Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Breathing Room

Chương 24

Tác giả: Susan Elizabeth Phillips

Thế giới ngăn nắp của Isabel đã tách ra và cô nhảy vào trung tâm của nó. Giọng nói đập vào gót chân cô, ngân vang trong đầu cô. Nắm lấy sự hỗn loạn.

Cô chạy như ma đuổi vòng theo khúc quanh của ngôi nhà, bức tượng lộng lẫy dính chặt vào ngực. Cô muốn bay lên, nhưng không có cánh, không có máy bay, cũng chẳng có cái Panda của cô. Tất cả những gì cô muốn là…

Cái Maserati của Ren.

Cô đâm bổ về phía đó. Trần xe đã hạ xuống và trong ngày hỗn loạn này cô thấy chìa khóa vẫn dính ở ổ nơi Giancarlo đã để quên. Cô phanh lại cạnh xe, hôn bức tượng, quẳng nó vào ghế khách. Rồi cô nhấc váy lên và leo qua cửa.

Động cơ đầy mãnh lực gầm lên đầy sức sống khi cô vặn chìa trong ổ.

“Isabel”

Những chiếc ô tô khác đã vây cô cả ba mặt. Cô vặn mạnh tay lái, đạp xuống chân ga, và phóng ngang qua bãi cỏ.

“Isabel!”.

Nếu đây là cảnh trong một bộ phim của anh, Ren sẽ nhảy từ một cái ban công xuống rồi hạ trên xe khi cô vẫn lái bên dưới. Nhưng đây là đời thực, và cô có mọi sức mạnh.

Cô vẫn lái xe qua bãi cỏ, chạy đua giữa những bụi cây về phía con đường. Những cành cây quất vào sườn xe và lớp cỏ bắn tung lên. Một cành cây làm gẫy gương xe khi cô phóng giữa những cây bách để tới đường chính. Lốp xe nghiến vào lớp sỏi. Cô sang số, và chiếc Maserati liệng một cái khi cô ngoặt vào đường chính, để lại tất cả đằng sau trên đường lên đỉnh núi.

Nắm lấy sự hỗn loạn. Làn gió quất vào tóc cô. Cô liếc sang bức tượng bên cạnh mình và cười vang.

Một biển gỗ vỡ vụn khi đập vào cái cản sốc khi cô bẻ lái lần đầu. Lần tới, cô phá tan cái chuồng gà bỏ hoang. Trên bầu trời những đám mây đen sà xuống thấp hơn. Cô nhớ đường tới lâu đài đổ nát từ ngày cô và Ren lái tới để thám thính, nhưng cô đã vượt quá con đường đang tìm và phải làm một cú quành lại qua vườn nho cuả ai đó. Khi cô tìm đúng đường, bánh xe lún sâu làm chiếc xe chấn động mạnh. Cô đạp thật mạnh khi cố leo lên. Một lúc lâu, chiếc Maserati lắc lư, rồi gầm xe thoát được vũng lầy và cô chạm tới đỉnh. Cô tắt động cơ, chộp lấy bức tượng, rồi nhảy ra ngoài.

Khi tới lối mòn, đôi xăng đan của cô trượt trên đá. Gió thổi càng mạnh hơn ở độ cao hơn, nhưng cây cối bảo vệ cô khỏi những cơn gió tệ nhất. Cô giữ bức tượng chặt hơn và tiếp tục leo.

Tới cuối đường mòn, cô bước vào một bãi trống. Những cơn gió túm lấy cô và cô sẩy chân nhưng chưa ngã. Phía trước, khu phế tích sừng sững hiện trên nền trời dông bão, những đám mây đen xì cuộn lại sát trên đầu tới mức cô muốn chìm ngập ngón tay mình vào trong chúng.

Cô cúi người trong gió và chậm chạp đi qua cổng tò vò đổ nát và những tháp canh đã đổ sụp tới bức tường chơ vơ trên đỉnh núi. Cô bám vào những tảng đá bằng một tay, bức tượng trong tay kia và leo lên đỉnh. Vật lộn với gió, cô đứng dậy.

Cảm giác ngây ngất làm cô choáng ngợp. Những cơn gió xé toạc váy cô, những đám mây sôi sục trên đầu cô, thế giới nằm dưới chân cô. Cuối cùng cô hiểu cái gì đã chạy trốn cô lúc trước. Cô chưa bao giờ nghĩ những điều nhỏ nhặt. Không cô đã nghĩ quá lớn lao và mất đi tầm nhìn về mọi điều cô muốn cho cuộc đời mình. Giờ cô biết điều mình phải làm.

Khuôn mặt hướng lên bầu trời, cô dâng lên bí mật của sự sống. Sự hỗn loạn, sự náo động, sự rối ren huy hoàng. Kiễng chân lên, cô nâng bức tượng lên cao quá đầu và dâng mình cho chúa của sự hỗn loạn.

Sự rối loạn sau khi tán dù đổ sụp làm Ren chậm trễ và Isabel đã leo vào chiếc Maserati vào lúc anh vừa tới trước khu biệt thự. Bernado đã sẵn sàng, nhưng bởi lúc này anh ta không làm nhiệm vụ nên anh lái chiếc Renault thay vì xe cảnh sát. Họ ném mình vào trong và theo sát cô.

Không mất nhiều thời gian để Ren tìm ra cô đang tới đâu, nhưng chiếc Renault không có có gì giống cái Maserati của anh. Khi cuối cùng họ cũng tới lối mòn, anh đã toát mồ hôi lạnh.

Anh cố thuyết phục Bernardo ở lại xe và tự mình đi theo cô, chạy một mạch từ đầu lối mòn vào khu lâu đài đổ nát. Tóc dựng trên gáy khi anh thấy cô phía xa. Cô đứng trên đỉnh bức tường đổ, in bóng trên biển mây giận dữ. Làn gió liên hồi đập vào người cô và tua váy bay quanh cô như những lưỡi lửa màu cam. Mặt cô hướng lên trời, và cả hai tay cô đưa lên, một tay giữ bức tượng.

Từ xa, một tia chớp rạch ngang bầu trời, nhưng từ nơi anh đang đứng, nó dường như đến từ đầu ngón tay cô. She was a female Moses receiving God’s second set of Commandments (câu này chả hiểu gì)

Anh không còn nhớ được dù chỉ một trong những lý lẽ hay ho để rời bỏ cô. Cô là một món quà- một món quà anh hầu như không có can đảm để thỉnh cầu. Giờ khi anh ngắm cô đứng không hề sợ hãi đương đầu với sức mạnh thiên nhiên, sức mạnh của cô lấy mất hơi thở anh. Cắt bỏ cô khỏi đời anh cũng như từ bỏ tâm hồn anh. Cô là tất cả đối với anh- bạn bè, người tình, lương tâm, niềm đam mê của anh. Cô là câu trả lời cho mọi lời kinh anh chưa bao giờ đủ tinh thần để cầu nguyện. Và nếu anh không hoàn hảo đối với cô như anh muốn, cô phải làm việc chăm chỉ hơn để cải tạo anh.

Anh nhìn một ánh chớp khác bắn ra từ đầu ngón tay cô. Những hạt mưa bắt đầu ném vào anh, và gió táp vào chiếc sơ mi. Anh bắt đầu chạy. Qua những phiến đá nhiều tuổi đời. Qua những vườn nho cổ kính. Qua thời gian tự nó trở thành một phần cơn bão ở cô.

Anh giục mình tới sát cô ở bức tường. Gió tạo nên quá nhiều tiếng ồn nên cô không nghe được anh đang tiến tới, nhưng chỉ vật sống bị bắt bất ngờ, và cô không giật mình khi nhận ra cô không ở một mình nữa. Cô chỉ hạ tay xuống và quay về phía anh.

Anh nóng lòng chạm vào cô, để xoa dịu những món tóc rối bời bay tung quanh đầu cô, để kéo cô vào vòng tay mình, hôn cô và yêu cô, nhưng có gì đã thay đổi vĩnh viễn và máu anh trở nên lạnh cóng với ý nghĩ rằng đó có thể là tình yêu cô dành cho anh.

Một tia chớp khác làm rạn vỡ bầu trời. Cô không bận tâm tới an toàn của mình, nhưng anh thì có và anh kéo bức tượng khỏi những ngón tay cứng đờ. Anh quẳng nó xuống đất nơi nó không còn là cột thu lôi nữa. Thay vào đó, anh thấy mình nhìn chằm chằm vào tay, cảm thấy sức mạnh rộn ràng xuyên qua anh. Anh hiểu cô chẳng phải là người duy nhất có thể làm giao kèo. Giờ là từ phía anh, một giao kèo chống lại mọi bản năng đàn ông anh sở hữu.

Anh ngửa mặt lên như cô lúc trước, nâng bức tượng lên trời. Đầu tiên cô thuộc về Chúa, anh hiểu điều đó. Tiếp theo cô thuộc về chính mình, không nghi ngờ gì về việc này. Chỉ sau đó cô mới thuộc về anh. Đó là thiên tính của người phụ nữ anh yêu. Chính là vậy.

Anh hạ bức tượng xuống rồi quay trở lại cô. Cô nhìn anh, nhưng nét mặt khó dò. Anh không biết làm gì. Anh có kinh nghiệm vô bờ với phụ nữ ghê gớm, nhưng thánh nữ là chuyện khác, anh khao khát vị thánh đặc biệt này vượt xa mọi lý lẽ.

Chiếc váy của cô quất vào ống quần anh, và những giọt mưa đã biến thành ngòi nổ giận dữ. Một cơn điên cuồng khủng khiếp túm lấy anh. Chạm vào cô sẽ là sự liều lĩnh lớn nhất trong đời, nhưng không sức mạnh nào trên trái đất có thể ngăn anh lại. Nếu anh không hành động, anh sẽ mất cô mãi mãi.

Trước khi lòng can cảm chạy trốn, anh kéo mạnh cô vào mình. Cô không biến thành tro như anh lo sợ. Thay vào đó, cô đáp ứng nụ hôn của anh với ngọn lửa trừng phạt.Dù sao anh cũng đã hiểu, hòa bình và tình yêu chính là vũ khí của người chị em song sinh thuần hóa thú dữ của cô. Thánh nữ này đã bị sai khiến bởi sự chinh phục và hàm răng sắc của cô ngập vào môi dưới anh. Anh chưa bao giờ cảm thấy gần với cái chết hay sự sống hơn thế. Với gió mưa thét gào quanh họ, anh dùng sức mạnh của mình kéo cô xuống bức tường và đặt cô dựa vào đá.

Cô có thể cưỡng lại, cô có thể chống lại anh, anh trông đợi cô làm thế, nhưng không. Ngón tay cô kéo quần áo anh. Anh là kẻ cô chọn để phục vụ .

Anh đẩy váy cô tới eo và giật quần lót cô ra. Một phần trong anh còn nghĩ được thắc mắc về số phận của người cố đòi hỏi thần thánh, nhưng anh không còn lựa chọn nữa. Không, ngay cả mối đe dọa chết người cũng không thể ngăn anh.

Những viên đá đâm vào cánh tay anh và sau chân cô nhưng cô mở rộng đùi mình cho anh. Cô ướt đẫm. Ướt đẫm và sôi sục dưới những ngón tay anh. Anh dang chân cô rộng hơn và chìm vào thật sâu.

Cô ngửa mặt lên hứng mưa khi anh ở bên trong. Anh hôn cổ cô, đường cổ họng cô. Cô cuộn chân quanh hông anh và kéo anh vào sâu hơn, sử dụng anh như anh sử dụng cô.

Họ vật lộn cùng nhau, leo lên nhau. Cơn bão quất vào cơ thể họ, thúc giục họ tiếp tục bởi những bóng ma những người cổ xưa từng ân ái bên trong những bức tường này. Anh yêu em, anh hét lên, nhưng anh giữ những từ đó trong đầu mình, bởi chúng quá nhỏ bé để biểu lộ xúc cảm mênh mông anh cảm nhận.

Cô ôm anh chặt hơn và thì thầm vào tai anh. “Hỗn loạn”.

Anh chờ đến kết cục, khoảnh khắc cuối cùng trước khi họ đánh bất bản thân mình, mảnh thời gian chia tách họ khỏi cái vĩnh viễn. Rồi anh nắm tay quanh bức tượng và kéo mạnh nó sát bên người cô.

Một ánh chớp xẻ đôi bầu trời, và họ ném mình vào cơn thịnh nộ của bão.

Sau đó cô chẳng nói gì. Họ rời khỏi bức tường đi vào dưới tán cây. Anh chỉnh lại quần áo. Họ đi qua khu phế tích về phía đường mòn. Không đụng chạm.

“Mưa tạnh rồi”. Giọng anh khàn lại vì cảm xúc. Anh vẫn cầm bức tượng trong tay.

“Em nghĩ quá to tát”, cuối cùng cô nói.

“Em á?” Anh không biết cô đang nói chuyện gì. Anh nuốt lại cục nghẹn nơi cổ. Nếu anh không làm điều này đúng ngay lần đầu, không có gì bảo đảm cho việc dành lại cô. “Anh yêu em. Em biết điều đó mà phải không?”

Cô không trả lời, thậm chí cả nhìn anh nữa. Đã hơi quá muộn, chính xác điều anh sợ.

Họ chậm rãi đi xuống lối mòn theo cùng những giọt nước nhỏ thành dòng từ tán lá cây. Cuối đường Ren thấy Bernardo đứng bên chiếc Maserati. Anh ta đã đưa nó ra khỏi vũng lầy và tiến lên trước nom không vui nhưng quả quyết.

“Signora Favor, tôi lấy làm tiếc phải báo cho chị biết rằng chị đã bị bắt”.

“Chắc hẳn điều này không cần thiết”. Ren nói.

“Chị đã hủy hoại tài sản”.

“Khó như vậy được”, anh chỉ rõ. “Tôi sẽ quan tâm tới việc đó”.

“Nhưng sao mà anh quan tâm được những mạng sống mà chị ta đe dọa với lối lái xe bất cẩn đó?”

“Đây là Ý mà”, anh nói. “Ai mà chẳng lái xe bất cẩn”.

Nhưng Bernado hiểu nhiệm vụ của mình. “Tôi không đề ra luật. Signora, giá chị đi cùng tôi”.

Nếu đây là trong một bộ phim, cô sẽ dính lấy tay Ren, run rẩy trong sợ hãi, nhưng đây là Isabel, và cô chỉ gật đầu. “Tất nhiên rồi”.

“Isabel…”

Cô trượt vào ghế sau chiếc Renault của Bernado không thèm biết đến sự hiện diện của Ren. Anh đứng trơ khấc nhìn họ khuất dần.

Anh nhìn chiếc Maserati. Chiếc gương bên đã biến mất, cái cản sốc lõm vào, một vết xước trên lớp sơn đen bên sườn xe, nhưng anh không thể khiến mình quan tâm đến bất cứ điều gì ngoại trừ anh chính là người đã đẩy cô vào sự liều lĩnh nguy hiểm như thế.

Anh đút tay vào túi. Có lẽ anh không nên hối lộ Bernado với hứa hẹn chiếc máy tính xịn nhất cho trụ sở cảnh sát nếu anh ta bắt cô, nhung anh có thể làm gì đây để bảo đảm cô không bỏ đi trước khi anh có cơ hội xếp đặt mọi thứ đúng đắn? Trái tim nghẹt ở cổ, anh chậm rãi đi tới chiếc xe.

******

Ánh sáng duy nhất trong phòng là từ chiếc đèn nê ông chập chờn đặt trong lồng thép. Giờ đã quá chín giờ, và Isabel chẳng thấy ai từ sau khi cô tới, khi Harry xuất hiện với vài thứ quần áo khô mà Tracy lấy được. Cô nghe những bước chân tới gần, và cô nhìn lên thấy cửa mở ra.

Ren bước vào. Sự hiện diện của anh lấp đầy căn phòng nhỏ. Ngay cả ở đây, anh cũng chọn chỗ giữa phòng. Cô cố không đọc vẻ mặt anh. Anh là diễn viên và anh có thể diễn bất cứ cảm xúc nào anh muốn.

Cửa đóng lại sau lưng anh, và cái khóa bấm tạch một cái. “Anh phát điên lên được”, anh nói.

Nhìn anh chẳng điên tí nào. Anh trông đầy mục đích nhưng căng thẳng. Cô đặt miếng giấy để trên đầu gối sang bên , miếng giấy cô yêu cầu Bernado đưa cho cô. “Điều đó giải thích tại sao mất ba giờ anh mới tới đây được”.

“Anh phải gọi vài cú điện thoại”.

“À, điều đó giải thích mọi chuyện”.

Anh tới gần cô hơn và ngắm cô, nhìn không thoải mái. “Chuyện điên cuồng trên đỉnh núi… Nó hơi dữ dội. Em ổn chứ?”

“Em khá cứng rắn đấy. Sao, em làm anh tổn thương à?”

Môi anh mím lại. Cười hay nhăn nhó, cô không chắc. Anh trượt tay và túi và ngay lập lức rút ra. “Em có ý gì khi nói em nghĩ quá to tát?”

Cô biết chỗ của mình trong thế giới này, và không có lý do nào không giải thích cả. “Đời em. Em luôn bảo mọi người phải nghĩ lớn, nhưng cuối cùng em nhận ra đôi khi chúng ta có thể nghĩ quá to tát”. Cô chuyển đến ngồi trên cạnh giường.

Anh không hiểu em định nói gì”.

“Em nghĩ quá lớn tới mức em mất tầm nhìn về cuộc đời em muốn”.

“Đời em là giúp đỡ mọi người”, anh dữ dội nói. “Em chưa bao giờ mất tầm nhìn đó cả”.

“Đó là cái tầm đấy”. Cô xếp tay lại trong lòng. “Em không cần lấp đầy thính phòng. Em không cần một căn nhà gần Công viên trung tâm hay một tủ quần áo đầy những trang phục thiết kế. Cuối cùng tất cả những thứ đó làm em ngột ngạt. Nghề nghiệp của em, những tài sản em sở hữu, tất cả chúng đã cướp đi món quà thời gian của em và em mất đi tầm nhìn”.

“Giờ em đã có lại nó”. Đó là lời khẳng định, không phải câu hỏi. Anh hiểu một điều quan trọng đã thay đổi trong cô.”Em đã có lại nó”. Cô cảm thấy hài lòng khi giúp đỡ Tracy và Harry hơn là từ bài giảng cuối cùng ở Tòa Carnegie. Cô không muốn là người thuyết giảng đám đông bữa. “Em sẽ mở phòng tư vấn nho nhỏ cho tầng lớp bình dân. Không có chỗ cho ý thích nhất thời. Nếu mọi người không trả được chi phí, cũng ổn thôi thôi. Nếu họ có thể trả sẽ tốt hơn nhiều. Em sẽ sống giản dị”.

Mắt anh nheo lại trong cái nhìn chăm chú của gã đàn ông bị xúc phạm. “Anh e là anh có vài tin sẽ làm rối những kế hoạch đơn giản đó”.

Cô đã nắm bắt khái niệm hỗn loạn, và cô chờ nghe điều anh nói.

Anh tiến đến gần áp đảo cô, điều cô thấy thú vị hơn là đe dọa. “Em làm mọi người tức điên khi đánh cắp bức tượng”.

“Em không đánh cắp. Em chỉ mượn thôi”.

“Không ai biết cả, và giờ những quan chức địa phương muốn nhốt em lại 10 năm tới đấy”.

“10 năm á?”

“Hơn kém một chút. Anh nghĩ về việc nói với đại sứ quán Hoa Kỳ, nhưng điều đó có vẻ liều”.

“Anh có thể đề cập tới việc em đã cống hiến cho sở thuế bao nhiêu tiền trong năm nay”.

“Anh không nghĩ khơi lên những tội lỗi của em trong quá khứ là hay đâu”. Anh dựa vai vào bức tường phủ graffiti, nhìn tự tin hơn lúc mới tới. “Nếu em là công dân Ý, em có thể không bị bắt, nhưng thực tế em là người nước ngoài khiến chuyện này phức tạp hơn”.

“Nghe như em cần luật sư vậy”.

“Luật sư thường nhầm lẫn mọi thứ ở Ý”.

“Chắc em phải ngồi tù rồi?”

“Không nếu theo kế hoạch của anh. Nó hơi quyết liệt, nhưng anh có mọi lý do để tin rằng nó sẽ cho em ra tù khá nhanh”.

“Em khá tò mò muốn xem đó là gì”

“Anh có hai quốc tịch. Em biết mẹ anh là người Ý, nhưng anh không rõ đã bảo em là anh sinh ở Ý chưa”.

‘Chưa”.

“Bà đang dự tiệc ở Rome lúc sinh anh. Anh là người Ý, và anh e rằng điều đó có nghĩa chúng ta phải kết hôn thôi”.

Điều đó làm cô té khỏi giường “Anh nói gì vậy?”

“Anh đã nói với quan chức địa phương và theo cách của họ, họ cho biết sẽ không nhốt em trong tù nếu em là vợ của dân ở đây. Và bởi dẫu sao em cũng mang bầu…”.

“Em không mang bầu”.

Anh vẫn quan sát cô từ dưới đôi mày lưỡi mác. “Rõ ràng em đã quên chuyện chúng ta mới làm vài giờ trước và chính xác nơi bức tượng đó ở khi chúng ta tiến hành”.

“Em không tin bức tượng”.

“Từ khi nào vậy?” Anh giơ một tay lên. “Anh không tưởng tượng được loại quỷ nào chúng ta thụ thai ở đó. Khi anh nghĩ về cơn bão đó…”. Anh rùng mình rồi cúi xuống cô. “Em có ý tưởng gì về việc nuôi một đứa trẻ như vậy sẽ thế nào không? Điều thứ nhất là kiên nhẫn. May mắn là em có nhiều phẩm chất đó. Cứng rắn, Chúa biết, em có cứng rắn. Và khôn ngoan. À, đủ để nói về chuyện này. Tính tất cả mọi thứ, em sẵn sàng đương đầu với thử thách rồi”.

Cô nhìn anh trân trân.

“Anh định sẽ làm phần mình, đừng nghĩ là anh không làm. Anh khá tốt về việc luyện ngồi bô đấy”.

Điều này xảy ra khi bạn chào đón sự hỗn loạn vào cuộc đời bạn. Cô cố không chớp mắt. “Đáng lẽ em phải quên anh đã chạy như một thằng hèn khi em trở nên quá nhiều đối với anh?”

“Anh rất cảm kích nếu em như vậy”. Anh quan sát cô với gì đó như sự khẩn nài.

“Cả hai chúng ta đều biết anh vẫn là một công trình đang hoàn thiện. Và anh có một món quà tuyệt vời để giúp em quên đi”.

“Anh mua quà cho em à?’

“Không chính xác là mua. Một trong những cú điện thoại anh gọi sau khi em bị ném vào tù là tới Howard Jenks”.

Dạ dày cô chìm xuống. “Đừng bảo em anh sẽ không làm phim đó”.

“Oh, anh sẽ làm phim đó. Nhưng Oliver Craig và anh sẽ đổi vai cho nhau”.

“Em không hiểu”.

“Anh đóng vai Nathan”.

“Nathan là anh hùng”.

“Đúng vậy”.

“Anh ta là một gã khờ sách vở”

“Hãy nói anh ta là một thử thách testosterone”.

Cô ngồi xuống giường và cố mường tượng Ren như một Nathan tính cách dịu dàng, vụng về, sách vở. Chậm rãi, cô lắc đầu. “Anh sẽ thật tuyệt”.

“Anh cũng nghĩ vậy”, anh nói trong sự hài lòng. “May mắn thay, Jenks là một gã đàn ông có tầm nhìn xa, và ông hiểu ngay lập tức. Craig đang quay. Hãy chờ đến lúc gặp anh ấy. Anh đã bảo em anh ta nhìn như một cậu lễ sinh. Nghĩ về việc anh ấy đóng vai Street khiến anh rùng mình”.

Cô nhìn lên anh. “Anh làm điều này vì em à?”

Anh vật lộn câu trả lời, rồi nom gần như bối rối. “Nó hầu hết là vì anh. Anh không từ bỏ việc đóng vai kẻ xấu, chẳng hề nghĩ về việc đó dù chỉ một phút, nhưng anh không thể sử lý Street. Bên cạnh đó, anh cần mở rộng. Anh không chỉ là xấu xa. Đây là lúc anh chấp nhận điều này. Và em, tình yêu của anh, không chỉ toàn tốt cả. Bằng chứng là một trong chúng ta hiện đang ở trong tù”.

“Nó tạo cho em cơ hội để nghĩ về một cuốn sách mới”.

“Điều gì xảy ra với cuốn cũ thế? Cuốn về quản lý khủng hoảng ấy?”

“Cuối cùng em cũng thấy rằng không phải tất cả mọi khủng hoảng đều thu xếp được”. Cô nhìn gian phòng bao quanh. “Chúng ta càng muốn giữ mình an toàn bao nhiêu, chúng ta càng không thể bảo vệ bản thân khỏi mọi thứ. Nếu chúng ta muốn nắm bắt cuộc đời, chúng ta cũng phải nắm lấy sự hỗn loạn”.

“Kết hôn với anh kể như một khởi đầu tốt”.

“Ngoại trừ sự hỗn loạn ấy có cách riêng tìm thấy chúng ta. Chúng ta không phải đi tìm nó”.

‘Vẫn…”.

“Em không tưởng tượng nổi hôn nhân giữa chúng ta sẽ khó khăn đến thế nào”, cô nói. “Về lô gic không thôi là không thể. Cả hai chúng ta có sự nghiệp. Và chúng ta sống ở đâu đây?”

“Anh sẽ tìm ra mà không mất chút thời gian nào. Chúng ta có thể bắt đầu lên danh sách. Em vẫn nhớ cách làm đấy chứ? Và trong lúc em làm điều đó, anh sẽ quan tâm đến những việc thật quan trọng”.

“Việc nào?”

“Anh đang thiết kế căn bếp. Mọi thứ sẽ có tính nghệ thuật. Anh muốn bàn bếp thấp ở một đầu để bọn trẻ có thể nấu nướng được, dù chúng ta sẽ giữ lũ quỷ nhỏ em đang mang tránh xa dao. Một phòng ăn lớn với…”.

“Em không có bầu”.

“Anh khá là chắc em có đấy. Đó là trực giác đàn ông.

“Sao anh thay đổi ghê thế Ren? Điều gì xảy ra với anh vậy?”

“Em”. Anh tới ngồi cạnh cô trên giường, không chạm vào cô, chỉ nhìn sâu vào mắt cô. “Em dọa anh sợ đến chết, em biết đấy. Khi em như một cơn bão vào đời anh, em lộn nhào mọi thứ. Em đánh đổ mọi điều anh vẫn tin về bản thân và khiến anh nghĩ theo cách mới. Anh biết anh từng là ai, nhưng cuối cùng anh sẵn lòng tìm ra anh thực sự là ai. Sự hoài nghi cay độc đã đến lúc mệt mỏi rồi, Isabel, và em …cho anh nghỉ ngơi”. Cái giường kêu cọt kẹt khi anh đứng phắt dậy, trở nên dữ dội không báo trước. “Và em đâu dám nói với anh em không yêu lại anh, bởi em vẫn là người tốt hơn anh, và anh dựa vào em để chăm sóc cho trái tim anh hơn là chăm sóc trái tim em”.

“Em hiểu”.

Anh bắt đầu bước. “Anh biết rằng kết hôn với anh sẽ là một đống hỗn độn. Hai sự nghiệp. Bọn trẻ. Những lịch trình đi lại mâu thuẫn nhau. Em sẽ phải giải quyết với những mưa phóng xạ từ báo chí mà anh cố hết sức tránh. Đó là thợ săn ảnh trốn trong bụi cây, những câu chuyện trên báo mỗi sáu tháng nói rằng anh đang đánh em hay em đang dùng ma túy. Anh sẽ có nhiều trường quay và phụ nữ tiếp tục đến với anh. Mỗi lúc anh đóng cảnh yêu đương với vài diễn viên nữ xinh đẹp, em sẽ cho anh mọi lý do chuyện đó không làm em phiền lòng, và rồi anh sẽ tìm thấy cái ống tay áo sơ mi ưa thích của anh bị cắt rời”. Anh vòng quanh cô và chỉ ngón tay về phía cô. “Nhưng người phụ nữ đứng trên bức tường đó chiều nay đủ mạnh để đối mặt với một đạo quân. Anh muốn nghe em nói với anh ngay lúc này rằng em không rời bỏ người phụ nữ trên đỉnh núi ấy”.

Cô giơ tay lên. “Được thôi. Tại sao không?”

“Tại sao không ?”

“Tất nhiên rồi”.

Tay anh buông thõng xuống. “Thế thôi nhỉ? Anh đã bộc lộ hết trái tim mình. Anh yêu em vô cùng tới mức mắt anh đầy lệ. Và tất cả những gì em đáp trả là

“Tại sao không”?

“Anh mong đợi gì đây? Em chắc phải đổ sụp trên anh chỉ bởi cuối cùng anh đã nhận thức ra mọi điều à ?”

“Chẳng quá đáng khi hỏi ư?”

Lòng kiêu hãnh đi cùng sự hỗn loạn, và cô trao cho anh cái nhìn đàn áp.

Anh bắt đầu lại nhìn cô đăm đắm, mắt anh trở nên dữ dội hơn trong phút ấy. “Em nghĩ khi nào em sẵn sàng? Để đổ sụp trên anh”.

Cô chậm rãi để nghĩ về chuyện đó. Vụ bắt giữ cô là bài của anh. Cô biết điều đó ngay lập tức. Và bởi câu chuyện kỳ cục về việc cưới anh để ra khỏi tù, ngay cả một thằng ngốc cũng không tin được. Tuy vậy, những mánh khóe xấu xa là một phần của những gì làm nên Ren Gage và cô muốn thay đổi anh nhiều thế nào chứ?

Không một chút nào, bởi sự tử tế căn bản đã ăn vào xương tủy anh. Anh hiểu cô theo cách không ai từng hiểu, theo cách cô cũng không hiểu chính mình. Và hướng dẫn viên nào tốt hơn cô có thể tìm thấy trong thế giới hỗn loạn này? Rồi có những thực tế không thể chối bỏ rằng tim cô tràn ngập tình yêu dành cho anh, dù nó không nói rằng cô quá hài lòng khi ngắm đôi mày cau lại lo lắng của anh. Cô thật là đống hỗn độn đầy mâu thuẫn. Và thật dễ chịu làm sao khi không phải vật lộn với nó nữa.

Cô vẫn phải trả đũa anh về vụ bắt giữ này, và cô quyết định làm mọi thứ rối ren hơn. “Có lẽ em nên nói với anh mọi lý do em không yêu anh”.

Anh tái nhợt đi, và một cầu vồng hạnh phúc nhỏ xíu nhảy múa trong cô. Cô thật là một người kinh khủng.

“Em không yêu anh bởi anh đẹp trai, dù Chúa biết là em biết ơn vì điều đó”. Làn sóng nhẹ nhõm tràn qua gương mặt anh gần như làm cô tan ra, nhưng còn gì là vui khi mọi chuyện được xếp sắp quá nhanh thế chứ? “Em không yêu anh bởi anh giàu, bởi em cũng đã từng giàu, và nó vất vả hơn ta tưởng. Không, tiền của anh thực sự là một bước lùi. Em rõ ràng không yêu anh bởi anh là một người tình tuyệt vời. Anh tuyệt là bởi anh đã thực hành quá nhiều, và em không vui vì điều đó đâu. Rồi còn sự thực anh là nghệ sĩ nữa. Anh đang lừa dối mình nếu anh nghĩ em sẽ hợp lý hóa những cảnh yêu đương. Mỗi cảnh ấy sẽ làm em phát điên, và em sẽ trừng phạt anh”.

Oh, anh đang cười à? Cô cố nghĩ về chuyện gì khủng khiếp để lấy đi nụ cười trên gương mặt anh, nhưng những dòng lệ đã ngập mắt anh bắt đầu tràn lên mắt cô, nên cô dừng lại. “Hầu hết em yêu anh là bởi anh tử tế, và anh khiến em cảm thấy như em đang xâm chiếm thế giới vậy”.

“Anh biết em có thể mà”. Giọng anh khàn đi vì cảm xúc. “Và anh hứa sẽ cổ vũ em suốt thời gian em tiến hành”.

Họ nhìn nhau đắm đắm, nhưng cả hai muốn kéo dài khoảnh khắc đoán biết trước này, và không ai tiến lại gần hơn. “Anh nghĩ có thể đưa em ra tù không?” cô hỏi, giấu một nụ cười khi anh nhúc nhích và lại nhìn không thoải mái.

“Xem nào, chuyện là, anh mất nhiều thời gian để gọi các cú điện thoại hơn dự định. Và mọi thứ sẽ khép lại vào tối nay. Anh sợ em sẽ ở lại trong tù đến sáng đấy”.

“Chính xác. Chúng ta ở trong tù cho đến sáng”.

“Đó là một khả năng. Khả năng khác hơi thú vị hơn “. Họ vẫn chưa chạm vào nhau, nhưng cùng bước một bước tới gần hơn. Anh hạ giọng xuống và vỗ nhẹ vào cạnh mình. “Anh có chút hỏa lực đang ẩn giấu. Anh thú nhận đó là một cú bắn dài, nhưng chúng ta luôn có thể bắn theo cách của chúng ta”.

Cô cười và mở rộng vòng tay. “Người hùng của em”.

Trò chơi đã đủ dài, và họ không thể cưỡng lại nhau nữa. Họ đã cam kết làm mà.

“Em biết em là hơi thở sự sống của anh không?” Anh thì thầm vào môi cô. “Em biết anh yêu em nhiều tới mức nào không?”

Cô áp lòng bàn tay vào ngực anh và cảm thấy trái tim đang lỡ nhịp.

“Các diễn viên là những sinh vật tham lam”, anh nói. “Hãy nói với anh em sẽ yêu lại anh bao lâu”.

“Dễ thôi. Vĩnh viễn”

Khi anh cười với mắt cô, tất cả sự tử tế của anh bừng sáng lên. “Anh chắc thế là đủ dài”.

Họ hôn nhau sâu lắng và ngọt ngào. Anh luồn ngón tay vào tóc cô. Cô luồn tay vào giữa các khuy áo để chạm vào da anh. Họ lui lại chỉ đủ xa để nhìn vào mắt nhau. Mọi rào chắn giữa họ đã tan biến.

Cô ngả đầu vào anh. “Đây là chỗ âm nhạc nổi lên và phim kết thúc”

Anh ôm má cô và cười với mắt cô. “Em lầm rồi, em yêu. Bộ phim mới chỉ bắt đầu”.

Phần kết

Principessa (công chúa) hư hỏng đã thèm khát chú rể nghèo khó nhưng trung thực hàng tháng trời, nhưng cô chờ tới đêm tháng hai dông bão mới gọi anh tới phòng ngủ chính ở Biệt thự thiên thần. Cô mặc màu đỏ, màu ưa thích của cô. Chiếc váy khiếm nhã của cô tuột khỏi vai, để lộ vết xăm nhỏ xíu trên bờ ngực. Mái tóc vàng lộn xộn loăn xoăn trên đầu, đôi khuyên vàng lớn đung đưa trên tai và nhũng móng chân màu mận óng ánh thò ra bên dưới gấu váy.

Anh mặc đơn giản hơn, phù hợp với hoàn cảnh của anh trong chiếc quần lao động ống túm nâu vàng và chiếc sơ mi trắng với hai tay rộng và dài. “Quý bà?”

Chất giọng trầm sâu khiến giác quan của cô quay cuồng, nhưng là principessa, cô biết nhiều hơn là chỉ biểu lộ sự yếu ớt trước kẻ hầu người hạ, nên cô hống hách bảo anh. “Anh đã tắm chưa? Tôi không thích mùi ngựa trong phòng ngủ”.

“Tôi đã tắm, thưa bà”.

“Tốt. Để tôi nhìn anh nào”.

Khi anh đứng yên, cô đi vòng quanh anh, gõ ngón trỏ vào cằm mình khi xem xét cơ thể cân đối của anh. Bất chấp tình trạng thấp kém, anh đứng một cách tự trọng dưới sự xem xét kỹ lưỡng của cô, điều khiến cô khuấy động hơn. Khi cô không thể chịu đựng hơn nữa, cô chạm vào ngực anh rồi cuộn tay quanh mông anh và bóp. “Cởi quần áo ra”.

“Tôi là người đàn ông đức hạnh, thưa bà “.

“Anh chỉ là một gã nông dân, còn tôi là principessa. Nếu anh không phục tùng, tôi sẽ đốt trụi cái làng này”.

“Bà sẽ đốt sạch cả làng chỉ để thỏa mãn ham muốn ma quỷ của mình ư?”

“Một phút New York nữa thôi”.

“À thế thì tôi nghĩ phải hy sinh thân mình rồi”.

“Đúng vậy”.

“Mặt khác…” Không báo trước, principessa hư hỏng thấy mình kết thúc trên giường với chiếc váy đỏ rực bị lột qua đầu.

“Này!”.

Chiếc quần ống túm rơi xuống sàn. “Bà không biết thôi, thưa bà, tôi không phải là chú rể nghèo nhưng trung thực đâu. Tôi là người chồng mất tích đã lâu của bà đang cải trang, trở lại đòi quyền của mình thôi”.

“Cởi ra”.

“Có những ngày tôi không trả tiền để là kẻ xấu đâu”.

Anh ở giữa hai chân cô, vuốt ve nhưng không xâm nhập. Khi cô nhấc tay lên, chiếc vòng vàng bản rộng khắc chữ Hỗn loạn tách khỏi chiếc kia tụt xuống từ cổ tay cô, chiếc đã nhắc cô nhớ hít thở, hai phần trong cuộc đời cô cuối cùng đã gắn vào nhau . “Xin hãy nhẹ nhàng”, cô nói.

“Bà phàn nàn à? Không đời nào”.

Cuối cùng họ ngừng nói và bắt đầu điều họ làm tốt nhất. Yêu nhau với những cái vuốt ve say đắm và những lời ngọt ngào, dịu dàng mang họ tới nơi bí mật chỉ có riêng họ. Khi họ kiệt sức, ôm ấp nhau trên chiếc giường lớn, chống lại cơn gió mùa đông đang vùi dập ngôi nhà cổ kính.

Cô đặt chân lên bắp chân anh. “Một ngày nào đó chúng ta phải bắt đầu cư xử như người trưởng thành thôi”.

“Chúng ta quá trưởng thành. Đặc biệt là em”.

Cô cười.

Họ yên lặng giây lát. Hài lòng. Những lời thì thầm của anh trôi tới má cô. “Em có biết anh yêu em nhiều đến thế nào không?”

“Ồ, có chứ”. Với sự chắc chắn hoàn toàn, cô ấn môi vào anh rồi lại ngã ra gối.

Anh vuốt ve làn da cô như vẫn không thể tin cô là của anh. “Em đang làm thế phải không?”

Cô nghe tiếng cười trong giọng anh, nhưng cô tiếp tục lời cầu nguyện. Chúng trở nên thiết yếu như hơi thở vậy. Quá nhiều lời tạ ơn.

Khi cầu nguyện xong, cô nhìn qua căn phòng được thắp sáng bằng ánh lửa lò sưởi tới mặt lò, nơi bức tượng Oscar vàng cho phim Night Kill đặt ở đó. Ren vẫn chưa bắt đầu thử thách những giới hạn của mình, và trừ phi cô đoán nhầm, ngày nào đó một bức tượng khác sẽ nằm liền kề với nó.

Cô cũng chưa kiểm tra hết những giới hạn của mình. Sống một cuộc đời không hoàn hảo là cuốn sách bán chạy dễ dàng- quá nhiều cho việc nghĩ những điều nhỏ nhặt- và Cuộc hôn nhân không hoàn hảo sẽ ra đời trong vài tháng tới. Nhà xuất bản của cô muốn cuốn Nuôi dạy con không hoàn hảo càng nhanh càng tốt, nhưng cuốn sách đó vẫn đang được soạn thảo và cô không có ý định hoàn thành nó ngay.

Nhờ vào mạng lưới tham chiếu tuyệt vời, cô vẫn giữ việc tư vấn ở mức nhỏ. Chỉ bởi cô tự hứa, cô chắc chắn có thời gian mỗi ngày để suy ngẫm, cầu nguyện và vui vẻ. Kết hôn với Lorenzo Gage lộn xộn nhưng thật đầy đủ. Hoàn toàn đầy đủ.

Anh trượt khỏi giường, lầm bầm nguyền của khi vào vai nhân vật hành động mềm mỏng. Ngày mai họ sẽ tham dự lễ ban thánh thể cho đứa con thứ hai của Giulia và Vittorio, cậu bé sinh sau chị cậu 14 tháng. Họ được chào mừng trở lại Tuscany. Cũng nhiều như họ yêu ngôi nhà ở Cali, nơi này luôn làm họ cảm nhận như một cuộc hành hương trở về cội nguồn. Vào mùa hè họ ở đây cả tháng cùng Harry, Tracy và lũ trẻ, bao gồm Annabelle, đứa thứ năm và cuối cùng, sinh vào ngày sau đám cưới của Ren và Isabel, đám cưới diễn ra trong vườn dưới cửa sổ phòng ngủ của họ.

Ren nhặt quần áo họ vứt vương vãi và vứt vào trong hòm, nơi họ cất những loại trang phục thú vị cùng với vài đồ dùng sân khấu quỷ quái.

Tạ ơn Chúa vì đã ban tặng cho con người diễn viên này.

Anh thò vào tủ, kéo chiếc váy ngủ của cô ra và đưa cho cô. “Anh ghét đưa cho em cái này cũng nhiều như…”.

Cô tròng nó qua đầu trong lúc anh xỏ chân vào cái quần pajama lụa xám. Rồi anh đi tới cửa, thở một tiếng dài chịu đựng và mở khóa.

“Em đã đọc kịch bản chưa?” Anh hỏi khi trượt vào dưới lớp chăn.

“Em đọc rồi”.

“Em biết anh sẽ không làm việc ấy chứ”.

“Em biết anh sẽ làm”.

“Chúa ơi, Isabel…”

“Anh không thể bỏ cuộc được”.

“Nhưng Chúa?”

“Em công nhận đấy đúng là một sự mở rộng. Ông ấy sống độc thân và khuyên răn không bạo lực. Nhưng cả hai đều yêu trẻ”.

“Đặc biệt là con chúng ta”.

Cô cười. “Hai đứa sinh đôi đúng là quỷ sứ. Anh đúng thật đấy”.

“Chúng là lũ quỷ được luyện ngồi bô. Anh vẫn làm tròn phận sự của mình mà”

“Anh rất giỏi làm thế”.

Anh làm cô im bằng một nụ hôn, cách giải quyết xung đột ưa thích của anh . Họ ôm nhau. Trong lúc gió vi vu thổi vào ống khói và màn gió đập lật phật, họ lại thì thầm những lời yêu đương.

Họ vừa bắt đầu lơ mơ thì cửa kêu cách một cái mở ra và hai cặp chân nhỏ xíu lao qua thảm, nhanh như lũ quỷ sống trong bóng tối. Ren giơ tay kéo những tên xâm lược vào hơi ấm của giường. Mẹ chúng ấp ủ chúng trong lòng. Trong vài giờ tiếp theo sự yên bình ngự trị trong Biệt thự thiên thần”.

Bình luận