Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Breathing Room

Chương 21

Tác giả: Susan Elizabeth Phillips

Sáng hôm sau, chỉ có Massimo vượt Ren tới vườn nho. Không phải bởi Ren dậy sớm hơn tất cả mọi người, mà bởi anh đã không ngủ. Thay vào đó, anh dành cả đêm nghe nhạc và nghĩ về Isabel.

Cô xuất hiện cứ như anh vừa gọi hồn cô vậy, bước ra giữa buổi sáng sớm như thiên thần trên mặt đất. Cô mặc chiếc quần jean mới vẫn còn nếp gấp trên gối. Chiếc sơ mi vải flannel cài kín mặc ngoài chiếc áo phông đều là của anh, và cả chiếc mũ vải Lakers của cô cũng vậy. Dù thế nào chăng nữa trông cô vẫn gọn gàng. Anh nhớ bức thư của những người hâm mộ cô đã nhận, và có gì thiêu đốt trong ngực anh, ngay dưới xương ức.

Cánh cửa xe đóng sầm lại và Giancarlo tới, miễn cho Ren phải làm gì khác ngoài chào cô một tiếng ngắn. Khi những người khác tới, Massimo bắt đầu phát các tờ qui trình. Lễ vendemmia bắt đầu.

Isabel phát hiện ra thu hoạch nho là công việc lộn xộn và bẩn thỉu. Khi cô quăng một chùm nho nặng trĩu vào giỏ, hay còn gọi là paniere, nước quả suýt rỏ vào ống tay áo cô, và cái kéo tỉa nho trở nên dính tới mức cứ như được gắn keo vào lòng bàn tay cô vậy. Chúng cũng là phần da thịt sai lầm và bội bạc trước những cuống nho dai. Không lâu sau cô phải dùng băng keo quấn ở đầu mỗi ngón tay.

Ren và Giancarrlo đi các dãy nhặt các giỏ đã đầy và đổ chúng vào thùng nhựa được xếp trên một sàn phẳng nhỏ gắn với máy kéo. Họ hạ những thùng này xuống ngôi nhà đá cũ bên cạnh vườn nho, nơi nhóm khác ép nho và rót nước quả vào bể chứa để lên men.

Ngày lạnh và u ám, nhưng Ren lột phăng chiếc áo phông in logo một bộ phim của anh. Anh tới cạnh cô thu chiếc sọt đã đầy. “Em biết đấy em không phải làm việc này”.

Ở hàng sau, một phụ nữ ôm hai túm nho trước ngực và xóc xóc nhẹ khiến mọi người cười lăn ra. Isabel xua lũ ong làm rộn cô đi. “Có bao nhiêu cơ hội em được thu hoạch nho trong vườn ở Tuscany đây?”

“Sự lãng mạn sẽ rơi rụng khá nhanh thôi”.

Dường như đã là thế rồi, cô nghĩ, khi anh quệt trán và bỏ đi.

Cô nhìn con ong đậu trên mu bàn tay mình. Anh đã không tới chỗ cô đêm qua. Thay vào đó, anh gọi điện từ biệt thự bảo anh phải làm việc. Cô cũng cần làm việc, thay vì thế cô lại ủ ê suy nghĩ . Mặt tối trong quá khứ của Ren bện vào anh như màng tơ nhện, cản đường bất cứ hy vọng nào họ đã từng có về tương lai bên nhau. Hoặc có lẽ anh chỉ quyết định cô là quá nhiều đối với anh.

Cô biết ơn khi một phụ nữ trẻ xuất hiện làm việc bên cạnh cô. Bởi tiếng Anh của người phụ nữ ấy ít ỏi cũng như tiếng Ý của Isabel vậy nên cuộc chuyện trò của họ thu hút mọi chú ý ở cô.

Đến tối nửa vườn nho đã được thu hái, cô trở về nhà. Cô không nói chuyện với Ren, anh đã đi uống rượu với vài đàn ông khác. Khi Tracy gọi mời cô tới ăn tối, cô từ chối. Cô quá mệt để làm gì ngoài ăn một chiếc sandwich pho mát và ngã lăn ra giường

Buổi sáng đến nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng, khi trở mình cơ bắp của cô đồng loạt phản đối. Cô cân nhắc việc nằm lại trên giường, nhưng cô yêu thích tình bạn ngày hôm qua. Cô cũng thích cảm giác hoàn thành công việc mà cô đã cảm thấy. Đó là thứ cô đã không trải nghiệm trong một thời gian dài.

Hôm sau, công việc đi nhanh hơn. Vittorio đến giúp. Tracy tới cùng Connor và kể cô nghe về ngày đầu tiên lũ trẻ đi học cũng như cuộc gọi của Harry từ Zurich về đêm trước. Fabilola dùng thứ tiếng Anh hạn hẹp của mình kể cho Isabel về hành trình khó nhọc để có thai. Nhưng Ren hầu như không nói gì với cô. Cô tự hỏi anh làm việc chăm chỉ hơn bất cứ ai bởi anh sở hữu vườn nho hay chỉ bởi muốn tránh mặt cô.

Mặt trời chìm xuống gần đường chân trời. Chỉ còn vài hàng nho, cô chậm rãi đi tới bàn nước. Khi rót đầy cốc, một tiếng cười bùng lên khiến cô ngẩng lên. Cô thấy một nhóm ba người đàn ông và hai phụ nữ từ biệt thự đi tới.

Ren đặt các thùng nho rỗng xuống và vẫy tay khi tiến về phía họ. “Mọi người đến vừa đúng lúc đấy”.

Hai trong ba người đàn ông mang vẻ đẹp như thần Adonis vậy và cả hai nói giọng Mỹ.

“Khi chàng to xác gọi, kỵ binh tới giải cứu ngay”.

“Bia để đâu nhỉ?”

Một cô gái tóc đỏ trông thật lộng lẫy với cặp kính đắt tiền gài trên đầu gửi Ren một nụ hôn gió. “Này, anh yêu. Chúng em nhớ anh”.

“Thật vui vì vậy”. Anh vuốt má cô ta, rồi làm như vậy với người phụ nữ kia, người trông giống hệt Pamela Anderson.

“Em thèm đến chết một lon Coke ăn kiêng đây”, cô ta nói. “Gã đại diện nhẫn tâm của anh không chịu dừng lại”.

Người đàn ông thứ tư nhỏ và gầy, trạc ngoài 40 tuổi. Đôi kính của anh ta lủng lẳng trên chiếc dây thể thao quàng quanh cổ, và anh ta đang áp điện thoại vào tai. Cùng lúc ra hiệu cho Ren rằng người gọi là một thằng ngốc và anh ta sẽ xong trong một phút nữa.

Cô gái tóc đỏ cười thầm và rê ngón tay trỏ xuống bộ ngực trần của Ren. “Ôi chúa ơi, anh chàng ngọt ngào, nhìn anh này. Cái này có phải là một vết bẩn thực sự không nhỉ?”

Sự căm phẫn tràn qua Isabel. Người phụ nữ ấy đang tự do vuốt ve ngực Ren. Isabel nhìn chiếc quần cạp trễ, đôi giày giết người, đôi chân dài ngút ngát và cái rốn phơi trần của cô gái tóc đỏ. Sao Ren chưa từng nói là sẽ mời những người này nhỉ?

Cô đứng khá xa anh có thể dễ dàng lờ cô đi, nhưng anh gọi vọng tới chỗ cô. “Isabel, anh muốn em gặp mấy người bạn”.

Tracy luôn trêu Isabel về chuyện cô luôn trông thật gọn ghẽ, nhưng lúc này cô chẳng cảm thấy gọn ghẽ tí nào. Khi bước về phía họ, cô ước có thể dừng thời gian lại đủ để tắm một cái, chải tóc, trang điểm và mặc trang phục gì đó lịch sự, và thong dong với một ly martini trên tay. “Hãy bỏ qua bởi em không thể bắt tay được. Quần áo em khá bẩn”.

“Đây là bạn bè anh từ L.A”, Ren nói. “Tad Keating và Ben Gearhart”.

Cái gã đang gọi điện thoại là đại diện của anh. Anh chỉ cô gái tóc đỏ. “Đó là Savannah Sims”. Và cô gái giống Pamela Anderson “Và đó là Pamela”.

Isabel chớp chớp mắt.

“Tôi chỉ trông giống cô nàng ấy thôi”, Pamela nói. “Chúng tôi không dính dáng gì đâu”.

“Đây là Isabel Favor”, Ren nói. “Cô ấy đang nghỉ ở ngôi nhà nông trại đằng kia”.

“Ôi chúa tôi!”, Pamela la lên. “Câu lạc bộ sách của chúng tôi đã thảo luận hai cuốn của chị năm ngoái đấy!”

Sự thật là người như Pamela lại đủ thông minh để tham gia một câu lạc bộ sách cho Isabel một lý do nữa để ghét cay ghét đắng cô ta, nhưng cô vượt lên trên nó. “Thật vui vì nghe thấy vậy”.

“Chị là nhà văn à?” Savannah kéo dài giọng “Dễ thương quá nhỉ”.

OK, cô cho phép mình ghét người này.

“Tôi không biết về tất cả các bạn”, Ren nói, “Nhưng tôi sẵn lòng tiệc tùng tối nay. Isabel, sao em không tới biệt thự sau khi tắm xong nhỉ. Trừ phi em quá mệt.”.

Cô rất ghét khi ai đó trên 21 tuổi dùng “tiệc tùng” như động từ. Hơn thế, cô ghét cái kiểu anh làm cô thấy như người ngoài. “Em chẳng mệt tý nào. Thực tế là em không đợi được tới lúc đó. Woo, woo. Tiệc vui”.

Ren nhìn lảng đi.

Khi trở lại nhà, cô tắm, rồi định nằm chợp mắt một lát, rồi rơi vào một giấc ngủ sâu. Lúc cô tỉnh dậy đã hơn 9 giờ. Cô dụi mắt và bắt đầu mặc váy. Bởi không thể cạnh tranh với những phụ nữ gợi cảm nóng bỏng ấy, nên cô cũng chẳng cần cố. Thay vào đó, cô mặc chiếc váy đen giản dị nhất, chải mái tóc thật mượt, xiết lại chiếc vòng, lấy khăn choàng, và đi tới biệt thự với cảm giác kinh hãi.

Bởi cảm thấy mình như khách, cô ấn chuông thay vì chỉ đi vào nhà như vẫn thường làm. Tiếng nhạc bùng lên đập vào cô khi Anna mở cửa. “Thật tốt khi cô ở đây, Isabel”, bà nói, cử chỉ của bà cứng ngắc vì bất bình. “Những người đó…” Bà thốt ra một âm thanh như tiếng hơi xì khỏi săm.

Isabel nở nụ cười thông cảm, rồi theo tiếng nhạc tới đằng sau nhà. KHi cô theo con đường cong cong dẫn tới phòng khách hậu, cô sựng lại.

Đại diện của Ren nằm úp mặt trên tấm thảm với Pamela cưỡi lên anh ta, váy của cô ta kéo lên tận đỉnh đùi khi cô ta xoa bóp lưng anh. Ánh sáng chỉ mờ mờ, âm nhạc thì to tướng. Thức ăn thừa vương vãi khắp nơi, và một chiếc áo con màu đen phủ lên ngực bức tượng Venus bằng đá hoa cương. Gần đó, cậu Adonis đang sờ soạng một phụ nữ trẻ khêu gợi làm việc trong cửa hàng mỹ phẩm ở thị trấn, Ben, gã Adonis kia cầm chiếc dùi trống mòn vẹt như cái míc và lè nhè hát theo nhạc.

Ren đang nhảy với Savannah và dường như không để ý Isabel đến, có lẽ bởi bộ ngực của cô gái tóc đỏ đang dán vào ngực anh và cả hai tay cô ta đang quàng quanh cổ anh. Một chiếc cốc thủy tinh đổ đầy thứ chất lỏng nom chết người đung đưa trên ngón tay khi anh đặt tay lên eo cô ta. Isabel nhìn tay kia trượt xuống dọc xương hông cô ta.

Vậy…

“Này, cô bạn!”, Pamela vẫy vẫy từ chỗ đậu trên lưng Larry Green. “Larry thích chia xẻ cơ. Muốn làm chân anh ấy không?”

“Không, tôi không nghĩ mình làm được”.

Ren lừ đừ quay lại khi cô nói, và Savannah di chuyển cùng anh.Anh phóng đãng một cách lịch lãm trong chiếc quần đen cắt may và chiếc sơ mi lụa trắng mở thêm một khuy. Anh chậm rãi để Savanna đi. “Có thức ăn trên bàn nếu em đói”.

“Cảm ơn”.

Một món tóc rũ xuống trán khi anh chậm chạp tới chiếc tủ và rót đầy ly từ một chai rượu để trong khay bạc. Anh hớp một ngụm, rồi đốt thuốc. Khói thuốc cuộn quanh đầu anh như một quầng mờ. “Anh không nghĩ là em tới”.

Cô tháo chiếc khăn và vắt lên lưng ghế. “Bỏ lỡ cơ hội tiệc tùng ư? Không đời nào. Chỉ cần nói em chưa quá muộn để dốc ngược chai”.

Mắt anh rà khắp người cô, khói thuốc từ từ phả ra từ cái mũi quỷ. Savannah với vẻ mặt kiêu kỳ và đôi chân dài ngút ngát nhìn bộ váy đen giản dị của Isabel với vẻ thích thú dễ thương. Pamela cười vang và nhảy trên lưng Larry Green. “Isabel, chị buồn cười quá. Này, chị đã bao giờ chơi trò uống khi còn ở trường, mỗi lần ban nhạc Sting hát “Roxanne”, chị lại uống chưa?”

“Tôi nghĩ mình bỏ lỡ đoạn này rồi”.

“Chị có thể nghiên cứu lúc tôi dừng ở quầy ba. Tôi muốn làm bác sĩ thú y bởi tôi yêu động vật, nhưng lớp ấy khó lắm nên tôi phải bỏ”.

“Toán cơ bản đúng là xương”, Nữ hoàng lẳng lơ dài giọng.

“Không, tôi không giải quyết nổi môn hóa hữu cơ.” Pamela trả lời tự nhiên.

Chàng Adonis Ben thả cái mic dùi trống để chơi ghi ta trong không khí. “Đến đây và yêu anh, Pammy, bởi anh chính là động vật”.

Pamela khúc khích. “Tiếp quản Larry được không, Isabel?”

Savannah cuốn mình quanh Ren như con trăn. “Ta nhảy đi”

Anh đẩy điếu thuốc vào khóe miệng và nhún vai với Isabel. Lúc này anh khóa tay sau eo Savannah và bắt đầu vòng quay chậm rãi.

Larry từ dưới sàn nhìn lên Isabel. “Tôi sẽ trả em một trăm đồng để tiếp quản chỗ Pam rời đi đấy”.

“Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện trước để xem có hợp không đã”.

Ren khịt mũi.

Larry rên lên và và đứng dậy. “Máy bay chậm. Nên toàn bộ chúng tôi ngủ trên máy bay”. Anh bắt tay cô. “Tôi là Larry Green, đại diện của Ren. Tôi đang gọi điện lúc chúng ta đượ giới thiệu. Tôi chưa từng đọc cuốn sách nào của chị, nhưng Pam đã nói cho tôi biết nghề của chị. Ai quản lý chị vậy?”

“Gần đây là Ren”.

Larry phá lên cười, cô nhận thấy mắt anh ta sắc sảo, linh lợi nhưng không khắc nghiệt. Điệu nhạc thay đổi, và Ren trượt tay xuống thấp hơn vài inch trên hông Savannah.

Larry nghiêng đầu về phía tủ rượu. “Tôi có thể lấy đồ uống cho chị chứ?”

“Rượu là được”. Cô ngồi xuống ghế dài. Bữa cuối cùng của cô là tám giờ trước và cô cần ăn chứ không phải uống, nhưng cô mất sự ngon miệng rồi.

Nhạc đổi sang một bản ballad nhịp nhàng, và Savannah cọ người vào mọi chỗ trên Ren mà cô ta có thể. Larry đưa cho Isabel một ly rượu và ngồi sát cô trên ghế dài. “Tôi đã nghe nói sự nghiệp của chị đang ở chỗ tồi tệ”.

“Đoạn cuối đang ở đường ngang “

“Chị sẽ làm gì về chuyện đó?’

“Đó có lẽ là câu hỏi triệu đô”

“Nếu chị là khách hàng của tôi, tôi sẽ nói cách chị tái tạo lại mình. Cách nhanh nhất là lấy lại năng lượng. Tạo ra một con người với tính cách mới

“Lời khuyên tốt đấy nhưng không may tôi dường như là người chỉ có một tính cách”.

Anh mỉm cười, rồi họ bắt đầu trò chuyện về nghề nghiệp trong lúc cô cố không nhìn Ren và Savannah. Cô hỏi Larry về công việc làm đại diện của anh, và anh hỏi về cuộc sống với những chuyến thuyết giảng của cô. Ren ngừng nhảy để chỉ cho Savannah vài đồ cổ trong phòng, bao gồm cả khẩu súng anh đã dọa Isabel trong cuộc viếng thăm đầu tiên. Trước sự nhẹ nhõm của cô, anh cất nó đi, nhưng khi anh đến gần hơn, cô nhận ra lời nói của anh đã nhừa nhựa. Anh giơ ly rượu về phía Larry. “Vì quái gì mà cậu không mang ít cỏ theo cùng nhỉ?”

“Nỗi sợ phi lý về các nhà tù nước ngoài. Và bởi khi anh…”.

“Lần tới hãy mang ít cỏ khốn khiếp ấy”. Anh rót đầy ly, không quan tâm đã làm tóe ra đến nửa chỗ đó lên khay. Anh nốc ừng ực, rồi cuốn tay quanh hông Savannah. Họ bắt đầu khiêu vũ chậm rãi đầy nhục cảm. Isabel quyết định việc cô không ăn lại hóa hay, bởi nếu cô đã nuốt bất cứ thứ gì có nguy cơ sẽ vọt ra mất.

“Chị muốn nhảy chứ?” Larry hỏi, bởi anh ta cảm thấy tội nghiệp cô hơn bởi khao khát chuyển khỏi cái ghế dài, cô chắc vậy. Cô lắc đầu.

Một tay Ren bao quanh mông Savannah. Savannah nghiêng đầu và hé môi. Đó là tất cả sự khuyến khích Ren cần, và anh chìm vào trong lập tức.

Isabel nhìn đã quá đủ. Cô cố ý đứng dậy khỏi chiếc ghế dài và lấy chiếc khăn choàng. Rồi cô nói đủ to để có thể nghe rõ trên nền nhạc. “Ren, anh có thể ra ngoài với em một lát không?”

Một khoảng im lặng khó chịu bao trùm khắp phòng. Ren chậm chạp bứt môi khỏi Savannah. “Đừng có ngáng đường thế chứ”, anh lè nhè.

“Phải, đấy, ngáng đường là tên lót của em mà, và chuyện này không lâu đâu”.

Anh cầm cốc rượu lên, trông rõ say xỉn và chán chường, nốc một ngụm lớn rồi đặt xuống. “Được thôi, giải quyết chuyện này cho xong đi”. Khi anh lảo đảo đi về phía cửa dẫn ra hành lang ngoài, anh đốt điếu thuốc khác.

Cô nhanh chóng giựt điếu thuốc ngay khi họ vừa ra ngoài.

“Này!”

Cô nặng nề buột ra. “Hãy giết mình khi còn một mình ấy”.

Anh huýt sáo gây gổ say xỉn. “Tôi sẽ tự sát bất cứ lúc khỉ nào tôi thích”

“Em thật buồn vì anh”.

“Cô buồn?”

“Anh mong em vui chắc?” Cô kéo chiếc khăn choàng chặt hơn. “Anh thực khiến em đau cả đầu. Về chuyện ăn uống… em không nuốt nổi miếng nào”.

“Tôi quá say để quan tâm tới chuyện ấy”.

“Anh không say. Thứ đồ uống ấy chủ yếu là đá, và anh lắc mỗi lần rót ra. Nếu anh muốn tránh xa khỏi em, chỉ cần bước ra và nói rõ”.

Môi anh mím lại. Kẻ khệnh khạng say sưa nhạt đi và lời nói của anh rõ như chuông vậy. “Đúng đấy. Tôi muốn tránh xa”.

Cô nghiến răng. “Anh chẳng biết mình muốn điều gì nữa”.

“Ai nói vậy?”

“Em nói. Và giờ em dường như là người duy nhất mơ hồ với cảm xúc của chúng ta”.

“Cô đã mở mắt ra chưa?”

Anh trỏ thẳng về phía cửa, và lời nói bắn ra như những viên đạn. “Đó là đời thực của tôi. Thời gian ở Ý chỉ là một kỳ nghỉ. Cô không hiểu à?”

“Đó không phải đời thực của anh. Có lẽ đã là như vậy lúc nào đó, nhưng không phải bây giờ. Không lâu. Đó là cái anh muốn em tin là đời thực của anh”.

“Tôi sống ở L.A hào nhoáng! Phụ nữ giấu quần lót của tôi trong túi khi tôi tới câu lạc bộ. Tôi có rất nhiều tiền. Tôi vừa hời hợt vừa tự cao tự đại, tôi sẽ bán cả bà tôi cho trang bìa của tạp chí Vanity Fair”.

“Ăn với chả nói. Nhưng chẳng ai hoàn hảo cả. Em có thể quá nghiêm túc”

“Nghiêm túc?” Trông anh như sắp nổ bùng. Anh bước một bước về phía cô, nghiến chặt răng.”Nghe tôi đây, Isabel. Cô nghĩ cô biết mọi thứ. Cứ thử cái này xem. Giả sử điều cô nói là thực? Giả sử tôi mời họ đến đây – tham gia tất cả những thứ này – chỉ để cho cô thấy mọi thứ đã hết rồi. Cô không hiểu à? Ranh giới cuối cùng là thế đó. Tôi đang cố thoát khỏi cô”.

“Rõ rồi” cô không thể giữ giọng khỏi run. “Câu hỏi là, tại sao anh lại bắt mình trải qua tất cả những thứ đó chỉ để làm thế? Tại sao không chỉ nói với em “hasta la vista, (gặp sau nhé) cưng?” Anh biết em nghĩ gì chứ? Em nghĩ anh đang sợ chết khiếp, em cũng vậy. Anh nghĩ em thoải mái với mối quan hệ này à?”

“Làm thế quái nào tôi biết được cô nghĩ gì? Tôi chả hiểu gì về cô cả. Nhưng tôi biết điều này. Khi cô đặt một vị thánh và một kẻ tội đồ cạnh nhau, cô đã tìm rắc rối rồi”.

“Thánh á?” Cô không thể chịu đựng hơn nữa. “Đó chính là điều anh nghĩ về em à? Thánh?”

“Chắc như quỷ cô là vậy so với tôi. Cô là người phụ nữ muốn tất cả lũ vịt phải sắp thành hàng. Cô thậm chí còn không thích tóc rối lên cơ. Nhìn tôi này. Tôi là sự hỗn độn! Mọi thứ trong cuộc đời tôi đều điên loạn. Và tôi thích thế”.

” Anh không tồi đến vậy”

“Tôi không đi chơi trong công viên, em gái ạ”.

Cô ôm lấy mình.”Chúng ta quan tâm đến nhau, Ren. Anh có thể thử mọi điều anh muốn để phủ nhận điều đó, nhưng sự thực là thế”. Cảm xúc của cô không phải là hổ thẹn, và cô sẽ không cư xử như vậy. Cô phải hít thở sâu trước khi tiếp tục. “Em còn hơn là quan tâm. Em yêu anh. Và em hoàn toàn không vui về điều ấy”.

Mắt anh không nhúc nhích nhiều hơn một cái lông mi. “Thôi nào, Isabel, cô thông minh đủ để hiểu điều gì sắp đến. Đây không phải tình yêu. Cô là người phụ nữ có chữ “cứu vớt” dán đầy trên người. Cô nhìn tôi như một dự án cứu hộ thôi”.

“Thế à. Đó chính là cái em định cứu ư? Anh tài năng và tự do. Anh là người đàn ông thông minh nhất em từng biết. Bất chấp vở kịch hài nho nhỏ anh muốn em tin, anh không phải là kẻ trăng hoa, anh không dùng ma túy và em chưa bao giờ thấy anh say cả. Anh rất tuyệt với lũ trẻ theo cách kỳ lạ của anh. Anh có công việc chắc chắn và sự tôn trọng của người cùng đẳng cấp. Ngay cả vợ cũ cũng thích anh. Hơn là một kẻ yếu đuối với nicotin và ăn nói lung tung. Em không hiểu điều gì kinh khủng đến thế với anh”.

“Cô sẽ không hiểu đâu. Cô quá mù quáng trước lỗi lầm của kẻ khác tới mức thật ngạc nhiên là cô vẫn được phép ra ngoài mà không có sự giám sát chặt chẽ”.

“Thực tế là, anh sợ điều đã diễn ra giữa chúng ta, nhưng thay vì cố giải quyết nó, anh quyết định cư xử như một thằng ngốc, ngay khi anh vào trong nhà tốt hơn hãy lau mồm và chải răng để tẩy sạch đám vi trùng của người phụ nữ đó. Anh cũng cần phải xin lỗi cô ấy. Cô ấy chẳng sung sướng gì, và sử dụng cô ấy theo cách của anh cũng chả hay ho gì”.

Anh nhắm mắt và thầm thì. “Chúa ơi, Isabel…”.

Trăng luồn trong mây, phủ bóng tối góc cạnh lên khuôn mặt anh. Nom anh như bị tra tấn và đánh bại. “Cảnh này có đấy. Nó không phải tất cả là phóng đại đâu”.

Cô cưỡng lại thôi thúc chạm vào anh.

Cô không thể giải quyết chuyện này cho anh, anh phải tự xử lý, hoặc theo cách của riêng anh hoặc không. “Em xin lỗi. Em biết anh phát ốm cách sống như vậy đến thế nào”.

Anh buột ra một âm thanh dịu dàng gần như không nghe được và kéo cô sát vào mình, nhưng cô hầu như không cảm nhận được hơi nóng của cơ thể anh rồi anh buông cô ra.

“Mai anh phải tới Ý rồi”, anh nói.

“Rome à?”

“Howard Jenks lúc này đang ở đó hoàn thành nốt những trường quay ngoài trời”. Anh vỗ vỗ hông, tìm gói thuốc bị mất. “Oliver Craig đang bay tới- người Anh sẽ đóng vai Nathan- Jenks muốn bọn anh đọc cùng nhau. Bọn anh phải có trang phục phù hợp và thử hóa trang nữa. Anh hứa làm vài cuộc phỏng vấn. Anh sẽ trở lại đúng lúc tổ chức lễ hội”.

Lễ hội còn cách một tuần nữa. “Em chắc Anna sẽ đánh giá cao chuyện đó.

“Trong ấy”- anh hất đầu về phía ngôi nhà- “em không đáng chịu điều đó. Anh chỉ… Em cần phải hiểu, vậy thôi. Anh xin lỗi”.

Và cô cũng vậy. Hơn anh có thể hình dung.

Bình luận