Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Sophia dụi đôi mắt mệt mỏi của mình khi nàng nhìn xuống cuốn sổ ghi chú. Bây giờ là sáng thứ Sáu, và chẳng bao lâu nữa các vị khách sẽ kéo tới. Gia nhân từ các dinh thự khác nhau đã tới trước với nào là hòm xiểng và va li để chuẩn bị cho các vị chủ nhân và nữ chủ nhân của họ. Phòng chưng cất lúc trước vốn được dùng để nghiền thuốc cho người trong nhà, nhưng bây giờ dùng để cất trữ thảo mộc khô, bột bánh, bánh mì mặn, và mứt hoa quả.

“Nào, Lottie,” Sophia nói với trưởng nhóm hầu gái, người chịu trách nhiệm nói lại những hướng dẫn của nàng tới các cô hầu khác, “tôi đã cho cô biết lịch về thời gian và địa điểm dọn phòng sau khi các vị khách ngủ dậy mỗi sáng.”

“Vâng, thưa cô.”

“Chỉ cần nhớ rằng khi các cô đi vào khu phòng nghỉ của những người độc thân ở gần cổng vào, đừng để cô hầu gái nào đi vào trong phòng một mình. Họ phải đi từng đôi.”

“Tại sao thưa cô?”

“Bởi vì một trong những anh chàng độc thân có thể đang trải qua cái mà người ta từng mô tả với tôi là “dục vọng lúc sáng sớm.” Rất có thể họ sẽ lợi dụng một cô hầu gái và buông những lời tán tỉnh không được hoan nghênh, hay thậm chí tệ hơn. Việc đó sẽ ít khả năng xảy ra hơn nếu các cô gái làm việc cùng nhau.”

“Vâng, thưa cô.”

“Giờ, vì vài vị khách sẽ đến vào sáng nay, cô phải đặt những tấm thẻ mới trong phòng để thẻ. Tôi cho là có vài quí ông sẽ muốn thăm khu câu cá ở hồ – cô làm ơn bảo Hordle đặt sẵn bàn ghế và ít rượu ra được không?”

“Cô Sydney…” Lottie bắt đầu nói, rồi nhìn qua vai Sophia và cười khúc khích. “Ôi trời!” Đặt một bàn tay lên miệng, cô ta cười khúc khích cả thẹn.

“Cái gì thế?” Sophia hỏi. Nàng xoay người trên ghế, rồi đứng bật dậy khi nhìn thấy dáng người cao to của Ngài Ross nơi ngưỡng cửa phòng chưng cất. Trái tim nàng nảy lên trước hình ảnh ấy. Trông anh rắn rỏi và đẹp trai không thể tưởng trong chiếc áo khoác màu xanh đậm và quần màu nâu.

“Tôi sẽ đi nói chuyện với ông Hordle,” cô hầu gái nói, vẫn còn cười khúc khích khi ào ra khỏi phòng.

Nhìn đăm đăm vào đôi mắt xám tươi cười của Ross, Sophia liếm môi. Không có chuyện anh đã ở SiverhillPark lâu rồi – chắc hẳn là anh chạy ngay đi tìm nàng khi vừa mới tới. Sự chia cách suốt một tuần lễ dài đằng đẵng chỉ càng làm tăng thêm cảm xúc nàng dành cho anh, và nàng phải ưỡn thẳng lưng để không tự ném mình vào anh. “Chào buổi sáng, Ngài Ross,” nàng nói hụt hơi. “Trông… trông ngài rất khoẻ.”

Ross tiến lại gần nàng, một bàn tay to lớn đặt lên mặt nàng. Những đầu ngón tay khẽ dừng lại trên đường viền ở má. “Em thậm chí còn dễ thương hơn cả tôi nhớ,” anh lẩm bẩm. “Em thế nào rồi, Sophia?”

“Khá tốt,” cuối cùng nàng cũng nói.

“Mẹ tôi không thể nào thôi ca tụng em. Bà rất hài lòng vì những nỗ lực của em.”

“Cảm ơn ngài.” Sophia hạ mắt xuống, sợ rằng nỗi khao khát mãnh liệt của nàng hiện quá rõ. Cảm thấy khổ sở, nàng quay mặt đi và vòng tay ôm quanh mình. “Ngài đã biết gì về chiếc váy chưa?” nàng hỏi, hi vọng phục hồi được sự tự chủ của mình.

Anh hiểu ngay lập tức rằng nàng đang nói tới bộ váy màu oải hương. “Chưa. Từ kiểu cách và chất vải mà đoán, Sayer đã khoanh vùng lại ở ba nhà may. Tôi sẽ đích thân hỏi từng người khi trở lại London.”

“Cám ơn.” Nàng dành cho anh một nụ cười nhỏ. “Em phải đáp trả ngài chút gì đó. Ngài có thể trừ tiền lương của em, hoặc -“

“Sophia,” anh ngắt lời với một cái cau mày, như thể nàng đang sỉ nhục anh. “Tôi sẽ không chấp nhận bất kì sự trả công nào từ em. Tôi có trách nhiệm phải bảo vệ em và những người khác làm việc cho tôi.”

Sophia gần như gục ngã trước lời lẽ của anh. “Em phải quay lại với công việc thôi,” nàng nghiêm trang nói. “Trước khi em đi, ngài có cần gì không, Ngài Ross? Ít đồ ăn hay có lẽ là cà phê?”

“Chỉ mình em thôi.”

Câu tuyên bố lặng lẽ khiến cho đầu gối nàng bủn rủn. Sophia vật lộn để giữ giọng điềm tĩnh. Như là miệng nàng không khô đi vì ham muốn. Như là cơ thể nàng không thoi thóp vì khát khao. Nàng cố gắng thay đổi đề tài câu chuyện. “Vai ngài thế nào rồi, thưa ngài?”

“Nó đang lành lại rất tốt. Em có muốn xem không?” (tán tỉnh thật là tinh tế – đúng là cao thủ =)) Những ngón tay anh vươn tới cà vạt, như thể anh sẵn lòng cởi đồ cho nàng xem ngay tại chỗ. Sophia thảng thốt liếc nhìn anh, và từ vẻ lấp lánh trong mắt anh nàng biết anh chỉ đang đùa.

Nếu nàng có khi nào đặt dấu chấm hết cho sự cuốn hút đã phát triển giữa họ thì sẽ phải là lúc này. “Ngài Ross, giờ khi ngài đã khoẻ lại, và em đã có vài ngày để cân nhắc… cân nhắc…”

“Mối quan hệ của chúng ta?” anh mớm lời.

“Vâng. Em đã đi tới một kết luận.”

“Kết luận đó là gì?”

“Một… mối quan hệ thân mật sẽ là điều không khôn ngoan cho cả hai ta. Em hài lòng với việc làm gia nhân cho ngài, không gì hơn nữa.” Nàng chỉ hơi lạc giọng một chút khi kết thúc tràng độc thoại. “Kể từ giờ, em sẽ không hoan nghênh bất kì sự tán tỉnh nào của ngài.”

Ánh mắt xám của anh giữ mắt nàng. Cuối cùng anh nói bằng giọng thì thầm khe khẽ. “Chúng ta sẽ bàn về vấn đề đó sau. Sau cuối tuần này. Và rồi tôi và em sẽ đi tới một sự hiểu biết chung.”

Hít thở từng hơi, Sophia quay đi để tự làm mình bận rộn với những đồ vật trên chiếc giá gần đó. Những ngón tay của nàng chạm phải một bó thảo mộc, và ngón tay nàng dò dẫm trong đám lá sột soạt, vô tình vò nhàu chúng. “Em sẽ không đổi ý.”

“Tôi nghĩ em sẽ đổi,” anh nói khẽ, và đi ra.

Các nhà quí tộc, chính trị gia và những quan chức di chuyển qua dãy các phòng sinh hoạt chung và ra ngoài vườn sau. Các nhóm phụ nữ chơi bài, tán gẫu trong lúc khâu vá và đọc sách báo, hay đi dạo dọc theo những lối đi rải sỏi gọn ghẽ ở bên ngoài. Các quí ông tập trung trong phòng bi-a, đọc báo trong thư viện, hay đi bộ tới nhà lều ở hồ. Đó là một ngày tháng Sáu ấm áp, cơn gió nhẹ không đủ sức đền bù cho sức nóng khác thường của mặt trời.

Đằng sau các khung cảnh ấy, gia nhân bận rộn chuẩn bị thức ăn, và là lượt và hong khô những bộ quần áo sẽ được dùng mỗi ngày ở bữa tiệc trong nhà. Nhà bếp bốc khói và toả mùi thơm, các lò nướng bánh mỳ nhồi đầy bột bánh, xiêng nướng xoay xoay những con gia cầm, hàng tảng thịt bò và rất nhiều chân giò muối. Dưới sự chỉ đạo của đầu bếp, các cô hầu trong bếp quấn những con chim cút với lá nho và thịt lợn xông khói, rồi xâu chúng thành chuỗi trên que xiên.

Chim cút sẽ được phục vụ như một bữa nhẹ buổi chiều để thoả mãn khẩu vị của các vị khách trước khi bữa khuya được dọn ra lúc mười giờ.

Hài lòng vì mọi thứ đã đâu vào đấy, Sophia tới bên hai cánh cửa sổ lớn trên đỉnh cầu thang nhìn các vị khách tập trung trên thảm cỏ bên dưới. Nàng nhận ra Ross ngay lập tức. Hình dáng đậm màu của anh rất dễ phân biệt trong đám đông. Mặc dù anh mang vẻ thoải mái uy quyền của mình, anh là một người đàn ông có những thành tựu gần như huyền thoại, và rõ ràng các vị khách đều kính trọng anh.

Sophia cảm thấy một chút xíu ghen tức khi nàng nhìn cái cách mà phụ nữ lượn lờ xung quanh anh trong vẻ háo hức hồi hộp, cách họ tán gẫu và mỉm cười và gửi cho anh những cái liếc mắt đưa tình. Rõ ràng danh tiếng của một quí ông sống chay tịnh không hề làm giảm nhiệt tình của giới nữ, mà thay vào đó lại càng thổi bùng lòng quyết tâm đó thành ngọn lửa mãnh liệt. Sophia chắc chắn rằng rất nhiều phụ nữ có mặt ở đây, bất kể tuổi tác hay tình trạng hôn nhân của họ, đều sẽ rất thích được khoe rằng họ đã giành được sự quan tâm của một người đàn ông goá vợ khó nắm bắt.

Những ý nghĩ của Sophia bị chen ngang bởi tiếng bước chân trên cầu thang đá cẩm thạch. Nàng quay từ cửa sổ sang để nhìn thấy hai người hầu nam mang một cái rương cực lớn, mặt họ đỏ lự vì dụng sức. Matthew Cannon đi theo họ, hộ tống một cô gái mảnh dẻ và rất xinh đẹp. Dường như cả hai người họ đều không để ý đến Sophia cho tới khi họ tới bậc nghỉ.

Nhún gối cúi chào, Sophia nói nhỏ, “Xin chào, ông Cannon.”

Matthew nhìn nàng với vẻ ngạc nhiên rõ ràng. Sophia thích thú nhận ra rằng anh ta không được bảo chuyện nàng ở đây. Nhưng tất nhiên, chắc chắn anh ta chẳng bận tâm tới những vấn đề liên quan đến gia nhân.

“Cô làm gì ở đây?” anh ta thô lỗ hỏi.

Nàng giữ ánh mắt thấp vẻ phục tùng khi trả lời, “Tôi được Bà Cannon triệu tới để giúp chuẩn bị buổi tiệc, vì người quản gia trước đây đã ra đi hơi vội vã.”

Người phụ nữ tóc vàng trẻ tuổi nhìn lên Matthew. “Cô ta là ai?”

Anh ta nhún vai qua loa. “Chỉ là người hầu của anh cả thôi. Đi nào, Iona, “Thật không thích đáng với địa vị của chúng ta khi đứng lại ở bậc nghỉ cầu thang.”

Khi hai người bỏ đi, Sophia thích thú quan sát họ. Vợ của Matthew là một người đẹp Anh điển hình, tóc vàng va da trắng, đôi mắt màu xanh dương nhạt, miệng nhỏ và đỏ như nụ hồng. Iona có vẻ lạnh nhạt và xa cách, như là cô ta không thể tức giận được vậy. Sophia cảm thấy thương cho cô ta. Hôn nhân với một tên nhãi hư hỏng như Matthew chắc hẳn không dễ dàng gì.

Tối muộn hôm đó, các vị khách tiến bước vào phòng tiệc, một chiếc lò sưởi góc bằng đá cẩm thạch ngự trị căn phòng. Những khung tò vò bằng đá to lớn đóng khung một dãy cửa sổ kính thời tiền Raphael, các khung cửa kính toả sáng lung linh trong ánh nến. Sophia giấu mình khỏi tầm nhìn nhiều nhất có thể, thi thoảng hội ý với những người hầu nam khi họ phục vụ bữa ăn tám món bao gồm thịt bò hầm, cá John Dory, thỏ và mòng két nướng, và xúc xích gà lôi. Sau một hồi chuyển ra chuyển vào, các món thạch, bánh ngọt và kem được mang ra phục vụ.

Ở cuối bữa ăn, người hầu chuyển toàn bộ chén đĩa và dùng những con dao bạc sạch sẽ để chà thức ăn dây ra khăn trải bàn. Các quý bà rút lui vào phòng khách uống cà phê. Mặc dù hầu hết quý ông đều ở lại bàn để dùng rượu vang hoặc để nói chuyện giữa cánh đàn ông với nhau, một vài người đã hướng về phòng bi-a để hút thuốc. Sau khoảng nửa tiếng tách ra, toàn bộ khách khứa tập hợp lại trong phòng khách để uống trà và giải trí.

Sophia bí mật đi vào trong phòng và liếc về phía Catherine Cannon để xem bà có hài lòng không. Khi ánh mắt họ gặp nhau, Catherine mỉm cười và ra hiệu cho Sophia đến bên bà.

Sophia nhanh chóng tuân lệnh. “Vâng, bà Cannon?”

“Sophia, các vị khách muốn chơi trò sát nhân.”

“Sao ạ?” Sophia hỏi, hơi ngạc nhiên.

Catherine cười phá lên trước biểu hiện của nàng. “Sát nhân đang là một thịnh hành ngày nay – cô không nghe sao? Người chơi rút các tờ bốc thăm từ một cái bát để xem mình sẽ đóng vai gì. Một tờ thăm sẽ ghi “sát nhân,” tờ còn lại ghi “thám tử,” và phần còn lại là các nạn nhân tiềm tàng. Phải tắt hết đèn trong nhà, và mọi người đi trốn hết. Tên sát nhân sẽ đi quanh để tìm các nạn nhân của hắn, trong khi thám tử cố gắng khám phá nhân dạng của hắn – hay cô ta.”

“Giống trò trốn tìm.”

“Chính xác! Nào, Sophia, hãy cử một hoặc hai người hầu đi tắt đèn đi. Và bảo với các gia nhân cứ làm việc của họ mà không được cản đường người chơi.”

“Vâng, bà Cannon. Tôi có thể hỏi những khu vực nào trong nhà phải tắt đèn không ạ?”

Một trong những bà bạn của Catherine, một người phụ nữ trung tuổi với mái tóc vàng – đỏ thanh lịch khinh khỉnh trả lời. “Tất nhiên là toàn bộ ngôi nhà rồi! Trò chơi sẽ chẳng còn thú vị gì nếu chúng ta không thể dùng toàn bộ ngôi nhà.”

Lờ người phụ nữ kia đi, Sophia cúi đầu và thì thầm với Catherine, “Bà Cannon, tôi xin gợi ý là ta cứ để đèn nhà bếp, vì các cô hầu rửa bát có rất nhiều việc cần làm.”

Đôi mắt xanh lục của Catherine sáng lên vẻ hài hước. “Một gợi ý thông minh, Sophia. Cô có thể để đèn ở nhà bếp. Giờ thì làm ơn nhanh lên, vì tôi sợ là rất nhiều vị khách đã sốt ruột muốn bắt đầu rồi.”

“Vâng thưa bà.”

Khi Sophia quay đi, nàng nghe thấy người phụ nữ tóc đỏ nói với Catherine, “Tôi không ưa tư cách của cô ta, Cathy à. Hơi kiêu, nếu chị có hỏi tôi. Không thích hợp với một quản gia chút nào.”

Hai tai Sophia đỏ bừng khi nghe thấy chính mình bị chê trách. “Không ai hỏi ý kiến của bà,” nàng khẽ lẩm bẩm. Cố hết sức có thể, nàng vẫn không sao ngăn mình khỏi suy nghĩ một cách cay đắng rằng nếu số mệnh tử tế hơn, có thể nàng sẽ là khách của chính bữa tiệc tối nay. Nàng đã được sinh ra trong cùng đẳng cấp xã hội với họ, và nàng có rất ít nhẫn nại với sự đạo đức giả của họ. Thực tế, dòng dõi của nàng còn chính thống hơn cả nhà Cannon, mặc dù giờ đây thì việc đó cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Sau khi hướng dẫn các cô hầu đi tắt đèn trong các phòng, Sophia đi tới tắt đèn trong một phòng nhận ở trên lầu. Ánh trăng sáng qua khung cửa sổ, và nàng bắt đầu kéo tấm màn nhung che khung kính.

Ai đó vào trong phòng. Sophia do dự đứng trong ánh sáng trăng khi nàng quay về phía vị khách. Đầu tiên, bóng người đàn ông nhắc nàng nhớ tới Ross, và trái tim nàng đập rộn vì háo hức. Nhưng âm thanh giọng nói của anh ta khiến lòng nàng đột ngột trùng xuống.

“Cô đúng là một con mèo cái nhỏ thông minh,” Matthew Cannon khinh bỉ tuyên bố. “Luồn lách vào cuộc sống của anh trai tôi, và giờ là vào tư dinh của gia đình tôi. Chắc hẳn cô phải bằng lòng với mình lắm.”

Sophia cố gắng để nghe có vẻ vô cảm bất chấp cơn giận đang bùng lên. Anh ta có quyền gì mà theo nàng lên đây và sỉ nhục nàng chứ? “Tôi không biết ý ông là gì, ông Cannon. Tôi chỉ hi vọng rằng tôi đã làm hài lòng mẹ ông.”

Hắn ta cười khùng khục. “Tôi chắc là cô đã làm được. Không nghi ngờ gì chuyện cô cũng đã làm anh tôi hài lòng, theo nhiều cách.”

“Sao ạ?” Nàng giả vờ không hiểu ý anh ta và bắt đầu bỏ đi. “Xin thứ lỗi -“

Tuy nhiên, anh ta lại di chuyển ra trước ngưỡng cửa, chắn lối ra của nàng. Khuôn mặt anh ta nhăn nhở một nụ cười xấu xa. “Ross chắc là một mục tiêu dễ dàng,” anh ta nhận xét. “Sau biết bao năm sống như một tu sĩ, anh trai tôi chắc đã ngả vào lòng cô như một con chó đói gặp khúc xương.”

“Ông nhầm rồi,” nàng khẽ nói. “Xin cho tôi qua, Ông Cannon.”

“Và giờ thì có vẻ như cô nắm anh ấy trong lòng bàn tay rồi,” anh ta chế nhạo. “Đó là câu chuyện trong gia đình. Mẹ tôi thậm chí còn cho là… chà, đừng bận tâm. Tôi sẽ không vinh danh những dự đoán ngốc nghếch của bà ấy bằng cách nói thành lời. Chỉ cần hiểu một điều này thôi, đồ lẳng lơ – cô sẽ không bao giờ là một thành viên của gia đình này.” Khi anh ta di chuyển tới gần hơn, những cái bóng ngả trên hai bàn tay giơ lên của anh ta trông như những móng vuốt.

“Tôi chưa từng bao giờ có ý nghĩ như thế,” Sophia nói. “Tôi tin rằng ông đang say rồi, thưa ông.”

Lời khước từ của nàng có vẻ làm anh ta dịu đi. “Chừng nào mà cô còn không mơ tưởng tới việc trở thành một Cannon thì tôi chẳng có gì phản đối cô cả. Thực tế…” Anh ta dành cho nàng một cái liếc mắt đầy ngụ ý, miệng trề ra. “Cô sẽ sớm chán với sự quan tâm của anh tôi thôi, nếu đến lúc này mà còn chưa chán. Anh ta quá thánh thiện không thể dâng hiến đam mê thực sự cho một người đàn bà. Tôi cá là chẳng có gì thích thú khi lên giường với một người đơn giản đến vậy. Tại sao không thử cùng một người đàn ông có thể đem lại cho cô chút ít thay đổi?”

“Tôi cho người đó sẽ là ông chăng,” Sophia chua ngoa trả lời.

Matthew xoè rộng hai bàn tay và dành cho nàng một nụ cười hiểu biết. “Không giống như con người mẫu mực mà cô làm thuê cho, tôi biết cách làm một phụ nữ hài lòng.” Anh ta cười sâu từ trong cổ họng, rồi nói bằng lời thì thầm vẻ bí mật. “Tôi có thể làm cho em cảm nhận những điều em chưa từng mơ tới. Và nếu em làm tôi hài lòng, tôi sẽ thưởng cho em tất cả những đồ trang sức mà một người đàn bà có thể mong muốn. Như thế còn tốt hơn nhiều so với thứ em đang có bây giờ, phải không nào?”

“Ông làm tôi ghê tởm.”

“Thế ư?” Anh ta tiến tới trước hai bước và nắm gáy nàng, những ngón tay anh ta cắm sâu vào mái tóc buộc gọn của nàng một cách đau đớn. “Vậy thì tại sao cô lại đang run rẩy?” anh ta thì thầm, miệng lởn vởn phía trên miệng nàng. “Cô đang háo hức, phải không nào?”

Nàng vặn người đi, phát ra âm thanh ghê sợ. Họ vật lộn một lúc, rồi Matthew cứng đờ khi ai đó khác bước vào phòng. Trước sự kinh hoàng của Sophia, nàng nhận ra người vừa vào là Ross. Mặc dù căn phòng mờ tối, đôi mắt sáng của anh trông như mắt mèo. Ánh mắt anh chạm vào Matthew trước, rồi tới Sophia. “Chú đang làm gì ở đây?” anh sẵng giọng hỏi.

“Tôi đang tìm chỗ để trốn,” Matthew đáp lại, lập tức thả Sophia ra. “Thật không may, Cô Sydney quí giá của anh quyết định lôi kéo sự chú ý của tôi. Đúng như tôi dự đoán, cô ta chẳng là gì hơn một con điếm. Tôi chúc anh vui vẻ với cô ta.” Anh ta bỏ đi ngay lập tức, cánh cửa khép hờ sau lưng.

Sophia vẫn còn đứng bất động, nhìn chằm chằm vào thân hình to lớn, đen tối của Ross. Sự im lặng căng thẳng được nhấn mạnh bởi tiếng khúc khích cười của những người đi dự tiệc khi họ lang thang khắp căn nhà để tìm chỗ trốn.

“Chuyện gì đã xảy ra?” Ross khẽ hỏi.

Nàng mở miệng định nói với anh sự thật, nhưng đột nhiên một ý nghĩ lạnh giá xuất hiện trong đầu nàng. Matthew Cannon vừa mới cho nàng một cái cớ hoàn hảo để cắt đứt mọi chuyện giữa nàng và Ross. Một cách gọn ghẽ. Triệt để. Nếu Ross tin rằng nàng đã cố quyến rũ em trai anh, anh sẽ không còn ham thích gì với nàng nữa. Anh sẽ để nàng đi mà không thèm nhìn lại lần thứ hai. Và việc đó chắc chắn sẽ dễ dàng hơn tình huống còn lại – những cuộc cãi vã, những lời thú tội về quá khứ và việc nàng đã lên kế hoạch huỷ hoại anh như thế nào, nỗi đau trên khuôn mặt Ross khi anh nhận ra anh đã đẩy em trai nàng tới chỗ chết. Có lẽ tốt nhất là nên khiến anh nghĩ rằng anh chưa bao giờ thực sự hiểu nàng, rằng nàng chẳng đáng để anh yêu thương hay tin tưởng. Rằng anh thật may mắn vì đã rũ bỏ được nàng.

Triệu hồi tất cả sức mạnh của mình, Sophia khiến cho giọng nàng lạnh lùng và vững vàng. “Em trai ngài vừa mới nói đó.”

“Em cố quyến rũ nó?” Ross hỏi vẻ không thể tin được.

“Phải.”

“Chết tiệt đi nếu phải!” Anh tóm lấy nàng y như em trai anh đã làm, bàn tay anh nắm quanh cổ nàng, bàn tay còn lại tóm phần lưng váy. “Có chuyện gì đã xảy ra? Tôi không thích chơi đùa, và tôi không thể chịu nổi việc em làm thế.”

Nàng bất lực trong vòng kìm kẹp của anh, quay mặt đi. “Để em đi. Chuyện ngài tin điều gì không quan trọng. Sự thật là em không muốn ngài! Giờ hãy bỏ tay ra khỏi người em!” Nàng đẩy tấm vai đồ sộ cuồn cuộn cơ bắp của anh, rồi nhận ra nàng đang ấn vào bên vai bị thương. Ross gầm gừ vì khó chịu nhưng không nới lỏng vòng tay. Hơi thở thoảng mùi rượu của anh đốt cháy nàng như hơi nước sôi.

“Ai đó sẽ vào đây mất,” nàng hổn hển.

Ross dường như không thèm để ý. Bàn tay anh kéo đầu nàng ra sau, để lộ cái cổ dài trắng ngần. Khi cơ thể họ tì vào nhau, Sophia cảm nhận được vật cương cứng của anh qua cả lần vải váy nặng nề. Anh liếm môi nàng, rồi gắn môi mình lên đó và ngấu nghiến nàng với một nụ hôn gợi dục công khai. Niềm khoái lạc nó mang tới cho nàng quét qua như một ngọn thuỷ triều nóng bỏng. Tiếng rên rỉ dâng lên trong cổ họng nàng, và nàng bất lực vặn vẹo trong người anh.

Ross ôm lấy ngực nàng qua lần cổ áo chật căng. “Em không thể nói dối tôi,” anh lẩm bẩm trên tai nàng. “Tôi biết em quá rõ. Nói sự thật đi, Sophia.”

Sophia xịu xuống người anh trong tuyệt vọng, hoàn toàn thua cuộc. Nàng không còn kiểm soát được lời lẽ hay hành động của mình nữa. Cảm xúc đè bẹp nàng, đập tan tâm hồn nàng cho đến khi nó bị gột sạch như một bãi biển chỉ toàn cát trắng. “Em không thể,” nàng nói, giọng vụn vỡ. “Bởi vì sự thật sẽ khiến ngài ghét em, và em không thể chịu được điều đó.”

“Ghét em ư?” anh khàn giọng hỏi. “Chúa ơi, làm sao em có thể nghĩ thế? Sophia -“

Ross dừng lại và hít vào thật mạnh khi anh nhìn thấy những giọt nước mắt đong đầy trong mắt nàng. Đột nhiên miệng anh ở trên miệng nàng, cứng rắn và đòi hỏi, và anh lóng ngóng với áo váy của nàng như thể muốn xé toang mọi rào cản giữa họ. Nàng ngừng kháng cự môi và tay anh, chìm trong cảm xúc, mọi ý nghĩ bị áp đảo trong sự đầu hàng đầy kích động. Anh kéo lưỡi nàng vào miệng mình, chơi đùa với nó ở bên trong. Mất thăng bằng, Sophia bám lấy cổ anh chặt hơn. Anh là thứ duy nhất chắc chắn trong cả một thế giới giờ đã trở nên bất định và chòng chành. Đột nhiên nàng cảm thấy sàn nhà trải thảm dưới lưng mình, và nàng nhận ra anh sắp sửa làm gì. “Ôi, không,” nàng thì thầm, nhưng anh làm nàng im lặng bằng một trong những nụ hôn ngọt ngào, choáng váng đó trong khi cơ thể to lớn của anh phủ trên nàng.

Anh đẩy vạt váy của nàng lên tới eo và kéo quần trong của nàng. Sophia quằn quại khi nàng cảm thấy bàn tay Ross gần với đỉnh đùi nàng, phía trên phần nịt bít tất buộc chặt. Ngón tay cái của anh vuốt ve làn da mỏng manh, nóng bỏng, di chuyển cao hơn và cao hơn nữa cho đến khi nó chạm phải lớp lông xoăn mềm.

Ở đâu đó trong nhà, một người phụ ré lên giả vờ sợ hãi khi tên sát nhân bắt đầu di chuyển. Tiếng kêu nhỏ gây ra một tràng cười ngặt nghẽo từ những người chơi.

“Họ sẽ thấy chúng ta mất,” Sophia nói, điên cuồng vặn vẹo bên dưới anh. “Đừng, anh không được…”

Những ngón tay anh khẽ trượt vào giữa hai đùi nàng, ngón tay dò lên trước để chạm vào đỉnh nhạy cảm. Nàng rên rỉ và run rẩy trong khi những ngón tay anh đi vào trong nàng với kĩ năng dịu dàng, và miệng anh ngấu nghiến miệng nàng với sự đói khát tuyệt vọng.

“Chúng ta không thể,” Sophia rên lên. “Không phải ở đây -“

Anh suỵt nàng bằng miệng mình và giữ đầu nàng bằng một cánh tay. Những ngón tay anh rút lui, và nàng cảm thấy anh đang mở khoá quần. Anh trèo lên người nàng, sử dụng hai đùi mình để giãn rộng hai chân nàng. Xoay mặt vào bắp thịt trên cánh tay anh, Sophia hổn hển thở, cơ thể nàng cứng đờ vì sự dự đoán.

Bàn tay to lớn của anh trượt xuống dưới mông nàng. “Thư giãn nào,” anh thì thầm. “Anh sẽ nhẹ nhàng. Chỉ cần mở ra cho anh. Thế… phải…” Và anh bắt đầu đi vào trong nàng với sự chăm sóc tuyệt vời, nới rộng nàng, lấp đầy nàng bằng sự mượt mà và nóng bỏng và cảm xúc không thể tin được.

Những bước chân vội vã đi qua cửa… âm thanh tiếng cười nói vui vẻ… các vị khách đang tìm chỗ trốn mới.

Họ sắp bị bắt gặp. Sophia giật lên trước trong cơn hoảng loạn, điên cuồng chiến đấu trong nỗ lực tự giải thoát. Ross rời khỏi nàng, vật cương cứng của anh trườn khỏi người nàng có cảm giác ướt. Thở hổn hển, anh ấn hai cổ tay nàng xuống thảm. “Suỵt,” anh thở vào tai nàng.

“… chúng ta có nên vào đây không?” một người phụ nữ hỏi khi bà ta dừng lại ngay trước cửa phòng.

“Không,” một giọng nam trả lời. “Quá dễ thấy. Hãy đi xuống hành lang nào…”

Bước chân của họ rời xa ngưỡng cửa, và Sophia trườn ra khỏi Ross ngay khoảnh khắc anh thả cổ tay nàng. Nàng lảo đảo đứng dậy và buộc lại những dải rút lỏng lẻo ở eo. Tay chân nàng bủn rủn vừa vì lo lắng vừa vì sợ. Cơ thể nàng nhức nhối vì niềm dục cảm chưa thoả. Nàng chưa từng biết tới một thứ nhu cầu như thế, một ngọn lửa không tài nào dập tắt được bùng cháy với sự điên cuồng mãnh liệt.

Ross cài cúc quần và tiến tới nàng từ phía sau. Những ngón tay anh bóp nhẹ trên vai khiến nàng nhăn mặt. Nàng muốn nắm chặt tay anh và kéo chúng lên ngực mình và cầu xin anh ban cho nàng sự giải thoát mà nàng hằng khao khát. Thay vào đó nàng đứng bất động như một pho tượng trong khi anh dụi mặt vào mái tóc rối của nàng.

“Rõ ràng là đã lâu anh không làm chuyện này.” Giọng anh chứa đầy mỉa mai. “Cảm giác thời gian của anh thường tốt hơn thế này nhiều.”

“Đáng lẽ chúng ta không nên đi xa đến thế,” nàng nói qua đôi môi sưng phồng. “Thật m-may là chúng ta đã không thể kết thúc.” (đến nước này rồi thì finish hay không có thành vấn đề không ta?)

Hai bàn tay anh siết chặt trên vai nàng. “Vì Chúa, anh sẽ kết thúc sớm thôi. Lát nữa anh sẽ tới phòng em.”

“Không,” nàng nói ngay. “Em sẽ khoá cửa. E-em không muốn bàn bạc gì nữa, không bao giờ. Với em, chuyện đó chưa từng xảy ra.”

“Sophia,” anh thì thầm, “chỉ có một việc em làm được để ngăn anh khỏi giường của em – và đó là nói với anh em không muốn anh.”

Ross chờ đợi trong sự kiên nhẫn có tính toán trong khi Sophia đấu tranh tới khi ngực nàng trùng xuống như thể nó sắp nổ tung. Mỗi lần nàng cố gắng nói, cổ họng nàng lại thít lại, và vai nàng run rẩy trong vòng tay bảo vệ của anh. “Làm ơn,” cuối cùng nàng nói, mặc dù nàng không hề biết nàng đang cầu xin anh điều gì.

Lòng bàn tay anh trượt ngang qua xương đòn của nàng và ấn vào giữa ngực nàng, nơi có thể cảm nhận nhịp đập tim nàng qua lần vải dày. “Chúng ta sẽ sớm được đền bù,” anh khẽ nói. “Không có gì phải sợ cả, Sophia.”

Nàng đột ngột giật người ra khỏi anh. “Có đấy,” nàng khàn giọng nói, cất bước bỏ đi. “Anh chỉ chưa biết thôi.”

Bình luận