Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Breathing Room

Chương 12

Tác giả: Susan Elizabeth Phillips

Ren lên gác để tháo miếng đắp mắt ra và thay bộ quần áo lao động. Isabel đã bỏ rau quả ra xong xuôi và tiến thẳng tới đống lộn xộn mà anh để lại đằng sau. Cô thơ thẩn đi tới nhìn ra ngoài cửa vườn. Những người làm khuất trong rừng ô liu và Marta dường như đã vào biệt thự một lát. Đây là thời điểm thích hợp để tìm chìa khoá nhà kho.

Cô lục ngăn kéo trong bếp và tủ bếp, rồi tới phòng ngủ, cuối cùng cô cũng tìm thấy một giỏ đan đựng nửa tá chìa khoá cũ tụm lại với nhau bằng một mẩu dây.

“Gì thế?”

Cô giật nảy người khi Ren xuất hiện sau lưng. Anh đã thay quần bò và chiếc áo len mỏng màu yến mạch. Cô thấy nước nóng đã trở lại một cách thần kỳ. “Tôi hy vọng một trong những chìa khoá này là của nhà kho”.

Anh theo cô trở lại bếp và ra vườn. “Có nguyên cớ nào cho chuyện này không?”

Một đôi quạ kêu quàng quạc như phản đối khi họ nhắm hướng rừng ô liu đi tới. “Tôi nghĩ mọi người đang cố tống cổ tôi đi để Marta không phải chia sẻ ngôi nhà, nhưng giờ có vẻ còn phức tạp hơn”.

“Ít nhất là trong trí tưởng tượng của cô”.

Họ tới khu rừng và cô tìm kiếm dấu tích của việc đào bới. Không mất nhiều thời gian để thấy rằng hôm nay vùng đất nằm gần nhà kho bị giẫm nát nhiều hơn hôm qua.

Ren nhìn những vết chân. “Tôi nhớ đã từng lảng vảng quanh đây khi còn bé. Tôi thích ngôi nhà kho dựng bên sườn đồi. Tôi nghĩ nó từng dùng để trữ rượu và dầu ô liu”.

Cô thử mở khoá. Cuối cùng cô tìm thấy một chìa vừa và xoay nó trong ổ khoá sắt cũ kỹ. Cánh cửa gỗ gắn chặt vào bản lề khi cô đẩy nó ra và Ren tới bên cạnh cô giúp sức. Họ bước vào, bên trong mờ tối và có mùi mốc, họ thấy những sọt và giỏ cũ chất đống với những chai rượu rỗng bên trong, một vài thứ linh tinh và đồ gỗ lổng chổng xung quanh. Khi mắt cô quen với bóng tối, cô thấy có một vết kéo lê trên nền đất bẩn.

Ren cũng thấy chúng và bước quanh chiếc bàn hỏng để nhìn kỹ hơn. “Có người đã đẩy cái giỏ này khỏi bức tường. Cô hãy đi lên nhà và xem xem có tìm được cái đèn pin nào không? Tôi muốn nhìn rõ hơn”.

“Đây”. Cô lôi một chiếc đèn pin nhỏ giấu trong túi ra.

“Cô có biết chuyện này khó chịu thế nào không?”

“Tôi sẽ cố không làm thế nữa”.

Anh bật đèn rọi lên tường, ngừng lại để xem kỹ nơi bức tường đá được gia cố bằng đá và vữa. “Nhìn này”.

Cô tới gần hơn và nhìn những vết rạch trên đá như có người đã cố cạy chúng ra. “À… anh nghĩ thế nào về trí tưởng tượng của tôi?”

Anh rà ngón tay trên vết rạch. “Có lẽ tốt hơn cô nên nói với tôi chuyện này là gì”.

Cô nhìn quanh khoảng tối. “Anh chưa từng cố giết ai ở một nơi như thế này chứ?”

“Brad Pitt. Đen hết chỗ nói, thay vào đó hắn ta lại giết tôi. Nhưng trong cuộc tranh luận giữa tôi và cô, Fifi, tôi sẽ thắng thôi, nên bắt đầu đi”.

Cô quét sạch đám tơ nhện và đi tới xem xét bức tường đối diện. “Massimo và Giancarlo hình như định đào một cái giếng trong rừng ôliu, nhưng chỗ này với tôi không giống rừng ô liu”.

“Đây đúng là một nơi kỳ cục để đào giếng”.

Họ xục xạo một hồi nữa nhưng chẳng tìm thấy gì khả nghi. Cô theo anh ra ngoài nắng, anh tắt chiếc đèn pin. “Tôi sẽ nói chuyện với Anna”, anh nói.

“Bà ấy sẽ im như thóc thôi”.

“Đây là tài sản của tôi, và nếu có chuyện gì xảy ra, tôi muốn biết rõ”.

“Tôi không nghĩ đương đầu với bà ấy là cách tốt nhất để moi tin đâu”.

“Cô có cách tốt hơn à? Hỏi ngu quá. Tất nhiên là cô có”.

Cô đã nghĩ kỹ chuyện này. “Có lẽ hữu ích hơn khi hành động như chúng ta chưa biết gì hết, rồi hãy lánh mặt và xem chuyện gì xảy ra ở nơi chúng ta không thấy khi Massimo và Giancarlo xuất hiện lần tới”.

“Cô muốn nói là theo dõi. Chuyện này chắc vi phạm mọi Nguyên tắc nền tảng cô đã xây dựng và cả một vài cái cô chưa từng nghĩ tới”.

“Không chính xác vậy. Nguyên tắc Quan hệ cá nhân kêu gọi hăng hái theo đuổi mục đích, còn Nguyên tắc Trách nhiệm công việc khuyến khích rộng mở suy nghĩ. Cũng vậy, có điều gì mờ ám sắp sửa diễn ra ở đây và Nguyên tắc Tinh thần kỷ luật biện hộ cho sự trung thực hoàn toàn”.

“Theo dõi, tất nhiên là cách rất tuyệt để thực hành điều này”.

“Điều luôn là vấn đề với Bốn nguyên tắc nền tảng. Chúng không cho anh nhiều chỗ để ngọ nguậy đâu”.

Anh cười phá lên. “Cô đang phức tạp mọi chuyện đấy. Tôi sẽ nói chuyện với Anna”.

“Sẽ đi, nhưng bây giờ tôi bảo anh, anh không đi đâu hết”.

“Thế cơ à? Này, cô đã quên mất một chuyện, Cô-nàng-Biết-Tuốt ạ”.

“Gì thế?”

“Tôi có cách khiến mọi người nói chuyện”

“Vậy cứ tự nhiên thoải mái nhé”

Không may, cách của anh chả có tác dụng gì với Anna Vesto, và Ren trở lại ngôi nhà nông trại tối đó mà không có thông tin gì hơn lúc anh đi.

“Tôi bảo anh rồi”, cô nói để trừng phạt anh bởi cô đã dành cả buổi chiều ngồi trên cây nghĩ về nụ hôn trong vườn nho thay vì làm đề cương cho cuốn sách vượt qua khủng hoảng cá nhân.

Anh không túm lấy miếng mồi. “Cô nói đã có vài vụ lở đất nhỏ và mọi người không thể đào đến lúc họ chắc chắn về sự ổn định của quả đồi”.

“Lạ lùng là họ phải vào nhà kho- không nghi ngờ gì là phần ổn định nhất của bờ dốc này- để tiến hành gia cố”.

“Tôi cũng nghĩ vậy”.

Họ đang đứng trong bếp, nơi Ren bắt tay vào chuẩn bị bữa tối. Anh đã chuyển vào nhà cô, thật lộn xộn, và cô chẳng làm gì để ngăn lại.

Cô uống một ngụm rượu anh rót và dựa vào quầy ngắm nghía khi anh lôi con gà vừa mua từ cái tủ lạnh nhỏ ra. Anh mài con dao trông đến khiếp bằng một miếng thép tìm trong ngăn kéo. “Khi tôi nói với Anna rằng nhà kho dường như không phải là chỗ hợp lý để gia cố, tôi chỉ nhận được một cái nhún vai, cùng với gợi ý là người lao động Ý biết nhiều về đất lở và đào giếng hơn ngôi sao điện ảnh Mỹ vô dụng”.

“Ngoại trừ việc nói năng lễ phép hơn”.

“Không nhiều. Rồi kẻ phô phang 5 tuổi đó phi vào và đâm vào tôi. Tôi thề là sẽ không đến đó nữa mà không có vệ sĩ, nghĩa là cô đấy”.

“Brittany chỉ cố thu hút sự chú ý thôi. Nếu mọi người cứ lờ cách cư xử xấu và khuyến khích những mặt tốt, nó sẽ thôi làm thế”.

“Nói thì dễ . Cô không phải là kẻ bị bám theo”.

“Anh có cách với phụ nữ mà”. Cô mỉm cười và uống hớp rượu khác. “Tracy và Harry ra sao rồi?”

“Cô ấy không ở đó, và Harry lờ tịt tôi đi”. Anh đẩy cái đĩa vàng đựng lê mua ở siêu thị sang bên. “OK, đây là cách chúng ta sẽ giải quyết điều bí hiểm sắp diễn ra ở đây. Chúng ta sẽ thông báo với mọi người rằng chúng ta sẽ tới Siena cả ngày. Rồi chúng ta sẽ lên xe, đi thẳng và khi đã đủ xa, quay trở lại và tìm một điểm thuận lợi để có thể quan sát rừng ô liu”.

“Kế hoạch thú vị đấy. Thực ra là kế hoạch của tôi”

“Đó cũng chính là cái tôi sẽ làm”. Anh đập mạnh vào ức gà. “Cô sẽ ở trong xe và lái tới Siena”.

“Được thôi”.

Anh nhướng một bên mày biểu tượng màn bạc lên. “Trong phim đây là lúc một phụ nữ tự do nói với nhân vật nam chính rằng anh ta có điên mới nghĩ rằng nên tham gia nhiệm vụ nguy hiểm đó mà không có cô ta”.

“Vậy sao anh lại không, gã trai hư hỏng luôn bắt cóc những phụ nữ liều lĩnh dại dột”

“Tôi không nghĩ cô phải lo nhiều về chuyện Massimo hay Giancarlo bắt cóc cô. Nói với Bố Lorenzo sự thật đi. Cô không muốn kết hợp những nguyên tắc của cô với việc theo dõi, nên cô bắt tôi làm việc bẩn thỉu này”.

“Giả thuyết hay đấy, nhưng sai bét. Khi đến lúc phải quyết định giữa việc bị đun sôi trong ánh mặt trời suốt ngày và dạo chơi qua những con phố Siena râm mát, đoán xem tôi thích làm gì hơn?” Bên cạnh đó, dạo chơi trên phố của Siena không cám dỗ thường trực như trải qua nhiều giờ một mình với Ren. Mặc dù cô đã quyết định một cách tích cực sẽ có quan hệ với anh, cô muốn dành cho mình một cơ hội khác để dành lại sự sáng suốt.

“Cô là người phụ nữ khó đoán nhất tôi từng gặp”.

Cô lấy một trái ô liu trong bát trên bàn. “Sao anh háo hức đẩy tôi tới Siena thế?”

Anh tách một đùi gà ra bằng lưỡi dao. “Cô là nữ tu à? Chỉ 5 phút đi giám sát, cô sẽ nhặt rác trên bãi cỏ và sắp xếp đống lá. Khi cô làm xong tất cả những việc đó, cô bắt đầu cố chỉnh đốn tôi và tôi sẽ phải bắn cô”.

“Tôi biết cách thư giãn. Tôi có thể làm được nếu tôi tập trung”.

Anh bật cười. “Nên cô lên kế hoạch đứng loanh quanh tiêu khiển tôi hay cô muốn học nấu ăn?”

Cô cười dù không muốn. “Tôi thực sự nghĩ về việc tham gia vài lớp nấu ăn đây”.

“Sao lại phải đi học khi tôi ở đây nhỉ?” Anh rửa con gà, tay anh ngập trong chậu. “Bắt tay vào rửa rau, rồi thái hạt tiêu đi”.

“Cô nhìn con gà anh vừa chặt. Tôi không chắc muốn làm gì cùng với anh có dính dáng tới dao”.

Anh cười lăn, nhưng khi nhìn cô chăm chú, vẻ cười cợt mờ dần. Trong một lúc anh dường như hoàn toàn bối rối, nhưng rồi anh cúi đầu xuống và chậm rãi, cẩn thận, hôn cô. Cô nếm rượu trên môi anh và một chút gì đó của riêng Lorenzo Gage- mạnh mẽ, láu cá và tính khí dữ dội được che phủ một lớp màng mỏng. Hoặc có lẽ cô dựng nên điều sau cùng này để cố dọa mình không làm điều cô muốn làm với anh.

Anh bình tĩnh lùi ra. “Cô sẵn sàng để nói về nấu ăn chưa hay cô vẫn có ý định làm tôi xao lãng thế?”

Cô chộp lấy cuốn sổ ghi chép gáy xoắn để trên bàn. “Bắt đầu”.

“Gì thế?”

“Sổ ghi chép”.

“À, cất nó đi, Chúa ơi, Thánh Pete ơi”

“Có những bài học phải không? Tôi cần hiểu các nguyên tắc trước đã”.

“Ồ, tôi cá là cô làm vậy mà. Ok, đây là nguyên tắc cho cô: Có làm thì mới có ăn. Cô – người viết cái thứ vớ vẩn đó vào sổ, đang đói chết đi được. Giờ, quên nó đi và bắt tay vào thái rau thôi”.

“Đừng dùng chữ “thái” khi chỉ có chúng ta thôi nhé”. Cô mở cái ngăn kéo gần nhất. “Tôi cần có tạp dề”.

Anh thở dài, chộp một chiếc khăn lau đĩa và quàng quanh eo cô. Khi anh buộc xong, tay anh vẫn đặt trên hông cô, và giọng anh bỗng có nốt khàn. “Tháo giày ra”.

“Tại sao?”

“Cô có muốn học nấu ăn hay không nào?”

“Có, nhưng tôi không thấy… ồ thôi được”. Nếu cô phản đối, anh sẽ nói rằng cô cứng nhắc, nên cô tụt xăng đan ra. Anh mỉm cười khi cô giúi chúng xuống dưới gầm bàn, nhưng cô chẳng thấy gì buồn cười về việc để đôi giày ở nơi mọi người có thể giẫm lên chúng cả.

“Giờ thì mở khuy trên cùng ra”.

“Ồ, không. Chúng ta không làm…”

“Trật tự”. Thay vì tranh cãi, anh giơ tay ra tự làm điều ấy. Lớp vải tách ra đủ để lộ phần phồng lên của ngực cô, và anh cười. “Giờ trông cô giống một phụ nữ mà đàn ông muốn nấu cho ăn rồi”.

Cô nghĩ về việc cài lại khuy áo, nhưng có gì thật say mê trong việc đứng đây, trong căn bếp Tuscany thơm nức, ly rượu trong tay, tóc rối tung, áo mở cổ, chân trần, bao quanh bởi những loại rau đẹp đẽ và một người đàn ông còn đẹp đẽ hơn.

Cô bắt tay vào việc, khi cô vẩy rau và thái mỏng, cô cảm nhận những viên gạch mòn mát lạnh dưới chân mình và cảm giác nhột nhạt của làn không khí buổi chiều vuốt ve phần ngực trên. Có lẽ cô có gì đó trông như một phụ nữ lôi thôi, bởi cô yêu cách anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Thật là sự thoả mãn kỳ cục vì được đánh giá cao bởi cơ thể hơn đầu óc.

Họ trộn hai ly rượu vào nhau, và khi anh không nhìn, cô kín đáo quay ly của anh để có thể uống đúng chỗ môi anh vừa chạm vào. Sự ngốc nghếch đó làm cô hài lòng.

Ngoài cửa vườn, bóng tối biến những ngọn đồi thành màu oải hương. “Anh đã ký hợp đồng cho bộ phim tới chưa?”

Anh gật. “Tôi sẽ làm việc với Howard Jenks. Chúng tôi bắt đầu quay ở Rome, rồi chuyển tới New Orleans và L.A”

Cô tự hỏi lúc nào họ bắt đầu, nhưng cô không thích ý tưởng có chiếc đồng hồ vô hình tích tắc trên đầu, nên cô lại hỏi. “Tôi cũng nghe về Howard Jenks rồi. Tôi cho rằng phim này không phải dạng phim máy cắt gỗ chuẩn của anh”.

“Cô nghĩ đúng đấy. Đó là phần tôi đã chờ đợi suốt sự nghiệp của mình để được xử lý”.

“Kể cho tôi đi”.

“Cô sẽ không khoái đâu”.

“Có thể không, dù sao tôi cũng muốn nghe”.

“Lần này tôi không đóng vai kẻ tâm thần nữa”. Anh bắt đầu mô tả vai Kaspar Street, và vào lúc anh kết thúc, cô rùng mình. Tuy nhiên cô có thể hiểu sự phấn khích của anh. Đây là một trong những loại vai phức tạp mà các diễn viên xếp hàng chờ đợi. “Nhưng anh vẫn chưa thấy kịch bản cuối cùng?”

“Nó sẽ ở đây bất cứ ngày nào. Nói tôi khao khát được xem Jenks làm gì với nó cũng là giảm nhẹ rồi”.

Anh đẩy con gà vào lò vi sóng rồi bắt đầu bỏ rau vào trong những chảo quay khác nhau. “Dù Street kinh khủng thật, có gì đó chua xót thấm thía về hắn. Hắn thực sự yêu những phụ nữ hắn giết”.

Đó không phải là ý kiến của cô về chua xót thấm thía. Nhưng lần này cô sẽ cố giữ mồm giữ miệng hay hoàn toàn ngậm miệng. “Tôi không nghĩ là điều hay cho anh khi luôn đóng vai những gã đàn ông kinh khủng đó đâu”.

“Tôi tin cô đã nói chuyện này trước đây rồi. Giờ, thái đống cà chua này để làm bruschetta”. Anh phát âm từ này với âm K nặng của người Ý thay vì âm sh nhẹ mà hầu hết người Mỹ dùng.

“Được thôi, nhưng nếu khi nào anh muốn nói về…”

“Thái!”

Trong lúc cô làm, anh thái những lát mỏng từ ổ bánh mì hôm qua rồi nhúng chúng vào dầu ô liu, xát tỏi vào, và hướng dẫn cô làm cách nào để nướng chúng trên ngọn lửa lò. Khi chúng chuyển thành mầu nâu vàng, anh thêm vào một chút ô liu chín và những miếng húng tươi lên chỗ cà chua cô vừa thái, rồi rưới một thìa hỗn hợp đó lên những lát bánh mì cô xếp trên một chiếc đĩa sành Ý .

Trong lúc phần còn lại của bữa tối được nấu trong lò, họ mang mọi thứ vào vườn, cùng với lọ đất cắm những bông hoa cô mua ở siêu thị. Sỏi chọc vào bàn chân trần nhưng cô không buồn trở lại để lấy giầy. Họ ngồi ở chiếc bàn đá, nơi những con mèo tới dò xét.

Cô ngả người ra và thở dài. Những tia sáng cuối cùng rớt trên những quả đồi và những vệt tối mênh mông màu tím sẫm đổ trên vườn nho và rừng ô liu. Cô nghĩ về bức tượng Etruscan trong bảo tàng, Bóng chiều, và cố tưởng tượng rằng cậu trai ấy đi lang thang khỏa thân và chắc nịch trên các cánh đồng.

Ren tùy tiện cắn một miếng bruschetta rồi duỗi chân ra và nói với một miệng đầy thức ăn. “Chúa ơi, tôi yêu nước Ý”.

Cô nhắm mắt và thở ra một lời amen êm ái.

Một luồng gió nhẹ mang theo mùi thức ăn từ lò vi sóng vào vườn. Gà và thì là, hành và tỏi, nhánh hương thảo Ren vứt lên trên đống rau nướng.

“Tôi không đánh giá cao thức ăn khi còn ở nhà”, anh nói. “Ở Ý thì không còn gì quan trọng hơn”.

Isabel hiểu điều anh muốn nói. Ở nhà cuộc đời cô tất cả được sắp xếp theo lịch nên không có thời gian để thưởng thức bữa ăn như thế này. Cô tỉnh dậy lúc năm giờ để tập yoga rồi đến văn phòng trước sáu rưỡi để có thể viết vài trang trước khi nhân viên đến. Họp hành, phỏng vấn, gọi điện, thuyết trình, sân bay, những phòng khách sạn xa lạ, ngủ gục trên máy tính vào một trong những sáng cố viết thêm vài trang trước khi tắt đèn. Thậm chí chủ nhật cũng không khác gì ngày thường. Thần Lười chắc hẳn có thời gian nghỉ ngày thứ bảy, nhưng Ngài không có khối lượng công việc như Isabel Favor.

Cô để rượu chảy tràn trên lưỡi. Cô nỗ lực quá nhiều để tiếp cận cuộc sống từ vị thế sức mạnh, nhưng tất cả những nỗ lực đó đều đi kèm với một cái giá. “Thật dễ quên những niềm vui giản dị”.

“Nhưng cô đã làm mọi thứ tốt nhất rồi”. Cô nghe có gì như sự thông cảm trong giọng anh.

“Này, tôi có một thế giới phải vận hành”. Cô nói từng lời nhẹ nhàng, nhưng chúng vẫn tắc trong cổ họng.

“Permesso?”

Cô quay lại thấy Vittorio đi xuyên qua vườn. Với mái tóc đen buộc gọn thành túm và cái mũi Etruscan thanh tú, anh nhìn như một nhà thơ Phục Hưng thanh nhã. Và đi ngay sau anh ta là Giulia Chiara.

“Buona sera, Isabel.” Anh ta giang rộng cánh tay chào đón.

Cô tự động cười, kín đáo cài cúc áo trên lại và đứng dậy đón một nụ hôn trên má. Dù không tin Vittorio, có gì đó ở anh ta khiến cô vui thích mong đợi bạn của anh. Tuy nhiên cô ngờ việc anh ta có mặt với Giulia ở đây tối nay là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Anh ta biết Isabel đã thấy họ cùng nhau và anh ở đây để kiểm soát thiệt hại.

Nhìn Ren không thể coi là thân thiện, nhưng Vittorio dường như không để ý. “Signore Gage, Tôi là Vittorio Chiara. Và đây là cô vợ xinh đẹp của tôi Giulia”.

Anh ta chưa bao giờ nói một lời về chuyện đã kết hôn, nhất là cưới Giulia. Anh ta thậm chí chưa bao giờ nói họ của mình. Mọi đàn ông giấu sự tồn tại của vợ để có thể tán tỉnh phụ nữ khác, nhưng sự tán tỉnh của Vittoria vô hại, nên anh ta có lý do khác.

Giulia mặc một chiếc váy ngắn màu mận và áo kẻ sọc. Cô gái vén mái tóc nâu nhạt đằng sau tai và những chiếc khuyên vàng lủng lẳng trên tai cô. Vẻ cau có của Ren nhường chỗ cho nụ cười, khiến Isabel bực bội với Giulia còn hơn chính mình bởi những cú điện không trả lời.

“Rất hân hạnh”, Ren nói. Rồi, với Vittorio, “Tôi thấy ai đó đã lộ ra rằng tôi ở đây”.

“Không nhiều đâu. Anna rất bí mật, nhưng bà ấy cần giúp để chuẩn bị đón anh. Chúng ta là gia đình- bà ấy là chị gái mẹ tôi- nên bà ấy biết tôi rất đáng tin. Giulia cũng vậy”. Anh cười toe với vợ. “Cô ấy là agente immobiliare tốt nhất ở vùng này. Các chủ nhà từ đây tới Siena tin tưởng cô ấy để giao phó những bất động sản cho thuê của họ”.

Giulia trao Isabel một nụ cười căng thẳng. “Tôi hiểu chị đang cố tìm tôi. Tôi đã ra khỏi thị trấn và không nhận được tin nhắn của chị tới tận chiều nay”.

Isabel không tin chuyện này chút nào.

Giulia nghiêng nghiêng đầu một cách quyến rũ. “Tôi tin bác Anna chăm sóc mọi thứ khi tôi ở xa”.

Isabel lẩm bẩm vô thưởng vô phạt, nhưng Ren bất ngờ tỏ ra thân thiện. “Các bạn vui lòng tham gia với chúng tôi chứ?”

“Anh chắc chúng tôi không làm phiền chứ?” Vittorio đã đẩy vợ tới ghế.

“Không đâu. Để tôi lấy chút rượu”. Ren đi vào bếp và nhanh chóng trở lại với mấy chiếc ly và pho mát cừu pecorino, và vài lát bruschetta mới. Trước đó, họ đã ngồi quanh bàn cười với những câu chuyện của Vittorio về những trải nghiệm khi là hướng dẫn viên. Giulia chêm vào những chuyện của riêng cô tập trung vào những khách nước ngoài giàu có thuê các biệt thự trong vùng. Cô dè dặt hơn chồng nhưng vui vẻ, và Isabel gạt sự oán giận trước đây của mình sang bên và thưởng thức sự bầu bạn của người phụ nữ trẻ.

Cô yêu thực tế là không ai trong số họ hỏi Ren về Hollywood, và khi Isabel giữ kín công việc, họ cũng không hối thúc. Sau vài lần trở về bếp kiểm tra lò vi sóng, Ren mời họ ở lại ăn tối, và họ đồng ý.

Khi anh rán qua nấm porcini, Giulia bày bánh mì ra và Vittorio mở một chai nước khoáng sủi bọt uống kèm rượu. Trời tối dần, nên Isabel tìm vài cây nến to đặt lên giữa bàn, rồi bảo Vittorio leo lên ghế để thắp những cây nến trong giá chùm cô treo trên cây. Ánh sáng lung linh từ những ngọn lửa nhảy múa xuyên qua tán lá hoa mộc lan.

Ren không bịa về khả năng đầu bếp của mình. Con gà thật tuyệt, căng mọng và thơm nức và món rau nướng có màu dịu của lá hương thảo và kinh giới. Khi họ ăn, cây nến chùm đung đưa nhè nhẹ trên cành cây phía trên đầu và những lưỡi lửa nhảy nhót vui vẻ. Dế kêu, rượu chảy và những câu chuyện ngày càng trở nên sôi nổi. Tất cả hết sức thư giãn, vui tươi, rất Ý. “Hạnh phúc thuần khiết”, Isabel thở dài, khi cô cắn miếng nấm porcini đầy thịt cuối cùng”.

“Nấm của chúng ta ngon nhất thế giới”, Giulia nói. “Chị phải đi tìm porcini với tôi, Isabel. Tôi có những chỗ bí mật”.

Isabel tự hỏi lời mời của Giulia thực lòng hay chỉ là một trò bịp khác để đưa cô xa khỏi nhà, nhưng cô quá thoải mái để để tâm chuyện đó.

Vittorio nâng cằm Giulia. “Mọi người ở Tuscany đều có những chỗ bí mật tìm porcini. Nhưng đó là thực đấy. Nona của Giulia là một trong những fungarola nổi tiếng nhất vùng- chị gọi là người hái nấm ấy- và bà ấy đã truyền tất cả những gì bà biết cho cháu gái”.

“Tất cả chúng ta sẽ đi chứ?” Giulia nói “Sáng sớm tinh mơ, tốt nhất là sau một trận mưa nhỏ. Chúng ta sẽ xỏ đôi ủng cũ, xách giỏ và tìm những porcini ngon nhất trong toàn vùng Tuscany”.

Ren mang một chai vinsanto (rượu nho trắng) vàng óng, cao và mảnh, loại rượu khai vị của vùng này cùng với đĩa lê và một khối pho mát. Một cây nến trên giá bị thổi tắt và một con cú khẽ rúc lên gần đó. Bữa ăn đã qua mốc hai tiếng, nhưng đây là Tuscany và không ai có vẻ vội vã kết thúc cả. Isabel uống thêm một ngụm vinsanto và lại thở dài. “Đồ ăn ngon tới mức không thể diễn tả thành lời được”.

“Ren nấu ăn ngon hơn hẳn Vittorio”, Giulia trêu.

“Ngon hơn cả em nữa đấy”, chồng cô trả miếng, cười ranh mãnh.

“Nhưng không ngon bằng mamma của Vittorio”.

“À, mamma tôi”. Vittorio hôn ngón tay anh.

“Thật kỳ diệu, Isabel, rằng Vittorio lại không phải là một trong những mammoni”. Trước vẻ mặt thắc mắc của Isabel, Giulia giải thích, “Đó là… chúng ta nói thế nào trong tiếng Anh nhỉ?”

Ren cười. “Những cậu bé bám váy mẹ”.

Vittorio cười phá lên. “Mọi đàn ông Ý đều là những kẻ bám váy mẹ”.

“Quá đúng”, Giulia đáp. “Theo truyền thống, đàn ông Ý sống với bố mẹ đến lúc kết hôn. Mẹ nấu nướng cho họ, giặt giũ, làm việc vặt cho họ, đối xử với họ như ông vua nhỏ vậy. Rồi đàn ông không muốn cưới vợ bởi họ biết phụ nữ trẻ như tôi không phục vụ được họ như mamma của họ”.

“À, nhưng em lại làm được những thứ khác”. Vittorio lướt ngón tay lên bờ vai trần của cô.

Vai Isabel râm ran, và Ren trao cô một nụ cười chậm rãi khiến máu cô rào rạt chảy. Cô đã thấy nụ cười đó trên màn ảnh, thường ngay trước khi anh đưa một phụ nữ không chút ngờ vực tới cái chết. Tuy nhiên… chưa phải là điều tệ nhất.

Giulia dựa vào Vittorio. “Đàn ông Ý ít kết hôn hơn bao giờ hết. Điều đó giải thích tại sao Ý có tỷ lệ sinh thấp, một trong những nơi thấp nhất thế giới”.

“Thật à?” Isabel hỏi.

Ren gật. “Dân số Ý có thể giảm một nửa mỗi 40 năm nếu xu hướng đó không thay đổi”.

“Nhưng đây là đất nước công giáo. Điều đó chẳng phải tự nhiên mang nghĩa đông con sao?”

“Dân Ý thậm chí không đi thành đám đông cơ”, Vittorio trả lời. “Khách Mỹ của tôi luôn ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng chỉ một phần nhỏ dân chúng thực sự hành lễ Công giáo”.

Ánh đèn pha xe hơi rọi xuống con đường nhỏ cắt ngang cuộc nói chuyện. Isabel liếc vào đồng hồ. Đã sau 11 giờ, hơi muộn đối với khách thăm. Ren đứng dậy. “Tôi sẽ xem ai đến”.

Vài phút sau anh vào vườn với Tracy Briggs, người vẫy tay mệt mỏi với Isabel. “Chào”

“Ngồi xuống trước khi em đổ sụp”, Ren lầu bầu. “Anh sẽ lấy cho em chút gì để ăn”

Khi Ren đi vào trong, Isabel bắt đầu màn giới thiệu. Tracy mặc một chiếc váy bầu đắt tiền khác nhưng nhầu nhĩ và vẫn đi đôi xăng đan tồi tệ cô mang hôm qua. Bất chấp điều đó, trông cô thật đẹp.

“Chuyến thăm quan thế nào?” Isabel hỏi.

“Dễ chịu. Không có trẻ con.”

Ren hiện ra bê một đĩa chất đầy những thứ còn lại. Anh đặt nó trước mặt cô, rồi rót đầy nước vào cốc. “Ăn rồi về nhà đi”

Trông Vittorio choáng váng.

“Chúng tôi đã từng kết hôn”, Tracy giải thích khi cây nến cuối cùng tắt phụt trên đầu . “Ren đã bỏ qua sự thù địch”.

“Cứ bình tĩnh”, Isabel nói. ‘Ren vẫn vô cảm như thường lệ”. Dẫu sao cũng không vô cảm tới mức không chắc chắn Tracy có nhiều đồ ăn.

Tracy nhìn một cách khao khát về phía căn nhà nông trại. “Nơi đây thật thanh bình. Quá người lớn”.

“Quên đi”, anh nói. “Anh đã chuyển vào đó rồi, và không còn phòng nào cho em đâu”

“Anh chưa chuyển vào”, Isabel nói , dù cô nghĩ anh đã làm điều đó.

“Thoải mái đi”, Tracy nói. “Tôi dễ chịu vì xa chúng chừng nào, tôi lại nhớ chúng phát điên hàng giờ liền chừng đó”.

“Đừng để chúng tôi giữ cô thêm phút nào nữa”.

“Lúc này chúng đã ngủ rồi. Chẳng có lý do nào phải vội về cả”.

Ngoại trừ bắt tay làm lành với chồng em, Isabel nghĩ.

“Kể xem chị đi đâu hôm nay nào”, Vittorio nói.

Cuộc nói chuyện đi vào những khu vực địa phương, chỉ có Giulia vẫn im lặng. Isabel nhận ra cô ta lặng tiếng từ lúc Tracy xuất hiện, gần như bực bội. Bởi Tracy thân thiện nên Isabel không hiểu chuyện này.

“Em mệt quá, Vittorio”, cô ta bất ngờ nói. “Chúng ta phải về nhà thôi”.

Isabel và Ren tiễn họ tới tận xe, và vào lúc họ đến đó, Giulia đã phục hồi sự vui tươi đủ để mời họ tới nhà cô ăn tối tuần tới. “Và chúng ta sẽ đi tìm nấm sớm thôi, nhé?”

Isabel thích thú tới mức cô suýt quên việc Giulia và Vittorio là một trong những kẻ cố tống cô ra khỏi nhà. Tuy vậy, cô vẫn đồng ý.

Khi cặp vợ chồng lái xe đi, Tracy nhai trệu trạo mẩu bánh mì trên đường tới xe mình. “Đến lúc phải về rồi”.

“Ngày mai tôi sẽ trông lũ trẻ một lúc nếu cô muốn”, Isabel nói. “Điều đó cho cô và Harry một cơ hội nói chuyện”.

“Không được”, Ren nói. “Chúng ta đã có kế hoạch rồi. Và Isabel không tin vào việc chõ mũi vào chuyện người khác, phải không Isabel?”

“Trái lại, tôi sống để can thiệp”.

Tracy cười mệt mỏi. “Tới trưa mai Harry đã đi được nửa đường tới biên giới Thụy Sĩ . Anh ta không để một điều nhỏ nhặt như nói chuyện với vợ can thiệp vào công việc đâu”.

“Có lẽ cô đánh giá sai anh ấy rồi”.

“Có lẽ không”. Tracy ôm Isabel, rồi Ren, người xiết vai cô thân ái và giúp cô vào xe.

“Tôi sẽ tặng Anna và Marta một món tiền khá vì đã trông lũ trẻ hôm nay”, cô nói.

“Cảm ơn vì bữa tối”.

“Có gì đâu. Đừng làm điều gì ngốc nghếch đấy”.

“Không phải tôi đâu”.

Khi Tracy lái xe đi, dạ dày Isabel lộn nhào. Cô chưa sẵn sàng ở một mình với Ren, chưa, cho đến lúc cô có thêm chút thời gian để tiếp nhận sự thật là cô gần như đã quyết định trở thành người tình nữa của anh.

“Cô lại hoảng lên đấy à?” anh nói khi cô hướng vào bếp.

“Tôi đang chuẩn bị rửa bát, thế thôi”.

“Tôi đã trả tiền Marta để mai rửa bát rồi. Vì Chúa, đừng căng thẳng thế. Tôi sẽ không nhảy bổ vào cô đâu”.

“Anh nghĩ tôi sợ anh à?” Cô chộp lấy khăn lau đĩa. “À nghĩ lại đi, ngài Bất khả kháng, bởi quan hệ của chúng ta có đi xa hơn hay không là quyết định của tôi, không phải của anh”.

“Tôi thậm chí còn không được biểu quyết à”

“Tôi biết anh sẽ biểu quyết thế nào mà”.

Nụ cười của anh tỏa ra dấu hiệu nhục cảm lồ lộ. “Và tôi có ý tưởng khá hay cô sẽ biểu quyết thế nào. Dù vậy…” Nụ cười nhạt đi. “Cả hai chúng ta cần chúng ta biết rõ sẽ đi tới đâu”.

Anh muốn cảnh báo cô tránh xa, bởi cô quá ngây thơ để đoán anh không đề nghị mối quan hệ lâu dài. “Đừng phí lời. Điều duy nhất tôi có thể- và tôi nhấn mạnh ‘có thể’ bởi tôi vẫn đang nghĩ về nó- điều duy nhất tôi có thể muốn ở anh là cái cơ thể tuyệt vời đó, nên tốt hơn hết anh cho tôi biết ngay bây giờ liệu tôi có làm vỡ tim sau khi tôi bỏ rơi anh không”.

“Chúa ơi, cô đúng là một cô nhóc hỗn xược”.

Cô nhìn lên. “Anh thì không đấy, Chúa ạ. Hãy tha thứ cho Ren vì đã thiếu tôn trọng”

“Đó không phải lời cầu nguyện”.

“Nói với Ngài đi”.

Anh biết rằng về phần anh không tốn nhiều cố gắng để cô quên rằng cô chưa sẵn sàng thực hiện bước cuối cùng. Thêm một nụ hôn được thực hiện tốt sẽ làm điều đó. Cô nhìn anh cố quyết định xem nên hối thúc cô hay không và cô không biết mình hài lòng hay hối tiếc khi anh tiến về phía cầu thang.

******

Tracy bám vào tay vịn cầu thang đi lên gác. Cô thấy mình như con bò cái vậy, nhưng bởi cô luôn cảm thấy mình như bò cái lúc mang bầu bảy tháng, một con bò cái Elsie khỏe mạnh, to tướng với đôi mắt tròn, cái mũi bóng loáng và chiếc dây chuyền tinh xảo quanh cổ. Cô yêu việc mang bầu, ngay cả khi đầu cô luôn giơ trên bồn cầu toa lét, mắt cá sưng phồng và việc phô bày đôi chân chẳng còn gì ngoài ký ức. Đến giờ cô chưa bao giờ lo lắng về những vết rạn lan rộng như những tia sét ngang qua bụng hay bộ ngực lớn chảy xuống bởi Harry bảo chúng thật đẹp. Anh nói việc có bầu khiến cô mang mùi hương nhục dục. Rõ ràng anh chẳng thấy cô có gì gợi cảm lúc này hết.

Cô đi xuôi hành lang về phía phòng mình. Trần nhà vẽ tranh với những đường gờ nặng nề và những đồ thủy tinh Murano không phải phong cách của cô, nhưng chúng hợp với vẻ lịch lãm u ám của anh chồng cũ. Cân nhắc cái cách cô nhảy bổ vào anh, anh không phải là kẻ tệ bạc như cô nghĩ, điều đó chứng tỏ bạn chưa bao giờ đoán được chính xác người ta sẽ hành xử thế nào, ngay cả đó là người bạn biết rõ nhất.

Cô mở cửa phòng ngủ rồi dừng ngay bên trong khi đèn từ hành lang hắt xuống giường. Harry nằm ngửa giữa ga giường cô, những âm thanh phát bực phát ra từ miệng anh không hẳn là tiếng ngáy, nhưng cũng chẳng phải không.

Anh vẫn ở đây. Cô không hoàn toàn chắc về việc anh sẽ còn ở đây đến hết ngày. Cô cho phép mình có chút hy vọng, nhưng nó không kéo dài. Chỉ cảm giác trách nhiệm khiến anh không bỏ đi ngay lập tức. Việc đầu tiên anh làm sáng mai là lái xe đi .

Xét về bề ngoài, Harry hết sức bình thường nếu so sánh với Ren. Khuôn mặt anh quá dài, hàm quá cứng cỏi và mái tóc nâu nhạt bắt đầu thưa đi trên đỉnh đầu. Những nếp nhăn nơi góc mắt chưa ở đó vào đêm tiệc cốc tai đáng sợ 12 năm trước khi cô bất thình lình cố tình đổ ly rượu vào lòng anh.

Khoảnh khắc thấy anh, cô đã quyết định lột quần áo anh ra, nhưng anh không để chuyện đó dễ dàng. Như anh giải thích sau này, đàn ông như anh không thường có phụ nữ đẹp xông vào. Nhưng cô biết điều cô muốn, và cô muốn Harry Briggs. Diện mạo chắc chắn và vẻ thông minh thầm lặng của anh là thuốc giải tuyệt vời cho cuộc sống hoang dã, không mục đích của cô.

Giờ Connor nằm vắt ngang ngực anh, những ngón tay bụ bẫm tóm lấy cổ áo trong của bố. Brittany áp vào bên kia, mảnh cuối cùng còn lại của chiếc chăn lông vũ tơi tả phủ lên một cách tay. Steffie cuộn tròn như một quả bóng ném côn trùng chặt cứng gần chân anh. Chỉ có Jeremy là mất tích và cô ngờ rằng đó là hành động quyết chí cuối cùng để giữ bố trong phòng thay vì cuộn quanh bố cùng với “lũ quỉ”.

Trong suốt 12 năm qua Harry luôn điềm tĩnh trước cơn bốc hỏa của cô, kiên nhẫn chịu đựng mọi cảm xúc quá độ và những bi kịch làm nên con người cô. Bất chấp tình yêu họ dành cho nhau, đó không phải là sự kết hợp dễ dàng. Sự lộn xộn của cô khiến anh phát điên, và cô ghét kiểu anh thu mình lại khi cô cố bắt anh bộc lộ cảm xúc của mình. Cô luôn ngấm ngầm sợ hãi rằng cuối cùng anh sẽ rời bỏ cô để tới với người giống anh hơn.

Connor cựa quậy và lăn lên trên ngực bố. Harry kéo con sát lại theo bản năng. Bao nhiêu đêm rồi họ cùng lũ trẻ ở trên giường. Cô chưa bao giờ đuổi chúng đi cả. Dường như không hợp lý khi tất cả những người tin cậy nhất trong gia đình, những người bố người mẹ, lại cho phép mình tìm sự thoải mái trong đêm cùng nhau khi đứa bé nhất và tổn thương nhiều nhất được mong chờ ngủ riêng. Sau khi Brittany chào đời, họ chuyển tấm trải cỡ đại xuống mặt sàn để không phải lo việc lũ trẻ ngã khỏi giường trong đêm và bị đau. (sao giống nhà mình quá).

Bạn bè cô hoài nghi.”Hai người làm thế nào mà quan hệ được nhỉ?” Nhưng cửa nhà họ có khóa chắc chắn và cô và Harry luôn tìm được cách. Luôn luôn là thế đến lần mang thai cuối cùng này, khi anh rốt cục đã chán ngấy cô.

Anh ngọ nguậy rồi mở mắt. Chúng lang thang vô định đến lúc chiếu vào cô. Trong khoảnh khắc cô nghĩ đã trông thấy tia sáng quen thuộc ấy, tình yêu thủy chung trước sau như một, nhưng rồi vẻ mặt anh trống rống, và cô chẳng nhìn thấy gì nữa.

Cô ngoảnh đi và tìm một chiếc giường trống.

*****

Trong ngôi nhà đá ở vùng ngoại ô Casalleone, Vittorio Chiara kéo vợ sát vào mình. Giulia thích ngủ với ngón tay để trong tóc chồng và đó là nơi cô đặt tay lúc này, những ngón tay đan qua những món tóc dài. Nhưng cô không ngủ. Ngực anh ướt đẫm dưới má cô nên anh biết cô đang khóc, và những giọt nước mắt thầm lặng làm tan nát trái tim anh.

“Isabel sẽ đi vào tháng 11”, anh nói. “Cho đến lúc đó chúng ta sẽ làm điều tốt nhất có thể “.

“Điều gì xảy ra nếu chị ấy không đi? Tất cả những gì chúng ta biết là ông ta sẽ bán ngôi nhà đó cho chị ấy”.

“Đừng mua phiền chuốc bực vào mình, cara”

“Em biết anh đúng, nhưng…”

Anh xoa vai cô để làm cô yên lặng. Vài ngày trước anh đã ân ái với cô, nhưng điều đó không còn quá vui sướng nữa. “Chúng ta đã đợi một thời gian dài rồi”, anh thì thầm.

“Tháng 11 không quá xa đâu”.

“Họ là những người tốt”.

Nghe cô quá buồn đến nỗi anh không chịu nổi, anh nói điều duy nhất anh nghĩ có thể làm cô vui lên. “Anh sẽ ở Cortona vào đêm thứ tư với những người Mỹ mà anh đưa đi. Em sẽ gặp anh chứ”.

Cô không trả lời trong một lúc, nhưng rồi cô gật đầu vào cằm anh. “Em sẽ ở đó”, cô nói, nghe buồn rười rượi như anh cảm nhận.

“Đây là thời điểm nó sẽ có tác dụng, em cứ chờ xem”.

Hơi thở cô vương vấn trên da anh. “Chỉ khi chị ấy đi thôi”.

*****

Có gì đó làm Isabel tỉnh dậy. Cô ngọ nguậy trên giường, rồi bắt đầu trở dậy chỉ để nghe lại nó, một tiếng gõ vào cửa sổ. Cô nghiêng người lắng nghe.

Lúc đầu cô chẳng nghe thấy gì, nhưng sau đó nó trở lại: âm thanh của viên sỏi ném vào kính. Cô đứng dậy và băng qua sàn. Ngoài cửa sổ chỉ thấy ánh trăng nhàn nhạt rọi sáng khu vườn. Và rồi cô thấy nó.

Một bóng ma.

Nó di chuyển qua rừng ô liu, một bóng ma hư ảo. Cô nghĩ tới việc đánh thức Ren, nhưng tới chỗ nào gần giường anh dường như cũng chẳng phải ý hay. Tốt nhất là chờ tới sáng.

Bóng ma lủi vào sau một gốc cây rồi lại hiện ra. Isabel vẫy vẫy, đóng cửa sổ lại và trở về giường.

Bình luận