Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

11 Tai Tiếng Hạ Gục Công Tước

Chương 6

Tác giả: Sarah MacLean

Nước để đun sôi và tẩy rửa – không phải để giải trí.

Những quý cô tao nhã không nên làm nước bắn tung tóe trong khi tắm.

– Một luận thuyết trên chuyên đề

“Nét tinh tế của những quý cô”

Chúng tôi đã được nghe kể về những khám phá thú vị tại chính hồ Serpentine…

– Trang báo về những vụ tai tiếng

Tháng Mười, 1823

Simon lờ đi sự lè nhè trong giọng mình, anh hầu như không thể kìm nén cơn tức giận.

Cô gái này gần như đã tự giết mình và cô nghĩ việc này đã chấm dứt sao?

Juliana có vẻ rất lạnh, kiệt sức và bàng hoàng, nhưng cô sẽ là một người phụ nữ ngu ngốc hơn anh tưởng nếu như cô nghĩ rằng anh sẽ để cô chạy lon ton về nhà mà không có lấy lời giải thích nào cho hành vi mạo hiểm tính mạng và vô lý kia. Anh nhìn thấy sự hòa trộn giữa sợ hãi và tuyệt vọng trong ánh mắt của cô. Tốt. Có thể cô sẽ suy nghĩ chín chắn trước khi lặp lại những hành động ngày hôm nay.

“Ngài không định nói với anh Ralston đó chứ?”

“Dĩ nhiên tôi sẽ nói chuyện này cho anh ta nghe.”

Cô tiến một bước về phía anh, chuyển sang nói bằng tiếng Anh. Cô có kỹ năng trong việc biện hộ bằng ngôn ngữ thứ hai. “Nhưng tại sao? Nó chỉ khiến anh ấy thêm khó chịu. Một điều không cần thiết.”

Sự khó tin đoạt lấy hơi thở của anh. “Không cần thiết? Trái lại, quý cô Fiori. Anh trai của cô dứt khoác là người phải hiểu rằng cô cần có một người giám sát để ngăn mình không cư xử phóng túng và liều lĩnh.”

Cô đưa hai tay lên. “Tôi không cư xử một cách liều lĩnh!”

Cô là một kẻ điên. “Ồ, không có sao? Thế cô miêu tả việc này như thế nào?”

Sự thinh lặng buông xuống và Juliana xem xét câu hỏi đó. Cô cắn nhẹ khóe môi dưới khi suy nghĩ, và trái ngược với ý muốn, anh bị kéo theo chuyển động đó. Anh ngắm nhìn cách cô mím môi, hàm răng trắng bóng lộ ra đôi chút. Khao khát giáng nhanh và mạnh vào người, anh cứng đờ vì cảm xúc mù quáng ấy. Anh không muốn cô. Cô là người phụ nữ điên loạn.

Một nữ thần điên loạn xinh đẹp.

Anh hắng giọng.

Không thể nào.

“Hành động ấy hoàn toàn hợp lý.”

Anh chớp mắt. “Cô trèo ra đó bằng việc đi trên một thân cây đấy”, anh tạm dừng, sự cáu kỉnh lại lần nữa ẩn trong lời nói.

Cô không thể rời mắt khỏi thân cây kia. “Trông nó dường như rất vững chắc.”

“Cô đã ngã nhào xuống hồ.” Anh nghe thấy sự điên tiết trong giọng nói của mình.

“Tôi không nghĩ nó sâu như thế!”

“Không, tôi hình dung cô đã không nghĩ vậy.”

Cô bào chữa cho mình. “Ý tôi là, tôi chưa từng chạm trán với bất cứ cái hồ nào giống như thế.”

“Đó là bởi vì cô chưa từng đọ sức với bất kỳ cái hồ nào.”

Cô quay đầu nhìn anh. “Không ư?”

“Không.” Anh nói, hầu như không thể kìm nén sự cáu kỉnh. “Nó không phải là một cái hồ thực sự. Nó do con người tạo ra.”

Hai mắt cô mở to. “Sao cơ?”

Nó là vấn đề à?

“Vì tôi không sống lúc người ta làm việc đó nên tôi không thể nào đánh bạo đưa ra suy đoán.”

“Thế cứ coi như người Anh đã xây một cái hồ nhân tạo đi”, cô hất đầu nói với Carla, cô hầu gái cứ cười khúc khích nãy giờ.

“Và những người Ý đã ngã nhào xuống đó!”

“Tôi lấy lại cái nón của mình!”

“À… điều đấy khiến tất cả trở nên hợp lý hơn. Cô biết bơi không?”

“Tôi có biết bơi không ư?”, cô hỏi và anh có đôi chút thích thú khi làm cô mếch lòng. “Tôi lớn lên bên bờ Adige! Một dòng sông tự nhiên.”

“Ấn tượng đấy”, anh nói, mặc dù chẳng cảm thấy chút ấn tượng gì. “Vậy nói tôi nghe nào, cô đã từng bơi ở dòng sông đó hay chưa?”

“Dĩ nhiên là có! Nhưng tôi không mặc…”, cô vẫy tay ngụ ý nói đến bộ váy, “… bộ đồ mười sáu lớp vải thế này!”.

“Tại sao không?”

“Bởi vì tôi không bơi khi mặc một bộ đồ có tới mười sáu lớp vải!”

“Không sao?”

“Không!”

“Tại sao chứ?” Bây giờ anh đã nắm được cô.

“Bởi vì ngài sẽ bị dìm chết!”

“À”, anh nói với giọng đầy ngạc nhiên. “Xem nào, ít nhất ngày hôm nay chúng ta đã học được thứ gì đấy.”

Cô nheo mắt và anh có cảm giác rõ ràng là cô muốn đá mình. Tốt thôi. Anh cảm thấy thêm vững vàng khi biết rằng cô đã bị chọc đến điên tiết lên.

Lạy Chúa. Cô gần như đã chết đuối.

Anh mắng nhiếc bản thân vì đã cho phép người phụ nữ Ý đầy cảm xúc và sôi nổi này chỉ đạo buổi chiều của mình, biết rằng mình đáng lẽ nên ở nhà, sống một cuộc đời có kỷ luật. Trong cả cuộc đời, anh chưa từng quá mức sợ hãi như khi đi qua sườn đồi và thấy hoạt cảnh kinh hoàng phía dưới: Cô hầu gái kia đang la hét yêu cầu sự giúp đỡ, mặt hồ gợn sóng lăn tăn không lẫn vào đâu và mảnh vải màu xanh sapphire đánh dấu nơi Juliana đang chìm xuống.

Anh chắc rằng mình đã đến quá trễ.

“Tôi đã nói với ngài.” Lời nói của cô ngăn suy nghĩ của anh lại. “Tôi có lý do để đi ra ngoài đó. Nếu không có cơn gió cùng thứ đồ nặng nề này tôi sẽ ổn cả thôi.”

Như thể để nhấn mạnh điểm vừa nói, gió lại nổi lên và hàm răng của cô bắt đầu va lập cập vào nhau. Cô vòng tay quanh người và đột nhiên trông cô quá… nhỏ bé. Và nhợt nhạt. Hình ảnh này hoàn toàn trái ngược với những gì anh nghĩ về cô, rạng rỡ, táo bạo và rất vững vàng. Ngay tại thời điểm này, cơn tức giận hoàn toàn bị chế ngự bởi mong mỏi ban sơ muốn dùng cơ thể của mình ôm lấy cô cho đến khi cô ấm trở lại.

Dĩ nhiên, anh không thể làm thế.

Bọn họ có khán giả – và tiếng trò chuyện huyên thuyên sẽ đủ lớn mà không cần anh châm thêm dầu vào lửa.

Anh khẽ nguyền rủa và âm thanh đó biến mất trong làn gió khi anh tiến về phía cô, không thể ngăn bản thân khỏi việc kéo gần khoảng cách giữa họ. Anh xoay người cô lại để chắc rằng mình hứng chịu toàn bộ cơn gió lạnh kia – bảo vệ cô khỏi gió rét lạnh buốt.

Giá như anh có thể bảo vệ mình tránh khỏi tác động của cô.

Khi nói, anh biết lời nói của mình quá mức thô lỗ. Biết rằng chúng sẽ khiến người ta đau nhói “Tại sao cô cứ phải luôn luôn thử thách tôi cơ chứ?”

“Ngài biết mà, tôi quan tâm. Tôi quan tâm đến việc ngài nghĩ gì.”

“Tại sao chứ?”

“Bởi vì ngài mong đợi tôi thất bại. Mong đợi tôi gây ra sai lầm. Thiếu thận trọng. Tự hủy hoại bản thân.”

“Tại sao cô không chứng minh là tôi sai?”

“Ngài không thấy sao? Tôi đang chứng minh điều đó. Nếu tôi lựa chọn sự liều lĩnh thì thất bại nằm ở đâu? Nếu tôi chọn nó cho bản thân mình thì ngài không thể ép buộc nó lên tôi.”

Một khoảng im lặng kéo dài. “Éo le thay, điều đó lại hợp lý.”

Cô khẽ nở nụ cười buồn. “Giá như tôi thực sự muốn nó theo cách ấy.”

Lời nói kết thúc tranh luận và hàng trăm câu hỏi xuất hiện trong tâm trí anh truóc khi cô run lên. “Cô đang lạnh cứng.”

Cô ngước nhìn và anh nín thở trước đôi mắt xanh rạng rỡ kia. “Ng… ngài không… bị thế sao?”

Anh thậm chí không thấy lạnh. Cả người anh đang nóng lên. Quần áo của cô ướt sũng, tóc tai tán loạn và đáng lý ra trông cô phải giống như một đứa bé bẩn thỉu vừa trải qua trận tắm mưa. Thay vào đó, trông cô thật lôi cuốn. Quần áo ôm lấy cơ thể để lộ ra những đường cong mê người, nước chỉ càng nhấn mạnh những đường nét quyến rũ của cô – gò má cao, đôi mắt xanh to tròn với hàng mi dài cong vút, nước da trắng như sứ. Anh dõi theo một giọt nước rơi từ cổ xuống cái hõm nơi xương quai xanh của cô và anh khao khát dùng lưỡi nếm lấy nó.

Cô còn sống.

Và anh muốn cô.

Tạ ơn Chúa, cô run rẩy lần nữa trước khi anh có thể hành động theo khao khát không được chấp nhận kia.

Anh phải đưa cô về nhà trước khi cô bị viêm phổi.

Hay trước khi anh hoàn toàn trở nên điên loạn.

Anh xoay người về phía cô hầu gái. “Cả hai đến đây bằng xe ngựa chứ?”, anh nói nhanh bằng tiếng Ý.

“Không, thưa Đức ngài.”

“Tôi sẽ đưa cô chủ của cô về bằng cỗ xe song mã của tôi, như thế nhanh hơn. Gặp lại cô ở Dinh thự Ralston.” Anh giữ lấy khuỷu tay của Juliana và bắt đầu hướng cô về phía sườn dốc gần nhất.

“Ng…. ngài khẳng định rằng cô bé sẽ làm theo mệnh lệnh của ngài sao?” Juliana hỏi, giọng ám chỉ rằng suy nghĩ kia thật lố bịch. Anh phớt lờ cô, thay vào đó nhìn vào mắt của người hầu gái.

“Vâng, thưa Đức ngài.” Cô ta khẽ nhún gối chào và vội rời đi.

Anh quay sự chú ý trở lại với Juliana lúc này đang quắc mắt cau có.

Sự cáu kỉnh của cô mang lại nhận thức cho anh. Và cả sự tức giận. Đêm qua và sáng hôm nay, hành động bốc đồng đã đe dọa đến thanh danh của cô. Còn chiều nay, nó đe dọa đến cả tính mạng của cô nữa.

Anh sẽ không làm thế.

Họ cùng đi một đoạn trong im lặng trước khi anh cất tiếng nói. “Cô có thể đã mất mạng.”

Cô do dự trong giây lát ngắn ngủi và anh nghĩ có thể cô sẽ xin lỗi lần nữa. Sẽ hoàn toàn không có lý do chính đáng.

Anh nhận thấy hai vai cô căng ra và sống lưng vươn thẳng. “Nhưng tôi không chết.” Cô thử cười điệu nhưng thất bại. “Mười hai mạng sống, nhớ chứ?”

Lời nói đó đầy rẫy thách thức – với anh, với tự nhiên, với chính định mệnh. Và nếu như chúng không khiến anh quá mức giận dữ thế này, anh ắt hẳn đã tìm ra lý do để khâm phục tinh thần quật cường của cô.

Thay vào đó, anh muốn lắc mạnh người cô.

Anh kháng cự cơn bốc đồng đó.

Họ đi đến cỗ xe ngựa và anh nhấc cơ thể hiện đang run rẩy của cô lên xe, sau đó trèo vào ngồi cạnh.

“Tôi sẽ làm hư ghế xe của ngài mất.”

Sau tất cả, lời nói quá kỳ khôi của cô khiến anh bật cười. Anh ngừng nhấc dây cương và hướng ánh mắt hoài nghi về phía cô. “Việc cô quan tâm đến chiếc ghế bọc của tôi thật là hiếm có khi cô dường như ít để tâm đến những thứ quan trọng hơn.”

Hai hàng lông mày của cô nhướng lên một cách hoàn hảo. “Chẳng hạn là gì?”

“Chẳng hạn như bản thân cô.”

Cô hắt hơi và anh cất tiếng nguyền rủa. “Và bây giờ cô sẽ mắc bệnh nếu không giữ ấm, cô là một phụ nữ gàn dở.”

Anh với tay lấy tấm chăn phía sau và ấn mạnh vào người cô.

Cô cầm lấy nó và tự bao phủ bản thân. “Cảm ơn ngài”, cô nói một cách cương quyết trước khi ngó đi nơi khác và nhìn thẳng về phía trước.

Sau một lúc lâu, anh đánh xe ngựa và ước gì mình ít mạnh bạo hơn. Nhã nhặn hơn một chút.

Anh cảm thấy mình không có chút nhã nhặn nào. Và nghĩ mình không thể tập trung cư xử một cách lịch thiệp.

Họ rời khỏi Hyde Park trước khi cô nói và vì tiếng vó ngựa chạy trên đường trải sỏi khiến anh hầu như không thể nghe thấy. “Anh không cần nói với tôi theo kiểu tôi là kẻ dí dởm.”

Anh không thể kháng cự việc đáp trả. “Tôi tin ý của cô là kẻ ngu ngốc[1].”

[1] Ở đây Juliana nhầm lẫn giữa hai từ half-witty và half-witted.

Cô ngoảnh mặt đi và anh nghe thấy một tiếng nguyền rủa tức giận bằng tiếng Ý cất lên. Sau một lúc lâu, cô nói. “Tôi không lên kế hoạch nhảy xuống hồ tự tử.”

Sự hờn dỗi ẩn giấu trong giọng nói của cô và anh cảm thấy chút bứt rứt kèm thương cảm cho cô. Có lẽ anh không nên quá hà khắc như thế. Nhưng chết tiệt là anh không thể ngừng lại. “Dù có lên kế hoạch hay không, nếu như tôi không xuất hiện thì cô đã chết đuối rồi.”

“Nhưng ngài đã đến”, cô nói một cách đơn giản và anh nhớ lại việc cô ho sặc sụa, khạc ra nước và run rẩy nhẹ nhõm ngay khoảnh khắc sau khi được anh cứu, cô cũng đã thì thầm những từ ngữ kia. Ngài đã đến.

Anh đã không định đến.

Anh quẳng tờ giấy ghi lời nhắn táo bạo của cô vào thùng đựng giấy vụn trong phòng làm việc, khéo léo ngụy trang để tất cả mọi người nghĩ rằng Hầu tước Ralston đã gửi bức thư đó.

Anh giả vờ như nó không có mặt ở đó khi đọc toàn bộ thư từ của mình.

Và thảo luận mớ giải pháp chưa được giải quyết với đối tác.

Và cả khi anh mở gói bưu phẩm mẹ đã gửi đến sau khi bà rời đi chưa được một tiếng đồng hồ – gói đồ đựng chiếc nhẫn đính ước chạm trỗ ngọc sapphire mà Nữ công tước Leighton bao đời đều đeo.

Thậm chí sau đó, khi anh đặt chiếc nhẫn lên bàn, trong tầm quan sát, mảnh giấy bị vo tròn kia vẫn chế nhạo anh, hình ảnh của Juliana hiện diện khắp nhà. Anh nhìn nơi nào cũng thấy bức thư của cô và tự hỏi cô sẽ làm gì nếu anh không đến.

Anh hình dung rằng cô sẽ không suy nghĩ chín chắn về việc tạo ra thêm một vụ bê bối – rồi mảnh giấy viết vội vàng táo bạo kia được thay bằng mái tóc quăn đen bóng tuyệt đẹp cùng đôi mắt xanh sáng lấp lánh của cô. Và họ ở trong phòng ngủ của anh…

Anh đã gọi chuẩn bị xe ngựa và đối với một người đàn ông đã xác định tránh xa cô thì tốc độ lao đi như thế là quá nhanh.

Và anh hầu như đã đến quá trễ.

Hai tay siết chặt lấy dây cương và hai con ngựa di chuyển khó khăn dưới lực căng đó. Anh buộc bản thân phải thư giãn.

“Không phải cô may mắn khi tôi đã có mặt ở đó sao? Tôi gần như không định đến. Cô gửi cho tôi một lời nhắn trơ tráo và ấu trĩ.” Anh không cho cô cơ hội trả lời, lời nói tiếp theo bùng lên sự cáu tiết. “Cô nghĩ gì mà lại lao đầu xuống cái hồ lạnh cóng đó?”

“Tôi không lao đầu xuống”, cô chỉ rõ. “Tôi bị ngã. Đó là một sai lầm. Mặc dù tôi cho rằng ngài chẳng khi nào mắc phải.”

“Không phải những sai lầm đe dọa đến tính mạng.”

“Thôi được. Chúng tôi không thể hoàn hảo như ngài.”

Cô đang dần thay đổi chủ đề và anh không cho phép nó xảy ra. “Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Một cuộc thẩm vấn để che giấu lời chỉ trích kia sao? Tôi không để ý đấy.”

Simon thấy bản thân thoải mái bởi sự hăng hái của cô. Anh liếc nhìn cô. “Hồ nước. Tại sao lúc đầu cô lại ra đó?”

“Tôi đã nói với ngài rồi. Tôi đuổi theo chiếc nón của mình.”

“Nón của cô à?”

“Tôi thích cái nón đó. Tôi không muốn làm mất nó.”

“Anh trai của cô sẽ mua cho cô cái nón mới. Tôi cũng sẽ mua cho cô một tá thứ nếu nó giữ tôi khỏi việc…”

Anh ngừng lại.

Khỏi việc chứng kiến cô gần như mất mạng.

“Tôi muốn cái đó thôi”, cô nói nhỏ. “Và tôi xin lỗi vì bắt ngài phải cứu tôi… hay chuyện ngài phải thay cái ghế bọc này… hoặc mua một đôi giày mới… hay bất cứ thứ gì mà tình trạng rắc rối của tôi đã gây ra cho ngài.”

“Tôi không nói…”

“Không, bởi vì ngài quá đứng đắn để không hoàn thành câu nói nhưng đó là những gì ngài sẽ nói, không phải thế sao? Ngài sẽ mua một tá nón nếu nó giúp ngài thoát khỏi rắc rối do tôi tạo ra phải không?”

Cô hắt hơi lần nữa.

Và âm thanh đó gần như khiến anh làm theo suy nghĩ của mình.

Anh gần như dừng xe ngựa, kéo mạnh cô về phía mình, phạt đòn vì cô đã chế nhạo và… khiến anh hoảng sợ.

Nhưng anh không làm thế.

Thay vì thế, anh dừng xe trước Dinh thự Ralston một cách lịch thiệp, mặc dù cơn tức giận và thịnh nộ đang khuấy động bên trong.

“Bây giờ chúng ta đã đến nơi”, cô nói một cách cáu kỉnh, “và vị trí cứu tinh nhàm chán của ngài có thể được chuyển giao cho người khác rồi.”

Anh buông dây cương và bước xuống xe, kìm lại việc sửa lại lời cô vừa nói – không thể để bản thân bị lôi xa hơn vào vòng xoáy cảm xúc mà dường như người phụ nữ này tạo ra bất cứ khi nào cô tới gần.

Đêm qua, cô đã gán cho anh là kẻ vô ơn.

Ngày hôm nay, suy nghĩ đó dường như hoàn toàn tức cười.

Ngay thời điểm anh đến chỗ cô, cô đã tự bước xuống và hướng đến cửa chính. Một người phụ nữ bướng bỉnh.

Anh nghiến răng khi cô đứng ở bậc thang trên cùng xoay lưng lại, nhìn xuống anh với dáng vẻ hoàn toàn tự tin của một nữ hoàng mặc cho quần áo ướt sũng lấm bẩn và tóc tai tán loạn. “Tôi xin lỗi đã gây phiền phức cho ngài, tôi chỉ hình dung hôm nay sẽ là một ngày hoàn hảo. Tôi sẽ cố gắng tránh để điều tương tự xảy ra trong tương lai.”

Cô nghĩ anh thấy phiền phức sao?

Chiều nay, anh có nhiều cảm xúc nhưng phiền phức không phải là một trong số chúng. Từ ngữ nhạt nhẽo đó chẳng đúng với những gì anh đang cảm nhận.

Tức giận, kinh hoàng và hoàn toàn rối loạn, đúng là thế. Nhưng bản thân anh không thấy phiền phức chút nào.

Toàn bộ chiều nay khiến anh muốn đánh một thứ gì đó. Thật mạnh.

Và anh cho rằng cuộc trò chuyện với anh trai cô sẽ tác động đôi chút trong việc đánh lui cơn bốc đồng kia.

Nhưng anh sẽ bị nguyền rủa nếu cô nhìn ra điều đó.

“Cứ xem xét việc cô làm”, anh nói với chất giọng thích sai khiến khi bắt đầu bước lên những bậc thang, loại bỏ cơn bốc đồng để cô lại đó, đứng ngay ngưỡng cửa và cách xa cô hết mức có thể. Anh sẽ nhìn cô bước vào trong. Và sau đó, điều duy nhất anh sẽ làm là cách xa cô. “Như tôi đã nói với cô ngày hôm qua, tôi không có thời gian cho những trò chơi của cô.”

Simon ở đây. Bên trong nhà. Cùng với anh trai cô.

Anh đã ở đây gần bốn mươi lăm phút.

Và họ không gọi cô đến.

Juliana rảo bước trong thư viện của Dinh thự Ralston, chiếc váy lót của bộ váy thạch anh tím quấn quanh hai chân.

Cô không thể tin việc không ai trong hai người bọn họ nghĩ rằng có thể cô thích được là một phần trong buổi trò chuyện về chuyến phiêu lưu chiều nay. Chút ít tức giận vì bất mãn, cô hướng đến cửa sổ, đứng nhìn ra Park Lane[2] và khoảng u tối của Hyde Park phía xa.

[2] Là một con đường hướng Bắc – Nam dọc theo ranh giới phía đông của Hyde Park, là một trong những nơi thời thượng từ thế kỷ XVIII. Phía đông con đường này chính là Mayfair.

Dĩ nhiên họ không gọi cô đến rồi. Cả hai là những kẻ độc đoán, khiến người khác phải tức điên lên và ở châu Âu, không thể tìm ra người nào hơn thế.

Một cỗ xe ngựa lớn đậu trước nhà, đèn xách sáng trưng, chờ đợi chủ nhân của nó bước ra. Biểu tượng của Leighton được trang trí trên cửa xe ngựa, một con chim ưng vẻ ngoài dữ dằn với bộ lông vũ phủ dài đến móng vuốt – không nghi ngờ việc đó là chiến lợi phẩm từ trận đánh.

Juliana dõi mắt nhìn theo. Việc lấy chim ưng làm biểu tượng cho Leighton mới phù hợp làm sao. Một loài vật lão luyện, cô độc và lạnh lùng.

Đầy tính toán và không chút đam mê.

Anh hầu như không quan tâm việc cô suýt chết, thay vào đó, anh cứu cô với sự cân nhắc lạnh lùng và không chút do dự đưa cô về nhà sau sự việc có thể là thương tâm nhất.

Đó không chính xác là sự thật.

Lúc ở trong công viên, anh dường như quan tâm chăm sóc cô.

Chỉ một lúc thôi.

Rồi anh dường như chỉ muốn thoát khỏi cô.

Và rắc rối mà cô gây ra.

Thô lỗ ký gửi cô tại sảnh chờ của Dinh thự Ralston và bỏ cô một mình đối mặt với anh trai, anh đã nói rất bình tĩnh. “Nói với Ralston tối nay tôi sẽ trở lại đây. Lau khô người đi.”

Dĩ nhiên anh đã trở lại – Leighton làm đúng như những gì đã nói – và cô cá rằng hai người đàn ông ở trong phòng làm việc của anh trai đang cười cô, cùng uống brandy hay scotch hoặc bất cứ đồ uống mà những gã đàn ông quý tộc đáng ghét hay dùng. Cô muốn đổ cả thùng to thứ chất lỏng đó lên đầu họ.

Cô chán ghét nhìn xuống bộ váy đang mặc. Juliana đã chọn nó vì anh, cô biết mình trông đáng yêu khi mặc màu tím. Cô muốn anh nhìn thấy điều đó. Muốn anh chú ý đến mình.

Và không phải vì vụ cá cược giữa họ.

Lần này, cô muốn anh hối tiếc về những gì đã nói với cô.

Tôi không có thời gian dành cho những trò chơi của cô.

Ngay từ đầu, nó đã là một trò chơi – bức thư, sự mời gọi hiển nhiên – nhưng khi cô rơi xuống hồ, khi anh cứu cô, bất cứ sự đùa nghịch nào đều theo chiếc nón kia mà biến mất xuống đáy hồ Serpentine.

Và khi anh ôm lấy cô trong vòng tay mạnh mẽ ấm áp, thì thầm những từ ngữ tiếng Ý – những thứ đó chân thật hơn bất cứ thứ gì khác cô từng cảm thấy trước đây.

Nhưng anh đã khiển trách cô, với tất cả sự lạnh lùng và không chút dao động, như thể toàn bộ tình tiết xảy ra kia làm lãng phí nhiều thời gian lẫn sức lực của anh.

Như thể cô không là gì ngoài một đống rắc rối.

Và cô cảm thấy không còn thích thú chơi đùa lâu hơn nữa.

Dĩ nhiên, cô sẽ chẳng bao giờ nói cho anh nghe điều đó. Điều đó sẽ chỉ khiến nụ cười thỏa mãn hiện trên gương mặt anh và trao cho anh nắm quyền kiểm soát – như mọi khi. Và cô không thể chịu đựng điều đó.

Thay vào đấy, cô kiên nhẫn chờ trong thư viện, kháng cự lại thôi thúc lao xuống phòng làm việc của anh trai và khám phá xem Leighton đã tường thuật bao nhiêu về hành động liều lĩnh của cô – và bao nhiêu rắc rối cô đã vướng vào.

Bên dưới, người đánh xe nhảy khỏi ghế và vội vã mở rộng cửa cho chủ nhân. Cô biết mình nên rời khỏi cửa sổ nhưng khi Leighton xuất hiện, mái tóc quăn vàng óng lấp lánh giây lát trong ánh sáng tỏa ra từ đèn xách trước khi biến mất bên dưới chiếc mũ.

Anh dừng lại trước cánh cửa để mở và cô không thể ngó đi nơi khác. Theo dõi là sự cám dỗ không thể cưỡng lại được. Anh quay qua nói chuyện với người đánh xe, so ngang vai tránh cơn gió thổi thốc những chiếc lá từ công viên nằm bên dưới chân và quất vào áo choàng. Một người đàn ông thấp kém hơn ắt hẳng sẽ tỏ thái độ với cơn gió dữ dội kia – co rúm người, mặt nhăn lại – nhưng không phải ngài Công tước Leighton vĩ đại. Thậm chí đến thiên nhiên cũng không thể khiến anh sao nhãng khỏi cách cư xử của mình.

Cô nhìn chuyển động của môi anh khi nói và tự hỏi anh đang nói điều gì, anh sẽ đi đâu. Cô ngả người về phía trước, trán gần như chạm vào ô kính lốm đốm, như thể nhích gần hơn một chút sẽ giúp cô nghe thấy những điều anh nói.

Người đánh xe gật đầu lần nữa, cúi thấp đầu và lùi lại giữ lấy cánh cửa.

Anh đang rời đi.

Công tước không cần bục nâng để trèo vào cổ xe ngựa đen khổng lồ, anh đủ mạnh mẽ để xoay xở mà không cần nó. Cô ngắm nhìn anh với đến tay cầm để nâng người lên, dù chỉ một lần, cô ước rằng anh sẽ không đạt được mục đích ấy, sẩy chân hay bất cứ thứ gì khác với dáng vẻ hoàn toàn thông thường.

Anh dừng lại và cô nín thở. Có lẽ hành động này không dễ dàng một chút nào. Anh xoay đầu. Và nhìn thẳng về phía cô.

Cô há hốc miệng và ngay lập tức lùi lại, cả người nóng lên vì xấu hổ trước ý nghĩ mình bị bắt gặp, liên tiếp theo đó là sự tức giận vì bản thân cảm thấy xấu hổ.

Người đáng lẽ nên thấy xấu hổ là anh, chứ không phải cô.

Anh là người đã lăng mạ cô chiều nay, là người đến nói chuyện với anh trai cô lúc tối và không yêu cầu gặp hay nói chuyện với cô.

Cô có thể bị ốm. Anh không quan tâm đến sức khỏe của cô hay sao?

Rõ ràng là không.

Cô sẽ không để anh xua đuổi mình. Xét đến cùng đây là nhà của cô. Cô có quyền nhìn ra ngoài cửa sổ. Việc ngó những cửa sổ thật khiếm nhã.

Ngoài ra, cô đã đánh cược mình sẽ giành chiến thắng.

Cô hít một hơi dài và trở lại chỗ của mình.

Anh vẫn ngước nhìn về phía cô.

Khi cô bắt gặp ánh mắt ấm áp mang màu hổ phách của anh, lấp lánh trong ánh sáng tỏa ra từ ngôi nhà, anh hống hách nhướng một bên mày, như thể khẳng định chiến thắng trong cuộc đấu thầm lặng của họ.

Sự phản kháng bùng lên, rực cháy và mạnh mẽ. Cô sẽ không cho phép anh giành chiến thắng.

Cô khoanh tay trước ngực trong dáng vẻ hoàn toàn không phù hợp cho một quý cô và nhướng mày, hy vọng khiến anh sửng sốt, sẵn sáng đứng đây cả đêm cho đến khi thoái lui.

Tuy nhiên, khi ngó xuống, cô không tìm thấy sự ngạc nhiên nơi anh. Một thứ gì đó ánh lên trên đường nét góc cạnh của khuôn mặt khi anh nhìn cô – một thứ gì đó gần như là thích thú – trước khi xoay người, với sự chính xác tuyệt đối, nâng người bước vào xe ngựa.

Cô không hề di chuyển khi người đánh xe đóng cửa, che ngài Công tước khỏi tầm nhìn. Cô thầm hy vọng rằng anh đang nhìn mình từ phía sau cửa xe tối om kia lúc cô thốt ra một tràng cười lảnh lót.

Bất kể anh có cho phép anh không, cô đã thắng.

Và cảm giác đó thật tuyệt vời.

“Juliana? Chị vào được chứ?”

Cô ngưng cười khi chị dâu bước vào phòng, liếc nhìn xung quanh trước khi mở cánh cửa rộng ra. Juliana xoay người bước tới trước, buông hai tay và nhanh chóng thả mình ngồi trên chiếc ghế dài rộng đặt gần cửa sổ. “Dĩ nhiên là được ạ. Em…” Cô vẫy tay gạt đi. “Không gì quan trọng cả. Có gì không chị?”

Callie bước tới chỗ Juliana, nụ cười nửa miệng hiện trên mặt. “Chị đến để xác nhận rằng em khỏe và nghe như thể em đã phục hồi lại sau chuyến phiêu lưu của mình. Chị rất mừng vì em được an toàn”, chị ấy nói thêm, cầm lấy tay Juliana. “Chị chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nói điều này nhưng tạ ơn Chúa vì Công tước Leighton đã có mặt.”

Juliana không bỏ sót sự khô khốc trong tông giọng của chị dâu. “Chị không thích ngài ấy.”

“Công tước ấy hả?” Callie ngồi cạnh Juliana, mắt chớp chớp. “Chị không biết ngài ấy. Thực sự là không.”

Juliana nhận ra chị dâu đang cố tình lẩn tránh câu trả lời. “Nhưng…?”

Callie cân nhắc lời của mình trong một lúc lâu trước khi nói. “Chị sẽ nói rằng ngài ấy – và mẹ của ngài ấy nữa – dường như luôn kiêu ngạo, hống hách và vô cảm theo cách khiến ngài ấy dường như có vẻ thiếu lòng trắc ẩn. Theo hiểu biết của chị, ngài ấy chỉ có hứng thú với một thứ duy nhất – thanh danh của mình. Chị chẳng bao giờ để ý đến những người có quan điểm cứng nhắc như thế.” Chị ấy tạm dừng rồi thú nhận, “Không. Chị không thích ngài ấy. Cho đến tận hôm nay. Sau khi ngài ấy cứu em, chị nghĩ mình sẽ đánh giá lại ngài Công tước.”

Tim Juliana đập thình thịch khi cân nhắc những lời nói của chị dâu.

Ngài ấy chỉ có hứng thú với một thứ duy nhất – thanh danh của mình.

“Chị nghĩ mình sẽ tổ chức một bữa tiệc tối”, một khoảng im lặng xuất hiện sau lời thông báo đó, cho đến khi Callie nói tiếp. “Em muốn biết tại sao chị làm thế không?”

Juliana thoát khỏi những suy nghĩ của mình. “Ắt hẳn chị phải có một lý do nào đó hơn chuyện ‘Đây là London và chúng ta có phòng ăn’?”

“Em sẽ trả giá vì điều đó đấy.” Callie mỉm cười. “Chị nghĩ chúng ta nên cảm ơn ngài Công tước vì đã cứu em. Và, nếu chúng ta mở rộng danh sách khách mời bao gồm một nhóm những quý ngài đủ tư cách…”

Juliana rên rỉ và nhận ra kế hoạch của chị dâu. “Ôi, Callie, làm ơn… nó quá rối rắm.”

Callie vẫy tay gạt đi. “Vô lý. Khi chúng ta nói chuyện thế này, sự kiện kia đang lan khắp London. Nếu muốn giảm bớt sự thổi phồng cường điệu, chúng ta phải nắm quyền làm chủ sự thật. Thêm nữa, chị nghĩ việc tỏ ra chút lòng biết ơn với người đã cứu mạng em là quan trọng, không phải thế sao?”

“Nhưng chúng ta phải làm thế trước hiện diện của phân nửa người dân London ư?”

Callie phá lên cười. “Thực sự không đến nửa số dân London đâu, Juliana. Chưa tới mười hai người khác dự tiệc thôi.”

Juliana biết về Callie đủ rõ để hiểu rằng cô không thể thắng chị ấy.

“Một lợi ích nữa, em biết sao không, việc Công tước về phe ta sẽ không tổn hại gì. Tình bạn của ngài ấy chỉ làm em thêm phần thu hút ánh mắt của những người đàn ông khác trong giới thượng lưu.”

“Và nếu em không muốn thu hút họ thì sao?”

Callie mỉm cười. “Em đang nói là mình muốn thu hút Công tước ư?”

Juliana biết chị dâu cố tình hiểu lầm. Nhưng cô cảm thấy hai gò má mình hồng lên. Cô nhìn chị dâu bằng ánh mắt kiên nhẫn với hy vọng thoát khỏi sự chú ý. “Không.”

Callie hít một hơi dài. “Juliana, mọi người không ép buộc em kết hôn nhưng việc em gặp gỡ một vài người đàn ông sẽ chẳng tổn hại gì. Một ai đó em thích. Một ai đó em muốn cùng đồng hành.”

“Chị vẫn đang cố gắng làm điều này trong nhiều tháng qua. Nhưng chẳng ích gì.”

“Về mặt này, em sẽ gặp một ai đó khiến em bị thu hút.”

“Có lẽ. Nhưng anh ta có thể không bị em cuốn hút.”

Anh ta có thể sẽ nhận thấy cô là thứ rắc rối.

“Dĩ nhiên anh ta sẽ bị em lôi cuốn. Em xinh đẹp, thú vị và tuyệt vời. Chị cũng mời anh Benedick đấy.”

Bá tước Allendale là anh trai của chị Callie. Juliana ngạc nhiên. “Tại sao chị lại nói điều ấy với thái độ đó?”

Nụ cười của Callie quá mức rạng rỡ. “Không có lý do gì cả. Em không thích anh ấy sao?”

“Em có…” Juliana nheo mắt. “Callie, làm ơn đừng mai mối cho em nữa. Em không phù hợp với những người đàn ông như ngài Benedick. Hay bất cứ ai khác.”

“Chị đâu có mai mối!” Tiếng phản bác thật lớn. Và không thật. “Chị chỉ đơn thuần nghĩ em sẽ thích có một người quen hiện diện. Hoặc là hai.”

“Em cho rằng việc đó sẽ không quá tệ.”

Callie trở nên lo lắng. “Juliana, ai đó đã cư xử khiếm nhã với em sao?”

Cô lắc đầu. “Không. Tất cả bọn họ đều vô cùng lịch sự. Rất tử tế. Những người Anh hoàn hảo không chê vào đâu được. Nhưng họ cũng thể hiện rõ một việc em không phải là… người họ tìm kiếm để bầu bạn.”

“Để làm vợ”, Callie nhanh chóng sửa lại. “Bầu bạn là một điều khác cơ.”

Bầu bạn có thể là hành động chính xác mà tất cả người dân London – ngoại trừ gia đình cô – đang mong cô giả vờ làm. Họ không thể lấy một người tạo ra quá nhiều bê bối làm vợ. Dù Juliana không thích lời nói đó đến thế nào đi nữa. Cô lắc đầu. “Callie, ngay từ đầu em đã nói… từ ngày em đến nước Anh… hôn nhân không phù hợp với em.”

Và nó không phải vậy.

“Vô lý”, Callie nói, gạt bỏ tư tưởng đó. “Tại sao em lại nghĩ như thế chứ?”

Bởi vì con gái của Nữ hầu tước Ralston chính xác không phải là người vợ trong mơ của bất cứ người đàn ông nào.

Dĩ nhiên, cô không thể nói thế.

Cánh cửa thư viện mở ra đã cứu cô khỏi việc trả lời câu hỏi kia.

Bước vào, Ralston thấy cả hai đang ngồi trên ghế dài đặt gần cửa sổ và Juliana quan sát cách anh trai say sưa ngắm nhìn vợ, nét mặt anh dịu dàng hẳn, tình yêu thể hiện một cách rõ ràng.

Cô không thể phủ nhận rằng việc có được điều như thế sẽ tuyệt vời biết bao.

Chỉ là cô không thể phí thời gian để ao ước điều ấy.

Ralston bước tới, cầm lấy tay của Callie, khẽ hôn lên những ngón tay của chị ấy. “Anh đang đi tìm em.” Anh quay sang Juliana. “Và cả em nữa, em gái.”

Callie nhìn Ralston. “Em nói với em gái anh rằng con bé thật xinh đẹp.”

Trông anh có vẻ ngạc nhiên. “Dĩ nhiên rồi. Giá như con bé cao hơn chút nữa, con bé sẽ là hình mẫu chuẩn đấy.”

Cô phá lên cười vì lời nói đùa thiếu hài hước đó. Cô cao hơn phân nửa đàn ông ở London này. “Một lời than phiền quen thuộc đấy ạ.”

“Gabriel, em nói nghiêm túc mà”, Callie sẽ không để cho anh em cô lẩn tránh việc này. “Em ấy nghĩ mình không thể kiếm được một ông chồng.”

Hai hàng lông mày của anh trai cô chau lại. “Tại sao không?”, anh hỏi vợ.

“Em không biết! Bởi vì sự bướng bỉnh chảy trong huyết quản của em ấy chăng?”

Anh giả vờ xem xét lời khẳng định kia. “Có lẽ. Anh chắc mình cũng không thể kiếm được một người chồng.”

Juliana cười toe toét. “Đó là bởi vì anh quá cao.”

Một bên miệng anh nhếch lên. “Thực sự có thể lắm.”

Callie phát ra âm thanh nhỏ thể hiện sự bực tức. “Thật không thể chịu được cả hai người! Em phải đi xem bữa tối đây. Anh…”, chị ấy chỉ một ngón tay vào chồng, sau đó chỉ Juliana, “… nói chuyện phải quấy với em ấy đi.”

Khi cánh cửa đóng lại phía sau Callie, Ralston xoay người về phía Juliana.

“Làm ơn đừng bắt em thảo luận về nó.”

Anh gật đầu. “Em cũng nhận ra rằng cô ấy sẽ không từ bỏ chuyện này đâu. Em sẽ phải tìm được lý do chính đáng giải thích tại sao mình không muốn kết hôn, hoặc là sẽ phải thảo luận về nó suốt cả cuộc đời.”

“Em có lý do chính đáng.”

“Không nghi ngờ gì em nghĩ là mình có.”

Cô quắc mắt vì lời nói bóng gió ngụ ý cô thực sự không có lý do chính đáng cho việc không muốn kết hôn.

“Em sẽ vui khi biết rằng anh đã không quyết định nhốt em trên gác mái cả đời để tránh em thực hiện những chuyến phiêu lưu của mình”, anh nói, thay đổi chủ đề. “Nhưng đừng cho rằng nó không xảy ra. Hãy cẩn thận, Juliana.” Lúm đồng tiền của anh hiện lên. “Anh thấy bản thân thực sự thích có một cô em gái như thế.”

Lời nói của anh trai làm cô ấm lòng. Cô cũng thực sự thích có một người anh như vậy. “Em không cố ý gây ra rắc rối.”

Anh nhướng mày.

“Không phải lúc nào cũng thế. Không phải trong chiều nay.” Ngoại trừ những lần cô cố ý tạo ra rắc rối. Chỉ là không phải loại rắc rối mà anh trai cần biết. “Không phải loại rắc rối với cái kết nằm chết chìm dưới đáy hồ”, cô khẳng định.

Anh đi đến tủ búp phê và rót cho mình ly rượu scotch, sau đó ngồi bên cạnh lò sưởi, ra hiệu cho cô đến ngồi cùng.

Khi cô kéo ghế ngồi đối diện, anh nói. “Không, em chỉ chủ ý tạo ra loại rắc rối kết thúc bằng việc để phân nửa số dân London chứng kiến.”

Cô định mở miệng để bác bỏ luận điểm đó nhưng anh đã nói tiếp. “Đừng nói với anh điều ngược lại, Juliana. Em nghĩ chỉ có mái tóc đen cùng đôi mắt xanh khiến chúng ta được xem là anh em sao? Em nghĩ anh không biết cảm giác bị ngắm nhìn mọi chuyện, chứng minh mình giống từng inch những gì họ trông mong thế nào ư?”

Sự im lặng kéo dài. “Nó khác.”

“Không có gì khác.”

“Họ không nghĩ anh sẽ giống như bà ấy.”

Anh chẳng giả vờ hiểu sai ý cô. “Em không giống bà ta.”

Làm thế nào anh trai có thể biết điều đó?

Anh ngả người về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, đôi mắt xanh không dao động. “Anh biết. Anh biết bà ta là người thế nào. Bà ta lạnh nhạt. Thiếu lòng trắc ẩn. Cắm sừng lên đầu chồng. Bỏ rơi con mình… đến hai lần. Em không phải thế.”

Cô muốn tin anh.

“Nhưng bà ấy thích tạo ra những vụ bê bối.”

Anh khẽ cười. “Không giống nhau chút nào. Em là người sôi nổi và lôi cuốn. Đúng thế. Em bướng bỉnh và khiến người khác tức điên lên khi muốn nhưng em không thích tạo ra những vụ bê bối.”

Sáng nay, tại Hyde Park, cô đã tạo ra bê bối. Đêm trước ở ban công cũng thế. Nếu biết cô đã thực hiện vụ đánh cược hai tuần đam mê với Công tước, Ralston sẽ rất tức giận.

Đúng, cô là một kẻ tạo ra sự hổ thẹn.

Đơn giản là anh trai cô không biết điều ấy thôi.

“Hôm nay em đã ngã xuống hồ Serpentine.”

“Ừ, nó không thường xảy đến với những phụ nữ ở London. Nhưng nó được xem là một thử thách hơn một vụ bê bối. Và nếu em ngừng khiến bản thân lao vào chỗ chết…” Anh nhỏ giọng dần và ngừng lại, im lặng diện diện gữa họ. “Bà ta là kẻ thích tạo ra tai tiếng. Một dạng tai tiếng mà gia đình không thể khôi phục lại thanh danh của mình. Em không giống bà ta. Không giống một chút nào.”

“Leighton nghĩ em như thế.”

Đôi mắt Ralston tối lại. “Leighton đã so sánh em với mẹ của chúng ta sao?”

Cô lắc đầu. “Không phải thế. Nhưng ngài ấy nghĩ em là mối nguy hiểm cho thanh danh của những người xung quanh em.”

Ralston vẫy tay gạt bỏ ý tưởng đó. “Trước hết, Leighton là một con lừa và đã là như thế kể từ khi hắn ta còn mặc quần lót.” Juliana không thể ngăn mình cười khúc khích và Ralston nhoẻn miệng cười trước âm thanh đó. “Thứ hai, hắn ta quá bảo thủ. Luôn là vậy. Và thứ ba…”, anh gượng cười, “… Anh đã chịu nhiều luồng dư luận vì thanh danh của mình và chúng ta vẫn được mời đến những bữa tiệc đấy thôi?”

“Có thể tất cả mọi người chỉ đang chờ chúng ta gây ra cảnh tượng gì đó.”

Anh tựa lưng vào ghế. “Có thể.”

“Tại sao ngài ấy lại quá thận trọng như thế?”

Câu hỏi đó được thốt ra trước khi cô có thể ngăn lại và ngay lập tức thấy hối tiếc. Cô không muốn anh Ralston nhận ra mình quan tâm đến Công tước.

Không phải là gì ngoài hứng thú thoáng qua.

Nhưng nó lại trái ngược.

Ralston dường như không chú ý. “Hắn ta luôn thế. Kể từ khi bọn anh còn là những tên nhóc cơ. Ở trường, hắn không thể nói một câu mà không đề cập đến chuyện hắn là người thừa kế tước công. Luôn cứng ngắc, đúng mực và tất cả vì tước hiệu. Anh luôn nghĩ cách cư xử của hắn thật lố bịch. Tại sao phải gánh vác những trách nhiệm của một tước vị nếu em không sẵn lòng tận hưởng những lợi ích mà nó mang lại?”

Anh nhìn vào mắt cô, thật sự bối rối bởi ý nghĩ về cảm giác trách nhiệm đối với việc mang tước hiệu và Juliana không thể làm gì ngoài việc cười toe toét. Bản chất bên trong của anh trai cô là một kẻ trác táng. Tuy nhiên, bây giờ khi đã kết hôn, anh là một tên trác táng đã bị thuần hóa.

Im lặng buông xuống và Juliana kìm nén không thúc ép anh trai thêm.

“Callie muốn mời ngài ấy đến ăn tối. Để cảm ơn. Một cách công khai.”

Anh suy nghĩ trong một lát. “Nghe có vẻ hợp lý đấy.”

“Cùng với sáu anh chàng độc thân đủ tư cách khác.”

Anh nhìn cô đầy thông cảm. “Em thực sự không tin anh có thể thay đổi được vợ mình đó chứ?”

“Không, em không nghĩ thế.” Cô tạm dừng. “Chị ấy nghĩ việc có quan hệ thân thiết với Công tước sẽ giúp ích cho thanh danh của em.”

“Có thể cô ấy đúng. Anh không thể nói mình thích người đàn ông đó nhưng hắn có tác động đến tầng lớp thượng lưu.” Một bên môi anh nhếch lên thành nụ cười nửa miệng. “Một điều anh chưa bao giờ có thể làm.” Thinh lặng một lần nữa phủ xuống và cả hai đều lạc trong suy nghĩ của riêng mình. Cuối cùng, Ralston cất tiếng. “Anh sẽ không giả vờ xem ý kiến của họ không là vấn đề, Juliana. Anh ước bọn họ không bàn tán nhưng dĩ nhiên họ vẫn làm. Nhưng anh thề với em. Em không giống bà ta.”

Cô nhắm mắt lại. “Em muốn tin anh lắm.”

“Nhưng chính em cũng tin họ.”

Hai mắt cô mở to. Làm thế nào anh biết điều đó.

Một nụ cười ngượng lướt qua mặt anh. “Em quên rồi sao, em gái. Anh đã từng ở vào vị trí của em. Anh muốn cho tất cả bọn họ thấy anh hơn hẳn họ, suốt thời gian đó anh đã sợ rằng mình thực sự như họ nghĩ.”

Chính nó. Đó cũng là cảm giác của cô.

“Với anh nó khác”, Juliana nói và ghét sự hờn dỗi trong giọng mình.

Anh hớp một ngụm rượu. “Đúng. Bây giờ thôi.”

Bởi vì anh là một Hầu tước.

Bởi vì anh là người Anh.

Bởi vì anh là đàn ông.

“Bởi vì anh là một trong số họ.”

“Cắn lưỡi em đi!”, anh nói. “Đó là một sự lăng mạ!”

Cô không thấy nó hài hước, mà là tức giận.

“Juliana, có sự khác biệt đối với anh bởi vì bây giờ anh biết có người mong đợi anh thể hiện nhiều hơn. Anh biết rằng mình muốn nhiều hơn thế.”

Cô hiểu ý nghĩa lời nói của anh. “Đó là chị Callie.”

Anh gật đầu. “Anh không muốn tập trung đương đầu với những trông mong của họ bởi vì anh đã quá tập trung hoàn thành mong đợi của cô ấy.”

Cô không thể làm gì ngoài việc mỉm cười. “Ngài Hầu tước Ralston xấu xa, kẻ phóng đãng thâm căn cố đế, đã bị hạ gục bởi tình yêu.”

Anh nhìn vào mắt cô với tất cả sự nghiêm túc. “Anh không nói em phải kết hôn, Juliana. Trái lại, nếu em thích sống độc thân, Chúa biết em có đủ tiền để sống hết quãng đời còn lại. Nhưng em phải tự hỏi bản thân em nghĩ cuộc sống của mình sẽ là gì.”

Cô định mở miệng trả lời anh trai nhưng chỉ nhận ra mình không có câu trả lời. Cô chưa từng nghĩ nhiều đến thế – chưa từng kể từ khi cha cô mất và tất cả mọi thứ thay đổi. Ở Ý, cô cho rằng hôn nhân và gia đình là việc không cần bàn tới… nhưng đó là do cô chưa bao giờ thực sự suy xét quá nhiều. Nhưng tại đây, ở Anh…

Ai sẽ muốn cô?

Không biết những suy nghĩ của cô, Ralston đứng dậy, kết thúc cuộc trò chuyện với ý muốn sau cùng. “Anh chưa từng nghĩ sẽ nói điều này, nhưng tình yêu không tệ như em nghĩ đâu. Nếu nó đến với em, anh hy vọng em sẽ không để vuột mất nó.”

Cô lắc đầu. “Em hy vọng nó không đến với mình.”

Một nụ cười hiện ra. “Em biết không, anh đã nghe câu đó trước đây. Anh đã nói… Nick cũng nói… nhưng dường như người nhà St. John không thể tránh nó.”

Nhưng em thực sự không phải một người mang họ St. John.

Cô không nói ra.

Cô thích sự ảo tưởng hơn.

Bình luận
720
× sticky