Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tiếng ồn giận dữ của đám đình công len vào tận bên trong các bức tường của quán rượu Sư tử đỏ trên Threadneedle. Một đám ngấp nghé ở bên ngoài, cổ rướn hết lên để có tầm nhìn tốt nhất vào chiếc bàn nơi Ross đang ngồi với đám thợ may và đại diện bên chủ thuê. Trong suốt giờ đầu tiên của các cuộc đàm phán nhằm đưa ra một cấu trúc trả lương mới, Ross đã phải lắng nghe những lời than vãn từ cả hai bên. Khi các bên ngày càng nóng giận hơn, Ross suy ra rằng cuộc cãi vã sẽ kéo dài hết cả buổi chiều, có khi còn lan cả sang buổi tối. Trong giây lát nghĩ đến Sophia và việc anh muốn về nhà với nàng nhiều thế nào, anh phải chiến đấu để dằn nỗi sốt ruột của mình.

Một cô hầu bàn đẫy đà sặc mùi nước hoa để át đi các thứ mùi khác nồng nặc hơn đã len lỏi đến chỗ Ross với một cốc cà phê như anh yêu cầu. “Của ngài đây, thưa ngài Ross,” cô ta rền rĩ, cố ý chà một bên ngực vĩ đại vào vai anh khi cúi xuống. “Ngài còn muốn gì nữa, thưa ngài? Ít thỏ xứ Welsh hay bánh táo nhé?” Cô ta đặt bộ mặt bự chảng cạnh mặt anh và nói một cách đầy ý nghĩa, “Ngài có thể có bất kì thứ gì ngài muốn, thưa ngài Ross.”

Vì đã quen với những kiểu mời mọc như thế này trong vài năm trở lại đây, Ross đành cho cô ta một nụ cười lịch sự nhưng lạnh nhạt. “Cô rất tử tế, nhưng không.”

Cô ta làm điệu làm bộ, tỏ vẻ thất vọng. “Có lẽ để sau.” Khi cô ta bỏ đi, hông ngúng ngoa ngúng nguẩy.

Một trong các đại diện của thợ may, một anh chàng tên Brewer, nhìn anh với nụ cười tinh quái. “Tôi thấy ngài làm thế nào rồi, Ngài Ross. Giả vờ ngài không muốn đàn bà, và cô ta sẽ càng phải cố gắng hơn để quyến rũ ngài, phải thế không nào? Đúng là đồ tinh quái… Tôi cá là ngài hiểu họ khá rõ.”

Ross đột nhiên cười toe. “Có hai điều một người đàn ông không bao giờ nên làm, Brewer à – bắt một người phụ nữ chờ đợi, và huênh hoang là hiểu cô ta.”

Khi người thợ may cười khúc khích, một hình dáng khổng lồ đi vào trong quán rượu bỗng thu hút sự chú ý của anh. Đó là ngài Grant Morgan, mái đầu đen của anh ta vượt xa trên đám đông, ánh mắt chăm chú đang quét khắp căn phòng. Tìm được Ross, anh ta thô lỗ gạt mọi người để đi qua. Họ vội vã dạt sang một bên, không hề có mong muốn bị gã khổng lồ mặt u ám kia giẫm phải.

Ngay lập tức biết có điều gì đó khác thường, Ross đứng dậy để gặp người trợ lý chánh án khi anh ta tới nơi. “Morgan,” anh nói cụt lủn, “tại sao cậu ở đây?”

“Sợi dây chuyền,” tay cựu cảnh sát trả lời ngắn gọn, bằng một giọng thấp đến nỗi không ai khác có thể nghe được. “Tôi đã tìm ra tay chế tác làm ra nó – Daniel Highmore, của Phố Bond. Tôi đã ép ông ta kể cho tôi ai mua nó.”

Ross trải qua một cơn hưng phấn hoang dã khi dự đoán trước viễn cảnh cuối cùng cũng nhận dạng được kẻ bám đuổi Sophia. “Ai?”

“Nick Gentry.”

Ross nhìn chằm chằm trống rỗng vào Morgan. Sự ngạc nhiên lúc ban đầu của anh nhanh chóng được thay thế bằng một thôi thúc sát nhân bản năng nhất của con đực. “Gentry chắc đã nhìn thấy Sophia trong khi hắn ở Phố Bow. Khi cô ấy chạy xuống phòng thẩm vấn. Lạy Chúa, tôi sẽ xé hắn ra thành từng mảnh vụn!” Nhận thức được mình đang là tâm điểm của những cặp mắt soi mói, rõ rành rành là đang cố đoán xem họ bàn về chuyện gì, Ross cố gắng giữ giọng mình thật thấp. “Morgan, nhận trách nhiệm về cuộc đàm phán đi. Tôi phải đến gặp Gentry.”

“Chờ đã,” Morgan phản đối. “Tôi chưa từng làm trọng tài cho một cuộc tranh cãi trong ngành bao giờ.”

“Chà, giờ là lúc cậu sẽ học. Chúc may mắn.” Với câu đó, Ross sải bước qua quán trọ và hướng ra ngoài nơi buộc ngựa của anh.

oOo

Sophia không biết làm gì với em trai mình bây giờ. Khi họ nói chuyện, nàng cố để hiểu người đàn ông John đã biến thành, nhưng cậu ta là một người quá phức tạp, dường như quá xem nhẹ của sống của chính mình và của những người khác. “Vua thua thằng liều[1]” là câu nói nàng đã được nghe ở Phố Bow – nó giải thích vẻ thách thức thảnh thơi của rất nhiều tên tội phạm bị mang ra vành móng ngựa. Và nó chắc chắn cũng mô tả được Nick Gentry. Cậu ta là một tên tội phạm liều mạng, lúc thì quyến rũ lúc thì chai đá, một người đàn ông tham vọng, kẻ được thừa hưởng dòng máu xanh[2] nhưng không có chút đất đai, sự giáo dục, của cải hay mối quan hệ xã hội nào đi kèm với nó. Thay vào đó cậu ta tìm kiếm quyền lực trên những đại lộ tội ác. Dường như những thành công trong tội lỗi đã biến cậu ta thành người hoang dã cũng như thông minh, độc ác cũng như tự tin.

Nàng dè dặt kể cho cậu ta nghe về những năm tháng nàng ở Shropshire, mong ước trả thù cho “cái chết” của cậu, và kế hoạch tới London và huỷ diệt ngài Ross Cannon.

“Chị định làm việc đó bằng cách quái quỉ nào?” Gentry khẽ hỏi, ánh mắt cậu sắc sảo khi nó đặt trên mặt chị mình.

Sophia đỏ bừng và trả lời một nửa sự thật. “Chị định sẽ khám phá những thông tin mật trong phòng hồ sơ tội phạm.” Mặc dù nàng thích trả lời hoàn toàn trung thực, bản năng của nàng cảnh báo rằng sẽ thật ngốc nghếch khi kể cho cậu ta nghe về cuộc tình của nàng với ngài Ross. Rốt cuộc, họ là những kẻ thù không đội trời chung.

“Cô gái thông minh,” Gentry lẩm bẩm. “Chị có thể đọc những hồ sơ tội phạm ở Phố Bow à?”

“Có, nhưng chị -“

“Tuyệt vời.” Cậu ta ngồi dựa ra sau, lơ đãng nghiên cứu mũi giày mình. “Có vài thứ chị có thể tìm ra cho em. Em sẽ tận dụng sự có mặt của chị ở Phố Bow.”

Lời gợi ý rằng cậu ta muốn sử dụng nàng cho mục đích của mình, có thể là những mục đích phạm pháp, khiến cho Sophia lắc đầu quầy quậy. “John, chị sẽ không làm gián điệp cho em.”

“Chỉ là vài việc nhỏ thôi,” cậu ta lẩm bẩm với nụ cười phỉnh phờ. “Chị muốn giúp em phải không nào? Và em sẽ giúp chị. Hai ta đều trả thù được Cannon.”

Nàng bật ra một tiếng cười khó tin. “Nhưng chị chỉ muốn trả thù bởi vì chị tưởng anh ấy đã đẩy em vào cái chết trên tàu khổ sai.”

Gentry cau có. “À, nhưng chính Cannon đã tống em vào đó, và chẳng phải nhờ hắn mà em mới sống sót được!”

“Bất kì ai khác cũng sẽ giải em đến giá treo cổ mà không thèm nghĩ lại lần thứ hai,” Sophia chỉ ra. “Sau việc em đã làm – đánh cướp chiếc xe, gây ra cái chết của ông già tội nghiệp đó…”

“Không phải em đánh vào đầu ông ta,” Gentry biện hộ. “Em chỉ định cướp của cục pho mát cũ đó thôi, không phải giết ông ta.”

“Bất kể ý định của em là gì, kết quả vẫn như vậy. Em đã đồng phạm tội giết người.” Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh như băng của cậu ta, Sophia hạ giọng khi nàng nói tiếp. “Nhưng ta không thể thay đổi quá khứ được. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là hướng tới tương lai. Em không thể nào cứ tiếp tục sống thế này được, John.”

“Sao không?”

“Bởi vì em không phải là bất khả xâm phạm. Sớm hay muộn em cũng sẽ phạm sai lầm, một sai lầm sẽ khiến em bị đưa lên giá treo cổ. Và chị không thể nào chịu đựng được việc mất em lần thứ hai. Hơn nữa, đây không phải là cuộc sống dành cho em. Em được sinh ra là để -“

“Đây chính xác là cuộc sống dành cho em đấy,” cậu ta cắt lời gọn lỏn. “Sophia, bất kể kí ức chị có về em là gì cũng không còn tồn tại nữa. Chị có hiểu không?”

“Không,” nàng bướng bỉnh nói. “Chị không hiểu làm sao em có thể sống như thế này. Em tốt đẹp hơn, xứng đáng hơn thế này rất nhiều.”

Những lời của nàng kiếm được một nụ cười rầu rĩ khác thường của cậu ta. “Thế là đủ rõ chị biết những gì rồi.” Cậu ta đứng dậy và đi tới bên lò sưởi, đặt bàn tay to lớn lên bệ lò cẩm thạch trắng. Ánh lửa lò giỡn chơi trên những đường nét cứng rắn trẻ trung của cậu, hằn lên đó những sọc đen và vàng. Sau một thoáng trầm tư, cậu ta quay lại với nàng. Khuôn mặt chăm chú, nhưng giọng điệu lại lười biếng một cách giả dối. “Hãy nói về Phố Bow thêm một chút. Chị nói là chị có thể vào trong phòng hồ sơ tội phạm. Vô tình là em đang cần vài thông tin -“

“Chị đã bảo em là không rồi. Chị sẽ không phản bội lòng tin của ngài Ross với chị.”

“Chị đã phản bội trong suốt hai tháng rồi,” cậu ta bực dọc nói. “Điều gì cản chị bây giờ nào?”

Sophia nhận ra rằng cậu ta sẽ không thoả mãn cho đến khi nàng nói ra sự thật.

“Nick,” nàng cẩn trọng nói, “có một… một mối quan hệ nhất định đã phát triển giữa ngài Ross và chị.”

“Lạy Chúa.” Cậu ta điên cuồng vò đầu. “Chị và hắn…” Dường như cậu ta không thốt nên lời.

Hiểu được câu hỏi chưa thốt ra, Sophia cẩn trọng gật đầu.

“Chị gái tôi và tên thầy tu của Phố Bow,” Gentry lẩm bẩm ghê tởm. “Đúng là một cách trả thù đấy, Sophia! Nhảy vào giường với gã đàn ông đã suýt chút thì giết tôi! Nếu đó là ý tưởng trừng phạt của chị thì tôi có vài điều cần phải giải thích đấy.”

“Anh ấy đã hỏi cưới chị.”

Mắt Gentry sáng rực trước cơn thịnh nộ kinh ngạc, và dường như cậu ta thôi cả thở. “Tôi thà thấy chị chết còn hơn cưới cái thứ như hắn.”

“Anh ấy là người đàn ông tốt nhất chị từng biết.”

“Ôi, hắn là một kẻ hoàn hảo đáng nguyền rủa!” Nick cay độc nói. “Và nếu chị lấy hắn, hắn sẽ không bao giờ cho chị quên điều đó. Hắn sẽ khiến chị tin rằng chị không đủ tốt với hắn. Chị sẽ bị nghiền nát bởi danh dự và sự tự tôn chết tiệt của hắn. Cannon sẽ khiến chị trả giá gấp ngàn lần vì không hoàn hảo.”

“Em không biết anh ấy,” nàng nói.

“Tôi biết hắn còn lâu hơn chị nhiều. Hắn không phải là người, Sophia!”

“Ngài Ross là người rộng lượng và tử tế, và anh ấy thừa biết chị không hoàn hảo.”

Đột nhiên em trai nàng nhìn chằm chằm vào nàng với vẻ toan tính khiến nàng khó chịu, cặp lông mày sẫm màu hạ xuống thành một hình chữ V quỷ quyệt. “Vậy là chị rất chắc chắn về hắn nhỉ,” cậu ta mượt mà nhận xét.

Nàng đáp trả ánh mắt cậu ta bằng vẻ quả quyết thành thực nhất. “Phải.”

“Vậy hãy thử thách lòng tin của chị đi, Sophia.” Nick thản nhiên gác một khuỷu tay lên bệ lò. “Chị sẽ lấy thông tin tôi cần trong phòng hồ sơ tội phạm. Hoặc… tôi sẽ kể cho người tình không dao động, biết-bao-rộng lượng của chị biết rằng hắn ta đã cầu hôn cô chị gái của kẻ thù tồi tệ nhất của hắn. Rằng Sophia và tên Nick Gentry ti tiện có chung một dòng máu đang chảy trong huyết quản.”

Sophia gần như ngã về sau vì sốc.”Em đang tống tiền chị?” nàng nói bằng lời thì thầm không ra hơi.

“Tùy chị thôi. Chị có thể lấy cho tôi thứ tôi muốn… hoặc chị có thể mạo hiểm mất ngài Ross. Giờ chị có bao nhiêu lòng tin vào sự rộng lượng của hắn ta?”

Sophia không thể nói. Một ý nghĩ xuyên qua đầu óc nàng: Lạy Chúa, phải chăng quá khứ luôn trở lại để ám quẻ con?

“Chị có muốn tôi kể cho hắn tôi là em trai chị không?” cậu ta khiêu khích.

Nàng không thể chắc chắn. Nàng biết rằng Ross là tất cả những gì nàng muốn và nhiều hơn thế nữa. Và một khi anh biết mối quan hệ của nàng với Nick Gentry, anh sẽ cố tìm một cách để bỏ qua thêm một sự thật khủng khiếp về nàng. Nhưng điều này sẽ là giọt nước làm tràn ly. Có khả năng Ross sẽ không bao giờ có thể nhìn vào mắt nàng mà không nhớ lại nàng là chị gái của kẻ thù anh căm ghét nhất.

Và đột nhiên Sophia nhận ra rằng nàng thà chết còn hơn để điều đó xảy ra. Nàng không thể sống nổi với sự khước từ của Ross, không phải là bây giờ, sau khi họ đã quá gắn bó với nhau. Nàng không thể mạo hiểm – nàng có quá nhiều thứ để mất.

Giọng nàng phát ra nghe lạo xạo. “Không.”

Lạ lùng thay, đôi mắt Gentry dường như thoáng vẻ thất vọng, gần như thể cậu ta đã hi vọng rằng nàng sẽ từ chối cậu ta. “Tôi biết mà.”

Sophia chăm chú nhìn vào em trai nàng, tự hỏi có phải cậu ta đang đùa bỡn với nàng không. “Em không thể nào thực sự tống tiền chị được,” nàng nói, mặc dù nàng không thể ngăn vẻ run rẩy không chắc chắn trong giọng mình.

Cậu ta trơ tráo cười với nàng. “Chỉ có một cách để tìm ra, không phải sao?”

Trước khi nàng có thể trả lời, cánh cửa đã rung lên với một tiếng thụp cấp bách, và một giọng nói văng vẳng đòi vào trong nhà. Rõ ràng là bực mình, Gentry đi tới mở cửa cho người đàn ông. Người khách đó là một trong những sinh vật kì dị nhất mà Sophia từng nhìn thấy, một người đàn ông ục ịch với những đường nét phì nộn và vẻ xanh xao nhợt nhạt như màu tử đinh hương đặc trưng. Những điểm xanh-đen sậm trên gò má lởm chởm râu của ông ta càng làm tăng thêm ấn tượng u ám, đen tối cho vẻ ngoài. Sophia tự hỏi có cả thay bao nhiêu sinh vật kì lạ của thế giới ngầm làm việc cho em trai nàng.

“Blueskin (da xanh),” Gentry chào gã tay sai.

“Có người tới tìm cậu,” người đàn ông lẩm bẩm. “Chính là tên Thầy tu.”

“Cannon á?” Gentry hỏi vẻ không thể tin được. “Mẹ kiếp hắn, hắn chỉ vừa mới càn quét khu này hồi Tháng Hai! Hắn hi vọng tìm được cái quái gì chứ?”

“Không phải càn quét,” Blueskin trả lời. “Hắn tới một mình.”

Sophia thảng thốt đứng bật dậy. “Ngài Ross đang ở đây ư?”

“Có vẻ như thế,” Gentry nói một cách ghê tởm, chỉ cho Sophia đi theo cậu ta. “Tôi sẽ phải gặp hắn. Chị có thể đi cùng Blueskin ra ngoài trước khi Cannon nhìn thấy chị.”

Blueskin chen ngang. “Cậu có muốn tôi bảo bọn nó ném hắn ra ngoài không, Gentry?”

“Không, ngốc ạ. Vậy thì hắn sẽ trở lại với một trăm thằng cảnh sát khác và xới tung từng viên gạch một ở đây lên. Giờ thì mang người phụ nữ này trở về Phố Bow. Nếu có chuyện gì xảy ra cho cô ta, tôi sẽ cắt đầu ông từ tai này sang tai kia.” Nick quay lại với Sophia. “Về những hồ sơ tội phạm đó – tôi muốn chị tìm xem Cannon đã biết được điều gì từ một gã tên là George Fenton khi hắn bị giữ để thẩm tra hai tuần trước đây.”

“Ai là Fenton?”

“Một trong những tay thó cừ của tôi.” Nhìn thấy sự khó hiểu của nàng, cậu ta sốt ruột giải thích. “Một tên trộm được huấn luyện cao cấp. Tôi cần biết Fenton đã kể cho Cannon nghe những gì – liệu hắn có trung thành với tôi và giữ mồm giữ miệng hay không.”

“Được, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra cho ông Fenton nếu em biết là -“

“Đó không phải là việc của chị,” cậu ta trả lời, đẩy nàng về phía cửa sau. “Giờ đi nhanh lên, trước khi Cannon tìm thấy chúng ta với nhau. Blueskin sẽ giữ chị an toàn.”

Chưa đầy một phút sau khi Sophia đi ra, Cannon lao vào bên trong nhà. Nick ngồi trên chiếc ghế của cậu ta cạnh lò sửa, duỗi người trong một tư thế nhàn nhã đến đáng ghét, như thể cậu ta chẳng quan tâm mấy tới việc viên Chánh Án của Phố Bow vừa mới đột nhập vào nhà mình. Cannon đi tới chỗ cậu ta và dừng lại cách đó vài feet, đôi mắt sáng lấp lánh kì lạ trên khuôn mặt tối đi vì giận dữ.

Bất chấp sự thù hằn của cậu ta với Chánh Án, Nick phải thừa nhận một sự tôn trọng trong căm ghét đối với anh. Cannon thông minh, hiểu lý lẽ, và mạnh mẽ… là đàn ông trong số đàn ông. Và anh ta sở hữu một nền tảng đạo đức không gì xoay chuyển được khiến Nick bị mê hoặc. Một người đàn ông bị các qui tắc bó buộc mà lại đạt được tất cả những thành quả như Cannon đã làm được thì đáng phải được người khác kính trọng.

Bầu không khí sống dậy thách thức và hung hãn, nhưng cả hai đều cố gắng đối thoại bằng một giọng bình thường.

“Mày đã tặng sợi dây chuyền cho cô Sydney,” Cannon nói mà không mào đầu.

Nick cúi đầu trong biểu hiện khen ngợi giễu cợt. “Ông tìm ra nhanh khiếp nhỉ.”

“Tại sao?” Vị quan toà trông như thể anh muốn xé xác cậu ta ra thành từng mảnh.

Nhún vai, Nick thốt ra một lời nói dối thản nhiên. “Tôi đã mơ tưởng về cô gái nhỏ kể từ khi tôi nhìn thấy cô ta ở Phố Bow. Tôi muốn có cơ hội với cô ta sau khi ông đã xong.”

“Tránh xa cô ấy ra.” Lời của Cannon lặng lẽ nhưng thành thực chết người. “Nếu không tao sẽ giết mày.”

Nick ném cho anh nụ cười lạnh lùng. “Rõ ràng là anh vẫn còn chưa xong với cô ta.”

“Tao sẽ không bao giờ xong với cô ấy. Và lần tới mà mày gửi quà cho cô ấy, tao sẽ đích thân nhét nó vào -“

“Được rồi,” Nick cắt lời khi sự khó chịu tăng lên. “Hiểu lời cảnh cáo rồi. Tôi sẽ không làm phiền vật cưng bé nhỏ của ông. Giờ cút ra khỏi nhà tôi.”

Cannon nhìn chằm chằm vào cậu ta với vẻ căm ghét chết chóc có thể làm bất kì người đàn ông nào thấy đáng báo động. “Chỉ còn là vấn đề thời gian cho đến lúc mày quá trớn,” anh khẽ nói. “Một trong những mưu đồ của mày sẽ đổ. Vài mảnh bằng chứng sẽ chỉ ra mày. Và tao sẽ ở đó để xem mày bị treo cổ.”

Nick khẽ cười, thầm nghĩ rằng Cannon cũng sẽ chẳng vui sướng gì mấy khi biết rằng Sophia chính là chị gái cậu. “Tôi chắc ông sẽ làm thế,” cậu ta lẩm bẩm. “Nhưng đừng mong đạt được chút mãn nguyện nào trong cái chết của tôi. Thậm chí có khi ông còn hối hận là khác.”

Một cái nhìn bối rối hiện trên mặt người đàn ông lớn tuổi hơn, rồi anh nhìn vào Nick với đôi mắt nheo lại. “Trước khi tao đi,” anh gầm ghè, “tao muốn mày giải thích vài chuyện. Bộ váy mày đã gửi cho cô Sydney… cô ấy nói rằng nó gần giống với cái mà mẹ cô ấy từng mặc.”

“Thế sao?” Nick lười nhác hỏi. “Thật là một sự trùng hợp thú vị.”

Rõ ràng đằng sau khuôn mặt đằng đằng sát khí của Cannon, trí óc anh đang bận rộn dợt qua các câu hỏi. “Phải,” anh đồng ý. “Rất thú vị.”

Và trước sự nhẹ nhõm của Nick, vị chánh án rời khỏi phòng của cậu ta không nói một lời.

oOo

Ngay khi Sophia về đến Phố Bow, nàng tận dụng sự vắng mặt của Ross và đi tới phòng hồ sơ tội phạm. Đây là khoảng thời gian lý tưởng để tìm kiếm các thông tin mà em trai nàng đã yêu cầu, vì Vickery và những viên công chức khác đã tới một quán rượu trong vùng để ăn tối với thịt bò bít-tết và rượu. Các văn phòng sẽ tiếp tục trống trải cho đến khi một trong những trợ lý chánh án trở về để chuẩn bị cho buổi xét xử ban tối.

Những ngón tay thon thả của nàng nhanh chóng lục lọi các ngăn kéo hồ sơ khi nàng tìm kiếm những ghi chép đã được lập trong cuộc thẩm vấn George Fenton. Một ngọn đèn đơn độc chiếu sáng căn phòng nhỏ, chỉ cung cấp vừa đủ ánh sáng cho nàng đọc.

Dần dần một trang giấy đặc biệt thu hút sự chú ý của nàng, và nàng giữ chặt nó. Trên đó vừa nhắc tới Nick Gentry lại vừa có George Fenton. Nhận ra nàng đã tìm được thứ cần tìm, Sophia gập tờ giấy lại và bắt đầu nhét nó vào ống tay áo.

Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng bước chân, và âm thanh gõ cửa. Nàng đã bị bắt quả tang. Trái tim nàng nẩy lên một cú nghẹn thở, và nàng nhét tờ giấy vào lại trong ngăn kéo và đóng sầm nó lại ngay trước khi cánh cửa mở ra.

Ross đứng ở đó, khuôn mặt gầy gò trong bóng tối và bất động. “Sao em ở trong đó?”

Sự sợ hãi bóp chặt lấy nàng, và nàng liếm môi một cách lo lắng. Chắc chắn Ross có thể thấy mặt nàng trắng bệch ra sao. Nàng biết trông nàng rành rành có tội. Nàng tuyệt vọng bám lấy lời nói dối đầu tiên nàng có thể nghĩ ra.

“Em đang… cố trả lại những thông tin mà em đã lấy từ các hồ sơ, từ hồi em còn mong làm anh và các cảnh sát mất uy tín.”

“Anh hiểu.” Khuôn mặt anh dịu đi khi đến gần nàng. Anh giữ cằm nàng trong tay mình, những ngón tay vuốt ve phần mềm mại bên dưới cằm nàng. Sophia buộc mình phải gặp ánh mắt anh, mặc dù linh hồn nàng nhói đau vì phải lừa dối anh. Một nụ cười âu yếm chạm vào môi Ross. “Không cần phải tỏ vẻ tội lỗi như vậy. Em đã không làm hại ai.”

Anh bắt đầu rải những nụ hôn nhẹ nhàng, mơn trớn khắp mặt nàng. “Sophia,” anh lẩm bẩm, “hôm nay Morgan đã tìm ra ai tặng em sợi dây chuyền.”

Lùi lại, Sophia cố gắng tỏ vẻ như nàng chưa biết câu trả lời. “Là ai vậy?” nàng hỏi hông chắc chắn.

“Nick Gentry.”

Tim nàng bắt đầu đập những nhịp khó chịu. “Tại sao hắn ta lại làm như thế?”

“Chiều nay anh đã tới thăm Gentry, để hỏi hắn câu đó. Rõ ràng hắn đã quan tâm đến em, và mong trở thành người bảo trợ của em sau khi mối quan hệ của chúng ta kết thúc.”

“Ồ.” Không thể nhìn vào mắt anh lâu hơn nữa, Sophia lao vào người anh, giấu mặt dưới vai anh. Giọng nàng bị nghẹt trong áo choàng của anh. “Anh đã nói với hắn là chuỵên đó sẽ không bao giờ xảy ra chưa?”

Anh vòng cánh tay quanh nàng. “Gentry sẽ không làm phiền em nữa, Sophia. Anh đã đảm bảo điều đó.”

Giá mà đó là sự thật, nàng đau khổ nghĩ, bị giằng xé trong mớ cảm xúc mãnh liệt. Nàng tức giận vì em trai nàng đã đặt nàng vào một tình huống kinh khủng, nhưng nàng vẫn yêu cậu ta và tin rằng còn chút lương thiện trong cậu. Nàng tin chắc rằng cậu ta vẫn chưa đến mức không cứu vãn nổi. Mặt khác, chẳng có gì nhiều để nói về một người đàn ông sẵn sàng tống tiền chị ruột mình.

Thôi thúc kể tất cả cho Ross rất mạnh mẽ, và nàng phải cắn môi để ngăn những lời lẽ đang chiến đấu điên cuồng bên trong nàng. Chỉ có nỗi sợ mất anh giữ nàng im lặng. Run rẩy vì buồn khổ và tuyệt vọng, nàng dựa sát hơn vào cơ thể trợ giúp của anh.

Cảm thấy nàng run rẩy trên người anh, Ross phát ra âm thanh xoa dịu. Hơi thở ấm áp của anh phả lên vành tai thanh tú của nàng khi anh dụi mặt vào nàng. “Em không sợ đấy chứ?” Hai cánh tay anh vòng quanh nàng. “Em yêu, chẳng có lý do gì để lo lắng cả. Em an toàn mà.”

“Em biết,” nàng nói, răng va nhau lập cập. “Chỉ là những ngày qua hơi căng thẳng.”

“Em mệt rồi,” anh lẩm bẩm. “Em cần một cốc brandy nóng, tắm một cái thật thoải mái, và một tối ngủ -“

“Em cần anh.” Sophia hổn hển vào cổ áo anh và kéo đầu anh xuống, hăng hái vươn thẳng người để với tới môi anh.

Đầu tiên Ross còn miễn cưỡng, đáp trả nụ hôn của nàng với sự kiềm chế. “Thôi nào,” anh thì thầm khi môi họ tách ra. “Em không muốn chuyện đó ngay bây giờ đâu -“

Nàng chà xát môi nàng vào môi anh, ấn lưỡi nàng vào trong vùng tối ngọt ngào của miệng anh, cho đến khi sự miễn cưỡng của anh vỡ vụn và anh bắt đầu thở gắt.

“Đây là điều em muốn,” nàng thì thầm, kéo tay anh vào ngực mình. (đây là người ngây thơ trong lĩnh vực tình ái sao – keke) “Xin anh. Đừng từ chối em. Ross.”

Với những lời từ chối vẫn ngập ngừng trên môi, anh khum lấy ngực nàng và cúi đầu xuống để hôn cổ nàng. Mối lo ngại của anh nhanh chóng được thay thế bằng đam mê. Một tiếng rên rỉ của ham muốn thoát ra khỏi anh, và anh vươn tay xuống để ôm mông nàng. Anh nhấc nàng lên trên nóc tủ đựng hồ sơ, miệng anh tiếp tục ngấu nghiến miệng nàng. Sophia ngồi và dang đôi chân mang tất của nàng với sự hăng hái thẹn thùng, cho phép anh đứng vào giữa chúng.

“Chúng ta không thể làm ở đây,” Ross lẩm bẩm, bàn tay anh tìm kiếm bên trong đống váy sống sột soạt của nàng. “Nếu một viên thư kí bước vào và thấy -“

“Em không quan tâm.” Nàng lại kéo đầu anh xuống gần nàng.

Miệng họ quấn quít lấy nhau cho đến khi cả hai đều nghẹn thở. Sophia rên rỉ khi những ngón tay anh trượt qua viền quần trong của nàng, khẽ mơn trớn da thịt ẩm ướt của nàng. “Em muốn anh, bàn tay nàng hạ xuống ấn vào của anh.

“Sophia…” Ross nghiến răng nói ở một bên cổ nàng. “Hãy đi đến phòng anh…”

“Bây giờ,” nàng khăng khăng. Nàng tham lam bận bịu với phần trước quần anh để trả tự do cho vật cương cứng thẳng đuột.

Từ bỏ mọi nỗ lực thuyết phục nàng, Ross giúp nàng với tiếng cười bị nén lại. “Cô phù thuỷ không biết thoả mãn,” anh buộc tội, nâng hai hông nàng lên mép tủ. Anh đi vào trong nàng với một cú thúc trơn tru, mạnh mẽ khiến nàng hụt hơi. “Đó… em thoả mãn chưa nào?”

“Vâng. Vâng…” Nàng bất lực dựa người vào cánh tay anh.

Trợ lực cho lưng và hông nàng, Ross nâng nàng lên hẳn khỏi tủ, xuyên qua nàng hoàn toàn. Anh mang nàng tới cánh cửa và đè nàng vào đó, làm cho chân nàng bất lực quấn lấy hai bên hông anh. Sophia rên rỉ khi anh đâm vào đúng góc, vuốt ve bên trong nàng, chà vào phần nhạy cảm nhất của nàng.

“Sophia,” anh gầm ghè, nhịp điệu không ngừng nghỉ. “Anh muốn câu trả lời bây giờ.”

Hổn hển, nàng chằm chằm nhìn anh mê mụ. “Câu trả lời?”

“Anh muốn em nói em sẽ lấy anh.” (trí tuệ thật đáng sợ – lúc này mà còn chơi trò láu cá được)

“Ôi, Ross… không phải bây giờ. Em vẫn còn phải nghĩ đã.” (trời ơi thế này rồi còn nghĩ gì nữa)

“Ngay bây giờ,” anh khăng khăng, đột nhiên bất động bên trong nàng. “Em có muốn anh không? Chỉ đơn giản là có hay không thôi.”

Nàng bám chặt lấy vai anh trong lúc cơ thể thoi thóp vì ham muốn. “Đừng dừng lại. Đừng.”

Đôi mắt xám thông minh của anh nhìn xoáy vào mắt nàng khi anh khôi phục những cú thúc chậm rãi phát cáu của mình… những lần đâm sâu, kéo dài mà anh biết sẽ khiến nàng phát điên. “Có hay không?”

“Em sẽ không trả lời câu đó vào lúc này,” nàng nói, rít lên không kìm nén được. “Anh sẽ phải chờ.”

“Vậy thì em cũng thế.” Miệng anh bắt lấy miệng nàng trong một nụ hôn mạnh bạo, ướt át. “Chúng ta sẽ chờ như thế này,” anh thì thầm. “Và Sophia à, anh thề là chân em sẽ không chạm sàn chừng nào anh chưa có câu trả lời của anh.” Anh khẽ thúc, cái của anh thâm nhập vào còn sâu hơn trước.

Một tiếng thổn thức dâng lên cổ họng nàng. Nàng đã quá gần, cơ thể nàng khao khát sự giải thoát, thần kinh nàng căng thẳng quá sức chịu đựng. Không còn gì quan trọng ngoài anh. Trong một giây phút bất cần, tham lam, đau xé tâm can, nàng đã chọn điều nàng mong muốn nhất. Miệng nàng di chuyển cùng miệng anh, ấn lời nói câm lặng vào môi anh.

“Cái gì?” anh khẩn thiết hỏi, lùi đầu ra sau để nhìn nàng. “Em vừa nói gì?”

“Em nói là vâng,” nàng rên rỉ. “Vâng. Ross, xin hãy giúp em, xin anh -“

“Anh sẽ giúp em,” anh dịu dàng thì thầm, và làm câm nín những tiếng kêu của nàng bằng miệng mình khi anh cho nàng đúng thứ mà nàng cần.

Bình luận