Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kẻ Phóng Đãng Thần Thánh

Chương 17

Tác giả: Suzanne Enoch

Dẫu tháng năm đam mê thiêu đốt chúng thành tro bụi

Yêu thương trong anh chẳng may may tàn lụi

– Huân tước Byron,

Cuộc hành hương của Childe Harold, Chương III

Khi mặt trời bắt đầu khuất sau ngọn cây, Evie nhắc Saint kiểm tra đồng hồ.

“Bốn giờ hai mươi”, anh thông báo, nhét chiếc đồng hồ khảm bạc đắc tiền vào túi như thể nó vừa làm một chuyện mà anh không thích.

Cô cũng không hài lòng trước tin này. Cô rất thích buổi chiều nay, nhưng cả chiều cô chưa hề nhắc đến lũ trẻ hay trại mồ côi. Saint cho cô chưa đầy một tháng để thuyết phục anh, và cô vừa phí phạm gần bốn tiếng đồng hồ. Tuy nhiên nếu cô về nhà muộn, Victor sẽ khiến cho việc gặp gỡ Saint trở nên khó khăn hơn mức vốn có.

“Chúng tôi phải về thôi.”

Với vẻ mặt cau có Saint đứng dậy và chìa tay cho cô. “Tôi cho rằng bắt cóc cô là điều bất khả thi.” Anh kéo cô đứng dậy, cuối người thì thầm vào tai cô. “Không sao, chúng ta thử làm chuyện tương tự thế rồi, đúng không?”

“Dừng lại,” cô thì thầm đáp, phản đối vì giọng điệu thân mật của anh khiến cô rùng mình hơn là vì những lời anh nói. Cô bắt đầu nhận ra anh sẽ không nói với ai bí mật của họ; vì nếu làm vậy, anh sẽ đánh mất chút lợi thế mà anh rất coi trọng trước cô.

Quẳng những gì còn lại của bữa trưa vào giỏ, anh túm tấm khăn vứt lên trên cùng rồi xốc giỏ lên tay. “Tôi không nghĩ cô sẽ cho tôi kéo cô vào một lùm cây để…”

“Saint!”

Anh liếc nhìn Sally. “Bắt tay một cái trước khi ra về nhỉ?”

Dĩ nhiên cô hầu của cô biết hầu tước ám chỉ điều gì, nhưng Evie hy vọng Sally cũng biết tiếng tăm của anh – người luôn đưa ra những lời đề nghị gây sốc mà chẳng cần ai khiêu khích.

“Không bắt tay gì cả.”

Cô khoát tay anh khi họ rời Hyde Park. Ngay cả khi Saint có cư xử đàng hoàng, như anh đã thể hiện một cách ấn tượng chiều nay, cô vẫn cảm thấy mình giống chú mèo con đồng hành với một con báo đen óng mượt. Móng vuốt dù có thu lại hay không, anh vẫn là đối tượng cần phải dè chừng.

“Tôi quả là giỏi kiềm chế đấy, Evelyn Marie.”

Sự ham muốn trong mắt anh khiến người cô nóng bừng. Chúa biết rằng trong suốt buổi dã ngoại, ít nhất có nửa tá lần cô phải ngăn mình không nghiêng người qua và hôn anh. Hơn bất cứ điều gì, cô muốn nếm trải lại cảm giác được ở trong vòng tay anh. Nhưng nếu để anh biết, cô sẽ mất nốt chút kiểm soát cô có trước kẻ phóng đãng quyến rũ này. Đó là một hành động quá sức liều lĩnh.

“Anh cô còn muốn gặp những ai nữa?” Saint hỏi, dường như nhận ra cô sẽ không nhảy vào cùng con đường với anh.

“Wellington là mục tiêu chính của anh ấy để dành được một ghế trong Nội các, nhưng vì hình như chúng tôi đã mất sự ủng hộ của Gladstone, nên Alvington có lẽ là người có khả năng cao nhất cho anh ấy một ghế của hạt West Sussex trong Nghị viện. Mà ngài làm cách nào lái được Wellington vậy?”

Anh nhún vai. “Tôi nghe nói anh cô muốn quen với ông ta, còn tôi muốn gặp cô. Wellington thích rượu sherry ngon, trong khi tôi có hàng thùng loại thượng hảo hạng.”

“Anh trai tôi sẽ là một thành viên ưu tú của Nghị viện, ngài biết đấy.”

Saint nhìn xuống cô. “Thế nên?”

“Thế nên ngài đã làm một việc tốt.”

“Đúng vậy, tôi đã đưa cô đi dã ngoại.”

Evie nhăn nhó. “Ngài biết rõ ý tôi là gì. Tại sao ngài không chịu thừa nhận rằng mình đã làm một điều tốt đẹp?”

“Sao cô lại nghĩ là nó tốt đẹp? Tôi muốn một thứ, và tôi làm những gì cần thiết để đạt mục đích.”

Cô lắc đầu. “Không. Tôi dứt khoát không tin rằng động cơ duy nhất của ngài trong chuyện đưa Wellington đến trước mặt Victor là nhằm giành được một buổi dã ngoại với tôi.”

Anh chỉ mỉm cười. “Nói tôi biết anh cô còn cần nhữn ai để vận động cho chiến dịch tranh cử, tôi sẽ thu xếp.”

Cô dừng bước, anh cũng dừng lại bên cạnh cô. Sally đứng sau lưng họ một quãng, và chắc sẽ nghe rõ bất cứ điều gì cô có thể nói. “Thế ngài muốn được đổi lại những gì?”

“Nhiều thời gian hơn với cô.”

Thôi thúc đầu tiên của Evie là muốn hét lên với anh rằng cô đã mệt mỏi khi phải đưa đẩy với đám đàn ông để đổi lấy chút ảnh hưởng chính trị rồi. Nhưng cùng lúc ấy cô nhận ra Saint chỉ trông thấy những việc Victor đã làm trong mấy tuần vừa qua, và quyết định sử dụng nó làm lợi thế cho mình.

“Ngài có thể chỉ cần nói rằng ngài muốn giúp đỡ, không có động cơ ngầm nào cả.”

“Như thế ắt là nói dối. Mà tôi có ấn tượng rằng cô đánh giá cao sự trung thực.”

Evie tiếp tục đi bên cạnh anh trong im lặng. Saint luôn thành thật. Anh chưa bao giờ giả vờ ngụy trang bất cứ điều gì anh muốn ở cô. Nhưng ngay cả sự thành thật của anh cũng không phải không có mục đích. Anh thú nhận những đặc tính vụ lợi của mình để có được sự chấp thuận của cô. Mọi chuyện quả là phức tạp, nhưng nếu cô định tiếp tục truyền bá những bài học cho anh, cô cần suy nghĩ xem làm cách nào thuyết phục anh về những mặt tốt khi làm một việc gì đó mà không tính toán.

“Thưa cô,” giọng Sally vút lên sau lưng họ, “ông Ruddick ạ.”

Evie ngẩng lên. Victor đứng ngay trước cổng, chiếc đồng hồ bỏ túi để mở trên lòng bàn tay, mặt mũi hằm hằm. “Ôi trời.”

“Chúng ta không về muộn,” Saint nói, nhìn theo hướng ánh mắt cô. “Anh ta hành động cứ như một tên ma cô dắt gái. Tôi có nên nhắc anh ta rằng cô không phải là ả điếm của gã nào đó không?”

Giọng anh ôn hòa, nhưng Evie nghe được sự lạnh lẽo ẩn bên dưới. Saint đang hối hận với Victor – và nổi giận với cô. Một cơn rùng mình khẽ lan khắp người cô. “Ngài sẽ không làm điều đó. Như thế chỉ khiến tâm trạng anh ấy xấu đi mà thôi, và chắc chắn sẽ không giúp ích gì cho tôi.”

“Có lẽ là không, nhưng nó sẽ làm tâm trạng của tôi khá hơn nhiều. Tôi không thích bị răn dạy rằng tôi có thể ở cạnh ai đó bao lâu.”

“Saint,” cô thì thầm khi họ bước lên lối chạy xe.

“Tối nay tôi sẽ không khai sáng cho anh ta,” anh thì thầm đáp lại, “nhưng xin hãy nhớ những gì tôi đã nói về khả năng kiềm chế đang suy giảm của tôi.”

Saint đang trêu cô. Evelyn những muốn hôn lên má anh – hoặc hay hơn, lên miệng anh – nhưng thế thì Victor sẽ ngất mất. “Tôi sẽ không quên đâu.”

“Anh tin rằng em đã có một buổi chiều vui vẻ,” Victor nói, vừa bỏ chiếc đồng hồ vào túi vừa bước xuống bậc tam cấp.

“Vâng, nó rất tuyệt ạ,” cô trả lời.

Victor nắm lấy cánh tay còn lại của cô. Evie chợt lo rằng Saint sẽ không chịu thả cô ra và hai người đàn ông sẽ xé cô làm hai mất.Những bắp thịt dọc cánh tay Saint siết lại bên dưới ngón tay cô.

“Em gái anh rất thú vị,” hầu tước uể oải nói.

“Phải, con bé luôn luôn lôi cuốn.”

Evie hắng giọng. “Trời ơi, quá nhiều lời khen ngợi. Cảm ơn hai người. Và cảm ơn ngài vì một chuyến dã ngoại dễ chịu, thưa ngài.”

Gật đầu một cách cứng ngắc, Saint thả lỏng cánh tay, để cô vùng được tay ra. “Cảm ơn cô, tiểu thư Ruddick,” anh đáp lại. “Và cô đã nói đúng.”

“Về chuyện gì?” Cô hỏi, quay người nhìn theo anh khi anh bước lùi xuống lối xe chạy.

“Về ánh sáng ban ngày. Nó thật đặc biệt. Chào anh Ruddick, tạm biệt cô.”

“Tạm biệt ngài, St. Aubyn.”

Khi hầu tước xách chiếc giỏ picnic quay lại con đường và huýt sáo gọi con ngựa thuê, bàn tay Victor trên cánh tay Evie siết lại. Cô đành rời mắt khỏi Saint để nhìn anh trai.

“Thế là thế nào?” Victor hỏi, kéo cô lên bậc tam cấp và đi vào nhà.

Langley đã đóng cửa lại trước khi cô chịu nhượng bộ và ngoái nhìn xem liệu Saint có quay đầu nhìn mình lần nữa hay không. Cô muốn biết liệu anh có nghĩ về cô, dù chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, khi cô đã khuất khỏi tầm mắt anh. “Thế nào là thế nào ạ?”

“Câu nói về ánh sáng ban ngày ấy?”

“Ồ, Em đã bảo hầu tước rằng thỉnh thoảng ngài ấy nên ra ngoài trời.”

“À.” Victor thả tay cô ra, hướng về cầu thang tới văn phòng, nói anh ấy chắc đã ngồi nghĩ mưu suốt buổi chiều.

“Có lẽ anh cũng nên thử đi,” cô nói với theo.

Từ trên đầu cầu thang Victor quay lại nhìn cô, “Thử cái gì?”

“Tắm nắng.”

“Đừng có nghĩ rằng chỉ vì St. Aubyn đã giới thiệu anh với Wellington thì em sẽ dụ dỗ được anh đánh bạn với gã vô lại đó. Hắn giúp anh một việc, nên anh mới cho phép em đi dã ngoại với hắn. Chớ có lấy thế làm quen. Anh không nợ nần gì hắn nữa.”

Evie thở dài. “Phòng trường hợp anh thắc mắc, thì hôm nay ngài ấy là một quý ông đích thực.”

“Chừng nào em còn là một quý cô. Có lẽ anh nên chúc mừng em vì đã thành công trong việc làm cho anh lo ngại. Evie Ruddick, người chủ trương tạo ra đống lộn xộn ô uế này, lại đi ăn cùng kẻ rắp tâm phá sập một trại mồ côi.”

Cô chẳng biết nói gì về chuyện đó. “Vâng, anh Victor,” cô đáp, đi vào phòng tiếp khách ban ngày, “cảm ơn anh đã nhắc nhở.”

* * *

Saint ngồi xuống chiếc bàn chơi bài faro chính trong câu lạc bộ Society. “Tiệc trà chính trị của các phu nhân là cái quái gì vậy?”

Tristan Carroway, Tử tước Dare, đặt cược xong liền ngồi xuống, với đến ly rượu port của mình. “Trông tôi có giống một cuốn từ điển không?”

“Cậu thì chỉ biết ru rú trong nhà.” Saint với lấy ly rượu của mình, bất chấp những ánh mắt ác cảm từ những người chơi chung bàn. “Nó là gì thế?”

“Tôi không ru rú trong nhà; mà tôi đang yêu. Cậu nên thử đi. Tạo được kỳ tích cho nhân sinh quan của cậu đấy.”

“Cảm ơn, tôi sẽ tiếp thu lời khuyên của cậu. Nhưng cậu yêu đắm đuối quá. Mà sao cậu lại ở đây, vợ cậu đâu rồi?”

Dare nốc cạn ly rượu rồi rót tiếp ly khác. “Tiệc trà chính trị, theo tôi nghĩ là một vũ đài dành cho các quý bà quý cô bàn bạc những cách thức tốt nhất để trợ giúp và đẩy mạnh sự nghiệp chính trị của… những người đàn ông của họ.” Anh đẩy mình lún sâu vào ghế. “Còn đối với câu hỏi kia của cậu, vợ tôi ở đâu không phải là chuyện của cậu, và tôi khuyên cậu tránh xa cô ấy ra.”

Chỉ cần liếc qua Saint đã nhìn ra vẻ căng thẳng trên mặt Dare, chai rượu còn một nửa bị nắm chặt trong tay tử tước, và những vụ cá cược đang được kín đáo trao đổi ở mấy bàn xung quanh. “Tôi đặt mục tiêu ở nơi khác chứ không phải vợ cậu, Dare ạ. Nếu cậu muốn một trận đấu thì tôi rất vui lòng chiều theo, nhưng tôi thích uống rượu cùng cậu hơn.”

Tử tước lắc đầu. “Cả hai tôi đều không thích, Saint ạ. Evie Ruddick là bạn tôi, và có vẻ trong đầu cậu chẳng có ý định tốt đẹp tốt đẹp nào với cô ấy. Cậu đồng ý thôi quấy nhiễu cô ấy, thì tôi sẽ uống với cậu.”

Nếu là cách đây vài tuần, Saint ắt sẽ nói thẳng luôn cho Dare và những ai muốn nghe rằng Evelyn đã thích sự quan tâm của anh tới mức nào. Còn tối nay, không bận tâm tìm hiều cặn kẽ nguyên nhân vì đâu mình từ chối nói chuyện đó, anh đứng lên. “Cả hai đều không được, trong tối nay.”

Anh rời câu lạc bộ trong tiếng xôn xao bàn tán bngf ra sau lưng. Cứ để bọn họ thắc mắc anh đang ấp ủ mưu đồ gì đối với nàng Evie Ruddick trong sáng. Cô không còn quá trong sáng nữa, nhưng đấy không phải chuyện của họ. Họ cũng không cần biết chuyện anh vẫn ham muốn cơ thể cơ, giọng nói cô, hơi ấm của cô, và cả nụ cười đáng yêu của cô nữa. Phải, buổi tiệc trà của các quý bà quý cô, dù mang tính chính trị hay không, cũng nàm ngoài phạm vi đối với những ai cùng giới tính với anh – nhưng vẫn còn vở kịch của Shakespeare ở nhà hát Drury Lane.

Anh sẽ gặp lại Evie vào ngày mai, mặc kệ kẻ nào không muốn anh làm thế.

Khi anh cưỡi ngựa về nhà, vẫn còn sảng khoái sau sự giam hãm đến độ tiết trời lạnh giá và mù sương cũng làm gương mặt anh dễ chịu, Saint ôn lại ngày hôm nay trong đầu. Nếu một tháng trước đây có ai bảo anh sẽ đi dã ngoại với một thiếu nữ đoan trang, ắt anh sẽ cười vào mặt nhà tiên tri đó. Nhưng anh không những đã làm thế, mà còn thích nó, và thích hơn mức anh cảm thấy có thể dễ dàng thừa nhận.

Theo các tiêu chuẩn thường ngày của Saint, buổi tối hãy còn quá sớm. Tuy nhiên, cũng giống như mấy tối vừa qua, anh không còn chắc phải làm gì với chính mình. Những địa điểm anh thường lui tới – các sòng bạc, những ngôi nhà dâm ô, những dạ tiệc kinh khủng của mấy câu lạc bộ dành riêng cho đám phóng đãng – giờ chắc mới chỉ bắt đầu trò vui của chúng trong náo nhiệt. Ở đó đám phụ nữ hấp dẫn và đôi chút thú vị sẽ đáp ứng anh ngay tắp lự. Nhưng lúc này, Saint không muốn làm dịu ham muốn khôn nguôi của mình với người phụ nữ nào khác.

Hơi nóng âm ỉ chảy trong các tĩnh mạch anh là dành cho một phụ nữ đặc biệt. Nó tiếp thêm sinh lực cho anh, khiến anh cảm thấy nhạy bén hơn và sống động hơn so với mức anh có thể nhớ trong nhiều năm qua. Ở trước mặt cô, được trông thấy cô, nói chuyện với cô và có thể chạm vào cô khi anh muốn, sự tra tấn ấy thật ghê gớm, và chỉ có thể chịu đựng được vì anh đã hứa với mình rằng anh sẽ có được cô lần nữa.

Cassius giảm tốc độ và dừng lại, Saint nhận ra mình lại đi đường vòng tới nhà Ruddick lúc nào không biết. Chỉ có một ô cửa sổ trên lầu sáng ánh nến, và anh tự hỏi liệu buổi tối Evelyn có thao thức như anh không. Anh hy vọng là có, và hy vọng cô đang nghĩ đến anh.

Anh chắt lưỡi thúc ngựa đi tiếp. Bằng bất cứ giá nào,, anh cũng sẽ biến Evelyn Ruddick thành nhân tình của mình. Anh không muốn một ai khác, và sẽ không chấp nhận chuyện cô từ chối lời đề nghị. Hiện giờ anh đã biết cô muốn điều gì, và anh chỉ cần thuyết phục cô.

* * *

Evelyn tìm cách tránh mặt cả Victor lẫn mẹ cô, và rời lâu đài Ruddick đến tiệc trà của dì cô khá sớm để có thời gian ghé qua Trại mồ côi Trái tim hy vọng.

Tưởng chừng đã lâu lắm rồi chứ không phải mới hai ngày kể từ lần cuối cô đặt chân đến tòa nhà cũ kỹ ảm đạm này, và cứ nhìn vào sự chào đón nồng nhiệt của lũ trẻ thì bất cứ người nào quan sát ắt cũng tưởng cô đã vắng mặt cả năm.

“Cô Evie, cô Evie!” Rose la lớn, dang tay ôm chặt eo Evie. “Chúng em cứ tưởng cô đã bị treo cổ rồi ấy.”

“Hoặc bị chém đầu!” Thomas Kinnett bổ sung, mắt mở tròn, vẫn tự thấy sợ trước những câu chuyện khủng khiếp chính mình nghĩ ra.

“Cô ổn cả, lành lặn không sức mẻ và rất vui được gặp tất cả các em,” Evie đáp, ôm lấy Penny bằng cánh tay còn tự dọ.

“Thế ông ta tự trốn thoát, hay cô đã thả ông ta?” Randall hỏi từ bệ cửa sổ phía xa, nơi nó đang ngồi gọt đẽo.

Cô nhớ đến lời cảnh báo của Saint về những thằng bé lớn, nhưng Saint thì mất niềm tin và hoài nghi mọi sự. Với lại xét cho cùng, những cậu bé này đã mạo hiểm hơn tất cả những đứa trẻ khác để giúp cô. “Hầu tước đã trốn ra. Nhưng cô cũng đã có lời hứa của ngài ấy rằng sẽ cho cô bốn tuần để thuyết phục ngài ấy tha cho trại trẻ.”

“Bốn tuần không phải quá dài, Evie. Và nếu cô đã không thể thuyết phục ông ta lúc bị xiềng xích, điều gì khiến cô nghĩ rằng bây giờ ông ta sẽ đổi ý?”

“Ngài ấy đã đồng ý thời hạn bốn tường mà không tranh cãi. Cô cho đó là tín hiệu tốt.”

“Chúng ta có nên trả lại những bức tranh cho ngài ấy không ạ?” Rose hỏi, cuối cùng cũng ngẩng mặt lên khỏi những nếp váy của Evie.

“Những bức tranh nào?”

“Những bức tranh ngài ấy vẽ.” Molly đi về giường và rút từ dưới đệm ra một xấp giấy. “Bọn em giấu nó ở đây để không ai biết.”

Biết cái gì cơ? Evie tính mở miệng hỏi, rồi từ bỏ ý định khi Molly đưa chúng cho cô. Đã vài lần cô trông thấy Saint ngồi vẽ nguệch ngoạc, và anh đã hỏi xin thêm giấy hai lần, nhưng cô cứ ngỡ anh chỉ vẽ vời để giết thời gian, hoặc thảo các bức thư cho đội ngũ luật sư về tình trạng bị giam cầm của mình.

“Nhìn cô xinh lắm,” Rose thốt lên, chiếm một chỗ cạnh Evie khi cô ngồi xuống một mép giường.

Tập giấy gồm những bức vẽ gương mặt bọn trẻ, biếm họa hình ảnh Saint biến thành bộ xương khô trong phòng giam, nhưng chủ yếu là những ký họa bằng bút chì về cô, kín hết không còn chỗ trống, cả mặt trước và sau. “Lạy chúa,” Evie thì thào, hai má nóng lên.

Anh đã bắt lấy đôi mắt, nụ cười, vẻ cau có, đôi bàn tay, những giọt nước mắt của cô, bằng một khả năng xuất sắc trên những tờ giấy da xù xì, lem luốc và nhăn nheo này. Dường như anh đã nhìn thấu tâm can cô và vẽ ra mọi bí mật của cô.

“Giờ thì cô còn chắc chắn là cô đã không thả ông ấy ra không, cô Evie?” Randall hỏi lại, nhấc con dao khỏi bệ gỗ. “Vì xem ra cô đã ngồi dưới đó cho ông ta vẽ chân dung thì phải?”

“Không có chuyện đó,” cô đáp, nghe thấy sự buộc tội trong giọng thằng bé. Sau khi nhìn thấy những bức vẽ, cô không trách nó. “Hẳn ngài ấy đã vẽ chúng dựa vào trí nhớ. Và xem này, ngài ấy cũng vẽ tất cả các em. Như thế nghĩa là ngài ấy có quan tâm, và nghĩ đến các em.”

“Nên ngài ấy sẽ cho chúng em ở lại, cô có nghĩ thế không?” Penny hỏi, ngồi xuống cạnh Evie ở phía bên kia. “Vì em không muốn phải sống ngoài đường và ăn chuột cống đâu.”

“Ôi, Penny!” Evelyn ôm lấy cô bé gầy gò. “Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu, cô hứa.”

“Em hy vọng là cô đúng, cô Evie ạ,” Randall uể oải nói, “vì vẫn còn nhiều cách để đảm bảo cho nó không xảy ra.”

“Randall, hãy hứa với cô là em sẽ không làm chuyện gì liều lĩnh,” Evie vội nói, một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô. “Và em sẽ bàn bạc với cô trước.”

“Cô đừng lo, cô Evie,” nó đáp. “Em khó mà quên được cô cũng có góp phần trong chuyện này. Sẽ không ai trong chúng ta thoát cả.”

Sau bầu không khí căng thẳng ở trại trẻ, bữa tiệc trà của dì Houton có vẻ nhạt nhẽo kinh khủng. Evie giúp mọi người tạo ra những câu khẩu hiệu chính trị cho vần với tên của các ứng viên được ưu ái, nhưng mọi suy nghĩ của cô đặt cả vào tập giấy cô đã cẩn thạn cuộn lại và cài vào trong đai tất. Chúng cọ vào chân cô rất khó chịu – giá như lúc nãy cô có vài phút được ở một mình để ngồi xem lại chúng mà không vướng ánh nhìn chằm chặp của đám trẻ tò mò.

“Anh trai cháu có nhắn đến,” dì Houton nói, ngồi xuống cạnh cô khi cô liệt kê ra những từ vần với từ “Fox”. “Nó đang lâng lâng vui sướng vì Wellington cuối cùng đã đồng ý dự bữa tối thân mật với chúng ta vào thứ Sáu này.”

Lại là Saint. “Trời đất,” Evie thốt lên cảm thán, dù cô chẳng mảy may ngạc nhiên trước tin này. “Chỉ chúng ta và ngài Wellington thôi ạ?”

“Không hẳn thế. Gia đình Alvington và St. Aubyn cũng tham gia với chúng ta.”

“Hm. Hay thật. Cháu không nghĩ St. Aubyn cũng quan tâm đến chính trị cơ đấy.”

“Dì cũng thế. Victor thì cho là St. Aubyn đột nhiên nảy sinh hứng thú muốn nhấn chìm sự nghiệp của cậu ấy, nhưng…”

“Vô lý!”

“… nhưng cậu ấy sẵn sàng chấp nhận may rủi để đổi lấy một cuộc gặp nữa với Wellington.” Nữ hầu tước quay đi để trả lời câu hỏi của một vị phu nhân, rồi lại tiếp chuyện Evie. “Cháu có biết vì sau St. Aubyn bỗng nhiên quan tâm đến sự nghiệp của anh cháu không?”

Cô chắc chắn sẽ phải xuống địa ngục vì chuyện này, và tất cả là lỗi của Saint. “Hầu tước đã mời cháu đi dã ngoại, nhưng cháu cam đoan với dì rằng ngài ấy không nhắc đến chuyện này. Cháu không biết ngài ấy có thể nghĩ những gì, nhưng chắc chắn không có ‘âm mưu nào giữa Saint và cháu hết.”

“Saint?” Dì cô lặp lại, nhướng một bên mày.

“St. Aubyn ạ. Ngài ấy đề nghị cháu gọi ngài ấy là Saint. Cháu tin là ai ai cũng gọi thế.” Anh cũng đã yêu cầu cô gọi anh là Michael, nhưng hình như không có ai gọi anh như thế, và Evie không định thú nhận điều đó hoặc hoàn cảnh dẫn đến điều đó.

“Chà, dù mối quan tâm của cậu ta với cháu là gì, nhất định cháu không được khuyến khích nó. Hầu tước St. Aubyn là một người bí ẩn và nguy hiểm, và cả hai đức tính ấy cháu đều không cần đến trong đời mình. Nhất là bây giờ.”

Những lời ấy làm Evelyn chú ý, nhưng trước khi cô có thể hỏi dì mình cho rõ, Lady Harrington và Lady Doveston bắt đầu tranh cãi xem từ “perfect(19)” có vần với từ “Ruddick” ở mức chấp nhận được hay không?

(19) Perfect: hoàn hảo.

Evelyn cựa quậy quanh ghế, và những bức vẽ lại kêu sột soạt nơi chân cô. Buổi họp này đúng là tốn thì giờ, khi mà cô cần soạn ra bước tiếp theo trong chương trình giáo dục Michael Halboro. Theo những gì anh đã vẽ, thì có lẽ anh bắt đầu dễ thuyết phục hơn mức cô nhận thấy. Và theo cái cách anh vẽ cô, thì Evie không khỏi hy vọng rằng kẻ phõng đãng đáng yêu ấy sẽ sớm đến thăm cô.

Bình luận