Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ai Đó Dõi Theo Em

Chương 48

Tác giả: Judith Mcnaught

Anh sở hữu một căn hộ ở trên đỉnh của tòa nhà, Leigh nhận biết khi anh đút chìa khoá vào ổ khóa bên trong thang máy. Quá căng thẳng để làm một cuộc đàm thoại cho qua thời gian, cô đi thang máy với anh trong im lặng đến tầng thứ hai mươi tám.

Bên trong căn hộ của anh tối đen như mực, nhưng thay vì bật đèn, anh dừng lại ở sát phía sau cô và đặt tay lên vai cô. “Tôi có thể lấy áo khoác của em không?”

Những ngón tay của anh vuốt lên làn da của vai cô khi anh bắt đầu kéo nó ra, và Leigh rùng mình, kéo nó trở lại. “Tôi nghĩ tôi sẽ mặc nó. Ở đây hơi lạnh.”

“Tôi sẽ vặn máy điều nhiệt,” anh trả lời một cách cứng rắn.

Leigh trao áo khoác của cô, cố điều chỉnh mắt cô trong bóng tối khi anh mở cánh cửa bên cạnh họ và treo áo khoác của cô lên, sau đó treo áo của anh.

“Sẵn sàng chưa ?” anh hỏi cô.

“Cho cái gì?” cô hỏi một cách không thoải mái.

“Cho cái nhìn đầu tiên của em.” Anh bước sang một bên, và trong chốc lát sau một loạt đèn bật mở, chiếu rõ những gì trông giống như một căn phòng rộng lớn trống rỗng với sàn đá cẩm thạch đen tỏa sáng được chia thành hai khu vực, mỗi khu vực nằm trên một cái bục nâng cao với những cái cột và hình cung màu trắng duyên dáng.

Không có món đồ nào cả! Không có đồ đạc … không có giường. Không có giường … không bị nguy hiểm đối với mối quan hệ mà cô càng ngày càng trân trọng hơn.

“Tôi còn chưa chuyển đến đây.”

Sự căng thẳng của Leigh trên những ý định của anh biến mất nhanh chóng, biến thành sự nhẹ nhõm vui vẻ. “Nơi này thật là …huy hoàng,” cô thở ra, đi xuống những nấc thang trong tiền sảnh. “Anh có thể nhìn thấy Hudson từ nơi đó.” Cô chỉ về phía cái bục khổng lồ ở bên trái và nhìn anh với vẻ dò hỏi qua vai cô.

“Đó là phòng ăn,” anh bảo cô. “Còn cái ở bên phải là phòng khách.”

Cô quay trở lại về phía anh, quan sát cái cầu thang rộng và cong ở gần cửa trước, tia nhìn của cô đi lên lan can sắt rèn phức tạp đã từng được trang hoàng trong một lâu đài cũ lộng lẫy ở New York, dò tìm nó qua ban công trên đầu. “Thật là tuyệt diệu.”

Từ đó, anh đưa cô đi về phía tiền sảnh có vòm cong nối tiếp phòng ăn, bước chân của họ vang dội trong căn phòng với trần nhà cao.

“Anh ghét bị khép kín,” Leigh nói, mỉm cười. “Tôi cũng vậy.” Một căn nhà bếp lớn, lôi cuốn hoàn toàn mở thông với phòng gia đình nơi có hai bức tường bằng kính ở cả hai đầu có tầm nhìn của sông Hudson về hướng tây và trông xuống Công viên Central về hướng đông.

Bức tường phía nam có một cái lò sưởi bằng thạch cao tuyết hoa hấp dẫn vây quanh bởi những bảng gỗ và viền nẹp dày, nó đặc biệt đến nỗi Leigh nhận ra ngay lập tức. “Cái này đến từ lâu đài Sealy.” Siết chặt tay sau lưng, cô nhìn anh như hiểu biết qua vai của cô. “Anh là người ‘đặt giá không tên’ đã trả ‘một gia tài không tiết lộ’ để có được nó.” cô đi đến cửa sổ phía đông. “Tầm nhìn của nhà anh đều rất gợi cảm. Tôi còn có thể nhìn thấy căn hộ của chúng tôi – của tôi – ở đằng đó qua công viên.”

Khi cô nói, Michael đi đến quầy rượu được đặt ẩn vào bức tường trong phòng gia đình dính liền với phòng ăn. Anh cởi bỏ áo vest và cà vạt, quăng nó lên một chiếc ghế cao; sau đó anh nới lỏng nút áo trên cùng của áo sơ mi. Cô gia nhập với anh ở quầy rượu, đi về phía anh với vẻ khoan dung vô thức mà anh luôn ngưỡng mộ từ cô. Cô đã thư giãn ngay khoảnh khắc cô nhận biết căn hộ của anh còn chưa được trang bị, vì thế anh có ý định mang đến cho cô một ly rượu mạnh để giúp cô thư giãn trước khi cô khám phá ra rằng phòng ngủ của anh đã được trang bị đầy đủ.

Cô ngồi vào chiếc ghế cao, gấp tay lại, và chống cằm trên chúng. “Tôi có một buổi tối rất đáng yêu. Tôi yêu mến dì anh. Thật tốt khi được sống nơi anh đã trưởng thành, và có thể nhìn thấy những người như Frank Morrissey đã biết anh suốt đời.”

“Và người có mục tiêu cá nhân suốt đợi là tấn công nhân phẩm của tôi mỗi lần ông ta có cơ hội,” Michael nói đùa, định vị chai rượu mạnh. “Cái đêm tôi đưa em về nhà, em đã nói với tôi là em đến từ Ohio. Đó là nơi em được sinh ra hả?”

“Không, tôi được sinh ra ở Chicago. Mẹ của tôi làm y tá và tôi sống với bà ở đó cho đến khi tôi được bốn tuổi.”

“Thế còn cha em thì sao?”

“Ông ấy đã rời khỏi bà ngay khi bà mang thai tôi. Họ chưa từng kết hôn.”

“Làm thế nào mà em đã đến Ohio vậy?” Anh cúi xuống và định vị vài ly rượu mạnh trong những thùng đồ di chuyển sau quầy rượu, và sau đó anh đứng thẳng lên, nhưng những điều cô nói làm anh quên bẵng những ly rượu trong tay anh.

“Khi tôi lên bốn, mẹ tôi được báo cho biết là bà bị bệnh nan y, căn bệnh ung thư phát tán nhanh, vì vậy mẹ đã gởi tôi đến sống với bà tôi ở Ohio. Mẹ nghĩ tôi sẽ dễ dàng điều chỉnh cuộc sống theo từng giai đoạn khi không có bà nếu bà làm như thế, . Mẹ đến thăm chúng tôi thường xuyên vào lúc đầu, trong khi mẹ đang trải qua điều trị thử nghiệm tại bệnh viện của bà, và bà vẫn làm việc cho đến khi bà có thể.”

“Sau đó chuyện gì đã xảy ra?”

Leigh thả tay cô và xòe chúng ra, lòng bàn tay úp xuống, trên quầy rượu như thể để chuẩn bị tinh thần. “Một hôm nọ, khi tôi được năm tuổi, mẹ ôm tôi và hôn tạm biệt tôi và đã nói bà sẽ sớm gặp lại tôi. Mẹ không nhận biết là bà sẽ không có cơ hội để làm chuyện đó.”

Mắt Leigh, khuôn mặt của cô, cử chỉ của cô – chúng quá diễn cảm đến nỗi chúng cuốn hút anh vào câu chuyện của cô, cũng như chúng thôi miên và thu hút những khán giả trả tiền để được xem cô trình diễn. Nhưng bây giờ cô không diễn kịch, đây không phải là một vở kịch, và anh không muốn làm người quan sát bàng quan chết tiệc. Anh phải nhìn xuống và tập trung vào việc châm rượu để tỉnh táo lại. “Em có nhớ nhiều về mẹ không?”

“Có, và Không. Tôi nhớ tôi yêu mẹ và rất vui mừng khi được gặp bà. Tôi nhớ mẹ đọc truyện cho tôi vào giờ ngủ, và – thật kỳ quặc là – tôi thực sự nhớ là bà đã rất vui vẻ khi chúng tôi ở bên nhau. Nhưng mẹ biết rõ là bà đang hấp hối, cuộc sống của bà đang chấm dứt trước khi nó có cơ hội được bắt đầu.”

Lần này, anh nhìn vào mắt cô. “Em chắc là đã thừa kế được tài năng của mẹ em.”

“Tài năng gì?”

“Tài năng diễn xuất của bà đấy.”

“Tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Cám ơn anh,” cô nói nhẹ nhàng. “Tôi sẽ không bao giờ quên nó. Lần tới khi tôi bước lên sân khấu, tôi sẽ nhắc nhở mình là một phần của mẹ đang ở đó với tôi.”

Cách đây một phút, cô làm anh nhức nhối vì cô ; bây giờ cô mỉm cười với anh và làm anh cảm thấy như một vị đế vương. Việc yêu Leigh Kendall luôn là một cảm xúc như đi tàu lượn siêu tốc đối với anh. Cách đây đã lâu, anh đã phải tránh xa khỏi cô, và điều đó rất cực kỳ khó khăn. Bây giờ, anh ở bên cô, và anh đang phát triển thật hoà hợp với cô mà anh gần như có thể cảm giác được những gì cô đang cảm nhận. “Vậy là em lớn lên ở Ohio hả?”

Cô gật đầu. “Trong một thị trấn nhỏ xíu mà anh chưa bao giờ nghe nói đến.”

“Em có bị cô đơn không?”

“Không, tôi thật sự là không. Mọi người trong thị trấn biết bà tôi và họ biết mẹ tôi khi bà còn là con gái. Tôi là ‘đứa trẻ bơ vơ mồ côi mẹ,’ vì thế cả nửa thị trấn dường như – thu nhận tôi.”

“Một đứa bé bơ vơ mồ côi mẹ xinh đẹp,” anh giải thích.

“Tôi chưa bao giờ được xem là xinh đẹp, và nhất là vào những ngày đó. Tôi có tàn nhang và mái tóc đỏ như xe chữa cháy. Có một tấm ảnh của tôi khi tôi lên ba, ngồi lên ghế xô-pha, áp con búp bê Raggedy Ann trên khuôn mặt của tôi.” Buồn cười, cô thú thật, “chúng tôi trông giống như anh em sinh đôi vậy!”

Nụ cười của cô quá lây nhiễm đến nỗi anh toét miệng cười với cô. “Sao cuối cùng em lại đến New York vậy?”

“Giáo viên trung học của tôi cho là tôi có thiên tài về kịch nói và bà biến nó thành sứ mệnh của đời bà để lấy được học bổng cho tôi đến NYU (Đại học New York). Khi tôi đi New York, phân nửa dân thị trấn ra bến xe để tiễn tôi. Họ không bao giờ nghi ngờ là tôi sẽ thành công, và trong một thời gian dài, tôi cảm thấy phải cố gắng để làm được chuyện đó vì họ hơn là tôi. Bà của tôi chết cách đây hai năm, và tôi ngưng chuyện về lại đó.”

Michael trao cho cô ly rượu mạnh và nhặt lên ly của anh. “Hãy đi cùng với tôi,” anh nói, “và tôi sẽ cho em xem những gì mà kiến trúc sư xem như là một ‘nơi thoái ẩn.'” Anh chờ cô đứng lên và nhấp một ngụm rượu ; rồi anh đặt tay trên thắt lưng của cô. Anh đã đợi đủ lâu để nếm đôi môi mềm mại của cô.

Cô rùng mình và nói, “Ngụm rượu mạnh đầu tiên luôn nếm như xăng vậy.”

Leigh nhìn thấy miệng của anh nhếch lên nụ cười nửa miệng. “Tôi đã nói chuyện gì đó buồn cười ư?”

Nụ cười nửa miệng trở thành nụ cười uể oải. “Không.”

“Vậy thì – tại sao anh lại mỉm cười ?”

“Tôi sẽ nói cho em biết sau.”

Bình luận