Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Với việc Ross đi vắng cả ngày, Sophia chẳng làm được gì trong văn phòng, vì thế nàng quyết định đi mua thêm hàng dự trữ trong bếp. Thông tin mới về em trai nàng và quá khứ tì vết của cậu ta khiến nàng bất ngờ và phát ốm; nàng gần như không thể suy nghĩ mạch lạc được. Nàng máy móc làm việc của mình, cảm thấy thất bại và kiệt sức, cho đến khi cuối cùng cũng có điều gì đó lôi nàng ra khỏi sự tê liệt.

Một mùi hôi bốc lên từ trên giá để đồ tươi, và Sophia hổn hển ghê tởm khi nàng tìm kiếm nguồn phát ra thứ mùi đó. “Ôi Chúa ơi, cái gì thế?” nàng hỏi. Eliza ghé đầu vào cửa chạn để nhìn nàng.

Chẳng bao lâu Sophia đã khám phá ra thứ mùi ghê tởm đó thuộc về một con cá hồi đã không còn tươi từ rất lâu rồi. “Chúng ta có thể ngâm nó trong rượu vang và nước chanh,” Eliza dè dặt gợi ý. “Thế sẽ át gần hết mùi – đó là nếu nó vẫn còn chưa ươn lắm.”

Sophia buồn nôn khi nàng ném một miếng vải lên đống lộn xộn bèo nhèo và nhặt nó lên khỏi giá. “Eliza, không gì có thể cứu nổi con cá ươn này. “Ươn” là từ lâu rồi cơ… con cá này bị thối từ đầu đến đuôi.”

“Để tôi quấn nó lại,” chị đầu bếp lẩm bẩm, vớ lấy một tờ báo cũ. Chị ta thành thạo quấn con cá hồi cho đến khi mùi của nó không còn thoát ra nữa.

Sophia theo dõi chị ta với vẻ bực bội. “Lucie đã mua con cá này ở cửa hàng của Lannigan mới sáng nay thôi phải không?”

Eliza gật đầu. “Ông ta đã bảo cô ấy nó vẫn còn tươi.”

“Tươi!” Sophia la lên với một tiếng khịt hoài nghi.

“Vậy tôi sẽ bảo cô ấy đi trả lại nó.” Eliza cau mày. “Nhưng mà tôi lại vừa mới sai cô ấy đi mua hạt sen về ngâm dấm rồi.”

“Tôi sẽ tự đi trả lại,” Sophia quả quyết nói, biết rằng đầu gối Eliza vẫn chưa hoàn toàn lành lại để có thể đi bộ tới cửa hàng người bán cá. Nàng hoan nghênh cơ hội được tập dượt đôi chân và có thể là để thư giãn đầu óc nữa. “Tôi có vài việc cần nói với Ông Lannigan. Làm sao ông ta dám gửi cái thứ cá hồi như thế đến nhà Ngài Ross chứ!”

“Cô Sydney, tôi nghĩ cô phải chờ thôi. Ernest không thể đi cùng cô vì nó đã đi làm việc gì đó cho ngài Grant rồi.”

“Vậy tôi sẽ đi một mình. Không xa lắm và tôi sẽ về trước khi ai đó biết là tôi đã đi.”

Nhưng ngài Ross đã nói rất nhiều lần là cô luôn phải đi cùng một ai đó khi ra ngoài. Nếu có việc gì xảy ra cho cô…” Eliza gần như rùng mình.

“Không có gì đâu. Không phải là tôi đi vào khu ổ chuột. Tôi chỉ đi tới cửa hàng cá thôi mà.”

“Nhưng ngài Ross-“

“Chị cứ để tôi lo chuyện ngài Ross,” Sophia lẩm bẩm khi nàng đi tới lấy chiếc mũ.

oOo

Đối mặt với cơn thịnh nộ của Sophia và những lời nhắc nhở của nàng về tất cả những điều ngài Ross đã làm cho ông ta trong quá khứ, ông Lannigan phải xin lỗi rối rít. “Đó là một sự nhầm lẫn,” ông ta nói nhún nhường bằng chất giọng Cockney, ánh mắt lạc khắp cửa hiệu để tránh mắt nàng. Sự ngượng ngịu hằn lên khuôn mặt đẫy đà. “Tại sao ư, tôi sẽ không bao giờ gửi một con cá hồi ươn tới Phố Bow! Cố gắng lừa gạt ngài Ross ư…tôi sẽ mất đầu nếu làm một việc như thế!” Khuôn mặt ông ta sáng lên khi một cách giải thích khả dĩ xuất hiện. “Chắc là do cái cô Lucie đầu óc trên mây ấy rồi… cô ta đã lấy nhầm con cá, chắc rồi!”

“Chà, vậy thì,” Sophia trả lời quả quyết, “làm ơn cho tôi đổi nó lấy con cá đúng.”

“Vâng, thưa cô.” Đỡ lấy cuộn giấy báo gói cá từ tay nàng, ông ta sốt sắng chạy ra sau cửa hiệu, lẩm bẩm với chính mình. “Chỉ có thứ tốt nhất cho ngài Ross, đó là điều tôi luôn luôn nói…”

Trong khi nàng chờ con cá hồi mới được gói ghém, Sophia đột nhiên chú ý đến sự xáo động nhỏ ở bên ngoài cửa hiệu. Tò mò, nàng bước ra khung cửa sổ nhỏ che rèm dày khừ và theo dõi một đám đông háo hức tụ tập quanh lối vào toà nhà bên kia đường.

“Tôi tự hỏi họ đang xem cái gì.”

Lannigan trả lời với giọng nghe hơi tự hào. “Gentry lại đi săn đấy.”

“Nick Gentry ư?” Sophia liếc qua vai mình về phía ông hàng cá, lông mày nàng nhướn lên ngạc nhiên. “Ông nói là anh ta đang cố bắt ai đó ư?”

Lannigan trải một tờ giấy hình chữ nhật màu nâu ra và cung kính đặt con cá ở một đầu. “Giống như cáo vậy, Gentry là người săn bắt trộm thông minh nhất và lanh lẹ nhất kể từ thời Morgan, và đó là sự thực.” Ông ta thành thạo quấn con cá gọn ghẽ trong cuộn giấy.

Quay trở lại chú ý vào quang cảnh bên ngoài cửa sổ, Sophia ước đoán đám đông đang chờ để thấy ngài Gentry nổi danh ra khỏi toà nhà. “Ông Gentry có thể là người săn bắt trộm,” nàng sỗ sàng nói, “nhưng anh ta cũng là một tội phạm. Tôi sẽ không sỉ nhục ngài Grant bằng cách so sánh họ, vì ngài ấy là người đàn ông đáng trọng nhất.”

“Vâng, thưa cô.” Lannigan buộc một sợi dây quanh cái gói và thắt nơ. “Nhưng Gentry là một gã mạnh lắm, y như vậy.”

Sophia thấy khó hiểu trước sự ngưỡng mộ mạnh mẽ của công chúng đối với gã đàn ông. Làm thế nào mà sức hút và vẻ quyến rũ nổi tiếng của anh ta lại che mắt công chúng trước tội lỗi được nhỉ?

Đi tới bên cửa sổ, Lannigan đưa cho nàng con cá đã bọc. “Cô Sydney, cô có nhìn thấy Gentry khi anh ta bị đưa tới Phố Bow không?”

“Không thực sự.” Sophia trầm ngâm cau mày, nhớ lại cơn giận của Ross khi nàng ào vào trong phòng thẩm vấn, nơi nàng chỉ nhìn được cái lưng của tên chúa tội phạm nổi tiếng mà thôi. “Mặc dù lúc ấy tôi cũng ở đó, tôi chưa từng thấy anh ta.”

“Xe ngựa của anh ta dừng ngay ở góc quành kia,” Lannigan khôn khéo thông báo cho nàng. “Nếu cô chờ ở đấy thì cô có thể thoáng thấy anh ta.”

Sophia buộc mình phải cười nhạt. “Ồ, tôi còn có nhiều thứ tốt hơn để làm ngoài việc đứng chờ được nhìn thấy kẻ xấu xa như Nick Gentry.”

Nhưng sau khi nàng rời khỏi cửa hàng, nàng do dự và liếc xuống dưới phố, ánh mắt rơi vào chiếc xe ngựa màu đen viền vàng nặng nề. (phụ nữ chết cái tội tò mò ) Cỗ xe ngựa sáu con trông chính xác như loại khoe mẽ nhưng không có chút khiếu thẩm mĩ nào mà người ta vẫn mua bằng đồng tiền bất chính. Một người lái xe ngồi chờ trên xe, khuôn mặt anh ta buồn tẻ và mệt mỏi bên dưới chiếc mũ cao, trong khi một người hầu nam mang vũ khí đứng bên cạnh xe.

Sophia không chắc tại sao sự tò mò của nàng về Nick Gentry lại mạnh đến thế. Có lẽ đó là vì thực tế Ross ghét người đàn ông này thậm tệ. Gentry là phần đối ngược của mọi thứ mà Ross đặt niềm tin. Mặc dù người đàn ông này mang danh là người săn bắt trộm, và do đó đứng về phe luật pháp, nhưng thực ra anh ta lại là một tên tội phạm máu lạnh. Tống tiền, tố giác, tổ chức phạm tội, che giấu và trực tiếp trộm cắp – đó là tất cả những tội ác Nick Gentry phạm phải. Anh ta là sự sỉ nhục đối với đạo đức. Vậy mà hầu hết mọi người đều coi anh ta là người hùng, và những người không nghĩ vậy thì lại sợ hãi phải đi qua trước mặt anh ta.

Trong khi Sophia nghĩ lại tất cả những tội lỗi bị qui cho Gentry, nàng thấy đám đông bên kia đường đang giãn ra để cho một hình thù cao lớn đi qua. Anh ta có kiểu bước đi rất kiêu hãnh, một sự tự tin thoải mái thể hiện trên đường bờ vai và trong sải bước thả lỏng, dễ dàng của anh ta. Khi anh ta đi qua những người đứng xem, bàn tay họ giơ ra để vỗ vào vai hay lưng anh ta, và họ ném những lời chúc mừng về phía anh ta.

“Khá lắm, Gentry của chúng tôi!”

“Chó Đen muôn năm!”

Chó Đen à? Sophia nhăn mũi ghê tởm trước biệt hiệu đó. Ép sát vào một bên của toà nhà, nàng theo dõi người ta đi theo Gentry trên đường về cỗ xe của anh ta. Khi tên bắt trộm đi tới, Sophia ngạc nhiên nhận ra anh ta còn trẻ và đẹp trai, với cái mũi dài, thẳng và lịch lãm, đường nét gọn ghẽ và đôi mắt xanh sống động. Rất giống các cảnh sát Phố Bow, anh ta sở hữu sự tự tin đặc biệt về mặt thể chất. Rõ ràng là trong anh ta tràn ngập thứ được nhắc đến một cách lịch sự là “tinh thần loài vật.” Tóc anh ta có màu nâu sẫm, và làn da rám nắng, khiến cho hàm răng anh ta trông trắng loé mỗi khi anh ta cười. Tuy nhiên, với tất cả khiếu hài hước hiển hiện đó, vẫn có một sự lạnh lùng kì lạ nơi anh ta… một khả năng tàn bạo tiềm ẩn khiến cho Sophia run rẩy bất chấp hơi nóng ban ngày.

Người hầu mang vũ khí mở cánh cửa xe và Gentry di chuyển tới trước với những sải chân chắc chắn. Nhưng vì lí do gì đó anh ta dừng lại trước khi bước vào bên trong, bàn tay anh ta khẽ chống vào cỗ xe đen. Anh ta đứng bất động, như thể anh ta đang lắng nghe một âm thanh mà không người nào khác nghe được. Vai anh ta cứng đờ, và anh ta từ từ xoay lại, ánh mắt rớt thẳng xuống người Sophia. Giật mình, nàng nhìn trả lại anh ta, bị sập bẫy trong biểu hiện dữ dội của anh ta.

Đám đông, đường phố, bầu trời – dường như tất cả đều biến mất, chỉ còn lại hai người bọn họ. Đột nhiên Sophia nhận ra anh ta chính là người lạ mặt ở SilverhillPark, người đã cho nàng sợi dây chuyền kim cương. Nhưng làm sao có thể? Một người đàn ông như Nick Gentry muốn gì ở nàng? Con cá rớt hỏi bàn tay vô lực của nàng, và nàng thở một cách khó nhọc.

Đông cứng, nàng chỉ biết đứng nhìn khi anh ta đi về phía nàng, khuôn mặt nhợt nhạt dưới làn da rám nắng. Anh ta dừng trước mặt nàng, bắt đầu vươn tay về phía nàng, rồi do dự, trong khi ánh mắt anh ta vẫn khoá mắt nàng. Rồi có vẻ như anh ta đã quyết định. Anh ta tóm cổ tay nàng bằng bàn tay to lớn của mình, những ngón tay xiết quanh mạch đập như sấm của nàng.

“Đi cùng tôi,” anh ta nói, giọng nói nhỏ xuyên qua âm thanh náo động của đám đông. “Tôi sẽ không hại chị.”

Choáng váng vì anh ta đã dám chạm vào nàng, Sophia chống đối lại lời thúc giục nhẹ nhàng, máu rút hết khỏi mặt nàng. Nàng giật cánh tay bị nắm của mình. “Bỏ ra,” nàng nói sẵng. “Nếu có chuyện gì xảy ra cho tôi, Ngài Ross sẽ giết anh.”

Anh ta tiến đến gần hơn, môi đặt ở tai nàng. “Chị có muốn biết chuyện gì đã xảy ra cho John Sydney không?”

Nàng giật người lùi lại, gần như dộng đầu vào tường. “Anh biết gì về em trai tôi?”

Một bên khoé miệng anh ta nhếch lên trong vẻ cười cợt chế nhạo. “Đi nào.”

Hình ảnh Nick Gentry kéo một phụ nữ xinh đẹp từ trong đám đông khiến cho họ cực kì vui sướng. Cười nói và vỗ tay, họ ào lên quanh xe ngựa khi Gentry kéo Sophia vào trong. Sợ hãi nhưng vẫn cực kì tò mò, nàng nửa ngồi, nửa ngã xuống chỗ ghế bọc da. Cánh cửa đóng lại và chiếc xe lúc lắc khi đội sáu con ngựa đi tới trước. Cỗ xe vòng qua góc phố và tăng tốc, chạy nhanh qua các con phố.

“Chúng ta đang đi đâu đây?” Sophia căng thẳng hỏi. “Và tại sao anh lại nhắc tới tên em trai tôi? Và tại sao anh lại tặng cho tôi bộ váy và sợi dây chuyền, và -“

Gentry giơ hai bàn tay lên trong cử chỉ giả vờ phòng thủ. “Chờ đã. Tôi sẽ giải thích. Chỉ cần… chờ.”

Anh ta với tay tới một khoang gỗ bóng loáng bên cạnh cửa và lôi ra một chiếc ly và một chai rượu nhỏ màu vàng. Hoặc độ rung lắc của cỗ xe ngựa khiến anh ta khó rót rượu, hoặc là do bàn tay anh ta đang run rẩy kì lạ, vì dường như anh ta không tài nào làm xong được. Bỏ cuộc với một tiếng chửi thề, anh ta nâng chai rượu lên miệng và uống thẳng từ đó.

Anh ta cẩn thận đặt hai thứ trở vào trong khoang và để hai bàn tay to lớn trên đùi. “Chúng ta đang tới nhà tôi ở Phố Tây. Gần Fleet Ditch.”

Sophia không thể ngăn một cơn rùng mình ghê tởm. Địa điểm đó là một trong những nơi xấu và nguy hiểm nhất ở London, là nhà của những tên cướp và những kẻ trốn chạy, tiện lợi làm sao nó lại rất gần các nhà tù ở Newgate, Ludgate và Fleet. Khu vực cống rãnh khổng lồ tên Fleet Ditch rải mùi hôi thối quái gở của nó khắp những con đường và dãy phố ngoằn nghoèo bao quanh nó.

“Chị sẽ an toàn với tôi,” Gentry nói ngắn gọn. “Tất cả những gì tôi muốn là nói chuyện riêng với chị.”

“Tại sao lại là tôi?” nàng hỏi. “Tôi đã làm gì để lôi kéo sự chú ý của anh? Chúng ta chưa từng gặp nhau, và tôi chắc là chúng ta chẳng có người quen chung nào hết.”

“Chị sẽ hiểu sau khi tôi giải thích vài chuyện.”

Nép và một góc ghế, Sophia bắn cho anh ta cái nhìn lạnh lẽo. “Vậy thì giải thích đi. Và sau đó anh sẽ đưa tôi về Phố Bow an toàn lành lặn.”

Hàm răng trắng của Gentry nháng lên khi anh ta có vẻ vừa buồn cười lại vừa ngưỡng mộ sự dũng cảm không biết sợ của nàng. “Đồng ý,” anh ta khẽ nói. “Rất tốt. Điều tôi muốn nói là về những ngày tháng cuối cùng của John Sydney.”

“Anh biết em trai tôi?” Sophia cảnh giác hỏi.

Anh ta gật đầu. “Tôi cùng ở trên chiếc tàu khổ sai nơi cậu ấy chết.”

“Tại sao tôi lại phải tin điều đó?”

“Tôi có lý do gì để nói dối về chuyện đó?” Điều gì đó trong mắt anh ta buộc nàng phải chấp nhận lý lẽ này. Những lời nói châm vào vết thương lòng nơi cái chết của John đã để lại một cách đau đớn. Chưa ai từng nói với nàng về những chuyện mà đứa em trai yêu dấu đã phải chịu đựng trên chiếc tàu khổ sai, hay nó đã chết như thế nào. Nàng đã luôn mong mỏi được biết, nhưng giờ khi thông tin đó dường như sắp có, lòng nàng lại đầy sợ hãi.

“Tiếp đi,” nàng khàn giọng nói.

Gentry kể từ tốn, cho phép nàng thời gian để tiêu hoá thông tin. “Chúng tôi ở trên con tàu Scarborough, neo trên sông Thames. Sáu trăm tội nhân bị nhốt dưới khoang tàu, vài người trong khoang tù bằng sắt, vài người bị cùm trong những sợi xích sắt chôn vào tấm ván gỗ sồi. Hầu hết chúng tôi bị đeo dính một quả tạ và sợi xích quanh một chân. Những tên trộm, những kẻ sát nhân, những tên móc túi – bất kể tội nặng nhẹ thế nào, tất cả chúng tôi đều bị đối xử như nhau. Những thằng bé nhỏ tuổi hơn, chẳng hạn như John và chính tôi, phải lãnh phần tệ hại nhất.”

“Như thế nào?” Sophia buộc mình phải hỏi.

“Chúng tôi bị xích bên cạnh những gã đàn ông đã lâu không được …” Anh ta dừng lời, rõ ràng đang tìm kiếm một từ thích hợp mà nàng có thể hiểu được. “Những gã đàn ông đã không được “gần” phụ nữ một thời gian dài. Chị có hiểu điều tôi nói không?”

Nàng thận trọng gật đầu.

“Khi một gã đàn ông đã bị đẩy đến bước đó thì hắn sẵn sàng làm những việc mà thường ngày hắn không làm. Chẳng hạn như tấn công những sinh vật yếu đuối hơn hắn… và ép buộc chúng…” Anh ta ngừng lời, miệng cong lên. Ánh mắt anh ta trở nên rất xa xăm, như thể anh ta đang nhìn qua một cửa sổ vào hình ảnh nào đó rất khó chịu. Dường như anh ta đã được tách ra khỏi kí ức, bàng quan và hơi trầm mặc. “Làm những chuyện không thể nói ra được,” anh ta lẩm bẩm.

Sophia im lặng với nỗi kinh hoàng đau đớn, trong khi một phần trí óc nàng gợi lên một câu hỏi… Tại sao Nick Gentry lại thú nhận điều gì đó quá sức riêng tư và kinh ngạc như thế này với một người phụ nữ không quen biết?

Anh ta tiếp tục, giọng nói trầm và thản nhiên.

“Các tù nhân đều đói khát, bẩn thỉu, hít thở không khí thối rữa, mê sảng vì cơn sốt trong tù. Họ giam tất cả chúng tôi chung với nhau – người sống, người hấp hối, người chết. Mỗi buổi sáng xác của những người không qua nổi đêm hôm trước được mang lên boong tàu, mang lên bờ, và chôn.”

“Hãy nói cho tôi biết về em trai tôi,” Sophia nói, chiến đấu để giữ giọng mình khỏi run.

Ánh mắt Gentry bắt gặp mắt nàng, và nàng bị choáng vì màu xanh dương chấn động và tuyệt vọng trong đôi mắt ấy. “John đã kết bạn với một cậu bé xấp xỉ tuổi nó. Chúng cố gắng bảo vệ lẫn nhau, giúp nhau khi nào có thể, và nói về ngày mà chúng sẽ được thả ra. Mặc dù việc đó là ích kỉ, nhưng John sợ chết khiếp cái ngày cậu bé kia được thả. Ngày đó không còn xa. Và khi bạn nó được thả ra, John biết rằng nó sẽ lại cô đơn một lần nữa.”

Dừng lời, anh ta thọc một bàn tay qua mớ tóc nâu dày, làm những lọn tóc bóng mượt rối bời. Có vẻ như càng ngày anh ta càng khó kể chuyện hơn. “Nhưng định mệnh đã xảy ra, hai tuần trước khi bạn của John được thả, có một đợt bùng phát dịch tả trên tàu. Bạn của John bị ốm, và bất chấp những nỗ lực chăm sóc của nó, cậu bé vẫn chết. Việc đó đã khiến John lâm vào một tình huống thú vị. Nó lập luận rằng vì bạn nó đã chết rồi, chẳng hại gì trong việc chiếm lấy vị trí của cậu bé.”

Sophia cực kì choáng váng. “Cái gì?” nàng khẽ hỏi.

Anh ta không nhìn vào nàng. “Nếu John nhận lấy danh tính của bạn nó, nó có thể được thả trong vài ngày, hơn là ở lại thêm một năm nữa trên tàu khổ sai. Và chắc chắn là John sẽ không thể sống sót lâu đến thế. Vì thế trong đêm đó, nó đã đổi quần áo với cái xác của cậu bé kia, và khi mặt trời lên, nó tình nguyện khai cái xác thuộc về John Sydney.”

Cỗ xe ngựa thắng lại, và mùi hôi thối của Fleet Ditch bắt đầu thấm vào trong. Trái tim Sophia đập với một lực khủng khiếp, dường như đang lái không khí ra khỏi phổi nàng. “Nhưng việc đó thật vô lý,” nàng máy móc nói. “Nếu câu chuyện của anh là thật, vậy thì -” Nàng đột ngột nghẹn lời, nhận thức được tiếng ong ong cao độ trong tai mình.

Khi Gentry nhìn đăm đăm vào nàng, sự lạnh lùng dường như đã rời bỏ khuôn mặt anh ta, và cằm anh ta run run như thể anh ta đang vật lộn để điều khiển những cảm xúc mạnh mẽ. Anh ta nghiến răng và buộc lời nói tuôn ra. “Tên của cậu bé đã chết là Nick Gentry.”

Đột nhiên Sophia bật khóc dữ dội. “Không,” nàng thổn thức. “Đó không phải sự thật. Tại sao anh lại làm thế này với tôi? Mang tôi về Phố Bow ngay!”

Qua làn nước mắt nóng bỏng, mờ mịt, nàng thấy khuôn mặt anh ta lại gần hơn. “Chị không biết em sao, Sophia?” cậu ta thì thầm đau đớn. Cậu ta làm nàng kinh ngạc bằng cách sụm xuống sàn và nắm váy này, mái đầu sẫm màu chôn vùi trong hai đầu gối nàng.

Nàng chết đứng khi nhìn vào đôi bàn tay đang nắm chặt váy nàng. Một tiếng thổn thức bị nghẹn trong cổ họng khi nàng chạm vào mu bàn tay trái. Có một vết sẹo rất nhỏ, hình ngôi sao ở chính giữa. Nó giống hệt như vết sẹo John có từ hồi nhỏ, khi thẳng bé vô ý dí tay vào thanh sắt trong lò sưởi vẫn còn nóng. Những giọt nước mắt tiếp tục rơi xuống má nàng, và nàng phủ lên vết sẹo bằng bàn tay của chính mình.

Đầu cậu ngẩng lên, và cậu nhìn chằm chằm vào nàn với đôi mắt mà giờ nàng đã nhận ra là giống hệt như mắt mình. “Xin chị,” cậu thì thầm.

“Được rồi,” nàng run rẩy nói. “Chị tin em, John. Chị có biết em. Đáng lẽ chị phải nhận ra ngay, nhưng em đã thay đổi nhiều quá.”

Cậu ta đáp lại bằng một tiếng gầm ghè buồn bã, đấu tranh để kiểm soát cảm xúc của mình.

Sophia cảm thấy mặt mình căng ra vừa vì một niềm vui bối rối vừa vì tình trạng khổ sở. “Tại sao em không về với chị từ nhiều năm trước? Chị đã cô đơn quá lâu. Tại sao em lại trốn tránh và để chị than khóc cho em?”

Cậu ta dụi gấu tay áo vào mắt và thở phào một hơi run rẩy. “Chúng ta sẽ nói chuyện ở trong nhà.”

Người hầu mở cửa xe, và Gentry – John – dễ dàng nhảy xuống và đưa tay cho Sophia. Nàng đặt bàn tay lên hai vai cậu, cảm thấy cậu nắm lấy eo nàng, và hạ nàng hết sức cẩn thận xuống đất. Tuy nhiên, đầu gối nàng nhũn như thạch, và nàng thực sự ngạc nhiên khi chân nàng bắt đầu khuỵu.

Gentry tóm được nàng ngay, hai bàn tay cậu ta vòng dưới cánh tay nàng. “Đứng yên. Em đỡ được chị rồi. Em xin lỗi – chắc chị sốc lắm.”

“Chị ổn,” nàng nói, run rẩy gạt tay cậu ta.

Vẫn đặt một bàn tay trợ giúp dưới lưng nàng, Gentry dẫn nàng về phía căn nhà. Nó là một căn nhà được chuyển đổi từ quán rượu. Sophia không thể không nhìn chằm chằm vào cảnh quan xung quanh, nó giống như từ trong cơn ác mộng vậy. Ở London đây là khu vực mà ngay cả những cảnh sát dũng cảm nhất cũng tránh vào bằng mọi giá. Những con người len lỏi trong các con phố ngoằn nghoèo khúc khuỷu ở đây gần như không giống người nữa. Mặt họ xám xịt và bẩn thỉu, trông như ma trong những bộ quần áo rách rưới.

Sâu bọ xúm vào hàng đống rác thải trên phố, trong khi hỗn hợp mùi xú uế kết hợp với mùi của các lò mổ gần đó sặc sụa đến nỗi làm nàng thực sự chảy nước mắt. Tiếng ồn và náo động ở khắp mọi nơi; những tiếng van lơn của người ăn xin và trẻ con lang thang, âm thanh của lợn và gà, những gã say chửi bới, thậm chí đôi khi còn có cả tiếng cạch của súng ngắn.

Liếc nhìn nàng, Gentry khẽ mỉm cười trước phản ứng của nàng với khu vực này. “Nó không phải là Mayfair, đúng không? Đừng lo, chẳng mấy chị sẽ quen với cái mùi này ngay thôi. Giờ em hiếm khi để ý đến nó.”

“Sao em lại chọn sống ở đây?” nàng hỏi, gần như phát nôn vì mùi hôi thối. “Mọi người nói em có tiền mà. Em đáng lẽ có thể chi trả cho nơi nào đó tốt hơn thế này.”

“Ồ, em có những văn phòng sang trọng trong thành phố chứ,” cậu ta đảm bảo với nàng, “nơi em gặp gỡ các khách hàng giàu có hay chính trị gia hay đại loại thế. Nhưng khu vực này là nơi tất cả những ổ trộm và nhà tù tập trung lại, và em cần dễ dàng xâm nhập vào đó.” Nhìn thấy biểu hiện khó hiểu trên mặt nàng trước từ lóng Cockney, cậu ta giải thích sâu hơn khi dẫn nàng đi lên bậc cầu thang ọp ẹp. “Ổ trộm là nhà của những tên trộm thành công nhất. Chúng sống trong ổ, nơi chúng tương đối an toàn khỏi luật pháp và được tự do đánh bạc, uống rượu và mưu tính.”

“Và em thì là chúa tể tội phạm?” Sophia hỏi, đi cùng cậu ta qua một mê cung đáng kinh ngạc của những hành lang bí mật, những bậc cầu thang và bậc nghỉ tăm tối.

“Vài người sẽ nói vậy,” cậu ta trả lời không mảy may xấu hổ. “Nhưng hầu hết thời gian em là người săn trộm – và là một kẻ săn trộm cực giỏi nữa.”

“Em không được sinh ra để sống như thế này,” nàng lẩm bẩm, kinh hoàng vì em trai mình đã trở nên người như thế.

“Và chị thì sinh ra để làm người hầu đấy à?” anh ta chế giếu chỉ ra. “Dừng có ngồi đó mà phán xét, Sophia. Cả hai chúng ta đều làm những việc cần thiết để tồn tại.”

Họ đi tới một cánh cửa nặng nề cuối hành lang chật hẹp, và Gentry với tay ra mở cho nàng.

Khi Sophia bước vào bên trong, nàng choáng váng trước những căn phòng được trang hoàng lịch sự. Những chiếc gương Baroque khung vàng và những bức tranh đẹp treo trên tường dán giấy. Đồ gỗ kiểu Pháp nhồi đệm và viền kim tuyến, cửa sổ được treo rèm nhung xanh-xám.

Ngạc nhiên khi tìm thấy những căn phòng cao cấp như thế trong một toà nhà xập xệ, Sophia liếc về phía em trai mình với đôi mắt mở to.

Cậu ta bình thản mỉm cười. “Chỉ vì em sống ở Phố Tây không có nghĩa là em phải sống khổ sở.”

Cảm thấy yếu đuối sau khi đón nhận điều chắc chắn là cú sốc lớn nhất đời nàng, Sophia tìm đường đến một chiếc ghế nhồi êm ái. Gentry đi đến tủ kính, rót hai ly rượu, và mang đến cho nàng một ly. “Uống một ít cái này đi,” cậu ta nói, ấn ly rượu vào tay nàng.

Nàng nghe theo, biết ơn cảm giác đốt cháy cổ họng của rượu brandy khi nó trôi dần xuống cổ. Em trai nàng ngồi bên cạnh nàng, ừng ực nuốt rượu như thể nó là nước lọc. Ánh mắt cậu ta dõi theo nàng, và cậu ta lắc đầu với vẻ ngạc nhiên rõ ràng. “Em không thể tin chị thực sự ở đây. Nhiều năm trời em đã nghĩ về chị, không bao giờ biết chị đã lớn lên thành ra thế nào.”

“Đáng lẽ em có thể cho chị biết em vẫn còn sống,” nàng nghiến răng nói.

Khuôn mặt cậu ta đột nhiên không còn chút cảm xúc. “Phải, đáng lẽ em có thể.”

“Tại sao em không làm thế?”

Cậu ta nhìn chằm chằm vào giọt brandy chảy ra ngoài trên cái ly rỗng của mình, nhẹ nhàng xoay vần nó trong những ngón tay dài. “Lý do chính là vì sẽ tốt hơn cho chị nếu không biết. Cuộc sống của em rất nguy hiểm, chưa nói đến trái đạo đức, và em không muốn chị phải chịu nỗi nhục có một thằng em trai như em. Em chắc chắn rằng chị đã kết hôn từ lâu, với một người đàn ông tử tế trong làng. Em tưởng chị giờ đã có con rồi.” Giọng cậu ta trở nên sắc nhọn với cơn thịnh nộ độc địa. “Vậy mà thay vào đó chị lại thành một bà cô!” Cậu ta làm cho những lời đó nghe như một lời nguyền rủa. “Vì Chúa, Sophia, tại sao chị lại làm một người hầu chết tiệt thế hả? Lại còn ở Phố Bow, trong số biết bao nhiêu nơi!”

“Ai sẽ muốn lấy chị, hả John?” nàng hỏi một cách chế nhạo. “Chị không có của hồi môn, không gia đình, chẳng có gì đáng giá ngoài khuôn mặt ưa nhìn, mà chị đảm bảo với em là chẳng có chút giá trị nào với nông dân hay những người đàn ông làm việc trong làng. Lời cầu hôn duy nhất chị nhận được là từ người làm bánh địa phương, một ông già béo ú gần gấp đôi tuổi chị. Làm việc cho Cô Ernestine còn hấp dẫn hơn nhiều. Và về chuyện Phố Bow… chị thích ở đó.”

Nàng rất muốn kể cho em trai về cuộc tình ngắn ngủi với Anthony, về việc nàng đã bị sử dụng và bội phản ra sao. Tuy nhiên, trước danh tiếng ác nghiệt của cậu ta, nàng quyết định giữ vấn đề đó trong vòng bí mật. Vì theo những gì nàng biết, cậu ta sẽ sắp xếp để giết chết Anthony hay tra tấn anh ta một cách nào đấy.

Gentry phát ra một âm thanh khinh khỉnh trước lời nhận xét về Phố Bow. “Đó không phải chỗ dành cho chị,” cậu ta gắt. “Những tay cảnh sát chẳng tốt đẹp gì hơn những kẻ làm việc cho em. Và nếu cái tên Cannon máu lạnh kia mà đối xử không tốt với chị, em sẽ -“

“Không,” Sophia vội vã cắt lời. “Không ai đối xử tệ với chị cả, John. Và ngài Ross rất tốt.”

“Ồ, tất nhiên là tốt rồi,” Gentry nói với vẻ nhạo báng rõ ràng nhất.

Nhớ đến người yêu và em trai nàng là hai kẻ thù không đội trời chung khiến cho ngực nàng đau nhói như bị đâm. Việc này sẽ thay đổi mọi chuyện, nàng nghĩ với sự lo lắng đến phát ốm. Ross đã bỏ qua quá nhiều chuyện cho nàng. Nhưng thực tế em trai nàng là Nick Gentry, người đàn ông Ross căm ghét nhất…chà, việc đó không thể nào bỏ qua được. Tình huống đáng sợ và kì lạ đến nỗi nàng cảm thấy một nụ cười run rẩy nở trên môi mình.

“Chị đang nghĩ gì?” Gentry hỏi.

Nàng lắc đầu, nụ cười biến mất. Cậu ta không cần biết mối quan hệ lãng mạn của nàng với viên Chánh án Phố Bow. Không khi mà mối quan hệ đó rất có thể sẽ chấm dứt. Cố gạt những ý nghĩ tuyệt vọng vào tận sâu trong lòng, nàng chăm chú quan sát em trai.

Vẻ đẹp trai tiềm tang mà nàng nhìn thấy ở cậu bé trong thời niên thiếu đã được phát triển toàn diện. Ở tuổi hai mươi lăm, cậu ta sở hữu sự duyên dáng quỷ quyệt, cứng cáp nhắc nhở nàng tới một con hổ. Những đường nét của cậu ta rất sắc, đặc biệt góc cạnh, cằm cực kì mạnh mẽ, mũi ghồ lên một đường thẳng tắp, khoẻ mạnh. Hàng lông mày cong cong sẫm màu phủ trên cặp mắt rất đáng chú ý. Chúng có một sắc xanh thẫm đến mức con ngươi gần như chìm vào trong hai đồng tử quyết liệt đó. Tuy nhiên, vẻ đẹp nam tính cao ngạo của khuôn mặt cậu không che được sự tàn bạo làm nàng lo lắng sâu sắc. Gentry dường như có khả năng làm bất kì việc gì, như thể cậu ta biết nói dối, trộm cắp, hay thậm chí giết người mà không mảy may hối hận. Không hề có sự mềm mại trong cậu, và Sophia đoán rằng bất kì cảm xúc xót thương hay yêu đương nào cũng đã bị gạt ra khỏi cậu ta từ lâu. Nhưng cậu ta vẫn là em trai nàng.

Lo lắng, nàng đặt bàn tay lên một bên mặt cậu. Cậu ta vẫn để yên dưới những ngón tay ôm ấp của nàng. “John, chị chưa bao giờ cho phép mình hi vọng rằng em vẫn còn sống.”

Cậu ta khẽ khàng cầm bàn tay nàng trên mặt mình, như thể cậu thấy khó mà chịu đựng được sự đụng chạm của người khác. “Em đã bị sốc khi nhìn thấy chị trong phòng thẩm vấn ở Phố Bow,” cậu lẩm bẩm. “Em biết chị là ai ngay lập tức, thậm chí trước cả khi nghe tên chị.” Cằm cậu nghiến lại.

“Khi tên khốn Cannon đó hét vào mặt chị, em phải cố gắng lắm mới không xé cổ họng hắn ra -“

“Không,” nàng nhanh chóng cắt lời. “Anh ấy chỉ lo cho chị thôi. Anh ấy đã cố gắng bảo vệ chị.”

Ánh sáng độc ác vẫn còn lưu trong mắt cậu ta. “Chị đã được sinh ra để làm một quí bà, Sophia. Không ai được quyền đối xử với chị như người hầu cả.”

Một nụ cười mệt mỏi, buồn bã làm cong môi nàng. “Phải, sinh ra làm quí bà… và em được sinh ra để làm một quí ông. Nhưng giờ chẳng có ai nhầm lẫn coi chúng ta là thành viên của tầng lớp trên nữa, đúng không nào?” Khi cậu ta từ chối trả lời, nàng nói tiếp. “Chị đã nghe những việc kinh khủng về em. Hay đúng hơn là về Nick Gentry.”

“Hãy gọi em là Nick,” cậu nói cộc lốc. “John Sydney đã không còn tồn tại nữa. Em nhớ rất ít về cuộc sống của mình trước khi bị tống vào tàu khổ sai. Em không muốn nhớ lại nữa.” Một nụ cười lạnh lẽo nháng qua mặt cậu. “Em không có lỗi trong một nửa những tội người ta gán cho em. Nhưng em khuyến khích những tin đồn, và em thậm chí không bao giờ chối những lời buộc tội tệ hại nhất. Có một danh tiếng độc ác rất hợp với em. Em muốn mọi người nhìn em với sự sợ hãi và tôn trọng. Tốt cho việc kinh doanh.”

“Em đang nói rằng em không ăn cắp, không che dấu và phản bội và tống tiền người ta -“

Gentry cắt ngang lời nàng với một âm thanh thể hiện sự khó chịu thuần tuý. “Em không phải là một vị thánh.

Bất chấp sự thất vọng, Sophia gần như muốn cười phá lên trước câu nói tránh.

Đôi mắt cậu ta nheo lại. “Em chỉ lợi dụng những kẻ đầu óc phì nộn đến độ chúng đáng bị lợi dụng thậm tệ. Hơn nữa, em chưa bao giờ huênh hoang những việc tốt mình làm.”

“Chẳng hạn như?”

“Em là một tay bắt trộm cực giỏi. Người của em và em đã bắt gần như gấp đôi số tội phạm Ngài Ross và người của hắn bắt được.”

“Người ta nói rằng đôi khi em tạo ra chứng cớ giả. Em sử dụng những phương pháp quỷ quái để ép cung sai sự thật.”

“Em làm những việc cần phải làm,” cậu ta nói cộc lốc. “Và nếu tội phạm em bắt không phạm một tội cụ thể nào đó, thì chúng cũng thường phạm vào nửa tá tội khác.”

“Nhưng sao em không -“

“Đủ rồi,” cậu ta nói nhanh, đứng lên và bước trở lại tủ rượu. “Em không muốn nói về công việc của em.”

Sophia theo dõi cậu ta rót thêm một ly brandy nữa và uống cạn trong vòng vài ngụm vội vã. Nàng khó có thể tin được rằng người lạ mặt ngỗ ngược này chính là em trai nàng. “Nick,” nàng nói, gọi thử tên cậu ta trên đầu lưỡi. “Tại sao em lại cho chị những món quà đó? Chị gần như phát điên vì tự hỏi ai đã gửi chúng. Và chị đã rất sợ Ngài Ross sẽ nghĩ chị đang dan díu với một người tình bí mật.”

“Xin lỗi,” cậu ta lẩm bẩm, dành cho nàng nụ cười ăn năn loé sáng. “Em chỉ muốn là – một mạnh thường quân. Để cho chị những thứ chị đáng được có. Em chưa từng định gặp chị. Nhưng nhu cầu gặp chị trở nên mạnh mẽ đến nỗi em không thể chịu đựng thêm nữa.”

“Và đó là lý do em tiếp cận chị ở SilverhillPark?”

Cậu ta cười với nàng như một cậu học trò nghịch ngợm. “Em thích cái ý tưởng làm việc đó ngay dưới mũi Cannon. Và em biết em có thể lẻn ra lẻn vào một đám đông mà không bị bắt. Vũ hội hoá trang đã làm cho việc đó quá dễ dàng.”

“Sợi dây chuyền đó có phải đồ ăn cắp không?”

“Tất nhiên là không,” cậu ta nói một cách phẫn nộ. “Em đã mua nó cho chị.”

“Nhưng chị làm gì với một sợi dây chuyền như thế? Chị không bao giờ có thể mang nó!”

“Chị sẽ mang nó,” cậu ta nói. “Em có một gia tài, Sophia. Em sẽ mua cho chị một ngôi nhà ở đâu đó… Pháp hay là Ý… nơi chị có thể sống như một quí bà. Em sẽ cho chị một tài khoản để chị không bao giờ còn phải lo đến tiền nữa.”

Miệng nàng há hốc khi nhìn chằm chằm vào cậu ta. “John… Nick… chị không muốn ra nước ngoài sống! Mọi thứ có giá trị với chị đều ở đây.”

“Ồ?” Giọng cậu ta trở nên mềm mỏng một cách nguy hiểm. “Cái gì giữ chị ở lại?”

Bình luận