Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ai Đó Dõi Theo Em

Chương 41

Tác giả: Judith Mcnaught

Sự phỏng đoán của McCord tỏ ra là thật. Sam và anh chờ bốn mươi lăm phút trong căn phòng nhỏ, sang trọng bên ngoài trước khi họ cuối cùng được cho vào văn phòng của bác sĩ Winters, trang bị như một thư viện xinh đẹp, bao gồm thảm Đông Phương, sàn nhà lót ván tối, và ghế xôpha theo kiểu áo vet và ghế bành da trong màu xanh ngọc bích.

Với mái tóc vàng của cô búi thành một búi tóc sang trọng và bộ đồ Chanel màu hồng của cô, Sheila Winters nhìn rất thích hợp cho một cảnh trí sang trọng, không bị ảnh hưởng bởi thời gian, Sam nghĩ.

“Tôi thật sự xin lỗi đã bắt hai người chờ.” người bác sĩ tâm lý nói sau khi bắt tay với mỗi người họ. “Tôi đã bị một tình trạng khẩn cấp sáng nay và nó làm tôi bị trễ nải.”

“Chúng tôi rất biết ơn là cô đã dành cho chúng tôi ít thời giờ quí báu của cô hôm nay.” McCord nói. “Vụ án Manning đang trở thành một trò hề bi thảm, phải cám ơn các phương tiện truyền thông.”

“Anh nói đúng.” cô trả lời. “Tôi nghĩ mọi chuyện đã quá tồi tệ như chúng có thể đối với Leigh, cho đến đêm qua khi giới truyền thông bắt đầu đăng tải tất cả những câu chuyện về những cuộc tình lăng nhăng của Logan.”

“Bà Manning đang xử lý nó như thế nào? Tôi giả sử là cô đã nói chuyện với bà ấy, vì cô là một người bạn thân.”

Rất cẩn thận và rất rõ ràng, Sheila Winters nói, “Là một người bạn thân của cô ấy, tôi có thể nói với anh rằng cô ấy cảm thấy như bất cứ một người phụ nữ nào khác sẽ cảm thấy trong tình huống như thế này. Cách đây hai tuần, Leigh có một sự nghiệp tuyệt vời, một cuộc sống cá nhân hạnh phúc, và một tương lai sáng sủa đầy hứa hẹn. Từ lúc đó, chồng cô ấy biến mất một cách bí mật, cô ấy gặp tai nạn suýt chết, rồi chồng cô ấy được tìm thấy bị giết và cô ấy trở thành một quả phụ. Cách đây hai ngày, cô ấy chôn anh ta với lòng tự trọng và bắt đầu để tang cho người mà cô ấy yêu và tôn trọng. Nhờ giới truyền thông, cả thế giới đã chứng kiến tang lễ đó, cả thế giới đã chứng kiến sự đau buồn của cô ấy và nhân phẩm của cô ấy, và mọi người thông cảm và tôn trọng cô ấy.”

Sự tức giận trào dâng trong giọng nói của cô, và cô dừng lại, xoay cây bút vàng trong những ngón tay dài của cô. Khi cô nói chuyện lại, giọng của cô được điều chỉnh lại và rất bình tĩnh. “Kể từ ngày hôm qua, cũng nhờ giới truyền thông đó, người chồng đã qua đời của Leigh bây giờ được miêu tả như một kẻ phóng đãng, và cô ấy, hàm ý là đang trông giống như một kẻ mù, ngu ngốc đáng thương. Sự nghiệp của cô ấy thậm chí bị ảnh hưởng, vì liệu Jane Sebring có đang nói dối hay không không quan trọng. Làm sao Leigh có thể trở về trên cùng một sân khấu với người đàn bà đó chứ?”

Khi cô kết thúc cô nhìn Sam, và Sam lắc đầu. “Tôi không thể làm chuyện đó. Tôi sẽ không. Tôi sẽ rất tức giận, rất nhục nhã, và bị nghiền nát đến nỗi tôi nghĩ rằng tôi không thể giấu nó.”

Sheila Winters mỉm cười và giơ tay lên hoàn toàn tán thành. “Cô chỉ vừa mới mô tả cách Leigh cảm thấy như thế nào. Và tôi cũng sẽ cảm thấy như thế đó nếu người đó là tôi.”

“Thật tốt khi biết tôi là một người bình thường dưới con mắt của một bác sĩ tâm lý.” Sam nói.

Câu nói đó làm Sheila Winters cười. “Điều gì làm cô nghĩ rằng bác sĩ tâm lý là ‘người bình thường’ vậy cô Thanh tra?” cô nói đùa.

Hài lòng là cô đã đạt đến cùng sự nhất trí với Sam, cô nhìn trung úy. “Tôi đã trả lời đủ các câu hỏi của anh chưa?”

“Vâng, nhưng đó chỉ là những câu hỏi ‘làm quen’ của tôi thôi.” McCord bảo cô. “Tôi còn nhiều câu hỏi khác.”

“Tôi sợ là tôi không thể trả lời chúng. Tôi đã nói với anh tất cả những gì tôi có thể nói một cách hợp pháp. Bất cứ thứ gì khác được xếp hạng vào đặc quyền giao tiếp giữa bác sĩ và bệnh nhân.”

McCord lờ việc đó. “Logan Manning là bạn cũng như là bệnh nhân của cô.” anh nói.

Cây viết vàng xoay từ từ trong ngón tay của Sheila Winters, nụ cười lịch sự của cô tiếp tục còn ở đó. Cô không xác nhận hoặc phủ nhận nó.

“Khi ông ta và bà Manning tham khảo ý kiến với cô lần đầu tiên, và về chuyện gì?”

Cây viết vàng tiếp tục xoay từ từ trong những ngón tay của Sheila winters, nụ cười của cô trở thành hơi kém lịch sự.

“Bác sĩ Winters, tôi xin lỗi – tôi quên đưa cho cô xem cái này. Tôi đã nên làm vậy trước khi tôi hỏi cô bất cứ chuyện gì.” McCord đã không quên, Sam biết. Vì lý do nào đó, anh muốn đọc nét mặt của Sheila Winters. Anh cho tay vào trong túi áo khoác thể thao xanh nước biển của anh và lấy ra mảnh giấy mà Leigh Manning đã viết sự chấp thuận của cô trên đó, và anh chuyền nó qua bàn cho bác sĩ tâm lý.

Sheila Winters từ từ đặt cây viết của cô xuống và nắm lấy tờ giấy từ anh. Cô nhìn lướt qua nó và trao nó trở lại cho anh. “Tôi đang sẽ không tuân theo.” cô nói thẳng thừng. “Vì một lý do là tôi không biết liệu đây có phải thực sự là chữ viết của Leigh hay không.”

“Cô có lời nói của tôi như là một viên chức việc thực thi pháp luật đó là chữ viết của bà ta, và bà ta đã chính tay đưa nó cho chúng tôi cách đây bốn ngày.”

“Rất tốt. Tôi sẽ tin lời anh.” cô nói, ngả người trên ghế của cô.

“Vậy thì cô sẽ trả lời câu hỏi của tôi chứ?”

Cô mỉm cười tỏ vẻ hối tiếc. “Không.”

Sam nhìn qua lại với vẻ thích thú không che giấu vì cô có linh cảm là McCord đã gặp phải đối thủ cân xứng về sự quyết tâm bền bỉ.

“Tại sao lại không?”

“Vì Leigh Manning hiển nhiên đã ở trong trạng thái tinh thần bấp bênh cách đây bốn ngày. Nếu cô ấy đã không như vậy, cô ấy sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này.”

“Cô đang định nói với tôi là tâm trí của bà ta không được bình thường à?” McCord hỏi.

“Dĩ nhiên là không, và đừng dùng những cụm từ như ‘tâm trí không bình thường’ với tôi, Trung úy. Tôi chỉ là bảo với anh rằng cách đây bốn ngày, Leigh đã bị căng thẳng thần kinh tột cùng cho những lý do hiển nhiên, bình thường, và dễ hiểu.”

Sam biết nỗi sợ hãi của McCord đang trở thành hiện thực – bất kỳ lúc nào, Sheila Winters sẽ nhấc điện thoại lên, gọi cho Leigh Manning, và bảo bà ta thu hồi sự chấp thuận của bà ta. “Để tôi nói cho cô nghe một cụm từ khác vậy, Bác sĩ Winters, cái mà tôi thậm chí cảm thấy thoải mái khi ‘ném nó xung quanh’. Nó được gọi là ‘cản trở người thi hành công vụ’. Cô đang cố ý cản trở cuộc điều tra của một vụ án giết người. Tôi đã không đòi hồ sơ của cô, nhưng tôi sẵn lòng làm và đợi ở đây trong khi Thanh tra Littleton lấy mảnh giấy này đến trước mặt một thẩm phán và xin lệnh tòa án.”

Trong đầu, Sam tuyên bố tình huống là một tình thế bế tắc, nhưng McCord chuyển sang thế công. Anh trao mảnh giấy cho Sam. “Tôi sẽ đợi ở đây và bầu bạn với Bác sĩ Winters. Tìm một thẩm phán, giải thích tình huống, và mang đến cho tôi một lệnh tòa án. Thực ra thì, mang luôn cho tôi một lệnh khám xét nữa, trong trường hợp Bác sĩ Winters muốn làm trận chiến này thành một kết cuộc không thể tránh và nhàm chán. Và mang Thanh tra Womack và Shrader đến với cô để giúp định vị bất kể thứ gì mà chúng tôi đang tìm.”

“Tôi sẽ cho anh một thoả hiệp.” Bác sĩ Winters nói, hơi mỉm cười.

“Tôi không quan tâm đến thoả hiệp.”

“Thoả hiệp mà tôi sắp sửa đề nghị sẽ tiết kiệm rất nhiều thời giờ lãng phí cho tất cả chúng ta.”

“Tôi thích lãng phí thời gian.” McCord trả lời nhẹ nhàng.

Cô cười ầm lên liền ngay đó. “Không, không, Trung úy. Anh cực kỳ không nhẫn nại trong những tình huống bình thường. Tuy nhiên, phân tích miễn phí nhé,” cô nói đùa, “và vi phạm nguyên tắc của tôi. Đây là những gì tôi muốn đề nghị. Thật ra, anh không có quyền lựa chọn, vì Leigh Manning sẽ đến đây mau thôi. Sự giao tiếp giữa bác sĩ – bệnh nhân là một đặc quyền bất khả xâm phạm, một khái niệm đã được liên tục ủng hộ và được bảo vệ bởi tòa án khắp nơi.”

“Khái niệm về việc cản trở người thi hành công vụ cũng vậy.”

“Tôi sẽ không cản trở anh thi hành công vụ. Khi Leigh đến đây, tôi sẽ bảo cô ấy ở trước mặt anh rằng tôi mạnh mẽ khuyên cô ấy đừng ủy quyền tôi vi phạm đặc quyền này. Nếu cô ấy nghe tôi, và thu hồi mảnh giấy mà anh đang cầm, đó là quyền của cô ấy. Phải không?”

Đúng vậy và tất cả bọn họ đều biết điều đó.

“Nếu cô ấy vẫn muốn cho tôi tiết lộ thông tin với anh, vậy thì tôi sẽ làm chuyện đó. Đồng ý chứ?”

Không có sự lựa chọn, và McCord biết điều đó. Anh mỉm cười từ từ, vết sẹo trên mặt của anh ấn sâu thêm. “Sao tôi có thể tranh cãi với sự thương lượng logic hoàn mỹ và hợp lý chứ?” anh nói một cách uể oải. “Tôi thắc mắc, tuy nhiên…”

“Tôi dám cá anh…” cô đồng ý, mỉm cười, và Sam tự hỏi liệu cô có đang chứng kiến một loại tán tỉnh cao cấp diễn ra giữa hai nhân vật rất phức tạp và bí hiểm. Cô cũng cảm thấy hơi bị cho ra ngoài cuộc. Cô cũng chắc chắn rằng Leigh Manning sẽ thu hồi giấy phép của bà ta.

“Tôi thắc mắc là tại sao Leigh Manning đang đến đây hôm nay.”

“Ồ, đó là câu hỏi mà tôi có thể trả lời. Cô ấy đã bị đám phóng viên săn lùng. Họ cắm trại ngay trước toà nhà của cô ấy, và cô ấy đã không ra khỏi căn hộ của cô ấy hơn cả tuần nay, ngoại trừ để tham dự đám tang của chồng cô ấy. Tôi đã doạ là sẽ bắt cóc cô ấy nếu cô ấy không chịu đi ăn trưa với tôi hôm nay. Vì lý do dễ hiểu, cô ấy không thể đối mặt với việc đi đến một nhà hàng, vì vậy tôi đã bảo cô ấy là chúng tôi sẽ đặt đồ ăn đến đây.”

“Tôi xin lỗi là đã phá hỏng kế hoạch ăn trưa của cô, Bác sĩ.” McCord trả lời.

Cô cười với sự ngu ngốc của anh. “Anh sẽ không phá hỏng bữa ăn trưa của chúng tôi, Trung úy. Nó sẽ chỉ mất hai phút để cho Leigh thu hồi giấy phép của cô ấy.”

Cô đã sai về chuyện đó, Sam nhận biết một cách bất ngờ vài phút sau. Mặc dù Leigh Manning nhìn tái nhợt như một thây ma và thật sự dễ vỡ, cô không chịu nghe lời khuyên của Winters. Mặc một cái quần màu nâu và áo sơ mi lụa trắng, cô ngồi xuống một trong những cái ghế xô pha da và cuộn đôi chân lên dưới cô, trông giống như một cô gái trẻ, dễ bị tổn thương, không trang điểm hoặc giả vờ. Mái tóc nâu vàng của cô rơi ra phía trước chống lại gò má hốc hác của cô, và đôi mắt to của cô là màu biển xanh lam vào một ngày có nắng. “Họ cần những câu trả lời, Sheila. Hãy kể cho họ nghe bất cứ chuyện gì cậu biết.”

“Leigh, mình cực lực phản đối chuyện này. Cậu đã không suy nghĩ được mạch lạc.”

“Mình đến đây hôm nay vì mình cũng cần câu trả lời. Xin vui lòng nói cho các thanh tra bất cứ chuyện gì họ muốn biết về chồng mình, và mình sẽ lắng nghe, vì mình cũng không còn biết anh ấy là ai nữa. Thật sự không. Mình cứ đã nghĩ là mình biết rõ anh ấy.”

“Được rồi.” Sheila Winters vuốt trán cô một lát, sau đó cô nhìn Leigh. “Để cho mình nói lại trong cách tốt nhất mà mình có thể làm được.”

“Đừng lo lắng về cảm giác của mình. Những gì cậu không nói với mình, mình chắc chắn là sẽ đọc được trên báo vào ngày mai hoặc ngày mốt. Mình đã hỏi cậu ở căn hộ là liệu cậu có nghĩ Logan đang có một mối quan hệ với Jane Sebring không, và cậu đã chối.”

McCord cắt ngang. “Bà đã hỏi Bác sĩ Winters khi nào?”

Sheila Winters nhìn anh trừng trừng, và cô trả lời cùng lúc với Leigh Kendall. “Sau tang lễ.”

“Chuyện gì đã làm bà hỏi nó?”

Thay vì bực tức bởi giọng nói hay sự gián đoạn của anh, cô nâng mắt nhìn anh và trả lời anh một cách bình tĩnh khiêm tốn – như thể cô không còn nhận thấy hoặc quan tâm về sự khó chịu vô nghĩa này nữa. “Báo chí đăng đầy những gì tôi nghĩ là tin đồn độc hại về chuyện đó.”

“Trung uý McCord!” bác sĩ tâm lý cảnh báo. “Anh có thể chất vấn Bà Manning khi rảnh rỗi. Tôi không thể ngăn chặn anh, nhưng tôi có thể ngăn cản anh làm chuyện đó trong văn phòng của tôi. Bây giờ, anh muốn một cuộc găp mặt hỏi–và–đáp, thì nên để cho tôi đưa cho anh những câu trả lời và làm chuyện này cho xong. Đây là chuyện khó khăn nhất mà tôi từng làm.”

Nói xong câu đó, cô nhìn Leigh Manning và vẻ mặt của cô dịu xuống. “Leigh, Logan là một người đàn ông phức tạp hơn ban đầu mình đã nghĩ khi hai cậu lần đầu tiên đến gặp mình. Anh ấy phức tạp hơn, bối rối hơn, và cùng một lúc… cơ bản hơn trong lôgic của anh ấy hơn mình tưởng tượng. Mình đang cố nói chuyện này một cách đơn giản nhất thay vì sử dụng những lời nói chuyên nghiệp.”

Miễn cưỡng, Sheila Winters chuyển sự chú ý của cô đến Sam và McCord, và giải thích, “Logan Manning đến từ một gia đình giàu có, thuộc dòng dõi quý tộc lâu đời ở New York. Không may, vào lúc Logan chào đời, ông của anh ấy đã phá tan tài chính của gia đình, và gia đình Manning bị suy giảm đến tình trạng trưởng giả bần cùng. Tuy nhiên, vì mối quan hệ trong xã hội của gia đình anh ấy – và một ít tiền quyên góp bởi bà cô giàu có – Logan đã được gởi đến cùng trường tư thục rất có uy tín mà tổ tiên của anh ấy đã học. Có một sự khác biệt lớn là: Logan nghèo khổ hơn khi so sánh với các bạn học của anh ấy, và tất cả bọn họ đều biết điều đó.

“Khi còn trẻ, Logan không thể đi nghỉ với bạn học của anh ấy, anh ấy thậm chí không thể đưa họ về nhà. Anh ấy lớn lên cảm thấy xấu hổ với bản thân anh ấy và những gì anh ấy có. Cha anh ấy chết khi anh ấy còn rất nhỏ, và mẹ anh ấy đã không tái giá, vì vậy anh ấy không có người đàn ông nào để khuyến khích hoặc chỉ dẫn anh ấy. Những gì anh ấy đã có là những câu chuyện cổ tích bất tận được kể bởi họ hàng của anh ấy về gia đình Manning trong thời hoàng kim của họ, câu chuyện về những ngôi nhà to lớn lộng lẫy và những món đồ cổ vô giá, những câu chuyện về những người đàn ông Manning đẹp trai nổi tiếng trong chuyện cờ bạc, đàng điếm, và thành tích kinh doanh của họ.

“Từ lúc anh ấy là một cậu bé, Logan đã bắt đầu mơ mộng về chuyện trở thành một trong những người đàn ông Manning huyền thoại đó và khôi phục lại tài sản và uy tín của gia đình. Anh chắc chắn đã thừa kế được vẻ ngoài đẹp trai của họ, và anh cũng có sự thông minh và tham vọng đi chung với nó. Anh ấy đã đạt được mọi thứ mà anh ấy có ý định đạt tới…”

Cô dừng lại và nhìn Leigh một lúc lâu và buồn bã. “Nhưng nó đã không bao giờ đủ để làm anh ấy cảm thấy tốt về mình. Sự bất an của anh ấy quá lớn đến nỗi anh ấy cần chứng minh bản thân mình hết lần này đến lần khác trong mọi lĩnh vực. Cậu đã tự mình nói là sẽ không có đủ tiền trên thế giới để làm cho Logan cảm thấy yên tâm, và cậu đã nói đúng. Và mỉa mai cho số phận, Leigh, cậu là một phần lớn của lý do mà anh ấy tiếp tục cảm thấy thật sự bất an.”

“Mình đã làm chuyện đó bằng cách nào?”

“Bằng cách là cậu. Bằng cách có tài năng và được khâm phục và nổi tiếng. Logan đã giúp cậu được nổi tiếng, nhưng anh ấy cuối cùng trở thành cái bóng khi so sánh với cậu, và cái tôi của anh ấy dễ vỡ đến nỗi đôi khi không thể đối diện với nó. Vì thế anh ấy cần củng cố cái tôi của anh ấy.”

“Với những người phụ nữ khác.” Leigh run rẩy thừa nhận.

“Vâng. Đó là lãnh vực duy nhất mà Logan cảm thấy thực sự giỏi hơn cậu và tất cả những người khác là bề ngoài của anh ấy và sự hấp dẫn tình dục của anh ấy.”

Leigh đã nói chính xác những gì Sam đã suy nghĩ. “Cậu là bác sĩ tâm lý, cậu biết có vấn đề, và anh ấy đã đến với cậu cho một lời khuyên. Tại sao cậu không thể đã giúp anh ấy chứ?”

“Câu hỏi rất hay – trực tiếp và đơn giản. Đây là câu trả lời trong cùng mạch cậu đã hỏi câu hỏi đó: Mình là bác sĩ tâm lý, mình thường có thể sửa những gì gãy đổ trong bệnh nhân, nhưng mình không thể tạo dựng các phẩm chất mà chúng không có ở đó, và không mong đợi bởi bệnh nhân. Để mình nói nó trong tiếng Anh ngắn gọn và đơn giản nhé, Logan có tính tình nhu nhược, Leigh. Khi khái niệm cao thượng về sự chung thủy và lòng trung thành trái ngược với nguyện vọng cá nhân của anh ấy, Logan có khả năng lờ đi khái niệm này hoàn toàn. Nếu làm cho cậu được chút an ủi nào thì anh ấy cảm thấy thật sự có tội sau đó, và tuyên bố sẽ không bao giờ lặp lại chuyện đó. Nhưng khi cơ hội đến, nếu nó tình cờ đúng với nhu cầu cá nhân của anh ấy, thì nhu cầu của anh đến trước. Không phải lúc nào cũng vậy, nhưng thường xuyên.”

Tim của Sam nhói đau khi Leigh Kendall cúi đầu trong sự khốn khổ tuyệt vọng. Giọng cô nức nở khi cô nói, “Logan có bao giờ nói cho cậu biết bất cứ thứ gì về bất kỳ ai… hoặc bất cứ chuyện gì… sẽ gợi ý cho chúng ta về việc tại sao anh ấy bị giết không?”

“Không, Leigh, anh ấy đã không nói gì cả.”

“Cậu có biết tại sao anh ấy lại cảm thấy cần phải mua một khẩu súng không?”

“Không, mình xin lỗi, mình không biết.”

Người quả phụ của Logan Manning đứng lên sau đó, niềm tự hào và lòng tự trọng của cô bị tàn phá trước mặt hai người lạ, lòng tin của cô bị phản bội, giấc mơ của cô bị vỡ tan, và khi Sam quan sát, bà ta cố làm thẳng vai và nâng cái cằm run rẩy của bà ta. Bà ta đang chiến đấu thật ngoan cường để giữ cho mình bình tĩnh đến nỗi Sam nghĩ bà ta chắc chắn sẽ rời khỏi văn phòng – hoặc chạy ra khỏi nó – nhưng rồi thay vì làm chuyện đó, cô dừng lại ở phía trước cả hai thanh tra và lịch sự nói, “Bây giờ tôi phải đi. Các người đã có mọi thứ các người cần rồi chứ?”

“Vâng, tôi nghĩ vậy.” Sam nói, nhìn đôi mắt xanh đầy nước mắt.

Khi cô rời khỏi, không ai lên tiếng trong vài phút, và Sam có cảm giác Sheila Winters đang chiến đấu dữ dội để kiểm soát cảm xúc riêng của cô. “Cô ấy sẽ ổn thôi.” người bác sĩ tâm lý nói, mặc dù Sam không biết liệu cô ta đang cố thuyết phục họ hay bản thân cô ta.

“Cô có nghĩ là bà ta biết ông ta đang không chung thủy với bà ta không?” McCord hỏi.

“Cô ấy biết Logan có khả năng đó, vì anh ấy làm điều đó cách đây vài năm và Leigh đã phát hiện được. Cô ấy đã bị đánh gục.”

“Còn về gần đây thì sao? Cô có nghĩ rằng bà ấy nghi ngờ bất cứ thứ gì không?”

Sheila nâng khuôn mặt của cô lên và nhìn anh với vẻ tức giận kinh tởm. “Anh đã gặp cô ấy rồi, anh nghĩ sao?”

Họ vừa mới bước ra khỏi văn phòng khi Sam nói một cách dữ dội, “Tôi nghĩ thật dở là bất cứ người nào đã bắn Logan Manning không tra tấn ông ta trước!”

Tiếng cười rung lên trong ngực của McCord, nhưng anh đủ thông minh để không nói đùa.

“Anh có biết tôi nghĩ gì khác không?” Sam nói, nâng cao mắt cô với anh.

“Không.” anh nói, và cho một giây, Sam nghĩ tia nhìn của anh chú ý đến miệng của cô. “Cô nghĩ chuyện gì khác vậy Sam?”

“Tôi nghĩ rằng Leigh Manning tuyệt đối không dính líu gì với cái chết của chồng bà ta.”

“Thật thú vị là cô đã có nó từ cuộc phỏng vấn của chúng ta ở trên lầu. Cô có biết tôi nghe được gì ở trên đó không? Tôi nghe động cơ. Nhiều động cơ thích hợp.”

“Vậy thì hãy theo đuổi đi, Trung úy. Nhưng trong khi anh đang cố làm cho câu đố vừa khít với bức tranh của anh, tôi sẽ cố làm nó vừa khít với cái của mình.”

Bình luận