Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

11 Tai Tiếng Hạ Gục Công Tước

Chương 15

Tác giả: Sarah MacLean

Những người hầu quá thân thuộc là mối hiểm họa đáng sợ nhất.

Những quý cô tao nhã không nên ở lại trong nhà bếp ngồi lê đôi mách.

– Một luận thuyết trên chuyên đề

“Nét tinh tế của những quý cô”

Sau cùng, sức quyến rũ nơi miền quê đã trở lại…

– Trang báo về những vụ tai tiếng

Tháng Mười một, 1823

Simon muốn đấm thẳng vào tường.

Anh đã khởi hành đến Yorkshire ngay khoảnh khắc nhận được lời nhắn con của Georgiana chào đời. Anh đã tự nói với chính mình rằng anh đến vì em gái, cháu gái và để đảm bảo những bí mật của gia đình vẫn là – bí mật. Và anh đã đến vì những điều ấy.

Nhưng anh làm thế cũng vì muốn trốn tránh Juliana.

Anh đáng lẽ nên biết một khi đến đây, trong căn nhà đầy ắp phụ nữ, anh sẽ nhớ cô. Anh đáng lẽ nên biết rằng khi uống rượu scotch cùng với Nick, anh sẽ nhìn thấy Juliana trong đôi mắt của Nick, cách cậu ta cười. Đáng lẽ nên biết rằng ở gần gia đình đó, anh sẽ luôn nghĩ về cô.

Nhưng điều anh không mong đợi chính là khi gần gia đình mình, anh lại càng nhớ đến cô nhiều hơn: Khi mẹ anh rời khỏi nhà không một lời từ biệt; khi em gái từ chối ra gặp anh lúc anh đến Townsend Park, khi anh ôm cháu gái mình trong tay, cảm giác nhẹ bẫng của con bé dường như nặng hơn. Anh nghĩ đến Juliana mọi lúc.

Anh muốn cô ở bên cạnh anh. Sức mạnh của cô. Tính cách sẵn long đối mặt với bất cứ kẻ thù nào. Sự tận tụy đối với những người cô quan tâm.

Những người cô yêu thương.

Khi cô lao vào phòng trẻ để đấu tranh cho Caroline bé bỏng bằng mọi giá, điều đó giống như anh triệu gọi cô đến đây. Và không biết làm sao, trong những lời trách mắng của cô, anh đã tìm thấy sự thoải mái lần đầu tiên kể từ khi đặt chân đến Yorkshire.

Cô đã đối mặt với anh bằng sự tận tâm dữ dội với những gì mình tin là đúng. Chưa từng có ai chiến đấu với anh theo cách của cô. Cách cô đã làm. Chưa từng có ai níu chân anh như thế.

Cô là tất cả mọi thứ anh từng có – giàu cảm xúc, đam mê, sôi nổi và khao khát. Cô không quan tâm đến tên tuổi, tước vị hay thanh danh của anh.

Cô chỉ quan tâm đến người đàn ông anh trở thành.

Cô khiến anh muốn trở thành người đàn ông đó.

Nhưng điều ấy không thể xảy ra.

Anh đã cầu hôn Penelope, nghĩ rằng cô ấy có thể cứu tất cả bọn họ và chỉ lúc này anh mới nhận ra mình đã hủy hoại mọi thứ.

Simon nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà Juliana đã rời khỏi,, biết điều tốt nhất anh có thể làm cho cô – cho cả hai người bọn họ – chính là tránh xa cô.

Ít nhất anh nợ cô điều đó.

Cô xứng đáng nhận được điều tốt hơn là bị hủy hoại trong tay anh.

Sự ăn năn quét qua anh – vì những gì đã làm và những gì sẽ không thực hiện. Anh cố gắng không nghĩ về tiếng ồn phát ra từ nôi trẻ. Caroline đã tỉnh.

Theo bản năng, anh đi về phía con bé, muốn ôm tạo vật bé bỏng mà anh chưa biết rõ để thấy những lỗi lầm của mình.

Anh đứng bên cạnh con bé trong vài giây, cảm tạ việc thiếu người hầu ở trang viên này. Tại bất cứ ngôi nhà nào khác, cháu gái của một Công tước sẽ được vây quanh bởi bảo mẫu, nhưng lúc này con bé ở một mình, khiến cho bác của nó có cơ hội lại gần mà không có ai chứng kiến.

Một lần nữa anh bồng con bé lên, hy vọng điều này có thể khiến nó quay lại giấc ngủ. Caroline có những kế hoạch khác, tiếng khóc nho nhỏ trở nên lớn hơn.

“Đừng khóc, bé cưng”, anh nói, hy vọng giọng mình thật nhẹ nhàng. “Cháu đừng làm bác phải tìm người hầu… hay mẹ của cháu. Bác cũng đã tạo ra một mớ lộn xộn rồi.”

Không hề động lòng trắc ẩn, con bé oằn người trong vòng tay anh. Anh tựa con bé vào người mình, đặt đầu con bé ngay vai, một bàn tay lớn xòe rộng phía sau lưng. “Ta không đủ khả năng khiến cháu vui phải không? Dĩ nhiên, chẳng có lý do gì để tin rằng bây giờ ta sẽ bắt đầu khiến những quý cô trong cuộc đời mình vui lên cả.”

“Anh có thể chạm vào mạnh hơn.”

Anh xoay người khi nghe thấy lời nói đó. Em gái băng qua phòng trẻ đi về phía anh, hai cánh tay duỗi thẳng. Anh trao lại đứa bé và nhìn Georgiana bồng con gái. Đứa bé ngay lập tức nằm yên trong vòng tay mẹ, tiếng khóc lúc nãy đã trở thành tiếng thút thít. “Con bé nhận ra em.”

Georgiana khẽ cười, không hề rời mắt khỏi đứa trẻ. “Mẹ con em đã có vài tháng làm quen với nhau.”

Vài tháng anh vắng mặt.

Anh là một con lừa.

“Em nghe nói anh sắp kết hôn.”

“Trong nhà này tin tức lan nhanh thật”, Simon nói.

“Một căn nhà đa phần là phụ nữ mà anh. Anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?” Con bé tạm dừng. “Những lời chúc mừng đều có giá trị?”

“Tiểu thư Penelope sẽ là một người vợ tốt. Gia đình cô ấy có dòng dõi lâu đời, thanh danh không có gì đáng chê trách.”

“Như gia đình chúng ta đã từng thế.”

“Bây giờ nó vẫn vậy.”

Em gái ngước mắt nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách – quá giống mắt anh – thấy nhiều điều hơn những gì anh muốn thể hiện. “Nhưng nó không thể kéo dài.”

Anh không muốn thảo luận về cuộc hôn nhân của mình với Penelope. Anh không muốn thảo luận về tên tuổi và thanh danh của gia đình. Anh muốn nói về em gái của mình. Anh muốn tạo một khởi đầu mới.

Không phải là nó sẽ có thể xảy ra.

“Georgiana…”, anh bắt đầu nói, dừng lại khi em gái quay đi, phớt lờ anh và băng ngang qua phòng đi đến cái bàn cao rồi đặt Caroline xuống và bắt đầu bận rộn với đứa trẻ.

“Em cho rằng anh sẽ không muốn nán lại đây vì điều nhỏ nhặt này đâu.”

Anh cau mày trước lời nói đó và tò mò bước lại gần hơn. “Vì điều nhỏ nhặt gì?” Anh lén nhìn qua vai em gái, ghi nhận những hành động của cô ấy và ngay lập tức xoay lưng lại. “Ô! Đúng. À – không.” Trong giai đoạn đào tạo trở thành Công tước, anh chưa từng được dạy cách chăm sóc và – rửa ráy – cho những đứa bé sơ sinh. “Không có…”, anh hắng giọng. “Không ai có thể… làm việc này… cho em sao?”

Anh không chắc chắn nhưng nghĩ mình đã nghe thấy tiếng em gái cười khúc khích. “Những đứa bé không ra đời cùng với bảo mẫu theo sau, Simon.”

Anh không thích sự chế nhạo trong giọng nói đó. “Anh biết điều đó. Dĩ nhiên anh biết. Nhưng em là…” Anh ngừng lại. Có nhiều cách để kết thúc câu nói kia.

Con gái của một Công tước… em gái anh… việc em tự mình thay tã hầu như không xuất hiện trong suy nghĩ của anh…

“Em là một người mẹ.” Con bé xoay người để đối mặt với anh, Caroline giờ nằm yên trong vòng tay cô bé. Em gaisanh, người anh luôn coi là yếu đuối mỏng manh, lúc này đã trở nên mạnh mẽ và đầy bình tĩnh, giọng rắn như thép. “Bất cứ điều gì anh nói, nó không quan trọng. Em đã làm mẹ. Và con bé là duy nhất. Bất cứ điều gì anh nói đều không thể làm em thay đổi suy nghĩ đâu.”

Em gái anh không còn là một cô gái nhỏ bé tao nhã mà là nữ thần Juno, hoàn toàn trưởng thành và cô bé đang bảo vệ đứa con bé bỏng của mình.

Khỏi anh.

Chết tiệt, anh đáng lẽ phải là người làm việc đấy,

“Anh không muốn thay đổi suy nghĩ của em.”

Em gái anh chớp mắt. “Không có sao?”

“Không.”

Đó là sự thật.

Cô bé thở dài. “Anh sẽ để em ở lại đây với Caroline. Em sẽ không chiến đấu với anh nữa.”

Sáu tháng qua, anh đã chắc chắn rằng việc gửi đứa bé đi sẽ là cách tốt nhất. Thậm chí trên đường đến đây, anh đã nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra, những nơi gửi con bé xuất hiện trong tâm trí và anh không từ bỏ hy vọng là mọi thứ có thể trở lại bình thường.

Nhưng giờ anh hiểu ý tưởng đó mới lố bịch làm sao.

Anh không thể chịu đựng được ý tưởng gửi Caroline đi.

Em biết cảm giác khi lớn lên biết được cha hay mẹ không muốn mình là như thế nào, Simon. Anh đã nhìn thấy nỗi buồn trong ánh mắt của Juliana khi cô nói ra lời đó. Anh muốn đấm thẳng vào mặt những kẻ đã khiến cô cảm thấy như thế. Và anh không muốn cháu gái mình cũng phải chịu nỗi đau tương tự.

“Dĩ nhiên em sẽ ở cùng với Caroline.”

Georgiana thở phào nhẹ nhõm. “Cảm ơn anh, Simon.”

Quay đi, anh không xứng đáng nhận sự biết ơn từ em gái sau những gì đã đối xử với cô bé trong vài tháng qua. Anh đáng nhận cơn tức giận, thịnh nộ và chán ghét từ con bé, chứ không phải những lời cảm ơn.

Bởi lẽ, ngay cả khi em gái ôm lấy con gái trong vòng tay yêu thương, anh đã nghĩ đến mối hiểm họa đó sẽ tác động đến tên tuổi của gia đình.

Tai tiếng sẽ kéo tới. Và họ sẽ vượt qua. Anh đã chuẩn bị sẵn sang. Hay sẽ là thế một khi anh đã kết hôn với tiểu thư Penelope. “Một tháng nữa anh sẽ kết hôn. Nó sẽ giúp ích cho hoàn cảnh của em.”

Cô gái phá lên cười và âm thanh nghe thật khó chịu. “Simon, một đám cưới long trong sẽ không thể giúp gì được cho em đâu.”

Anh phớt lờ, hướng ra cửa, không muốn làm gì khác ngoài việc rời khỏi căn phòng mang cảm giác dễ chịu nhưng giờ đã chuyển sang quá ngọt ngào giả tạo. Georgiana nói trước khi anh rời khỏi phòng “Anh biết không, anh không cần phải làm điều đó. Không có một nơi nào viết rằng anh phải gánh vác thanh danh của gia đình. Anh không cần phải kết hôn với cô gái đó.””

Dĩ nhiên anh phải làm thế.

Anh là Công tước Leighton – một trong những người đàn ông quyền lực nhất nước Anh, sinh ra để mang lấy gánh nặng của một trong những tước hiệu đáng tôn kính nhất trong giới quý tộc. Anh đã trải qua cả đời để chuẩn bị cho thời khắc này – khi danh dự và trách nhiệm đặt trước tất cả những thứ khác.

Anh đã đặt danh dự ở đâu trong những việc đã làm với Juliana? Trong chuồng ngựa? Trong công viên? Trong chính căn phòng này?

Sự xấu hổ quét qua người anh, làn da nóng bừng lên.

“Đó không phải là vấn đề cần bàn đến. Anh sẽ kết hôn với tiểu thư đó.”

Anh sẽ làm những điều cần phải làm.

Anh tìm thấy St. John trong phòng làm việc của Bá tước Reddich.

Cánh cửa để mở, anh gõ lên thanh dọc cửa một cách dứt khoát, chờ St. John vẫy tay ra hiệu cho mình bước vào trước khi ngồi xuống chiếc ghế rộng bằng da đặt phía xa chiếc bàn lớn bằng gỗ dái ngựa.

“Ai đó có thể nghĩ cậu là kẻ có tước vị khi trông thấy dáng vẻ cậu ngồi sau chiếc bàn đó đấy”, anh nói.

Nick hoàn thành việc ghi chú cột dài những con số trong sổ sách đất đai và ngẳng đầu lên. “Cân nhắc đến việc ngài Bá tước ấy mới mười tuổi và đang đi học, tôi không nghĩ cậu nhóc đó sẽ bận tâm đến việc tôi chiếm giữ chiếc ghế ấm áp này cho đến khi cậu ta sẵn sàng ngồi vào. .” Anh ngả lưng ra sau. “Chủ nhân của căn nhà này mới là điều chúng ta phải lo lắng. Cô ấy đã tức giận khi tôi dung chiếc bàn làm việc của cô ấy.”

“Vậy sao cậu không có hẳn một chiếc bàn cho riêng mình?”

St. John cười toe toét. “Tôi thích ngắm cô ấy lúc cô ấy tức giận.”

Simon giả vờ không nghe thấy lời bình luận không thích hợp đó. “Tôi muốn nói chuyện về em gái tôi.”

“Tốt thôi. Tôi cũng muốn bàn về cô em gái của mình.” Simon cứng người trước lời nói đó và mắt của St. John ngay lập tức nheo lại. “Isabel nghĩ có chuyện gì đó xảy ra giữa hai người. Và cô ấy luôn đúng. Thực sự, điều đó khiến tôi điên tiết lên.”

“Không có chuyện gì giữa tôi và em gái cậu cả.”

“Không có sao?”

Có.

“Không.” Anh cố gắng nhấn giọng. Hy vọng mình thành công.

“Mmm.” Nick tháo kính và vứt lên bàn. “Tốt thôi. Vậy chúng ta tất nhiên sẽ cùng thảo luận về tiểu thư Georgiana.”

Sự nhẹ nhõm của Simon chuyển thành tức giận. “Tôi mừng vì ai đó trong căn nhà này vẫn còn nhớ đến địa vị của em gái tôi.”

Nick nhướng mày. “Tôi sẽ quan tâm đến cô ấy nhiều hơn nếu tôi là ngài, Leighton.”

Simon khẽ chửi thề, hai tay siết chặt.

“Thử lần nữa đi”, Nick nói.

Nicholas St. John có thể xem là bạn thân nhất của Simon. Cả hai với Ralston học cùng một năm tại Eton, Simon, trẻ và có tước hiệu, đã tốn nhiều thời gian nhắc nhở hai anh em – và cả những người còn lại trong lớp – hai con trai nhà Ralston thực sự là những kẻ có dòng dõi đáng ngờ. Rồi một ngày, anh đã đẩy Nick vô tâm đi quá xa và gánh chịu hậu quả. Nick đấm anh chảy cả máu mũi và tình bạn của họ bắt đầu.

Tình cảm đó nhạt dần trong những năm về sau khi họ rời khỏi trường – Simon trở thành Công tước Leighton, là người đứng đầu gia đình, một trong những người đàn ông quyền lực nhất nước Anh – và Nick đi đến Lục địa, biến mất miền Đông khi một cuộc chiến diễn ra ác liệt. Leighton chi trả tiền cho những hoạt động của Nick nhưng đó là thời điểm Simon gần gũi với bạn mình.

Khi Juliana đến London, Simon không làm bất cứ điều gì để giúp đỡ nhà St. John. Nhưng khi Georgiana dừng chân ngay ngưỡng cửa TownsendPark, với đứa bé đang mang cùng vài thứ khác, Nick và Isabel đã đón nhận con bé. Bảo vệ như thể con bé là em gái họ. Khi Simon mắng nhiếc họ, đe dọa căn nhà này, tên tuổi, thậm chí là mạng sống của họ, Nick vẫn vững vàng bảo vệ Georgiana bằng mọi giá.

Một người bạn.

Có thể là người bạn duy nhất của anh.

Simon nợ Nick nhiều hơn những gì anh có thể trả.

Và bây giờ anh sẽ hỏi xin nhiều hơn.

“Con bé muốn ở lại đây. Cùng với đứa bé.”

Nick tựa lưng vào ghế. “Và ngài muốn gì?”

Anh muốn gì?

Anh muốn mọi thứ quay trở lại. Anh muốn Georgiana an toàn trên giường của con bé tại ngôi nhà nơi miền quê của anh, chuẩn bị cho vụ thu hoạch mùa thu và kỳ nghỉ mùa đông. Anh muốn thoát khỏi gánh nặng đã mang kể từ khi tiếp nhận tước vị Công tước… cả gánh nặng trước lúc đó.

Và anh muốn Juliana.

Anh ngừng lại trước điều cuối cùng, tên cô vang vọng trong tâm trí.

Nhưng thay vì mang đến nhận thức rõ rang, điều đó chỉ mang lại sự thất vọng.

Anh không thể có được cô.

Không phải bây giờ, không bao giờ.

Và anh cầu xin điều mình có thể có.

“Tôi muốn Georgiana được an toàn. Và cả Caroline – tôi muốn cả hai được an toàn.”

Nick gật đầu. “Hai mẹ con được an toàn khi ở đây.”

“Hãy nói cho tôi biết cậu cần bao nhiêu.”

Nick phất tay gạt phăng. “Không, Leighton. Sáu tháng qua ngài đã trả đủ rồi. Hơn mức cần thiết ấy chứ.”

“Hơn những gì cậu mong đợi.”

“Thôi nào, ngài phải thừa nhận… với cách ngài lao ra khỏi đây sau khi khám phá ra hoàn cảnh của em gái ngài, vợ chồng tôi không nghĩ ngài sẽ trở thành người tài trợ cho Dinh thự Minerva.”

Anh làm thế để thoát khỏi cảm giác tội lỗi.

Georgiana đã hoảng sợ khi nói cho anh nghe sự thật về việc đang mang thai – danh tính cha của đứa bé vẫn là bí mật. Con bé đã khóc, nài xin anh tha thứ. Van xin anh bảo vệ mình.

Và anh đã bỏ đi, tức giận và rối loạn.

Anh đã trở về London, tuyệt vọng giữ vững thanh danh của gia đình.

Giả vờ rằng con bé là một thứ phiền phức hơn là em gái anh và thành viên duy nhất trong gia đình cho anh cảm giác người thân trong nhà.

Vì thế anh làm thứ duy nhất có thể.

Anh đã gửi tiền.

Một số tiền không nhỏ.

“Họ là trách nhiệm của tôi. Tôi sẽ tiếp tục quan tâm đến họ.”

Nick nhìn anh trong một lúc lâu và Simon giữ lấy ánh mắt của bạn mình. Anh sẽ không chối bỏ cách duy nhất để có thể bắt đầu sửa lại những sai lầm của mình.

Nick gật đầu. “Ngài làm những gì ngài cảm thấy cần phải thực hiện.”

“Cậu sẽ cho tôi biết nếu… nếu con bé cần bất cứ thứ gì, được chứ.”

“Tôi sẽ làm thế.”

“Cậu là một người bạn tốt.” Đây là lần đầu tiên anh nói ra những từ này. Với Nick… với bất cứ ai. Lần đầu tiên anh nhận ra tình bạn hơn một ly rượu tại câu lạc bộ hay một trận đấu kiếm. Simon ngạc nhiên trước ý nghĩ đó.

Hai mắt Nick mở to khi nghe thấy lời nói đó. “Ngài sẽ làm tương tự thế thôi.”

Sự thật đơn giản đó đánh động vào cõi long anh. Anh sẽ làm thế. Bây giờ. Nhưng trước đó, anh có thể không làm được điều ấy.

Điều gì khiến anh thay đổi?

Câu trả lời rất rõ ràng.

Nhưng anh không thể thừa nhận. Không thể tự thừa nhận. Tất nhiên không phải với Nick.

“Bây giờ việc đó đã ổn thỏa”, Nick nói, với lấy chai rượu brandy và rót hail y. “Chúng ta quay lại chủ đề về Juliana được chứ?”

Không. Cô ấy hiện diện quá nhiều trong tâm trí tôi.

Simon cầm lấy ly rượu, cố gắng không để lộ ra những suy nghĩ của mình. “Không có gì nhiều để nói.”

Nick uống rượu, thưởng thức thứ chất lỏng và kéo dài khoảnh khắc đó. “Coi nào, Leighton. Ngài quên người ngài đã nói chuyện? Vì sao lần này không nói tôi nghe sự thật? Tôi biết anh trai tôi đã đánh ngài. Tôi biết em gái tôi gần như nổi cơn thịnh nộ khi nghĩ ngài có thể ở đây với con của ngài. Ngài thực sự muốn tôi đi đến kết luận của riêng mình sao?”

Không gì có thể tồi tệ hơn sự thật.

Simon vẫn im lặng.

Nick ngồi thẳng người, hai tay đan vào nhau đặt trên chiếc áo gi lê màu xanh hải quân – một hình tượng cho sự bình tĩnh. Simon ghét anh ta vì điều đó. Sau đó bạn anh cất tiếng nói. “Để công bằng, tôi sẽ nói cho ngài nghe những gì tôi nghĩ. Tôi nghĩ ngài quýnh lên thiếu thoải mái khi em gái tôi có mặt ở đây. Tôi nghĩ ngài cầu hôn tiểu thư Penelope với niềm tin điên rồ là cuộc hôn nhân đó có thể bù đắp lại những gì mà vụ tai tiếng của Georgiana gây ra. Tôinghĩ ngài đang kết hôn vì những nguyên nhân sai lầm. Và tôi nghĩ em gái tôi chính là người đang chứng minh điều đó cho ngài thấy.”

Simon ngay lập tức có khao khát đấm thẳng vào mặt Nick, anh ta đang cười gượng khi chú ý thấy cơn tức giận của anh. “Ngài có thể tùy thích đánh tôi, ông bạn già ạ, nhưng tôi có thể nói rằng nó sẽ không khiến điều điều gì trở nên dễ dàng hơn. Hay những lời tôi nói kém sự thật hơn đâu.”

Simon cho rằng mình đáng lẽ nên thấy kinh ngạc trước sự sắc sảo của Nick nhưng khi thực sự cân nhắc, anh mới thấy rằng nhìn vào sự thật khó khăn như thế nào?

Khi ở bên cạnh cô, anh cư xử như một kẻ ngu ngốc. Cô đã làm anh trở nên như vậy,

Cô khiến anh trở nên hơn thế.

Cô khiến anh nhức nhối. Và ham muốn.

Và muốn nhiều hơn.

Anh không đi theo suy nghĩ đó. Sẽ không.

Nick không cần biết những điều ấy.

Thay vào đó, anh đối mặt với bạn mình trong thình lặng và họ cứ ngồi như thế, không di chuyển, không nói gì, trong một lúc lâu trước khi Nick khẽ mỉm cười. “ Ngài nhận ra mình sẽ không thể né tránh điều đó.”

Simon phủi bụi trên tay áo choàng, giả vờ tỏ ra nhàm chán, giả vờ không quan tâm ngay cả khi tâm trí và tim anh đang đập điên cuồng.

“Tránh điều gì?”

“Tránh cách mà con bé khiến ngài cảm nhận.”

“Và ai là người nói cô ấy chỉ khiến tôi tức điên lên?”

Nick cười. “Thực tế, ngài biết chính xác người tôi đang nói là ai, thế là đủ. Và ngài sẽ khám phá ra, trong gia đình này, cảm xúc đó là điềm báo cho những tình cảm nguy hiểm hơn đấy.”

“Tôi đã nhận thấy quá nhiều điều về gia đình cậu”, anh nói, hy vọng nhiều năm rèn luyện tính cách ngạo mạn sẽ che giấu đi những cảm xúc khác đang xoáy lên bên trong.

“Ngài có thể sắm vai là Công tước Khinh người như ngài thish, Leighton. Nhưng nó sẽ chẳng thay đổi bất cứ điều gì.” Nick đặt ly rượu xuống và đứng lên, hướng ra cửa, xoay người lại trước khi mở ra. “Tôi cho rằng việc yêu cầu ngài tránh xa con bé không biết có là quá nhiều hay không?”

Có.

Ý nghĩ tránh xa Juliana thật không thể hiểu nổi.

Nhưng anh phải làm thế.

Anh đúng là một con lừa. Một kẻ ngu ngốc.

“Không thành vấn đề.”

Kẻ nói dối.

Nick tạo ra âm thanh nho nhỏ.

“Cậu không tin tôi sao?”

Cậu ta không cần làm thế. Ngài Nicholas St. John sẽ đuổi anh ra khỏi ngôi nhà này – để bảo vệ em gái cậu ta.

Để bảo vệ Simon.

“Không, Leighton. Tôi không tin ngài. Không hề.” Nick mở cửa.

“Nếu cậu nghĩ tôi là mối nguy hiểm với cô ấy – với thanh danh của cô ấy – vậy tại sao lại để tôi ở lại đây?”

Nick xoay người đối mặt với anh và Simon nhìn thấy điều gì đó trong đôi mắt xanh của người đàn ông kia – đôi mắt quá giống Juliana.

Sự thương cảm.

“Ngài không phải là mối nguy hiểm đối với con bé.”

Nick không biết sự khao khát nổi lên trong anh mỗi khi cô ở gần như thế nào.

Simon giữ yên lặng khi Nick nói tiếp. “Ngài quá cẩn thận, Leighton. Quá thận trọng. Juliana không phải là một phần trong cuộc sống ban xưa hoàn hảo của ngài. Con bé kéo theo những tai tiếng – như toàn bộ những người trong gia đình tôi. Không phải tôi bận tâm gì đến nó”, anh ta nói thêm. “Nhưng việc ở một mình sẽ ngăn ngài không chạm vào con bé.”

Simon muốn phản đối. Anh muốn hét lên trước sự cố hữu vô trách nhiệm trong lời nói kia. Em gái của anh ở ngay trên lầu, một bằng chứng sống động cho những gì xảy ra khi những người đàn ông mất kiểm soát. Khi họ gây ra sai lầm.

Nhưng trước khi anh có cơ hội nói, Nick đã thêm vào. “Đừng khiến con bé rời xa hạnh phúc, Simon. Có thể ngài không muốn điều đó cho bản thân nhưng ngài biết con bé xứng đáng được nhận. Và con bé có thể có được một cuộc hôn nhân tốt đẹp.”

Với một người đàn ông khác.

Sự căm ghét cực độ lan khắp người Simon khi ý nghĩ đó xuất hiện.

“Cậu nói cứ như có ai đó sẵn sang cầu hôn cô ấy vậy.” Anh không định khiến giọng mình mang đầy vẻ khinh người như thế.”

Tuy nhiên Nick đã nghe thấy và Simon nhìn thấy sự tức giận ánh lên trong mắt bạn. “Tôi sẽ thách đấu với ngài vì đã nói thế đấy. Ngài nghĩ bởi vì ngài không bao giờ dám làm vấy bẩn thanh danh cao quý của mình bằng việc liên quan đến một người giống như Juliana thì không có những người khác xếp hang chờ có được cơ hội chinh phục con bé sao?”

Dĩ nhiên điều đó sẽ xảy ra. Cô thong minh, lanh trí, quyến rũ và tuyệt đẹp.

Nhưng trước khi anh có thể thừa nhận điều ấy, Nick đã rời khỏi phòng, khép nhẹ cửa lại phía sau, để Simon lại trong những suy nghĩ của riêng mình.

Cô không muốn ở một mình cùng với những suy nghĩ của bản thân, vì thế Juliana tìm đến sự khuây khỏa tại nơi ít vắng vẻ nhất ở TownsendPark.

Nhà bếp.

Căn bếp tại Dinh thự Minerva chính xác như những gì Juliana nghĩ – ồn ào, bề bộn, đầy ắp tiếng cười. mùi hương và con người. Đó là tâm điểm của ngôi nhà toàn phụ nữ sinh sống. Điều đó nói lên nhà bếp ở đây không giống như nhà bếp của những dinh thự khác ở Anh.

Điều đó thật tuyệt, bởi vì Juliana đã chứng kiến đủ những thứ tốt đẹp của người Anh – sự đứng đắn, tính kiêu ngạo và những chàng Công tước người Anh.

Cô muốn thứ gì đó chân thật và thực tế.

Khi cô bước vào, một nhóm phụ nữ tụ tập quanh chiếc bàn lớn đặt ngay chính giữa phòng chỉ ngẩng đầu lên rồi lại tiếp tục trò chuyên huyên náo. Gwen, đầu bếp chính, nhìn Juliana và cất lời giới thiệu cô.

“Cô ấy là Juliana”, cô ta nói, khi những người phụ nữ khác nhích sang nhường chỗ cho cô ngay tại chiếc bàn gỗ sồi dài, đáng yêu và ghi khắc dấu vết bao nhiêu bữa ăn cùng những bí mật, “Em gái ngài Nicholas.”

Với điều này, cô được chấp nhận. Gwen rắc bột mì vào khoảng trống trước mặt Juliana và lật ngược cái tô đồng cố định một cục bột nhào dày ở đó.

“Nhào bột”, người phụ nữ nhỏ bé đó nói và Juliana không dám cãi lời.

Có khoảng sáu phụ nữ khác ngồi quanh bàn, mỗi người một công việc – băm, cắt, trộn, nghiền – một tiểu đoàn nấu nướng được tổ chức một cách hoàn hảo đang tán chuyện với nhau.

Juliana hít một hơi dài, hít thở bầu không khí thoải mái trong căn phòng này. Cô ấn cục bột dẹt ra và lắng tai nghe. Cô cần sự sao nhãng này. Ở đây, cô sẽ không nghĩ về Simon.

“… Tôi sẽ phải nói ngài ấy là một trong những vị khách điển trai nhất mà chúng ta từng tiếp đón trong một thời gian dài.”

“Có thể là từ trước đến giờ ấy chứ”, Gwen thêm vào và tiếng xì xầm đồng ý vang lên quanh bàn.

“Ngài ấy trông như một thiên thần.”

“Một thiên thần tội lỗi… bị trục xuất khỏi thiên đàng. Mọi người có thấy cách ngài ấy lao vào nhà và yêu cầu gặp Georgiana hay không?”

Juliana bất động. Họ đang nói về Simon. Dường như cô không thể thoát khỏi anh.

“Cũng là người to con nhất”, người phụ nữ cao gầy mà Juliana chưa bao giờ gặp nói thêm.

“Tôi tự hỏi không biết mọi nơi của ngài ấy có lớn hay không”, một người khác nói và những cô gái cười khúc khích trước lời nói bong gió đó.

“Ngài ấy là khách đấy!” Gwen ném một cái khăn vào người phụ nữ đã tạo ra lời bình luận mang tính khiêu gợi kia trước khi cười toe toét. “Không phải là tôi không nghĩ thế.”

“Hãy nói với em là mọi người không phải đang bàn về người mà em nghĩ đi.”

Juliana nhanh chóng ngẩng đầu lên khi toàn bộ phụ nữ quanh bàn phá lên cười và nhích qua nhường chỗ cho người mới đến – tiểu thư Georgiana.

Đây ắt hẳn là cô bé ấy. Cô ấy trông giống y như anh, với mái tóc vàng óng và đôi mắt màu hổ phách. Tuy nhiên cô bé không mang vóc dáng như anh trai mình. Cô nhỏ nhắn và đáng yêu, như một con búp bê sứ, với vẻ đẹp tròn trĩnh dịu dàng của một người phụ nữ vừa sinh con. Trông không giống một cô bé mới mười bảy. Thật sự nhìn cô bé lớn tuổi hơn. Từng trải hơn.

“Nếu như cô nghĩ chúng ta đang nói về người anh điển trai của cô thì đúng rồi đấy”, Gwen true. “Cô đủ sức gọt vỏ táo chứ?”

Không chờ nghe câu trả lời, Gwen đặt một rổ đầy những trái táo đỏ tươi trước mặt Georgiana. Cô gái trẻ không phản đối, thay vào đó cô bé nhấc con dao gọt nhỏ và bắt đầu công việc cúa mình. Juliana kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh đó – em gái của một Công tước đang vui vẻ gọt táo trong nhà bếp của Dinh thự Minerva – nhưng cô không bình luận gì. “Người anh điển trai của em sao?” Georgiana nói, ngước mắt mỉm cười nhìn Juliana.

Juliana ngay lập tức trở lại công việc của mình.

Nhồi, đấm, nhồi, đấm.

“Em phải thừa nhận, anh ấy có vẻ ngoài rất được.”

Juliana giả vờ không nghe.

Xoay, rắc bột, nhồi, đấm.

“Đủ sức để khiến những người phụ nữ ở London ném mình vào ngài ấy. Đừng trao cho ngài ấy sự tiếp đón thích thú ấy ở đây.”

Cô giả vờ không nghĩ đến những người phụ nữ khác. Nghĩ đến Penelope trong vòng tay anh.

Hất lên, nhồi, ấn dẹp.

“Dù thế nào đi nữa, những người đàn ông giống Công tước quá lạnh lùng.” Người phụ nữ cao gầy nói thêm. “Hãy nhìn những gì ngài ấy đã làm, gửi cô và Caroline đi để tránh tai tiếng.”

“Anh ấy không thật sự làm thế.”

Người phụ nữ vóc dáng lớn hơn vẫy tay gạt đi. “Tôi không quan tâm chuyện gì đã xảy ra. Cô ở đay cùng với chúng tôi thay vì ở cùng ngài ấy, với tôi thế là đủ. Tôi thích người đàn ông của tôi có trái tim cơ.”

“Ngài ấy có trái tim.” Juliana không biết mình đã nói lớn lên điều đó đến khi mọi người quanh bàn ngừng trò chuyện.

“Anh ấy sao?” Cô nhìn lên, hai gò má ửng đỏ và bắt gặp ánh mắt tò mò của Georgiana trước khi quay lại với bột nhào. “Chúng ta chưa được giới thiệu với nhau.”

“Đây là em gái của ngài Nicholas”. Gwen vội nói.

“Quý cô Fiori phải không?”

Juliana ngước lên lần nữa, hai cổ tay ấn sâu vào lớp bột. “Juliana thôi.”

Georgiana gật đầu. “Và chị biết điều gì về trái tim của anh trai em, Juliana?”

“Tôi – tôi chỉ có ý nói ngài ấy phải có trái tim, không phải thế sao?” Khi không có bất cứ người phụ nữ nào đáp lời, cô quay trở lại với khối bột. “Tôi không biết gì đâu.”

Nhồi, xoay tròn, nhồi.

“Nghe giống như chị biết gì đó.”

“Tôi không biết.” Cô đã dự định để nó nghe có vẻ nhấn mạnh hơn thế.

“Juliana”, Georgiana hỏi giống như tất cả dường như quá quen thuộc. “Chị… thích anh trai của em sao?”

Cô sẽ không thích anh. Anh là mọi thứ cô không muốn có. Tất cả mọi thứ khiến cô chán ghét nước Anh, giới quý tộc và những người đàn ông.

Ngoại trừ những phần đó, còn lại cô đều thích.

Nhưng phần tồi tệ của anh nhiều hơn phần tốt đẹp.

Không phải anh vừa chứng minh đó sao?

Juliana đạp tay vào khối bột khiến nó dẹp ra trên bàn. “Anh trai của cô không thích tôi.”

Im lặng kéo dài trước khi cô ngước lên và nhìn thấy Georgiana đang mỉm cười. “Đó không phải là những gì em đã hỏi.”

“Không!”, cô lớn tiếng. “Không có bất cứ điều gì về người đàn ông đó khiến người khác thích cả”, Georgiana há hốc miệng khi cô nói tiếp. “Tất cả những gì ngài ấy quan tâm là tước công quý giá của mình…”, cô vo tròn khối bột một cách mãnh liệt, “… và cả thanh danh trân quý của ngài ấy”. Cô đấm vào khối bột, tận hưởng cảm giác nó len qua những ngón tay. Cô hất khối bột tròn dẹt đó lên và lặp lại hành động ấy trước khi nhận ra mình mới vừa lăng mạ anh trai của vị tiểu thư kia. “Dĩ nhiên cả cô nữa, thưa tiểu thư.”

“Nhưng ngài ấy điển trai”, Gwen xen vào, cố gắng xem nhẹ những gì cô vừa nói.

Juliana không thấy hài hước chút nào. “Tôi không quan tâm ngài ấy to lớn hay điển trai như thế nào. Không, tôi không thích ngài ấy.”

Bầu không khí im lặng và căng thẳng hiện diện quanh bàn và Juliana thôi một lọn tóc bị rơi ra. Cô chùi bàn tay dính bột ngang má.

“Dĩ nhiên chị không thế rồi”, Georgiana thận trọng nói.

Một dàn hợp xướng tán thành cất lên và Juliana nhận ra mình ắt hẳn trông ngu ngốc làm sao. “Tôi xin lỗi.”

“Không có gì. Anh ấy là người khó khiến người khác có cảm tình. Chị không cần nói điều đó với em”, Georgiana nói.

Gwen lấy khối bột khỏi tay Juliana, bỏ nó trở lại vào tô. “Tôi nghĩ cái này đã được nhồi kỹ. Cảm ơn cô.”

“Không có gì.” Cô nghe thấy sự khó chịu trong giọng của cô ta. Nhưng cô không quan tâm.

“Ngài ấy cũng không phải quá mức đẹp trai”, người phụ nữ cao gầy nói.

“Tôi đã nhìn thấy người còn điển trai hơn”, một người khác xen vào.

“Thực sự là thế”, Gwen nói, đưa cho Juliana chiếc bánh quy vừa nướng, vẫn còn nóng ấm.

Cô cắn lấy miếng bánh, kinh ngạc khi thấy nhóm phụ nữ cô không hề quen biết này phớt lờ hành vi điên cuồng kia của cô, từng người quay trở lại với nhiệm vụ của mình.

Cô đã trở thành một kẻ ngốc.

Cô đứng lên, đẩy chiếc ghế ra sau quá nhanh khiến nó nghiêng đi và gần như tự trở lại đúng vị trí. “Tôi đáng lẽ không nên… Tôi không có ý…”

Một trong hai câu khởi đầu là sự thật.

Cô khẽ nguyền rủa bằng tiếng Ý và những người phụ nữ nhìn nhau, tìm kiếm một người phiên dịch. Nhưng họ không tìm ra.

“Tôi phải đi.”

“Juliana”, Georgiana nói và cô thấy sự nài xin trong giọng của cô gái này. “Làm ơn hãy ở lại đi ạ.”

Juliana đứng bất động ngay cửa, cô xoay người và ngay lập tức cảm thấy cần xin lỗi ai đó vì những gì mình đã làm lúc nãy – đó là sự hòa trộn giữa xấu hổ, buồn bã, tuyệt vọng và cảm giác buồn nôn khiến cô muốn cuộn mình trên giường và không bao giờ bước khỏi nơi đó nữa.

“Tôi xin lỗi”, cô nói. “Tôi không thể ở lại.”

Cô mở cửa và vội vã đi về phía cầu thang. Nếu có thể đến được cầu thang trung tâm nhà – nếu có thể tìm được đường lên lầu – mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn. Cô sẽ cảm thấy tốt hơn.

Cô tăng tốc, thiết tha thoát khỏi sự bối rối dường như đang từ nhà bếp đuổi theo mình.

“Juliana!”

Tuy nhiên, nó đã đuổi kịp cô, trong hình hài của tiểu thư Georgiana.

Cô xoay tròn người, đối mặt với người phụ nữ nhỏ bé hơn, ước gì có thể loại bỏ vài phút, một giờ trước, cũng như toàn bộ chuyến đi đến Yorkshire. “Làm ơn, tôi không muốn nói gì lúc này.”

Georgiana mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền trên má. “Chị muốn đi dạo cùng em không? Khu vườn khá đẹp đấy ạ.”

“Tôi…”

“Làm ơn. Bác sĩ bảo em cần hít thở không khí trong lành sau khi sinh. Em thích có ai đó cùng đi với mình.”

Cô không thể từ chối. họ đi qua phòng khách, theo lối hành lang, ra ngoài qua cánh cửa khiêm tốn và xuống những bậc thang bằng đá dẫn vào khu vườn trồng rau nằm bên hông nhà.

Họ đi giữa nhưng hang cây được bố trí phù hợp trong thinh lặng một lúc lâu trước khi Juliana không thể chịu được nữa. “Chị xin lỗi vì những gì đã nói trong nhà bếp.”

“Điều gì ạ?”

“Chị cho rằng, tất cả mọi điều mình đã nói. Chị không có ý chỉ trích anh trai em.”

Georgiana mỉm cười, lướt những ngón tay trên nhành hương thảo và hít lên mùi hương của nó. “Thật đáng tiếc. Em khá thích việc chị sẵn sang chỉ trích anh trai em. Vì rất ít người từng làm thế.”

Juliana mở miệng định nói sau đó khép lại, không chắc mình phải nói gì. “Chị cho rằng ngài ấy không đáng nhận lời chỉ trích của họ”, cuối cùng cô nói.

Georgiana nhìn cô. “Chị nghĩ thế sao?”

Nói ra sự thật dễ dàng hơn việc cố gắng nói điều gì đó không phù hợp. Cô khẽ cất tiếng cười tự ti. “Không, chắc chắn là không rồi.”

“Đúng thế. Anh ấy là người khiến kẻ khác phải tức điên lên, phải không chị?”

Hai mắt Juliana mở to vì kinh ngạc rồi cô gật đầu. “Khiến người khác vô cùng tức điên ấy chứ.”

Georgiana cười toe toét. “Em nghĩ mình thích chị rồi.”

“Chị rất vui khi nghe em nói thế.” Họ đi cùng nhau một lúc nữa. “Chị chưa nói chúc mừng về việc em sinh con gái.”

“Cảm ơn chị. Tên con bé là Caroline.” Cô bé tạm dừng một lúc lâu. “Em cho rằng chị đã biết vụ bê bối kinh khủng mà em đã gây ra.”

Juliana mỉm cười. “Vậy chúng ta được định sẵn làm bạn rồi, vì chị được xem là người sinh ra những vụ tai tiếng khủng khiếp.”

“Thật ạ?”

Juliana gật đầu, kéo nhành xạ hương và đưa lên mũi hít thật sâu. “Thật. Chị có một người mẹ và chị chắc em biết bà ấy. Bà ấy là một truyền thuyết đấy.”

“Em có nghe về bà ấy.”

“Tuần trước bà ấy đã trở lại Anh.”

Hai mắt Georgiana mở to. “Không.”

“Có đấy. Anh trai em đã ở đó.” Juliana ném nhành cây qua một bên. “Tất cả mọi người cho rằng chị và bà ấy được làm ra từ cùng một bộ đồ.” Georgiana nghiêng đầu theo cách mọi người hay làm khi họ hoàn toàn không hiểu ý cô. Juliana nói lại bằng từ khác. “Họ nghĩ chị giống bà ấy.”

“À. Cut from the same cloth[1].”

[1] Ý chỉ hai người có nhiều điểm tương đồng.

Chính là nó. “Ừ.”

“Và chị có giống bà ấy không?”

“Anh trai em nghĩ thế.”

“Đó không phải là điều em hỏi.”

Juliana cân nhắc lời nói đó. Chưa từng ai hỏi cô có giống mẹ hay không. Chưa từng ai quan tâm đến điều đó.

Những kẻ ngồi lê đôi mach trong giới thượng lưu ngay lập tức kết tội cô vì dòng dõi của cô. Anh Gabriel, Nick và những thành viên còn lại trong gia đình đơn giản bác bỏ ngay lập tức những suy nghĩ về bất cứ nét tương đồng.”

Nhưng Georgiana đứng đối diện với cô trên con đường lộng gió tại khu vườn này và hỏi một câu mà chưa từng có ai hỏi. Vì thế, Juliana nói ra sự thật. “Chị hy vọng là không.”

Và với Georgiana thế là đủ. Lối đi phía trước chia ra hai ngã và cô bé luồn bàn tay qua cánh tay của Juliana, dẫn cô theo con đường trở lại nhà. “Đừng bao giờ sợ hãi, Juliana. Khi tin tức của em lộ ra, họ sẽ quên tất cả mọi thứ từng nghĩ về chị và mẹ của chị. Những thiên thần sa ngã là đề tài đồn đại tuyệt nhất.”

“Nhưng em là con gái của một Công tước.” Juliana phản đối. “Simon sẽ kết hôn để bảo vệ em.”

Georgiana lắc đầu. “Em đã thực sự bị hủy hoại. Hoàn toàn không thể cứu vãn. Có lẽ anh ấy có thể bảo vệ thanh danh của gia đình, có thể dừng những lời xì xầm bàn tán nhưng chúng sẽ không bao giờ biến mất.”

“Chị rất tiếc”, Juliana nói, bởi không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì khác.

Georgiana siết chặt tay cô và mỉm cười. “Em cũng đã thế, trong chốc lát. Nhưng bây giờ em sẽ ở lại đây miễn là Nick và Isabel cho phép, Caroline được khỏe mạnh và em thấy mình không quan tâm đến điều đó nữa.”

Em thấy mình không bận tâm đến điều đó nữa. Trong suốt thời gian ở Anh, cô đã coi nhẹ những lời nói khinh người và ánh mắt của giới thượng lưu nhưng vẫn để tâm đến chúng. Thậm chí khi cố hết sức, cô không thể phớt lờ những điều ấy.

Cô quan tâm đến những gì Simon nghĩ.

Quan tâm đến việc anh sẽ không bao giờ nghĩ rằng cô phù hợp.

Ngay cả khi cô biết đó là sự thật.

Và cô ganh tị với người phụ nữ mạnh mẽ kiên cường này, cô ấy dám đối mặt với tương lai không ngờ trước bằng sự tự tin như thế.

“Chị có lẽ không nên nói ra điều này”, Juliana nói, “nhưng họ là những kẻ ngu ngốc vì đã ném em qua một bên. Những căn phòng khiêu vũ ở London có thể đạt được nhiều lợi ích từ một người phụ nữ mạnh mẽ giống em”.

Mắt Georgiana lấp lánh niềm vui hài hước. “Nó chẳng có gì không phù hợp cả. Nhưng cả hai chị em mình đều biết những căn phòng khiêu vũ ở London không thể chứa một người có ý chí mạnh mẽ. Bọn họ sẽ làm gì với cả hai người chúng ta đây?”

Juliana cười vang. “Khi em quyết định quay trở lại, tiểu thư của chị, chúng ta sẽ cùng tạo ra những tai tiếng. gia đình chị có niềm yêu thích đặc biệt với những đứa trẻ bị đặt nghi vấn về cha mẹ, em thấy đó…” Giọng cô nhỏ lại rồi tắt hẳn khi nhận ra mình đã đi quá xa. “Chị xin lỗi. Chị không có ý nói điều đó…”

“Không sao đâu ạ.” Georgiana nói, phất tay gạt đi lời nói xin lỗi. “Caroline hoàn toàn là đứa trẻ bị đặt nghi vấn về cha của con bé.” Cô bé cười toe toét. “Vì vậy em thật sự mừng khi biết rằng ít nhất cố nơi sẽ toét. “Vì vậy em thật sự mừng khi biết rằng ít nhất có nơi sẽ tiếp đón mẹ con em.”

“Chị có thể hỏi…”

Georgiana nhìn thẳng vào mắt cô với sự khâm phục. “Chị không lo lắng về khuôn phép phải không, quý cô Fiori?” Juliana buồn bã quay đi. “Đó là một chuyện cũ rich, nhàm chán và cứ lặp đi lặp lại. Em đã nghĩ rằng anh ta yêu em và có thể anh ta đã thế. Nhưng đôi khi tình yêu không đủ – như một quy luật, em nghĩ thế.” Không hề có sự buồn bã lẫn hối tiếc trong giọng nói của cô bé. Julian nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của Georgiana và cô thấy sự chân thật trong đó, rõ rang trái ngược với tuổi của cô bé.

Đôi khi tình yêu không đủ.

Họ im lặng trở lại nhà, những từ đó vẫn vang vọng trong tâm trí của Juliana.

Những từ cô sẽ phải nhớ thật rõ.

Bình luận
720
× sticky