Sự lạc quan của Lauren kéo dài suốt những ngày nàng bận rộn sắp xếp hành lý và nở bừng lên trong niềm say sưa thấy trước vào sáng thứ năm, khi nàng vẫy tay từ giã cha và bà mẹ kế để trở lại Michigan.
Theo lời ông Philip Whitworth đã chỉ dẫn, nàng dễ dàng tìm ra khu gia cư tráng lệ ở Bloomfield Hills đêm ấy. Nàng hơi bối rối, tưởng chừng mình đã thực sự ở khu ấy rồi. Mọi nhà đều sáng trưng. Từng dãy nhà xây bằng đá và kính thẳng tắp sau những con đường trồng cây, đôi chỗ bị che khuất bởi phong cảnh được săn sóc cẩn thận; những ngôi nhà kiểu Tudors nằm san sát bên cạnh những ngôi nhà trụ xây màu trắng kiểu thuộc địa Georgia.
Vào lúc mười giờ đêm, nàng dừng xe trước cổng một khu gia cư kiểu Tây Ban Nha tuyệt đẹp. Người gác cổng bước ra và đến bên nàng nhìn qua cưa? sổ xe đã mở. Khi Lauren xưng tên, ông ta nói:
– Thưa cô, ông Philip Whitworth đã lái xe đến cách đây gần nửa giờ rồi.
Ông ta chỉ cho nàng lối đi riêng, kính cẩn đưa tay lên vành mũ chào và nói tiếp:
– Tôi biết bà là người chủ mới. Nếu cần tôi giúp việc gì, xin bà báo cho tôi hay.
Lauren quên cả mệt nhọc khi nàng dừng lại trước một cái sân xinh xắn, có cổng hình vòm cung để lộ con số 175. Philip đã hẹn sẽ gặp nàng tại đây và chỉ cho nàng biết xung quanh. Chiếc Cadillac của ông ta đã đậu ở lối vào dẫn tới nhà xe riêng.
– Sao, cô thấy thế nào? – Ông ta nói vào khoảng nửa giờ sau khi hai người đã đi một vòng xem căn hộ lộng lẫy.
– Tôi nghĩ, nó thật tuyệt vời – Lauren nói khi mang một trong số vali của nàng vào buồng ngủ, nơi bức tường lắp toàn kính giấu một tủ áo lớn bên trong. Nàng mở tủ và quay lại nhìn Philip.
– Tôi sẽ phải làm gì với những áo quần này? – Nàng hỏi.
Tủ ấy và các tủ khác nàng mở ra đều đầy ắp những đồ bộ và áo đầm bằng vải sợi, lụa và nhiêũ. Lauren nhận ra một vài nhãn hiệu thời trang nổi tiếng, và nhận thấy hầu hết đều nhận từ Paris. Phần lớn chúng còn trong bao và rõ ràng là chưa bao giờ mặc. Lauren bình luận:
– Bà cô của ông chắc là có khiếu thẫm mỹ rất trẻ trung khi chọn áo quần.
– Cô tôi là người thích mua sắm bật nhất – Philip giải thích cách hững hờ – Tôi sẽ gọi một tổ chức từ thiện nào đó và bảo họ đến mang hết đống này đi.
Lauren đưa tay lấy một cái áo hoa màu rượu vang đỏ xuống, và nhìn vào phiếu treo ở ống tay áo. Nàng thấy không những người đàn bà này có khiếu thẫm mỹ trẻ trung mà còn mặc cùng cỡ với nàng.
– Philip, ông có vui lòng để tôi mua lại một ít trong số áo quần này không?
Ông ta nhún vai:
– Cô hãy lấy cái nào cô thích, và cho hết số còn lại, như vậy cô giúp tôi khỏi bực mình.
Ông ta bắt đầu bước xuống tầng dưới, đến phòng khách. Lauren tắt hết đèn và đi theo ông:
– Nhưng đó là những quần áo rất đắt tiền…
– Tôi biết chúng rất đắt – Ông ta cắt ngang cách khó chịu – Tôi đã phải trả tiền mua chúng. Thôi, cô cứ lấy cái nào cô thích. Chúng là của cô.
Sau khi giúp nàng mang hết đồ ngoài xe vào, ông ta ra về.
– A này – Ông nói rồi dừng lại, tay để trên nắm cửa – Vợ tôi không biết tôi mua chỗ này cho cô tôi. Tôi không muốn Carol biết tôi tốn tiền mua sắm cho bà cô của tôi, nên tôi không bao giờ nói với bà ấy. Tôi nhận thức điều đó và mong cô cũng đừng nói cho bà ấy biết.
Lauren hứa:
– Không, dĩ nhiên là tôi không nói.
Sau khi ông ta đi khỏi, Lauren nhìn chung quanh căn hộ lộng lẫy bây giờ đã là của nàng, nàng ngắm lò sưởi bằng đá cẩm thạch, đồ cổ giá trị, đồ gỗ có nệm bọc lụa đẹp đẽ. Căn hộ đã được trang trí nội thất theo mẫu của một tạp chí. Nhớ lại những áo quần rực rỡ treo trong các tủ trên lầu như hiện ra rõ mồn một trong trí nàng, “Vợ tôi không biết tôi mua chỗ này cho bà cô tôi, tôi nhận thức rõ điều đó và mong cô cũng đừng… ”
Một nụ cười hiểu biết chầm chậm nở ra trên gương mặt của Lauren khi nàng nhìn lại căn phòng đẹp đẽ và lắc đầu ngỡ ngàng – Không phải là bà cô ông ấy – mà đó là nhân tình của ông! Một lúc nào đó trong quá khứ gần đây, Philip Whitworth hẳn phải có một cô nhân tình. Lauren nhún vai bất cần, đó không phải là việc của nàng.
Nàng bước tới điện thoại, thở dài buồn bã khi nghe âm thanh của nó. Điện thoại đang hoạt động tốt. Ngày mai là thứ sáu và Nick có lẽ sẽ gọi cho nàng.
Sáng sớm hôm sau, nàng ngồi nơi bàn trong bếp liệt kê các món thực phẩm cần mua. Ngoài các thứ cần thiết, nàng cần có hai món đặc biệt dành cho Nick khi anh đến: rượu vang Bourbon và rượu mạnh Grand Marnier. Nhặt cái ví lên, nàng nhìn vào điện thoại. Ý nghĩ chàng có thể sẽ không bao giờ gọi cho nàng trở lại trong trí của Lauren, nàng gạt qua một bên. Nick đã cần nàng rất mãnh liệt ở Harbor Springs, rõ ràng chàng rất thích làm điều đó. Nếu không phải vì gì khác nữa thì chỉ sự khao khát dục tình, chàng cũng phải đến tìm nàng.
Hai giờ sau, nàng mang về các món thực phẩm nàng đã mua. Nàng dùng thì giờ còn lại trong ngày để xếp dọn áo quần trong các tủ, ướm thử chúng, xếp riêng các thứ thích hợp và các thứ cần sửa lại. Nick đã không gọi cho nàng suốt ngày hôm đó, cho đến khi nàng đã lên giường ngủ, nhưng nàng tự an ủi với ý nghĩ là chắc chắn chàng sẽ gọi cho nàng vào ngày mai, thứ bảy.
Ngày hôm sau, nàng mở soạn các thùng đồ và lẩn quẩn bên máy điện thoại. Vào ngày Chúa nhật, nàng ngồi vào bàn giấy và lập dự toán chi tiêu giúp nàng có thể gửi về nhà càng nhiều tiền càng tốt. Cả Lenny và Melissa cũng được nàng giúp đỡ, nhưng mỗi người được nàng nghĩ đến là do tự nguyện, chứ nàng không có bổn phận phải tài trợ.
Món tiền thưởng mười ngàn đô la mà Philip đã hứa thật đáng ước ao. Nếu nàng tìm ra được tên của kẻ làm gián điệp ấy, hay biết được những gì thật sự có giá trị cho công ty của Philip Whitworth. Lauren hổ thẹn vì điều thứ hai. Nếu nàng cung cấp cho Philip tin tức mật, nàng sẽ chẳng tốt đẹp gì hơn tên gián điệp mà nàng đang cố lột mặt nạ.
Ngoài những món nợ của cha mẹ mà nàng phải trả, nàng còn các món chi tiêu về điện, nước, điện thoại, thực phẩm. Nàng còn phải trả tiền mua xe hơi, và bảo hiểm xe hơi. Gần như là cái danh sách nghĩa vụ cứ kéo dài không dứt.
Vào ngày thứ hai, Lauren thấy một thứ sợi màu xám bạc như màu mắt của Nick trong một cửa hiệu, nàng liền quyết định mua để đan một cái áo len mỏng. Nàng tự bảo, đó là quà Giáng sinh cho người anh trai khác mẹ, nhưng trong thâm tâm nàng biết nàng đan cho Nick.
Trong đêm Chúa nhật tiếp thoe, trong khi nàng soạn áo quần mà nàng sẽ mặc vào ngày đầu tiên đi làm việc, nàng đã tự nhủ, ngày mai chàng sẽ gọi đến – Chàng sẽ gọi về nơi làm việc mới của nàng để chúc nàng may mắn.