Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Seduce Me At Sunrise

Chương 7

Tác giả: Lisa Kleypas

Tầng ba, phòng số hai mươi mốt.

Win kéo chiếc mũ trùm đầu của chiếc áo choàng lên quá đầu, che mặt lại khi nàng đi dọc theo hành lang yên ắng. Tất nhiên là nàng phải đi tìm Merripen. Nàng đã đi quá xa rồi. Nàng đã băng qua nhiều dặm đường trên đất liền, cả một đại dương, và hãy nghĩ xem, nàng đã trèo lên gần một ngàn bậc thang trong phòng tập thể dục của phòng khám, tất là là để đến được với anh. Giờ đây họ đang ở trong cùng một tòa nhà, nàng khó có thể sớm kết thúc cuộc hành trình của mình được.

Ở phía cuối mỗi hành lang của khách sạn đều được bố trí một dãy những ô kính lấy sáng để ánh sáng mặt rời rọi sáng căn nhà vào ban ngày. Win có thể nghe thấy một điệu nhạc đâu đó sâu trong khách sạn. Hẳn là đang có một bữa tiệc riêng tư ở phòng khiêu vũ, hay một sự kiện trong căn phòng ăn nổi tiếng. Harry Rutledge được gọi là chủ khách sạn cho các nhà quý tộc, chào đón những người nổi tiếng, quyền lực và sang trọng đến với ngôi nhà của anh ta.

Nhìn qua những con số mạ vàng trên mỗi cánh của, Win cuối cùng cũng tìm thấy số 21. Bụng nàng quặn lại, và mỗi múi cơ siết chặt đầy lo âu. Nàng cảm thấy mồ hôi lấm tấm trên trán mình. Lóng ngóng một chút với đôi găng tay, nàng xoay xở cởi chúng ra và nhét vào túi áo choàng. Nàng run rẩy ghõ cửa bằng khớp ngón tay. Và nàng chờ đợi trong sự im lặng đông cứng, tim chùng xuống, khó thở vì kích động. Nàng vòng cánh tay quanh mình bên dưới tấm áo choàng che phủ. Nàng không chắc chắn đã bao lâu trôi qua, chỉ biết rằng dường như là vĩnh cửu trước khi cánh cửa được vặn khóa và mở ra. Trước khi nàng có thể ngước lên, nàng nghe thấy giọng nói của Merripen. Nàng đã quên nó trầm và đục như thế nào, quên rằng nó dường như đã chạm tới đáy lòng nàng ra sao.

– Tôi không yêu cầu một phụ nữ tối nay.

Từ cuối cùng đó chặn đứng câu trả lời của Win lại. “Tối nay” ám chỉ rằng anh đã thực sự yêu cầu một người phụ nữ vào những đêm khác. Và dù cho Win rất trong sáng, nàng chắc chắc hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra khi một người phụ nữ được gọi đến với một người đàn ông ở khách sạn. Não nàng đầy những ý nghĩ. Nàng không có quyền gì để phản đối nếu như Merripen muốn một người phụ nữ phục vụ mình. Anh không thuộc về nàng. Họ đã không hề hứa hẹn hay chấp thuận. Anh chẳng có nghĩa vụ phải trung thành với nàng. Nhưng nàng không thể không thắc mắc… có bao nhiêu người phụ nữ? Bao nhiêu đêm rồi?

– Không sao – anh nói sống sượng – tôi có thể dùng cô. Vào đi.

Một bàn tay ta vươn ra nắm lấy vai Win, kéo mạnh nàng qua lò sưởi mà không hề cho nàng có cơ hội phản kháng. Tôi có thể dùng cô? Giận dữ và sửng sốt chạy qua nàng. Nàng không biết phải làm hay nói gì cả. Không hiểu sao dường như là không thích hợp khi chỉ đơn giản bỏ mũ trù đầu ra và khóc. Thật ngạc nhiên! Merripen đã nhận lầm nàng là một cô gái điếm, và giờ đây giây phút gặp lại mà nàng từng mơ ước trong một thời gian dài trở thành một trò hề.

– Tôi cho rằng họ đã nói cho cô biết rằng tôi là một người Gypsy rồi – anh nói.

Với khuôn mặt vẫn được che khuất dưới chiếc mũ trùm đầu, Win gật đầu.

– Và chuyện đó không có vấn đề gì với cô chứ?

Win xoay xở để lắc đầu một cái.

Có một tiếng cười nhẹ, không hề đùa cợt nghe không giống Merripen chút nào – Dĩ nhiên là không rồi. Miễn là tiền vẫn đủ.

Anh bỏ nàng lại trong giây lát, sải chân về phía cửa sổ để kéo tấm rèm bằng nhung nặng nề che khuất những ánh đèn mờ ảo của London. Một chiếc đèn bật lên soi sáng sự căn phòng mờ tối. Win nhanh chóng nhìn lướt qua anh. Đó là Merripen… nhưng như Amelia nói, anh đã thay đổi rồi. Anh đã sụt cân, có lẽ là cả một stone (*). Anh to lớn, rắn chắc, gần như xương xẩu. Cổ áo sơ mi của anh mở ra, để lộ bờ ngực rám nắng không có lông, đường cong láng bóng của những múi cơ khỏe mạnh. Đầu tiên nàng nghĩ rằng đó là ảo giác do ánh đèn, sự rắn chắc của bờ vai rộng lớn và bắp tay anh. Trời ơi, anh đã trở nên thật mạnh mẽ. Nhưng không có gì trong những điều đó làm nàng ngạc nhiên và sửng sốt nhiều như khuôn mặt anh. Anh vẫn đẹp trai như quỷ, với đôi mắt đen đó và cái miệng xấu xa đó, góc cạnh khắc khổ của mũi và cằm, hai bên xương gò má cao. Tuy nhiên, có những vết nhăn mới, những rãnh sâu và đau khổ chạy từ mũi xuống miệng, và dấu vết của nét cau mày ở giữa đôi mày rậm của anh. Và thứ làm xáo trộn nhất, là dấu hiệu của sự khắc nghiệt trong những biểu hiện của anh. Anh trông có những nét mà Merripen của nàng không thể nào có được. Kev, nàng nghĩ trong tuyệt vọng và kinh ngạc, chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?

*stone: đơn vị đo lường của Anh – 1st = 6.4kg

Anh đến với nàng. Win đã quên mất anh di chuyển nhanh như thế nào, sức sống ngoạn mục như tấn công vào không khí. Nàng vội vàng cúi thấp đầu. Merripen vươn tay ra, và cảm thấy sự ngần ngại của nàng. Anh hẳn cũng phải nhận ra cơn run rẩy đang chạy qua cơ thể nàng, bởi vì anh nói với giọng gay gắt .

– Cô là người mới.

Nàng kiềm chế để thì thầm khàn khàn – Vâng.

– Tôi sẽ không làm đau cô.

Merripen dẫn nàng về phía chiếc bàn gần đó. Khi nàng đứng ra xa khỏi anh, anh với đến những cái cúc trên chiếc áo choàng của nàng. Cái vỏ bọc nặng nề rơi xuống, để lộ ra mái tóc vàng óng thẳng mượt đang tuột khỏi những những cái gim cài. Nàng nghe hơi thở anh ngưng lại. Một khoảnh khắc lặng yên. Win nhắm mắt lại khi đôi tay của Merripen lướt qua những đường nét của nàng. Cơ thể nàng đầy đặn hơn, quyến rũ hơn, mạnh mẽ ở những nơi mà trước đây từng yếu ớt. Nàng không mang áo nịt ngực, bất chấp sự thật rằng một người phụ nữ đứng đắn luôn luôn mang chúng. Đó là thứ cuối cùng mà một người đàn ông phải cởi ra. Khi anh nghiêng tới để đặt chiếc áo lên trên bàn, Win cảm thấy làn da cứng rắn của anh chạm vào da nàng. Mùi hương của anh, sạch sẽ và nồng nàn và nam tính, giải phóng cho dòng chảy cuồn cuộn của kỉ niệm. Anh có mùi như của đất trời, như những chiếc lá khô và mặt đất sạch sẽ ẩm ướt sau cơn mưa. Anh có mùi giống như Merripen. Nàng không muốn được giải thoát khỏi anh. Và lúc này không nên tạo ra sự ngạc nhiên. Thứ gì đó về anh đã luôn luôn đâm xuyên qua sự thận trọng của nàng, chạm đến những cảm xúc tinh khiết nhất. Niềm hứng khởi thô ráp này thật khủng khiếp và ngọt ngào, và không người đàn ông nào từng làm cho nàng cảm thấy như thế ngoài anh.

– Anh không muốn nhìn mặt em sao? – nàng hỏi khàn khàn.

Một câu trả lời lạnh lùng, đều đều :

– Tôi không quan tâm có nhìn thấy cô rõ ràng hay không.

Nhưng hơi thở anh gấp gáp khi tay anh đặt lên nàng, một tay trượt lên xương sống nàng, thúc nàng cong người lên phía trước. Và tay kia vuốt ve tai nàng nhẹ nhàng như nhung.

– Đặt tay cô lên bàn

Win vâng lời một cách mù quáng, cố gắng để hiểu chính mình, nước mắt bỗng nhiên trào ra, sự kích động rộn ràng khắp cơ thể nàng.

Anh đứng phía sau nàng. Tay anh tiếp tục di chuyển trên lưng nàng chậm chạp, ve vuốt, và nàng muốn ưỡn lên như một con mèo. Sự động chạm của anh đánh thức những xúc cảm đã ngủ yên quá lâu. Đôi tay đã luôn dỗ dành và chăm sóc cho nàng khi đau ốm, chúng đã kéo nàng khỏi bờ vực cận kể của cái chết.

Nhưng giờ đây anh không chạm vào nàng với tình yêu, mà chỉ với kỹ năng vô cảm. Nàng hiểu rằng anh hoàn toàn dự định sẽ chiếm đoạt nàng, sử dụng nàng, như anh đã nói. Và sau khi thân mật với một người hoàn toàn xa lạ, anh định vẫn sẽ để nàng ra đi như một người xa lạ. Đó là thứ ẩn dấu bên dưới anh, một kẻ hèn nhát. Có phải anh sẽ không bao giờ cho phép mình dính líu đến bất cứ ai không?

Anh nắm một tay vào vạt váy của nàng và kéo chúng lên. Win cảm thấy hơi lạnh quét qua mắt cá chân nàng, và nàng không thể nào không tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu nàng để anh tiếp tục. Khuấy động và hoảng sợ, nàng nhìn chằm chằm xuống bàn tay mình và bật ra :

– Đây là cách anh đối xử với phụ nữ bây giờ sao, Kev?

Mọi thứ ngừng lại. Thế giới tạm ngừng quay quanh trục của nó.

Viền váy nàng rơi xuống, và nàng bị túm lấy trong một nụ cười dữ dội, đau đớn và bị xoay ngược lại. Một cách bất lực, nàng nhìn lên khuôn mặt ngăm đen của anh. Merripen ngây dại, đôi mắt mở to ra. Khi anh nhìn chằm chằm vào nàng, đôi má và sống mũi anh đỏ lên.

– Win – tên nàng được phát ra theo cùng hơi thở run rẩy.

Nàng cố gắng cười với anh, cố gắng nói gì đó, nhưng miệng nàng run lên, và mắt nàng mờ đi vì những giọt nước mắt vui sướng. Lại được ở cùng với anh… điều đó hoàn toàn làm nàng choáng ngợp.

Một bàn tay anh đưa lên phía trước. Đầu ngón tay cái chai sạn của anh gạt đi những giọt nước bên dưới mắt nàng. Tay anh nâng niu một bên má nàng thật dịu dàng khiến lông mi nàng run rẩy hạ xuống, và nàng không chống cự khi thấy anh kéo mình lại gần hơn.

Môi anh mở ra chạm vào dòng nước mắt mặn chát và theo nó hôn xuống má nàng. Và sau đó sự dịu dàng tan biến. Với chuyển động mau lẹ và đầy ham muốn, anh tìm đến lưng nàng, hông nàng, ôm chặt nàng vào anh. Miệng anh tìm thấy miệng nàng với một sức ép nóng bỏng và khẩn khoản. Anh thưởng thức nàng…

Nàng vươn tay chạm vào má anh và che hàm râu cạo nhẵn với những ngón tay mình. Một âm thanh phát ra sâu trong cổ họng anh, một tiếng gầm gừ nam tính của khoái cảm và nhu cầu. Cánh tay anh vững chắc siết chặt quanh nàng, làm nàng thật dễ chịu. Đầu gối nàng sắp hoàn toàn nhũn ra.

Ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sững sờ của anh nhìn xuống nàng.

– Làm sao em có thể ở đây?

– Em quay về sớm hơn – một cơn rùng mình chạy qua khi hơi thở nóng bỏng của anh phả vào môi nàng – Em muốn gặp anh. Muốn anh….

Anh lại chiếm lấy miệng nàng, không còn nhẹ nhàng nữa. Anh đưa lưỡi vào trong nàng, xông lên tìm kiếm. Cả hai tay anh đưa lên ôm lấy đầu nàng, nghiêng đầu nàng lại để miệng nàng hoàn toàn chấp nhận anh. Nàng đưa tay ra sau anh, ôm chặt lấy tấm lưng mạnh mẽ, những bắp cơ cứng rắn lại càng cứng hơn. Merripen rên rỉ khi cảm thấy tay nàng trên anh. Anh mò mẫm những chiếc gim trên mái tóc nàng, giật chúng ra, và quấn tay mình vào mái tóc dài mềm như lụa. Kéo đầu nàng ngửa ra, anh tìm kiếm làn da mỏng manh trên cổ nàng và kéo miệng mình dọc theo nó như thể anh muốn ăn nàng. Sự khao khát của anh tăng lên đẩy hơi thở anh nhanh hơn và mạnh đập nặng nề hơn, đến khi Win nhận ra rằng anh sắp hoàn toàn mất kiểm soát.

Anh nâng nàng lên nhẹ nhàng một cách đáng ngạc nhiên. Anh bế nàng tới chiếc giường và nhanh chóng hạ nàng xuống nệm. Môi anh lại tìm kiếm môi nàng, tàn phá sâu hơn và ngọt ngào hơn, làm nàng kiệt quệ với những nụ hôn nóng bỏng và đòi hỏi. Anh hạ xuống bao phủ lấy nàng, sức nặng rắn chắc của anh kẹp chặt nàng lại. Win cảm thấy anh nắm lấy phía trước chiếc áo đi đường của nàng, kéo mạnh đến nỗi Win nghĩ lớp vải có thể rách toạc. Lớp áo dày chống lại những cố gắng của anh, mặc dù một cài chiếc cúc ở phía sau đã căng ra và đứt bụp.

– Chờ đã… chờ đã…

Nàng thì thầm, sợ rằng anh sẽ xé rách áo nàng. Nhưng anh quá chìm đắm trong niềm khao khát hoang dại của mình để có thể nghe thấy bất cứ thứ gì.

Khi anh bao lấy hình dáng mềm mại của bầu ngực nàng bên ngoài chiếc áo, đỉnh ngực nàng đau nhức và săn lại. Anh cúi đầu xuống. Win đầy kinh ngạc, nàng cảm thấy anh dùng răng cắn qua lớp áo cho đến khi nụ hoa nàng lộ rõ ra dưới ánh đèn. Tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng nàng, và hông nàng nảy lên theo phản xạ. Merripen bò qua nàng. Khuôn mặt anh lấm tấm mồ hôi, lỗ mũi anh mở rộng để kiểm soát hơi thở của mình. Vạt trước của của váy nàng bị kéo lên giữa họ. Anh kéo mạnh chúng lên cao hơn và đẩy anh vào giữa hai đùi nàng. Nàng nhìn lên ngọn lửa đen tối trong ánh mắt anh. Anh ấn về phía nàng, để nàng cảm thấy mọi toàn bộ cái mà anh muốn cho vào trong nàng, và nàng rên rỉ và mở ra cho anh. Anh phát ra một âm thanh nguyên thủy khi cọ xát vào nàng lần nữa, âu yếm nàng với sự mật thiết không thể nào tả nổi. Nàng muốn anh ngừng lại, và cùng lúc đó nàng cũng muốn anh không bao giờ ngừng.

– Kev – giọng nàng run mạnh – Kev…

Nhưng miệng anh lại bao phủ miệng nàng, thâm nhập vào thật sâu, trong khi hông anh chuyển động để vuốt ve nàng một cách chậm rãi. Run rẩy và kích động, nàng nâng mình về phía vật cứng rắn đang đòi hỏi đó. Mỗi cú đẩy khêu gợi làm khoái cảm tràn ra, hơi nóng dâng trào.

Win quằn quại một cách bất lực, không thể nói khi miệng anh đang sở hữu miệng nàng. Nhiều hơi nóng hơn, nhiều cọ sát ngọt ngào hơn. Có gì đó đang xảy ra, những múi cơ của nàng đang siết chặt lại, cảm giáccủa nàng mở rộng ra sẵn sàng cho… cho điều gì? Nàng sẽ ngất mất nếu anh không dừng lại. Đôi tay nàng mò mẫm vai anh, cố đẩy anh ra, nhưng anh lờ đi cú đẩy yếu ớt. Đưa tay xuống bên dưới nàng, anh ôm lấy bờ mông khuấy động và kéo nàng lên cao hơn, áp vào ngay sức ép đang căng cứng của anh. Một khoảnh khắc lở lửng với áp lực mạnh mẽ, quá rõ ràng đến nỗi nàng rên rỉ không yên.

Bỗng nhiên anh ném mình ra khỏi nàng, đi đến phía bên kia căn phòng. Chống hai tay vào tường, anh gục đầu xuống và thở hổn hển, và run lên như một con chó bị ướt. Sững sờ và run rẩy, Win cử động chậm chạp, chỉnh sửa lại trang phục của mình. Nàng cảm thấy tuyệt vọng và trống rỗng một cách đau đớn, cần thứ gì đó mà nàng không thể gọi tên.

Khi sửa xong váy áo, nàng rời khỏi giường trên đôi chân loạng choạng. Nàng tiến đến Merrpen một cách thận trọng. Rõ ràng anh đang bị kích động. Cả đau đớn nữa. Nàng muốn lại được chạm vào anh. Tất cả những gì nàng muốn là anh vòng tay xung quanh nàng và nói với nàng anh vui sướng như thế nào khi nàng trở lại. Nhưng anh nói sau khi nàng với tới anh. Và giọng nói anh không hề có ý khuyến khích tí nào.

– Nếu em chạm vào anh – anh với với giọng cổ – Anh sẽ kéo em trở lại cái giường đó. Và anh sẽ không chịu trách nhiệm cho những gì xảy ra tiếp theo đâu.

Win dừng lại, những ngón tay gập về. Cuối cùng Merripen cũng tìm lại được hơi thở. Và anh gởi cho nàng một cái nhìn như thiêu đốt nàng ngay tại chỗ.

– Lần tới – anh nói thẳng thừng – có lẽ sẽ tốt hơn nếu em báo trước là em sẽ đến.

– Em có báo trước – Win ngạc nhiên vì nàng vẫn còn có thể nói được – Nó hẳn là đã bị mất rồi – nàng dừng lại – Sự chào đón này ấm áp hơn em mong đợi rất nhiều đó, xem thử cái anh mà anh đã lờ em đi trong hai năm vừa qua thì biết.

– Anh không lờ em đi.

Win nhận lấy lời né tránh nhanh chóng đó trong nhạo báng – Anh viết thư cho em một lần trong vòng hai năm.

Merripen quay lại và dựa lưng vào tường – Em không cần thư của anh.

– Em cần bất cứ dấu hiệu nhỏ bé nào thể hiện sự quan tâm của anh, nhưng anh chẳng cho em gì cả – nàng nhìn anh chằm chằm một cách ngời vực khi anh im lặng.

– Trời ơi, Kev, thậm chí anh không định nói là anh rất vui khi thấy em khỏe lại sao?

– Anh vui khi thấy em khỏe lại.

– Vậy tại sao anh lại cư xử như thế này?

– Bởi vì không có gì khác thay đổi cả.

– Anh thay đổi rồi – nàng bắn lại – Em không còn nhận ra anh nữa.

– Nên như vậy.

– Kev – nàng bối rối nói – tại sao anh lại cư xử như vậy? Em đi xa để khỏe mạnh hơn. Chắc chắc là anh không thể đổ lỗi cho em vì điều đó.

– Anh không đổ lỗi gì cho em cả. Nhưng quỷ biết em có thể muốn gì từ anh.

Em muốn anh yêu em, nàng muốn hét to lên như vậy. Nàng đã đi rất xa, và giờ đây khoảng cách giữa họ còn xa hơn bao giờ hết.

– Em có thể nói em không muốn điều gì, Kev à, và đó là trở nên xa lạ với anh.

Vẻ mặt của Merripen lạnh lùng và vô cảm.

– Chúng ta không trở nên xa lạ.

Anh cầm áo choàng lên và đưa nó cho nàng – Mặc cái này vào. Anh sẽ đưa em về phòng.

Win kéo áo vòng quanh mình, lén nhìn một cách kín đáo về phía Merripen, người đang kiềm chế năng lượng và đè nén sức mạnh khi anh nhét áo vào trong quần. Dấu X của dây đeo quần* bắt qua lưng anh làm nổi bật dáng hình tuyệt đẹp.

– Anh không cần đi với em về phòng – nàng nói với giọng nín nhịn – Em có thể tìm ra đường mà không…

– Em sẽ không đi đâu một mình trong khách sạn này hết. Nó không an toàn.

– Anh nói đúng – nàng nói sưng sỉa – Em sẽ ghét bị ai đó gạ gẫm.

Phát bắn đã trúng đích. Miệng Merripen cứng lại và anh nhìn nàng bằng ánh mắt nguy hiểm khi anh nhún vai mặc áo khoác vào. Ngay lúc này anh gợi cho nàng nhớ lại biết bao nhiêu về cậu bé hung dữ, phẫn nộ mà anh đã từng thể hiện khi lần đầu đến với gia đình Hathaway.

– Kev – nàng nói nhẹ nhàng – chúng ta có thể khôi phục lại tình bạn không?

– Anh vẫn là bạn em.

– Nhưng không có gì hơn nữa sao?

– Không.

Win không thể không liếc về phía chiếc giường, về phía chiếc khăn trải nhàu nát đang bao bọc nó, và một cơn sóng nóng bỏng mới chạy qua nàng. Kev trở nên yên lặng khi nhìn theo ánh mắt nàng.

– Chuyện đó đáng lẽ không nên xảy ra – anh nói cộc cằn – Anh đáng lẽ không nên – anh dừng lại và rõ ràng nuốt xuống – Anh không… có phụ nữ trong một khoảng thời gian. Em đã ở sai nơi vào sai thời điểm.

Win không bao giờ thấy quá xấu hổ như vậy – Anh đang nói là anh đã không như thế với người phụ nữ nào à?

– Đúng vậy.

– Em không tin anh.

– Cứ tin những gì em muốn.

Merripen đi về phía cửa và mở nó ra để nhìn xung quanh dọc theo hành lang – Đến đây nào.

– Em muốn ở lại đây. Em cần nói chuyện với anh.

– Không phải một mình. Không phải vào giờ này – anh dừng lại – Anh đã nói là em đến đây.

Câu cuối cùng được nói ra khá quyền uy làm nàng dựng đứng. Nhưng nàng vẫn vâng lời. Khi Win bước đến anh, Merripen kéo mũ trùm đầu của áo choàng lên để che mặt nàng lại. Khi biết chắc là hành lang hoàn toàn vắng vẻ, anh dắt nàng ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Họ im lặng khi đi đến cầu thang ở cuối hành lang. Win cảm nhận một cách sâu sắc bàn tay anh đang đặt nhẹ nhàng trên lưng nàng. Tìm đến bậc thang trên cùng, nàng ngạc nhiên khi anh dừng nàng lại.

– Nắm lấy tay anh.

Nàng nhận ra là anh định giúp nàng đi xuống cầu thang, như anh đã luôn luôn làm thế khi nàng bị bệnh. Cầu thang đã từng là một thử thách đặc biệt với nàng. Cả gia đình đã rất lo sợ rằng nàng sẽ ngất đi khi đi lên hoặc xuống những bậc thang, và có thể bị gãy cổ. Merripen thường bế nàng lên thay vì để nàng tự đi.

– Không, cảm ơn anh – nàng nói – giờ đây em có thể tự mình làm chuyện này rồi.

– Nắm lấy – anh lặp lại, nắm ấy tay nàng.

Win giật tay lại, trong khi ngực nàng thắt lại vì khó chịu – Em không muốn anh giúp. Em đã không còn bị bệnh nữa. Mặc dù có vẻ như anh thích em như vậy hơn.

Dù nàng không thể nhìn thấy mặt anh, nhưng nàng nghe thấy anh hít vào đột ngột. Nàng cảm thấy xấu hổ vì lời buộc tội nhỏ nhen đó, ngay cả khi nàng tự hỏi có mảy may sự thật nào trong đó không. Tuy vậy Merripen lại không trả lời. Nếu nàng đã tổn thương anh, anh chịu đựng nó rất tốt. Họ đi xuống cầu thang riêng rẽ, trong im lặng. Win hoàn toàn bối rối. Nàng đã hình dung ra tối nay theo cả trăm cách khác nhau. Mọi cách có thể nhưng không phải như thế này.

Nàng dẫn đường đi về phía cửa phòng mình mà tìm chìa khóa trong túi áo. Merripen lấy chìa khóa trong tay nàng và mở cửa.

– Vào và bật đèn lên.

Ý thức được hình dáng lo lớn, u tối của anh đang chờ bên lò sưởi, nàng đi đến chiếc bàn cạnh giường ngủ. Nàng cẩn thận nâng quả cầu thủy tinh của chiếc đèn lên, đốt bấc đèn, và đặt cầu thủy tinh trở lại.

Sau khi gài chìa khóa vào mặt trong của cách cửa, Merripen nói – Khóa nó lại sau anh.

Quay lại để nhìn anh, Win cảm thấy một tiếng cười khốn khổ buộc chặt họng nàng – Đây là nơi chúng ta ngừng lại, phải không? Em, ném mình vào anh. Anh, quay em đi. Em đã nghĩ là em hiểu chuyện trước đây. Em không đủ khỏe cho loại quan hệ mà em muốn có với anh. Nhưng bây giờ em không hiểu. Bởi vì không có gì ngăn cản chúng ta tìm ra nếu… nếu chúng ta được dành cho….

Đau đớn và xấu hổ, nàng không thể tìm đúng từ để diễn ta điều nàng muốn.

– Nếu không thì em đã sai lầm về việc anh có cảm giác như thế nào với em sao? Anh đã từng khao khát em bao giờ chưa, Kev?

– Chưa – giọng anh chỉ vừa đủ để nghe thấy – Đó chỉ là tình bạn. Và lòng thương cảm.

Win cảm thấy mặt nàng trắng bệch. Mắt và mũi nàng đau nhói. Một giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống má nàng.

– Đồ nói dối – nàng nói, và quay đi. Cánh của đóng lại nhẹ nhàng.

Kev không bao giờ nhớ mình đã quay về phòng bằng cách nào, chỉ nhớ rằng cuối cùng anh đã thấy mình đứng sững bên cạnh giường ngủ. Lầm bầm một lời nguyền rủa, anh khuỵu gối và nắm lấy một nhúm khăn trải giường rồi vùi mặt mình vào đó. Anh đang ở trong địa ngục. Chúa ơi, xem Win đã tàn phá anh như thế nào. Anh đã khổ sở vì nàng quá lâu, mơ về nàng quá nhiều đêm, và thức dậy không có nàng quá nhiều buổi sáng khiến anh đầu tiên không tin rằng nàng có thật.

Anh nghĩ về khuôn mặt đáng yêu của Win, và sự mềm mại của miệng nàng trong miệng anh, và cách nàng cong người bên dưới tay anh. Nàng đã thay đổi, cơ thể nàng mềm dẻo và mạnh mẽ. Nhưng tinh thần nàng vẫn thế, rạng rỡ với sự ngọt ngào và trung thực đáng mến đã luôn luôn đâm thẳng vào tim anh. Anh phải dùng toàn bộ sức mạnh của mình để không quỳ gối trước nàng.

Win đã yêu cầu tình bạn. Không thể nào. Làm sao anh có thể tách rời bất cứ phần nào trong mớ cảm giác rối bời khó kiểm soát của mình, và ném đi như một đồ vật nhỏ bé? Và nàng hiểu nhiều hơn cần thiết.

Thậm chí trong thế giới kỳ cục của gia đình Hathaway, vẫn có một vài thứ bị cấm. Kev không có gì để tặng cho Win ngoài sự hạ đẳng của mình. Ngay cả Cam cũng có thể chu cấp cho Amelia với của cải đồ sộ của anh ta. Nhưng Kev không có của cải gì đáng giá, không có dáng vẻ thanh nhã, không có giáo dục, không có những mối quan hệ thuận lợi, không có gì mà gadje coi trọng.

Anh đã bị cô lập và đối xử tàn tệ chính bởi những người trong bộ lạc của mình vì những lý do mà anh không bao giờ hiểu được. Nhưng ở mức độ cơ bản, anh biết rằng anh hẳn phải xứng đáng với điều đó. Có điều gì đó về anh đã đẩy anh đến với một cuộc sống bạo lực. Và không có con người lý trí nào sẽ nói rằng có bất kỳ lợi ích nào cho Win Hathaway khi yêu một người đàn ông mà, về bản chất, là một kẻ cục súc.

Nếu nàng đủ khỏe để kết hôn vào một ngày nào đó, thì sẽ là với một quý ông.

Với một quý ông.

Bình luận