Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tiếng Sét Xanh

Chương 18

Tác giả: Judith McNaught

Vào sáng thứ hai, khi Lauren bước vào văn phòng thì mọi người đều hướng về nàng thăm chừng, phỏng đóan. Bối rối, nàng treo cái áo khoác lên và tiếp tục bước về bàn giấy, nơi đã có Susan Brook và nửa tá đàn bà đang tụ họp.

– Có chuyện gì vậy? – Lauren hỏi

Lauren có vẻ sung sướng, rạng rỡ. Nick đã gọi cho nàng hai lần từ Oklahoma, và lát nữa đây, trong ngày hôm nay, nàng sẽ gặp lại chàng.

Susan vui vẻ lên tiếng:

– Cô hãy cho chúng tôi biết: đây có phải là cô không?

Susan ném tờ báo Chúa Nhật xuống bàn Lauren và mở nó ra.

Lauren trố mắt nhìn. Nguyên cả một trang, chỉ dành tường thuật vũ hội từ thiện bệnh viện nhi đồng. Chính giữa là một bức ảnh màu của nàng – với Nick. Họ đang khiêu vũ và chàng đang tươi cười cúi xuống với nàng. Khuôn mặt Lauren trông nghiêng, ngước lên nhìn chàng. Tựa đề ghi: “Kỹ nghệ gia J. Nicholas Sinclair và người bạn gái”.

– Trông có vẻ giống tôi quá nhỉ, phải thế không? – Nàng nói trổng, liếc nhìn những khuôn mắt háo hức, tò mò bao quanh bàn giấy của nàng – Đấy há không phải là chuyện ngẫu nhiên ư? – Nàng không muốn liên hệ giữa nàng và Nick được công khai cho đến khi thích hợp. Và chắc chắn nàng không muốn bạn đồng nghiệp đối với nàng khác đi.

– Cô nhất định cho rằng đây không phải là cô sao? – một người đàn bà thất vọng hỏi.

Không một ai nhận ra sự im lặng bao trùm văn phòng khi mọi người ngưng nói chuyện và các máy chữ như bất động, im phăng phắc.

Giọng nói trầm của Nick vang lên sau lưng Lauren.

– Xin chào các bà!

Sáu người đàn bà sửng sốt, lo lắng nhìn trân trân vào Nick đang đứng tựa đàng sau Lauren, hai tay chống xuống bàn giấy của nàng.

– Ha – Chàng nói, môi chàng rất gần vành tai của nàng, đến nỗi nàng không dám quay đầu lại, sợ chàng có thể hôn nàng trước mắt mọi người. Chàng nhìn nhật báo trải rộng trên bàn nàng – Em đẹp quá! Còn tên xấu xí nào đang nhảy với em vậy?

Không đợi câu trả lời, chàng vuốt tóc nàng rồi rảo bước vào văn phòng của Jim, đóng cửa lại.

Lauren muốn chun xuống đất vì bối rối. Susan Brook nhướng mày:

– Thật là một sự ngẫu nhiên đáng sửng sốt – bà ta trêu chọc.

Nick rời văn phòng Jim vài phút sau đó, và yêu cầu Lauren đi lên lầu với chàng. Thêm một lần nữa, họ lại ở trong văn phòng chàng. Chàng kéo nàng vào vòng tay và hôn nàng thật lâu, thật thoải mái. Chàng thì thầm: “Anh nhớ em!”.

Rồi chàng thờ dài và miễn cưỡng buông nàng ra, vòng tay ôm lưng nàng:

– Anh còn sẽ nhớ em nhiều hơn nữa. Anh phải đi Casano trong một giờ nữa. Rossi không thể đến đây gặp anh, vì thế ông ta gọi cho Horace Moran ở New York. Hình như có vài người Mỹ đang lãng vảng quanh làng, hỏi han về ông ta. Anh đã cho một toán an ninh điều tra việc này. Ngay lúc này, Rossi đang lánh mặt và nơi ông ta ở không có điện thoại. Anh sẽ mang Jim đi theo. Cha của Ericka hoảng hốt và đã đưa Ericka tới Casano để cố trấn an Rossi. Cô ấy nói được vài tiếng Ý. Anh sẽ trở về vào thứ tư, chậm nhất là thứ Năm.

Nick nhíu mày:

– Lauren, anh chưa giải thích cho em rõ về Ericka…

– Mary đã nói rồi – Lauren đáp, nàng cố làm ra vui vẻ, mặc dầu nàng rất đau khổ vì chàng lại ra đi. Ngoài nỗi nhớ chàng, nàng cũng còn một mối lo khác là phải ba hay bốn ngày nữa mới nói cho chàng biết về vụ Philip. Nàng quyết định không nói với chàng ngay lúc này, khi chàng sắp ra đi. Sự tức giận sẽ rất mãnh liệt và sẽ kéo dài nhiều ngày. Nàng phải nói cho chàng biết khi nàng có thể ở bên chàng để làm dịu chàng ngay.

– Sao anh lại mang Jim đi?

– Jim sẽ nhận chức Chủ tịch Hội đồng quản trị công ty Sinco khi ông này nghỉ hưu vào tháng tới. Mang Jim đi với anh, các anh có thể bàn bạc các mục tiêu tức thời và kế hoạch dài hạn cho Sinco – Chàng cười thật tươi với nàng – Bởi vì – Chàng thú nhận – anh rất biết ơn Jim đã giúp chúng mình và, anh quyết đinh trả ơn anh ấy. Mang Jim đi Ý, nơi đang có mặt Ericka. Anh thấy rằng em đã hiểu ý anh – Chàng nói khi nàng bắt đầu mỉm cười.

Ôm chặt nàng một lần sau cùng, rồi để nàng bước đi. Nick trở lại bàn giấy và bắt đầu xếp giấy tờ vào cặp.

– Nếu Rossi gọi anh, anh đã dặn Mary chuyển điện thoại của ông ấy cho em, dù em ở đâu. Em hãy nói cho ông ấy biết là anh đang lên đường, và chẳng có gì đáng lo cả. Chúng ta có bốn phòng thí nghiệm thử các mẫu của Rossi ngay tức thì. Trong vòng hai tuần, chúng ta sẽ biết Rossi là một thiên tài hay là một tên giả mạo. Và cho đến khi ta biết ông ấy là ai, ta phải nghĩ rằng ông ấy không phải là một tên giả mạo và phải chiều chuộng ông ấy.

Lauren lắng nghe cuộc độc thoại nhanh như lưả dậy ấy với niềm cảm phục trong lòng. Kết hôn với Nick là nàng sẽ như phải sống bên bờ một cơn lốc và nàng đang bị hút vào vòng xoáy ấy.

– À này – Nick nói làm như rất tình cờ, khiến Lauren bất chợt phải cảnh giác – Một phóng viên tạp chí gọi điện cho anh sáng nay. Người ta đã biết em là ai và họ biết mình sắp cưới nhau. Khi câu chuyện lan truyền, anh sợ rằng báo chí sẽ săn lùng em.

Lauren sửng sốt:

– Làm sao mà họ hay được?

Nick ném về phía nàng một cái nhìn loé sáng:

– Anh nói cho họ biết.

Mọi việc xảy ra quá nhanh, làm Lauren choáng váng.

– Anh có nói cho họ biết lúc nào và ở đâu chúng ta sẽ làm đám cưới không? – Nàng trách.

– Rồi anh sẽ nói – Chàng đóng cặp giấy lại và kéo nàng rời khỏi chiếc ghế mà nàng đang ngồi – Em thích một đám cưới ở nhà thờ lớn với hàng trăm khách khứa, hay em có thể thu xếp với anh một tuần lễ trong một ngôi nhà nguyện ở một nơi nào đó với chỉ gia đình của em và một ít bạn bè? Khi mình đi hưởng tuần trăng mật về, có thể tổ chức tiệc tùng để tiếp đãi bất cứ ai mình quen biết.

Lauren nhanh chóng nghĩ đến đám cưới ở nhà thơ lớn không tốt cho sức khoẻ của cha nàng và gánh nặng tài chính. Vả lại, cái ước muốn cao nhất của nàng là trở thành vợ của Nick ngay mà thôi. Vì thế nàng nói:

– Em muốn chọn anh và một ngôi nhà nguyện nhỏ.

Chàng cười phấn khởi:

– Tốt lắm. Bởi vì anh muốn điên lên vì đợi chờ em trở thành vợ của anh. Anh không phải là một người đàn ông kiên nhẫn.

– Vậy sao? – Nàng nắn lại nút cà vạt của chàng và nói giỡn – vậy mà em không biết đấy.

– Bé cưng! – Chàng âu yếm nói – anh đã viết cho em một chi phiếu và giao cho Mary rồi. Nhập vào trương mục ngân hàng của em, vài hôm nữa em trích ra một ít để mua sắm áo quần, tư trang cho cô dâu khi anh vắng mặt. Chi phiếu nhiều tiền đấy. Em hãy dùng một phần để mua cái gì đặc biệt như là để đánh dấu sự đính hôn của chúng mình. Nữ trang hay là áo lông thú chẳng hạn.

Khi chàng đi rồi, Lauren tựa lưng vào bàn giấy của nàng, mỉm cười buồn bã nhớ lại lời Mary lúc ăn trưa: “Từ ngày ấy về sau, Nick không bao giờ mua quà cho phụ nữ… Thay vì thế, Nick cho họ tiền và bảo họ mua thứ gì mà họ thích…Anh chẳng cần để ý đó là nữ trang hay áo lông thú…”.

Lauren gạt ý nghĩ ấy qua một bên. Có lẽ một ngày gần đây, Nick sẽ thay đổi. Lúc này nàng đang được chàng xem như hơn bất cứ người đàn bà nào trước đây. Nàng nhìn đồng hồ đeo tay. Đã mười giờ mười lăm, và nàng chưa làm được việc gì.

Từ trên giường bệnh viện, Jack Collis nhìn đăm đăm vào chiếc đồng hồ trên tường, chống lại sự ngây ngất say mà ông ta thường gặp khi được chích những mũi thuốc dưới da, chuẩn bị làm các thử nghiệm. Ông cố nhắm vào một chỗ để tập trung tư tưởng. Đồng hồ chỉ mười giờ rưỡi. Hôm nay là thứ hai. Rudy đã được dặn phải gọi điện thoại để báo kết quả điều tra về cô thư ký biết hai ngoại ngữ được chỉ định làm việc bên cạnh Nick Sinclair. Vừa khi Jack nghĩ đến điện đàm thì chuông điện thoại cạnh giường reo lên. Ông cầm máy lên nghe.

Một giọng nói vang lên trong máy:

– Jack, Rudy gọi đây!

Jack từ từ nhớ lại khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt ti hí long lanh của Rudy. Ông hỏi:

– Cậu đã kiểm tra về cô gái tên họ Danner chưa?

Rudy đáp:

– Rồi. Tôi đã kiểm tra xong như ông nói. Cô ấy sống trong một căn hộ sang trọng ở Bloom Field, và một người đàn ông nào đó trả tiền nhà cho cô ta. Tôi đã nói chuyện với người gác cổng, và người này nói lão ấy thuê nhà cho tình nhân. Người đàn bà sau cùng ở đó là một cô có mái tóc đỏ. Một đêm nọ, lão già đáng thương Whitworth đến thăm cô gái ấy và bắt gặp cô ta đang hú hí với một tên đàn ông khác, thế là lão ta tống cô ả đi.

Người gác cổng nói cô Danner sống đàng hoàng và lặng lẽ – ông ấy có thể nhìn thấy căn h từ cổng nhà của ông ta – Rudy cười khúc khích cách dâm đãng – Người gác cổng nói rằng lão Whitworth phí tiền cho cô ta, vì lão đến có một lần khi cô ta dọn đến. Tôi nghĩ là lão ta đã quá già và…

Jack cố chống lại màn sương mù dường như bao phủ giác quan của ông ta:

– Ai?

Rudy đáp:

– Whitworth, Philip Whitworth. Tôi cho rằng ông ta đã “hết xí quách” và…

– Hãy nghe tao nói đây, và câm cái mồm mày lại! – Jack hét lên – Họ sẽ mang tao xuống lầu dưới để xét nghiệm và tiêm thuốc cho tao mê đi. Mày hãy tới ông Nick Sinclair và nói với ông những gì mày đã kể với tao. Mày nhớ chưa? Nói với Nick rằng – mắt Jack hoa lên – rằng tao nghĩ là cô ấy lộ tin tức về thương vụ của Rossi

– Cô ấy ư? Cô ấy là? Đốt ông đi! Nếu theo con đường ấy thì… – Rồi Rudy đổi giọng từ vẻ miệt thị sang vẻ quan trọng kiểu nhà binh: “Tôi xin nghiêm chỉnh chấp hành điều đó, ngài Jack! Xin ngài hãy an tâm…”.

– Mẹ mày, câm mồm lại, hãy nghe đây – Jack quát tới tấp – Nếu Nick đi vắng, hãy tìm ông Mike Walsh, luật sư trưởng của Tổng công ty và nói với ông ấy điều tao đã dặn mày. Đừng nói với bất cứ một ai. Rồi tao muốn mày trông chừng cô ấy. Tao muốn thu băng lại các cuộc điện đàm của cô ta. Tao muốn mày theo dõi cô ta đi lại. Lấy thêm một người nữa để giúp mày.

Lauren đang chìm vào cõi mộng mơ khi chuông điện thoại reo vào sáng thứ tư. Nàng quá sung sướng và quá phấn khích đến nỗi không thể tập trung vào công việc đời thường của nàng. Ngay cả tạm đẩy Nick ra khỏi tâm trí, nàng cũng không làm được. Nàng không thể không nghĩ tới chàng, vì ban tham mưu của công ty cứ trêu chọc nàng hoài. Nàng trả lời điện thoại và vô tình chắt lưỡi nhỏ mỗi lần như thế kể từ hôm qua mà nàng không biết.

– Lauren thân mến – tiếng nói dịu dàng của Philip Whitworth vang lên trong máy điện thoại – tôi cho rằng chúng ta phải đi ăn cơm trưa với nhau hôm nay.

Đó không còn là một lời mời, mà là một mệnh lệnh. Với tất cả sự căng thẳng, nàng chẳng muốn nghe Whitworth và định cúp máy, nhưng không dám. Nếu nàng tức giận, nàng sẽ tạo ra cái cớ để Philip có thể nói cho Nick biết nàng là ai và đang làm gì trước khi tự nàng có cơ may nói thẳng ra với chàng về việc đó. Và vì nàng đang ở trong căn hộ của Philip, nàng không thể rời khỏi chỗ đó trong khi Nick đi vắng, vì Nick không thể gọi điện cho nàng nếu nàng đổi chỗ ở. Nếu Nick gọi về văn phòng cho nàng, nàng có thể báo cho chàng biết nàng đang dọn đến một khách sạn nhỏ có chỗ đậu xe nhưng nếu thế thì nàng phải bịa ra một cái cớ, mà nàng thì không muốn tạo thêm một lời nói dối nữa trong việc lưà đảo của nàng.

Nàng đành chấp nhận lời mời của Philip mà không cảm thấy thích thú chút nào:

– Vâng, được. Nhưng tôi không thể bỏ văn phòng mà đi đâu lâu.

– Nhưng chúng ta khó mà ăn trưa nơi toà cao ốc cô đang làm việc – Philip nhắc khéo Lauren hàm ý châm biếm.

Giọng nói của ông ta làm Lauren cảm thấy khó chịu, vì phải cảnh giác. Nàng cảm thấy bất an khi ở một mình với ông ta, bất an về điều gì mà ông ta muốn nói với nàng. Thế rồi nàng nhớ đến “Quán Tony” và cảm thấy nhẹ nhõm:

– Tôi sẽ gặp ông tại Nhà hàng ăn Tony vào buổi trưa. Ông biết nó ở đâu chứ?

– Biết, nhưng cô quên rằng cô không thể đặt bàn ở đó trừ khi…

Lauren trả lời ngắn gọn:

– Tôi sẽ đặt trước…

Nhà hàng đầy người chen chúc đợi kiếm chỗ khi Lauren tới đó. Tony đã nhìn thấy Lauren và mỉm cười chào nàng xuyên qua căn phòng rộng, nhưng chính Dominic dẫn nàng tới bàn của nàng. Cậu trai thẹn đỏ mặt trước nụ cười thiếu sinh khí của Lauren.

– Bàn của cô không được tốt, cô Lauren ạ. Cháu rất lấy làm tiếc. Lần tới, cô gọi điện sớm hơn, cháu sẽ dành bàn tốt hơn cho cô.

Lauren hiểu cậu trai muốn nói gì khi cậu ta đưa nàng tới trước những chiếc bàn đặt đằng sau phòng ăn nối liền với phòng uống cốc tai. Căn phòng thiếu ánh sáng được ngăn cách biệt phòng ăn bởi các lưới mắt cáo bằng gỗ treo đầy cây leo. Tiếng chuyện trò cười nói ầm ĩ vọng lại từ phòng cốc tai, và những người hầu bàn chạy tới chạy lui, bưng những bình cà fê được đặt trong một phòng xép cạnh đấy.

Philip Whitworth đã ngồi sẵn, xoay xoay cục đá trong ly, khi Lauren tới bàn. Ông ta đứng dậy lịch sự đợi Dominic kéo ghế mời nàng ngồi xong, ông mời nàng một ly rượu vang. Ông ta có vẻ rất bình thản, trầm tĩnh và rất…thoải mái, Lauren thầm nghĩ. Ông ta nói:

– Nào, bây giờ cô hãy nói cho tôi biết thực sự những gì đã xảy ra giữa cô và người bạn chung của chúng ta?

– Ông muốn nói đến đứa con ghẻ của ông… – Lauren sưả lại một cách cay đắng, tức giận vì ông ta vẫn còn cố ý lưà gạt nàng.

Ông ta liền trả lời:

– Vâng, cô bạn thân mến ạ. Nhưng đừng nhắc đến tên hắn ở chỗ công cộng này.

Nhớ lại cách thức ông và vợ ông đã đối xử với Nick làm Lauren tức giận sôi lên. Nàng cố nhớ rằng Philip thực sự đã không xử tệ với nàng, thế nhưng, giọng nói của nàng cũng rất thận trọng:

– Trong vòng vài ngày nữa, hai ông bà sẽ đọc thấy trên báo điều này, dù vậy, tôi cũng nói trước để ông rõ là chúng tôi sẽ kết hôn.

Philip nói hoan hỉ:

– Xin chúc mừng. Cô có nói cho hắn biết là cô quen với tôi không? Hắn thực sự không biết gì về điều đó khi chúng tôi gặp cô tại vũ hội từ thiện.

– Tôi sẽ nói cho anh ấy biết ngay.

– Tôi không cho rằng đó là điều tốt. Lauren ạ. Hắn rất căm thù vợ tôi và tôi.

– Với một lý do tốt đẹp thật! – Lauren buột miệng nói trước khi nàng có thể ngưng lại kịp.

– Ồ, tôi đã thấy cô hiểu rõ vấn đề…Bởi vì, nếu cô nói ra, thử hỏi hắn sẽ làm gì khi hắn khám phá ra rằng cô đã sống như một nhân tình của tôi, mặc áo quần do tôi mua sắm cho.

– Đừng có làm trò hề! Tôi không phải là nhân tình của ông.

– Chúng ta biết thế, nhưng hắn thì tin rằng cô là nhân tình của tôi.

Lauren lớn tiếng nói, giọng căng thẳng:

– Tôi sẽ làm cho anh ấy tin rằng tôi không là nhân tình của ông.

Philip cười, một nụ cười khôn ngoan, tính toán lạnh lùng:

– Tôi e rằng cô không thể thuyết phục hắn được, nếu hắn nghĩ rằng cô đã tiết lộ cho tôi biết một ít về dự án Casano.

Sự kinh hoàng làm Lauren như tê liệt, và tiếng chuông báo động như vang lên trong tâm trí nàng:

– Tôi không nói gì với ông về Casano cả, tuyệt đối không. Tôi đã không bao giờ nói với ông về bất cứ điều bí mật nào cả

– Hắn vẫn tin là cô đã nói với tôi về Casano.

Lauren đặt hai tay lên bàn để bớt run. Cơn sợ hãi như buả ra trong lòng nàng:

– Philip, ông định đe doạ tôi là ông sẽ nói với anh ấy rằng tôi là tình nhân của ông? Ông định nói những lời dối trá ấy ư?

Ông ta đáp:

– Không phải là đe doạ, mà chính xác là chúng ta đang bàn bạc về một cuộc thương lượng giữa cô và tôi. Và tôi hoàn toàn muốn rằng cô hiểu là cô không ở trong vị trí đồng ý với đề nghị của tôi.

– Cuộc thương lượng nào? – Lauren hỏi, nhưng lạy trời, nàng đã hiểu ra.

– Để mua sự im lặng của tôi, tôi chỉ hỏi cô vài tin tức thôi.

– Và ông tin là tôi sẽ cung cấp cho ông? – Nàng nói với sự khinh bỉ – Ông thành thật tin như thế sao? Nước mắt nóng trào ra trên má nàng, làm giọng nàng nghẹn lại: Tôi thà chết đi trước khi tôi có thể làm điều gì hại anh ấy, ông có hiểu không?

Philip chồm người tới trước, nói ngắn gọn:

– Cô đã phản ứng quá mạnh. Tôi không đẩy hắn ra khỏi thương trường. Tôi chỉ bảo vệ công ty riêng của tôi thôi. Nó trở nên tồi tệ vì sự cạnh tranh của Sinco.

Lauren đay nghiến:

– Cho nó tồi tệ luôn đi!

– Nó sẽ không là gì với cô – Nhưng “Doanh nghiệp Whitworth” là quyền sống, quyền thưà kế của Carter, và điều đó rất quan trọng với tôi. Nào, bây giờ ta ngưng cãi nhau là cô sẽ giúp gì hay không, bởi vì cô không còn sự chọn lựa nữa. Thứ sáu là ngày cuối cùng để hiến giá về bốn hợp đồng lớn. Tôi muốn biết số tiền Sinco đã đặt – ông ta đưa mắt mảnh giấy nhỏ có tên bốn dự án, nhét vào giữa các ngón tay của Lauren và bảo nàng che lại. Rồi ông ta chìa bàn tay thân thiện cho nàng bắt.

– Tôi phải về văn phòng ngay – ông ta nói và rời khỏi ghế.

Lauren nhìn theo, giận dữ đến nỗi không còn cảm thấy gì khác. Nàng hỏi với theo:

– Những con số hiến giá này rất quan trọng đối với ông?

– Rất quan trọng.

– Bởi vì vợ ông muốn để lại công ty cho con trai của bà ấy, phải không? Bởi vì nó rất quan trọng với bà ấy, phải không?

– Quan trọng hơn là cô nghĩ. Trong mọi việc, nếu bây giờ tôi cố bán công ty đi, thì đó là phương án hay nhất, vì nền tài chánh của chúng tôi đã bị công khai thách thức. Thật là rối rắm.

– Tôi biết – Lauren đáp với một sự bình tĩnh đến lạnh người.

Để thuyết phục thời gian nàng có thể hợp tác, Lauren thận trong hỏi thêm:

– Và ông hứa là không vu cáo gì tôi với Nick, nếu tôi giúp ông chứ?

– Tôi hứa danh dự – ông ta đáp.

Lauren trở về văn phòng, giận run lên. Bà Carol Whitworth muốn mua quyền thừa kế cho đứa con cưng thứ hai của bà bằng cách phá hoại những gì đưá con thứ nhất đã xây dựng được. Bây giờ họ muốn Lauren tiếp tay. Nàng đã bị hăm dọa và sự hăm dọa còn tiếp tục mãi, nàng biết như thế. Gia đình Whitworth tham lam, nhẫn tâm, vô đạo đức. Trước khi họ hoàn tất âm mưu, Công nghiệp Hoàn cầu sẽ biến thành một phần khác trong quyền thừa kế của Carter.

Mấy phút sau, chuông điện thoại trên bàn giấy của nàng reo lên. Nàng nhấc ống nghe lên một cách máy móc. Philip nói nhẹ nhàng:

– Tôi ghét phải thôi thúc cô, nhưng tôi muốn có tin tức ấy ngay hôm nay. Cô phải tìm cho ra con số mà Sinco đã hiến giá ở nơi nào đó tại ban kỹ thuật. Nếu tôi có được kết quả, thì sẽ giúp chúng tôi rất nhiều.

Lauren đáp cách vô hồn:

– Tôi sẽ cố

– Rất tốt. Rất rõ ràng. Tôi sẽ đợi cô ở trước toà cao ốc lúc bốn giờ. Tôi sẽ ngồi đợi trong xe của tôi ngay dưới nhà trước. Cô chỉ cần chừng mười phút.

Lauren gác máy và đi qua các văn phòng để tới ban kỹ thuật. Cho đến lúc này, nàng đã không làm gì đáng nghi ngờ. Vừa khi Jim trở về, tự nàng sẽ nói cho ông ấy biết việc gì đã xảy ra. Có lẽ ông ta sẽ giúp nàng nói với Nick nữa.

– Ông William muốn xem hồ sơ về bốn công trình này – Nàng nói với cô thư ký ban kỹ thuật.

Trong phút chốc, nàng đã có bốn hồ sơ trong tay. Nàng mang về bàn giấy của nàng. Trước mỗi hồ sơ có một bao thư ghi tên mỗi công trình, một bản tóm tắt kỹ thuật trang bị nếu Sinco trúng thầu, và tổng số tiền hiến giá của Sinco.

Lauren mang các hồ sơ đi sao chụp, rồi nàng mang các bản sao và bản gốc về bàn giấy. Nàng đặt các bản gốc trở lại vào các hồ sơ. Nàng lấy thuốc tẩy trong ngăn kéo, rồi cẩn thận và lặng lẽ thay đổi các số tiền mà Sinco đã hiến giá, tăng lên bằng nhiều triệu đô la. Thuốc tẩy nhìn thấy rõ trên bản sao nàng đang cầm, nhưng khi chụp lại bản sao này thì sẽ kgông nhìn thấy chỗ sửa và sẽ không thể nào khám phá ra được. Nàng vừa rời khỏi máy sao chụp thì một người đàn ông mặt tròn bước tới nói:

– Xin lỗi cô, tôi là người của công ty bảo trì máy sao chụp này. Cô cho tôi xem hôm nay nó có trục trặc gì không. Nếu cô không phiền, xin cô cho những bản này vào chụp lại xem máy chạy có tốt không.

Lauren cảm thấy khó chịu, nhưng máy móc thường hay như thế, nên nàng bằng lòng để hắn ta làm. Hắn đặt bản chụp lại trên một cái khay, cho máy chạy, nhìn nó, rồi gật đầu:

– Nó chạy tốt rồi.

Lauren thấy hắn ném những bản sao lại ấy vào giỏ rác khi nàng quay đi

Nàng không thấy hắn quay trở lại lượm những bản ấy vào mấy phút sau.

Khi nàng đi qua nhà trước, một chiếc xe Cadillac đậu ở vệ đường. Cửa sổ xe về phía nàng được tự động hạ xuống. Lauren dựa vào xe và đưa một phong bì cho Philip.

Ông ta nói:

– Tôi hy vọng cô hiểu việc này quan trọng với chúng tôi như thế nào…

Sự tức giận trào lên trong Lauren, làm lùng bùng lỗ tai. Nàng quay gót và bước như chạy trở lại vào toà cao ốc. Dường như nàng đã đụng vào người đàn ông mặc tròn, hắn đang vội vã giấu máy ảnh ra sau lưng.

Lạy trời, ông đã về.

Mary kêu lên vào cuối buổi chiều thứ tư khi Nick sải bước vào văn phòng, theo sau có Ericka và Jim.

– Mile Walsh cần nói chuyện với ông ngay. Ông ấy nói có việc khẩn cấp.

Nick hỏi:

– Bảo ông ấy đến đây ngay – Chàng vội cởi áo vét và nói tiếp: Rồi mời bà đến uống một cốc rượu vang mừng với chúng tôi. Tôi sắp phải đưa Lauren tới Las Vegas để làm đám cưới. Máy bay đang lấy thêm xăng và đang kiểm tra lại máy móc, sẽ xong ngay.

Mary nhíu mày hỏi:

– Lauren biết việc này chưa? Cô ấy đang làm việc bù đầu ở văn phòng Jim.

– Tôi sẽ thuyết phục cô ấy tuân theo sự khôn ngoan của kế hoạch này.

Ericka mỉm nụ cười hiểu biết, chêm vào:

– Khi máy bay đã khởi động, Lauren đâu còn chọn lựa gì được nữa

Nick mỉm cười sung sướng:

– Chắc chắn thế.

Chàng đã nhớ nàng quá nhiều, đến nỗi đã gọi cho nàng hàng ngày, ba lần mỗi ngày, giống như một cậu trai trung học thất tình. Chàng nói qua vai:

– Tôi phải sửa soạn đầy đủ mới được.

Nói xong, chàng bước vaò một cái tủ lớn ẩn trong tường, chọn một cái áo sơ mi mới.

Năm phút sau, chàng ra khỏi phòng tắm, cạo râu xong và nhìn Mike Walsh và người thanh niên mặt tròn đứng cạnh chỗ Ericka và Jim đang ngồi.

– Có chuyện gì thế? – Jim vừa hỏi vừa bước tới tủ rượu lấy ra một chai sâm banh, lưng quay về phía mọi người.

Người luật sư nói thận trọng:

– Có một sự rò rỉ an ninh về dụ án Rossi

– Đúng. Tôi đã nói cho anh hay rồi

– Những người ở Casano cố truy tìm Rossi là người của Whitworth.

Tay Nick đang mở nút chai sâm banh chợt khựng lại khi nghe tên Whitworth, rồi chàng khẩn trương nói tiếp:

– Cứ tiếp tục đi.

Luật sư tiếp tục:

– Rõ ràng có một phụ nữ ăn lương của chúng ta đã làm gián điệp cho Whitworth. Tôi đã bố trí anh Rudy đây để nghe lén các cuộc điện đàm và theo dõi người đàn bà ấy.

Nick đặt bốn ly sâm banh xuống mặt quầy rượu, đầu óc liên tưởng đến nụ cười của Lauren, khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Tối nay sẽ là đêm đám cưới của họ. Sau đêm nay, chàng và chỉ có mình chàng ôm nàng trong vòng tay mà vuốt ve. Nick nói:

– Tôi đang nghe đây. Hãy tiếp tục đi.

– Hôm qua người đàn bà ấy đã sao chụp và đưa cho Whitworth bản sao về số tiền Sinco đã hiến giá để đấu thầu bốn công trình của bốn hợp đồng. Chúng tôi có một bộ bản sao cô ấy trao cho Whitworth để làm bằng chứng trước toà.

– Đồ chó…! – Nick cố dằn cơn giận, không thù hận Philip Whitworth, nó làm hạ giá tính cách của chàng. Hôm nay là ngày đám cưới. Lạnh lùng, chàng nói: – Jim, tôi sẽ làm cái gì tôi đã làm năm năm trước đây. Tôi sẽ loại hắn ra khỏi thương trường. Ngay bây giờ, tôi muốn Sinco hiến giá cho các công trình mà hắn tham gia, và tôi muốn anh đề nghị giá thật rẽ. Rõ chưa. Tôi muốn nhổ trụi tóc của thằng con hoang ấy.

Khi Jim lẩm bẩm đồng ý, Mike tiếp tục:

– Chúng tôi đã có sẵn lệnh bắt người đàn bà này. Tôi đã thảo luận thủ tục với quan toà Spath. Ông ta đã sẵn sàng nếu anh ra lệnh.

– Cô ấy là ai? – Jim hỏi, khi Nick đang bận rót thêm sâm banh vào các ly.

Rudy hăm hở, nói, giọng làm ra vẻ quan trọng:

– Đó là nhân tình của Philip Whitworth! Tôi đã kiểm tra lý lịch của cô ta. Cô ta sống như một bà hoàng ở trong căn hộ Whitworth thuê ở Đồi Bloom Field. Cô ta ăn diện như một người mẫu thời trang và…

Sự kinh hãi như nổ ra trong lồng ngực Nick, và toàn thân chàng căng thẳng, chống lại sự hấp hối của trí óc chàng. Tâm tư chàng muốn đặt câu hỏi, nhưng trước khi bật ra lời, chàng phải bấu tay trên quầy rượu để tựa. Quay lưng về đám đông, Nick khẽ hỏi:

– Cô ấy là ai?

– Lauren Danner – Mike nói, cắt ngang cái kiểu nói dông dài của Rudy, người nhân viên an ninh – Nick, tôi biết cô ta đến đây làm việc là do anh đích thân giới thiệu và đó chính là cô gái đã ngã dưới chân chúng ta đêm ấy. Nhân viên công lực sẽ tham dự vào việc bắt giam bất cứ ai làm gián điệp chỗ chúng ta. Nhưng tôi cần bàn bạc với anh trước khi chúng ta bắt buộc phải chống lại cô ấy. Liệu tôi…

Tiếng nói của Nick nghẹn lại vì tức giận và đau đớn:

– Anh hãy trở về văn phòng của anh đi – Nick ra lệnh – và đợi ở đó. Khi cần, tôi sẽ gọi.

Rồi không quay lại, Nick hất đầu về phía Rudy.

– Cút khỏi mắt tôi. Từ nay đừng để tôi thấy mặt! Vĩnh viễn.

– Nick – Jim lên tiếng sau lưng Nick.

– Cả anh nữa, đi ra ngoài luôn đi – giọng Nick vang lên như một lằn roi quất mạnh. Rồi chàng trở lại bình tĩnh đáng sợ: Mary, hãy gọi điện cho Lauren và bảo cô ấy đến đây ngay trong vòng mười phút nữa. Xong, bà về nhà đi, gần năm giờ chiều rồi

Sau khi mọi người đã rút đi hết, trong bầu không khí im lặng như nhà mồ, Nick bước tới quầy rượu và hất đổ ly sâm banh mà chàng đã rót để uống mừng đám cưới của chàng với một thiếu nữ thiên thần, một nàng công chúa với đôi mắt tươi cười – Người đã bước chân vào đời chàng và làm đảo lộn tất cả. Lauren đã do thám chàng, phản bội chàng vì Whitworth. Lauren là nhân tình của lão Whitworth!

Con tim chàng muốn chối bỏ điều đó, nhưng lý trí chàng biết đó là sự thật.

Chàng nhớ lại việc giới thiệu nàng với lão Whitworth vào đêm thứ bảy, và chàng nhớ lại nàng đã cố ý làm như không quen biết lão ta. Chàng cảm thấy mình dường như tan ra thành hàng triệu mảnh. Sự tức giận và nỗi đau đớn thấm vào mạch máu chàng như những dòng cường toan. Chàng muốn ghì siết nàng vào vòng tay và khiến nàng nói rằng đây không phải là sự thật. Chàng muốn rót tình yêu của chàng vào nàng cho đến khi xóa nhoà hết bất cứ ai khác, chỉ trừ có mình chàng mà thôi.

Chàng muốn bóp cổ nàng vì sự phản bội của nàng, chàng muốn giết nàng với chính đôi tay của mình. Chàng muốn chết.

Lauren nhìn thấy ba nhân viên an ninh đứng trong khu tiếp tân riêng của Nick, khi nàng vội vã đi vào văn phòng của chàng. Họ nhìn nàng căng thẳng, vẻ cảnh giác. Nàng mỉm cười khi bước qua họ, nhưng chỉ một người đáp lại – hắn ta gật đầu, một cái nghiêng đầu thật khẽ và không thân thiện.

Tới cửa phòng của Nick, nàng dừng lại và vuốt tóc. Bàn tay nàng run vì vừa mừng được gặp lại chàng, vừa sợ vì không biết chàng sẽ phản ứng ra sao, khi nàng nói cho chàng biết sự liên hệ của nàng với Philip Whitworth. Nàng đã quyết định nói cho chàng biết đêm nay, ngay sau khi chàng đã có thì giờ thư giãn. Nhưng bây giờ đây, Philip đã khủng bố nàng, nàng cần phải nói cho chàng biết ngay, không còn chần chừ nữa.

Khi đã bước vào văn phòng chàng, nàng liền nói:

– Rất vui mừng được thấy anh đã trở về.

Nick đứng bên cửa sổ, quay lưng lại với Lauren, một tay chống lên thành cưả, nhìn mông lung ra phía thành phố. Những bức rèm được kéo xuống trên phần tường gắn kính còn lại, và không một chút ánh sáng nào được rọi tới để xua đi mảng bóng tối đến sớm của đêm mưa.

– Đóng cửa lại đi – Nick dịu dàng nói. Giọng chàng nghe khác lạ, nhưng lưng chàng vẫn quay về phía nàng, nên dù nàng bước tới gần cũng không nhìn thấy mặt chàng – Em có nhớ anh không, Lauren? – Chàng hỏi, vẫn không quay đầu lại.

Lauren cười với câu hỏi mà chàng thường hỏi nàng mỗi khi đi xa về.

– Nhớ lắm! – Nàng thú nhận, mạnh dạn vòng tay ôm eo chàng từ phía sau.

Khi nàng chạm vào người chàng, thân hình chàng trân cứng lại. Khi nàng áp má vào tấm lưng nở nang của chàng, nàng cảm thấy như chạm phải sắt đá.

Chàng vẫn thì thầm cách êm ái:

– Em nhớ anh nhiều đến chừng nào?

– Anh hãy quay lại đi, em sẽ chỉ cho anh biết em đã nhớ anh chừng nào? – Nàng châm chọc.

Bàn tay chàng rời khỏi bệ cửa sổ và chàng quay lại. Không nhìn nàng, chàng bước tới cái ghế nệm dài và ngồi xuống. Chàng vẫn ngọt ngào mời nàng:

– Em hãy lại đây.

Lauren ngoan ngoãn vâng lời đến gần chàng và đứng nhìn xuống khuôn mặt đẹp trai chìm trong bóng tối của chàng, cố gắng đọc cho được cái vẻ khác lạ trên đó. Cảm giác của chàng dửng dưng, hầu như xa vắng, nhưng khi nàng ngồi xuống bên chàng, chàng liền chộp lấy tay nàng và kéo nàng ngã vào lòng chàng.

– Hãy cho anh biết, em muốn anh nhiều như thế nào? – Chàng thúc giục.

Đó là một âm điệu kỳ lạ, nó tạo nên một sự báo động không diễn tả nỗi, nhảy muá trong xương sống nàng, và nó cũng bị dập tắt ngay bởi sự đòi hỏi khát khao của miệng chàng trên miệng nàng. Chàng hôn nàng ngấu nghiến, thành thạo và Lauren đầu hàng dễ dàng trước sự vồ vập, nóng hổi của đôi môi ấy. Chàng đã nhớ nàng. Những ngón tay của chàng mở nút chiếc áo sơ mi lụa của nàng, kéo cái nịt vú bằng ren lên để lộ bộ ngực trần tuyệt đẹp. Khi chàng đè nàng xuống ghế nệm dài và phủ nửa người của mình lên nàng. Miệng chàng vẫn say mê hôn lên đôi vú no đầy và hai núm vú săn chắc, trong khi một bàn tay chàng luồn xuống phía dưới.

– Em có thích anh bây giờ không?

– Thích – Lauren hổn hển đáp, quằn quại dưới thân mình chàng.

Bàn tay còn tự do của chàng luồn vào mái tóc nàng và kéo dằn mảng tóc xuống ghế nệm. Chàng ra lệnh, với tiếng nói vẫn dịu dàng:

– Nào, bây giờ em hãy mở mắt ra, cưng. Anh muốn biết chắc chắn rằng chính anh nằm trên mình em chứ không phải là lão Whitworth.

– Nick!… – tiếng kêu chân thành của Lauren như bị nghẹn lại khi Nick vùng dậy, lấy tay xoắn tóc nàng và hung dữ kéo nàng đứng lên.

– Hãy nghe em nói. Xin anh hãy lắng nghe! – Lauren kêu lên kinh hoàng trước cơn giận dữ đen tối, trước sự thù ghét mãnh liệt ánh lên trong mắt chàng – Em có thể giải thích mọi việc, em… – Một tiếng kêu thất thanh như xé rách cổ họng nàng khi chàng nắm chặt tóc nàng, vặn đầu nàng quay lại.

Chàng gằn giọng:

– Hãy giải thích rõ đi!

Tia nhìn của Lauren như đóng băng vì kinh hãi khi nhìn những tờ giấy nằm rải rác trên bàn cà fê: bản sao chụp bốn hợp đồng hiến giá mà nàng đã trao cho Philip, những tấm ảnh đen trắng phóng đại hình nàng dựa vào xe Philip, dấu hiệu gắn phía sau chiếc xe Cadillac và bảng số xe của tiểu bang Michigan, chứng tỏ Philip A. Whitworth là sở hữu chủ chiếc xe.

– Xin anh! Em yêu anh! Em…

– Lauren – Chàng cắt ngang bằng một giọng đe dọa nhẹ nhàng – Em có còn yêu tôi nữa không sau năm năm khi em và tình nhân của em ra khỏi nhà tù?

– Ôi Nick, xin anh hãy nghe em nói – Nàng nức nở van xin – Philip không phải là nhân tình của em. Ông ấy là bà con. Ông gửi em tới Sinco để xin việc làm, nhưng em thề là em đã không bao giờ nói gì với ông ta cả.

Sự tức tối không còn hiện ra trên gương mặt của Nick, thay vaò đó là mtộ sự khinh bỉ dữ dội, khiến Lauren phải thốt ra những lời rời rạc trong cơn điên loạn:

– Cho đến khi… đến khi ông ấy nhìn thấy chúng ta trong đêm vũ hội. Ông ấy để em tự do, nhưng bây giờ thì ổng khủng bố em. Ổng đe dọa vu cáo em với anh nếu em không…

Nick đáp lại bằng sự mỉa mai lạnh lùng:

– Bà con với em mà lại đang tìm cách khủng bố em!

– Đúng thế – Lauren hăng hái tìm cách giải thích – Philip nghĩ rằng anh đã thuê một người nào đó do thám ông ta, vì thế ông ta gửi em tới đây để tìm ra tên người đó, và…

Nick cười gằn, khinh bỉ:

– Chỉ có Whitworth là người thuê gián điệp. Và gián điệp duy nhất đó là… cô! – Nick buông Lauren ra và cố đẩy nàng ra xa, nhưng nàng vẫn cứ bám vào chàng.

Nàng cầu khẩn như điên dại:

– xin anh hãy nghe em nói. Anh đừng làm như thế!

Nick đẩy tay nàng và nàng quỳ xuống sàn nhà.

– Em yêu anh vô cùng, Nick – Nàng khóc như điên dại – Tại sao anh không chịu nghe em nói cơ chứ? Tại sao? Em đang cầu xin anh hãy chỉ lắng nghe em nói thôi mà!

Chàng gạt ngang:

– Đứng dậy. Cài nút áo lại.

Nói xong, chàng bước ra tới cưả. Ngực nàng trĩu nặng nỗi thống khổ, âm thầm, nàng vuốt thẳng áo quần, chống một tay vào bàn cà fê và chầm chầm đứng lên.

Nick vặn nắm cửa mở ra và những nhân viên an ninh bước vào. Nick lạnh lùng ra lệnh:

– Dẫn cô này ra khỏi đây!

Lauren sững sờ, đứng bất động nhìn những nhân viên an ninh đang tiến tới bắt nàng. Họ sẽ đưa nàng vào tù. Nàng nhìn Nick, yên lặng van xin chàng lần cuối cùng lắng nghe nàng, tin tưởng nàng, và chấm dứt cảnh bắt bớ này.

Một tay đút túi quần, Nick nhìn nàng mà lòng không nao núng. Mặt chàng sắc như được điêu khắc bằng đá, mắt chàng như hai tảng băng. Chỉ có những bắp thịt ở quai hàm chàng là phản bội lại việc chàng tỏ ra dửng dưng, vì chàng đang giựt giựt mạnh.

Ba nhân viên an ninh vũ trang bao quanh nàng, và một người cầm lấy tay của nàng.

– Đừng sờ vào người tôi – Nàng nói.

Không thèm nhìn lại, nàng theo đám nhân viên an ninh bước ra khỏi văn phòng Nick và đi tiếp qua khu tiếp tân rộng, vắng tanh.

Khi cánh cửa đóng lại sau lưng, Nick quay vào ngồi xuống cái ghế nệm dài, tì trán vào đầu gối, nhìn vào tấm hình phóng to của Lauren đang đưa các bản sao đánh cắp cho Philip.

Nàng rất ăn ảnh, chàng nghĩ thế với nỗi niềm cay đắng. Hôm ấy trời có gió, và nàng không mang áo khoác. Bức hình chụp nghiêng cho thấy vẻ đẹp thanh nhã của nàng với ngọn gió đang đùa những sợi tóc buông lơi.

Đó là bứa ảnh Lauren đang phản bội chàng. Một bắp thịt ở cổ họng chàng thắt lại khi chàng cố nuốt niềm cay đắng này xuống. Chàng quyết định phải in tấm hình này ra hình màu. Màu đen và trắng không làm nổi bật được vẻ rực rỡ của nước da, những ánh vàng trên mái tóc màu mật ong tuyệt đẹp và nét lung linh màu ngọc lam sống động và đôi mắt nàng.

Chàng úp mặt vào hai bàn tay.

Các nhân viên an ninh lặng lẽ dẫn Lauren đi qua dãy hành lang lát cẩm thạch, nơi còn một số đông nhân viên về muộn. Trong sự chen chúc của nhiều người, Lauren bị trách ra lẻ loi, chứng khiến sự khinh miệt của những kẻ hiếu kỳ. Mọi người hối hả về nhà, lòng đầy ắp những ưu tư riêng lẻ. Không phải nàng đặc biệt lưu ý tới kẻ khác chứng kiến sự xấu hổ này của nàng, vaò lúc này, nàng cóc cần thế sự

Bên ngoài trời đã tối và mưa vẫn tiếp tục rơi, nhưng Lauren không cảm thấy những giọt mưa lạnh giá bắn vào lớp áo sơ mi lụa mỏng manh của nàng. Nàng nhìn hững hờ nghĩ là sẽ thấy chiếc xe cảnh sát đậu sẵn ở vệ đường nhưng không thấy. Nhân viên an ninh kèm bên trái và đằng sau đã rút lui. Chỉ còn người bên phải đi theo và hỏi với giọng dè dặt, đầy thiện cảm:

– Cô có áo khoác ngoài không, thưa cô?

Lauren nhìn y với đôi mắt vừa đau đớn vừa sửng sốt. Nàng trả lời hờ hửng:

– Có.

Nàng có một chiếc áo khoác, nó còn nằm với xắc tay của nàng trong văn phòng của Jim.

Y nhìn bất chợt ra vệ đường, dường như mong có người nào đó đậu xe lại và chở nàng đi. Y nói:

– Tôi sẽ đi lấy áo cho cô – Nói xong, y quay trở lại toà cao ốc.

Lauren đứng trên lề đường, mưa rắc bạc trên mái tóc nàng và bắn vào mặt nàng như hàng triệu mũi kim lạnh giá. Dù sao, dường như nàng hiển nhiên không bị đưa vào tù. Nàng không biết sẽ đi về đâu và làm sao đây với cái túi không tiền, không chìa khóa. Như trong cơn mê, nàng quay lại và bắt đầu bước xuống đại lộ Jefferson, thì có một bóng dáng quen thuộc, nhẹ nhàng bước ra khỏi toà cao ốc, hướng về phía nàng. Trong thoáng chốc, niềm hy vọng loé lên và dù trong đau buồn, nó vẫn toả sáng.

– Jim! – Nàng kêu lên khi Jim và Ericka bước ngang qua mà hầu như không nhìn thấy nàng.

Jim quay lại, và ruột Lauren thắt lại, đau như dao cắt khi nhìn thấy khuôn mặt giận dữ và nét nhìn ác cảm của ông ta. Ông ta cáu kỉnh rít lên:

– Tôi chẳng có gì để nói với cô cả

Mọi hy vọng đều tắt ngắm trong lòng Lauren, và cùng với điều đó, lòng nàng như tê cứng lại thành băng. Nàng quay mình, ngang nhiên thọc hai tay lạnh buốt vào túi váy đầm, bước xuống lòng đường. Sau khi nàng bước đi mấy bước, Jim bước theo cầm lấy tay nàng, xoay người nàng lại và nói, vẫn giữ vẻ thù hằn như trước:

– Này, cầm lấy áo len của tôi đi!

Lauren thận trọng rút tay về, lạnh lùng nói:

– Đừng đụng vào người tôi. Tôi không muốn ai đụng vào tôi cả.

Vẻ cảnh giác còn lưu chút ít trong tia nhìn của Jim, trước khi ông dập tắt nó đi. Ông lặp lại, ngắn gọn, vẻ sẵn sàng muốn đưa áo cho nàng:

– Hãy cầm lấy áo len của tôi. Cô chết cóng vì lạnh đấy!

Lauren không thấy sợ chết cóng vì lạnh. Không cầm lấy cái áo Jim đưa ra, nàng nhìn thẳng vào ông ta:

– Ông có tin rằng tôi làm gián điệp như Nick tin không?

Ông ta xác nhận:

– Thành thật tin là có.

Với mái tóc dính sát vào đầu và ngẩng mặt đón những hạt mưa lạnh buốt quất vào, Lauren kiêu hãnh đáp lại:

– Nếu thế, tôi không cần cái áo ấm của ông.

Nàng sắp sửa quay đi, nhưng rồi đứng lại.

– Nhưng ông có thể nhắn lại Nick giùm tôi một điều khi cuối cùng anh ấy tìm ra sự thật.

Nàng nghiến rằng và nói tiếp:

– Sự thực đó là: Nick đừng bao giờ đến gần tôi nữa. Ảnh phải tránh tôi ra.

Không còn nghĩ mình phải đi về đâu nữa, nàng tự động lội bộ qua tám khu phố để đến một người duy nhất có thể cưu mang nàng mà không tính đến chuyện tiền nong. Nàng đến quán ăn của Tony.

Nàng gõ cửa sau của quán ăn bằng những ngón tay tê cứng. Cửa mở và Tony nhìn sững nàng, bộ vét tông đen của ông tương phản với tiếng ồn ào và khói bếp sau lưng ông.

Ông nói:

– Lauren đấy ư? Dominic, Joe đâu, nhanh lên, thiên thần Lauren tới!

Lauren thức dậy trong một chiếc giường ấm áp và tiện nghi. Nàng mở mắt nhìn căn phòng hơi cổ, duyên dáng nhưng xa lạ. Đầu nàng nhức như buá bổ khi nàng chống khuỷu tay để nhìn xung quanh. Nàng đang ở trong căn nhà phía trên quán ăn, và cô vợ trẻ của Joe đã đặt nàng vào giường, sau khi đã cho nàng tắm nước nóng và ăn thức ăn nóng. Nàng đã không chết vì kiệt sức, nàng nhớ lại thế. Thất vọng biết bao! Khốn khổ biết bao! Nàng đã tự chọn điều cay đắng ấy. Toàn thân nàng ê ẩm như bị ai dần.

Bình luận