Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dưa

Chương 27

Tác giả: Marian Keyes

Tôi bật khóc, cánh cửa còn chưa kịp khép chặt lại sau lưng anh ta.

Như thể đoán được James đã về – à, ý tôi là vì nãy giờ Anna, Helen và mẹ đã nằm bẹp xuống sàn phòng ngủ ngay phía trên phòng ăn, tai ép xuống lớp kính cố nghe ngóng – ba mẹ con hiện ra ngay sau cánh cửa gỗ, mặt mày nom rất nghiêm trọng. Tôi như kẻ mất trí.

Như hiểu được nỗi khổ của tôi, Kate khóc toáng lên.

Hay cũng có thể là con bé đói thôi.

– Tên đốn mạt, – tôi cố nói trong tiếng nấc, nước mắt khiến cả khuôn mặt ngứa ran. – Sao anh ta có thể tỉnh như không? Như một cỗ máy khốn nạn không có tim, không có cảm xúc.

– Nó không dấm dứt, dù chỉ một xíu thôi sao? – mẹ lo lắng hỏi.

– Cái thứ, cái thứ duy nhất tên khốn nạn ấy lo lắng là hai người sẽ chia của cải chi li đến mức nào.

– Nhưng như vậy cũng đâu có tệ, – Helen an ủi. – Có thể khi ấy lão sẽ để lại tất cho chị. Chị sẽ có hết mọi thứ.

Hay lắm, Helen.

Nhưng đó chẳng phải điều chị mày muốn nghe.

– Vậy là không nói gì đến chuyện hàn gắn hết? – mẹ hỏi tiếp, mặt trắng xanh, đôi mắt chứa đầy sự lo lắng.

– Không gì hết! – tôi kêu lên, khiến Kate, trong vòng tay của Anna mặt mũi đang rất khổ sở, lại khóc thét.

– Quay lại! – Helen rít. – Nhưng mà chị cần gì lão quay lại, đúng không? Sau tất cả những gì lão đã làm với chị.

– Nhưng vấn đề không phải vậy, – tôi nấc.

– Ít ra chị muốn được lựa chọn. Chị muốn có được dịp bảo hắn cuốn xéo đi, rằng chị không còn muốn dính dáng gì đến hắn nữa. Vậy mà tên đốn mạt thậm chí chẳng còn chút liêm sỉ để làm việc ấy.

Cả ba gật gật đầy thông cảm.

– Lại còn cứ vênh vênh váo váo! – tôi òa khóc nức nở. – Khốn nạn, chị vẫn còn nhớ cái kiểu pha cà phê mà hắn thích nữa cơ chứ!

Cả ba hít vào một hơi thật sâu, lắc lắc đầu buồn bã vì sự dại dột của tôi.

– Tệ quá, – Anna nói. – Giờ thì hắn biết chị vẫn còn nghĩ đến hắn.

– Nhưng không phải thế, – tôi phản ứng quyết liệt. – Chị ghét cái bụng dạ của hắn. Cái bụng dạ của lũ kế toán, vênh váo, phản trắc!

– Rồi còn dám cả gan nữa chứ! – tôi nói tiếp, nước mắt nhòe nhoẹt cả son phấn.

– Chuyện gì? – cả ba sát lại gần thêm chút để nghe xem James còn phạm thêm tội lỗi tày trời nào nữa.

– Hắn tức tối chuyện chia của. Còn con, CON! con lại là đứa đi an ủi hắn. Có tưởng tượng nổi không? Con đi an ủi hắn. Sau tất cả những gì đã xảy ra.

– Cái lũ đàn ông, – Anna lắc lắc đầu mệt mỏi, vẻ không tin được. – Không thể sống nổi với chúng, không sống nổi với chúng.

– Không sống nổi với chúng, – mẹ tiếp lời.

– Cũng không thể lôi chúng đi xử bắn được.

Ai nấy im bặt. Rồi Helen lên tiếng: – Là nói ai?

– Vậy rồi cuối cùng sao? – bà hỏi.

– Chưa gì hết, – tôi đáp. – Chiều nay hắn sẽ gọi.

– Rồi từ giờ đến lúc đó con định làm gì? – bà lo lắng, theo quán tính đưa mắt liếc về phía tủ rượu, mặc dù nó đã đứng đó, trống rỗng hàng bao năm nay. Nhưng thói xấu khó bỏ. Mà có lẽ đúng hơn cả là mắt bà phải liếc ra ngoài vườn kia, dưới cái thùng đựng dầu, nhưng mà thôi chẳng quan trọng.

– Không làm gì hết. Con mệt lắm rồi.

– Thế thì ngủ một chút đi? – bà hấp tấp bảo. – Nãy giờ nó quay con thế là quá rồi. Mẹ với hai đứa kia sẽ trông Kate.

Helen dường như há miệng toan phản đối, trông nó rất bức xúc, nhưng rồi nó ngậm miệng lại.

Chuyện lạ.

– Vâng, – tôi đáp rồi lê bước lên lầu, để nguyên bộ quần áo đẹp đẽ đã diện cho sự kiện sáng nay leo lên giường nằm. Không còn chút dấu vết của cái người phụ nữ tươi cười, tươm tất và cuốn hút khi nãy. Chỉ còn lại một kẻ đau khổ mặt sưng đỏ, mắt hùm hụp, da nhòe nhoẹt son phấn. Đến giữa trưa, mẹ lay nhẹ vai tôi gọi dậy. Bà thì thầm: – Thằng James đang gọi điện. Con có muốn nói chuyện với nó không?

– Có, – tôi đáp, rồi loạng choạng bò xuống giường, quần áo nhăn nhúm, mắt nhắm mắt mở, nước mũi nước dãi chảy như một đứa khùng.

– Alô, – tôi lầm bầm.

– Claire, – giọng anh ta dứt khoát, nghiêm nghị và kẻ cả. – Anh đã cố thu xếp để có được chỗ giấy tờ nhưng cái thành phố chết tiệt này chẳng có lấy một tiệm fax nào cả.

Tôi lập tức cảm thấy tội lỗi. Anh ta khiến tôi cảm thấy như lỗi hoàn toàn ở tôi. Như thể tôi đã đi một vòng, đóng cửa hết tất cả các tiệm fax ở Dublin, chỉ để trả thù anh ta.

– Ôi xin lỗi, James, – tôi líu lưỡi. – Nếu anh nói sớm hơn, em đã nói anh fax đến văn phòng của bố.

– Thôi, không phải lo, – anh ta thở dài đánh thượt, nghe có vẻ khó chịu, bực bội, và hàm ý nếu muốn hoàn tất việc gì thì anh ta nên tự thân vận động, không lôi tôi hay bất cứ ai trong gia đình tôi vào. – Vả lại cũng muộn rồi. Anh đã cho gửi bưu điện, chắc sáng mai là đến thôi.

Vậy là anh phải may mắn dữ lắm, tôi nghĩ đến cái kiểu làng nhàng của bưu điện Ireland, so với ở Anh. Nhưng tôi không nói gì, ngờ rằng đến mai mà bưu phẩm chưa tới, thế nào tôi lại chẳng tự quy lỗi về mình.

– Nhưng anh nghĩ tối nay mình vẫn nên gặp nhau, – anh ta nói tiếp với cái giọng nghiêm nghị. Nghề của chàng! Thời giờ là tiền bạc, chẳng phải thế sao James?

Công bằng mà nói thì anh ta có lý. Đằng nào chúng tôi cũng phải gặp nhau. Còn quá nhiều thứ phải bàn.

Rõ ràng, tôi muốn sự vụ được giải quyết càng nhanh càng tốt để tôi có thể bắt đầu cuộc đời mới của mình.

Tôi đâu có động cơ nào khác, đúng không?

Tôi đâu có tuyệt vọng đến độ nghĩ nếu anh ta hiểu tôi rõ hơn, có thể anh ta sẽ nhận ra vẫn còn yêu tôi chăng?

Có thể tôi chỉ thấy vui khi có anh ta bên cạnh. Thế thôi.

Có thể, có thể! Chó chết!

Nhưng phải thú nhận là tôi mừng vì anh ta đã không còn yêu tôi nữa.

Cũng như thiên hạ vẫn cứ phải nhìn cho bằng được cái vũng máu trên đường và cái xe nát tanh bành bị kéo đi sau khi xảy ra tai nạn. Tôi biết thế là kinh khủng, nhưng tôi lại quá tò mò. Tôi biết rồi thì sau đó tôi sẽ lại thấy khổ sở, bứt rứt, nhưng vẫn không tài nào ngăn được.

Hay cũng có thể tôi chỉ muốn có được cái cơ hội đập cho hắn vãi ra. Ai biết được?

– Ừm, nên thế nào? – anh ta hỏi. – Anh đến nhà cũng được nhưng e mình không được chào mời.

Tôi gần như không tin vào tai mình.

Hắn to gan đến thế ư?

Hắn chẳng có quyền gì cảm thấy được săn đón, nhưng tôi đã đối đãi quá đàng hoàng rồi kia mà.

Hơn cái cách hắn đã đối xử với tôi.

Chẳng phải tôi đã pha cà phê?

Chẳng phải tôi đã không xùy chó ra cắn? Không phải vì nhà tôi không có chó, nhưng ý tôi không phải vậy.

Tệ hơn thế, nếu muốn tôi đã xùy Helen ra. Hắn ta còn muốn gì kia chứ?

Dân địa phương tụ tập đầy hai bên đường các con phố từ sân bay Dublin, tay vẫy vẫy cờ Anh? Chơi nhạc sống và trải thảm đỏ? Cả nước được nghỉ lễ một ngày? Tôi mặc áo khoác ngủ gợi cảm đón hắn ta ngoài cổng, mỉm cười và nói, giọng đã khản đặc: “Mừng anh quay về, anh yêu?”

Nói thật, tôi rối quá.

Tôi không chắc mình nên nói lại thế nào. Xin lỗi nhé, nhưng bọn này hết hứng tung hô rồi.

Giọng anh ta như hờn dỗi. Như thể chỉ chờ tôi nói câu gì đó như: “Ôi đừng ngốc thế James. Dĩ nhiên là mọi người chào đón anh đến nhà chứ.”

Nhưng sự thật là anh ta không hờn dỗi gì hết. Lớn xác thế ai lại đi làm vậy. Và cái phần não bên phải của anh ta cũng chẳng thể mong tôi dang rộng vòng tay đón anh ta về.

Nhưng tôi nên nói gì bây giờ?

– Em xin lỗi để anh cảm thấy thế, James, – nghĩ ra được câu này, tôi nói giọng nhún nhường. – Nếu nhà em hoặc bản thân em có cư xử kiểu gì kém thân thiện thì em sẽ xin lỗi.

Dĩ nhiên, chẳng từ nào trong lời này là thật.

Nếu gia đình tôi có thật khiến anh ta thấy bị xúc phạm, ví dụ như Helen đợi anh ta bước ra đến cổng là gây trò chú ý – nhăn mặt làm trò, hay đứng ngay cửa sổ trên lầu mà chỉ trỏ, khua khoắng, hay chổng mông vào mặt anh ta, hay thậm chí làm trò gì đó còn kinh hơn – thì đích thân tôi sẽ thưởng cho nó.

Nhưng giờ tôi phải làm James vui.

Mặc dù nói những lời hoa mỹ này ra chỉ để nhổ vào chúng, tôi luôn nghĩ mình phải cố làm tất cả vì Kate.

Còn gì sung sướng hơn được nói cho anh ta biết là anh ta bị xua đuổi như thế nào, nhưng như thế chỉ tổ thiệt cho mình. Tôi không muốn Kate lớn lên mà không có cha, nên bảo với James rằng anh ta không bị xua đuổi (tôi e mình chỉ chịu đựng được đến chừng ấy) là cái giá tôi phải trả.

– Ừm, thế thì anh đến nhà vậy nhé? – anh ta nói giọng miễn cưỡng.

Anh ta bị gì thế?

Như một đứa trẻ dễ dụ.

– Ồ James, – tôi nhẹ nhàng. – Em không muốn anh đến đây đâu nếu anh không nghĩ mọi người muốn anh đặt chân vào nhà. Cả anh và em đều muốn được thoải mái. Có thể mình gặp dưới phố vậy. James suy nghĩ một hồi lâu mới thấm được câu nói này.

– Ừ, – giọng lạnh lùng. – Mình có thể ăn tối luôn.

– Hay đấy, – tôi đáp, nghe hay thật đấy chứ.

– Thì đằng nào anh cũng phải kiếm gì đó ăn. Nên em cũng có thể đi cùng.

– Anh lúc nào cũng giỏi nói ngọt lắm, – tôi ráng cho anh ta nghe được mình đang cười. Nhưng đột nhiên tôi thấy thật buồn. Chúng tôi hẹn gặp ở một nhà hàng dưới phố lúc bảy rưỡi.

Và công tác chuẩn bị lần này còn tỉ mẩn hơn cả ban sáng.

Tôi muốn trông mình đẹp tự nhiên. Nhưng tôi quyết định phải quyến rũ nữa. James lúc nào cũng rất yêu cặp giò của tôi, và thích tôi đi giày cao gót, cho dù khi ấy tôi thành ra cao gần bằng anh.

Thế là tôi chọn đôi cao nhất, mặc cái váy ngắn nhất và đi đôi vớ da mỏng nhất tìm được sau một hồi lùng sục.

May mắn làm sao, tôi vừa cạo lông chân tối hôm trước, thực tế là để chuẩn bị lên giường với Adam. Nhưng thôi đừng nói chuyện ấy bây giờ.

Tôi dặm thật nhiều son phấn.

– Thêm mascara nữa vào! – Helen ngồi bên cạnh thúc. – Thêm phấn nền nữa! Tông nhẹ nhàng sáng nay, nói sao nhỉ? đã không được thành công lắm. Nên giờ chúng tôi sẽ chơi tông sát thủ quyến rũ. Đang tỉ mẩn bôi lớp kem giữ cho son lâu trôi, tôi chợt thấy nhói lòng. Sao lại đến nỗi này!

Tôi đã rất chăm chút chuyện trang điểm y như thế hồi mới đi lại với James. Giờ tôi lại ngồi đây tút lại mình, khốn nạn! Cố sao cho phải trông thật đẹp để diễn màn cuối cuộc hôn nhân của chúng tôi.

Sao mà uổng phí.

Có thể mô tả những mối quan hệ không đi đến đâu theo số lượng son phấn bị uổng phí đi.

Quên đi những lúc cười hạnh phúc, những cuộc cãi vã, những lần chăn gối, những cơn ghen. Ngả mũ xuống, yên lặng một phút mà tưởng niệm hàng hàng lũ lũ những lọ kem, phấn, mascara, chì kẻ mắt, má hồng, son đã phải hy sinh.

Tôi ngắm mình trong gương. Phải thừa nhận, trông rất được. Cao, thanh mảnh và gần đạt đến mức trang nhã. Không một dấu vết của quả dưa hấu.

– Chúa ơi, – Helen kêu lên, đầu lắc lắc ngưỡng mộ thật sự. – Trông chị kìa. Mới đây thôi chị còn là một mụ quỷ cái già nua béo ị.

Khen thật đấy.

– Bới tóc lên đi, – Helen gợi ý.

– Không được đâu, tóc chị ngắn lắm, – tôi phản đối.

– Không, đâu có ngắn, – nói rồi nó chạy lại, giúp tôi chải hết tóc lên đỉnh đầu.

Khỉ thật, nó nói đúng. Tóc tôi chắc đã dài ra kha khá kể từ khi tôi không thèm quan tâm đến nó nữa, từ hai tháng trước.

– Ôi trời! – tôi sung sướng. – Chị chưa từng để lại tóc dài từ hồi mười sáu.

Helen lụi hụi với mớ kẹp tăm, kẹp bướm trong khi tôi nhe răng cười như một con mụ khùng trong gương.

– James sẽ phải phát sốt lên. Anh ta sẽ phải vô cùng tiếc nuối vì không có được một cô xinh đẹp như chị. Chị sẽ làm cho hắn phải quỳ xuống xin chị quay lại ngay khi chị bước chân vào cửa.

Tôi đang mải viển vông với cái anh chồng James miệng nhỏ dãi, ăn năn hối lỗi thì Helen ngắt ngang.

– Chị làm gì cái tai thế này? Nó tim tím.

– À, thuốc nhuộm tóc ấy mà. Thôi chắc phải thả tóc xuống che đi thôi, – tôi rầu rĩ nói. Tôi đã quá vội phải lòng cái kiểu đầu rất công phu, tinh tế này.

– Không, không. Để em nghĩ đã, – rồi Helen sáng mắt. – Ở nguyên đây! – nó chạy biến đi.

Nó quay lại với Anna, cầm theo mấy miếng vải và một chai dầu thông. Anna vừa nhìn thấy tôi là ngay lập tức huýt sáo.

– Mày tai kia, – Helen chỉ. – Tao tai này. Vậy là tôi đi gặp James với hai tai đỏ lựng, rát buốt và gần chảy máu, thay cho cái màu hạt dẻ sáng bóng, hấp dẫn. Nhưng tóc tôi vẫn bới cao.

Bình luận