Mặc dù Merripen đã nói rõ với mọi người trong nhà Ramsay rằng Leo, chứ không phải anh, là ông chủ, nhưng những người hầu và nhân công vẫn xem Merripen là người điều hành. Merripen là người đầu tiên họ đến hỏi ý kiến với tất cả những lo âu. Và Leo chấp nhận giữ nguyên như thế trong lúc anh làm quen với điền trang đã hồi sinh và những người cư ngụ.
– Tôi không phải là một thằng ngốc hoàn toàn, mặc dù những biểu hiện bên ngoài thì ngược lại – anh khô khan nói với Merripen khi họ cưỡi ngựa ra góc phía Đông của điền trang vào một buổi sáng – Những sự sắp xếp mà anh đã làm rõ ràng là đang hoạt động. Tôi không định làm rối tung mọi thứ lên để cố gắng chứng minh tôi là ông chủ của trang viên. Ý tôi đang nói là… tôi muốn đề nghị một vài sự đổi mới liên quan đến nhà ở của các tá điền.
– Ồ?
– Một vài sửa đổi rẻ tiền trong thiết kế sẽ làm những ngôi nhà thoải mái và hấp dẫn hơn. Và nếu như ý tưởng là cuối cùng thành lập một ngôi làng nhỏ gồm những ngôi nhà như thế này trong điền trang , chúng ta cần phải tiến đến kiểu mặt bằng dành cho một ngôi làng hiện đại.
– Anh muốn tiếp tục làm việc với những mặt bằng và mặt đứng sao? – Merripen hỏi, ngạc nhiên vì biểu hiện hứng thú từ quý ngài luôn luôn biếng nhác.
– Nếu anh không phản đối.
– Tất nhiên là không. Đây là điền trang của anh – Merripen nhìn anh suy đoán – Có phải anh đang tính quay lại với nghề trước đây của mình không?
– Đúng, thật sự là vậy. Tôi có thể bắt đầu như một kiến trúc sư thiết kế chi tiết. Chúng ta sẽ tìm thấy nơi một vài hiểu biết nghiêm chỉnh nhất có thể chỉ dẫn được. Nói dễ hiểu là tôi sẽ có trải nghiệm đầu tiên với những ngôi nhà của các tá điền của chính tôi – Anh cười toe toét – Ý tôi là họ sẽ có ít khả năng để kiện tôi hơn những người ngoài.
Trên điền trang có một khu rừng dày như đất đai Ramsay, việc tỉa thưa rừng mười năm một lần rất cần thiết. Theo tính toán của Merripen, điền trang đã bỏ lỡ ít nhất hai chu kỳ trước đó, điều này có nghĩa là có những cây chết, cằn cỗi, hay kém phát triển trong vòng ít nhất ba mươi năm phải được dọn sạch khỏi những cánh rừng Ramsay.
Với sự mất tinh thần của Leo, Merripen cứ cố kéo anh qua toàn bộ hành trình, cho đến khi Leo hiểu về cây nhiều hơn anh từng muốn.
– Cắt tỉa đúng cách giúp đỡ tự nhiên – Merripen nói đáp lại tiếng càu nhàu của Leo – Khu rừng của điền trang sẽ có những cây gỗ khỏe mạnh hơn và có giá trị hơn rất nhiều nếu những cây tốt được dời đi để giúp những cây khác mọc lên.
– Tôi thích để những cái cây mọc lên được vây quanh bởi chính chúng hơn – Leo nói, Merripen lờ đi.
Hơn nữa, để rèn luyện chính mình, và Leo, Merripen sắp xếp một cuộc gặp với đội ngũ thợ rừng ít ỏi của điền trang. Họ ra ngoài để khảo sát một vài cây ở vị trí đã định trước, trong khi những người thợ rừng giải thích cách đo chiều cao và tiết diện trung bình của một cái cây để xác định khối lượng của nó. Sử dụng một cái thước dây, một cây sào dài 20 feet (>6m), và một chiếc thang, họ thực hiện vài đánh giá sơ bộ. Trước khi Leo hoàn toàn hiểu chuyện đó diễn ra như thế nào, anh đã thấy mình trên đỉnh của cái thang, giúp đỡ đo đạc.
– Tôi có thể hỏi tại sao – anh gọi xuống Merripen – anh tình cờ đứng dưới đó trong khi tôi ở trên này mạo hiểm cái cổ của mình không?
– Cây của anh – Merripen ngắn gọn chỉ ra.
– Cũng là cổ của tôi nữa!
Leo hiểu rằng Merripen muốn anh lấy lại hứng thú thực sự với điền trang và tất cả những vấn đề của nó, cả lớn và nhỏ. Dường như trong những ngày này một người địa chủ quý phái không thể chỉ đơn giản nghỉ ngơi trong thư viện và uống rượu poocto, bất kể viễn cảnh đó quyến rũ đến thế nào. Người ta có thể giao phó trách nhiệm về điền trang cho những người quản lý và người hầu, nhưng điều đó có nghĩa là người đó có thể bị lừa gạt.
Khi họ chuyển sang một mục khác trong danh mục hàng ngày mà chỉ có vẻ dài hơn khi tuần này qua đi, Leo bắt đầu hiểu chính xác Merripen đã đảm nhận một công việc nặng nề như thế nào trong ba năm qua. Hầu hết những người quản lý điền trang đều trải qua thời gian học tập, và hầu hết những người con trai trong giới quý tộc đều được giáo dục từ khi còn nhỏ về rất nhiều vấn đề liên quan đến điền trang mà chúng sẽ được thừa hưởng một ngày nào đó. Merripen, ngược lại, đã học tất cả những việc này – quản lý vật nuôi, nông trại, quản lý rừng, việc xây dựng, cải thiện đất đai, tiền công, lợi nhuận, và việc thuê mướn – mà không có sự chuẩn bị và không có thời gian. Nhưng người đàn ông này phù hợp lý tưởng với chúng. Anh có một trí nhớ sắc bén, ham muốn làm việc chăm chỉ, và thích thú không mệt mỏi với những chi tiết nhỏ nhặt.
– Thừa nhận một điều – Leo nói sau một cuộc nói chuyện đặc biệt buồn tẻ về nông nghiệp – Anh thỉnh thoảng có cảm thấy việc này thật buồn tẻ đúng không? Anh hẳn phải cực kỳ chán sau cả giờ thảo luận về sự luân canh nên chuyên sâu như thế nào, và bao nhiêu đất canh tác nên được phân phối cho bắp và đậu.
Merripen đã xem xét đâu hỏi này một cách cẩn thận, như thể anh chưa bao giờ nảy ra ý nghĩ là anh nên cảm thấy một việc gì đó của điền trang chán ngắt.
– Không nếu như nó cần phải được hoàn thành.
Đó là lúc Leo cuối cùng cũng hiểu ra. Nếu Merripen đã lựa chọn một mục tiêu, không có chi tiết nào quá nhỏ, không có nhiêm vụ nào không đáng với anh. Không có bất lợi nào có thể cản đường anh. Một đức tính thiết thực mà Leo từng chế nhạo trong quá khứ đã tìm thấy nơi nương tựa hoàn hảo cho mình. Quỷ thần giúp đỡ kẻ nào ngán đường Merripen.
Nhưng Merripen có một điểm yếu. Giờ đây, mọi người trong gia đình đã dần nhận ra sự gắn bó mãnh liệt và tuyệt vọng giữa Merripen và Win. Và họ đều biết là nhắc đến chuyện đó sẽ không đạt được gì ngoài rắc rối. Leo chưa bao giờ nhìn thấy hai người vật lộn với sứt hút về nhau quá liều mạng như thế. Không lâu trước đây Leo hẳn sẽ lựa chọn bác sĩ Harrow mà không có một phút giây do dự. Kết hôn với một người Gypsy là một sự tuột dốc chắc chắn trong thế giới này. Và trong xã hội London thì hoàn toàn hợp lý khi kết hôn vì lợi ích và tìm kiếm tình yêu ở nơi nào đó khác. Tuy nhiên điều đó là không thể với Win. Trái tim con bé quá thanh khiết, cảm xúc của con bé quá mạnh mẽ. Và sau khi quan sát nỗ lực để khỏe lên của em gái mình, và nghị lực không bao giờ dao động, Leo nghĩ thật là một sự xấu hổ chết tiệt khi con bé không có được người chồng mà mình mong muốn.
***
Vào buổi sáng thứ ba sau khi họ về đến Hampshire, Amelia và Win đi dạo trên con đường vòng quanh cuối cùng dẫn về lại Ramsay House. Đó là một ngày mát mẻ và trong xanh, con đường lấm bùn ở một vài chỗ, bải cỏ phủ đầy những bông hoa cúc dại mà đầu tiên nhìn vào giống như những bông tiếc mới rơi. Amelia, người luôn luôn yêu thích đi bộ, phối hợp với những bước chân nhanh nhảu của Win dễ dàng.
– Em yêu Stony Cross – Win nói, thưởng thức không khí ngọt ngào và mát lạnh – Em cảm lấy giống như ở nhà còn hơn cả Primrose Place, mặc dù em chưa bao giờ sống ở đây quá lâu.
– Ừ. Hampshire có gì đó rất đặc biệt. Bất cứ khi nào quay trở lại từ London, chị thấy nhẹ nhõm không thể tả.
Cởi mũ ra, Amelia cầm lấy dây buộc mũ và đung đưa nhẹ nhàng khi họ đi dạo. Nàng dường như chìm vào khung cảnh, những bụi hoa ở khắp nơi, những tiếng lách cách và vo ve của côn trùng bận rộn làm việc giữa như lùm cây, mùi hương tỏa ra từ cỏ được nắng sưởi ấm và cải cay.
– Win – cuối cùng nàng nói, giọng nàng trầm ngâm – em không cần phải rời khỏi Hampshire, em biết đó.
– Vâng, em biết.
– Gia đình chúng ta có thể vượt qua được bất kỳ vụ tai tiếng nào. Nhìn Leo xem. Chúng ta đã sống qua được tất cả những…
– Đối với những vụ tai tiếng – Win ngắt lời châm biếm – Em nghĩ em thật sự đã gây ra một việc tệ hơn cả anh Leo.
– Chị không nghĩ việc có có thể đâu, em yêu quý.
– Chị cũng như em đều biết việc đánh mất trinh tiết của một người phụ nữ có thể hủy hoại một gia đình hiệu quả hơn việc mất đi danh dự của một người đàn ông rất nhiều. Nó không công bằng, nhưng ở đây là như thế.
– Em không mất đi trinh tiết – Amelia nói phẫn nộ.
– Chỉ vì thiếu cố gắng thôi. Tin em đi, em muốn như thế – liếc nhìn chị gái của mình, Win thấy nàng đã làm chị mình hoảng sợ.
Nàng cười yếu ớt – Chị có nghĩ em quá tốt để nghĩ theo cách đó không, chị Amelia?
– Ồ… đúng vậy, chị cho là có. Em không bao giờ là người thơ thẩn vì những cậu bé đẹp trai, hay nói về những buổi khiêu vũ hay tiệc tùng, hay mơ mộng về người chồng tương lai.
– Đó là bởi vì Merripen – Win thừa nhận – Anh ấy là tất cả những gì em muốn.
– Ôi, Win – Amelia thì thầm – chị rất tiếc.
Win bước lên một bậc thang dẫn qua một khoảng trống hẹp giữa hàng rào bằng đá, và Amelia theo sau. Họ đi dọc theo một lối đi bộ đầy cỏ đến một lối mòn trong rừng, và tiếp tục đến một chiếc cầu đi bộ băng qua một con suối. Amelia nắm lấy tay Win.
– Vì những điều em vừa mới nói, chị càng cảm thấy mạnh mẽ hơn rằng em không nên lấy bác sĩ Harrow. Ý của chị là, em nên cưới bác sĩ Harrow nếu như em muốn, chứ không phải vì lo lắng vượt qua vụ tai tiếng.
– Em muốn. Em thích anh ấy. Em tin anh ấy là một người đàn ông tốt. Và nếu em ở lại đây, nó sẽ gây ra đau đớn vô tận cho cả em và Merripen. Một trong hai chúng em phải ra đi.
– Tại sao người đó phải là em?
– Merripen được cần đến ở đây. Anh ấy thuộc về nơi này. Và thật sự không có vấn đề gì với em về nơi em ở. Trên thực tế, em nghĩ sẽ tốt hơn cho em nếu tạo ra một khởi đầu mới ở nơi nào khác.
– Cam sẽ nói chuyện với anh ấy – Amelia nói.
– Ôi không, anh ấy không thể. Không phải trên danh nghĩa của em – Lòng tự trọng của Win nổi dậy, và nàng quay sang đối mặt với Amelia – Đừng để anh ấy làm thế. Xin chị.
– Chị không thể ngăn cản Cam dù chị có cố gắng thế nào. Anh ấy không nói chuyện với Merripen vì lợi ích của em , Win. Đó là vì lợi ích của chính Merripen. Tụi chị rất sợ chuyện sẽ xảy ra với anh ấy một khi anh ấy mất em mãi mãi.
– Anh ấy đã mất em rồi – Win nói thẳng thừng – Anh ấy đã mất em giây phút anh ấy từ chối đứng lên vì em. Và sau khi em đi, anh ấy sẽ không có gì khác hơn trước đây cả. Anh ấy sẽ không bao giờ cho phép mình yếu đuối. Trên thực tế, em nghĩ anh ấy xem thường những thứ mang đến cho anh ấy niềm vui, bởi vì vui vẻ với bất cứ điều gì có thể làm anh ấy mềm yếu.
Tất cả những múi cơ bé nhỏ trên khuôn mặt nàng đông cứng lại. Win đưa tay để xoa dịu cái trán căng thẳng và đau đớn của nàng.
– Anh ấy càng quan tâm đến em bao nhiêu, điều đó càng làm anh ấy quyết tâm đẩy em đi bấy nhiêu.
– Đàn ông – Amelia lầm bầm, băng qua cây cầu đi bộ.
– Merripen tin là anh ấy không có gì để cho em. Có một vẻ kiêu căng trong câu nói đó, chị có nghĩ vậy không? Quyết định em cần gì. Không đếm xỉa gì đến cảm xúc của em. Quá coi trọng em đến nỗi điều đó giải thoát anh ấy khỏi bất cứ trách nhiệm nào.
– Không phải là kiêu căng – Amelia nói nhẹ nhàng – Là sợ hãi.
– Được thôi, em sẽ không sống theo cách đó. Em sẽ không bị giới hạn bởi nỗi sợ hãi của mình, hay của anh ấy – Win cảm thấy mình thư giãn một chút, sự bình tĩnh dần dần lan ra trong nàng khi nàng chấp nhận sự thật – Em yêu anh ấy, nhưng em không muốn anh ấy nếu phải kéo hay bẫy anh ấy vào hôn nhân. Em muốn một người bạn đời tự nguyện.
– Chắc chắc là không ai có thể trách em vì điều đó. Chị luôn luôn thấy khó chịu, thật đấy, cách mọi người nói một người phụ nữ “câu được” một người đàn ông. Như thể họ là những con cá hồi chúng ta cố gắng câu và kéo lên khỏi nước vậy.
Bất chấp nỗi buồn của mình, Win không thể không mỉm cười.
Họ tiếp tục đi qua phong cảnh ấm áp và ẩm ướt. Khi họ cuối cùng cũng về đến Ramsay House, hai người trông thấy một chiếc xe ngựa đến dừng trước lối vào.
– Là Julian – Win nói – Sớm quá! Anh ấy hẳn phải rời khỏi London trước khi trời sáng.
Nàng bước nhanh chân và tới chỗ anh ngay khi anh bước xuống xe ngựa. Vẻ đẹp trai điềm tĩnh của Julian không hề bị chuyến hành trình dài từ London làm lộn xộn đi tí nào. Anh nắm lấy tay Win và siết chặt, và mỉm cười xuống nàng.
– Chào mừng đến Hampshire – nàng nói.
– Cám ơn, em yêu quý. Em đã ra ngoài đi dạo à?
– Nhanh thôi – nàng bảo đảm với anh, mỉm cười.
– Rất tốt. Đây, anh có thứ này cho em.
Anh tìm trong túi áo và rút ra một vật nhỏ nhắn. Win cảm thấy anh trượt chiếc nhẫn vào ngón tay mình. Nàng nhìn xuống viên hồng ngọc, sắc đỏ được gọi là “máu bồ câu”, kết hợp với vàng và những viên kim cương.
– Người ta nói – Julian nói với nàng – rằng sở hữu một viên hồng ngọc là có được sự mãn nguyện và bình yên.
– Cám ơn anh, nó thật đáng yêu – nàng thì thầm, ngả về phía trước. Mắt nàng nhắm lại khi nàng cảm thấy đôi môi anh ấn nhẹ nhàng vào trán nàng. Sự mãn nguyện và bình yên… Chúa giúp đỡ, có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ có được những điều đó.
***
Cam nghi ngờ sự tỉnh táo của mình, đi đến Merripen khi anh ấy đang làm việc trong xưởng gỗ. Anh quan sát trong chốc lát khi Merripen giúp đỡ ba người thợ rừng dỡ xuống những khối gỗ lớn từ xe ngựa. Đó làm một công việc nguy hiểm, với một sai sót có thể dẫn đến tổn thương nghiêm trọng hay cái chết. Sử dụng những tấm ván nghiêng và những cái đòn bẩy dài, những người đàn ông lăn những khúc gỗ dần dần xuống mặt đất. Lầm bầm gắng sức, những cơ bắp căng ra, họ đấu tranh để kiểm soát trọng lượng đang đè xuống.
Merripen, là người lo lớn và mạnh mẽ nhất trong nhóm, nhận vị trí ở trung tâm, khiến anh ít có khả năng thoát nạn nhất nếu có chuyện gì xảy ra. Lo lắng, Cam bắt đầu tiến tới để giúp đỡ.
– Lùi lại – Merripen quát, nhìn thấy Cam qua khóe mắt.
Cam dừng lại ngay lập tức. Anh nhận ra những người thợ rừng đã tìm ra một phương pháp. Bất cứ ai không biết cách thức có thể vô tình làm tổn thương tất cả bọn họ. Anh chờ đợi và quan sát khi những khúc dỗ được để nhẹ nhàng xuống mặt đất. Những người thợ rừng thở nặng nhọc, cúi gập người và chống tay lên gối khi họ cố gắng lấy lại sức sau khi nỗ lực quá mức. Tất cả ngoại trừ Merripen, anh đang cắm đầu một cái móc hết sức sắc bén và0 một trong những thanh gỗ. Anh quay sang nhìn vào Cam trong khi vẫn đang giữ cặp móc. Merripen trông như bị quỷ ám, khuôn mặt anh ngăm đen và mồ hôi chảy thành dòng, đôi mắt anh sáng rực ngọn lửa từ địa ngục. Mặc dù Cam đã dần hiểu được anh trong hơn ba năm qua, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy Merripen như thế này. Anh trông như một linh hồn bị đọa đày không hy vọng hay khao khát được cứu rỗi. Chúa giúp mình, Cam nghĩ.
Một khi Win kết hôn với bác sĩ Harrow, Merripen có thể chao đảo mất kiểm soát. Nhớ đến tất cả những rắc rối họ đã có với Leo, Cam rên rỉ trong lòng. Anh thèm được giũ sạch tay khỏi toàn bộ mớ rắc rối chết tiệt này, với lý do là anh có nhiều việc tốt hơn để làm thay vì chiến đấu cho sự sáng suốt của anh trai mình. Để Merripen đối phó với những hậu quả từ những lựa chọn của riêng anh. Nhưng rồi Cam nghĩ đến chính mình sẽ cư xử như thế nào nếu ai đó hay thứ gì đó đe dọa mang Amelia rời khỏi anh. Không có gì tốt hơn đâu, chắc chắn là vậy. Lòng thương cảm bất đắc dĩ khuấy động bên trong anh.
– Anh muốn gì? – Merripen hỏi cộc lốc, đặt cặp móc sang một bên.
Cam tiến đến chậm chạp – Harrow đang ở đây.
– Tôi thấy rồi.
– Anh có định vào nhà để chào anh ta không?
Merripen nhìn Cam khinh khỉnh – Leo là chủ nhân của cả ngôi nhà. Anh ta có thể chào đón tên chết tiệt đó.
– Trong khi anh núp ngoài đây trong xưởng gỗ à?
Đôi mắt đen mày cà phê nheo lại – Tôi không núp. Tôi đang làm việc. Và anh đang cản trở tôi.
– Em muốn nói chuyện với anh, phral.
– Đừng gọi tôi như thế. Và tôi không cần anh xía vào.
– Ai đó phải cố gắng và thuyết phục anh có chút sáng suốt – Cam nói nhẹ nhàng – Hãy nhìn vào anh đi, Kev. Anh đang cư xử giống y hệt một kẻ hung ác mà rom baro đã cố gắng khiến anh trở thành.
– Câm đi – Merripen nói khàn khàn.
– Anh đang để ông ta quyết định phần còn lại của cuộc đời mình thay anh – Cam cố chấp – Anh đang giữ chặt lấy những sợi xích trói buộc đáng nguyền rủa bao quanh anh đó với tất cả sức mạnh của mình.
– Nếu anh không ngậm miệng lại…
– Nếu anh chỉ đang làm tổn thương chính mình, em sẽ không nói một lời nào. Nhưng anh cũng đang làm tổn thương cô ấy, và anh hình như không để ý…
Cam bị ngắt lời khi Merripen lao vào anh, tấn công anh với sức mạnh tàn bạo làm cả hai bọn họ ngã xuống sàn. Sự va chạm rất nặng nề, ngay cả trên nền đất lấm bùn. Nhận ra việc bị gim chặt sẽ dẫn đến vài tổn hại nghiêm trọng đến chính mình, Cam xoay vòng thoát ra và nhảy lên đứng dậy. Nâng cao cảnh giác, anh thủ thế và tránh ra khi Merripen lao lên anh như hổ vồ mồi. Những người thợ rừng đều xông lên trước, hai người trong số họ túm lấy Merripen và kéo anh lại, người còn lại chụp lấy Cam.
– Anh đúng là một thằng ngốc – Cam nói cáu kỉnh, trừng trừng nhìn Merripen. Anh giằng ra khỏi người đàn ông đang cố gắng kiềm giữ mình – Anh quyết định làm mọi chuyện rối tung lên với chính mình bất chấp tất cả, có đúng vậy không?
Merripen lao tới, khuôn mặt anh đầy sát khí, trong khi những người thợ rừng cố gắng để giữ anh lại. Cam lắc đầu vẻ ghê tởm.
– Em đã hy vọng có một cuộc nói chuyện có lý trí trong một hay hai phút, nhưng rõ ràng là chuyện đó quá sức với anh.
Anh nhìn vào những người thợ rừng – Thả anh ta ra đi! Tôi có thể đối phó với anh ta. Quá dễ để chiến thắng một người đàn ông để sự xúc động chi phối mình.
Khi đó, Merripen cố gắng rõ rệt để kiểm soát con thịnh nộ của mình, trở nên bất động, sự hoang dã trong mắt anh giảm bớt thành một tia sáng căm thù lạnh lẽo. Dần dần, với cùng một sự chú tâm họ đã dùng để xoay xở với những nhanh gỗ nặng nề ép xuống, những người thợ rừng thả tay anh ra.
– Anh đã thể hiện rõ ý kiến của mình – Cam nói với Merripen – Và có vẻ như anh sẽ tiếp tục giữ ý kiến đó cho đến khi anh chứng minh nó với tất cả mọi người. Vậy để em tiết kiệm công sức cho anh: Em đồng ý với anh. Anh không phù hợp với cô ấy.
Và rồi anh rời khỏi sân gỗ, trong khi Merripen nhìn chằm chằm phía sau anh.
Sự vắng mặt của Merripen phủ một bóng đen lên bữa ăn tối hôm đó, bất kể họ đều cố gắng để cư xử tự nhiên. Điều kỳ cục là, Merripen không bao giờ là người làm chủ một cuộc trò chuyện hay giữ vai trò trung tâm trong những lần tụ họp, nhưng mất đi sự hiện diện kín đáo của anh cũng giống như mất đi chân của một chiếc ghế. Mọi thứ mất cân bằng khi anh đi. Julian lấp vào khoảng trống với sự hấp dẫn và nhanh nhẹn, kể tiếp những câu chuyện buồn cười về những người bạn của mình ở London, thảo luận về phòng khám, tiết lộ nguồn gốc của những liệu pháp tác động tốt đến những bệnh nhân của anh.
Win lắng nghe và mỉm cười. Nàng giả vờ thích thú với những thứ xung quanh nàng, chiếc bàn chất đầy đồ sứ và pha lê, những đĩa đồ ăn ngon lành, và một vài đồ dùng bằng bạc tốt và tiện lợi. Bề ngoài nàng rất điềm tĩnh. Nhưng bên dưới lớp mặt nạ nàng không cảm thấy gì ngoài sự xúc động đau đớn, giận dữ cùng khao khát và buồn phiền hoàn toàn trộn lẫn vào nhau đến nỗi nàng không thể đoán được tỉ lệ của chúng.
Ở giữa bữa ăn, giữa món cá và thịt lát, một người hầu đến đầu bàn với một chiếc khay bạc nhỏ. Anh ta đưa một mảnh giấy cho Leo.
– Thưa ngài – người hầu thì thầm.
Toàn bộ bàn ăn trở nên im lặng khi mọi người quan sát Leo đọc mảnh giấy. Thình lình anh nhét mảnh giấy vào trong áo và thì thầm gì đó với anh người hầu về việc chuẩn bị ngựa của anh sẵn sàng. Một nụ cười hiện lên trên môi Leo khi anh nhìn thấy ánh mắt họ dán mắt vào anh.
– Xin lỗi mọi người – anh nói điềm tĩnh – Có một chút việc không thể chần chừ được cần đến tôi.
Đôi mắt xanh nhạt của anh giữ tia sáng mỉa mai khi anh nhìn sang Amelia – Có lẽ em có thể nói với nhà bếp giữ lại một đĩa tráng miệng cho anh phải không? Em biết anh thích bánh xốp kem như thế nào mà.
– Món tráng miệng hay động từ? – Amelia hỏi lại, và anh cười toe toét. [trifle: (n) bánh xốp kem – (v) đùa giỡn]
– Cả hai, tất nhiên rồi.
Anh đứng lên khỏi bàn.
– Xin lỗi – Win bị ép chặt với lo lắng. Nàng biết chuyện này có liên quan đến Merripen, nàng linh cảm được điều đó.
– Thưa ngài – nàng nói bằng giọng nghẹn lại – Đó là…
– Mọi thứ đều ổn – anh nói ngay lập tức.
– Tôi sẽ đi cùng chứ? – Cam hỏi, nhìn Leo gay gắt.
Đó là một tình huống mới lạ với tất cả bọn họ, Leo trong vai người giải quyết rắc rối. Đặc biệt mới lạ với Leo.
– Không có khả năng đâu – Leo trả lời – Tôi sẽ không đời nào để bị tước đi cơ hội này.
Nhà giam của Stony Cross nằm ở Fishmonger Lane. Cư dân địa phương gọi nhà giam hai phòng đó là “pinfold”. Một từ cổ xưa chỉ một nơi nhốt những con thú đi lạc, gợi nhớ lại thời Trung cổ khi hệ thống cánh đồng mở* vẫn còn được thực hành. Người chủ của một con bò, dê, hay cừu đi lạc luôn có thể tìm thấy nó ở trại nhốt thú lạc, anh ta có thể trả phí để lấy lại nó tại đó. Ngày nay, những tên nghiện rượu và những kẻ phạm pháp vị thành niên được những người họ hàng của mình chuộc ra theo đúng cách đó.
*hệ thống cánh đồng mở: open field system: hệ thống nông nghiệp thịnh hành ở châu Âu thời trung cổ, trong hệ thống này mỗi làng có vài cánh đồng rất rộng và chia thành từng mẩu nhỏ để canh tác theo hộ gia đình.
Chính Leo đã trải qua nhiều hơn một vài đêm ở trong trại nhốt thú đó. Nhưng theo những gì anh biết, Merripen chưa bao giờ đâm bổ vào luật pháp và chắc chắn chưa bao giờ phạm tội vì say xỉn, kín đáo hay công khai. Cho đến lúc này.
Điều này khá là gây kinh ngạc, sự đảo ngược vị trí của bọn họ. Merripen đã luôn luôn là người thu nhặt Leo từ bất kì nhà giam hay phòng kín nào anh đã cố gắng chui vào. Leo gặp gỡ ngắn gọn với người cảnh sát địa phương , anh ta hình như cũng ngạc nhiên tương tự với sự đảo ngược này.
– Ta có thể hỏi nguyên nhân phạm tội không? – Leo e dè hỏi.
– Làm mình thoải mái và say xỉn trong quán rượu – người cảnh sát trả lời – và lâm vào cảnh Tom-’n’-Jerry với một người dân địa phương.
– Họ đánh nhau vì chuyện gì vậy?
– Người địa phương đó nói vài lời nhận xét về người Gypsy và uống rượu, rồi điều đó làm Merripen cháy bùng lên như một cây nến Romma.
Gãi mái tóc xoăn khô cứng trên đầu, người cảnh sát trầm ngâm nói – Có rất nhiều người đứng ra bảo vệ cho Merripen- những người nông dân ở đây rất thích anh ta – nhưng anh ta cũng chống lại họ luôn. Và thậm chí sau đó bọn họ còn cố gắng trả tiền bảo lãnh cho anh ta. Họ nói rằng không hề giống anh ta chút nào, việc gây sự và cãi nhau ầm ĩ ấy. Từ những gì tôi biết về Merripent thì anh ta là một kiểu người khá trầm tĩnh. Không giống những người có bản tính giống mình. Nhưng tôi nói không, tôi sẽ không nhận tiền bảo lãnh cho đến khi anh ta ép mình bình tĩnh lại một chút. Những quả đấm này có kích cỡ của đùi lợn Hampshire. Tôi sẽ không thả anh ta cho đến khi anh ta gần tỉnh rượu.
– Ta có thể nói chuyện với anh ta không?
– Vâng, thưa ngài. Anh ấy ở phòng đầu tiên. Tôi sẽ dẫn anh ta ra đây.
– Không cần phải làm khó cho mình – Leo nói vui vẻ – Ta biết đường mà.
Người cảnh sát cười toe toét – Tôi tin là ngài biết, thưa ngài.
Xà lim không được trang bị gì ngoài một chiếc ghế đẩu thấp, một cái xô rỗng, và một tấm nệm rơm. Merripen đang ngồi trên tấm nệm, dựa lưng vào bức tường gỗ. Một đầu gối cong lên, cánh tay anh nửa co lại xung quanh nó. Mái đầu đen gục xuống trong dáng vẻ hoàn toàn thất bại.
Merripen nhìn lên khi Leo tiến đến hàng song sắt ngăn giữa họ. Khuôn mặt anh buồn rầu và ủ dột. Anh trông như thể căm ghét cả thế giới này và tất cả mọi người. Leo chắc chắc quen thuộc với cảm giác này.
– Ồ, đây là một sự thay đổi nhỉ – anh nhận xét vui vẻ – Thường thì anh ở ngoài này còn tôi ở trong đó.
– Cút đi! – Merripen gầm gừ.
– Và đó là câu tôi thường nói – Leo kinh ngạc.
– Tôi sẽ giết anh – Merripen nói thẳng bằng giọng cổ.
– Điều đó không đem lại nhiều động viên cho lắm để tôi thả anh ra, đúng không? – Leo bắt tay qua ngực và chăm chú nhìn người kia với con mắt đánh giá của một chuyên gia.
Merripen không còn say rượu nữa. Chỉ khốn khổ như quỷ. Và đau đớn. Cân nhắc những hành động xấu xa của chính mình trước kia, Leo tin rằng anh nên có nhiều kiên nhẫn hơn với người đàn ông này.
– Tuy nhiên – Leo nói – Tôi sẽ thả anh ra, bởi vì anh cũng đã như thế với tôi trong trong rất nhiều lần.
– Vậy làm đi.
– Sớm thôi. Nhưng tôi có vài điều muốn nói. Và rõ ràng là nếu tôi để anh đi trước, anh sẽ lao đi như con thỏ trong một cuộc đi săn, và rồi tôi sẽ không còn cơ hội.
– Cứ nói gì anh thích. Tôi sẽ không nghe đâu.
– Nhìn anh kìa. Anh là một gã nhếch nhác bẩn thỉu và đang bị giam giữ trong cái lồng nhốt thú này. Và anh sắp sửa nhận một bài thuyết giảng về cách cư xử từ tôi, người rõ ràng là đã lún sâu hết mức có thể.
Từ tất cả những biểu hiện bên ngoài, những lời nói đang tấn công vào một đôi tai điếc.
Leo không nản lòng tiếp tục. – Anh không phù hợp với chuyện này, Merripen à. Việc uống rượu không thể có ý nghĩa gì với anh. Và không giống những người như tôi, trở nên khá thân tình khi họ uống rượu, anh trở thành một người khổng lồ hung dữ nóng tính – Leo dừng lại, xem xét cách nào tốt nhất để kích động anh – Rượu phơi bày bản chất thật sự bên trong của một con người, người ta nói vậy đó.
Câu nói đã làm anh bối rối. Merripen nhìn Leo một cái nhìn tăm tối chứa đựng cả giận dữ và thống khổ.
Ngạc nhiên bởi phản ứng mạnh mẽ đó, anh chần chừ trước khi tiếp tục. Anh hiểu rõ tình huống hơn tên chết tiệt kia sẽ có thể tin hay muốn tin. Có lẽ Leo không biết toàn bộ mớ lộn xộn bí ẩn trong quá khứ của Merripen, hay những nút thắt phức tạp và sự thay đổi bản tính khiến anh không thể có được người phụ nữ mình yêu. Nhưng Leo biết một sự thật đơn giản thay thế tất cả những cái khác. Cuộc sống cực kỳ ngắn ngủi.
– Chết tiệt – Leo lầm bầm, bước lui bước tới. Anh sẽ thích cầm dao và cắt một phần cơ thể mình ra hơn là nói những gì cần phải nói. Nhưng anh có cảm giác là bằng cách nào đó mình đang đứng giữa Merripen và sự hủy diệt, nên những lời nói cần thiết giữa đôi bên, một cuộc tranh luận quyết định, phải được đưa ra.
– Nếu anh không phải là một con lừa ngoan cố như thế – Leo nói – tôi sẽ không phải làm việc này.
Không có phản ứng nào từ Merripen. Không có cả một cái liếc mắt. Leo rẽ sang một bên và xoa bóp phía sau cổ mình, và ấn ngón tay vào những cơ bắp cứng ngắc.
– Anh biết là tôi chưa bao giờ nói vể Laura Dillard. Trên thực tế, vừa rồi có lẽ là lần đầu tiên tôi gọi tên đầy đủ của nàng từ khi nàng mất. Nhưng tôi sắp nói một vài điều về nàng, không phải chỉ vì tôi nợ anh vì những điều anh làm cho điền trang Ramsay, mà còn…
– Đừng, Leo – những từ ngữ cứng rắn và lạnh lùng – Anh sẽ làm chính mình lúng túng.
– Ồ, tôi giỏi việc đó mà. Và anh không chừa cho tôi lựa chọn chết tiệt nào nữa. Anh có hiểu anh đang mắc vào chuyện gì không, Merripen? Một nhà tù do chính anh tạo ra. Và ngay cả sau khi anh thoát ra khỏi đây, anh vẫn sẽ bị mắc kẹt. Toàn bộ cuộc sống của anh sẽ là một nhà tù.
Leo nghĩ đến Laura, những đặc điểm bên ngoài của nàng không còn rõ ràng trong tâm trí anh. Nhưng nàng nán lại trong anh như ký ức về ánh mặt trời, trong một thế giới lạnh lẽo cay đắng từ khi nàng ra đi. Địa ngục không phải là một cái hố lửa và lưu huỳnh. Địa ngục là khi thức dậy một mình, những mảnh khăn giấy ướt đẫm nước mắt và hạt giống của anh, biết rằng người phụ nữ anh đã mơ về sẽ không bao giờ quay trở lại với mình.
– Từ khi tôi mất Laura – Leo nói – mọi việc tôi làm chỉ đơn thuần là một cách giết thời gian. Thật khó để chú ý đến bất cứ chuyện gì nữa. Nhưng ít nhất tôi có thể sống với ý nghĩ rằng tôi đã chiến đấu vì nàng. Ít nhất tôi đã trải qua mọi giây phút đau đớn với nàng mà tôi có thể có được. Nàng ra đi khi biết rằng tôi yêu nàng.
Anh ngừng bước và nhìn vào Merripen khinh khỉnh – Nhưng anh đang ném đi mọi thứ – và làm tan nát trái tim em gái tôi – bởi vì anh là một tên khốn hèn nhát. Hoặc như thế hoặc là một tên ngốc. Sao anh có thể…
Anh dừng lời khi Merripen lao mình vào chấn song, lắc chúng như một người mất trí – Câm miệng đi, chết tiệt.
– Cả hai người sẽ được gì, một khi Win ra đi với Harrow? – Leo cố chấp – Anh sẽ sống trong nhà tù của chính mình, hẳn rồi. Nhưng Win sẽ tệ hơn khi ra đi. Con bé sẽ trơ trọi. Xa gia đình mình. Kết hôn với một người đàn ông không coi mình ra gì hơn một thứ đồ trang trí để giữ trên một cái kệ chết tiệt. Và chuyện gì xảy ra khi vẻ đẹp của con bé phai đi và con bé mất đi giá trị của mình với anh ta? Anh ta sẽ đối xử với con bé thế nào sau đó?
Merripen trở nên bất động, khuôn mặt anh méo mó, vẻ giết người trong đôi mắt anh.
– Con bé là một cô gái mạnh mẽ – Leo nói – Tôi đã trải qua hai năm với Win, quan sát khi con bé đối mặt với một thử thách sau một thử thách khác. Sau tất cả mọi trở ngại mà con bé đương đầu, con bé hoàn toàn được quyền đưa ra những quyết định của riêng mình. Nếu con bé muốn mạo hiểm có một đứa con – nếu con bé cảm thấy mình đủ mạnh mẽ – đó là quyền của con bé. Và nếu như anh là người đàn ông mà con bé muốn, đừng là một kẻ quá sức ngu ngốc vì quay con bé đi.
Leo xoa bóp trán mình vẻ mệt mỏi – Cả tôi và anh đều không có giá trị gì cả – anh lầm bầm – Ồ, anh có thể điều hành một điền trang và chỉ cho tôi cách cân bằng những sổ sách tài chính rồi quản lý những tá điền và kiểm kê tủ đựng thức ăn hôi hám. Tôi tin là chúng ta sẽ giữ nó hoạt động đủ tốt. Nhưng cả hai chúng ta chỉ đang sống có một nửa thôi và không bao giờ hơn được, như hầu hết đàn ông, và điều khác biệt duy nhất là, chúng ta biết điều đó – Leo tạm ngừng, hơi ngạc nhiên vì cảm giác căng cứng xung quanh cổ mình, như thể một sợi dây thòng lọng đã được siết chặt xung quanh nó.
– Amelia đã từng kể với tôi về cảm giác nghi ngờ trong chốc lát của mình. Nó làm em ấy khá băn khoăn. Em ấy nói rằng khi Win và tôi ngã bệnh với cơn sốt ban đỏ, và anh làm dung dịch cà độc dược, anh đã pha chế nhiều hơn cần thiết. Và anh giữ một chén thứ dung dịch đó trên chiếc bàn ở đầu giường Win, như một loại rượu rùng rợn để uống trước khi đi ngủ. Amelia nói là nếu Win chết, em ấy nghĩ anh hẳn sẽ uống phần chất độc còn lại đó. Và tôi luôn luôn ghét anh vì điều đó. Bởi vì anh ép tôi phải sống mà không có người phụ nữ tôi yêu, trong khi anh không hề có ý định chết tiệt nào làm điều tương tự.
Merripen không trả lời, không thể hiện dấu hiệu gì là anh để ý đến lời nói của Leo.
– Chúa ơi, tên này – Leo nói khàn khàn – Nếu anh vô lý đến nỗi muốn chết với con bé, anh không nghĩ anh có thể tìm được dũng khí để sống với von bé hay sao?
Không có gì ngoài im lặng khi Leo đi khỏi xà lim. Anh tự hỏi anh đã làm cái quái quỷ gì và điều đó sẽ có tác dụng gì. Leo đi đến văn phòng của anh cảnh sát địa phương và nói anh ta thả Merripen ra.
– Tuy nhiên hãy chờ thêm năm phút nữa – anh nói thêm khô khan – Tôi cần thời gian để chạy.
***
Sau khi Leo rời đi, cuộc trò chuyện ở bàn ăn mang không khí vui vẻ cố ý. Không ai muốn lớn tiếng thắc mắc lý do Merripen vắng mặt, hay tại sao Leo ra đi với mục đích bí ẩn… nhưng có vẻ hai việc đó liên quan đến nhau. Win âm thầm lo lắng, và cứng rắn tự nhủ với mình rằng đó không phải vị trí của nàng, cũng không phải quyền của nàng, để lo lắng cho Merripen. Nhưng nàng thậm chí còn lo lắng nhiều hơn nữa. Khi nàng ráng nuốt xuống vài miếng trong bữa tối , nàng cảm thấy thức ăn mắc nghẹn lại ở cổ họng thít chặt của mình. Nàng đã đi ngủ sớm, lấy lý do là bị nhức đầu, và để những người khác chơi trò chơi trong phòng khách.
Sau khi Julian hộ tống nàng lên cầu thang chính, nàng đã để anh hôn nàng. Đó là một nụ hôn kéo dài, trờ nên ẩm ướt khi anh tìm vào ngay bên trong môi nàng. Sự ngọt ngào kiên nhẫn của miệng anh bên trên miệng nàng – nếu không long trời lở đất – thì cũng rất dễ chịu. Win nghĩ rằng Julian sẽ là một người chồng kinh nghiệm và dịu dàng khi nàng cuối cùng cũng dụ dỗ được anh làm tình với mình. Nhưng anh không có vẻ thật sự quan tâm đến chuyện đó, điều này vừa gây thất vọng vừa làm nàng nhẹ nhõm. Nếu anh từng nhìn nàng với một chút khao khát và nhu cầu, như Merripen, có lẽ sẽ đánh thức được sự hưởng ứng trong nàng. Nhưng Win biết rằng trong khi Julian mong muốn nàng, cảm xúc của anh không bắt đầu để đạt đến cảm xúc hoàn toàn nguyên thủy như của Merripen. Và nàng cảm thấy khó khăn khi tưởng tượng ra Julian mất đi sự điềm tĩnh ngay cả trong những hành động thân mật nhất. Nàng không thể hình dung ra anh đổ mồ hôi và rên rỉ và ôm chặt mình. Qua trực giác nàng cảm thấy rằng Julian sẽ không bao giờ cho phép mình hạ thấp đến mức độ buông thả đó. Nàng cũng biết rằng vào lúc nào đó trong tương lai sẽ có khả năng Julian có thể ngủ với người phụ nữ khác. Suy nghĩ đó làm nàng chán nản. Nhưng mối bận tâm đó không đủ để ngăn cản nàng kết hôn. Rốt cuộc thì ngoại tình cũng không phải là việc gì khác thường. Trong khi tán thành lý tưởng chung của xã hội là một người đàn ông nên giữ lời thề trung thành của mình, hầu hết mọi người vẫn nhanh chóng tha thứ cho một người chồng lạc lối. Theo quan điểm của giới thượng lưu, một người vợ nên có lòng vị tha.
Win tắm rửa và mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, rồi ngồi trên giường đọc sách một lúc. Cuốn tiểu thuyết mà Poppy cho nàng mượn, bố trí quá nhiều nhân vật một cách rối rắm và giọng văn hoa mĩ kéo dài khiến người ta chỉ có thể cho rằng tác giả được trả tiền cho từng từ một. Sau khi đọc xong hai chương, Win đóng sách lại và tắt đèn. Nàng nằm xuống để nhìn chằm chằm chán nản vào bóng tối. Giấc ngủ cuối cùng cũng đến với nàng. Nàng ngủ nặng nề, chào đón sự giải thoát. Nhưng một lúc sau, khi trời vẫn còn rất tối, nàng thấy mình cố gắng trồi lên khỏi hình ảnh của những giấc mơ. Ai đó hay thứ gì đó đang ở trong phòng. Đầu tiên nàng nghĩ có lẽ là chú chồn sương của Beatrix, con vật thỉnh thoảng luồn qua cánh cửa để thu thập những đồ vật hấp dẫn nó. Dụi mắt, Win bắt đầu ngồi dậy, khi có chuyển động bên cạnh giường. Một cái bóng to lớn phủ lên nàng. Trước khi sự lúng túng nhường đường cho sợ hãi, nàng nghe một tiếng thì thầm quen thuộc, và cảm thấy những ngón tay ấm áp của một người đàn ông đè lên môi nàng.
– Là anh.
Môi nàng chuyển động yên lặng dưới tay anh. Kev. Dạ dày Win thắt lại với cơn đau đớn vui sướng, và nhịp tim nàng đập thình thịch trong cổ họng. Nhưng nàng vẫn còn giận dữ với anh, nàng đã xong việc với anh rồi, và nếu anh đến để có một cuộc nói chuyện giữa đêm, đáng tiếc là anh sai lầm rồi. Nàng bắt đầu để nói vậy với anh, nhưng với sự ngạc nhiên, nàng cảm thấy một mảnh vải dày trùm lên miệng mình, và rồi anh cột nó khéo léo phía sau đầu nàng. Trong thêm một vài giây nữa, anh trói tay cổ tay nàng ra phía trước. Win cứng người vì sốc. Anh muốn gì vậy? Chuyện gì đang diễn ra trong đầu anh? Hơi thở của anh nhanh hơn bình thường khi nó thổi qua tóc nàng. Giờ đây khi mắt nàng đã điều chỉnh với bóng tối, nàng thấy khuôn mặt anh cứng rắn và khắc khổ. Merripen rút chiếc nhẫn ra khỏi tay nàng và đặt nó lên chiếc bàn bên giường ngủ. Giữ lấy đầu nàng bằng tay mình, anh nhìn vào đôi mắt mở rộng của nàng. Anh chỉ nói hai từ. Nhưng chúng đã giải thích mọi việc anh đang làm, và mọi thứ anh định làm.
– Em là của anh. (you’re mine ^^ => so sweet ah….)
Anh dễ dàng nhấc nàng lên, vác nàng qua một bờ vai mạnh mẽ, và anh mang nàng ra khỏi phòng.
Win nhắm mắt lại, mềm đi, run rẩy. Nàng bật ra vài tiếng nức nở vào mảnh vải bao lấy miệng mình, không phải vì buồn rầu hay sợ hãi, mà vì sự khuây khỏa hoang dại. Đây không phải là một hành động bốc đồng. Đây là nghi thức. Đây là một nghi thức tỏ tình của người Gypsy cổ, và nó không có gì nửa vời cả.
Nàng sẽ bị bắt cóc và chiếm đoạt. Cuối cùng.