Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đâu Chỉ Mình Anh

Chương 11

Tác giả: Jane Green

“Tôi là Steven ở phòng Nhân sự. Chúng tôi muốn họp với anh. Anh có thể đến buổi họp lúc 6 giờ tối nay không?”

Khốn kiếp. Không. Sáu giờ tối nay Joe định đi thẳng đến nhà Josie và ở đó khoảng hai tiếng trước khi tham dự lễ khai mạc khách sạn với Alice.

“Thật ra thì sáu giờ tối nay không tiện cho tôi lắm. À, Steven này, tôi có thể hỏi là buổi họp về vấn đề gì được không?”

“Chúng tôi muốn thảo luận về cơ hội nghề nghiệp của anh. Năm giờ được chứ?”

Joe thở dài. Cơ hội nghề nghiệp. Như thế là thế quái nào nhỉ? Mà có về cái quái gì thì có vẻ như đây là một cuộc họp dài hơi. Dù sao thì anh cũng sẽ rời cuộc họp lúc sáu giờ. Sẽ ổn thôi.

“Được rồi. Năm giờ cũng được.”

“Hay lắm. Chúng tôi sẽ gặp anh trên tầng của chúng tôi lúc năm giờ.”

Joe gửi tin nhắn nội mạng sang máy tính của Josie, cẩn trọng không dùng ngôn từ khiêu khích sao cho lời nhắn mang tính chất công việc, trong trường hợp tin bị đọc lén. “Gặp phòng Nhân sự lúc năm giờ. Sáu giờ tham dự cuộc họp kế tiếp. Đợi ở đây nếu họp quá giờ.” Anh nhấc điện thoại gọi cho Alice và nói với cô rằng anh sẽ gặp cô ở khách sạn lúc 7:30.

Steven Webster ngồi quay lưng về phía cửa sổ. Jacqueline Asterly, Giám đốc phòng Nhân sự Châu u, ngồi bên trái anh. Phía đầu bàn là Richard Nilsson, chủ tịch Ngân hàng đầu tư, và giám đốc của Joe.

Joe đã chuẩn bị tư tưởng gặp Steven Webster, một người đàn ông mà anh có biết và mến mộ. Thực ra, chính Steven là người tuyển dụng anh vào công ty. Anh không chuẩn bị tinh thần gặp Jacqueline, hay giám đốc của anh. Có vẻ không hay rồi, và khi anh ngồi xuống, anh vẫn nhớ là hôm thứ sáu tuần trước, cánh cửa hơi lách cách khép lại khi anh và Josie làm tình với nhau trong phòng hội thảo lúc tối muộn.

Khi đó, họ đột nhiên dừng lại, nỗi sợ hãi ngay lập tức tiếm ngôi niềm say mê, nhưng ngay khi anh kéo quần lên và chạy ra cửa kiểm tra phòng giao dịch bên ngoài và hành lang, anh không thấy bất cứ ai ở đó.

“Khốn kiếp”, anh rít lên. “Em có nghĩ là có người nhìn thấy chúng mình rồi không?”

Mặt Josie trắng bệch. Cô không bao giờ muốn điều này xảy ra. Khốn kiếp. Tại sao cô lại chấp nhận rủi ra này cơ chứ?

“Không có ai ngoài đó,” Joe nói. “Có thể là gió thổi thôi.”

“Có thể,” Josie nói với niềm hy vọng tràn trề. “Hoặc có thể do chúng mình tưởng tượng thôi.”

Nhưng lúc này, khi nhìn nét mặt nghiêm trọng của mọi người, Joe thấy ớn lạnh. Có thể là họ không hề tưởng tượng gì hết.

“Joe, cảm ơn anh đã đến,” Steven nói. “Mời anh ngồi. Anh biết mọi người ở đây rồi chứ?” Joe gật đầu khi Steven chỉ cho anh chỗ ghế trống và mời anh uống cà phê, nhưng Joe từ chối.

“Anh có biết tại sao chúng tôi yêu cầu anh đến đây không?” Jacqueline nhướng người ra trước và nhìn thẳng vào mắt Joe.

Anh nhún vai. “Steven nói với tôi là vì cơ hội nghề nghiệp.”

“Anh Joe, việc này không đơn giản gì với chúng tôi,” cô nói. “Thực tế, đây là phần khó khăn nhất trong công việc của tôi, nhưng chúng tôi buộc phải quan tâm vì anh dan díu với đồng nhiệp, và tôi e là anh biết rõ quy tắc của việc này.”

Joe tức giận và trở nên phòng thủ trong cảm giác bẽ mặt. “Thực lòng mà nói, chị Jacqueline ạ, tôi nghĩ đây không phải vần đề của chị.”

“Tôi e đó là vấn đề của chúng tôi, Joe ạ, ” cô nhẹ nhàng nói. “Khi anh dán díu với đồng nghiệp, việc này sẽ dính líu tới tất cả những đồng nghiệp làm việc với anh, bao gồm những người có thể có hoặc không bắt gặp hai người trong phòng hội thảo.” Cô nhìn anh châm chọc và Joe ngoảnh mặt đi. Anh không thể nói gì hơn.

“Chúng tôi đã thảo luận nhiều khả năng khác nhau, và chúng tôi nhất trí là anh đáng giá đến mức chúng tôi không thể để anh ra đi. Hiển nhiên anh cũng biết, có lẽ hơn tất cả mọi người, về lý do tại sao chúng tôi đưa Josie Mitchell vào đội, và chúng tôi cũng rất miễn cưỡng nếu mất cô ấy.”

“Vậy thì cuộc họp này sẽ đi đến đâu?”

“Anh có biết Sam Barners không?”

“Hơi hơi thôi. Ông ta ở Mỹ phải không?”

“Bây giờ thì không. Ông ấy đã trở lại Luân Đôn để quản lý Tập đoàn Khách hàng đầu tư. Không cần giải thích chắc anh cũng biết là trong trường hợp bình thường, sự việc này có thể khiến anh bị đuổi việc ngay lập tức. Tuy nhiên, vì mức lợi nhuận anh mang về cho công ty và tầm quan trọng của anh với công ty, chúng tôi muốn đưa anh đến Mỹ với hợp đồng ba năm để thay thế ông ấy.”

Richard chọn thời điểm này để xen vào. “Joe ạ, mọi việc đã được cân nhắc rất kỹ lưỡng, tôi nghĩ đó là lời đề nghị tuyệt vời, chưa nói gì đến sự di chuyển thú vị dành cho anh, và công việc này rất phù hợp với anh. Chúng tôi biết anh làm được rất nhiều việc xuất sắc ở Châu u, và tôi cũng tiếc khi phải nhìn anh rời đội, nhưng chúng tôi muốn anh chuyển trọng tâm từ lĩnh vực ngân hàng sang thị trường tiền tệ. Chúng tôi muốn anh lãnh đạo Nhóm phụ trách khách hàng Châu Mỹ, mang cơ hội kinh doanh đến Châu Mỹ, bao gồm cả Nam Mỹ.”

“Không được.” Joe lắc đầu. “Tôi rất tiếc, nhưng cuộc sống của tôi ở đây. Tôi thực sự không hài lòng chút nào về quyết định này, chưa nói đến cảm giác bị xúc phạm trước cách làm của quý vị. Tôi thừa nhận điều quý vị nói về mối quan hệ trong công việc, và tôi cũng vui vẻ chấm dứt mối quan hệ với Josie Mitchell, nhưng chuyển đến Mỹ là việc tôi không thể chấp nhận được. Năm nay tôi mang về cho công ty mười chín triệu đô la, và tôi rất hài lòng với vị trí của mình. Tôi có thể mang về nhiều lợi nhuận hơn nữa, và tôi mong nuốn một cơ hội thứ hai.”

Joe nói với sự tự tin và cả quyết mà trong thâm tâm anh không hề cảm thấy, nhưng đó là cách duy nhất giúp anh che dấu cơn sốc và cảm giác nhục nhã. Dan díu là một chuyện nhưng bị bắt gặp thì nghiêm trọng hơn nhiều.

Tất nhiên, chuyển việc là phương án bất khả thi. Nhà anh ở đây, vợ anh, cuộc sống của anh cũng ở đây. Anh không có ý định chuyển đi đâu hết, và điều đáng tiếc duy nhất là có thể anh phải từ bỏ Josie. Hoặc là vậy, hoặc là phải cẩn trọng hơn nữa trong tương lai. Đó là sai lầm chết tiệt của anh, anh tự mắng nhiếc mình, Josie nói đúng, anh nghĩ sao chú, làm tình tại văn phòng à? Chắc chắn là họ bị phát hiện, và khi ngồi đây, anh không thể tin là anh có thể nhận thấy một chút xíu thú vị, dù là nhỏ nhất, của việc này.

Và quan trọng hơn nữa là anh phải nói với Alice như thế nào đây?

“Chúng tôi biết rõ về khoản lợi nhuận mà anh mang về cho công ty,” Richard nói chắc chắn. “Đây là lý do tại sao chúng tôi tin anh là người phù hợp đảm nhận vị trí của Simon Barners. Chúng tôi cần một người năng động và có động lực để giúp đội phát triển hơn nữa.”

“Ông Richard ạ, tôi đánh giá cao những gì ông nói, và tôi rất tự hào vì ông đã nghĩ như vậy. Tuy nhiên, tôi phải nói lại rằng tôi không hài lòng với việc phải chuyển công tác. Bên cạnh đó, điều quan trọng nhất, như ông thấy, là hiện tôi đang làm việc với hai công ty dược trong lục địa, và hai hợp đồng đó sẽ mang về thêm hai mươi triệu đô la nữa.”

“Chúng tôi biết, và chúng tôi rất hài lòng với các mối quan hệ mà anh đã thiết lập tại lục địa, và tôi cũng không cần phải nhắc lại một lần nữa vì đó chính xác là lý do khiến chúng tôi muốn cử anh đến Mỹ.”

Jacqueline cất giọng nhắc nhở và hách dịch. “Joe ạ. Tôi e rằng anh không còn lựa chọn nào khác.”

“À.” Joe dựa lưng vào ghế và thở hắt ra. Khốn nạn. Anh phải nói sao với Alice đây?

“Vui lòng cho tôi biết khung thời gian của quyết định mà có vẻ tôi không có quyền kiểm soát này?’

“Chúng tôi muốn anh dành các ngày còn lại trong tuần này để sắp xếp công việc. Chúng tôi biết anh còn rất nhiều việc phải quan tâm tới, nhưng chúng tôi muốn anh bắt đầu làm việc tại văn phòng ở Manhattan vào ngày chín tháng bảy.”

“Nhưng chỉ một tuần rưỡi nữa là đến ngày đó. Quý vị đang đùa tôi phải không?” Joe há hốc miệng.

“Tôi e là không.”

“Làm sao tôi có thể sắp xếp mọi việc trong vòng chưa đến hai tuần?”

“Phòng Nhân sự sẽ hỗ trợ anh. Chúng tôi biết anh …” Jacqueline húng hắng ho để kiềm chế sự ghê tởm trước việc này “… đã kết hôn. Công ty sẽ hỗ trợ tiền thuê khách sạn cho vợ chồng anh trong hai tháng – anh cũng biết khách sạn năm sao rồi đấy – và cuối tuần này chúng tôi sẽ cử người đến giúp vợ anh sắp xếp đồ đạc, tất nhiên là bao gồm việc đóng gói đồ. Chúng tôi nghĩ anh nên đưa vợ đi theo càng sớm càng tốt để tìm nhà mới. Gayle Messler là nhân viên nhà đất được chúng tôi lựa chọn, và cô ấy đang điện thoại của anh. Anh sẽ nhận thêm khoản trợ cấp xa xứ trong ba năm.” Jacqueline ngừng lại nhìn đồng hồ. “Tôi e là mọi người đang đợi tôi ở cuộc họp kế tiếp. Steven có thể trả lời các khúc mắc cảu anh, Joe ạ, cảm ơn anh đã đến và chúc anh may mắn.” Cô bắt tay Joe trong khi anh vẫn sững sờ ngồi im không thốt nên lời.

Richard cũng đứng lên. “Về nhà tôi sẽ gọi cho anh sau,” anh nói. “Lúc đó chúng ta sẽ bàn bạc thêm.” Và ông ta cũng mất hút phía sau cánh cửa.

Joe đi thang máy lên tầng làm việc của anh, vẫn chưa hết bàng hoàng, hai tay anh ôm một chồng giấy tờ mà Steven vừa đưa. Đó là bản miêu tả công việc, thông tin chi tiết về mức lương mới đã được tăng lên, mức trợ cấp tiền nhà hàng tháng, bảo hiểm y tế, rất nhiều lợi ích nho nhỏ khác và số điện thoại liên lạc của nhân viên nhà đất.

Anh thấy Josie ngồi bên bàn làm việc của cô, và khi anh ngồi xuống, một tin nhắn xuất hiện trên màn hình máy tính của anh. “Sẵn sàng chưa?”

“Có việc đột xuất. Phải về nhà. 5 phút nữa gặp tại quán cà phê.”

“Em không tin là có chuyện đó!” Josie giận điên lên. “Việc chúng ta làm liên quan quái gì đến họ cơ chứ? Tại sao họ dám chuyển chỗ làm của anh, tại sao họ dám không cho em liên quan đến việc này?”

Joe thở dài và đặt tay lên tay cô xoa dịu. “Josie à, như thế này tốt hơn nhiều. Anh đồng ý là việc này rất khó chịu, nhưng tốt hơn là không nên liên quan đến em. Anh phải đi, anh không có nhiều lựa chọn.”

Josie ngồi suy nghĩ một lúc. “Anh biết mà, anh biết là anh có một lựa chọn. Lúc nào anh cũng có thể tìm được việc khác.”

“Anh biết. Anh cũng nghĩ tới việc đó. Nhưng anh không muốn chứng minh năng lực của mình thêm một lần nào nữa. Ở đây anh có danh tiếng, và khoản hoa hồng hầu như lúc nào cũng được đảm bảo. Mặc dù trái đất này có tận thế đến nơi thì anh cũng không muốn rời bỏ đất nước, rời bỏ em, nhưng anh vẫn phải đi.”

Suốt một hồi lâu Josie không nói gì. Cô đang cố gắng hiểu rõ những gì Joe nói với cô, cố gắng không để lộ cảm xúc thật trên nét mặt. Cô những tưởng cô có thể đối mặt với chuyện này, rằng Joe chỉ là mối tình chóng vánh không nghĩa lý, nhưng giờ đây, khi ngồi trước mặt anh, khi biết rằng anh sắp rời xa, cô biết cô đã tự biến mình thành con ngốc từ rất lâu rồi.

Cô chưa bao giờ tính đến chuyện sẽ phải lòng anh. Chúa ơi, là một người hay chỉ trích cay độc, cô, chính cô biết rõ điều gì sẽ xảy ra khi cô dan díu với đàn ông có vợ, nhưng càng tiếp tục gặp anh, thì cô càng muốn dan díu với anh hơn.

Người duy nhất biết việc này, tính đến – cô nghĩ đến mà rùng mình – thứ sáu tuần trước, là Al. Và Al cũng cảnh báo cô suốt nhiều tháng liền, anh nói với cô rằng dan díu với đồng nghiệp là vô cùng nguy hiểm, huống hồ dan díu với đồng nghiệp đã có vợ.

“Việc này sẽ kết thúc trong nước mắt thôi,” Al nói đi nói lại như vậy nhiều lần kể từ khi cô tin tưởng tâm sự với anh. “Tôi thật không thích chuyện này chút nào.”

Vài tuần tiếp theo cô không nhắc đến Joe, và Al cũng không hỏi gì thêm. Tình bạn của họ không chấp nhận những mối quan hệ tình ái, lại càng không thể có chỗ cho mối quan hệ mà một trong hai người họ không tán thành.

Thêm vào đó, Josie biết rằng cô không muốn chuyện này kết thúc. Rằng càng gặp Joe, cô càng muốn gặp anh hơn. Rằng cô luôn nghĩ đến anh khi không ở bên anh, rằng mỗi khi anh buông chân xuống giường để trở về với vợ, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy đôi chút đau khổ.

Trên hết, Josie bắt đầu nghĩ đến Alice. Cô biết Joe không hạnh phúc gì, và một nửa trong cô thích thú với ảo vọng về một ngày anh sẽ rời bỏ Alice, sẽ chuyển đến nhà của Josie và hai người chung sống hạnh phúc suốt đời.

Cô cũng bắt đầu ghét Alice. Alice, người dường như ngay từ đầu đã đứng ngoài chuyện này, người không liên quan gì đến Josie. Vậy mà vài tháng qua, hình ảnh tưởng tượng về một Alice đáng ghét mỗi ngày một rõ nét hơn trong cô, ả phù thủy này đã ếm một lời nguyền lên Joe – lời nguyền khiến anh phải chạy thật nhanh về nhà.

Cô cẩn trọng không nói gì với Joe, và cô cũng ghét chính mình vì đã hớn hở trước viễn cảnh anh và Alice chia tay, vì đã có suy nghĩ xấu xa như vậy. Càng hiểu Joe, cô càng biết anh sẽ chán ngán và rời bỏ cô nếu một giây phút nào đó cô không còn là một thử thách với anh, hay cô tỏ ra đòi hỏi.

Và vì vậy, mặc dù đã si mê anh nhưng cô luôn tỏ ra không khuất phục và quyến rũ hết mức có thể. Dĩ nhiên là chuyện này cũng khó khăn, nhất là khi cô muốn gặp anh mọi lúc mọi nơi, và có đôi lúc cô không thể chiến thắng về thể xác – khi Joe muốn gặp cô, cô luôn luôn đồng ý – nhưng cô luôn chiến thắng trong việc kiềm chế cảm xúc và khiến anh không sao hiểu nổi cô. Cô luôn khiến Joe phải suy đoán, bởi cô biết đó là cách duy nhất giúp cô duy trì ngọn lửa đam mê trong anh.

Tính đến nay, phương pháp của cô rất hiệu quả. Và giờ thì anh ngồi đây, đối diện với cô, trong quán Ponti’s gần Nhà ga đường Liverpool, nói với cô rằng anh sẽ rời đến một đất nước khác và có thể cô không bao giờ gặp lại anh.

Trong đầu cô ngay tức khắc lóe lên hình ảnh về cuộc sống trước khi gặp Joe. Những bữa ăn nấu sẵn được hâm nóng trong lò vi sóng, những chai rượu mà cô phải ngồi uống một mình, cô sẽ nằm trên giường xem ti vi trước khi chìm sâu vào giấc ngủ với ý thức rõ ràng rằng ngày mai, ngày kia, và những tháng ngày dằng dặc sau đó cũng chỉ giống hệt như vậy thôi.

Không có gì để mong ngóng, không có gì để ước mơ, không có gì để hồ hởi chờ đợi hoặc lên kế hoạch, chỉ có sự đơn điệu của công việc, ăn và ngủ. Sự buồn tẻ này chỉ bị phá vỡ bởi một vài buổi tối đi chơi khá vui vẻ với Al, nhưng nói cho cùng cô cũng chẳng có gì để mong ngóng.

Joe mang đến cho cô điều gì đó để chờ đợi. Cô không bao giờ kịch đến mức bảo rằng Joe mang đến cho cô lý do để sống, nhưng rõ ràng anh đã khiến cuộc sống của cô thú vị hơn, đem lại cho cô những giờ phút ảo tưởng đầy màu sắc, chưa kể đến thực tế cũng ngập tràn sắc màu.

Al thường nói sẽ còn nhiều Joe khác nữa dành cho cô, có thể là những người còn độc thân, những người có thể ở bên cô lâu dài, nhưng Josie biết điều đó không đúng. Cô biết, bởi vì đã mười tám tháng trôi qua trước khi Joe đến, cô không có nổi chút đam mê dù là thoáng qua với bất kỳ người đàn ông nào.

Cô còn biết một điều khác nữa, đó là cho dù rất kho khăn khi phải nghe Joe sắp đi xa, dù cô rất sợ hãi trước sự ra đi của anh, dù cô yêu anh nhiều đến mấy, cô cũng sẽ không cho anh thấy cảm xúc thật của mình.

“Vậy là, khi nào anh sẽ đi?” cuối cùng cô cũng thốt nên lời, giọng nói toát lên sự thản nhiên giả tạo.

“Một tuần rưỡi. Họ cho anh nốt tuần sau để sắp xếp mọi thứ.” Joe lại thở dài, đưa tay lên cào tóc và nhướng người ra trước để nắm tay Josie. Anh nhìn các ngón tay của cô khi bàn tay hai người đan vào nhau, và ngón tay cái của anh nhẹ xoa bàn tay cô. “Josie à, anh sẽ nhớ em nhiều lắm,” anh thì thầm, đôi mắt anh vẫn dán chặt vào hai bàn tay họ.

Tim Josie nhói lên. Cô vẫn im lặng.

“Anh sẽ làm được gì khi không có em?” anh nói.

“Anh sẽ tìm một cô Josie khác,” cô vừa nói vừa mỉm cười để che giấu cảm xúc thật của mình.

“Josie! Sao em có thể nói vậy được?” Anh rụt tay lại trong cảm giác bị tổn thương thật sự, nhưng Josie chỉ nhún vai.

“Joe à, anh và em đều biết rõ việc này sẻ không kéo dài mãi. Vì Chúa, anh kết hôn rồi. Qủa là xuất sắc khi chúng mình xoay xở được đến tận bây giờ. Anh yêu vợ, và anh sẽ không bỏ cô ấy, và anh cần phải được ở bên cô ấy.” Ngay cả khi nói như vậy, cô cũng cầu mong Joe bác bỏ lời nói của cô, sẽ nói với cô rằng cô hoàn toàn sai lầm, rằng giờ đây anh nhận ra rằng anh yêu cô và anh sẽ bỏ vợ.

Nhưng chỉ có sự im lặng khi Joe nghe những gì Josie nói. “Anh vẫn sẽ nhớ em,” anh nói. “Mấy tháng qua quả thật, ừm, quá tuyệt vời. Thật sự là như vậy. Em rất tuyệt vời. Và em xứng đáng có một người thật đặc biệt, một người có thể chăm sóc em đầy đủ hơn.”

“Một người chưa kết hôn,” Josie nói, cô không thể kìm lại chút cay đắng trong giọng nói, vì điều anh vừa thốt ra tương đương với câu, “Kết thúc rồi. Anh không muốn em nữa.”

“Ừ,” Joe khẽ nói và bất ngờ trước sự thật là cô có vẻ bị tổn thương thật sự. “Một người chưa kết hôn. Tuy hơi sáo rỗng, nhưng em xứng đáng có được một người đàn ông tốt hơn anh. Giá như mình gặp nhau vài năm trước. Ước gì mình được ở bên nhau, nhưng bây giờ thì quá muộn. Có thể đây là điều tốt nhất có thể xảy đến. Có thể đây là cách Chúa nói với anh rằng anh phải tận tâm với cuộc hôn nhân của mình, rằng anh cần phải ngừng ngay việc tìm kiếm những cuộc tình vụng trộm để thỏa mãn bản thân.”

“Vậy giờ sao?”

“Ý em là sao?”

“Em có gặp lại anh trước khi đi không?”

Joe có vẻ bất ngờ. “Chúa ơi, tất nhiên rồi! Ý anh là bây giờ anh phải về nhà. Anh phải nói với Alice. Khốn kiếp, anh phải nói sao với Alice đây? Ôi Chúa ơi. Dù sao thì anh cũng sẽ ở nhà mấy ngày còn lại trong tuần, mình có thể ăn trưa hay gì đó?”

Ăn trưa. Anh thực sự không cần phải nói thêm gì nữa.

“Joe à.” Cô hít thở thật sâu và buồn bã mỉm cười. “Em nghĩ có lẽ tốt hơn là chúng mình nên nói tạm biệt ngay bây giờ. Anh còn rất nhiều việc phải làm, và em cũng phải làm việc, và sẽ dễ dàng hơn nếu mình thôi ngay chuyện giả vờ như thể sẽ có mộ cuộc vui cuối cùng trước khi anh đi. Đây là thời điểm thích hợp để nói lời chia tay.”

Họ với lấy đồ đạc và đi ra khỏi quán, cùng đứng lên vỉa hè vài phút, mỗi người đều đang cố gắng tìm cách tốt nhất để nói lời tạm biệt.

Cuối cùng, họ ngẩng mặt lên và bốn mắt gặp nhau, và trong một giây thôi, họ ôm nhau rất chặt.

“Cám ơn em,” Joe thì thầm vào tai Josie khi cô chớp mắt điên cuồng trên vai anh với nỗ lực ngăn nước mắt đừng rơi. “Em là người phụ nữ tuyệt vời. Anh sẽ rất nhớ em.”

“Anh đi đi.” Cô buông anh ra và nhìn xuống vỉa hè để anh không thấy đôi mắt cô đang nhòe lệ. “Bảo trọng anh nhé.” Tồi cô quay gót bước đi, một giọt nước mắt chầm chậm chạy xuống bên má trái.

Joe vẫn đứng nhìn theo Josie cho đến khi cô biến mất phía góc đường. Cuộc chia tay này không có thật. Cả buổi chiều nay không có gì là thật. Làm sao, anh lại có thể đứng đây, trong trung tâm thành phố, tại Luân Đôn, chuẩn bị về nhà ở Belgravia, và tuần tới cả thế giới của anh sẽ thay đổi?

Anh lấy điện thoại trong túi quần và cặp tai nghe vào ve áo khi tiến về phía ga xe điện ngầm. Có người bắt máy, và Joe hít thở thật sâu. “Chào em yêu. Tin vui em ạ, buổi họp bị hủy nên anh đang trên đường về nhà. À Ali này, có việc vợ chồng mình phải thảo luận với nhau khi anh về đến nhà. Ở nhà đợi anh nhé.”

“Sao co? Em không hiểu. Anh nói lại xem nào?”

Joe lại bắt đầu lại từ đầu. Simon Barners được chuyển đến Luân Đôn và họ phải tìm người thay thế, và Joe được đề nghị sang Mỹ để đảm nhận vị trí của ông ta.

“Nhưng như thế thì vớ vẩn quá,” Alice nói. “Họ không thể trông mong vợ chồng mình đóng gói đồ đạc và rời đi chỉ trong vòng chưa đầy hai tuần. Và tại sao sự việc xảy ra nhanh đến vậy chứ? Anh không có lựa chọn nào khác sao? Chẳng lẽ anh không từ chối được à?”

Jo không nói gì, trong anh trỗi lên cảm giác có lỗi và bực tức. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

“Joe à? Em không thể từ bỏ cuộc sống ở đây được. Ở Mỹ chúng ta không có nơi ăn chốn ở, và làm sao em có thể tự mình làm hết mọi việc được? Thật kỳ cục. Hơn nữa, em không muốn sống ở New York. Chúa ơi, Luân Đôn là đủ tồi tệ rồi, nhưng ít nhất ở đây em cũng có vài người bạn. Anh Joe à, em muốn anh từ chối. Em không muốn đi.”

“Anh không thể từ chối được. Anh đã đồng ý rồi. Và anh phải đi trong vòng chưa đến hai tuần. Em không cần phải đi cùng anh nếu em chưa gói ghém hết đồ đạc ở đây, và họ sẽ cử người đến giúp em chuyển đồ. Em không phải đi cùng nếu em chưa sẵn sàng.”

“Ôi, hay quá. Như thế thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn đấy. Và anh nói sao cơ, anh phải đi à? Có phải ý anh là anh đã đồng ý mà không nói gì với em? Cảm ơn, Joe, cảm ơn anh rất nhiều.” Alice bắt đầu gào lên trước khi hít vào một hơi thật sâu. “Hãy nói với họ là anh thay đổi quyết định rồi.”

Joe lắc đầu. Anh không biết phải giải thích sao cho cô hiểu rằng anh không thể thay đổi quyết định, anh không thể xoay chuyển được việc này. New York. Một ý tưởng nảy ra trong đầu anh. Một phương án. Một cách giúp Alice vui vẻ.

“Vợ chồng mình không nhất thiết phải sống ở Manhattan,” anh nói.

“Anh nói sao?”

“Họ dành cho anh khoản tiền trợ cấp thuê nhà rất lớn. Mình có thể mua một căn hộ ở Manhattan và một ngôi nhà ở thôn quê.” Anh thấy mắt Alice lóe lên niềm vui thích. “Có thể là Vermont, hay Connecticut. Mình có thể đến đó vào cuối tuần. Có thể là một ngôi nhà gần hồ hoặc bên bờ biển.”

Alice không nói gì trong hồi lâu. Connecticut. Miền quê. Niềm mơ ước của cô. “Không phải anh nói vậy chỉ để em đồng ý thôi chứ?”

“Alice, vợ yêu của anh, tất nhiên là không rồi.” Anh vòng tay ôm lấy người cô. “Em suy nghĩ về việc này nhé. Có thể đó là khởi đầu mới mẻ cho vợ chồng mình. Anh biết em không muốn sống ở Manhattan, nhưng em luôn muốn sống ở thôn quê, và chắc chắn chúng mình đủ sức mua một ngôi nhà như thế. Anh nghĩ ở đó vợ chồng mình sẽ rất hạnh phúc. Anh nghĩ ở đó em sẽ hạnh phúc.”

“Em không biết,” cô lầm bầm, trong đầu mường tượng ra một nông trại ở Vermont. “Có thể am cũng thử xem sao. Một sự khởi đầu mới mẻ. Có lẽ anh nói đúng.”

“Tất nhiên là anh nói đúng,” Joe nói và bỗng nhiên anh nghĩ có lẽ anh nói đúng thật. Có lẽ đây là điều họ cần, một sự khởi đầu mới mẻ ở một đất nước mới. Không dan díu nhăng nhít, không còn rối tung rối mù lên nữa. Lại có thời gian được yêu thương nhau. Anh tống khứ kỷ niệm về Josie ra khỏi tâm trí, và lần nay anh quyết tâm từ bỏ thói lăng nhăng của mình.

“Em yêu anh,” Alice nói, trong mắt cô tràn ngập hy vọng và hạnh phúc.

“Em yêu, anh biết mà. Anh cũng yêu em.” Anh vòng tay ôm cô rất chặt. Họ ôm nhau như vậy hồi lâu. Cảm giác về cô, mùi hương của cô quen thuộc quá. Anh hít thật sâu và hôn cổ cô, rồi anh cúi xuống thấy môi cô đang đợi môi anh.

Họ hôn nhau thật dịu dàng, rồi anh mỉm cười, xoa xoa tay lên lưng cô. “Mình đi ngủ đi em.”

Bình luận
720
× sticky