Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đâu Chỉ Mình Anh

Chương 23

Tác giả: Jane Green

Joe là người duy nhất trong nhà đang ngủ ngon. Alice thao thức và khóc lặng lẽ hết mức có thể, cô sợ sẽ mất Emily mãi mãi. Emily thao thức và nghiến hàm răng ken két trong cơn giận dữ tột độ, cô không thể tin trong sự việc xảy ra tối nay là thật, còn Harry nằm trên ghế sofa dưới nhà, anh suy nghĩ miên man về Alice.

Thi thoảng anh lại đứng dậy pha trà, vuốt ve Snoop, xem truyền hình lúc ba giờ sáng, nhưng giấc ngủ vẫn lẩn tránh anh suốt cả đêm dài.

Harry gần như không thể tin vào sự việc xảy ra tối qua. Anh không dám tin vào điều đó. Anh đi về phía giá sách và nhấc tấm hình của Alice lên, Alice của ngày xưa với mái tóc vàng óc ả và khuôn mặt được trang điểm hoàn hảo.

Harry mỉm cười. Giờ thì cô khác quá, và trước ngày hôm qua, anh đã biết mình yêu cô, nhưng anh vẫn hi vọng tình cảm đó sẽ sớm qua đi. Anh luôn nghĩ về Alice trong khi lẽ ra anh phải nghĩ về Emily, và mặc dù cho phép mình ôm ấp tình cảm đó nhưng anh vẫn chỉ nghĩ đó là tình cảm nhất thời, nhanh đến thì cũng nhanh đi.

Cho đến tối qua.

Cho tới khi họ hôn nhau. Cho tới khi Harry biết rõ cảm giác được ôm, được ngửi thấy mùi cô thể, được cảm nhận mái tóc cô bao phủ quanh các ngón tay anh.

7:30 sáng hôm sau, Harry nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang, và anh ngồi bật dậy hi vọng đó là Alice, hy vọng học sẽ có cơ hội nói về sự việc đã xảy ra, nhưng đó lại là Joe.

“Chào buổi sáng Harry. Anh làm gì trên ghế sofa vậy?”

“Không. Ghế sofa này không phải là bộ ghế êm ái nhất.”

“Tất nhiên là không êm ái đối với nam giới có thân hình như anh rồi. Chút nữa Alice sẽ xuống. Cô ấy sẽ pha cà phê trước khi tôi đưa hai người ra sân bay.”

“À. Hay. Tuyệt vời.”

Khi Alice xuống nhà, cô gần như không thể nhìn mặt Harry. Cô lẩm bẩm câu chào buổi sáng và mỉm cười với anh, nhưng cô không nhìn vào mắt anh, và cô tất bật trong bếp chuẩn bị bữa sáng.

Emily vẫn ở trên gác.

“Cô ấy có xuống không?” Alice thì thầm với Harry khi không có mặt Joe. Harry nhún vai.

“Vậy là anh vẫn chưa nói chuyện với cô ấy à?”

Harry lắc đầu. “Cô ấy không có nói chuyện với anh đâu.”

“Nhưng hai người cùng bay về nhà mà. Cô ấy sẽ phải nói chuyện với anh.”

“Em nghĩ vậy thôi, vậy rồi em xem. Em thế nào? Cô ấy có nói chuyện với em không?”

“Anh thật lòng xin lỗi.” Harry nói, anh đã xin lỗi vì đã khiến Alice đau đớn, vì đã làm tổn thương Emily, vì anh đã gây đống rắc rối này.

Alice thờ dài. “Không phải lỗi của anh. Chắc chắn là mọi chuyện sẽ êm xuôi thôi. Không sớm thì muộn.”

Emily xuống dưới nhà chỉ bởi vì họ phải đi. Alice ôm cô nhưng Emily đứng im, cô nhất quyết không vòng tay ôm Alice, và cô chỉ cúi đầu cho đến khi Alice buông cô ra.

“Tớ xin lỗi,” Alice thì thầm, và Emily đón nhận lời xin lỗi với cái gật đầu dửng dưng.

“Trông em mệt mỏi quá,” Joe lo lắng nói với Emily. “Em có chắc là em thấy bình thường không?”

“Em sẽ ổn thôi mà,” Emily nói và cố nở nụ cười với Joe. Harry và Alice bắt tay nhau, Alice giật nẩy mình khi da cô chạm vào da anh, giống như cơn điện giật vậy và cô vẫn không thể nhìn anh.

Họ ra tới chỗ để xe, chỉ có Emily, Harry, và Joe, trước đó, Alice đã lấy một tờ giấy trong ngăn kéo và viết cho Emily một bức thư dài, cô cố gắng viết hết trên giấy những lời mà tối qua nói ra đã không thích hợp.

Cô viết rất lâu. Cô nói với Emily rằng cô yêu bạn đến nhường nào, rằng tình bạn kéo dài ba mươi năm quan trọng nhiều so với một nụ hôn ba mươi giây, và rằng cô sẽ không thể sống tiếp cuộc sống bình thường nếu Emily không tha thứ cho cô.

Cô gấp và dán phong thư trước khi có cơ hội đổi ý, và đến khi Joe quay lại với ô tô vắng tanh, bức thư đã nằm gọn trong hộp thư chờ đến lúc được chuyển cho Emily.

Tính đến tháng Ba, cô đã viết mười bốn lá thư cho Emily. Ban đầu là thư xin lỗi, sau đó, cô cho rằng cô xin lỗi như vậy là đủ, vậy nên lúc này cô chuyển sang kể lan man không đầu không cuối về những việc cô đã làm và về những người mà cô đã gặp. Emily sẽ không bao giờ thừa nhận đều này, và cô cũng chưa sẵn sàng để tha thứ hay quên lãng, nhưng cô đã bắt đầu chờ đợi được nhận những lá thư của bạn, và mỗi lá thư đến là một chút nỗi đau trong cô tan đi.

Alice cũng gọi điện cho Emily, nhưng Emily sử dụng dịch vụ chặn số và không nghe điện nếu đó là điện thoại đường dài, vì vậy Alice phải để lại lời nhắn đầy lo lắng trên máy. Emily không bao giờ gọi lại.

Thông qua thư, Emily biết gần như mọi chuyện về cuộc sống của Alice. Alice thì không hay biết gì về cuộc sống của Emily. Cô không biết Emily và Harry đi cùng taxi từ sân bay về nhà chỉ vì như vậy sẽ rẻ hơn, và sau lời tạm biệt lấy lệ, họ không bao giờ gặp nhau nữa.

Alice không biết rằng Harry cũng cố gọi cho Emily để giải thích, để xin lỗi, để nói lời chia tay một cách đường hoàng, nhưng Emily không nghe điện thoại của anh, và cuối cùng anh không cố gọi cho cô nữa.

Emily tìm kiếm niềm an ủi ở Colin, cô cũng vội vã lên giường với anh ta nhanh hơn tốc độ mà Alice có lẽ sẽ khuyên cô, và mặc dù mối quan hệ đó không mang đến gì cho cô ngoài tình dục, nhưng Emily cho rằng, ít nhất nó cũng tạo cho cô cái gì khác để nghĩ đến hơn là sự phản bội mà cô nhận được từ bạn trai cũ và người bạn gái cũ thân nhất.

Ờ. Mà tình dục thì cũng rất tuyệt vời.

Trong khi đó, Harry vẫn có nhiều học viên nữ theo đuổi trong các lớp huấn luyện chó, nhưng Emily ngày xưa khiến anh quyết định không bao giờ dính líu với bất kỳ học viên nào nữa. Anh vẫn nghĩ về Alice, về nụ cười, tiếng cười của cô, nhưng anh biết rằng chẳng có nghĩa lý gì nữa, và anh cố gắng không nghĩ nhiều đến cô nữa. Nói cho cùng, cô cũng có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Hôn nhân hạnh phúc, tại Mỹ, và cô cũng nói với anh rằng việc đó chẳng có ý nghĩa gì.

Vậy anh còn chờ đợi gì nữa đây

Nhưng lúc này Alice không còn hạnh phúc như vậy. Joe không chơi quần vợt nữa – khi mà sức cám dỗ tiềm năng của Kay không còn là lựa chọn của anh – vậy nên anh thấy không còn lý do gì khiến anh phải xuất hiện ở Highfield.

Lần gần đây nhất anh về đó – cách đây ba tuần – là để gặp gỡ và thuê kiến trúc sư thiết kế biệt thự trong mơ của mình. Joe hào hứng cho Alice xem kế hoạch của anh – ngôi biệt thự bằng đá nguyên khối rộng bảy trăm năm mươi mét vuông với bể bơi, sân quần vợt và rạp chiếu phim dưới hầm.

Lố bịch. Alice thầm nghĩ. Anh ấy đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy? Cô thấy phát ớn khi nhìn vào bảng kế hoạch, và cô cầu nguyện định mệnh sẽ căn thiệp và ngăn cản anh chặt những hàng cây đáng yêu kia xuống và xây ngôi biệt thự khủng khiếp đó.

Khi Joe hầu như không về đây, Alice luôn tất bật với ngôi nhà. Cô tìm thấy một bức ảnh trong tờ báo địa phương cũ – Rachel Danbury đang ngồi ngoài hiên – và cô cố gắng trồng lại các loại cây giống hệt như trông ảnh, và cố gắng sửa sang ngoài hiên sao cho giống với ngày xưa. Cô bắt chước làm giàn dây leo vốn từng có bên hông nhà, một giàn dây leo giống hệt như bức ảnh, và một bên nhà cô trồng đậu tía, bên còn lại cô trồng cây ông lão. Đây là những loại cô mà cô biết chắc là Rachel Danbury rất thích, và càng làm việc miệt mài, cô càng cảm thấy lòng thanh thản.

Đôi lúc, khi Alice dừng tay nghỉ ngơi trên hiên nhà, cô có cảm giác như thể nhà văn đang nhìn cô và mỉm cười biết ơn vì có người chăm sóc ngôi nhà mà bà đã từng rất yêu quý.

“Tôi rất hân hạnh,” Alice thì thầm như vậy hơn một lần trong những khoảng khắc mà cô cảm giác mình đang được dõi theo. “Đó là điều tối thiểu mà tôi có thể làm.”

Cô nhớ Joe, nhưng cô hiểu anh rất bận bịu, mặc dù cô nghĩ thật xấu hổ khi từ bỏ quần vợt – có vẻ anh rất thích thú với môn thể thao này và có anh ở đây vào mỗi dịp cuối tuần cũng thú vị.

Vài ngày cuối tuần gần đây, Joe nói anh kẹt công việc nhưng thực ra anh đang tận hưởng cuộc sống độc thân trước đây của mình. Sau gần một năm ròng kiêng khem, Joe không còn thấy lý do khiến anh phải kiềm chế ham muốn nữa. Ngôi nhà chết tiệt kia là thứ duy nhất Alice say mê trong những ngày này, và Joe đã chán ngấy cô vợ ăn mặc không hợp thời trang và không còn quan tâm đến anh nữa.

Joe lại muốn có cảm giác thấy mình thật quyến rũ. Anh cần cảm giác hồi hộp và sự phấn khích mà Alice không thể nào mang đến cho anh nữa.

Sự phản bội đầu tiên của anh bắt đầu xảy ra tại Blue Fin. Anh đang ăn tối với bạn thì thấy một cô nàng tóc vàng khêu gợi đứng bên kia phòng nhìn anh chằm chằm. Anh cũng nhìn cô ta vài giây, rồi anh quay lại với người bạn cười hưởng ứng điều anh ta vừa nói, sau đó lại vội hướng mắt về cô ả tóc vàng đó. Cô ta vẫn nhìn anh. Và lần này cô ta mỉm cười.

Cô ta tên là Alison, họ đi ăn tối với nhau hai ngày sau đó, và một tiếng sau họ trở về căn hộ của cô ta để làm tình điên cuồng với nhau. Joe ra về với số điện thoại của cô ta và một nụ cười rạng rỡ trên môi. Trên đời có quá nhiều phụ nữ, mà thời gian thì quá ít ỏi. Anh sẽ không bao giờ gọi lại cho cô ta, tất nhiên là không, vì trên đời còn quá nhiều phụ nữ cho anh lựa chọn.

Lần dan díu thứ hai của anh với một cô nàng Brazil trẻ trung nóng bỏng tên là Carla. Cuộc tình kéo dài hai tuần, hai tuần làm tình sung sướng thâu đêm, cho đến khi Joe thấy cô ta muốn đòi hỏi nhiều hơn, và anh rút khỏi cuộc đời cô ta để đến với cô nàng tiếp theo.

Cuộc tình vụng trộm thứ ba của anh hơi khác một chút. Đó là ba giờ chiều ngày thứ sáu và lần đầu tiên trong quãng thời gian tưởng chừng nhiều năm liền, Joe sẵn sàng quay về ngôi nhà ở nông thôn và ngày cuối tuần. Anh chuẩn bị đóng gói đồ đạc thì một email mới xuất hiện trên màn hình máy tính.

Từ Josie Mitchell.

“Em đang ở New York,” anh đọc tin. “Em nghỉ làm ở Godfreys rồi, giờ em đang ở Deutsche. Khi nào đi uống cà phê với em nhé! Josie.”

Anh mỉm cười ngay lập tức. Đức Chúa linh thiêng. Josie đây. Đây mới là đàn bà đích thực. Anh đã không nghĩ đến Josie suốt nhiều tháng liền, nhưng nhìn thấy tên cô trên màn hình khiến mọi kỷ niệm cũ vội ùa về trong tâm trí anh, và Joe cười sung sướng khi nghĩ đến hình ảnh cô trên giường.

Anh trả lời. “Năm giờ chiều nay thì sao?” Ở một tiệm bánh mì tại Trung tâm tài chính thế giới. Hẹn gặp em.”

Joe ngồi trên ghế cạnh cửa sổ, nhấm nháp ly cà phê hương quả phỉ, mắt hướng về cửa sổ đợi cô đến. 5:10 và anh hy vọng là mình không phải đứng lên. Nói cho cùng, đáng ra anh phải quay về Highfield ngay lúc này.

Và rồi cáh cửa mở ra và anh thấy cô. Cô chải chuốt, hoàn hảo và lộng lẫy đúng như anh còn nhớ. Một nụ cười chầm chậm hé nở trên môi anhkhi anh đứng lên hôn cô.

Josie quay đầu để môi anh sượt qua má cô. “Chào anh, Joe. Đúng là một ngày tuyệt đẹp.”

Nếu bạn có mặt ở trung tâm tài chính Manhattan vào cuối ngày một buổi chiều thứ Ba nóng nực và bạn đi ngang qua cửa hàng bánh mì vào lúc sáu giờ tối, liếc mắt qua cửa kính dày, bạn sẽ dừng lại một giây và mỉm cười vì nhìn thấy hai con người chắc chắn sinh ra để dành cho nhau.

Rõ ràng trông Joe và Josie giống hệt đôi nam thanh nữ tú đang phải lòng nhau sâu đậm. Hai người họ ngồi dính lấy nhau trong góc phòng gần nửa giờ đồng hồ, và ban đầu không khí có vẻ kỳ cục và căng thẳng, nhưng giờ thì họ đã quen hơn, ve vãn nhau nhiều hơn, và Joe đang cảm thấy niềm phấn khích mà quá lâu rồi anh không có được.

Josie định bụng tỏ ra lạnh lùng. Cô định bụng cho Joe thấy thứ mà anh đã bỏ lỡ, đã bỏ lại sau lưng khi anh bước ra khỏi cuộc đời cô mà không hề gọi lại cho cô lấy một lần để xem cô sống ra sao.

Cô muốn mỉm cười, lạnh lùng hất tóc ra sau, để chặn đứng lời tán tỉnh của anh với sức quyến rũ có chừng mực, và có lẽ với một chút khinh khỉnh để giúp cô cảm thấy khá hơn.

Nhưng cô nhớ anh. Mãi đến khi gặp lại anh, cô mới nhận ra cô nhớ anh nhường nào. Giờ cô đang ngồi đây lắng nghe anh kể những câu chuyện vui về ngôi nhà đổ nát của anh ở nông thôn, nhìn đăm đăm vào đôi tay anh, những ngón tay sao mà thân thuộc với cô quá đỗi, đã khám phá từng milimet làn da cô, và bàn tay cô chỉ cách bàn tay anh vài centimet đang căng ra đau đớn vì không được vươn ra trước và chạm vào bàn tay anh.

Chết tiệt. Sự việc đáng ra không được như thế này. Một phần trong cô lắng nghe anh, mỉm cười đúng lúc, nhưng tâm trí cô đang trôi về căn hộ của mình tại Luân Đôn, trong phòng ngủ của cô, về những ngày cô nhìn anh trèo ra khỏi giường và kéo cô dậy đi tắm cùng anh trước khi anh trở về nhà với vợ.

Im lặng, và Joesie ngước mắt nhìn lên. Joe không nói nữa, anh đang đợi cô trả lời, nhưng cô không biết anh vừa nói gì, hay anh vừa hỏi cô điều gì.

“Vợ của anh ở quê,” cuối cùng anh cũng nói. “Anh phải đi chuyền tàu bảy giờ.”

Josie gật đầu. Cô không biết chắc mình nên nói gì, mặc dù tim cô đập nhanh hơn một chút trước từ “phải.”

Joe hít thở thật sâu. “Lúc này công việc của anh khá bận. Anh đang nghĩ đến việc không về quê…” Anh nhìn vào mắt Josie. “Anh nghĩ là có lẽ anh nên ở lại Manhattan cuối tuần này.”

Josie chỉ nhìn anh, nét mặt vô hồn che giấu đi sự giằng xé dữ dội bên trong cô.

Trên đời này có hai loại đàn ông có vợ mà không chung thủy. Một loại là người không hạnh phúc với hôn nhân, nhưng lại quá lười biếng hoặc quá sợ hãi đến mức không dám từ bỏ. Có thể là do họ đã có con cái, hoặc có thể chỉ đơn giản là họ hèn nhát, nhưng trong cả hai trường hợp này, họ đều có thể dễ dàng duy trì hôn nhân và dan díu với đàn bà khác,và một ngày nào đó biết đâu họ có thể gặp một người phụ nữ khiến họ cảm thấy cuồng nhiệt đến mức họ không thể tiếp tục trở về nhà với người vợ mà họ không còn yêu thương nữa.

Và loại đàn ông thứ hai nguy hiểm hơn nhiều. Họ là đàn ông đã có gia đình hạnh phúc. Họ yêu thương vợ, phụ thuộc vào vợ, nhưng lại thích thú với các quan hệ ngoài luồng. Họ là nhưng người đàn ông giống như Joe Chambers.

Josie nghĩ Joe thuộc loại đàn ông thứ nhất, nhưng các ả nhân tình lại không nghĩ thế, nếu thế thì đâu mới là điểm mấu chốt? Anh đang ở đây, đã gần một năm trôi qua kể từ lần cuối cùng cô gặp anh, và anh đang đề nghị dành ngày cuối tuần ở bên cô. Đúng vậy, anh ấy vẫn ở bên vợ, nhưng chắc chắn là không hạnh phúc, và rõ ràng sức cuốn hút giữa họ vẫn mãnh liệt như ngày nào. Và có lẽ Josie nói đúng. Suốt nhiều năm liền Joe đã rất hạnh phúc bên Alice, nhưng bây giờ thì cuộc hôn nhân của họ đang bị lung lay, và Joe đã chuyển từ loại đàn ông không chung thủy trong nhóm thứ hai sang nhóm thứ nhất. Như Josie từng hy vọng.

“Một mình?” Cuối cùng Josie cũng lên tiếng và nhướng mày.

Joe nhìn xuống mặt bàn, xuống bàn tay Josie đang đặt rất gần bàn tay anh, và anh trườn tay lên tay cô, ngón tay cái anh nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay cái của cô. Josie nhắm mắt trong một giây để thưởng thức cảm giác được anh chạm vào làn da, cô tự hỏi làm sao cô chịu đựng được khi không có anh bên cạnh chừng ấy thời gian, và khi mở mắt ra, cô thấy Joe mỉm cười.

“Chúng ta có thể ăn tối với nhau,” anh nói.”Gần nhà anh có quán ăn Ý ngon tuyệt vời.”

“Làm sao anh biết được là em vẫn chưa có kế hoạch gì cho tối nay?”

“Anh có biết đâu. Anh đang hy vọng đây.”

“Chỉ ăn tối thôi sao?” Josie biết đó sẽ không chỉ là một bữa tối, và không bao giờ chỉ là một bữa tối, nhưng lúc này ngón tay anh đang đan vào các ngón tay cô, và cô không có đủ sức mạnh để phản kháng.

“Để anh gọi cho vợ anh.” Joe nói chậm rãi và miễn cưỡng buông tay ra để lấy điện thoại di động. Anh đứng lên bước ra cửa, áp điện thoại vào tai và đi đi lại lại bên ngoài tiệm bánh.

“A lô?” Alice đang chìm đắm trong cuốn tiểu thuyết của Rachel Dambury khi tiếng chuông điên thoại reo, và giọng nói của cô hơi lơ đãng.

“Chào em yêu, anh đây.”

“Anh đang ở ga tàu à?”

“Không em yêu ạ. Có tin không hay đây. E rằng anh chàng khách hàng người Brasil mà có lần anh kể cho em nghe đấy, muốn làm xong vài việc cho buổi trình diễn ngoài đường phố cuối tuần này, và anh ta nhờ anh tối mai đưa đi xem vài địa điểm, vì vậy anh vẫn phải ở lại đây thôi.”

“Khách hàng nào người Brasil cơ anh?”

“Em à,” Joe giả bộ cười kể cả.”Anh nói với em rồi. Cuộc họp của anh hôm nay đấy thôi. Em chẳng bao giờ nhớ cái gì cả.”

Alice không phủ nhận điều đó. Càng ngày cô càng thấy khó giả vờ quan tâm đến công việc của Joe. Nhất là dạo gần đây, những câu chuyện về khách hàng, những buổi trình diễn và thị trường mới nổi dường như cứ lọt qua tai trái rồi bay khỏi tai phải của cô và mất hút. “Em xin lỗi.” Cô nhún vai.”Đúng là anh có kể với em rồi. Vậy là anh không về đây à?”

“Em yêu, như thế em có buồn không? Anh biết là đã hai tuần rồi anh chưa về, nhưng tuần này em sẽ lên với anh đúng không? Chúng ta phải dự buổi gây quỹ vào thứ Tư.”

“À, vâng.” Tức thật. Cô quên béng mất.

“Em sẽ ổn chứ?”

“Em không sao đâu.” Alice nói và tức giận vì anh lại làm cô thất vọng thêm lần nữa, nhưng cô cũng thở phào nhẹ nhõm vì anh sẽ không luẩn quẩn ở nhà vào ngày thứ Bảy rồi than vãn rên rỉ vì thấy chán ngán và nhất quyết đòi cô đi mua sắm ở Greenwich với anh, trong khi cô lại thích quanh quẩn trong nhà hoặc làm việc đoàn thể. “Chủ nhật anh cũng không về được à?” Alice đánh bạo nói.”Chỉ trong ngày thôi?”

“Có thể được.” Joe dỗ dành vợ. “Anh phải xem công việc thế nào. Cuối tuần này em có kế hoạch gì không?”

“Không có gì nhiều anh ạ.” Alice lơ đãng nói và muốn quay lại với cuốn sách.”Em đang đọc cuốn tiểu thuyết ủa Rachel Damburry và em không thể nào đặt sách xuống cho được, vì thế có thể cuối tuần này em không làm gì khác ngoài đọc sách.” Cô cười.

“Thế thì chắc em vui lắm khi anh không về,” Joe nói nhẹ nhõm cả người khi nghe thấy tiếng cười của vợ, cô không gây khó dễ gì cho anh.”Em có thể đọc sách và làm vườn đến khi nào em muốn.”

“Đúng vậy. Nhưng Joe à, anh cố về vào ngày Chủ nhật nhé. Anh là chồng em, thi thoảng em cũng muốn nhìn thấy mặt anh.”

“Em yêu, anh biết mà. Anh sẽ về. Anh hứa đấy. Giờ anh phải đi ngay đây, mai anh gọi lại cho em nhé. Yêu em.”

Alice mỉm cười.”Em yêu anh nhiều hơn.”

“Anh biết mà.” Joe nhấm nút tắt điện thoại và chậm rãi đi vào bên trong quán, Josie đang ngồi trong góc, hấp dẫn chết người.

Alice thở dài khi cô cúp máy. Cô yêu nơi này xiết bao, nhưng có nhiều lúc cô cảm thấy cô đơn, và bất chấp việc lần nào về ngôi nhà này, Joe cũng khiến cô điên lên – từ cách đây nhiều tháng anh bắt đầu khổ sở như cá bị bắt lên bờ khi phải rời thành phố – cô vẫn mong ngóng được có anh bầu bạn những ngày cuối tuần.

Nhưng ít nhất tuần này cô cũng có cuốn sách để đọc,và quả vậy, cô không thể rời mắt khỏi nó vì quá say mê từng trang giấy. Cuộn tròn người trên ghế sofa, cô lại nhấc cuốn sách lên và đắm chìm trong miến Highfield vốn đã biến mất từ lâu, một Highfield vốn là làng quê thực thụ, một cộng đồng các văn nghệ sĩ vào năm 1947.

Bình luận
720
× sticky