Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Truy Tìm Bức Tranh Thánh

Chương 22

Tác giả: Jeffrey Archer

Adam quay kính xe xuống, ngay lập tức làn không khí mùa hè ấm áp ùa vào. Anh đã quyết định rời khỏi đường chính đến Calais và chọn đường số Một đi Boulogne. Cần phải xét đến khả năng Romanov cho người theo dõi tại tất cả các cảng dọc bờ biển eo Măng sơ mặc dù Adam cũng không tin lắm là Lawrence hoặc người Mỹ biết rằng anh đã trốn thoát.

Chỉ khi đã đi hết vùng ngoại ô thủ đô nước Pháp Adam mới chắc rằng mình có thể chạy trung bình bảy mươi cây số giờ trên quãng đường còn lại. Nhưng điều không lường trước được là anh sắp phải vượt qua hơn một trăm cua rơ xe đạp đang chạy thành những vệt đủ màu, đỏ, xanh, đen, vàng nhấp nhô trước mặt. Trong khi vượt lên anh có thể xác định họ đang đạp với tốc độ trung bình bốn mươi dặm một giờ.

Vốn đang theo dõi cúp bóng đá thế giới tại Anh đang đến gần, anh nhận ra quốc kỳ các nước Pháp, Đức, Ý và cả Bồ Đào Nha nữa. Adam phải bóp còi inh ỏi liên tục để vượt qua một tốp bốn người, họ mặc áo phông xanh, trắng, đỏ cùng với một chiếc xe dẫn đường của đội Anh đi phía trước. Lát sau anh bỏ xa tốp dẫn đầu và lại có thể sang số bốn và dận ga như cũ.

Adam bật rađiô trong xe, dò một lúc mới bắt được sóng Buổi phát thanh Trong nước của đài BBC. Anh sửa lại tư thế ngồi cho thoải mái để nghe bản tin tiếng Anh, lần đầu tiên sau nhiều ngày gần như mù tin tức. Vẫn là tin tức về các cuộc đình công dài ngày, lạm phát cao và khả năng của đội Anh trong trận đấu giao hữu thứ hai tại Lord sắp tổ chức. Sau một ngày nghỉ ngơi, việc nghe bản tin này làm cho anh cảm thấy như đã trở về nhà và do đó suýt nữa lái chệch ra ngoài đâm vào hàng cây bên lề đường.

Phát thanh viên thông báo một tin không vui, đã tìm thấy xác viên phi công trẻ hãng RAF tại một cánh đồng gần quốc lộ Auxtre -Dijon sau khi máy bay của anh ta bị tai nạn trong một tình huống không rõ ràng. Cho đến hiện giờ vẫn chưa có chi tiết nào đáng tin cậy. Adam chửi rủa và đập mạnh vào tay lái khi anh nghĩ Alan Banks cũng đã trở thành nạn nhận của Romanov. Anh vỗ vào bức tranh rồi lại nguyền rủa nó.

Nhà ngân hàng già nua nói:

– Anh thật là ngốc nghếch khi liên lạc với ta, anh bạn trẻ. Lúc này anh đâu còn là vị anh hùng của Nga nữa.

– Lão già, hãy nghe đây. Tôi chẳng cần nhất thiết phải là vị anh hùng Nga, bởi vì rất có thể tôi sẽ không bao giờ trở lại đó nữa.

– Anh phải coi chừng: Mẹ Nga có móng tay dài lắm đấy.

– Nhờ có tầm nhìn xa trông rộng của ông tôi, tôi có đủ khả năng cắt đứt chúng. -Người gọi điện thoại nói, tay mân mê chiếc mề đay vàng đeo trên ngực. – Có điều là tôi cần biết chắc ông không nói cho họ biết tôi để cái kéo ở đâu thôi.

Poskonov hỏi:

– Tại sao ta lại phải im lặng kia chứ?

– Bởi vì nếu trong vòng hai mươi bốn giờ nữa mà tôi vẫn không chạm tay được đến Thánh George thì tôi sẽ gọi điện lại cho ông và cung cấp mọi chi tiết cần thiết để ông có thể hy vọng nhận được cái bắt tay đầy vàng, nhiều hơn tất cả những gì có thể mong đợi ở các ông chủ hiện nay của ông.

Nhà ngân hàng già nua không nói thêm câu nào.

Chợt viên bí thư Sứ quán lao vào phòng không hề gõ cửa. Romanov lấy tay che ống nói quát lên:

– Tôi đã nói anh không được cắt nang khi tôi nói chuyện kia mà.

– Nhưng chúng ta đã phát hiện được dấu vết của Scott.

Romanov quẳng ống nói xuống. Ở Nga nhà ngân hàng già tua lại băng ghi âm. Poskonov mỉm cười nghe lại từng lời nói của Romanov một lần nữa và kết luận, hắn chỉ để lại cho ông ta một con đường duy nhất. Ông đặt vé bay đi Geneva.

– Robin đấy à?

– Batman. Anh đi đến đâu rồi?

Adam nói:

– Anh mới ra được đến ngoại ô Paris và đang trên đường trở về nhà. Em vẫn làm theo kế hoạch đã bàn trên xe chứ?

– Hẳn rồi -Adam lặp lại trêu cô gái-Nhưng bao giờ thì em về tới nhà?

– Dàn nhạc sẽ đi từ Dunkerque bằng phà vào lúc sáu giờ rưỡi tối nay. Anh có thể đến củng đi với chúng em được không?

Adam nói:

– Không, anh phải về bằng đường khác. Nhưng Robin này, khi anh tới London em có thể thu xếp cho anh ngủ qua đêm không?

– Xem ra đó là một đề nghị em không thể nào từ chối được.

Cô gái nói, sau khi đọc địa chỉ của mình và để anh có đủ thời gian ghi lại, cô hỏi tiếp:

– Em sẽ chờ anh vào lúc mấy giờ đây?

– Khoảng nửa đêm.

– Anh có hay bắt các cô gái chờ lâu như thế không?

Viên sỹ quan trẻ đứng ở buồng đàm thoại đã nghe thấy gần hết cuộc hội thoại. Anh ta mỉm cười khi nhớ lại câu nói của thiếu tá Romanov:

– Người nào đem được bức tranh Thánh về cho tôi thì sẽ không phải lo lắng gì về tương lai của mình.

Adam nhảy lên xe tiếp tục lái cho đến men ngoại ô Beauvais, tại đây anh quyết định tạt vào lề đường để ăn nhanh bữa trưa.

Theo bảng giờ phà nhặt được ở quầy tính tiền của nhà hàng Hertz, anh chọn chuyến phà khởi hành từ Boulogne lúc ba giờ chiều, như vật chắc chắn sẽ đến kịp với một giờ đồng hồ dự phòng.

Adam ngồi lánh vào một hốc nhà dưới cửa sổ để thưởng thức bữa ăn mà bất cứ quán ăn Anh nào cũng sẽ gọi đó là bữa ăn của thợ cày. Chỉ có điều sau mỗi miếng anh nhận ra là thợ cày Pháp đòi hỏi chủ quán một tiêu chuẩn ăn cao hơn nhiều nông dân Anh có thể mơ đến.

Trong khi đợi cà phê anh moi hết giấy tờ của Albert Tomkin xem xét lại cẩn thận. Anh thú vị khi phát hiện ra mình còn phải đòi tiền trợ cấp thất nghiệp cho bao nhiêu tuần nữa.

Qua cửa sổ quán ăn anh nhìn thấy tốp đầu các cua rơ xe đạp lướt qua. Các vận động viên căn hết cơ bắp thể hiện quyết tâm duy trì vị trí của mình trong tốp dẫn đầu. Khi họ đạp qua Beauvais, Adam buồn cười nhận thấy họ đang vượt qua tốc độ hạn chế. Hình ảnh cuộc đua khiến Adam nhớ đến chuyện người ta đang chờ anh làm thủ tục cuối cùng là khám sức khỏe vào trưa mai tại Văn phòng Bộ ngoại giao.

Romanov đọc lại lần nữa bức điện đã giải mã. “Scott đang quay lại Geneva. Hãy kiểm tra cô gái Đức và ngân hàng”. Hắn nhìn lên người sĩ quan cấp cao hơn vừa đưa cho mình bức điện. Hắn nói:

– Mentor nghĩ tôi ngây thơ vậy sao? Một điệp viên từ Amsterdam đã cho biết hiện giờ hắn đang trên đường tiến đến bờ biển Pháp.

– Vậy tại sao Mentor lại muốn ông đi theo hướng ngược lại?

Romanov lạnh lung nói:

– Bởi vì chắc chắn hắn cũng là kẻ đã báo tin cho người Mỹ- Hắn quay sang viên đại tá đang đứng bên cạnh -Chúng ta đã biết không phải là Dunkerque, vậy còn những khả năng nào nữa?

Viên đại tá nhìn lên tấm bản đồ trải trên bàn trước mặt:

– Cherbourg, Le Havre, Dieppe, Boulogne hoặc Calais. -Ông ta nói thêm. -Tôi cam đoan là Calais.

Romanov nói:

– Thật không may, đại úy Scott hoàn toàn không đơn giàn như vậy. Và vì xa lộ dẫn ông đến thẳng Calais nên tên đại úy đó đã lường trước chúng ta sẽ giăng bẫy trên lộ trình ấy. Tôi nghĩ là anh bạn của chúng ta sẽ cố chạy về Boulogne hoặc Dieppe trước.

Hắn kiểm tra lại bảng giờ phà do người bí thư thứ hai đem đến.

– Chuyến phà đầu tiên Scott có thể bắt kịp sẽ rồi Boulogne đến Newhaven vào lúc năm giờ.

Romanov cũng kiểm tra cả đường Calais và Le Havre:

– Tốt lắm. Phà Calais đã khởi hành lúc mười hai giờ trưa nay và vì lúc hắn gọi cho cô bạn gái là sau mười hai giờ, vì thế hắn không có hy vọng đi kịp chuyến đó. Còn tàu Le Havre sẽ không khởi hành trước bảy giờ mười lăm tối nay và hắn sẽ không liều lĩnh ở lại lâu như vậy. Tôi cho rằng chúng ta có thể tóm hắn trên bờ biển. Thưa đại tá, tôi nghĩ một lần nữa đại úy Scott lại ở trong tầm tay của chúng ta.

° ° °

Adam rời khỏi quán ăn và chỉ mấy phút sau đã đuổi kịp các cua rơ trong khi họ đang gắng sức guồng tới Abbeville. Anh lại nghĩ đến Romanov. Chắc hẳn là điệp viên của hắn có thể giăng bẫy tại các sân bay, nhà ga, xa lộ và các cảng. Nhưng hẳn là không thể rải người ở năm mươi địa điểm một lúc.

Adam rời khỏi lộ trình Abbeville đi về hướng Boulogne nhưng vẫn cho xe chạy ở giữa đường để tránh các cua rơ đang nhấp nhổm phía trước. Thậm chí một lần anh đã phải đạp gấp chân phanh khi hai cua rơ Ý và Anh va vào nhau ngay trước mặt anh. Cả hai đang phóng với tốc độ ghê người đã bị quăng xuống đất một cách không thương tiếc. Vận động viên người Anh vẫn nằm lịm đi trên đường.

Adam cảm thấy có lỗi vì đã không dừng lại giúp đỡ người đồng hương nhưng sợ rằng nếu dừng lại có thể sẽ không kịp chuyến phà. Nhìn thấy chiếc xa dẫn đường cho đội Anh vẫn chạy trước Adam liền vọt lên chạy song song nó. Anh vẫy tay cho người lái xe dẹp sang bên.

Người đàn ông ngồi sau tay lái có vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn dừng xe lại, quay cửa kính xuống. Adam, vượt lên trước, nhảy ra khỏi xe và chạy đến cạnh chiếc xe dẫn đường. Anh chỉ tay về hướng Paris hét:

– Có một người trong đoàn anh gặp tai nạn cách đây khoảng một dặm.

– Cảm ơn anh bạn.

Người lái xe nói và cho xe quay lại nhanh chóng lao đi.

Adam tiếp tục lái với tốc độ vừa phải cho đến khi vượt qua tất cả các cua rơ. Sau đó một lần nữa anh lại cho xe chạy ở số bốn. Một biển báo cho biết chỉ còn cách Boulogne ba mươi hai ki lô mét nữa. Vẫn còn ba giờ đồng hồ dong đuổi thoải mái. Anh bắt đầu tưởng tượng mình sẽ ra sao nếu có thể sống sót qua ngày thứ Hai. Cuộc sống của anh lại trở về thường nhật như ngày nào? Chạy thể dục trong công viên, phỏng vấn tại Văn phòng Bộ Ngoại giao, tập luyện với viên thượng sĩ và thậm chí đến cả việc được ghi nhận vai trò của anh trong việc trao bức tranh Thành vào bàn tay an toàn. Vấn đề là anh vẫn chưa quyết định được an toàn ấy là đâu.

Một chiếc trực thăng trông như con ễnh ương xanh luốt qua trên đầu Adam, giờ đây, đó là phương tiện tốt nhất để anh trở về Anh. Nếu có nó thậm chí anh còn có thể có mặt tại phố Harley kịp giờ để khám sức khỏe tại Văn phòng Bộ Ngoại giao.

Adam quan sát chiếc trực thăng vòng lại và bay thẳng về phía sau lưng anh. Anh đoán chắc là có một sân bay quân sự đâu đó gần đây, nhưng không nhớ ra đó là sân bay nào. Lát sau anh nghe tiếng phành phạch của cánh quạt khi chiếc trực thăng bay ngang qua đường ở một độ cao khá thấp. Adam nắm chặt vô lăng đến nỗi các khớp ngón tay anh trắng bệch ra khi một ý nghĩ không thể có được lóe lên trong óc. Trong khi đó chiếc trực thăng lại vòng lại và bay thẳng về phía anh.

Adam quay kính xuống và cúi người trên vô lăng nhìn lên bầu trời. Có ba bóng người đang ngồi trong buồng lái. Anh giận dữ đấm tay vào vô lăng khi hiểu ra bọn chúng thật dễ dàng tìm ra một chiếc xe hơi thuê dưới cái tên có thể nhận ra ngay lập tức. Anh còn hình dung rõ cả nụ cười hoan hỉ của Romanov khi ngồi trên “con dao phay” bay lượn trên đầu anh.

Một biển báo thấp thoáng phía trước chỉ dẫn đường phụ rẽ vào một cái làng có tên là Fleureville. Anh nhấn ga đưa kim đồng hồ tốc độ lên tới hơn chín mươi kilômet giờ để chiếc xe nhỏ lướt trên con đường làng. Chiếc trực thăng cũng ngoặt sang phải bám riết lấy xe anh.

Adam rẽ ngoặt sang trái và hút chết khi tránh được chiếc máy cày đang từ một cánh đồng mới cày nhô ra. Anh tiếp tục rẽ phải và lại chạy vào đường đi Boulogne, cố nghĩ tiếp theo phải làm gì. Mỗi lần nhìn lên chiếc trực thăng bay trên đầu anh lại cảm thấy mình như con rối đang nhảy nhót theo sợi dây điều khiển của Romanov.

Một biển báo chỉ dẫn phía trước có đường hầm lấp lóa phía trước, Adam cố gạt qua ý định thật kịch tính là thử làm cho chiếc máy bay đâm nhào xuống. Chẳng cần thiết phải nhắc rằng chính anh mới là kẻ mới vào nghề.

Thoạt tiên khi nhìn đường hầm anh ước lượng nó dài khoảng sáu đến bảy mươi mét. Mặc dù đường hầm khá rộng nhưng một chiếc xe buýt hai tầng cũng không thể đi qua lọt và hành khách phải đi bộ qua cầu.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi Adam cảm thấy an toàn. Anh đạp phanh và dừng chiếc Citroen khoảng mười lăm mét cách đầu cuối đường hầm. Chiếc xe lánh sang bên gần như sượt vào tường. Anh bật đèn bên, chúng nhấp nháy trong bóng tối. Trong vài giây anh nhìn các xe đi sau chạy chậm lại và an toàn vượt qua.

Cuối cùng Adam nhảy ra khỏi xe chạy đến cuối đường hầm, đứng nép sát vào tường. Chiếc trực thăng đang bay lượn đâu đó nhưng đã quay lại và bay thẳng về phía đường hầm. Adam nhìn nó bay vèo qua đầu, mấy giây sau lại nghe tiếng quay trở lại. Trong khi chờ đợi Adam thấy có hai người đang định vẫy xe đi nhờ bên kia đường nói chuyện với nhau, rõ ràng là không hề biết gì về hoàn cảnh gay go của anh.

Anh tuyệt vọng nhìn về phía hai thanh niên và kêu lên:

– Các anh định vẫy xe đi nhờ đấy à?

– Vâng.

Họ đồng thanh đáp. Adam lảo đảo đi qua đường tới gặp họ.

– Anh có sao không?

Adam nghe tiếng một trong hai người hỏi nhưng không phân biệt được ai hỏi vì mắt vẫn chưa quen với bóng tối. Anh giải thích ngắn gọn:

– Không sao đâu. Bữa ăn trưa nay tôi uống hơi nhiều rượu và bây giờ có cuộc đua xe đạp nên đường đầy cảnh sát. Chắc chắn tôi sẽ bị bắt nếu cứ đi tiếp. Ai đó trong số các anh lái được xe không?

Người thanh niên cao hơn nói:

– Tôi chỉ có bằng lái Canada thôi. Với lại chúng tôi định đi Paris còn xe của anh thì lại chạy về hướng ngược lại.

Adam giải thích:

– Đó là của hãng Hertz, sáng nay tôi thuê nó ở phố St, Ferdinant và phải trả lại vào lúc bảy giờ tối nay. Trong tình trạng hiện nay tôi nghĩ là mình khó mà làm nổi điều đó.

Hai thanh niên nhìn anh một cách ái ngại.

– Tôi sẽ biếu mỗi người các anh một trăm francs nếu các anh giúp tôi trả lại nó an toàn cho hãng. Các anh thấy đấy, tôi không thể mất bằng lái được. Tôi là một thương gia đi du lịch mà.

Adam giải thích. Cả hai đều không nói gì.

– Giấy tờ của tôi đầy đủ cả, tôi cam đoan như vậy.

Adam đưa bằng lái cho người cao hơn, anh ta đi qua đường lợi dụng ánh đèn xe để xem bằng lái của Albert Tomkin và giấy bảo hiểm rồi quay sang trao đổi với bạn.

Adam nghe thấy tiếng cánh quạt chiếc trực thăng kêu phành phạch trên lối vào đường hầm. Cuối cùng người thanh niên cao hơn nói:

– Chúng tôi không cần mấy trăm francs nhưng cần một mẩu giấy ông giải thích tại sao chúng tôi lại thay mặt ông trảxe cho hãng Hertz ở Paris.

Adam rút cây bút của viên đại tá ra, cảm thấy mình trông tỉnh táo quá, anh liền ngả người lên mũi xe viết vội mấy chữ vào phía sau tờ hợp đồng của hang Hertz.

– Anh có muốn trở về Paris với chúng tôi không?

Adam hơi lưỡng lự. Không biết họ có nghe thấy tiếng chiếc trực thăng không?

– Không. Tôi phải đi Boulogne.

– Chúng tôi có thể chở anh đến Boulogne mà vẫn còn đủ thời gian đưa xe về Paris.

– Ôi, các anh thật là chu đáo quá. Nhưng thôi, tôi có thể tự lo được và tôi cũng thấy rất yên tâm là chiếc xe sẽ được trả lại càng sớm càng tốt.

Người thanh niên cao hơn nhún vai trong khi bạn anh ta mở cửa xe ném ba lô của họ lên ghế sau. Adam nán lại trong đường hầm khi họ hổ máy. Anh nghe thấy tiếng chiếc trực thăng đổi hướng. Chắc hẳn nó đang sà xuống thấp để hạ cánh tại một cánh đồng gần đó.

Đi đi, lạy chúa hãy đi đi, anh muốn gào to khi chiếc xe vọt lên chạy về phía Boulogne. Anh nhìn thấy nó chạy được quãng hơn một trăm mét rồi rẽ vào cổng một trang trại, lùi lại và quay về phía đường hầm. Họ bấm còi khi lướt qua anh trong bóng tối và mất hút về hướng Paris. Ada, quì xuống thở phào nhẹ nhõm và sắp nhổm người dậy để đi về hướng Boulogne bỗng anh thấy hai bóng người xuất hiện ở phía đầu kia của đường hầm. Anh thấy bóng hai người cao gầy nổi bật trên nền trời xanh trong sáng. Họ đứng nhòm ngó vào đường hầm. Adam ngồi im không nhúc nhích, anh cầu trời cho họ không nhìn thấy mình.

Rồi bỗng một người đi về phía anh trong khi người kia đứng im tại chỗ. Adam biết anh không còn hy vọng thoát được nữa. Anh cứ quì tại chỗ nguyền rủa sự ngu xuẩn của mình. Chỉ mấy giây nữa thôi là chúng sẽ thấy rõ anh.

– Marvin, đừng mất thời giờ quí báu nữa. Chúng ta biết là tên người Anh khốn kiếp ấy đã chạy về hướng Paris rồi.

– Tôi vừa nghĩ có lẽ là…

Người có tên là Marvin bắt đầu nói với ngữ điệu miền Nam kéo dài.

– Để chuyện nghĩ ngợi đấy cho tớ. Bây giờ phải quay lại trực thăng trước khi hắn sổng mất.

Khi Marvin chỉ còn cách Adam hai mươi mét bỗng hắn đứng lại, quay người và chạy về chỗ cũ.

Adam vẫn ngồi cắm rễ một chỗ đến mấy phút. Mồ hôi lạnh toát ra khắp người khi anh nhận thấy kẻ truy đuổi mình vừa rồi không phải là Romanov. Nếu một trong hai người kia không nhắc anh như một “tên người Anh khốn kiếp” thì chắc hẳn Adam đã vui mừng. Anh bỗng đau đớn nhận thức được sự thật phũ phàng. Anh đang bị bỏ rơi không có bạn bè.

Adam không cử động cho đền khi nghe tiếng chiếc trực thăng bay lên trên đầu mình. Anh ngẩng lên và thấy bóng chiếc máy bay Mỹ đang bay qua cổng vòm đường hầm về phía Paris.

Anh lảo đảo bước ra ngoài trời và giơ tay che mắt. Nắng dường như gay gắt hơn mấy phút trước. Bước tiếp theo phải làm gì đây? Anh chỉ còn không đầy một giờ đồng hồ nữa để bắt kịp tàu thủy nhưng không có phương tiện nào trong tay. Anh không tin chắc mình có thể xin đi nhờ xe, tìm được một chỗ đỗ ô tô buýt hoặc đơn giản là đi khỏi đường chính càng xa càng tốt. Mắt anh tiếp tục nhìn lên trời. Còn bao lâu nữa trước khi bọn chúng đuổi kịp chiếc xe và nhận ra là không có anh trong đó?

Các cua rơ lại bắt đầu vượt qua trong khi anh lảo đảo chạy về phía Boulogne. Anh tiếp tục chạy thậm chí còn đủ sức giơ tay chào các cua rơ Anh khi họ đạp qua. Chiếc xe dẫn đầu của đội Anh chạy đến sát phía sau, Adam giơ ngón tay cái lên chào và ngạc nhiên khi chiếc xe dừng lại trước mặt.

Người lái xe quay kính cửa xuống.

– Có phải anh là người chặn xe tôi ở Abbeville không?

Adam nói:

– Đúng vậy. Bạn anh đã hồi phục chưa?

– Chưa. Anh ấy đang nằm nghỉ ở đàng sau. Bị dãn dây chằng. Chiếc xe của anh bị làm sao vậy?

Adam nói:

– Bị hỏng cách đây khoảng một dặm.

Anh nhún vai vẻ thản nhiên. Người thanh niên nói:

– Thật không may. Anh có muốn đi cùng bọn tôi không? Chặng này chúng tôi chỉ đi đến Boulogne thôi nhưng anh cứ nhảy lên đi nếu điều đó có ích.

– Cảm ơn.

Adam nói với vẻ thanh thản của một chàng híppi râu xồm trước lời mời đi nhờ, Người lái xe cúi xuống mở cửa cho anh.

Trước khi bước lên xe, một lần nữa Adam nheo mắt nhìn lên bầu trời. Chiếc trực thăng đã mất tăm, mặc dù anh biết chẳng mấy chốc nữa nó sẽ quay lại. Chúng sẽ nhanh chóng hiểu ra địa điểm duy nhất nơ có thể xảy ra việc chuyển xe.

Người lái xe mặc quần áo đi đường giơ một tay ra:

– Tên tôi là Bob. Tôi là chỉ đạo viên của đội Anh.

Anh thân mật bắt tay người thanh niên.

– Tôi là Adam.

– Anh đi đâu vậy?

Adam nói:

– Boulogne. May ra tôi có thể đến kịp đó vào lúc ba giờ.

Bob nói:

– Chúng tôi phảiđến đó vào quãng hai giờ rưỡi. Bắt buộc phải như vậy. Chặng chiều nay khởi hành vào lúc ba giờ.

Adam hỏi, chỉ tay ra sau vai.

– Người đồng đội của anh cóđua tiếpđược không?

Chỉ đạo viên nói:

– Không. Anh ấy sẽ không thi đấu trong cuộc đua này nữa. Thông thường dãn dây chằng phải hai đến ba tuần mới bình phục. Tôi phải để anh ta lại Boulogne và tự mình tham gia chặng cuối cùng. Có bao giờ anh đua xe đạp không?

– Không. Tôi có tập chút ít nhưng không đi xe đạp nhiều từ khi em gái tôi đi xe ba bánh bị tai nạn.

– Chúng tôi vẫn có khả năng đoạt huy chương đồng.

Bob nói khi họ vượt qua mấy cua rơngười Anh nữa.

Adam giơ ngón tay cái lên ra hiệu khen ngợi họ sai đó ngoái lại nhìn qua cửa sau. Anh mừng thầm vì khi họ vào đến ngoại ô Boulogne vẫn không thấy bóng dáng chiếc trực thăng đâu. Bob cẩn thận đưa anh đến tận bến tàu.

– Hy vọng các anh đoạt huy chương đồng -Adam nói khi anh nhảy ra khỏi xe. – Và xin cảm ơn lần nữa. Chúc các anh may mắn trong chặng đua tiếp.

Adam xem lại đồng hồ. Còn hai mươi phút nữa là tàu khởi hành. Không hiểu sao còn nhiều thời gian như vậy. Anh đi đến quầy bán vé đứng vào hàng người không đông lắm, chờ mua một chiếc vé hành khách, Adam luôn nhìn quanh kiểm tra xem có ai đang theo dõi mình không nhưng dường như chẳng ai tỏ ra mảy may quan tâm đến anh cả. Sau khi mua vé xong anh tiến lạo con tàu và vừa mới cất tiếng huýt sáo bài hát “Ngày hôm qua” sai cả giai điệu bỗng thấy một chấm đen xuất hiện phía xa xa. Không thể nhầm lẫn được, nghe âm thanh ấy cũng đủ biết.

Adam nhìn chiếc cầu tầu dẫn khách lên boong giờ đây chỉ còn cách anh vài mét và nhỉn lại chấm đen đang to dần trên bầu trời. Anh xem lại đồng hồ. Còn mười hai phút nữa con tàu sẽ rời bến – vẫn đủ để bọn truy lung kịp hạ cánh chiếc trực thăng và lên boong tàu.

Nếu anh lên đó và người Mỹ lên theo thì chắc chắn họ sẽ tìm thấy anh. Nhưng nếu người Mỹ lên tàu và mắc lại đó thì anh có đủ thời gian để chạy đến Dieppe trước khi chuyến tàu sắp tới ở đó khởi hành…

Adam chạy gấp tới đám đông đang đi quanh quẩn chờ đợi chặng đua xe đạp tiếp theo sắp bắt đầu. Trong khi đó chiếc trực thăng lướt đến và bắt đầu bay lượn hệt như cảnh chim ưng săn chuột.

– Tôi tưởng là anh nói đang cố lên kịp chuyến tầu này?

Adam quay lại hai tay nắm chặt thành quả đấm nhưng hóa ra đó là người chỉ đạo viên đội Anh lúc này đã mặc quần áo cua rơ.

Adam đáp:

– Tôi thay đổi ý kiến rồi.

Bob nói, vẻ mặt đầy hy vọng:

– Cảm phiền anh lái chiếc xe giúp bọn tôi chặng này có được không?

Adam hỏi:

– Chặng này điđến đâu?

Chỉ đạo viên đội Anh nói:

– Dunkerque.

Adam cố nhớ lại xem Robin nói tàu của cô rời bến Dunkerque lúc mấy giờ.

Loa phóng thanh thông báo:

– Six minutes. (Sáu phút).

Adam trả lời:

– OK.

Chỉ đạo viên đội Anh nói:

– Tốt quá. Vậy thì anh đi theo tôi.

Adam chạy theo anh ta về phía chiếc xe dẫn đầu.

– Quatre minutes. (Bốn phút)

Adam nghe rõ tiếng Bob mở khóa xe đưa cho anh chìa khóa. Anh nhìn về phía con tài. Hai người Mỹ xuất hiện ở phòng bán vé.

– Deux minutes. (Hai phút)

Adam nhảy lên ghế lái nhìn lại con tàu vàthấy Marvin cùng đồng bọn đang bước lên cầu tàu.

– Une minute. (Một phút).

– Lái xe đến Dunkerque anh chỉ cần để lại chìa khóa ở tram kiểm soát của Anh. Chúnng tôi sẽ gặp lại anh khi đến đó.

Adam nói:

– Chúc may mắn.

– Cảm ơn.

Bob nói và chạy đến vạch xuất phát nhập vào đội của mình.

– Trente seconds. (Ba mươi giây).

Adam quan sát chiếc cầu tàu đang rút lên trong khi người phát hiệu lệnh khởi hành giơ súng lên trời.

– Chuẩn bị xuất phát, kéo…

Con tàu nổi một hồi còi dài vàhai người Mỹ bắt đầu cuộc hành trình đến Dover. Một giây sau tiếng súng lệnh phát nổ, Adam cài số cho xe chạy về hướng Dunkerque.

Bình luận