ở lò, quậy cái gì đó trong nồi. Cô nhìn thấy Leigh ở ngưỡng cửa và ngưng việc để rót tách cà phê cho cô. “Tôi đang làm bữa điểm tâm cho bà.” cô nói.

Khi Brenna kết thúc cuộc gọi, Leigh ra dấu cho cô đến gia nhập với cô ở bàn. Quan sát cuốn sổ ghi chép trong tay Brenna, cô nói, “Có người nào mà tôi muốn nghe đến không?”

Brenna bắt đầu lật những trang giấy ghi chép gọn gàng. “Sybil Haywood bảo tôi nói với cô là cô ấy đang làm việc trên biểu đồ chiêm tinh của cô và cô ấy sẽ có vài hướng dẫn để cung cấp cho cô mau thôi. Courtney Maitland muốn đến thăm cô ngay khi cô ‘có thể chịu đựng nổi việc có khách’, Thượng nghị sĩ Hollenbeck đã gọi để nói với cô rằng ông ấy sẵn sàng giúp cô. Thẩm phán Maxwell gọi đến nói…” sự chú ý của Leigh lan man trong suốt danh sách dài đẳng của những người có thiện chí, nhưng cô lắng nghe cẩn thận lại khi Brenna kết thúc và nói, “Bác sĩ Winters đã gọi hôm qua và gọi lại sáng sớm hôm nay. Cô ấy nhắn với cô rằng cô ấy luôn nghĩ về cô, và cô ấy muốn đến và gặp cô để giúp cô ‘giữ vững niềm tin’ bất cứ khi nào cô muốn có người bầu bạn. Cô ấy cũng đã gọi điện thoại để kê toa thuốc cho cô, và cô ấy muốn cô bắt đầu uống nó ngay lập tức.”

“Kê toa thuốc gì?”

Brenna do dự và sau đó nói một cách cứng rắn, “Cô ấy đã nói đó là thuốc an thần. Cô ấy đã nói là cô ấy biết cô sẽ không thích ý tưởng đó, nhưng nó sẽ giúp cô suy nghĩ mạch lạc và bình tĩnh ngay bây giờ, khi cô cần có cả hai.”

“Tôi rất là bình tĩnh.” Leigh nói.

Cái nhìn nghi ngờ của Brenna chuyển sang tay của Leigh ở trên bàn. Chúng đã được bóp chặt lại với nhau và chặt đến nỗi đầu ngón tay của cô trắng bệch. Leigh vội thả chúng ra. Brenna tiếp tục, “Tôi đã gởi Joe O’Hara đến nhà thuốc tây để lấy thuốc cho cô.”

Phải mất một lát Leigh mới nhận biết Joe O’Hara là tài xế – vệ sĩ mới của cô. Không những cô đã quên tên anh trong tình trạng xô bồ trong vài ngày gần đây, cô cũng đã quên Matt và Meredith Farrell đã khăng khăng đòi cho cô mượn O’Hara trước khi họ lên đường làm cuộc hành trình vòng quanh thế giới của họ. Anh đang sống trong căn hộ ở New York của họ, nhưng anh lẽ ra phải chở Leigh trong xe limousine của Farrell và bảo vệ cô từ việc bị những kẻ theo lén cô lại gần.

“Tôi có lẽ cũng nên cảnh báo cô,” Brenna thêm với tiếng thở dài, “là anh ấy hơi khó chịu khi chúng ta đã không yêu cầu anh ấy lái chiếc Blazer cho chúng ta hôm qua.”

Leigh đưa tay cô lên trong sự thú nhận bất lực của sự thật đáng hổ thẹn. “Điều đó cũng là một ý tưởng hay. Tôi chỉ là – quên sự tồn tại của anh ấy.”

“Nếu bà hỏi tôi,” Hilda giận dữ công bố, “người đàn ông đó không biết địa vị của anh ta! Anh ta lẽ ra phải chở bà khi bà muốn anh ta, không phải là khi anh ta quyết định anh ta nên làm.” Cô gõ vào cái nồi để nhấn mạnh ý kiến của cô. “Anh ta chỉ là một tài xế thôi.”

Leigh buộc mình phải tập trung vào vấn đề sắp tới trước khi nó dẫn đến sự hoà hợp hơn trong cuộc sống đã quá không hòa hợp của cô. “Tôi hiểu chị đang nói gì, Hilda, nhưng anh ấy không quen với việc ‘chỉ là một tài xế’. Anh ấy đã làm việc cho gia đình Farrells trong nhiều năm, và họ nghĩ về anh ấy như một thành viên rất trung thành trong gia đình của họ. Họ đã bảo anh ấy chăm sóc tôi khi họ đi vắng, và anh ấy có lẽ là xem chuyện đó rất nghiêm túc, đặc biệt là ngay bây giờ khi… khi mọi chuyện lộn xộn như thế này.” Cô định nói thêm khi cánh cửa đi vào nhà bếp từ tiền sảnh ở thang máy vụt mở, và cô đang đưng lên khỏi ghế của cô, la thét lên vì bị hoảng hồn.

“Xin lỗi, tôi đoán là tôi nên gõ cửa trước.” Joe O’Hara nói, bước vào nhà bếp mặc áo khóac đen dày với cổ áo kéo thẳng che tai của anh.

Một người đàn ông có đôi tai to lớn, cứng cáp cao khoảng năm feet mười inch, anh có dáng đi ì ạch của một con gấu và khuôn mặt xấu xí – hầu như nhìn như thể nó đã bị đánh đập liên hồi trên võ đài hay những cuộc đánh đấm trên đường phố. Tuy nhiên, diện mạo của anh không làm cho Hilda sợ. Cô nhìn anh trừng trừng qua vai của cô và thét lên, “Đừng bước vào nhà bếp của tôi mà không chùi chân của anh!”

Sự khó chịu làm người tài xế đột nhiên nhìn gần như đáng sợ khi anh nhìn chằm chằm trước tiên vào người phụ nữ giận dữ ở bên kia phòng rồi đến đôi giày bóng loáng của anh. Phủi bỏ toàn bộ vấn đề với cái nhún vai, anh treo áo khoác của anh vào trong tủ áo và đi đến gần cái bàn ở trong bếp mang theo một cái túi trắng nhỏ từ nhà thuốc tây lân cận trong nắm tay to đùng của anh. “Bà Manning,” anh nói, giọng nói của anh bình tĩnh. “Tôi nhận biết là bà không biết tôi, và bà có lẽ là không muốn bị một người lạ quấn chân vào lúc như thế này, nhưng chồng bà và Matt Farrell cả hai đã bảo tôi chăm sóc bà và đảm bảo bà được an toàn.”

Leigh phải ngửa hết đầu của cô ra để nhìn anh, và vì chuyện đó làm cổ cô bị đau, cô ra dấu cho anh ngồi xuống cạnh Brenna. “Khi anh vừa mới bước vào đây, anh đã làm cho tôi giật mình. Nó không phải là vì tôi không muốn anh ở đây.” cô kết thúc.

“Không cần phải xin lỗi.” anh bảo cô, ngồi vào chiếc ghế trông hơi quá nhỏ so với anh. “Nhưng tôi phải nói với bà rằng bà nên để cho tôi lái xe đưa bà lên vùng núi vào Chủ nhật, thay vì tự mình lái xe đến đó, bà có lẽ là không ngồi ở đây nghiến răng của bà để không ai nhận thấy là bà bị thương nặng đến mức nào.”

“Cám ơn anh vì đã làm cho nỗ lực của tôi là không cần thiết.” Leigh trả lời, không chắc chắn là cô có thích anh hay không.

Lời khiển trách của cô làm cho người tài xế nổi điên lên. “Hôm qua, bà phải nên gọi tôi và để cho tôi làm lái xế. Hai người phụ nữ các người không có việc gì phải tự mình lái xe lòng vòng trên núi trong tuyết. Các người có thể bị kẹt lại!”

“Chúng tôi rõ ràng là đã không bị.” Brenna chỉ ra.

“Đúng, cô thật là may mắn. Nhưng nếu cô bị vậy, thì cô sẽ làm gì, cuốc bộ để tìm sự giúp đỡ trong khi Bà Manning ngồi túm tụm một mình trong xe, đau nhức và bệnh hoạn và cố giữ ấm sau khi nó bị hết xăng chăng?”

“Họ đã bị vậy sao?” Hilda thông báo cho anh biết một cách gay gắt khi cô khuấy cái nồi trên lò.

Leigh quan sát một cách không thoải mái, cuộc tranh luận sôi nổi đang diễn ra giữa ba nhân viên của cô như thể từ khoảng cách xa, cô tập trung hoàn toàn trên điện thoại và cái đồng hồ trên bức tường đối diện. Khi đường dây cá nhân của Logan đột ngột thắp sáng và bắt đầu reng, cô đẩy Brenna quay lại ghế của cô và phóng đến điện thoại, việc chấn thương của cô bị lãng quên. “Chào.” cô thốt ra không kịp thở.

Giọng nói của một người đàn ông ở đầu dây bên kia rất trầm ấm và xa lạ. “Bà Manning ư?”

“Vâng, ai vậy?”

“Michael Valente.”

Leigh ngã người vô tường, không thể che giấu sự thất vọng cô. “Vâng, Ông Valente có chi không?”

“Tôi xin lỗi đã quấy rầy bà. Từ giọng nói của bà, tôi giả định bà bà chưa có bất cứ tin tức gì về Logan?”

“Không. Không có gì cả.”

“Tôi xin lỗi.” anh lại nói. Anh do dự trong chốc lát rồi nói, “Tôi biết lúc này là không thích hợp, nhưng Logan có vài văn bản mà tôi cần. Anh ấy đã có chúng với anh ấy ở nhà của bà khi anh ấy gọi cho tôi từ nhà vào chiều thứ Bảy. Tôi chỉ cách đó một vài dãy nhà. Tôi có thể ghé qua và lấy chúng được không?”

“Tôi không biết chúng đang ở đâu.” Leigh nói, không thích cái ý tưởng cho bất kỳ ai lục qua những thứ của Logan khi anh không có ở đó.

“Chúng là những bản kế hoạch và quảng cáo từ một đề án khác của tôi mà Logan đã mượn.”

Những tài liệu là tài sản của anh ta, không phải của Logan. Anh ta đang lễ độ nhưng hết sức rõ ràng. Leigh nuốt sự oán giận và sự thất vọng của cô rằng cuộc gọi không phải đến từ hay về Logan. “Tôi hiểu. Vậy thì hãy đến đây và lấy chúng.”

“Cám ơn bà rất nhiều. Tôi sẽ đến đó trong vòng hai mươi phút.”

Leigh buộc mình rời khỏi bức tường hỗ trợ, gác máy điện thoại, và nhìn những người đang ở trong nhà bếp. Cách đây vài khoảnh khắc, họ chỉ đơn thuần là những nhân viên dường như đang cãi nhau về một chuyện không có gì, nhưng khi cô nhìn vào ba gương mặt căng thẳng vì lo âu, cảm thông, và lo lắng cho cô, trái tim cô tan chảy. Họ thực sự quan tâm, họ muốn giúp trong những gì họ có thể làm được. Cô có một ngàn người quen, nhưng cô biết cô không thể trông chờ vào sự thận trọng suy xét của họ hoặc sự im lặng của họ. Cô biết theo kinh nghiệm rằng Hilda và Brenna hoàn toàn đáng tin cậy, và cô có cảm giác Joe O’Hara có lẽ cũng vậy. Ngay bây giờ, ba người đó là bạn bè duy nhất của cô, là đồng minh, là người thân của cô.

Cô mang lại cho họ một nụ cười mệt mỏi, nhưng thất vọng bởi cú điện thoại mà cô đã trả lời làm khuôn mặt của cô thậm chí càng nhợt nhạt hơn, và Brenna nhận thấy nó. Cô mở túi thuốc, lấy ra chai thuốc, và chìa nó về phía Leigh. “Leigh, bác sĩ Winters khăng khăng rằng cô phải uống cái này.”

Leigh nhẹ nhàng nhưng cương quyết đẩy cái chai đi. “Tôi không thích thuốc ảnh hưởng đến tâm trí của tôi. Tôi không cần chúng. Chút nữa đi, nếu tôi cảm thấy cần tôi sẽ uống chúng. Tôi hứa đấy.”

Hài lòng rằng vấn đề của những viên thuốc dường như đã được giải quyết, O’Hara xử lý vấn đề quan trọng nhất trong đầu của anh. “Nếu bà có một căn phòng ngủ dành riêng cho khách để tôi có thể sử dụng, tôi nghĩ nó sẽ là một ý tưởng hay nếu tôi ở lại đây cho đến khi mọi chuyện được ổn định.”

Căn hộ của Leigh có 16 phòng, bao gồm hai căn phòng nhỏ dự định được dùng làm ‘nơi thường trú của những người làm’, một cái Hilda đã chiếm đóng. Cái kia còn bỏ trống, nhưng Leigh cảm thấy đột ngột, hầu như mê tín cần giữ mọi thứ y cũ trước khi Logan biến mất. Miễn là mọi việc như cũ, sự vắng mặt của anh chỉ là tạm thời, nhưng tạo ra thay đổi – có thể là một sự khuyến khích hoặc hàm ý. “Anh thật tốt bụng, nhưng tôi không phải ở một mình. Có Hilda sống ở đây.”

Câu trả lời của anh làm cho Hilda xoay quanh và trừng mắt. “Tôi tin chắc là Hilda thực sự có thể đập tơi bời một cái trứng rán hoặc đánh mạnh bụi bậm ra khỏi thảm,” anh chế giễu, “nhưng cho đến khi chồng bà trở lại, tôi thật sự nghĩ bà cần có người ở đây để xử lý vấn đề. Hành lang tràn đầy các phóng viên, bà có những người hâm mộ sắp hàng dài trên vỉa hè, và bà có những kẻ theo lén biết chồng bà không có ở đây lúc này. Không thể nói là sẽ không có người nào đó cho tiền người gác cổng của bà hay tìm một cách nào khác mò lên đây, nhưng không sớm thì muộn, điều đó sẽ xảy ra.” Ý thức của Leigh đang dao động, anh nhanh chóng chơi quân bài chủ của anh. “Tôi chắc chắn rằng chồng bà sẽ mong tôi ở lại đây và chăm sóc đám nữ giới của anh ấy.” anh tuyên bố một cách dứt khoát, và làm cho Leigh bị sốc khi anh giội vẻ ngoài rộng lượng quanh phòng bao gồm cả Hilda phẫn nộ, độc lập và phật ý, và Brenna độc lập trong diện “nữ giới” mà O’Hara cảm thấy bắt buộc phải bảo vệ.

Một nơi nào đó trong tâm trí điên cuồng của cô, Leigh lưu ý là O’Hara có một sở trường nhỏ, tuyệt vời trong cách ngoại giao và thuyết phục quỉ quyệt, vì anh đã ghi điểm cho bàn thắng của anh ngay khi anh khéo léo chuyển ước nguyện của anh thành nguyện vọng của Logan. “Anh có lẽ nói đúng, anh O’Hara. Cám ơn anh rất nhiều.”

“Không có chi. Và vui lòng gọi tôi là Joe.” anh nhắc nhở cô. “Đó là cách mà Meredith – ý tôi là, Bà Farrell – gọi tôi.”

Leigh gật đầu khi cô chuyển sự chú ý đến Hilda, người đang đặt hai cái bát trên miếng khăn để chén đĩa ở phía trước mặt cô. “Đây là gì?” Leigh hỏi, nhìn chằm chằm vào cái tô chứa một chất trắng đặc quánh trông giống như keo dán. Bên cạnh đó là một cái tô nhỏ hơn chứa những cục màu nâu làm dạ dày của Leigh đảo lộn.

“Đó là kem lúa mì và mận,” Hilda nói. “Tôi nghe ông Manning nói đó là những thứ mà bà sẽ có cho bữa điểm tâm từ giờ trở đi.” Khi Leigh tiếp tục nhìn bâng quơ ở cô, cô thêm vào, “Tôi nghe ông ấy nói nó vào sáng Chủ nhật, ngay trước khi ông ấy rời khỏi để đi đến miền núi nơi bà lẽ ra phải gặp ông ấy.”

Ký ức ngọt ngào trào dâng trong lòng Leigh một cách đau đớn. “Không có trái lê nữa.” Logan đã trêu chọc cô. “Em bị nghiện nặng rồi. Từ giờ trở đi, là kem lúa mì và mận cho em.” nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của Leigh, và không nhận biết cô đang làm gì, cô đặt cánh tay của cô quanh hai cái tô, bao bọc chúng, cố gắng tập hợp chúng lại với cô và bảo vệ những hồi tưởng hạnh phúc. Đầu của cô ngã tới phía trước, và vai của cô bắt đầu run rẩy với tiếng khóc bất lực làm cho cô thấy lúng túng và cảnh báo những người ở trong nhà bếp. Cố kềm chế bản thân và xóa bỏ mọi chuyện đang xảy ra, cô quay mặt qua chỗ khác và chùi nước mắt khỏi má của cô với bàn tay phải của cô. Với bàn tay trái của cô, cô với đến về phía Brenna và mở lòng bàn tay của cô ra. Brenna hiểu và đặt một viên thuốc của Sheila Winters vào đó.

“Tôi xin lỗi.” cô bảo ba người họ. Họ nhìn của cô với vẻ căng thẳng, thông cảm không nói ra lời làm cô phải chớp mắt kềm chế lại những giọt nước mắt sắp sửa tràn ra.

“Tôi sẽ làm cho bà bữa điểm tâm quen thuộc.” Hilda công bố, dựa vào vấn đề trong việc bếp núc như thường lệ để lấy lại cân bằng trong một thế giới mất thăng bằng và hỗn loạn.

“Tôi nghĩ là tôi sẽ ăn món này hôm nay.” Leigh nói, đầu hàng sự ủy mị đau đớn trào dâng khi Brenna đứng dậy để trả lời một cuộc gọi trên đường dây điện thoại chính.

Bình luận