Lẽ nào chỉ bạo ngược mới chiến thắng bạo ngược
Và Tự do không tìm thấy quán quân?
– Huân tước Byron
Cuộc hành hương của Childe Harold, Chương IV.
Saint vừa giật cương con Cassius từ người giữ ngựa nhà Ruddick thì ông quản gia xuất hiện ngoài bậc cấp trên cùng. “Anh đồng nát kia!” Ông ta la lớn. “Đừng có chèo kéo khách nhà tôi. Anh biết lối ra vào của gia nhân đi vòng phía sau cơ mà?”
Saint ngoái đầu về hướng ông quản gia la mắng. Chẳng thấy tên mua đồng nát nào sất. Ông ta liếc mắt thật nhanh nhìn anh, đoạn biến mất vào trong nhà và sập cửa lại.
Cố gác khao khát muốn tẩn cho Ruddick đến nhừ đòn qua một bên, Saint thúc con Cassius đi xuôi đường. Đến khúc quanh ở Chesterfield Hill, anh trông thấy một thanh niên, bèn cho cậu ta một shilling rồi giao con ngựa cho cậu ta trông giữ. Tạ ơn Chúa vì có ông quản gia.
Rón rén men theo lối xe chạy, anh tiến vào mặt sau ngôi nhà. Cửa bếp đã mở sẵn. Ông quản gia ra hiệu cho anh vào.
Người làm trong bếp tẫm sáng này dường như bận dọn dẹp lau chùi đển tối tăm mặt mũi, nên chẳng ai trông thấy anh. “Cảm ơn,” anh nói nhỏ, đi theo ông quản gia tới cầu thang hẹp phía sau.
“Ông Ruddick mà trông thấy ngài thì e rằng tôi sẽ phải chối bỏ việc dẫn lối cho ngài,” ông già đáp. “Nhưng cô Rudddick có vẻ mến ngài, giống như chúng tôi mến cô. Cô ấy không bị đối xử thô bạo thế này. Ngài đi lên tầng hai ấyy. Phòng cô ấy là phòng thứ tư bên tay trái.
Saint leo được nửa cầu thang, liền gật đầu. Thái độ ông quản gia ít nhất đã xác nhận những nghi ngờ của anh. Tình trạng của Evelyn không phải theo ý cô. Hành lang vắng tanh, anh bèn tiến đến cánh cửa ông quản gia chỉ dẫn. Gõ nhẹ lên cánh cửa, anh áp tai vào mặt gỗ cứng. “Evelyn?’’
“Anh đi đi, Victor! Em sẽ không nói chuyện với anh!”
“Evelyn Marie,” anh gọi nhỏ. “Là tôi, Saint đây.”
Anh nghe thấy tiếng váy áo sột soạt lại gần cửa. “Saint? Ngài đang làm gì ở đây?”
“Không có chìa khóa trong ổ,” anh thì thào hỏi lại
“Em biết nó ở đầu không?”
“Tôi tự khóa bên trong. Ngài đi đi, Saint. Hiện giờ ngài chỉ khiến mọi chuyện xấu đi thôi.”
Saint vặn tay nắm cửa. “Mở cửa ra nào , Evelyn . Tôi cần nói chuyện với em.”
“Kh…không.”
“Vậy tôi phá cửa đấy, và mọi người sẽ biết tôi ở đây. Em mở cửa đi, trước khi có người trông thấy tôi đứng ngoài hành lang.”
Lúc đầu anh tưởng cô không nghe lời, nhưng rồi ổ khóa khẽ xoay và cô mở cửa ra. Anh lách vào trong khép cửa lại thật êm sau lưng.
Evelyn nhìn Saint đứng thẳng lên và quay về phía cô. Suốt một đêm dài không ngủ cô chỉ mơ được nhìn thấy anh lần nữa. Giờ anh ở đầy rồi, cô không biết anh có thể giúp được gì cho cô. “Ngài không nên đến đây,” cô nói, lấy giọng thật vững vàng. “Victor mà biết thì anh ấy sẽ gửi tôi về West Sussex ngay tức khắc.”
Hầu tước nhìn cô trong thời khắc bằng một nhịp tim, rồi rút ngắn khoảng cách giữa họ. Đưa cả hai tay ôm lấy gương mặt cô, anh cúi xuống hôn cô, rất đỗi dịu dàng và âu yếm khiển Evie ứa nước mắt.
“Ông anh yêu quý của em vài phút trước vừa ném tôi ra khỏi nhà,” anh thì thầm, lạo hôn cô, như thể một năm rồi không được gặp cô, “nên anh ta chẳng đi lùng kiếm tôi trong khu vực này đâu.”
“Vậy làm cách nào ngài…”
“Victor làm sao gian manh bằng tôi được, dù anh ta có cố đến mấy. Nói tôi biết đã xảy ra chuyện gì/”
Evie không thể không đồng ý với lòi đánh giá ấy, không ai lừa bịp đến độ lão luyện được như St. Aubyn. Cô những muốn buông mình vào vòng tay anh, trút hết những rắc rổi muộn phiền và để cho anh giải quyết tất cả. Nhưng chuyện này không có cách nào giải quyết. “Victor đã phát hiện những việc làm của tôi ở trại trẻ cùng đôi điều vê ngài và tôi, dường như trời phú cho anh ấy một thiên tư đặc biệt, và Lord Alvington đã dồn hết phiếu bầu của hạt mình cho Victor.
Saint đi đi lại lại trong phòng, gương mặt sắt lại, rắn đanh. “Vậy là xong. Ký tên và đóng dấu. Thế là em được trao tay. Họ có hỏi em không, Evelyn? Có người nào hỏi đến ý muốn của em không?”
“Tất nhiên là không. Nhưng tôi đã phạm vào ranh giới sự đúng mực. Tôi đã biết những hậu quả có thể xảy ra.
“Nên em chấp nhận chuyện này.”
Evelyn đứt quãng. “Tôi ước gì ngài đừng đến đây, Michael. Tất nhiên tôi đâu có muốn lấy tên ngốc kia. Nhưng tôi có thể làm gì khác?”
“Bỏ đi với tôi, ngay bây giờ.”
Ôi, cô đã muốn nghe câu nói đ1o đến chừng nào. “Nhưng còn gia đình tôi?”
“Họ đã bán em đi. Em còn lo nghĩ cho họ được sao?”
“Nhưng Saint, họ là gia đinh tôi. Tôi đã cổ hết sức để làm một cuộc cách mạng. Nếu tôi hủy hoại sự nghiệp của Victor, tôi là loại người gì chứ?”
Mắt anh nheo lại. “Em chỉ ăn miếng trả miếng”
“Nhưng tôi không sống theo triết lý đó.” Cô mân mê ve áo anh, không cưỡng nổi ý muốn chạm vào anh.
Saint chụp lấy bàn tay cô, ép nó vào ngực anh. “Tôi sẽ không để cho em lấy Clarence Alvington,” anh nói bằng một giọng trầm nguy hiểm lần đầu cô nghe thấy. “Đó là triết lý sống của tôi.” Trái tim anh bên dưới những ngón tay cô đang đập điên cuồng.
“Tin tôi đii, nếu có cách thoát khỏi mớ bòng bong này thì tôi sẽ làm ngay. Nhưng tôi sẽ không phá hủy tên tuổi gia đinh. Cha tôi rất tự hào về bản thân ông, và lôi cũng vậy. Và tuy tôi rất muốn ghét anh tôi, nhưng Victor là người tốt – chỉ lầm đường lạc lối trong một số chuyện thôi.”
“Thế lũ trẻ của em thì sao?” Anh vặn lại, kéo cô vào sát hơn. “Em định phó mặc chúng cho tôi à?”
“Ngài sẽ lo liệu được cho chúng, Saint.” Một giọt nước mắt lăn xuống má Evie, kể từ lúc mọi sự sụp đổ đây là lần đâu tiên cô khóc. “Tôi đã tah61y ngày có một trái tim nhân ái.”
Anh đột ngột buông cô ra khiến cô hơi loạng choạng. “Tôi không có tim, Evelyn. Đó là lý do tôi… cần em. Hày đi cùng tôi. Tôi sẽ mua cho em bất cứ thứ gì, đưa em đến bất cứ nơi đâu em muốn. Chúng ta sẽ mở những trại trẻ trên khắp Châu Âu, nếu em thích. Chỉ cần em đi với tôi.”
Cô nghe thấy sự tuyệt vọng, và những nỗi đau trong giọng anh. “Michael, em không thể,” cô thì thầm, “Xin hãy hiểu cho em.”
Saint nhìn ra cửa số một hồi lâu, những bắp thịt trên lưng anh sắc lại đến nỗi cô thấy người anh đang run lên. “Tôi hiểu rồi,” cuối cùng anh nói. “Victor có một chỗ trong Nghị viện, em an tâm là lũ trẻ được chăm sóc, và ông chấp nhận sống một cuộc đời khổ sở, tuyệt vọng.”
“Đó không phải…”
Anh quay phắt lại. “Tôi sẽ lo liệu hai chuyện trên, nhưng, không bao giờ chấp nhận điều cuối cùng.” Anh bước tới, hôn cô lần nữa, một cách thô bạo. “Hẹn gặp em tối nay.”
“Michael, em không…”
“Tối nay.”
Saint với tay lấy nắm đấm cửa. Hốt hoảng tưởng gần anh định gây ra chuyện gì đó quyết liệt hơn cả chuyện này, cô vội lao tới.
“Michael, nhìn em này.”
Hít mạnh một hoi, anh ngoái đầu lại.
“Hãy hứa với em là ngài sẽ tiếp tục con đường đã chọn. Ngài sẽ làm một người tốt.”
Hầu tước St. Aubyn 1ắc đầu. “Không. Em đừng cố mang cảm giác mình đã hy sinh cho một điều cao cả dính dáng đến tôi, Evelyn. Tôi sẽ đạt được đúng cái tôi muốn, ngay cả khi em đã bỏ cuộc.
Nói rồi anh lách ra khỏi cửa và nhẹ nhàng đóng nó lại sau lưng. Evelyn tựa người vào đó, lẳng tai nghe một hồi lâu, anh không quay lại. Cô chậm chạp xoay chìa và lẫy khóa bập vào đánh tách. Dù anh có trở lại tối nay, cô cũng sẽ không cho anh vào, nếu không cô sẽ chẳng bao giờ có đủ sức mạnh để buông tay anh ra nửa.
***
Ta muốn gửi lời nhắn đến ngài Wellington ngay lập tức,” Saint nói khi vừa bước vào nhà.
“Tôi sẽ gọi Thomason,” Jansen trả lời, vội vã đi xuôi hành lang phía chái nhà còn Scũnt ve van phong minh. Hàng loạt thiếp mời xếp thành một xấp nơi góc bàn, anh lật xem qua. Gần một tá, nhiều hơn mức anh thường nhận được. Dù có ai bắt đầu để ý đến cung cách lịch sự của anh hay không, họ cũng nhận thấy anh năng tham dự các sự kiện giao tế hơn.
Nẳm dưới cùng là tấm thiếp anh cần tìm. May mà anh đã nhận lời mời đến vũ hội nhà Dorchester tối hôm đó. Nó không cho anh nhiều thời gian, nhưng dù gì cũng tranh thủ được một chút.
Anh chộp một tờ giấy và thảo một lá thư tay cho Wellington, ngỏ ý tặng công tước thùng rượu sherry cuối cùng của anh nếu ngài cùng anh đến dạ tiệc nhà Dorchester và giúp anh một việc đặc biệt quan trọng đó là gửi một lá thư cho gia đình Ruddick với nội dung công tước muốn Victor cùng gia đình cũng đến dự. Lúc Thomason xuất hiện, anh lập tức cử gã đi, đồng thời dặn tên gia nhân phải chờ phúc đáp.
Saint thoáng cân nhắc có nên gửi một lá thư tưưng tự cho Prinny không, nhưng anh không xuât hiện hoành tráng; anh cần một vị trí trong Nội các kia- Cái ghế ẩy phải mất rất nhiều thời gian để bảo đảm mà Alvington đã có sẵn con bài ấy trong tay. Hon nữa, bất cứ sự bổ nhiệm nào do Hoàng tử nhiếp chính xuat cũng bị sẽ ngâm ở Ủy ban mất một năm. Nếu không thể thu xếp kết quả cho Ruddick nhanh hơn Alvington, thì anh không cần bận tâm.
Chưa đầy ba mươi phút Thomason đã quay về. “Nhanh quá nhỉ,” Saint nhận xét, dừng bước trên lối mòn hình thành trên sàn do bước chân đi qua đi lại của anh nãy giờ. “Ông ấy trả lời sao?”
Tên hầu thực sự lui lại một bước. “Ngài… ngài công tước không có nhà, thưa ngài.”
“Khỉ thật. Thế quản gia nhà đó có bảo ta có thế tìm ông ấy ở đâu không?”
“Có, thưa ngài.”
Saint nhìn chằm chằm tên gia nhân, mõi sự kiên nhẫn còn lại mất sạch. Mặc xác cách lịch thiệp với chả ý tứ. “Thế ông ấy đi đâu?” Anh rít lên.
“Calais ạ.”
Saint sững người. “Calais.” Anh nhắc lại. “Calais ở Pháp ấy hả?”
“Vâng, thưa ngài. Trên đường đi Paris. Tôi rất tiếc. Lẽ ra tôi đã có thể đuổi theo ông ấy, nếu như ngài…”
“Không. Cho ngươi lui. Ta cần suy nghĩ.”
“Vâng, thưa ngài.”
Không có Wellington. Xem ra Prinny là lựa chọn duy nhất, nhưng lượng thời gian và độ quan tâm hoàng tử nhiếp chính dành để chọn trang phục, thì thuyết phục ông ta dự một bữa tiệc mà báo trước muộn thế này nghe chừng không thành. Và Prinny chẳng có lý do gì để mời Ruddick. Victor sẽ nhìn thấy thủ đoạn của anhtrong nháy mắt. Saint tiếp tục đi đi lại lại, rồi ngưng phắt. “Thomason.”
Hôn này có vẻ mọi người núp sẳn quanh đây, vì cả tên gia nhân và Jasen đều lao ngay vào văn phòng. “Vâng thưa ngài? Thế cuối cùng tôi vẫn đi Calais ạ?”
“Không. Ngài Wellington khởi hành lúc nào?”
“Vừa mới sáng nay ạ. Công tước muốn xem thủy triều ở Dover.”
Saint gật đầu. “Tốt. Tức là đến mai báo chí mới kịp thông tin về chuyến đi của ông ấy. Đợi ở đó.” Anh quay bàn và lôi ra một tờ giấy khác.
“Tôi có thể giúp gì không, thưa ngài?” Jansen hỏi.
“Không. À có đấy. Ta cần tám cỗ xe bốn bánh hoặc xe gì cũng được tối nay.”
Anh ngẩng lên, rồi cúi xuống viết tiếp. “Tăng lên mười. Và ta muổn chúng có mặt lúc bảy giờ tối .”
“Tôi sẽ lo liệu, thưa ngài.”
Phải mất nỗ lực gấp đôi để gò chữ cho đúng, xong anh rắc cát và gấp lá thư lại. Giờ đến vấn đề con dấu; sau hôi cân nhắc anh bèn dùng con dấu của mình, xoay no1 trong sáp mềm để không còn nhìn rõ hình dạng.
Anh thổi khô nó rồi đứng dậy, và nhận ra Thomason mặc chế phục đặc trưng với hai màu đen đỏ của nhà St. Aubyn. “Khỉ thật. Ngươi có cái áo jacket nào khác không?”
“Gì cơ ạ?”
“Thôi khỏi. Trước khi đi hãy qua gặp Pemberly. Gia nhân của Wellington mặc màu đen tuyền đúng nhỉ?”
“Vâng.”
“Trong vtủ quần áo của ta chắc chân có thứ đáp ứng điều kiện ấy. Giờ ngươi sẽ là gia nhân nhà Welling ton, và mang lá thư này đến lâu đài Ruddick. Đừng ở lại chờ phúc đáp.
“Vâng, thưa ngài.”
“Nghe cho kỹ đây, Thomason. Ngươi phải làm cho họ tin rằng ngươi phục vụ trong nhà Wellington, rằng ông ấy vẫn ở thành phố, và vai vế của ngươi rất quan trọng mới được đi giao lá thư này. Nếu không, chuyện sẽ hỏng cả.”
Tên gia nhân gật đầu. “Tôi hiểu rồi, thưa ngài.”
Saint hít sầu. “Thế thì đi tìm tên hầu của ta đi.”
Thomason vừa đi khỏi, anh liền thay áo khoác để lại ra ngoài. Ngày đang trôi nhanh vùn vụt, và anh còn môt việc vặt cần làm cho xong. Thực ra là ba việc.
***
Lúc có người vừa đập cửa, Evelyn cứ tưởng Saint đã quay lại để bắt cóc cô. Cô ắt sẽ không cự tuyệt. Lẽ ra lúc trước cô không nên từ chối lời đề nghị của anh. Anh nói đúng; thật bất công khi ai cũng có được thứ họ muốn, chỉ mình cô là không.
“Evie, mở cái cửa này ra.” Victor gầm lên.
Niềm hy vọng lại rơi độp xuống sàn nhà. “Không bao giờ.”
“Tao mà phải vào đó thì…”
“Vậy anh sẽ phải phá cửa, và anh sẽ phải nhốt em xuống dưới hầm.”
Cô nghe bập bõm tiếng chửi thề bên kia cánh cửa. Có lẽ anh cô không biết phải làm thế nào khi cô không chịu khuất phục.
“Ngài Wellington vừa đề nghị chúng ta có mặt ở vũ hội nhà Dorchester tối nay,” một lát sau Victor lên tiếng.
“Em không đi đâu.”
“Ngài ấy nghĩ em thật quyến rũ, và ngài ấy muốn khiêu vũ với em, Evie. Em sẽ đi. Em cũng phải nhảy với cả Clarence nữa, và chúng ta sẽ bắt đấu lan truyền tin đôn về chuyện đính hôn của em.”
Lúc đầu nhảy ra khỏi cửa sổ nghe chừng là một khá năng hợp lý. Nhưng khi vừa định hét lên sự thách thức của mình lần nữa, cô bỗng nhớ đến lời Saint. Anh sẽ gặp cô tối nay. Lẽ nào chuyện này do anh sắp đặt? Hiển nhiên là anh quen Wellington.
Đó là một cơ hội. Không nhiều, nhưng chi ít cô ra ngoài, cô có thể gặp các bạn mình, và biết đâu nghĩ được cách nào đấy thoát khỏi chuyện này. Thêm nữa, cô có thể nhờ Lucinda chuyển một lời nhắn đến bọn trẻ, để chúng biết rằng cô tuyệt nhiên không quên chúng.
“Em sẽ đi,” cô nói. “Nếu anh cho em gặp các bạn em.”
“Chừng nào anh còn ở cạnh em, em có thế gặp ai thùy thích – trừ St. Aubyn.”
Evie không đáp lại; đằng nào Victor cũng chẳng tin điề gì cô nói.
Để thể hiện cho sự thách thức của mình, Evie đeo sợi dây chuyền có mặt kim cương hành trái tim Saint đã trao cho cô. Ngoài hai người họ ra sẽ không ai biết ý nghĩa của nó, và nếu anh đến dự có kho anh sẽ hiểu nhầm thông điệp – là cô vẫn hy vọng được anh giải cứu – nhưng không hiểu sao ôc cảm thấy mạnh mẽ hơn khi mang nó bên mình
***
“Evie!” Lucinda gọi, tách ra khỏi đám đông đến ôm chặt lấy cô khi họ vừa đặt chân đến buổi dạ tiệc. “Bọn minh cứ lo cho cậu. Cậu không sao chứ?”
Evelyn mỉm cười, Georgiana và Dare đến ngay sau Luce “Mình…”
“Tôi e rằng em gái tôi đang không được bình tĩnh lắm,” Victor cắt ngang. Anh cô đã không rời cô một bước lừ lúc cô mở cửa phòng. “Chắc là do quá phấn khích,” anh ấy đế thêm.
“Phấn khích?” Georgie lặp lại, nẳm tay Evie. “Vì chuyện gì?”
“À, chúng tôi sẽ công bố nó trên tờ Thời báo London vào ngày mai hoặc mấy ngày tới. Clarence Alvington đã cầu hôn, và con bé đã đồng ý.”
Trong một lúc hai ngưòi bạn chỉ biết nhìn cô đăm đăm.
“Mình… chúc mừng cậu, Evie,” Lucinda ấp úng mở miệng trước. “Thật là một điều ngạc nhiên.”
“Đúng vậy,” Georgie lặp lại, nhìn Evie dò xét. “Cậu biết đấy, cậu… nên nói cho bác mình chuyện này!” Cô tặng Victor một nụ cười không lan được len mắt. “Bà công tước quả phụ Wycliffe rất quý Evie!”
“Đúng đúng,” Lucinda tán thành, túm lấy cánh tay kia của Evie kéo cô đi. “Đi cho bác ấy biết thôi, Evie.”
Trong lúc hai co gái hăm hở kéo cô đi thì Dare bước chắn giữa họ và anh trai cô với sự đúng lúc tuyệt vời như thường lệ. Anh quàng tay khoác vai Victor. “Ruddick, cậu nhóc này. Đã bao giờ tôi bảo cậu…”
Victor nghiêng người né ra, rồi gở cánh tay Evie khỏi Lucinda. “Tôi đã nói là Evie không được khỏe. Chúng tôi chỉ đến theo đề nghị của ngài Wellington, sau đấy chúng tôi phải đưa con bé về giường ngay.”
Lông mày Georgiana nhíu lại. “Nhưng…”
“Tôi e rằng tôi phải kiên quyết.”
Thấy hai bạn mình sắp sửa nổi cáu, Evie vội mỉm cười trần an trước khi họ bắt đầu một trận khẩu chiến có nguy cơ gây tổn thương cho tất cả mọi người. Được rồi. Anh Victor nói đúng đấy, mình đang không được khỏe.”
“Vậy…nhất định mai chúng mình sẽ tới thăm cậu.”
Anh trai cô lắc đầu “Đến thứ Năm con bé mới khá hơn. Lúc đó các cô hãy đến thăm nó.”
Khi ấy lời công bố đã đăng trên tờ Thời báo London rồi, và tin cô đính hôn sẽ bay khắp London. Không ai có thể giúp gì cho cô sau chuyện đó. Mà họ cũng không cần phải giúp. Đây là vấn đề của cô.
“A, Clarence đến rồi kìa,” Victor nói, đưa mắt nhìn vượt qua các bạn của cô. “Em đã hứa sẽ nhảy với cậu ấy điệu này, đúng không Evie?”
Evie liếc xéo anh trai. Chẳng lẽ anh ấy muốn cô tự thít chặt lòng lọng cho giá treo cổ mình? “Em không biết. Em đã hứa sao?”
“Phải, nếu em thấy đỡ hơn.” Anh cô nghiêng mình với cá bạn cô. “Xin phép mọi người.”
Khi miễn cưỡng để Victor đưa đi, Evie mới nhìn theo hướng mắt anh cô bên kia phòng. “Đó đâu phải Clarence Alvington?”
“Cậu ta sẽ đến cùng với điệu van. Anh không định để em thiết đãi bạn bè bằng cô chuyện thương tâm của mình đâu.”
Evie thở dài đầy cay đắng. “Anh đã thắng rồi, Victor. Ngay, lúc này anh không thấy sự khổ sở của em sao?”
“Em không cho anh lý do gì để tin em hết.”
Cô có thể đáp trả anh cô nhận xét tương tự. “Xin anh đã đi tìm Welling ton để anh có thể trưng em ra trước mặt ông ấy rồi chúng ta ra về được không?”
“Anh không muốn tỏ ra quá háo hức.”
“Hừm. N6eu1 chuyện này quan trọng với anh như thế, anh nên khiêu vũ với ông ta mới phải.”
“tài mỉa mai không dành cho em đâu.” Victor nhìn cô chằm chằm một lúc, rồi đặt bàn tay cô lên cánh tay mình. “Chắc chắn anh không không thể mong em cư xử giao giáo lâu hôn được nữa. Chúng ta nên đi tìm Wellington thôi.”
Sau mười lăm phút tìm kiếm và kín đáo hỏi thăm, họ mới vỡ lẽ ra ngài công tước không hề đến dự. Và Evelyn có th36 chắc chắn rằng Saint cùng vắng mặt. Tim cô chùng xuống. Cô không mong muốn một cuộc giải cứu, nhưng được trông thấy anh ắt… mang lại ít nhiều ý nghĩa cho cô.
“Khỉ thật,” Victor lầm bầm khi họ quay lại phòng vũ hội động đúc.
“Phải, có vẻ như anh đã bị vỏ rơi,” cô nhận xét . “Em chỉ ước mình có được phúc phận tương tự.”
“Đủ rồi đấy. Chúng ta sẽ ở lại qua điệu van, sau đó về nhà, và em sẽ quay về phòng mình cho đến thứ Năm.”
Evie đứng phắt lại, buộc anh cô phải dừng theo bên cạnh. “Anh muốn thế nào chẳng được.”
“Cái gì?”
“Chẳng lẽ anh không mảy may nghĩ em nói không, hoặc nổi cơn thịnh nộ ngay giữa phòng vũ hội này, hoặc tuyên bố với tất cả mọi người… rằng St. Aubyn và em là tình nhân sao? Nghĩ xem điều đó tác động ra sao đến sự nghiệp của anh?”
“Nó sẽ phá tan đời mày,” Victor rít lên, ánh mắt đanh lại.
“Đúng thế. Và tin hay không tùy anh, em thà như thế còn hơn phải lấy Clarence. Tuy nhiên, bỏ qua một bên những gì anh đã làm với em, em thực lòng tin rằng anh sẽ là một thành viên ưu tú trong Nghị viện và làm nhiều điều tốt cho dân chúng. Đó,” cô xỉa một ngón tay vào ngực anh mình, “là lý do em giữ em lặng. Và anh cứ việc tự tung tự tác.”
“Mày có thể tỏ ra độ lượng như mày muốn, giờ mày bị bắt quả tang rồi. Tao đâu phải đứa cười đùa ngả ngớn với St. Aubyn hay một thân một mình đến mấy cái trại mồ côi dơ dáy ở Covent Garden.”
Evie định bật ra một lời đáp trả gay gắt, nhưng nhìn khi gương mặt bình thản trơ như đá của anh trai, cô nhận ra mình sẽ không bao giờ giành phần thắng. Victor sẽ không bao giờ giành phần thắng. Victor sẽ không bao giờ nghĩ mình làm điều gì sai trái với cô, huống hồ là thừa nhận nó. Nhưng cô không thể nào cho qua được. Anh đã có một sự lựa chọn vô cùng tệ hại.”
Anh cô nở nụ cười khắc nghiệt. Giờ mày lại định thuyết phục tao rằng mày đã hóa điên. Nhìn xem, Clarence kia rồi. Ra khiêu vũ với cậu ta đi, nhớ làm mặt tươi cười, rồi chúng ta sẽ về nhà.”
Evelyn hếch cằm lên. Bây giờ em chợt thẩy là em thà dành thời gian với cái gã đeo nơ đó còn hơn là với anh.”
Cô gặp Clarence ở nửa đường, và tuyệt vọng nhìn anh ta cầm bàn tay cô lên rồi gần như liếm vào nó. Ơn trời là còn có đôi găng tay. “Evie xinh đẹp tuyệt trần của tôi,” anh ta thì thào, bóp chặt những ngón tay cô.
“Anh Alvington, tôi cho ỉà chúng ta sắp nhảy điệu van.”
“Em Phải gọi tôi là Clarence.”
“Tôi thực sự không thích thế.” Evie trả lời, gần như thích thú thấy anh ta nhìn cô ngơ ngác. Có lẽ anh ta là ke kém may mắn nhất trong số những kẻ âm mưu bán cô cho gia đình Alvington, vì anh ta sẽ phải sống với cô suốt đời.
Âm nhạc cất lên, anh ta vòng tay đặt lên eo co. Cảm giác khiến Evie muốn nôn ọe; nó gợi cô liên tưởng tới những điều anh ta sẽ trông đợi ở cô sau khi kết hôn. Nghĩ đến việc phải nằm với anh ta như cô đã từng với Saint… cô nhắm mắt, người run lên. Michael ở đâu? Anh không biết cô muốn gặp anh đến chừng nào sao?
Bỗng cửa phòng vũ hội chợt bật mở, rồi những đưa trẻ tràn vào trước vẻ mặt kinh ngạc đến sững sờ của Evelyn. Mười, hai mươi, rồi rất nhiều những đứa trẻ rách rưới. Lũ trẻ mồ côi. Lũ trẻ của cô!
Khách khứa ở gần cửa ra vào nhất bắt đầu ré lên nhốn nháo, dạt hết về phía sau và ra hai hên như gặp phải một đàn gia súc hoang chạy loạn. Dàn nhạc đang đến một nốt cao vút bất thần ngưng bặt, khiến các cặp nhảy sửng lại giữa phòng vũ hội.
“Lạy Chúa lòng lành,” Clarence há hốc miệng, mặt trắng bệch. “Một cuộc nổi loạn.”
Anh ta không phải người duy nhất nghĩ thế. Lady Halengrove đã ngất xỉu, và hầu hết những người khác đang chạy tán loạn cùng đám gia nhân đến các lối thoát ra ngoài vườn. Nhưng Evelyn còn mải nhìn bóng người cao lớn, hắc ám ở giữa đám đông hỗn loạn. Saint. Anh đang ẵm Rose trên tay, vẻ mặt điềm tĩnh như thể đang đi mua găng tay ờ phố Bond.
Khi lũ trẻ tản ra, cô mới để ý thấy anh đang ra hiệu cho chúng. Đột nhiên mọi chuyện bắt đầu rõ ràng. Lord Alvington bị dồn vào chiếc bàn để đồ ăn, trong lúc anh trai cô bỗng dưng bị quây lại bởi Randall, Matthew và hai thằng bé nữa.
Ngài đang làm gì thế? Cô nói bằng khẩu hình với Saint, không biết nên xấu hổ hay là thích thú.
Anh không nhìn đến cô mà đi thẳng tới chỗ Victor. “Xin chào, Ruddick,” anh nói, giọng sang sảng.
Đám đông lắng xuống, hiển nhiên bắt đầu nhận ra nhất thời họ chưa gặp nguy hiểm. Evelyn len lỏi tiến lại gần, phải kéo cả Clarence theo vì anh ta không chịu buông tay cô ra.
“Chuyện quái quỷ này là thế nào, St. Aubyn?” Anh trai cô gầm gừ qua đầu Randall. “Tôi đả cảnh cáo anh là…”
Saint rút thứ gì đó trong túi ra. “Đây. Giờ anh là trợ lý của Bộ trưởng Tài chính.” Anh đập tờ đấy da vào ngực Victor. “Xin chúc mừng.”
Rồi anh quay lưng, giờ mới đi về phía Evie. Tim cô bắt đầu nện thình thịc. Anh đã làm được. Anh đã đánh bại Alvington trong cuộc đua đưa Victor vào Nội các.
“Này,” Saint nói, giao Rose vào tay Clarence
“Chú là cha cháu phải không?” Con bé hỏi, với một giọng rành rọt mà Saint ắt hẳn đã luyện cho nó.
“Tôi… ôi, lạy Chúa, tôi…”
Saint dừng lại trước mặt Evie. “Chào em,” anh nhẹ nhàng lên tiếng.
Cô không thở nổi. “Chào ngài.”
“Cho phép tôi nhé?” Anh đưa tay ra, cầm lấy hai bàn tay cô. “Tôi đã đưa những đứa trẻ của em đến đấy.”
“Em thấy rồi.”
“Chúng cần em”
Evie lờ mờ nhận ra căn phòng đã im lặng như tờ. Ai nấy đều có thể nghe rõ từng lời hai người nói với nhau, nhưng cô chẳng quan tâm. Saint đã đến, và anh đang nắm tay cô.
“Tôi cũng cần em,” anh nói tiếp.
“Saint.”
“Michael,” anh nói.
“Michael, sao ngài làm được chuyện này?”
Saint mỉm cười, nụ cười mờ ám và ranh mãnh khiến chân cô như nhũn ra. “Em đã cho tôi nguồn cảm hứng và sự khởi đầu. Ở buổi tọa đàm văn học nhà Lady Bethson ẩy. Tỏi sẽ làm bất cứ chuyện gì, em biết đấy, để cho em một sự tự do lựa chọn.”
Một giọt nước mắt mà Evie không biết xuất hiện tự khi nào chảy xuống má cô. “Cảm ơn ngài. Cám crn ngài rất nhiều.”
Saint – Michael – hít nhẹ một hơi, và rồi, trước sự ngạc nhiên của cô, anh quỳ một chân xuống. “Lúc anh trước anh đã nói dối em,” anh nói bẳng giọng trầm thấp.
“Sao cơ?” Cô sẽ ngất xỉu mất. Nếu anh nói anh đã kết thúc với cô, cô sổ sụp đổ và chết ngay giữa phòng vũ hội này.
“Anh đã bảo em rằng anh không có trái tim,” anh tiếp tục ngước mắt nhìn vô, giọng run run. “Nhưng không phải thế. Chỉ đến khi gặp em anh mới biết điều đó. Em là ánh sáng cuộc đời anh. Tâm hồn anh khao khát em, và anh yêu em với tất cả trái tím mà em đã đánh thức trong anh. Anh… anh có thể sống thiếu em nhưng anh không muốn thế. Em sẽ lấy anh chứ, Evelyn Marie?”
Đôi chân Evie sụm xuổng. Cô sà vào vòng tay anh, quàng tay ôm chặt lấy anh để anh không thế biến mất. “Em yêu anh,” cô thì thẳm bên má anh. “Em yêu anh vô
cùng. Anh đã đem lại cho em tất cả mọi thứ.”
“Chính vì em đã chỉ cách cho anh đấy. Anh đẩy cô ra một chút để ngắm nhìn gương mặt cô. “Lấy anh nhé?”
“Vâng. Em sẽ lấy anh, Michael.”
Saint lại mỉm cườí. Anh cho taỵ vào túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ bằng nhung và mở nó ra trước mặt cô. Bên trong là một chiếc nhẫn đính kím cương viền quanh là hình trái tím bâng bạc lấp lánh. Saint gỡ chiếc nhẫn ra lồng vào ngón tay cô, rỏi cúi xuống hôn cô. Evie loáng thoáng nghe thấy tiếng bọn trẻ hò reo hoan hô, và cô tủm tỉm cười đưới miệng anh.
“Em đã biết sức để cải tạo anh,” cô nói, để cho anh giúp cô đứng dậy. “Nhưng em buộc phải thừa nhận dạo gần đâyem đã có cái nhìn khác đối với những kẻ vô lại.”
Saint đứng lên, vẫn nắm tay cô, như thể khống cách nào buông cô ra được. “Tốt. Vì anh chắc mình có thể tỏ ra đúng mực nếu dính líu đến em.”
Bên kia phòng. Evie nhìn thấy Georgiana, Dare và Lucinda mặt ai nấy đầy hân hoan, và cô bật cười, tựa vào bờ vai mạnh mẽ của Saint. Rồi đến lượt cậu đấy. Cô thầm nói với Lucinda.
“Dàn nhạc!” Saint kêu lớn. “Cho chúng tôi một điệu van nào!”
Lady Dorchester, mặt trắng bệch còn hai cánh tay mấy đứa trẻ đua lấy cố chặn bà lại, vẫn lao được ra sàn nhảy. “Chuyện này là thế nào?” Bà hét thất thanh “Một vụ cầu hôn là chuyện rốt lành, nhưng năm mươi đứa trẻ này không được ở đây!”
“Sao lại không?” Saint hỏi, xoay Evelyn vào sàn nhảy và ôm cô quá sát so với tiêu chuấn cho phép “Chúng đều biết nhảy van cả đấy.”
Hàng ngàn con tim đập tưng bừng rộn rã
Tiếng nhạc ngân lên đầy hứng khởi say mê
Mắt trong mắt đắm đuối nhìn nhau
Và vạn vật reo vui như hồi chuông hôn lễ
– Huân tước Byron,
Cuộc hành hương của Chide Harol, chương III
HẾT