Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

11 Tai Tiếng Hạ Gục Công Tước

Chương 20

Tác giả: Sarah MacLean

Tầng lớp thượng lưu không tha thứ cho hành vi gây tai tiếng.

Đó là châm ngôn của một quý cô tao nhã.

-Một luận thuyết trên chuyên đề

“Nét tinh tế của những quý cô”

Với quanh cảnh diễn ra tại xã hội thượng lư năm nay, nhà hát dường như không cần thiết…

-Trang báo về những vụ tai tiếng

Tháng Mười một, 1823

Toàn bộ gia đình đã trở về dinh thự Ralston trong vòng một tiếng đồng hồ.

Họ tụ họp trong thư viện, Benedick và Rivington ngồi xuống những chiếc ghế lưng cao gần lò sưởi lớn, Ralston đi đi lại lại phía trước. Juliana ngồi trên cái ghế dài, hai bên là Mariana và Callie.

Amo, amas, amat.

Mình yêu, bạn yêu, anh ấy yêu.

Anh ấy yêu.

Anh ấy yêu mình.

Cô hít một hơi dài, sự vướng mắc kẹt lại trong cổ họng.

Callie đứng dậy và hướng đến cửa. “Em nghĩ mình sẽ đi chuẩn bị trà.”

“Anh nghĩ chúng ta cần thứ gì đó mạnh hơn một chút”, Ralston nói, hướng tới bình rượu whiskey trên tủ búp phê. Anh đổ ba ly rượu cho những người đàn ông và sau một lúc lâu nó thành bốn ly. Anh bước đến và đưa nó cho Juliana. “Uống đi. Nó sẽ giúp em bình tĩnh lại.”

“Gabriel!” Callie khiển trách.

“Thôi nào, nó sẽ có ích mà.”

Juliana uống một hớp chất lỏng cay nồng đó, tận hưởng cảm giác nó thiêu đốt cổ họng. Ít nhất cô không còn cảm thấy cơn đau mạnh mẽ vì việc Simon đã bỏ đi cùng với lời tuyên bố về tình yêu của anh.

“Em có thể nào giải thích cho anh biết làm thế nào Leighton lại bày tỏ tình cảm với em ngay giữa phòng khiêu vũ hay không?”

Cơn đau nhói lại quay về.

“Anh ấy ở Yorkshire”, cô thì thầm, ghét âm thanh của những từ đó. Ghét sự yếu đuối kia.

Ralston gật đầu. “Và nói cho anh nghe, có phải hắn bị mất trí ở đó hay không?”

“Gabriel”, Callie cảnh báo. “Cẩn thận lời nói.”

“Hắn đã chạm vào em?” Tất cả đều bất động. “Đừng trả lời. Không cần thiết. Không có người đàn ông nào cư xử theo cách đó mà không…”

“Ralston.” Benedick ngắt lời. “Đủ rồi.”

“Anh ấy muốn kết hôn với em.”

Mariana siết chặt tay cô. “Nhưng, Juliana, điều đó không phải tốt sao?”

“Sau tối hôm nay, anh không chắc chắn có tạo ra một cuộc hôn nhân tốt đẹp hay không”, Ralston nói gượng gạo.

Đôi mắt của Juliana chứa đầy nước và cô uống một ngụm rượu scotch để gạt chúng đi.

Cô đang hết sức cố gắng – cố gắng trở thành một thứ gì đó hơn là một kẻ gây tai tiếng. Cô mặc một chiếc váy có màu sắc phù hợp, chỉ khiêu vũ với những người đàn ông hào hoa phong nhã nhất, tự thuyết phục bản thân rằng mình có thể trở thành dạng phụ nữ được biết đến nhờ việc cư xử đúng mực. Nhờ vào thanh danh tốt đẹp.

Người phụ nữ anh sẽ muốn ở bên cạnh.

Nhưng đối với anh, cô không hơn gì một kẻ gây tai tiếng. Không khác gì con người anh đã gặp lúc ban đầu. Khi anh bày tỏ tình yêu của mình, trước toàn thế giới quý tộc, một phần đen tối xấu xa trong cô muốn hát vang vui sướng. Cô nhói đau vì muốn có anh. Vì yêu anh.

Và còn muốn hơn nữa.

Anh đã tạo cho cô một cuộc hôn nhân hoàn hảo.

“Nếu hắn quyến rũ em, anh có quyền xé xác hắn ra.”

“Đủ rồi”, Callie nói, sau đó đứng thẳng dậy. “Chúng ta ra ngoài.”

“Em không thể đuổi anh ra khỏi thư viện của chính anh, Calpurnia.”

“Em có thể và em sẽ làm thế. Thực tế, em có quyền. Ra ngoài!”

Anh cất tiếng cười chói tai không có gì hài hước. “Anh sẽ không đi đâu cả.” Anh xoay người về phía Juliana. “Em có muốn kết hôn với hắn ta không?”

Có.

Nhưng nó không đơn giản như thế.

Căn phòng đột nhiên trở nên quá nhỏ bé. Cô đứng dậy, hướng ra cửa. “Em cần… yên tĩnh một lát.”, cô ngập ngừng. “per favore[1].”

[1] Per favore (Tiếng Ý): Làm ơn.

Khi cô đi đến cửa, anh trai gọi lớn tên cô. “Juliana.” Khi cô xoay người lại, anh nói thêm. “Hãy nghĩ về thứ em muốn. Bất cứ thứ gì, em có thể có được nó.”

Cô rời đi, khép cửa lại phía sau, cho phép hành lang che giấu mình trong bóng tối.

Cô muốn Simon.

Đúng, cô muốn tình yêu của anh. Nhưng cô cũng muốn sự kính trọng và khâm phục của anh. Cô muốn anh xem cô ngang hàng. Cô xứng đáng nhận nhiều như thế, không phải sao? Xứng đáng nhận những thứ cô nhìn thấy ở chị Callie và anh Ralston, ở chị Isabel và anh Nick, ở Mariana và Rivington.

Cô muốn điều đó.

Nhưng cô không có được.

Đúng thế không.

Cô hít một hơi dài, tái hiện lại trong đầu những sự việc xảy ra tối ngay.

Anh đã phá vỡ mọi quy tắc – anh phớt lờ quy tắc ngoại giao và tham dự vào một sự kiện mà anh không được mời, anh đã cho phép tất cả người dân London quay lưng lại với mình, anh đã dừng tiệc khiêu vũ.

Anh đã dừng tiệc khiêu vũ – mang tai tiếng cho mình – ngay cả khi tất cả người dân London quay lưng lại với anh.

Và anh đã làm nó vì cô.

Bởi vì anh quan tâm đến cô.

Bởi vì anh muốn cho cô thấy cô quan trọng hơn những thứ khác. Hơn tất cả những thứ khác.

Và cô đã từ chối anh.

Cô đã khước từ tình yêu của anh.

Cô quấn tay quanh người, nhận thức đó giống như một cú đấm giáng thẳng vào bụng và cánh cửa dẫn vào thư viện mở ra.

Benedick bước ra hành lang, nở nụ cười thân thiện. Anh ta khép cửa lại phía sau ngăn cuộc tranh luận giữa Callie và Ralston ở bên trong và bước về phía cô.

Cô gượng cười. “Họ vẫn đang tranh luận về tôi sao?”

Benedick cười toe toét. “Không. Bây giờ họ đang thảo luận xem lúc này Callie có được cưỡi ngựa khi đang mang thai hay không.”

Cô khẽ cười. “Tôi tin chị ấy sẽ thắng.”

“Ta không quá chắc chắn như thế đâu.” Họ im lặng trong một chốc. “Có điều này ta muốn bàn bạc với nàng.”

“Về Công tước sao? Nói thật tôi không thích bàn về anh ấy.”

“Chính xác không phải thế.”

“Thế là điều gì?”

Anh ta do dự sau đó hít một hơi dài. “Juliana, nếu nàng thích, ta muốn nàng trở thành vợ của ta.”

Khi lời cầu hôn đó đến, nó không phải lời nói hùng hồn nhất nhưng lại chân thật và hai mắt cô mở to vì câu nói ấy. Cô lắc đầu. “Benedick…”

“Chỉ nghe ta nói thôi. Chúng ta tận hưởng việc bầu bạn cùng nhau, chúng ta là những người bạn. Và ta nghĩ ta và nàng sẽ có thời gian tốt đẹp. Nàng không cần phải trả lời ta ngay lúc này nhưng nếu nàng… cần một người chồng…”

“Không”, cô nói, đặt một nụ hôn lên má anh. “Cảm ơn ngài rất nhiều, Benedick, nhưng ngài xứng đáng có được một người vợ không phải vì cần chồng mà kết hôn với ngài.” Cô mỉm cười. “Và tôi xứng đáng có được một người chồng sẽ không chỉ vì muốn lấy tôi làm vợ.”

Benedick gật đầu lần nữa. “Ít nhất đó là sự thật.” Anh ta tạm đừng. “Ta không dám chắc nhưng ta nghĩ Leighton yêu nàng rất nhiều.”

Những từ ngữ đó khơi lên một nỗi buồn man mác trong cô. “Tôi cũng nghĩ thế.”

“Vậy tại sao em không kết hôn với anh?”

Cô nhanh chóng dời sự chú ý đến hướng phát ra lời nói đó. Simon đứng tại đầu cầu thang, người ướt sũng, gương mặt mệt mỏi. Anh đã cởi mũ nhưng mái tóc thì dính sát vào đầu, áo choàng ngoài ướt và bị rách ngay phần vai áo. Trông anh thật khủng khiếp.

Nhưng với cô, anh vẫn tuyệt vời.

“Làm thế nào… làm thế nào anh vào được đây?”, cô hỏi.

“Đây không phải là căn nhà đầu tiên anh xông vào trong buổi tối nay đâu. Anh đang dần trở nên chuyên nghiệp hơn.”

Cô mỉm cười. Cô không thể ngăn mình làm thế.

Anh thở dài. “Anh đã hy vọng làm em cười, Siren. Anh ghét làm em phải khóc.”

Cô nghe thây sự chân thật trong lời nói của anh và nước mắt lại tràn ra lần nữa.

Anh cất tiếng nguyền rủa trong bóng tối. “Allendale, ta sẽ tha thứ việc ngài vừa cầu hôn người phụ nữ mà ta yêu. Đáp lại, ngài có thể cho ta và cô ấy vài phút ở riêng với nhau được chứ?”

“Tôi không chắc mình có thể làm thế.”

“Ta sẽ không cưỡng bức cô ấy ở đầu cầu thang này đâu.”

Benedick xoay người về phía Juliana để xem cô có đồng ý hay không. Sau một lúc lâu, cô gật đầu. “Năm phút.” Bá tước nhìn thẳng vào mắt Simon. “Và tôi sẽ quay trở lại.”

Anh ta quay trở vào thư viện và khi cánh cửa đóng lại, Simon tiến một bước về phía cô, với tay đến cô thậm chí ngay cả khi anh dừng cách đó vài feet. Anh buông tay, cào một bàn tay qua mái tóc ướt sũng và lắc đầu. “Anh không biết phải làm gì. Anh không biết phải làm thế nào để giành được em.”

anh đánh bại em rồi, cô muốn nói thế. Anh cũng đã hủy hoại em.

Anh nói tiếp. “Vậy nên anh sẽ đơn giản nói với em sự thật. Anh đã sống cả đời chuẩn bị cho một cuộc sống lạnh lẽo, vô cảm, không đam mê – một cuộc sống tràn ngập sự khôi hài và đơn giản. Rồi em bước vào cuộc sống của anh … em… trái ngược hoàn toàn với tất cả những thứ ấy. Em xinh đẹp, rạng rỡ, táo bạo và quá sôi nổi với cuộc sống, tình yêu lẫn những thứ mà em tin tưởng. Em dạy anh mọi thứ anh tin, mọi thứ anh nghĩ mình muốn, mọi thứ vể cuộc sống anh theo đuổi – tất cả những điều đó… đều là sai lầm. Anh muốn cuộc sống mà em thuật lại… sinh động, đầy cảm xúc, hỗn độn, tuyệt vời và tràn ngập niềm vui. Nhưng anh không thể có được nó nếu thiếu em.

Anh yêu em, Juliana. Anh yêu cách em khiến toàn bộ cuộc sống của anh bị đảo lộn và anh tin chắc lúc này đây mình không thể sống mà thiếu em.”

Anh di chuyển lần nữa và cô nín thở khi chàng Công tước đầy kiêu hãnh vĩ đại quỳ gối trước mặt cô. “Em từng nói sẽ khiến anh đầu hàng vì đam mê.”

“Simon…” Bây giờ cô đang khóc thỏa thê và bước về phía trước, đặt hai tay lên đầu anh, lướt những ngón tay qua tóc anh. “Amore[2],không, xin anh.”

[2] Amore (Tiếng Ý): Tình yêu của em.

“Anh ở đây. Quỳ gối trước em. Nhưng không phải vì đam mê.” Anh nắm lấy cả hai tay của cô và đưa chúng lên môi hôn, tôn sùng cô. “Anh ở đây vì tình yêu.”

Anh ngước nhìn cô, vẻ mặt quá mãnh liệt và chân thật nơi hành lang mờ tối nay. “Juliana… xin em, hãy làm vợ anh. Anh thề sẽ dành cả phần đời còn lại để chứng minh mình xứng đáng với em. Với tình yêu của em.”

Anh hôn hai tay cô lần nữa và thì thầm. “Làm ơn.”

Sau đó cô cũng quỳ xuống, hai cánh tay quấn quanh cổ anh. “Vâng”. Cô ấn môi mình lên môi anh. “Vâng, Simon, em đồng ý.”

Anh đáp lại nụ hôn đó, lưỡi anh trượt vào nơi trơn mượt nóng bỏng kia, mơn trớn cho đến khi cả hai đều cần đến không khí. “Anh xin lỗi, tình yêu của anh”, anh thì thầm nơi môi của cô, kéo cô về phía mình, như thể việc có thể mang cô đến đủ gần sẽ khiến họ không bao giờ rời xa nhau lần nữa.

“Không, em mới phải là người xin lỗi. Em đáng lẽ không nên… Em đã bỏ anh lại… tại buổi khiêu vũ. Em đã không nhận ra cho đến tận lúc này… nó có ý nghĩa nhiều thế nào.”

Anh hôn cô lần nữa. “Anh đáng nhận nó.”

“Không… Simon, em yêu anh.”

Họ lại ở đó một lát, ôm lấy nhau, thì thầm những lời yêu, hứa hẹn về tương lai, vuốt ve, say sưa, ca tụng nhau.

Đó là cách Ralston tìm thấy họ.

Anh trai cô mở cửa thư viện, ánh sáng vàng từ những cây nến lan tỏa nơi hành lang và khiến cặp đôi lóa mắt.

“Ngài tốt hơn nên kiếm giấy phép đặc biệt đi.”

Simon cười toe toét và Juliana nín thở trước anh – thiên thần của cô – người đàn ông điển trai nhất nước Anh. Và toàn cõi châu Âu. “Tôi đã có nó.”

Ralston nhướng mày. “Rất tốt. Ngài có hai phút để trấn tĩnh lại trước khi chúng ta xuống lầu và thảo luận về chuyện này.” Juliana mỉm cười trước những lời nói đó và Ralston nhìn cô. “Em, em gái, không được mời.”

Ralston đóng cửa ngăn tiếng cười lớn của Simon và Juliana.

Một tiếng sau, Simon rời khỏi dinh thự Ralsto, sau khi đã dàn xếp thích hợp với anh rễ tương lai, anh co rúm người khi nghĩ thế. Anh cho rằng việc đúng đắn duy nhất chính là anh cuối cùng đã trói buộc mình với gia đình luôn biết cách khoấy-động-sự-bình-yên-của-xã-hội này, những người duy nhất ở nước Anh không quan tâm việc anh là một Công tước. Đúng hơn, họ là những người duy nhất không bao giờ để tâm việc ấy. Lúc này đây, đa phần người dân London sẽ vui vẻ quay lưng lại với nhà Leighton vì sợ bị dính vào những vụ bê bối.

Anh nhận ra mình không quan tâm nhiều đến điều đó.

Anh đã có một cô cháu gái khỏe mạnh và một người phụ nữ yêu anh. Đột nhiên, tất cả những điều ấy dường như đã quá đủ.

Anh rất muốn nói lời chúc ngủ ngon với Juliana, nhưng lúc anh sắp ra về thì lại không tìm thấy cô và Ralston dường như không thích để Simon lên lầu tìm cô. Anh nghĩ mình không thể khiển trách Hầu tước. Xét đến cùng, anh không đủ sức ngăn mình không chạm vào cô vợ sắp cưới.

Nhưng chưa tới một tuần nữa họ sẽ kết hôn và anh sẽ chịu đựng được việc mất cô tối nay, thậm chí nếu như nó có mang lại cảm giác nhức nhối khó chịu và quá mức quen thuộc.

Anh vẫy tay ra hiệu cho người đánh xe và tự mình mở cửa xe ngựa – nơi mà cách đây vài tuần, mọi chuyện đã bắt đầu. Nâng người và bước vào trong, anh ngồi vào chỗ và khép cửa lại, gõ nhanh lên nóc để cổ xe bắt đầu chuyển động.

Chỉ sau đó, anh để ý rằng mình không ở một mình.

Juliana ngồi ở đầu bên kia của ghế và mỉm cười. “Anh nghĩ em sẽ để anh rời đi mà không nói lời chúc ngủ ngon sao?”

Anh dập tắt sự thích thú mạnh mẽ lóe lên và giả vờ nói bằng tông giọng trịch thượng của một Công tước. “Chúng ta sẽ phải thảo luận về thiên hướng thích lao vào những cỗ xe ngựa của em.”

Cô chậm rãi di chuyển về phía anh và một làn sóng nhận thức bắn xuyên qua anh. “Chỉ có một cỗ xe ngựa, Đức ngài. Chỉ xe ngựa của anh thôi. Lần này em đã kiểm tra dấu niêm gia huy trước khi bước vào. Nói em nghe nào, bây giờ anh tính làm gì khi em ở đây?”

Anh chăm chú quan sát cô một lúc lâu trước khi cúi người, dừng lại khi môi anh chỉ cách môi cô một chút. “Anh tính yêu em, Siren.” Anh quấn một tay quanh eo cô, kéo mạnh cô lên đùi mình.

Cô nhìn xuống anh với cảm xúc tinh quái. “Nói lại lần nữa đi anh.”

Anh cười toe toét. “Anh yêu em, Juliana.”

Tay anh đang vuốt ve hai bên sườn của cô, lần lên vài, nghiêng đầu cô để lộ ra phần cổ. Anh ấn một nụ hôn nhẹ lên làn da nơi đó, nơi mạch của cô đang đập thình thịch.

“Lần nữa.” Cô thở dài.

Anh thì thầm những từ ngữ đó nơi tai cô – một lời hứa – và chiếm lấy môi cô, hai tay mơn trớn khắp nơi.

Cô mở miệng, hòa nhịp với những nụ hôn chậm, thật lâu của anh. Ban đầu không hề có sự gấp gáp trong những cái mơn trớn ấy – không có cảm giác họ đánh cắp một khoảng thời gian nào. Đánh cắp từ một người phụ nữ khác.

Cô kéo người ra vì suy nghĩ đó, ngẩng đầu lên. “Penelope”, cô nói.

“Chúng ta phải thảo luận việc đó bây giờ sao?” Một tay anh hướng đến khuôn ngực vun cao đầy đặn của cô và cố kìm lại tiếng thở dài thích thú khi nó đạt đến đích.

“Không.” Cô trườn khỏi đùi anh và ngồi vào ghế đối diện.

Anh bám theo cô, quỳ gối trước mặt cô, xe ngựa khiến họ đung đưa cùng nhau. “Có.”

“Cha của tiễu thư Penelope hủy bỏ hôn ước.” Anh túm lấy mắt cá chân của cô và Juliana không chắc có phải do cảm giác khi bàn tay ấm áp của anh vuốt ve chân cô bên dưới váy hay thực tế anh không còn đính ước khiến đầu óc quay cuồng. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, một cách nghiêm túc. “Anh sẽ hủy bỏ hôn ước nếu ông ta không làm thế, Juliana. Anh không thể đi đến cùng. Anh yêu em rất nhiều.”

Sự thích thú quấn lấy cô. “Ông ấy làm điểu đó vì cụ bê bối của Georgiana sao?”

“Đúng thế”, anh nói và cách từ đó rời khỏi miệng anh khiến cô ngay lập tức có cảm giác là anh không trả lời câu hỏi của cô. Anh vén váy cô lên với sự tôn sùng và tiếng nguyền rủa, trầm thấp và xấu xa trong xe ngựa, rồi ấn một nụ hôn vào bên trong một bên đầu gối.

Cô kẹp hai chân lại với nhau, kháng cự những cử động của anh. “Simon…”

Anh bất động, nhìn vào mắt cô trong ánh sáng lập lòe từ ngoài phản chiếu vào trước khi hôn cô lần nữa, thật lâu và tỉ mỉ trước khi đột ngột kéo người lại. “Em gái anh tự thông báo vụ bê bối của mình. Thực ra con bé đã gửi một lá thư đến tờ công báo! Nó là quà cưới. Dành cho chúng ta.”

Juliana mỉm cười. “Một đính ước bị hủy bỏ?”

“Nhanh chóng đổi lấy một đính ước khác”, anh đáp lời, chiếm lấy môi cô lần nữa, sự gấp gáp của anh châm lên ngọn lửa khắp người cô.

Cô say mê trong sự vuốt ve, trong cảm giác về anh, một chốc lát, trước khi đẩy anh ra lần nữa. “Simon, còn mẹ anh!”

“Bà ấy không phải là một chủ đề anh muốn thảo luận lúc này, tình yêu của anh.”

“Nhưng… bà ấy sẽ giận điên lên!”

“Anh không quan tâm.” Anh chuyển sự chú ý trở lại với mé trong đầu gối của cô, uốn lưỡi xoáy ở đó cho đến khi nơi mềm mại trở nên ướt át. “Và nếu bà ấy có nổi giận, đó sẽ không phải vì em. Em là nguồn hy vọng lớn nhất mang đến cho bà ấy đứa cháu nội hợp pháp. Anh là kẻ có danh tiếng tồi tệ rồi.”

Cô cười vui vẻ. “Một kẻ lừa gạt những cô gái ngây thơ. Một tên quyến rũ các trinh nữ.”

Anh từ từ tách chân cô ra, ấn những nụ hôn uể oải thích thú lên mé trong đùi. “Chỉ có một người ngây thơ. Một trinh nữ thôi.” Cô thở dài và nhắm mắt lại ngăn khoái cảm khi anh liếm ngay chỗ giữ nịt bít tất, một sự hứa hẹn cho những gì sẽ đến.

“Chúc em may mắn đi.” Cô ngả người về phía trước, giữ lấy gương mặt điển trai không thể chịu đựng được của anh. “Simon…”, cô thì thầm, “Ngay từ đầu em đã yêu anh. Và em sẽ yêu anh… em sẽ yêu anh cho đến khi anh còn muốn em làm thế.”

Ánh mắt tối đi và anh trở nên vô cùng nghiêm túc. “Anh hy vọng em dự tính yêu anh trong một khoảng thời gian rất dài.”

Cô hôn anh lần nữa, bộc lộ bản thân và tình yêu của mình vào sự mơn trớn, bởi những từ ngữ dường như đột nhiên bị lạc mất. Khi dừng lại, cả hai đều thở hổn hển và khao khát nhau nhiều hơn, Juliana mỉm cười. “Vậy cảm giác hủy hoại hoàn toàn thanh danh của anh là như thế nào nhỉ?”

Anh cười. “Anh sẽ không bao giờ để thời gian xóa nhòa nó.”

“Anh có hối tiếc không?”

“Không bao giờ.” Anh kéo cô về phía mình cho một nụ hôn khác.

Vụ tai tiếng của Simon sẽ kéo dài hàng thế kỷ. Nó sẽ trở thành đề tài thì thầm trong những phòng khiêu vũ, trên phố Bon, cả trong những dãy hành lang ở Nghị viện và những năm sau nữa, anh và Juliana sẽ kể cho cháu của họ nghe câu chuyện Công tước Leighton đã bị tình yêu hạ gục như thế nào.

Phần kết

Tháng Năm, 1824

Đức bà, Nữ Công tước Leighton, đứng trên chiếc thang trong thư viện – quá cao để có thể ẩn nấp – khi chồng cô bước vào phòng, gọi tên cô và bị xao nhãng bởi bức thư anh cầm.

“Sao ạ?”

“Chúng ta có tin từ…” Giọng anh nhỏ dần rồi tắt hẳn và cô biết mình đã bị phát hiện. khi anh cất tiếng nói lần nữa, những lời nói quá nhỏ và – quá mức bình tĩnh đối với chồng cô, người đã nhận ra anh khá thích thú với toàn bộ cảm xúc mình trải nghiệm. “Juliana?”

“Vâng?”

“Em làm gì ở độ cao cách mặt đất hai mươi feet kia?”

Cô dày mặt, giả vờ không chú ý đến việc anh đang ở bên dưới, như thể cô sẽ không đè anh kẹp lép nếu rơi xuống đất. “Em đang tìm một cuốn sách.”

“Vui lòng bước xuống đất được chứ?”

Thật may mắn, cuốn sách cô cần tìm đã tự lộ diện. Cô kéo nó khỏi kệ sách và bước xuống. Khi cô đứng vững trên mặt đất, anh thở phào nhẹ nhõm. “Em đang nghĩ gì thế, trèo lên trên đó trong tình trạng thế này sao?”

“Simon, em đâu phải kẻ tàn phế, em vẫn có thể sử dụng mọi thứ rất tốt.”

“Thực sự là thế – đặc biệt là khả năng thử thách sự kiên nhẫn của anh – Tuy nhiên anh tin rằng ý của em là chân tay[1]. Anh dừng nói, nhớ ra tại sao mình lại tức giận. “Em có thể bị ngã!”

[1] Juliana nhầm lẫn giữa hai từ extremse (rất tốt) và extremitics (chân tay).

“Nhưng em đâu có ngã”, cô nói, một cách đơn giản, xoay đầu và muốn anh hôn mình.

Anh trao nó cho cô, hai tay tiến tới vuốt ve nơi mà con anh lớn lên. “Em nên cẩn thận hơn”, anh thì thầm và cảm giác xúc động lan khắp người cô.

Cô đưa hai tay lên, quấn chúng quanh cổ anh, say sưa trong sự nhiệt tình và sức mạnh của anh. “Em và con ổn mà, chồng.” Cô cười toe toét. “Mười hai mạng sống, nhớ chứ?”

Anh rên rỉ vì lời nói đó. “Em biết không, anh nghĩ em đã tận dụng triệt để chúng. Chắc chắn chúng được dùng cho mười hai vụ tai tiếng của em.”

Cô nhăn mũi suy nghĩ. “Không. Em không làm thế.”

Anh bế bổng cô lên và đi đến chiếc ghế yêu thích của họ, đuổi Leopold xuống. Khi con chó nằm trên sàn và tiếp tục giấc ngủ của nó, Simon ngồi xuống ghế, để vợ ngồi trên đùi. “Lần rơi xuống hồ Serpentine… cuộc truy đuổi giữa em và anh khắp Hyde Park… rồi lần ẩn nấp bên ngoài câu lạc bộ của anh…”

“Đó không thật sự là một vụ tai tiếng”, cô phản bác, sau đó thu mình lại gần anh hơn khi tay anh vuốt ve cái bụng tròn của cô.

“Đủ gây tai tiếng rồi.”

“Vụ mẹ em trở về”, Juliana nói.

Anh lắc đầu. “Đó không phải vụ tai tiếng của em.”

Cô mỉm cười. “Vô lý. Bà ấy là vụ tai tiếng bắt đầu tất cả mọi thứ.”

“Đúng thế.” Anh ấn một nụ hôn vào thái dương của cô. “Ngày nào ấy anh sẽ cảm ơn bà ấy.” Anh nói tiếp. “Xô ngã phần thưởng thu hoạch vụ mùa của phu nhân Needham…”

“À, thật sự mà nói, ai lại dùng rau củ trang trí bậc thang cơ chứ? Nếu chúng ta cứ tiếp tục đếm những vụ tai tiếng của em thì còn những việc anh gây ra thì sao nhỉ?” Cô đánh dấu khi tiến hành liệt kê chúng. “Việc hôn em trong chuồng ngựa của anh trai em… việc khiến em mê đắm trong tiệc khiêu vũ đính ước của anh… và đừng quên…”

Anh hôn một bên cổ của cô. “Mmm. Một cách chắc chắn, đừng quên chúng.”

Cô cười vui vẻ và đẩy anh ra. “Đêm lửa thiêu.”

Đôi mắt màu hổ phách của anh tối lại. “Anh khẳng định với em, Siren, anh sẽ không bao giờ quên Đêm lửa thiêu ấy.”

“Bao nhiêu rồi nhỉ?”

“Tám.”

“Đó, anh thấy chưa? Em đã nói với anh rồi! Em là hình mẫu chuẩn mực ấy!” Anh cười phá lên và sự lo lắng lướt ngang qua mặt cô. “Chín”, cô nói.

“Cái thứ chín?”

“Em đã lăng mạ mẹ anh trong tiệm may quần áo.” Cô nhỏ giọng. “Trước nhiều người.”

Lông mày của anh nhướng lên. “Khi nào cơ?”

“Trong khoảng thời gian cá cược của chúng ta.”

Anh cười toe toét. “Anh muốn nhìn thấy cảnh đó.”

Cô che mắt. “Nó thật kinh khủng. Em vẫn không thể nhìn vào mắt bà.”

“Điều đó hoàn toàn toàn không ngăn bà ấy bước vào tiệm may phục trang và thực tế mẹ anh đang khiếp sợ.” Cô cười khúc khích. “Đêm đầu tiên tại buổi tiệc nhà Ralston có ít nhất hai vụ.”

Cô nhớ lại. “Đúng thế. Garbeham ở trong vườn và chuyện trong xe ngựa của anh.”

Anh cứng người lại. “Garbeham sao?”

Những ngón tay của cô thơ thẩn đi đến những lọn tóc quăn sau gáy anh. “Không cần phải xử trí lão ta thêm đâu, Simon.”

Simon nhướng mày. “Em có thể không nghĩ thế… nhưng anh sẽ có dịp viếng thăm lão ta.”

“Nếu anh được phép vào nhà lão ta thì chính anh sẽ gây ra một vụ tai tiếng nữa đó”, cô trêu anh.

“Đấy! Vụ thứ mười hai của em. Tiệc khiêu vũ Northumberland”, anh tuyên bố, ôm chặt lấy cô. “Không được leo thang trong khi mang thai.”

“Ôi, không”, cô phản đối. “Vụ anh lao vào dinh thự Northumberland hoàn toàn là vụ tai tiếng của anh. Em chẳng làm gì cả. Rút lại nó đi.”

Anh cười khúc khích bên cổ cô và cô run lên vì cảm giác đó. “Công bằng đấy. Anh hoàn toàn thừa nhận.”

Cô mỉm cười. “Đó là điều tốt đẹp nhất trong hết thảy những vụ tai tiếng.”

Anh nhướng mày hống hách, kiểu Công tước. “Anh chưa nói với em rằng anh nhận ra không đáng làm bất cứ điều gì nếu nó không mang lại kết quả tốt sao?”

Tiêng cười của cô lạc mất trong nụ hôn của anh, cho đến khi họ tách ra, thở hổn hển. Anh ấn trán mình lên trán cô và thì thầm. “Người vợ tuyệt đẹp của anh.”

Cô cúi đầu trước tông giọng tôn kính kia rồi nhớ ra. “Anh đã nói mình có tin tức. Khi anh bước vào ấy.”

Anh tựa lưng vào ghế, rút lá thư trong túi áo vest ra. “Đúng thế. Chúng ta có một đứa cháu trai. Hầu tước Ralston tương lai.”

Hai mắt Juliana mở to vì phấn khích, cô giật lấy tờ giấy từ tay anh, đọc một cách háo hức. “Một cậu nhóc! Bé tên là Henry.” Cô nhìn thẳng vào mắt Simon. “Và hai trở thành ba.” Con gái của anh Nick, Elizabeth đã ra đời cách đây hai tuần và bây giờ đang ở trong phòng trẻ tại Townsend Park với Caroline.

Simon kéo Juliana lại, đặt một nụ hôn lên lông mày cô và ôm cô áp vào ngực mình. “Vào mùa thu, chúng ta sẽ hoàn thành phần của mình và thêm thành viên thứ tư.”

Sự thích thú dấy lên khi cô nghĩ về gia đình đầy hứa hẹn của họ – một gia đình tuyệt vời, điên cuồng mà chưa bao giờ cô dám tưởng tượng. “Anh đã nhận ra rằng chúng ta sẽ trở thành mớ rắc rối tồi tệ nhất”, cô trêu anh.

Anh im lặng một lúc lâu – đủ lâu để Juliana ngước đầu lên và nhìn thấy đôi mắt màu vàng chân thật của anh.

Khi cô làm thế, anh nở nụ cười, rộng ngoác và thật đẹp. “Chúng sẽ trở thành rắc rối tốt đẹp nhất.”

Và đúng như thế.

Bình luận