Philip Whithworth ngước nhìn lên, ông chú ý đến những bước chân vội vã trên tấm thảm Đông phương sang trọng trải kín văn phòng tổng giám đốc. Tựa lưng uể oải vào cái ghế xoay bọc da màu hạt dẻ, ông chăm chú nhìn người phó tổng giám đốc đang sải bước đi vào. Ông vội vả hỏi:
– Thế nào? Họ đã thông báo cho biết ai là người cho giá thấp chưa?
Ông phó giám đốc chống tay lên mặt bàn giấy bằng gỗ bóng loáng của Philip. Ông ta phun ra điều bí mật:
– Sinclair là người cho giá thấp. Hãng National Motors sẽ cho hắn ký hợp đồng cung cấp tất cả các máy thu thanh gắn trên xe hơi họ sản xuất. Bởi vì Nick Sinclair đã hiến giá thấp hơn giá của chúng ta, với con số ba mươi ngàn đô Lauren dơ dáy! – Hít vào một hơi dài, ông ta giận dữ nói như rít lên: Cái thằng chó đẻ ấy đã phỗng mất của chúng ta một hợp đồng năm chục triệu đô la bằng cách hiến giá thấp hơn giá của chúng ta một phần trăm!
Philip nghiến răng để nén sự tức tối đang sôi lên trong lòng. Ông nói:
– Vậy là lần thứ tư trong vòng một năm, hắn đã nẫng mất của ta thêm một hợp đồng lớn nữa. Phải chăng đây là một sự tình cờ?
– Tình cờ? – Ông phó tổng giám đốc lặp lại – Chẳng có sự tình cờ khốn nạn nào ở đây cả, và anh đã biết thế rồi mà, Philip! Một tên nào đó trong bộ phận của tôi đã bị Nick Sinclair mua chuộc. Một tên chó chết nào đó đã do thám chúng ta, phát hiện tổng số tiền mà chúng ta hiến giá trong phong bì đã niêm kín, rồi bắn tin cho Sinclair biết để hắn đề nghị một giá rẻ hơn ta chừng vài đô la. Chỉ có sáu người làm việc ở chỗ tôi biết rõ cái giá mà ta sẽ đặt cho thương vụ này; một trong sáu người đó đã do thám chúng ta.
Philip ngồi lùi sâu hơn nữa vào cái ghế của mình, cho đến khi mái tóc bạc trắng của ông ta chạm vào tấm da phía sau lưng.
– Anh đã cho điều tra an ninh về sáu người này. Và chúng ta đã biết là trong số đó có ba người đã lừa dối vợ.
– Nhưng những cuộc điều tra ấy chưa đầy đủ! – Đi thẳng vào vấn đề, ông phó tổng giám đốc đưa tay lên vuốt ngược mái tóc, rồi để tay xuống – Này Philip, tôi biết Sinclair là con ghẻ của anh và anh sẽ làm một cái gì đó để ngăn hắn lại. Nếu không, hắn sẽ tiêu diệt chúng ta đấy!
Mắt của Philip lạnh như băng:
– Tôi không bao giờ thừa nhận hắn là con ghẻ, cả vợ tôi cũng không nhận hắn là con nữa. Nào, nói trắng ra, anh muốn đề nghị tôi làm gì để dứt nó?
– Đặt một điệp viên của riêng anh vào công ty của hắn, tìm cho ra, ai là kẻ cộng tác với hắn ở đây. Tôi không cần biết anh làm gì, nhưng lạy Chúa, anh phải làm một cái gì đó!
Câu trả lời của Philip bị chặn lại bởi tiếng chuông rè rè của hệ thống nội đàm trên bàn giấy. Ông ấn ngón tay vào nút:
– Có chuyện gì vậy, Helen?
Người thư ký riêng trả lời:
– Thưa ông, tôi xin lỗi vì đã cắt ngang câu chuyện của ông. Nhưng có cô Lauren Danner đến đây. Cô ấy nói đã có hẹn với ông để xin việc làm.
Philip bực bi:
– Đúng, cô ấy có hẹn. Tôi đã thuận phỏng vấn cô ấy để giao một công việc ở đây. Bảo với cô ấy chờ chút, lát nữa tôi sẽ gặp.
Ông rời nút bấm và trở lại với người phó tổng giám đốc, dù bận tâm lo lắng, vẫn đang quan sát ông với vẻ tò mò.
– Kể từ khi nào anh lại đích thân làm cuộc phỏng vấn này vậy, Philip?
– Đó chỉ là một cuộc phỏng vấn xã giao – Philip giải thich với tiếng thở dài thiếu thoải mái – Bố cô ấy là bà con xa với tôi, một người anh họ hàng thứ năm, thứ sáu gì đấy, theo tôi biết. Danner là một trong những người bà con mà mẹ tôi đã phát hiện ra từ nhiều năm trước, khi bà sưu tầm để viết cuốn tông chi của dòng họ. Mỗi lần bà tìm ra một đợt các bà con có thể công nhận được, bà mời họ đến đây, tại nhà chúng tôi, làm một “cuộc thăm viếng cuối tuần thú vị” để bà có thể hỏi thêm về tổ tiên của họ, khám phá ra hiện nay họ có thật sự là thân thuộc hay không, và quyết định xem họ có đáng đề cập đến trong cuốn gia phả của bà không.
Danner là giáo sư tại trường đại học Chicago. Ông ấy không tới được, vì vậy ông gửi vợ Ông – một người chơi dương cầm cho dàn nhạc – và đứa con gái của ông tới. Bà Danner đã bị tử nạn ô tô mấy năm sau đó, và tôi không còn được nghe tin tức gì về ông ấy, cho mãi đến tuần vừa qua, ông gọi điện và yêu cầu tôi phỏng vấn con gái ông, cô Lauren, để giao cho cô ấy một việc làm. Ông nói rằng không có công việc gì thích hợp cho cô ấy ở Fenster, Missouri, nơi ông đang ở.
– Kể ra ông ấy cũng khá tự phụ khi gọi điện cho anh đấy nhỉ?
Philip tỏ vẻ chịu đựng, ông nói:
– Tôi sẽ dành cho cô gái ấy vài phút trong thời gian ít ỏi của tôi, rồi tôi mời khéo cô ta đi. Chúng ta không có chỗ làm cho bất cứ ai có bằng đại học âm nhạc. Ngay cả nếu có đi nữa, chúng ta cũng không mướn Lauren Danner. Trong đời, tôi chưa bao giờ gặp một đứa bé khó chịu, quá quắt, thô lỗ, và quê mùa như thế. Hồi ấy, nó chừng chín tuổi, bụ bẫm, khuôn mặt đầy tàn nhang và mớ tóc đỏ hoe bù xù trông như không bao giờ được chải. Nó mang một đôi kính gọng sừng tròng thật gớm ghiếc, và lạy Chuá, cái đứa bé ấy chõ mũi nhìn vào chúng tôi…
Người thư ký riêng của Philip Whithworth chăm chú nhìn cô gái mặc bộ đồ thật bảnh, màu xanh nước biển sơ mi tay phồng trắng, đang ngồi đối diện. Mái tóc của cô gái vàng óng như mật ong, được buộc lại thành một búi rất thanh nhã, với những sợi tóc uốn cong nơi hai vành tai càng làm tăng nét đẹp sống động, hoàn hảo của khuôn mặt. Gò má cô ta hơi cao, mũi nhỏ, cằm tròn thanh tú, nhưng chính đôi mắt cô mới là điểm có sức lôi cuốn nhất. Dưới hai hàng lông mày vòng cung, những sợi lông mi cong và dài, đã làm cho đôi mắt cô long lanh, lấp lánh màu lam ngọc.
– Ông Whithworth sẽ gặp cô trong vài phút nữa – Người thư ký riêng nói một cách lễ phép, thận trọng, và không nhìn chằm chằm nữa.
Lauren rời mắt khỏi tờ tạp chí mà cô đã giả vờ đọc, mỉm cười.
– Cám ơn bà, cô nói, rồi lại cúi đầu, cố trấn tĩnh để chuẩn bị đối mặt đương đầu với Whithworth.
Đã mười bốn năm trôi qua vẫn không làm lu mờ cái ký ức đau xót về hai ngày cô có mặt tại lâu đài lộng lẫy Grosse Pointe, nơi mà toàn bộ gia đình Whithworth, kể cả tôi tớ đã đối xử với Lauren và mẹ cô một cách khinh khi trắng trợn…
Điện thoại trên bàn người thư ký kêu rè rè, làm cho thần kinh của Lauren muốn nẩy bật lên. Cô thầm hỏi một cách tuyệt vọng, làm sao cô lại để rơi vào cái tình cảnh khó khăn bất khả này? Nếu cô hay trước cha cô sắp gọi điện cho Philip Whithworth, thì cô đã có thể ngăn ông lại. Khi cô hay, thì điện đã được gọi và cuộc phỏng vấn đã được định ngày. Lúc cô cố phản đối thì cha cô đã bình tĩnh trả lời là Philip hứa dành cho họ một sự ưu đãi, và trừ khi Lauren có thể đưa ra những lý do hợp lý để chống lại việc đến Detroit, còn không thì ông mong cô giữ hẹn mà ông đã xếp đặt.
Lauren đặt tờ tạp chí xuống và thở ra. Dĩ nhiên cô chưa kể cho cha cô biết gia đình Whitworth đã đối xử với cô mười bốn năm trước như thế nào. Nhưng ngay bây giờ, tiền bạc là việc cha cô quan tâm trước hết, và vì thiếu tiền đã làm cho khuôn mặt xanh xao của ông càng trở nên căng thẳng. Mới đây, những người đóng thuế của bang Missouri, vì kinh tế suy thóai, đã bỏ phiếu bác một thứ đảm phụ cho học đường. Vì thế, hàng ngàn thầy giáo bị nghỉ việc ngay tức thì. Trong đó có cha của Lauren. Ba tháng sau đó, ông ta từ thành phố Kansas trở về nhà sau một cuộc hành trình xin việc không kết quả. Ông đã đặt vali xuống bàn, mỉm cười buồn bã với Lauren và người dì ghẻ của cô.
– Tôi không nghĩ được rằng một cựu giáo sư bây giờ lại có thể làm công việc của một người gác cổng. Ông nói, trông ông có vẻ xanh xao và kiệt sức lạ lùng. Ông lơ đãng xoa bóp bộ ngực phía gần cánh tay trái, rồi nói thêm một cách ngậm ngùi:
– Có thể như vậy tốt hơn, bởi vì tôi không còn đủ sức để đẩy một lát chổi nữa!
Không có dấu hiệu gì báo trước, ông đã ngã xuống, nạn nhân của một trận đau tim trầm trọng.
Bây giờ ông đã bình phục, nhưng kể từ phút ấy Lauren biết rằng đời cô đã đổi hướng… Không, Lauren nghĩ lại, cô mới sắp sưa? đổi đời. Sau những năm bền chí học hành và những cuộc thực tập đàn dương cầm đến rã rời, và sau khi đậu bằng cao học âm nhạc, cô đã nhận ra rằng cô thiếu quyết tâm, thiếu cao vọng cần thiết để trở thành một nhạc sĩ dương cầm tài ba. Cô đã thừa hưởng tài năng âm nhạc của mẹ cô, nhưng cô đã không toàn tâm toàn ý dành cho nghệ thuật.
Lauren cần cho cuộc đời nhiều hơn cho âm nhạc. Nói một cách khác, âm nhạc đã đánh lừa cô cũng nhiều như đã ban ân cho cô. Vùi đầu vào việc học hành, tập luyện và trình diễn để có tiền trả học phí, Lauren chưa bao giờ có thì giờ để ngơi nghỉ và vui chơi. Cho tới khi cô hai mươi ba tuổi, cô đã du hành qua nhiều thành phố khắp nước Mỹ để trình diễn, nhưng những gì cô nhìn thấy được ở các thành phố là các phòng khách sạn, các phòng tập dượt và các sân khấu. Lauren đã gặp vô số người, nhưng không bao giờ có thời gian cho một cuộc làm quen ngắn ngủi. Cô đã chiếm được các học bổng, các phần thưởng và giải thưởng, nhưng chưa bao giờ đủ tiền để tiêu dùng, nếu không khó nhọc để làm thêm các việc phụ bán thời gian.
Sau khi đã đầu tư quá nhiều cho âm nhạc, nếu bỏ dở để theo đuổi một nghề khác, thì có vẻ lãng phí. Nhưng bệnh tật của cha cô và những hoá đơn trả tiền cứ dồn dập gửi tới, bắt buộc Lauren phải lấy quyết định mà cô đã từng trì hoãn. Tháng tư, cha cô mất việc, và cùng với chuyện đó, mất cả bảo hiểm về y tế. Tháng bảy, ông mất luôn sức khoẻ. Trong những năm qua, ông đã giúp cho Lauren tiền bạc rất nhiều để nhập trường va học nhạc, bây giờ đến lượt cô phải giúp cha.
Khi nghĩ tới trách nhiệm này, Lauren cảm thấy dường như gánh nặng của cả thế giới đè lên vai cô. Cô cần việc làm, cần tiền, và cần chúng ngay bây giờ. Cô nhìn qua khu tiếp tân lộng lẫy mà cô đang ngồi trong đó, cô cảm thấy lạ lùng và hoang mang, khi cố tưởng tượng chính mình được làm việc ở đại công ty tầm cỡ như công ty này. Dù thế nào đi nữa – Nếu được trả lương đủ cao, Lauren sẽ nhận lãnh tất cả công việc gì mà người ta giao cho cô. Những công việc tốt có cơ hội thăng tiến thực sự không có ở Fenster, Missouri, và những việc như thế được trả lương thật tội nghiệp so với những việc tương tự Ở các thành phố lớn như Detroit.
Bà thư ký gác ống nghe vào máy điện thoại và đứng lên:
– Ông Whitworth sẽ tiếp cô ngay bây giờ, cô Danner.
Lauren theo bà thư ký đến cánh cửa gỗ chạm rất khéo. Khi bà ta mở cửa, Lauren thầm mong là Philip Whithworth không còn nhớ đến cuộc thăm viếgn ngày xưa. Bây giờ đây cô lại bước vào văn phòng của ông ta. Nhiều năm trình diễn trước đám đông đã dạy cho cô biết cách che giấu sự bối rối, và bây giờ cô vững vàng bước tới chỗ Philip Whithworth với một vẻ bình tĩnh thấy rõ. Ông ta đứng dậy, vẻ ngạc nhiên lộ trên gương mặt quý phái của ông.
– Có lẽ ông không nhớ ra tôi, thưa ông Whitworth – Lauren nói và duyên dáng đưa bàn tay qua bàn giấy của ông ta – tôi là Lauren Danner.
Cái bắt tay của Philip Whithworth rất chặt, và giọng nói của ông ta vang lên như đùa nghịch:
– Thật ra, tôi nhớ cô rất rõ, cô Lauren ạ. Cô là một… cô bé… dễ gì quên…
Lauren mỉm cười, ngạc nhiên vì tính hài hước tự nhiên của ông ta.
– Thật quý hoá! Đáng lẽ ông phải nói là một cô bé quá quắt, thay vì nói một cô bé dễ gì quên.
Với câu đó, một cuộc hưu chiến đã được tuyên bố. Philip Whithworth gật đầu và chỉ một chiếc ghế bọc nhung màu vàng đối diện với bàn giấy:
– Mời cô ngồi.
– Tôi có mang theo đây một bảng tóm tắt thành tích – Lauren nói, rồi đưa cho ông ta một phong bì lấy ra từ cái túi xách đeo vai trước khi ngồi xuống.
Ông Philip mở phong bì cô đưa, và rút những bảng đánh máy ra, nhưng đôi mắt nâu của ông nhìn chăm chăm vào khuôn mặt của cô, tỉ mỉ ngắm từng đường nét tiêu biểu.
– Cô giống mẹ cô lắm – Ông nói sau một lúc lâu – Bà ấy là người Ý, phải không nhỉ?
– Ông bà ngoại tôi mới là người gốc Ý – Lauren cải chính – Còn má tôi sinh tại Mỹ.
Philip gật đầu.
– Tóc của cô sáng hơn, nhưng cô rất giống má cô – Ông liếc mắt nhìn vào bảng tóm tắt mà cô đã đưa cho ông, rồi thản nhiên nói tiếp – Bà ấy là một phụ nữ xinh đẹp lạ lùng.
Lauren tựa lưng vào ghế, hơi sững sốt trước cái hướng không chờ đợi cuộc phỏng vấn xảy ra như thế này. Cũng khá sửng sốt khi khám phá ra rằng, mặc dù vẻ bề ngoài lạnh lùng cách biệt với thái độ mười bốn năm trước, Philip Whithworth đã thật sự nhận ra bà Gina Danner rất đẹp. Và bây giờ, ông cũng bảo Lauren rằng ông nghĩ là cô cũng rất xinh đẹp.
Trong khi ông Philip đọc bảng thành tích, Lauren đưa mắt lướt qua cảnh huy hoàng sang trọng của cái văn phòng mênh mông này, từ đây ông ta cai trị cái vương quốc kinh doanh của ông. Rồi cô lại ngắm ông ta. Với một người đàn ông đã ngũ tuần, ông ta còn quyến rũ lắm. Dù tóc ông đã bạc, nhưng khuôn mặt rám nắng, chưa có vết nhăn, và không có dấu hiệu phát phì trên tấm thân cao ráo, rắn chắc của ông. Ngồi đằng sau cái bàn giấy to tướng kiểu “Bá tước” với bộ com – lê màu sẫm cắt may tuyệt khéo, ông ta dường như được vây quanh bởi bầu không khí thịnh vượng và quyền năng mà Lauren cảm thấy chán ngắt.
Bây giờ, dưới đôi mắt của một người đã trưởng thành, cô thấy ông ấy không phải là một kẻ hợm mình kiêu căng và lạnh lùng như cô đã từng nghĩ. Thực ra về mọi mặt, ông có vẻ là một người giao thiệp rộng, lỗi lạc, hào hoa. Thái độ của ông đối với cô rất lịch sự, cùng với óc hài hước dễ ưa. Sau khi đã cân nhắc mọi điều, Lauren không còn giữ cảm giác khó chịu vì thành kiến. Philip Whithworth lật sang trang hai của bảng thành tích, trong khi Lauren đang nhìn ông theo dõi. Nói đúng ra, tại sao cô đang có sự thay đổi trong lòng về ông ta, cô thầm hỏi với đôi chút áy náy. Thực ra, lúc này ông ta thân ái và tốt bụng đối với cô. Nhưng tại sao ông lại không như thế? Cô không còn là một cô bé lọ lem chín tuổi nữa rồi, mà là một thiếu nữ có khuôn mặt với những đường nét làm đàn ông phải quay lại ngắm nhìn. Cô đã thực sự đánh giá sai gia đình Whitworth những năm qua ư? Hay là bây giờ cô tự để cho mình bị Ông Philip Whithworth gây ảnh hưởng bởi sự giàu sang và sự sành điệu dịu dàng của ông?
– Mặc dù các điểm học của cô rất xuất sắc, tôi hy vọng cô cũng biết, bằng cấp âm nhạc của cô không có giá trị nào trong lãnh vực kinh doanh cả – Ông ta nói.
Lauren liền trở lại với vấn đề đang bàn.
– Tôi biết rằng tôi đạt điểm cao trong âm nhạc vì tôi yêu nó, nhưng tôi biết tôi sẽ không có tương lai với ngành này.
Với sự chững chạc điềm đạm, cô giải thích vắn tắt những lý do mà cô phải bỏ nghề biểu diễn dương cầm. Cô cũng nói đến sức khoẻ của cha cô và tình trạng tài chính của gia đình cô hiện nay.
Philip nghe một cách chăm chú, rồi nhìn trở lại bảng thành tích trong tay mình:
– Tôi nhận thấy cô cũng có học nhiều khoá kinh doanh ở trường đại học.
Khi ông ta ngừng nói và có vẻ nghĩ ngợi, Lauren bắt đầu tin rằng lúc này có lẽ ông đang cân nhắc để giao cho cô một công việc.
– Tôi mới học được một số khoá kinh doanh, còn phải học thêm vài khóa nữa mới có bằng.
– Và khi theo học đại học, cô cũng làm việc ngàoi giờ học và suốt mùa hè như một thư ký – Ông nói thêm với nhiều ý nghĩa – Ba cô không lưu ý điều này trên điện thoại. Cô ghi tốc ký và đánh máy có xuất sắc như bảng thành tích đã phê không?
– Vâng, có ạ – Lauren đáp, nhưng khi nói về kiến thức nghiệp vụ ngành thư ký, sự hăng say của cô dường như bắt đầu giảm bớt.
Ông Philip ngồi nghỉ thoải mái trong chiếc ghế của mình, và sau một lúc suy nghĩ, ông đi đến quyết định:
– Tôi có thể giao cho cô một chân thư ký, Lauren ạ. Một công việc đầy thử thách và trách nhiệm. Tôi không thể giao cho cô bất cứ việc gì khác hơn thế, trừ phi cô có bằng kinh doanh.
– Nhưng tôi không muốn làm thư ký – Lauren thở dài.
Một nụ cười gượng gạo làm nhếch mép ông Philip, khi ông thấy vẻ thất vọng trên nét mặt của Lauren. Ông nói:
– Cô đã nói rằng điều đầu tiên cô quan tâm ngay lúc này là tiền – và ngay lúc này cũng vừa xảy ra việc thiếu trầm trọng những thư ký giám đốc có tay nghề cao. Vì thế mới có nhu cầu về loại thư ký này và được trả lương rất hậu. Chẳng hạn, bà thư ký riêng của tôi làm nhiều tiền hơn một ông giám đốc bậc trung của tôi.
– Nhưng ngay cả như thế… – Lauren bắt đầu phản đối.
Ông Philip đưa tay lên để ngắt lời cô:
– Để tôi nói hết. Lấy ví dụ như cô đang làm cho giám đốc một công ty kinh doanh nhỏ. Trong một công ty nhỏ, mỗi người đều biết người khác đang làm gì và tại sao họ làm việc đó. Buồn thay, trong những công ty lớn như công ty này, chỉ những nhà quản trị cấp cao và thư ký riêng của họ mới nhận biết được toàn bộ bức tranh. Tôi có cần phải đưa ra ví dụ về những gì mà tôi đã nói không?
Lauren gật đầu và ông ta tiếp tục:
– Ta hãy nói, cô là kế toán ở một bộ phận sản xuất radio và cô được yêu cầu làm một bản phân tích về giá phí của mỗi máy radio mà chúng ta sản xuất. Cô bỏ ra hàng tuần lễ để soạn bản phúc trình mà không hiểu vì sao cô làm việc đó. Đó có thể là ví chúng ta đang nghĩ tới việc đóng cửa nhà máy sản xuất radio, cũng có thể là vì chúng ta đang nghĩ tới việc bành trướng sản xuất radio, hay có thể là chúng ta đang dự định một chiến dịch quảng cáo để bán được nhiều radio hơn. Cô không biết chúng ta đang tính làm gì, cấp trên của cô và cấp trên cao hơn của ông ấy cũng không biết nốt. Chỉ những người nắm toàn bộ tin tức mật này là các giám đốc nhà máy, vị phó tổng giám đốc, và – Ông ta kết luận với một cái mỉm cười rất có ý nghĩa – và các thư ký của họ! Nếu cô khởi sự bằng nghề thư ký với chúng tôi, cô sẽ có một cái nhìn toàn cục về tổng công ty, và cô có thể có đủ thông minh để chọn một nghề nghiệp trong tương lai.
Lauren hỏi:
– Còn công việc nào khác tôi có thể làm trong một công ty lớn như công ty của ông mà được trả lương cao như nghề thư ký không ạ?
Ông ta trả lời với một vẻ quả quyết nhưng bình thản:
– Không! Không có đâu, cho đến khi cô đạt được văn bằng kinh doanh.
Trong thâm tâm, Lauren thất vọng, nhưng cô biết cô không có sự chọn lựa nào khác. Cô phải làm được nhiều tiền khi cô có thể.
– Đừng có rầu rĩ quá như thế – Ông ta nói – Công việc không buồn chán lắm đâu. Cô biết không, bà thư ký riêng của tôi biết nhiều về các kế hoạch hoạt động trong tương lai của chúng tôi hơn các ủy viên trong hội đồng quản trị. Những người thư ký giám đốc được quyền tiếp cận nguồn tin tức tối mật. Họ là…
Ông ta ngừng lại, chăm chăm nhìn Lauren bằng một sự yên lặng đến sững sờ, và khi ông ta nói lại thì đã có tính thuyết phục trong lời nói.
– Những thư ký giám đốc được quyền tiếp cận nguồn tin tối mật – Ông lặp lại, nụ cười khó tả rạng dần trên khuôn mặt quý phái của ông – Một cô thư ký! – Ông thì thầm – Người ta sẽ không bao giờ nghi ngờ một cô thư ký. Họ không đi điều tra an ninh của cô ấy. Này Lauren – Ông nói dịu dàng, hai mắt nâu long lanh – tôi sắp giao cho cô một công việc khác thường. Xin đừng tranh cãi cho đến khi cô nghe tôi nói xong. Giờ đây, cô biết những gì về tổng công ty hay về gián điệp kinh tế?
Lauren có cảm giác buồn nôn như khi bị treo lơ lửng ở một bờ vách đá nguy hiểm. Cô nói:
– Chỉ biết rằng người ta sẽ bị đưa vào tù nếu làm việc ấy. Và tôi hoàn toàn không muốn làm việc ấy một chút nào, thưa ông Whitworth.
– Ồ, dĩ nhiên là cô không làm việc đó – Philip nói một cách nhẹ nhàng – Xin cô gọi tôi là Philip. Xét cho cùng, chúng ta là bà con mà, và tôi đã gọi cô là Lauren đấy.
Lauren gật đầu dù không thoải mái.
– Tôi không đề nghị cô dò xét một tổng công ty khác. Tôi chỉ đề nghị cô phát hiện ở ngay trong tổng công ty của tôi. Để tôi giải thích cho cô rõ. Những năm gần đây, một công ty tên là Sinco đã trở thành một đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng tôi: Mỗi lần chúng tôi cho giá một hợp đồng, Sinco dường như biết chúng tôi sẽ cho giá bao nhiêu và họ sẽ cho giá thấp dưới một phần trăm. Không biết làm sao họ tìm ra được cái giá chúng tôi đã đặt vào phong bì dán kín. Bấy giờ họ cho giá của họ chỉ thấp hơn chúng tôi một chút, thế là họ cướp hợp đồng trên tay của chúng tôi.
Chuyện đó lại mới xảy ra ngày hôm nay. Chỉ có sáu người ở đây có thể báo cho Sinco biết con số đặt giá của chúng tôi, và một người trong bọn họ phải là gián điệp. Tôi không muốn sa thải năm ủy viên trung thành của tổng công ty chỉ vì muốn giải thoát cho chính tôi khỏi một tên phản bội vì hám lợi. Nhưng nếu Sinco cứ tiếp tục ăn cướp các thương vụ của chúng tôi theo cách này, thì tôi sẽ phải bắt đầu cho công nhân nghỉ bớt – Ông ta tiếp – Tôi dùng mười hai ngàn công nhân, Lauren ạ. Mười hai ngàn người phụ thuộc vào Tổng công ty WHITWORTH để sống. Mười hai ngàn gia đình phụ thuộc vào tổng công ty này để có nhà ở, có cơm ăn. Có một cơ may để cô giúp họ giữ được việc làm và tổ ấm. Tôi chỉ yêu cầu cô làm đơn xin giữ chân thư ký tại Sinco ngay ngày hôm nay. Có trời biết họ cần tăng cường ban tham mưu đến thế nào để điều hành công việc mà họ đã cướp của chúng tôi. Với tài năng và kinh nghiệm của cô, có lẽ họ sẽ cho cô làm thư ký của một giám đốc cấp cao.
Đúng ra, cô biết là không nên, nhưng cô cứ hỏi:
– Nếu tôi nhận được công việc, rồi sẽ làm sao nữa?
– Lúc ấy, tôi sẽ đưa tên của sáu người có thể làm gián điệp, và tất cả công việc mà cô phải làm là lắng nghe tên của họ do bất cứ ai ở Sinco nhắc đến.
Ông ta đẩy ghế xoay về phiá trước, và xếp hai tay lại trên bàn giấy:
– Đây là một công việc thử thách chưa chắc thành công, Lauren ạ. Nhưng thành thực mà nói, tôi tuyệt vọng mới để thử làm bất cứ cái gì. Bây giờ, đây là phần của tôi dành cho cô về cuộc thương lượng này: tôi định giao cho cô chức vụ thư ký với mức lương rất hấp dẫn…
Số tiền lương mà ông Philip nói ra đã làm cho Lauren sửng sốt lộ ra mặt. Mức lương ấy lớn hơn lương giáo sư của cha cô. Nếu tằn tiện, cô có thể đủ sống cho bản thân và giúp đỡ được cho gia đình.
– Tôi có thể thấy rõ cô hài lòng – Philip cười thích thú – Lương ở những thành phố lớn hơn Detroit rất cao so với các thành phố nhỏ. Bây giờ, nếu cô đến xin việc tại Sinco chiều nay và họ giao cho cô chân thư ký, tôi mong cô hãy nhận lấy. Nếu lương ở đó thấp hơn lương tôi vừa đề nghị, công ty của tôi sẽ viết cho cô một chi phiếu hàng tháng để bù chênh lệch. Nếu cô biết được tên của đứa do thám chúng tôi, hay bất cứ việc gì khác có giá trị cho tôi, tôi sẽ thưởng cho cô mười ngàn đô la. Từ nay đến sáu tháng nữa, nếu cô không tìm ra được việc gì quan trọng, cô sẽ nghỉ việc ở Sinco và trở về làm thư ký cho chúng tôi. Ngay khi nào cô hoàn tất các khóa học để lấy bằng kinh doanh, tôi sẽ giao cho cô bất cứ chức vụ gì cô muốn với điều kiện những gì cô cần để hành xử chức vụ đó.
Đôi mắt nâu của ông lướt qua toàn thể khuôn mặt của Lauren và nhận ra vẻ bực bội của cô nên ông vội nói tiếp:
– Có điều gì làm phiền cô ư? – Ông dịu dàng nhận xét – Điều gì vậy?
– Những điều đó thật phiền! – Lauren xác nhận – tôi không muốn ném đá giấu tay, ông Whitworth ạ.
– Xin hãy gọi tôi là Philip. Ít ra, cô hãy làm việc đó – Nó sẽ có ích rất nhiều cho tôi – Buông một tiếng thở dài mỏi mệt, ông ta dựa lưng vào ghế, và tiếp – Lauren ạ, tôi biết tôi không có quyền đề nghị cô vào làm ở Sinco. Điều này có thể làm cô ngạc nhiên khi cô biết rằng tôi đã nhận thức rất rõ cuộc viếng thăm chẳng chút vui thú nào của cô ở nhà chúng tôi mười bốn năm trước. Thằng con trai của tôi, Carter, lúc đó ở vào tuổi khó dạy. Mẹ tôi thì bị ám ảnh với việc truy tìm gia phả, còn vợ tôi và tôi thì… Thôi, tôi xin lỗi vì chúng tôi đã không được hòa nhã hơn.
Trong những trường hợp bình thường, Lauren chắc đã bác bỏ đề nghị của ông Philip. Nhưng đời cô đang bị đảo lộn hoàn toàn, và gánh nặng tài chánh làm cô kinh hoảng. Cô cảm thấy sửng sốt, bất ổn và hoang mang lạ thường. Cô chậm rãi nói:
– Được rồi, tôi sẽ làm việc ấy.
– Tốt lắm! – Philip nói ngay.
Ông nhắc mái điện thoại lên, quay số gọi cho Sinco, đề nghị gặp trưởng phòng nhân sự, rồi trao điện thoại cho Lauren để hẹn cuộc gặp mặt. Lauren thầm mong Sinco từ chối, nhưng cô đã thất vọng. Vì theo người cô đang nói chuyện, thì Sinco vừa trúng thầu một hợp đồng lớn, cần có ngay những thư ký có kinh nghiệm. Vì ông ta định làm việc muộn tối nay, ông đề nghị Lauren đến gặp ông liền.
Sau cùng, Philip đứng lên và đưa tay ra bắt tay cô.
– Cám ơn cô – Ông nói rất đơn giản. Rồi sau một lúc suy nghĩ, ông thêm – Khi cô điền vào đơn xin việc của Sinco, cô ghi địa chỉ nhà ở Missouri, nhưng cô cho họ số điện thoại này để họ có thể gọi cho cô ngay tại nhà chúng tôi.
Ông ta ghi số điện thoại trên cuốn sổ dày, xé ra một tờ và giải thích thêm:
– Các người giúp việc sẽ chỉ trả lời một tiếng đơn giản: “A lô”.
– Không! – Lauren nói rất nhanh – Tôi không muốn lạm dụng. Tôi… tôi thích ở trong một motel hơn.
– Tôi không trách cô đã có ý nghĩ như vậy – Ông ta nói, khiến Lauren cảm thấy mình khiếm nhã và thiếu duyên dáng – Nhưng tôi muốn đền bù lại cách đối xử của tôi trong lần thăm viếng trước.
Lauren đành chịu thua:
– Nhưng ông có hoàn toàn tin chắc rằng bà Whitworth sẽ không phản đối?
– Carol sẽ rất vui lòng.
Khi cánh cửa đóng lại sau lưng Lauren, Philip nhấc điện thoại lên và gọi đến văn phòng riêng của con trai, ngay ở bên kia hành lang.
– Carter – Ông nói – Ba nghĩ rằng chúng ta sắp đâm thủng được cái áo giáp của Nick Sinclair. Con còn nhớ Lauren Danner không…?