Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dưa

Chương 8

Tác giả: Marian Keyes

Tối ấy, sau khi đã làm công tác tư tưởng với tôi xong, bố hôn tôi – nói thật là hơi ngượng ngập – nhưng vẫn là một cái hôn, và nói ông yêu tôi mà không nhìn thẳng vào mắt tôi.

Ồng khẽ lắc lắc bàn chân hồng hồng mềm mại của Kate rồi rời phòng.

Tôi nằm trên giường thật lâu, suy nghĩ về những điều ông nói, và về những gì tôi đã vô tình nghe được từ mẹ và hai đứa em trước đó.

Rồi, có một sự thay đổi xảy ra trong tôi.

Một cảm giác yên bình.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn.

Cuộc đời của tôi cũng vậy.

Tôi đã thả nổi cuộc đời mình suốt một tháng vừa rồi. Ngủ liên tu bất tận, uống như hũ chìm, tập mấy như điên, và không buồn tắm rửa. Những trò tôi vẫn làm để trì hoãn cuộc sống của mình.

Bởi vì sống thiếu James, sống với cái cảm giác bị chối bỏ thì quá kinh khủng.

Tôi không còn muốn tiếp tục cuộc sống, ừ thì, không phải theo kiểu ấy.

Nên tôi đã quyết định chẳng cần đến nó nữa.

Nhưng cuộc sống giống như một tên đeo bám lẵng nhẵng không tài nào dứt ra được. Tôi cố hết sức tảng lờ nhưng hắn cứ thò đầu vào những lúc tôi quên phòng vệ, bắt tôi phải ra chơi với hắn.

– A, cậu đây rồi! – hắn reo lên cực kỳ sung sướng, nhảy tưng tưng như bóng, trong khi tôi đang nằm một mình trên giường nốc vodka với nước cam, tờ Hello thường trực vứt bên cạnh. – Tớ tìm cậu quá chừng. Này, thế này mà gọi là vui à? Đi với tớ, tụi mình đi kiếm mấy đứa nữa nói chuyện, cười cho sướng.

– Biến ngay! Để tao yên! Tao chẳng việc gì cả. Tao không muốn nói chuyện với ai hết. Nhưng mà thôi, sẵn mày đã ở đây rồi, đi kiếm cho tao một chai Smirnoff được không?

Nhưng sau cuộc trò chuyện với bố, tôi đã quyết định phải trở lại với cuộc sống của mình.

Và không được chỉ biết nghĩ đến mình nữa.

Tôi phải hành động thôi.

Và tôi sẽ làm được.

Tôi vẫn còn yêu James lắm. Tôi muốn anh quay trở lại. Trái tim tôi vẫn còn đau lắm. Tôi nhớ anh như mất một cánh tay. Một trăm năm nữa đêm nào chắc tôi cũng vẫn khóc cho đến khi ngủ thiếp đi.

Nhưng tôi đã không còn bị nỗi mất mất làm cho thui chột hết ý chí nữa.

Tôi đã bị cây gậy crickê chơi trò phản bội của James đập bể mắt cá chân, khiến tôi sụm xuống nằm dài trên sân cỏ, thở hổn hển vì đau, không đứng lên nổi.

Nhưng tôi chỉ bị bầm tím thôi mà.

Mặc dù tím dữ lắm.

Nhưng không phải như tôi cứ tưởng lúc đầu, chẳng có gì bị bể hết. Giờ thì tôi có thể nhăn nhó đau đớn mà từ từ nâng người dậy, xem xem mình có còn bước đi được không.

Và mặc dù khập khiễng, tôi sung sướng phát hiện ra mình vẫn đi lại được.

Tôi không có ý nói là tôi không thấy ghen tuông đâu nhé. Kể cả giận dữ.

Bởi vì tôi vẫn còn.

Nhưng không còn đến mức ấy. Không nhiều thế. Không dữ dội thế. Không khủng khiếp thế.

Có thể nói như thế này. Tôi sẽ không từ chối cơ hội được đám một cú vào bụng Denise hoặc vào mắt James, nhưng tôi đã không còn khoái trá tưởng tượng ra cảnh mình lần mò vào cái tổ ấm bí mật của hai kẻ ấy mà đổ nước sôi lên hai cái thân người đang ngủ nữa.

Tin tôi đi, có tiến triển đấy.

Và thế là vừa lê cái chân chảy máu ròng ròng, vừa khòm người xuống vì đau, nhưng cũng không khòm quá thế, tôi quyết định quay trở lại với cái thế giới này, không cần kèn không cần trống.

Vừa mơ màng chuẩn bị vào giấc ngủ, tôi vừa nhẩm tính xem mình đã hạnh phúc, may mắn được bao nhiêu lần.

Ừ thì cũng không chính xác là đếm. Tôi đâu có lẩm bẩm: “À, năm rồi cơ đấy, vậy là mình đã có thể sung sướng đi ngủ được rồi”.

Nhưng đúng là tôi có nghĩ đến những điều tốt đẹp đã xảy đến với mình. Và đây là một bước tiến rất lớn, rất quyết liệt so với cái kiểu suy nghĩ của tôi suốt một tháng qua.

Tôi đã có một em bé xinh xắn.

Tôi có một gia đình yêu thương mình, ừm, tôi chắc chắn họ sẽ yêu thương tôi trở lại nếu tôi thôi cư xử như một kẻ phản Chúa.

Tôi cũng còn tre trẻ.

Tôi có nhà để ở.

Tôi có một công việc vẫn chờ tôi về sau năm tháng nữa.

Tôi vẫn mạnh khỏe (Lạ lùng chưa? Tôi chưa từng nghĩ sẽ nghe chính miệng mình nói câu này, nghe cứ như một cụ bà chín mươi ấy).

Và trên hết, chẳng biết ở đâu ra nữa, nhưng tôi còn hy vọng.

Tôi ngủ như một đứa trẻ.

Thực ra thì đâu có như thế.

Tôi có cứ hai tiếng là thức dậy, khóc thét như còi xe lửa đòi bú hay thay tã không? Không.

Nhưng tôi ngủ rất yên bình.

Và thế là tốt lắm rồi.

Tôi ước gì được nói với bạn là sáng hôm sau khi tôi thức dậy, mưa đã tạnh và mây cũng tan hết. Mặt trời nhú lên bắt đầu một ngày trong xanh mới toanh.

Ngày nắng đẹp cũng như tinh thần tôi rạng rỡ.

Những đám mây đen trong mưa đã biến mất hết, những đám mây u ám trong đầu tôi cũng vậy.

Tôi nghĩ chắc chắn phải có một bài hát tả cảnh này chứ.

Tuy nhiên, cuộc sống thực không như thế.

Trời vẫn còn lún phún mưa.

Thì đã sao?

Tôi vẫn dậy từ lúc trời còn chưa sáng như thường lệ, cho Kate bú.

Tôi từ tốn thăm dò tâm trạng của mình, cái kiểu bạn vẫn rê lưỡi thăm dò cái răng đau ấy. Tôi mừng rỡ thấy tâm trạng mình vẫn không có gì thay đổi so với đêm hôm trước. Tôi thấy mình vẫn còn sức sống và hy vọng.

Quá sức tuyệt vời.

Tôi ngủ tiếp đến khoảng mười một giờ thì thức dậy. Có tiếng ồn ào gì đó bên phòng tắm. Hóa ra Helen vừa phát hiện một cục u trong ngực nó và la thét thát thanh như bị ám sát. Mẹ chạy lên làu. Sau một hồi xem xét, tôi nghe giọng bà giận dữ: “Helen, đó có phải là cục u trong ngực cô đâu, nó là ngực của cô đấy cô ạ!”

Mẹ ầm ầm trở xuống nhà, lầm bầm: “Làm tôi sợ hết vía. Vặn vẹo quả tim tôi như thế… Tôi giết nó mất.” Helen thay đồ rồi đi học.

Tôi đi tắm.

Tôi gội đầu nữa.

Rồi tôi dọn dẹp phòng mình.

Tôi mò lấy hai cái chai vodka dưới gầm giường, nhặt mấy lon rượu táo loại cực nặng, mấy hộp nước cam, rồi bỏ hết vào túi nylon đem đổ rác.

Tiếp theo tôi gom hết ly cốc từ mấy tuần rồi, phân loại đàng hoàng để đem xuống nhà cho vào mấy rửa chén. Tôi nhặt hết những miểng chai rơi rớt sau khi đã ném cái ly vào tường vào một đêm say bét nhè và giận điên lên, rồi gói lại cẩn thận trong giấy báo.

Và phần có ý nghĩa ẩn dụ to lớn nhất đó là tôi vứt luôn tất cả các tờ Hello có trong phòng.

Hàng trăm căn nhà lộng lẫy xa hoa đã chui vào sọt rác chỉ trong một đợt tập kích.

Tôi cảm thấy như được gột rửa, thanh tẩy.

Tôi không còn muốn đọc mấy tờ lá cải ấy nữa. Từ giờ trở đi tôi nhất định sẽ đọc các tờ Time, The Economist và The Financial Times.

Và chỉ thỉnh thoảng thôi, tôi sẽ cho phép mình liếc qua tờ Marie Claire bố vẫn mua hàng tháng, tiếng là cho Helen và Anna, nhưng thực là cho mình.

Ông rất thích tờ Marie Claire, dù chê bai nó là chuyện nhảm nhí của đàn bà. Cả nhà vẫn thường bắt quả tang ông đang lén lút đọc. Cho tôi nói thêm là lén lút đọc trong khi sao nhãng công việc nhà. Chúng tôi cũng thường xuyên bắt gặp ông đang chúi mũi vào một bài viết nào đấy, chắc là về chuyện cắt âm vật của phụ nữ hay cưỡng ép tình dục, hay những cách tẩy lông chân tốt nhất, trong khi mấy tấm thảm trải sàn vẫn chưa được hút bụi.

Cuối cùng thì, sau một tháng trời nhếch nhác, tôi đã quyết định phải ăn mặc lại cho đàng hoàng tử tế.

Và bạn tin không? Khi tôi thử cái quần jean của James tôi mặc lúc bay về, nó đã không còn vừa nữa. Ý tôi là nó đã thành ra quá to.

Chế độ ăn kiêng chỉ có vodka với nước cam suốt một tháng có tác dụng như thế đấy.

(Nhưng đừng tự mình thử kiểu ăn kiêng này bạn nhé.) Thế là tôi vào phòng Helen để kiểm tra tủ quần áo của nó.

Bởi vì trời ạ, nó còn nợ tôi.

Hai tuần rồi nó đã trấn sạch tiền của tôi cho cái khoản phí đi mua rượu cao cắt cổ.

Nhưng Anna thì tôi chỉ yêu quý thôi, chứ chẳng muốn mặc bất cứ cái áo dài loằng ngoằng, dính đầy tua, chuông với kiếng của nó đâu.

Trên cái ghế trong phòng Helen, cùng với một mớ sách đắt tiền còn mới tinh, tôi tìm thấy một đôi vớ da rất đẹp.

Rất tôn dáng. Làm chân tôi trông dài và thon ra.

Đừng nói là tôn dáng.

Một thứ phép màu ứng nghiệm tức thì thì đúng hơn. Nếu cái tên đã làm ra đôi vớ này từng có mơ ước được phong thánh, tôi cho là cơ hội của hắn rất cao. Trong tủ quần áo tôi tìm được một cái áo sơ mi lụa màu xanh tuyệt đẹp.

Và bạn tin không nó cũng vô cùng tôn dáng. Làm cho da tôi trông sáng hơn và mắt tôi trông xanh hơn. Tôi ngắm mình trong gương và gần như sốc.

Này, tôi biết cô này, tôi nghĩ. Là tôi đấy. Tôi đã quay trở lại.

Lần đầu tiên trong hàng tháng trời, cái hình của tôi ở trong gương trông bình thường. Tôi không giống như quả dưa hấu có chân vì không còn mang bầu, cũng không còn béo đần ra nữa. Tôi cũng không trông như một kẻ mới đào tẩu từ trung tâm tâm thần, tóc rối bệch, quán cái đầm ngủ vĩ đại và mặt thì ngơ ngơ ngáo ngáo.

Là tôi, theo như trí nhớ của tôi.

Tôi xịt mù mịt chai Obssession của Helen khắp người, dù tôi ghét cái mùi này. Rồi sau khi đã thỏa mãn tự bảo mình không còn món gì khác để chôm nữa, tôi về phòng.

Tôi thậm chí còn trang điểm tí chút. Tí thôi.

Tôi không muốn mẹ gọi báo cảnh sát có kẻ lạ mặt xâm nhập vào tư gia.

Rồi tôi nghiêng mình qua cái cũi của Kate, cho con bé thấy mẹ Claire mới (hay đúng ra là Claire cũ) của nó.

– Chào cưng, – tôi thủ thỉ. – Nói chào má mi đi.

Tôi còn chưa kịp xin lỗi con bé vì đã lôi thôi nhếch nhác trong suốt tháng đầu đời của nó thì con bé đã khóc thét lên.

Rõ ràng nó không hề nhận ra tôi.

Nhìn tôi không giống tí nào cái người mà con bé đã quen, mùi cũng khác nữa.

Tôi suỵt suỵt, dỗ dành bé, bảo đây mới đúng là tôi, còn cái người đã chăm bé suốt một tháng vừa rồi là quỷ đội lốt mẹ bé thôi.

Có vẻ như con bé thấy có lý.

Rồi tôi xuống nhà tìm mẹ. Bà đang xem tivi.

– Mẹ, – tôi gọi.

– Chào con, – bà tạm rời mắt khỏi bộ phim truyền hình nhiều tập Home and Away, hơi liếc qua.

Rồi bà xoay đầu đúng một vòng ra sau, kinh ngạc.

– Claire! Con dậy rồi! Con mặc đồ đàng hoàng rồi! Trông con xinh quá. Vậy có phải tuyệt không? – rồi bà đứng dậy, bước lại ôm tôi. Trông bà thật hạnh phúc.

Tôi cũng ôm mẹ. Rồi cả hai đứng như trời trồng, cười mà nước mắt lấm lem mặt, như hai đứa khùng.

– Con nghĩ con sắp ổn rồi, – tôi run run nói. – Ít ra là con nghĩ mình bắt đầu ổn rồi. Con xin lỗi đã không ra gì. Con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng.

– Con biết mà, không phải xin lỗi gì hết, – bà dịu dàng, tay vẫn nắm cánh tay tôi, nhìn vào mắt tôi mỉm cười. – Cả nhà đều biết con rất khổ sở. Ai cũng muốn con được hạnh phúc.

– Cám ơn mẹ, – tôi thì thầm.

– Vậy hôm nay con định làm gì? – mẹ phấn khởi.

– Ừm, chắc con ngồi xem hết phim này với mẹ, – tôi chỉ cái tivi. – Rồi con sẽ đi nấu bữa tối cho cả nhà.

– Claire, con tốt quá, – giọng bà hơi nghi ngờ. – Nhưng nhà mình ai cũng biết xài lò viba rồi.

– Không, không, – tôi cười lớn. – Ý con là con sẽ nấu nướng đàng hoàng cho cả nhà ăn. Mẹ hiểu không? Đi siêu thị mua đồ tươi về nấu ấy.

– Thật sao? – mẹ nhìn xa xăm. – Lâu lắm rồi cái bếp này mới có người nấu nướng.

Cách nói của bà giống như cái cách mà bà già thông thái trong truyện cổ nói: “Ồ, đã lâu lắm rồi, đã nhiều năm bất hạnh trôi qua kể từ khi một chàng trai trẻ của bộ tộc McQuilty bẻ ổ bánh mì ăn dưới cùng một mái nhà với một chàng trai của bộ tộc McBrandawn, đến nỗi chúng tôi không còn nghe những tiếng gươm giáo va vào nhau loảng xoảng, còn đường phố thì không còn váy máu của những chiến binh trẻ dũng cảm nữa”, đại loại thế.

Tôi suýt thốt ra là chưa từng có một bữa tối nào đúng nghĩa đã được nấu trong cái bếp này. Ít ra là khi nó còn là căn nhà của tổ tiên dòng tộc Walsh, và khi mẹ vẫn còn lèo lái chuyện ăn uống. Nhưng tôi kịp dừng lại.

– Không có gì ghê gớm lắm đâu mẹ. Chắc con chỉ nấu ít mì pasta thôi.

– Pasta, – bà thở ra, trong khi mắt vẫn nhìn xa xăm, như thể đang nhớ lại kiếp trước, một thời đại trước, một thế giới khác. – Ừ, – bà gật đầu, ngó bộ đã hiểu hiểu ra. – Ừ, mẹ còn nhớ mì pasta. (vẫn cái kiểu nói khiến bạn nghĩ bà sẽ “Hà” chứ không phải “ừ”.) Chúa ơi! tôi hoảng. Phải chăng bà bị ám ảnh nặng nề cái vụ nấu nướng trước đây đến nỗi đề nghị của tôi đã làm bà rối trí?

– Vậy con mượn xe đi mua đồ nhé? – tôi hỏi mà lòng hơi lo lo.

– Nếu phải vậy, – giọng bà lí nhí, cam chịu. – Nếu phải đi xe.

– Con mượn ít tiền được không? Con chỉ có đồng bảng Anh thôi.

– Ở đó người ta cho trả bằng thẻ đấy, – bà vội nói. Tôi nhắc đến tiền làm bà đang lãng đãng mấy phút bỗng quay ngoắt về với hiện tại.

Không phải là bà bủn xỉn đâu. Không hề. Nhưng nhiều năm tháng vật lộn nuôi năm miệng con và hai người lớn với cái hầu bao giới hạn đã giúp bà cực kỳ giỏi quản lý. Cẩn thận tiền nong là thói quen rất khó bỏ.

Ít ra là tôi được bảo vậy.

Thực tình trước giờ tôi không hề có kinh nghiệm gì về chuyện này.

Bà đưa tôi xâu chìa khóa. Hai mẹ con đặt Kate, nằm trong nôi, vào băng ghế sau.

Bà đứng vẫy vẫy theo như thể tôi sẽ ra đi vĩnh viễn, thay vì chỉ chạy hết đường đến siêu thị Superquinn. Quả là mạo hiểm. Tôi đã không rời nhà nhiều tuần liền. Nó cho thấy là tôi đang hồi phục.

– Đi vui con nhé, – bà bảo. – Mà nếu có đổi ý thì cũng không sao đâu. Chẳng hại gì. Cả nhà không thất vọng đâu. Mình ăn như bình thường cũng được. Không ai phiền cả.

Sao tôi lại nghĩ bà không muốn tôi nấu ăn nhỉ? Tôi lái xe đi mà lòng cứ thắc mắc.

Vào đến siêu thị, tôi thấy vô cùng thư giãn, dễ chịu. Tôi đẩy xe lững thững qua các quầy kệ, Kate buộc trước ngực. Đi mua đồ cho tôi và con, làm một gia đình hạnh phúc, cho dù có rủi là một gia đình đơn thân hạnh phúc.

Tôi mua thêm hàng tấn tã Pamper cho Kate. Bố, mẹ đã vô cùng tử tế, mua tất thảy những gì cần cho em bé trong khi tôi vẫn đang chìm đắm trong men rượu. Nhưng giờ đã đến lúc tôi phải có trách nhiệm. Từ giờ tôi sẽ là người chăm sóc Kate.

Tôi bỏ vào xe đủ các loại thực phẩm lạ lẫm, hoang phí. Dưa Galia hả? Ừ thì lấy vài trái. Một hộp kem sô cô la tươi? Sao lại không? Một túi rau diếp tươi tắn giá trên trời? Cứ lấy.

Tôi vui quá.

Tiêu hoang à? Cứ việc vung tay. Vì tôi sẽ trả bằng thẻ tín dụng.

Mà hóa đơn thanh toán gửi về đâu? Đúng thế. Căn hộ của tôi ở London.

Vậy ai có nghĩa vụ thanh toán?

Cũng đúng luôn.

James.

Tôi mỉm cười nhìn những bà mẹ trẻ và không trẻ lắm khác cũng đang đi mua sắm.

Chắc tôi cũng giống như họ. Một phụ nữ trẻ với một đứa con mới sinh. Chẳng chút bận tâm lo lắng gì ngoại trừ có thể sẽ không được ngủ yên giấc mười năm nữa. Không có biểu hiện gì là chồng tôi đã bỏ tôi cả.

Tôi đã không còn đeo cái nỗi nhục nhã ấy vào người như một thứ vũ khí nữa.

Tôi cũng chẳng tức tối nếu ai được hạnh phúc hoàn hảo. Tôi không còn ghét bỏ những người phụ nữ không bị chồng bỏ trên trái đất này nữa.

Làm sao tôi biết được cái người phụ nữ tôi mới cười xã giao qua kệ bơ kia đang rất vui sướng?

Làm sao tôi biết được cái người phụ nữ tôi vừa mới hơi chen đụng để lấy chai nước xốt kia hoàn toàn vô tư lự?

Ai cũng có những mối lo riêng.

Chẳng ai hoàn toàn hạnh phúc cả.

Tôi không hề bị Chúa trời biến thành cá biệt chỉ vì cái nỗi khốn khổ trên trời rơi xuống kia.

Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường có những lo lắng bình thường, đang đi mua đồ, cùng với những phụ nữ bình thường khác.

Tôi đi ngang qua khu vực bán rượu bia và liếc thấy những hàng dài chai vodka, óng ánh lóng lánh. Gần như thể nghe được chúng đang la lên: “Claire, ở đằng này! Lấy đi, lấy đi! Cho chúng tôi về nhà với!” tôi đẩy xe vào rất bản năng.

Rồi lại đẩy xe trở ra.

Nhớ dì Julia không? Tôi nghiêm khắc tự vấn.

Và bố nói đúng. Say xỉn nằm dài trên giường thì đâu phải là sống. Chẳng giải quyết được chuyện gì.

Tôi ngạc nhiên tột độ nhận ra cuối cùng mình cũng đã thành người lớn.

Tôi đồng tình với bài giảng “Những mặt xấu xa của rượu chè” của ông, thay vì cười khẩy và chế giễu.

Dĩ nhiên tôi đã được cảnh báo trước là ngày này sẽ đến, nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần.

Nếu không cẩn trọng, chuyện lạ tiếp theo dành cho tôi sẽ là liếc vào cái tivi lúc đang có chương trình Top of the pops mà hỏi: “Trai hay gái vậy?” hoặc “Sao chúng nó không còn viết được thứ gì có nhạc điệu nữa nhỉ? Đó đâu phải nhạc. Toàn là hét ầm ĩ.”

Tôi hơi run run, bước qua khu đồ tráng miệng đông lạnh.

Hồi còn mang bầu tôi ăn cả núi kem mousse sô cô la. Nói thật là James cũng bực lắm.

Nên tôi nghĩ cứ lấy một ít, vì cái ngày xưa cũ ấy.

Và là một kiểu thách thức.

Tôi nâng Kate lên, chỉ cho con bé xem hàng hàng lớp lớp kem mousse sô cô la.

– Con chào họ hàng nhà kem mousse sô cô la đi!

Tôi với lấy một hộp, giơ lên cho bé xem.

– Con nhìn thấy nó không? Không có nó chắc giờ con không có ở đây đâu.

Kate mở đôi mắt tròn xoe xanh biếc nhìn cái hộp, rồi với cánh tay mũm mĩm bé xíu đụng vào cái hộp đặc cứng. Rõ ràng là máu trong người con bé cũng đang réo đòi kem mousse sô cô la, nhận ra cái thứ đã là bạn tốt của mẹ nó trong những ngày khó khăn.

Tôi đến quầy tính tiền, lòng hỉ hả với cái số tiền trên trời mà James sẽ phải thanh toán.

Hai mẹ con lái xe về nhà.

Trên đường về tôi ghé ngân hàng đổi bảng Anh lấy đồng punt của Ireland. Ngay khi Anna về tôi sẽ trả lại từng đồng một đã nợ nó. Ít ra là nó sẽ có tiền mà trả cho tên buôn thuốc, nhờ vậy mà xương bánh chè sẽ còn nguyên vẹn.

Bình luận