Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Truy Tìm Bức Tranh Thánh

Chương 20

Tác giả: Jeffrey Archer

Adam tỉnh dậy và thấy mình trần truồng.

Anh nhìn quanh căn phòng đơn sơ nhưng khác với lúc ở nhà giam Pháp, lần này anh không thể thấy được mọi thứ phía sau mình: Tay, chân và người bị trói chặt bằng giấy ni lông vào một chiếc ghế đặt giữa phòng khiến anh không thể cử động được.

Khi nhìn lên Adam chỉ thấy được viên đại tá Pollard đang đứng bên cạnh. Vừa yên tâm khi thấy anh đã tỉnh lại, hắn liền nhanh chống quay gót ra khỏi phòng.

Adam quay đầu lại và nhìn thấy tất cả quần áo của mình được đặt trên gường tít tận góc cuối phòng. Anh cố dịch chuyển chiếc ghế nhưng chỉ lúc lắc được nó sang hai bên, sau vài phút anh chỉ tiến được về phía cửa có vài inch. Anh dùng hết sức cố nới lỏng sợi dây quanh cổ tay, cọ xát chúng vào ghế nhưng hai tay bị trói quá chặt nên chỉ nới lỏng được chút ít.

Sau mấy phút cố gắng không có kết quả, Adam phải dừng lại vì có tiếng mở cửa. Romanov đang bước vào. Theo sau hắn là một tên mà Adam không nhận ra. Tên thứ hai cầm một vật trông như hộp xì gà và ngồi xuống đâu đó phía sau Adam. Pollard đi sau tay cầm một bảng nhựa lớn.

Romanov nhìn lên thân hình trần truồng của Adam và mỉm cười khoái trá vì đang làm nhục anh. Hắn nói với một giọng nhẹ nhàng:

– Tên tôi là Alexander Petrovich Romanoy.

Adam nhìn thẳng vào địch thủ:

– Hoặc là Emmanuel Rosenbaum.

Hắn nói thêm trong khi bắt đầu xoay chiếc ghế:

– Rất tiếc vì chúng ta không thể bắt tay nhau được. Nhưng tôi thấy trong hoàn cảnh hiện nay thì mọi sự cẩn trọng nhất định là rất cần thiết. Trước hết tôi muốn chúc mừng ông vì đã lẩn tránh được khỏi tay tôi lâu đến thế. Nhưng bây giờ thì ông đã hiểu là tai mắt của tôi ở London cũng có thể gọi một cú điện thoại nhanh không kém người của các ông.

Adam hỏi:

– Tai mắt của các ông?

– Đừng có ngây thơ, đại úy. Ông phải hiểu vị trí của ông hiện nay không được hỏi mà chỉ trả lời câu hỏi thôi.

Adam nhìn chăm chú lên viên gạch trên tường phía trước tỏ ra không thèm để ý đến sự vòng vo của Romanov.

Hắn nói một cách gay gắt:

– Pollard, hãy đưa đại úy Scott ra giữa phòng. Hình như ông đã dịch chuyển được ít nhất là nửa mét định tẩu thoát.

Pollard tuân lệnh, hắn để tấm bảng nhựa lên sàn nhà rồi đẩy Adam cùng chiếc ghế lên giữa tấm bảng.

Romanov nói:

– Cảm ơn.

Hắn nói tiếp:

– Tôi nghĩ là ông đã gặp đại tá Pollard của chúng tôi. Tất nhiên đó không phải là một đại tá. Nhưng đó là một cái lon mà ông ta rất thích được đeo cho nên có dịp là chúng tôi phong chức cho ông ta ngay. Thực ra vị đại tá chân chính của chúng ta đã từng phục vụ cho quân đội Anh nhưng Hoàng gia và đất nước chỉ cho ông ta làm một anh lính trơn. Sau mười tám năm phục vụ trở về ông ta cũng vẫn là một người lính trơn. Mặc dù có một vết thương ở chân mà chẳng may lại không phải do kẻ thù của Triều đình gây ra cho nên ông ta không thể nào đòi được đồng lương hưu ít ỏi. Điều đó đã làm ông ta sống rất khó khăn. Nhưng như tôi đã giải thích, ông ta vẫn luôn luôn muốn được là một đại tá.

Romanov nói tiếp:

– Ông có ý tốt khi hỏi ông ta có phải phục vụ trong Trung đoàn Công tước York không. Nhưng bởi vì đại tá tài ba của chúng tôi đã phục vụ trong trung đoàn Jaket Xanh cho nên đó là cái cravat mà ông ta cảm thấy an toàn khi đeo.

Mắt Adam vẫn dán chặt vào tường.

– Bây giờ tôi thú nhận rằng chúng tôi đã nhầm lẫn treo ngược lá cờ Anh. Mặc dù Pollard lẽ ra phải phát hiện được điều đó mới phải, nhưng chúng tôi cũng phải cám ơn là ông cũng đã không nhận ra trước khi cửa xe đã được khóa lại.

Rồi Adam cảm thấy chiếc xyranh đâm vào lưng. Như anh muốn… anh bắt đầu nói. Sau đó sự đau buốt lan khắp cơ thể, rồi thình lình anh không biết gì nữa.

Chiều hôm ấy khi đến sân bay Orly Lawrence mong được ngồi ăn tối với người bạn cũ của mình trong phòng riêng yên tĩnh của Sứ quán. Anh gặp đại tá Pollard tại rào chắn. Câu nói đầu tiên của Lawrence là:

– Scott ra sao rồi?

– Tôi đang hy vọng ông sẽ cho tôi biết.

Pollard nói và đỡ vali cho Lawrence. Lawrence đứng khựng lại giữa đường nhìn chằm chằm viên sĩ quan cao lớn mặc đầy đủ quân phục Long Kỵ binh Ngự Lâm Hoàng gia. Anh nói:

– Ông nói thế nghĩa là thế nào?

Pollard nói:

– Nghĩa là thế thôi. Theo đúng hướng dẫn của ông trong bức thư, tôi đến Ile de la Cité để đón Scott nhưng khi đến nơi người ta cho biết là trước đó hai mươi phút có người mang tên tôi đã đón ông ta đi. Chúng tôi liên lạc với văn phòng của ông ngay tức khắc nhưng vì ông đang trên đường đến đây nên Đại sứ đã lệnh cho tôi đi thằng ra sân bay trong khi ông ấy gọi cho ngài Morris.

Lawrence lảo đảo suýt ngã. Viên đại tá vội chạy đến cạnh. Lawrence lẩm bẩm:

– Chắc chắn cậu ấy nghĩ là lại do mình.

Viên đại tá ngỡ ngàng chẳng hiểu anh muốn nói gì.

Khi Adam tỉnh dậy Romanov đang đứng một mình. Hắn tiếp tục nói tựa như Adam chưa bao giờ ngất đi cả:

– Đôi khi một người quá tự hào thường không muốn để lộ sự yếu đuối của mình trước đao phủ hoặc trước mặt đồng bào mình, nhất là trước mặt một kẻ phản bội. Ông hãy nói cho tôi biết ông để bức tranh Thánh ở đâu.

Adam gay gắt hỏi:

– Tại sao tôi phải nói? Đó là sở hữu hợp pháp của tôi?

– Không phải vậy, đại úy Scott. Vật ông đã lấy ra ở ngân hàng Geneva là nguyên bản của một bức tranh Thánh vô giá do chính tay Rublev vẽ, và nó là tài sản quốc gia. Nếu bức tranh Thánh vô giá đó xuất hiện ở bất cứ cửa hàng bán đấu giá hoặc phòng tranh nào trên thế giới thì lập tức chúng tôi có quyền đòi lại như một báu vật quốc gia bị lấy cắp đem bán.

Adam toan nói:

– Nhưng làm sao có thể là…?

Romanov nói:

– Bởi vì chính ông là người đang giữ nguyên bản bức tranh mà Sa hoàng đã gửi lại công tước Hesse giữ hộ và suốt hơn năm mươi năm qua chúng tôi chỉ giữ phiên bản mà thôi.

Mắt Adam mở to đầu hoài nghi khi Romanov lấy từ túi áo trong của chiếc áo khoác hắn đang mặc ra bức tranh Thánh Goerge và Con Rồng. Romanov ngừng lại rồi lật bức tranh lại; một nụ cười thỏa mãn hiện trên nét mặt khi mắt Adam nhận ra dấu vết chiếc vương miện đã bị mất ở phía sau. Romanov nói tiếp:

– Cũng như ông, tôi chỉ có quyền mượn phiên bản này, nhưng nếu ông cho tôi biết nguyên bản hiện ở đâu, tôi sẽ cởi trói cho ông và đổi phiên bản này lấy nguyên bản. Không ai biết gì hết và ông vẫn có khả năng tự lo liệu để kiếm được một món lời đáng giá.

Adam cười khẩy nói:

– Đổi đèn cũ lấy đèn mới hả?

Mắt Romanov nheo lại đe dọa:

– Scott, tôi tin ông hiểu mình đang giữ một kiệt tác vô giá. Một khi ông chưa chịu trả lại bức tranh Thánh đó thì ông sẽ gây ra những rắc rối khôn lường cho đất nước mình và rốt cục ông sẽ vào tù. Việc ông cần làm là nói cho tôi biết bức tranh Thánh ở đâu và rồi ông sẽ được tự do.

Adam không thèm lắc đầu nữa:

– Thế thì đã đến lúc cho phép ông biết một vài thông tin chắc ông sẽ quan tâm.

Romanov vừa nói vừa rút một tờ giấy trong chiếc phong bì hắn lấy trong túi áo trong ra. Adam thực sự thắc mắc không đoán được chuyện gì. Romanov chậm rãi mở ra và giơ lên cao cho Adam chỉ thấy được mặt sau. Hắn nói tiếp:

– Tờ giấy này tiết lộ lời tuyên án của thẩm phán Nikitchenko trong phiên tòa ở Nga năm 1946, lời tuyên án tử hình đối với thiếu tá Vladimir Kosky nào đó từng làm giám thị Nga trực ban trong đêm tên tướng Đức Hermann Goering chết.

Hắn lật tờ giấy lại để Adam thấy được.

– Như ông đã thấy đấy, thiếu tá Kosky bị buộc tội đã hợp tác với kẻ địch để ăn tiền. Người ta đã chứng minh hắn phải chịu trách nhiệm trực tiếp trong vụ chuyển thuốc độc cyanua vào xà lim tên tướng Đức đêm hắn tự tử chết.

Mắt Adam mở to, Romanov nói:

– A, tôi hiểu là bài mình đã có con át chủ bài. Bây giờ tôi nghĩ cuối cùng ông sẽ cho tôi biết bức tranh Thánh ở đâu bởi vì người Anh các ông có một câu ngạn ngữ, nếu tôi không nhầm là: trao đổi sòng phẳng không phải là trộm cắp. Bức tranh Thánh của ông đổi lấy bức tranh Thánh của tôi, cộng với lời phán xét pháp lý cuối cùng sẽ minh oan cho cha ông.

Adam nhắm mắt lại, lần đầu tiên đau đớn nhận ra Romanov không biết chuyện gì phía sau bức tranh Thánh.

Romanov bước tới nhìn thẳng vào Adam, nói:

– Đã đến lúc tôi phải đi ăn tối. Tôi cũng định mời cả ông nữa nhưng có lẽ dạ dày của ông chưa thích hợp cho việc đó.

Romanov đi ra, viên đại tá Pollard bước vào, Romanov và đại tá trao đổi mấy câu gì anh không hiểu được. Rồi hắn bước ra khỏi phòng, tay đóng nhẹ cánh cửa lại.

Pollard tiến lại gần Adam cho anh uống nước. Anh uống hết chai nước và thực sự ngạc nhiên khi thấy mình hồi sức nhanh chóng như vậy. Mặc dù các giác quan đã trở lại bình thường Adam vẫn nghi ngờ không rõ mình có sống sót qua một lần nữa không.

– Ối, ngã mất.

Adam nói và thình lình chúi đầu ra trước. Pollard nhanh chóng cởi trói cho anh và nhìn anh gục xuống nằm phủ phục. Anh nhổ nước bọt mấy lần và vẫn nằm trong tư thế cũ cho đến khi viên đại tá kéo nhẹ anh trở lại ghế. Khi đã ngồi xuống, Adam nắm chặt hai chân ghế rồi lấy hết sức bình sinh cúi người về phía trước quật mạnh chiếc ghế xuống đầu tên đại tá mất cảnh giác. Pollard đổ vật xuống đất trước mặt Adam.

Adam vẫn ngồi quì gối trước xác viên đại tá, không rõ tiếp theo phài làm gì. Anh mừng thầm là mình đang ở trong phòng cách âm. Anh chờ mấy giây để lượng xem sức lực mình còn lại bao nhiêu rồi nhặt chai nước lăn lóc trên đất lên uống hết không còn một giọt. Sau đó anh bò đến giường, mặc quần đùi, đi tất và chiếc áo sơ mi không mấy trắng trẻo vào, tiếp đó là quần dài và đi giầy. Anh định mặc áo khoác nhưng thấy lớp lót bên trong đã bị xé ra từng mảnh liền thay đổi ý định và đi lom khom như một ông già về phía tên đại tá, cởi chiếc áo khoác vải tuýt mác Harris của hắn ra mặc vào người. Vai hơi rộng nhưng hông lại ngắn.

Adam bước ra cửa cảm thấy gần như hân hoan. Anh vặn quả đấm và đẩy cửa ra. Cách cửa hé mở – không thấy có chuyện gì – hé tí nữa – vẫn không có gì. Anh nhìn qua khe hở nhưng chỉ thấy hành lang tối đen, Adam mở rộng cánh cửa, cái bản lề cửa bỗng rít lên như tiếng lốp xe đang chạy phanh chát đường. Sau khi đã chắc chắn không có ai quay lại, anh đánh bạo bước ra hành lang.

Adam đứng dựa sát vào tường chăm chú quan sát dọc hành lang hẹp không có cửa sổ, chờ cho mắt quen với bóng tối. Anh nhìn thấy một tia sáng lờ mờ chiếu qua ô cửa kính ở phía đầu kia hành lang bèn rón rén đi về phía đó. Anh đi tiếp, dò dẫm như một người mù chầm chậm tiến bước cho đến khi thấy một luồng sáng khác chiếu qua khe cửa bên phải cách cánh cửa của anh cần đến quãng mười mét. Anh thận trọng tiến tới cửa đầu tiên, chỉ còn một bước nữa bỗng cánh cửa bật mở. Một người đàn ông nhỏ nhắn mặc chiếc áo blu màu trắng và bộ quần áo nấu bếp xanh bước ra. Adam đứng im ép sát người vào tường trong khi người đầu bếp rút từ trong túi bao thuốc lá và hộp diêm ra và đi về phía kia. Khi tiến đến ô cửa kín hắn mở cửa và đi ra. Adam nhìn bóng người dựa vào tấm cửa kính. Hắn quẹt diêm, điếu thuốc lá cháy đỏ lên, đám khói đầu tiên nhả ra, thậm chí anh còn nghe thấy cả tiếng thở dài.

Adam rón rén đi qua căn phòng giờ đây đã biết đó là bếp. Anh đi về phía cánh cửa dẫn ra ngoài nhà, từ từ vặn quả đấm cửa và đợi cho bóng người kia bước đi. Bản lề cánh cửa này cũng chẳng được ai tra dầu mỡ bao giờ. Người đàn ông quay lại mỉm cười vừa đúng lúc Adam vung tay trái đấm mạnh vào bụng hắn. Hắn gục xuống, anh lại dồn hết sức vung tay phải giáng một quả nữa vào cằm. Người đàn ông ngã vật xuống đất trong khi Adam lấy làm mừng vì thấy hắn nằm im không nhúc nhích.

Anh kéo cái thân hình mềm nhũn qua bãi cỏ, để hắn sau một bụi cây và quì xuống cạnh đó cố quan sát xem mình đang ở đâu. Chỉ thấy phía trước là một bức tường cao, cạnh đó là một cái sân rải đầy sỏi. Dưới ánh trăng bức tường đổ bóng dài trên những viên cuội nhỏ. Có dễ đến hai mươi mét… Tập trung hết sức lực còn lại, anh chạy tới bức tường và đứng ép vào như một con hà bám vào đá, bất động trong bóng tối. Chậm rãi và im lặng, anh đi men từng bước theo bức tường cho tới khi ra đến trước tòa dinh thự. Hai cánh cửa lớn bằng gỗ sơn xanh trước lối vào đang mở rộng, cứ cách vài giây một chiếc xe con lại chạy lướt qua anh. Adam nghoảnh lại nhìn vào cửa trước, anh thấy một người đàn ông to béo ngực đeo đầy huân chương đang đứng trên bậc tam cấp bắt tay chào từng khách ra về.

Có một vài khách đi bộ về. Cạnh cổng hai cảnh vệ có vũ trang đang đứng nghiêm chăm chú chào từng chiếc xe hoặc từng khách đi qua.

Adam chờ cho chiếc BMW to tướng với lá cờ Tây Đức phấp phới trên mui từ từ đi qua cổng. Lợi dụng chiếc xe che chắn, Adam đi ra giữa đường, sau đó theo sát chiếc xe, anh bước đi qua hai cảnh vệ ra đường.

– Bonsoir.

Anh khẽ chào trong khi chiếc xe tiến đến. Chỉ còn cách đường một mét nữa thôi. Anh tự nhủ: Đi, chỉ đi thôi, không được chạy. Đi, đi cho đến khi khuất hẳn ngoài tầm nhìn của bọn chúng. Hai người lính gác chào lại anh một cách lễ phép. Không được ngoảnh lại. Phía sau có một chiếc xe nữa tiến ra nhưng mắt anh vẫn nhìn thẳng phía trước.

– Tu cherches une femme? (Anh đang tìm đàn bà ư?)

Một giọng nói vang lên từ khoảng tối cạnh ngôi nhà. Adam đã rẽ vào một đường phố một chiều khá tối tăm. Mấy người đàn ông trông khó đoán được tuổi đang đi lang thang xuôi ngược trên lề đương. Anh nghi ngại nhìn họ rồi bước vào bóng tối.

– Cá… i gì kia?

Adam vừa nói vừa bước mạnh xuống đường, các giác quan anh căng thẳng vì câu hỏi bất ngờ.

– Người Anh, đúng không? Anh đang tìm gái hả?

Câu nói đặc giọng Pháp. Adam hỏi, vẫn chưa nhìn rõ người phụ nữ:

– Cô nói đươc tiếng Anh chứ?

– Làm nghề này thì phải biết nhiều thứ tiếng, anh yêu ạ. Nếu không thì sẽ chết đói ngay.

Adam cố gắng nghĩ thật mạch lạc:

– Bao nhiêu một đêm?

Cô gái nói:

– Eh bien, nhưng bây giờ chưa đến nửa đêm, vậy em phải đòi hai trăm phơ răng.

Mặc dù không có tiền, Adam vẫn hy vọng ít ra cô gái cũng đưa được anh đến nơi an toàn.

– Hai trăm cũng được.

Cuối cùng cô gái cũng bước ra khỏi bóng tối, nói:

– Daccord, (Được).

Adam kinh ngạc thấy hóa ra cô gái thật là quyến rũ.

– Anh hãy nắm lấy tay em và khi chúng ta đi qua cảnh sát anh chỉ việc nói “Ma femme” (vợ tôi) thôi.

Adam vấp chân chúi người ra trước.

– Ô, em nghĩ anh đã uống nhiều quá đấy, anh yêu. Đừng ngại, anh có thể dựa vào em, được không?

Adam nói trong khi anh cố theo kịp cô gái một cách khó khăn:

– Không đâu, tôi chỉ mệt thôi.

– Anh vừa dự chiêu đãi ở Sứ quán ra, nest-ce pas (có đúng không)?

Adam thấy chột dạ.

– Đừng ngạc nhiên, anh yêu. Đa số khách quen em đều từ Sứ quán ra cả. Họ không thể mạo hiểm có tình nhân cố định, tu comprends ( anh hiểu chứ)?

Adam nói:

– Tôi tin cô.

– Nhà của em ở ngay sau góc phố kia kìa.

Cô gái nói để anh yên tâm. Adam tin anh có thể đi xa đến đó nhưng khi họ đến được tòa nhà và nhìn thấy cầu thang Adam phải hít vào một hơi thật sâu.

Anh định bước vào cửa trước…

– Anh yêu, em sống ở tầng trên. Quang cảnh xung quanh đẹp lắm – rồi cô gái nói ra vấn đề thiết thực – nhưng em không biết nói với anh như thế nào, nhà này không có thang máy.

Adam không nói gì nhưng anh tựa người vào tường thở mạnh. Cô gái nói:

– Anh fatigúe (mệt) rồi.

Khi họ lên đến tầng hai thì gần như cô phải kéo lê Adam qua những bậc thang cuối cùng.

– Em thấy đêm nay anh không dậy nổi đâu, anh yêu – cô vừa nói vừa mở cửa phòng và bật đèn – tại buổi chiêu đãi đấy.

Cô bước vào, đi mấy bước nữa và bật thêm một đèn khác.

Adam lảo đảo đi trên chiếc ghế duy nhất anh thấy và ngồi phịch xuống. Sau đó cô gái đi vào phòng trong. Adam cố sức không ngủ thiếp đi trước khi cô quay ra.

Khi cô gái đứng dưới ánh đèn trước khung cửa, lần đầu tiên Adam được ngắm cô kỹ càng. Mái tóc vàng cắt gọn gàng và lượn sóng, chiếc áo bluđông đỏ và váy đen ngắn đến đầu gối bó sát người. Chiếc thắt lưng nhựa trắng to bản nổi bật trên vòng eo nhỏ nhắn. Cô đi đôi tất lưới đen, trong điều kiện bình thường đôi chân tuyệt đẹp này chắc hẳn phải làm anh rạo rực.

Cô gái khẽ lúc lắc đôi mông tiến đến cạnh Adam và quỳ xuống. Đôi mắt cô xanh biếc một cách kỳ lạ.

– Anh có thể đưa em hai trăm bây giờ được không?

Cô dịu dàng hỏi, tay vuốt nhẹ trên đùi anh.

Adam nói ngắn gọn:

– Tôi không có đồng nào cả.

– Cái gì?

Cô nói, lần đầu tiên nghe có vẻ giận dữ. Thọc tay vào túi áo trong của anh. Cô rút ra một cái ví dày cộp rồi dí vào mặt Adam, hỏi:

– Vậy thì cái gì đây? Em không chơi thế đâu nhé.

Anh mở ví ra, trong ví đầy tiền Pháp và mấy tờ tiền Anh. Adam đoán chắc viên đại tá vừa được trả tiền mặt cho việc phục vụ vừa rồi của hắn.

Adam rút ra hai tờ một trăm phơ răng trịnh trọng giơ lên.

– Có thế chứ.

Cô gái nói và biến mất vào phòng trong.

Adam nhanh chóng kiểm tra cái ví thấy có một bằng lái xe và hai thẻ tín phiếu mang tên thật của viên đại tá Albert Tomkins. Anh liếc nhìn xung quang: một chiếc giường đôi kê đầu quay vào tường chiếm phần lớn diện tích căn phòng. Cách chiếc ghế anh đang ngồi chỉ có một thứ đồ gỗ nội thất duy nhất là chiếc bàn trang điểm và một chiếc ghế con với miếng đệm nhung đỏ phía trên.

Bình luận