Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dưa

Chương 39

Tác giả: Marian Keyes

Vào trong nhà Kate vui hơn rất nhiều. Cười nắc nẻ, bi bô luôn miệng, bàn chân ngúc ngoắc liên tục lúc tôi đặt bé vào cũi. Tôi nắm bàn chân tí xíu còn ấm nóng của bé, quay quay cẳng chân, con bé khoái chí. Ừ thì tôi hy vọng con bé khoái chí vì tôi rất thích làm thế.

Tôi bỗng nghe có tiếng gõ cửa.

Gì thế nhỉ? Ở nhà này có ai gõ cửa phòng ai bao giờ đâu.

Cửa mở. Cái dáng cao lớn của Adam choán hết khung cửa. Mọi thứ bỗng thành ra tí hon, như một ngôi nhà búp bê vậy.

Ôi Chúa ơi, tôi hoảng hốt, bỏ bê cả hai chân bé tí của Kate. Cậu ta muốn gì đây? Chắc cậu không tin vào mắt mình là cái quần soóc của tôi trông bê bối đến vậy nên đến nhìn lại cho rõ.

– Claire, – cậu dè dặt. – Tôi có thể nói chuyện với chị một chút không?

Cậu vẫn đứng yên. To lớn, đẹp quyến rũ, và khuôn mặt điển trai của cậu đầy vẻ lo lắng, chờ đợi.

Tôi nhìn cậu. Một cái gì đó đang xáo động bên trong tôi (Không! không phải thứ ấy!). Một cái gì đó tuyệt diệu.

Trái tim tôi như được ai nâng bổng lên, niềm hân hoan chạy dọc cơ thể, mạnh đến độ tôi suýt té ầm xuống sàn. Tôi bỗng thấy tràn trề hy vọng, vui sướng và hạnh phúc. Cái cảm giác phấn chấn khi bạn nghĩ mình đã mất tất cả, rồi sau đó nhận ra mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Bạn biết cái cảm giác này mà. Nó chỉ xảy ra một, hai lần trong cả đời người thôi.

– Được. – tôi đáp. – Dĩ nhiên rồi.

Cậu bước lại gần, lắc lắc bàn chân Kate rồi ngồi xuống cạnh tôi. Tấm nệm gần chạm đất, nhưng thôi đừng quan tâm đến chuyện ấy.

– Claire, – cậu nhìn tôi, vẻ tha thiết trong đôi mắt xanh, xanh thẳm. – Tôi muốn được giải thích chuyện bạn gái và đứa bé con mình.

– Ồ thế à? – tôi cố nói giọng vui vẻ, bình thường. Như thể cậu không hề làm tôi bị xáo trộn.

Cái thân hình to lớn của cậu ở ngay cạnh khiến tôi bị ngợp. Như tôi đã nói, điều đầu tiên khiến tôi để ý đến cậu chính là nét nam tính mạnh mẽ. Và lúc này đây tôi có cảm tưởng như cậu đã làm cho cái giường của tôi đẫm ướt hóc môn nam. Hay như thể cậu vừa đi quanh phòng, tay vẫy vẫy thứ nước thơm mà cha xứ vẫn làm khi ban phúc lành, ngoại trừ thay vì nước thơm, cái thứ nước mà cậu đang rải khắp phòng tràn ngập Hương Đàn Ông. Tôi không thể không nghĩ đến chuyện chăn gối với cậu. Tôi cũng là người thôi mà. Nếu bạn đâm tôi, tôi không chảy máu sao? Nếu bạn bày sẵn một chàng quyến rũ ngay trước mũi tôi, chẳng lẽ tôi không muốn xé hết quần áo của chàng ra?

Ý tôi là, tôi đâu có tạo ra những thứ phản xạ tự nhiên đó.

Tôi phải kiềm chế mình. Adam đến đây không phải để dâng tôi cái thân thể của cậu ấy. Cậu đã đến đây, ừ thì ít ra là tôi hy vọng cậu đã ở đây, nên chúng tôi có thể tháo gỡ hết những mắc mứu đã mang vào người kể từ khi gặp nhau. Thế rồi biết đâu chúng tôi sẽ lại là bạn.

Tôi nhận ra là mình rất, rất muốn được là bạn của cậu. Cậu là một người thú vị, hài hước và dịu dàng. Có cậu rất vui. Cậu rất đặc biệt. Ai được là bạn gái cậu phải là may mắn lắm.

– Claire. Cám ơn chị đã cho tôi được giải thích.

– Ôi trời. Đừng thế chứ. Cậu không cần phải nhún nhường thế đâu.

– Tôi… tôi cũng không biết nữa, – cậu áp úng. – Chắc hẳn chị… ờ… bất ngờ lắm khi chị nghe Helen nói tôi có con.

– Ừ, chuyện đó… bất ngờ, – tôi khẽ mỉm cười.

– Phải, phải, – cậu luồn tay qua kẽ tóc, những ngọn tóc mềm mượt. – Có lẽ nói bất ngờ cũng không đúng.

– Có thể, – tôi đồng tình, nhưng với một thái độ rất nhã nhặn.

– Lẽ ra tôi đã nên nói với chị.

– Để làm gì? Tôi và cậu đâu phải đã hẹn hò hay thế nào.

Cậu nhìn tôi không chớp mắt. Trông rất buồn.

– Ngay cả nếu không phải hẹn hò gì, tôi vẫn nghĩ lẽ ra mình đã nên nói với chị. Nhưng tôi sợ sẽ làm chị sợ đến không muốn gặp tôi nữa.

– Chuyện đó hầu như là không thể, xét đến hoàn cảnh của tôi khi ấy.

– Nhưng tôi nghĩ chị sẽ tự hỏi tôi là thứ đàn ông gì mà không được phép nhìn con mình. Tôi muốn nói với chị. Không biết bao nhiêu lần tôi đã gần như nói ra nhưng cứ đến phút chót, tôi lại không đủ dũng cảm.

– Thế tại sao bây giờ cậu lại nói ra?

– Vì mọi chuyện đã xong.

– Ồ, thế này chẳng phải may mắn lắm sao? Hôm nay Helen mời cậu về nhà, tôi lại vô tình còn ở đây, – tôi nói, có chút chua chát.

– Claire. Nếu hôm nay chị không có ở đây thì tôi cũng sẽ gọi chị. Tôi cứ nghĩ chị đã trở lại London từ lâu. Nếu không tôi đã liên lạc sớm hơn.

– Tôi nói thật đấy, – bắt gặp ánh mắt tôi đầy nghi ngờ, cậu trấn an.

– Thôi được rồi. Tôi tin cậu. Vậy cậu nói đi, – tôi cố nói cho thật từ tốn, nhẹ nhàng, cố không để lộ ra chút tò mò, nôn nóng nào đang hối hả trong đầu mình.

Tôi vẫn thích nghe chuyện của thiên hạ, ngay cả khi tôi vô tình có dính líu đôi chút. Có tiếng bi bô trong cũi. Ôi đừng khóc, con yêu. Tôi hoảng hốt. Không phải lúc này. Má mi thực sự muốn nghe câu chuyện của cậu ấy. Nó rất quan trọng với má mi mà.

Bạn tin không? Con bé từ từ im lặng. Rõ ràng là thừa hưởng tính tốt của cha nó. Suỵt, suyt! các quý vị. Adam sắp giải thích mọi chuyện đây.

– Tôi đã hẹn hò với Hannah được… – cậu bắt đầu kể.

– Hannah là ai? – tôi ngắt.

Luôn phải xác định rõ nhân vật chính trước khi câu chuyện bắt đầu.

– Mẹ của con tôi.

– Rồi. Cậu kể tiếp đi.

– Tôi đã hẹn hò, đi lại với cô ấy khá lâu, khoảng hai năm.

– Ừ, – tôi gật.

– Rồi mọi chuyện chấm dứt.

– Ồ. Nghe có hơi đột ngột.

– Ồ không, không phải thế. Ý tôi là tôi và cô ấy chẳng ai chạy theo một kẻ thứ ba hay thế nào. Chỉ là đến lúc phải thế thôi.

– Ừ, – tôi gật.

– Vậy là chúng tôi chia tay.

– Ừ. Đến đây thì tôi hiểu.

– Nhưng tôi vẫn còn thương cô ấy. Tôi nhớ cô ấy. Rồi lần nào gặp nhau cũng thật dằn vặt. Cô ấy khóc, hỏi vì sao hai đứa không đi đến đâu, liệu chúng tôi có thể cố làm lại từ đầu.

– Ừ, – tôi gật. Chuyện này nghe rất quen thuộc.

– Và lần nào chúng tôi cũng lại làm chuyện ấy với nhau.

Nói đến đoạn này trông cậu hơi bối rối.

Tôi không hiểu tại sao. Thì ai chẳng làm thế sau khi đã chia tay với người mình từng một thời yêu thương, và vẫn còn thương theo một cách nào đó, đúng không?

Chuyện bản năng.

Hai người chia tay, nàng nói sẽ vẫn là bạn. Một tuần sau gặp lại, đi uống với nhau như hai người bạn, nàng say xỉn, nói lạ lùng làm sao, tại sao hai người lại không thể chạm vào nhau, thậm chí thật tình cảm. Rồi hai người hôn nhau, nàng ngừng lại, nói: “Không, mình không được làm thế,” rồi lại hôn, lại ngừng và nói: “Sao mà điên khùng,” rồi lại hôn, lại nói: “Có thể chỉ một lần này thôi. Chỉ vì em nhớ anh quá.” Nàng đón xe buýt về chỗ chàng, vừa xuống xe là chui đại vào vườn nhà ai đó mà làm chuyện ấy. Rồi nàng bước vào nhà chàng, mọi thứ sao quá quen thuộc, thế là nàng khóc vì biết mình không còn thuộc về nơi ấy nữa. Hai người lại lên giường, lại khóc, nàng ngủ thiếp đi, mơ thấy chuyện kinh khủng hôm nay vừa quay lại với nhau, hôm sau đã lại chia tay. Để rồi sáng hôm sau thức dậy, nàng ước mình chết đi cho rồi.

Ai cũng biết thế. Đó là một trong những nguyên tắc đầu tiên khi chia tay cuộc tình. Adam hẳn là ngây thơ lắm nếu nghĩ chuyện ấy chỉ xảy đến với mỗi mình cậu.

– Mà thôi. Rồi Hannah có thai.

– Ôi trời, – tôi kêu lên đầy thương cảm.

Cậu hơi thoáng nhíu mày nhìn tôi. Cậu nghĩ tôi đang mỉa mai. Không có đâu, thật đấy.

– Tôi và cô ấy nói chuyện với nhau. Chúng tôi cân nhắc mọi thứ. Cô ấy muốn cưới.

Tôi thì không, vì tôi nghĩ làm thế thật xuẩn ngốc. Tôi chẳng thấy có lý do gì lại đi cưới nhau chỉ để cho đứa trẻ một mái nhà ổn định, nếu bố mẹ nó đã chẳng còn yêu nhau nữa.

– Ừmmmm, – tôi không tỏ ra ủng hộ. Trên lý thuyết, cậu hoàn toàn đúng. Nhưng vì cùng là phụ nữ, trái tim tôi nghiêng về bên cái cô Hannah bất hạnh kia.

– Chị chắc phải đang nghĩ tôi là một kẻ đốn mạt, – cậu nói, trông khổ sở.

– Không, không hề đâu. Tôi đồng ý với cậu là trong trường hợp này hôn nhân sẽ chẳng đi đến đâu.

– Chị có nghĩ tôi là một tên đốn mạt. Tôi thấy được điều đó.

– Không, – tôi giận dữ. Cậu làm ơn kể tiếp đi.

Câu chuyện này triển khai tính cách nhân vật nhiều quá, hành động thì chẳng là bao. Tôi không thích.

– Chúng tôi nghĩ đến chuyện để cô ấy sanh con rồi đem cho làm con nuôi, nhưng Hannah không muốn thế. Rồi chúng tôi nghĩ đến việc bỏ cái thai.

Tôi liếc nhanh về phía Kate. Tôi không kềm được. Tôi thấy mình may mắn không thể tin được vì đã không phải nghĩ đến chuyện bỏ thai khi phát hiện mình có mang.

– Mà thôi. Lúc ấy bỏ cái thai đi có vẻ như là một giải pháp, – cậu nói vẻ mệt mỏi. – Nhưng không ai trong chúng tôi muốn làm thế.

– Tôi chắc cậu không muốn thế, – tôi nói khẽ, cố sao cho cậu thấy là tôi tin cậu. Nhưng tôi tự hỏi. Liệu người này có thật không đây?

Tôi vẫn luôn ngờ rằng tất cả bọn đàn ông đều nghĩ đến chuyện phá thai như một Phép Bí Tích, một món quà mà Chúa hào phóng ban cho, để cuộc đời bọn họ được nhàn hạ, đơn giản. Để giải quyết những phiền toái nho nhỏ, như trẻ con chẳng hạn, có nguy cơ xâm phạm đến cái cuộc sống độc thân phóng đãng của bọn họ.

Dĩ nhiên sẽ có một mớ người vênh vang tuyên bố phá thai là giết người. Bạn sẽ nhận ra rằng những tên sung sướng nói ra được lời này là những tên có bạn gái chưa dính bầu. Nhưng ngay cái giây phút nàng “lâm nạn”, thường câu chuyện sẽ khác đi ngay. Nhanh như chớp, cái dòng chữ Hiệp hội Bảo vệ Thai nhi sẽ biến mất khỏi kính sau xe hơi, và thay vào đó là “Thân thể tôi, tôi quyết” hay nhiều khả năng hơn, “Thân thể nàng, tôi quyết”, bọn họ vẫn luôn là những kẻ đầu tiên gợi ý rằng đây chưa phải thời điểm để có em bé, và thật sự phá thai không là gì cả. Dễ hơn cả nhổ răng. Và hầu hết các trường hợp đều không phải nằm lại qua đêm. Không việc gì phải thấy tội lỗi vì lúc này nó thậm chí chưa thành hình em bé, chỉ là vài cái tế bào thôi. Rằng họ sẽ đến đưa nàng đến đấy và rước nàng về sau khi đã xong. Và có thể vài tuần sau cả hai sẽ đi nghỉ cuối tuần để nàng nguôi ngoai chuyện cũ. Rồi còn chưa kịp hoàn hồn thì nàng đã lại nằm trên bàn mổ ở một cái “nhà an dưỡng” mắc tiền, người quấn một cái váy vải giấy mở toang hoác, tay nắm cây kim, miệng đếm từ mười đến không. Xin lỗi, xin lỗi! Tôi lại lan man rồi.

Như bạn có thể cũng đã thấy đấy, tôi rất bức xúc với đề tài này, nhưng chắc giờ không phải lúc để đi sâu vào chi tiết. Chỉ cần nói rằng Adam đã thuyết phục được tôi rằng cậu không phải loại đàn ông đó. Nhưng cho tôi nói thêm một câu nữa thôi, rồi tôi hứa sẽ im miệng lại. Bạn cứ chỉ cho tôi xem một tên đàn ông mang bầu, không một xu dính túi, không một cô em thèm cặp kè, rồi mời hắn đứng lên cái bục diễn thuyết ngoài phố ấy, bảo với tôi rằng hắn vẫn tin phá thai là hoàn toàn sai trái. Ha!

Tôi dám cược tiền là hắn sẽ vắt giò lên cổ mà chạy trong khi miệng vẫn lắp ba lắp bắp.

Mà thôi, quay lại với chàng Adam ủng hộ nam nữ bình quyền nhé.

Cậu vẫn đang giải thích, đầy lo lắng và nhiệt thành, đôi mắt đẹp của cậu nhìn tôi tha thiết không rời một phút.

Bạn có biết là cậu có đôi lông mi đẹp nhất trên đời này không? Rất dày, và dài, và… ôi thôi thôi, tôi xin lỗi.

Nghiêm túc nhé.

– Tôi nói rằng nếu cô ấy giữ em bé, tôi sẽ làm bất cứ gì có thể để giúp cô ấy. Tôi hứa sẽ chu cấp cho cô ấy và tôi rất vui nếu em bé được ở với tôi. Hay với cô ấy. Hay thay phiên nhau. Bất cứ điều gì Hannah muốn. Tôi muốn cô ấy giữ đứa bé nhưng tôi hiểu sau cùng thì quyết định vẫn là của cô ấy. Tôi không thể quyết thay cô ấy và không cũng không muốn gây áp lực là cô ấy phải sanh đứa bé, vì tôi biết cô ấy sợ. Cô ấy chỉ mới hai mươi hai.

– Ôi trời. Chuyện buồn quá.

– Phải. Thật kinh khủng.

– Rồi sau đó chuyện gì xảy ra?

– Bố mẹ cô ấy xuất hiện. Khi phát hiện ra chúng tôi đã nghĩ đến chuyện bỏ cái thai, họ nổi giận. Cũng phải thôi. Rồi họ đưa cô ấy về nhà mình ở Sligo, tránh xa cái sự ảnh hưởng mà họ cho là xấu xa, độc ác của tôi.

– Chúa ơi! – tôi kêu lên, tưởng tượng đến cảnh Hannah bị nhốt trong một tòa tháp cao giữa một nơi không ai biết đến, như cái nàng công chúa tóc dài ấy. – Kinh khủng. Sao mà tàn ác thế! Như thuở còn rừng rú ấy.

– Không, – cậu vội quay cái ý nghĩ của tôi về lại đúng hướng. – Không tệ đến thế đâu. Họ có ý tốt thôi. Họ chỉ muốn điều tốt đẹp nhất cho đứa bé. Nói gì đi nữa, đó cũng là cháu ngoại của họ, nên họ muốn yên tâm là Hannah không bỏ cái thai. Nhưng cứ hễ tôi gọi điện là họ không cho tôi nói chuyện với cô ấy. Và họ nói khi đứa trẻ được sanh ra, tôi sẽ phải để cho hai mẹ con được yên.

– Cậu nói thật sao? – tôi bức xúc tột độ. – Tôi chưa từng nghe chuyện gì như thế bao giờ. Ừ thì chắc cũng có đấy. Nhưng đó là những người điên khùng, vô văn hóa. Rồi sao nữa? Chẳng lẽ Hannah không tự mình suy nghĩ phải trái được sao? Cô ấy không bảo bố mẹ mình biến đi sao? Ý tôi là, cô ấy cũng đã là một phụ nữ trưởng thành rồi kia mà?

– Ừm, – cậu bối rối – Chính Hannah cũng không muốn gặp tôi. Tôi đến Sligo, chúng tôi gặp và cô ấy nói không muốn mắc mứu gì đến tôi nữa và không muốn tôi dính líu gì nữa khi đứa trẻ ra đời.

– Nhưng tại sao chứ? – tôi xúc động kêu lớn.

– Tôi cũng không rõ tại sao. Tôi nghĩ cô ấy cảm thấy rất chua chát vì tôi không muốn cưới. Và giận dữ vì tôi đã làm cô ấy mang thai. Bố mẹ cô ấy đã khiến cô ấy tin tôi chắc chắn phải là con của quỷ sa tăng nên mới nghĩ đến chuyện bỏ đứa bé.

– Tôi hiểu rồi. Rồi sau đó chuyện thế nào?

– Tôi đến tư vấn pháp lý để xem mình có thể làm gì. Chị biết không? Tôi hầu như không có quyền gì. Thực tế là không một quyền hạn gì. Nhưng ngay cả khi tôi có tìm được cách để có một quyền gì đó với con mình, tôi cũng không muốn phải tiến hành bất cứ thứ thủ tục pháp lý nào quá mạnh tay. Tôi thật sự không hiểu nổi tại sao Hannah lại làm thế với tôi. Thật kinh khủng.

Cậu im lặng một lúc.

Kate yên lặng một cách đáng ngờ, tôi hoảng sợ nghĩ. Nhưng trông con bé rất bình thường.

– Kinh khủng nhất là lúc đứa bé được sinh ra, – Adam tiếp tục. – Tôi thậm chí không biết con mình có đúng là đã được sanh ra hay không nữa. Tôi không biết liệu nó có mạnh khỏe. Tôi không biết nó là con gái hay con trai. Rồi tôi gọi đến nhà bố mẹ cô ấy. Bố cô ấy nói cô ấy sanh con gái, mẹ tròn con vuông. Nhưng ông ấy bảo Hannah không muốn nói chuyện với tôi.

– Quá kinh khủng phải không?

– Phải. Rồi suốt một năm ròng tôi không có tin tức gì. Một cơn ác mộng. Tôi hoàn toàn bất lực.

Tôi bị ngắt khỏi câu chuyện thương tâm của Adam vì tiếng chân nện thình thịch trên cầu thang. Helen xộc vào phòng. Nó trố mắt nhìn tôi chòng chọc, rồi chuyển qua Adam, rồi lại quay về phía tôi.

– Chuyện gì đây? – nó kinh ngạc.

Tôi đờ người. Tôi không nói được gì. Tôi chẳng biết phải nói gì với nó.

Adam, người hùng như bao lần, giải cứu tình hình.

– Helen, – cậu nhẹ nhàng. – Em không phiền cho anh vài phút với chị Claire chứ?

– Có! – nó hung hăng. – Tôi có phiền đấy. Cả hai chúng tôi im lặng trong khi nó mải vật lộn với trí tò mò. Rồi nó hỏi xấc: – Để làm gì?

– Anh sẽ giải thích sau, – cậu điềm tĩnh đáp.

Nó đứng ngoài cửa một chốc, cái khuôn mặt be bé xinh xắn hiện rõ mồn một sự nghi ngờ, ghen tị.

– Năm phút, – nó nói, nhìn tôi đầy hằn học, rồi ầm ầm bỏ đi ra.

– Ôi Chúa ơi. Cậu nên đi đi.

– Không. Helen cũng đã sẵn bực tôi rồi.

Có lẽ tôi nên ở lại nói cho xong câu chuyện.

– Nếu cậu đã quyết thế, – tôi lo lắng nói, kinh ngạc vì sự dũng cảm của cậu.

– Được rồi, – cậu đáp, không buồn bận tâm. – Như tôi đã nói, tôi không nghe gì về cô ấy suốt một năm. Tôi gần như đã sẵn sàng chấp nhận chuyện ấy. Rồi cách đây khoảng một tháng, cô ấy đột nhiên xuất hiện. Tôi không tin nổi! Cùng với Molly.

– Molly là ai? – tôi ngắt lời. – Con cậu?

– Phải. Một cái tên em bé quá xấu, đúng không?

– Tôi thích chứ, – tôi cáu kỉnh. Tôi phản ứng thế là vì tên của con tôi cũng không nằm trong số những cái tên mỹ miều bạn có thể nghĩ tới.

– Có thể. Nhưng chị phải gặp con bé. Nó tuyệt vời. Lẽ ra phải tên gì đó thật đẹp.

Như Mirabelle hay…

– Chẳng phải đó là tên nhà hàng sao? – tôi ngắt ngang. Tôi không thích câu chuyện bị chuyển sang hướng này. Nhất là khi Kate đang nằm ngay đấy. Tôi không muốn con bé tự ti. Có Chúa biết, cuộc đời đã đủ bất công với nó. Tôi sợ ba mươi năm nữa, khi nó thành ra một kẻ nát rượu, xì ke ma túy, ăn uống vô độ và nghiện nẫng đồ ở cửa hàng, tôi sẽ bị đổ hết tội lên đầu. Nó sẽ bảo chính vì tôi đã không đặt cho nó cái tên gì xinh đẹp, nhí nhảnh.

– Thôi, đừng lo chuyện tên đứa bé nữa. Cậu kể tiếp đi.

– Vâng. Thì sau cùng chúng tôi cũng đã đền bù cho nhau, tôi nghĩ thế. Cô ấy xin lỗi đã không cho phép tôi hiện diện vào những ngày đầu tiên của Molly. Nhưng cô ấy muốn biết liệu lúc này có quá trễ để bắt tay vào sửa chữa lỗi lầm không.

– Rồi?

– Ừm, lúc đầu, nói thật, tôi đã muốn bảo cô ấy biến đi cho khuất mắt.

Chúa ơi! Tôi suýt há hốc miệng thở dốc. Tôi không tin được là Adam cũng rất đời thường.

Giữ nguyên trang nhất ấy. Tin giật gân đây – “Adam nổi cơn hận thù!”

– Nhưng rồi tôi hiểu ra mình sẽ chỉ hại thân nếu hận cô ấy.

Tiếc quá. Tôi vừa nghĩ cậu sẽ cư xử rất nông nổi, bồng bột. Ừ thì thôi. Thế nào chẳng có lúc khác.

– Thế nên chúng tôi đã rất bình tĩnh, nhẹ nhàng nói chuyện với nhau và đi đến quyết định về quyền nuôi dưỡng Molly. Hannah và tôi sẽ lại là bạn. Ừm… Ít ra là sẽ cố được như thế.

– Ồ! – tôi giật mình.

– Ồ.

“Bạn” nghĩa là sao? Ý là họ sẽ lên giường với nhau bất cứ khi nào có dịp, hay thật sự chỉ là “bạn”?

Chỉ có một cách duy nhất để biết được. Tôi hít vào thật sâu.

– Ờ… vậy nghĩa là cậu và Hannah không… ờ… đi lại với nhau nữa? – tôi cố hỏi giọng xuề xòa.

– Không, – cậu cười, nhìn tôi như muốn hỏi: “Tôi nói nãy giờ chị không để ý một tẹo nào sao?”

(Đội ơn Chúa!) – Không. Tôi nghĩ thế là rõ ràng, cốt lõi vấn đề chỉ có thế. Chính vì vậy mà mọi chuyện thật tuyệt vời. Tôi đã có thể là bố của con mình mà không cần phải làm chuyện lãng mạn gì với mẹ con bé cả.

– Nhưng tôi vẫn có thể là bạn của Hannah vì tôi tôn trọng và quý mến cô ấy, – cậu hấp tấp nói thêm, luôn căng thẳng vì phải chứng tỏ mình tình ngay lý cũng ngay.

– Gặp được con cậu có vui lắm không? – tôi dịu dàng hỏi.

Cậu gật đầu, trông như muốn khóc.

Ôi làm ơn đừng thế, tôi hoảng. Tôi chắc mình đã ngấy đến tận óc cái trò đàn ông kiểu mới này lắm rồi. Ngưng ngay cái kiểu ủy mị ấy đi. Tránh xa cái phần nữ tính trong con người cậu ra! Tôi mà thấy cậu sắp làm thế là sẽ cho ăn đòn đấy.

Một giọng nói thì thầm trong đầu tôi: – Hỏi đi!

– Cuốn xéo! – tôi lầm bầm với nó.

– Hỏi đi, – nó lại léo nhéo. – Cứ hỏi cậu ấy. Mất mát gì?

– Không, – tôi bắt đầu thấy bức bối. – Để tôi yên.

– Cô muốn biết chết đi được ấy chứ, – nó nhắc. – Thật ra là cô xứng đáng được biết mà.

– Câm họng ngay, – tôi nghiến răng nói. – Tôi sẽ không hỏi gì hết.

– Thì thôi, nếu cô không hỏi, tôi sẽ hỏi.

Thế là tôi kinh hoảng thấy mình mở miệng hỏi Adam: – Vậy đó chính là lý do vì sao cậu cứ muốn gặp tôi luôn? Thì… vì Kate ấy. Vì tôi có con?

Tôi thấy vô cùng hổ thẹn.

Tôi không tin được là mình dám hỏi câu ấy.

Bạn chẳng lôi cái tiềm thức của tôi đi đâu được đâu.

– Không! – Adam đáp. Ừ thì gần như là hét lên. – Không, không, không. Tôi đã rất sợ chị nghĩ thế. Là chị sẽ áp dụng mấy cái lý thuyết tâm lý đó với tôi và cho rằng tôi thích gặp chị chỉ vì tôi có thể đang tìm kiếm một thứ gì đó thay thế cho đứa con bị lấy mất và người bạn gái.

– Thì cậu cũng đâu trách tôi được, đúng không? – tôi hỏi, nhưng không hùng hổ, khó chịu.

– Nhưng tại sao phải cần đến một việc gì như thế tôi mới muốn có chị? Chị là một người tuyệt vời.

Tôi không nói gì. Chỉ ngồi yên đó, bối rối lẫn với sung sướng.

– Tôi nói thật. Chị phải tin tôi. Sự tự tin, lòng tự trọng của chị đâu cả rồi? Chị rất tuyệt vời. Đừng nói với tôi là chị không biết điều ấy chứ?

– Sao, chị không biết sao? – không thấy tôi trả lời, cậu gặng hỏi.

– Không, – tôi lí nhí.

– Nhìn tôi đây, – cậu nhẹ nhàng đặt tay lên má tôi, nâng mặt tôi lên nhìn cậu. – Chị nghe tôi đây. Chị rất đẹp. Và tốt bụng, thông minh, hài hước, dễ thương, và vui vẻ. Đó chỉ là vài trong số những lý do vì sao tôi rất thích được gặp chị. Chuyện chị có con không hề nằm trong số ấy.

– Thật sao? – mặt tôi đỏ như gác, xấu hổ, ngượng nghịu như một đứa con gái mới lớn.

– Thật, – cậu cười. – Tôi vẫn sẽ thích chị ngay cả khi chị chưa có em bé.

Cậu mỉm cười.

Trông cậu đẹp tuyệt vời.

Ôi trời ơi! Lòng tôi đang tan chảy ra.

– Tôi nói thật đấy, – cậu bảo.

– Tôi tin cậu.

Tôi cũng mỉm cười đáp lại. Không thể không.

Chúng tôi ngồi trên giường, nghệch mặt cười với nhau như hai đứa con nít.

Một chốc sau, cậu lên tiếng: – Vậy là cuối cùng chị cũng nghe theo lời khuyên của tôi.

– Khuyên gì? À, ý cậu là chuyện với James? Ừm, thì cuối cùng tôi đã không quay lại, nhưng không phải vì bất cứ điều gì cậu đã nói.

– Thôi được, thôi được, – cậu cười. – Tôi chỉ mừng là chị đã đổi ý. Ai giúp chị đổi ý không quan trọng. Chị đáng gặp được ai đó tốt hơn anh ta nhiều.

– Tôi hỏi cậu câu này được không?

– Dĩ nhiên rồi.

– Hannah trông thế nào?

Cậu nheo mắt nhìn tôi, khẽ cười rồi nói: – Cô ấy tóc vàng, dài và uốn quăn. Tạng người như Helen với Anna. Mắt nâu.

– Ô.

– Vui rồi chứ?

– Cậu nói vậy là sao?

– Là cô ấy không hề giống chị? Là tôi không hề lấy chị trám vào chỗ cô ấy?

Đến nước này thì bạn phải đầu hàng thôi. Bạn không thể nói cậu ấy là người thiếu sáng suốt. Tôi đúng là mãn nguyện khi Hannah không hề giống tôi. Nhưng giờ tôi lại vô cùng ghen tị vì theo lời cậu, cô ấy có vẻ nhỏ nhắn, xinh đẹp.

Chúa ơi! Có bao giờ tôi chịu thỏa mãn với mọi thứ?

Tôi phá lên cười. Tôi thật vớ vẩn.

– Phải, Adam ạ. Tôi mừng là cậu đã không lấy tôi thế vào chỗ cô ấy. Nhưng giờ thì cậu nên xuống gặp Helen ngay thì hơn.

Tôi đứng dậy.

Cậu cũng đứng dậy, khiến tôi ngay lập tức thấy mình tí hon. Chúng tôi đứng yên, không biết nói gì. Tôi chỉ biết là mình không muốn nói lời tạm biệt.

– Chị là một người phụ nữ rất đặc biệt, – cậu kéo tôi về phía mình, vòng tay siết quanh người tôi.

Và ngốc nghếch làm sao, tôi để yên cho cậu làm thế.

Sai lầm to. Sai lầm lớn. Sai lầm khủng khiếp.

Tôi đã cố kiềm chế không đến nỗi tệ cho đến khi chúng tôi chạm vào nhau. Nhưng cái giây phút ở trong vòng tay cậu, mọi thứ trong tôi tan chảy cả. Đau đáu, khắc khoải và say đắm (phải! thậm chí còn hơn thế!), và mất mát, và ấm áp dễ chịu. Ở trong vòng tay cậu khiến tôi nhớ lại cậu đã cho tôi những cảm xúc gì. Tôi nghĩ mình đã quên mất có cậu mọi thứ tuyệt vời ra sao. Nhưng cái cảm giác ấy giờ lại ùa về. Tôi để đầu nằm yên trên ngực cậu. Tôi có thể cảm nhận rõ trái tim cậu đang đập dưới lớp áo thun mỏng, vẫn cái mùi xà phòng dễ chịu ấy, và mùi da của đàn ông ấm áp tôi vẫn nhớ.

Tôi muốn được ở nguyên như thế mãi mãi, thật yên ổn, được nép mình vào cái cơ thể rắn chắc, tuyệt đẹp của cậu, trong vòng tay dịu dàng của cậu.

Tôi ngước nhìn cậu.

– Còn cậu cũng không phải người tệ bạc đâu, – tôi đáp. Lần đầu tiên trong đời tôi không hiểu sao mình lại khóc.

– Chị phải thật hạnh phúc nhé.

– Cậu cũng thế.

Tôi tiếc nuối gỡ mình khỏi vòng tay cậu.

– Thôi, chào cậu, – tôi sụt sịt.

– Sao lại chào? – cậu mỉm cười.

– Vì Chủ nhật này tôi sẽ trở lại London, nên có thể sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa, – tôi thấy như mình sắp òa khóc. Và tự hỏi tại sao cậu lại mỉm cười. Ai cho phép cậu trông tự mãn, sung sướng thế? Cậu không hiểu lúc nào thì phải khóc hay cười sao? Có chuyện gì đáng cười ở đây? Ngược lại thì có.

Tôi không tin được là mình thấy khổ tâm đến thế. Thật là khổ sở.

Tôi ước cậu đi ngay cho rồi.

– Chẳng lẽ chị sẽ không bao giờ đi chơi phố nữa sao? Chị không tìm được bảo mẫu sao?

– Dĩ nhiên là có chứ, – tôi buồn buồn đáp.

– Nhưng tôi vẫn sẽ không gặp được cậu. Trừ phi thỉnh thoảng cậu lại bay đến London chơi một buổi. Mà tôi lại không nghĩ thế.

– Không, – cậu trầm ngâm. – Chị nói đúng. Chẳng lý gì lại bay đến London chớp nhoáng chỉ để chơi một buổi trong khi tôi đã sẵn ở đấy.

Trong một khắc tôi đã nghĩ mình nghe nhầm. Nhưng nhìn cậu, nhìn nụ cười trên khuôn mặt cậu, tôi biết là không phải thế. Một tia hy vọng chạy len lỏi khắp người tôi. Cái cảm giác tuyệt diệu đến nỗi tôi tưởng mình sẽ vỡ tung ra vì nó.

– Cậu đang nói gì thế? – tôi gần như không thở nổi.

Tôi phải ngồi xuống.

– Ừm… tôi… ờ… chuyển đến London, – cậu nói khẽ, và ngồi xuống cạnh tôi. Cậu cố làm ra vẻ nghiêm trọng nhưng nụ cười cứ thấp thoáng chen vào.

– Thật sao? – tôi kêu lên. – Nhưng tại sao? Rồi một ý nghĩ khiến tôi choáng váng.

– Này, đừng nói cậu không có chỗ ở nên đang nghĩ, chỉ nghĩ thôi, là liệu có thể xin ngủ nhờ trên sàn nhà tôi không nhé. Chỉ vài đêm thôi, tối đa là một năm. Phải vậy không? – tôi chua chát hỏi.

Cậu phá lên cười giòn giã.

– Claire, chị hài hước thật đấy!

– Sao? – tôi khó chịu. – Cậu cười chuyện…

– Cười chị đấy! – cậu vẫn cười sặc sụa. – Tôi có chỗ để ở chứ. Tôi không ngu ngốc đến độ vờ tốt với chị để hỏi xin chị cho ở cùng đâu. Chị nghĩ tôi ước được chết sao? Tôi biết chị sẽ giết tôi ngay.

– Tốt, – tôi thấy hơi xấu hổ. Ít ra cậu cũng có chút tự trọng.

– Phải chị nghĩ tôi chạy lên đây tìm chị chỉ vì việc ấy không? – cậu hỏi, trông nghiêm nghị hơn rất nhiều. – Có thể tôi mới là kẻ ngốc, nhưng tôi nghĩ nên nói cho chị hiểu rõ tôi mến chị đến thế nào. Chị không tin tôi sao?

– Ừm, cậu không thể trách tôi vì nghi kị được, – tôi hờn dỗi.

– Không, – cậu thờ dài. – Chúng ta chỉ cần cố gắng để chị tin mình là một người tuyệt vời, và tôi không có bất cứ một động cơ ngấm ngầm nào trong chuyện muốn được gặp chị. Tôi không muốn có chị vì con của chị. Tôi không muốn có chị vì căn hộ của chị. Tôi muốn có chị chỉ vì chị là chị thôi.

– Cậu muốn có tôi sao? – tôi thì thầm, đột nhiên thấy mình đáng sống và quyến rũ. Rất uy quyền, ý thức rõ mình là một phụ nữ và cậu là đàn ông, và cái lực hút không tránh khỏi đang tỏa xung động giữa hai chúng tôi.

Đôi mắt cậu tối lại, trông cậu rất nghiêm trang, giọng nói cũng rất nghiêm nghị: – Tôi rất muốn có chị.

Căn phòng bỗng trở nên yên lặng, không một tiếng động, không một cử động. Cả Kate cũng hoàn toàn im ắng. Sự căng thẳng khi ham muốn được đẩy lên cực điểm khiến bạn thậm chí có thể cầm dao mà cắt đứt được.

Tôi phá vỡ sự căng thẳng ấy trước khi nỗi ham muốn của cả hai bùng cháy lên.

– Để tôi nói lại xem tôi hiểu có đúng không nhé? – tôi cố nói thật tự nhiên. – Cậu sắp chuyển đến London. Nhưng để làm gì? Tại sao?

– Tôi nhận được một công việc ở đấy, – cậu nói, như đây là lý do hợp lý nhất trên đời.

– Nhưng còn chuyện học hành thì sao? – tôi ngơ ngác. – Cậu định bỏ sao?

– Không. Nhưng sẽ phải khác đi. Tôi sẽ học vào buổi tối.

– Tại sao kia chứ? – Tôi vẫn chưa tin nổi. – Sao cậu phải làm thế?

– Vì giờ tôi phải đi làm để nuôi con. Mà ở Ireland lại chẳng có việc gì, trong khi bố tôi tìm được cho tôi một công việc ở một ngân hàng ở London. Và tôi vẫn có thể tiếp tục học cho đến khi tốt nghiệp. Chỉ mất nhiều thời gian hơn thôi.

– Nhưng còn con của cậu thì sao? Vừa mới làm quen được với nó, giờ lại phải xa con bé. Thật kinh khủng.

Đến lượt cậu trông ngơ ngác.

– Nhưng Molly đi với tôi mà. Tôi đưa Molly đến London.

– Chúa ơi. Đừng nói với tôi cậu bắt cóc con bé đấy. Tôi đã nghe có những ông bố làm chuyện ấy rồi.

– Không! – cậu giận dữ. – Hannah muốn tôi nuôi con bé. Hannah muốn đi du lịch vòng quanh thế giới. Cô ấy đã phải bận bịu với con bé một thời gian. Tôi cho là không phải ngẫu nhiên mà cô ấy bỗng trở lại vì hối lỗi đã không cho tôi nhận Molly, đúng vào lúc cô ấy nhận ra mình phải cần đến bảo mẫu trong một năm.

– Ôi trời. Nghe chẳng hay ho chút nào.

Còn cô bé Molly tội nghiệp thì sao? Mà tại sao bố mẹ Hannah không đòi giữ cháu?

– Ồ, Hannah đã cãi nhau kịch liệt với họ lúc quyết định đi chơi hết một năm. Molly sẽ ổn, tôi cũng mong thế. Tôi sẽ cho con bé đi điều trị tâm lý ngay khi nó nói được những tiếng đầu tiên.

– Tôi đùa thôi, – nhìn thấy gương mặt kinh hãi của tôi, cậu nói thêm. – Tôi biết nuôi dạy con như thế không phải là lý tưởng. Bị bứng ra khỏi nhà để mẹ được đi chơi một năm, bị chuyển giao cho ông bố thậm chí còn chưa biết mặt con. Nhưng tôi sẽ làm hết sức mình.

– Rồi nếu Hannah trở về và muốn đưa Molly về lại Ireland? – tôi lo lắng hỏi.

– Ôi Claire, – cậu kêu lên dịu dàng, nắm lấy tay tôi. – Chị bình tâm lại đi. Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra trong vòng một năm tới? Tôi sẽ lo đến chuyện ấy khi nào nó xảy ra. Giờ thì mình có thể sống với thực tại một chút được không?

Tôi không nói gì.

Tôi đang nghĩ.

Cậu ta đúng, tôi quyết như thế. Khi hạnh phúc đến thật đột ngột, điều quan trọng là phải biết nắm lấy nó, nâng niu nó. Có thể nó sẽ không ở lại lâu. Và khi nó đã bỏ đi mất, chẳng lý gì cứ tự giày vò mình là những lúc lẽ ra phải đang tận hưởng cái hạnh phúc ấy, mình lại đi lo lắng khi nào nó sẽ bị lấy mất. Chẳng phải như thế là kinh khủng lắm sao?

– Vậy, nếu tôi đã có thể nói rõ mục đích chính của cuộc gặp gỡ hôm nay, – cậu nói tiếp, đột nhiên rất vội vã. – Tôi có thể hỏi chị câu này được không?

– Dĩ nhiên rồi, – tôi mỉm cười.

– Nếu tôi hơi đường đột, chị cứ bảo tôi dừng lại. Nhưng chị nghĩ mình có thể gặp nhau ở London không? Mình có thể nhờ cùng một cô bảo mẫu? Và dĩ nhiên bất cứ lúc nào chị cần người trông Kate, tôi sẽ rất sung sướng được nhận lãnh trọng trách.

– Cám ơn Adam, – tôi lịch sự đáp. – Tôi rất mong gặp cậu ở London. Và dĩ nhiên nếu cậu cũng cần người trông con bé thì đừng ngại hỏi tôi.

– Tôi nói nghiêm túc đấy. – Giọng cậu bỗng thấp xuống mất vài quãng. – Chuyện này rất quan trọng với tôi. Có thật mình có thể gặp nhau ở London không?

– Dĩ nhiên rồi, – tôi cười. – Tôi rất thích gặp cậu.

Tôi ngước nhìn lên và bắt gặp ánh mắt cậu – say đắm, như, gần như là ham muốn, thực tế có thể có cả tình yêu nữa. Nụ cười trên môi tôi khựng lại.

– Ôi Claire, – cậu cúi xuống hôn tôi, nói trong hơi thở. – Tôi nhớ chị quá.

Đúng lúc này thì Kate quyết định làm lơ thế đã đủ. Con bé bắt đầu khóc thét lên như còi xe cứu hỏa.

Cùng lúc, Helen cũng ào vào phòng. Nhìn thấy chúng tôi, nó khựng lại. Cái cảnh mà nó trông thấy là Adam đang nắm tay tôi, còn tôi ngẩng đầu đón nụ hôn của cậu. Nó thần người ra, nói từng tiếng một: – Kinh khiếp, không tin nổi chuyện này.

Tôi gồng mình chuẩn bị cho nó tấn công. Sự trừng phạt chắc sẽ nhanh gọn và kinh khủng.

Tôi cúi nhìn xuống đất. Rồi tôi kinh hãi nghe tiếng nó khóc.

Helen? Khóc? Chắc phải có nhầm lẫn gì đây! Không thể thế được!

Tôi ngẩng lên nhìn nó, lòng đầy ân hận lẫn trắc ẩn. Tôi cũng gần rơi nước mắt.

Rồi tôi nhận ra không phải nó đang khóc. Con quỷ nhỏ đang cười!

Nó cười rũ rượi.

– Chị với Adam, – nó nói, lắc lắc đầu, nước mắt tung tóe. – Xấu hổ thế.

– Tại sao? – tôi vặn lại, bao nhiêu bực bội, trắc ẩn và ân hận vụt biến hết. – Chị có gì sai?

– Không gì hết, – nó cười. – Không gì hết. Nhưng mà chị già quá và… – nó ngừng, không nói được, nó thấy việc này rất buồn cười. – Nhìn cái mặt chị kìa! Trông sợ té khói. Còn em lại cứ nghĩ anh ấy thích em cơ chứ! – nó tiếp tục ôm bụng cười, cười đến nỗi không đứng thẳng lên được. Nó dựa vào tường, gập người cười sặc sụa. Tôi ngồi yên, nhìn nó chằm chằm, lạnh tanh trong khi Kate vẫn thét như một con bò mộng.

Tôi ẵm Kate ra khỏi cũi khi con bé đã nổi cả gân máu lên. Tôi gật với Adam: – Nói chuyện với nó nhé.

Adam ra khỏi phòng với Helen.

Tôi ôm Kate trong lòng, à ơi cho con bé nín. Nó là một đứa bé dễ thương nhưng thề có Chúa, đôi khi nó chẳng đúng lúc tí nào.

Tôi nghe tiếng Helen cười rú lên từ dưới nhà.

Một lát sau nó trở vào phòng tôi.

– Chị đúng là mụ quỷ cái nhé! – nó vui vẻ ngồi xuống cạnh tôi. – Biến cả nhà thành một lũ ngốc. Làm bộ đau khổ vì James trong khi lúc nào cũng điên lên vì Adam.

– Không, Helen… – tôi chống chế yếu ớt. – Không phải thế.

Nó phớt lờ. Trong đầu nó đang có những chuyện quan trọng hơn.

– Anh ấy thế nào? – nó len lén nhích lại gần tôi hơn, âm lượng giảm xuống thật thấp. – Có bự không?

– Hỏi cái kiểu gì đấy? – tôi vờ hoảng hốt.

– Em không nói cho ai nghe đâu, – nó dối trá.

– Helen! – Đầu tôi bắt đầu hơi biêng biêng. Tôi nghĩ nếu nó nổi cơn thịnh nộ với tôi có khi lại tốt hơn.

Giờ thì tôi phải chịu cảnh làm bạn thân nhất của nó để nó tìm hiểu xem Adam trên giường như thế nào rồi đi rêu rao với mọi người.

– Mà cậu ấy đâu rồi? – tôi hỏi nó.

– Trong bếp, đang tỉ tê với mẹ. Mà thôi, chị đừng lo, – nó hào hứng. – Em nghĩ anh ấy yêu chị đấy.

– Ôi Helen, biến ngay! – tôi bắt đầu thấy thấm mệt.

– Không, thật đấy. Em nghĩ thế thật mà.

– Thật không? – tôi thận trọng. Tôi vốn là đứa cả tin. Lẽ ra tôi không nên nghe nó nói gì. Ở tuổi này lẽ ra tôi đã phải khôn lên nhiều mới phải.

– Thật, – giọng nó nghiêm túc một cách bất thường.

– Tại sao?

– Vì anh ấy bị “động đậy” dữ lắm lúc nhắc đến chị, – nó hét tướng lên, cười sằng sặc. – Vậy chị mới chịu tin, đúng không?

– Ôi thôi, cô biến đi cho tôi nhờ.

Một ngày chừng ấy chuyện với tôi là quá đủ.

– Xin lỗi, – Helen cười rúc rích. – Không phải đâu. Em nói thật, hứa đấy. Em nghĩ anh ấy yêu chị mà. Thật! Với lại chị nghĩ đi, nếu có ai đó rành tâm lý đàn ông thì phải là em chứ?

Nó nói có lý.

– Chị có yêu anh ấy không? – nó tra vấn.

– Chị không biết nữa, – tôi bối rối. – Chị vẫn chưa biết cậu ấy đủ lâu nên chưa thể khẳng định được. Nhưng chị rất thích cậu ấy. Vậy được chưa?

– Phải được thôi, – nó trầm ngâm. – Em hy vọng hai người yêu nhau. Em mong hai người sẽ hạnh phúc.

– Ôi trời, cám ơn em, Helen, – tôi xúc động thật sự. Nước mắt dâng trong mắt tôi. Tôi choáng ngợp vì những lời chúc tốt lành của nó.

– Ừ, – giọng nó mông lung. – Em đã đánh cá với con bò cái Melissa Saint đó là nó sẽ không kịp câu được anh ấy trước khi xong kỳ hè này. Thực tình em cũng đã bắt đầu thấy hơi lo, nhưng được thế này thì tuyệt quá. Đúng là nhờ ơn Chúa. Nó đừng hòng còn cơ may nào vì chị sẽ không cho nó cửa mà xía vào đâu.

– Đồng một trăm em giành được dễ dàng nhất từ trước tới giờ đấy, – nó xoa xoa hai tay, cười sung sướng.

– Ừ, – nó tiếp, nghe giọng rất khoái trá. – Phải nói chuyện này diễn tiến hay thật. Quá hay đi ấy chứ.

Bình luận