Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nếu Đời Anh Vắng Em

Chương 17: Nỗi khát khai người ấy

Tác giả: Guillaume Musso

Mỗi người trong chúng ta đều có trong tim một ngăn trống rỗng; tôi đã xây tường bưng kín nó, nhưng nó vẫn không biến mất.

Gustave FLAUBERT

– Đồ khốn kiếp!

Sôi sục bởi cơn tức giận, Martin khó khăn lắm mới theo được chiếc mô tô của Archibald. Ở Paris, anh có đèn hiệu và bộ đàm để báo hiệu cho đồng nghiệp, song ở đây anh cảm thấy mình đơn độc và trắng tay.

Được chế tạo từ nhôm, crôm và thép, chiếc xe đua len lỏi giữa biển ô tô. Phía bên kia đường, xe cộ chạy ì ạch, đuôi bám đuôi, nhưng bên này đường, hướng vào thành phố, giao thông suôn sẻ hơn và Archibald tuân thủ biển báo hạn chế tốc độ. Hắn không muốn bị cảnh sát tuần tra hoặc cảnh sát thuộc Đội Kiểm soát Đường cao tốc California phát hiện, cũng chẳng muốn đe dọa tính mạng con gái hắn khi cô không hề đội mũ bảo hiểm.

Martin vẫn không biết phải hiểu cảnh tượng anh vừa chứng kiến như thế nào. Đây có phải là lần đầu tiên Gabrielle và Archibald gặp nhau? Cô gái có biết sự thật về cha mình không?

Đi hết cầu, chiếc xe băng qua khu rừng Presidio rồi tiếp tục chạy dọc bến tàu. Mặt trời sắp lặn ánh lên những tia sáng rực rỡ trên bầu trời khiến khách du lịch chụp ảnh lia lịa để làm thiệp, nhưng với Martin, hoàng hôn xuống khiến việc bám theo chiếc mô tô càng trở nên khó khăn hơn.

Trên ngọn đồi Russian Hill, anh đã để mất bóng dáng vạm vỡ, cơ bắp của chiếc Yamaha rồi lại bắt thấy nó rõ hơn, sau đó vài phút, ở lối vào khu phố người Ý.

Lúc này, chiếc xe bốn thì đã chạy tới Embarcadero, con đường xương sống chạy dọc theo bờ biển. Khu công nghiệp cũ này đã biến đổi ngoạn mục kể từ sau vụ động đất năm 1989. Khu kho cảng đã biến thành một đại lộ trồng toàn cọ dọc hai bên và uốn lượn theo bờ biển suốt mười cây số, khiến những người thích đi xe đạp và trượt patin đều vô cùng thích thú.

Archibald đi qua cả bến phà cuối cùng, nơi có ngọn tháp cao 70 mét, bốn phía đều gắn đồng hồ, nó đã đứng vững sau mọi trận động đất. Những cửa vòm bằng gạch và sàn lát đá hoa cương khiến cho tòa nhà mang vẻ quyến rũ rất Tây Ban Nha. Ngỡ như đang ở Miami, Lisbonne hay Séville…

Rồi chiếc xe phóng lên một con đê thoai thoải kéo dài tới sát Thái Bình Dương, nối với lối vào một nhà hàng sang trọng nằm trên mặt biển, nơi dành cho tầng lớp thượng lưu.

Bị bất ngờ, Martin dừng xe khựng lại và vội vàng tấp vào chỗ đậu xe buýt, trong khi đó, nhân viên nhà hàng đang dắt chiếc mô tô của Archibald tới bãi đậu và người quản lý nhà hàng dẫn hắn vào một bàn trống trên sân thượng.

° ° °

Đêm đã xuống.

Những tòa nhà chọc trời trong khu thương mại lấp lánh trong bóng đêm. Xa xa, trên đồi Telegraph Hill, tòa tháp Coit Tower rực lên trong bóng tối trông như một thanh kiếm trấn thủ. Ánh lửa từ chiếc Zippo lóe lên rọi sáng khoang xe trong chốc lát và Martin tranh thủ rít một hơi thuốc dài.

Lại tiếp tục chờ đợi.

Lại tiếp tục chĩa ống nhòm vào Archibald, và tự hỏi không biết giờ có phải là lúc thích hợp để can thiệp hay không.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi. Hắn không còn là tên trộm thiện xảo khiến anh mê mải nữa, bây giờ hắn là cha của Gabrielle và là người tình của Valentine.

Người đàn ông đang yêu này sao mà giống anh đến thế…

° ° °

Mình làm gì ở đây thế này?

Gabrielle nhìn mình trong gương. Vừa đặt chân vào nhà hàng, cô đã đi ngay vào khu vệ sinh. Cô cần có vài phút để suy ngẫm và tự trấn tĩnh lại. Hấp lực lạ kỳ nào đã đẩy cô đi theo người đàn ông này?Sao cô có thể bốc đồng như vậy được?

Tâm trí vẫn còn để tận đâu, cô máy móc rửa tay và vội vàng sửa lại tóc, ân hận vì đã ăn mặc quá tuềnh toàng so với một nơi sang trọng như thế này.

Dạo này cô cảm thấy không thoải mái và cũng chẳng cố làm cho mình cảm thấy ngược lại. Cô làm việc rất nhiều, thường xuyên đi chơi đêm và ngủ rất ít. Cô cũng vẫn tham gia công việc tình nguyện viên ở Những đôi cánh giấc mơ, tổ chức nhân đạo do mẹ cô thành lập, và cô chưa bao giờ ngừng cộng tác với đội cứu hỏa: mỗi lần có đám cháy xảy ra trong vịnh, cô đều lái một trong những chiếc Canadair độn cơ tua bin tới lấy nước từ các ao hồ quanh đó.

Một cuộc sống đầy bận rộn và luôn hướng về người khác. Một cuộc sống mà cô luôn cố hướng đến những ý nghĩa tích cực. Một cuộc sống mà cô muốn tự hào về nó. Thế nhưng, sự tất tả này chỉ là một cuộc trốn chạy bằng cách cứ tiến lên phía trước, cố tình làm cho mình quay cuồng với công việc, giống như một con bướm đêm cứ bướng bỉnh không bao giờ ngừng vỗ cánh, bất chấp sự mệt nhoài, bất chấp thân mình bị thiêu đốt. Không bao giờ dành thời gian để tự thú một điều mà cô thừa biết: cô đang cần một chiếc la bàn chỉ đường cho cô, một vòng tay ôm choàng lấy cô và những nắm đấm để bảo vệ cô.

Cô rút ra lọ thuốc chuốt mi lúc nào cũng mang theo người. Dùng đầu chải thấm đẫm thuốc, cô khéo léo chải lên những sợi mi khiến chúng dài ra và cong hơn.

Trang điểm, lúc nào cũng vậy. Không phải dể làm cho mình đẹp hơn, mà cốt để giấu mình.

Một giọt nước mắt lạc trên má, cô máy móc dùng tay lau vội trước khi quay trở lại chỗ Archibald trên sân thượng.

° ° °

Martin chỉnh bánh răng nhỏ nằm giữa hai chân ống nhòm để điều chỉnh điểm nhìn.

Nằm giữa trời và biển, sân thượng có mái che của nhà hàng mở ra tầm nhìn toàn cảnh và tạo cho khách hàng ảo giác như đang dùng bữa tối trên mặt nước. Sang trọng và nhã nhặn, cách trang trí ở đây nhấn vào sự tinh tế: những bó hoa lan cao quý rất hợp với tông màu be và trắng, những chiếc ghế bành phủ ga và ánh sáng dìu dịu tạo cho nơi này một không khí rất ấm cúng.

Martin dập điếu thuốc đúng lúc Gabrielle đến ngồi cạnh Archibald.

Lúc đó, trái tim anh em lại, tâm trí rối bời và bị giằng xé bởi những ước muốn trái ngược nhau.

Ước mong được chứng tỏ rằng anh có khả năng bắt được Archibald.

Song cũng ước mong có thể biết nhiều hơn về hắn.

Ước mong được yêu thương Gabrielle bởi cô rõ ràng là nửa còn lại của đời anh.

Song cũng ước mong trả lại cnỗi đau đớn cô từng gây cho anh.

Vì đôi khi, tri kỷ cũng có thể là người khiến tâm hồn ta bị đọa đày.

° ° °

Thấy Gabrielle rùng mình, Archibald ra hiệu cho phục vụ bàn để anh ta đến tăng nhiệt độ lò sưởi bàn.

Cô cảm ơn hắn bằng nụ cười gượng gạo. Mặc dù bầu không khí nơi đây rất ấm cúng song cô vẫn không thể nào thư giãn nổi vì quá rối trí. Để che giấu vẻ lúng túng của mình, chính cô chủ động bắt chuyện:

– Ông có vẻ biết nhiều về máy bay ghê.

– Tôi đã từng lái vài chiếc, Archibald thừa nhận.

– Cả thủy phi cơ?

Hắn gật đầu xác nhận và rót cho cô một ly vang trắng đã gọi sẵn.

– Tôi vẫn chưa hiểu ông đang làm gì, cô hỏi tiếp. Ông bảo tôi là ông làm việc trong lĩnh vực… nghệ thuật, đúng không?

– Nói cho đúng thì tôi ăn trộm tranh.

Cô mỉm cười, cứ nghĩ rằng hắn đang nói đùa, nhưng hắn không hề thay đổi nét mặt.

– Đó thực sự là nghề của ông sao? Trộm tranh?

– Phải, hắn thú nhận không hề đùa cợt.

– Nhưng ông lấy trộm của ai?

– Ôi! Của tất cả: các bảo tàng, các tỷ phú, các ông hoàng, bà chúa…

Trên chiếc xe đẩy gần chỗ họ ngồi, người phục vụ bàn đặt xuống một khay bằng bạc trên đó bày rất nhiều thức khai vị đựng trong những bầu thủy tinh nhỏ: hàu lạnh phủ trứng cá muối, xa lát ốc trộn quả sơ ri, tôm nướng bơ lạc, thịt tôm hùm và đùi ếch trộn hạt dẻ cười…

Vừa tò mò vừa dè dặt, họ bắt đầu nếm thử mùi vị đặc biệt của những món ăn đặc sản này. Rồi từ từ, bầu không khí dần trở nên sôi nổi hơn. Archibald trêu đùa, Gabrielle thư giãn hơn, hắn rót thêm rượu cho cô, cô trở nên vui vẻ đến mức cất tiếng cười. Trong khi cô buông xuôi mình để giọng nói đầy sự bao bọc của hắn cuốn đi, hắn không hề rời mắt khỏi cô. Dưới ánh nến, hắn nhận thấy những nếp nhăn mệt mỏi bắt đầu hiện lên quanh mắt cô, nhưng như có phép lạ, chúng chợt mờ đi và ánh mắt cô lại trở nên rực rỡ. Cô thật giống Valentine. Cùng một cách nghiêng đầu sang bên khi cười, cùng điệu bộ máy móc cuốn vài lọn tóc quanh ngón tay, cùng vẻ mặt dịu dàng khi những đường nét trên khuôn mặt giãn ra. Cùng một thứ ánh sáng tỏa ra từ đôi mắt, giốngnhư trong thơ ca, có thể “khiến cho bầu trời sau cơn mưa phải ghen tị”.

Nói với con bé đi! Giờ hãy nói với con bé rằng mày là cha của nó! Chỉ một lần trong đời thôi, hãy dũng cảm đối diện với nó. Nếu tối nay mày lẩn trốn, mày sẽ lẩn trốn mãi mãi…

– Ngoài tranh ra, ông có ăn trộm gì nữa không?

– Có, hắn đáp, đồ trang sức.

– Đồ trang sức?

– Kim cương và… cả điện thoại nữa.

– Điện thoại ư?

– Những chiếc điện thoại như chiếc này, hắn vừa nói vừa đẩy lên mặt bàn chiếc Blackberry mà hắn vừa lấy trước đó vài giờ.

Khi nhận ra điện thoại của mình, cô đặt ly rượu vang xuống và tiếng cười tắt ngấm.

Chuyện gì thế này… ?

Cô biết cô đã để quên nó ở nhà sáng nay. Vạy ra gã đàn ông mà cô không hề quen biết này đã lục lọi căn hộ của cô và xâm phạm đời tư của cô. Cô sẽ còn gặp chuyện ngớ ngẩn gì nữa đây?

Archibald đặt một bàn tay lên cánh tay con gái, nhưng cô hất ra và đột ngột đẩy ghế đứng dậy.

– Khoan đã Gabrielle, hãy cho ta được giải thích! Hắn kêu lên bằng tiếng Pháp.

Trong giây lát, cô cảm thấy chán động vì vẻ tuyệt vọng toát ra từ người đàn ông này. Tại sao ông ta lại nói với cô bằng tiếng Pháp? Và tại sao ông ta lại xưng hô như vậy với cô?

Song quá giận dữ vì đã bị xúc phạm, cô rời sân thượng mà không muốn nghe hắn nói, và chạy một mạch ra con đê như bị ai đó đuổi theo.

° ° °

Martin buông rơi đôi ống nhòm khi thấy Gabrielle sải bước dọc Embarcadero để bắt một chiếc taxi. Anh ra khỏi xe mà không để bị phát hiện và thụp người xuống nấp sau chiếc xe, mắt dán chặt vào Archibald, đang đứng bên kia phố, dường như không muốn để cho con gái hắn bỏ đi.

Lúc này Martin chưa muốn băng qua đường. Giờ này xe cộ vẫn còn đi lại như mắc cửi, và anh không muốn phải chạm trán với Gabrielle.

Một chiếc xe dừng khựng lại chỗ cô gái đúng. Cô chuẩn bị chui vào taxi thì điện thoại rung lên trong tay cô. Cô ngần ngừ vài giây rồi…

° ° °

– Đừng bỏ máy, Gabrielle, ta xin con. Hãy để ta được nói chuyện với con. Đã hai mươi bảy năm nay ta cố gắng làm điều đó…

Gabrielle quay lại. Bến phà vẫn còn đen kín người. Từng đoàn người hỗn độn đang vội vã bắt những chuyến phà cuối cùng, hoặc vào uống một ly trong những quán cà phê, quán rượu nằm dọc theo đại lộ.

Ở đầu dây bên kia, Archibald tiếp tục nói bằng giọng lạc đi:

– Ta cần giải thích với con…

Cô đưa mắt tìm hắn. Cô không hiểu. Cô không muốn hiểu.

– Ta vẫn chưa hề chết, Gabrielle.

Cuối cùng cô nhìn thấy hắn, đứng cách đó năm chục mét, ở chỗ giao nhau giữa con đê và bế phà.

Hắn đưa tay ra dấu cho cô như để trấn an và tiếp tục lời thú tội:

– Đúng là ta đã bỏ rơi con…

Cô từ chối chiếc taxi và vẫn đứng im, chết trân giữa vỉa hè.

– … nhưng ta có quyền được giải thích lý do với con.

Archibald cảm thấy tim hắn đang đập quá mạnh và quá nhanh trong lồng ngực già nua, rệu rã của hắn. Những lời này đã nghẹn cứng trong cổ họng hắn từ bao nhiêu năm nay, giờ thoát ra được khỏi miệng và tuôn chảy như dung nham phun ra từ miệng núi lửa.

Cha của mình…

Sau một thoáng ngập ngừng, Gabrielle quyết định quay lại gặp hắn. Đến lượt cô giơ tay ra hiệu và…

– Coi chừng!

° ° °

Chính cô đã kêu lên để cảnh báo cho cha mình. Từ phía bên kia vỉa hè, một người đàn ông phăm phăm lao tới với khẩu súng trong tay. Và người đàn ông đó, chính là…

° ° °

– Frezze! Put your hands overhead! 1 Martin hét lên với tên trộm.

Bị tấn công bất thình lình, Archibald chầm chậm đưa tay lên. Trong bàn tay phải của hắn, phía trên đầu, tiếng gọi lo lắng phát ra từ chiếc điện thoại di động:

– Cha ơi? Cha?

Hai cánh tay duỗi thẳng, hai bàn tay ôm quanh báng khẩu súng lục bán tự động, Martin ngắm thẳng vào Archibald. Giữa hai người chỉ bị ngăn cách bởi dòng xe chạy từ Tây sang Đông.

Lần này, anh đã quyết định sẽ kết thúc tất cả: quá khứ, niềm say mê anh từng có với tên trộm này cho dù không hề muốn, mối tình phi lý và điên rồ mà anh dành cho Gabrielle. Anh sẽ tóm cổ Archibald, quay về Pháp và trưởng thành lên. Và cuối cùng, trở thành một người đàno o đích thực… .

– Stick your hands up! Stick’em up! 2Anh hét lên cố át tiếng ồn giao thông.

Anh rút ra tấm thẻ có in ba chữ cái thần kỳ – FBI -, vừa để tuân theo luật vừa để trấn an những người đi đường đang nghi ngờ và hoảng loạn. Nhất là phải bắt giữ hắn đúng luật, không để rơi vào bất cứ cạm bẫy hay sai sót nào về mặt quy trình. Trong lúc anh tìm cách băng qua hai làn đường, một tiếng còi xe chói tai vang lên khiến anh đứng chôn chân tại chỗ và một chiếc xe buýt thân dài phóng vụt qua. Archibald tận dụng ngay giây phút xao nhãng ấy để bỏ chạy về phía bờ đê.

Khi anh chàng cựu cảnh sát sang tới vỉa hè bên kiathì tên trộm đã nhanh chân hơn. Martin tiếp tục ra lệnh cho hắn đứng lại bằng cách bắn vài phát súng chỉ thiên. Song Archibald không phải là kẻ dễ bị dọa như vậy…

Martin quyết định thay đổi chiến thuật và quay trở lại xe để chặn đường tháo lui của kẻ thù.

Bất chấp mọi luật lệ, chiếc xe mui trần lao thẳng vào hàng rào song thưa để đâm vào phía sau bãi đậu xe nhỏ nằm cạnh nhà hàng. Nhưng Archibald đã nhảy lên chiếc mô tô và đội mũ bảo hiểm. Martin rượt đuổi dọc theo bờ đê và lần này, anh không bắn chỉ thiên nữa mà nhắm thẳng vào chiếc mô tô của hắn. Hai phát súng vang lên trong đêm tối. Viên đạn đầu tiên đục thủng một lỗ trên một tấm chắn bằng nhôm của thân xe và viên thứ hai găm thẳng vào ống xả. Bất chấp đạn bay, Archibald vẫn không để mình bị kéo ra phía biển và vẫn chạy được ra đường cái. Hai người lao ra đại lộ gần như cùng một lúc nhưng đúng lúc Martin nghĩ rằng chiếc xe sắp nhập vào dòng xe thì Archibald lại làm ra vẻ như muốn đi đường Embarcadero theo hướng ngược lại.

Hắn sẽ không dám đâu.

Như thế thì quá điên rồ, quá bằng tự tử, thế nhưng…

… thế nhưng Archibald vẫn bấu chặt tay lái và thả hết 200 mã lực của động cơ cực khỏe, khiến xe tăng tốc và lao đi như tên bắn. Dưới sức ép bất ngờ này, lốp xe miết trên mặt đường nhựa một vệt cao su dài, rồi giống như tên lửa, chiếc xe bắn vọt vào dòng xe bất chấp đèn tín hiệu.

Martin chần chừ rồi cũng lao theo. Giữa bản hòa âm những tiếng còi xe và ánh đèn pha nhấp nháy, những chiếc xe đổ về phía anh như những làn mưa sao. Anh chỉ có thể đuổi theo thêm khoảng trăm mét rồi buộc phải rẽ sang Foutain Flaza để khỏi gây tai nạn. Hoàn toàn ý thức được rằng suýt nữa mình đã gây ra thảm họa, anh thấy tim đập dồn dập và hai bàn tay run lên trên tay lái.

Anh quay xe trở về quảng trường.

Lại một lần nữa, anh đã chơi nhưng vẫn thua.

° ° °

Anh tìm cô khắp nơi: trong nhà hàng, trên vỉa hè, trên bờ đê…

Anh tìm cô rất lâu.

Nhưng Gabrielle đã không chờ anh.

— —— —— —— ——-

1. Đứng lại! Đặt hai tay ra sau gáy!

2. Giơ hai tay lên!

Bình luận