Những vấn đề của con tim thật sự là một thử thách.
Một quý cô tao nhã cần thấu hiểu chỉ dẫn của một quý ông.
-Một luận thuyết trên chuyên đề
“Nét tinh tế của những quý cô”
Những chuyến viếng thăm đêm khuya tạo thêm nhiều phấn khích…
-Trang báo về những vụ tai tiếng
Tháng Mười một, 1823
Cô đã bỏ anh.
Điều này không thể xảy ra.
Simon thức dậy và thắng yên ngựa, anh muốn đưa Juliana đi cưỡi ngựa, muốn đưa cô rời khỏi nhà để có thể nói chuyện nghiêm túc với cô. Thay vào đó, anh khám phá ra Lucrezia đã không còn ở đó. Một vài dấu hiệu đáng ngờ trong chuồng ngựa cho thấy cô đã rời khỏi Townsend Park khi trời vẫn còn nhá nhem tối.
Như một kẻ hèn nhát.
Làm thế nào cô dám rời khỏi anh kia chứ?
Anh không phải một chú cún đang tìm kiếm sự ưng thuận của cô. Anh là Công tước Leighton! Phân nửa người dân London sẵn sàng làm theo mệnh lệnh của anh và anh không cần giành lấy sự quy phục của một phụ nữ Ý độc thân.
Một phụ nữ điên cuồng.
Cô buộc tội anh nghĩ rằng cô không xứng với anh sao? Người phụ nữ ấy hoàn toàn phù hợp với anh! Cô khiến anh muốn gầm lên cơn thịnh nộ và muốn đấm thứ gì đó, sau đó khóa cô vào trong một căn phòng và hôn cô cho đến khi cô khuất phục.
Cho đến khi cà hai cùng nhượng bộ nhau.
Chỉ trừ việc cô đã từ chối anh.
Hai lần.
Cô đã bỏ anh!
Điều đó khiến anh khao khát cô hơn nữa.
Nhiều đến mứa khiến hai tay anh ngứa ngáy. Anh muốn chạm vào cô, thuần hóa cô, có cô trong tay và làm tình với cô cho đến khi cả hai đều kiệt sức và không thể nghĩ đến chuyện gì khác ngoài những vòng tay ôm ấp áp họ dành cho nhau. Anh muốn đắm chìm trong những lọn tóc quăn đen, đôi mắt tuyệt đẹp, sự mềm mại của cô và không bao giờ trở lại.
Anh giật mở cánh cửa dẫn vào phòng ăn sáng tai Townsend Park, cánh cửa gỗ sồi dày đập mạnh vào tường và khiến những quý cô quanh bàn kinh ngạc khi anh đến chỗ St. John. Anh ta trông hoàn toàn bình tĩnh và đang trét bơ lên miếng bánh mì nướng. “Cô ấy đâu?”
Nick hớp một ngụm trà. “Ai ở đâu cơ?”
Simon kìm lại thôi thúc đổ phần trà ấy lên đầu cậu ta. “Juliana.”
“Con bé đi rồi. Sáng sớm nay”, St. John bình thản nói. “Ngồi đi. Người hầu sẽ mang thịt muối xông khói đến cho ngài.”
“Tôi không muốn bất cứ miếng thịt xông khói nào hết. Tại sao cậu không đưa tôi đi gặp em gái cậu?”
Lời tuyên bố đó không thích hợp, khiến người khác choáng váng theo nhiều cách, hình như thu hút sự chú ý của St. John – và sự tập trung của nửa tá phụ nữ trong phòng, tất cả họ đã đồng loạt ngừng ăn. Nick liếc nhìn Simon và đứng dậy, đẩy ghế và vươn thẳng người. “Có lẽ ngài muốn xin lỗi những quý cô đây và đến phòng làm việc với tôi?”
Cuối cùng cũng có tác dụng.
Anh cuối đầu một cách cứng đờ. “Xin nhận lời xin lỗi của tôi”, anh nói chậm và không biểu lộ chút cảm xúc, sau đó xoay gót và theo Nick rời khỏi phòng.
Họ không nói gì cho đến khi ở trong phòng làm việc của Bá tước, nhưng khi cánh cửa khép lại cả hai cùng bắt đầu nói.
“Đầu tiên, thịt xông khói quá ngon và tôi không thích phải ngừng việc ăn nó chút nào.”
“Tôi không có thời gian để đùa…”
Nick phớt lờ anh và nói tiếp. “Và thứ hai, ngài đang nghĩ cái gì khi dùng thái độ đó nói về em gái tôi?”
“Tôi sẽ kết hôn với cô ấy.”
Nick chớp mắt. “Thật ư? Bởi vì tôi hoàn toàn chắc rằng cả anh Ralston và tôi không cho phép ngài tán tỉnh con bé… chứ đừng nói đến việc kết hôn.”
Cơn thịnh nộ vì những lời nói đó bùng lên. “Tôi không cần sự cho phép của cậu. Cô ấy là của tôi.”
Nick nheo mắt. “Ngài có thể nói lại từ cuối không Công tước?”
Simon hít một hơi dài, buộc bản thân duy trì bình tĩnh dù anh rất muốn đấm Nick . “Tôi muốn theo đuổi em gái cậu.”
Nick gật đầu lần nữa. “Thế tốt hơn rồi đấy.”
“Được rồi. Cô ấy ở đâu?”
“Tôi chưa cho phép.”
Simon nghe thấy tiếng gầm rống trong cổ họng. Anh chưa bao giờ là một người đàn ông bạo lực nhưng hai người anh của Juliana dường như là ngoại lệ khiến anh phá luật. “Cậu sẽ cho phép chứ?”
“Không, tôi nghĩ là không.”
Simon mệt mỏi với gia đình này và cả sự điện loạn của họ. “Thế quái nào lại không?”, anh quát.
“Hàng đống lý do. Tôi sẽ liệt kê chúng, được chứ?”
“Tôi cho rằng mình không thể ngăn cậu. Tôi đã biết đủ rồi. Nếu cô ấy trở về London, tôi vẫn có thể đuổi theo. Tôi có thể cưỡi ngựa nhanh hơn xe ngựa của cô ấy.”
Cậu ta hướng ra cửa. “Ngài sẽ không thể rời khỏi căn nhà này, Leighton. Không rời đi với tâm trạng như bây giờ.”
Simon quay người, choáng váng. “Cậu nghĩ tôi sẽ làm tổn hại cô ấy sao?”
“Không, nhưng tôi nghĩ ngài sẽ tỏ ra khó chịu với con bé và ngay lúc này, con bé không đáng nhận điều đó.”
“Cậu nghĩ mình có thể ngăn tôi sao?”
“Tôi biết mình có thể. Tôi không cần nhắc cho ngài nhớ về đội an ninh tầm cỡ canh gác quanh đây chứ.”
Simon bắt đầu đi đi lại lại trong phòng. “Tôi là một Công tước! Tôi là người có tước vị, tôi có thể mở ra mọi cánh cửa, nhưng trong gia đình này, tại sao tước vị ấy dường như chỉ để chống đối lại chính tôi kia chứ?”
Nick cười toe toét. “Bản tính ương ngạnh của gia đình tôi. Đó là lý do đầu tiên trong danh sách khiến tôi không thích ý tưởng ngài sẽ kết hôn với Juliana.”
“Đúng. Việc trở thành một nữ Công tước thật sự khó khăn.”
Nick lờ đi lời nói mỉa mai đó. “Đó là về con bé. Con bé sẽ không thích điều đó. Giới thượng lưu sẽ không bao giờ tha thứ cho con bé về việc coi thường luật lệ của họ. Và thanh danh cao quý của ngài sẽ phải hứng chịu.”
Anh không quan tâm. Anh thậm chí sẽ giết chết những con rồng của giới thượng lưu vì cô.
Với tâm trạng lúc này, anh sẽ dùng tay không làm việc đó.
Nick nói tiếp. “Nếu con bé cư xử phải phép – dù tôi biết Juliana chưa bao giờ cư xử nhu mì – con bé sẽ không bao giờ thoát khỏi nỗi ám ảnh về mẹ của chúng tôi. Gới thượng lưu sẽ mãi đánh giá nguồn gốc của con bé. Điều đó sẽ khiến ngài bực bội với con bé.”
“Đó không phải là sự thật.” Khi nói ra những lời đó, anh vẫn hiểu tại sao tất cả bọn họ sẽ nghĩ thế. Chúng là sự thật, cho đến mới gần đây. Cho đến khi cô dạy anh biết rằng có những thứ còn quan trọng hơn thanh danh.
“Không sao?” Anh nghe thấy sự khó tin trong giọng của Nick. Anh không thích điều đó một chút nào. “Leighton, trong khoảng thời gian tôi biết ngài, ngài đã xác định không tạo ra những vụ tai tiếng. Ngài được nuôi dạy tránh xa sự phấn khích. Ngài lạnh lùng, vô cảm và hoàn toàn đứng đắn trong mọi cách.”
Những từ đó xoáy vào người Simon. Lạnh lùng. Vô cảm.
Ngay lúc này, anh không cảm thấy mình như thế.
Cô đã khoấy động đến tận sâu tâm khảm anh.
Rồi cô bỏ anh đi.
Nick nói tiếp. “Ngài sống cả đời để giữ cho thanh danh không bị nhơ nhuốc. Vì Chúa, ngài thà để em gái mình ở lại chỗ tôi còn hơn đối mặt với thực tế rằng cô bé không sống theo những gì ngài mong đợi. Và ngài muốn tô trao em gái cho ngài sao?”
Câu hỏi đó lẩn quẩn giữa họ và Simon biết rằng Nick nói đúng. Anh đã trải qua cả đời lên án những kẻ có danh tiếng kém hoàn hảo, những gia đình kém hoàn hảo, những quá khứ không tốt đẹp. Anh là Công tước Khinh người – anh thề rằng mình phải vượt lển trên những điều tầm thường căn bản như tai tiếng… và tình yêu.
Cho đến khi cô dạy cho anh biết những suy nghĩ táo bạo của cô, cả tiếng cười vui vẻ giòn tan, những nụ cười rộng mở và bản tính thích gây rắc rối, xét đến cùng không phải quá mức cho lắm.
Anh muốn cô trong đời.
Bên cạnh anh.
Là Công tước phu nhân của anh.
Việc coi cô như thế sẽ không mang ý mỉa mai. Mà sẽ là một vinh dự.
Anh yêu cô.
Juliana đã thay đổi mọi thứ. Cô khiến anh muốn tất cả những điều ấy. Cô khiến anh muốn đối mặt với những thử thách rắc rối của tình yêu. Để ôm ấp. Để miệt mài trong đó. Để ca tụng.
Anh sẽ hãnh diện khi có được cô trong tay.
Chuyện đó sẽ kéo dài đến tận sáng nay nếu anh thành thật với chính mình.
Anh chỉ quan tâm đến việc có cô. Về việc kết hôn với cô, trao cho cô những đứa con, sống cùng cô mãi mãi… và mặc kệ những tin đồn. Anh không quan tâm hai người anh của cô có thể to lớn và hung hăng như thế nào. Họ sẽ không ngăn cản được anh.
“Juliana đã đối mặt đủ…” Nick nói, giọng nói của cậu ta lắng xuống cùng lúc với những suy nghĩ dữ dội của Simon. “Con bé không đáng nhận sự thương hại của ngài.”
Lời nói đó khiến anh lao ngang phòng, túm lấy áo choàng của Nick và đẩy mạnh cậu ta vào tường, khiến những bức tranh treo trên đó lắc lư. “Đừng có mà…” Anh kéo Nick ra khỏi giường sau đó đẩy mạnh trở lại, “… mà … ám chỉ những gì tôi cảm nhận về em gái cậu là sự thương hại. Cô ấy táo bạo, xinh đẹp, rạng rỡ và cậu thật may mắn khi hít thở chung bầu không khí với cô ấy.” Anh đã quá tức giận, không thể ngăn những từ đó thốt ra. “Cô ấy nghĩ bản thân mình không xứng đáng sao? Tôi mới là người không xứng với cô ấy và nếu cậu còn gọi cô ấy là một vụ tai tiếng thêm lần nữa, tôi sẽ giết cậu. Vô cùng thích thú.”
Họ đứng đó một lúc lâu, Simon hít thở nặng nhọc, rồi Nick bình tĩnh cất tiếng nói. “Điều đó nằm ngoài mong đợi của tôi đấy.”
Simon hít một hơi dài, cố giữ bình tĩnh.
Nhưng thất bại.
Anh yêu cô.
Với cường độ đáng kinh ngạc không thể nào bác bỏ.
Simon buông Nick ra và lùi lại.
Cô là tất cả những gì anh muốn. Anh sẽ trao cho cô mọi thứ. Không suy nghĩ. Không hối tiếc.
Bởi vì không có cô, anh sẽ chẳng có gì cả.
“Tôi sẽ đuổi theo cô ấy. Đừng cố ngăn cản tôi.”
“Nhưng Leighton…” Giọng Nick cắt ngang những suy nghĩ của anh. “Ngài đã đính hôn. Với một người khác.”
Đính hôn với một người khác.
Anh nguyền rủa, lời đó thật chói tai và tội lỗi.
Anh đã quên mất Penelope.
“Anh đã gây ra sai lầm.”
Georgiana nhấc Caroline ra khỏi nôi và giả vờ kinh ngạc khi nhìn vào mắt Simon. “Chắc chắn không. Người nhà Pearson không tạo ra sai lầm. Cân nhắc nào. Hoàn hảo trong mọi cách. Một ví dụ xuất sắc cho cách cư xử phải phép.”
“Juliana đã bỏ đi.”
Dường như Georgiana không ngạc nhiên. “Em đã nghe nói.”
“Anh là một tên ngốc.”
Cô ấy ngồi vào chiếc ghế đung đưa bên cạnh nôi của Caroline. “Tiếp đi anh.”
Anh không biết bắt đầu từ đâu. Hoàn toàn không hiểu làm thế nào tất cả mọi thứ trong cuộc sống lại rời xa anh. “Anh…” Anh dừng lại, thả người xuống chiếc ghế đối diện với em gái, rướn người ra trước, cùi chỏ chống lên đầu gối và nói ra điều duy nhất có thể nghĩ. “Anh yêu cô ấy.”
“Chị Juliana sao?”
Anh gật đầu, luồn một bàn tay vào tóc.
“Vậy tại sao anh lại dự tính kết hôn với một người khác?”
Cơn đau nhói bắt đầu dấy lên trong lồng ngực – câu hỏi then chốt duy nhất mà anh không có câu trả lời. Có quá nhiều nguyên nhân phù hợp khi anh nghĩ ra kế hoạch đó và bây giờ, dường như không lý do nào có ý nghĩa.
“Anh không biết.”
Georgiana đung đưa trên ghế, tới rồi lại lui, lời nói nhỏ nhẹ của cô gái trái ngược với tầm quan trọng của nó. “Anh không yêu chị kia.”
“Anh không cần yêu cô ấy. Nhưng …” Nhưng anh thấy mình không ngừng yêu người con gái khác. Anh úp mặt vào lòng bàn tay. “Anh đã gây ra sai lầm”, anh lặp lại.
Anh không thể rút lui mà không hủy hoại Penelope, và cô ấy không đáng bị đối xử như thế.
“Simon…” Sự dịu dạng ẩn trong giọng em gái. Sự quan tâm anh không đáng được nhận.
Anh yêu Juliana.
Juliana, cô ấy ám ảnh anh vơi đôi mắt sáng lấp lánh, thông minh nhanh nhạy, trí tuệ tài giỏi, tính khí nóng nảy, những nụ cười cùng lời hứa và những nụ hôn khiến anh muốn tôn sùng cô cho đến ngày trút hơi thở cuối cùng.
“Anh có thể có được chị Juliana, Simon. Hai người chưa ai kết hôn. Những đính ước có thể được hủy bỏ mà.”
Anh lắc đầu. “Điều ấy sẽ hủy hoại Penelope.”
Georgiana lắc đầu. “Tiểu thư Penelope là con gái của một Hầu tước với đất đai khắp vùng Windsor. Anh nghĩ cô ấy không thể tìm được ai khác sao? Một ngày nào đó, có thể ai đó quan tâm đến cô ấy hơn những gì đã qua? Ai đó không yêu người khác?”
Dĩ nhiên ai đó sẽ kết hôn với cô ấy. Nhưng Simon sẽ không phải là người ném cô ấy cho những con sói. “Anh không thể.”
“Anh quá mức hào hiệp rồi!” Sự tức giận hiện lên trong giọng cô gái. Caroline cựa quậy trong vòng tay mẹ, Georgiana ngay lập tức bình tĩnh lại. “Anh phải làm thế để khiến anh và chị Juliana được hạnh phúc. Mãi mãi. Và em khẳng định với anh một điều, Simon, chẳng có gì đáng mong ước khi phải kết hôn với một người đàn ông yêu người phụ nữ khác.”
Những lời nói quá cám dỗ đó lay động anh. “Anh không quan tâm đến việc gây ra tai tiếng. Anh không tâm vị tiểu thư đó! Tất cả những gì anh quan tâm là có được Juliana trong đời! Nhưng nếu làm thế, nếu hủy hoại Penelope, Juliana sẽ nghĩ gì về anh? Làm thế nào anh có thể yêu cầu cô ấy tin anh nếu anh đối xử quá tàn nhẫn với một người con gái khác cơ chứ?”
Lời nói luẩn quẩn trong phòng trẻ một lúc trước khi anh nói. “Anh không thể làm điều đó. Nếu có thể anh sẽ là người đàn ông thấp kém đối với Juliana. Trở thành người ít xứng đáng với Juliana.”
Thậm chí khi những lời đó thốt ra từ miệng, anh biết mình sẽ không bao giờ xứng với Juliana – ai đó sẽ nhìn thấy nét rạng rỡ, sự xinh đẹp, điều quý giá của cô ngay khoảnh khắc đầu tiên – ai đó sẽ đặt cô ở vị trí trên hẳn anh ta ngay ban đầu. Ai đó không có những lỗi lầm, không ngạo mạn, không thiếu sót.
Nhưng anh sẽ sống trong địa ngục nếu từ bỏ cô.
Anh phải tìm cô.
Và anh muốn sống cả đời cùng cô.
“Ít nhất hãy cho Penelope cơ hôi để lựa chọn, Simon.” Cô gái chăm chú nhìn anh trai, nhận ra sự thống khổ của anh. Mâu thuẫn của anh . “Cô ấy xứng đáng có cơ hội để chọn lựa. Và Chúa biết anh và chị Juliana xứng đáng có cơ hội được hạnh phúc.”
Ít nhất đó là sự thật. Hy vọng lóe lên. “Em nghĩ Penelope sẽ có thể giải thoát cho anh?”
Georgiana mỉm cười và có thứ gì đó hiện ra trong mắt cô ấy – mà anh hoàn toàn không hiểu. “Em nghĩ thế.”
Họ rơi vào sự thinh lặng và anh ngắm nhìn Caroline, đang ngủ trên bờ vai của em gái, cái miệng nho nhỏ của con bé tạo ra những cử chỉ thật đáng yêu trong khi đang mơ điều gì đó. Anh tưởng tượng đến một đứa bé khác, với mái tóc đen và đôi mắt mang màu ngọc sapphire, đang ngủ thiếp trên vai mẹ.
Anh nhắm mắt lại trước hình ảnh đó, khao khát xoáy nhanh và sâu trong người.
Anh muốn đứa bé ấy. Anh muốn gia đình kia.
Muốn cuộc sống của họ bắt đầu.
Ngay lập tức.
Nhưng đầu tiên, anh nợ em gái lời xin lỗi. “Với em, anh cũng gây ra một sai lầm.”
“Chỉ có một thôi sao?” Anh quắc mắt và cô gái cười toe toét. “Ý anh là lỗi lầm nào?”
“Anh lẽ ra không nên bỏ em lại. Ở Yorkshire này.”
Georgiana cân nhắc lời nói đó trong một lúc lâu. “Em muốn ở lại đây.”
“Ừ. Và em có thể ở lại đây. Nhưng anh đáng lẽ không nên làm thế. Cách anh đã làm. Anh đáng lẽ nên quan tâm đến em hơn. Và ít để tâm đến việc tạo ra tai tiếng.” Anh đi đến cửa sổ và nhìn ra bãi thạch nam. “Anh không thể thay đổi. Nhưng anh xin lỗi.”
“Cảm ơn anh”, cô gái nói một cách đơn giản và anh bị hạ gục bởi việc em gái đã trưởng thành thế nào.
“Anh ước mình có thể sửa chữa sai lầm. Anh ước em có thể nói cho anh biết người…”
Cô ngăn anh lại. “Anh ta đã đi.”
“Anh có thể tìm hắn ta. Chúng ta có thể sửa chữa sai lầm này.”
“Anh không thể tìm thấy anh ta đâu”, con bé nói. “Simon, không thể sửa chữa sai lầm. Chắc chắn anh phải thấy điều ấy.”
Sự thất vọng dấy lên trong anh, thôi thúc muốn bảo vệ em gái. “Đó không phải là sự thật. Đã quá trễ để chúng ta tìm ra cha của đứa bé… nhưng em vẫn là con gái của một Công tước. Tất nhiên chúng ta có thể tìm một người đàn ông kết hôn với em. Một người chồng tốt cho em. Một người cha tốt cho Caroline.”
“Ngưng lại đi ạ.” Anh ngắm nhìn em gái dùng tay vuốt dọc lưng Caroline, sự đụng chạm dịu dàng theo bản năng.
“Em nghĩ mình có thể lưu lại ở một góc nhỏ của nước Anh hết phần đời còn lại sao? Chuyện gì sẽ xảy ra khi Caroline đủ hiểu biết? Làm thế nào em có thể trả lời những câu hỏi của con bé về việc nó là ai? Nó đến từ đâu? Chuyện gì sẽ xảy ra khi điều ấy bị khám phá? Anh không thể che dấu em cả đời, Georgiana.”
Georgiana nhìn thẳng vào mắt anh, kiên quyết không thay đổi. “Em chưa bao giờ yêu cầu anh che dấu mẹ con em. Thực sự, em không thích ẩn náu. Thanh danh của em đã bị hủy hoại, Simon. Anh có thể thay đổi mọi việc nhưng số mệnh đã được ấn định cả rồi.”
Lời nói ấy quá đơn giản, như anh thường hình dung.
“Em xứng đáng…”
“Em xứng đáng trở thành một người mẹ. Em xứng đáng nuôi dạy một đứa bé khỏe mạnh, cứng cáp và biết rằng con bé được yêu thương. Chúa biết chúng ta không có được điều ấy.”
“Anh muốn em được hạnh phúc”, anh nói.
Thật tức cười, làm thế nào anh chưa từng nghĩ đến việc nhận hạnh phúc cho đến thời gian gần đây. Cho đến khi Juliana xuất hiện.
Georgiana mỉm cười. “Và em sẽ hạnh phúc. Nhưng không phải theo cách anh đã vạch ra.”
Tình huống mỉa mai này có ý nghĩa với anh. Georgiana là em gái của một trong những người đàn ông quyền lực nhất nước Anh. Nhưng với tất cả sự quan tâm dành cho tiếng tăm và danh dự, anh không thể thay đổi cuộc đời em gái. Anh không thể khôi phục lại thanh danh cũng như ngăn những kẻ ngồi lê đôi mách tìm ra em gái – tìm ra tất cả bọn họ – nhưng anh có thể trao cho con bé sự nương tựa. Và trao cho cô ấy sự yêu thương.
“Georgiana”, anh nói, lời nói chứa đựng hứa hẹn. “Cho dù em muốn bất cứ điều gì. Cho dù em quyết định thế nào. Đó là vì em. Em và Caroline. Anh sẽ đứng bên cạnh cả hai.”
“Anh chắc mình đủ tự tin để đi đến cùng chứ?”
Anh cười nửa miệng. “Anh chắc.”
“Em hỏi như thế bởi lời ngụ ý ấy có thể được thử thách sớm.”
Anh nheo mắt. “Điều đó có nghĩa là gì?”
“Chỉ là em ước một trong hai anh em ta tìm được hạnh phúc mãi mãi, Simon. Và bởi vì đó không phải là em nên người ấy phải là anh.”
Juliana.
Cô là hạnh phúc của anh. Là tình yêu của anh.
Anh không thể sống mà thiếu đi sự đam mê thế này.
Anh phải đuổi theo cô. Ngay bây giờ.
Anh đứng dậy và đi về phía em gái và cháu gái. Cúi thấp người, anh đặt một nụ hôn lên trán Caroline và một cái lên má Georgiana. “Anh phải đi. Anh phải mang cô ấy trở lại.”
Georgiana mỉm cười. “Mẹ sẽ tức điên lên cho xem.”
Anh nhướng mày. “Mẹ sẽ trở thành một nữ Công tước thừa kế vượt trội.”
Cô gái cười vui vẻ. “Đừng nói với em là anh đã lên kế hoạch đó đấy nhé.”
“Đó là việc có thể xảy ra”, anh nói với qua một bên vai, hướng đến cửa và chỉ nghĩ đến Juliana.
“Simon?”, em gái anh cất tiếng gọi.
Anh xoay người, háo hức đuổi theo tình yêu của mình.
Háo hức bắt đầu cuộc đời.
“Qùa đính hôn của anh đã trên đường đến London rồi đấy.” Con bé cười toe toét. “Gửi lòng kính trọng của em đến mẹ.”