London, 1948, mùa đông.
Win đã luôn nghĩ rằng Kev Merripen thật đẹp, theo cách của một khung cảnh mộc mạc hay một ngày mùa đông có thể. Anh là một người đàn ông to lớn, nổi bật, kiên quyết trong mọi góc độ. Nét mặt mang tính táo bạo kì lạ của anh là một sự sắp đặt hoàn hảo với đôi mắt đen đến nỗi khó có thể phân biệt lòng đen với con ngươi. Tóc anh dày và đen như cánh của một con quạ, lông mày rậm và thẳng. Và cái miệng rộng luôn luôn cong lên vẻ nghiền ngẫm của anh rất đẹp khiến Win cảm thấy không thể nào cưỡng lại. Merripen. Tình yêu của nàng, nhưng không bao giờ là người yêu của nàng.
Họ đã biết nhau từ thời thơ ấu, khi anh được gia đình nàng nhận nuôi. Mặc dù nhà Hathaway luôn đối xử với anh như một người trong gia đình, Merripen đã làm việc với tư cách của một người hầu. Một người bảo hộ. Một người ngoài.
Anh đến phòng ngủ của Win và đứng tại ngưỡng cửa để quan sát khi nàng thu xếp vali với một vài vật dụng cá nhân trên mặt chiếc bàn trang điểm. Một cái lược chải tóc, một giá đựng gim cài tóc, một ít khăn quàng cổ mà em gái Poppy đã thêu cho nàng. Khi Win nhét những đồ vật vào trong chiếc túi da, nàng có cảm giác mãnh liệt về dáng vẻ im lìm của Merripen. Nàng biết những gì ẩn sau sự yên lặng của anh, bởi vì nàng cũng cảm thấy làn sóng của sự khao khát đó. Ý nghĩ rời xa anh đang làm tan nát trái tim nàng. Và không còn sự lựa chọn nào khác.
Nàng đã trở thành một người bệnh tật kể từ khi nàng bị sốt ban đỏ vào hai năm trước. Nàng mong manh và dễ vỡ và hay bị ngất và mệt mỏi. Phổi yếu, tất cả các bác sĩ đã nói thế. Không có gì để làm ngoài bỏ cuộc. Tiếp theo một quãng đời nghỉ ngơi trên giường là cái chết. Win sẽ không chấp nhận một số phận như thế. Nàng ao ước được khỏe hơn, để có được những thứ mà mọi người cho là hiển nhiên. Nhảy múa, cười đùa và đi bộ qua vùng thôn quê. Nàng muốn được tự do yêu… kết hôn… có gia đình của riêng mình vào một ngày nào đó. Với trái tim trong tình trạng xấu như vậy, nàng không có khả năng làm bất cứ gì trong những điều ấy.
Nhưng điều đó sắp thay đổi. Hôm nay nàng khởi hành đến một phòng khám ở Pháp, nơi một bác sĩ trẻ sôi nổi, Julian Harrow đã đạt được các kết quả xuất sắc với những bệnh nhân như nàng. Những cách điều trị của anh ta không chính thống và gây tranh cãi, nhưng Win không quan tâm. Nàng sẽ làm bất cứ điều gì để được chữa lành. Vì trước khi ngày ấy đến, nàng không thể nào có được Merripen.
– Đừng đi – anh nói, nhẹ nhàng đến nỗi nàng gần như không nghe thấy. Win gắng sức để giữ nguyên vẻ ngoài điềm tĩnh, ngay cả khi một cơn rùng mình nóng lạnh đi xuống sống lưng nàng.
– Làm ơn đóng cửa lại – nàng xoay xở để nói. Họ cần sự riêng tư cho cuộc nói chuyện mà họ sắp có.
Merripen không di chuyển. Khuôn mặt ngăm đen của anh ửng đỏ, và đôi mắt đen ánh lên một tia dữ tợn vốn không giống anh chút nào. Ngay lúc này, nàng hoàn toàn có thể hiểu được anh, những cảm xúc của anh gần với ngoài mặt hơn anh từng thường cho phép. Nàng tự đến đóng cánh cửa, trong khi anh tránh xa khỏi nàng như thể bất cứ sự tiếp xúc nào giữa họ sẽ dẫn đến tai hại chết người.
– Tại sao anh không muốn em đi, Kev? – nàng hỏi nhẹ nhàng.
– Em sẽ không an toàn ở đó.
– Em sẽ tuyết đối an toàn – nàng nói – Em có niềm tin với bác sĩ Harrow. Những cách điều trị của anh ta nghe có vẻ hợp lý với em, và anh ta đã có tỉ lệ thành công cao.
– Anh ta có nhiều thất bại cũng như thành công. Có rất nhiều bác sĩ ở London này. Em nên thử với họ trước.
– Em nghĩ cơ hội tốt nhất của em là với bác sĩ Harrow – Win mỉm cười với đôi mắt đen gay gắt của Merripen, hiểu những điều mà anh không thể nói.
– Em sẽ quay về với anh, em hứa.
Anh lờ đi điều đó. Bất cứ cố gắng nào nàng tạo ra để đưa những cảm xúc của họ ra ánh sáng luôn gặp phải sự chống cự cứng rắn của anh. Anh sẽ không bao giờ thừa nhận rằng anh quan tâm đến nàng, hay đối xử với nàng như bất cứ thứ gì khác hơn là một bệnh nhân yếu ớt cần sự che chở của anh. Một bông hoa trong lồng kính. Trong khi anh tiếp tục với những đeo đuổi của riêng mình. Bất chấp sự thận trọng của Merripen trong những vấn đề riêng tư, Win chắc chắn rằng có nhiều hơn một vài người phụ nữ dâng hiến cơ thể họ cho anh, và sử dụng anh cho khoái lạc của riêng họ. Một điều gì đó trống trải và giận dữ dâng lên từ những nơi thầm kín trong tâm hồn nàng khi nghĩ đến việc Merripen ăn nằm với một ai khác. Những người quen biết nàng hẳn sẽ bị sốc khi hiểu được những khao khát mạnh mẽ của nàng dành cho anh. Nó chắc hẳn sẽ gây sốc cho Merripen hơn hết thảy.
Ngắm nhìn khuôn mặt ngây ra của anh, Win nghĩ, rất tốt, Kev. Nếu đây là những gì anh muốn thì em sẽ là người chịu đựng. Chúng ta sẽ có một lời tạm biệt dễ chịu và không đổ máu. Sau đó nàng sẽ âm thầm đau khổ, biết rằng đó sẽ là vĩnh viễn cho đến khi nàng gặp lại anh. Nhưng còn hơn là sống như thế này, mãi mãi bên nhau song vẫn xa cách, căn bệnh của nàng luôn ngăn cách giữa họ.
– Thôi được – Nàng nói mạnh mẽ – Em sẽ đi sớm. Và không có gì cần phải lo lắng, Kev. Leo sẽ chăm sóc cho em suốt chuyến đi đến Pháp, và…
– Anh trai em còn không thể chăm sóc cho chính anh ta – Merripen trả lời cay nghiệt – Em sẽ không đi. Em sẽ ở đây, nơi nào có anh – anh gằn giọng nói. Nhưng Win đã nghe được dấu hiệu của thứ gì đó như sự giận dữ, hay sự thống khổ, chôn dấu trong giọng nói thâm trầm của anh. Việc này đang trở nên thú vị. Trái tim nàng bắt đầu đập mạnh.
– Có… – nàng phải tạm ngừng để nín thở – Có một thứ duy nhất có thể ngăn em rời khỏi.
Anh bắn qua nàng một cái liếc mắt cảnh giác – Cái gì thế?
Nàng phải mất một lúc lâu tìm ra dũng khí để nói – Nói với em anh yêu em. Nói với em, và em sẽ ở lại.
Đôi mắt đen mở rộng. Âm thanh của hơi thở bên trong anh cắt qua không khí như hình vòng cung đi xuống của một nhát rìu. Anh im lặng, đông cứng. Một hỗn hợp lạ lùng của sự thích thú và tuyệt vọng tràn qua Win khi nàng chờ đợi câu trả lời của anh.
– Anh… quan tâm đến mọi người trong gia đình em…
– Không. Anh biết đó không phải là cái em yêu cầu – Win tiến về phía anh và nâng đôi bàn tay tái nhợt lên ngực anh, đặt lòng bàn tay lên bề mặt của bắp cơ rắn chắc và cứng cỏi. Nàng cảm thấy sự hưởng ứng chạy qua anh.
– Làm ơn – nàng nói, ghét sự tuyệt vọng trong giọng nói của chính mình – Em không quan tâm ngày mai em có chết hay không, nếu em có thể nghe nó một lần.
– Đừng – anh gầm gừ, lùi ra xa. Ném sang một bên mọi sự thận trọng, Win đi theo. Nàng đưa tay ra để nắm lấy những nếp gấp lùng nhùng trên áo sơ mi của anh.
– Nói với em. Cuối cùng, hãy nói ra sự thật.
– Yên nào, em sẽ làm mình mệt mất.
Win tức điên lên vì anh nói đúng. Nàng có thể cảm thấy sự yếu ớt và chóng mặt quen thuộc đi cùng tim đập mạnh và hai lá phổi hoạt động khó khăn. Nàng nguyền rủa cơ thể yếu đuối của mình.
– Em yêu anh – nàng nói khổ sở – Và nếu em khỏe mạnh, không sức mạnh nào trên trái đất có thể giữ em xa anh. Nếu em khỏe mạnh, em sẽ mang anh đến giường của em, và em sẽ cho anh thấy nhiều đam mê như bất cứ người đàn bà nào có thể.
– Không – tay anh đưa lên miệng nàng như thể để bóp nghẹt nàng, sau đó giật lại khi anh cảm thấy hơi ấm của đôi môi nàng.
– Nếu em không sợ thừa nhận điều đó thì tại sao anh lại sợ? – ý muốn được gần anh, chạm vào anh của nàng như một sự mất trí. Nàng để bản thân mình chống lại anh một cách liều lĩnh. Anh cố đẩy nàng ra mà không làm đau nàng, nhưng nàng bám lấy anh với tất cả sức lực còn lại của mình.
– Sẽ ra sao nếu đây là khoảnh khắc cuối cùng anh có với em? Anh có cảm thấy hối tiếc khi không nói với em anh cảm thấy thế nào? Anh có…
Merripen bao phủ miệng nàng bằng miệng anh, tuyệt vọng để làm nàng im lặng. Họ đều thở hổn hển và trở nên im lặng, bị lôi cuốn vào cảm giác của nụ hôn. Mỗi hơi thở của anh trên má nàng là một sự đụng chạm nóng hổi. Cánh tay anh vòng quanh nàng, bao bọc nàng trong sức mạnh to lớn của anh, giữ nàng khỏi sự cứng rắn của cơ thể anh. Và mọi thứ bốc cháy, và họ đều bị lạc trong sự xôn xao của nhu cầu. Nàng có thể nếm được vị ngọt ngào của những trái táo trong hơi thở của anh, vị đắng của cà phê, nhưng hơn cả là vị nồng nàn của anh.
Muốn nhiều hơn nữa, nài xin anh, nàng ép lên trên. Anh nhận sự dâng hiến ngây thơ với một âm thanh thấp và hoang dại. Nàng cảm thấy cái chạm của lưỡi anh. Mở ra cho anh, nàng kéo anh vào sâu hơn, do dự sử dụng lưỡi của mình chuyển động nhẹ nhàng như lụa, và anh run rẩy rồi thở hổn hển và ôm nàng chặt hơn. Một niềm say mê mới tràn đến Win, những giác quan của nàng thèm khát đôi tay anh, cùng miệng và cơ thể… trọng lượng mạnh mẽ của anh bên trên và ở giữa và bên trong nàng… Ôi, nàng muốn anh… muốn…
Merripen hôn nàng với cơn đói hoang dại, miệng anh di chuyển trên nàng với những vuốt ve thô ráp và khiêu gợi. Thần kinh của nàng bùng cháy với khoái cảm, và nàng quằn quại và giữ chặt anh, muốn anh gần hơn nữa. Còn qua những lớp váy, nàng cảm thấy cái cách anh ép hông vào nàng, giai điệu huyền ảo say đắm. Theo bản năng nàng với lên để cảm nhận anh, vuốt ve anh, và những ngón tay run rẩy của nàng chạm vào hình dáng cứng cáp của vật kích thích của anh. Anh chôn vùi tiếng rên rỉ đau đớn vào miệng nàng. Trong một khoảnh khắc nóng bỏng, anh đưa tay ra và kẹp chặt tay nàng quanh anh. Mắt nàng vụt mở khi nàng cảm thấy vật đang rung động, sức nóng và sự căng thẳng dường như sẵn sàng nổ tung.
– Kev… chiếc giường… – nàng thì thầm, trở nên đỏ thẫm từ đầu tới chân. Nàng đã muốn anh một cách quá liều lĩnh, từ lâu lắm, và giờ đây điều đó cuối cùng cũng sắp xảy ra.
– Đưa em…
Merripen nguyền rủa và xô nàng khỏi anh, tránh sang bên cạnh. Anh đang thở hổn hển một cách mất kiểm soát. Win di chuyển về phía anh.
– Kev?
– Lùi lại – Anh nói với sức mạnh đến nỗi khiến nàng giật mình hoảng sợ. Trong ít nhất một phút, không có âm thanh hay sự dịch chuyển nào để tránh sự va chạm giận dữ của hơi thở họ.
Merripen là người đầu tiên mở miệng. Giọng anh bị đè nặng bởi giận dữ và chán ghét, dù không thể hiểu được là nó nhằm vào nàng hay vào anh.
– Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa.
– Bởi vì anh sợ rằng anh có thể làm đau em sao?
– Bởi vì anh không muốn em theo cách đó.
Nàng cứng đờ với sự phẫn nộ, và bật ra một tiếng cười hoài nghi.
– Anh vừa mới hưởng ứng em, em cảm thấy điều đó.
Mặt anh tối lại – Chuyện đó xảy ra với bất kỳ người phụ nữ nào.
– Anh… anh đang cố làm em tin rằng anh không có cảm xúc nào đặc biệt với em phải không?
– Không có gì hơn là mong muốn bảo vệ một thành viên trong gia đình em.
Nàng biết đó là một lời nói dối, nàng biết. Nhưng sự cự tuyệt nhẫn tâm của anh làm việc rời đi dễ dàng hơn một chút.
– Em… – thật khó để nói ra – Anh thật là cao quý – Cố gắng nói giọng châm biếm của nàng bị sự khó thở làm thất bại. Lá phổi yếu ớt ngu ngốc.
– Em mệt rồi – Merripen nói, di chuyển về phía nàng – Em cần nghỉ ngơi.
– Em ổn – Win dữ dội nói, đi về phía giá rửa mặt, nắm chặt nó để giữ vững chính mình. Khi bảo đảm được thăng bằng, nàng đổ nước vào tấm vải lanh, và áp nó lên đôi má xúc động của nàng. Liếc nhìn vào gương, nàng làm mặt mình quay trở lại lớp vỏ trầm lặng như thường lệ.
Bằng cách nào đó nàng khiến giọng mình bình tĩnh – Em sẽ có toàn bộ con người anh hoặc không gì cả – nàng nói – Anh biết những lời có thể làm em ở lại. Nếu anh không nói chúng ra, vậy thì em đi.
Không khí trong phòng nặng trĩu với sự xúc động. Đầu óc Win gào thét trong phản kháng khi im lặng kéo dài. Nàng nhìn chằm chằm vào gương, chỉ có thể nhìn thấy bờ vai rộng và cánh tay anh. Và sau đó anh di chuyển, và cánh cửa mở ra rồi đóng lại.
Win tiếp tục vỗ nhẹ tấm vải lanh lên mặt mình, dùng nó để thấm vài giọt nước mắt. Đặt miếng vải sang một bên, nàng để ý thấy lòng bàn tay nàng dùng để nắm chặt vật kín đáo của anh vẫn còn lưu lại cảm giác về sự to lớn của anh. Và môi của nàng vẫn còn bị kích thích bởi những nụ hôn ngọt ngào, mạnh mẽ, và ngực nàng bị lấp đầy bởi sự đau đớn của tình yêu tuyệt vọng.
– Thế đấy – Nàng nói với hình ảnh xúc động của mình – Mình đang được thúc đẩy – Và nàng cười run rẩy đến khi phải lau đi nhiều nước mắt hơn.
Khi Cam Rohan giám sát việc chất hàng lên chiếc xe ngựa sẽ sớm khởi hành đến bến tàu ở London, anh không thể không tự hỏi có phải anh đang mắc sai lầm không. Anh đã hứa với vợ mới cưới của mình rằng anh sẽ chăm sóc cho gia đình nàng. Nhưng chưa đến hai tháng sau khi cưới Amelia, anh đang gởi một trong những em gái của nàng đến Pháp.
– Chúng ta có thể đợi – anh đã nói với Amelia tối qua, ôm nàng dựa vào vai anh, vuốt ve mái tóc nâu dày của nàng khi chúng trải ra như một dòng sông trên ngực anh – Nếu em muốn giữ Win lâu hơn một chút, chúng ta có thể gởi con bé đến phòng khám vào mùa xuân.
– Không, con bé phải đi ngay khi có thể. Bác sĩ Harrow đã nói rõ rằng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian. Hy vọng tiến triển tốt nhất của Win là bắt đầu tiến trình chữa trị ngay lập tức.
Cam cười với giọng nói thực dụng của Amelia. Vợ anh rất giỏi che giấu sự xúc động, duy trì vẻ ngoài cứng cáp đến nỗi một vài người nhận thấy ẩn dưới đó nàng thật dễ bị tổn thương. Chỉ với Cam nàng mới bỏ lớp vỏ tự vệ của mình xuống.
– Chúng ta hẳn là hợp lý – Amelia thêm vào. Cam lăn lưng của nàng lại và nhìn chằm chằm xuống khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của nàng trong ánh đèn. Đôi mắt tròn xanh thẫm đó, tối như trái tim của đêm đen.
– Ừ – anh đồng ý nhẹ nhàng – Nhưng không phải hợp lý lúc nào cũng dễ dàng, đúng không?
Nàng lắc đầu, mắt nàng tan chảy. Anh vuốt ve mắt nàng bằng đầu ngón tay – Con chim bé nhỏ tội nghiệp – anh thì thầm – Em đã trải qua quá nhiều thay đổi vào tháng trước, và lấy anh chắc không phải là điều ít tồi tệ nhất. Và giờ anh đang gởi em gái em đi.
– Đến phòng khám, để làm con bé khỏe hơn – Amelia nói – Em biết đó là điều tốt nhất cho con bé. Chỉ có thế. Em sẽ nhớ nó. Win là đứa đáng yêu và dễ chịu nhất trong gia đình. Sứ giả hòa bình. Chúng em hầu như sẽ giết nhau khi không có mặt con bé.
Nàng gởi cho anh một cái quắc mắt nhỏ – Đừng nói với ai là em đã khóc, nếu không em sẽ phát cáu với anh đó.
– Không đâu, monisha – anh dỗ dành, ôm nàng chặt hơn khi nàng sụt sịt – Mọi bí mật của em đều an toàn với anh. Em biết điều đó mà – Và anh hôn lên nhưng giọt nước mắt của nàng và cởi bỏ áo ngủ của nàng một cách chậm rãi, và yêu nàng còn chậm rãi hơn.
– Tình yêu bé nhỏ – anh thì thầm khi nàng run rẩy bên dưới anh – Hãy để anh làm em cảm thấy khá hơn… – Và khi anh chiếm lấy nàng một cách cẩn thận, anh nói với nàng bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa rằng nàng thỏa mãn anh bằng mọi cách, rằng anh yêu việc ở bên trong nàng, rằng anh sẽ không bao giờ rời bỏ nàng.
Mặc dù Amelia không hiểu những từ ngữ xa lạ đó, âm thanh của chúng vẫn kích thích nàng, tay nàng di chuyển trên lưng anh như chân mèo, hông nàng ấn về phía vật nặng của anh. Anh đã thỏa mãn nàng, và nhận lấy sự thỏa mãn của chính mình, cho đến khi vợ anh rơi vào một giấc ngủ sâu.
Một lát sau đó, anh ôm nàng ép mình vào anh, với sức nặng tin cậy của nàng trên vai anh. Giờ đây, anh chịu trách nhiệm về Amelia, và toàn bộ gia đình nàng. Gia đình Hathaway là một nhóm những người không thích nghi được với ngoại cảnh gồm bốn chị em gái, một người anh trai, và Merripen, một người Rom như Cam. Không ai có vẻ biết nhiều về Merripen ngoại trừ việc anh được mang về gia đình Hathaway khi là một cậu bé, sau khi bị làm tổn thương và bỏ mặt cho đến chết trong một cuộc săn lùng người Gypsy. Anh là gì đó hơn một người hầu nhưng cũng không hẳn là một thành viên trong gia đình. Không thể nói trước Merripen sẽ sống với sự thiếu vắng Win như thế nào, nhưng Cam có cảm giác nó sẽ không hề dễ chịu.
Họ không thể có nhiều sự khác biệt hơn nữa, một người bệnh tóc vàng nhợt nhạt và một người Rom to lớn. Một người quá tao nhã như đến từ thế giới bên kia, người kia rám nắng và thô kệch và kém văn minh. Nhưng sự nối kết ở đó, như hành trình của một con chim ưng luôn luôn trở về cùng một cánh rừng, theo một bản đồ vô hình được khắc trong bản năng của nó.
***
Khi hành lý đã được chất hợp lý và buộc chặt bằng các quai da trên xe ngựa, Cam trở lại phòng khách sạn nơi gia đình đang ở. Họ đã tập trung trong phòng khách để nói lời tạm biệt. Merripen rõ ràng vắng mặt. Họ tụ tập trong căn phòng nhỏ, những cô em gái và anh trai, Leo, người sắp đi Pháp để làm người bầu bạn và hộ tống cho Win.
– Cái đó, bây giờ… – Leo thô lỗ nói, vỗ nhẹ vào lưng người em nhỏ nhất, Beatrix, cô gái vừa bước sang tuổi mười sáu – Không cần phải gây chuyện.
Cô bé ôm chặt anh – Anh sẽ cô đơn, ở quá xa nhà. Anh không mang theo một trong những con thú cưng của em để bầu bạn với anh hở?
– Không đâu, em yêu quý. Anh sẽ bằng lòng với bất kì tình bạn nào với con người mà anh có thể tìm được trên tàu.
Anh quay sang Poppy, người đẹp tóc đỏ tuổi mười tám – Tạm biệt, em gái. Hãy tận hưởng mùa lễ hội đầu tiên của em ở London. Cố gằng đừng chấp nhận gã đầu tiêu cầu hôn em.
Poppy tiến tới để ôm anh – Leo yêu quý – nàng nói, giọng nàng bị bóp nghẹt trên vai anh – Hãy cố gắng cư xử cho phải phép khi ở Pháp.
– Không ai xử sự đàng hoàng ở Pháp cả – Leo nói với nàng – Đó là lý do tại sao mọi người rất thích nó.
Leo quay sang Amelia. Đó là lần duy nhất từ khi vẻ ngoài tự tin của anh bắt đầu tan rã. Anh hít vào một hơi không chắc chắn. Trong tất cả các chị em nhà Hathaway, Leo và Amelia cãi nhau thường xuyên nhất, và chua chát nhất. Và nàng còn chắc chắn là người anh thích nhất. Họ đã cùng nhau trải qua một thỏa thuận lớn, chắm sóc cho những đứa em khi cha mẹ qua đời. Amelia đã chứng kiến Leo từ một kiến trúc sư trẻ đầy triển vọng trở thành một người đàn ông hư hỏng. Thừa hưởng tước hiệu không giúp được anh. Trên thực tế, tước hiệu và địa vị vướng phải gần đây chỉ thúc đẩy sự sa ngã của Leo. Điều đó không ngăn Amelia tranh đấu cho anh, cố gắng để cứu anh, mỗi bước trên đường đời. Điều đó đã làm anh vô cùng bực mình.
Amelia tiến tới anh và tựa đầu vào ngực anh – Leo – nàng sụt sịt nói – Nếu anh để bất cứ chuyện gì xảy ra cho Win, em sẽ giết anh.
Anh vuốt nhẹ tóc nàng – Em đã đe dọa giết anh hàng năm trời, và chưa có gì dẫn đến chuyện đó cả.
– Em đang chờ lý do đúng đắn.
Mỉm cười , Leo kéo đầu nàng khỏi ngực anh và thơm lên trán nàng – Anh sẽ mang con bé trở lại an toàn và khỏe mạnh.
– Và cả anh nữa chứ?
– Và cả anh.
Amelia vuốt áo anh, môi nàng run lên – Sau đó anh sẽ khá hơn, ngừng kéo dài cuộc sống của một kẻ vô tích sự nghiện ngập nhé – Nàng nói.
Leo nhe răng cười – Nhưng anh luôn tin vào việc trau dồi những năng khiếu bẩm sinh của một người tới trọn vẹn nhất mà – anh cuối thấp đầu để nàng có thể hôn vào má anh.
– Em là một người rất tốt để nói về cách kiểm soát bản thân – anh nói – Em, người vừa kết hôn với người đàn ông em không hề biết rõ.
– Đó là điều tốt nhất mà em từng làm – Amelia nói.
– Từ khi anh ta cung cấp chi phí cho chuyến đi tới Pháp của anh, anh tin là anh không thể không đồng ý.
Leo đưa tay ra sau để bắt tay Cam. Sau một khởi đầu chắc chắn, hai người đàn ông dường như trở nên thích nhau chỉ trong một thời gian ngắn.
– Tạm biệt, phral – Leo nói, sử dụng từ Romany về “anh em” mà Cam đã dạy anh – Tôi không nghi ngờ việc anh sẽ chăm sóc gia đình một cách xuất sắc. Anh đã giải thoát cho tôi, một khởi đầu đầy hứa hẹn.
– Anh sẽ quay về để xây dựng lại gia đình và điền trang phát đạt, quý ngài à.
Leo bật ra tiếng cười thấp – Tôi không thể chờ để nhìn thấy những việc mà anh sẽ làm. Anh biết đó, không phải nhà quý tộc nào cũng thường giao phó tất cả mọi việc của hắn ta cho một đội người Gypsy.
– Tôi nói chắc chắn – Cam trả lời – Rằng anh là người duy nhất.
Sau khi Win nói xong lời tạm biệt với các chị em của nàng, Leo kéo nàng lên xe ngựa và ngồi xuống cạnh nàng. Xe lắc lư nhẹ nhàng khi được kéo về phía trước, và họ tiến về bến cảng ở London. Như mọi khi, nàng thể hiện một chút xúc động, khuôn mặt xương xẩu của nàng thanh thản và trầm tĩnh. Nhưng anh nhìn thấy những vết đỏ bừng trên vòm má tái nhợt của nàng, và cái cách những ngón tay nàng siết chặt và kéo chiếc khăn thêu trong lòng. Điều không thoát khỏi sự chú ý của anh là Merripen đã không có mặt ở đó để nói lời tạm biệt. Leo tự hỏi có phải anh ta và Win đã cãi nhau hay không.
Thở dài, Leo vương ra và choàng tay xung quanh khung hình mỏng manh và dễ vỡ của em gái anh. Nàng cứng người lại nhưng không giật ra. Sau chốc lát, chiếc khăn tay đưa lên, và anh thấy nàng đang chấm lên đôi mắt. Nàng lo sợ, và ốm yếu, và đáng thương. Và anh là mọi thứ nàng có. Chúa giúp nàng.
Anh cố gắng đùa – Em không để Beatrix đưa em một trong những con thú cưng của con bé, phải không? Anh cảnh báo em, nếu em mang theo một con nhím hay một con chuột, nó sẽ rời khỏi boong tàu ngay khi chúng ta lên tàu đó.
Win lắc đầu và hỉ mũi.
– Em biết đó – Leo trò chuyện – Em là người ít vui vẻ nhất trong tất cả các chị em. Anh không thể biết làm sao anh đi tới Pháp với em được nữa.
– Tin em đi – nàng trả lời sũng nước – Em sẽ không nhàm chán như thế này nếu em có bất cứ quyền quyết định nào trong chuyện này. Khi em khỏe hơn em dự định sẽ cư xử vô cùng tồi tệ.
– Tốt lắm , điều đó rất đáng được mong đợi – anh đặt má anh lên mái tóc vàng mềm mại của nàng.
– Leo – nàng hỏi sau vài phút – Tại sao anh lại tình nguyện đi đến phòng khám với em? Có phải bởi vì anh cũng muốn khá hơn không?
Leo vừa xúc động vừa khó chịu bởi câu hỏi ngây thơ đó. Win, như những người khác trong gia đình, cho rằng việc nghiện rượu của anh là một căn bệnh có thể sẽ được chữa lành sau một thời gian kiêng khem với môi trường tốt bao quanh. Nhưng việc uống rượu của anh chỉ là triệu chứng của một căn bệnh thực sự, một nỗi đau khổ quá sức dai dẳng đe dọa làm tim anh ngừng đập vào lúc đó. Không có liều thuốc nào cho việc mất Laura.
– Không – anh nói với Win – Anh không có tham vọng đó. Anh chỉ muốn tiếp tục sự trác táng của mình với một khung cảnh mới – Anh nghe một tiếng cười khẽ.
– Win… có phải em và Merripen cãi nhau không? Đó là lý do tại sao anh ta không đến để tiễn em phải không?
Với sự im lặng kéo dài của nàng, Leo đảo mắt – Nếu em khăng khăng giữ im lặng, em gái, thì đây chắc chắc sẽ là một hành trình dài đó.
– Vâng, chúng em đã cãi nhau.
– Về chuyện gì? Phòng khám của Harrow sao?
– Không hẳn vậy. Chỉ là một phần thôi, nhưng… – Win nhún vai không thoải mái – Thật phức tạp. Sẽ phải mất cả đời để giải thích mất.
– Chúng ta sắp băng qua đại dương và một nửa nước Pháp. Tin anh đi, chúng ta có thời gian mà.
***
Sau khi xe ngựa khởi hành, Cam đi đến chuồng ngựa phía sau khách sạn, một căn nhà sạch sẽ với những ngăn ngựa nhỏ và một nhà để xe ngựa ở tầng trệt, và những phòng cho gia nhân ở bên trên. Như anh mong đợi, Merripen đang chải lông cho ngựa. Chuồng ngựa của khách sạn xoay quanh một hệ thống chiếm hữu từng phần, có nghĩa là những chủ ngựa sẽ đảm đương một vài công việc chăm sóc ngựa.
Khi Merripen đang chăm sóc cho con ngựa thiến màu đen ba tháng tuổi Pooka của Cam, những cử động của Merripen rõ ràng, nhanh nhẹn, và đúng phương pháp khi anh chải qua hai bên sườn bóng láng của con ngựa. Cam quan sát trong chốc lát, đánh giá sự khéo léo của chàng Rom. Câu chuyện về người Gypsy khéo léo một cách khác thường với những con ngựa không phải là thần thoại. Người Rom xem ngựa là bạn đồng hành, con vật của thơ ca và những hành động anh hùng. Và Pooka chấp nhận sự hiện diện của Merripen với sự tôn trọng thầm lặng mà nó chỉ thể hiện với một vài người.
– Anh muốn gì? Merripen hỏi mà không nhìn anh.
Cam đến gần ngăn chuồng để mở một cách chậm rãi, mỉm cười khi Pooka hạ thấp đầu và thúc vào ngực anh.
– Không, chàng trai… không có những miếng đường – anh vỗ nhẹ lên cái cổ vạm vỡ.
Tay áo sơmi của anh cuộn lên khuỷu tay, phơi ra hình xăm một con ngựa bay màu đen trên cẳng tay. Cam không nhớ rõ khi nào anh có hình xăm đó. Nó đã ở đó từ rất lâu, vì những lý do mà bà của anh không bao giở giải thích. Biểu tượng là một con chiến mã gieo rắc ác mộng của người Ireland gọi là Pooka, một con ngựa lúc thì ác độc lúc thì nhân từ nói tiếng người và bay vào ban đêm với đôi cánh trải rộng. Theo truyền thuyết, Pooka sẽ đến trước cửa nhà của một người không ngờ vực vào lúc nửa đêm, và mang người đó đi một chuyến đi sẽ làm người đó thay đổi mãi mãi. Cam chưa bao giờ thấy một dấu hiệu tương tự ở bất kỳ ai. Cho đến Merripen. Qua một nhát roi của số mệnh, Merripen vừa mới bị thương trong một trận hỏa hoạn. Và khi chữa trị cho anh, gia đình Hathaway đã khám phá ra hình xăm trên vai của Merripen. Điều đó là làm nảy sinh không chỉ một vài câu hỏi trong tâm trí Cam. Anh thấy Merripen liếc vào vết xăm trên tay anh.
– Anh nghĩ gì về việc một người Rom mang trên mình phác thảo của người Ireland? – Cam hỏi.
– Có người Rom ở Ireland. Không có gì khác thường mấy.
– Vết xăm này có gì đó không bình thường – Cam nói đều đều – Tôi chưa bao giờ thấy một cái khác giống như thế này, đến khi gặp anh Và từ khi nó làm gia đình Hathaway ngạc nhiên, anh rõ ràng vô cùng cẩn thận giấu nó đi. Tại sao phải như vậy, phral?
– Đừng gọi tôi như vậy.
– Anh đã là một phần của gia đình Hathaway từ khi còn bé – Cam nói – Và tôi đã gia nhập vào gia đình này, điều đó khiến ta trở thành anh em, không phải sao?
Một cái liếc khinh khỉnh là câu trả lời duy nhất. Cam nhận thấy sự thích thú ngoan cố khi tỏ ra thân thiện với chàng Rom khinh thường anh một cách quá rõ ràng này. Có thêm một người đàn ông vào gia đình, hay vitsa*, không bao giờ là hoàn cảnh dễ dàng, và vị trí thường xuyên của anh ta sẽ bị hạ thấp. Việc Cam, một người lạ, gia nhập và hành động như người chủ gia đình gần như không thể nào chấp nhận được. Điều đó cũng không che giấu được sự thật Cam là poshram, một người lai được sinh ra bởi mẹ người Rom và cha gadjo gốc Ireland. Và nếu như có thứ gì đó có thể làm cho chuyện tệ hơn nữa, thì đó là Cam giàu có, một điều đáng hổ thẹn trong đôi mắt người Rom.
– Tại sao anh luôn luôn giấu nó đi? – Cam kiên trì.
Merripen dựng việc chải chuốc và gởi Cam một cái liếc lạnh lẽo và đen tối.
– Tôi đã nói rằng đó là dấu hiệu của sự nguyền rủa. Vào cái ngày tôi khám phá ra ý nghĩa của nó là gì, và nó dùng để làm gì, tôi hay bất cứ ai gần gũi tôi đều phải chết.
Cam không thể hiện phản ứng nào ra ngoài, nhưng anh cảm thấy vài cái gai lo lắng nổi lên phía sau cổ anh.
– Anh là ai, Merripen? – anh hỏi nhẹ nhàng.
Người Rom to lớn trở lại làm việc – Không ai cả.
– Anh đã từng là một phần của bộ lạc. Anh đã phải có một gia đình.
– Tôi không nhớ gì về cha. Mẹ tôi mất khi tôi sinh ra.
– Tôi cũng vậy. Tôi được bà nuôi dưỡng.
Chiếc bàn chải ngưng lại giữa chừng. Không ai di chuyển. Chuồng ngựa trở nên im lặng như tờ, ngoại trừ tiếng khụt khịt và di chuyển của những con ngựa.
– Tôi được chú nuôi dưỡng. Để trở thành asharibe.
– À – Cam kềm lại bất cứ dấu hiệu của sự thương xót nào trong cơn xúc động, nhưng anh thầm nghĩ, đồ đáng thương chết tiệt.
Không ngạc nhiên khi Merripen rất giỏi chiến đấu. Một vài bộ lạc Gypsy đã chọn ra những đứa bé khỏe mạnh nhất và để chúng trở thành những đấu thủ chiến đấu bằng tay không, đưa chúng ra đọ sức với nhau tại hội chợ và những quán rượu hay những cuộc hội họp, cho những người quen đưa ra đánh cược. Một vài cậu bé bị trọng thương hay thậm chí bị giết. Và những đứa trẻ còn sống trở thành những chiếc binh chai sạn tự tìm cách sống còn, và được chỉ định thành những chiến binh của bộ lạc.
– Thôi được, điều đó giải thích tính khí ngọt ngào của anh – Cam nói – Thế thì tại sao anh lại lựa chọn ở lại với gia đình Hathaway sau khi họ nhận nuôi anh? Vì anh không còn muốn sống như một asharibe sao?
– Đúng vậy.
– Anh đang nói dối, phral – Cam nói, quan sát anh gần hơn – Anh ở lại vì một lí do khác – Và Cam biết từ cơn xúc động đột ngột dễ nhận thấy của chàng Rom rằng anh đã tìm ra sự thật. Nhẹ nhàng, Cam nói thêm – Anh ở lại vì cô ấy.