Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đâu Chỉ Mình Anh

Chương 5

Tác giả: Jane Green

“Thôi nào, kể cho tớ nghe tất cả mọi chuyện đi nào.” Alice nhoài người trên ghế, khum tay ôm vào cốc cappuchino trong khi Emily cố tháo sợi xích cột con Humphrey khỏi chân bàn cà phê.

“Từ từ đã nào,” Emily nói. “Humphrey!” Cô kéo chú chó săn đang miễn cưỡng quay trở lại bàn, biết rằng vào một ngày thứ Ba mùa xuân đầy nắng ấm tại đồi Primrose như hôm nay, chẳng mấy chốc nữa sẽ có một con chó khác lượn ngang cái bàn ở quán Ca cao này, và Humphrey – mới được cứu khỏi khu tạm nuôi động vật địa phương và chưa được huấn luyện đầy đủ – sẽ lao ra sủa ầm ĩ để chào bạn chó vừa đi qua.

“Vì Chúa, Humphrey!” Emily ôm chú chó lên đặt vào lòng. “Có người sẽ tưởng là mày chưa bao giờ nhìn thấy chó mất thôi.”

“Khóa huấn luyện chó ra sao rồi?”

Emily và Humphrey đăng ký tham gia chương trình Những việc chó cưng nên làm và không nên làm – khóa huấn luyện chó kéo dài một tiếng/buổi tại Hampstead Heath vào sáng Chủ nhật hàng

tuần, được trang bị một cái clicker(1) và một túi đầy thức ăn cho chó.

“Tuyệt lắm. Chừng nào bọn tớ còn yên vị trong phòng khách ở nhà tớ thì cu cậu còn là con chó được huấn luyện tốt nhất mà tớ từng có.”

“Cậu đã nuôi chó bao giờ đâu.”

“Chuẩn đấy. Khi ở nhà, cu cậu cũng ngồi khi tớ bảo ngồi, và cũng gần như thành thạo cả từ nằm xuống rồi. Cậu xem nhé.” Emily đặt Humphrey xuống lề đường và nghiêm nghị nói, “Ngồi. Humphrey, ngồi.” Humphrey nhìn cô rồi khịt mũi ngửi chân bàn. “Ôi, chết tiệt,” Emily thở dài. “Humphrey, mày đúng là hết thuốc chữa. Nếu không vì Harry thì tao cũng không hơi đâu mà đến lớp huấn luyện đấy làm gì.”

“À, phải đấy. Harry nữa. Vậy anh chàng huấn luyện chó quyến rũ ấy thế nào rồi?”

“Quyến rũ. Và đãng trí. Chắc đây là lý do khiến Humphrey không giỏi nghe theo mệnh lệnh. Tớ dành phần lớn thời gian trong lớp để ngắm đôi môi của Harry.”

“Chỉ đôi môi anh ta thôi á?”

“À, không hẳn, nhưng,” – cô nói chậm lại và liếc xéo Humphrey – “tớ không muốn làm Humphrey hư hỏng quá.”

“Vậy đã có chuyện gì chưa?” Alice đã nghe kể tất cả mọi điều về buổi học đầu tiên, rằng Harry liên tục chọn Emily và Humphrey làm thí dụ cho cả lớp, rằng Emily rất táo bạo ve vãn anh chàng và nhận được những ánh nhìn đắm đuối đến vài giây và một cuộc trò chuyện dài sau buổi học, trong đó chủ đề về chó nhanh chóng được bỏ qua để đi vào cuộc sống cá nhân của mỗi người.

Và rồi, tuần tiếp theo, Harry hỏi có ai muốn đi uống cà phê sau giờ học không, và trước tình cảnh hầu như cả lớp đều đi về từ trước khi anh hỏi, chỉ còn lại Emily và một người đàn ông lớn tuổi tên là Lionel, rõ ràng là anh rất muốn được tìm hiểu thêm về Emily.

(“Đáng ra tớ phải nuôi chó từ nhiều năm trước cơ,” Emily nói vậy sau buổi hẹn hò thứ ba của họ. “Thử nghĩ xem, nếu Humphrey và tớ gặp nhau mười năm trước thì chắc bây giờ tớ đã lấy chồng và có một bầy con kêu réo ầm ĩ quanh chân rồi.”)

“Đã có chuyện gì chưa á? Ý cậu là sao hả?” Emily hỏi.

“Vậy cậu nghĩ ý tớ là gì nào? Cậu ngủ với anh chàng chưa?”

“Tất nhiên là tớ chưa ngủ với anh ấy!” Emily hét lên với sự ghê tởm đầy nhạo báng nhưng ngay lập tức hạ giọng xuống khi những người có mặt trên đồi Primróe chợt dừng nghe điện thoại mà tò mò nhìn cô. “Anh ấy dễ thương lắm. Tớ không định làm hỏng cuộc hẹn hò này bằng việc nhảy lên giường với anh ấy đâu.”

“Vậy cậu đã làm gì rồi?”

“Ôm ấp hôn hít rất nhiều và chút chút tạo cảm giác ở phần trên.”

“Tạo cảm giác ở phần trên hay phần dưới?” Alice toét miệng cười, cô biết Emily là người duy nhất trên đời cô có thể hỏi câu hỏi ngốc nghếch trẻ con như thế.

“Tất nhiên là tạo cảm giác ở phần trên,” Emily nói. “Sẽ không có tiết mục tạo cảm giác ở phần dưới trước khi tớ tẩy lông chân đâu.”

“Cậu vẫn chưa tẩy lông chân à? Kinh quá đấy!”. Alice đều đặn đến tiệm tẩy lông chân sáu tuần một lần, và cô không hiểu tại sao Emily có thể để tới hàng tháng trời mới tẩy lông. “Sao phải phiền,” Emily luôn nói vậy, “trừ phi tớ đang làm chuyện ấy? Tất nhiên cậu phải tẩy lông vì anh chồng cậu luôn thích thú một cặp đùi thật nhẵn mịn, nhưng kẻ duy nhất tớ thường ngủ cùng là Humphrey, và thẳng thắn mà nói, theo quan điểm của Humphrey thì càng nhiều lông càng tốt, cu cậu sẽ càng gần gũi với tớ hơn.”

“Nhưng chắc tuần này tớ và anh ấy sẽ có một cuộc hẹn.”

“Vậy là sắp đến ngày nổ súng hả?”

“Tớ nghĩ chắc cũng sắp đến lúc tớ từ bỏ sự trinh trắng lần nữa rồi.”

Alice cười ồ lên.

“Với cậu thì ổn rồi,” Emily gắt gỏng. “Cậu nghĩ như thế là buồn cười bởi vì cậu có thể làm tình bất cứ khi nào cậu muốn. Tất cả những gì cậu cần làm là lăn lộn trên giường và kích thích bụng Joe.”

“Ừ, bởi vì không gì có thể làm chồng tớ có hứng bằng một cú húc mạnh vào bụng anh ấy.”

“Nghe nói lúc nào của quý của Joe cũng dựng đứng lên mà.” Emily chỉ nói đùa thôi, nhưng đó lại là câu nói hớ hênh, và trong một thoáng nó cứ lơ lửng rất khó chịu giữa bầu không khí im lặng vì nụ cười trên mặt Alice đã biến mất và sắc hồng trên má cô nhanh chóng mờ đi.

“Ý cậu là sao?” Alice lạnh lùng nói trong khi Emily thầm ước giá như cô có thể rút lại lời vừa nói, giá như cô chưa nói gì, mặc dù cô thật ra có biết thông tin gì đâu. Nhưng cô biết có những chủ đề nhất định mà cô phải tỏ ra thật tế nhị, và rõ ràng chứng cương dương của Joe là một trong số đó.

“Tớ nói đùa thôi mà,” Emily thẽ thọt. “Ý tớ là trước đây cậu vẫn nói là lúc nào Joe cũng sẵn sàng làm tình, tớ chỉ muốn nói vậy thôi.”

Cả hai đều biết điều đó không đúng, không đúng ở hiện tại, không còn đúng nữa. Lâu lắm rồi, khi họ mới kết hôn, chính xác là Alice có nói vậy. Tại sao một người đàn ông lại thèm khát được làm tình nhiều đến vậy? Cô hỏi Emily trong sửng sốt sau nhiều đêm Joe lăn lộn trên giường và làm tình tới lần thứ hai, lần thứ ba, thường là tới lần thứ tư với cô.

“Tớ không biết, nhưng nếu là cậu, tớ sẽ không băn khoăn về điều đó.” Emily rên rỉ vì ghen tị. “Cậu thật hạnh phúc khi tìm được anh ấy.”

Bây giờ, sau năm năm, trong suốt nhiều tháng trời, Joe hiếm khi đụng vào người Alice. Alice đã thử mọi cách. Cô chi không biết bao nhiêu tiền cho những bộ đồ lót ren khêu gợi của hàng La Perla, rồi đến các biện pháp cực đoan hơn và – cô ngượng chính cả người khi nhớ lại mình đã tuyệt vọng mức nào – thử mặc quần lọt khe làm bằng ni lông rẻ tiền và thậm chí cả đồ lót cách điệu từ trang phục dành cho hầu gái của Ann Summers(1)

Cô cũng thử nói những lời gợi tình với Joe, vừa nhẹ nhàng mơn trớn đùi anh vừa thì thầm vào tai anh những gì cô muốn làm với anh, và mặt cô đỏ lựng lên, rồi sau đó cô phải tự mình đối mặt với cảm giác bẽ bàng vì anh chẳng buồn động đậy mà tiếp tục giả vờ ngủ.

Thậm chí cô còn gọi điện cho Ty, trình bày rằng cô đang chuẩn bị tổ chức một buổi tiệc cho cô

bạn sắp kết hôn, sẽ rất vui nếu có vài đĩa phim khiêu dâm để xem, rồi cô hỏi anh xem có thể mua đĩa ở đâu, hay anh mua giúp cô được không? Kết quả là cô phải ngồi xem một mình, phải khốn khổ thủ dâm và chỉ ước giá như cô đã xách về một cái máy rung hôm đến Ann Summers mua đồ lót.

Joe nói chính áp lực công việc và tình trạng kiệt sức đã giết chết ham muốn tình dục của anh, còn những lý do khác quá kinh khủng đến mức Alice không dám nghĩ đến. Cô biết rằng đến một lúc nào đó tình trạng này sẽ kết thúc, vào một buổi tối nào đó anh sẽ trở về nhà cùng bó hoa hoặc đồ trang sức, anh sẽ hôn cô, vòng tay quanh người cô và nói một hợp đồng quan trọng mới được ký kết, rồi hai người sẽ lên giường và làm tình suốt đêm, và Alice cầu mong chồng cô sẽ trở về bên cô mãi mãi.

Alice nhìn Emily để đánh giá mức độ vô tội trong lời nhận xét của Emily, và cô bỏ qua cho bạn. Emily thà chết còn hơn làm bất cứ việc gì khiến Alice buồn lòng, và Alice hiểu rõ điều đó.

“Không sao đâu,” cuối cùng cô cũng lên tiếng sau một khoảng im lặng khó xử, và sắc hồng dần dần trở lại trên má cô. “Đừng lo. Thực tế là trong mấy tuần qua thằng nhỏ của anh ấy gần như lúc nào cũng dựng ngược lên. Thật dễ thương. Có lúc tớ phải phát hoảng lên khi thấy bọng mắt mình sưng húp thế này.”

Emily cười nhẹ nhõm trong khi Humphrey sủa ầm lên với một con chó Rhodesian đi ngang qua. “Tội nghiệp Humphrey. Cu cậu cần phải đi dạo một chút. Mình đưa nó đi dạo nhé?”

Ngay khi nghe đến từ “đi dạo”, Humphrey bèn nhảy chồm chồm lên như điên, và hai cô nàng vừa cười vang vừa tháo xích cho con chó rồi cùng nhau đi dạo.

Alice sải bước về phía trước, thích thú vì không phải trưng diện, vì khi ở bên Emily cô không phải đóng kịch, cô có thể mặc bộ quần áo cũ nhất, bình thường nhất và thoải mái nhất, cô được là chính mình. Vẫn quần jeans của Earl, nhưng hôm nay cô đi giày thể dục, mặc áo cộc tay hiệu Gap, cái mũ bóng chày vừa khít trên mái tóc cột đuôi ngựa. Cô có thể thực sự đi bộ trong trang phục này, có thể ngồi giạng hai chân ra, đặt khuỷu tay lên đầu gối, có thể chạy nhảy chơi đùa cùng Humphrey, ôm cu cậu lên nựng nịu mà không phải lo cu cậu sẽ làm bẩn – lạy Chúa – cái áo vest Chanel hoặc cái áo khoác lông cừu.

Họ đi lên đồi và cứ vài phút lại dừng lại để quan sát Humphrey thích chí chào mấy chú chó khác. Emily thì nói chuyện với chủ của chúng, kể về Humphrey, giải thích là cô đã đến khu tạm nuôi động vật địa phương với ý định nhận nuôi một con mèo nhưng rồi cô lại yêu mến Humphrey và cuối cùng quyết định nhận nuôi cu cậu, trong khi đó Alice quan sát mấy con chó với nụ cười tươi tắn và cho Humphrey chút thức ăn khi cu cậu chạy lại chỗ cô.

“Chúa ơi, tớ ghen tị với cậu quá,” Alice nói khi họ dừng lại trên đỉnh đồi xem mọi người thả diều. “Thật tuyệt vời khi được đến đây mỗi ngày cuối tuần và làm những việc này.”

“Cậu ghen tị với tớ á?” Emily cười ồ lên. “Alice, nhìn cậu đi. Cậu sống trong một ngôi nhà lộng lẫy kinh hồn tại Belgravia trong khi tớ phải chui rúc trong căn hộ nhỏ xíu chỉ có một phòng ngủ tại Camden. Cậu có chồng trong khi tớ vẫn độc thân một cách đáng thương và Người đàn ông Thực sự của đời tớ chỉ là Humphrey. Đấy là chưa nói đến thực tế là tớ chưa gặp ai có lối sống hào nhoáng bậc nhất như cậu, còn tớ thì khi nói đến một buổi tối tuyệt vời ở bên ngoài, tớ chỉ nghĩ được mỗi Marine Ices

chết tiệt ở Chalk Farm Road. Thêm nữa, cậu đã được xuất hiện trên Tatler, còn lần duy nhất tớ được lên báo là một dịp hiếm hoi khi họ đồng ý in bút danh của tớ. Làm sao cậu có thể ghen tị với tớ được?”

“Bởi vì cậu được tự do. Bất cứ khi nào có thể làm những việc cậu thích. Cậu có thể lên đồi Primrose hàng ngày nếu cậu thích, đưa Humphrey đi dạo, nói chuyện với mọi người, và đi tới bất cứ đâu cậu muốn.”

“Cậu thì không à?”

“Ừ. Tớ không thể.” Alice lắc đầu. “Tớ không thể nuôi Humphrey bởi vì phong cách sống của chúng tớ không tốt cho một con chó, con chó sẽ chịu thiệt thòi. Chúng tớ không có vườn, chúng tớ sống trong thành phố và chúng tớ luôn vắng nhà. Joe ghét động vật.”

“Tớ cũng nhớ là như vậy. Anh ấy ghét Molly và Paolo, nhỉ?”

“Chúa ơi, anh ấy căm ghét là đằng khác. Hai bé mèo tội nghiệp của tớ. Anh ấy vờ chịu đựng chúng cho đến khi cầu hôn tớ, và rồi tớ phải chọn hoặc anh ấy hoặc là hai con mèo.” Alice thở dài. “Ít nhất tớ cũng đã tìm cho chúng một gia đình tử tế. Ít nhiều điều đó cũng an ủi tớ phần nào.”

“Chẳng phải bọn mình luôn mồm tuyên bố là không nên tin tưởng một người đàn ông không thích động vật sao?”

“Đừng nhắc tớ làm gì,” Alice khịt mũi. “Không kể đến động vật, Joe cũng không bao giờ đi dạo thế này. Anh ấy không thấy được lợi ích của việc đi bộ. Thực lòng mà nói” – cô cười – “tớ nghĩ anh ấy bị dị ứng tuyệt đối đối với thiên nhiên.”

“Chúa ơi. Và cậu là cô gái từng nghĩ mình sẽ sống hết đời trong một túp lều tranh tại Costwolds cơ đấy. Chẳng phải cậu dự định sẽ nuôi ngựa và gà qué sao?”

“Ừ. Thế chẳng phải cậu cũng định kết hôn với một anh chàng triệu phú sao?”

“Ừ. Chết tiệt. Nếu cậu sống cuộc sống của tớ và tớ sống cuộc sống của cậu thì sao nhỉ?”

“Hay đấy. Cậu muốn đổi không?” Alice mỉm cười.

“Có, nếu tớ được giữ Harry lại cho mình.”

“Không. Nếu đổi thì cậu phải chung sống với Joe và tớ sẽ ở bên Harry.”

“Cậu chưa bao giờ gặp Harry, làm sao cậu biết được là cậu có mến anh ấy không?”

“Anh chàng huấn luyện chó để kiếm sống à? Tớ đem lòng yêu anh ấy rồi đấy. Anh ấy có thể tệ đến mức nào chứ?”

“Vậy tớ hỏi cậu một câu được không?” Emily im lặng và dừng lại nhìn Alice. “Vậy chính xác thì tại sao cậu lại đi kết hôn với Joe?”

Suốt mấy năm qua, chính Alice cũng luôn tự hỏi mình câu hỏi này. Khi anh trìu mến và tử tế, cô nghĩ cô biết tại sao mình kết hôn với anh, nhưng khi anh trở nên xa cách và sao nhãng, cô thực sự không hiểu vì đâu mình lấy người đàn ông này.

Ngay cả khi anh là một ông chồng hoàn hảo, Alice vẫn không thôi hoài nghi về cuộc sống của mình, bởi cô biết Emily hoàn toàn đúng, cô không có cuộc sống mà cô hằng mơ ước.

Vào một ngày đẹp trời, cô rất hạnh phúc. Cô thấy phong cách sống của vợ chồng cô rất thú vị

và vui vẻ, mặc dù đó chỉ là giả tạo (cô hiểu rõ điều này). Cô có thể trầm trồ tận hưởng những nhà hàng sang trọng, những con người đẹp đẽ, những ly cocktail và bánh trái bất tận. Cô có thể ngắm chồng mình mà nghĩ anh là người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời, cô rất hạnh phúc khi được ở bên anh.

Vào một ngày đẹp trời khác, cô cho rằng mơ mộng chỉ là mộng mơ mà thôi. Rằng nếu giấc mơ trở thành hiện thực thì nó sẽ không còn đẹp như giấc mơ nữa.

Rồi đến một ngày xấu trời, cô chỉ muốn bỏ đi thật xa. Cô tự hỏi liệu mình có thể sống một mình hay không, và ơn Chúa là cô vẫn chưa có con (lại nữa, đây là chú ý của Joe, Joe muốn hai người có ít nhất năm năm bên nhau để hưởng thụ hạnh phúc của cặp vợ chồng son, để họ có thể đến Ý, hay Tây Ban Nha, hay Pháp, hay bất cứ đâu họ muốn mà không phải lo lắng đến trách nhiệm với con cái).

Năm năm đã trôi qua, Alice đang chờ thời điểm thích hợp để đề cập đến chủ đề con cái, bởi vì ba mươi lăm tuổi là quá già so với mong muốn của cô về thời điểm được làm mẹ lần đầu tiên, và cô biết thời gian không ủng hộ cô.

Vào một ngày xấu trời khác, Alice nghĩ rằng cô chỉ cần đứng dậy ra đi, chỉ cần mang theo một va li đồ đạc, vài thứ cần thiết nhất và về một làng quê nào đó sống, tránh càng xa cái thế giới này càng tốt.

Vào những buổi tối Joe không có nhà hoặc có mà cũng như không, cô thường nằm trên giường mơ đến cảnh ly hôn. Cô không còn khóc như trước nữa, đơn giản là nằm trên giường suy nghĩ về một Alice khác, một Alice không giống như cái cúp vàng để trưng bày.

Khi Joe đưa cô đi chơi, đi ăn tại những nhà hàng sang nhất, hào phóng tặng cô đủ thứ quà cáp, âu yếm cô mỗi sáng và nói rằng cô rất đáng yêu, cô có cảm giác như mình vừa bước ra khỏi cuộc đời thực chán ngắt của mình để đắm chìm trong một bộ phim vậy.

Mọi thứ bỗng nhiên trở nên tuyệt vời đến mức cô từ bỏ Alice của ngày xưa sau lưng mà không hề liếc lại lấy một lần, cô không nghĩ mình cần Alice của ngày xưa nữa, không nghĩ mình là Alice của ngày xưa nữa.

“Joe yêu tớ.” Alice quay sang Emily, cố gắng bào chữa cho cuộc hôn nhân của mình. “Và tớ cũng yêu anh ấy.”

“Vậy là đủ?”

“Tớ không biết. Nhưng ngay lúc này thì tớ nghĩ vậy là đủ.”

Đôi lúc Emily biết mình phải rút lui, và rõ ràng đây là lúc cô nên làm vậy. Cô nhanh chóng chuyển chủ đề. “Không tin được là cậu sắp gặp Harry đấy! Tớ hồi hộp quá! Cậu nghĩ là chúng ta nên ăn tối ở đâu?”

“Cậu có thể vào thành phố tối thứ Bảy không? Chúng mình có thể đến nơi nào đó thật đặc biết?”

“Tất nhiên là chúng tớ sẽ vào thành phố, chỉ cần đồ ăn không quá đắt đỏ. Cậu biết đấy, huấn luyện viên đào tạo chó không phải là ông chủ ngân hàng đâu.”

“Tớ biết, tớ biết mà. Tất nhiên sẽ không đắt đâu. Để tớ suy nghĩ rồi thông báo cho cậu sau nhé.”

“Chào vợ yêu.” Joe gọi điện trong khi Alice đang cho xe nhích từng tí một trên phố Baker vì tắc

đường, bên ngoài có một đám đông người đi mua sắm đang vội vã lao từ Selfidges đến Marks & Spencer để nhanh tay chộp được đồ rẻ. “Em đang ở đâu vậy?”

“Em gần về tớ nhà rồi. Em vừa đi chơi với Emily và Humphrey.”

“Vui quá. Anh gọi điện để báo với em là cuộc hẹn tối nay bị hủy rồi. Eddie bị cúm. Em có muốn đi đâu không? Chỉ hai chúng mình thôi nhé?”

“Anh biết em thích gì nhất không? Em thích nhất là tối nay mình được ở nhà. Em sẽ làm món gì đó ngon ngon rồi mình đi ngủ sớm.”

“Nghe thật hoàn hảo,” Joe mỉm cười. “Anh không thích gì hơn là được đi ngủ sớm với vợ. Anh sẽ về nhà trước tám giờ. Anh yêu em.” “Anh yêu em nhất.”

“Em yêu anh nhất.” Alice mỉm cười.

“Ừ.”

Joe bật cười và đặt điện thoại xuống, rồi quay sang ngắm một cặp chân dài đang đi ngang qua văn phòng. Một phụ nữ cao ráo, khoảng ba mươi tuổi đang lướt đi ngay trước bàn làm việc của anh, mái tóc vàng búi cao, những đường cong khêu gợi lộ rõ trong bộ trang phục bó sát màu sô cô la. Cô ta là sự kết hợp tuyệt vời của nhục cảm và tự tin, và mặc dù không hề rời mắt khỏi khoảng không trước mặt cho đến khi biến mất sau cửa thang máy nhưng cô ta thừa biết rằng tất cả đám đàn ông ở tầng này đều đang ngẩn người ra ngắm mình.

“Ôi Chúa ơi.” Joe xoay tròn trên ghế và huýt sao một hơi dài và trầm. “Cô nàng là ai vậy nhỉ?”

Dave ngước mắt khỏi cái điện thoại vừa kịp lúc nhìn thấy lưng của cô nàng tóc vàng trước khi hai cánh cửa đóng lại. “Nữ tướng mới đấy. Josie Mitchell. Từng điều hành Risk Arb tại Goldmans, đến đây làm Giám đốc tác nghiệp của bộ phận Thị trường vốn cổ phần.”

“Đó là Josie Mitchell à? Chúa ơi, tớ lại hình dung ra một bà cô ăn mặc lôi thôi cơ. Cô nàng không giống nữ tướng mới tẹo nào, bạn hiền ơi. Cậu có nhìn thấy cặp giò đó không? Cô nàng phải là hot girl mới của văn phòng mới đúng.”

Dave ngước mắt lên trần nhà. “Ý cậu muốn nói là hot girl của Joe Chamber chứ gì. Joe, cẩn thận đấy. Cô ta không phải hạng tóc vàng hoe lẳng lơ đâu. Cậu phải cẩn thận với cô ta. Cậu biết mức thưởng của Goldmans năm ngoái rồi đấy, vì vậy cậu cũng phải biết là chúng ta phải trả một khoản tiền rất lớn để kéo cô ta về đây.”

“Biết đâu cô ta nghe nói là cánh đàn ông trong Godfrey Hamilton Saltz có đẳng cấp cao hơn thì sao.”

Dave khịt mũi cười. “Cô ta không phải hạng lăng nhăng để cậu dùng xong rồi bỏ đi đâu. Tớ chỉ nói vậy thôi. Hãy cẩn thận.”

“Cẩn thận á? Đấy là tên đệm của tớ đấy. Dù sao thì tớ cũng không có ý định chơi bời với cô ta. Tớ đã rửa tay gác kiếm, chưa nói đến chuyện tớ đã lập gia đình. Việc này khiến tớ nhớ đến” – Joe xem đồng hồ rồi nhấc điện thoại lên – “tớ phải gọi đến dịch vụ du lịch trước khi về.” Anh bấm số và ngồi xuống ghế.

“Jakie à? Chào bé cưng, anh Joe đây. Em đặt cho anh một phòng tại Lygon Arms chưa? Rồi à?

Ái chà, hay quá, em quả là một người phụ nữ phi thường, có ai nói với em như vậy chưa nhỉ?”

“Gì vậy anh?” Alice nhìn chiếc phong bì màu trắng mà Joe vừa đặt xuống gối của cô. Hai người vừa ăn salad thịt cừu bạc hà và món tabbouleh(1) với quả mâm xôi tươi mọng và kem vani tự làm. Hết một chai Bordeaux 1990, mỗi người uống thêm hai ly espresso. Họ cởi quần áo trong phòng thay đồ riêng và gặp lại nhau trên giường, Joe nở nụ cười lên-giường-thôi và dang tay ra để cô lọt thỏm trong vòng tay mình.

Lúc này Joe đang nằm đọc Thời báo tài chính còn Alice nằm bên đọc quyển tiểu thuyết mới mà người ta đang bàn tán xôn xao.

“Em mở ra đi.” Joe đặt báo xuống và mỉm cười quan sát vợ.

Alice xé phong bì, lấy ra một tờ quảng cáo về khách sạn Lygon Arms và một bản fax xác nhận đã đặt phòng cho hai người tại Charles I vào thứ Sáu, ngày 15 tháng Tư và thứ Bảy, ngày 16 tháng Tư. Hai ngày cuối tuần sắp tới.

“Cái này để làm gì vậy anh?” Cô mỉm cười.

“Để chúng mình có một kỳ nghỉ cuối tuần thật lãng mạn ở đâu đó xa xa. Anh nghĩ em có thể thoát khỏi cuộc sống náo nhiệt ở Luân Đôn, và anh biết em rất yêu thôn quê, vì vậy anh nghĩ anh sẽ làm em ngạc nhiên.”

“Ôi, dễ thương quá.” Alice mỉm cười và quay sang hôn anh. “Đúng là một bất ngờ dễ thương, rất dễ thương. Em không thể chờ được nữa. Ôi không!” Cô rên rỉ khi nhớ ra đã có hẹn ăn tối với Emily và Harry vào thứ Bảy này. “Vậy em phải làm thế nào vào tối thứ Bảy? Em hẹn với Emily và Harry mất rồi.”

“Hủy hẹn với họ vậy,” Joe nói. “Chắc họ không phiền đâu.”

“Nhưng lúc nào em cũng hủy hẹn với Emily,” Alice nói, “Cô ấy đang rất phấn khích, và dù sao thì em cũng muốn gặp Harry. Chúng mình đổi lịch đặt phòng anh nhé? Tuần sau nữa đi được không anh?”

“Không thể được. Anh sắp xếp mọi việc rồi và anh sẽ không thay đổi đâu.” Joe khoanh tay lại. “Nghe anh này, Emily sẽ hiểu thôi.”

“Không. Lúc nào cô ấy cũng phải hiểu này hiểu nọ và em đã hứa với cô ấy là em sẽ không thất hứa nữa rồi. Chúng mình không đi được đâu anh.”

“Alice này, em vô lý quá đi. Nếu bây giờ hủy lịch thì anh vẫn phải trả tiền phòng, thật điên rồ. Anh sẽ không hủy đâu.”

“Được rồi. Vậy mình đưa họ đi cùng anh nhé.”

“Và ai sẽ trả tiền?”

“Anh chứ ai. Coi như đây là quà mừng sinh nhật em.”

“Tận tháng Năm mới là sinh nhật em.”

“Em biết chứ. Coi như là món quà sớm vậy.”

“Alice à, mục đích của kỳ nghỉ cuối tuần này là để chúng mình có thời gian ở bên nhau.”

“Nhưng anh mến Emily, và dù sao thì chẳng phải chúng mình luôn vui hơn khi ở bên bạn bè à?” Điều này không hoàn toàn đúng trong trường hợp của Alice, nhưng cô biết Joe luôn vui vẻ hơn khi ở giữa đám đông, và thế là xong, Joe nhún vai đồng tình.

“Thôi đành vậy,” anh nói và nhận thấy câu nói đó khiến cô hạnh phúc đến nhường nào. “Ngày mai em gọi cho cô ấy đi.”

“Em hy vọng họ sẽ đi cùng mình,” Alice vui vẻ nói. “Họ chưa ngủ với nhau bao giờ. Có thể sẽ hơi bất tiện một chút.”

“Họ vẫn chưa ngủ với nhau à? Ái chà, chắc chắn đây là cơ hội vàng cho họ đây. Cô ấy phải trả tiền cho anh mới được, không còn cách nào khác đâu đấy.” Joe gấp báo lại và với tay tắt đèn ngủ cạnh giường.

Bình luận