Tình yêu, chính là khi bạn cho người ấy quyền làm bạn đau khổ.
Fedor DOSTIEVSKI
23 tháng Mười hai
8 giờ sáng
Những cây kim vàng và bạc lấp lánh trong ánh sáng.
Mảnh như sợi tóc, dài khoảng mười xăng ti mét, chúng bay lượn trong không trung theo những cử chỉ dứt khoát và chính xác của Miss Euphenia Wallace.
Effie đã chuyển đến ở cùng Archibald trong ngôi nhà đẹp đẽ mới thuê bên sườn đồi. Vừa là vệ sĩ vừa là quản gia, người phụ nữ Anh đã tốt nghiệp Đại học Manchester ngành Y đang châm cứu cho ông chủ để làm giảm bớt cơn đau.
Bằng động tác nhanh nhẹn, bà châm khoảng ba chục cây kim vào khắp cơ thể Archibald, theo các góc và độ nông sâu khác nhau nhằm tác động tốt hơn tới các luồng khí.
Nằm sấp, tên trộm đang nhắm mắt.
Hắn đang đau đớn.
Hôm qua, hắn đã kìm nén được cơn đau, nhưng sáng nay nó lại trỗi đậy như nhắc nhở hắn và khiến hắn đau đớn gấp hai lần.
Mớ tóc vàng búi gọn sau gáy, thân hình cao, mảnh dẻ và rắn chắc bó chặt trong bộ đồ màu đỏ tươi, Effie tiếp tục công việc. Sau khi đã châm kim xong, bà điều chỉnh lại để làm tăng thêm tác dụng trị liệu, kéo vài cây này, xoay vài cây khác giữa đầu ngón cái và ngón trỏ. Một kỹ nghệ rất tinh vi và phức tạp, cũng giống như tình yêu, đòi hỏi cả sự nhẹ nhàng và chính xác. Archibald thả mình trong những cảm giác lẫn lộn: nặng nề, ớn lạnh, nóng, co cứng cơ, tê như giật điện nhẹ…
Phương thức trị liệu này có hiệu quả không? Hắn tuyệt nhiên không biết. Từ nhiều tuần nay, hắn uống thuốc giảm đau suốt cả ngày. Hôm qua chúng đã phát huy tác dụng, nhưng hôm nay cần phải dùng cách khác. Và Effie có biệt tài phối hợp cả Tây y hiện đại với Y học Trung Quốc cổ truyền đã có từ nhiều thiên niên kỷ.
Sau khi bố trí xong những cây kim, bà đi ra khỏi phòng, để bệnh nhân được thư giãn hoàn toàn. Archibald cố gắng hít thở thật sâu. Hắn ngây ngất với mùi hương trầm được đốt ở bốn góc phòng, quện vào mùi cây ngải hắc nồng. Vang dội bên tai là những nốt nhạc piano của Erik Satie, giúp hắn cảm thấy nhẹ cơn đau một chút và đưa hắn trở lại với hình ảnh và cảm xúc của ngày hôm qua: lời tự thú của hắn với Gabrielle và cuộc đối đầu với Martin.
Hắn gượng cười. Chàng thanh niên này không chịu bỏ cuộc: cậu ta theo hắn tới tận California và hôm qua, đúng là sém chút nữa cậu ta đã tóm được hắn. Nhưng sém chút thì chưa phải đã xong. Sém chút thì chưa đủ. Đến phút cuối, lại một lần nữa Martin nhụt chí và không đủ can đảm lao xe chạy ngược chiều và đuổi theo hắn.
Những cảm xúc của hắn đối với chàng thanh niên người Pháp này ngày càng trở nên không rõ ràng: vừa bao dung vừa ghen tị, hắn vừa muốn khiêu khích lại vừa muốn che chắn cho cậu ta, vừa muốn giúp đỡ lại vừa muốn chạy trốn cậu ta.
Hắn nhăn mặt vì đau. Hắn chỉ còn rất ít thời gian để tìm hiểu xem thực sự ý chí của Martin Beaumont đến đâu. Bởi hắn không còn muốn kéo dài cuộc chơi thêm nữa: hắn muốn chết một cách oanh liệt, không muốn nằm liệt giường, chết dí trên giường bệnh.
Cho tới giờ, chàng trai trẻ vẫn không hề làm hắn thất vọng, song thử thách vẫn chưa kết thúc.
° ° °
Ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế quầy bar ở tầng trên nhà hàng Lori’s Diner, Martin đang nhấm nháp bữa sáng rất lành mạnh: bánh mì bột lứt, ngũ cốc trộn, táo sấy khô, cà phê loãng. Qua lớp khung cửa kính rộng, anh vừa ngáp vừa nhìn đoàn người đang chen chúc trên đường Powell.
– Sao lại thế này! Em từng biết anh ăn uống tử tế hơn nhiều chứ!
Giọng nói này như lay anh tỉnh hẳn khỏi cơn buồn ngủ.
Tươi tắn và rạng rỡ, Gabrielle cười tươi nhìn anh. Cô mặc quần jean màu sáng, áo sơ mi trắng, áo khoác da ôm sát màu hạt dẻ, dường như cô đã mặc nó cách đây mười ba năm.
– Nào, cô vừanói vừa ngồi xuống trước mặt anh, đưa cho em thực đơn, chúng mình sẽ gọi cái gì đó đàng hoàng hơn.
– Em đi theo anh à?
– Tìm anh thì có khó gì đâu. Có thể nói là anh đang làm một cuộc hành hương tìm lại những chốn chúng ta đã cùng yêu thích hồi trẻ! Anh có còn nhớ mình đã cùng nhau ăn bao nhiêu đĩa chuối nướng ở chỗ này không? Em lúc nào cũng nhường cho anh ăn quả sơ ri đặt trên lớp kem tươi đánh bông, vì em biết anh thích mà. Anh có nhớ anh đã thấy em đáng yêu như thế nào không?
Anh lắc đầu thở dài:
– Em làm gì ở đây?
Cô lấy lại vẻ nghiêm túc.
– Trước hết, em đến đây để cảm ơn anh vì thứ này, cô vừa nói vừa trả lại cho anh tập hồ sơ anh đưa cô hôm qua.
– Tốt lắm, rồi sao nữa?
– Tiếp đó, em đến để cùng ăn một bữa sáng thật ngon lành với anh!
Cô gọi phục vụ bàn và yêu cầu một tách expresso, bánh mì nhúng sữa hương vani với quả đỏ, trứng rán kiểu Benedict với cá hồi.
Martin quay đầu đi, làm ra vẻ quan tâm tới nội thất. Cách bài trí của quán như muốn tái hiện quang cảnh những năm 1960: máy hát tự động, máy gạt bóng, triển lãm xe Harley Davidson, áp phích phim có James Dean hoặc Marilyn.
– Đêm qua em đã đọc được rất nhiều điều về bố em, Gabrielle tâm sự. Anh săn lùng ông ấy lâu chưa?
– Nhiều năm rồi.
– Thế anh không cảm thấy lạ sao?
– Lạ gì?
– Vì người đàn ông mà anh đã săn đuổi từ nhiều năm nay lại chính là bố em…
Martin nhíu mày. Câu hỏi này cũng làm anh trăn trở suốt đêm. Đúng là thật khó mà tin được đó chỉ là sự tình cờ, nhưng liệu có lời giải thích nào khác không?
Người phục vụ mang đồ ăn tới cho Gabrielle. Giống như ngày xưa, cô chia miếngbánh thành hai phần bằng nhau. Cho dù Martin từ chối phần của mình, cô cũng làm ra vẻ không hề để ý và tiếp tục nói:
– Điều gì đã khiến anh quan tâm tới Archibald?
Anh nhún vai.
– Anh là cảnh sát chuyên về nghệ thuật và ông ấy là tên trộm tranh lừng lẫy nhất trên thế giới, điều đó còn chưa đủ để gọi là động cơ sao?
– Ban đầu, điều gì đó ở ông ấy khiến anh đặc biệt quan tâm? Cô vừa hỏi tiếp vừa đưa cho anh tách cà phê đậm đặc.
– Chẳng có gì cả, chính thế đấy! Anh chỉ cảm thấy phẫn nộ thôi.
– Anh có kỷ niệm nào đặc biệt không?
Anh ngẫm nghĩ vài giây.
– Hồi tháng Hai năm 2005, ông ta đã trộm bức Nụ hôn, một bức tranh của Gustav Klimt trong một bảo tàng ở Vienne. Đó là bức tranh mà anh yêu thích nhất và…
– Đó là bức tranh chúng ta yêu thích nhất, cô ngắt lời.
– Được rồi, em muốn ám chỉ gì đây?
– Thế điều đó cũng không khiến anh thấy lạ sao: ông ấy lấy đúng bức tranh này, chỉ ít lâu sau khi anh gia nhập OCBC?
Anh buông xuôi:
– Xem ra em đã tìm hiểu về sự nghiệp của anh.
– Archibald đã làm mọi thứ để anh quan tâm tới ông ấy, Gabrielle nói nhẹ nhàng. Chính ông ấy đã giật dây từ nhiều năm nay và em nghĩ đã đến lúc anh phải nhận ra điều đó.
Tự ái, Martin đứng phắt dậy. Có thể Gabrielle đúng, nhưng để chắc chắn, anh cần phải bắt được Archibald. Bằng bất cứ giá nào.
Anh đặt ba tờ mười đô la lên bàn và ra khỏi nhà hàng mà không buồn nhìn con gái của kẻ thù.
– Trưa nay, chúng ta ăn cùng nhau chứ? cô hỏi với theo.
Nhưng anh không ngoảnh mặt lại.
° ° °
Một giờ sau
Khách sạn Palace nằm ngay trên đường Montgomery, giữa khu phố thương mại và quảng trường Union.
Martin và Cô Ho băng qua sảnh tầng trệt – sảnh Garden Court lừng danh – là nơi đang diễn ra cuộc triển lãm và bán đấu giá Chìa khóa thiên đường.
Được bảo quản trong một tủ kính bọc thép, viên kim cương màu xanh nổi tiếng lấp lánh tỏa ra quầng sáng mê hồn. Mặc dù vẫn còn rất sớm, song một đám đông dày đặc đã chen lấn mong được chiêm ngưỡng viên đá quý. Chính giữa gian phòng, một bộ tứ đàn dây đang chơi bản nhạc trong bộ phim Những viên kim cương trên trường kỷ.
Vẻ sang trọng và tinh tế của nơi này đã khiến cho khung cảnh càng trở nên long trọng. Khách sạn là nơi gặp gỡ của những gia đình thuộc vào hàng danh gia vọng tộc trong thành phố, họ tới đây dùng bữa trưa ngày Chủ nhật và tổ chức những bữa tiệc trưa hoành tráng cho đám cưới và lễ thôi nôi của gia đình. Nhất là khi nơi này là một địa điểm mang đậm màu sắc lịch sử: Oscar Wilde đã từng lưu lại đây, nghệ sĩ opéra Caruso và tổng thống Roosevelt cũng vậy. Ngoài ra, Sarah Bernhardt cũng đã từng gây chấn động nơi này khi tới đây cùng với con hổ là thú cưng của cô.
Khoảnh sân cũ ngày xưa là nơi đậu của những cỗ xe ngựa đã được cải tạo thành một khu vườn mùa đông tuyệt đẹp với những mái vòm tráng lệ, bên trên là tấm kính khổng lồ làm mái. Martin ngây ngất trước những lớp kính vòm, những chùm đèn pha lê Úc, những cột đá hoa cương của Ý và những chân nến dát vàng lá. Chỉ cần nhắm mắt lạicũng có thể hình dung được khung cảnh của một phòng khiêu vũ từ thời Nữ hoàng Victoria trị vì, nhưng đồng thời, gian phòng cũng giống như một sân trời thời hiện đại với hàng chục cây cọ sum suê trồng trong những chậu kính khổng lồ, đang tắm mình trong làn ánh sáng tự nhiên tràn trề.
– Thế nào? Cô gái Hàn Quốc hỏi.
– Đẹp tuyệt vời, Martin thừa nhận, nhưng về vấn đề an ninh thì…
– Sao?
– Đúng là còn đầy sơ hở!
° ° °
Họ đã lên tới trung tâm điều hành được đặt tại một trong các phòng rộng nằm ở tầng trên cùng của khách sạn. Chạy dọc theo mặt bàn sơn mài dài là một màn hình khổng lồ đang truyền lại những hình ảnh ghi được từ các camera theo dõi đặt trong Garden Court. Martin chăm chú nhìn các khuôn hình bằng vẻ mặt tối sầm và lo lắng.
– Các lỗ hổng có ở khắp nơi!
Cô Ho cúi người sát vai anh, từ cô tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng của những bông hoa vừa mới ngắt.
– Anh cứ nói quá: tất cả các cửa ra vào đều được canh giữ, nhân viên an ninh đi tuần khắp các tầng gác và viên kim cương nằm trong một hộp kính được bắt chặt xuống đất. Anh còn cần gì thêm nữa?
Martin đứng lên để thoát ra khỏi sức quyến rũ vô hình tỏa ra từ cô gái Hàn.
– Nơi này đen đặc người! Archibald có thể gây rối loạn chỉ trong nháy mắt: một đám lửa bùng lên, một hồi chuông báo động đột nhiên kêu không rõ nguyên nhân, một phát súng nổ… Mọi người sẽ náo loạn và chen chúc xô đẩy nhau.
Cô Ho phản bác:
– Tất cả đều đã được phổ biến cách sơ tán đám đông.
Martin vẫn đứng và gõ lên bàn phím máy tính xách tay để tra cứu lịch tuần tra.
– Đúng là ban ngày có rất nhiều nhân viên an ninh, nhưng bạn đêm lại thưa hơn rất nhiều! Hơn nữa, thành thật mà nói, trưng bày viên kim cương sau một lớp kính… Ai không biết sẽ cho rằng các vị cố tình! Đã bao nhiêu lần Archibald đột kích từ trên không trung? Đó là biệt tài của hắn ta!
Cô Ho đứng lặng cứ như đột nhiên cô ta ý thức được những thiếu sót trong chiến lược của mình.
Martin quay trở lại vị trí và tải xuống máy tính sơ đồ khách sạn mà quản lý khách sạn vừa gửi tới cho anh. Anh đang in các sơ đồ đó ra thì điện thoại của anh rung lên với tiếp “bip” sắc lạnh, báo hiệu một tin nhắn vừa tới.
Em có làm phiền anh không?
Anh nhìn số điện thoại: là Gabrielle. Anh quyết định không trả lời nhưng chỉ chưa đầy hai phtú sau cô gửi lại tin nhắn.
Em có làm phiền anh không?
Có
… anh bực bội nhắn trả.
Dòng tin nhắn thay cho nói chuyện qua mạng, cô tiếp tục gửi cho anh một loạt câu hỏi:
Anh muốn ăn trưa cùng em chứ?
Không
Anh đang làm gì đấy?
Làm công việc của anh?
Anh đang giết người à?
Thôi đi, Gabrielle…
Anh còn nhớ lúc chúng ta làm tình với nhau không?
Giống như bị bắt quả tang, Martin ngẩng đầu nhìn sang Cô Ho. Ngồi phía bên kia bàn, bị màn hình chiếc MacBook của anh che mất một nửa, cô gái Hàn chăm chú nhìn anh, vẻ tò mò.
Hy vọng họ không theo dõi cả tin nhắn điện thoại của mình, anh vừa nghĩ vừa quay lại bấm lia lịa lên những phím chữ bé xíu trên điện thoại:
Anh bảo em thôi đi cơ mà!
Tình yêu lúc nào cũng thế, luôn nhẹ nhàng, dịu dàng. Luôn là anh…
Lại một lần nữa, anh định bảo cô thôi đi, nhưng anh chẳng muốn chút nào. Thay vì thế, anh chờ thêm một phút, mắt dán chặt vào màn hình bé xíu, hy vọng sẽ sớm nhận được tin nhắn mới:
Đối với em, điều đó chưa bao giờ tuyệt vời đến thế, mãnh liệt đến thế, nồng nàn đến thế.
Lần này, anh không bỏ qua:
Nếu điều đó tuyệt vời như vậy, sao em không đến chỗ hẹn?
Không trả lời câu hỏi của anh, Gabrielle tiếp tục nhắc lại những kỷ niệm của họ bằng một chuỗi những tin nhắn nóng bỏng:
Anh có còn nhớ những nụ hôn, những cái vuốt ve của chúng ta?
Anh còn nhớ bàn tay anh đặt lên ngực em?
Anh còn nhớ đôi vú em trong miệng anh?
Anh còn nhớ có thể anh hòa vào em?
Anh có còn nhớ hai tay em ôm đầu anh, lưỡi anh đặt ở…
Rồi bỗng dưng tất cả trở nên quá sức chịu đựng. Anh không đọc nữa và dùng hết sức ném thật mạnh chiếc điện thoại vào tường.
° ° °
Anh đi lên phố Chợ, lang thang qua phố Geary rồi ra tới đại lộ Grant dừng trước quán Café Thiên thần. Anh tin chắc sẽ tìm thấy cô ở đây!
Nằm ngay phía ngoài khu phố Tàu và chỉ cách Lãnh sự quán Pháp vài con phố, quán ăn này như mang đến cảm giác về một góc phố nhỏ nước Pháp trong lòng San Francisco. Cho dù ở đây không bán thuốc lá song bên ngoài quán vẫn có tấm biển “Quán bia – thuốc lá”, bắt chước y chang những quán rượu ở Paris thời những nưam 1950.
Martin đẩy cửa bước vào trong.
Điểm hẹn tình yêu đầu tiên của họ.
Vẻ quyến rũ vẫn còn nguyên vẹn: những tấm khăn trải bàn kẻ ô vuông, quầy rượu bằng kim loại và những chiếc ghế gỗ, người ta như sống trong một bộ phim cổ điểncủa Pháp, và khi quan sát khách ngồi đây, có cảm giác như Lino Ventura hay Bernard Blier sẽ xuất hiện bất ngờ, người ta có cảm giác đang chờ đợi một màn bắt chuyện theo kiểu Audiard!
Trên giá bày thực đơn, các món ăn tỏa ra hương vị của nước Pháp: trứng quết sốt mayonne, cá trích om đầu với khoai tây, tỏi tây trộn dấm, thịt bê nấu ragu, thịt bò hầm, gà nấu rượu, món lòng đặc sản vùng Caen…
Phía sau quầy, một lốc lịch bưu điện, những tấm thiệp cũ chụp ảnh cuộc đua xe đạp Tour de France ngợi ca kỳ tích của Anquetil và Poulidor. Ngay bên cạnh là trò bi lắc Garlando với những người chơi rõ ràng là đã mệt mỏi. Ngay đến âm nhạc cũng hoàn toàn phù hợp với quang cảnh: Édith Piaf phối khí lại, Renaud và những điệu nhảy quen thuộc tối thứ Bảy, Zaza Fournier và người đàn ông của cô…
Sau khi đã hỏi thăm một người phục vụ, Martin tìm thấy Gabrielle đang ngồi bên chiếc bàn lãng mạn nhất quán ăn, được ngăn cách với xung quanh bằng một giàn cây hình vòm, quấn xung quanh bởi những dây nho.
– Em muốn chơi trò này, được lắm! anh vừa nói vừa ngồi xuống trước mặt cô.
– Anh có muốn khai vị bằng món chả nướng không?
– Nhưng trước hết, làm thế nào em lấy được bàn này?
– Giống như anh tối hôm đầu tiên: em đã đút tiền cho cậu phục vụ bàn!
– Thực ra, em đang cố gắng làm gì vậy?
– Em muốn tìm lại người ấy, cô vừa nói vừa khép quyển thực đơn lại.
– Ai?
– Martin mà em từng biết: người mà em đã yêu.
– Em không thể làm quá khứ sống dậy được!
– Còn anh, anh không có quyền phá hỏng nó!
– Anh không muốn phá hỏng nó, anh chỉ muốn hiểu: vì sao em không tới buổi hẹn ngày hôm đó.
Họ bắt đầu cao giọng với nhau. Cô hạ giọng đề nghị:
– Đúng hơn là anh không muốn hướng về phía trước?
Anh đưa mắt đi chỗ khác. Cô vẫn tiếp tục nói:
– Người ta thường nói rằng hạnh phúc có thể không bao giờ quay trở lại như cũ, nhưng chúng ta đáng được hưởng cơ hội thứ hai này, Martin! Đừng làm hỏng nó! Chúng ta vẫn còn trẻ, nhưng cũng không còn quá trẻ. Phía trước chúng ta còn nhiều thời gian hơn quãng thời gian chúng ta đã để lại phía sau, nhưng cũng chỉ hơn một chút thôi. Chúng ta vẫn có thể có con, nhưng cũng phải bắt đầu ngay…
Cô bối rối đến đỏ mặt tía tai, bàng hoàng trước tuyên ngôn bạo dạn của mình, trong khi anh vẫn lạnh băng.
Cô không vì thế mà nản:
– Cách đây mười lăm năm, em chưa sẵn sàng. Em cảm thấy mình không đủ tầm, không đủ sức, em nghi ngờ tất cả mọi thứ. Và anh cũng vậy, có lẽ anh cũng chưa sẵn sàng, cho dù anh muốn điều ngược lại…
Anh bĩu môi vẻ nghi hoặc. Cô tiếp tục:
– Giờ thì em đã sẵn sàng. Anh thấy không, tình yêu, cũng giống như dưỡng khí, có thể gây chết người nếu thiếu quá lâu. Anh đã cho em rất nhiều tình yêu trong khoảng thời gian vài tháng, đủ để em dự trữ một lượng tình yêu đủ dùng trong nhiều năm. Nhờ có nó, em có thể đương đầu với nhiều chuyện, nhưng kho dự trữ của em sắp cạn kiệt rồi, Martin.
Cô vòng tay ra sau cổ, mân mê những sợi tóc sau gáy thay cho một sự động viên chính mình mà cô buộc phải làm, bởi chẳng có ai ở bên giúp cô làm điều đó.
– Em biết mình đã làm anh tổn thương. Hãy tha thứ cho em, cô kết luận.
Cuối cùng, Martin đã mở miệng nói về những gì anh đang đè nặng trái tim anh:
– Vấn đề không phải sự đau đớn. Những đau đớn có thể làm em đau nhưng không tàn phá em. Vấn đề là nỗi cô đơn do đau đớn tạo ra. Nó giết chết em từng chút từng chút một, cắt lìa em khỏi thế giới và những người xung quanh. Và nó khơi dậy những gì tồi tệ nhất trong em.
Cô không tìm cách lẩn tránh cuộc tranh luận:
– Tình yêu luôn là sự nguy hiểm, Martin! Tình yêu là hy vọng giành được tất cả song cũng có nguy cơ đánh mất tất cả, và đôi khi cũng phải biết chấp nhận rủi ro phải ban phát tình yêu nhiều hơn là nhận được.
– Phải, nhưng em thấy đấy, anh vừa nói vừa đứng lên rời khỏi bàn, rủi ro này, anh không nghĩ mình sẵn sàng chấp nhận.
° ° °
Martin trở về đại bản doanh an ninh trong khách sạn và ở đó gần như suốt buổi chiều để nghiên cứu sơ đồ Garden Court. Sau đó anh phải dự một buổi họp cùng với đội trưởng đội bảo vệ do Lloyd’s Brothers thuê cùng vài nhân viên FBI đã từng điều tra hiện trường nơi này.
Mặt trời bắt đầu lặn khi anh bắt tay vào viết một bản báo cáo theo yêu cầu của Cô Ho: danh sách những biện pháp cần thực hiện nhằm nâng cao khả năng bảo vệ an toàn cho viên kim cương. Anh có liên lạc với cô gái Hàn Quốc nhưng tất cả các số điện thoại của cô đều không liên lạc được. Anh gửi cho cô một thư điện tử rồi nhắc lại bằng tin nhắn điện thoại, sau đó mới đi xuống phòng trưng bày.
Trong sảnh Garden Court chen chúc người. Từ vài ngày nay, việc viên kim cương được đưa rađấu giá xuất hiện trên trang nhất của tất cả các tờ báo và các kênh truyền thông đã đảm trách việc biến triển lãm thành một sự kiện du lịch không thể bỏ qua trong kỳ nghỉ Noel. Tầm ảnh hưởng của sự kiện này khiến Martin càng thêm lo lắng vì nó khiến cho nhiệm vụ của anh trở nên khó khăn hơn.
Trà trộn vào đám đông, anh thoáng khép mắt lại, như để tư tưởng tập trung tốt hơn. Nhất định anh phải thâm nhập được vào suy nghĩ của tên trộm. Mình sẽ đánh cắp viên kim cương như thế nào, nếu mình là Archibald?
Chiều hôm nay, anh không ngừng vận não, xử lý một lượng dữ liệu khổng lồ, giống như một máy tính điện tử. Khi trời bắt đầu tối, mọi thứ đã in hình trong đầu anh và bắt đầu tự sắp xếp lại dần giống như những mảnh ghép hình.
Mình sẽ đánh cắp viên kim cương như thế nào, nếu mình là Archibald?
Chuỗi hình ảnh kế tiếp nhau trôi trong đầu anh: vách kính, số cửa ra vào, quá nhiều khách tham quan, nhân viên an ninh tuần tự đi lại…
Mình sẽ đánh cắp viên kim cương như thế nào, nếu mình là Archibald?
Rồi đột nhiên, câu trả lời hiện ra thật rõ ràng: nếu là Archibald, anh sẽ chẳng bao giờ tìm cách đánh cắp Chìa khóa thiên đường!
Bởi như vậy dễ dàng quá.
Một sự dàn cảnh! Một miếng mồi nhử!
Đột nhiên Martin ý thức được rằng anh cũng chỉ là một quân tốt trên bàn cờ, đóng vai trong một vở kịch mà anh không hề biết.
Cả Lloyd’s Brothers lẫn Cô Ho, họ đều chưa từng muốn bảo vệ viên kim cương.
Ngược lại, điều họ muốn là tìm cách dụ Archibald vào một cái bẫy.luôn
Cuộc đấu giá-bất ngờ vào phút cuối và tất cả những xôn xao trong giới truyền thông xung quanh sự kiện này đều chỉ là một mẹo thả mồi để nhử Archibald tự lao vào miệng sói.
Viên kim cương được trưng bày chưa chắc đã là viên kim cương thật…