Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Breathing Room

Chương 10

Tác giả: Susan Elizabeth Phillips

Isabel thấy mụ mẫm cả người. Bố? Ren chưa bao giờ nói gì về việc có con cả. Anh đã thú nhận một cuộc hôn nhân ngắn ngủi khi còn trẻ, nhưng ba đứa trẻ này trông không giống khoảng thời gian ngắn ngủi với cô.

Cô ngước nhìn thấy một thiếu phụ xuất hiện trên đỉnh đồi. Thiếu phụ đứng in bóng trên nền trời xanh, tay bế một đứa trẻ, làn gió nhẹ thổi vạt váy cotton dính sát vào cái bụng bầu khá to.

“Bố! Bố! Bố có nhớ chúng con không?” Cô bé lớn hơn gào lên bằng giọng Anh Mỹ, trong lúc đứa bé hơn rũ ra vì cười.

Ren lỉnh ra xa như thể lũ trẻ là chất phóng xạ vậy và trân trối nhìn Isabel vẻ hoảng hốt. “Thề trước Chúa, trong đời mình trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy chúng “.

Isabel hất đầu về phía đỉnh đồi. “Có lẽ tốt hơn anh nên nói với cô ta điều ấy”.

Ren ngước lên.

Thiếu phụ vẫy vẫy tay, mái tóc đen dài bay dập dờn trong gió. “Chào, anh yêu!”

Anh lấy tay che mắt. “Tracy à? Khỉ thật, Tracy, là em à?”

“Bố vừa nói “khỉ thật”. Bé gái nhỏ nhất nhìn chừng bốn năm tuổi phi vào chân anh.

“Bố được phép thế, đồ ngốc”, cậu bé nói.

“Các con quay về được rồi”, người phụ nữ nói vọng xuống. “Chúng ta doạ ông ấy sợ đủ rồi”.

“Trông ông ấy phát điên lên được, Mẹ ạ”, bé gái nhỏ hơn nói. “Ông có phát điên lên không, thưa ông?”

“Em nên cảnh giác thì hơn”, cậu bé tuyên bố. “Ông ấy giết người. Cả những bé gái nữa. Ông ấy móc mắt người ta ra, đúng không?”

“Jeremy Briggs!” thiếu phụ hét lên mà không di chuyển khỏi chỗ đứng trên đỉnh đồi. “Con biết con chưa được phép xem phim R (restricted -17) chứ”

“Đây là phim PG 13 mà (cấm trẻ em dưới 13 tuổi)

“Con mới 11!”.

Isabel quay qua Ren. “Anh móc mắt người ta trong phim cấm trẻ em dưới 13 tuổi à? Hay đấy”.

Anh nhìn cô như thể đôi mắt anh sắp móc tới đây thuộc về cô.

“Hú (chú) làm gì với chúng thế?”. Bé gái nhỏ nhất hỏi. “Hú ăn chúng à? Cháu làm đau cả bím trên máy bay đấy”.

Hai đứa lớn cười khanh khách trong lúc Ren tái nhợt.

“Cháu làm nó đau vì tay ghế”, cô bé tiếp, không lúng túng. “Có muốn xem quần lót cá heo của cháu không?”

“Không!”.

Nhưng cô bé vẫn kéo vạt váy lên “Cháu có cả cá voi nữa”, cô bé chỉ rõ.

“Xinh lắm”. Isabel bắt đầu khoái chí. Nhìn Quý ông Lãnh đạm co rúm lại là cảnh hài hước nhất cô thấy suốt cả ngày nay. “Chắc hẳn anh đã thấy cá voi trên đồ lót phụ nữ trước đây rồi chứ, Ren”.

Đôi lông mày đen nhíu sát nhau trong cái quắc mắt giận dữ đã trở thành thương hiệu.

Mẹ lũ trẻ chuyển đứa bé sang hông kia. “Cách duy nhất em đi xuống đồi là trượt bằng mông vì thế tốt hơn anh lên đây đi. Brittany, kéo quần chíp lại. Cơ thể của con là riêng tư, nhớ chứ?”

Đủ chắc chắn, tiểu thiên sứ tóc đen thả váy xuống với tất cả sự điềm tĩnh của một vũ công bàn. Ren liếc một cái rồi phi lên đồi cứ như cả Denzel và Mel đang rượt theo anh vậy. Cậu bé dợm bước theo rồi đổi ý và hướng về chiếc Maserati đỗ gần ngôi nhà nông trại.

“Cô có con cá heo nào không?”, tiểu thiên sứ hỏi Isabel.

“Brittany, thế là không lịch sự đâu”, chị cô bé nói.

Isabel cười với cả hai bé gái và giúp cô bé chỉnh lại quần. “Không có cá heo. Chỉ có ren nâu thôi”.

“Cháu xem được không?”

“Cô e là không. Mẹ cháu đúng về việc thân thể là riêng tư đấy”. Điều đó là một lý do hay ho khác để không chia sẻ thân thể cô với Ren Gage, dù anh không đề cập tới sex suốt buổi chiều. Có lẽ anh quyết định là cô quá nhiều việc. Hay có lẽ, giống như Michael, anh chỉ quyết định rằng cô qúa trong mọi chuyện.

Với quần áo của Brittany trở về đúng chỗ, Isabel nắm tay các bé gái và đưa chúng lên đồi trước khi cô bỏ lỡ thêm cuộc trò chuyện vừa diễn ra ở đó. Cô thấy vẻ giận dữ như trong ngày tận thế của Ren không làm giảm chút nào vẻ đẹp rờ rỡ ở anh.

“Chắc anh đã lỡ cuộc gọi báo anh biết em đang đến, Tracy ạ”.

Thiếu phụ kiễng chân đặt một nụ hôn lên má anh “À, chào anh”.

Mái tóc đen mượt mà xoã xuống vai cô lộn xộn. Làn da cô trắng như Bạch Tuyết, đôi mắt xanh lơ sáng rực hơi khép và tối lại cứ như đã lâu rồi cô không ngủ ngon. Cô mặc một chiếc váy bầu đỏ thời trang tuy nhăn nhúm và đôi xăng đan bệt đắt tiền. Móng chân cô không được đánh bóng và đôi xăng đan hơi vẹt ở gót. Có gì đó về cách cô mặc trang phục đắt tiền một cách cẩu thả nói lên việc cô được thừa kế tài sản từ gia đình thượng lưu .

“Bố ơi!” Đứa bé trong tay cô ré lên và giơ tay về phía Ren, kẻ thụt lùi nhanh tới mức va phải Isabel.

“Thoải mái đi”, Tracy nói. “Nó gọi mọi đàn ông như vậy mà”.

“À, bảo nó thôi ngay đi. Và loại mẹ nào xui con làm mấy chuyện lếu láo như chạy bổ về phía người lạ và gọi anh ta… cái từ mà chúng gọi anh?”

“Em rất khoái khi thấy chúng ở đó. Em phải mất năm đô la một đứa đấy”.

“Chả buồn cười gì cả”.

“Em thích nó”. Cô nhìn Isabel vẻ quan tâm. Chiếc bụng bầu và đôi mắt đẹp kỳ lạ khiến cô trông như nữ thần của tình dục và sinh sản. Isabel cảm thấy hơi bối rối. Cùng lúc cô cảm thấy nỗi buồn lẩn quất đằng sau giọng nói vui vẻ của thiếu phụ.

“Tôi là Tracy Briggs”. Cô chìa tay ra. “Trông chị quen lắm”.

“Isabel Favor”.

“Tất nhiên rồi. Giờ tôi mới nhận ra chị”. Cô nhìn cả hai bọn họ với sự tò mò ra mặt. “Chị làm gì với anh ấy vậy?”

“Tôi thuê ngôi nhà nông trại. Ren là chủ nhà của tôi”.

“Không đùa chứ”. Biểu hiện của cô chỉ rõ cô không tin một từ nào. “Tôi chỉ đọc một cuốn sách của chị- Mối quan hệ lành mạnh trong những thời điểm không lành mạnh-nhưng tôi rất thích nó. Tôi…” Cô cắn môi dưới. “Tôi đã cố trấn tĩnh từ việc bỏ Harry”.

“Nói với anh em không chạy trốn ông chồng khác đấy chứ”, Ren nói.

“Em chỉ có hai thôi”. Cô quay sang Isabel. “Ren vẫn tức điên bởi tôi đã bỏ anh ấy. Chỉ giữa chúng ta thôi nhé, anh ta thật là một ông chồng khủng khiếp”.

Thế ra đây là vợ cũ của Ren. Một điều dường như sáng tỏ. Bất cứ tia lửa nào từng bùng lên giữa họ đã tắt ngấm. Isabel cảm thấy như đang nhìn anh trai và em gái cãi nhau, không phải người tình cũ.

“Chúng tôi cưới nhau khi mới 20 và khờ dại”, Ren nói. “Có ai trẻ như thế mà biết về chuyện cưới xin không?”

“Em biết hơn anh”. Tracy hất đầu xuống đồi về phía cậu con trai đang leo lên ghế trước chiếc Maserati của Ren. “Đó là Jeremy, đứa lớn nhất. Steffie tiếp theo. Nó tám tuổi”. Steffie có mái tóc ngắn nghịch ngợm và vẻ háo hức. Cô bé và em gái bắt đầu vẽ những vòng tròn trên lớp sỏi bằng gót xăng đan. “Brittany năm tuổi và đây là Connor. Nó mới ba tuổi, nhưng vẫn không chịu dùng bô, phải không con, cậu bé to xác?” Cô vỗ mạnh vào cái tã giấy nặng trịch của đứa bé rồi vỗ nhẹ vào chiếc bụng căng tròn. “Connor đúng là thùng nước gạo của chúng tôi (to be our caboose). Choáng thật, choáng thật”.

“Năm đứa cơ à, Trace?” Ren nói.

“Nó cứ thế xảy ra” Một lần nữa cô cắn môi dưới.

“Không phải em chỉ có ba đứa khi chúng ta nói chuyện tháng trước à?”

“Hai tháng trước, và em có bốn đứa. Anh chưa bao giờ để ý khi em nói về chúng”.

Steffie, đứa bé tám tuổi, bật tiếng kêu đinh tai nhức óc. “Nhện! Có nhện!”

“Không phải nhện”. Brittany cúi xuống vườn nho.

“Jeremy! Ra khỏi chỗ đó…”.

Nhưng lệnh của Tracy tới quá muộn. Chiếc Maserati, có con trai cô bên trong, bắt đầu lăn bánh.

Ren chạy. Anh chạy tới chân đồi vừa kịp lúc thấy chiếc xe thể thao đắt tiền nghiến răng rắc vào sườn ngôi nhà nông trại, nơi mui trước bẻ gập như một con chim giấy.

Isabel phải tin anh thôi. Anh lôi Jeremy ra khỏi chiếc xe và kiểm tra để chắc chắn cậu bé 11 tuổi không bị thương trước khi xem xét thiệt hại. Tracy, trong lúc đó, lạch bạch đi xuống đồi- tha chiếc bụng bầu, đứa bé và tất cả. Isabel vội túm lấy tay cô gái trước khi cô ngã kềnh và họ tới chỗ Ren và Jeremy không gặp rủi ro nào.

“Jeremy Briggs! Bao nhiêu lần mẹ nói với con để xe người ta yên! Con hãy chờ đến lúc bố nghe được chuyện này”. Tracy hít vài hơi, rồi dường như hết hơi. Vai cô thõng xuống và mắt cô ngập nước.

“Nhện!” Steffie rống lên từ quả đồi sau lưng họ.

Đứa bé con thấy sự đau khổ của mẹ và bắt đầu oà khóc.

“Nhện, nhện!” Steffie vẫn thét lên.

Ren nhìn qua Isabel, vẻ mặt anh tuyệt vọng thật buồn cười.

“Này, chú Ren!”, Brittany gọi từ đỉnh đồi vọng xuống . “Nhìn cháu này!”. Cô bé vẫy chiếc quần lót như một lá cờ. “Cháu cũng có cả ngựa biển đấy”.

Tracy buột ra tiếng nức nở ầm ĩ rồi giơ tay đấm vào ngực Ren. “Giờ anh đã thấy tại sao bọn em lại đến đây rồi chứ?”

******

“Cô ấy không thể làm chuyện này!”. Ren dừng phắt những sải bước dài hướng về Isabela cứ như tất cả là lỗi do cô vậy. Họ ở trong phòng khách sau của biệt thự với những cánh cửa mở ra vườn và bọn trẻ chạy khắp nơi. Chỉ Anna có vẻ sung sướng. Bà cười ngất với các bé gái, xoa đầu Jeremy, bế đứa bé con lên và tiến vào bếp chuẩn bị bữa trưa cho mọi người.

“Lên gác bảo Tracy đi đi!”

“Dù sao tôi cũng không nghĩ cô ấy sẽ nghe đâu”. Isabel tự hỏi khi nào anh mới hiểu anh đang cố đánh một trận đã thua bét rồi. Những tính cách anh thể hiện trên màn ảnh có thể xua đuổi thiếu phụ mang bầu và bốn đứa con cô, nhưng trong đời thực Ren có vẻ thích sự đụng chạm nhẹ nhàng hơn. Dù vậy, điều đó không có nghĩa là anh có ý định bỏ qua việc này.

“Chúng tôi đã ly hôn 14 năm rồi. Cô ấy không thể chuyển tới đây với tất cả lũ trẻ”.

“Dường như cô ấy đã làm rồi”.

“Cô đã nghe tôi cố đặt một khách sạn cho cô ấy đấy, nhưng cô ấy giật ống nghe khỏi tay tôi và gác máy”.

Isabel vỗ về vai Steffie. “Đó là thuốc diệt rệp đấy, cháu yêu. Để cô cầm cái hộp trước khi cháu làm tất cả chúng ta ung thư nào”.

Steffie miễn cưỡng trao lại, rồi lo lắng nhìn quanh chân cô để tìm nhiều nhện hơn.

Ren gầm gừ với cô bé tám tuổi. “Giờ là tháng 9. Không phải tất cả các cháu phải đi học sao?”

“Mẹ dạy chúng cháu ở nhà cho đến khi chúng cháu trở về nhà ở Connecticut”.

“Mẹ cháu không thể làm được”.

“Mẹ làm tốt, nhưng mẹ gặp rắc rối với phép chia dài, nên Jeremy và cháu phải giúp mẹ”. Steffie đi về phía ghế dài và rón rén nhấc chiếc gối lên nhìn xuống dưới trước khi ngồi xuống. “Cháu có thể lấy lại bình xịt rệp không ạ?”

Tim Isabel đảo lộn vì cô gái nhỏ này. Cô lén lút đưa cái bình cho Ren, rồi ngồi bên cạnh cô bé và kéo cô bé vào lòng. “Cháu biết đấy, Steffie, những thứ chúng ta nghĩ là sợ không thực sự quấy rầy chúng ta đâu. Như nhện chẳng hạn. Chúng hầu hết đều là những côn trùng thân thiện dễ thương, nhưng gần đây có nhiều điều đã xảy ra trong gia đình cháu, chắc đó là lý do làm cháu lo lắng. Thỉnh thoảng tất cả chúng ta đều cảm thấy sợ hãi. Sẽ ổn thôi”.

Ren càu nhàu gì đó hoàn toàn không ổn. Khi Isabel tiếp tục nhẹ nhàng nói với Steffie, qua cánh cửa kiểu Pháp cô theo dõi Jeremy đang kiên quyết đánh quả bóng tennis vào cạnh nhà. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi nó đập vỡ cửa sổ.

“Mọi người, xem cháu này!” Brittany xông vào phòng và liên tục lộn nhào, đầu hướng về cái tủ chất đầy đồ sứ Meissen.

“Cẩn thận!” Ren lao tới túm lấy cô bé ngay trước khi cô bé đâm sầm vào tủ.

“Hãy nhìn mặt tích cực”, Isabel nói. “Cô bé mặc quần lót mà”.

“Nhưng nó cởi mọi thứ khác!”

“Cháu vô địch!”, cô bé năm tuổi nhảy tới chân cô và giang rộng vòng tay thành hình chữ V chiến thắng. Isabel mỉm cười và giơ ngón cái lên. Ngay sau đó thinh không tràn đầy những tiếng thuỷ tinh vỡ không thể lầm lẫn, kéo theo tiếng thét của Tracy từ trên gác. “Jeremy Briggs!”

Ren hướng lọ xịt côn trùng vào đầu thằng bé và ấn nút.

Đó là một buổi tối dài dằng dặc. Ren doạ cắt điện của Isabel vĩnh viễn nếu cô bỏ rơi anh, nên cô ở lại biệt thự trong lúc Tracy vẫn giam mình trong phòng. Jeremy tự tiêu khiển bằng cách hành hạ Steffie bằng mấy con nhện tưởng tượng, Brittany giấu quần áo của mình và Ren thì cằn nhằn suốt cả tối. Tất cả mọi nơi anh tới, anh đều để lại sự lộn xộn đằng sau- kính râm, giầy, áo len mỏng quăng lung tung- những đồ lặt vặt của người đàn ông quen có người dọn dẹp sau mình.

Với sự hiện diện của lũ trẻ, Anna đã thay đổi hẳn tính tình, cười và liên tục tiếp thức ăn cho mọi người, cả Isabel nữa. Bà và ông Massimo sống trong căn nhà cách đó khoảng một dặm với hai cậu con trai trưởng thành và một cô con dâu. Từ lúc bà quay trở về nhà sau bữa tối, bà đề nghị Marta đi khỏi căn nhà nông trại lên biệt thự ngủ đêm. Marta dường như cũng thích một phụ nữ khác ở cùng lũ trẻ.

Anna nhanh chóng xem Connor như con cưng của bà, và cậu bé luôn ở cạnh bà ngoại trừ lúc trốn vào một góc đóng bỉm. Isabel biết cậu bé ba tuổi có một vốn từ tuyệt diệu. Câu cửa miệng ưa thích của cậu là “Bô thật tệ, thật là tệ”.

Dù Ren không khuyến khích các cô bé chút nào, chúng vẫn quấy rầy đòi sự chú ý của anh. Anh lờ chúng đi nhiều nhất có thể nhưng cuối cùng phải đáp ứng lời nài nỉ của Jeremy dạy nó vài miếng võ. Mọi chuyện cũng ổn thoả sau khi trời tối, lúc tất cả chúng bị lôi vào giường.

Isabel quyết định chuồn về ngôi nhà nông trại trong lúc Ren đang gọi điện. Cô nhào vào giường và ngủ lịm đi lập tức, chỉ thức dậy khi trời đã sáng bởi tiếng sập cửa kéo theo một câu rủa. Cô bật dậy trên giường.

Ánh sáng rọi vào tiền sảnh và Ren ló đầu vào. “Xin lỗi tôi tông túi đồ vào ngực và làm cái đèn lộn nhào”.

Cô chớp chớp mắt và kéo chăn tới tận vai. “Anh làm gì ở đây vậy?”

“Cô không nghĩ là tôi sẽ ở lại đó chứ?”, anh xù lông nhím lên.

“À, anh không chuyển vào đây được”.

“Nhìn đây”, anh biến mất.

Cô nhảy phắt khỏi giường, chiếc váy ngủ dập đờn đằng sau khi cô theo sát anh.

Anh ném túi đồ trên giường phòng bên, nhỏ hơn phòng cô nhưng cũng giản dị như thế. Người Ý thích quây quần không tin vào việc hoang phí tiền trang trí những nơi riêng tư như phòng ngủ khi họ có thể chi tiền cho khu bếp và vườn là chỗ tụ tập đông người. Khi cô xông vào, anh ngừng dỡ đồ đủ lâu để soi chiếc áo lót ren màu ngà dán vào ngực cô và chiếc váy mỏng dài đến tận mắt cá chân. “Cô có con cá heo nào dưới đó không thế?”

“Không phải việc của anh. Ren, toà biệt thự thì lớn mà ngôi nhà này lại nhỏ. Anh không thể…”.

“Không đủ lớn. Nếu cô nghĩ tôi ở chung một mái nhà với bà bầu mất trí và bốn đứa con tâm thần của cô ta thì cô còn điên hơn chúng”.

“Thế thì đi chỗ khác đi”.

“Chính là cái tôi đang làm đây”. Một lần nữa mắt anh đánh một vòng thám hiểm. Cô đợi anh nói một câu khiêu khích, nhưng anh làm cô ngạc nhiên. “Tôi đánh giá cao cách cô đã ở đó tối qua, dù tôi có thể làm mà không cần bản danh sách cô cứ nhét vào tôi”.

“Anh doạ cắt điện nếu tôi bỏ đi”.

“Đừng biến tôi thành thằng ngốc, tiến sĩ. Dẫu sao cô đã ở lại, bởi cô là một kẻ khờ thích đi dọn dẹp đống lộn xộn của người khác”. Anh lôi ra một đống sơ mi hổ lốn. “Chắc điều đó giải thích được việc tại sao cô thích quanh quẩn bên tôi, ngoại trừ trong trường hợp của tôi thì cô thật công dã tràng rồi” (nguyên văn you’re fighting a losing battle)

“Tôi không thíchquanh quẩn bên anh. Tôi buộc phải quanh quẩn bên anh. Được thôi có lẽ tôi cũng hơi thích nó đấy”. Ngón tay cô ngứa ngáy muốn nhặt cái áo phông anh ta vừa vứt lên sàn, nhưng cô cưỡng lại. “Anh có thể ngủ ở đây tối nay, nhưng ngày mai anh sẽ chuyển lại vào biệt thự. Tôi còn phải làm việc và anh sẽ chỉ ngáng đường thôi”.

Anh tựa vai vào cửa và bắt chéo chân, tia nhìn chăm chú dạo từ mắt cá chân tới ngực cô. “Một sự xao lãng quá lớn đối với cô, đúng không?”

Da cô ấm dần lên. Anh ta là hiện thân của quỷ dữ. Đó là cách anh dụ dỗ phụ nữ tới cái chết. “Lúc này tôi cần tập trung tinh thần “.

“Cô làm rồi còn gì”. Anh tặng cô một nụ cười hiểm ác. “Và đừng nghĩ về chuyện xảy ra với Jennifer Lopez khi cô ấy ngủ trong căn phòng cạnh tôi nhé”.

Cô ném cho anh một cái nhìn thể hiện chính xác cô nghĩ anh trẻ con thế nào và lướt qua anh. Chỉ khi đến hành lang, cô mới để ý cái đèn bàn nhỏ nằm ngang ngực ngay trước mặt cô. Ngay trước khi nghe thấy tiếng cười lục khục quỷ sứ, cô biết anh có thể nhìn xuyên qua chiếc váy ngủ.

“Rõ ràng không có cá heo. Cô đang giết tôi đấy, Fifi”.

“Khả năng lớn đấy”.

Sáng hôm sau Isabel làm một cốc cam vắt cho mình và mang ra một chiếc ghế sắt xanh ở chỗ có nắng gần nhà. Sương vẫn còn đọng trên lá ôliu và và vài dải sương mỏng trôi lững lờ trong thung lũng phía dưới. Cô thốt ra một lời tạ ơn- điều tối thiểu cô có thể làm- và nhấp một ngụm nước quả ngay khi Ren từ ngôi nhà bước ra trong vẻ lộng lẫy nhàu nhĩ của anh.

“Hôm nay phải dậy thật sớm để chạy trước khi trời quá nóng”, anh ngáp.

“Gần chín giờ rồi”.

“Chính là điều tôi định nói”.

Cô đặt cốc nước quả xuống và ngắm gấu chiếc áo phông không tay màu xám hếch lên khi anh bắt đầu kéo nó thẳng ra. Bụng anh cuộn lên với bắp cơ rắn chắc và dải lông ẫm màu mất hút trong chiếc quần sóoc đen. Cô uống từng ly thân thể anh- xương gò má, hàm râu cướp biển lởm chởm, bộ ngực vận động viên và tất cả.

Anh bắt được ánh nhìn của cô. Khi anh vắt chéo tay ngang ngực, cô có thể thấy anh đang rất thích thú. “Cô muốn tôi quay lại để có thể ngắm đằng sau không?”

Cô trả đũa bằng giọng ngập ngừng. “Anh có nghĩ tôi muốn anh quay lại không?”

“Ồ, có chứ”.

“Là kẻ chói loá như vậy hẳn khó lắm. Anh chẳng bao giờ biết liệu mọi người muốn ở cùng anh bởi tính cách hay chỉ vì diện mạo của anh thôi”.

“Dứt khoát là vẻ ngoài rồi. Tôi không có tính cách”.

Cô không bỏ qua chuyện này. “”Anh có tính cách rất mạnh. Hầu hết đã bị méo mó, thực vậy, nhưng không phải tất cả”.

“Cảm ơn chả vì gì”.

Và đó chẳng phải là điều kỳ diệu khi chỉ một giấc ngủ ngon có thể phát triển năng lực quấy nhiễu của đàn bà sao? Cô bắt chước nụ cười trơn tuột của anh. “Anh có phiền quay sang bên để tôi chiêm ngưỡng chân dung của anh không”

“Thôi ngay việc ra vẻ khôn ngoan đi”. Anh ngồi phịch xuống ghế cạnh cô, tu cạn cốc nước quả cô mất mười phút để làm.

Cô cau mày. “Tôi nghĩ anh đang chuẩn bị chạy mà”.

“Đừng thúc tôi. Nói với tôi không con quỷ nhỏ nào của Tracy xuât hiện ở đây”.

“Không đâu”.

“Chúng là lũ ranh mãnh đáng ghét. Chúng sẽ tìm được ta. Và cô sẽ lên đó với tôi sau khi tôi tắm rửa xong xuôi, để cô có thể ở đó trong khi tôi bàn bạc với cô ta. Tôi quyết định nói với cô ta rằng cô đang hồi phục từ cú suy sụp tinh thần và cô cần yên bình và tĩnh lặng, Rồi tôi chất mọi người vào cái Volvo mà cô ta lái và tống họ tới một khách sạn xịn, mọi phí tổn đã được thanh toán”.

Dẫu sao Isabel cũng không nghĩ chuyện đó dễ như vậy. “Làm thế nào cô ấy tìm được anh?”

“Cô ta biết nhân viên của tôi”.

“Cô ấy là một phụ nữ thú vị. Anh nói đã cưới cô ấy bao lâu nhỉ?”

“Một năm khốn khổ. Mẹ chúng tôi là bạn bè nên chúng tôi lớn lên cùng nhau, cùng nhau dính vào rắc rối và cố bỏ học cùng lúc. Từ khi chúng tôi không còn muốn tiếp tục nhận tài trợ của bố mẹ, mà thực sự làm việc để kiếm sống, chúng tôi quyết định kết hôn và chuyển hướng mối quan tâm của họ”. Anh đặt cái ly rỗng xuống. “Cô có biết điều gì xảy ra khi hai kẻ hư hỏng lấy nhau không?”

“Tôi chắc là không có gì hay”

“Sập cửa, cáu kỉnh, giựt tóc. Và cô ấy thậm chí còn tệ hơn”.

Isabel cười vang.

“Cô ấy tái hôn hai năm sau cuộc ly hôn của chúng tôi. Tôi đã thấy cô ấy vài lần khi cô ấy đến LA và chúng tôi nói chuyện vài tháng một lần”.

“Một mối quan hệ bất thường đối với một cặp ly hôn”.

“Vài năm sau đó chúng tôi không nói chuyện tý nào, nhưng không ai có anh chị em gì cả. Bố cô ấy mất và mẹ cô ấy là kẻ gàn dở. Tôi đoán nỗi tiếc nhớ thời thơ ấu khác thường giữ gìn mối liên kết giữa chúng tôi hơn bất cứ thứ gì khác”.

“Anh chưa bao giờ gặp chồng con cô ấy à?”

“Tôi gặp hai đứa lớn khi chúng còn bé. Chưa bao giờ gặp chồng cô ấy. Một dạng dân kinh doanh. Anh ta có vẻ cứng nhắc lắm”. Anh nghiêng người, kéo một mảnh giấy gập từ túi quần soóc, và mở ra. “Tôi tìm thấy cái này trong bếp. Cô muốn giải thích không?’

Cô chắc phải có khao khát bị hành hạ từ tiềm thức, hoặc cô sẽ không bao giờ dứt được chuyện này cứ lấn bấn quanh mình. “Đưa nó cho tôi”.

Rất tự nhiên anh giữ nó ngoài tầm tay cô. “Cô cần tôi nhiều hơn tôi nghĩ đấy”. Anh bắt đầu đọc thời khoá biểu mà cô làm vào ngày đầu tiên ở đây. “Dậy lúc 6 giờ”. Vì cái quái gì mà cô muốn làm vậy hả?”

“Tôi không muốn, rõ là vậy, bởi tôi chỉ dậy lúc 8 giờ”.

“Cầu nguyện, thiền, biết ơn và khẳng định hàng ngày”, anh tiếp tục. “Cái gì là khẳng định hàng ngày? Không, đừng nói với tôi”.

“Khẳng định là những tuyên bố tích cực. Một dạng điều chỉnh suy nghĩ nhẹ nhàng. Ví dụ, như thế này “Dù Lorenzo Gage quấy rầy mình thế nào, mình sẽ nhớ rằng anh ta cũng là một tạo vật của Chúa. Có lẽ không phải là sản phẩm tốt nhất của Ngài, nhưng…”

“Và cái ba lăng nhăng gì là “Nhớ hít thở”?

“Không phải chuyện ba lăng nhăng. Đó là lời nhắc nhở giữ tập trung”.

“Nó có nghĩa bất cứ điều gì”.

“Nó có nghĩa là giữ bình thản. Khước từ bị những cơn gios mạnh thổi trên đường vùi dập “.

“Nghe ngán quá”.

“Đôi khi ngán lại tốt”.

“Uh, uh”. Anh gõ gõ tờ giấy. “Đọc một cách hứng thú”. Như People ?”

Cô để anh ta khoái chí.

“Có sự thúc đẩy”. Anh nhướng một bên mày thanh tú. “Điều đó sắp xảy ra. Và theo lịch lúc này cô phải viết”.

“Tôi định thế đây”. Cô nghịch cái khuy áo.

Anh gấp danh sách lại và chiếu vào cô đôi mắt quá thấu suốt. “Cô không có manh mối nào về điều cô sắp viết tới đây hả?”

“Tôi đang ghi chú vài điều cho cuốn sách mới”.

“Về gì vậy?”

“Vượt qua khủng hoảng cá nhân”. Đó là điều đầu tiên nảy ra trong đầu cô và dường như là một lựa chọn lô gích.

“Cô đùa “

“Vẻ hoài nghi của anh khiến cô phát bực. “Tôi hiểu vài thứ về chuyện này. Phòng khi anh chưa rõ, tôi đã vượt qua khủng hoảng cá nhân mình”.

“Tôi hẳn đã lỡ phần đó”.

“Đó là chuyện của anh. Anh bỏ lỡ quá nhiều”.

Sự thông cảm đáng bực của anh trở lại. “Thôi thúc ép mình quá đáng đi, Isabel. Hãy nghỉ một thời gian, và đừng cố ép buộc mọi thứ. Thư giãn và vui vẻ một chút để thay đổi đi”.

“Và tôi làm điều đó thế nào đây? Ô chờ đã, tôi biết rồi. Bằng cách lên giường với anh chứ gì?”

“Đó là lựa chọn của tôi, nhưng tôi đoán mọi người có ý tưởng giải trí khác nhau, nên cô có thể tự chọn cho mình. Không, suy nghĩ thứ hai là sẽ tốt hơn cho cả hai ta nếu cô để tôi lựa chọn”.

“Nếu anh sắp chạy thì thật lãng phí thời gian đấy”

Anh ngồi sâu vào ghế. “Cô đã trải qua nhiều điều trong sáu tháng qua. Cô không nghĩ mình xứng đáng một không gian nho nhỏ để hít thở à ?”

“IRS đã lấy sạch của tôi rồi. Tôi không thể trả tiền cho phòng tập nữa. Tôi phải khôi phục lại nghề nghiệp trở về lối cũ để kiếm sống và cách duy nhất tôi có thể làm là làm việc”. Thậm chí khi nói điều này cô có thể cảm thấy những móng tay nhỏ sợ hãi cố khoan vào mình.

“Có nhiều hơn một kiểu làm việc”.

“Gợi ý của anh là làm điều đó trên lưng tôi phải không?”

“Cô có thể lên đỉnh nếu muốn”.

Cô thở dài.

Anh đứng dậy khỏi ghế và quay về phía vườn ôliu. “Massimo và Giancarlo làm gì dưới này thế nhỉ”.

“Có chuyện với đường cống hay giếng mới tuỳ thuộc vào cách dịch”.

Anh lại ngáp. “Tôi phải chạy đây và sau đó chúng ta sẽ nói chuyện với Tracy. Và đừng tranh cãi trừ phi cô muốn cái chết yểu của một phụ nữ mang thai và bốn đứa trẻ khó chịu đè nặng lên lương tâm”.

“Ô, tôi sẽ không tranh cãi. Tôi sẽ không quên xem anh xông vào lửa vì thế giới này đâu”.

Anh quắc mắt giận dữ với cô và bỏ đi.

Một giờ sau đó cô đang thay ga trải giường thì nghe thấy anh trở lại và khuất trong phòng tắm. Cô cười và rón rén đi tới cửa. Không lâu sau cô nghe thấy tiếng anh hú lên.

“Tôi quên nói với anh”, cô ngọt ngào nói vọng vào. “Chúng ta không có nước nóng”.

*****

Tracy đứng ở giữa phòng ngủ cô đã chiếm. Vali, quần áo và đồ chơi đủ loại rải rác khắp sàn. Trong lúc Ren dựa vào tường cau mày với cả hai bọn họ, Isabel bắt đầu phân loại đồ bẩn và đồ sạch.

“Chị đã hiểu vì sao tôi ly dị anh ta chưa?” nhìn Tracy mắt đỏ hoe và mệt mỏi, nhưng vẫn khêu gợi trong bộ đồ tắm màu dâu chín hợp với lớp trang điểm. Isabel tự hỏi sẽ cảm thấy thế nào khi có một vẻ đẹp tự nhiên đến vậy.Tracy và Ren đúng là một cặp xứng đôi.

“Anh ta là một gã khốn vô cảm, lạnh lùng. Đó là lý do tôi ly dị anh ta”

“Anh không vô cảm”. Giọng Ren nghe rõ vô cảm. “Nhưng anh đã bảo em, trong tình trạng thần kinh nhạy cảm của Isabel…”

“Chị có tình trạng thần kinh nhạy cảm à, Isabel?”

“Không, trừ phi cô tính đến những khủng hoảng lớn trong đời”. Cô thả cái áo phông vào đống đồ bẩn, rồi bắt đầu gấp một đống đồ lót sạch. Lũ trẻ ở trong bếp với Anna và Marta, nhưng cũng giống như Ren, chúng để lại những dấu hiệu về sự hiện diện của chúng khắp nơi.

“Lũ trẻ làm phiền anh à?” Tracy hỏi.

“Chúng thật tuyệt. Tôi thích chúng lắm”. Isabel thắc mắc liệu Tracy có hiểu những vấn đề muôn vẻ về cách cư xử của lũ trẻ chủ yếu bắt nguồn từ những căng thẳng ảnh hưởng từ cha mẹ .

“Không phải chuyện đó”, Ren nói. “Vấn đề là em công vào đây không báo trước và …”

“Liệu anh có nghĩ về ai khác ngoài bản thân một lần được không?” Tracy ném GameBoy xuống, làm lộn xộn cả đống quần áo Isabel vừa gập cẩn thận. “Em không giữ nổi bốn đứa trẻ hiếu động trong phòng khách sạn”.

“Phòng suite! Anh sẽ lấy cho em một phòng suite”.

“Và anh là bạn lâu năm nhất của em. Nếu bạn lâu nhất của ai đó không giúp cô ấy khi cô ấy gặp rắc rối thì ai sẽ giúp đây?”

“Bạn mới hơn. Cha mẹ. Và còn cháu họ Petrina của em nữa?”.

“Em ghét cay ghét đắng Petrina ngay từ khi tụi em là những cô gái mới bước vào đời. Anh không nhớ cô ta đã cố xông vào anh thế nào à? Ngoài ra không ai trong số những người ấy hiện đang ở châu Âu cả”.

“Đó là lý do khác em nên bay về nhà. Anh không phải chuyên gia về phụ nữ mang bầu nhưng anh hiểu họ cần những thứ quen thuộc xung quanh”.

“Có lẽ là vào thế kỷ 18”. Tracy phác một cử chỉ tuyệt vọng về phía Isabel.

“Chị có thể đề nghị một bác sĩ chuyên khoa giỏi không? Tôi đã cưới những gã tim đá hai lần, nên rõ ràng tôi cần giúp. Mặc dù ít nhất Ren cũng không này nọ với tôi”.

Isabel chuyển đống quần áo cô vừa gập khỏi tầm nguy hiểm. “Chồng cô không chung thuỷ à?”

Giọng Tracy trở nên do dự. “Anh ta không thú nhận chuyện đó”.

“Nhưng cô nghĩ anh ta có bồ”.

“Tôi bắt được họ ở cùng nhau. Một cô nàng Thuỵ Sĩ nhỏ nhắn nóng bỏng ở văn phòng anh ta. Anh ta… ghét tôi lại có bầu”. Cô khó nhọc chớp mắt. “Đó là sự trả thù của anh ta”.

Isabel thấy mối ác cảm vững chắc đối với Harry Briggs tăng lên.

Tracy nghiêng đầu để tóc xoà xuống một bên vai. “Hãy có lý chút đi, Ren. Em không ở đây vĩnh viễn. Em chỉ cần vài tuần để trấn tĩnh lại trước khi phải đối mặt với mọi người khi về nhà thôi”.

“Vài tuần á?”

“Lũ trẻ và em sẽ dành toàn bộ thời gian tại bể bơi. Anh sẽ không biết chúng em đang ở đây đâu”.

“Mẹ ơi…….!” Brittany nhồng nhỗng chạy vào, người trần thùi lụi ngoại trừ cái quần soóc tím. “Conor nôn!” Cô bé lại chạy bổ ra.

“Brittany Briggs, con quay lại đây!” Tracy đuổi theo sau cô bé, hông nặng nề đưa đi đưa lại. “Brittany!”.

Ren lắc đầu. “Khó tin được rằng đó vẫn là cô gái thường nổi cơn tam bành nếu cô hầu đánh thức dậy trước bữa trưa”.

“Cô ấy mong manh hơn cô ấy tỏ ra nhiều. Đó là lý do cô ấy đến với anh. Anh nhận ra rằng anh phải để cô ấy ở lại chứ?”

“Tôi phải ra khỏi đây”. Anh chộp lấy tay cô, và cô không có thời gian để lấy mũ của mình trên giường trước khi anh đẩy cô ra cửa. “Tôi sẽ mua cho cô một ly cà phê hơi trong thị trấn và một trong những cuốn lịch khiêu dâm cô thích”.

“Hấp dẫn đấy, nhưng tôi cần bắt tay vào phác thảo cho cuốn sách mới. Cuốn sách về vượt qua khủng hoảng cá nhân”, cô thêm.

“Tin tôi đi. Người giải trí bằng việc nhặt rác không có ý tưởng nào dù mơ hồ về vượt qua khủng hoảng cá nhân đâu”. Anh hướng xuống cầu thang. “Một ngày nào đó cô sẽ thú nhận rằng cuộc sống quá hỗn độn để lắp vừa những Nguyên tắc nền tảng nhỏ tí ngăn nắp của cô đâu”.

“Tôi đã thấy rõ cuộc sống có thể lộn xộn thế nào”. Nghe có vẻ phòng thủ, nhưng cô dường như không đừng được. “Tôi cũng thấy áp dụng những Nguyên tắc nền tảng có thể khiến mọi thứ tốt hơn thế nào. Đó không chỉ mình tôi, Ren. Tôi có giấy xác nhận”. Và điều đó khiến cô nghe thảm hại làm sao?

“Tôi cá là cô làm thế. Và tôi chắc là Những nguyên tắc nền tảng hiệu quả trong nhiều tình huống, nhưng chúng không hiệu quả đối với tất cả mọi người trong mọi lúc, tôi không nghĩ chúng hiệu quả với cô lúc này”.

“Chúng không hiệu quả bởi tôi không áp dụng đúng cách”. Cô bậm môi dưới. “Tôi cũng có thể thêm vài biện pháp mới”.

“Cô sẽ nghỉ ngơi chứ ?”

“Như anh á?”

“Đừng phán xét điều chưa trải nghiệm (Don’t knock it till you’ve tried it). Ít nhất tôi có một cuộc sống”

“Anh làm những bộ phim khủng khiếp- nơi anh làm những điều đáng ghét. Anh phải nguỵ trang để đi ra nơi công cộng. Anh không vợ, không gia đình. Đó là cái anh gọi là có một cuộc sống ư?”

“Được thôi nếu cô kén cá chọn canh về chuyện này”. Anh băng qua sàn đá hoa cương tới cửa trước.

“Anh có thể làm chệch hướng người khác với những lời hóm hỉnh nhưng với tôi không ăn thua đâu”.

“Đó là bởi cô đã quên cách cười thế nào”. Anh vặn nắm cửa.

“Không đúng. Lúc này anh đang làm tôi cười phì ra đấy. Ha!”

Cửa bật mở để lộ một người đàn ông lạ hoắc đứng ngoài.

“Thằng chó cướp vợ”, vị khách không mời mà đến gầm gừ. Rồi anh ta co tay lại và tống ra.

Bình luận