Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Kẻ Phóng Đãng Thần Thánh

Chương 23

Tác giả: Suzanne Enoch

Nàng bước đi đẹp tựa màn đêm

Dưới bầu trời đầy sao yên ả,

Những tinh tú của màu sắc sáng tối

Hội tụ dung nhan, trong ánh mắt nàng.

– Huân tước Byron, Bóng giai nhân

Saint lái cỗ XV bốn bánh vào bãi cỏ, gia nhập vào một hàng dài những cỗ XV váà ngựa cưỡi đang trên dường ra khỏi thành phố tới địa diểm dã ngoại truyền thống của Tướng Barret. Saint phải công nhận bãi cỏ ông đã chọn, nằm trên một sườn đồi thoai thoải nhìn xuống thành London cổ kính, nom đệp như tranh.

Anh cũng phải thừa nhận, lúc đáp lại ánh nhìn kinh ngạc của Lord và Lady Milton bằng một cái gật đầu lịch thiệp, là mình cứ như một thằng ngốc.

Không ai từng mời anh đến bữa trưa dã ngoại với họ, và nếu có người mời, chắc chắn anh cũng không gửi lời hồi đáp cám ơn chủ tiệc vì đã mời mình và tỏ ý ẽ tham dự. Anh cũng không đến đúng giờ và có ý định ở lại lâu.

Khi thắng xe lại và nhảy xuống đất, anh ước chừng có khoảng bốn mươi đến năm mươi khách tham gia nhưng với số lượng gia nhân, người giữ ngựa, các gia nhân riêng và hầu gái huy động cho bữa tiệc, anh thấy gần như không xác định nỗi ai đến chơi và ai đến để làm việc.

“Ngài đến rồi.”

Trước giọng nói của Evelyn, tất cả những chuyện tầmphào, những hành động vụ n vặt và những con ong đang bay quanh chiếc mũ bằng lông hải ly quanh chiếc mũ bằng lông hải ly của anh không rồi ý nghĩa. “Em đã xoay xở tìm cho tôi một thiếp mời,” anh đáp, quay người nhìn cô.

“Tôi tưởng ngài vẫn còn giận tôi.”

“Thế nhưng em vẫn giữ thoải thuận.”

Đôi mắt xám lung linh khi gặp ánh mắt anh. Saintắc vàng trên chiếc váy muslin của cô hòa hợp cùng những chiếc bông thủy tiên trên bãi cỏ, và khi cô mỉm cười với anh Saint quên cả thở.

“Hoặc tôi kiếm giấy mời cho ngài hoặc tôi sẽ phải trao thân, theo như tôi nhớ,” cô thì thầm.

Saint sực tỉnh. “Hôm nay chúng ta không nhắc chuyện đó được không?” Anh lẩm bẩm, chìa cánh tay ra. “Nhưng tôi vẫn vui lòng xem xét vế thứ hai kia, nếu em muốn.”

Cô đỏ mặt, và anh chợt thấy thoải mái hơn. Có thế Evelyn sẵn sàng nói năng táo bạo với anh, nhưng cô vần là một Evelyn đứng đắn, làm-mọi-điều-vì-lũ trẻ. Trước sự ngạc nhiên của anh, cô khoác lấy cánh tay anh.

“Ngài Saint, có lẽ tôi nên giới thiệu ngài với vài người trước đã.”

Chuyện này nghĩ cũng hay. Không vui vẻ tí nào nhưng chắc chắn là bất ngờ. “Tay trong tay cơ à?” Anh hỏi, nhướng mày. “Không phải tôi phàn nàn đâu nhưng tôi có cảm tưởng rằng hai ta chí chạm vào nhau khi không có ai trông thấy” Anh nghiêng lại gân, hít hà hương thơm trên tóc cô.

“Tôi nợ ngài một món,” cô trả lời. “Ngài đã nói tôi phải ở cạnh ngài hôm nay, cho nên tôi đã ở đây.”

Nó giải thích cho sự ngoan ngoãn của cô. Cô đang thực hiện lời hứa của mình một cách mẫn cán. Thiên thần của anh sẽ kề vai sát cánh với quỷ sứ nếu cô đã hứa làm thế. “Vậy thì bắt đầu màn giới thiệu thôi.”

Họ đi qua bãi cỏ tời chổ phần lớn khách khứa tụ tập.Dare đã ở đó với vợ mình, và Saint cố kềm vẻ cau có. Anh từng chế nhạo tử tước là kẻ an phận xó nhà, thế nhưng họ lại giáp mặt nhau trong một sự kiện giao tế.

Và không phải là lần đầu.

Không, không, không. Không phải anh an phận. Anh đến đây vì muốn trông thấy Evelyn, và vì có thể nó sẽ thú vị. Một buổi picnic của những nhân vật vai vế đang kính bậc nhất trong giới, và anh lại được mời.

“Ngài Barret,” Evelyn kéo anh lại, lên tiếng, “ngài gặp Lord St. Aubyn chưa ạ? Ngài St. Aubyn, đây là vị chủ tiệc của chúng ta, Tướng Augustus Barre.”

Ngưi đàn ông cao lớn, đội mắt cùng một màu xám thép như mái tóc, gật đầu chào với đột chính xác hoàn hảo. “St. Aubyn. Lucinda nhà tôi đề nghị mời anh. Hãy vui vẻ.” Ông đưa mắt sang Evelyn rồi quay lại. “Nhưng đừng làm quá nhé, tôi mong vậy”

“Cảm ơn ông.”

Khi nhìn theo vị tướng bước điếp chào đón đoàn khách tiếp theo, Saint chợt nhận ra cho anh chìa khóa dẫn đến thắng lợi. Nếu anh muốn đoạt lại Evelyn từ tay gã Clarence Alvington đần độn, anh chỉ cần kìm bớt mình lại. Điều đó không đúng với tính cách thẳng nói thật và bất chấp hậu quả của anh. Saintẽ khó khăn nhưng chí ít anh có thể tự nhủ mình nó là một thử thách.

“Không đến nổi kinh khủng, đúng không?” Evolyn thì thầm, níu cánh tay anh sát hơn.

“Không, tôi nghĩ là không.”Anh nhìn xuống những ngón tay cô. “Mà em đang làm gì vậy?”

“Ý ngài là sao? Tôi đã nói sẽ biến ngài thành một người đứng…”

“Trong khoảng một tháng chúng ta quen biết nhau, em đã dành hầu hết thời gian để cho tôi biểt những việc em muốn làm với tôi ít ỏi cỡ nào, Evelyn Marie. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hay em đã quyết định tiếp tục… tình bạn giữa hai ta sau khi em lấy Clarence Alvington?” Trước mặt người khác, anh sẽ cư xử mực thước. Điều đó cô đã biết rõ, và anh thấy không có lý do gì để không thành thật.

Evelyn há hốc miệng. “Tất nhiên là không!”

Trên thực tế có lẽ nó là điều tốt nhất anh có thể hy vọng, Saint nhận ra. Làm người tình của cô sau khi cô kết hôn. “Đâu đến nỗi tệ lắm?” Anh mềm giọng thuyết phục. “Sẽ không ai biết cả. Chỉ có tôi và em, Evelyn.”

Dừng lại, cô gắt. “Ngài đừng bao giờ nêu ra những chuyện như thế. Tôi sẽ không phản bội chồng mình.”

“Nhưng nếu tôi không muốn buông em ra thì sao?”

Cô giảm nhịp bước, ngầng lên nhìn anh. “Vậy ngài hãy làm điều gì đi,” cô thì thầm, và rút tay về.

Saint dừng lại, và nhìn theo Evelyn khi cô bước tới nói chuyện với Lord và Lady Dare. Cô đang cố nói với anh điều gì? Rằng anh nên cầu hôn cô ư? Anh đã định làm thyế, nhưng anh chí ít phải biết rẳng anh trai cô sẽ không bao giờ chấp nhận cuộc hôn nhân giữa giữa em gái và kẻ đầy tai tiếng như anh. “

Dĩ nhiên anh có thể bắt cóc cô như cô đã làm với anh. Ý tưởng ấy vô cùng hấp dẫn, giam giữ cô bên điền trang St. Aubyn, chỉ hco mặc những tấm áo choàng lụa không gì khác. Chắc thời gian đầu cô còn thích chứ, cho đến khi cô nhận ra mình đã hoàn toàn bị hủy hoại thanh danh.

Một khoảng trống lớn đã hình thành xung quanh anh. Hiện tượng tương tự xuất hiện ở những sự kiện đứng đắn nhất anh tham dự, nhưng không được là ngày hôm nay; đó là mục đích anh giữ Evelyn bên mình. Mọi ngươi quý mến cô, dẫu cho họ ngán sợ anh. Hút sâu một hơi, anh đi theo cô. Hãy chứng tỏ tử tế, anh nghiêm khắc răn đe mình. Dù có bị cám dỗ cỡ nào, cũng phải tỏ ra tử tế.

“Sao tươi cười vậy?” Georgie hỏi, hôn má Evei.

“Hôm nay đẹp trời mà.” Và cô sẽ tận tưởng nó với Saint

Dare cầm tay cô, cúi xuống hôn. Dù mặt trời có rực rỡ và chim chót hót ríu rít, nhưng cứ nghĩ tới chuyện tôi bị ép buộc phải lấy Heo Nơ Alvington là tôi

thể vười nổi.”

Georgie huých anh, không lấy gì làm nhẹ nhàng. “Dare.”

“Ối. Nhưng mặt khác, tôi rất vui đã lấy được chồng, mà tôi là ai mà dám phản đối sự nhất trí của những người khác chứ?”

“Em đã phản đối hết sức rồi.” Evie nhìn Georgie tựa đầu vào vai chồng, những ngón tay họ đan vào nhau. Nỗi ghen tị như dao sắc đâm vào cô. Chuyện tình của Georgiana và Tristan không hề suôn sẻ theo bất cứ tiêu chuẩn nào. Nhưng rõ ràng là họ yêu nhau. Đôi lúc nhìn hai người hạnh phúc bên nhau cô lại muốn khóc. Giá cô và Saint được vậy thì tuyệt vời xiết bao.

“Cậu đã cưới đâu mà lo, Evie,” Georgiana nói chẳc nịch. “Anh trai cậu có lẽ còn thuyết phục được.”

“Chúng ta có thể bẳt cóc anh ta và buộc anh ta suy nghĩ lại, giọng kéo dài của Saint vang lên ngay sau lưng họ.

Đã dần quen với những lời nhận xét của anh, nhưng riêng việc ở gần anh cũng đủ khiến mặt cô nóng bừng hơi nóng lan cả xuống sống lưng. “Tôi nghi ngờ chuyện đó tác động được tới anh Victor.”

Hầu tước dừng lại bên cạnh cô, nhún vai. “Đôi khi ta vẫn ngạc nhiên trước bản chất con người.”

Nỗi thôi thúc đầy cám dỗ mà cô từng cảm thấy ở nhà Lady Bethson, đó là muốn chạm vào anh và lướt những ngón tay trên làn da trần của anh, lại xuất hiện và làm

Evie run rẩy. Rồi cô chợt nhớ mình đã quyết định hư đốn một chút vào hôm nay. “Vâng, đôi khi ta vẫn ngạc nhiên trước bản chẩt con người,” cô đáp, vòng cả hai tay ôm lấy cánh tay anh.

Những bắp thịt của anh căng lên dưới ngón tay cô, nhưng anh không nhúc nhích. “Vậy thì bắt cóc là cách hưu hiệu,” anh nói, giọng nghe không vững vàng lắm.

Dare đẳng hẳng. “Tôi định nói với cậu, Saint, hôm qua cậu đã giành được sự tôn trọng của ngài Haskell -và một vài người nữa, tôi cá là thế.”

“Lúc ấy hoặc là xin lỗi, hoặc sẽ mở đầu cho một trận cãi lộn, mà tôi lại đang diện cái áo vest đẹp nhất của mình.”

Evelyn ngẩng nhìn gương măt xương xương, điển trai của Saint. Nom anh thực sự không thoải mái, như thể anh không biết ứng phó thế nào với một lời khen. Bất kể xảy ra chuyện gì, dường như anh đều thành thật. và cô muốn hôn anh đến nổi phải dằn lòng đau đớn mới giữ được dáng đứng bất động bên cạnh.

“Evelyn.”

Anh khẽ nói

“Vâng?” Tim cô lỗi một nhịp.

“Cô sẽ gây ra thương tích nếu không buông tha cho cánh tay tôi đấy.”

“Ồ. ôi!” Những ngón tay cô lỏng ra một chút.

“Cho đến giờ ngài thấy bữa tiệc picnic của Tướng Barret thế nào?” Georgiana vui vẻ hỏi.

“Rất thú vị. Tôi mừng vì tiểu thư Ruddick đã đề xuất.

Evie ngẩng lên, cô trông thấy Lord và Lady Huntley đi qua bãi cỏ trước mặt họ, rời khỏi một nhóm khách đế đến bắt chuyện với nhóm khác. Nữ bá tước là chị họ xa của Clarence Alvington, và có tiếng là trung thành tuyệt đối với địa vị cao quý của họ hàng mình. Hôm nay cả anh trai cô và gia đình Alvington đều không có mặt, nên nhà Huntley là cơ hội tốt nhất để đưa câu chuyện của cô tới tai Clarence. Cô kéo tay Saint.

“Chúng ta đi tìm hái ít hoa nhé, thưa ngài,” cô nói bằng giọng háo hức, cố cất tiếng cười khúc khích. “Những vị khách luôn cung cấp hoa tươi cho các bàn để đầy đồ ăn đấy.”

Rõ ràng Saint tưởng là cô đã mất trí, nhưng anh vẫn gật đầu. Hoa, tất nhiên rồi, tiểu thư Ruddick. Các vị có đi cùng chúng tôi không, Dare, Lady Dare?”

Evie lại kéo tay anh, thầm nghĩ di chuyển tháp London còn dễ hơn làm Hầu tước St. Aubyn nhúc nhích nếu anh thích ở lì tại chỗ. “Mọi người ai cũng đi hết. Ta hãy xuất phát thôi, trước khi họ tìm được những bông đẹp nhất.”

Nom Dare cũng không hề chắc chắn về trạng thái tinh thần của cô. “Evie, có lẽ Saint thích ở lại..”

“Hai người cứ đi đi,” Georgie cắt ngang. “Chuyện đó hoàn toàn hợp lẽ mà. Trông kìa, ngay cả bà Mullen cũng đang hái hoa thủy tiên với vị tướng. Hai người không cần một đôi vợ chồng ngờ nghệch hộ tống đâu.”

Tử tước nhướng mày với vợ. “Ngờ nghệch ư?”

Có vẻ Saint không muốn nghe một cuộc tranh cãi chắc chắn nổ ra, vì anh đã cất bước với vẻ miễn cưỡng của một bộ rễ cây từ bỏ vòng ôm của đất mẹ. Evie suýt nữa ngã ngửa ra sau.

Saint túm lẩy khuỷu tay cô khi cô đã giữ được thăng bằng. “Ngài nên báo trước chứ,” cô cằn nhằn.

Đôi mẳt xám lấp lánh. “Xin lỗi, con cừu non bé nhỏ của tôi.”

“Ha.” Một tay níu cánh tay anh níu còn tay kia nhấc tà váy đe không vướng vào ngon cỏ, cô dẫn đường đi xuống triền đồi.

“Mà này,” anh tiếp tục mạch chuyện, “em mất trí hoàn toàn rồi à?”

“Vì tôi muốn hái hoa ư?”

“Vì em muốn không bị trông thấy với tôi, Evelyn. Tôi đã bảo em ở bên tôi, chứ không ám chỉ hai ta nên dắt nhau vào nơi vắng vẻ. Nếu anh trai em nghe được…”

“Không cần bận tâm đến anh trai tôi,” cô ngắt lời với sự tự tin khác hẳn tâm trạng thật. Cô đang đi trên một sợi dâ mãnh, và khát vọng đang bừng bừng như hiện giờ, cô không ngã xuống và kết thúc với việc váy bị tốc lên tận eo thi quả là điều may. “Ngài cứ vui chơi thoải mái, Michael.”

“Nếu mục đích hôm nay của tôi là vui chơi thoải mái, thì em và tôi sẽ ở trong phòng ngủ của tôi với rèm cửa hạ hết xuống kia. Còn chuyện này,” anh hất đầu về phía đám khách đã tản ra rải rác, “là một sự chịu đựng.”

Evie đi chậm lại. Có lẽ cô mới là người xấu tính và chỉ biết nghĩ cho bản thân hôm nay. Tất nhiên ở đây anh sẽ chẳng thấy vui vẻ, khi ai ai cũng nhìn anh ngờ vực. “Ngài ước gì mình không đến phải không?”

Anh nở nụ cười bí hiếm và khêu gợi đặc trưng của mình. “Nếu tôi không đến, thì giờ phút này ắt tôi đang đi lại trong phòng chơi bida ở nhà và mong ước được đến đây.”

“Vì sao?”

“Bởi vi em ở đây. Thế em nghĩ vì sao?”

“Tôi… chỉ không ngờ được…” Evie cảm thấy mặt mình nóng lên khi anh ghé lại gần hơn nữa.

“Em không ngờ tôi sẽ thừa nhận điều đó,” anh nói nốt, nhìn riết vào mắt cô. “Tại sao tôi không nên làm thế chứ?”

“Saint…”

Anh lắc mái tóc đen. “Michael.”

Ô, lạy Chúa. Giờ cô tỏ ra giật mình hoặc nhạc nhiên, biết đâu cô có thể hôn được anh mà không bị hủy hoại hoàn toàn. Như thế cũng xứng đáng, chỉ cần cảm thấy miệng anh trên miệng cô, chỉ cần anh chạm vào cô và biết rằng anh cũng muốn cô nhiều như cô muốn anh.

“Nhìn kìa, hoa cúc.”

Với động tác đột ngột khác hẳn phong thái hàng ngày, Saint gần như đẩy cô ra khỏi cánh tay mình, lùi lại, rồi xoay người đi tới con suối nhỏ. Evie thở dốc, nhìn theo anh. Có điều gì đó rất không ổn. Cô đã muốn hôn anh, anh không làm thế. Và anh bỏ chạy, hoặc gần như bỏ chạy.

“Những bông hoa này đẹp đúng không?” Anh cao giọng rồi nhổ một bông lên mặt đất.

Evie chớp mắt , cố không cười phá lên. Anh lo lắng. “Ôi trời, đừng nhổ cả rễ, chỉ ngắt phần cuống thôi.”

Anh lại nhìn xuống ngắt đám rễ ra một cách dễ dàng khiến cô không khỏi thán phục, rồi đưa phần cuống cho cô. “Tốt hơn chưa?”

Cô đoán những bông hoa tội nghiệp đã rũ xuống từ bàn tay anh khi đến bờ suối. “À. Rất đẹp. Nhu7ngn gài không có con dao nào ư?”

“Có.” Anh cúi xuống rút từ giầy ra một lưỡi dao nhỏ dài chín tấc.”

Evelyn nuổt khan. “Có phải ngài…” Cô dừng lạí mắt khỏi món vũ khí đế nhìn lén vẻ mặt thích thú của anh. “Khi ở trại trẻ ngài vẫn mang thứ đó?”

“Nếu vậy thì sao?”

“Vậy thì cám ơn ngài đã không sử dụng nó.”

Saint mím môi, dõi mắt ra xa, như đang nghĩ đễn điều gì khác. “Khi đó tôi không mang dao. Và nghĩ lại tôi thấy mừng vì điều đó.” Anh ngồi xổm xuống cắt cuống khoảng nửa tá hoa cúc rồi đưa lên cho cô. “Tôi nghĩ cuộc đời tôi ắt sẽ rẽ sang hướng khác nếu tôi thủ theo vũ khí.”

“Vậy là ngài… mừng vì tôi đã bắt cóc ngài và xích ngài một tuần trong hầm giam trại trẻ?”

Saint mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng và trầm ngâm Evie chưa bao giờ thấy, nó khiến tim cô nhói lên một nhịp kỳ cục. “Cuối cùng tôi đã nhận ra lý do họ gọi nơi ấy là Trái tim hy vọng. Vì dường như có người đã tiên liệu được rẳng em và tôi sẽ gặp nhau ở đấy, Evelyn Marie.”

Lạy Chúa. “Michael, ngay lúc này đầy tôi rất muốn hôn ngài.”

Nụ cười của Saint càng rạng rỡ hơn, mắt anh lấp lánh tia ranh mãnh. “Evelyn, hôn chỉ là bước khởi đầu của những gì tôi muốn làm với em hiện giờ. “Tuy nhiên,” anh đứng thẳng dậy, trao cho cô một ôm hoa hoàn hảo nữa, “tôi sẽ không làm gì hết”

Cô không thể không cau có với anh. “Tại sao lại không!”

Anh vuốt một ngón tay theo viền má cô. “Vì tôi đang cố hết sức để cư xử đàng hoàng.”

“Nhưng tôi không muốn cư xử đàng hoàng.” Sự động chạm của anh khiến cô run lên.

“Được lăn lộn trên bãi cỏ thật là… hấp dẫn,” anh nói, chìa tay cho cô, “nhưng sẽ có người trông thấy. Thứ tôi muốn ở em không chấm dứt trong hôm nay được, cưng ạ. Và tỏ ra đúng mực cho dù có lắm gian nan, nhưng nếu là điều cần thiết, tôi sẽ làm.”

Trong rnột khoảnh khắc Evie không nói nên lời. Saint Michael – đã thay đổi ghê gớm đến nỗi cô gần như không tin được. Và hình như là vì cô. “Nhiều lúc ngài mới tử tế làm sao,” cô thì thầm. Dẫu cho giữa hai người không còn hy vọng, cô vẫn chưa sẵn sàng thừa nhận điều đó với mình, và càng không phải với anh. Không ph hôm nay.

***

Khi cuộc nó chuyện đã xa dần xuôi theo những dòng suối, Lady Huntley mới vươn cổ ngó qua bụi hương bồ, nơi cô ta và chồng náu mình. Ơn trời cô ta quyết định những cây hương hộ sẽ làm nên một lọ hoa xinh xắn, nếu không có thể họ sẽ không biết cho đến khi quá muộn. “Anh có nghe thấy không?” Cô ta khẽ nói, đưa khuỷu tay huých chồng.

“Nghe có vẻ như St. Aubyn đang ve vãn cô bé nhà Ruddick,” anh chồng đáp, lồm cồm đứng dậy, phủi cỏ ướt trên đầu gối rồi kéo vợ đứng lên theo.

“Ồ, em dám cá chắc là tệ hơn thế nhiều. Em nghĩ cô ta đã bị bắt quả tang ròi. Bọn trẻ mồ côi, người nào đóbị bắt cóc, và có Chúa mới biết còn những chuyện gì nữa. Chúng ta phải báo cho Alvington ngay.”

“Alvington ? Vì sao?”

“Co ta là đứa con gái Clarence định cưới đấy. Vì Chúa, nhanh lên.”

“Anh đang cố đây, em yêu.”

***

Về sau Evie nghĩ lẽ ra cô nên nhận thấy sắp có một cuộc phục kích. Tuy nhiên, trước bữa tiệc cuối năm nặng nề và tẻ nhạt trong để đâu cho hết của Victor, cô còn chăm chú giữ hco hai mắt mở to hơn là tìm kiếm những rập bẫy.

Sau một ngày tuyệt vời nhất từng trải qua theo theo như trí nhớ của cô, những bằng hữu chính trị của anh cô và sự đứng mực khô cứng chỉ càng khiến Evie thấy cuộc sống của cô vui sướng biết bao khi có Michael Edward Halboro.

Mọi người ai nấy cứ nhìn cô. Như thể cô nhận được nhiều sự chú ý hơn mức thường ngày của một vật tô điểm quyến rũ trong gia đình, nhưng cô ráng làm ngơ. Ngay cả Clarence, cứ tìm cách huých chân vào chân cô dưới gầm bàn, chỉ khiến cô thêm quyếtt tâm tập trung vào món gà lôi quay trước mặtt và xin phép rút lui càng sớm càng tốt. Khi Clarence chưa cầu hôn cô và cô chưa phải đối diện với sự thực, thì phớt lờ tất cả và hành xử với cung cách hơi nhuốm vẻ tai tiếng xem ra là kế hoạch tốt nhẩt.

“Hôm nay tôi nghe được một chuyện hết sức lạ lùng,” Lady Alvington nói trong tiếng lanh canh của đồ bạc.

Cùng lúc ấy dì Houton liếc về phía Evie và cau mày. Nhịp tim Evie tăng nhanh. Giờ cô sẽ biết liệu gia đình Huntley có loan tin rằng cô đã ngồi với St. Aubyn cả ngày hôm nay, khoác tay anh một cách thường xuyên mức có thể, và một lần còn gỡ một con bọ rùa trên tóc anh hay không. Và chuyện Saint, con người kinh khủng, một kẻ vô lại, một tay súng thiện xạ, đã cười vang và thổi nó khỏi ngón tay cô nữa.

“Bà nghe được chuyện gì vậy?” Victor hỏi.

“Tôi đắn đo không biết nên nói hay không, nhưng nó có đến một người trong bàn này.”

“Thế thì nhất định bà phải nói,” Genevieve Ruddick kiên quyết.

Evie băn khoăn không biết cái tính kịch này là nhằm phóng đại hành vi của cô, hay lúc nào họ cũng nói năng đầy kịch tính như thế đến những cuộc trò chuyện bớt phần buồn tẻ. Cô rất ít chú tâm đến chúng, dạo gần đây lại càng không, khi cô phát hiện ra trên đời này có bao nhiêu điều quan trọng hơn.

“Thôi được,” Lady Alvington ngả hẳn người tới trước ra chiêu bí ẩn, nhưng chẳng buồn hạ thấp giọng. Chuyện ngồi lê đôi mách còn gì là vui nếu như bọn gia nhân không nghe lỏm được và phát tán đi. “Hình như Hầu tước St. Aubyn có vính líu đến một vụ bắt cóc ở trại trẻ anh ta coi sóc. Đó là nguyên do anh ta biệt tích mất một tuần.”

Măt Evie không còn thần sắc. Cố trấn áp cơn hoảng loạn, cô hít từng hơi sâu để không bị ngất xỉu tại bàn. Ôi, không, không, không. Ai đã nghe được? Saint ắt không bao giờ tiết lộ ra ngoài; anh đã hứa với cô.

Giờ thì chắc chắn tất cả đang nhìn cô, không một ai ngạc nhiên, và dì cô là người duy nhất lộ ra chút cảm thương trên mặt. Cô phải làm gì bây giờ, nói dối ư? Cô không thế. Như thế chỉ khiến hình ảnh Saint tệ hơn trong mắt mọi người, và cô không chịu nổi điều đó.

Tôi cũng biết… đôi điều câu chuyện,” cô ấp úng. “Sự thật không ghê gớm đến nỗi thế đâu. Tin tôi đi.” Cô ép ra một tiếng cười xuề xòa, đồng thời chộp lấy ly rượu Maderia của mình. “ở đâu bà nghe được chuyện như thế ạ?”

thế ạ?”

Vctor quăng nĩa xuống đĩa thức ăn với lực đủ để làm vỡ chất sứ thượng hạng. “Từ miệng em đó, Evie.”

“Sao cơ.”

“thử hỏi anh kinh ngạc cỡ nào khi Lord Alvington đến nhà ta lúc xế chiều cùng vợ chồng Lord Huntley em họ ông. Họ đã nghe thấy em, em gái yêu quý của anh ở buổi dã ngoại toàn kẻ mơ mộng ngớ ngẩn của Tướng Barret, nói một lô một lốc… những lời lẽ không thích hợp với St. Aubyn – bao gồm cả chuyện, anh tin chắc, là em hăm hở muốn hôn… kẻ đê tiện đó. Anh muốn dùng một từ mạnh hơn, nhưng ở đây còn có các quý bà quý cô.”

“Cho em giải thích được không?” Evie hỏi, dù cô chăng biết nói gì với anh trai ngoài sự thật – hoặc mức độ sự thật mà anh ấy có thể chịu đựng.

“Không được. Em đã nghĩ gì,” anh cô truy dồn, “rằng có thể cư xử theo ý thích sao? Giao du với cái tên… cực kỳ vô lại kia anh sẽ không động gì hết sao? Anh đã hỏi dì về những lần em vắng mặt ở tiệc trà của dì, và bà đã thừa nhận em tiêu tốn thời gian cho mấy đứa con hoang mất dịch – thứ lỗi cho ngôn ngữ của tôi, thưa các quý bà quý cô – ở Trại trẻ Trái tim hy vọng, cái trại nằm dưới quyền giám sát của St. Aubyn!”

Evie nhìn dì mình- “Dì đã nói ư?” Cô hỏi, giọng bình tĩnh đến cô cũng thấy ngạc

“Dì xin lồi, Evie,” nữ bá tước nhỏ giọng. “Anh cháu đả sinh nghi. Dì không còn lựa chọn nào khác.”

“Tạ ơn Chúa là gia hình Huntley đã đến thẳng chỗ Lord Alvington và không tung tin ra ngoài,” Victor nói tiếp. “Và tạ ơn Chúa chúng ta có những phương cách để khắc phục thất bại này trước khi nó dẫn đến những hậu quả không thể sửa chửa.”

Evie nhắm nghiền mắt trong một thoáng, ước gì tất cả bọn họ đi hết đi. Saint. Cô muốn nói chuyện với Saint Anh ắt sẽ có câu trả lời cho họ. “Vậy anh định làm thế nào?” Cô hỏi.

Clarence bật ra tiếng ho nóng nảy. “Sau khi bàn bạc, và với sự đàn xếp rất rộng lượng của anh cô đối với cô, tôi đã đồng ý lấy cô làm vợ.”

Tim Evie như chết sửng. Cô biết điều đó sẽ đến nhưng khi nghe thấy nó… “Anh ‘đã đồng ý’ lấy tôi?” Cô lặp lại, ngẩng đầu nhìn Clarence.

“Và anh đã đồng ý,” Victor xen vào. “Chỉ có mấy người chúng ta biết về sự việc hư đốn này, và một hôn nhân được công bố sẽ dập tắt những suy đoán sâu xa hơn về lỗi lầm của em.”

“Nhưng em không đồng ý.” Evie hít một hơi sâu điềm tĩnh. Quá đủ rồi – và nếu Victor muốn sáu người kia chứng kiến cảnh anh đánh cô, thì cô là một đổi thủ anh nên kiêng nê. ít nhất hiện giờ cô có thể tự nhủ thế. “Em sẽ la hét chống đối đến cùng, và khi mọi người nhìn vào anh, Victor, họ sẽ không ngưỡng mộ tài năng chính trị của anh nữa. Họ sẽ xì xào rằng anh là một kẻ bạo ngược đã lợi dụng em gái mình đến mức ác độc.”

Mẹ cô thở hổn hến. “Evie!”

“Họ sẽ càng thêm khâm phục khả năng chịu đựng ngoan cường và nhẫn nại của anh. Rõ ràng anh đã quá độ lượng khi bỏ qua cho sự ích kỷ và phù phiếm của em. Về phòng ngay, và không được ra ngoài cho đến khi em đồng ý cư xử có lễ nghĩa. Không dính dáng với lũ trẻ mồ côi, không mua sắm với mấy đứa bạn lông bông, và không qua lại với St. Aubyn nữa. Cấm tiệt!”

Evelyn đặt khăn ăn lên bàn và từ từ đứng lên. “Bất kể anh nghĩ gì, và người ta mách với anh những gì, hãy nhớ rằng anh chưa bao giờ nghe câu chuyện từ miệng em. Và lẽ ra anh hãy nghĩ đến việc hỏi em, Victor, trước khi tìm cách hạ nhục em trước gia đình và bạn bè. Anh sẽ là một chính trị gia giỏi, nhưng ắt anh sẽ là một người anh tốt nếu anh hỏi ý kiến em và chịu lắng nghe. Chào mọi người.”

Vận hết mọi sự đĩnh đạc có thể, Evie leo lên cầu thang, đi xuôi hành lang vào phòng ngủ của mình và đóng cửa lại. Dựa lưng vào đó, trong hồi lâu cô chỉ tập trung điều hòa hơi thở. Rồi cô nhận thấy nỗi khổ sở của không là gì so vói giận dữ. Cô xoay người khóa ngoài. Như thế còn tốt hơn nghe thấy tiếng họ khóa cửa ngoài. Chí ít bằng cách này cô có thê giả tảng mình đã kiểm soát phần nào tình huống – kiểm soát cuộc đời cô.

Mình đã kiểm soát được, Evie tự nhủ. Cô vẫn có thể nói không, kể cả khi Victor ép cô lấy chồng trái với mong muốn của cô. Dĩ nhiên để trả đũa, anh ấy có thể đưa cô về điền trang gia đình ở West Sussex và không ho phép cô lấy bấy kỳ ai khác – anh ấy cũng có thể cắt những khoản lợi tức đất đai của cô vì đã không thực hiện nghĩa vụ với gia đình, để cô không có điều kiện đi đâu hoặc làm việc gì.

Nhưng tất cả những cái đó không đáng sợ bằng ý nghĩ về lũ trẻ. Chắc chắn Saint vẫn đưa chúng đến mái nhà mới, nhưng cô đã không giữ lời hứa của mình. Chúng sẽ nghĩ cô bỏ mặc chúng, y như những người từng làm điều đó với chúng.

“Không, không, không,” cổ không ngớt lầm rầm như một lời kinh, đi qua đi lại giữa cửa chính và cửa sổ. Nếu là sáu tháng trước, Victor lệnh cho cô phải lấy Clarence Alvington, ắt cô sẽ khóc lóc thảm thiết, phản đối, rồi cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tuân theo. Nhưng hiện tại đã khác. Giờ đây, cô giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi và nhận ra mình có thể cải thiện cuộc sống của chúng. Cô đã đến những cơ sở từ thiện khác và thấy còn bao việc phải thực hiện. Cô đã biết tới cảm giác được ở trong vòng tay một người đàn ông, và những quan tâm của người đó khiến cô cảm thấy ý nghĩa nhường nào.

Evelyn mở tung cửa sổ nhìn xuống. Phía dưới là khu vườn tối om, tường cao dựng đứng. “Chết tiệt.” Trong những câu chuyện lãng mạn luôn có sẵn một đường ống nước hoặc giản mắt cáo cho hoa hồng leo phục vụ cuộc tấu thoát – hoặc một buổi, hẹn hò lúc nửa đêm. Còn cô thậm chí không có người nào chờ trong bóng tối để đưa cô một cái thang.

Dừng chân, cô ngồi xuống chiếc ghế đọc sách bên cửa sổ. Tất nhiên, cô biết điều mình muốn làm – cô muốn đi tìm Saint và thuyết phục anh bỏ trốn để làm đám cưới, hoặc cao chạy xa bay biệt tích với cô hoặc chí ít là che giấu cô đến khi cô biết nên làm gì. Nhưng Saint lại là người khoái những sự vụ trắc trở ngoắt ngoéo và xấu xa. Nếu cô đặt chân lên ngưỡng cửa nhà anh, cô sẽ tự tạo cho mình một rắc rối to đùng.

Nếu anh chỉ muốn cô khi không ai hay biết, khi mọi chuyện không phức tạp thì sao? Evie chầm chậm vươn người đóng cửa sổ lại. Nếu cuộc sống của cô sắp trở thành một cơn ác mộng, thì bằng cách này ít nhất cô ró thể tiếp tục ôm ẩp mộng tưởng yêu người đàn ông tên Michael Halboro. Cô không thê chịu nổi việc mình kẻ chứng kiến và là tác nhân khiến anh sa cơ. “Ôi, Mhchael,” cô thì thầm. “Em phải làm gì bây giờ?”

***

Saint chừng mắt nhìn viên luật sư. “Không, tôi không cân nhắc gì nữa.” anh gắt lên. “Đưa tờ giấy tôi ký, bằng không tôi phải buộc tước chúng từ tay ông đấy.”

Wiggins nuốt khan. “Tôi hiểu ngài đã xem xét kỹ lưỡng,” ông ta nói, mắt giật giật khi cho tay vào cặp lấy ra tập giấy mang tính quyết định. “Chỉ cần ký tắt vào ba tờ giấy đầu và ký chính ở tờ thứ tư. Cả hai bộ ạ.”

Saint lật xấp giấy, rồi hít sâu một hơi và hạ bút ký. “Thế là xong phải không? Ngôi nhà đã thuộc về tôi?”

“Vâng thưa ngài. Ký chuyển tièn là bước cuối cùng.”

“Tốt. Đi đóng hồ sơ rồi chuyển đi và dán tem hoặc bất cứ việc gì ông cần làm. Tôi muốn đến trưa phải có văn bản.”

“Nhưng… vâng, thưa ngài.”

Viên luật sư rời văn phòng, còn Saint chắp hai tay ra sau đầu, ngả lưng ghế dựa vào tủ sách. Lũ trẻ thế là đã có nhà. Mua St. Eve House, anh đã quyết định gọi nó như thế, có lẽ là việc làm nông nổi nhất của anh. Nó không mang lại chút lợi nhuận nào cho anh – thực tế còn ngược lại. Nó cũng không giúp anh lật đổ được ai. Tuy nhiên, nó khiến anh chiếm được thiện cảm của một cô gái, người mà anh coi trọng hơn bất cứ ai trên đời.

Với những giấy tờ đã ký này, anh có thể tập trung vào việc tìm ra phương cách biến cô thành của anh mãi mãi. “Jansen!”

Ông quản gia phanh két nơi ngưỡng cửa. “Vâng, thưa ngài.”

“Thắng cương cho Cassius. Và kiếm cho ta một tá hoa hồng đỏ.”

“Vâng thưa ngài.” Ông ta biến mât “Jansen!”

Cái đầu ông ta lại ló vào. “Vâng, thưa ngài?

“Lấy hai tá vào”

“Được ạ, thưa ngài.”

Saint hoàn thành nốt công việc giấy tờ, rồi đeo găng tay cưỡi ngựa. Bây giờ là hơn chín giờ sáng, phải cảm ơn sự miễn cưỡng của tay luật sư khi bàn giao lại mấy việc giấy tờ cuối cùng cho anh. Hôm qua Evelyn có nói sẽ dành cả buổi sáng nay ở ngôi nhà mới, liệt kê ra những thứ cằn sắm sửa để sẵn sàng đón lũ trẻ.

Vậy nên chắc anh sẽ tìm được cô ở đó. Sau ngày hôm qua, anh không nghĩ mình còn gặp quá nhiều khó khăn thuyết phục cô vào một trong những căn phòng kín đáo với anh một lúc. Nếu không sớm có cô lần nữa, anh sẽ nổ tung mất.

Sau đay, anh phải đi thuyết phuc Wellington về vi trí trong Nội các hoặc một chức vụ nào đó hai người có thể đề nghị Prinny ban cho Victor Ruddick. Anh ngâm nga một bản van trên đường xuống dưới sảnh. Cư xử đúng đắn hóa ra dễ dàng hơn anh tưởng – nhất là khi anh có giải thưởng để đòi hỏi ở cuối trò chơi.

“Ta sẽ về tầm trưa để lấy giấy tờ Wiggins mang đến.”

Jasen mở cửa trước. “Vâng, thưa ngài. Và đây là hoa của ngài.”

“Cảm ơn ông.”

“Không có gì, thưa ngài. Và tôi được phép mạo muội chúc ngài may mắn.”

Saint cười toe toét khi nhảy lên mình con Cassius. “Cho phép ông, nhưng đừng biến nó thành thói quen đẩy.”

Con phố chạy qua St. Eve House chỉ có vài cỗ xe của những gia đình một thời khá giả đỗ rải rác. Saint đi vào nhà qua một ô cửa sổ không chốt khi thấy cửa chính bị khóa.

“Evelyn?” Anh cất tiếng gọi, giọng anh âm vang khắp dãy phòng trống. “Cô Ruddick?”

Rõ ràng cô không có ở đây. Saint đành trở ra.

Đia điếm thứ hai cô có thể đến là trại trẻ cũ, nên Saint phi ngựa qua Marylebone tới đường Great Titchfield.

Anh gặp bà phụ trách ở đầu cầu thang. “Đức ngài,” bà nhún gối thật thấp chào anh.

“Bà Natham. Tôi đang tìm cô Ruddick. Sáng nay cô ấy có đến đây không?”

Bà phụ trách dường như bối rối vì mình vẫn giữ được công việc, và Saint không có ý định giảm nhẹ sự lúng túng cho bà ta. Evelyn quý bà ta, nên bà ta được ở lại. Đó là giới hạn tối đa của sự đãi ngộ anh dành cho bà Mặt Sắt.

“Không, thưa ngài. Bọn trẻ cũng hỏi thăm suốt, nhưng ba ngày nay chúng tôi chưa hề gặp cô ấy.”

“Hừm. Được rồi. Cám ơn bà.” Anh quay đi.

“Thưa ngài?”

Saint dừng chân. “Gì vậy?”

“Thắng bé Randall đã kể một câu chuyện hết sức hoang đường cho những đưa khác nghe – về ngôi nhà mới cho chúng. Lũ trẻ vô cùng phấn khởi, nhưng tôi băn khoăn không biết liệu… Randall vốn hay nói đùa, ngài biết đấy.”

“Randall nói đúng đấy.” Anh do dự một lát. “Tôi nghĩ cô Ruddick muốn đích thân nói với chúng , ngay khi làm thủ tục xong. Tôi sẽ lấy làm cảm kích nếu bà bảo với bọn trẻ hãy tỏ ra kinh ngạc khi cô ấy báo tin vui cho chúng.”

Bà phụ trách nở nụ cười, những nét khắc nghiệt trên gương mặt giãn ra. “Rất vui lòng, thưa ngài. Và cảm ơn ngài – về chuyện bọn trẻ.”

“Không có gì. Chúc một ngày tốt lành, Natham.”

Lạ lùng thay, Saint ngẫm nghĩ trong lúc cưỡi ngựa quay về trung tâm Mayfair, khi thấy người khác hạnh phúc lại khiến anh… hài lòng như vậy. Anh sẽ đề nghị cô Evelyn giải thích hiện tượng khi nào tóm được cô.

Anh bắt gặp tiểu thư Barret và phu nhân Dare đúng lúc bọn họ từ lâu đài Barret đi ra. “Xin chào, các quý cô,” anh cất tiếng, ngả mũ ra.

“Chào ngài,” cả hai đồng thanh, đưa mắt cho nhau.

“Tôi đang tìm tiểu thư Ruddick. Cô ấy có đi cùng hai người sáng nay hay không?”

Luncinda cau mày, rồi rất nhanh lấy lại vẻ bình thường. “Hôm qua cô ấy bảo có… một nơi cô ấy phải đi sáng nay.”

Saint nhảy khỏi lưng Cassius. “Cô ấy không ở đó. Nơi còn lại cũng không.”

“Chiều nay chúng tôi đã hẹn cùng đến bảo tàng.” Lady Dare nói một cách thận trọng, “nhưng cô ấy đã gửi tin nhắn cáo lỗi không đi được.”

Cố duy trì vẻ thư thái, Saint cầm lấy tờ giấy nữ tử tước lấy ra từ túi áo choàng. “Nó không nói lý do cô ấy hủy hẹn,” anh lẩm bẩm với mình. Anh không bao giờ nghĩ cô đối với bạn bè thô lỗ như thế.

“Tôi chắc chắn anh trai Evelyn đã điều cô ẩy đi làm nhiệm vụ mới.” Bất chấp lời lẽ quả quyết, Lady Dare trông không được hoàn toàn tự tin.

Cả hai bạn cô đêu biết về kế hoạch của Victor đối với Evelyn và Clarence Alvington, và anh thấy được vẻ suy đoán trong mắt họ mà chẳng cần đặt câu hỏi. Tối qua gia đình Alvington có hẹn ăn tối với gia đình Ruddick. Tim Saint bắt đầu nên thình thịch, lòng tràn ngập một cảm giác khó chịu bất thường – anh thấy lo lắng.

“Có lẽ chúng ta nên đến thăm Evie, Georgie,” Lucinda nêu ý kiên. “Chỉ để biết chắc cô ấy vẫn ổn.”

Saint gần như không nghe thấy họ. Anh đã lại tung mình lên ngựa. “Không cần đâu. Để tôi.”

Có chuyện rồi. Dù có rất ít bằng chứng,nhưng giác quan sinh tồn ngày một sắc bén mách bảo anh rằng buổi hôm nay không được như bình thường. Anh muốn thúc ngựa phi nước đại, nhưng vì sự đúng mực, anh đành lòng chạy nước kiệu nhanh đến dinh thự của nhà Ruddick.

Ông quản gia mở cửa sau tiếng gõ cửa của anh. “Lord St. Aubyn. Kính chào ngài.”

“Tôi muốn nói chuyện với tiểu thư Ruddick, nếu cô ấy có nhà,” Saint nói, không tài nào giấu được sự nôn nóng.

“Ngài vui lòng đợi ở phòng khách, thưa ngày, tôi sẽ đi hỏi.”

Saint trút ra hơi thở mà anh không nhận ra mình nén lại nãy giờ. Dù sao cô ấy cũng ở đây. Cô ấy không bị lôi tới nơi nào đó và kết hôn với Clarence Alvington trước khi anh bắt kịp có bất kỳ hành động nào.

Anh đi đi lại lại không phòng khách, mong muốn gặp cô khắp huyết mạch anh như cơn sốt. Cô sẽ không sao. Cô sẽ xuống dưới nhà và báo cho anh rằng đã uống rượu quá nhiều trong bữa tiệc tối tẻ ngắt của anh trai và ngủ quên.

“St. Aubyn.”

Anh quay lại. “Ruddick.” Tóc gáy anh dựng lên. Dù xảy ra chuyện gì đó đi nữa, nó cũng tệ hơn anh dự liệu. Phải lịch sự, anh nhắc nhở mình. Evelyn không dám quyết liệt chống lại những ý muốn của anh trai trong mọi chuyện, thế nên bên cạnh thuyết phục cô về sự chân thành của mình thì anh phải lấy lòng Victor. “Chào anh.”

“Chào anh. Tôi e rằng sángnay em gái tôi không được khỏe”

Quai hàm Saint sắt lại. Anh sẽ không được gặp cô. “Tôi hy vọng không có gì nghiêm trọng?” Anh buộc mình cất lời.

“Không chỉ là cơn đau đầu thôi. Nhưng con bé sẽ không gặp ai hết.”

“Vậy tôi không quấy quả anh nữa.” Saint đi qua mặt Ruddick, trở ra hành lang và đưa bó hoa cho ông quản gia. “Của tiểu thư Ruddick.”

“Anh St. Aubyn này?” Anh trai Evelyn đi theo anh ra tiền sảnh

Chỉ có sự hiện diện của Victor mới ngăn Saint không leo lên gác để phá từng cánh cửa cho đến khi anh tìm được Evelyn yên tâm rằng cô vẫn bình an. “Chuyện gì vậy?”

“Em gái tôi không hiểu lý lẽ như tôi hằng mong đợi. Con bé đã hứa hôn với Clarence Alvington, và tôi xin tỏ lòng cảm kích, của một quý ông dành cho quý ông, nếu anh giữ khoảng cách với em tôi.”

Saint đờ người. Không. Lúc trước khi cô nhắc đến chuyện đó, nó mới chỉ là một khả năng mà anh vốn cho rằng mi2nhco1 thể ngăn ngừa. Người phụ nữ anh anh yêu không được trở thành vị hôn thê của kẻ khác. “Cô ấy đã đồng ý lấy Clarence Alvington?”

Saint dừng lại ở ngưỡng cửa khi ông quản gia mở cửa cho anh. “Anh biết không, Ruddick, tôi vẫn tưởng mình là kẻ vô lại đê tiện nhất London. Nhưng tôi phấn nào vững dạ biết là mình đã nhầm. Chúc mừng anh. Giờ anh đã dành được danh hiệu ấy rồi.”

Nêu anh có em gái, St. Aubyn, chắc anh sẽ hiểu. Giờ mời anh đi cho, và chớ có quay lại.”

Rời khỏi dinh thự của gia đình Ruddick là việc khó khăn nhất Saint từng làm. Anh biết Evelyn ở trong đó, và chắc chắn cô đang vô cùng khổ sở. Anh cần phải gặp cô. Anh cần phải giúp cô.Anh cần phải làm một điều gì đó.

Bình luận