Đâu đó trong nước Anh, mùa xuân đã bao phủ mặt đất với lớp nhung xanh và những bông hoa ngọt ngào từ những hàng cây. Đâu đó bầu trời rất xanh và không khí rất êm đềm. Nhưng không phải trên vùng-đất-hoang, nơi khói từ hàng triệu ống khói làm chua bầu không khí của thành phố với lớp khói vàng đục mà ánh mặt trời không thể xuyên qua. Có một ít bùn lầy và sự nghèo khổ ở nơi khô cằn này. Khu đó nằm cách dòng sông khoảng chừng một phần tư dặm và giáp với một ngọn đồi và một đường ray xe lửa.
Kev cứng nhắc và im lặng khi anh và Rohan dẫn ngựa xuyên qua khu trại của người Gypsy. Những chiếc lều thưa thớt lỏng lẻo, với những người đàn ông ngồi ngay lối vào và đẽo móc hay làm giỏ. Kev nghe thấy một vài cậu bé la hét trong một cái lều khác. Khi anh đi vòng quanh cái lều, anh thấy một nhóm nhỏ tụ tập quanh một trận đánh nhau. Đàn ông giận dữ la hét những lời hướng dẫn và hăm dọa tới những cậu bé ở trong cái hố như thể bọn chúng là động vật. Dừng lại khi thấy cảnh đó, Kev nhìn chẳm chằm vào những cậu bé trong khi những hình ảnh về thời thơ ấu xoẹt qua trong trí óc anh.
Đau đớn, bạo lực, sợ hãi… sự tức giận của rom baro, người sẽ đánh Kev nhiều hơn nếu cậu thua trận. Và nếu cậu thắng, làm cho một cậu bé khác vấy đầy máu me và vỡ vụn trên mặt đất, sẽ không có phần thưởng nào cả. Chỉ có cảm giác tội lỗi nhục nhã vì đã hại một người không làm gì sai với cậu. Chuyện gì vậy? rom baro đã rống lên khi tìm thấy Kev rúc vào một góc, khóc, sau khi cậu đánh gục một cậu bé đã van xin cậu dừng lại. Thật thảm hại, đồ chó yếu đuối. Tao sẽ cho mày một trong những thứ này – Chân đi giày ống của ông ta đạp vào một bên người Kev, làm gãy một cái xương sường – vì mỗi giọt nước mắt mà mày rỉ ra. Loại thằng ngốc nào lại đi khóc vì chiến thắng? Khóc lóc sau khi làm xong thứ duy nhất mà mày biết làm à? Tao sẽ tống khứ sự yếu đuối ra khỏi mày, thằng bé ồn ào bự con à – Ông ta không ngừng đá Kev cho tới khi cậu bất tỉnh. Lần tiếp theo cậu đánh ai đó, cậu không còn cảm thấy tội lỗi nữa. Cậu không cảm thấy gì hết.
Kev không nhận ra rằng anh đã đóng băng trên đường đi, hay là anh đã thở một cách nặng nhọc cho đến khi Rohan nhẹ nhàng nói với anh – Đi nào, phral.
Giật ánh mắt ra khỏi những cậu bé, Kev nhìn thấy lòng trắc ẳn và sự sáng suốt trong ánh mắt của người kia. Những kỉ niệm đen tối lùi dần. Kev gật đầu nhẹ và đi theo.
Rohan dừng lại ở hai hay ba chiếc lều, hỏi nơi ở của một người phụ nữ tên là Shuri. Những câu trả lời không có thiện ý. Như đã đoán trước, những người Rom chú ý đến Rohan và Kev với sự ngờ vực rõ ràng và tò mò. Ngôn ngữ của người Rom ở đâ rất khó hiểu, một sự pha trộn của ngôn ngữ Gypsy gốc và một thứ gọi là “thổ ngữ thêm vào”, một loại tiếng lóng được những người Gypsy ở thành phố sử dụng. Kev và Rohan được chỉ đến một trong những cái lều nhỏ hơn, nơi một cậu bé già dặn đang ngồi ở lối vào trên một cái xô úp lại. Cậu đang đục những cái cúc áo bằng dao nhỏ.
– Chúng tôi đang tìm Shuri – Kev nói bằng ngôn ngữ cổ.
Cậu bé liếc qua vai mình vào trong lều
– Mainl* – cậu gọi – có hai người đàn ông muốn gặp mẹ. Những người Rom mặc đồ như gadjo ấy.
*mainl: từ Gypsy chỉ mẹ
Một người phụ nữ có vẻ kì quặc bước ra lối vào. Cô ta chưa cao đến năm feet, nhưng thân mình và đầu cô rất to, da của cô tối và nhăn nheo, đôi mắt đen rực sáng. Kev nhận ra cô ta ngay lập tức. Đó quả thực là Shuri, cô chỉ mới mười sáu tuổi khi cưới rom baro. Kev đã rời khỏi bộ lạc không lâu sau đó. Năm tháng không hề tử tế với cô. Shuri đã từng là một người đẹp nổi bật, nhưng cuộc sống gian khổ đã làm cô già trước tuổi. Mặc dù cô và Kev gần như cùng tuổi, sự khác biệt giữa họ có thể lên đến hai mươi năm thay vì hai năm.
Cô ta nhìn Kev chòng chọc không thích thú lắm. Sau đó mắt cô mở to, và đôi tay xương xẩu của cô làm một cử chỉ thường được dùng để bảo vệ ai đó khỏi những linh hồn ma quỷ.
– Kev – cô ta thở ra.
– Xin chào, Shuri – anh nói khó khăn, và theo sau là một câu chào hỏi mà anh đã không nói từ hồi còn nhỏ – Droboy tume Romale.
– Anh là hồn mà à? – cô ta hỏi anh.
Rohan nhìn anh cảnh giác.
– Kev? – anh lặp lại – đó là tên trong bộ lạc của anh hả?
Kev lờ anh đi.
– Tôi không phải là hồn ma, Shuri – anh mỉm cười trấn an cô ta- Nếu tôi như vậy, tôi hẳn sẽ không lớn lên tí nào, đúng không?
Cô ta lắc đầu, đôi mắt ánh lên tia ranh mãnh – Nếu thật sự là anh, hãy cho tôi xem dấu hiệu.
– Tôi có thể làm việc đó bên trong không?
Sau khi ngập ngừng rất lâu, Shuri gật đầu miễn cưỡng, ngoắc cả Kev và Rohan vào trong lều.
Cam dừng lại ngay lối vào và nói với cậu bé – Hãy chắc chắn rằng những con ngựa không bị trộm mất – anh nói – và tôi sẽ cho cậu đồng nửa curon – Anh không chắc là những con ngựa sẽ bị nguy hiểm hơn người Chorodies hơn hay là người Rom.
– Vâng, kako – cậu bé nói, dùng một từ tôn trọng dành cho những người đàn ông lớn hơn.
Cười tội nghiệp, Cam theo Merripen vào trong lều. Khung lều được làm từ những cây sào cắm xuống đất và uốn cong xuống trên đỉnh, với những sào phụ khác trói chặt với sào chính bằng dây bện. Toàn bộ lều được bao phủ bằng tấm vải màu nâu tồi tàn chắp vá trùm lên những thanh sào. Không có bàn hay ghế. Với một người Rom, mặt đất phục vụ tốt một cách hoàn hảo cho mọi mục đích. Nhưng có một chồng xoong nồi và đĩa gỗ trong góc, và một giường hẹp nhẹ phủ vải. Bên trong lều được sưởi ấm bởi ngọn lửa than nhỏ cháy rực trong một cái bếp ba chân.
Theo chỉ dẫn của Shuri, Cam ngồi xếp bằng bên bếp lửa. Anh kiềm chế một nụ cười khi Shuri đòi nhìn thấy hình xăm của Merripen, khiêu khích một cái liếc mắt nhịn nhục từ anh ấy. Là một người đàn ông khiêm tốn và kín đáo, Merripen chắc chắn rất ngại phải cởi áo trước mặt họ. Nhưng anh ngậm miệng và giật áo khoác ra, và cởi nút áo gi-lê. Thay vì lột hoàn toàn áo sơmi, Merripen cởi nó ra và để đó rơi xuống lộ ra lưng trên và vai anh, những đường nét của cơ bắp lập lòe như được mạ đồng. Hình xăm vẫn làm Cam sửng sốt chút ít, anh đã không bao giờ thấy nó trên người ai khác ngoài mình.
Làu bàu bằng tiếng Gypsy sâu kín, sử dụng một vài từ nghe như tiếng Phạn, Shuri di chuyển ra phía sau Kev để nhìn vào hình xăm. Đầu Merripen cúi thấp, và anh thở nhẹ nhàng. Sự thích thú của Cam phai đi khi anh nhìn vào khuôn mặt của Merripen, anh ấy đang nhẹ cau mày. Với Cam thì có lẽ là một niềm vui và khuây khỏa khi gặp ai đó trong quá khứ. Với Merripen, sự trải nghiệm này rõ ràng là nỗi đau. Nhưng anh đã chịu đựng nó với sự nhẫn nại khắc khổ chạm tới đáy lòng Cam. Và Cam nhận ra là anh không hề thích nhìn thấy Merripen bị tổn thương quá nhiều.
Sau khi nhìn vào dấu hiệu của con ngựa ác mộng, Shuri tránh xa khỏi Merripen và ra hiệu cho anh mặc lại áo.
– Người đàn ông này là ai – cô ta hỏi, gật đầu về phía Cam.
– Một trong những kumpania của tôi – Merripen càu nhàu. Kumpa-nia là một từ dùng để miêu tả một phe, một nhóm người hợp lại với nhau mà không nhất thiết phải có quan hệ máu mủ.
Kéo áo trở lại, Merripen hỏi cộc cằn – Chuyện gì đã xảy ra với bộ lạc, Shuri? Rom baro đâu?…
– Trong lòng đất – người phụ nữ nói, thể hiện sự thiếu tôn trọng một cách chua cay với chồng mình – Và bộ lạc tan rã. Sau khi bộ lạc nhìn thấy những gì mà ông ta làm với anh, Kev… ép chúng tôi bỏ lại anh đến chết… Mọi thứ đều trở nên tệ hại sau chuyện đó. Không ai muốn theo ông ta cả. Những gadjo cuối cùng treo cổ ông ta, khi ông ta bị bắt vì làm wafodu luvvu.
– Đó là gì vậy? – Cam hỏi, không thể theo kịp lời nói của cô ta.
– Tiền giả – Merripen nói.
– Sau chuyện đó – Shuri tiếp tục – rom baro đã cố gắng huấn luyện một vài cậu bé nhỏ thành asharibe, để kiếm tiền ở hội chợ và trên đường phố ở London. Những không ai trong bọn chúng có thể chiến đấu như anh, và ba mẹ chúng chỉ để rom baro đi thật xa với chúng.
Đôi mắt sẫm màu đanh đá của cô ta nhìn về phía Cam – Rom baro gọi Kev là con chó chiến đấu của ông ta – cô ta nói – nhưng những con chó còn được đối xử tốt hơn anh ta.
– Shuri… – Merripen càu nhàu, quắc mắt – Anh ta không cần biết…
– Chồng của tôi muốn Kev chết – cô ta tiếp tục – nhưng dù vậy rom baro không dàm giết anh ta công khai. Nên ông ta bỏ đói chàng trai và để cậu ta đánh trong rất nhiều trận đấu, và không đưa cho cậu băng vết thương hay thuốc bôi vết thương nào. Cậu ta không bao giờ được đưa cho một cái mền, chỉ có một cái giường rơm. Chúng tôi thường lén đưa thức ăn và thuốc cho cậu ta khi rom baro không để ý. Nhưng không có ai bảo vệ cậu ta cả, cậu bé tội nghiệp.
Ánh mắt cô ta chuyển thành khiển trách khi cô ta trực tiếp nói với Kev – Và không dễ dàng gì để giúp anh, khi anh sẽ không làm gì khác ngoài gầm gừ và đớp lại. Không bao giờ cảm ơn một lời nào, thậm chí cười cũng không.
Merripen im lặng, ngoảnh mặt đi khi anh cài xong những cái nút áo gi-lê cuối cùng. Cam nghĩ rằng thật tốt khi gã rom baro đó đã chết. Bỏi vì anh cảm thấy một ham muốn mạnh mẽ được đè gã con hoang đó xuống và giết hắn. Và Cam không thích những lời chỉ trích Merripen của Shuri. Không phải vì Merripen đã từng là một mẫu người làm người khác hiếu kỳ… nhưng sau khi lớn lên trong một môi trường tàn nhẫn như vậy, thật là một phép màu kì diệu khi anh có thể sống như một người đàn ông bình thường. Nhà Hathaway đã làm được nhiều hơn là chỉ cứu lấy mạng sống của Merripen. Họ cũng đã cứu được linh hồn anh ấy.
– Tại sao chồng của cô lại căm thù Merripen như vậy? – Cam hỏi nhẹ nhàng.
– Rom baro ghét mọi thứ về gadjo. Ông ta từng nói rằng nếu có ai trong bộ tộc từng đi lại với gadje, ông ta sẽ giết họ.
Merripen đột ngột nhìn cô ta – Nhưng tôi là người Gypsy.
– Anh là con lai, Kev. Một nửa gadjo – Cô ta cười với sự ngạc nhiên lộ rõ của anh – Anh không bao giờ nghi ngờ à? Anh có nét giống với gadjo, anh biết không. Cái mũi hẹp đó. Hình dáng của cằm anh.
Merripen lắc đầu, câm lặng trước tiết lộ đó.
– Quỷ thần ơi – Cam thì thầm.
– Mẹ anh cưới một gadjo, Kev à – Shuri tiếp tục – Hình xăm anh mang trên mình là biểu tượng của gia đình anh. Nhưng cha anh đã bỏ bà ấy, như những gadjo hay làm ấy. Và sau khi chúng tôi nghĩ anh đã chết, rom baro đã nói “Bây giờ chỉ còn có một”.
– Chỉ có một gì? – Cam cố gắng để hỏi.
– Em trai – Shuri di chuyển để cời lửa trong bếp, làm căn lều sáng rực lên – Kev có một người em trai.
Xúc động tràn qua Cam. Anh cảm thấy một sự đổi thay đáng kinh ngạc trong tất cả nhận thức của mình, một bước ngoặc mới trong mỗi suy nghĩ. Sau khi trải qua cả đời tin rằng mình chỉ có một mình, thì đây lại chính là người chia sẻ dòng máu với anh. Một người anh thật sự. Cam nhìn chằm chằm vào Kev, quan sát những biểu hiện lóe lên trong đôi mắt sẫm màu cà phê của anh. Cam không nghĩ tin đó sẽ được Merripen chào đón như anh, nhưng anh mặc kệ.
– Người bà chăm sóc cho cả hai đưa trẻ ít lâu – Shuri tiếp tục – Nhưng sau đó bà có lý do để nghĩ rằng những gadjo có lẽ sẽ đến và mang chúng đi. Có lẽ thậm chí giết chúng. Nên bà giữ một bé trai, trong khi Kev được gởi đến bộ lạc của chúng tôi trong sự chăm sóc của người cậu Pov, rom baro. Tôi chắc là bà không hề nghi ngờ việc rom baro sẽ đối sử tồi tệ với cậu bé như thế nào, hoặc là bà không bao giờ biết được nữa.
Shuri liếc nhìn Merripen – Bà ấy chắc chắn nghĩ rằng vì Pov là một người đàn ông mạnh mẽ, nên ông ta sẽ bảo vệ anh rất tốt. Nhưng ông ta nghĩ về anh như một thứ đáng kinh tởm, có một nửa…
Cô ta dừng lại thở gấp khi Kev xắn áo khoác và tay áo sơ mi lên, và để lộ ra cẳng tay cho cô ta thấy. Hình xăm pooka nổi bật lên trong bóng tối, dấu khắc đen thui trên da thịt.
– Tôi là em trai của anh ấy – Cam nói, giọng anh khàn khàn yếu ớt.
Ánh mắt Shiru chuyển từ khuôn mặt người này sang người kia -Vâng, tôi có thể thấy được – Cuối cùng cô ta cũng thì thầm – Không giống nhau nhiều, nhưng nó có ở đó.
Một nụ cười tò mò xuất hiện trên môi cô ta – Devlesa avilan. Chính Chúa đã mang hai người lại với nhau.
Bất kể quan điểm của Merripen về ai hay cái gì đã mang họ lại với nhau, anh cũng không chia sẻ nó. Thay vì vậy anh lại hỏi cụt lủn – Cô có biết tên của cha chúng tôi không?
Shuri trông có vẻ hối tiếc – Rom baro không bao giờ đề cập đến nó. Tôi rất tiếc.
– Không, cô đã giúp khá nhiều rồi – Cam nói – Cô có biết gì về lý do tại sao những gadjo có thể muốn…
– Mẹ – giọng nói của cậu bé vang lên từ phía ngoài – Chorodies đang đến.
– Bọn chúng muốn những con ngựa – Merripen nói, nhanh chóng đứng dậy
Anh ấn một vài đồng tiền vào tay Shuri – May mắn và khỏe mạnh nhé – anh nói.
– Kushti ok – cô trả lời, trở nên ủy mị.
Cam và Merripen nhanh chóng ra khỏi căn lều.
Ba Chorodies đang đến. Với đầu tóc xỉn màu, da dẻ dơ dáy, miệng thối rữa, và một mùi hôi thối rất khó chịu đến trước khi chúng xuất hiện, chúng hình như giống động vật hơn là con người. Một vài người Rom tò mò quan sát từ một khoảng cách an toàn. Rõ ràng là sẽ không có sự giúp đỡ nào từ những người đó.
– Tốt thôi – Cam nói dưới hơi thở – chuyện này nên để tiêu khiển.
– Chorodies thích dao – Merripen nói – Nhưng chúng không biết sử dụng như thế nào. Để chuyện đó cho tôi.
– Cứ tự nhiên đi – Cam nói dễ chịu.
Một trong những tên Chorodies nói bằng một thứ thổ ngữ mà Cam không thể hiểu được. Nhưng hắn ta làm điệu bộ về phía con ngựa của Cam, Pooka, cậu chàng đang nhìn chúng trừng trừng với vẻ lo lắng và di chuyển chân mình.
– Chết thôi – Cam cằn nhằn.
Merripen trả lời gã đàn ông bằng một ít từ ngữ khó hiểu tương tự. Như đã báo trước, một tên Chorodie tìm phía sau lưng hắn và giơ ra một con dao nhọn. Merripen ra vẻ thoải mái, nhưng những ngón tay anh nắm lại, và Cam thấy cách anh thay đổi dáng đứng thành một tư thế sẵn sàng khéo léo để tấn công. Tên Chorodie lao về phía trước với tiếng hét chói tai, nhắm tới phần nửa thân dưới. Nhưng Merripen nhanh lẹ bước né sang một bên . Với tốc độ và sự khéo léo rất ấn tượng, anh chộp lấy cánh tay tấn công. Anh thình lình giật mạnh làm tên Chorodie mất thăng bằng, theo đà đẩy về phía hắn. Trước khi một nhịp tim khác qua di, Merripen quật đối thủ của mình ngã ra đất, cùng lúc xoắn tay gã con hoang đó lại.
Một tiếng rắc rõ ràng làm tất cả bọn họ, kể cả Cam, ngần ngại. Tên Chorodie rú lên đau đớn cực độ. Cạy con dao từ đôi tay mềm rũ của gã đó, Merripen ném nó cho Cam, anh bắt lấy nó theo phản xạ. Merripen liếc nhìn hai tên Chorodies còn lại.
– Ai tiếp theo đây? – anh hỏi lạnh tanh.
Mặc dù câu nói bằng tiếng Anh, những sinh vật đó xem ra có thể hiểu ý anh là gì. Chúng chạy đi mà không hề ngoái lại, bỏ lại tên đồng bọn bị thương lê lết đi với những tiếng rên rỉ ầm ĩ.
– Đẹp mắt lắm, phral – Cam nói ngưỡng mộ.
– Chúng ta phải đi – Merripen sẵng giọng nói với anh – trước khi những tên khác đến.
– Hãy đến quán rượu – Cam nói – Em cần uống rượu.
Merripen trèo lên con ngựa hồng không nói tiếng nào. Hình như lần này, cả Merripen và Cam đều đồng ý với nhau.
Quán rượu thường được xem là nơi giải trí của những người đàn ông bận rộn, nơi la cà của những tên nhàn rỗi, và nơi ẩn náu của những kẻ u sầu. Quán Hell và Bucket, nằm ở một vùng ven nhơ nhuốc của London, còn có thể được gọi là hang ổ của tội phạm và nơi trú ẩn của những kẻ nghiện rượu. Nó khá là phù hợp với mục đích của Cam và Kev, một nơi sẽ phục vụ hai người Rom mà không hề chớp mắt. Rượu ở đây cho chất lượng tốt, nặng mười hai bushel**, và mặc dù những cô phục vụ hay gắt gỏng, nhưng họ đã rất tốt trong việc giữ cho cốc rượu luôn đầy và sàn nhà được quét dọn.
**bushel: đơn vị đo nồng độ của Anh: 1bsh. = 9.31 wine/liquid gallons -1gallon = 3,78 l
Cam và Kev ngồi ở một chiếc bàn nhỏ, được thắp sáng bằng một củ cải được đẽo gọt thành đế nến, với mỡ động vật rỏ lên những mặt nhuốm màu tím nhạt. Kev uống hết nửa cốc rượu mà không dừng lại và bỏ cốc xuống. Anh hiếm khi uống bất cứ thứ gì ngoài rượu, và uống không nhiều. Anh không thích sự mất kiểm soát đi kèm với rượu. Cam, tuy thế, uống sạch cốc bia của mình. Anh ngả lưng vào ghế và quan sát Kev với nụ cười mờ nhạt.
– Em luôn luôn thấy buồn cười vì anh không có khả năng uống rượu – Cam nhận xét – một người Rom cỡ anh có thể uống một phần tư thùng ấy chứ. Nhưng giờ thì cũng đã khám phá ra anh có một nửa Ireland… không thể tha thứ được, phral à. Chúng ta có việc phải làm với khả năng nhậu nhẹt của anh đấy.
– Chúng ta sẽ không nói chuyện này cho bất cứ ai – Kev dứt khoát nói với anh.
– Về sự thật chúng ta là anh em ấy à? – Cam dường như rất thích cái cau mày rõ ràng của Kev.
– Nó không tệ lắm đâu, là một nửa gadjo ấy – Anh nói với Kev chân thành, và cười khúc khích với vẻ mặt của anh – Nó chắc chắn giải thích được tại sao cả hai chúng ta đều tìm được một chỗ dừng chân, trong khi hầu hết người Rom chọn rong ruổi mãi mãi. Đó là do dòng máu Ireland trong chúng ta…
– Không… một… từ nào – Kev nói – thậm chí với gia đình ta.
Cam trở nên nghiêm túc – Em không giữ bí mật với vợ mình.
– Không khi thậm chí để giữ an toàn cho cô ấy hả?
Cam xem ra suy nghĩ kỹ càng hơn, nhìn chằm chằm qua một trong những ô cửa sổ nhỏ hẹp của quán rượu. Những con đường chật ních người bán hàng rong, bánh của những chiếc ve ba gác rung lên lạch cạch khi băng qua những con đường lát đá cuội. Những tiếng la hét của họ dày đặc trong không khí khi họ cố gắng thu hút khách hàng với những chiếc hộp có nắp đậy, đồ chơi, diêm Ma Vương, dù, và chổi. Trên phía đối diện của con đường, cửa sổ của một hàng thịt phát ra ánh đỏ và trắng lập lòe của những khối thịt tươi.
– Anh có nghĩ gia đình của cha chúng ta có thể vẫn muốn giết chúng ta không? – Cam hỏi.
– Có thể lắm.
Cam lơ đãng chà sát tay áo của anh, trên chỗ có dấu hiệu pooka.
– Anh có nhận ra là những chuyện này: những hình xăm, những bí mật, chia cắt chúng ta, đặt cho chúng ta những cái tên khác nhau, sẽ không xảy ra nếu cha chúng ta không phải là một người đàn ông có quyền lực nào đó. Bởi vì nếu không như thế, những gadjo sẽ chẳng hề quan tâm đến một cặp con lai làm gì. Em tự hỏi tại sao ông ta tại rời bỏ mẹ chúng ta? Em tự hỏi…
– Tôi không quan tâm.
– Em sẽ làm một cuộc tìm kiếm mới về giấy khai sinh của những cặp sinh đôi. Có lẽ cha của chúng ta…
– Đừng. Cứ để yên vậy đi.
– Để yên vậy đi à? – Cam nhìn anh ngờ vực – Anh thật sự muốn lờ đi những gì chúng ta tìm ra hôm nay hả? Lờ đi quan hệ giữa chúng ta?
– Đúng vậy.
Lắc đầu chậm chạp, Cam xoay xoay một trong những chiếc nhẫn vàng trên ngón tay mình.
– Sau hôm nay, Anh trai à, em hiểu vè anh nhiều hơn. Cái cách mà anh…
– Đừng gọi tôi như thế.
– Em cho rằng việc được nuôi dưỡng như một con vật chui rúc không tạo ra nhiều cảm xúc trìu mến với con người cho lắm. Em rất tiếc là anh đã là người không may mắn, bị gởi đến cậu của chúng ta. Nhưng anh không thể để điều đó ngăn anh làm chủ một cuộc sống chọn vẹn bây giờ được. Ngăn anh khỏi việc tìm ra anh là ai.
– Tìm ra tôi là ai sẽ không cho tôi thứ tôi muốn được. Không gì cả. Nên không có gì đáng quan tâm hết.
– Cái anh muốn là gì? – Cam hỏi nhẹ nhàng.
Kẹp chặt mồm, Kev nhìn Cam trừng trừng.
– Anh chưa bao giờ nói ra điều đó à?
Khi Kev tiếp tục im lặng một cách ngoan cố, Cam với lấy cốc rượu của mình.
– Vậy anh sẽ cho qua chuyện này chứ?
– Không – Cam uống một vài ngụm vừa phải – Anh biết không – anh nhận xét nhăn nhở – Quản lý một câu lạc bộ đầy những kẻ nghiện rượu, con bạc, và đủ loại tội phạm dễ hơn rất nhiều việc thỏa thuận với anh và nhà Hathaway.
Anh đặt cốc rượu xuống và chờ một lát trước khi hỏi nhẹ nhàng – Anh có bao giờ nghi ngờ điều gì không? Anh đã bao giờ nghĩ quan hệ giữa chúng ta có thể gẩn gũi tới mức này không?
– Không.
– Em nghĩ là em thì có, sâu bên trong. Em luôn luôn biết là em không phải chỉ một mình.
Kev nhìn anh ra vẻ không lay chuyển được – Chuyện này không thay đổi được gì hết. Tôi không phải gia đình của anh. Không có quan hệ nào giữa chúng ta cả.
– Dòng máu có thể tính là một thứ – Cam trả lời ân cần – Và kể từ khi bộ tộc của em biến mất, anh là tất cả những gì em có, phral à. Cứ cố gắng và tống khứ em đi đi.