Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Breathing Room

Chương 8

Tác giả: Susan Elizabeth Phillips

“Tôi không muốn bị thấy ở nơi công cộng cùng anh đâu!”

Đầu gối anh giộng đánh rầm xuống khi anh gập người chui vào chiếc Panda của cô. “Tin tôi đi, cô sẽ thích ngày hôm nay theo cách này hơn. Tôi biết điều này đối với cô thật khó tin, nhưng người Ý yêu phim của tôi”.

Cô trừng trừng nhìn bộ quần áo quái dị. “Anh phải vứt cái túi bụng đi”.

“Tôi không tin mình ra khỏi giường sớm thế khi không phải làm việc”. Anh thả người xuống ghế và nhắm mắt lại.

“Tôi có ý đó đấy. Cái túi bụng phải biến đi. Tôi có thể xử lý đôi tất trắng và đôi xăng đan nhưng không phải cái túi bụng này”. Cô nhìn lần nữa.

“Không, tôi cũng không thể xử lý đôi tất trắng. Cả hai thứ phải đi thôi”.

Anh ngáp. “OK, xem nào… câu chuyện này sẽ được trình diễn thế nào trong chương trình Giải trí tối nay nhỉ?”. Anh xuống giọng theo kiểu phát thanh viên truyền hình. “Gần đây Tiến sĩ Isabel Favor thất thế, người hiển nhiên không khôn ngoan như cô muốn đám đông hâm mộ tin là vậy, đã bị bắt gặp ở Volterra, Italy, cùng với Lorenzo Gage, hoàng tử bóng tối của cuộc sống phóng đãng Hollywood. Cả hai bị thấy cùng nhau…”

“Tôi yêu cái túi bụng”. Cô vào số chiếc Panda.

“Đôi xăng đan và tất trắng thì sao?”

“Một tuyên bố thời trang retro (hoài cổ)”.

“Tuyệt”. Anh liếc nhìn, rồi dò dẫm cái khoá kéo trên túi bụng. Cô tự hỏi làm sao một người cao lớn như vậy lại chui vừa cái Maserati.

“Anh làm gì trong bụi cây thế?”

Anh đeo đôi kính đen nặng nề vào. “Có một chiếc ghế dài đằng sau. Tôi đã làm một giấc ngắn”. Bất chấp lời phàn nàn, nhìn anh khoẻ khoắn và thư thái. “Sáng nay tóc đẹp nhỉ. Những lọn xoăn từ đâu xuất hiện vậy?”

“Từ sự cố điện bí hiểm bất ngờ làm cho máy sấy tóc của tôi trở nên vô dụng. Cảm ơn vì nước nóng. Giờ tôi có thể có điện không?”

“Cô không có điện à?”.

“Điều kỳ lạ nhất đấy”.

“Có lẽ chỉ tình cờ thôi. Anna nói căn nhà nông trại có vấn đề về nước suốt mùa hè, vì thế họ mới phải đào lên”.

“Và vì thế bà ta mới bảo tôi phải chuyển tới thị trấn”.

“Tôi tin bà ấy đã nói chuyện đó. Cô bỏ mũ đi chứ?”

“Đừng hòng”.

“Nó thu hút quá nhiều sự chú ý tới chúng ta. Hơn nữa, tôi thích tóc xoăn”.

“Cứ việc, anh yêu”.

“Cô không thích tóc xoăn à?”

“Tôi không thích lộn xộn”. Cô liếc đầy ý nghĩa lên quần áo anh.

“À”.

“Cái gì?”

“Không gì cả. Chỉ “à” thôi”.

“Giữ cái “à” cho anh ấy để tôi có thể thưởng ngoạn phong cảnh”.

“Rất vui lòng”.

Thật là một ngày đẹp trời. Những quả đồi chạy dài đến tận chân trời dọc hai bên đường. Những kiện lúa mì vuông vức nằm trên một cánh đồng. Một cái máy kéo đang chạy trên một cánh đồng khác. Họ đi qua nhiều acre hoa hướng dương khô trong nắng mặt trời nhưng đất bên dưới vẫn chưa được cày xới. Cô hẳn sẽ thích nhìn chúng khi đang nở hoa, nhưng rồi cô sẽ để lỡ cảnh vườn nho chờ thu hái.

“Bạn bè gọi tôi là Ren”, anh nói, “nhưng hôm nay tôi đánh giá cao nếu cô gọi tôi là Buddy”.

“Chắc chắn rồi”.

“Hoặc Ralph. Ralph Smitts từ Ashtabula Ohio. Có một cái khung nhất định cho việc này. Nếu cô phải đội mũ, tôi sẽ mua cho cô cái nào ít bắt mắt hơn khi chúng ta đến đó”.

“Không, cảm ơn”.

“Cô đúng là một cô bé cứng nhắc, tiến sĩ Favor. Có phải điều đó là những viên gạch xây nên triết học của cô không? Cô là cô bé cứng nhắc nhất trên hành tinh này đúng không?”

“Tôi nguyên tắc, không cứng nhắc”. Chỉ nói điều đó cũng khiến cô cảm thấy ngột ngạt khó thở, và cô không khó thở, không thực sự, không trong trái tim cô. “Anh biết gì về triết học của tôi?”.

“Không biết gì cho đến khi tôi vào Web tối qua. Thật thú vị. Từ những gì tôi đọc được trong tiểu sử, cô đã nhọc nhằn xây nên một đế chế. Tôi phải nói vậy. Dường như không ai cho cô miễn phí bất cứ thứ gì.

“Ôi dời, tôi có khối thứ miễn phí”. Cô nghĩ về những người đã tạo cảm hứng cho cô suốt những năm qua. Bất cứ khi nào cô chạm tới đáy của cuộc đời, tạo hoá luôn gửi tới cô một thiên thần trong dạng này hay dạng khác.

Chân cô trượt khỏi chân ga.

“Này”.

“Xin lỗi”.

“Hoặc chú ý vào đường hoặc để tôi lái”, anh làu bàu. “Điều đáng lẽ cô phải làm trước nhất, bởi tôi là đàn ông”.

“Tôi thấy rồi”. Cô xiết bánh lái chặt hơn. “Tôi chắc câu chuyện đời tôi quá tẻ nhạt so với anh. Chẳng phải tôi đọc thấy mẹ anh là người hoàng tộc hay sao?”.

“Nữ bá tước. Một trong những danh xưng vô nghĩa của Ý. Cái chính bà là một tay chơi tầm cỡ quốc tế vô trách nhiệm với quá nhiều tiền. Bà đã mất rồi”.

“Tôi luôn say mê với những ảnh hưởng của thời thơ ấu. Anh có phiền với một câu hỏi sâu không”.

“Cô muốn biết lớn lên với một người mẹ có độ trưởng thành của kẻ nghiện cần sa 21 tuổi là như thế nào chứ gì? Mối quan tâm của cô làm tôi cảm động đấy”.

Cô đã hình dung hôm nay mình vẫn giữ vẻ xa cách thay vì đang tán gẫu đủ thứ. Anh làm gì được cô chứ? “Chỉ tò mò nghề nghiệp thôi, đừng có đa sầu đa cảm vì tôi”.

“Xem nào, ảnh hưởng của mẹ… tôi không nhớ được lần đầu tiên say sưa, nhưng đó là lúc tôi đủ cao để thó ly rượu khách dự tiệc của bà để lại đâu đó”. Cô không nghe được chút cay đắng nào, nhưng nó phải ở quanh quất đâu đó. “Tôi hút mẩu thuốc đầu tiên khi 10 tuổi, và nhiều hơn rất nhiều sau đó. Tôi đã xem vài tá phim porn trước 12 tuổi, và không hề nghĩ rằng không đáp ứng được những kì vọng tình dục tuổi mới lớn của cô. Ra vào các trường nội trú dọc theo Bờ biển phía đông. Có nhiều xe hơi hơn tôi có thể đếm được. Bị bắt vì trộm đồ cửa hàng hai lần, điều mỉa mai là tôi có một quỹ ủy thác lớn và thu nhập quá nhiều đối với một kẻ rác rưởi ngạo mạn. Nhưng, tôi đã làm bất kỳ điều gì để dành được sự quan tâm. Oh… hít hàng trắngkhi tôi 15. **, những ngày cũ hay sao”.

Nhiều nỗi đau ẩn sau tiếng cười của anh, nhưng anh sẽ không để cô thấy chút nào. “Bố anh thì sao?” cô hỏi.

“Wall Street. Rất đáng trọng. Ông vẫn đi làm mỗi này. Lần thứ hai gì đó ông bảo đảm cưới người có trách nhiệm hơn- một người có dòng máu xanh khôn ngoan giữ tôi xa ba đứa trẻ của họ hết mức có thể. Một trong số chúng là gã tử tế. Chúng tôi thỉnh thoảng vẫn gặp nhau”.

“Có thiên thần nào trong thời thơ ấu của anh không?”

“Thiên thần?”

“Một sự hiện diện nhân ái”

“My nonna, bà ngoại của tôi. Bà sống với chúng tôi lúc này lúc khác. Nếu không vì bà, giờ có khi tôi đã vào tù rồi”.

Đúng vậy, anh dường như đã tạo nên một dạng nhà tù sáng tạo của riêng mình, chỉ đóng những vai độc ác, tàn bạo, có lẽ để phản ánh hình ảnh của bản thân. Hoặc có thể không. Các nhà tâm lý học có thói quen xấu đơn giản hoá động cơ của con người.

“Thế còn cô?” anh hỏi “Tiểu sử của cô cho biết cô đã tự thân vận động từ lúc 18 tuổi. Nghe cứng cỏi đấy”.

“Nó tạo nên tính cách”.

“Cô đã đi một chặng đường dài”.

“Chưa đủ đâu. Vừa rồi tôi đã khánh kiệt”. Cô với cái kính râm, hy vọng làm chệch hướng cuộc nói chuyện.

“Những thứ tồi tệ nhất có thể xảy ra chứ không chỉ khánh kiệt đâu”, anh nói.

“Tôi đoán anh không nói từ kinh nghiệm cá nhân”.

“Này, khi tôi 18 tuổi, tờ séc lãi từ quỹ uỷ thác của tôi bị thất lạc trên đường chuyển thư. Nó khá tệ đấy”.

Cô luôn khoái chế giễu bản thân và cô cười, dù không muốn.

Nửa tiếng sau họ tới vùng ngoại ô của Volterra, nơi một lâu đài đá xám bị cấm xuất hiện ở quả đồi phía trên họ. Cuối cùng đã có một chủ đề an toàn để nói chuyện. “Đó hẳn là fortezza,”(pháo đài) cô nói. “Người Florentine xây nó vào cuối những năm 1400 trên nền móng Etruscan cũ, có niên đại khoảng từ thế kỷ thứ tám trước công nguyên”.

“Ta đã đọc sách hướng dẫn du lịch rồi đúng không?”

“Một ít”. Họ đi qua sân ga Esso và một ngôi nhà nhỏ ngăn nắp với chảo vệ tinh đặt trên mái ngói đỏ tươi. “Dù sao tôi đã hình dung người Etruscan như những người ăn lông ở lỗ tay cầm gậy, nhưng đây là nền văn minh khá tiến bộ. Họ có nhiều điểm chung với người Hy Lạp. Họ là những thương nhân, thuỷ thủ, nông dân, thợ thủ công. Họ khai mỏ đồng và nung chảy quặng sắt. Và phụ nữ tự do một cách ngạc nhiên vào thời đó.”

“Tạ ơn Chúa vì điều ấy”.

Không gì bằng một bài học lịch sử để làm cho mọi sự không ngụ ý riêng tư. Cô đáng lẽ phải nghĩ về chuyện này sớm hơn. “Khi người La Mã tiến vào, nền văn hoá Etruscan dần dần bị đồng hoá, mặc dù vài người nghĩ phong cách sống của người Tuscanny hiện đại phản ánh gốc gác Etruscan của họ còn hơn gốc La Mã nhiều”.

“Bất cứ lời biện hộ nào cho những người tham gia”.

“Có vẻ thế thật”. Cô đi theo những tấm biển chỉ chỗ đỗ xe vượt qua một lối đi bộ xinh xắn với những chiếc ghế sắp thành hàng và tìm thấy một chỗ cuối mảnh đất. “Họ không để xe trong thành phố, nên chúng ta phải đỗ xe ở đây”.

Anh vừa nói vừa ngáp. “Có một bảo tàng rất tuyệt trong thành phố có đầy những đồ tạo tác tầm cỡ thế giới của người Etrucan, cô sẽ thích đấy”

“Anh đã tới đây rồi à?”

“Nhiều năm trước, nhưng tôi vẫn nhớ. Người Etruscan là một trong những lý do tôi chuyên về lịch sử trước khi tôi trượt đại học”.

Cô nhìn anh nghi ngờ. “Anh đã biết mọi điều tôi nói, phải không?”

“Khá nhiều, nhưng nó cho tôi cơ hội chợp mắt một lúc. Tiện đây, thành phố Etruscan nguyên thuỷ được xây vào thế kỷ thứ chín trước công nguyên, không phải thứ tám. Nhưng này, hàng trăm năm ở đây đó là cái gì nhỉ?”

Quá nhiều cho việc phô diễn kiến thức của cô. Họ bước ra khỏi chiếc Panda và cô thấy một góc kính râm của anh dán băng dính. “Anh không đeo đồ cải trang thế này trong bộ phim anh cố cưỡng hiếp Cameron Diaz đấy chứ?”

“Tôi tin là tôi đang cố giết cô ta, không phải cưỡng hiếp”

“Không có ý chỉ trích, nhưng chẳng phải sau một hồi anh sẽ hành động tàn bạo như thế hay sao?”

“Cảm ơn vì không chỉ trích. Và sự tàn bạo đó làm tôi nổi tiếng?”

Cô đi theo anh xuyên qua khu đỗ xe về phía vỉa hè. Anh chuyển động với dáng đi lắc lư của người đàn ông nặng hơn nhiều, một mánh khóe khác từ gói đạo cụ của diễn viên. Nó dường như có hiệu quả, bởi không ai chú ý tới anh. Cô tự nhủ phải im lặng và để yên chuyện đó, nhưng thói quen cũ khó bỏ. “Điều đó quan trọng với anh phải không?” cô nói. ” Nổi tiếng, bất chấp mọi bất tiện”.

“Nếu có ánh đèn chiếu quanh đây, nói chung tôi muốn nó chĩa về hướng tôi. Và đừng giả vờ không biết tôi đang nói về cái gì”.

“Anh nghĩ mối quan tâm đã thúc đẩy tôi?”

“Không phải à?”

“Chỉ là cách moi thông tin của tôi thôi”

“Tôi tin cô”.

Anh rõ ràng không tin. Cô nhìn anh, biết rằng cô nên bỏ qua. “Có phải tất cả những gì anh muốn trong cuộc đời này là thế không? Ở dưới ánh đèn chiếu?”

“Miễn cho tôi những bài giảng tự cải tạo của cô nhá. Tôi không quan tâm”.

“Tôi không thuyết giảng”.

“Fifi, cô sống để thuyết giảng. Thuyết giảng là oxy của cô”.

“Và điều đó đe doạ anh?” Cô theo anh xuống con đường rải đá cuội.

“Mọi thứ về cô đều đe doạ tôi”.

“Cảm ơn”.

“Đó không phải lời khen”.

“Anh nghĩ tôi là người khó gần phải không?”

“Tôi xem xét chiều hướng thôi”.

“Chỉ khi ở gần anh và đó là cố ý”. Cô cố không khoái chí.

Họ rẽ vào một con đường hẹp hơn, cổ kính hơn và đẹp hơn những con đường họ đã qua. “Vậy cô lấy được Bốn nguyên tắc nền tảng trong sấm sét từ Chúa trời à”, anh hỏi, “hay cô đọc chúng trên thiếp chúc mừng ở đâu đó?”

“Từ Chúa trời, cảm ơn vì đã hỏi”. Cô từ bỏ nỗ lực xa cách. “Dù không phải trong sấm sét. Gia đình tôi di chuyển khá nhiều khi tôi còn nhỏ. Điều đó khiến tôi khá cô đơn, nhưng nó cho tôi thời gian quan sát mọi người. Khi tôi lớn hơn, tôi bắt đầu làm những việc khác nhau để học xong. Tôi đọc và luôn quan sát. Tôi thấy mọi người thành công và thất bại- trong công việc, trong những mối quan hệ cá nhân. Bốn Nguyên tắc nền tảng hình thành từ tất cả những quan sát đó”.

“Tôi không nghĩ danh tiếng có thể đến ngay lập tức”.

“Tôi bắt đầu viết những điều tôi quan sát thời gian bước vào tốt nghiệp”.

“Luận văn đại học à?”

“Ban đầu là vậy. Nhưng điều đó làm tôi cảm thấy bị giới hạn quá nhiều, nên tôi cô đọng những ý tưởng của mình cho vài tạp chí phụ nữ, và đó là cách Bốn nguyên tắc nền tảng sinh ra”. Cô tiếp tục nói, cảm thấy dễ chịu khi nói về công việc của mình. “Tôi bắt đầu ứng dụng những bài học vào cuộc sống của mình và tôi thích những gì đang diễn ra, cách tôi cảm thấy tập trung hơn. Tôi tổ chức vài nhóm thảo luận trong trường. Họ dường như giúp đỡ mọi người, và họ tiếp tục phát triển lớn hơn. Một biên tập sách tham gia nhóm và tất cả bắt đầu từ đó”.

“Cô thích việc cô làm, phải không?”

“Tôi yêu nó”.

“Thế thì rốt cục chúng ta cũng có điểm chung “.

“Anh thực sự thích những vai diễn của mình à?”

“Đấy, cô lại tiếp tục cái thứ kiêu kỳ khinh khỉnh ấy”.

“Chỉ là khó hình dung yêu một công việc tôn vinh bạo lực”.

“Cô quên rằng tôi luôn chết vào cuối phim à, điều khiến các phim của tôi trở thành những bài học đạo đức. Điều đó hợp với quan điểm của cô quá còn gì”.

Đám đông tách họ ra khi họ tiến vào quảng trường. Cô nhìn quanh các quầy bán hàng đang mở cửa trưng bày đủ mọi thứ từ những rổ chất đầy hoa quả và rau tới những đồ chơi màu sắc rực rỡ. Những chảo gia vị toả hương trong không gian cùng với những dây tỏi, dây tiêu. Những người bán quần áo dạo bán những chiếc khăn lụa và ví da. Những túi mì ống đầy màu sắc nằm bên cạnh các chai chứa dầu oliu trông như đồ trang trí. Cô đi qua người đẩy xe đang giữ một dãy bánh xà phòng màu đất được sắp xếp ngay ngắn điểm hạt anh túc, oải hương và vỏ chanh. Khi dừng lại để hít một bánh xà phòng oải hương, cô thấy Ren đứng gần một lồng chim sắt. Cô nghĩ về những diễn viên khác mình biết. Cô đã nghe họ nói chuyện về việc họ phải soi vào trong mình để tìm ra những hạt mầm cho các nhân vật họ đóng, và cô tự hỏi Ren nhìn vào điều gì trong mình để đóng vai ác quỷ quá thuyết phục như vậy. Cảm giác bị bỏ rơi từ thời thơ ấu lầm đường lạc lối của anh chăng?

Khi cô tới gần, anh chỉ con chim hoàng yến. “Phòng khi cô lo lắng, tôi không có kế hoạch thuê chúng “.

“Tôi cho là hai con chim nhỏ không đủ thách thức đối với anh”. Cô chạm vào cái chốt trên cửa lồng. “Đừng tự phụ về chuyện này, nhưng khách quan mà nói, anh có vẻ là một diễn viên xuất sắc. Tôi cược là anh có thể đóng vai anh hùng vĩ đại nếu anh để tâm”.

“Chúng ta trở lại chuyện đó à?”

“Cứu một cô gái không thú vị như đối xử tàn bạo với cô ta đúng không?”.

“Này, không chỉ phụ nữ đâu. Tôi là kẻ hung đồ không phân biệt đối xử. Và tôi cố gắng cứu cô gái đó một lần, nhưng không ăn thua. Cô đã bao giờ xem phim November Time chưa?”

“Chưa”.

“Chưa ai từng xem phim đó cả. Tôi đóng vai một bác sĩ cao quý nhưng ngờ nghệch sa vào vụ kiện tụng về thuốc trong lúc anh ta chiến đấu để cứu cuộc sống của một nhân vật nữ. Phim lỗ to”

“Có thể do kịch bản tồi”

“Có thể không”. Anh liếc cô. “Đây là bài học để đời mà tôi đã học, Fifi Vài người sinh ra để đóng vai anh hùng, người khác sinh ra để đóng những gã tồi tệ. Chiến đấu với số phận chỉ làm cuộc sống khó khăn hơn thôi. Bên cạnh đó, mọi người nhớ gã hung đồ khá lâu sau khi họ quên phứt anh hùng”.

Nếu cô không túm được nét đau đớn thoảng qua trên mặt anh hôm trước, hẳn cô đã bỏ qua chuyện này, nhưng nghiên cứu tâm lý con người là bản năng thứ hai của cô. “Có sự khác biệt lớn giữa đóng vai kẻ xấu trên màn ảnh và trong đời thực, hay ít nhất cảm thấy chính anh là vậy”.

“Không tinh tế lắm nhỉ. Nếu muốn biết về Karli, cứ hỏi”.

Cô không chỉ nghĩ về Karli nhưng cô không chùn bước. “Có lẽ anh cần nói về điều đã xảy ra. Bóng tối sẽ mất đi sức mạnh khi ánh sáng chiếu rọi”.

“Đợi tôi ở đây nhé? Tôi phải nôn đã”.

Cô không xúc phạm. Cô chỉ hạ giọng và nói nhẹ nhàng hơn. “Anh có liên quan gì tới cái chết của cô ấy không, Ren?”

“Không phải là cô sẽ ngậm miệng lại à?”

“Anh vừa bảo tôi tất cả những gì cần làm là hỏi. Tôi đang hỏi đây”.

Anh bắn vào cô cái nhìn đầy khinh miệt nhưng không lảng tránh.

“Chúng tôi thậm chí còn không nói chuyện hơn một năm rồi. Và khi hẹn hò, đó không phải là sự mê đắm lớn đối với cả hai. Cô ấy tự tử không do tôi. Cô ấy chết bởi nghiện ma tuý. Không may, những thành viên ít đáng kính của phương tiện truyền thông lại muốn một câu chuyện gợi cảm hơn, nên họ sáng tác luôn, và bởi tôi nổi tiếng đùa dai và thiếu trung thực khi dính tới báo chí, tôi khó kêu họ chơi bẩn được nhỉ?”

“Tất nhiên là anh có thể”. Cô lẩm nhẩm lời cầu nguyện nhanh cho linh hồn của Karli Swenson, chỉ vài từ thôi, nhưng trong ánh sáng của hố đen tinh thần hiện thời của cô, cô biết ơn rằng mình vẫn có thể cầu nguyện được.

“Rất tiếc vì điều anh đã trải qua”.

Vết nứt trong tấm giáp tự bảo vệ nhỏ xíu và sự châm chọc của một gã côn đồ trở lại. “Miễn cho tôi sự thông cảm đi. Báo chí tồi tệ chỉ làm tăng sức hấp dẫn của tôi ở rạp chiếu phim thôi”.

“Tóm được anh rồi nhé. Mọi cảm thông rút lại”.

“Đừng làm thế lần nữa”. Anh nắm tay dẫn cô qua đám đông.

“Nếu có một điều tôi học được, đó là không nên biến ai thành thù địch bằng một cái túi bụng hết”.

“Vui thật”.

Cô tự cười mình. “Xem những người đó đang chăm chăm nhìn chúng ta kìa. Họ không thể hiểu tại sao một cô bé ngây thơ như tôi lại đi loanh quanh với một gã lập dị như anh”.

“Họ nghĩ tôi giàu và cô là niềm vui nho nhỏ tôi mua cho mình”

“Một niềm vui nhỏ? Thật à?” Cô thích điều này.

“Đừng có quá khoái chí về chuyện đó. Tôi đang đói đây”. Anh nắm tay cô kéo vào một quán gelateria nhỏ, nơi cái hòm thuỷ tinh bao lấy một ống tròn đổ đầy thứ kem béo ngậy của Ý. Ren nói chuyện với một thanh niên đứng sau quầy bằng tiếng Ý bồi pha thêm âm Deep South rẻ tiền làm Isabel cười thầm.

Anh bắn cho cô một cái nhìn đàn áp và một lát sau họ ra khỏi cửa hàng với một suất kem đúp. Cô liếm nhẹ miếng xoài, rồi mâm xôi bằng đầu lưỡi. “Anh có thể hỏi mùi vị tôi muốn”.

“Sao cơ? Cô đã gọi kem vani mà”.

Cô đã gọi kem chocolate. “Anh không biết điều đó”.

“Cô là một phụ nữ thích cầu toàn”.

“Sao anh có thể nói vậy sau những gì đã xảy ra?”

“Chúng ta quay trở lại đêm tội lỗi ấy à?”

“Tôi không muốn nói về chuyện này”

“Chứng minh cho quan điểm của tôi. Nếu cô không chỉ muốn cầu toàn, cô sẽ không bị ám ảnh bởi điều còn chưa phải là một trải nghiệm đáng nhớ”.

Cô ước anh không nói theo cách đó.

“Nếu tình dục đã là tuyệt vời- giờ, thì nó cũng đáng bị ám ảnh”. Bước chân anh chậm dần và anh gỡ cái kính ra để nhìn cô. “Cô biết tôi có ý tuyệt vời là thế nào phải không Fifi? Thứ tình dục khiến cô điên cuồng tới mức mọi điều cô muốn là nằm trên giường suốt quãng đời còn lại. Thứ tình dục mà cô không sao có đủ thể xác của người ấy, nơi mà mỗi đụng chạm mang lại cảm giác như được lụa là mơn trớn, nơi cô trở nên nóng bỏng tới mức…”

“Anh chỉ nói quan điểm của anh thôi”. Cô tự nhủ điều này đơn giản chỉ là Ren Gage đang phô diễn sự bịp bợm của anh ta và cố làm cô phát bực với ánh mắt nung nấu âm ỉ và giọng nói khàn khàn quyến rũ. Cô hít chậm một hơi để dịu lại.

Một thanh niên trên chiếc scooter lao tới, và ánh mặt trời tan chảy từ những viên đá vàng óng đổ bóng ấm áp trên đôi vai trần. Cô ngửi thấy mùi gia vị và bánh mì mới trong không khí. Tay anh sượt qua cô. Cô liếm cái chóp kem, cuốn xoài và mâm xôi vào đầu lưỡi. Mọi giác quan bừng dậy.

“Cố quyến rũ tôi hả?” Anh đẩy cái kính lên mũi.

“Anh nói gì?”

“Thứ cô đang làm với lưỡi ấy “.

“Tôi đang ăn kem mà”.

“Cô đang lừa gạt đấy”

“Tôi không lư…”. Cô dừng lại và nhìn anh chằm chằm. “Cái này làm anh nổi hứng à?”

“Có thể”.

“Đúng vậy!” Tia lấp lánh sung sướng tràn qua cô. “Nhìn tôi ăn kem làm anh nổi hứng”

Nom anh bực bội. “Gần đây tôi hơi thiếu tình dục một chút, vì thế nó không đòi hỏi nhiều đâu”.

“Chắc rồi. Đúng thế, cái gì? Năm ngày à?”

“Đừng nghĩ về việc tính cả cuộc chạm trán tội nghiệp đó”

“Tôi chẳng hiểu sao lại không. Anh thoả mãn mà”.

“Tôi á?”

Cô không còn cảm thấy sung sướng như vậy nữa. “Anh không à?”

“Tôi đã làm tổn thương cảm xúc của cô phải không?”

Cô thấy anh nghe như không quá lo lắng điều đó. Cô cố quyết định xem nên trung thực hay không. Không. “Anh huỷ hoại tôi”, cô nói.

“Giờ hãy đến bảo tàng trước khi tôi tách hẳn ra”.

“Khinh khỉnh và châm biếm”

So sánh những công trình lộng lẫy của New York với quá khứ, Bảo tàng Guarnacci Etruscan chẳng là gì. Tiền sảnh nhỏ xíu tiều tuỵ và hơi ảm đạm, nhưng khi họ bắt đầu khám phá bên trong những hộp thuỷ tinh nằm trên sàn nhà, cô nhìn thấy một khối lượng lớn những đồ tạo tác hấp dẫn: vũ khí, trang sức, những cái chảo, bùa hộ mệnh và những vật hiến tế. Tuy vậy, ấn tượng hơn là bộ sưu tập hộp đựng tro cốt bằng thạch cao lạ thường của bảo tàng.

Cô nhớ đã thấy vài hộp đựng tro cốt được trưng bày nổi bật tại các bảo tàng khác, nhưng ở đây, hàng trăm hộp chen chúc nhau trong những cái hòm thuỷ tinh kiểu cũ. Được thiết kế để đựng tro của người quá cố, những chiếc hộp hình chữ nhật rất đa dạng về kích cỡ từ một hộp thư ở vùng quê tới cái giống một hộp dụng cụ. Rất nhiều hộp đắp hình nổi bên trên – một số phụ nữ, một số nam giới. Những cảnh huyền bí, cũng như sự miêu tả đủ mọi thứ từ cuộc chiến tới bữa tiệc cưới được đắp nổi bên cạnh.

“Người Etruscan không để lại tài liệu in nào”, Ren nói khi cuối cùng họ cũng leo cầu thang lên tầng hai, nơi họ tìm thấy còn nhiều hộp tro hơn chật cứng trong những chiếc hòm lỗi thời. “Rất nhiều điều chúng ta biết về cuộc sống thường ngày của họ là từ những hình chạm nổi này”.

“Chúng chắc chắn hấp dẫn hơn những tấm bia trong nghĩa trang hiện đại”. Isabel dừng trước một chiếc hộp lớn đắp nổi một cặp cao tuổi bên trên.

“The Urna degli Sposi,” Ren nói. “Một trong những hộp tro cốt nổi tiếng nhất thế giới”.

Isabel chăm chú nhìn vào những gương mặt đầy nếp nhăn của họ. “Nhìn họ quá thật. Nếu trang phục khác đi, họ có thể là một cặp mà chúng ta vừa đi qua trên phố hôm nay”. Thời gian chỉ rõ là 90 năm trước công nguyên. “Trông cụ bà như say mê cụ ông. Chắc phải là một cuộc hôn nhân hạnh phúc”.

“Tôi đã nghe những thứ như vậy có tồn tại”.

“Nhưng không dành cho anh?” cô cố nhớ xem đã đọc ở đâu là anh đã kết hôn”

“Rõ ràng không dành cho tôi”.

“Từng bao giờ thử chưa?”

“Khi tôi 12 tuổi. Một cô bé lớn lên cùng tôi. Nó kéo dài một năm và đã là thảm hoạ từ ngay lúc bắt đầu. Cô thì sao?”

Cô lắc đầu. “Tôi tin vào hôn nhân nhưng không dành cho tôi”. Sự tan vỡ với Michael buộc cô phải đối mặt với sự thật này. Không phải sự hạn hẹp thời gian khiến cô không lên kế hoạch cho đám cưới của họ. Chính tiềm thức cảnh báo rằng cuộc hôn nhân đó không phù hợp với cô, ngay cả với người đàn ông tốt hơn mà Michael đã chứng tỏ. Cô không tin mọi cuộc hôn nhân đều lộn xộn như hôn nhân của bố mẹ cô, nhưng hôn nhân tự nhiên đã là sự tan vỡ và cuộc đời của cô tốt hơn là không có nó.

Họ thong thả đi vào phòng tiếp, cô bất ngờ dừng lại nên anh va vào cô.

“Cái gì thế?”

Anh dõi theo ánh mắt cô. “Chiến lợi phẩm của bảo tàng”.

Ở trung tâm phòng là một cái hộp kính chứa một bức tượng đồng khác thường về một cậu bé. Bức tượng trần trụi cao khoảng hai feet (60cm) và rộng chừng vài inch.

“Đây là một trong những đồ tạo tác Etruscan nổi tiếng nhất thế giới” anh nói khi họ đến gần. “Tôi thấy nó lần cuối khi tôi 18 tuổi, nhưng tôi vẫn nhớ nó”.

“Đẹp quá”.

“Nó được gọi là Bóng chiều. Ombra della Sera. Cô có thể hiểu tại sao”.

“Ồ, phải”. Dáng thuôn dài của cậu bé gợi lại bóng dáng loài người vào thời khắc cuối ngày. “Nhìn nó quá hiện đại, như một tác phẩm nghệ thuật đương đại”.

“Nó từ thế kỷ thứ ba”.

Có vài chi tiết ở tác phẩm tăng thêm vẻ hiện đại của nó. Cái đầu bằng đồng với mái tóc ngắn và vẻ mặt ngọt ngào hẳn phải là của phụ nữ nếu không có dương vật bé xíu. Cánh tay dài thon buông thõng bên cạnh và chân của cậu hơi khuỳnh ở gối. Bàn chân, cô để ý, hơi lớn hơn so với đầu.

“Thực tế đó là một bức tượng khoả thân khiến nó khác thường”, anh nói. “Không có ngay cả một mảnh trang sức biểu lộ thân phận, điều quan trọng đối với người Etruscan. Có thể là một hình tượng tạ ơn”.

“Thật lạ thường”

“Một nông dân cày đất tìm được nó vào thế kỷ 19 và dùng nó làm que cời lửa trước khi rốt cục cũng có người nhận ra nó dùng để làm gì”.

“Thử tưởng tượng một đất nước nơi có thể cày lên được những thứ như vậy “.

“Những ngôi nhà khắp Tuscany đều có bí mật về những đồ tạo tác Etruscan và La Mã giấu kín trong tủ. Sau một vài ly grappa, chủ nhà sẽ lôi chúng ra nếu cô hỏi”.

“Anh cũng có bí mật giấu ở biệt thự chứ?”

“Đến lúc tôi biết, tất cả những đồ vật mà dì tôi sưu tập đã được trưng bày. Hãy tới vào bữa tối mai và tôi sẽ cho cô xem”.

“Bữa tối à? Bữa trưa thì sao?”

“Sợ tôi sẽ hoá ma cà rồng sau khi trời tối à?”

“Anh nổi danh như thế mà”.

Anh cười. “Tôi đã có đủ hộp tro cốt hôm nay rồi. Chúng ta đi ăn thôi”.

Cô nhìn lần cuối cùng vào Bóng chiều. Kiến thức lịch sử của Ren làm cô bứt rứt. Cô thích ấn tượng cũ về anh như một kẻ tình dục quá độ, tự mãn và trí thông minh vừa phải. Nhưng hai trong ba thứ ấy ở anh không tệ.

Nửa giờ sau họ uống Chianti ở tiệm cà phê bên hè. Uống rượu vào bữa trưa thật sung sướng, nhưng uống rượu với Lorenzo Gage còn sướng hơn. Ngay cả bộ quần áo kì dị và cái kính râm cũng không thể thay đổi hoàn toàn vẻ hào hoa suy đồi ấy.

Cô nhúng một miếng gnocchi (khoai tây) vào xốt dầu ôliu, tỏi và xô thơm tươi.”Tôi sắp lên 10 pound thời gian ở đây rồi”.

“Cô có thân hình đẹp đấy. Đừng lo”. Anh ngấu nghiến một con trai móng tay khác vừa gọi.

“Thân hình đẹp á? Không đâu”.

“Tôi đã nhìn rồi, Fifi. Tôi được quyền có ý kiến”.

“Anh có thôi lôi chuyện đó ra không hả?”

“Thư giãn đi, nhé? Không phải cô đã giết người đâu”.

“Có lẽ tôi đã giết một phần tâm hồn tôi rồi”.

“Miễn cho tôi đi”.

Vẻ ngán ngẩm uể oải ở anh làm cô điên tiết. Cô ngồi xuống ghế và ngả tới sát hơn. “Tôi đã xâm phạm mọi điều tôi tin tưởng. Tình dục là thiêng liêng, và tôi không thích là kẻ đạo đức giả”.

“Chúa ơi, là người như cô hẳn mệt lắm”.

“Anh sắp sửa nói ngọt gì đó phải không?”

“Chỉ quan sát xem khó khăn thế nào khi cứ phải ở trong lối hẹp vươn tới sự hoàn hảo đó”.

“Tôi đã bị những kẻ ức hiếp mạnh hơn anh nhiều chế giễu, và tôi trơ ra. Cuộc sống là quý giá, tôi không tin vào việc để mặc nó trôi đi”.

“À, lúc này gánh vác nó có vẻ không ăn thua phải không. Từ lúc biết cô, tôi thấy cô thất thế, khánh kiệt và thất nghiệp”.

“Và anh có cái triết lý sống-chỉ-cho-khoảng-khắc-này từ đâu? Anh đóng góp gì cho thế giới mà anh vẫn tự hào?”

“Tôi dâng cho mọi người vài giờ giải trí. Thế là đủ”.

“Nhưng anh quan tâm đến điều gì?”

“Lúc này á? Thức ăn, rượu, tình dục. Cũng những thứ như cô thôi. Và đừng cố phủ nhận tình dục. Nếu nó không quan trọng, cô sẽ không để tôi tóm được cô”.

“Tôi say xỉn và tối đó chả có gì liên quan tới tình dục cả. Đó là sự hỗn loạn”.

“Vớ vẩn. Cô không say đến vậy. Đó là tình dục.”. Anh ngừng lại, nhướng mày vào cô. “Chúng ta là tình dục”.

Cô nuốt khan. “Chúng ta không”.

“Thế chúng ta đang làm gì ở đây lúc này thế?”

“Chúng ta chỉ xây dựng một kiểu bạn bè, đó là tất cả. Hai người Mỹ ở nước ngoài”.

“Đây không phải tình bạn. Chúng ta còn không thích nhau nhiều. Cái ở giữa chúng ta kêu xèo xèo”.

“Kêu xèo xèo?”

“Phải, xèo xèo”. Anh kéo dài từ này đến lúc nghe như một sự mơn trớn.

Cơn run rẩy xuyên suốt cô, khiến tỏ ra bị xúc phạm cũng trở thành thử thách. “Tôi không kêu xèo xèo”.

“Tôi có thấy”.

Well, mắt cô trợn cả lên vì điều đó.

“Nhưng cô muốn vậy”. Anh bất ngờ tỏ ra rất Ý. “Và tôi chuẩn bị giúp”.

“Mắt tôi mờ đi vì xúc động”.

“Tôi chỉ nói rằng tôi muốn cố lần nữa”

“Cá đấy”.

“Tôi không muốn làm hoen ố hồ sơ nghề nghiệp của mình và tôi không làm việc cô thuê tôi “.

“Tôi sẽ trả tiền”.

“Đi ngược lại cách xử sự giữa bạn bè. Chúng ta chỉ trao đổi thôi”. Anh cười. “Thế cô không quan tâm à?”

“Không chút nào”.

“Tôi nghĩ trung thực là nguyên tắc cơ bản cho Bốn nguyên tắc nền tảng “.

“Anh muốn trung thực? Được thôi. Thú thực là anh là người đàn ông cực kỳ điển trai. Thực lòng là lóa mắt. Nhưng chỉ theo kiểu hão huyền, ngôi sao điện ảnh, không thể với tới. Và tôi ra khỏi những giấc mơ thần tượng từ khi 13 tuổi”.

“Cô đã bứt rứt với tình dục bao lâu rồi?”

“Tôi hy vọng anh đã ăn xong bữa trưa, bởi tôi xong rồi”. Cô ném khăn ăn lên bàn.

“Và tôi nghĩ cô quá lý trí để phát khùng như vậy”.

“Anh nghĩ lầm rồi”.

“Tất cả những gì tôi đề nghị là cô giương cái giới hạn của cô ra ít thôi. Sinh học của cô nói rằng cô đã ba mươi tư rồi. Cô không nghĩ thế là hơi già để mang theo quá nhiều hành trang như vậy à?”

“Tôi không có bứt rứt về tình dục”.

Vòng cung lông mày anh khiến cô không thoải mái. Anh nhếch khoé miệng. “Trong mối quan tâm đến việc phục vụ loài người – một triết học cô nên đánh giá cao – tôi chuẩn bị giúp cô vượt qua mỗi bứt rứt đó”.

“Cứ giữ lấy. Tôi sẽ cố nhớ nếu tôi có thêm một lời đề nghị xúc phạm hơn. Không. Thế thôi.”

Anh cười. “Đó không phải sự xúc phạm, Fifi. Cô làm tôi kích động. Có gì đó về sự kết hợp của một thân thể tuyệt đẹp, một bộ óc hạng nhất và một tích cách khinh khỉnh kiêu kỳ đã khiến tôi như vậy”.

“Tôi vẫn mơ hồ mọi sự”.

“Khi chúng ta gặp nhau ở thị trấn hôm qua, anh đã mơ được thấy em khoả thân lần nữa và- anh hy vọng không quá thẳng thắn- nằm giang ra”. Một nụ cười chậm rãi uốn cong viền môi nhìn trẻ con hơn là ác quỷ. Anh ta đang có khoảng thời gian thích thú.

“Ahhh…” Cô cố gắng để phức tạp- một Faye Dunaway trẻ tuổi , nhưng anh ta rõ ràng sẽ túm lấy cô. Gã đàn ông này là quả bom tình dục, ngay cả khi anh ta thật kỳ quặc. Cô luôn hoan nghênh mọi người làm rõ mục đích của họ, vì thế dường như khôn ngoan hơn khi để Tiến sĩ Favor lý trí thế chỗ. “Anh đang đề nghị chúng ta thiết lập quan hệ tình dục”.

Anh vuốt khoé miệng bằng ngón cái. “Điều anh đề nghị là chúng ta dành mọi phút trong mọi đêm trong những tuần tới gắn chặt với nhau trong cả trước, lẫn sau, hay… đương cuộc”. Anh nấn ná từng từ, giỡn nó bằng môi anh. “Điều mà anh đề nghị là tất cả những gì anh nói là về tình dục. Tất cả mọi điều chúng ta làm là…”

“Anh vừa sáng tác tại chỗ hay nó đến từ một kịch bản đấy?”

“Tình dục đến lúc em không thể đi lại và anh không đứng thẳng lên được nữa”. Giọng anh phát ra hàng nghìn vôn nung nấu. “Tình dục đến lúc cả hai ta gào lên. Tình dục đến lúc mọi bứt rứt trong em tan biến và mục đích duy nhất trong cuộc đời là đi tới”.

“Ngày may mắn của tôi. Chuyện bậy thoải mái”. Cô đẩy cái kính râm trên mũi cao hơn. “Cảm ơn vì lời mời, nhưng tôi nghĩ sẽ bỏ qua thôi”.

Ngón tay trỏ làm một hành trình thong thả quanh rìa ly rượu, và nụ cười chứng tỏ sự chinh phục của anh. “Anh đoán chúng ta sẽ thấy điều đó, phải không?”

Bình luận